1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Vẫn có nhạn bay về - Tuyết Linh Chi ( Hoàn - 47c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39

      Hội nghị cuối cùng cũng kết thúc, các nhân viên bắt đầu líu ríu giải tán. Thang Dung ngang qua chỗ ngồi còn nhìn mỉm cười, tâm tình Diệp Nhiễm phức tạp, biết nên dùng biểu cảm gì.

      Kha Dĩ Huân cũng tới, mặc dù mắng chửi nhưng ít nhất cũng muốn tỏ vẻ thân thiện.

      đứng cao nhìn xuống, chỉ câu: “Theo về nhà.” Đây là câu ra lệnh.

      Kha Dĩ Huân tự đắc ở phía trước, Diệp Nhiễm thầm nghĩ trong lòng, theo sau ư? cam lòng. ngồi yên động đậy, tin quay đầu gọi! gọi càng có cớ để quay về cửa tiệm, cùng lắm tìm cách trốn !

      ơi, hội nghị kết thúc rồi, mời ra ngoài ạ, chúng tôi cần dọn dẹp, cám ơn.”

      Diệp Nhiễm vẫn mím môi toan tính bỗng dưng có người phụ nữ nho nhã lễ độ “Mời” , còn lịch kéo hành lý ra cửa giúp . Diệp Nhiễm tuyệt đối hoa mắt, nhìn thấy bả vai của Kha Dĩ Huân run lên, ra là cười.

      Đứng ở bên ngoài phòng họp, Diệp Nhiễm lại cảm thấy bất lực. Mỗi lần cùng Kha Dĩ Huân tranh cãi, mặc kệ giận dỗi hay là nghiêm túc, kết quả chi có mình thất vọng, thậm chí tức giận cũng được, căn bản là khinh thường .

      Kha Dĩ Huân dừng bước xoay người lại, biểu cảm tương đối bình tĩnh, chỉ có ánh mắt mang theo bỡn cợt. thà rằng rung đùi đắc ý nhìn cam chịu cũng nguyện ý nhìn cười thầm trong lòng.

      tới giúp kéo hành lý, hành lý rất nhưng dáng người lại cao to, cho dù vậy cũng rất đẹp trai.

      “Kha Dĩ Huân, chúng ta cần chuyện.” Diệp Nhiễm lên tiếng.

      “Được, .” buông hành lý xuống, cả người đứng thẳng, vẫn là ánh mắt tươi cười cùng với bộ dáng đạm mạc nhìn . muốn tìm nơi riêng tư chuyện, thậm chí còn đứng giữa hành lang. Nhân viên khách sạn tới lui, cảm thấy rất thành công trong vấn đề này.

      “Trả hành lý lại cho em, em muốn cùng trở về!”

      Kha Dĩ Huân đứng khoanh tay, cũng chưa từng kinh ngạc: “Vậy, em muốn đâu?”

      “Cùng lắm lại đến thành phố khác tạm trú vài năm.” lạnh lùng .

      “Các phóng viên bây giờ rất lợi hại.” dừng chút: “Em muốn đâu cũng có quyền ngăn cản. Có điều ba mẹ và gia đình dì em chắc chắn bị phóng viên túc trực chụp ảnh mỗi ngày, hoặc là cuộc sống của bọn họ còn bình thường như trước, bọn họ trở thành trò cười ở mặt báo, em có thể cần nhưng cho dù em trốn chui trốn nhũi các tay săn ảnh vẫn tìm ra em.”

      khẽ run vì điều .

      “Diệp Nhiễm, trở về bên là hạ sách cuối cùng. Nếu em tiếp tục xuất mặt báo, em làm mất hình tượng của Thang Dung.” Kha Dĩ Huân cười nhạo: “Thậm chí công ty của cậu ta cũng có thể đâm đơn kiện ngược lại em, chẳng lẽ em thích ngồi trong tù?”

      bậy! Em phạm pháp, dựa vào cái gì bọn họ có thể kiện em?” đúng là điên rồi, lại còn tin tưởng lời !

      “Đàm pháp luật đúng ?” cười mỉa mai: “Là em cố ý làm hỏng hình ảnh của Thang Dung, thần tượng là gì? Là sản phẩm của công ty giải trí, bọn họ tốn tiền đầu tư chưa gì bị em phá hủy, Diệp Nhiễm em xem, tiền bồi thường đền cho công ty giải trí đừng là 5 cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa, 10 cửa tiệm cũng còn chưa đủ!”

      Diệp Nhiễm đáp lời, yên lặng suy tư.

      là có lòng tốt giúp đỡ em, ít nhất có thể giúp em thoát khỏi hoàn cảnh tồi tệ này, em cảm kích, cũng ngu dại rước lấy phiền toái vào người.” Kha Dĩ Huân cầm lấy điện thoại ra gọi, Diệp Nhiễm nghe thấy : “Tôi mặc kệ, các người đến đây an bày .”

      Diệp Nhiễm chống cự đến cùng, cho dù bị người của công ty giải trí tạm giữ cũng cương quyết trở về cùng Kha Dĩ Huân! Để xem công ty giải trí này có thể giữ bao lâu? Nửa năm, năm, hay mười năm? Nhiều lắm là mười ngày hoặc nửa tháng.

      Khi người của công ty giải trí đến dẫn , chân bắt đầu phát run.

      Kha Dĩ Huân cũng quay đầu nhìn lại, thậm chí bóng dáng của cũng biến mất.

      “Để ta ở tạm ký túc xá của cậu , chỗ đó tương đối hẻo lánh.” Người đàn ông mập nhất chỉ huy: “Cậu xuống dưới xem còn ai ?”

      Có người chen miệng vào: “Chụp hình ở đây tuyệt đối sao...” ta hạ giọng ái muội, trái tim Diệp Nhiễm đập mạnh, khẳng định phải chuyện tốt. người khác trong số đó quay đầu nhìn , ánh nhìn này giống như khoét vào trái tim . ta cười dâm tà: “ ấy cũng là người mẫu khỏa thân? Chất lượng , ai tuyển dụng thế? Làn da rất đẹp.”

      Người môi giới có phần tiếc rẻ: “ ấy bán thân, nhưng mà cậu xem thử có thể kiếm tiền từ gương mặt này , đừng nhìn tuổi còn , là người của Kha tổng đấy.”

      ta dùng ánh mắt chuyên nghiệp nhìn lướt qua Diệp Nhiễm, giọng mạnh mẽ: “ tại chưa nghĩ ra, có điều thân hình này mà làm người mẫu khỏa thân chắc được hoan nghênh lắm.”

      Người môi giới quay đầu nhìn thấy sắc mặt Diệp Nhiễm trắng bệch, ta sốt ruột thúc giục: “Nhanh lên!”

      “Tôi, tôi muốn gặp Kha Dĩ Huân.” Diệp Nhiễm lắp bắp.

      ***

      Kha Dĩ Huân đứng ở gara nhìn Diệp Nhiễm ném hành lý xuống đất, hối hận! Hận nhất chính là biết mình hận ai!

      Nhìn thấy cũng mặn mà chào đón mình, quyết định tự leo lên xe, càng ngày càng hận nhưng nghĩ đến cảnh tượng cúi đầu để bước vào xe , càng hận bản thân hơn!

      nhìn thấy hàng ghế phía sau để rất nhiều túi đồ to lớn, dường như là quần áo, giày dép và túi xách, có chỗ cho , đành phải ngồi vào bên cạnh .

      Kha Dĩ Huân chuyện, ước gì đừng lên tiếng! bây giờ rất mệt, dường như cuộc sống của lại bị kiểm soát, cảm giác vô lực khiến chịu nổi!

      Xe lái đến đoạn đường cao tốc, đột nhiên Diệp Nhiễm òa khóc. Phẫn hận đè nén cuối cùng cũng bạo phát. phải trở lại cuộc sống trước kia sao? Sinh hoạt tại căn nhà có tình , mà người đàn ông này khi cần thiết nhu cầu sinh lý, ngay cả khi muốn đạp xuống giường cũng có lực!

      Kha Dĩ Huân bị tiếng khóc của Diệp Nhiễm khiến cho hoảng loạn, lập tức mỉm cười, nhanh chậm hỏi: “Làm sao?”

      muốn sống cùng ! muốn cùng lên giường!” khóc nức nở: “Nghĩ là có thể cách xa ! Kha Dĩ Huân, chẳng lẽ chuyện này cũng làm được? thắng rồi, thích thế nào cứ thế ấy ! Em nhận thua đó, là em sai rồi, chẳng lẽ thể chừa cho em con đường sống? Kha Dĩ Huân, đến buông tha em cũng làm được? Chỉ cần đồng ý, cả đời này em thề xuất ở trước mặt !”

      Sắc mặt của Kha Dĩ Huân ngày càng trầm trọng, đột nhiên dừng xe bên đường.

      sập cửa xuống xe, còn ở trong xe òa khóc. Diệp Nhiễm ngờ ngày mình lại ra những lời này… mở cốp xe lục tung hành lý của .

      định làm gì!” nhịn được xoay người thét lên.

      Kha Dĩ Huân để ý đến Diệp Nhiễm, cầm áo sơmi dài tay của : “Mặc vào! Điều hòa trong xe rất lạnh!”

      muốn xé nát chiếc áo sơ mi này, lòng tốt của khiến càng thêm khó chịu, tựa như món đồ chơi của , hứng thú quý trọng, chán nản ném .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40

      Diệp Nhiễm ngồi ở trong xe ngơ ngác nhìn Kha Dĩ Huân đưa trở về nhà mới, trong sân trồng rất nhiều hoa và cây cảnh.

      Kha Dĩ Huân bấm còi, hai người phụ nữ trung niên vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa, đồng thời giúp bọn họ khiên hành lý lên lầu.

      Diệp Nhiễm hờ hững xuống xe, thích ngôi nhà trước kia là bởi vì nơi đó có ký ức của Đới Thần Thần. càng thích ngôi nhà này, biệt thự lộng lẫy càng khiến mặc cảm.

      cười mỉa mai, căn nhà này và có quan hệ gì chứ? Lúc vào đại sảnh ngay cả nín thở cũng dám, quá xa hoa rồi. Đột nhiên nghĩ đến, nếu vợ tương lai của Kha Dĩ Huân biết cũng từng ở ngôi nhà này, có phải Kha Dĩ Huân lại phung phí tiền mua ngôi nhà mới nữa hay ?

      Ngôi nhà được trang hoàng rất đẹp, tinh xảo và thiết thực. nhịn được phải ngẩng đầu lên nhìn chiếc đèn chùm được làm bằng thủy tinh. Sang trọng nhưng cầu kỳ, khiếu thẩm mỹ của hoàn mỹ, cửa sổ trong nhà được kết hợp với rèm cửa cao cấp, bước vào đại sảnh khiến cho người ta nghĩ ngay đến khách sạn xa hoa.

      “Em dọn vào phòng dành cho khách ở lầu 2 .” đứng trong đại sảnh lạnh lùng , tựa hồ như ra lệnh.

      Diệp Nhiễm phản ứng, thờ ơ tiếp tục quan sát ngôi nhà.

      Chắc phải mất nhiều công sức lắm mới có thể xây được ngôi nhà đẹp thế này, ngay cả dĩa trái cây và bình pha cà phê ở bàn cũng rất bắt mắt.

      Người giúp việc trong nhà dưới 6 người, cười thầm trong lòng, từng tưởng rằng tìm về để khí gia đình trở nên ấm áp, xem ra ở đây rất sống động.

      Phòng dành cho khách cũng rất sang trọng, từ cửa sổ lớn nhìn ra ngoài còn có thể thấy hồ bơi và đài phun nước nhân tạo, cảnh sắc vô cùng tuyệt đẹp.

      nhìn lại mình và hành lý người, kém xa với những món đồ ở đây.

      Có người gõ cửa bước vào, thanh lịch ước chừng chỉ mới 20 giới thiệu mình là quản gia của gia đình, tên gọi là Ông Viên Viên, Diệp Nhiễm cười gượng, muốn cùng thân quen với bất kỳ ai ở nơi này.

      Ông Viên Viên phân phó những người giúp việc khác đem túi giấy vào, trong đó nào là quần áo, giày dép và túi xách cao cấp, ta còn hỏi Diệp Nhiễm cần gì nữa .

      Diệp Nhiễm cười khẽ: “ đến mà hỏi Kha Dĩ Huân, nơi này phải là nhà tôi.”

      Ông Viên Viên lễ phép mỉm cười, ta xoay người khỏi, hẳn là xin chỉ thị của Kha Dĩ Huân. Hai người giúp việc còn lại kỳ quái dò xét Diệp Nhiễm, đối với cũng dám tỏ vẻ, cho dù là tôn kính hay khinh bỉ.

      Ông Viên Viên trở lại phòng của Diệp Nhiễm, sai người giúp việc sắp xếp quần áo bỏ vào tủ, cũng hỏi Diệp Nhiễm nữa. Diệp Nhiễm đưa lưng về phía người giúp việc, ngồi mép giường nhìn ra ngoài cửa sổ, có người bận rộn có người rảnh rỗi nhưng ai chuyện.

      “Em thích những quần áo này?”

      Giọng Kha Dĩ Huân vang lên, nhàn nhã nhưng tâm tình tốt.

      Diệp Nhiễm trả lời, muốn chuyện.

      Kha Dĩ Huân tới, sau đó ngồi xuống bên cạnh : “Đây toàn là những bộ quần áo do nhà tạo mẫu nổi tiếng của Thang Dung tuyển chọn. cảm thấy rất hợp với em, ngày đó áo em mặc bộ đồ cùng Thang Dung rất đẹp.” cười rộ lên, tựa hồ đắc ý.

      Diệp Nhiễm xê dịch chỗ ngồi, liền phát trong phòng chỉ còn mỗi , thậm chí cửa phòng cũng đóng.

      cười lạnh, thích hợp sao? “ sợ em mặc những thứ này làm bẽ mặt ?” khắc nghiệt .

      hít hơi, dường như đè nén cơn tức giận.

      “Ngôi nhà này thế nào, có hợp ? cảm thấy hoàn cảnh xung quanh so với trước kia tốt hơn nhiều, hồ bơi và đài phun nước rất đẹp.” thay đổi đề tài, nỗ lực tạo bầu khí trầm mặc.

      Diệp Nhiễm để ý đến Kha Dĩ Huân, ngôi nhà này, hồ bơi và đài phun nước kia hoàn toàn liên quan đến . đứng lên, nhìn cũng thèm nhìn đem hành lý của mình mở ra, chọn bộ quần áo mang vào phòng tắm.

      xong chưa? xong rồi ra , em muốn tắm rửa.” Hành lý bị lục lung tung, cúi đầu sắp xếp lại. Đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch, thấy, tìm hết rồi cũng tìm thấy nó.

      “Em tìm cái gì?” Tuy rằng bị những lời khó nghe nhưng vẫn tươi cười, có điều câu hỏi của vẫn chứa mỉa mai.

      “Chứng minh thư của em đâu?” lạnh giọng hỏi, loại trừ bất kỳ khả năng nào.

      “Cất rồi.” Giọng bình tĩnh.

      ngẩng đầu nhìn gắt gao, luẩn quẩn thể bày tỏ giận dữ, cắn chặt răng, rất hận. đối với chỉ còn cảm giác chán ghét.

      Lúc lấy áo sơmi bảo mặc vào, còn cho rằng có ý tốt giải hòa, ngờ lên kế hoạch khiến kịp phòng bị.

      Kha Dĩ Huân thoải mái tươi cười: “Đừng lo, trả lại em. chỉ cầm giúp em để bàn giao cửa tiệm hoành thánh cho người khác thuê lại.”

      “Sau đó sao?” Diệp Nhiễm từ từ đứng lên, lại nhìn thẳng vào mắt Kha Dĩ Huân, bị ánh mắt hờ hững của nhìn thấu, sắc mặt trở nên tái : “ , Kha Dĩ Huân, rốt cuộc là muốn em làm gì?”

      Kha Dĩ Huân cũng lạnh lùng cười: “Đầu tiên, đừng chọc giận . Trước kia phải là em rất biết lấy lòng người khác?”

      Nụ cười của khiến thoải mái, đây có phải là Diệp Nhiễm mà từng biết hay ?

      “Kha Dĩ Huân, và em, vĩnh viễn vĩnh viễn thể trở về như trước!” Giọng cất cao, thậm chí còn cười. thanh này khiến cho Kha Dĩ Huân rất sốc.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41

      Diệp Nhiễm ngâm mình trong nước ấm, bất tri bất giác ngây ngốc.

      Tắm rửa khiến cho tinh thần thoải mái hơn nhiều, suy nghĩ hỗn loạn cũng bình tĩnh lại. Thủ đoạn của Kha Dĩ Huân quả nhiên lợi hại, khiến chật vật, khiến bất ổn, chỉ sinh hoạt mà còn ở nội tâm. rất sợ, sợ tình trạng này liên tiếp bùng nổ…

      hối hận vì khóc ở trước mặt , cuối cùng phát , rốt cuộc còn gì để mất, còn sợ nữa rồi!

      Cùng ở chung, sợ nhất là đau lòng, tại đau lòng nữa. sợ mất , vô tâm hơn nhiều.

      Lau khô thân thể, Diệp Nhiễm mặc quần áo vào, có thể cười tươi rồi. Tuy rằng chỉ có thể chờ, chờ từ bỏ nhưng mà vội, bởi vì người hao phí sức lực là .

      Lúc Ông Viên Viên gõ cửa mời Diệp Nhiễm xuống lầu ăn cơm, nhàng lên tiếng. muốn giận dỗi với còn ý nghĩa nữa rồi, tóm lại thể lay chuyển được . Mục đích của giống nhau, sớm muộn cũng đường ai nấy . biết, cái gì cũng có, chỉ có nhẫn nại là bằng . Muốn hai người hạnh phúc ở bên nhau, cần nhất chính là nhẫn nại, bọn họ làm được, lại càng .

      Kha Dĩ Huân ngồi ở vị trí chính bàn ăn, Diệp Nhiễm theo Ông Viên Viên xuống lầu khiến cho Kha Dĩ Huân bất ngờ, cho rằng cự tuyệt, thậm chí còn tính toán sai người mang thức ăn lên.

      nhìn , trái lại thưởng thức đồ ăn bàn, phát chiếc bàn này quá lớn, bọn họ ngồi gần nhau nhưng khoảng cách lại rất cách xa.

      Diệp Nhiễm ăn phần ăn của mình, lần đầu tiên phát đôi khi bàn ăn quá lớn cũng tiện dụng. Bọn họ chẳng khác gì các thực khách trong nhà hàng, cúi đầu chăm chú ăn, khác biệt duy nhất là chiếc ghế ngồi sang trọng.

      Ở nhà Diệp Nhiễm có bàn ăn lớn, mẹ muốn mọi người quây quần ăn cơm, cười cười, ấm cúng gần gũi.

      Cơm nước xong xuôi lên lầu, phòng ăn và phòng bếp thông nhau, điều khiến hài lòng là lúc ngang qua mặt căn bản xem tồn tại. Vào phòng, ngã xuống giường, mở ti vi. So với chỗ ở cũ, hoàn cảnh nơi này tốt, điều hòa, tủ lạnh cho đến tivi.

      đắp chăn mỏng lên người, vô cùng hưởng thụ.

      Con người đúng là biết cách thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

      Cửa bị đẩy ra, Kha Dĩ Huân cầm dĩa trái cây vào.

      Diệp Nhiễm nhìn Kha Dĩ Huân, lại xoay mặt nhìn vào màn hình tivi. Trước kia sinh bệnh bưng trà đưa nước, tại nhìn thấy Kha đại thiếu gia trong hoàn cảnh này, Diệp Nhiễm đột nhiên khó xử. Xem ra, đối với tồn tại của đều tiêu tan.

      “Ăn .” đem dĩa trái cây đặt xuống tủ đầu giường, thuận thế cũng ngồi xuống.

      Diệp Nhiễm xê dịch chỗ ngồi vì Kha Dĩ Huân che mất màn hình tivi.

      nhíu mày nhìn , còn ngoảnh mặt làm ngơ, cầm lấy nĩa bắt đầu ăn, trái cây được cắt tỉa rất đẹp. Diệp Nhiễm chọn táo, mùa hè ăn táo thích.

      Kha Dĩ Huân cũng leo lên giường, ngã đầu vào gối đụng phải Diệp Nhiễm, rất phối hợp liền xê dịch qua bên kia. Điều bất tiện duy nhất là khoảng cách giữa tay và dĩa trái cây cách xa hơn, nhàm chán xoay xoay nĩa.

      “Muốn ăn ?” cười khẽ tiếng.

      “Ừ.” thản nhiên trả lời.

      đưa tay lấy dĩa trái cây, giường cũng còn chỗ trống, đặt dĩa trái lên lồng ngực mình, bất giác ngượng ngùng, mỗi cái ghim nĩa xuống giống như ghim vào lồng ngực .

      Điều này khiến cho Kha Dĩ Huân cảm thấy đây là khởi đầu tốt.

      biết khi nào ngủ, lúc tỉnh lại vẫn còn duy trì tư thế cũ. Đại khái là giữa khuya, xung quanh tối đen như mực, quay đầu nương theo ánh sáng ngọn đèn ở ngoài cửa sổ nhìn . bọc chăn đưa lưng về phía ngủ say, bắt đầu nổi giận, coi khí sao?

      Đặt mâm trái cây xuống tủ đầu giường, tiếng động phát ra thâm thúy, ăn xong rồi còn đem nĩa bỏ vào dĩa?

      Diệp Nhiễm giật mình, dường như bị tiếng động kia khiến cho hoảng sợ. đưa tay qua người , cố ý thô bạo xốc chăn cởi hết quần áo của .

      “Nhớ dùng biện pháp an toàn.” vẫn còn buồn ngủ, chuyện có chút mơ hồ, sợ hãi kháng cự.

      dừng lại động tác, , muốn thế này, muốn trong tình trạng này!

      Kha Dĩ Huân nở nụ cười, cười đến lạnh: “ phải em luôn muốn mang thai sao?”

      cười: “ nghĩ tới nữa rồi.”

      Khớp hàm của nghiến chặt: “Em nghĩ mình có chịu được hậu quả khi câu này ?”

      .” .

      Nắm tay siết chặt của hơi thả lỏng.

      “Nhưng sinh hay sinh phải do định đoạt.” Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào gương mặt , nhìn thấy khóe miệng cười: “Đứa bé có đến được với thế giới này em vốn có kinh nghiệm.”

      “Em!” Kha Dĩ Huân rốt cuộc kềm chế nữa, giơ tay cao lên định tát cho cái, vẫn nằm đó động đậy.

      Lúc sập cửa rời nhàng đắp chăn lại, ra coi thường cảm thụ của người khác rất vui, trách được trước kia luôn đối xử với như vậy.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42

      Lúc Diệp Nhiễm được người giúp việc mời xuống ăn sáng Kha Dĩ Huân ăn xong, vẫn còn ngồi ở vị trí đó mà đứng dậy. Diệp Nhiễm chỉ nhìn bữa sáng, phong phú, ăn sáng thôi mà cũng rất đa dạng.

      phải rồi.” Giọng bình tĩnh.

      “Ừ.” gật gật đầu, vờ như có chuyện gì xảy ra tối hôm qua.

      Lúc đứng dậy biết rành rành như lúc trước tươi cười đưa tới cửa, trong lòng rất thất vọng.

      Sau khi trở về phòng gọi điện cho người thân, thông báo công ty giải trí an bày nơi an toàn cho mình, bảo họ cần lo lắng.

      Biết tin bình an, người thân đều giảm bớt lo lắng, thậm chí còn tám chuyện đùa vui nên gia nhập làng giải trí. Dì hỏi vì sao muốn đóng cửa tiệm, : “Xui quá dì ạ, bây giờ mở lại cửa tiệm cũng rất phiền, cháu cũng muốn về đây để gần ba mẹ.”

      Đúng vậy, lần này cùng giải quyết ràng, cần trốn tránh nữa.

      nghi hoặc : “ lạ, từ lúc cháu khỏi nhìn thấy bọn phóng viên bén mảng đến nữa.”

      Cúp điện thoại, Diệp Nhiễm ngồi ở giường yên lặng nghĩ tới lời dì .

      Người giúp việc gõ cửa tiến vào, lễ phép giải thích với là phải dọn vệ sinh, ngồi ở trong phòng rảnh rỗi nhìn người giúp việc luống cuống tay chân quét dọn, Diệp Nhiễm biết làm gì đành phải xuống hoa viên hít thở.

      đôi vợ chồng trung niên cắt tỉa cây trồng, Diệp Nhiễm cảm thấy thú vị, nhịn được đành tới hỗ trợ, bọn họ cũng rất khách sáo, còn chỉ dẫn cách chăm sóc cây. Sau khi hoàn thành xong tác phẩm, bọn họ căn vòi tưới cây, còn hỏi có muốn thử .

      Kha Dĩ Huân ở nhà càng khiến cho tâm tình Diệp Nhiễm thoải mái, nghịch vòi nước, tươi cười dưới ánh mặt trời tưới cây.

      chiếc xe hơi màu đỏ lái vào, lịch bấm còi inh ỏi, Diệp Nhiễm nhanh chóng tránh .

      cũng ngoái nhìn người xuống xe là ai, người nọ đứng trước cửa xe nhìn chằm chằm, là Hồ Doanh. ta bất ngờ khi nhìn thấy Diệp Nhiễm, biểu cảm cứng ngắc, qua vài giây sau ta mới phục hồi thần trí.

      cùng Hồ Doanh là xinh đẹp, phát Hồ Doanh phản ứng khác thường, kia cũng đứng quan sát Diệp Nhiễm: “ ấy là ai?” Giọng ngọt ngào vang lên, so về khí chất cao quý Hồ Doanh thua xa.

      người quen, chắc là họ của tớ kêu ấy đến đây giúp đỡ.” Hồ Doanh khôi phục lại thái độ bình thường, khóa xe tới, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Nhiễm.

      Vòi nước trong tay Diệp Nhiễm bắn tung tóe, quần áo Diệp Nhiễm ướt sủng, trước kia có cảm giác Hồ Doanh thích mình, nhưng có lẽ là vì nể ông bà Kha cho nên ta mới khách sáo với , tại ta dùng giọng điệu này chuyện khiến cảm thấy thoải mái.

      Dĩ Huân có ở nhà ?” Hồ Doanh cất giọng hỏi, ánh mắt lại nhìn vào cửa lớn của ngôi nhà.

      Diệp Nhiễm lắc đầu, kỳ thực cũng muốn tranh chấp với ta.

      xinh đẹp lại vươn tay ra với Diệp Nhiễm: “Xin chào, gọi tôi là Fiona.” Lúc ta chuyện cặp mắt cong lên, hào phóng và dịu dàng, ra là gia thế bất phàm.

      Download thêm tại ÑghiepDµ.Ñet

      Bàn tay Diệp Nhiễm ướt sũng, nhìn bàn tay của Fiona, móng tay được sơn rất thời thượng, muốn lau khô tay rồi mới bắt tay với ta.

      “Được rồi, được rồi! vào trước !” Hồ Doanh thay Diệp Nhiễm giải quyết phiền não, xông tới kéo Fiona bước : “Cũng phải họ hàng thân thích.” ta nhìn Fiona tỏ vẻ thân thiết với Diệp Nhiễm cảm thấy lãng phí thời gian.

      “Khả... Nhưng ấy có ở nhà.” Fiona bị kéo , giọng ảo não.

      “Vậy chờ! ràng thư ký họ tớ làm. sao, để tớ gọi điện thoại cho ấy, bảo ấy trở về.”

      ấy, ấy vui chứ?” Fiona lo lắng.

      đâu!”

      Diệp Nhiễm đứng dưới ánh mặt trời nhìn bọn họ vào nhà, vẻ thời thượng xứng với ngôi nhà, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ thấy được khí chất ngời ngời. yên lặng nở nụ cười, Hồ Doanh đúng là rất biết nắm bắt sở thích của Kha Dĩ Huân, kia… so với giống Đới Thần Thần hơn.

      Fiona mới là phiên bản của Đới Thần Thần, từ quần áo cho đến cách trang điểm.

      Diệp Nhiễm vào nhà cũng nhìn thấy bọn họ, có lẽ Hồ Doanh cố ý để Fiona gặp , sợ ăn lung tung. Đúng là lo lắng hảo, cuộc sống dạy rất nhiều thứ, trong đó thứ quan trọng nhất là cần phải quan tâm kẻ khác làm gì.

      Tivi có chương trình gì hay, Diệp Nhiễm nằm ngủ lát, lúc tỉnh dậy phát Kha Dĩ Huân ngồi mép giường.

      hơi phát hoảng, khủng bố mà, vừa mới mở mắt lại phát có người nhìn mình.

      “Em thử xem!” Khóe miệng nở nụ cười, xoay người cầm vài túi shopping đặt ở giường, đem quần áo đổ ra, tất cả đều là những bộ quần áo rất đẹp: “Thích ? thích mua cái khác, mua đến khi nào em thích mới thôi.” cười , tâm trạng rất tốt.

      Diệp Nhiễm nhìn đống quần áo được chất đống giường, ngồi lặng lẽ tiếng động.

      “Mặc thử cái này !” cầm chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt lên, xem giống như con búp bê, tay kéo qua dùng sức cởi chiếc áo mặc, biết mệt mỏi mặc áo vào hộ , còn nhàng giúp vuốt lại tóc.

      “Rất đẹp.” gật đầu khen ngợi: “Kiểu dáng và màu sắc rất hợp với sở thích của em.”

      Diệp Nhiễm thờ ơ, nhãn hiệu cắt, cổ ngứa ngáy, nâng tay lên sờ.

      nhìn vào hai mắt , đứng dậy mở cửa, biết gọi ai ở hành lang bảo họ đưa kéo đến.

      Diệp Nhiễm lấy đệm lót tựa đầu vào giường lời nhìn Kha Dĩ Huân mở từng kiện quần áo, ngồi đó tỉ mỉ cắt hết nhãn hiệu quần áo. làm việc rất chăm chú, đúng vậy, biểu cảm này của từng thời khiến điên đảo.

      “Kha Dĩ Huân, rốt cuộc tìm em trở về làm gì?” giọng hỏi, thái độ chân thành.

      Kha Dĩ Huân buông kéo, ngẩng đầu nhìn , đây là lần đầu tiên chủ động chuyện với sau khi trở về đây, kỳ rất mong đợi.

      “Diệp Nhiễm, chuyện trước kia...” dừng chút, vô thức nhìn nhìn chiếc kéo trong tay: “Chúng ta bắt đầu lại .” nhìn chăm chú, ngữ điệu nhàn nhạt nhưng lại kiên định vô cùng.

      nở nụ cười, biết đùa, bọn họ vốn dĩ thể trở về như trước kia, lại còn muốn bắt đầu lại.

      “Cuối cùng là tại sao?” tăng thêm ngữ khí.

      nhíu mày, đáy mắt chậm rãi gợn sóng: “ có thói quen thiếu nợ người khác!”

      gật đầu, những lời này hiểu chứ. Ông bà Kha quý mến , còn lại nợ về chuyện đứa bé.

      “Nếu như cảm thấy nợ em, vậy ly hôn .” tiếp tục cười: “Cho em số tiền lớn, phải bồi thường như vậy mới thực tế hơn.”

      nhìn chằm chằm, đáy mắt tức giận biến thành ngọn lửa, mím môi, lời.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43

      Cơm chiều, Kha Dĩ Huân ăn ở nhà, Ông Viên Viên còn tỉ mỉ đưa thức ăn lên phòng Diệp Nhiễm.

      Diệp Nhiễm cơm nước xong xuôi, đem những bộ quần áo của Kha Dĩ Huân tặng gấp lại, sau đó bỏ vào tủ. Nếu là năm trước làm chuyện này vì —— vui vẻ, cảm kích .

      nên để nếm đủ cay đắng mùi đời, cuối cùng lại tạo cho khung cảnh trong mơ.

      Căn phòng an tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại. cũng muốn tiếp nhận, loại trừ khả năng có người gọi đến phải tìm mình. Nếu là Kha Dĩ Huân, cũng muốn tiếp.

      Điện thoại lại vang lên, Diệp Nhiễm phiền lòng, xem màn hình phải là số của Kha Dĩ Huân, đương nhiên, chưa từng nhẫn nại gọi điện cho . đứng dậy, thầm nghĩ bảo người nọ đừng kiên trì nữa.

      “Sao bây giờ mới chịu nghe điện thoại?” Hồ Doanh phiền chán bất chấp lịch , khẽ quát.

      Diệp Nhiễm trả lời, tuy rằng nghĩ là Hồ Doanh gọi tới, lại tựa hồ biết ta muốn gì.

      “Diệp Nhiễm, có nghe điện thoại đấy?” ta lại thẳng thừng hỏi.

      “Ừ.”

      “Bây giờ họ tôi ở cùng Fiona.” ta thẳng vào vấn đề: “Tôi cố ý tránh để bọn họ tâm tình với nhau.”

      Diệp Nhiễm nhếch môi, biết nên với Hồ Doanh cái gì, rốt cuộc chỉ “Ừ” tiếng.

      “Ba của Fiona là thương nhân nổi tiếng về bất động sản, nếu họ của tôi cưới ấy, thậm chí tập đoàn Mỹ Giai có sập đổ cũng có thể hồi sinh. ấy là bạn học của tôi, đồng thời cũng là hoa khôi giảng đường, ấy từng học vũ đạo, từng là minh tinh trong trường. ấy rất thích họ của tôi. họ của tôi cũng rất thích dạng con này, điều còn thừa chắc tôi cần cũng chứ?”

      “Hiểu rồi.” Diệp Nhiễm mỉm cười, Hồ Doanh quá . Fiona có học thức, có gia thế, có sở trường, đến đâu đều chói lọi đến đó, so sánh với giống như hòn đá chọi với mảnh kim cương. “Chỉ cần Kha Dĩ Huân đồng ý ly hôn, tôi tuyệt đối dị nghị, lại càng phá hư tình duyên của bọn họ.”

      “Được, nhớ kỹ lời ! Kỳ , họ tôi mang theo Fiona tham dự tiệc tối ở tập đoàn Mỹ Giai, ai ai cũng đều ngưỡng mộ, bọn họ là đôi kim đồng ngọc nữ. May mắn là họ tôi mang theo, bằng chắc ấy mất mặt lắm.”

      Diệp Nhiễm cúp điện thoại, cần phải nghe ta kể lể cũng tưởng tượng được cảnh tượng đó rồi. Trong hội trường sang trọng, Kha Dĩ Huân và Fiona ăn mặc đẹp đẽ, ta duyên dáng cùng Kha Dĩ Huân chào đón khách, giao tiếp rộng rãi với hội nhà giàu, điệu bộ quen thuộc.

      Diệp Nhiễm ngồi xuống mép giường, nếu là , chắc chắn rất nhạt nhẽo, khoát tay mình cánh tay của Kha Dĩ Huân, chỉ biết cười ngây ngô, nên lời.

      biết có phải là do lúc trước ngốc nghếch hay , hoặc là ông trời trêu đùa , biến kế hoạch kỳ lạ của thành công. Có lẽ, thời điểm xuất là lúc cuộc đời của Kha Dĩ Huân tăm tối nhất.

      khinh miệt thở dài, cuộc sống chính là như vậy. Lúc muốn đối xử tốt với , lại quan tâm. Lúc để ý , xem là gánh nặng. Khi Fiona xuất , đích thị là kẻ thứ ba.

      Sau khi Kha Dĩ Huân trở về liền lập tức đến phòng Diệp Nhiễm, quần áo cũng đổi, nằm giường nghe thấy mùi rượu và mùi nước hoa ở người .

      núp trong chăn, tự giác nhíu mày.

      giả vờ như có chuyện gì xảy ra, thoải mái nằm bên cạnh .

      “Sao vậy?” nhìn biểu cảm của , hỏi.

      lắc đầu.

      vui?” nở nụ cười, ánh mắt tỏa sáng dưới ánh đèn huỳnh quang.

      phản ứng.

      đợi lát, rốt cuộc đợi được trả lời, toàn bộ vui vẻ hóa thành phẫn nộ, ngồi dậy nắm chặt vai , kéo đứng lên: “ chuyện! muốn cùng chuyện đúng ?” biết có phải là do uống hơi nhiều nên mới mất bình tĩnh hay , lắc lắc người : “Rốt cuộc em là ai? Đem Diệp Nhiễm trả lại ngay!”

      Mái tóc dài của hỗn loạn, ngừng tay, nhíu chặt mi, tựa hồ cũng biết bản thân thất thố, thử ổn định cảm xúc.

      “Kha Dĩ Huân, cảm thấy cuộc sống trước kia của chúng ta có hạnh phúc ?” nhìn , nghiêm cẩn hỏi.

      Ánh mắt phút chốc trầm tĩnh, tay giữ chặt hai vai .

      nở nụ cười, thể trả lời sao?

      Bị nụ cười của chọc giận, hai hàng lông mày nhíu chặt, ngoan cường : “Hạnh phúc!”

      hơi nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn .

      “Đó phải là những gì em nghĩ, ngẫm lại , cuộc sống như vậy rất tốt.” đè nén .

      “Kha Dĩ Huân…” rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm tiêu điểm: “ nợ em. Chuyện đứa bé em trách , em cảm thấy may mắn vì đứa bé đến với thế giới này. Là em hiểu được tình thế thực tế nên mới dám liều lĩnh mang thai, đối với ai cũng công bằng.”

      nhìn thẳng : “ hưu vượn gì đấy!”

      “Kha Dĩ Huân, có từng nghĩ tới ? mang em đến đây chỉ vì muốn bù đắp, tương lai sau này của cả hai về đâu? Kha Dĩ Huân, chẳng lẽ lại muốn làm tổn thương thêm người con khác?”

      “Đây là chuyện của , cần em xen vào!”

      “Đúng rồi.” cười gật đầu: “Đương nhiên em cần xen vào, điều muốn với , chỉ có thể như vậy.”


      Chương 44

      Ông Viên Viên bỏ mớ tạp chí lên bàn. Diệp Nhiễm ngồi đối diện với ta, tùy tay lấy quyển.

      còn muốn cầu gì nữa ?” Mấy ngày trôi qua ta quen với tính cách của Diệp Nhiễm, chuyện còn xa lạ nữa.

      Diệp Nhiễm lắc đầu, : “Được rồi, bao nhiêu đây đủ rồi.” ngẩng đầu nhìn kỹ Ông Viên Viên, sau khi chuyện mới biết ta chỉ hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp đại học danh tiếng.

      “Sao vậy?” Ông Viên Viên phát Diệp Nhiễm nhìn mình chăm chú mỉm cười hỏi.

      “Tại sao lại đến đây làm việc?” Kỳ dựa vào điều kiện của ta, ta có thể tìm được công việc sáng lạn.

      “Công việc ở đây rất tốt.” Ông Viên Viên cười rộ lên, nụ cười trong sáng khiến cho Diệp Nhiễm thoải mái: “Tôi vừa mới tốt nghiệp, kinh nghiệm xã hội còn thiếu, Kha tổng lại đề ra mức lương hào phóng, có tiền, có cơ hội để ra nước ngoài du học.”

      Diệp Nhiễm hạ mắt, cảm xúc trong lòng dâng lên tư vị lạ lẫm, thậm chí lấy ra so sánh với Ông Viên Viên, mục tiêu của quả hèn mọn.

      Ông Viên Viên do dự chút, ý vị thâm trường giọng : “Kỳ ngay từ đầu tôi đến Mỹ Giai nhận lời làm thư ký nhưng Kha tổng lại quyết định cho tôi tới nơi này, chủ yếu là ấy cảm thấy tuổi tôi và xêm xêm nhau.” ta lại cười: “Lúc đến đây ở, Kha tổng lại tăng thêm lương cho tôi.”

      Trong lòng Diệp Nhiễm nhảy dựng, ánh mắt nhìn về phía.

      Ông Viên Viên cũng muốn nhiều, mượn cớ rời khỏi phòng.

      Diệp Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đài phun nước phun, trong lòng còn bình tĩnh.

      đối với dụng tâm, kỳ càng khiến đau hơn. Trước kia là do hiểu, tại đến phiên cố tình hiểu, thích hợp.

      tài cán vì làm cái gì? Nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp phòng?

      Khi nghĩ về cuộc sống đơn giản, còn có chút giá trị, tại sao, tại có thể vì làm gì?

      nên cùng tranh cãi, phải mau chóng khiến hiểu điểm này. là người thông minh, bất quá là bị cự tuyệt nên cảm thấy áy náy mê hoặc, tiến vào ngõ cụt còn muốn quay đầu lại?

      Diệp Nhiễm nghe thấy có người đẩy cửa tiến vào, Kha Dĩ Huân tới ngồi xuống cạnh , cũng theo ánh mắt nhìn tới đài phun nước: “ nghĩ gì vậy?”

      thong thả quay đầu lại, lúc nhìn , nắm tay dường như siết chặt.

      “Đem chứng minh thư trả lại cho em, để em .” , dùng giọng thương lượng. Kỳ biết muốn gì, muốn cười với , giống như bản thân chưa bao giờ bị thương tổn, như vậy còn áy náy nữa.

      “Chứng minh thư đưa cho em.” Ánh mắt thay đổi, biết suy nghĩ gì: “Nhưng em thể .”

      muốn cùng tranh cãi, mọi thứ có vẻ tốt hơn rồi, ít nhất đồng ý trả lại chứng minh thư.

      muốn đưa em đến nơi nhưng phải chờ tới buổi tối .”

      Kha Dĩ Huân đợi Diệp Nhiễm trả lời, bước ra khỏi phòng lát rồi lại quay về, đưa chứng minh thư cho . cầm chặt, dường như sợ bị đoạt lại.

      cũng để ý, ngã xuống giường nhắm mắt.

      Diệp Nhiễm nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ chiều, gần đây thường hay về vào giờ này, xem ra trước kia bận rộn để trốn tránh .

      cần phải đợi đến tối, bây giờ .” muốn tiêu hao thời gian với .

      “Có phóng viên.” Lưng đưa về phía , thiếu kiên nhẫn .

      cười, đây là lần đầu tiên cười, quay đầu nhìn , cũng di chuyển tầm mắt, nhàn nhạt nhìn .

      “Phóng viên? Những phóng viên vây quanh cửa tiệm hoành thánh phải đều do thuê tới sao?”

      ngồi dậy, dùng ánh mắt liếc , bị vạch trần mưu cũng xấu hổ, ngược lại bản thân cũng cảm thấy buồn cười, khóe miệng chậm rãi hếch lên.

      “Em ở đây riết nên cảm thấy nhàm chán, hôm nay dẫn em chơi , phải đến những nơi thường , đột nhiên em rất muốn biết sở thích của là gì.”

      Kha Dĩ Huân nhíu mày, trầm ngâm lát: “Được!”

      “Em muốn sửa soạn chút được ?” trừng mắt hỏi, thần thái kia khiến tâm tình của yên tâm, gật đầu cười, bất kể mưu mô cái gì, cũng đừng mơ tưởng chạy trốn!

      Diệp Nhiễm gọi Ông Viên Viên đến giúp mình trang điểm, Kha Dĩ Huân cũng tránh mặt, ngồi bên giường nhìn .

      nở nụ cười, còn lấy ra bộ váy xinh đẹp mặc vào, Ông Viên Viên giúp chải đầu, đeo bộ trang sức được làm từ bạch kim. cười nổi, luôn cảm thấy đằng sau nụ cười kia dấu bí mật.

      đưa đến câu lạc bộ giải trí, lúc bọn họ chuẩn bị dùng cơm, dự định trong đầu tặng món quà thần bí.

      Diệp Nhiễm và Kha Dĩ Huân mặt đối mặt ngồi trong nhà hàng sang trọng, nhìn hoàn cảnh xung quanh, nơi này có rất nhiều người ngoại quốc, bọn họ thao thao bất tuyệt khiến nghe xong căn bản hiểu gì.

      “Đói bụng rồi sao?” cười hỏi, tâm trạng tương đối tốt.

      đói, chờ chút.” nhìn ra ngoài cửa.

      nhìn cái, nụ cười chợt tắt: “ chờ người?”

      trả lời, lông mày nhíu lại, hướng cửa vẫy tay. quay đầu nhìn thấy Hồ Doanh và Fiona về phía bọn họ.

      “Em kêu bọn họ tới?” lạnh giọng hỏi.

      “Ừ.” Diệp Nhiễm gật đầu, bọn họ nhanh , chỉ mới nhắn tin cách đây 20 phút.

      “Oa, hôm nay Diệp Nhiễm rất đẹp.” Fiona ngồi bên cạnh Kha Dĩ Huân nhiệt tình khen ngợi.

      Diệp Nhiễm tươi cười, so với Fiona làm sao sánh bằng. nhìn Hồ Doanh ngồi bên cạnh, khẽ nhếch miệng.

      Mặt trầm xuống, hờ hững nhìn chằm chằm .

      “Mọi người chưa gọi món sao? Nhà hàng này có món cơm hải sản rất ngon.” Fiona lật lật thực đơn, cánh tay còn huých vào người Kha Dĩ Huân cái: “ muốn ăn gì?”

      “Tùy ý.” Kha Dĩ Huân cầm lấy ly nước uống ngụm.

      “Chúng ta ăn nhanh , vừa rồi tớ còn nhìn thấy bên kia có sân khấu, đêm nay bọn họ biểu diễn ca nhạc ở đây.” Hồ Doanh cũng cầm thực đơn, vừa vừa xem còn liếc nhìn Diệp Nhiễm, dụng tâm kín đáo hỏi: “Muốn ăn gì?”

      Diệp Nhiễm tươi cười, : “Mọi người ăn gì tôi ăn nấy.”

      Fiona nhìn thương xót, đại khái là sợ xấu hổ, : “Vậy để Kha Dĩ Huân chọn giúp , ấy thường hay tới đây mà, phải ?” Fiona nhìn Kha Dĩ Huân mỉm cười.

      Diệp Nhiễm cũng cười, gật đầu.

      từng đưa ăn thịt nướng và các món ăn Trung Quốc nhưng chưa bao giờ dẫn tới đây, đúng vậy, hèn mọn như làm gì thích hợp.

      Người phục vụ vừa , Fiona dường như phát ra điều gì đó, ta kéo tay Kha Dĩ Huân, dùng cằm hất về phía bàn của người ngoại quốc: “Đó là đầu bếp Thịnh Thiên, Kha Dĩ Huân, chúng ta chào hỏi ?”

      !” Giọng cứng rắn.

      , lần trước phải muốn nhìn thấy đầu bếp phi phàm đó hay sao, mà.”

      Kha Dĩ Huân do dự chút, rốt cuộc cũng cùng Fiona đứng lên, lúc qua ta còn thân mật kéo cánh tay , hai người bọn họ trông xứng đôi.

      Hồ Doanh nhìn theo bóng lưng của bọn họ, quay lại liếc mắt với Diệp Nhiễm: “Hiểu rồi chứ?” ta mỉa mai hỏi.

      “Ừ.” Diệp Nhiễm gật gật đầu.

      Hồ Doanh cười rộ lên: “ cũng đừng tự coi mình, cũng tài ba lắm, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Đáng tiếc, thiên nga thể sinh hoạt dưới mương, còn cóc ghẻ cũng phi nổi lên trời.”

      Diệp Nhiễm cười to: “ rất đúng, Hồ Doanh.”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :