1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Vẫn có nhạn bay về - Tuyết Linh Chi ( Hoàn - 47c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23

      Diệp Nhiễm cẩn thận hít thở thật sâu, mùi hương hoa hồng tràn ngập trong phòng, tựa vào gối cười ngọt ngào ngào, đây là hoa hồng tặng . Lần đầu tiên tặng hoa cho .

      “Em cười cái gì!” Kha Dĩ Huân ngồi tựa ghế, lấy ống hút bỏ vào hộp sữa, liếc cái. “Hôm nay đã nói chuyện với bác sĩ, tình trạng của em ổn rồi, vấn đề còn lại chỉ là tịnh dưỡng, ngày mai chúng ta làm thủ tục xuất viện nhé?”

      Diệp Nhiễm cười híp mắt, liên tục gật đầu. Ở trong viện năm ngày, xương sườn cũng bớt đau rồi, hơn nữa... cũng vất vả quá rồi.

      “Em uống .” đem hộp sữa đưa đến trước mặt , lập tức sợ như uống phải độc dược, mặt ngó chỗ khác, tính trẻ con gắt gao ngậm chặt miệng.

      Kha Dĩ Huân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Diệp Nhiễm, bây giờ mới phát thích uống sữa, mỗi lần ép uống sữa đều phải dỗ dành . “Uống , vài ngày nữa mua chocolate cho em, còn có vị cà phê. Uống nhiều chút, tốt cho xương cốt.”

      kìm chế cười, kỳ thực bị thương thế này rất đáng, đối xử với tốt khiến cảm thấy hạnh phúc, loại cảm giác này còn thỏa mãn hơn việc mất một cửa tiệm hoành thánh. lại lườm , đem ống hút nhét vào miệng . Diệp Nhiễm hút hơi, còn khó chịu vì mùi sữa nữa.

      Có người gõ cửa tiến vào, đợi Diệp Nhiễm nhìn thấy là ai, Kha Dĩ Huân nhanh chóng đứng dậy nghênh đón, có ý trách cứ người nọ: “Em như thế này là quá nguy hiểm! Nhỡ có chuyện gì, biết phụ trách thế nào!”

      Diệp Nhiễm tâm hơi phiền, lúc chuyện với luôn luôn khách sáo... Nhưng lại quá mức thân thiết với người kia.

      Đới Thần Thần nhíu mũi, nở nụ cười thật tươi, tiện tay đem hoa và quà của đặt ở bàn, ánh mắt cũng rời khỏi : “Em vậy mà sắp trở thành mẹ rồi sao? Khuôn mặt em chẳng khác gì so với con nít!”

      “Em muốn tới thăm dâu nhà .” Đới Thần Thần vòng qua giường, căm giận : “Tức thật mà, Đường Lăng Đào muốn để chị ra khỏi nhà! cái gì mang thai 3 tháng là thời kỳ nguy hiểm, chị đã thừa dịp ấy công tác để chạy tới đây! Diệp Nhiễm, em đỡ hơn chưa?” nhìn Diệp Nhiễm nhíu mày, đột nhiên cười như tên trộm: “Khiến Kha Dĩ Huân sợ quá mức rồi phải ?”

      Diệp Nhiễm cũng nở nụ cười.

      “Em tới đây bằng cách nào?” Kha Dĩ Huân hoàn toàn để ý tới, cắt ngang mạch chuyện hai người nói.

      “Tài xế đưa em tới.” Đới Thần Thần rầu rĩ : “ ràng là em bị bọn họ xem thường mà!”

      “Tình trạng của em bây giờ thể lái xe, biết chưa?” giáo huấn : “Ngoan, nghe lời , về nhà! Bệnh viện là nơi tốt cho sức khỏe, bị truyền nhiễm sao?”

      “Rồi —— rồi ——” Đới Thần Thần vểnh môi kéo dài giọng: “Cứ nghĩ rằng đến đây là em sẽ dễ thở hơn chứ.” chậm rãi bước ra ngoài.

      “Mau về nhà, đừng ở bên ngoài lang thang nữa!” dùng ngón tay chỉ vào trán .

      tới cửa, miệng dẩu cao.

      “Để tiễn em.” lo lắng theo sát .

      cần đâu!” Đới Thần Thần phàn nàn: “ cứ ở đây chăm sóc Diệp Nhiễm , có cần phải khoa trương như vậy ?”

      “Ở đây có hộ tá chăm sóc rồi, thôi.” cũng quay đầu lại kéo cửa ra.

      Đới Thần Thần đứng ở khe cửa nhìn về phía Diệp Nhiễm: “Gặp sau nha, em phải cố gắng khỏe lên!”

      Diệp Nhiễm vốn muốn tiếng cám ơn, Kha Dĩ Huân đỡ Đới Thần Thần ra cửa, chỉ còn lại bóng lưng hai người.

      Diệp Nhiễm chậm rãi hạ mắt xuống, cảm giác được ánh mắt Kha Dĩ Huân nhìn Đới Thần Thần rất khác, ít nhất là chưa từng nhìn như vậy! Lúc nhìn Đới Thần Thần, đôi mắt đen láy nhấp nháy như hồ nước trong veo, vẻ mặt cũng được bình thường.

      theo quán tính thở chậm, xương sườn lại đau. vô tình nhìn lên, thấy hoa hồng tặng nằm ở đầu giường.

      Dập Nhiễm, mày là ngốc, kia lập gia đình, hơn nữa lại có ông chồng xuất sắc, còn và Kha Dĩ Huân là gì cả.

      Kha Dĩ Huân... Trước kia từng thích chị Thần Thần sao? lát trở về, ... muốn hỏi tại sao?

      liếm môi, cho dù Kha Dĩ Huân từng thích chị Thần Thần sao, chuyện đó cũng là bình thường… nên hỏi ! Chuyện cũ của liên quan đến . tại, là vợ của , cùng sớm chiều ở chung, cùng chung giường chung gối.

      ngày nào đó, nếu trong lòng , ánh mắt của cũng nhìn như vậy!

      cũng muốn sinh cho đứa trẻ, muốn xuất vẻ mặt lo lắng. cũng muốn giận dữ dùng tay chỉ lên trán , dặn được lung tung!

      Có thể, nhất định có thể làm được!

      Từ đến lớn, chỉ cần nỗ lực, mục tiêu đều có thể thực .

      lại uống sữa mua, như vậy là cảm thấy hạnh phúc rồi, chỉ cần nỗ lực, càng hạnh phúc! Ghen tuông là một điều đáng ghét!

      Lúc Kha Dĩ Huân trở về thấy ngồi mỉm cười, dường như rất hạnh phúc, mơ hồ phát hiện nụ cười này mang theo cảm giác tội lỗi. “Cười gì vậy?” khó hiểu nhếch miệng.

      “Cao hứng ạ, vì được xuất viện rồi!” nắm chặt hộp sữa, nếu vào cửa sớm hơn, chắc có lẽ đã nhìn thấy nụ dằn xé tâm can của rồi.

      “Đồ ngốc!” càu nhàu tiếng.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24

      Diệp Nhiễm nằm ở giường cắn hạt dưa xem phim truyền hình, sợ hạt dưa rơi xuống giường nên đặt thêm khay bên dưới. Ở nhà tĩnh dưỡng hơn tháng, vết thương lành hẳn. Kha Dĩ Huân thuê người giúp việc theo giờ, sợ nhàm chán còn mua thêm tivi để ở trong phòng ngủ.

      phát thích xem tivi, nhiều nhất cũng chỉ xem bảng tin thể dục, muốn cùng xem phim truyền hình quả thực giống như đem tính mạng ra mưu sát, mỗi lần trước khi ngủ đều chọn kênh tin tức hoặc kênh thể dục, giả vờ vui vẻ xem cùng , cuối cùng ngủ gục lúc nào hay biết.

      Ban ngày Kha Dĩ Huân làm Diệp Nhiễm mới chính thức nghiền ngẫm các bộ phim truyền hình. tiếc nuối thừa nhận, sở thích của với rất khác biệt, có lẽ là do chênh lệch tuổi tác, chuyện cảm thấy thú vị lại tỏ vẻ nhàm chán. xem tiết mục thần tượng giải trí cười đến nghiêng ngửa, tới cũng chỉ lườm cái, thái độ sau đó cực kỳ khinh thường: “Nhàm chán!”

      Nhưng mà sao, bây giờ cảm thấy mình rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc. Chỉ cần có thể ở bên , sẵn sàng từ bỏ bất cứ điều gì, sẵn sàng nhân nhượng, miễn là vui vẻ hạnh phúc.

      Hiếm khi hàng xóm xung quanh đến tìm tán gẫu, cực kỳ nhàn nhã xem phim. Ăn nhiều hạt dưa đến khô khốc miệng, Diệp Nhiễm xuống giường vào thư phòng của Kha Dĩ Huân để lấy nước uống, vô tình phát bàn công tác toàn là văn kiện. tới gần nhìn, bên còn có chứng minh thư của Kha Dĩ Huân, cười hề hề cầm xem, ảnh chụp nhìn rất nghiêm túc, tuấn đẹp trai, những người chụp hình nghiêm túc nhiều khi khiến cho người ta cảm thấy buồn cười. nhịn được dùng ngón tay vuốt ve mặt , trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

      chú ý tới ngày sinh nhật của , ngày 2 tháng 11, phải là thứ tư tuần sau sao? cười, thực đáng tiếc, sinh nhật của là ngày 9, nếu có thể sinh ra sớm hơn tốt biết mấy, hàng năm có thể cùng cùng nhau chúc mừng sinh nhật. tinh ranh liếc mắt, muốn sinh nhật này khiến bất ngờ.

      Cũng giống như mọi ngày, Diệp Nhiễm cười hì hì đưa Kha Dĩ Huân làm, Diệp Nhiễm liếc mắt về phía phòng ăn, người giúp việc theo giờ ở trong bếp, cấp tốc kiễng chân hôn , cử chỉ giống như mèo liếm.

      Kha Dĩ Huân mím môi cười, dừng bước: “Em nhiệt tình như vậy? Là muốn ám chỉ cái gì? Tối nay có thể về sớm.” ái muội . trừng mắt nhìn , người này kỳ thực cũng hạ lưu, loại khẩu khí này nếu đổi lại là với người phụ nữ khác, khẳng định là bị ăn bạt tai.

      nhịn được mỉm cười, nếu dám lời này với người phụ nữ khác, chừng cào cấu thương tiếc mặt !

      “Cười gì vậy? !” hồ nghi nhìn .

      Trái lại cười to hơn, dùng sức đẩy ra cửa: “Ông xã, hôm nay cũng ́ gắng làm việc!” ở phía sau lưng hét to, còn cố ý đưa tay lên cổ vũ.

      nhíu mày, nhịn cười: “Ngày nào cũng xem phim Hàn! Toàn học mấy thứ hư hỏng!”

      cười: “Ông xã hôm nay rất đẹp trai! Bầu cho ông xã phiếu!” Một tay chống nạnh, tay chỉ trỏ .

      “Đồ ngốc!”

      Ghé vào cửa sổ nhìn chiếc xe lái xa, nhanh chóng khoác áo bành tô cầm theo túi xách, dặn người giúp việc vài chuyện quan trọng rồi mới ra khỏi nhà. Tháng mười một thời tiết bắt đầu se lạnh, vì muốn để Kha Dĩ Huân biết hành tung của mình, Diệp Nhiễm cố ý lái xe theo, khuôn mặt nhắn bị gió thổi vào có chút ửng đỏ, quấn khăn quàng cổ xung quanh, trong lòng thầm sung sướng, đây là lần đầu tiên tổ chức tiệc sinh nhật cho !

      Ở trong gió lạnh bịt miệng cười, dụng tâm tổ chức sinh nhật cho , khen thưởng chứ? muốn với điều, sinh nhật của muốn được tổ chức hai lần trong năm!

      Cửa hàng bánh ngọt của trung tâm thương mại nằm ở tầng , phải chờ hơn giờ mới lấy được bánh, Diệp Nhiễm lên lầu dạo.

      ngang qua khu nội y bị màu sắc rực rỡ thu hút. yên lặng nhìn, rất nhiều đàn ông bị thứ này mê hoặc, mặc dù nó chỉ đơn giản là khối lụa mỏng!

      Từ lúc bị chấn thương tới nay, rất nhẫn nại, trước kia muốn hàng đêm dù cho về nhà rất trễ. tại kìm chế chỉ hai lần một tuần, biết trong lòng lo lắng cho , ngọt ngào lại áy náy, rất tốt.

      Người phục vụ nhìn thấy Diệp Nhiễm lại giới thiệu này nọ, ta mặt biến sắc tư vấn nhiều mặt hàng gợi cảm và hấp dẫn cho Diệp Nhiễm, Diệp Nhiễm nghe xong đỏ mặt. cúi thấp đầu tính tiền, cảm giác này rất giống với lần lần đầu tiên mua que thử thai.

      Diệp Nhiễm mong muốn có con, đợt hành kinh vừa rồi chậm mất hai ngày khiến mừng rỡ như điên, chạy tới nhà thuốc mua que thử thai, kết quả thất vọng vô cùng. Để biết chính xác tình hình nhưng cũng tránh bối rối, mua lần 10 cái, cũng tin, liên tục trong 10 tháng cũng trúng! Sợ Kha Dĩ Huân phát trêu chọc, còn nhọc lòng giấu diếm.

      Kha Dĩ Huân vừa về đến nhà, phát trong nhà trang hoàng bày trí rất đẹp, lan can lầu hai còn thêm thắt ruy băng và chuông , loè loẹt, vừa nhìn thấy là biết phong cách của Diệp Nhiễm. buồn cười, còn cố ý ra đón , thần bí. Hôm nay là ngày gì? ngẫm nghĩ chút.

      Đèn trong nhà đột nhiên tắt, khoanh cánh tay, ung dung xem giở trò gì.

      Diệp Nhiễm cầm bánh ngọt có 28 cây nến, hát bài chúc mừng sinh nhật từ trong phòng bếp ra, ánh nến lay động khiến cho gương mặt càng thêm xinh đẹp. xiết chặt khay bánh ngọt, vừa rồi luống cuống tay chân, ngón tay đều bị ngọn nến làm bỏng, nếu chỉ có 3 tuổi tốt quá rồi, cần gấp gáp đến độ phải đặt nhiều nến như thế.

      nhìn vào ngọn nến mỉm cười, đôi mắt sáng ngời như những vì sao, ở bên tham luyến nhìn , có chút hoảng loạn và vội vàng. cười trông thật đáng , thực thể chịu đựng nổi biểu cảm này.

      “Sinh nhật vui vẻ, Kha Dĩ Huân!” đến trước mặt , nhàng thở ra, cười híp mắt chỉ vào chiếc bánh: “Cầu nguyện .”

      nhìn chiếc bánh nhúc nhích.

      vẫn duy trì nụ cười, vẫn duy trì tư thế, có chút kỳ lạ, phải là cảm động quá chứ? Nhưng mà... khuôn mặt tươi cười lúc nãy đâu rồi? trở nên thất vọng, muốn cười cũng cười nổi nữa rồi.

      phải nhìn thấy bản thân 28 tuổi nên cảm thán năm tháng vội vàng? đúng, là —— vui, rốt cục cũng phát ra tâm tình của .

      Tay run rẩy, ngọn nến cháy rất nhanh: “Kha Dĩ Huân...” nhàng gọi tên , nhịn được thúc giục: “Cầu nguyện, thổi tắt nến !”

      Vẫn là biểu cảm nhìn chiếc bánh, bên viết: Huân Huân, sinh nhật vui vẻ.

      Huân Huân... Tự dưng khiến nhớ tới quá khứ đành lòng nhớ. Hình ảnh nghịch ngợm vì làm bánh, tại bỏ . nhìn chằm chằm gương mặt đối diện, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tự nhiên tim đau đớn.

      Cũng trong căn nhà này, mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân, trái tim vỡ òa vì hạnh phúc, cho rằng chạy lên lầu hai, trừng mắt làm nũng với , gọi tên.

      lại nghĩ tới hình ảnh đứng trong bếp xoay sở khiến vừa giận vừa buồn cười, nếu bây giờ quát tiếng Đới Thần Thần, có phải hay giống như chú chim hoảng loạn vội vội vàng vàng chạy đến, chân tướng thò đầu từ lan can lầu hai nhìn ? nhịn được chậm rãi ngẩng đầu, nhìn tới mặt sau hành lang.

      ngọn nến sắp sửa tắt, Diệp Nhiễm sốt ruột nhìn, gọi: “Kha Dĩ Huân, mau mau cầu nguyện! Ngọn nến sắp tắt!” vô thức lên tiếng, đặc biệt coi trọng lời cầu nguyện vào sinh nhật hàng năm, nếu nhanh, lỡ mất lần ước nguyện.

      “Kha Dĩ Huân! Kha Dĩ Huân!” gấp đến độ dậm chân, liên tục thúc giục.

      Kha Dĩ Huân bị Diệp Nhiễm thúc giục trở nên cáu kỉnh, bốc đồng vung tay, toàn bộ bánh ngọt và nến bị rơi xuống đất, Diệp Nhiễm ngơ ngác nhìn tàn cuộc, khi đó vẫn còn duy trì tư thế hăng hái.

      Ngọn nến cơ bản đều bị dập tắt, cơ hồ còn nhìn thấy đôi mắt sáng ngời lúc nãy nữa, lông mày nhíu chặt. quay người lại, nghe thấy tiếng sập cửa, rồi sao?

      biết mình đứng ở đó bao lâu, bật đèn, ngọn đèn sáng ngời khiến bầu khí xung quanh giống như lễ hội, những tàn tích của chiếc bánh càng thêm thê thảm. đứng ở bên, hồi tưởng lại lần, cuối cùng là sai chỗ nào, cuối cùng là chọc giận ở đâu? Là vì liên tục thúc giục ? Hoặc là... nghĩ ra được.

      trầm mặc lấy khăn giấy và dụng cụ, ngồi xổm mặt đất dọn dẹp, nước mắt chậm rãi rơi xuống nền đá cẩm thạch, phản chiếu ngọn đèn treo tường, dùng khăn giấy lau , biến thành màn sương ẩm ướt.

      Dỡ bỏ những đồ trang trí phải mất gấp bội thời gian, đem những món đồ cẩn thận đặt vào túi rác màu đen, trái tim co rút đến đau đớn... còn chưa kịp cho biết, tuần nữa là sinh nhật của .

      Tắt đèn, nằm cứng đơ giường, biết tại nơi đau đớn nhất trong lòng là gì, chỉ biết rằng thậm chí thể chịu đựng được. Đêm rất khuya, còn chưa trở lại. rất mệt nhưng lại ngủ được, tựa đầu vào gối, vô thức ngăn chận bộ đồ nội y gợi cảm ở bên dưới, vốn nghĩ là mặc cho xem.

      nghe thấy tiếng xe, sau đó vào nhà. gắt gao nhắm chặt mắt, kỳ thực trong phòng rất tối, căn bản nhìn thấy biểu cảm của .

      lên lầu rất chậm, vào phòng ngủ còn cố ý bật đèn. tắm, trực tiếp nằm giường đưa lưng về phía , nghe thấy mùi rượu người .

      xin lỗi.” , thanh trầm thấp.

      Nước mắt đột nhiên trào xuống, nhúc nhích, cũng lên tiếng. Ngoài lời xin lỗi của thậm chí còn khiến buồn hơn.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25

      Diệp Nhiễm cầm điện thoại gật đầu “Dạ, dạ”, nỗ lực kiềm chế cảm xúc, cũng cười phụ họa với mẹ, đột nhiên trong lòng cảm thấy mệt mỏi.

      Khi mẹ hỏi về việc tổ chức tiệc sinh nhật, Diệp Nhiễm do dự chút: “Dạ... cũng cần thiết ạ.” biết vì sao mình lại cà lăm: “Mẹ, con chỉ muốn giống như trước đây, chỉ 3 người trong gia ̀nh chúng ta.” , là để biện minh cho việc nếu Kha Dĩ Huân xuất hiện.

      Kết hôn ngày càng lâu, càng cảm thấy nhớ nhà.

      Bà Diệp trầm mặc chốc lát rồi cũng vui vẻ chấp nhận, cảm thấy con gái mình rất giống với mình lúc xưa, trách nhiệm nặng nề của một vợ trẻ.

      Cúp điện thoại, Diệp Nhiễm ngơ ngác đứng cạnh sofa lâu.

      Từ ngày đó đến nay năm ngày, trong năm ngày này và Kha Dĩ Huân vẫn chuyện, vẫn cùng nhau ăn cơm, vẫn đưa tiễn làm. Dần dà phát , chủ động cười thì gương mặt lại vui vẻ.

      Đột nhiên phát hiện, cuộc hôn nhân của bọn họ ... kỳ thực thay đổi. Từ đầu tới đuôi, cuộc hôn nhân này vốn chỉ có một mình xem trọng.

      Người giúp việc bận rộn trong bếp, Diệp Nhiễm ngồi xuống, tựa người vào sofa nhắm mắt, chuyên chú nghe những thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ.

      Kỳ thực làm rất tốt nhưng biết vì sao tâm tình vẫn chưa hồi phục. Dạo gần đây hiếm khi ở nhà, đôi khi bọn họ vẫn cùng nhau ăn sáng, bầu khí đó khiến và vô cùng khó chịu.

      phải bọn họ chiến tranh lạnh mà ràng bọn họ có chủ đề để nói, chỉ sợ đối phương tức giận nên ai muốn nói chuyện với ai.

      Sau vài lần mượn cớ sớm về trễ để tránh dùng cơm chung, cũng chủ động chào đón .

      Cánh cửa bất ngờ mở ra, lúc Diệp Nhiễm nhìn thấy Kha Dĩ Huân, khí lạnh tràng vào khiến gương mặt tê rần. theo quán tính đứng đó giúp cởi áo bành tô, : “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn .”

      hơi bất ngờ, gật gật đầu.

      Lúc thay quần áo phát giác ra mình rất vui vẻ, đại khái là lâu rồi bọn họ ra ngoài dùng cơm, có lẽ... là vì chủ động mời.

      Dọc theo đường Diệp Nhiễm rất ít chuyện, sợ mình làm hỏng bầu khí, phá hư bữa ăn tối nay. mở máy điều hòa trong xe, mặc một chiếc áo khoác mỏng nhưng vẫn đổ mồ hôi.

      “Em cởi áo khoác ra , bằng lát nữa xuống xe sẽ dễ cảm mạo.” đột nhiên .

      “Vâng.” gật đầu như mệnh lệnh.

      dừng xe ở ven đường giúp kéo tay áo, cầm áo khoác quẳng về phía sau ghế.

      trải qua nhiều chuyện như vậy, hiểu chứ, sự dịu dàng này giống như mùa đông giữa trưa hè, ấm áp nhưng kéo dài, chỉ cần gió khẽ thổi liền hạ nhiệt. Có điều, cảm thấy thoải mái, miễn là bọn họ cãi nhau như trước là được.

      Mùa đông trời tối sớm, đèn đường đều bắt đầu thắp sáng, nhìn đường chân trời rực rỡ vàng nhạt, cảm thấy vết sẹo này dường như đã lành. Trước đó giống như tát thẳng vào mặt , chỉ cần đừng tùy tiện chạm vào vết thương cũ, như vậy sẽ hết đau.

      ... muốn đưa em ăn gì?” ́ gắng đáp lại, muốn trầm mặc nữa.

      “Thịt nướng được ? Lần trước tăng ca cấp dưới mời ăn, cảm thấy nó hợp khẩu vị với em.” giọng cười.

      Diệp Nhiễm mỉm cười, trong lòng lâng lâng, sự ảm đạm của mấy ngày nay nháy mắt liền tan biến, lại bị lời nói của khiến cho trái tim mình lung lay rồi.

      Sau khi ăn no nê, bọn họ khỏi nhà hàng, trong tay Diệp Nhiễm vẫn còn cầm lon coca, lúc tới cạnh xe, Kha Dĩ Huân còn chủ động kéo tay , lòng khẽ run.

      rất thích được kéo tay, bàn tay ấm áp bao dung, trái tim sắp tan chảy nữa rồi.

      Trách được có người “Tay trong tay” có thể dẫn đến tình cuồng nhiệt, sau đó còn có thể môi kề môi rất tự nhiên.

      Kha Dĩ Huân, em ?

      “Kha Dĩ Huân...”

      “Ừ?” cúi đầu nhìn , hỏi.

      do dự muốn ngày mai là sinh nhật của mình, rốt cuộc lắc lắc đầu, nở nụ cười mỉm: “Lạnh quá.”

      Sinh nhật... muốn nhớ tới nữa, vạn nhất gương mặt lại biến sắc thì sao, vạn nhất bàn tay ấm áp trở nên lạnh lẽo thì sao?

      “Đã lạnh còn uống coca!” Trong đôi mắt Kha Dĩ Huân có phần trách cứ.

      Ban đêm, đèn ngủ đầu giường mờ nhạt. Đôi chân Diệp Nhiễm bị Kha Dĩ Huân đặt lên vai, động tác của cực kỳ thô bạo, hai bàn tay nắm chặt ga giường, mồ hôi nhễ nhại của liên tục chảy xuống ngực , lạnh.

      đột nhiên rên rỉ, nở nụ cười động tác bên dưới cũng chậm lại, bọn họ liên tục cọ xát, hơi thở trở nên lộn xộn, ngón tay siết chặt, giống như hạnh phúc tạm bợ sau những ngày thống khổ.

      Kha Dĩ Huân càng dùng sức, Diệp Nhiễm càng rên to, cơ thể căng lên, nhịn được phát run, nhấn sâu vài cái, hét rầm trời, toàn thân trở nên phiếm hồng, ngước cằm nhìn . dùng chân quấn chặt bờ vai khiến cực kỳ thoải mái, hai thân thể hòa hợp, chất lỏng của bắn vào người .

      khóc nức nở, thân thể run rẩy từng hồi, áp sát người vào triền miên chịu rời khỏi, lưu luyến từng chút từng chút một.

      Tay thả lỏng, chân trợt xuống bờ vai , ánh mắt mông lung nhìn trần nhà, cánh tay tiếp tục cuốn lấy cổ , ôm chặt, hai người bọn họ càng gần nhau hơn, khẽ thở tiếng, thì ra dục vọng bỗng chốc tăng vọt, giọng khỏi run lên.

      “Kha Dĩ Huân... Kha Dĩ Huân...” càng mê loạn gọi tên .

      co rúm người: “Ừ?”

      lại khẽ thấp giọng, mãi cho đến khi khiến đạt cao trào thở gấp liên hồi, tay chân bủn rủn.

      Đôi mắt hoàn toàn lịm , khuôn mặt và đôi môi đỏ bừng, nhịn được hôn xuống.

      “Kha Dĩ Huân...” Giọng run rẩy: “ vẫn là Kha Dĩ Huân trước đây có được ?” giống như mê.

      mỉm cười rút vật đàn ông cương cứng ra: “Thích ?” cố ý hỏi một vấn đề khác.

      Đôi mắt trở nên mê mang, chất dịch nhờn nhợt chảy dọc xuống bắp đùi : “ rõ ràng hiểu ý em...”

      Nếu vẫn dịu dàng và thoải mái với , như vậy tốt rồi.

      nghiêng người nằm xuống, trả lời, hiểu chứ, nhưng làm được.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26

      Quấn khăn choàng vào ̉, Diệp Nhiễm để tay trong túi áo khoác bước rất nhanh. Túi xách đã bị đông cứng, theo tiếng bước chân của phát ra thanh bốp bốp.

      hơn tám giờ tối, nếu phải kiên trì muốn về sớm thì biết đến mấy giờ mới có mặt ở nhà, hôm nay... là sinh nhật của .

      Ba mẹ vì mà tốn ít công sức, chuẩn bị đồ ăn ngon, còn mua bánh kem ba tầng, gọi một vài người bạn thân đến cửa hàng hoành thánh cùng nhau náo nhiệt. Diệp Nhiễm rất vui, giống như trở về thời kỳ chưa kết hôn, uống một ít bia, còn vì mọi người mà hát.

      Trước đó cũng nói với Kha Dĩ Huân, phải về nhà mẹ đẻ ngày. Nhưng qua bảy giờ tối thì tâm trạng đứng ngồi yên. Vẫn là mẹ phát hiện, bảo nên về nhà.

      liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe đậu ở trong sân, là chiếc xe thể thao màu trắng. biết sao, Diệp Nhiễm lại nghĩ đến Đới Thần Thần.

      Lầu hai mở đèn, lầu và phòng bếp đèn đuốc sáng trưng, thầm thở nhẹ. đến trước cửa, vừa ̣nh toan tính ấn mật mã, cuối cùng dừng tay lại, trong khoảnh khắc, nhàng bước chân ra phía cửa sau.

      biết làm như vậy đê tiện, thật sự muốn biết Kha Dĩ Huân và Đới Thần Thần nếu ở riêng với nhau thì sẽ những gì.

      Cửa sau thông với cầu thang, tiếng động mở cửa sẽ truyền đến đại sảnh.

      Diệp Nhiễm dán tai vào sát vách tường, thậm chí nín thở.

      “Kha Dĩ Huân, so với em may mắn hơn.” Giọng của người phụ nữ cảm khái, tựa hồ còn vỗ vỗ bờ vai .

      Diệp Nhiễm chậm rãi thở sâu, phải là Đới Thần Thần.

      Kha Dĩ Huân cúi đầu cười, chuyện.

      Giọng nói này là từ quầy bar truyền đến, bọn họ cùng nhau uống rượu. Diệp Nhiễm muốn từ cạnh tường ló đầu ra nhìn thử, bọn họ uống rượu nhất định là đưa lưng về phía , có điều có dũng khí mạo hiểm. Nếu bị Kha Dĩ Huân và người phụ nữ kia phát , sẽ mất hết mặt mũi, chắc chắc còn bị cho là kẻ lập dị.

      “Em thật sự ngưỡng mộ , nếu là em, em tuyệt đối thể sống ở trong căn nhà mà Đới Thần Thần đã từng ở qua, bởi vì nơi đây có quá nhiều kỷ niệm, có quá nhiều hình bóng của ấy! Nói ra sợ chê cười, những gì liên quan đến Đường Lăng Đào em đều muốn vứt bỏ, nhìn nổi, chịu xong!”

      Giọng nói của người phụ nữ có chút kích động, thanh hỗn độn, dường như uống ít.

      Diệp Nhiễm lại dán tai chặt vách tường, giống như muốn đem sức nặng của bức tường kia dời . Đới Thần Thần từng ở đây? Chị ấy từng ở đây sao?

      “Em và bạn trai mới thế nào? nghe cậu ta rất tốt, nghiệp tiến triển.” Giọng Kha Dĩ Huân rất bình tĩnh.

      “Em biết ấy tốt, ấy thật sự rất tốt.” Người phụ nữ cay đắng gật đầu: “Em...” ta dừng chút: “Đôi khi em hiểu nổi mình, là em, là em lợi dụng ấy, em muốn dựa vào ấy để lãng quên nỗi đau của mình, khi em đột nhiên tỉnh ngộ hóa ra ấy chẳng phải Đường Lăng Đào, em lại trút giận lên đầu ấy!” Giọng nói của người phụ nữ vừa vội vàng vừa bối rối, tốc độ nói chuyện rất nhanh.

      “Sau đó, em lại cảm thấy áy náy... Muốn bù đắp cho ấy, cuối cùng bản thân vẫn mệt mỏi!”

      Kha Dĩ Huân lẳng lặng nghe, khi uống ngụm rượu.

      Người phụ nữ dường như nhận ra mình nói hớ, ta uống ít rượu, tâm trạng bắt đầu ổn định, mỉm cười cứng nhắc.

      “Chỉ có điều em ngờ lại cưới một bé có nụ cười y chang Đới Thần Thần, rốt cuộc là bị làm sao vậy hả? Muốn tìm lại hình bóng cũ hay là tình cảm năm xưa?” ta cố ý muốn Kha Dĩ Huân chuyện.

      phải là muốn cưới, là ấy muốn gả.” Kha Dĩ Huân cười .

      có thể từ chối mà. Vì sao, vì sao lại thỏa hiệp?”

      ấy tốt tính, ít ra ba mẹ cũng rất ưng ý...”

      “Ha ha! Kha Dĩ Huân!” Giọng cười nhạo báng vang lên, như thể vạch trần Kha Dĩ Huân.

      Kha Dĩ Huân cũng cười, nhún vai: “Cuộc hôn nhân này cảm thấy rất tốt.”

      Người phụ nữ lại bắt đầu uống rượu: “Kha Dĩ Huân, so với em xem ra còn may mắn, ít ra còn tìm được một người giống với Đới Thần Thần, còn em, Đường Lăng Đào ở đâu?”

      “Mia...” Kha Dĩ Huân thở dài.

      Mia đột nhiên đem cái ly đặt lên bàn: “Thích người, giây, tuần, tháng, em biết là muốn quên lại khó khăn đến vậy?”

      Kha Dĩ Huân gượng cười, gật gật đầu.

      giống em, đã kết hôn, dù sao vẫn phải phụ trách với hôn nhân của mình. Nhiều khi em cảm thấy vợ trẻ của như một sản phẩm thay thế, tàn nhẫn. Kha Dĩ Huân, nếu sau này ấy biết được thì phải làm sao?”

      Kha Dĩ Huân trầm mặc lát: “ cần ít thời gian.”

      “Cần... Thời gian?” Mia cười rộ lên: “Người khác tàn nhẫn đối với mình, mình lại tàn nhẫn đối với người khác, có đôi khi cuộc sống cân bằng.”

      “Em uống nhiều rồi, đưa em về.” Kha Dĩ Huân giựt lấy ly rượu.

      Diệp Nhiễm cứ như vậy dựa vào vách tường, đôi mắt ảm đạm bất thường. Bọn họ đóng cửa, lái xe ra ngoài.

      Đầu óc Diệp Nhiễm trở nên trống rỗng, thậm chí biết mình đứng ở đâu.

      ... là thế thân, là hình bóng của người khác sao?

      đồng ý cưới , là vì giống với Đới Thần Thần?

      Diệp Nhiễm thở khó khăn, đột nhiên giống như một con rối bị hỏng rơi xuống mặt đất, ngay cả sức lực đứng lên cũng còn.

      Qua bao lâu cũng biết, đờ đẫn dựa vào tường, chân tê rần. đứng lát lại vào toilet, nhìn mình trong gương, giống Đới Thần Thần sao? chút cũng giống!

      nâng tay sờ sờ khuôn mặt mình trong gương, hình dáng này, lạnh băng. yên lặng nhìn, và Đới Thần Thần quả rất giống.

      Nếu một ngày nào đó bạn nhận thấy người trong lòng mình nhìn mình chỉ tưởng nhớ đến người khác, bạn sẽ nổi giận ? Người khác tàn nhẫn đối với mình, mình lại tàn nhẫn đối với người khác, có đôi khi cuộc sống cân bằng.

      nở nụ cười, khuôn mặt trong gương cũng cười... Lúc Kha Dĩ Huân xem như Đới Thần Thần, liền cảm thấy gần gũi, lúc ý thức được chẳng phải Đới Thần Thần, chỉ thấy rất xa. Sự nóng tính của thể giải thích, nháy mắt khuôn mặt tươi cười liền biến mất... Rốt cuộc cũng hiểu rồi.

      nằng nặc đòi gả cho mà hề suy nghĩ!

      rất đúng, phải là muốn cưới , mà là muốn gả cho . phải là muốn xem như một hình bóng khác, mà chính tự động chạy tới để làm người thay thế.

      cúi đầu xuống bồn rửa tay, một gậy đánh trúng tim thật đau.

      Đột nhiên rất muốn hét to, mắng đánh ... toàn tâm toàn ý muốn trở thành vợ của ! nên đối xử với như vậy!

      Sự giận dữ bốc cháy trong lồng ngực, hận thể chờ đợi trở về, hận thể lập tức mắng chửi ! ngạt thở.

      Diệp Nhiễm dùng sức mở cửa toilet, bóng người ở trong phòng khách, lòng chợt trầm xuống, lần đầu tiên phát căn phòng này lớn, người ở trong gian trống rỗng!

      Một tay nắm chặt cửa, tay níu chặt áo khoác, mơ hồ đứng tại chỗ... sự phẫn nộ dồn lên cả ̉ họng, phòng khách trống rỗng bóng người.

      Đột nhiên nhớ tới trước kia Kha Dĩ Hiệt từng nói: nếu trai tôi em trước, đừng bao giờ em rơi vào lưới tình của trai tôi.

      Câu nói này rất đúng, đáng tiếc phát hiện quá muộn!

      chậm rãi hạ mắt, trời biết, đây phải là nhà của , ít nhất phải nơi thuộc về . cũng muốn căm giận phủi tay mà , như thế mới phải là cái bóng của người khác!

      Nhưng mà, trở nên trắng tay, hai bàn tay trắng!

      buông tay xuống, còn có thể làm gì bây giờ? muốn thời gian, sẽ cho thời gian! còn tia hy vọng cuối cùng, phải vẫn nỗ lực quên Đới Thần Thần sao?

      bước ra, hình bóng phản chiếu ở mặt đất, cúi đầu nhìn, nhìn hồi lâu... sợ hãi bừng tỉnh, là , là Kha Dĩ Huân!

      Nước mắt mặt Diệp Nhiễm cuối cùng cũng rơi xuống, cầm áo khoác khóc lớn, cả người đổ đầy mồ hôi.
      thư hồ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27

      Lúc Kha Dĩ Huân đẩy cửa ra liền giật mình: “Em đứng đây làm gì” khẽ nhíu mày nhìn Diệp Nhiễm ngây ngốc đứng ở đại sảnh: “Vừa về sao?” nhìn nhìn đồng hồ, 11 giờ rồi!

      Diệp Nhiễm mặc áo khoác vào, nước mắt chảy xuống, người đổ đầy mồ hôi, cơ thể lạnh run.

      “Sao vậy?” có chút nghi hoặc, tới, phát tròng mắt đỏ hoe, tóc ẩm ướt. lau mặt , nói: “Về nhà còn mặc áo khoác? Đổ đầy mồ hôi rồi này!”

      Kha Dĩ Huân mới từ bên ngoài trở về, tay hơi lạnh, cả người Diệp Nhiễm run lên, liếc mắt nhìn , đột nhiên phát muốn một câu lại gian nan đến vậy.

      nhíu mày chặt hơn: “Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại khóc?” cất cao giọng: “Em về khi nào?”

      Diệp Nhiễm chăm chú nhìn Kha Dĩ Huân, biết hoài nghi cái gì. Đột nhiên rất sợ hãi, sợ phát hiện nghe lén, hoặc là lại đối xử với lạnh lùng như trước, hoặc là đến cả bóng lưng cũng muốn nhìn?

      “Hôm nay...” Rốt cuộc cũng mở miệng, tuy rằng giọng nói khô khốc khó nghe: “Hôm nay... hôm nay là sinh nhật của em.”

      Biểu cảm mặt Kha Dĩ Huân thả lỏng, giống như đứa trẻ đứng nhìn : “Thế thì sao lại khóc? Em muốn quà gì!”

      muốn...” lắc lắc đầu, nước mắt lại rơi, cho món quà tốt nhất rồi.

      bất lực mỉm cười, ôm lên lầu: “Ngày mai sẽ tặng quà cho em, thích cái gì?”

      thụ động ở trong lòng : “Em cần, chỉ cần nhớ đến ngày sinh nhật của em sau một tuần là được.” sâu sắc .

      Biểu cảm mặt Kha Dĩ Huân căng thẳng, tuần trước đúng là tội đồ. thấy run rẩy, vừa rồi lại phát , trán nóng quá, phát sốt rồi!

      ôm lấy : “Cảm rồi!” bước nhanh lên lầu, giận tái mặt.

      Diệp Nhiễm chua xót ôm chặt thắt lưng Kha Dĩ Huân, muốn mất , sự dịu dàng này muốn mất ! Bất kể là , cũng muốn buông tay.

      đặt lên giường, cởi bỏ áo khoác ngoài, dùng khăn ấm chà người , sau đó giúp đắp chăn.

      mở to mắt, dõi theo hình bóng .

      cầm thuốc, rót nước ấm, đỡ ngồi dậy: “Uống thuốc mau!”

      cắn môi dưới, nhìn khuôn mặt đẹp trai đành lòng dời nơi khác: “Em có tên, gọi tên em chứ!”

      cười nhạo tiếng: “Còn muốn tranh luận? Xem ra em bệnh nặng. Diệp Nhiễm, uống thuốc mau!”

      cười thỏa mãn.

      giúp nằm xuống, nắm lấy tay thật chặt.

      “Sao vậy?” buồn cười hỏi.

      “Kha Dĩ Huân... Chúng ta sinh đứa bé .”

      Thậm chí chỉ cần có tia hy vọng, cũng muốn buông tay!

      “Cảm mạo nói bậy!” dùng tay chỉ vào trán : “Suy nghĩ lung tung!”

      Suy nghĩ bậy bạ? , hiểu, đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ!

      Ngày hôm sau tan việc trở về rất sớm, nằm ở giường ngẩn ngơ, cả người yếu ớt.

      “Sinh nhật vui vẻ!” Kha Dĩ Huân ngồi xuống bên cạnh Diệp Nhiễm, đưa tới cho một hộp quà.

      rất vui, thật sự rất vui.

      chiếc vòng tay rất đẹp, kiểu trang sức thịnh hành trong năm nay.

      “Thích ?” nhìn khóe môi mỉm cười, rốt cuộc cũng khiến nở nụ cười.

      cầm lấy vòng tay cẩn thận nhìn: “Kha Dĩ Huân, có thể khắc chữ vào trong vòng tay ?”

      vừa cười vừa nhìn : “Ừ?”

      “Em muốn khắc chữ Kha Dĩ Huân tặng cho Diệp Nhiễm .”

      bật cười: “Ai lại khắc như vậy!”

      “Em muốn mà!” kiên trì.

      “Kha Dĩ Huân tặng cho Diệp Nhiễm?” cười rộ lên: “Ngốc thật. Được rồi, chìu ý em. Lần tới sẽ sai thư ký làm chuyện này.”

      im lặng nghiêm túc nhìn chiếc vòng tay.

      ***

      Kha Dĩ Huân ngày càng nhiệt tình, nắm chặt thắt lưng xoay người, lại còn bị chiếc vòng cổ tay sượt trúng mí mắt. Tự tặng cho , cuối cùng bị chính đồ vật này phản chủ.

      khẽ khẽ rên, nơi đó của rất bót, gắt gao siết chặt dục vọng của , cơ thể dẻo dai phối hợp khiến phát cuồng, động tác của nhanh hơn, từ trước đến nay chưa từng sung sướng như vậy, khẽ thở dốc rồi giải thoát toàn bộ nhiệt tình của mình vào trong người .

      Kha Dĩ Huân thở hổn hển nghiêng người ngã xuống, tham luyến nhìn vẻ mặt đối diện, gương mặt mông lung như một nàng tiên.

      Diệp Nhiễm dần dần mở mắt, tròng mắt rất cứng rắn, mục đích toan tính quá mạnh mẽ, đó là một loại quyết tâm, mà phải là chuyện tình cảm.

      Mặc dù cơ thể đau đớn nhưng muốn lùi bước, giống như con rắn quấn quanh người , khiêu khích vuốt ve cơ thể đầm ̀a mồ hôi của : “ lần nữa.”

      Dục vọng của Kha Dĩ Huân đột nhiên tụt xuống, mỗi lần chủ động cầu cũng là lúc mất hứng.

      , rất mệt.” Kha Dĩ Huân trực tiếp cự tuyệt.

      “...” thất vọng trượt xuống người , thầm suy nghĩ.

      “Em thật nỗ lực, vì cửa hàng hoành thánh mà nỗ lực đến đáng sợ.” Mỗi lần muốn đạt được mục ́ch thì hề che giấu quyết tâm, cảm thấy vô cùng khinh miệt, bao nhiêu trìu mến đối với bỗng chốc tan biến.

      nằm giường kiệt sức, muốn giải thích, cũng thể giải thích. nhắm mắt lại, Kha Dĩ Huân, vĩnh viễn biết, biết rằng em muốn vì mà sinh con.

      ***

      Khi cầm que thử thai từ trong phòng tắm lao tới, sung sướng : “Kha Dĩ Huân, hai vạch, là hai vạch đó! Em, em mang thai rồi!” mặt Kha Dĩ Huân biểu lộ gì, đầu tiên là dùng hôn nhân đổi lấy lợi ích, bây giờ thì muốn dùng đứa để cầm cán nhà họ Kha, càng ngày càng chán ghét .

      Có lẽ vẫn còn nên hiểu được cảm xúc của , đem tất cả mục đích để đổi lấy quyền lợi! Có điều lên kế hoạch rất tốt, có thể dụ dỗ được , hoặc là ba mẹ cho quá nhiều hứa hẹn, gần đây đặc biệt vội vàng, toàn bộ tâm tư đều dồn vào việc mang thai.

      “Ngạc nhiên cái gì?” ngồi trước máy tính cũng thèm nhìn : “Em cuồng nhiệt như thế mà.”

      Diệp Nhiễm bị thái độ lạnh băng của Kha Dĩ Huân khiến cho ngây ngốc. cho rằng sẽ mừng rỡ như điên, nghĩ tới lại thờ ơ như vậy.

      “Kha Dĩ Huân...” Trái tim chợt quặn đau, rất đau: “ thích con nít ?” hỏi, cần xác nhận, nếu cả và đứa con cũng thể chiếm được tình cảm của , ... cũng biết nên làm cái gì.

      giương mắt nhìn , phát trong mắt mông lung mờ mịt khiến mủi lòng. Mặc kệ mục ́ch của xuất phát từ cái gì, là vợ , trong bụng còn có đứa con: “Ừ, thích chứ.” mỉm cười nói.

      Trong nháy mắt, nước mắt chảy xuống mặt Diệp Nhiễm, thích... là tốt rồi.
      thư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :