1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Vẫn có nhạn bay về - Tuyết Linh Chi ( Hoàn - 47c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45

      Quán bar.

      Diệp Nhiễm ngồi ghế sofa cẩn thận bưng ly rượu lên. Màu lam nhàn nhạt, biết thứ này gọi là gì, Fiona thay chọn, nghe uống rất ngon. Diệp Nhiễm hớp ngụm, nhíu mày, sặc cái, khó uống.

      May mắn có ai nhìn thấy, những người kia đều rời vị trí. Ban nhạc hát rất hay, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi tình nhân ra giữa sàn nhảy múa, nhìn thấy Kha Dĩ Huân và Fiona, cũng muốn tìm bọn họ, miễn là biết thích hợp với nơi này.

      biết chứ, biết hiểu được mình phù hợp với ai. Có chứng minh thư trong tay, nên trở về nhà sớm, để công chúa và hoàng tử nhanh chóng cùng bay lên trời.

      “Tiểu thư, rất vui nếu chịu nhảy cùng tôi?” người đàn ông tuấn tú bước tới, lịch chìa tay về phía .

      Diệp Nhiễm nở nụ cười, lắc lắc đầu: “Tôi biết khiêu vũ.”

      Người đàn ông cũng cười, rời rất nhanh.

      Ánh đèn sáng dần, ban nhạc ngừng chơi, mọi người trong sàn nhảy dừng lại vỗ tay, bọn họ trở lại chỗ ngồi.

      Kha Dĩ Huân bị Fiona kéo trở về, Diệp Nhiễm mỉm cười nhìn bọn họ, ánh đèn nhu hòa chiếu xuống, Fiona càng thêm xinh đẹp. Diệp Nhiễm càng nhìn càng cảm thấy nụ cười của Fiona rất giống với Đới Thần Thần, có lẽ Kha Dĩ Huân bị mê hoặc bởi nụ cười này. ngẫm nghĩ, mặc kệ, về sau cũng phải tìm cho mình hoàng tử cóc, đó mới chính là cuộc sống của .

      “Em cười cái gì?” Kha Dĩ Huân đột nhiên hỏi, giọng điệu thái quá khiến Fiona sửng sốt.

      Diệp Nhiễm bị hỏi lập tức biểu cảm khuôn mặt đóng băng, duy trì nụ cười, : “Hạnh phúc thay .”

      cười lạnh: “ , cám ơn.”

      Hồ Doanh sợ Kha Dĩ Huân nữa lộ, lập tức ngắt lời, ta đùa vui mình nhìn thấy nhiều soái ca: “Nhưng người đẹp trai nhất ở đây vẫn là họ, có phải , Fiona?” ta hướng Fiona nháy mắt.

      “Đương nhiên rồi!” Fiona tự hào , miệng cười ha ha.

      “Diệp Nhiễm, rốt cuộc là em muốn gì?” Kha Dĩ Huân quan tâm đến chủ đề của Hồ Doanh, thẳng thừng nhìn Diệp Nhiễm.

      Diệp Nhiễm có chút lo lắng, nhất thời hồ đồ ăn lung tung? tốt như Fiona, muốn bỏ lỡ.

      , có gì.” giả vờ trấn an: “Mọi người cứ ở đây chơi, tôi về trước.” đứng lên, nhìn cách ngang ngược.

      đâu?” bình tĩnh hỏi.

      “Về nhà.” mỉm cười chào Fiona và Hồ Doanh.

      Fiona tuy rằng nghe hiểu nhưng vẫn hoài nghi, lo lắng : “Chỉ sợ nơi này khó bắt xe, hay là để Kha Dĩ Huân đưa cậu về .”

      Diệp Nhiễm lắc đầu: “ , tớ cũng có thể lái xe. cần lo lắng.”

      “Để em đưa Diệp Nhiễm trở về, hai người cứ ở đây chơi .” Hồ Doanh cũng đứng lên.

      “Ừ, vậy tốt rồi.” Fiona yên lòng, Kha Dĩ Huân cũng nữa.

      Diệp Nhiễm và Hồ Doanh vào bãi đỗ xe: “ muốn đâu?” Hồ Doanh khách khí hỏi.

      “Về nhà ba mẹ tôi.”

      “Tốt lắm. Tôi biết nhà ba mẹ ở đâu, đưa vào nội thành có thể bắt xe rồi, tự trở về .”

      Diệp Nhiễm gật đầu.

      Xe chạy đường cái, đêm khuya càng trống trải. Diệp Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ xe, bóng đêm lành lạnh khiến khắc sâu giấc mộng sau khi thức tỉnh.

      Kính chiếu hậu bị đèn xe phía sau rọi vào, đột nhiên nhấp nhoáng ánh sáng chói mắt, Diệp Nhiễm khoẻ nheo mắt lại. Bên tai là tiếng gào thét, chiếc xe phía sau xấc xược lái tới, trái tim Diệp Nhiễm trầm xuống, nhìn cũng đoán được đó là ai.

      Kha Dĩ Huân lái xe với tốc độ cực nhanh, vì chặn xe Hồ Doanh mà chắn ngang đầu xe, Hồ Doanh ứng biến kịp liền thắng gấp. Tuy rằng hai xe va chạm nhau nhưng ai bị thương, lực va đập mạnh khiến cả người Diệp Nhiễm thoải mái, đầu óc có chút choáng váng.

      Kha Dĩ Huân lạnh mặt, từ trong xe ra kéo tay Diệp Nhiễm.

      họ, làm gì đấy?” Hồ Doanh tức giận rống to: “ họ, điên rồi!” ta chạy tới ngăn cản.

      “Hồ Doanh, hỏi em…” Kha Dĩ Huân nhìn ta, cười lạnh: “Đem Fiona giới thiệu cho , em có thể nhận được lợi ích gì?”

      “Lợi ích? Chỉ là em thích quen với đứa con bán hoành thánh!” Đôi mắt Hồ Doanh phẫn nộ.

      Diệp Nhiễm bị Kha Dĩ Huân nắm chặt tay, mắt lạnh nhìn hai người họ tranh cãi, có thể gì? cũng muốn khuyên nhủ, họ câu nào cũng đều xứng đáng với phẩm giá của .

      “Dì và chú đúng là mù rồi mới thích ta! Bọn họ sợ cưới phải những người phụ nữ quyền quý, sợ tính tiểu thư chịu sinh con đẻ cái cho nhà họ Kha!” Hồ Doanh đưa tay chỉ về phía Diệp Nhiễm: “ ta có cái gì? bằng cấp, quyền quý, tốt nhất chỉ để dành đùa nghịch!” Hồ Doanh lại cười: “Khiến cho người khác thất vọng, thậm chí đến đứa con của mình cũng giữ được!”

      “Chuyện này liên quan đến em?” Kha Dĩ Huân lạnh lùng hỏi, còn Hồ Doanh kích động mãnh liệt.

      “Có chứ! Em nhìn thấy ta cảm thấy khó chịu! Nếu thích ta gì, thích ta sao? đứa con bán hoành thánh cái gì cũng có trong tay, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì ta có thể chiếm giữ được ? Em phục, em ghét ta”

      ra em sợ Diệp Nhiễm lấy mất phần tài sản của em.” Kha Dĩ Huân khẽ châm biếm.

      “Tùy nghĩ như thế nào, cho dù đúng, ít nhất nếu cưới Fiona, tương lai Fiona tính toán với em. Còn ta sao?” Hồ Doanh lại liếc xéo Diệp Nhiễm: “ phải lấy vì tiền sao! kẻ hôi của!”

      “So với em Diệp Nhiễm vẫn tốt hơn, ít nhất ấy đòi hỏi tài sản khi ly hôn .” Kha Dĩ Huân khinh bỉ nhìn Hồ Doanh.

      phải sao? Dượng đem hết tất cả các cửa tiệm hoành thánh trả lại cho ta! Chẳng lẽ biết giá trị của những cửa tiệm kia? Cả đời ta có khi còn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy! Hơn nữa lúc trước nhà họ Kha bỏ tiền ra mua 5 cửa tiệm ấy, trả lại cửa tiệm cho ta khác gì ta quá lời.” Hồ Doanh ổn định cảm xúc: “ họ, em hỏi , phải còn thích Đới Thần Thần sao? Và bây giờ lại thích ta?” Hồ Doanh dùng cằm khinh miệt hướng về phía Diệp Nhiễm.

      Kha Dĩ Huân trầm mặc, hạ mắt xuống.

      Diệp Nhiễm siết chặt nắm tay, nước mắt gắt gao khắc chế, được khóc, lúc này được khóc.

      “Dù sao cũng muốn tìm người thay thế Đới Thần Thần, Fiona so với Diệp Nhiễm thích hợp hơn! Em biết tại sao cứ khư khư giữ chặt ta, nhìn bây giờ thấp kém!”

      “Đúng, nghĩ muốn sống với ấy cả đời.” Kha Dĩ Huân giương mắt quay đầu: “Diệp Nhiễm, em nghe thấy chứ? nghĩ muốn sống với em cả đời.” Câu khẳng định hơn nữa còn rất chân thành.

      Hồ Doanh kinh hãi trừng mắt, ngơ ngác chuyện.

      Diệp Nhiễm cũng ngẩng đầu nhìn Kha Dĩ Huân, hơi nước hoặc nhiều hoặc ít dính lấy đôi đồng tử của , ánh mắt đặc biệt trầm tĩnh dưới đèn đường: “Kha Dĩ Huân, đây là điều mà em chưa nghĩ tới.”

      Vừa rồi, mong chờ có thể thích , chậm rãi , lúc này cảm thấy lý trí dường như sụp đổ.

      Nhưng mà , đồng ý sống với cả đời. hiểu chứ, sống chung cả đời và nhau cả đời là hai việc khác nhau.

      Có lẽ, Kha Dĩ Huân là người đơn, cho nên hy vọng có người toàn tâm toàn ý .

      hối hận vì nghe thấy bí mật của .

      Nếu biết bí mật ấy, có lẽ còn có thể dùng trái tim mình sưởi ấm cho , vượt qua thời gian gian chờ đợi, nhưng mà tại làm được.

      Đúng vậy, nên người con khác.

      Kha Dĩ Huân đối với cự tuyệt của Diệp Nhiễm cũng ngạc nhiên, lạnh lùng cũng quen rồi. người chấp nhất, hối hận lúc trước để rời , kiên cường hơn so với tưởng tượng, có lẽ rất kiên cường nên mới trở thành ngoan cố.

      tại cái cần là thời gian, chỉ cần còn ở bên cạnh , còn có cơ hội, để ... biết, vĩnh viễn vĩnh viễn mất .

      “Diệp Nhiễm, muốn đưa em đến nơi, nếu sau khi đến đó em vẫn quyết định rời xa , hứa là giữ em nữa.” Kha Dĩ Huân tràn đầy tự tin, mặc cho điều này có thể khiến cảm động!

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46

      Chiếc xe tiến vào nội thành, Kha Dĩ Huân cũng giảm tốc độ, mặc cho đèn đỏ xuất , lại ngoảnh mặt làm ngơ. Trong xe yên tĩnh bất đồng với tiếng hò hét ầm ĩ ở ngã tư đường, hơn chín giờ tối, những quán xá bên đường vô cùng nhộn nhịp, Diệp Nhiễm và Kha Dĩ Huân ai chuyện.

      Khi chiếc xe lái tới đường Văn Cẩm, Diệp Nhiễm mơ hồ đoán được Kha Dĩ Huân muốn cho mình xem cái gì. Quả nhiên, chở đến cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa, nhìn thấy nơi ấy bây giờ được trang hoàng đổi mới. đem cửa tiệm hoành thánh đổi thành cửa hàng Fastfood, cơ sở hạ tầng và cách bày trí vô cùng sang trọng, rất phù hợp với môi trường ở đây.

      Màu sắc của cửa hàng trông rất tao nhã, cùng với giá cả in biển hiệu rất lớn. nhíu mày, tuy rằng là cửa hàng 24 giờ nhưng cứ cảm thấy vốn đầu tư này bỏ ra rất nhiều, trong kinh doanh, ràng là tổn thất lớn.

      Đây là việc muốn bồi thường sao?

      quan sát khuôn mặt , lại nhanh chóng xoay vô lăng sang hướng khác. cũng cầu xuống xe, kỳ thực ngạc nhiên, có thể cho rất nhiều thứ, từ xin lỗi, tiền bạc cho đến hứa hẹn ở cùng cả đời. nhìn đám người đường, quá tham lam rồi, cho rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi thể tưởng tượng trước khi tính kế phải gả cho .

      ... Nhưng mà thể chấp nhận tất cả.

      Thấy Diệp Nhiễm chuyện, sắc mặt Kha Dĩ Huân càng trở nên khó chịu, biểu vui vẻ, vì sao lại thờ ơ như vậy?

      “Phong cách trang trí khác.” nhẫn nại giải thích: “ muốn nhìn em hạnh phúc khi thấy điều này.”

      gục đầu xuống, trả lời.

      Phản ứng của khiến phiền chán, rốt cuộc là còn muốn làm thế nào! Đúng rồi, còn có cơ hội cuối cùng.

      Lúc dừng xe ở ven đường, sợ ngây người, cơ hồ là quên xuống xe. Chi nhánh của tập đoàn Mỹ Giai đóng cửa, nơi này tối đen như mực, chỉ còn lại mỗi biển hiệu. khác xa so với cửa hàng hoành thánh Chính Hoa đèn đuốc sáng trưng, thực khách ra vào nườm nượm…

      Kha Dĩ Huân xuống xe, gục đầu tay lái quay mặt nhìn . Phản ứng của khiến vui mừng, có thể khẽ cười, nụ cười này trộn lẫn chua sót. Thậm chí rất ngạc nhiên, trả giá nhiều như vậy chỉ muốn được nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của .

      “Biết , quyết định đem nơi này xây dựng thành trụ sở chính của cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa...” Đối với , muốn giải thích, sai nhiều bước rồi, thậm chí mất niềm tin của : “Là lúc em khóc trong phòng khi cửa tiệm đầu tiên bị phá bỏ.”

      Diệp Nhiễm siết chặt nắm tay, cảm giác gân cốt cánh tay đều rút chặt.

      “Đây phải là điều muốn bù đắp.” xuống xe, kéo tay vào trong, giãy dụa, trầm mặc để lôi kéo.

      Cảm giác thấy tâm trạng của thay đổi, Kha Dĩ Huân nở nụ cười, trong lòng an ổn. thuận thế nắm chặt vai , chỉ vào bức tường: “Đây mới thứ muốn em nhìn thấy.”

      Diệp Nhiễm bám chặt vào người Kha Dĩ Huân, hơi hơi ngẩng đầu, đó là những ảnh chụp của nhiều năm trước, là các chính khách đến cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa thị sát, ông nội cùng thị trưởng bắt tay, phần đông nhân viên công tác đều mỉm cười ăn thử hoành thánh, năm ấy năm tuổi!

      Nước mắt Diệp Nhiễm mơ hồ chảy xuống, nhìn thấy những hình ảnh xưa cũ của cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa, khi đó xung quanh có nhiều nhà cao tầng, ngã tư đường chưa được mở rộng, gần đó còn có cây ngô đồng.

      Bà nội của cầm tay tủm tỉm cười, lúc đó bà nội kéo tay núp ở góc nhìn ông nội bắt tay thị trưởng.

      “Cái này...” giọng hỏi, nghẹn ngào.

      “Là nhờ người thân làm trong chính phủ tìm kiếm tư liệu.” cười, ý tứ hàm xúc: “Lúc em đáng hơn.”

      Thấy ấp úng , nhanh chóng ôm : “Ba mẹ muốn đem cửa tiệm hoành thánh trả lại cho em, giúp em trang hoàng lại, thậm chí người phục vụ cũng phải trải qua huấn luyện của tập đoàn Mỹ Giai.”

      cảm giác run dữ dội, cửa hàng trưởng nhìn thấy bọn họ ra ân cần thăm hỏi, xã giao chút rồi lại kéo tay ra xe, cửa xe vừa mở, lại tránh thoát .

      bất ngờ quay đầu nhìn , phục hồi thờ ơ như thường lệ, hai tay để ở hai bên siết chặt. nhíu mày, gắt gao nhìn .

      “Món quà chia tay, giá trị.”

      “Em!” nhất thời giận tím mặt, ngực kịch liệt phập phồng, nửa ngày .

      “Đừng nên thách thức giới hạn của .” Cuối cùng thốt lên, tức giận chỉ là cảm thấy bất lực. nỗ lực rất nhiều, nếu điều này cũng thể khiến cười, biết làm sao.

      “Kha Dĩ Huân.” nhìn , tầm mắt cũng dám di chuyển, sợ cứng rắn tan biến: “Cám ơn .”

      hạ mắt, lại mở ra sáng ngời: “Vẫn muốn rời ?” cảm thấy phẫn nộ! Chỉ có phẫn nộ mà thôi! từng tổn thương , muốn bù đắp, dụng tâm của ... vẫn chịu tha thứ. thể làm nhiều hơn! Cũng giống như với , đừng nên thách thức giới hạn của .

      “Ừ.” Khi quả quyết, thậm chí mắt cũng chớp.

      “Được. Ngày mai luật sư đến tìm em!”

      đóng sầm cửa xe khiến nghe được ràng, tiếng động kia giống như đập vào lồng ngực .

      Xe của biến mất trong dòng người, hít thở sâu, xoay người về hướng nhà mình. bước, hai bước... Đùi mềm nhũn, suy sụp ngồi ở ven đường như tảng đá.

      Nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống, gắt gao ôm chặt đầu gối, ngọn đèn u ám, mọi người chú ý tới . Chú ý tới thế nào, rất muốn khóc. Chỉ cần nhìn thấy, ở trước mặt mọi người khóc thất thanh!

      Vừa rồi luôn luôn muốn hỏi mình vấn đề, có tài cán gì chứ?

      thể khiến , cũng thể giúp được , nếu độc có thể khiến vui vẻ hạnh phúc, cam tâm tình nguyện kiên trì cả đời. , đôi khi là gánh nặng của , biết chứ, muốn bù đắp cho nhưng thể.

      Kha Dĩ Huân, có lẽ vĩnh viễn cũng biết, rời khỏi chẳng phải là hận , mà là biết phải làm thế nào để .

      gục đầu kề sát đầu gối, vừa rồi ở trong lòng , vô cùng hy vọng bản thân được làm công chúa, giống như Fiona, rốt cuộc cũng tỉnh mộng.

      Kha Dĩ Huân, muốn lỡ mất người con xứng đôi với .

      Nếu lại tham lam, phải trả giá.

      Trong cuộc sống thể giúp được , nghiệp cũng thể. Cho dù tình nguyện trở thành người đứng sau lưng , cũng thể giúp tỏa sáng.

      Gió đêm từ hai bên tai nhàng mơn trớn, mái tóc tung bay.

      Tối nay, triệt để mất rồi.

      Nỗi buồn này giống với những nỗi buồn trước đó. Rất nhiều người ở đời chưa hẳn được đáp lại dịu dàng này, đây phải là tình nhưng lại khiến khắc sâu trong lòng.

      Kha Dĩ Huân, cám ơn vì em làm mọi thứ.

      Từ hôm nay trở , hối hận . Tuy rằng từng khiến cho đau khổ nhưng vẫn là món quà quý nhất mà thượng đế ban tặng .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47

      Diệp Nhiễm ngừng khóc.

      nhanh chóng lau mặt, được khóc, ít nhất sau này ở trước mặt khóc. tình nguyện trở nên sắt đá chứ muốn khóc ở trước mặt . ngẩng đầu, trước mắt là màu đen, bất động, yên lặng chờ đợi cơn choáng váng qua .

      Diệp Nhiễm ngạc nhiên khi nhìn thấy người đứng phía đối diện dưới đèn đường, biết Kha Dĩ Huân đứng ở đó bao lâu. nhìn , ngay cả biểu cảm cũng thay đổi.

      ngây người, lý trí hóa thành hư ảo, đầu óc trống rỗng. nghĩ tới quay lại, nghĩ tới lại đứng đối diện .

      đột nhiên bước qua đường cái về phía , kéo lên vỉa hè: “ được.” Giọng đơn và bất lực.

      ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của , cuối cùng hỏi: “Kha Dĩ Huân... rốt cuộc em có điểm gì tốt, rốt cuộc em có thể làm bất cứ điều gì cho ?” Nước mắt chảy ra, cố kìm nén nhưng thất bại: “Em… em chỉ có thể làm bảo mẫu và nấu cơm cho . Em được ngữ, tiếng Pháp lại càng tồi, em thể cùng tham dự các loại yến tiệc, để người khác khen ngươi và hâm mộ .”

      nhìn dưới đèn đường, : “Đúng vậy, em vốn dĩ thể.”

      Khẳng định của khiến trái tim tan nát.

      “Nhưng mà Diệp Nhiễm, thiếu phụ nữ theo đuổi, thiếu bảo mẫu và đầu bếp, vẫn cứ cần em, là vì sao?”

      nghẹn ngào.

      đồng ý cưới em là vì em giống với Thần Thần, Hồ Doanh đúng, mặc dù cưới em là do ba mẹ hài lòng. Nhưng mà khi đối mặt với Fiona, trong lòng vẫn nghĩ đến em. Fiona so với em giống Thần Thần hơn, so với em càng thích hợp, nhưng người muốn tới tìm vẫn chính là em.” thở dài gật đầu: “Em hỏi em có thể làm bất cứ điều gì cho ? Được, ở bên cạnh .”

      “Kha Dĩ Huân, chúng ta là hai loại người khác nhau, mục đích của chúng ta giống, sớm hay muộn cũng phải chia tay.” Đây là điều luôn luôn cảnh báo, luôn luôn sợ hãi trong lòng.

      khinh thường mỉa mai: “Khác nhau? Mục đích giống? Mọi người đều chỉ có thể giống nhau ở cái kết cục, chính là chết! Chẳng lẽ em còn có kế hoạch tốt hơn?”

      Diệp Nhiễm bị ép buộc phải ra: “Em xứng với .”

      chuyện, trầm mặc nhìn .

      “Diệp Nhiễm, em lần hai lượt cự tuyệt , cố tình đưa Fiona đến với , chính là nguyên nhân này?” hỏi, giọng cất cao.

      thể khẳng định, khi đối mặt với câu hỏi này, trái tim đau đớn.

      chuyện, biết là chờ đáp án của , hay là vẫn suy nghĩ.

      hiểu rồi.” Giọng vô cùng bình tĩnh: “Sáng mai chờ luật sư của .”

      từng trải qua nhiều nỗi đau, cho rằng nỗi đau này khác gì nỗi đau cũ nhưng lầm, trái tim càng đau hơn. siết chặt nắm tay, nhẫn nại muốn vượt qua mọi thứ, kiên cường, chắc chắn lần nữa kiên cường.

      Khi chiếc xe của biến mất trong dòng người, nhúc nhích, đứng dưới đèn đường mời nhạt di chuyển. biết thực quyết định rất đúng nhưng vẫn hy vọng ang có thể quay trở lại lần nữa. Nếu trở lại, cho dù là sai, cũng muốn cùng kiên trì thêm lần nữa, ích kỷ cũng tốt, vô sỉ cũng thế, mặc kệ tất cả rồi.

      có... có quay lại.

      trở về nhà ba mẹ, lần đầu tiên che dấu cảm xúc, ba mẹ hoảng loạn gõ cửa truy vấn, cũng đáp lại.

      Lúc này, đau.

      Mặt trời lên cao, thời gian cứ thế trôi qua, mãi cho đến khi nghe tiếng mẹ ở ngoài cửa luật sư đến, mới khôi phục ý thức.

      Diệp Nhiễm đứng dậy cuộn mình trong góc, nhìn mình trong gương, mái tóc rối tung, sắc mặt tái nhợt, đêm ngủ thảm hại. chậm rãi tới bàn trang điểm cầm lược chải đầu, lại phát ra mình đủ sức lực.

      ra khỏi phòng, luật sư mở ra đủ thứ giấy tờ ngừng kêu ký tên. Giấy tờ cụ thể thế nào cũng nhìn, chỉ mơ hồ biết ly hôn, để lại toàn bộ cửa tiệm hoành thánh cho .

      Diệp Nhiễm ngủ liền hai ngày, phải sinh bệnh, là loại tình trạng kiệt sức. Đầu tiên là mất đứa bé, bây giờ mất , so với lần trước càng suy yếu.

      Ông Viên Viên đến nhà chăm sóc Diệp Nhiễm, hơn nữa cho biết Kha Dĩ Huân sai ta tới đây trợ giúp . Diệp Nhiễm yên lặng đồng ý, chu đáo, có rất nhiều vấn đề thể giải quyết trong thời gian ngắn, bây giờ có thể thông qua Ông Viên Viên.

      Có lẽ, muốn gặp lại .

      Cửa tiệm hoành thánh là động lực giúp Diệp Nhiễm mạnh mẽ, muốn học tập nhiều thứ, quan tâm nhiều thứ để thời gian bận rộn có thể áp đảo đau đớn trong lòng. Ít nhất có nhiều thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến .

      Lần đầu tiên bị mọi người gọi là “Diệp tổng”, bị sốc. Đúng vậy, Kha Dĩ Huân chuyển quyền cho nắm giữ cửa hàng Fastfood, ngoài ra còn phải trông coi những cửa tiệm hoành thánh khác.

      bắt đầu cảm thấy khó khăn, cảm giác bất lực trước mọi người. Nhưng điều này quan trọng, quan trọng là gìn giữ lại được món ăn gia truyền của tổ tiên.

      Sau khi tiếp nhận cửa hàng mới phát tuyển chọn dàn nhân viên và quản lý rất giỏi. chỉ cần nắm vững những thủ thuật đơn giản, vẫn có thể dễ dàng quản lý.

      quen với danh xưng “Diệp tổng”, dần dần được mài dũa thành người bình tĩnh. vốn là người dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, chu đáo, tận tâm, kiên trì và tìm kiếm mục tiêu, sớm là phần trong phong cách làm việc của mình.

      Trước mỗi cuộc họp, Diệp Nhiễm thường trang điểm và cuộn tóc lên, chăm chú lắng nghe quản lý báo cáo về tình hình của các chi nhánh, kiểm tra số liệu doanh thu…

      Ra đến cửa, di động của Ông Viên Viên liền vang lên, ta nhìn dãy số điện tới rồi lời xin lỗi, đến góc tiếp chuyện.

      Diệp Nhiễm ra cửa tiệm, chờ lái xe mở cửa ở ven đường, dừng bước. Ánh mặt trời vào mùa thu giống như trong trí nhớ, trời đẹp, tự chủ liền di chuyển ánh mắt nhìn về phía chi nhánh của tập đoàn Mỹ Giai, muốn nhớ lại quá khứ, dường như nhìn thấy Kha Dĩ Huân từ chiếc xe sang trọng bước xuống, liếc cái, : “Nhóc con, người nhà của nhóc đâu?”

      Khi đó lòng tràn đầy hy vọng, trong bụng tính toán, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn kia.

      tự nhiên nở nụ cười, biết đó có được tính là tình sét đánh hay ? Nếu xấu xí, phỏng chừng có chủ ý muốn gả cho , thích soái ca, có lẽ là thiên tính của thời thiếu nữ.

      cười gì?”

      quay đầu, giọng của luôn ở bên tai , chân như thế cũng khiến nhất thời kinh ngạc, cách nào phân biệt thiệt giả, có lẽ là nghe lầm.

      Nhưng nhìn thấy gương mặt , hơi chút bỡn cợt tuấn tú tươi cười, đôi mắt thâm thúy động lòng người, môi khẽ nhếch, mặt bộ quần áo tây trang... luôn luôn xuất như thế ở trong trí nhớ của .

      “...” Cho dù chi nhánh của tập đoàn Mỹ Giai ngay bên cạnh, từ sau khi ly hôn cũng nhìn thấy .

      “Diệp tổng, xem ra em kinh doanh rất tốt.” cười nhìn .

      cúi đầu xuống, đột nhiên mặt đỏ, hơn nữa biết là tại sao.

      “Nghe em muốn đem hoành thánh Chính Hoa chế biến thành sản phẩm đông lạnh tung ra thị trường, ý tưởng rất tốt, rất thú vị.” khoanh cánh tay, nhàn nhã nhìn .

      Diệp Nhiễm nghi hoặc nhíu mày, bất tri bất giác giương mắt quan sát vẻ mặt của Kha Dĩ Huân, căn cứ theo những gì hiểu biết về , khi dùng giọng điệu này chuyện, là điềm báo mưu mô.

      “Đây chỉ là ý tưởng, chưa phải giai đoạn thực .” , càng càng thận trọng. Bên cạnh còn có gián điệp Ông Viên Viên, biết chuyện này là điều hiển nhiên.

      cười rộ lên: “ ngờ em rất ra dáng “lãnh đạo”, cũng có ngày chuyện kiểu này.”

      sửng sốt, đúng vậy, lại dùng giọng điệu này để chuyện với .

      “Diệp tổng.” lại cười chế nhạo.

      “A?” bối rối, cuối cùng là muốn cái gì?

      “Cảm thấy có đủ tự tin chưa? đợi vất vả quá.” Kha Dĩ Huân nhìn chằm chằm Diệp Nhiễm, giọng bông đùa, thể che giấu được cay đắng.

      ngây người, lời vượt qua phạm vi lý giải của .

      thể thừa nhận, em dối trá rất giỏi.” lắc đầu thở dài, chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Ký hợp đồng phải mặt đối mặt xác nhận, em cho rằng em ký tên đơn ly hôn có hiệu lực? Em xác định, cũng ký tên?”

      Diệp Nhiễm nghẹn họng, trừng mắt nên lời.

      “Diệp Nhiễm, thể chờ nữa rồi.” tới, giữ chặt tay , lại nặng nề nhìn: “Em muốn tự tin, cho em tự tin, em muốn thời gian, cho em thời gian, tại, lại có gì cho em nữa rồi.”

      nheo mắt lại, rốt cuộc cũng hiểu lý do: “Lại mưu?” hỏi, muốn thu tay nhưng cho phép. sớm hoài nghi, điều hành chuỗi cửa hàng lớn lại có thể yên ổn như vậy? Bắt đầu cho rằng cửa hàng vào quỹ đạo, những vấn đề khó giải quyết đều do Ông Viên Viên phối hợp giúp đỡ, mơ hồ dự đoán, chỉ là muốn miệt mài suy nghĩ.

      hừ cười: “Đúng!” Từ trước đến giờ chưa từng che giấu nỗ lực, bởi vì khi phát được ý đồ của , liền đắc ý.

      suy sụp thở dài, ra... bị thao túng.

      “Diệp Nhiễm!” nhéo tay , thành công khiến giương mắt nhìn mình: “Điều khiến sai lầm nhất, chính là...” dừng chút: “Chính là để em hư thai, vì sai lầm này trả giá rất nhiều.”

      “Em...” há mồm muốn , lại bị liếc mắt cái.

      “Em cần lý do, cũng muốn nghe. Chỉ cần biết rằng vẫn là chồng em, em vẫn là vợ đủ rồi!”

      “Kha Dĩ Huân...”

      “Được, biết em muốn gì!” nổi giận, kéo về phía trước, xe của đỗ ở góc rẽ: “Nếu em cho rằng hoàng tử chỉ có thể xứng với công chúa em chính là công chúa của !”

      Bước chân lảo đảo, tay bị giữ chặt, có thể tránh thoát nhưng muốn.

      “Ngày mai là đại thọ 60 tuổi của ba, bây giờ theo về nhà!” , dùng giọng cứng rắn che lấp viện cớ.

      “Kha Dĩ Huân, em có vấn đề muốn hỏi.” nhìn , giọng bình tĩnh.

      chán ghét điệu bộ bình tĩnh của , trả lời, chỉ là hừ lạnh tiếng.

      đối với em là tình cảm gì?” hỏi trắng trợn, đôi mắt kiên trì, xem ra muốn trả lời ràng.

      “Em cho rằng người đàn ông muốn sống cả đời với người phụ nữ đó là thứ tình cảm gì?”

      “Em hỏi !”

      “Em đừng đem vấn đề đơn giản biến thành phức tạp!” lườm cái.

      nở nụ cười, trong ánh mặt trời nhớ lại hình ảnh của trước kia, nếu thời gian quay lại, có phải vẫn lựa chọn ? Khi đáp án này lên trong đầu, xoay đầu nhìn thấy .

      chiếm được trái tim tuy rằng rất đau, nhưng mất càng đau gấp bội phần.

      từng trải qua hai điều này, còn có gì phải sợ?

      Kỳ , cũng muốn kiểm soát phải đó là thứ tình cảm gì, chỉ cần còn cơ hội, vẫn muốn thử lần!


      [​IMG] HOÀN [​IMG]


    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :