1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Vẫn có nhạn bay về - Tuyết Linh Chi ( Hoàn - 47c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18

      Kha Dĩ Huân thận trọng cắn miếng bánh quẩy, có chút nghi hoặc : “Sớm như vậy em ra ngoài mua bánh quẩy? Những cửa hàng bánh quẩy bây giờ hầu như còn tự làm như trước kia, bọn họ đều đặt mua từ nhà cung cấp, dầu mỡ khá nhiều, an toàn.”

      Diệp Nhiễm ngồi ở bàn ăn đối diện, nghiêng đầu cười tủm tỉm: “Vậy có ngon ?”

      Kha Dĩ Huân lại cắn cái: “Tạm được.”

      Diệp Nhiễm đắc ý lắc đầu, khiêu khích : “ cho biết, bánh quẩy này là do chính tay em làm!”

      Kha Dĩ Huân ngạc nhiên, vừa cẩn thận nhìn bánh quẩy trong tay vài lần vừa nhìn sang Diệp Nhiễm.

      “Cho nên có thể yên tâm, nhất là về chuyện an toàn thực phẩm.” ha hả cười.

      “Là chính tay em làm?” Kha Dĩ Huân nhìn Diệp Nhiễm giống như nhìn quái vật.

      biểu cảm khẩn trương: “ cũng cần lo lắng về việc em lãng phí dầu mỡ, em làm rất nhiều, biếu cho chị Trần phần, ông cụ Dương, còn đó chị Đồng. Ngoài ra phần dư còn lại em gửi tặng các ông cụ, bà lão ở công viên, phần dầu mỡ còn thừa dùng để nấu ăn, tốn bao nhiêu cả.”

      để ý tới lời , trái lại tự ăn hết dĩa bánh quẩy, chậm rãi đằng hắng: “Ai hỏi em về chuyện dầu mỡ hả? Ông cụ Dương là ai?” Chị Đồng biết, là hàng xóm sống gần đây, khi gặp chị cũng chỉ lịch gật đầu, nghĩ tới cái người trời sinh nội trợ này còn quen biết cả khu phố.

      chính là cái ông cụ sống đơn mình ở gần nhà mình đó, các con ông ấy đều ở nước ngoài. Làm bạn với ông ấy chỉ có hai chú chó trong nhà, đáng thương...”

      Kha Dĩ Huân bắt đầu đau đầu, còn tuổi kết hôn, nếu mười năm nữa dám chừng bước vào hàng ngũ của các bà thím tối ngày lải nhải. “Tôi gọi ông ấy bằng bác, còn em sau này hãy gọi ông ấy là bác Dương, chắc em muốn vai vế của em đổi lại thành cháu của tôi đâu chứ?” mạnh mẽ gián đoạn câu giữa chừng của .

      “A, vâng.” khiêm tốn thụ giáo. Vẻ khiêm nhường vừa mới xuất được giây, giây sau bị đổi thành dụng tâm kín đáo cười ngọt, đôi mắt cong cong, lông mi dày che trú ánh mắt, vẻ bướng bỉnh mồn .

      , em muốn cái gì?” hé miệng cười, mỗi lần lộ vẻ mặt này, thường thường đại biểu lại muốn cầu xin .

      “Kha Dĩ Huân, ông xã ——” cũng sợ buồn nôn.

      thẳng chủ đề, em làm nũng kinh quá.”

      “Được, được.” Diệp Nhiễm có chút thất vọng, Kha Dĩ Huân cũng thích tỏ vẻ thân thiết: “ có thể dành ra vài chỗ trống trong ngăn tủ cho em hay ? Bằng em giống như là sống tạm ở trong phòng vậy.” phàn nàn, quần áo của nay đều ở trong phòng , như thể cần mới được quyền xuất ở trong phòng , cảm giác này, tốt.

      trầm ngâm chút, nhíu mày: “Có cần thiết ? cầu bị bác bỏ.”

      “Cũng phải em ép buộc !” cũng biết vui đáp ứng: “Chẳng lẽ mỗi lần như vậy em đều phải mặc áo sơ mi của , có phải rất phiền toái ?”

      Kha Dĩ Huân dùng khăn giấy xoa xoa tay: “Tùy tiện .”

      “Vâng ——” cố ý kéo dài điệu để biết mất hứng. Tuy rằng hai người thân mật hơn trước rất nhiều nhưng lại cảm thấy bản thân mình hiểu , loại cảm giác này khiến muốn từ bỏ, quả thực biết là cách càng gần nhưng thực chất lại càng xa hơn.

      “Tôi phải làm rồi.” Quả nhiên lại ngoảnh mặt làm ngơ. trả lời, đôi lúc tự nhiên phát giác, khi cười cũng cười, khi mất hứng lại xoay người rời , giống như chỉ là thằng hề trong mắt . bẹt bẹt miệng, kỳ thực chẳng phải tức giận , chính là hi vọng có thể la mắng , về điểm này cũng chưa từng làm.

      Sáng hôm sau, Kha Dĩ Huân tỉnh lại, Diệp Nhiễm vẫn theo lẽ thường biến mất, hẳn là ở trong phòng bếp xào nấu gì đó, sau lại giống như nhà ngoại giao chào hỏi hàng xóm. quả thực bội phục tinh lực của , hay là thừa dịp làm lại ở nhà nằm ngủ? cần đồng hồ báo thức, buổi sáng rời giường hoàn toàn dựa vào tự giác, mặc kệ đêm qua đòi hỏi điên cuồng thế nào, có bản lĩnh tỉnh dậy trước . hoài nghi cấu tạo cơ thể của , ... và Đới Thần Thần giống nhau, Thần Thần —— luôn thích ngủ nướng, ăn điểm tâm cũng phải để Dĩ Hiệt gọi gọi lại nhiều lần.

      Kha Dĩ Huân theo quán tính xuống giường là mở ngăn tủ chọn xem hôm nay mặc quần áo gì, ngờ phát ngăn tủ bên trái đổi thành quần áo lặt vặt của Diệp Nhiễm. cười khổ, bất kể thế nào, vẫn là người chăm chỉ cẩn trọng, về mặt này có thể thừa nhận. Mặc dù từng bước bước vào cuộc sống của nhưng vẫn miễn cưỡng chấp nhận, cũng chỉ có thể là , bởi vì quá cứng đầu giống .

      Tiến vào phòng tắm, vặn vòi sen nhắm chặt hai mắt, theo thói quen cầm lấy chai sữa tắm kệ, bôi lên người mới cảm thấy đúng, cuối đầu nhìn xuống thấy chai sữa tắm nam từng đặt ở chổ cũ bị thay thế thành mùi hương dâu tây vị thiếu nữ.

      Kha Dĩ Huân rửa sạch người cách giận dữ, đầu tiên hét to: “Diệp —— Nhiễm!”

      Mãi đến khi nhìn thấy chằm chằm bĩu môi chà rửa bên ngoài của những chai lọ, rồi đặt chúng vào khung nhựa gọn gàng ở tầng , mới bỏ qua, ấp úng rời nhà làm. Bầu khí trong xe ngột ngạt, nghe thấy mùi hương dâu tây người mình, đầu óc khỏi ảo não, nhíu mày, lại biết vì sao mình bật cười.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19

      Ngoài cửa vang lên tiếng còi xe, Diệp Nhiễm nghe thấy thì hốt ha hốt hoảng bỏ ngụm cháo cuối cùng vào miệng, cầm lấy bát về phía phòng bếp vẫn quên dong dài dặn Kha Dĩ Huân: “ ăn xong cũng cần rửa đâu nhưng nhất định phải ngâm vào nước, em về sẽ rửa sau.”

      Kha Dĩ Huân cau mày buông bát, ngừng ăn: “Thế nào? phải chính em muốn cùng tôi ăn cơm để gia tăng tình cảm? Bây giờ lại tính bỏ ?”

      Diệp Nhiễm từ trong phòng bếp ra, lại chạy vào toilet, trong thời gian ngắn lại từ phòng vệ sinh lao , xách balo sofa mang lên vai, cầm mũ đội lên đầu, kịp trả lời Kha Dĩ Huân.

      Kha Dĩ Huân nhìn bộ dáng năng động ở phía đối diện, mặt còn nhăn nhó như khỉ: “Trời sinh nội trợ thế nào so với người làm ăn như tôi trông còn vội vã hơn?” chế giễu, tiếp tục ăn cháo. “Bắt xe buýt à?” chế nhạo.

      “Còn phải tại sao!” Diệp Nhiễm bĩu môi, biết lại nghĩ tới cái gì, chạy vào phòng bếp. “ tiễn em sao? Em có bằng lái, bây giờ em phải học lái xe!”

      Kha Dĩ Huân nhất thời nhếch miệng, chuyện này nghĩ tới, hoặc là có thời gian để suy nghĩ: “Em học được bao nhiêu ngày rồi?”

      “Hôm nay đã là ngày thứ ba.”

      “Ai đưa em ?”

      “Là chị Trần đó, mỗi lần chị ấy tập thể hình, em liền nhờ chị ấy cho em quá giang xe.” Diệp Nhiễm cầm bình thủy chạy ra ngoài cửa.

      vẫn nhanh chậm hỏi: “Còn mấy ngày nữa?”

      Diệp Nhiễm đưa tay lên đếm, sau đó đưa ra đáp án: “Còn tháng nữa lận.”

      “Để tôi kêu tiểu Khương tới đón em, hốt ha hốt hoảng làm gì! Nhìn thật khó chịu!” Ăn được một nửa thì đứng lên, bát đặt bàn, căn bản thèm dọn dẹp.

      Diệp Nhiễm cười thành tiếng, chạy tới ôm eo Kha Dĩ Huân: “Ông xã, tốt!” kiễng chân hôn cái, đợi chuyện, buông lỏng ra, cầm bát bỏ vào bếp.

      Kha Dĩ Huân tỏ vờ tởm lợm nụ hôn kia, còn chưa kịp khiển trách , chạy như gió rồi.

      ***

      Hiếm khi tan ca sớm, cố tình cho biết, hôm nay ̣nh mang ra ngoài…

      Mở cửa liếc mắt đã nhìn thấy , ở trong đại sảnh khoa tay múa chân, cầm máy ảnh chụp loạn xạ, thấy trở về còn tiện tay chụp cho một tấm.

      “Làm gì đấy!” khẽ quát, lại làm chuyện kỳ quái!

      nhìn !” dường như ý thức được thời gian trở về, rung đùi đắc ý chạy tới khoe: “Ba tặng cho em máy ảnh kĩ thuật số!”

      Kha Dĩ Huân trầm mặt, vui thuận tay tiếp nhận nhìn vài lần, là hàng đời mới: “Ba tôi? Tặng em?” Theo như biết, ba chưa từng nghiên cứu cái này. “Là em đòi ba chứ gì? Chẳng lẽ tiền trong thẻ tôi đưa hoàn toàn đủ cho em tiêu?”

      có! sự là ba tặng em mà, em cũng bất ngờ mà!” Diệp Nhiễm trừng mắt nghiêm cẩn giải thích: “Ba muốn em chụp thật nhiều ảnh để lưu niệm, quang cảnh ở trường rất đẹp, ba còn muốn giúp em chụp hình học lái xe nữa đó.”

      “Ba tôi xem em học lái?” Kha Dĩ Huân có chút bất ngờ.

      “Đúng vậy, mẹ cũng có mặt mà, hôm đó bọn họ còn dùng cơm trưa với em.” vừa cười vừa nheo nheo mắt, còn hoàn toàn chuyện.

      chụp cho em mấy tấm .” chạy đến giữa thang lầu điều chỉnh tư thế, bàn tay làm động tác hình chữ V, Kha Dĩ Huân mặt nhàm chán chụp ảnh, lại đến ghế sofa ngồi xuống, chủ động nhìn màn hình cười.

      “À! Chúng ta ra ngoài ——” chưa kịp nói hết câu thì bị chuông cửa ngắt lời. đợi tiếp, nhanh chóng đứng dậy mở cửa, người giao hàng liến thoắng mang các thùng carton đặt ở góc đại sảnh, rất nhanh đã chất thành đống.

      E.b.o.o.k được làm bởi ñghiepdu.ñet

      Diệp Nhiễm vui vẻ, hiển nhiên biết những thứ này được đưa đến từ đâu, cười tủm tỉm đưa cho chai nước cho người giao hàng.

      Kha Dĩ Huân lạnh lùng liếc mắt, ngửi thấy mùi trái cây, chắc chắn là các loại trái cây. Chờ người giao hàng rồi mới thờ ơ : “Thế nào, em còn ̣nh bán trái cây ở khu phố này?”

      “Làm gì có!” cười, cầm cây lau nhà lau mấy vết bẩn do người giao hàng làm bẩn mặt đá cẩm thạch: “Chị Đồng kinh doanh về mặt hàng này, chị muốn tặng em một ít trái cây tươi, nghĩ tới lại tặng nhiều như vậy! A, đúng rồi, em phải gọi điện thoại cám ơn chị ấy.”

      Nhìn bộ dáng nấu cháo điện thoại, hừ tiếng: “Trời sinh nội trợ!”

      Sau khi Diệp Nhiễm cúp điện thoại, Kha Dĩ Huân tâm cam tình nguyện miễn cưỡng mở miệng, tiếp tục đề tài ban nãy: “Diệp Nhiễm! Hôm nay...”

      “Đợi chút, đợi chút.” vẫy vẫy tay với : “Em muốn gọi điện thoại cho ba mẹ, trái cây nhiều như vậy, em muốn biếu cho bọn họ một ít.”

      ngậm miệng, lại chuyện, tựa hồ phát hôm nay tương đối “rảnh rỗi”.

      Trong lúc chờ tiểu Khương lái xe tới, Diệp Nhiễm cũng mấy nhàn rỗi, kiểm kê từng thùng carton, sau đó thất tha thất thểu vào phòng bếp, rửa trái cây rồi lại đặt một mâm đào đưa đến trước mặt : “Phần trái cây kia khi trở về em sẽ gọt cho .”

      nhìn cũng nhìn , ý tứ hề cảm tạ. Nhìn bộ dạng bận rộn của , hôm nay chắc là bọn họ thể ra ngoài ăn cơm được rồi, trầm mặt cởi áo khoác, tùy tiện ngồi lên sofa, mở ti vi thèm để ý nữa.

      Diệp Nhiễm giống như phản xạ có điều kiện, đem quần áo của treo lên móc tường, lại nhịn được hừ tiếng, rõ ràng nghĩ xem như bảo mẫu sao? chính là…!

      Diệp Nhiễm dò xét sắc mặt của Kha Dĩ Huân, rốt cục phát vui, có phải là do công việc thuận lợi ? Mặt rõ chán! vụng trộm bĩu môi nhìn mở ti vi, phá lệ ân cần lấy đồ uống thích, mặt vẫn trầm xuống, còn bằng thời điểm vừa về nhà nữa.

      Tiểu Khương lái xe tới rất nhanh, Kha Dĩ Huân mắt lạnh nhìn hai người bọn họ thương lượng lát, sau đó bọn họ tự mình di chuyển một số thùng carton, ai dám nhờ giúp đỡ.

      liếc trộm , còn làm bộ chuyên chú xem tin tức.

      “À...” ấp a ấp úng, cho rằng muốn nhờ chở , nghĩ tới lại : “Kha Dĩ Huân, trái cây nhiều quá, xe tiểu Khương chứa nổi, em mượn xe của được ?”

      mím môi, lấy chìa khóa xe ở bàn trà nhìn cũng nhìn hướng phía ném , bị hù sợ, bĩu môi nhặt chìa khóa lên, miệng lẩm bẩm.

      Thời gian nhanh chóng trôi qua, bây giờ đã tám giờ tối, Kha Dĩ Huân vừa tắm xong vừa nhìn đồng hồ cả nửa ngày trời, Diệp Nhiễm trở về, trong tay xách vài cặp lồng cơm…

      Cơm nước xong, bọn họ trở về phòng, tắm còn xoay người vào một cái toilet khác đánh răng. Hôm nay rảnh rỗi, toàn suy nghĩ mông lung, loại tâm tư này đặc biệt mãnh liệt. Chờ trở về phòng cũng tắm xong. Diệp Nhiễm tóc ướt sũng nằm ở giường, nhíu mày lườm cái, biết làm sao lại như vậy, tóc ướt cũng mặc kệ tóc ướt. cầm khăn lông chuẩn bị lót ở gối mới phát ngủ.

      “Này!” khẽ gọi , chút phản ứng cũng có. bực bội thầm rủa, bất kể làm gì người ... vẫn hề nhúc nhích, hô hấp đều đều, nằm người đột nhiên gượng cười, động tác dừng lại.

      làm sao vậy? Bệnh hoạn rồi sao? xoay người xuống, nương theo ngọn đèn mỏng manh nhìn vào khuôn mặt nhắn, trong khoảng thời gian học lái xe, da hơi đen, gò mà cũng hóp rất nhiều, cả khuôn mặt còn to bằng lòng bàn tay .

      nhặt khăn lông, nhàng lau tóc ... chắc là do mệt mỏi quá rồi.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 20

      Kha Dĩ Huân ngừng xe, bây giờ là mười một giờ đêm, gian yên tĩnh, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến người ta thức giấc. khóa xe chuẩn bị vào nhà, rèm cửa sổ bị gió hất tung lên, nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô tươi cười vẫy vẫy tay với mình.

      hướng về phía , sau đó mở cửa vào nhà. Vừa đóng cửa nghe thấy giọng vang lên, thanh giòn giã: “Kha Dĩ Huân, Kha Dĩ Huân ——” hưng phấn, mỉm cười gọi tiếng rồi bước xuống lầu.

      “Làm sao?” nhíu mày: “Em nhặt được tiền? Vui vẻ như vậy?”

      “Ngày mai có thời gian ?” trễ thế này còn chưa ngủ, hẳn là chờ . Vì sao lại hỏi vấn đề này?

      “Ngày mai...” trầm ngâm chút, quyết định biết, sáng mai có cuộc họp thảo luận cải tạo lại các cửa tiệm hoàng thánh. “Ngày mai rảnh.”

      Kỳ lạ, vì sao lại cảm thấy áy náy? áy náy cái gì? Tháo dỡ các cửa tiệm là chuyện một sớm một chiều.

      Nụ cười môi Diệp Nhiễm bỗng chốc tắt hẳn, ấp úng nửa ngày ra hơi.

      “Ngày mai có gì quan trọng?” đột nhiên phiền chán, đối mặt với khuôn mặt thất vọng của sẽ khiến cáu kỉnh, tâm tình bại hoại.

      lắc lắc đầu: “Ngày mai em thi, nếu thông qua sẽ lấy được bằng lái.” , hi vọng ngạc nhiên, sau đó nguyện ý vì hủy bỏ mọi thứ.

      Nhưng vẫn lạnh lùng cười: “Chỉ vậy thôi? Thi lấy bằng lái thì có gì quan trọng? Chờ em đậu rồi, tôi lại mời em ăn cơm. Nghe có người muốn thông qua cũng phải thi thi lại mấy lần, ngày mai em cố gắng lên!”

      cúi thấp đầu chuyện.

      Giận sao? Lông mày nhíu chặt, nằng nặc đòi gả cho , trăm phương ngàn kế chối từ lao khổ, vì sao bây giờ lại muốn dỗ dành? Lúc trước thề son sắt cái gì, chính là sẽ đối xử tốt với vô điều kiện? Được tấc lại muốn tiến thước! đã cho toại nguyện nhiều hơn so với ý định ban đầu! ... muốn vì thua thiệt!

      “Mệt thật.” lướt qua người lên lầu: “Ngủ thôi.”

      Lúc Diệp Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kha Dĩ Huân, đến tầng hai. cắn môi dưới, lại nhanh như vậy, còn chưa kịp cho biết, ngày mai ba mẹ và ba mẹ đều , tốn công tốn sức thức đợi lâu như vậy, chỉ vì muốn cùng.

      Mắt cay cay, khóc sao? Đáng đời, biết ta thích mình, lại còn muốn gả cho ta, bây giờ trách ai? Đáng đời!

      ngơ ngác nghiêng đầu nhìn biến mất, có lẽ quá tham lam, ngay từ đầu cũng muốn đối xử tốt với mình, điều muốn —— là hoành thánh Chính Hoa có thể tồn tại. đem bí kíp gia truyền với , là để nâng cao cửa tiệm hoành thánh, kinh doanh tốt hơn, , hứa hẹn, đều làm được, hơn nữa, cũng đối xử tốt với .

      Lúc vào phòng là lúc tắm rửa xong, nằm ở giường nhắm chặt hai mắt. vẫn hi vọng có thể giải thích, chỉ cần tiếng “Ngày mai rất bận, đừng giận nữa” là được rồi. cố ý nặng nề nằm xuống đưa lưng về phía , dùng sức túm chăn che quá nửa đầu. để ý , đợi hồi lâu, nhịn được nữa mới trở mình nhìn qua, ... ngủ.

      ***

      Diệp Nhiễm thuận lợi vượt qua kỳ thi, mọi người trong nhà cùng nhau đãi tiệc chúc mừng, Diệp Nhiễm cực kỳ vui vẻ, cười ngọt ngào. tự nhủ mình được quá tham lam, nhìn thấy ba mẹ đều vì mà vui vẻ, cũng tốt rồi. phát , có Kha Dĩ Huân xuất bầu khí mới vô cùng thoải mái, nếu mà Kha Dĩ Huân xuất , dám chừng mọi người mới thấy kỳ quái. cười, nâng bia chúc mừng với các trưởng bối, Đúng vậy, và ... chỉ là một cặp vợ chồng danh nghĩa.

      Lúc Diệp Nhiễm về nhà trời tối, vào thu, buổi tối có chút lạnh lẽo. Xa xa đã nhìn thấy đèn trong nhà mở sáng, khó tin thật, cũng có lúc về sớm hơn .

      Vào phòng, cố ý đóng cửa hơi to, hi vọng có thể xuống lầu hỏi câu, về rồi sao? Nhưng mà... có. Mỗi một bước chân trở nên nặng nề, phát bản thân mình chưa từng mỏi mệt đến thế.

      ở trong thư phòng bận rộn nghiên cứu cái gì, nhìn trở về cũng nhúc nhích.

      “Đậu rồi sao?” nhìn chằm chằm màn hình cũng nhìn biểu cảm của , sớm hay muộn cũng phải , nếu khóc, quyết định sẽ an ủi , dù sao vì bảo trụ cửa tiệm đã trả giá rất nhiều, nhếch khóe miệng, trào phúng có, thở dài cũng có.

      “Vâng.” gật gật đầu, cẩn thận nhìn vẻ mặt của , hi vọng có thể mỉm cười tán dương nhưng chỉ nhìn chằm chằm màn hình.

      “Ngày mai khởi công rồi.” đầu đuôi nói câu, nghe hiểu, là chuyện với sao?

      “Ngày mai sẽ tháo dỡ các cửa tiệm hoành thánh!” cấp tốc , tay nắm chặt chuột.

      dường như kịp phản ứng, đứng ở đàng kia ngẩn người chừng mười giây, sắp nhịn được đứng lên ôm lấy .

      Ngay tại thời điểm muốn đứng dậy, thở dài hơi, nụ cười gượng gạo. “ đã ăn tối chưa?”

      nhíu mày, nhìn như vậy càng khiến mệt mỏi, giả tạo.

      khó chịu sao?” cho cơ hội cuối cùng, chẳng lẽ muốn bộc lộ cảm xúc?

      hít hà mũi, cư nhiên cười: “ phải đã từng nói với em, sẽ sớm tháo dỡ nó sao?”

      cười lạnh: “Ừ, ngày mai cùng xem ?”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21

      Ngồi ở trong xe, Kha Dĩ Huân và Diệp Nhiễm cũng chuyện. biết vì sao từ hôm qua đến giờ tâm trạng của rất tệ, muốn được an ủi —— chắc quá ảo tưởng rồi. đủ khó chịu, đủ tinh lực cùng đấu khẩu, điều có thể làm, chính là gây rối với .

      cũng để ý tới . hiểu, nếu như bình thường gì đó còn khiến dễ chịu hơn… Cửa tiệm hoành thánh bị công ty xây dựng dùng tấm bạt lớn che lên, chỉ còn trông thấy tấm bảng hiệu cũ kỹ của hoành thánh Chính Hoa.

      Kha Dĩ Huân vừa xuống xe có nhiều công nhân vây quanh, Diệp Nhiễm xuống xe có người nào để ý. theo đám người đó vào công trường, một đốc công còn định ngăn lại, may mắn vừa lúc trợ lý của Kha Dĩ Huân chạy tới giải vây cho .

      trầm mặc nhìn cửa tiệm bóng người, Kha Dĩ Huân nhất định khinh thường cửa tiệm cũ kỹ này, toàn bộ bàn ghế đều ném vào trong góc, bị vùi lấp bởi gạch đá. nhìn tro bụi dày đặc, những thứ bàn gỗ cũ kỹ mà ông nội mua về đều hoài ̉. Ông nội và bà nội khi đó trông rất hạnh phúc, mỉm cười hiển thị rõ nếp nhăn.

      Vô số lần, tan học trở về vào cửa tiệm này... Ông nội ở phòng bếp vội vàng gói những viên hoành thánh, bà nội phụ trách thu tiền, đây chính là toàn bộ ký ức thời thơ ấu của , mỗi lần nhớ tới là tâm tình tốt hẳn lên. Ông nội và bà nội qua đời, tại cửa tiệm cũng sắp tiêu tan.

      Công nhân bên cạnh tươi cười rạng rỡ bố trí việc tháo dỡ, trừ bỏ , tất cả mọi người đều cười rất tươi, bọn họ đều mong đợi một công trình đặc sắc, được xây dựng độc đáo mới mẽ hơn so với cái cũ.

      Kha Dĩ Huân tới đứng bên cạnh Diệp Nhiễm, nhìn cũng cười, có lẽ là tâm trạng của bọn họ được cải thiện. Thấy nhìn mình chăm chú, cau mày, ánh mắt cứng nhắc di chuyển. “Nó giống như việc con người già phải chết, những thứ cũ kỹ phải được dỡ xuống, phá hủy nó cũng tự sập, em cần phải đau lòng.”

      đau khổ gượng cười, hẳn là an ủi sao?

      Tiếng nổ lớn chợt vang lên, bọn họ nãy giờ tâm phiền ý loạn chú ý tới công nhân châm ngòi nổ khi nào. theo bản năng trốn sau lưng , hai tay bịt lỗ tai. Kha Dĩ Huân nở ra nụ cười hiếm hoi, quay lại ôm , còn dịu dàng vỗ vỗ đầu .

      ở trong lòng tâm trạng trở nên tốt hơn. đợi nghĩ nhiều, sau tiếng nổ là đến phiên máy xúc phá chạy vào, máy xúc nâng lớp sàn nhà, ngôi nhà cũ đầy ắp kỷ niệm đổ sụp xuống bên. giật nảy mình, nhát xúc này giống như đâm vào trái tim , đau quá.

      Cảm giác được khẽ run, Kha Dĩ Huân cúi đầu nhìn .

      muốn gào khóc ở trước mặt đám đông, nuốt ngụm nước bọt, miễn cưỡng kìm nén. “Em trước!” dùng sức đẩy , chỉ sợ chậm chút nữa òa khóc, sau khi rời khỏi người cũng quay đầu lại, chạy , ở ven đường bắt xe taxi, chạy trối chết.

      xong địa chỉ nhà, núp ở sau ghế gắt gao che mặt, nước mắt chảy ra, tuyệt vọng khóc thành tiếng.

      ***

      Ngửa mặt ngã xuống giường, Diệp Nhiễm dùng chiếc khăn lông che mắt, nghe thấy dưới nhà có tiếng động, tốn rất nhiều thể lực cũng muốn quan tâm mọi thứ, dù là kẻ trộm đột nhập, cũng mặc kệ .

      Cửa phòng ngủ vừa mở, tiếp theo là khăn lông bị xốc lên, ánh sáng cùng tâm tình chật vật khiến hoảng loạn xoay người, mặt nhanh chóng vùi vào chiếc gối gần đó.

      cảm giác được nệm lún xuống, ngồi ở đó, do dự chút, sờ tóc : “Em sao chứ?” buồn cười hỏi.

      nắm lấy vai , để ý giãy dụa đem mạnh mẽ lật qua, muốn để thấy đôi mắt sưng húp của mình, Diệp Nhiễm gắt gao bụm mặt. có chút khó thở, người toàn mùi rượu, hẳn là buổi tiệc rượu chúc mừng khởi công?

      “Khóc cái gì?”

      đề phòng kéo mạnh tay nhưng chỉ ngồi ở bên người giọng chuyện, an tâm, thả lỏng cơ thể.

      “Em cũng biết đấy, vị trí tốt như vậy nếu dùng để bán hoành thánh thì e là...” khó khăn chuyện. “Bốn cửa tiệm khác vẫn tồn tại phải sao, những người giúp việc cũ đã điều họ qua đó, khai trừ được, bọn họ đều vừa già vừa lười, lại còn là bảo bối của em.” cười gượng.

      “Bọn họ có già có lười!” kháng nghị, thích chuyện với như vậy, chỉ cần thầm vài câu thì còn khó chịu nữa, ... biết phải gì, vừa rồi còn khóc rất nhiều mà.

      mỉm cười nhếch môi: “Công trình chỉ mới bắt đầu, khoảng thời gian này tương đối rảnh, nghỉ ngơi tuần thành vấn đề, em muốn đâu?”

      bụm mặt nửa ngày trả lời, cũng sốt ruột tiếp, rốt cục nhịn được hỏi: “Chúng ta có thể đâu?”

      trầm ngâm chút: “ thể xa, hay là chúng ta đến công viên Disneyland ở Nhật Bản, thế nào?”

      hít hà mũi: “ được tiếng Nhật ?”

      nở nụ cười: “.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22

      Diệp Nhiễm cẩn thận lái xe đường, hơi khẩn trương nhưng cũng rất phấn khởi, đây là lần đầu tiên lái xe sau khi có bằng lái. Vốn định để Kha Dĩ Huân chở mình nhưng viếng mộ ông bà nội... sợ lại nghĩ diễn trò.

      Mua bó hoa cúc trắng to, gần như chiếm hết chỗ trống phía sau xe, tuy rằng Kha Dĩ Huân tới nhưng vẫn thay mua cho ông bà nội.

      lái xe rất chậm, phải đến hai tiếng sau mới tới nghĩa trang, nhìn ảnh chụp ông bà nội mộ bia, nhịn được khóc thành tiếng. Cửa tiệm hoành thánh là của ông nội bảo quản, đối với , nó cũng giống như sinh mệnh của mình, là mới dây liên kết kỹ niệm giữa và ông bà nội. Vì để giữ gìn sản nghiệp mà ông bà nội cả đời nỗ lực lao động. Lúc còn , bọn họ đều rất thương , vậy mà cũng chưa từng làm gì giúp họ.

      ra khỏi nghĩa trang, có chút mệt mỏi vì khóc, đầu ốc mê man. Từ nghĩa trang về thành phố rất nhiều xe tải chạy đường, có chút sợ hãi, giảm tốc độ, các xe phía sau vô pháp vượt qua ngừng ấn còi, càng luống cuống tay chân. Chạy ngang qua sườn dốc, đường càng thu hẹp, Diệp Nhiễm giảm tốc độ chậm hơn, chiếc xe công trình bấm còi inh ỏi giảm tốc độ chạy tới, bị hù sợ hoảng hốt đạp mạnh chân ga, lạc tay lái, xe tông thẳng xuống sườn dốc. Bên đường là những tảng đá to, toàn bộ thân xe bị lật lại, đổ trợt xuống đáy dốc.

      Lúc tỉnh lại ở trong bệnh viện, xương sườn đau quá, mỗi lần cử động cũng đều rất đau!

      “Tỉnh! Tỉnh rồi!” nghe thấy Hồ Doanh gọi , tiếp theo là ba mẹ hai bên, mọi người đều chạy lại, bảy miệng tám lời hỏi thămcô.

      miễn cưỡng sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu, xảy ra tai nạn xe cộ, cắt đứt xương sườn thứ tư bên trái, những chỗ khác chỉ bị trầy da tổn thương gì. Xe bể tanh bành, bị thương thế này vẫn là may mắn.

      mệt mỏi di chuyển tầm nhìn, tìm thế nào cũng nhìn thấy Kha Dĩ Huân. Bà Kha nhìn ra tâm tư của , xoay người, đứng ở phía sau bà là .

      Sắc mặt của trông rất khó coi, chau mày giận dữ nhìn chằm chằm , áy náy sợ sệt.

      “Kỹ thuật tốt, lái xe làm gì?” giận dữ, bà Kha kéo tay , gạt tay bà, xem ra tức giận ít. Diệp Nhiễm rất muốn kéo chăn lên che đầu. “Tài xế cũng có, cũng có thời gian, em thích nhờ vả? Thích gì làm nấy?” cảm thấy nếu phải do bị thương, chắc xông tới đánh trận rồi.

      “Thôi, được rồi.” Bà Kha giữ chặt con trai, nhìn thông gia cáo lỗi vài lần.

      “Mắng đúng rồi!” Diệp Thế Ấm thấy bà Kha áy náy lập tức . “Xem ra là do con may mắn! Nếu lỡ như bị tàn tật, tuổi trẻ của con phải làm sao?”

      “Sau này đừng lái xe nữa!” Kha Dĩ Huân nhất quyết tiếp lời.

      “Được rồi, được rồi.” Kha Thiệu Vĩ đứng bên cạnh : “Chuyện sau này hãy để sau này tính, trước tiên hãy để tiểu Nhiễm nghỉ ngơi trước .”

      “Mọi người trở về trước .” Kha Dĩ Huân vẫn giữ giọng điệu khắc nghiệt, xong còn trừng mắt nhìn Diệp Nhiễm: “Em xem, vì em mà mọi người cả đêm ngủ!” bắt buộc bốn người lớn ra ngoài: “Mọi người về nhà nghỉ ngơi , ấy sao rồi.”

      Bà Kha yên lòng nên thuê thêm hai y tá chăm sóc con dâu.

      Thừa dịp Kha Dĩ Huân đưa bọn họ ra khỏi phòng bệnh, nhanh chóng nhắm mắt giả vờ như mệt mỏi, nếu cơ thể đau nhói, chắc chắn mắng .

      Tiếng bước chân ngày càng gần, nhắm mắt lại chặt.

      trầm mặc lát: “Được rồi, em ít giả vờ !” quát lớn như vậy ai còn có thể ngủ được nữa?

      Nghe như vậy đành phải ủy khuất mở mắt. muốn gì đó nhưng mỗi lần hít sâu xương sườn lại đau nhức, cử động lại sợ ảnh hưởng đến vết thương, chỉ có thể đứt quãng ừ hử.

      nhíu mày nhìn gương mặt tái nhợt nhắn, vừa bực vừa hận lại đau lòng, nhịn được : “Còn đau ?”

      rớt nước mắt, rất đau, mặc dù ánh mắt của hung dữ nhưng biểu cảm lại vô cùng thân thiết, rất lo lắng cho ? Trái tim thấy ấm áp, loại cảm giác này giống như là liều thuốc giảm đau.

      “Kha... Kha...” giọng kêu, khi chuyện đến thở cũng đau.

      trừng mắt nhìn lát: “Ừ?”

      “Đau —— đau lắm ——” cố gắng .

      ngồi xuống cạnh giường cẩn thận nắm lấy tay , rất sợ chỉ cần mạnh tay quá khiến cho vết thương của trở nặng. Động tác và lời tương phản vô cùng, vẫn thô bạo chất vấn: “Tự mình làm mình bị thương còn đổ lỗi trách ai?”

      lại cúi đầu khóc, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Đau lắm sao? gọi bác sĩ nhé?”

      Bởi vì đau đớn nên chỉ mơ mơ màng màng ngủ sâu, lúc đau quá lại rên rỉ, Kha Dĩ Huân nằm ở cạnh giường, khi đó lập tức đứng dậy kiểm tra, còn nhàng dùng khăn lông lau mồ hôi trán .

      mỉm cười yếu ớt nhìn , trái tim tan chảy: “Cám ơn .” Giọng rất , hời hợt nhưng nghe rất ràng.

      “Làm trò!” nhếch môi: “Chuyến Nhật Bản coi như hủy bỏ. Toàn bộ kỳ nghỉ của là để phục vụ em rồi!” Kha Dĩ Huân phàn nàn.

      hé miệng cười, bình yên nhắm mắt lại.

      Thời điểm bị tai nạn, như trải qua cơn ác giấc mộng dài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :