1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Vẫn có nhạn bay về - Tuyết Linh Chi ( Hoàn - 47c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13

      Tiếng động ầm ĩ vang lên trong nhà, Kha Dĩ Huân nhíu mày, hướng ngoài cửa liếc qua: “Làm gì vậy? tiếng một chút!”

      Diệp Nhiễm ở phòng bếp nghe , cố ý dùng sức, thập phần trút giận.

      Kha Dĩ Huân nghe tiếng động vang lên ngày càng to, vui nhếch miệng, em cố ý? “Này! Nếu em còn muốn đem hoành thánh đến nhà ba mẹ tôi thì quên !” đề cao giọng: “Phỏng chừng khi ba mẹ tôi nhìn thấy mấy miếng hoành thánh này thì đều nhổ hết ra!”

      Diệp Nhiễm lúc này đã nghe , lạnh mặt chẳng thèm ngó ngàng tới .

      thanh nhồi bột cuối cùng cũng biến mất, Kha Dĩ Huân xùy xùy tiếng, bây giờ đã có thể ổn định tâm trạng xem văn kiện. Còn chưa xem được nửa, trong phòng bếp đột nhiên vang lên tiếng động dữ dội, thanh sống động đột nhiên phóng đại, ầm ĩ giống như pháo nổ.

      Kha Dĩ Huân hít thở sâu, nhanh chân bước đến phòng bếp, hừ tiếng: “Rốt cuộc là em muốn làm gì!” Phòng bếp là kiểu thông với phòng khách, tuy rằng máy hút khói ở phòng bếp đã mở tối đa, khói vẫn lượn lờ khắp nơi. Kha Dĩ Huân hung hăng trừng mắt: “Này, em làm ồn như vậy thì tôi làm việc thế nào?”

      Diệp Nhiễm cũng quay đầu lại, vẫn tiếp tục chiên hoành thánh, thỉnh thoảng mở nắp chảo rắc số gia vị, đóng nắp chảo, thanh vẫn bang bang đầy nhà, đầu óc Kha Dĩ Huân bị loại thanh này khiến rối loạn, thể nhịn được nữa. đợi tiếp tục phát tác, hoài nghi : “Ai bảo về nhà làm việc! phải công việc thì phải làm ở văn phòng hay sao? Trở về đây làm gì? Đáng đời!”

      trừng mắt nhìn , còn tính mỉa mai thì nghe được mùi thơm bốc lên: “Em làm cái gì?”

      “Hoành thánh chiên, ba công tác mới về, món này thích hợp nhất.”

      trầm mặc vài giây, ngông cuồng : “Chiên sớm như vậy, mang đến cũng còn ngon.”

      “Đây là phần tôi muốn tặng cho chị Trần, phần của ba lát nữa sẽ chiên.” tiếp tục chiên, mùi vị ngày càng nồng, ngửi thôi cũng thấy rất ngon.

      Mặt Kha Dĩ Huân trầm xuống, giọng điệu gay gắt: “Em cũng khá thật, từ hoành thánh hấp chuyển sang hoành thánh chiên, rất có sáng kiến. Hẳn là mỗi khi cửa tiệm còn thừa thì lấy đem chiên lên ăn?”

      Diệp Nhiễm chịu nổi thái độ của Kha Dĩ Huân, quay đầu trợn mắt nhìn , hầm hừ lấy ra cái dĩa, gắp ra hai phần hoành thánh chiên, khách khí bỏ dĩa hoành thánh xuống trước mặt .

      ̣nh để tôi ăn bóc? Đũa?” nhìn chằm chằm, Diệp Nhiễm thở mạnh, muốn tát cho cái. Kha Dĩ Huân nhàn nhạt cười, nhìn ánh mắt bạo lực của , thâm thúy liếc sang: “Em tưởng em lườm như vậy thì có thể chọc tức tôi sao?”

      Diệp Nhiễm gian nan nuốt nước miếng, ai chọc tức ai chứ? cắn chặt răng, thọc tay lấy đôi đũa, hận thể đâm vào ngực ta.

      “Dấm chua!” được nước làm tới ra lệnh.

      nhịn đủ hai lượt, rất thiếu kiên nhẫn, bên bận việc bên còn phải hầu hạ vị đại thiếu gia này, ràng đã đưa dĩa hoành thánh đến trước mặt ta, ta còn muốn kiếm chuyện? thở hắt ra, chuẩn bị rời bếp bỏ . Vừa quay đầu lại, Kha Dĩ Huân chống cằm thâm trầm suy xét, bàn chỉ còn một chiếc dĩa trống trơn.

      Diệp Nhiễm trừng mắt, theo bản năng nhìn đất, chẳng lẽ đã ném xuống đất rồi sao? Bốn phía đều rất sạch , ta ăn hết? chuẩn bị bốn phần cơ mà, làm thế nào mà ăn nhanh như vậy!

      nhìn nên lời.

      “Nhân trong hoành thánh làm bằng gì? Trước đó em đã chuẩn bị gia vị gì?” nhíu mày, tưởng tượng được cách chế biến.

      biết.” kinh hồn trợn mắt liếc , nhịn được quát hỏi: “Này, ăn hết rồi sao?”

      Kha Dĩ Huân để ý đến Diệp Nhiễm, mở tủ lạnh lấy nước, hoành thánh chiên ăn rất ngon, có điều quá nhiều dầu mỡ, ăn xong lại thấy khát nước.

      “Đừng uống!” xông tới ấn chặt cửa tủ lạnh, phịch tiếng, tủ lạnh lắc lư.

      “Làm gì?” trừng mắt nhìn .

      “Món này rất khó tiêu hóa, ăn nhiều như vậy, còn uống nước lạnh, dạ dày khó chịu .”

      Kha Dĩ Huân chuyện, chậm rãi buông cánh cửa tủ lạnh.

      “Đến lúc đó khó chịu lại đổ thừa tôi hại !” khinh bỉ liếc , điều hay ho khẳng định luôn nhắm về phía . Nếu đã như vậy, để ta chết khát là tốt nhất!

      “Chết rồi, chết rồi!” Diệp Nhiễm luống cuống tay chân tiếp tục chiên hoành thánh, dậm chân lo lắng, đều tại Kha Dĩ Huân chết tiệt quấy rầy kế hoạch của , khiến mất nhiều thời gian, còn chưa tắm rửa, lại bốc mùi dầu mỡ, làm thế nào để đến chỗ mẹ chồng đây!

      “Em sửa soạn nhanh !” Kha Dĩ Huân ngồi ở đại sảnh nhàn nhã hưởng thụ điều hòa, kiên nhẫn thúc giục: “ kịp thời gian, đúng 4h tôi xuất phát, nếu em chuẩn bị kịp thì tự thân vận động tới đó.”

      Diệp Nhiễm vội vội vàng vàng, trót làm văng dầu mỡ lên tường nhà, lúc mở cửa lại nhìn thấy Kha Dĩ Huân xem tin tức, hận chết , miệng ngừng dặn dò: “Đợi tôi với, tôi tắm rửa chút.”

      “Mười phút.” thảnh thơi nhìn màn hình, xấu xa .

      Diệp Nhiễm bực bội liếc Kha Dĩ Huân cái, mệt mỏi xông lên lầu.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14

      Diệp Nhiễm có thời gian sấy khô tóc, nhanh chóng chải đầu, những lọn tóc ướt đều thấm cả sau lưng áo. cũng quan tâm, tay chân luống cuống di chuyển vào xe. Trèo lên bên cạnh vị trí Kha Dĩ Huân, khi xoay người đóng cửa, mái tóc dài vô tình bắn nước lên người ta.

      phải cố ý ——” kéo dài điệu, trong lòng thầm chưa nguôi giận, cũng may là nước, nếu là axit sunfuric thì thật tốt.

      Kha Dĩ Huân liếc Diệp Nhiễm cái, khuôn mặt trầm xuống đưa tay ra phía khay đựng đồ trong xe để lấy khăn lông, vì dựa người vào gần cho nên nghe thấy mùi hơi nước tươi mát người , như là dầu gội đầu, lại phải như vậy, nhíu mày, cố nghĩ đến.

      Dùng khăn lông phất nước đọng tây trang, mới đưa qua cho : “Lau .”

      Diệp Nhiễm khoa trương làm biểu cảm đáng ghét, có lầm hay ? Lau quần áo xong rồi mới đưa qua cho lau tóc! “ cần!” hèn mọn cự tuyệt.

      Kha Dĩ Huân thu hồi tay, đem khăn lông ném bên: “ cần thì thôi.” cũng kiên trì, phát động xe.

      Điều hòa trong xe rất nhanh xua tan cái nóng oi bức, Kha Dĩ Huân mặc tây trang cho nên cảm thấy lạnh, quần áo và tóc Diệp Nhiễm đều ẩm ướt, bị gió lạnh thổi vào lạnh phát run.

      “Này! chỉnh điều hòa tý !” nhịn được .

      Kha Dĩ Huân lái xe nhìn , trả lời cũng rất rõ ràng: “ thích!”

      Diệp Nhiễm oán hận liếc nhìn Kha Dĩ Huân, người này thật độc ác. Diêp Nhiễm ôm lấy thân thể, sớm biết đáp án nhờ xe của ta sẽ dễ dàng như vậy!

      Gió rất lạnh, Diệp Nhiễm hắt xì hơi, nhàng phát run nhưng lời, thầm chịu đựng.

      Kha Dĩ Huân rốt cục cũng phiền chán nhếch khóe miệng, xoay vô lăng quẹo sang ven đường, quá đột nhiên, cơ thể Diệp Nhiễm như muốn bay ra khỏi xe. miễn cưỡng tắt điều hòa, chộp lấy chiếc khăn phía vô lăng, tay kéo qua, để ý đến việc kháng cự, dùng sức nắm lấy lọn tóc ướt sũng của lau lau vài cái.

      “Bẩn! Bẩn!” Diệp Nhiễm tức giận đến độ khuôn mặt đỏ ửng, bị khống chế khiến thể động đậy.

      ngoảnh mặt làm ngơ, lại lau phần áo phía sau lưng , cởi áo khoác ngoài. liếc mắt nhìn , phải ̣nh lấy áo khoác cho chứ? Có cần phải đóng kịch đến vậy hay ?

      nghĩ tới cởi áo khoác ném về phía sau xe, Diệp Nhiễm bĩu môi, biết ngay ta lãng mạn như thế, ít nhất có hảo tâm! Cửa sổ xe đột nhiên giảm xuống, liền phát hoảng, nhiệt độ bên ngoài thổi vào nhưng lại cảm thấy thoải mái, Kha Dĩ Huân tiếp tục mặt lạnh lái xe, Diệp Nhiễm xoay người đón gió, vụng trộm cười cười, người này kỳ thực cũng quá đáng.

      Bận rộn cả ngày, nằm ngủ thẳng cẳng xe. Đến nơi Kha Dĩ Huân cũng gọi dậy, chỉ là cố ý đóng cửa xe thật mạnh để đánh thức . mê mang chớp mắt, vài giây sau mới hiểu nội tình, lúc này tới cửa lớn rồi. “Đợi tôi với!” gọi với theo tiếng, hốt ha hốt hoảng nhảy xuống xe, vẫn còn quên lấy những thứ đồ lặt vặt xe.

      Già trẻ nhà họ Kha ăn đồ do Diệp Nhiễm nấu đều tấm tắc khen ngon, chỉ lo làm cũng ngồi xuống ăn, chỉ có Kha Dĩ Huân nhàn nhã ăn cháo, thờ ơ nhìn món hoành thánh chiên ở phía đối diện.

      “Dĩ Huân, ăn chút , ngon lắm.” Bà Kha nói với con trai.

      “Con muốn ăn.” đạm mạc .

      Diệp Nhiễm cúi đầu bĩu môi, diễn xuất giỏi thật! Thật sự là muốn ăn? Hay là ăn nổi nữa?

      Kha Thiệu Vĩ quay đầu về phía con trai cười nhạt, vì để cổ vũ Diệp Nhiễm, ông hơi chút khoa trương: “Tiểu Nhiễm, ngon lắm, ngon lắm!”

      Diệp Nhiễm đương nhiên hiểu rõ ý tốt của ông, cảm tạ mỉm cười, Kha Dĩ Huân nhìn thấy cảnh này thì liền cười nhạo tiếng, biểu cảm của khiến nụ cười của tan thành mây khói, thể quay đầu trừng mắt nhìn .

      “Ba, ba cũng đừng ăn nhiều, món này khó tiêu hóa, ăn chút cháo ạ, lần sau con lại làm cho ba.” Diệp Nhiễm quay sang lo lắng , vẫn là ba chồng đối với tốt nhất.

      Hồ Doanh ở một bên lau miệng: “Em cũng muốn ăn cháo, chị dâu, hay là chị trộn thêm gỏi , gỏi chị trộn rất ngon, có điều đừng cho nhiều dấm chua vào!” Hai từ ‘chị dâu’ nghe có vẻ kỳ quái.

      “A, được chứ.” Diệp Nhiễm đứng lên về phía phòng bếp, quen với việc này.

      Bà Kha nhìn thấy con trai phản ứng, trong lòng nghi hoặc, yên lặng đứng lên cũng vào phòng bếp. Bà chủ vừa bước vào, đám người làm cũng đều thức thời lui ra.

      “Tiểu Nhiễm.” Bà Kha chuyên chú nhìn gái nhỏ tập trung trộn gỏi, đột nhiên sinh lòng thương tiếc, dù sao tuổi của con bé cũng còn quá , mỗi lần thấy Diệp Nhiễm hốt ha hốt hoảng vội vàng theo sau lưng con trai mình, khó có thể cảm nhận được chúng nó là vợ chồng.

      “Dạ?” Diệp Nhiễm quay đầu cười với bà, chuyên tâm trộn gỏi.

      “Con và Dĩ Huân... đã chính thức trở thành vợ chồng hay chưa?” Bà Kha quyết định hỏi trắng ra, rất mịt mờ sợ bé nghe hiểu.

      Chậu inox trong tay Diệp Nhiễm rơi xuống mặt bàn đá cẩm thạch, trịnh trọng xoay người nhìn bà: “Mẹ, chúng con đã sự trở thành vợ chồng rồi ạ, đều đã đăng ký kết hôn, pháp luật cũng công nhận!”

      Bà Kha nghẹn ngào, thể mỉm cười: “Ý của mẹ phải là vấn đề đó.”

      Diệp Nhiễm nghi hoặc trừng mắt nhìn bà, còn ý nào khác nữa sao? Đột nhiên mặt nhanh chóng chuyển thành đỏ ngầu, bỗng chốc phản ứng kịp.

      Bà Kha nhìn khuôn mặt nhắn, thở phào hơi: “Tiểu Nhiễm, thân phận chỉ là vô dụng. Dĩ Huân là con trai mẹ, mẹ hiểu tính tình của nó. Nó từ đã biết làm tổn thương người khác, con ́ mà thận trọng.”

      Diệp Nhiễm nuốt nước miếng, thận trọng thôi sao, ta ́ch thị là một tên khốn, rất biết xoi mói người khác, xát muối lên vết thương người ta! Quả nhiên trong mắt ba mẹ, con cái luôn luôn là báu vật!

      “Lúc trước nó đối với hôn này cũng —— quá nhiệt tình.” Bà Kha cân nhắc từ ngữ chút.

      Diệp Nhiễm cúi đầu, chuyện này đương nhiên biết.

      “Dĩ Huân sớm đã để con vào mắt, chuyện này mẹ cũng đã nhắc nhở nó, được làm tổn thương con.” Bà Kha ́ ý nhấn mạnh, Diệp Nhiễm cũng hiểu ý bà. “Con muốn nó giúp con hoàn thành mục tiêu, chỉ là ‘luật pháp công nhận’ cũng chưa đủ.” Bà Kha mỉm cười, cảm thấy bản thân giống như xúi giục con dâu trở thành tội phạm. “Hơn nữa mẹ và ba con cũng đã thương lượng với nhau, chờ con hạ sinh đứa , thực trở thành phần tử nhà họ Kha, chúng ta sẽ đem các cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa giao cho con kinh doanh.”

      vậy ạ?” Mặt mày Diệp Nhiễm hớn hở.

      “Đúng vậy!” Bà Kha nhìn cười cũng nhịn được nở nụ cười, quả nhiên vẫn là đứa trẻ, trong lòng hoàn toàn thể che dấu được niềm vui, cao hứng cùng bi thương đều bộc trực như vậy, ngay cả tính toán nhặt của đều thể giấu diếm, có lẽ chính tính cách này đã làm cho bọn họ cảm động.

      đường trở về Diệp Nhiễm im lặng bất thường, lặp lặp lại lời bà Kha , nguyên nhân chỉ là kết hôn cũng vô dụng. Đối với nhà họ Kha mà , còn chưa trở thành một phần tử trong gia ̀nh họ, phải nỗ lực để tăng cường tình cảm, phải có đứa con, mới thực có thể hòa hợp vào gia đình này.

      “Mẹ tôi và em cái gì rồi?” Kha Dĩ Huân quan sát hồi lâu, đổi lại bình thường đã sớm liếc mắt nhìn nhưng lần này thậm chí cũng nhìn thấy. Loại trầm tư hiếm thấy này là từ lúc mẹ theo xuống bếp, cơ bản có thể đoán được.

      có gì!” Diệp Nhiễm tức giận trả lời, mặt lại hồng hào đứng lên, chuyện này phải như thế nào? Kha Dĩ Huân, hay là chúng ta sinh con ?

      Kha Dĩ Huân cúi đầu nở một nụ cười: “Mẹ tôi đã hứa cho em những lợi ích gì?”

      “Hơ?” Diệp Nhiễm nghẹn họng nhìn Kha Dĩ Huân trân trối, chẳng lẽ mẹ ta đã nói gì với ta sao?

      “Mẹ tôi suy nghĩ cái gì, dùng mười đầu ngón chân tôi vẫn có thể đoán được.” nhướng mày: “Có thể khiến em lo lắng lâu như vậy, điều kiện chắc chắn rất tốt? Ba mẹ tôi đối với em luôn rất hào phóng. Nào, tôi nghe thử.”

      “Quyền kinh doanh hoành thánh Chính Hoa.” Diệp Nhiễm nhíu mày, có chút khó khăn.

      Kha Dĩ Huân cười ha ha: “ hào phóng, vượt qua sức tưởng tượng của tôi. Diệp Nhiễm, em thật biết cách làm ăn, chỉ cần em lên giường với tôi thì sẽ có đãi ngộ tốt.”

      Máu xông lên não, làm thế nào ta lại có thể mở miệng nói như thế? “ cùng lên giường, là cùng sinh đứa trẻ!” bật thốt lên sửa lại, kết quả càng khiến bản thân mình cảm thấy khó xử.

      “Có gì khác nhau sao?” Nụ cười của trở lạnh.

      Diệp Nhiễm cảm nhận được lời nói mỉa mai của Kha Dĩ Huân, phải là đùa, là hèn mọn khinh thường. cũng muốn vài câu phản bác, vừa mới mở miệng thì đã thở dốc. Đúng vậy, mục đích của chỉ đơn giản như thế, là rất cam tâm, tất cả những gì từng nói, là muốn tay bắt sói trắng.

      Vừa rồi nhiệt huyết còn dâng trào bỗng chốc tan biến, khuôn mặt nhắn dần dần đỏ lên.

      thở hắt ra, tùy tiện phát ngôn dù sao cũng có đường rút lui rồi. Lúc trước đã hạ quyết tâm, vì để cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa sinh tồn, chịu khổ mất mặt đều phải nhẫn nhịn! Cùng lên giường... cũng phải nghĩ tới, chuyện này đều nằm trong kế hoạch.

      Bà Kha cũng đã , nếu trong lòng Dĩ Huân chấp nhận con là vợ nó, có lẽ nó sẽ đối xử tốt với con.

      “Diệp Nhiễm, tôi chưa sẵn sàng.” lạnh giọng tuyên bố, khác gì cự tuyệt.

      “Vậy khi nào mới có thể sẵn sàng?” tâm phiền ý loạn, cũng cẩn thận phân biệt ý tứ của , thuận miệng hỏi, hỏi xong đầu óc mới bắt đầu nổ tung, ... Rốt cuộc là cái gì!

      Kha Dĩ Huân nhịn được cười thành tiếng: “Khi nào sẵn sàng tốt tôi sẽ nói cho em biết trước tiên.”

      Diệp Nhiễm tức giận nắm chặt nắm tay, tên khốn kiếp này!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15

      Diệp Nhiễm cúp điện thoại, ngồi phịch xuống ghế sofa nửa ngày. mong chờ của mẹ chồng theo thời gian ngày càng tăng vọt: “Thành công , thành ?” Tần suất hỏi càng dày đặc, khiến phiền não vô vọng.

      nghĩ, Kha Dĩ Huân nhất định bị “thuyết phục” nhưng ta lại hề phản ứng, sóng nước chẳng xao, ngày nào cũng như ngày nào.

      Ôm lấy đầu gối, Diệp Nhiễm tựa đầu đùi, thể trách cứ , ngược lại càng thấy mình khiến cho chán ghét. Trước khi kết hôn, toan tính vu lợi, mục đích đạt thành, tình huống này vĩnh viễn so với tưởng tượng càng phức tạp hơn.

      Nếu như người đàn ông bị ba mẹ bức bách, vì lợi ích phải kết hôn, chắc chắn cũng vừa bực vừa hận. Nếu là Kha Dĩ Huân, đại khái cũng giống như , trêu cợt đối thủ cho đến nhụt chí. ta, là quá lịch với rồi.

      Vẫn là chưa quen! bất lực, ngày ba bữa cơm cũng thấy trở về ăn, muốn làm thân cũng khó! Thỉnh thoảng cố ý xem tivi ở trong phòng khách chờ tan tầm, kết quả vừa trở về liền vào phòng, mượn cơ hội đưa nước hoặc gom quần áo giặt giũ, kỳ thực chính là muốn chuyện với . Thậm chí cũng thèm ám chỉ, trực tiếp thẳng: Còn có việc gì ? có việc gì ra ngoài.

      tại vấn đề lớn nhất của phải khiến cho hứng thú, mà là làm cách nào để cho xem mình như người vợ. Là phụ nữ, thực thất bại...

      đứng lên, mạnh mẽ nghĩ ra cái ý tưởng: gọi điện thoại cho , chủ động mời ăn. Kết hôn hơn tháng, trừ bỏ việc chuyển nhà vào ngày hôm đó, bọn họ chưa từng nhàn nhã cùng nhau ăn bữa cơm! Dùng cơm chung có nhiều chuyện để ! chừng ăn xong rồi còn có thể cùng nhau tản bộ.

      Điện thoại kết nối, lại khẩn trương đỏ mặt.

      “Có chuyện gì ?” Kha Dĩ Huân tựa hồ ngạc nhiên, là bởi vì rất ít gọi điện cho .

      “Tôi... Tối nay tôi nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn cơm có được hay ?” lắp bắp, mồm miệng đều nghe . nghe xong trầm mặc , hối hận vì mình hỏi tối nay có bận việc .

      “Được rồi.” Thời điểm đáp ứng là lúc nở nụ cười.

      “Tôi đến chỗ .”

      “Ừ.” Kha Dĩ Huân cảm giác được, dường như nhìn thấy cầm điện thoại chờ mong.

      Để điện thoại bàn làm việc, nheo mắt nhìn chằm chằm nơi hư vô mờ mịt, có lẽ là tức giận việc mưu mô, đối với cuộc hôn nhân này, càng nghĩ đến kế hoạch của càng muốn phối hợp. Có lẽ... chỉ đơn thuần chán ghét diện mạo của . Kỳ thực, nên để ý, ít nhất nên để ý như vậy. Để ý ? lạnh lùng cười, khi nào lại tự đặt nghi vấn với mình như vậy?

      Diệp Nhiễm cười tủm tỉm đẩy cửa văn phòng của Kha Dĩ Huân, thấy cùng trợ lý chuyện, người trợ lý kia từng gặp qua, ta thấy lịch đứng dậy, gọi: “Kha phu nhân”.

      muốn cười nhưng miễn cưỡng nhịn xuống, ánh mắt cong cong. Kha phu nhân? Lần đầu tiên có người gọi như vậy.

      “Bắt buộc phải ?” Kha Dĩ Huân ngồi chặt ghế, nhìn trợ lý đứng lên bất đắc dĩ hỏi.

      “Đúng vậy, Tổng giám đốc. Hôm nay ông chủ Lương cũng , ông ấy rất hữu ích cho các dự án mới của chúng ta.” Trợ lý khẳng định .

      “Vậy còn cách nào rồi.” Kha Dĩ Huân quay lại nhìn Diệp Nhiễm, hiển nhiên còn chưa kịp thất vọng. chuyện, ung dung chờ đợi, quả nhiên 2 giây sau khuôn mặt nhắn xuất biểu cảm kinh ngạc, còn cho rằng nhíu mày bĩu môi, trừng mắt với vài lần, nghĩ tới lại nở nụ cười hối lỗi.

      thể ăn tối cùng nhau sao?” tự mình đánh trống lảng tiếp tục cười: “ sao, sao!” liên tục xua tay, giống như an ủi : “Vậy tôi về nhà ba mẹ, tối nay phải xã giao, tôi cũng có thể ở nhà ba mẹ lâu hơn chút.”

      Kha Dĩ Huân nhìn Diệp Nhiễm, bộ dạng này giống với tuổi 20, có thể đặt mục tiêu quá ràng, tâm kế thâm sâu. muốn lấy lòng để đạt được mục đích? Khóe miệng cười , còn có gì phải kinh ngạc chứ, ta thậm chí còn có thể dùng hôn nhân để trao đổi lợi ích, kế hoạch tương đối hoàn mỹ. Chỉ cần cùng sinh đứa trẻ, mục đích dễ dàng hoàn thành, tiền kiếm được, cửa hàng hoành thánh cũng có thể lấy lại.

      mới bao lớn? Tương lai trưởng thành, tâm cơ càng sâu, trải nghiệm nhiều hơn, thành công giới hạn, chừng còn có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho . trào phúng cười, lại nhìn , cùng trợ lý thảo luận công việc.

      Diệp Nhiễm xấu hổ đứng hình vài giây, thậm chí còn lời tạm biệt với , Diệp Nhiễm ngượng ngùng ra ngoài, nhịn được liếc trộm cái, hoàn tập trung trong cuộc chuyện, nhìn cũng nhìn cái.

      ngấm ngầm thở dài, quả nhiên là kế hoạch hoàn hảo. Kha Dĩ Huân cũng phải là hạng người thiện lương, khôn khéo lại đa nghi, muốn tin tưởng , phải sớm chiều.

      Cố lên, Diệp Nhiễm! Lúc đóng cửa lại còn vụng trộm làm động tác fighting! nên nản lòng, hôm nay chẳng qua là đúng thời cơ, cũng đâu có cự tuyệt , xem như là khởi đầu tốt.
      thư hồ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16

      Đợi xe bus cả nửa ngày, Diệp Nhiễm lại hề hứng chí, ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn xe từ từ lái , Kha Dĩ Huân cho tiền tiêu vặt rất nhiều nhưng lại có thói quen taxi, nhếch miệng cười, nhàn nhã bộ dọc theo con đường. muốn về nhà, tại còn một chút tinh lực để ứng phó với một loạt câu hỏi của ba mẹ.

      Vu vơ bộ đường lát, ngang qua siêu thị, phải mua một chút thực phẩm làm cơm tối, người ăn cơm, thật quá nhàm chán.

      Như mỗi đêm, làm trà lạnh đặt bàn làm việc của . Tắm rửa, ở trong phòng lướt web một hồi, sau đó ngủ. Hôm nay là một ngày buồn tẻ, cả người còn chút tinh thần. Nằm ở giường tắt đèn nhưng lại buồn ngủ.

      Diệp Nhiễm nhìn chằm chằm lên trần nhà, chuyện này là sao? Là bởi vì được cùng ăn cơm? thể nào, là chờ mong sao?

      Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa rất lớn, bình thường Kha Dĩ Huân trở về gây động tĩnh lớn như vậy. Diệp Nhiễm nhảy nhanh xuống giường, đèn dưới đại sảnh mở, nhìn về phía bên cửa, quả nhiên là trợ lý đưa về. Kha Dĩ Huân gục người sofa, dường như uống rất nhiều.

      vội vàng chạy tới thì nghe thấy mùi rượu nồng nặc, từ từ nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, thậm chí đôi môi hơi xanh.

      “Sao lại uống nhiều như vậy!” nhịn được phàn nàn, lông mày cau lại với nhau.

      Trợ lý ăn năn gật đầu xin lỗi: “Hôm nay tiếp khách quá đà. Phu nhân, để tôi đưa Kha tổng lên lầu!”

      Diệp Nhiễm gật đầu, cùng ta đỡ Kha Dĩ Huân, thân thể mềm nhũn, Diệp Nhiễm bị đè đến nặng chịch. Thang lầu đủ cho ba người song song với nhau, trợ lý quyết đoán cõng Kha Dĩ Huân lên lầu.

      Lúc lấy một thau nước nóng từ trong phòng tắm ra, trợ lý rời . Kha Dĩ Huân vẫn yên tĩnh nhắm chặt hai mắt nằm ở giường, biết là ngủ hay hôn mê.

      Diệp Nhiễm đột nhiên sợ hãi, ba tửu lượng khá, rất ít khi uống say, cũng chưa từng gặp qua tình huống này! vội vội vàng vàng buông thau nước, trèo lên giường bịt mũi nhìn nhìn, may quá, còn thở, yên lòng.

      Trán đổ đầy mồ hôi, tóc ẩm ướt lộn xộn, uy nghiêm như bình thường, mặt ra vài phần ngang bướng. Diệp Nhiễm xuống giường vắt khô khăn lông giúp lau mặt, dường như cảm thấy thoải mái, loạn xạ kéo kéo caravat nhưng lại mở ra. Diệp Nhiễm lắc đầu thở dài, tây trang của nhăn nhúm còn bị sũng nước, khẳng định khó chịu muốn chết, liền giúp cởi áo.

      “Uống! Uống đến chết !” nhịn được bực bội. “Này! Kha Dĩ Huân, tôi biết vẫn còn lý trí, phối hợp với tôi , tôi giúp cởi áo! ... được ói!” hét vào lỗ tai .

      Kha Dĩ Huân khó chịu cau mày, có phản ứng.

      Diệp Nhiễm nhảy lên giường, đứng nhìn người đàn ông bên dưới, bắt đầu thôi!

      Trước khi cởi hết nút áo của Kha Dĩ Huân, trong lòng Diệp Nhiễm tự nhiên cảm thấy xao động, vòm vai trần gợi cảm lộ ra, Diệp Nhiễm cũng có tâm tư thưởng thức, gắt gao kéo áo ra.

      Cả người Kha Dĩ Huân bị Diệp Nhiễm kéo mạnh —— suýt chút nữa thì từ giường lộn ngược ra sau rơi xuống đất, dù gì thì quần áo đã cởi ra rồi. Kha Dĩ Huân bị đá gần như muốn nôn ra ngoài, nhanh chóng ném áo vào phòng tắm, đại thiếu gia cảm giác lạnh hừ hừ vài tiếng, cuối cùng cũng an ổn!

      Tiếp theo, cởi bỏ dây lưng quần, đứng lên túm ống quần vẫn quên đá vào mông cho hả giận, phản ứng, cười ha hả, ý thức báo thù đã xong.

      Quăng quần qua một bên, vỗ vỗ cằm nở nụ cười, khuôn mặt lúc này... Thậm chí có chút đáng . lại nhéo lỗ tai nhưng cũng thấy phản ứng, tâm tình trống rỗng còn hứng chí, thay đổi thau nước, lau lung tung cơ thể .

      Vừa mới chuẩn bị trở về phòng chợt nghe ấp úng : “ Nước!”

      Diệp Nhiễm đành phải lấy nước cho Kha Dĩ Huân. Uống nước xong, màu môi trở nên hồng hào, miệng còn : “Tiểu!”

      Diệp Nhiễm hổn hển nhìn Kha Dĩ Huân, hoài nghi là ép buộc , có lầm hay ? Mới uống nước còn đòi tiểu?

      cố sức dìu đứng lên, đại khái đã tốt hơn rất nhiều, chân đã có chút khí lực, còn có thể miễn cưỡng đỡ vào toilet, sau đó đứng chờ ngoài cửa, Kha Dĩ Huân cũng nhanh nhẹn, lúc ra từ từ nhắm hai mắt, bản thân tìm về giường ngã xuống.

      Diệp Nhiễm lại muốn tiến lên đánh tơi bời.

      ***

      Kha Dĩ Huân cảm thấy cổ họng mình giống như bị lửa đốt, đầu cũng từng đợt phát đau, người nồng nặc mùi rượu khó chịu. Cố sức đứng dậy, phát đèn giường mở, bên giường là một thân hình nhỏ nhắn nằm ngủ.

      Quần áo đều bị cởi hết, vừa giận vừa buồn cười, phải là muốn thừa dịp uống say lợi dụng chứ? Xem ra thành công. “Này!” đẩy đẩy : “Về phòng em mà ngủ!”

      giật giật, ừ tiếng.

      Sau đó, lờ , cầm quần áo tiến vào phòng tắm tắm rửa. Khôi phục mệt mỏi, lúc mở cửa ra thấy còn nằm mép giường, dường như vừa rồi bị đánh thức.

      bên lau tóc bên nhìn , gối đầu lên cánh tay, khuôn mặt nhắn hồng hào, miệng hơi mở ra. Lần đầu tiên phát lông mi của rất dài. Đôi mắt to tròn đường cong quyến rũ, đó là loại tuổi trẻ của thời thiếu nữ.

      buông tay, nắm chặt khăn lông, Yết hầu di chuyển lên xuống.

      Kha Dĩ Huân đột nhiên kích động, đây là những gì em muốn?

      Dù sao thì cũng là một gái trẻ đẹp, có bao nhiêu mong muốn quyến rũ người đàn ông. bước qua vỗ vai : “Đứng lên, đứng lên, về phòng em mà ngủ!”

      Diệp Nhiễm chậm rãi mở mắt, trong mắt đầy hơi nước mông lung, hiển nhiên còn chưa tỉnh táo, lại gọi to tiếng.

      liên tục gật đầu, biết là thực hiểu hay chỉ là trong tiềm thức, chống giường đứng dậy, hai chân mới vừa dùng sức, cả người vô thức ngã xuống, quơ tay loạn xạ ôm lấy đùi , vẫn còn quên ngửa đầu nhìn , liên tục : “Ừ, ừ.”

      Kha Dĩ Huân chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, mặt đối diện với bộ phận đàn ông của , lúc chuyện hơi nóng phả vào khiến nổi lên ham muốn.

      “Em!” cảm thấy tức giận, trừng mắt nhìn , cũng biết lý do tại sao, tay vẫn vòng quanh đùi , còn muốn mượn lực đứng lên.

      nuốt nước bọt, có thể là tàn dư của rượu kích thích ham muốn của , có lẽ là thân thể mềm mại cách quá gần, nghe thấy mùi hương khiến tê dại, kia hẳn là mùi thơm của cơ thể thiếu nữ. tay ôm lấy , nhấc chân lên giường, nhẫn cái gì? Muốn cùng sinh một đứa ? Được thôi!

      cười lạnh hai tiếng, vì sao phải cự tuyệt? Trước kia là muốn trừng phạt nhưng nếu biến thành tự trừng phạt mình thì đáng giá!

      ... !” Diệp Nhiễm hoàn toàn tỉnh táo, sắc mặt trắng bệch dùng tay chống đỡ hai chân Kha Dĩ Huân.

      “Em kinh ngạc cái gì? Chẳng lẽ em lại muốn?” cười, tay giữ hông , tay xoa lên khuôn ngực đầy đặn, ác ý vuốt ve.

      Diệp Nhiễm đột nhiên phản ứng, khuôn mặt nhắn nhất thời ửng hồng, theo bản năng đá ra, chút dùng sức đã dễ dàng tránh né.

      nghĩ mình hẳn là cự tuyệt , rất đúng, đây là điều luôn luôn muốn, tuy rằng quá đột ngột nhưng giống như những gì tưởng tượng.

      Dưới thân chợt lạnh, lại càng xấu hổ, ... dám cởi quần lót của ! Cả người đột nhiên phát run: “Ưm… đừng!”.

      Kha Dĩ Huân buồn cười dừng lại động tác: “Em la cái gì? Tôi còn chưa tiến vào!”

      xấu hổ bất lực thừa nhận: “Vừa rồi chỉ nằm ngủ ở mép giường, chân tôi, chân tôi rất tê...”

      Kha Dĩ Huân nắm lấy đùi , vừa nghe dở khóc dở cười sửng sốt, rốt cục cũng buông đùi ra, chậm rãi vuốt ve.

      ngồi dậy, vốn định gì đó nhưng lại bị vẻ mặt của mê hoặc, lẳng lặng nên lời, khóe miệng vừa rồi mỉm cười, ánh mắt cúi nhìn đùi , thì ra... lúc mỉm cười lại dịu dàng như vậy.

      vô tình nhìn lên và thấy nhìn thẳng chính mình, cau mày khó chịu: “Gì chứ?”

      “Kha Dĩ Huân... thích em có được hay ?” ngây ngốc hỏi, phải vì lý do gì, thích có được hay ? Cả đời này luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn như vậy.

      Đôi mắt to lớn của giống như mê hoặc , nới tay yên lặng nhìn lát, biết nghĩ cái gì. đứng dậy đưa tay tắt đèn, đè cơ thể xuống giường, môi khẽ hôn cổ .

      Thích? nghĩ nhiều như vậy. Tắt đèn, phụ nữ nào giống nhau?

      Lúc chậm rãi tiến vào, cảm giác cả người run rẩy mềm oặt, tiếng rên rỉ thấp thỏm phát ra từ ̉ họng , nơi đó của nhẫn lại kích thích khát vọng tàn khốc của , dùng sức một chút, tiến vào thật mạnh.

      Quá đau, rất đau, cuối cùng kêu lên.

      có chút đành lòng, dừng lại, cảm giác được đùi quấn chặt eo , cánh tay nhỏ nhắn cũng gắt gao bấu chặt lưng .

      nức nở : “Kha Dĩ Huân, thích em có được hay ?”

      co rúm đứng lên, cơ thể mong manh mềm mại khiến đạt được sung mãn lớn nhất.

      đặc biệt khó thở vì đau đớn, thở dốc nhưng vẫn quên truy vấn: “Có được hay ?”

      dùng lực đâm sâu thêm vài cái, bên hông tê rần, cả người bổng, nằm người , hưởng thụ thời khắc mất hồn, yên lòng “Ừ” tiếng.
      thư hồ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 17

      Lúc Kha Dĩ Huân tỉnh dậy thì trời đã sáng.

      Sau khi thích ứng với ánh sáng xung quanh, lại phát người ngủ cạnh đã tỉnh, nằm cười tủm tỉm nhìn mình. vừa bực vừa buồn cười: “Vui vẻ như vậy? Sắp tiến gần kế hoạch rồi sao?”.

      hiểu rõ lời mỉa mai kia, cười thành tiếng: “Cứ cho là vậy ạ.”

      hừ tiếng, người này toan tính thiệt hơn cũng được coi là rất thẳng thắn.

      “Kha Dĩ Huân, chúng ta đã chính thức trở thành vợ chồng!” cười ha ha tuyên bố, đại khái là đối mặt với ánh nắng mặt trời, đôi mắt đặc biệt sáng ngời.

      Kha Dĩ Huân nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia thì tâm trạng tốt, đứng lên. “Bình thường dưới loại tình huống này, tôi đoán em đề cập đến điều kiện.” nhìn , khóe miệng khẽ nhếch.

      “Làm sao biết? !” thành trừng mắt, chuyện bé xé to.

      !” khoanh tay, cũng nhìn cười.

      “Về sau phải dùng cơm ở nhà!” Chuyện này sớm nghĩ tới.

      “Vì sao? Em ̣nh bỏ thuốc vào thức ăn, khiến tôi ngộ độc?” hơi ngạc nhiên, đùa.

      “Ai đầu độc ? Chờ đến khi nào em chịu nổi tính khí của nữa, đến lúc đó em mới dùng thuốc diệt chuột hại chết !” Khi nói chuyện còn đắc ý cười, sau đó nghiêm túc giải thích: “Cùng nhau ăn cơm sẽ trở nên thân thuộc, như thế mới có cảm giác vợ chồng.”

      cúi đầu bật cười: “Lên giường rồi cũng chưa phải vợ chồng hay sao?”

      “Chuyện… chuyện đó… giống!” dẩu môi nhìn , khuôn mặt nhắn từ từ ửng đỏ.

      Trầm mặc lát, nghiêm túc : “Kha Dĩ Huân, chúng ta đã chính thức trở thành vợ chồng, em có gì để tặng cho , ngoại trừ bí kíp gia truyền của hoành thánh Chính Hoa.”

      Kha Dĩ Huân mỉm cười: “Em hào phóng như vậy? Cửa tiệm hoành thánh chỉ mới đóng cửa tháng, em rốt cục cũng chịu đựng nổi?”

      “Kha Dĩ Huân!” cuối cùng cũng cảm thấy người này lúc nào cũng thích nói lời cay đắng, làm thế nào lại hiểu chứ, bây giờ đã là chồng của !

      “Được, nói , tôi lắng nghe đây.” nhướn mày, nhịn cười, cố tình phóng đại để bầu khí nghiêm trọng thêm.

      trịnh trọng ngồi dậy mới phát biết từ khi nào mặc áo ngủ rồi. cực kỳ nghiêm túc thuật lại bí kíp gia truyền của hoành thánh Chính Hoa, ở một bên gật gật đầu, tỏ vẻ nghe rồi.

      Bởi vì ngồi dậy, chăn mỏng xốc lên, xong lại phát nhìn chằm chằm lên giường, theo ánh mắt nhìn lại —— drap giường dính màu đỏ sậm, vết máu khô to bằng đầu nắm tay. Sắc mặt nhất thời nóng bừng, kịp nghĩ nhiều chỉ cảm thấy thật xấu hổ.

      Kha Dĩ Huân mỉm cười đứng dậy, lỏa thể vào toilet rửa mặt, ban ngày ban mặt nhìn thấy thân thể của , Diệp Nhiễm vẫn quen mắt, mặt càng đỏ hơn. Kha Dĩ Huân rửa mặt chải đầu xong, mở tủ quần áo tìm tây trang vẫn phát Diệp Nhiễm thất thần ngồi ở giường, nhịn được lại muốn cười.

      “Em đứng lên!” qua vén drap giường.

      ... ̣nh làm gì?” Sắc mặt Diệp Nhiễm trắng bệch, tay chân luống cuống đè lại drap giường, mông càng dùng sức áp lên giường: “Chẳng lẽ tính đem cái này cho mẹ nhìn sao? được, được!”

      Kha Dĩ Huân dắt drap giường bên, chịu nổi cười ra tiếng: “Em xem phim truyền hình quá nhiều rồi? Ai lại làm chuyện nhàm chán như vậy hả? Tôi bất quá chỉ muốn đem drap giường giặt!”

      “A, vâng.” thở dài nhõm: “, buông, buông ra, em đem giặt!”

      cũng kiên trì, buông tay: “Hôm nay, em nghỉ ngơi .”

      rũ mắt xuống gật gật đầu, vụng trộm mỉm cười, mẹ quả nhiên sai, nếu nó chấp nhận con là vợ, có lẽ nó sẽ đối xử tốt với con.

      cầm lấy áo khoác, đột nhiên hỏi: “Màu sắc thích của em là gì?”

      “À?” kinh ngạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn , kịp phản ứng.

      “Thích màu gì!” nhíu mày lập lại lần nữa.

      “Màu… xanh lá cây ạ.” quay lại nhìn, chẳng lẽ bắt đầu muốn tìm hiểu ? Trong lòng nghĩ như vậy, miệng hành động: “Em nhóm máu 0, chòm sao Song Ngư.”

      “Ừ?” cau mày, cũng nữa: “Tôi phải làm rồi.”

      mỉm cười nặng nề gật đầu, đây hẳn là lần đầu tiên nói lời tạm biệt với , cảm giác này thật hạnh phúc.

      “Hôm nay đừng ra ngoài, có khả năng tôi sẽ về sớm.”

      gật đầu liên tục, cảm giác được thời thế đã thay đổi rồi.

      Thân thể mệt mỏi, Diệp Nhiễm lê lết về phòng mình để ngủ, Kha Dĩ Huân sẽ về sớm, tối nay phải nấu món gì đây? ôm gối ngọt ngào suy nghĩ.

      Dưới lầu truyền đến tiếng chuông cửa, nghi hoặc đứng dậy mở cửa. Ngoài cửa là trợ lý của Kha Dĩ Huân, ta cười hì hì đưa cho chuỗi chìa khóa. ta đưa tay chỉ chỉ ngoài sân, là một chiếc xe hơi Volkswagen Beetle màu xanh lá cây.

      “Đây là món quà Kha tổng gửi tặng , lát nữa cũng đừng quên gọi điện thoại cho ấy” Trợ lý nhìn kinh ngạc quên nhắc nhở.

      Chờ trợ lý khỏi, nhanh chóng bổ nhào vào điện thoại gọi điện cho , dường như cũng bất ngờ: “Nhận được rồi sao?” bình tĩnh hỏi.

      “Vâng! Tại sao lại tặng em chiếc xe?” vô cùng hạnh phúc, thái độ của đối với cũng thay đổi quá nhanh, quả nhiên là giữa vợ và người giúp việc khác biệt rất lớn.

      “Cứ xem như đây là quà cảm tạ em khi đã nói ra bí kíp gia truyền. Đúng rồi, ngày mai các cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa sẽ bắt đầu mở cửa kinh doanh”.

      “À, tối nay khi nào về?” thấy mình dường như cũng còn quan tâm đến chuyện của các cửa tiệm, bởi vì tin tưởng giữ lời.

      “4 giờ, tối nay tôi dẫn em ra ngoài ăn, đừng nấu cơm.”

      “Được ạ!” cười đến híp mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :