1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Vì vậy chúng mình ly hôn - Phong Tử ( Hoàn - 56c - Ebook )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Tính toán

      Vì vậy đến khi Dung Trình mở cửa ra, nhìn thấy đầu tiên chính là pho tượng tượng ở bên ngoài. ‘Pho tượng’ buồn bã nhìn , bộ dạng giống như gã đàn ông bỏ vợ bỏ con vậy.

      Dung Trình bất đắc dĩ hỏi: “Tới bao lâu rồi?”

      Thích Nam vẫn giữ 108 kiểu tinh túy đáng thương, lời nào, chỉ nhìn . Giờ phút này, ngay cả trong ánh mắt cũng có vẻ khiển trách, chỉ toàn tự trách mà thôi.

      “Đừng giả đò.” Dung Trình thở dài, “ , em lại muốn cái gì?”

      Thích Nam đạt được mục đích, lập tức thu hồi gương mặt bi thương, vẻ mặt có thể là trở lại tự nhiên hoàn toàn. mở miệng : “Chú à, khi nào chú có thể thăm đoàn kịch của cháu? Ngày hôm qua đạo diễn biết cháu tới tầng 30 này, cháu sợ hình tượng rực rỡ của cháu bị tổn hại, cho nên chú rút tí thời gian đến thăm đoàn kịch cháu , cho ta biết cháu có người bạn tốt như chú.”

      Đây chính là phương pháp giải quyết mà vắt óc suy nghĩ cả đêm.

      nhìn , trong mắt tràn đầy mong đợi: “SEC ở ngay trước mặt thôi, rất gần, bước mấy bước là đến!”

      Dung Trình trả lời ngay, ngược lại còn bới móc lời của : “ phải là chú của em sao? Làm sao mà làm bạn của em đây?”

      Thích Nam ngại chướng vật, quăng hết chính nghĩa, bộc lộ bản mặt : “ cũng có thể cho đạo diễn biết em là cháu của mà, nếu như muốn như thế.”

      Dung Trình: “……”

      Thích Nam nghiên đầu suy nghĩ, rồi tiếp: “Chỉ là rất có thể đạo diễn em gặp rồi có sở thích đặc biệt.”

      Dung Trình: “……”

      “Cho nên làm bạn bè .” Thích Nam thấy im lặng, càng được voi đòi tiên, “Hôm nào bằng hôm nay, thăm đoàn kịch hôm nay !”

      Lúc này, Dương Hàng, phụ tá đặc biệt của Dung Trình lên tiếng, “Dung tiên sinh, hôm nay…” muốn gì đó rồi lại thôi.

      Thích Nam vừa nghe cũng biết hôm nay xong. Bộ dạng của Dương Hàng như vậy, ràng hôm nay Dung Trình bận việc. muốn chọn ngày khác, Dung Trình bước tới bước trước mặt hỏi: “Tối nay em có rảnh ?”

      Thích Nam : “ có gì xảy ra bất ngờ là có.” Mặc dù ý đồ của .

      Dung Trình cũng giải thích nhiều với , nhìn về hướng phụ tá của mình : “Cậu cho Dư Vi tiểu thư biết, chuyện tối nay hủy bỏ.”

      Dương Hàng gật đầu cái, cũng hỏi thêm nguyên nhân.

      Thích Nam chớp mắt mấy cái: “Dư Vi? Em có biết Dư Vi này ?”

      làm phụ tá đặc biệt của Dung Trình, đương nhiên Dương Hàng cũng biết Thích Nam, giờ phút này nghe hỏi, cảm thấy buồn cười: “Nếu người muốn là người mẫu quốc tế Dư Vi, đúng vậy, có biết người đó. Vốn là Dung tiên sinh hẹn ấy làm bạn cho buổi dạ tiện tối nay.”

      Thích Nam ghép nối trước trước, hiểu được ngụ ý của ta ——

      Tối nay thay thế Dư Vi làm bạn của Dung Trình.

      Dung Trình thấy hiểu, lời ít ý nhiều : “Đây là thù lao của đóng vai bạn bè của em trước mặt đạo diễn.”

      Thích Nam suy nghĩ chút, gật đầu: “Đồng ý.”

      Bởi vì Dung Trình còn chút việc phải xử lý, cho nên Thích Nam mình đến tổ kịch. Hôm nay tới hơi trễ, nam nữ chính Kha Thụy và Vân Thi Thi cũng có mặt. Thấy vào, hai người ngấm ngầm nhìn cái.

      Trong lòng Thích Nam cảm thấy phức tạp lạ thường, sau đó lại lạc quan suy nghĩ, nhân vật tầm thường như mình lại được ngôi sao lớn người ta chú ý, mặc dù là để lại ấn tượng tốt lắm, nhưng cuối cũng vẫn thành công lưu lại cảm giác cho người ta.

      tự mình an ủi.

      Ngoài trừ dáng vẻ bình thường của nam nữ chính ra, Tô Yên ngồi trong khu nghỉ ngơi hình như cũng có chút khác thường. Thích Nam nhìn ra nàng cố gắng hết sức buông lỏng nhưng cũng che giấu được vẻ cứng ngắc. nghĩ hoài ra nguyên nhân về khác lạ của nàng, đành thể làm gì khác hơn là đổ lỗi cho lo lắng vì màn diễn kế tiếp.

      Màn diễn kế tiếp của Tô Yên được thêm vào màn đào tẩu. Chiếu theo trạng thái hỏng bét của từ lúc quay phim tới giờ, thể nghi ngờ đây là màn diễn khó khăn.

      Thích Nam thể suy nghĩ nhiều, bởi vì sáng nay cũng có màn diễn, phải chuẩn bị sẳn sàng trước khi ra chiến trường lần cuối. Xác nhận lời kịch của mình có vấn đề, chỉnh sửa những điểm mình nên chú ý, sau khi ghi nhớ màn diễn trong đầu lần nữa, mới bắt đầu quan sát màn diễn của người khác. Đến lúc cuối, để ý thấy đạo diễn nhìn cái.

      Đương nhiên đây là xác định kỹ thuật biểu diễn của , vui vẻ suy nghĩ.

      Sau khi diễn xong, cảm thấy khát nước, vì vậy cầm ly của mình về phía khu nghỉ ngơi lấy nước. Đến khi lấy nước xong trở lại, tầm mắt của lướt về phía Tô Yên tới.

      Thích Nam dừng bước lại, với nhóc người mới này: “Nếu như muốn tìm tôi tuyên bố quyền sở hữu đàn ông, bằng tìm cách lấy được điện thoại di động của Tống Dịch, tra danh bạ cuộc gọi của ta, nhấn nút gọi lại từng người .”

      sai, trong mắt của Thích Nam, Tống Dịch là tay làng chơi chính hiệu. Đây phải là vu oan cho ta, mạng có người từng đùa, truyền thông nho dựa vào đào móc tin tức hoa tâm của Thái tử gia Tống thị cũng đủ nuôi sống nguyên cả gia đình!

      Sắc mặt Tô Yên khó coi, có thể giải thích, ai lại vui mừng nghe được chiến tích hiển hách của người đàn ông mình ôm ấp, hơn nữa còn trường kỳ chiến đấu, cho dù ta có , hay chưa người đàn ông này.

      Mặc dù sắc mặt tốt lắm, nhưng mặt mày đen lại. nàng u buồn theo kiểu Đại Ngọc, thở dài tiếng, cố gắng nở nụ cười, : “ phải tôi tới chuyện này với , tôi chỉ muốn cám ơn với . Cám ơn ngày hôm qua dạy tôi diễn kịch, tôi được lợi .”

      Thích Nam cảm thấy hàm răng của mình chua chua. tin Tô Yên biết, hôm qua giở trò chỉ là vì ưa nhìn nàng khóc sướt mướt, muốn mượn cơ hội trêu chọc nàng. Bây giờ lại chạy tới cám ơn, cám giác tâm tư của nàng này tinh khiết.

      “Đừng cám ơn tôi, lương tâm tôi bất an.” Thích Nam làm ra vẻ muốn chuyện với nàng.

      Theo như Thích Nam nhìn thấy, ấn tượng Tô Yên để lại cho mình lớn hạt đậu vàng gì cho lắm. Lần này lại có chút ngoài dự liệu của , ràng trong lòng kiên cường hơn lúc trước rất nhiều, đến bây giờ vẫn còn chưa khóc, thậm chí còn lộ ra nụ cười dịu dàng yếu ớt.

      “Chị, cám ơn chị.” Biểu tình của Tô Yên nhìn vào trông rất thành khẩn, xong còn cảm kích ôm Thích Nam cái.

      tay Thích Nam còn cầm ly nước, sợ làm phỏng nàng, giơ tay lên tính ngăn nàng lại, ai ngờ vừa mới đưa tay lên, liền cảm giác cùi chỏ tay phải của mình bị đụng cái.

      Đó là tay bưng ly nước.

      Có thể tưởng tượng được, chuyện về sau hỏng bét như thế nào!

      Chỉ thấy ly nước nóng như ngựa sút dây cương, phóng về hướng khuôn mặt nhắn như ngọc của Tô Yên, trở lại!

      Tô Yên phản ứng cũng rất nhanh: “Aaa” tiếng, bụm mặt lùi về phía sau.

      “Cẩn thận sau lưng!” ít người nghe được tiếng kêu của , nhìn lại, lập tức lên tiếng nhắc nhở , nhưng còn kịp nữa rồi. Bộ dạng mảnh mai như trang giấy của Tô Yên đụng phải đống đồ phía sau!

      Phải rồi, so với tờ giấy, nàng nặng hơn nhiều, với va chạm của , đống đồ hỗn tạp chồng chất sau lưng rầm rầm ngã đầy ra đất!

      Mà lưng của Tô Yên bị vật gì đó dùng để thay thế giá đèn đụng trúng, lập tức rụt người lại giống như tôm tép, khuôn mặt nhắn trắng xanh.

      Thích Nam còn chưa kịp phản ứng nhìn thấy đống người rầm rập vây quanh, có người đỡ Tô Yên, có người hỏi thăm tình huống, ồn ào lộn xộn khiến não bộ của Thích Nam lên cơn đau từng trận.

      bao lâu sau, bị đoàn người chen tới đẩy ra ngoài, thiếu điều ngã xuống.

      Lúc này mới có phản ứng ——

      Mẹ nó! bị người mới mưu hại!

      Bất quá… mưu hại cái gì đây?

      Người khác nghĩ Tô Yên mưu hại cái gì. ít người tận mắt nhìn thấy hất ly nước nóng về phía Tô Yên, vì vậy mới dẫn đến chuyện Tô Yên đụng phải giá đèn. Cho nên, đám người nhân sĩ chính nghĩa hối hận vì họ chạy quá chậm để chen vào giữa vòng phóng cặp mắt khiển trách về phướng Thích Nam.

      thực tế, đám người bộc phát chính nghĩa nhiều. Rất nhiều người am hiểu sâu xa cách sinh tồn của giới giải trí này, mà quy luật bây giờ chính là, Tô Yên quan hệ mật thiết với Thái tử gia Tống thị, theo nàng còn có thịt ăn, thuận tiện bán luôn nhân tình cũng tốt mà.

      Huống chi, Thích Nam còn ‘ ’ độc ác, giội nước lên người Tô Yên!

      Tình cảnh bây giờ hỗn loạn, người quan tâm quá nhiều, lên tiêng an ủi, hỏi thăm tình hình, dò hỏi nguyên nhân… Bởi vì quá loạn, kết quả tình cảnh trở nên có chút khôi hài, thanh mỗi lúc lớn, thiếu điều còn rống cổ họng lên, giống như kịch hề vậy.

      Kịch hề cuối cùng cũng kết thúc khi đạo diễn Viên Hoa tới. Mọi người tự mình ngậm miệng lại.

      “Tô Yên ra sao rồi?” Đạo diễn hỏi vấn đề tại nên được quan tâm nhất.

      Có nữ diễn viên nào đó trả lời: “Lưng eo tím bầm mảng lớn, nhìn sơ qua có vấn đề gì lớn lao, chỉ là…”

      Nữ chính Vân Thi Thi tiếp lời của nữ diễn viên: “Màn kế tiếp của Tô Yên phải dời lại sau này. Bây giờ ấy cố gắng ảnh hưởng đến hiệu quả.”

      Viên Hoa im lặng lát, với nữ diễn viên đỡ Tô Yên: “Lý do an toàn, dẫn Tô Yên bệnh viện kiểm tra cẩn thận . Tất cả màn của ấy dời lại sau… Bây giờ mọi người giải tán! Nên làm cái gì làm ! Đứng vây ở đây làm gì?!”

      Oai phong của đạo diễn thể nghe lời, vừa dứt lời tất cả mọi người đều im lặng trở lại cương vị của mình. Trước khi cũng quên trừng mắt nhìn Thích Nam cái.

      Tô Yên bị đưa bệnh viện, khí trong phòng quay trở nên có chút kỳ quái. Hai ba người có việc làm, nhàn rỗi tụ lại đống, sở thích tám chuyện xì xào bàn tán nổi lên.

      Thích Nam bị chen lấn đẩy ra ngoài, lặng lẽ dọn dẹp đống đồ bị Tô Yên đụng. dọn dẹp cặp chân xuất trước mặt .

      ngẩng đầu nhìn chủ nhân của cặp chân.

      Là Vân Thi Thi

      “Mới vừa rồi muốn uống nước mà phải ?” Vân Thi Thi đưa ly nước cho , “Cho .”

      lặng lẽ nhận lấy. Nước ấm, rất thân thiết. ngước mắt nhìn vị đại minh tinh này ột cái, giọng chân thành: “Cám ơn.”

      Vân Thi Thi nhún vai, hỏi: “ có sao ?”

      sao.” Thích Nam nhấp ngụm nước thấm môi, “ phải là lỗi của tôi. Tôi cách ly hoa sen độc lâu rồi, bây giờ cùng lắm chỉ là cải trắng đau khổ đáng thương thôi.”

      Vân Thi Thi bị hài hước kín đáo của chọc cho vui vẻ, vỗ vỗ vai : “ sao là tốt rồi.”

      Thoáng chốc, buổi sáng quái dị qua. Thích Nam sốt ruột vì ánh mắt kỳ quái của người khác, từ chối cơm hộp của tổ kịch, mình tới nhà hàng Tây cao cấp bên cạnh SEC. Trong lúc ăn, còn gọi luôn cho mình tình khúc Violin, chai Lafite 87, bữa cơm gần 1 tiếng đồng hồ.

      Lúc trở lại tổ kịch, thính tai nghe được ít lời bàn, ví dụ như quyến rũ được Thái tử gia Tống thị, giận chó đánh mèo, tạt nước lên người Tô Yên, muốn hủy dung nhan của nàng.

      Lần đầu tiên Thích Nam nhận biết, ra mình ác độc như vậy.

      lúc uất ức đầy mình, cuộn tay áo lên, tính … chụp hình khuôn mặt người trừng mắt mình nhiều nhất, về nhà đâm tiểu nhân cho hả giận điện thoại di động của vang lên.

      Là điện thoại của Dung Trình.

      ở dưới lầu công ty em.” Dung Trình ngắn gọn.

      Thích Nam vừa nghe được giọng này, tâm tư chuyển động, nũng nịu kêu tiếng: “Chú ~” vào điện thoại.

      Đầu điện thoại bên kia dừng chút: “Em muốn cái gì?”

      “Dung Dung, giờ em thiếu bạn bè.” Thích Nam

      Dung Trình trầm giọng hỏi: “Em muốn trở về?”

      Thích Nam vừa trả lời vào điện thoại, vừa ra khỏi phòng quay: “, Dung Dung. Bây giờ em chỉ thiếu bạn trai thôi, còn rất gấp.”
      ThiênMinh thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Xin nghỉ

      tay Thích Nam cầm điện thoại, tay tìm kiếm cửa phòng chụp ảnh, lôi kéo, mở. chuyển lực chú ý của mình qua bên cửa, lúc này mới nhìn thấy bàn tay từ phía sau mình vươn ra, đè cửa lại, cho ra ngoài.

      im lặng giây, quay đầu lại, nhìn thấy chủ nhân của cái tay kia.

      nữ diễn viên trong tổ kịch.

      Bởi vì chuyện của Tô Yên, rất nhiều người hay nhìn trừng , nhưng biểu của nữ diễn viên này là đột xuất. biết tinh thần cách mạng từ đâu tới, ánh mắt càng quét bám riết tha, bộ dạng bảo vệ Tô Yên giống như bảo vệ con chim non vậy.

      Lúc này, ánh mắt ‘chim non mẹ’ nhìn chằm chằm đầy ác ý, giống như trông chừng phạm nhân vừa hành hung xong tính bỏ chạy, thậm chí dùng giọng điệu tra vấn hỏi: “ muốn đâu?”

      Thích Nam bắt đầu có chút tức giận, dời điện thoại di động bên tai ra, nhìn ta cười cười : “ phòng vệ sinh, thế nào? Ngay cả khẩn cấp số 3 tô cũng phải chờ phê chuẩn sao, tiểu thư cảnh sát đáng ?” châm biếm đối phương lo chuyện bao đồng.

      Đạo diễn chăm chú với cảnh quay, chú ý đến bên ngày.

      Hình như nữ diễn viên kia nghĩ tới, mình bị người vừa ra tay hành hung tạt nước vào mặt người khác trước mặt mọi người, bị mọi người chỉ trích còn có thể ngang ngược, hung hăn chẹn họng mình như vậy. Sau đó lại thấy Thích Nam chuyện trong điện thoại, có chuyện gì cũng bắt đầu vạch lá tìm sâu: “ chuyện điện thoại với ai vậy?”

      Thích Nam nhướng mắt lên nhìn ta: “Mắc mớ gì tới ?”

      Nữ diễn viên nhất định lui bước.

      Thích Nam cảm thấy có lúc mình cũng cố tình gây , nhưng còn biết phân biệt người nào. Mà người trước mặt này khiến thể bái phục.

      còn kiên nhẫn, sẳng giọng : “Tôi liên lạc người, họp thành đội phòng vệ sinh đấy. Lần trước tôi nhìn thấy Tô Yên nhà chơi rất vui bên trong, sinh lòng ham mộ, muốn gọi điện thoại rủ người muốn thử chút. cũng nên thiên vị như thế, thể chỉ cho phép Tô Yên nhà được chơi ở bên trong chứ!” ám chỉ người đối phương bảo vệ đơn thuần như mặt ngoài vậy đâu.

      Nữ diễn viên bị nghẹn lời còn lời gì để .

      Thích Nam đẩy ta ra, ra ngoài.

      Nữ diễn viên này có cảm giác như mình tiến lên bới móc người ta lại bị sặc nửa chừng, trong lòng muốn bỏ qua. Cuối cùng biết nghĩ sao, lúc Thích Nam đẩy ta ra, thuận thế lui về phía sau ngã xuống, nghiêng về bên hét lên kinh sợ, làm ra giả tượng chính mình bị đẩy ngã rất mạnh.

      ta ngã nhào đất, giả đò lấy tay ôm đầu, ra vẻ bị ‘hù dọa’ hết hồn.

      “Thích Nam, thể…”

      thể cái gì?”

      Đột nhiên bên tai vang lên giọng khiến nữ diễn viên kia hết hồn, hơn nữa sợ ngây người ra.

      ra là Thích Nam sớm nhìn ra ý đồ của ta, lúc ta giả vờ ngã nhào xuống, cũng ngã xuống trước ta bước.

      Rất nhiều người nghe tiếng kêu nhìn lại, nhìn hai người nằm song song mặt đất, có chút hiểu.

      So với nữ diễn viên sửng người, Thích Nam mở miệng trước, vẻ mặt khổ sở, dùng lượng vừa đủ cho mọi người nghe, với nữ diễn viễn ngã dưới đất: “ đừng như vậy, chuyện Tô Yên phải là lỗi của tôi, thể bởi vì ấy mà…” Muốn tiếp nhưng lại thôi.

      Vẻ mặt của quá chân thành, giờ phút này mọi người đều nhìn ra vẻ thống khổ mặt , đó là giãy giụa sau khi bị hiểu lầm, là buồn bả bị xa lánh…

      số người từng tránh cứ vì chuyện của Tô Yên bắt đầu trầm mặc.

      Lời của khiến trong lòng mọi người nổi lên phong ba.

      Có người nghĩ, bọn họ chỉ nhìn thấy Thích Nam hắt nước lên người Tô Yên, nhưng lại nhìn thấy tình huống trước đó, có lẽ là có tình, có lẽ…

      Có người mà thay đổi cách nhìn Thích Nam lại vẽ gió, chuyển cái, thu lại vẻ mặt khổ sở, sửa sang lại quần áo, từ từ đứng lên. Từ cao nhìn xuống nữ diễn viên nằm mặt đất, lại nhìn lướt qua mọi người, cười nhạo tiếng: “Phốc, đây là đâu, mau, diễn trò phải diễn chút, ít nhất cũng phải đạt tới ít hiểu quả như Tô Yên chứ.”

      xong, để ý đến người ta suy nghĩ như thế nào, cũng giống như phải liên quan tới mình,xoay người thẳng ra ngoài cửa. Thậm chí còn chưa quên, tiếp tục điện thoại của .

      Mọi người: “……”

      Thích Nam ra khỏi phòng quay.

      “Xảy ra chuyện gì?” Dung Trình hỏi trong điện thoại, mới vừa rồi điện thoại của hai người vẫn ở trong trạng thái tiếp thông.

      Thích Nam muốn kể lể, chỉ là thuận miệng : “Niềm vui biểu diễn bên ngoài.”

      Dung Trình hỏi tiếp .

      Lúc đầu, Thích Nam tính toán mình đợi dưới lầu công ty rồi dẫn Dung Trình lên. Sau đó lại được thông báo cần đón nữa, bởi vì Dung Trình vừa mới tới dưới lầu SEC bị tiếp viên nhận ra, vì vậy báo cho Tống Dịch.

      biết quá trình như thế nào, kết quả chính là giờ bị người của công ty mang đến phòng quay số 1.

      Nghe được tin này, Thích Nam cũng ngạc nhiên cho lắm.

      Dung Trình là người nắm quyền của thế gia nhà họ Dung lâu đời nhất của thành phố M. Mặc dù từ trước tới nay luôn khiêm tốn, cũng thích báo đạo truyền thông theo dõi. Nhưng dù sao cũng chỉ là khiêm tốn, phải khuê nữ, cho nên khó tránh hình ảnh bị lộ ra. Những người làm tiếp tân ở SEC đều quan tâm thông suốt thời , nhận ra Dung Trình cũng là lẽ đương nhiên.

      Mặc dù cần đón Dung Trình, nhưng Thích Nam cũng tiến vào phòng quay ngay lập tức. chán ghét khí bên trong.

      Vì vậy liền đứng chung với đám người ở ngoài cửa.

      Có lẽ bởi vì cần xã giao, Dung Trình tới trễ hơn so với tưởng tượng của .

      Lúc tới, Thích Nam cúi đầu đếm ngón chân của mình, từ chân trái đếm tới chân phải, rồi ngược lại, lặp lặp lại nhiều lần… Dung Trình vào khiến cho cuối cùng cũng bỏ được trò chơi hết sức nhàm chán này.

      chậm đó.” Thích Nam giọng oán trách. Tuy là oán trách, nhưng có nhiều ý tứ trách móc bên trong.

      Dung Trình vài câu với người dẫn đường, bảo bọn họ rời , lúc này mới trả lời : “Mới vừa rồi vài câu với nhà sản xuất của các người.”

      Thích Nam vui lên: “ ta có thể cái gì? Kỷ thuật tán ?”

      Dung Trình nhìn cái: “Ghét ta? Trước đó ai ta đẹp trai?”

      Thích Nam méo miệng: “Đừng nhắc lại, em thức tỉnh từ lâu.”

      cảm thấy ta đẹp trai nữa rồi hả?”

      Thích Nam khó hiểu: “ xác định phải hoài cái đề tài này hay sao?”

      Lời của khiến Dung Tình hơi mất hồn.

      Chẳng qua tinh thần dao động chỉ là chuyện trong nháy mắt, khôi phục lại tâm trạng như thưởng rất nhanh.

      Thích Nam cũng bắt được phản ứng khác thường của , thở ra hơi nặng nề, cố ý dùng tới giọng điệu u buồn : “Dung Dung, em lại bị bắt nạt nữa!” xong, lại nâng gương mặt tươi cười của mình lên, cười vui vẻ, có chút cảm giác tim phổi.

      “Ôm em cái , Dung Dung!” giang hai tay ra về phía .

      Dung Trình đứng im tại chỗ.

      Thích Nam chủ động tiến lên ôm lấy , cái ôm ngắn ngủi rồi lập tức buông ra. lui về phía sau, dựa lưng vào tường.

      “Chú, chú vào xin cho cháu nghỉ phép . Đạo diễn cháu rất hung dữ, cháu mà muốn xin nghỉ nhất định ăn thịt cháu. Chú lại khác, chú đẹp trai như vậy, nhất định ta nỡ nổi giận với chú đâu.”

      Mặc dù biểu của Thích Nam vẫn giống như bình thường, điên điên khùng khùng có gì khác. Nhưng Dung Trình hiểu rất vẻ mặt của , có thể cảm giác được tâm tình xuống xấp. Chỉ là vẫn hỏi, bởi vì hiểu , biết cho biết bất cứ cái gì.

      biết, hơn gần mười tuổi này chả bao giờ sống cách thẳng thắn đối với ai cả.

      “Đừng nhảm.’ Rốt cuộc Dung Trình vẫn coi như biết gì hết, “Nếu như em còn muốn xin nghỉ phép cho em.”

      Thích Nam cười cười.

      Dung Trình liếc nhìn , với tiếng, “Chờ lát” rồi đẩy cửa phòng quay vào. bao lâu sau, từ bên trong ra, với :

      thôi.”

      Ra khỏi SEC, Thích Nam lại biết đâu. ra có việc gì phải làm, nhưng lại muốn trở về tổ kịch. Cuối cùng, cũng nhớ làm cách nào và Dung Trình cùng nhau trở về khách sạn, còn mặt dày mày dạn theo vào phòng Dung Trình.

      Dung Trình về phòng sách mình, Thích Nam ở lại phòng khách xem TV, xem hồi lại cảm thấy nhàm chán, rồi đột nhiên có ý muốn vào phòng bếp.

      Dụng cụ trong phòng bếp khách sạn rất đầy đủ. Mỗi ngày, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh được thay đổi, thể nghi ngờ điều này đem lại rất nhiều tiện lợi cho . lấy cái laptop từ chỗ của quan gia tới, vui vẻ mở máy vi tính ra học nấu ăn.

      Thích Nam sống 24 năm, số lần vào nhà bếp có thể tính đầu ngón tay, nhưng tự nhận mình thiên chất thông mình, học được món ăn chẳng qua chỉ là chút lòng thành. Vì vậy tìm được món ăn mạng, quyết định làm món này, mở video dạy nấu ăn ra, vừa xem vừa làm.

      Nửa tiếng đồng hồ sau, nhìn đống đen thui trong nồi, trầm mặc khoảng hai phút, sau đó tỉnh bơ đổ toàn bộ vào trong thùng rác, sửa sạch nồi chén, tiếp tục nổ lực…

      Hai tiếng đồng hồ sau, mặt thay đổi, từ trong phòng bếp ra.

      đứng im trong phòng khách vài phút, suy nghĩ hồi, rồi lên phòng sách lầu.

      gõ cửa phòng sách. lát sau, Dung Trình xuất sau cửa.

      “Chú, giờ cháu có chút khó khăn.” Thích Nam nghiêm túc bày tỏ với đối phương, bộ dạng giống như đối mặt với bác sĩ tâm lý vậy.

      Dung Trình vừa nhìn thấy như vậy, biết ngay lại muốn hạnh hạ mình. Điều khiến cảm thấy khó có thể tưởng tượng được chính là, hoàn toàn có ý định cự tuyệt càn quấy của . Cũng giống như giờ phút này, mặc dù ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn phối hợp hỏi: “Chuyện gì?”

      Thích Nam lên tiếng, với tay vào bao quần áo khổng lồ của mình, lục lọi nửa ngày, móc ra cái tạp dề.

      Dung Trình bị màu sắc thiếu nữ của cái tạp dề này kích động, lại còn nhìn thấy những đường viền nho , chưa kịp nghĩ ngợi Thích Nam nhích lại gần .

      nhón chân mặc vào cho , sau đó còn tỉ mỉ cẩn thận kéo thẳng những chỗ bị cuốn nhăn. lui lại về phía sau hai bước, nhìn chút, rồi gật đầu.

      theo em.” với .

      Dung Trình: “……”

      “Đừng từ chối em.” Thích Nam nghiêm túc , “Em khóc lên cho mà xem, đó.”

      biết lại giở trò điên khùng gì nữa đây, Dung Trình bất đắc dĩ đuổi theo .

      Vì vậy hai người cùng nhau đến phòng bếp.

      Dung Trình vừa nhìn thấy phòng lộn xộn hiểu . Qua nhiên, giây kế tiếp, nghe : “Dung Dung, làm theo cái video kia, nấu món thôi. Em cảm thấy em phải chứng minh điều.”

      Dung Trình biết gì. Nhưng vì để cho hành hạ nữa, suy nghĩ chút rồi vẫn làm theo cầu của .

      Hơn mười phút sau, nồi món ăn Chiết Giang tỏa ra mùi thơm bốn phía, màu sắc phong phú, khiến cho người ta cảm thấy thèm thuồng. Thậm chí, Dung Trình còn trang trí y chang như món mẫu trong video.

      Thích Nam cảm thấy im lặng của khi dễ mình, đố kỵ trong lòng muốn trào ra, sắc mặt lại càng đen hơn. trầm tư hồi, ngẩng đầu khỏi ghen tỵ, cảm thán: “Chẳng lẽ đây chính là thời gian ban tặng trí tuệ cho loài người sao?”

      Cùng video hướng dẫn, Dung Trình thực cách hoàn mỹ, Thích làm chỉ có thể làm được… đống. đổ thừa số tuổi của Dung Trình lớn hơn . Chỉ bằng đó thôi cũng đủ để thấy, trái tim này của sớm hóa thành than đen!

      Dung Trình: “……”

      Mặt thay đổi, cầm quả dưa chuột làm đồ trang trí nhét vào miệng của .

      Thích Nam tức giận trừng mắt nhìn , gạt quả dưa chuột ra: “ làm dập đầu răng em rồi, đau chết mất!”

      Dung Trình cúi đầu nhìn sang, Thích Nam cười gian xảo tiếng, cầm quả dưa chuột kia bất ngờ đánh tới, thuận lợi thọt vào miệng của ! Cùng lúc, nhanh chóng móc điện thoại di động ra, chụp liên tục màn sửng sờ với miệng đầy dưa chuột.

      “Ha ha!”

      Thích Nam chút suy nghĩ, cúi đầu gởi liền mấy tầm hình cho Dung Trác ở thành phố M xa xôi kia.

      Sau khi gởi xong, mới ngẩng đầu lên, xóa bỏ tấm hình ngay trước mặt Dung Trình: “Nhìn , em chỉ chơi chút thôi, em xóa bỏ rồi nè!”

      Dung Trình đen mặt nghiêm mặt : “Em tới đây.”

      Thích Nam cho rằng nhìn thấy, cầm điện thoại di động đến gần mấy bước, đưa ra cho nhìn: “Nhìn nè…”

      còn chưa kịp dứt lời đột nhiên bị dưa chuột chọt vào miệng ngăn lại.

      Bởi vì ông chú họ Dung muốn báo thù này, xốc xếch hồi. Lúc này, điện thoại di động của rung cái, mở ra xe, nhìn thấy tin nhăn Dung Trác trả lời ——

      Tôi xem ra hai người đều coi khiêu dâm là tình thú rồi hả???

      Tin nhắn gởi lại với chữ viết to, còn có luôn cả tấm hình gởi , chỉ là tấm hình bị sửa đổi. Quả dưa chuột trong hình bị khoanh tròn lại.

      Khóe miệng Thích Nam cong lại, lập tức trả lời lại:

      Cậu nha, quốc kỳ đỏ chói như vậy mà cậu lại nhìn thành màu vàng!

      Gởi xong tin nhắn, hung cắn vài miếng dưa chuột, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Dung Trình, mặt mày nghiêm túc: “Chú à, cháu cảm thấy gia đình phải nắm vững giáo dục! Chú biết ? Cháu vì tương lai u ám của Tiểu Trác Trác nhà chú mà cảm thấy lo lắng!”

      Dung Trình thể phản bác.
      lk ngânThiênMinh thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Tiệc

      Năm giờ chiều, Dương Hàng, phụ tá của Dung Trình, mang theo thợ trang điểm tới khách sạn Thạch Hạ để tạo hình cho Thích Nam tham gia buổi tiệc thương vụ.

      Năm giờ rưỡi chiều, Thích Nam mượn cớ đói bụng, kêu quản gia đưa tới vài món đồ ngọt, gạt đám thợ trang điểm qua bên, thảnh thơi uống trà chiều. Lúc này vì thợ trang điểm lựa chọn đồ trang sức đeo cổ cho , trong chớp mắt thấy bóng người, hận sao ban đầu tịch thu mấy món đồ ngọt của cho rồi.

      Sáu giờ rưỡi chiều, Levi xong công việc ra về. Trước khi còn bị Thích Nam ân cần hỏi thăm đưa hết đồ ngọt của cho . Dưới phẫn nộ, tuyên bố từ nay về sau bao giờ hầu hạ nữa, trừ khi Dung Trình tự mình đến cửa mời.

      “Em nghi ngờ bản năng giới tính của ta.” Thích Nam suy đoán cách ác độc. Sau khi thao thao bất tuyệt hồi, quay lại nhìn Dung Trình lật tạp chí, “Dung Dung, sau này đừng bao giờ để ý đến ta nhé, nếu muốn nhờ ta chuyện gì bảo Dương Hàng là được rồi!”

      Dương Hàng đưa cà phê cho Dung Trình, nghe như vậy tay run lên, thiếu chút nữa phỏng tay mất rồi.

      Bảy giờ tối, Dương Hàng lái xe đưa Dung Trình và Thích Nam tới chỗ dạ tiệc, xuyên qua hơn nửa Minh Đảo, cuối cùng mới tới nơi. Lúc này, Thích Nam chả còn hào hứng mong đợi dạ tiệc, đè lên người Dung Trình ngủ gần tiếng đồng hồ. May mắn tướng ngủ của tương đối dễ thương, có chuyện chảy nước miếng.

      Hơn tám giờ tối, với nụ cười đón khách môi, Thích Nam kéo Dung Trình bước vào phòng dạ tiệc của khách sạn Bạch Lộ.

      “Cái gọi là dạ tiệc thương vụ chính là cuộc tranh tài, là cuộc đấu của đám mỹ nữ ăn mặc lộng lẫy trang điểm xinh đẹp, tươi cười dối trá với các ông chủ lớn của giới thương mại. Bọn họ phải làm ra vẻ thích tất cả những gì thuộc về các ông chủ lớn này, bao gồm trí tuệ, à, chính là trí tuệ đằng sau đường chẻ tóc trọc lóc của bọn họ.”

      Dung Trình: “……”

      dùng khuỷu tay huých dưới eo cái, Thích Nam lập tức im lặng, mỉm cười kín đáo về phía người đàn ông trung niên tới gần bọn họ.

      “Tổng giám đốc Lý.” Dung Trình bắt tay người đó, chào hỏi nhau.

      Hai người mấy lời xã giao rồi tách ra, tiếp đó lại chào hỏi với người khác đến gần…

      Thích Nam làm tròn bổn phận ‘bình hoa’ của mình. cảm thấy như vậy có gì tốt, chẳng qua vì hột xoàn 18 carat cổ mình mà cảm thấy có chút đơn.

      Dung Trình chuyện với người trong phòng hội nghị lúc, sau đó vào phòng tiếp tân VIP với Tổng giám đốc Mạc. Thích Nam rất buồn chán, muốn theo, vì vậy thừa dịp Dung Trình vừa ngừng chuyện, ngẩng đầu ghé vào lỗ tai :

      “Em phòng vệ sinh.”

      Dung Trình làm sao biết thừa cơ hội muốn chuồn êm, lời có chút bất đắc dĩ: “Đừng chạy lung tung.” Coi như là đồng ý kỳ vọng của .

      Thích Nam được tự do, đợi ở hội trường nữa, mở cửa hông ra ngoài. Hội trường này bài trí ở tầng 22 của khách sạn Bạch Lộ, bên ngoài có đài ngắm cảnh. sàn của đài ngắm cảnh có đặt mấy hàng ghế mây, thuận tiện cho quan khách nghỉ ngơi, cùng lúc thưởng thức quang cảnh của Minh Đảo.

      Dạ tiệc thương vụ thường mang ý nghĩa nhiệm vụ nhiều hơn hưởng thụ. Đó là nơi các nhân sĩ giới thương mại giao lưu. Người chân chính tới hưởng thụ nhiều, cho nên lúc này đây, đài ngắm cảnh chỉ có mình Thích Nam.

      chống hai tay lên tay vịn, mặc cho gió đêm thổi khí ngột ngạt.

      lâu sau, loạt tiếng bước chân vang lên phía sau , cắt đứt thời gian riêng tư tốt đẹp của .

      “Cám ơn gió đêm.” Sau lưng truyền tới giọng thầm thấp lại nồng nàn, “Vì nó mang tới hương thơm của nàng, phu nhân xinh đẹp.”

      Giọng rất quen thuộc.

      Thích Nam phùng miệng thở mạnh ra, trước khi quay đầu lại, tên và thân phận của đương án này vọt ra từ trong ký ức của .

      Là Tống Dịch.

      Ánh đèn vàng đài ngắm cảnh mập mờ, làm nổi bật bầu khí.

      Tống Dịch tiếp tục cách say sưa: “Tôi say đắm nơi này.”

      Toàn thân Thích Nam nổi da gà lên hết. tiếp thu nổi mà quay đầu lại, sau đó tầm mắt hai người chạm nhau ——

      muốn tôi giới thiệu nước hoa cho bạn của ?” Chân thành tràn đầy ánh mắt của , hoàn toàn đếm xỉa tới ám hiệu gì đó trong lời của đối phương.

      Tống Dịch nghẹn lời. ta gặp qua người hiểu phong tình, nhưng chưa từng thấy qua cái dạng đầu gỗ hiểu phong tình! Làm ta tốn công ca ngợi!

      Mặc dù Tống Thái tử gia có nhiều người tình, nhưng tuyệt đối có thói quen cưỡng ép người khác, thấy đối phương ràng có hứng thú với mình, hăng hái giảm , quyết định thu lưới bỏ : “Cám ơn! Tôi chọn cho ấy.”

      xong, ta hướng về hàng ghế , ngồi xuống, lấy cái ly tự mình rót trà. rót nửa chừng đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên quan sát : “ , có phải tôi gặp qua ở đâu rồi phải ?”

      Thích Nam sớm đoán ta nhớ ra mình, bây giờ nghe vậy còn sợ nữa.

      chớp mắt : “Mỹ nữ đều giống nhau.”

      Khóe miệng Tống Dịch co giật: “ quả rất chịu khen mình.”

      Thích Nam ra vẻ như “Tôi biết gì”, thoáng nhìn mù mờ lại thuần lương.

      Khóe miệng Tống Dịch lại co giật.

      Lúc này lại có thêm người ra đài ngắm cảnh. Thích Nam còn chưa nhìn mặt mũi của người kia nàng kia giống như chút chim , nhào vào lòng Tống Dịch, ngay sau đó dán lên nụ hôn ướt át, cũng như thèm để ý trước mặt bọn họ còn có người khác.

      Sau khi hôn xong, nàng kia ôm cổ Tống Dịch, oán trách : “Dịch, đáng ghét! Tự nhiên bỏ lại em mình ở bên trong ~”

      Thích Nam: “…….”

      lời, lặng lẽ dời bước vào hội trường.

      Tống Dịch ngước mắt nhìn , nhàng hỏi câu: “Muốn ?”

      Thích Nam nghiêm túc trả lời: “Tôi vẫn còn là bé cưng, cần hoàn cảnh trưởng thành trang nghiêm.” xong, bước chân dừng lại nữa.

      Tống Dịch nhìn theo bóng lưng của , cười cười ý tứ.

      “Dịch, cười cái gì thế?” Bàn tay nàng mềm mại khoác lên vai của ta, ánh mắt thầm lướt về hướng Thích Nam vừa mới bỏ .

      “Đột nhiên nhớ tới chuyện.” Tống Dịch kéo tay của ta từ vai mình xuống, đẩy nàng đứng lên. Dưới tiếng lầm bầm bất mãn của đối phương, ta nhét ly trà vào tay , “Uống trà .”

      Hay là nhớ tới người, ta nghĩ.

      Sau khi Thích Nam rời khỏi đài ngắm cảnh, lần này phòng vệ sinh. Rửa tay sạch xong, quay trở lại, nhìn thấy Dung Trình ngồi ở ghế ngồi trong góc, đối diện còn có trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp. Hai người câu tôi câu chuyện với nhau. Có lúc, nàng kia cười cười, lấy tư thế tự nhiên nhất, đổi lại góc độ gương mặt nghiêng nghiêng của ta.

      Thích Nam thấy thế, tròng mắt cũng muốn lọt ra ngoài. do dự biết có nên tiến lên làm phiền bọn họ hay Dung Tình nhìn thấy .

      do dự chút, cuối cũng vẫn là tiến về phía trước.

      Ánh mắt của kia dời từ mặt của xuống vòng kim cương 18 carat cần cổ của , dừng lại chút, rồi mới vòng trở lại mặt .

      “Chào chị.” kia chủ động đứng dậy chào hỏi , “Em nhớ ra chị, chị là bạn của Tổng giám đốc Dung.”

      Nhìn rất thân thiện, ra rất khiêu khích.

      Xem ra thân phận bạn của Dung Trình của vẫn còn chút ít hiệu ứng. Thích Nam suy nghĩ như vậy, mang mặt nụ cười lạnh nhạt giả tạo: “Chào em. , mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy em, nhưng tâm tình của chị trong giờ phút này lại vô cùng phức tạp. mặt chị có chút áy náy với em, mặt khác chị lại muốn cám ơn em.”

      kia sững sờ: “Tại sao?”

      “Bởi vì em biết chị, nhưng chị lại biết em. Vì bất đồng này mà chị cảm thấy áy náy.” Thích Nam cười cười, “Mặt khác, chị là bạn của Dung Dung, trong khoảng thời gian chị có mặt ở đây lại có em làm bạn với ấy. Về điểm này chị mang ơn em, cám ơn em.”

      Ý của chính là, tôi mới rời lát, liền nhịn được, muốn đá tôi văng vào góc tường! Hừ hừ!

      Nét mặt kia cương cứng chút, ngay sau đó nụ cười khôi phục lại vẻ hoàn mỹ khiếm khuyết: “Chị biết đùa! Có gì đâu mà phải cần chị cám ơn em, chẳng qua chị chỉ là bạn của Dung tiên sinh thôi. Huống chi em và Dung tiên sinh chuyện cũng rất vui mà.” xong, nàng ép lọn tóc quăn ra đằng sau, lộ ra nguyên cả khuôn mặt mỹ lệ, “Đúng , Dung tiên sinh?”

      xong lời cuối cùng, nhìn về phía Dung Trình, trong ánh mắt mang ít nhiều vẻ mong đợi.

      Dung Trình nhìn thoáng qua ta cái rồi gật đầu: “Đúng, tôi rất vinh hạnh có thể trò chuyện với , Mạc tiểu thư.”

      Mạc Dĩnh là tên của này. Ngoài ra, ta còn có thân phận đặc biệt khác. ta là thiên kim của Tổng giám đốc Mạc, người tổ chức buổi dạ tiệc thương vụ lần này.

      Lần này Dung Trình đến Minh Đảo cũng là vì hạng mục hợp tác có tầm cỡ với Tổng giám đốc Mạc. Đây cũng là lý do đáp ứng lời mời tham gia buổi tiệc thương vụ lần này.

      Cho dù là thiên kim của đối tác, hay đơn thuần chỉ là tôn trọng đối với nữ sĩ, Dung Trình cũng thể phủ nhận lời của Mac Dĩnh ngay trước mặt, cho nên đồng ý với lời của . Chỉ là sau khi đồng ý xong, cũng nhìn xem đối phương nghĩ như thế nào, nhanh chóng chuyển lực chú ý của mình lên người bạn của mình, Thích Nam.

      “Vừa rồi em đâu vậy? phải bảo em đừng loạn hay sao?

      Đối đãi với Mạc Dĩnh, biểu của Dung Trình khách sáo lễ độ nhưng lại xa cách. Đối với Thích Nam lại hoàn toàn khác biệt, khác biệt này cho nên rất dễ nhận ra.

      Nụ cười mặt Mạc Dĩnh thể duy trì được nữa: “Quan hệ hai người rất tốt?”

      Thích Nam trả lời ta: “ ấy mời người mẫu làm bạn còn phải trả tiền phí ra sân khấu, mời chị chỉ cần động miệng động lưỡi là xong.”

      Mạc Dĩnh có chút mất tự nhiên: “ sao? Quan hệ này quả tệ rồi. Xin lỗi, em còn có số việc phải làm, trước bước.” ta xong, đợi trả lời, vội vã rời .

      Thích Nam khoác tay lên vai Dung Trình, nhạo báng : “Hình như sức quyến rũ của lớn giống như trong trí tưởng tượng của em. Chưa gì hết người ta buông tha rồi.”

      Dung Trình vuốt vuốt vầng trán đau buốt của mình: “Đừng nhảm.”

      “Vâng vâng, nàng có ý tưởng đối với .” Miệng Thích Nam cho qua loa, nhưng giây kế tiếp lại thay đổi giọng , “Nếu như muốn em cho nghe, em làm bộ như thấy cái màn nàng nghiêng nghiêng gương mặt về phía !”

      Dung Trình: “……”

      Thích Nam đá lông nheo về phía . Trong lúc bất chợt, nghiêm mặt lại, kề sát vào hít vào: “ uống rượu hả?”

      chút.”

      “Vì sao lại giành việc của Dương Hàng?”

      Dung Trình im lặng: “… Phụ tá ưu tú của phải chỉ dùng để cản rượu.”

      “Cũng đúng.” Thích Nam gật gù, “ ta còn phải lái xe cho nữa.”

      Dung Trình: “……” biết Dương Hàng với hai bằng thạc sĩ xuất thân từ học viện thương nghiệp Thường Thanh Đằng (Ivy League) nghe được đánh giá của có biểu gì?

      “Em cái này nhưng đừng nóng giận nhé.” Thích Nam giải thích, “Cái loại bụng dạ đen tối như thế này! Lần đầu tiên gặp mặt khen em đủ thứ, cái gì xinh đẹp, bộ dạng giống như là fans trung thành của em vậy! Còn muốn xin ảnh ký tên của em cho em họ của ta, làm em vui muốn chết. Kết quả, vừa đúng lúc em họ ta gọi điện thoại tới, ta quẹt điện thoại di động cái, em tinh mắt nhìn thấy màn hình có trang Baidu về ‘Tề Nam’! Em… người này thành chút nào!” (*Chỗ này mình nghĩ là Thích Nam chơi chữ Dung bởi vì ‘Tề Nam’ (齐楠) là loại gỗ hương trầm quý. Nhưng chữ ‘Tề’ (齐)và ‘Thích’ (戚) đồng ‘qī’. Cho nên có lẽ Dương Hàng tìm hiểu về ‘Tề Nam’ nhưng qua đầu óc đen tối của chị Thích lại ám chỉ ‘baidu’ tên của chị.)

      Dung Trình: “……”

      thế này còn khiêu vũ được ?” Thích Nam quan sát , “ còn nhớ điệu vũ chứ?”

      Dung Trình hết cách: “ say.”

      “Vậy tốt rồi. Nếu ra trận bêu xấu em thèm với nữa.”

      Dung Trình nhìn .

      Thích Nam nhoẻn miệng cười, từ phía sau , ôm cổ : ‘Dung Dung, em chỉ giỡn. Có bêu xấu em, em cũng ở chung với ! Chỉ là tối nay em uống hơi nhiều trà, nếu như có xuất tình huống gì thể kháng cự, ví dụ như phải chạy phòng vệ sinh gì đó, em hết cách, ha ha.”

      “……”
      ThiênMinh thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Lệ thuộc

      Khi người chủ trì tuyên bố đến phần xã giao khiêu vũ, hội trường vang lên tiếng nhạc du dương nhàng. Thích Nam khoác tay mình lên tay Dung Trình, hai người tiến ra sàn nhảy.

      Thích Nam nhìn thấy Mạc Dĩnh, nàng nhảy điệu thứ nhất với cha của mình.

      “Em tin rằng, cho dù Mạc Dĩnh có cha mình ở đây hay , bọn họ đều mong muốn, ta cùng nhau khiêu vũ điệu này.” Thích Nam hơi ngước đầu, kề sát lại gần , “Suy cho cùng, trước đây bao lâu, ta hết mình triển lãm ‘nguyện vọng bao la’ của mình với , mà cha của ta cũng để mặc cho ta biểu diễn ‘nguyện vọng bao la’ với , tâm tư của bọn họ rất ràng.”

      Dung Trình bị liên tục đập hai lần ‘nguyện vọng bao la’ vào mặt, gân xanh giật giật trán: “Em đừng nữa.”

      chuyện làm sao gọi là khiêu vũ xã giao?” Mặt mày Thích Nam vui, “Phải biết rằng, những lời tâm tình cũng là phần thể thiếu của khiêu vũ giao tiếp.”

      Dung Trình biết thể quản được , cho nên để mặc muốn . Vì vậy lảm nhảm từ bí trong làng giải trí cho tới quốc thái dân an. Đơn giản là sông núi xuyên rừng, chỗ nào nhắc tới.

      Trong lúc này, có gì so sánh bằng khả năng lắng nghe tuyệt vời của Dung Trình. Kỳ này Thích Nam vô cùng hài lòng.

      Cho đến khi trao đổi bạn nhảy.

      Thích Nam vẫn còn đắm chìm trong dư vị muốn thêm nữa, định thần nhìn lại thấy bên cạnh mình có thêm tượng người điêu khắc với cặp mắt nhấp nháy, hù giật mình, thiếu chút nữa là nhảy vào lòng Dung Trình.

      “Tổng giám đốc Dung…” Cha của Mạc Dĩnh hướng về phía Dung Trình , “Cậu có ngại trao đổi bạn nhảy ? Tôi cảm thấy hứng thú với vị tiểu thư trước mặt của cậu đây, muốn nghe cách nhìn độc đáo của ấy về chuyện quốc thái dân an.”

      Chà, xem ra cha con hai người này tới sớm.

      Trong mắt Dung Trình lên vẻ chần chờ, ngay sau đó cúi đầu thăm dò ý kiến của Thích Nam. Nếu hỏi, sau này biết mình bị dày vò như thế nào!

      “Em thế nào…”

      chưa kịp hỏi xong Trình Giảo Kim xuất , thuận lợi cản đường.

      Trình Giảo Kim Tống Dịch cũng diễn trò giả dối trước mặt bọn họ, trực tiếp kéo tay đoạt lấy Thích Nam, thuận thế, nhét bạn khiêu vũ của mình vào lòng của Dung Trình, sau đó cười hết sức lưu manh: “Tổng giám đốc Dung, mượn bạn nhảy của chút!”

      xong, thuần thục mượn điệu nhảy, đưa Thích Nam ra khỏi chỗ này.

      Thích Nam chưa kịp lấy lại tinh thần bàn tay của người nào đó đặt hông của . Theo phản xạ, quay đầu nhìn lại về phía Dung Trình, thấy dừng lại chút, rồi mới tiếp nhận bạn nhảy mới của mình. Cùng lúc, áy náy gật đầu về phía tiểu thư họ Mạc, rồi tiếp tục màn khiêu vũ của mình.

      có chút mất hứng.

      bàn tay quơ quơ trước mặt .

      “Này, này, tại sao mặt mày vui vậy? Dầu gì so với lão trọc Địa Trung Hải kia, tôi cũng mạnh mẽ hơn nhiều!” Tống Dịch bất mãn.

      Thích Nam cũng nghĩ y chang như vậy, cho nên cũng mở rộng tư tưởng, đón nhận bạn khiêu vũ của mình, dùng tất cả nhiệt tâm… liên tiếp đạp lên chân của Tống Dịch, chơi được rất vui.

      Vừa ‘ cẩn thận’ cú, Thích Nam áy náy xin lỗi.

      Bàn tay Tống Dịch eo của xiết chặt, ta thấp giọng xuống, nặn ra nụ cười dữ tợn: “ nhóc, cố…”

      Thích Nam bị nụ cười của ta hù dạo, dưới hoảng hốt quá độ… lại giẫm mạnh lên chân phải của Tống Dịch.

      Tống Dịch phải dừng lại.

      Mặt mày Thích Nam vô tội: “Xin lỗi xin lỗi, chỉ là tôi sợ cao chút.”

      Tống Dịch bị viện cớ vô lý nổi giận, ta cắn răng nghiến lợi lập lại lần: “Sợ. cao?”

      Thích Nam cúi đầu liếc mắt nhìn đôi giày cao gót của mình.

      Tống Dịch: “……”

      “Ha ha…” Tống Dịch giận quá hóa cười. ta cúi người xuống, kề trán mình lên trán của , ánh mắt giống như muốn ăn , “Phòng vệ sinh bên cạnh phòng chụp ảnh số 1…”

      “Aaaa…”

      Đột nhiên có tiếng kêu thất thanh cắt ngang lời của Tống Dịch. Gân xanh trán của ta ‘khiêu vũ’ vài điệu khoan khoái, từ từ xoay đầu lại nhìn kêu lên sợ hãi. Nhìn thấy kia khiến ta có chút bất ngờ, ra là bạn nhảy của ta.

      biết vì nguyên nhân gì, bạn của ta che miệng lại, thầm gì đó với Dung Trình, sau đó kề gương mặt tràn đầy ý xuân lại gần Dung Trình mấy phần.

      Tống Dịch cảm thấy đầu mình như bốc khói.

      Vẻ mặt thay đổi, ta liếc nhìn kia mấy lần, cuối cùng cũng nhắm mắt làm ngơ, quay đầu trở về, cũng như giận đến mức quên mất tiêu mới vừa rồi mình phải cái gì.

      Điệu vũ thú vị vừa mới kết thúc, Tống Dịch lập tức bỏ lại Thích Nam, cũng tìm bạn trước của ta, mà là thẳng ra bên ngoài hội trường, biết có phải thẳng về nhà ?

      Thích Nam bị bỏ rơi, nhún vai thèm để ý, dư quang nhìn thấy Dung Trình về phía mình, mà phía sau còn có dẫn thêm .

      “Vừa rồi làm gì vậy, dọa con người ta hoảng sợ phải kêu lên?” Thích Nam nhìn hài hước.

      Mặt mày kia thẹn thùng, giành trả lời: “Vừa rồi ấy làm tôi đau.” thực tế đúng là như vậy, biết Dung Trình bị cái gì, đột nhiên khống chế được sức tay, bóp eo đau nhói.

      ( :a35: có lẽ Trình nhìn thấy Tống Dịch trán kề trán với chị Nam nhà mình nên mới lỡ tay… :a35: )

      Dung Trình cũng tham gia chủ đề chuyện của các , lướt qua Thích Nam, thẳng vào khu chỗ ngồi phía sau.

      Hình như được vui, Thích Nam đưa ra kết luận này, thoát khỏi kia, đuổi theo .

      tức cái gì?”

      Dung Trình hững hờ trả lời: “ có.”

      “Miệng giống lòng cũng cần ràng như vậy, khiến em có cảm giác sỉ nhục trí thông mình của em… Hả, nhìn em cái gì?”

      Dùng Trình nhìn chằm chằm , sau khi quan sát hồi, cuối cùng vẫn là chịu ra.

      Thích Nam: “……”

      Tối nay có gì đó đúng!

      Rốt cuộc hai người đợi đến lúc dạ tiệc kết thúc mới bỏ , lúc rời khỏi gần mười giờ. Phụ tá Dương Hàng đưa hai người trở về khách sạn, đến khi lên tới phòng gần 12 giờ sáng.

      Thích Nam bị khác thường của Dung Trình giày vò đau tim nhức phổi. Mặc dù khuya lắm rồi nhưng lại có chút buồn ngủ nào.

      Dung Trình vào phòng tắm trước, Thích Nam dựa cửa bên ngoài phòng tắm đợi . Đợi đến khi thân vẫn còn đầy nước bước ra, lập tức đứng thẳng người lại.

      “Dung Dung à, có gì phiền lòng nhất định phải với em.” Bọn họ đứng rất gần nhau, nước tóc Dung Trình xuống, thậm chí rơi xuống tay . dừng lại chút, đề nghị, “Dung Dung, em sấy tóc cho .”

      Dung Trình cự tuyệt.

      Rất ít khi giúp người ta làm những chuyện vặt vãnh như thế này, động tác của Thích Nam thuần thục, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành chân tay tiến hóa đầy đủ, đầu óc phát triển bình thường, cho nên làm cũng tệ.

      chuyên tâm làm việc, cho đến khi tóc khô ráo hẳn.

      để máy sáy tóc xuống, khoác tay lên vai : “Dung Dung, , …”

      Dung Trình cầm tay , kéo cái. bất ngờ kịp chuẩn bị, lảo đảo ngã nhào vào lòng . lời nào cúi đầu hôn , nụ hôn có tính xâm lược. Thích Nam chần chờ chút rồi bắt đầu đáp lại .

      _____ Đối với những chuyện này, từ trước tới giờ hề kiểu cách.

      Nụ hôn bắt đầu ấm lên, khí chung quanh cũng trở nên nóng rực.

      Thích Nam chống tay lên lồng ngực của , hơi thở có chút ổn: “Em chưa tắm…”

      Giọng của Dung Trình cũng thay đổi, khàn khàn: “Làm xong rồi tắm.”

      rất thích giọng bây giờ của , cảm thấy vô cùng quyến rũ. Vì vậy thèm chống cự…

      Sau đó, Dung Trình ôm Thích Nam vô cùng mệt mỏi vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi trở lại, hai người nằm giường, bắt đầu im lặng rất lâu.

      Ánh mắt của Dung Trình di chuyển từ mặt của tới bàn tay đặt bên ngoài. nhìn ngón tay thon dài của , đột nhiên cảm thấy tay của thiếu thiếu cái gì, trống trơn, vắng vẻ như chính trái tim mình vậy.

      “Nhẫn của em đâu?” nhịn được lên tiếng hỏi. Sau khi hỏi xong tự mình cũng cảm thấy sửng sốt hồi.

      Cơn buồn ngủ đánh tới, Thích Nam ngáp dài, : “Quyên góp.”

      Dung Trình im lặng.

      lặng lẽ lật người, để ý tới .

      Thích Nam xoay người về hướng của , cạ cạ. Toàn thân như con bạch tuộc quấn người . thể cử động.

      “Dung Dung, giận?” làm ra vẻ đáng thương, giống như lúc trước mỗi lần nổi giận, lần lại lần, khiến dẹp bỏ tất cả nguyên tắc.

      Trong lòng Dung Trình vui, cuối cùng cũng thể nào giận được , quay người lại ôm .

      “Tại sao?” Dung Trình ôm , “Tại sao lại muốn ly hôn?”

      Lý do vì mèo gì đó, vừa nhìn thôi cũng biết chẳng qua đó chỉ là cái cớ.

      Thích Nam trả lời, nhắm hai mắt lại, hình như có lẽ quá mệt mỏi mà ngủ thiếp . Khi tự cho rằng mình nhận được đáp án, lúc chuẩn bị buông tha lại lên tiếng.

      “Bởi vì có người cho em biết, thương em.” Khóe miệng Thích Nam cong lên chút, rất nhanh sau đó lại giãn ra, “Làm sao em biết? Nhưng trước kia em thèm để ý, sống chung với ai cũng vậy thôi, phải ? Có ngày, đột nhiên em lại cảm thấy, hai người nhau, chỉ dựa vào chiếc nhẫn trói buộc nhau cả đời quá bi thương, mặc dù tính tình của chúng ta rất hợp.”

      Dung Trình nghe được mấy chữ ‘ nhau’ của mà trong đầu trống rỗng, cảm giác hề thoải mái.

      Thích Nam tiếp tục : “Thế nhưng, em và Thu Mập lại giống vậy, tụi em thương lẫn nhau, nhất định nắm tay hết cả đời.”

      Thu Mập là con mèo của , tên của nó dựa theo hình dáng bên ngoài. Lúc còn được nuôi dưỡng quá kỹ nên mập ú ra, đến khi trưởng thành cũng chưa có lúc nào giảm cân thành công.

      Dung Trình: “… Tại sao em đeo chiếc nhẫn cho nó?”

      Thích Nam nghe vậy có chút ảo não: “Em tìm được chiếc nhẫn nào vừa nó.”

      Dung Trình: “……”

      hết ý kiến trong chốc lát, cuối cùng đẩy cái: “Ngủ .”

      “Ừ.”

      Thích Nam rất mệt, nhắm mắt lại lập tức ngủ thiếp .

      Trước khi ngủ, nghĩ, hình như quên mất nhắc tới người với Dung Trình, tháng trước gặp phải người kia. Vài chục năm gặp, mới nhìn nhận ra ông ấy ngay, bởi vì ông ta từng làm tổn thương rất sâu. Bởi vì cuộc gặp mặt đột ngột này, cho nên nhớ lại chuyện cũ, vì vậy quyết định đề nghị ly hôn.

      ngại kể lại chuyện này cho Dung Trình nghe.

      Bởi vì hoàn toàn lệ thuộc vào Dung Trình, chứ phải vì liên quan tới tình cảm lãng mạn.
      ThiênMinh thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Điểm ngoặt

      Sáng ngày hôm sau, Dương Hàng tới đón cấp của mình, ăn sáng với Dung Trình trong phòng ăn dưới lầu nhìn thấy Thích Nam vào. Thích Nam nhàng vào, vành mắt dưới đen thui, xem cậu ta như vô hình, hướng về phía Dung Trình vừa nũng nịu lại vừa bất đắc dĩ, cảm khái:

      “Tiểu tinh, em bị ép tới khô luôn rồi!”

      Tay Dương Hàng run lên, miếng bánh bao rơi vào trong chén dấm.

      Dung Trình liếc mắt nhìn cậu ta cái, bình tĩnh ngồi ăn đồ ăn sáng của mình.

      Dương Hàng cảm thấy sâu sắc ánh mắt Dung Trình nhìn mình gởi gắm đầy hi vọng, là tha thiết cho biết, ‘cách mạng’ còn chưa thành công, ‘tu hành’ vẫn phải tiếp tục! nhận được khích lệ, bình tĩnh lấy miếng bánh báo thấm đầy dấm nhét hết vào miệng.

      “Má”

      Vừa ngồi xuống bên cạnh , chị Thích nào đó bật ra tiếng ý vị, gương mặt ghét bỏ, đổi sang ngồi bên cạnh Dung Trình.

      Dương Hàng: “……”

      Ăn xong điểm tâm, ba người thang máy xuống lầu.

      Thích Nam quá mệt mỏi, mở mắt cũng cảm thấy khó khăn, thể dựa vào sau lưng của Dung Trình nghỉ ngơi. Tới tầng 22, tháng máy dừng lại, hai người nam nữ từ bên ngoài vào.

      Thích Nam mở mắt ra, sức lực cả nửa người đặt người Dung Trình. ngáp tiếng to: “ được, mắt mở ra!” xong, hướng về phía Dương Hàng : “Dương à, cho tôi mượn hai cây tăm.”

      Dương Hàng hiểu: “Tôi có tăm.”

      “Đừng giả bộ! Ai lại biết sau khi ăn xong, cậu đều phải dùng tới hai cây, cho nên lúc nào cũng mang bên người!”

      Dương Hàng càng hiểu: “ thuốc lá?”

      Thích Nam ngáp cái dài nữa, nước mắt tràn ra: “Tôi với cậu là xỉa răng, tại sao cậu cứ bảo tôi hút thuốc lá vậy?”

      “Phốc!” Đôi nam nữ trong thang máy nhịn được, cười ra tiếng.

      Mặt Dương Hàng đen sì, hận thể tiến lên bịt miệng cái người hưu vượn kia! Nhưng lại thể, nên đành ráng nhịn, ấp úng giải thích: “… Tôi có.”

      có?” Thích Nam giật giật, cạ cạ nửa mặt kia lên lưng Dung Trình, xin lỗi có chút thành ý nào: “À, sao. Chắc tôi nhớ lầm rồi, xin lỗi nha Dương.” ( :a35: Chị kêu họ của trống ám chỉ kêu là “con dê” đấy ạ)

      “Phốc!” Tiếng cười trong thang máy lại vang lên.

      Dương Hàng: “……”

      Thang máy dừng ở lầu 1, Thích Nam ôm eo Dung Trình, mặt vẫn dính lưng , người như tượng gỗ, bị kéo ra khỏi thang máy. Lúc này, hề quên người mình ôm là người có công việc phải làm, mà phải là con búp bê to đùng giường của mình.

      “Dung Dung, em muốn tách ra với .”

      Dung Trình kéo ra phía trước mình: “Muốn giúp em xin nghỉ nữa à?”

      Thích Nam ngáp cái, giọng liền thay đổi: “Thôi, em đây.” xong, tùy ý phất tay chào cái, bước chân nặng về hướng SEC. chưa được hai bước cánh tay từ phía sau choàng lên vai của .

      “Lần đầu tiên tôi bị người ta xem như là khí đấy.” Vân Thi Thi cố làm ra vẻ tức giận, “ muốn chung với tôi?”

      Giờ phút này, so với bình thường, đầu óc của Thích Nam chậm lụt hơn nhiều. Sau lúc, mới phản ứng kịp, cười cười lấy lòng: “ có, tôi nhìn thấy chị, chị Vân.”

      “Phốc, tôi và Kha Thụy bị chọc cười mấy lần trong thang máy.” Vân Thi Thi chỉ chỉ người bên cạnh mình, “Đúng , Kha Thụy?”

      Bề ngoài Kha Thụy đẹp trai như ánh mặt trời, nhưng tính tình lại hơi có chút mắc cỡ. Lúc này thấy Vân Thi Thi chỉ trúng mình, đàn ông gần 30 tuổi lại cười ngây ngô giống như chàng trai 17, 18 tuổi: “Đúng vậy.” ta chỉ là phụ họa với , thêm được lời nào, vô cùng xấu hổ.

      Thích Nam giật mình: “ ra các người ở trong thang máy!” xong, dừng lại chút, nhìn về phía sau.

      Vân Thi Thi kéo mặt lại: “Đạo diễn trước với tổ kịch rồi.”

      “…… À.”

      Vân Thi Thi là nữ minh tinh gần gũi bình dị nhất trong nhiều tổ kịch mà Thích Nam từng lăn lộn qua. Điều này để lại ấn tượng rất tốt với .

      Ba người cùng nhau tới tổ kịch.

      Chỉ là rời khỏi buổi chiều, Thích Nam phát khí trong tổ kịch có chút khác lạ. Ít ra còn ai ‘tình cờ’ ngang qua mặt , ‘ cẩn thận’ để cho nghe được những lời liên quan tới chuyện dụ dỗ Tống Dịch được mà hất nước lên mặt Tô Yên.

      Thích Nam thể nghi ngờ đây chính là hiệu ứng do Dung Trình mang đến.

      —— Cùng là bối cảnh khổng lồ, so với Thái tử gia Tống thị hoa tâm xì căng đan, người nắm quyền của nhà họ Dung luôn giữ mình trong sạch, rèn luyện bản thân lại chiếm được lòng người.

      Dung Trình có thể vì người phụ nữ mà tự mình xin nghỉ, cho dù quan hệ giữa bọn họ là , là tình dục, hay chỉ đơn thuần là bạn bè nữa, người như thế ở bên cạnh có cần quyến rũ Tống Dịch, hay vì ta mà gây ra chuyện cực đoan như thế ?!

      Ý nghĩ như vậy đến từ phản ứng tâm lý của đại đa số người ở đây. Cũng vì vậy, rốt cuộc Thích Nam cần chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác.

      cảm thấy nhõm ít.

      Đáng nhắc tới chính là, Tô Yên, nhân vật kiện, hôm nay cũng trở lại phòng quay. ta bị thương nặng, dưới đồng ý của bác sĩ, ta trở lại tổ kịch.

      ta là người trước tiên nhìn thấy Thích Nam vào. Sau khi Thích Nam vào trong, ta lập tức bỏ người chuyện bên cạnh, mỉm cười về phía .

      “Thích Nam, tới rồi?” Nụ cười của ta mang theo vẻ áy náy, cắn môi dưới, ra vẻ ngại ngùng, “Ngày hôm qua… Tôi nghe , hôm qua có ít người hiểu lầm vì chuyện của tôi. xin lỗi ! Tôi với mọi người rồi, là tại tôi cẩn thận đụng phải ly nước của , sau đó tự mình té, tôi…”

      “Phốc!”

      “Thích Nam…”

      “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi nhịn được! Phốc!” giây trước, Thích Nam còn ôm bụng cười. Sau giây, vẻ mặt lại như hoàn toàn có cảm giác, lạnh mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, “Tô Yên, tôi muốn biết trong mắt , mặt tôi có phải viết hai chữ ‘ngu ngốc’ hả? tự biên tự diễn màn kịch rách nát để chứng minh chỉ số thông minh của với tôi sao?”

      Sắc mặt Tô Yên trắng nhợt, co quắp chối liền: “Tôi… tôi có.”

      Thích Nam tiến lên bước, lại gần bên tai giọng: “Tô Yên, tôi biết mưu đồ là gì, nhưng tôi cho biết, về sau… Đừng.Chọc.Tôi.” gằn từng chữ .

      Khuôn mặt nhắn của Tô Yên trắng bợt ra, ta khỏi lui về phía sau bước. Người bạn của ta nhìn thấy nét mặt khó coi của ta, tiến lên muốn lý luận với Thích Nam bị ta kéo lại. Sau đó, hai người câu tôi câu gì đó, Thích Nam cười mỉa tiếng, để ý đến hai người đó nữa, tự mình tìm nơi vắng vẻ lim dim dưỡng thần.

      lát sau, Vân Thi Thi ngồi xuống bên cạnh .

      Thích Nam mở mắt ra, hỏi: “ cảm thấy ta là người như thế nào?”

      Vân Thi Thi mỉm cười . lát sau lại : “Tôi rất thích .”

      “Tôi chấp nhận tỏ tình đồng tính đâu.” tay Thích Nam phủ mắt của mình, che ánh đèn, thoải mái thở ra hơi, “Bởi vì Dung Trình?”

      Vân Thi Thi bật cười: “Vận số tôi đỏ, cần gấp gáp tìm người nâng đỡ tôi.”

      Mấy ngón tay Thích Nam khẽ tách ra, nhìn từ khe hở.

      “Có ngốc vậy chứ, đừng nhìn nữa!” Vân Thi Thi khẽ đẩy tay xuống, “So với , tôi lớn hơn vài tuổi, nếu ngại sau này gọi tôi là chị Vân .”

      Lần này Thích Nam ngốc .

      vào làng giải trí lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhận được che chở từ minh tinh đương thời.

      “Nghĩ gì thế?”

      Thích Nam im lặng sờ cằm của mình: “ suy nghĩ, mị lực của tôi dần dần có thể phát huy tác dụng.”

      Vân Thi Thi bất đắc dĩ: “Đừng lắm điều!”

      “Chị Vân!” Thích Nam chính là điển hình của thuận cột bò lên. Người ta chỉ muốn bảy chín phần, lại khăng khăng xác định thành mười phần. Tất nhiên, da mặt hề mỏng, “Chị, chị nghe chút coi, rốt cuộc làm sao chị có thể phát được tư chất thông mình của em trong muôn nghìn chúng sinh vậy?”

      Vân Thi Thi bắt đầu hối hận. hối hận năm phút trước quyết định qua loa mà tới bên cạnh nhóc lưu manh này.

      Thích Nam có thêm người ‘chị’, tâm tình trở nên vui vẻ. Tô Yên bên kia trải qua ngày suông sẻ. Buổi sáng hôm nay ta nhận được điện thoại của phụ tá của Tống Dịch, thông báo với , quan hệ của và Tống Dịch đến đây là chấm dứt. Để bồi thường, Tống Dịch để cho làm nữ chính của bộ phim.

      Nữ chính của bộ phim, cái Tô Yên muốn chỉ có bấy nhiêu! Nhưng khi phát ra mình gọi được điện thoại của Tống Dịch nổi nóng. gọi lại cho phụ tá của Tống Dịch.

      “Tôi muốn chuyện với ta chút.” thẳng vào vấn đề .

      “Tôi thể tự mình làm chủ.” Phụ tá của Tống Dịch đáp.

      Tô yên hít sâu vào hơi, giọng điệu lần này trở nên bắt buộc: “Tôi muốn nữ chính trong phim của Tống Cảnh.”

      Điện thoại im lặng hồi lâu.

      im lặng này đả kích Tô Yên nặng nề, giọng của trở nên thiếu tự tin: “Tôi biết Tống Dịch nhất định có thể làm được, bởi vì Tống Cảnh là…”

      “Là cái gì?” Trong điện thoại truyền đến giọng nam lười biếng, ràng còn là phụ tá, mà là bản thân Tống Dịch, “Tô Yên, nếu như còn muốn lăn lộn trong giới giải trí, mau diễn tốt vai chính của . Tôi an bài cho , đừng nên suy nghĩ viễn vong. Còn nữa, đây là lời cảnh báo hữu nghị cuối cùng của .” Đầu điện thoại bên kia dừng lại chút, sau đó phun ra mấy chữ, “Cận thận lời .”

      Tiếng điện thoại bận đầu dây khiến Tô Yên thất thần hồi lâu. lâu sau đó, xóa vẻ mặt, giả bộ làm như có chuyện gì xảy ra, tới đám người.

      mới vừa điện thoại với ai à?” Người quen của trêu ghẹo .

      cười thản nhiên, cái gì, khẽ đẩy đối phương.

      “A ~ quả nhiên ~”

      Quả nhiên cái gì, mọi người đều hiểu ngầm .

      Về chuyện Tô Yên bị thương, Viên Hoa lén tìm Thích Nam, chỉ trích cũng an ủi. ta ai đúng ai sai, chỉ bảo ráng hài hòa cùng mọi người trong tổ kịch.

      Đúng vậy, có lúc so với chân tướng việc, có những thứ khác còn quan trọng hơn. Ví dụ như, với tư cách là tổng đạo diễn của bộ phim, ta hi vọng nhìn thấy diễn viên của ta biểu xuất sắc, nhìn thấy hiệu suất. Về phần tranh chấp giữa các diễn viên, nếu ảnh hưởng đến tiến độ của bộ phim, tất nhiên ta lựa chọn nhìn thấy.

      Mặc dù bị người khác tính kế, nhưng Thích Nam lại thưởng thức cách làm việc này của Viên Hoa, cũng như có thể hiểu được ta, cho nên cũng oán hận.

      “Tài năng biểu diễn của tệ, nên bị vài người trong đám người này mang vào cái vòng lẩn quẩn đó.” Trước khi kết thúc cuộc đối thoại, Viên Hoa như vậy với .

      Thích Nam khiêm tốn đáp ứng.

      Sau khi kết thúc ngày quay phim, Thích Nam thân mình trở về khách sạn, nghĩ tới bên ngoài khách sạn gặp được Thái tử gia Tống thị.

      Lúc này mặt mày của Tống Dịch đen thui, siết chặt điện thoại di động trong tay, hùng hùng hổ hổ gì đó. Dư quang vừa quét lên người Thích Nam lập tức đổi mục tiêu lên . ta hướng về phía , sẳng giọng ra lệnh:

      , lại đây.”

      Khóe mắt Thích Nam giật giật, làm bộ như nghe thấy, cắm đầu cắm cổ về phía đại sảnh khách sạn.

      Mặt Tống Dịch cứng đờ ra, vô cùng tức giận đuổi theo, từ phía sau kéo tay lại: “Này, bỏ chạy?”

      Thích Nam gạt tay ta ra, bình tĩnh ngước mặt lên, lườm ta cái, chút lúng túng trả lời: “Với tốc độ của tôi mà , tôi chỉ có thể coi là .”

      Tống Dịch méo miệng: “Ai thèm tán dốc với !? Này, giúp tôi việc!”

      Thích Nam giương mắt nhìn cười tiếng, phun ra hai chữ: “ giúp!”

      Tống Dịch: “……”

      Lúc hai người ở đại sảnh khách sạn dây dưa ràng, có người nhìn thấy bọn họ từ đằng xa. Nhìn thấy cảnh cuối cùng, người nọ cúi đầu, bóng mờ che khuất cảm xúc trong mắt .

      “Tô Yên, còn đứng đó làm gì? thôi!” Có người kêu .

      “Ừ, tới liền.” mỉm cười như có chuyện gì xảy ra, trả lời đối phương.
      ThiênMinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :