1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Vẫn có nhạn bay về - Tuyết Linh Chi ( Hoàn - 47c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7

      Lúc Kha Dĩ Huân vào đại sảnh, mẹ con dì Ba ngồi ghế sofa thì thầm, thần sắc khinh khỉnh nhìn phía bên ngoài. theo ánh mắt bọn họ nhìn qua, Diệp Nhiễm cùng ba mẹ nói chuyện.

      Kha Dĩ Huân nhếch miệng cười, trời sinh nội trợ quả nhiên có lợi, cho rằng về rồi nhưng lúc này nhìn thấy cảnh tượng kia, việc tựa hồ có tiến triển.

      Diệp Nhiễm kể nhiều chuyện cười khiến ông bà Kha thích thú. Kha Dĩ Huân tới, hai vợ chồng nhìn con trai, đại khái là biết con trai trở về có dụng ý gì nhưng trước mặt Diệp Nhiễm bọn họ ra. Diệp Nhiễm nhìn thấy Kha Dĩ Huân vô cùng mừng rỡ, thừa dịp ông bà Kha chú ý còn hướng về phía ta mỉm cười. Kha Dĩ Huân lạnh lùng để ý tới.

      trễ thế này!” Bà Kha nhìn nhìn đồng hồ: “Tiểu Nhiễm, hay là cháu ở lại đây dùng cơm tối nhé.”

      “Vâng ạ!” Diệp Nhiễm vui vẻ đáp ứng. “Bác trai, bác , cháu trộn rau cho hai bác, người lớn tuổi trời nóng tốt nhất nên ăn cháo trắng với chút rau, dạ dày hơn, giấc ngủ cũng ngon hơn ạ.”

      Người ít chuyện như Kha Thiệu Vĩ cũng gật đầu “Ừ” tiếng.

      “Ăn cháo trắng cũng tốt, Dĩ Huân cũng thích ăn.” Bà Kha tán thành cười .

      Diệp Nhiễm cười trộm, ngờ ta cũng thích ăn cháo trắng? Có lẽ ăn nhiều món ngon rồi, ăn món giản dị một chút cũng phải chuyện lạ.

      “Cháu bỏ nhiều dấm quá, bác thấy hơi chua rồi đó.” Bà Hồ vừa ăn rau Diệp Nhiễm vừa cất lời, thậm chí quệt miệng phê bình.

      “Chị lại cảm thấy rất ngon.” Bà Kha nhìn Diệp Nhiễm cười thiện cảm, ràng bênh vực : “Tiểu Nhiễm, nghĩ tới cháu gói hoành thánh ngon mà trộn rau cũng ngon như vậy.”

      Diệp Nhiễm gật đầu cảm ơn, vốn định kìm nén sung sướng nhưng việc tiến hành thuận lợi như vậy khiến mặt mày hớn hở, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt nhưng tương đối thành công.

      “Chẳng trách, các cửa tiệm hoành thánh đa phần đổ dấm chua vào để che giấu nguyên liệu tươi, ấy là do quen tay.” Kha Dĩ Huân nói lời mỉa mai. biết vì sao khi nhìn thấy mỉm cười vui vẻ khó chịu ngay, thích cười.

      Mẹ con bà Hồ lập tức cười ha ha, Dĩ Huân ràng khinh thường , những uất ức từ nãy giờ đều khiến hai mẹ con bà Hồ phá lệ thống khoái. Mặt Diệp Nhiễm trở nên trắng bệch, trừng mắt nhìn Kha Dĩ Huân: “ bậy! Chính Hoa luôn dùng nguyên liệu tươi mới để chế biến ! cho là tôi giống sao? Gian thương!” Hai mẹ con bà Hồ ngừng cười nhưng ý cười trong mắt bọn họ càng .

      Diệp Nhiễm nghẹn lời, hỏng rồi! Tại sao lại ở trước mặt ba mẹ ta điều này! chột dạ lén nhìn ông bà Kha, may quá, bọn họ đều cúi đầu yên lặng ăn cơm, phản ứng. Diệp Nhiễm vụng trộm thở hắt ra, ngàn vạn lần đừng sắp thành công lại thất bại!

      Sau khi ăn cơm xong, Diệp Nhiễm đứng dậy cáo từ.

      Kha Thiệu Vĩ gật đầu đáp lại, còn : “Để Dĩ Huân đưa cháu về.”

      Trong lòng Diệp Nhiễm vui vẻ, thái độ của ông Kha đối với tốt hơn rất nhiều, hôm nay thành công rồi.

      Bà Kha lưu luyến : “Về sau có rảnh lại đến.”

      “Vâng, vâng ạ!” Diệp Nhiễm liên tục gật đầu.

      Khay đựng thức ăn trống rỗng nhưng kích thước của khay rất to, dáng người thấp bé của mang theo khay đựng thức ăn trèo vào chiếc xe của Kha Dĩ Huân có chút vướng bận. Sau khi Diệp Nhiễm an ổn ngồi ở trong xe, sung sướng cười ra tiếng, đãi ngộ quả nhiên bất đồng, còn đặc biệt được đưa về.

      Kha Dĩ Huân lên xe, thoáng nhìn nụ cười đắc ý còn chưa kịp tắt môi Diệp Nhiễm, phát động xe, cười lạnh: “Em quả nhiên có tài, ba mẹ tôi bình thường dễ đối phó.”

      Diệp Nhiễm lắc đầu qua lại cười cười: “Tôi được ông nội một tay nuôi lớn, vì vậy khá hiểu tính người già.”

      “Trời sinh nội trợ.” Kha Dĩ Huân cười nhạo tiếng.

      Diệp Nhiễm trừng mắt nhìn ta, về sau nhất ̣nh phải ở cùng chuyến tuyến với ba mẹ chồng, Nhà họ Kha dù sao cũng chỉ có Kha Dĩ Huân, nếu thì sẽ bị ta bắt nạt suốt đời! phải biểu thật tốt, khiến cho bọn họ tin tưởng tuyệt đối, cam đoan có thể quản lý tốt con trai cưng của bọn họ.

      cười hì hì suy tính những điều nhặt trong đầu, hình ảnh này khiến Kha Dĩ Huân đột nhiên phiền chán, như vậy... Khiến có cảm giác người ngồi bên cạnh chính là Thần Thần.

      Đột ngột dừng xe, mãnh liệt mở cửa: “Xuống ! Tự em về nhà, tôi còn bận phải đến nơi khác.”

      Gần như là bị hối thúc xuống xe, còn chưa đứng vững đóng sầm cửa nghênh ngang lái . Khốn kiếp! nghe lời ba mẹ, sớm hay muộn cũng phải chịu đừng! thở phì phò trừng mắt nhìn thân ảnh ngày càng của chiếc xe, còn rất xa cửa chính của khu biệt thự, trong lòng Diệp Nhiễm mắng chửi Kha Dĩ Huân đúng 100 lần, có ném cũng nên ném ở trạm xe buýt chứ?


      Chương 8

      “Vâng, vâng ạ.” Diệp Nhiễm vừa nghe điện thoại vừa đứng đắn gật đầu: “Con biết rồi ạ, cám ơn bác, bác .” Cúp điện thoại hít sâu hơi, đột nhiên cười ha hả, mạch chạy vào phòng: “Ba, mẹ, con thành công rồi! Ngày tới, nhà họ Kha chính thức hẹn gặp ba mẹ, bàn tính chuyện đính hôn!”

      Gần tháng qua, sự nỗ lực của cuối cùng cũng thành công! Tuy rằng mục đích thực dụng nhưng trả ơn họ bằng chân tình và thành ý!

      Diệp Thế Ấm và vợ ngay từ đầu cũng bị sự phấn khích của lây nhiễm, cũng cao hứng cười, sau đó bọn họ lập tức lo lắng.

      Diệp Thế Ấm đưa tay, thở dài hơi: “Tiểu Nhiễm, chúng ta làm vậy có được ? Dù cho con được gả vào nhà bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc trợ giúp con, cũng chưa chắc sẽ đầu tư nâng cấp cửa tiệm hoành thánh! Con làm như vậy có phải quá ngây thơ quá !”

      Diệp Nhiễm muốn nghe, đáp trả bằng giọng điệu tự tin: “Ba, con có thể gả vào nhà họ Kha, ít nhất cửa tiệm của mình còn có hi vọng, nếu con làm như vậy, chút hi vọng cũng tiêu tan!”

      Diệp Thế Ấm mệt mỏi lắc đầu: “Số tiền chúng ta bán cho họ cũng đủ để mở một cửa tiệm mới hoành tráng hơn rồi!”

      Diệp Nhiễm trừng mắt với ông, trong lòng ông chỉ biết đến tiền! “Ba, bỏ con tép làm sao bắt được con tôm! Nếu chúng ta thành công, cửa hiệu lâu đời của ông nội chẳng những có thể giữ lại, còn có thể phát dương quang đại!” biết chuyện này đối với ba căn bản quan trọng, đành phải tung ra lý do chấn động: “Đến lúc đó, chỉ cần chúng ta bỏ ra 1/3 giá cũng có thể mua lại các cửa tiệm, kiếm lời còn hơn ban đầu!”

      Nhìn đôi mắt tỏa sáng của Diệp Thế Ấm, Diệp Nhiễm thầm than thở, trách được đến thời của ba tâm huyết của ông nội bị đổ bể.

      “Tiểu Nhiễm, lại đây.” Bà Diệp ưu sầu kéo con đến góc sân, ngồi xuống ghế. “Tiểu Nhiễm, mẹ biết là con luôn rất nỗ lực nhưng hôn nhân phải giao dịch, con gả cho con trai nhà bọn họ, hạnh phúc sao?”

      Diệp Nhiễm nghĩ nghĩ chút, vẻ ngoài của Kha Dĩ Huân, hạnh phúc... Hầy, gương mặt của ta khiến cho gò má ửng hồng, nhìn mẹ ưu sầu, đành lòng : “Mẹ, mẹ nhất định là chưa nhìn thấy Kha Dĩ Huân, ấy rất đẹp trai, tính tình... tính tình cũng rất tốt.” chột dạ cà lăm: “Con rất muốn lấy ấy.”

      Bà Diệp cúi đầu xuống đất, bản thân con bà tự biết nhìn người, từ đến lớn tính cách luôn bình tĩnh, tại nó quyết tâm, khuyên thế nào nó cũng nghe. Bà giương mắt nhìn gương mặt phấn chấn của con , nó còn quá , quá đơn thuần, hôn nhân là cái gì... Nó cũng hiểu!

      Hai nhà gặp mặt ở một khách sạn xa hoa, ông bà Diệp nhìn thấy ông bà Kha thì biết là người lịch sự, đặc biệt là Bà Kha cũng rất ân cần, tính cách trầm tĩnh, để lại ấn tượng tốt với bọn họ.

      Kha Thiệu Vĩ cũng rất dễ chịu, gặp mặt ông mới biết vì sao Diệp Thế Ấm giữ gìn được sản nghiệp của tổ tiên, nguyên nhân là ăn nhậu, cờ bạc, lại còn biết kinh doanh, vì chuyện này mà ông Kha đối với Diệp Nhiễm hài lòng hơn.

      Diệp Nhiễm vui mừng vì hai mẹ con bà Hồ xuất , giờ phút này muốn nhìn thấy mặt bọn họ, cũng muốn nghe lời cay độc, vốn lo ba mẹ có cái nhìn thiện cảm đối với nhà chồng.

      bất an liếc mắt ra ngoài cửa, Kha Dĩ Huân sao còn chưa tới? Cầu trời phù hộ tâm tình của ta hôm nay tốt, đem những lời độc địa giữ chặt trong lòng, đừng lúc nào cũng toát ra lời khiếm nhã!

      Phục vụ bàn đột nhiên tươi cười chìa tay, làm một động tác chào đón.

      Trong lòng Diệp Nhiễm vừa vui mừng vừa khẩn trương, ta tới rồi!

      vào là người đàn ông đẹp trai, biết!

      Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn ta, ta lại cười nhạt, yên lòng nhìn về phía mọi người khẽ gật đầu.

      Kha Thiệu Vĩ thấy vợ chồng nhà họ Diệp vừa ngạc nhiên vừa hài lòng, giấu được tự hào : “Đây là con trai út của tôi, Dĩ Hiệt, du học ở Pháp mới về.”

      Bà Diệp gật đầu cười, nghĩ tới Tiểu Nhiễm kết hôn với đối tượng này, xem ra rất ôn hòa, bao nhiêu lo lắng của bà tự nhiên biến mất.

      Diệp Thế Ấm đặc biệt hài lòng, ông nghĩ rằng nhà họ Kha lại muốn con ông lấy người trước mặt, ngoài vẻ đẹp trai khí chất so với Kha Dĩ Huân cũng ngang ngửa. Kha Dĩ Huân... Ông luôn sợ Kha Dĩ Huân, có thằng con rể như vậy rất dễ ngột ngạt, vẫn là người trước mặt tốt hơn.

      Bầu khí nhiệt tình hơn bởi vì sự xuất của Kha Dĩ Hiệt, ông bà Diệp được dịp khen ngợi con rể tương lai, ông bà Kha nghe xong thì cũng nở mày nở mặt. Trong phòng tràn ngập tiếng cười, hai nhà thông gia ai nấy cũng đều hài lòng.

      Diệp Nhiễm sốc đến độ nên lời, nhà họ Kha thậm chí có đến hai người con! , nằm mơ cũng ngờ. Thất bại rồi, luôn luôn muốn gả vào nhà họ Kha nhưng lại xác minh rõ ràng! Trách được cái tên kia vô cùng thông minh, ở phương diện kết hôn luôn đề cập mơ hồ, nguyên nhân là sớm bàn tính!

      phát người đàn ông trước mặt cũng hứng thú nhìn , thẳng thừng lườm ta, người dư thừa!

      Mặc dù bị Diệp Nhiễm liếc xéo liếc dọc, người đàn ông trước mặt vẫn cười xấu xa, giống như là nhìn thấu cam chịu phẫn hận trong lòng , điệu bộ ta hả hê khi thấy người khác gặp họa.

      Diệp Nhiễm nhíu mày, ngờ rằng người con trai út của nhà họ Kha cũng rất đẹp trai, gương mặt hiền hòa, ở người ta toát ra loại khí chất quen thuộc, khí chất này rất giống với Kha Thiệu Vĩ, điềm đạm. ta phải là Kha Dĩ Huân, ta... thể giúp gánh vác hoành thánh Chính Hoa.

      Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy ta… chỉ biết… chỉ biết im lặng.
      thư hồ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9

      Bà Kha cầm tay Diệp Nhiễm ra khỏi thang máy khách sạn, cười tủm tỉm với con trai: “Trời vẫn còn sớm, mẹ và ba con về nhà trước, con ở lại đây dạo với Tiểu Nhiễm, hoặc xem phim cũng được.”

      Theo bản năng Diệp Nhiễm muốn từ chối, được, đối tượng này phải là người muốn kết hôn, muốn cùng ta giải thích!

      Đáp lại là vẻ mặt cực kỳ sảng khoái của Kha Dĩ Hiệt, thái độ của ta khiến cho vợ chồng nhà họ Diệp cũng rất hài lòng.

      Diệp Nhiễm và Kha Dĩ Hiệt liếc nhìn nhau, trưởng bối đều cả rồi, lời nói trong họng nghẹn cả tối. Tuy rằng lần đầu gặp mặt, hai người xem như ăn ý, bọn họ về phía hẻo lánh ở bãi đỗ xe.

      là Kha Dĩ Hiệt đúng ?” Diệp Nhiễm lườm ta cái, tận lực khách sáo : “Người tôi muốn lấy là Kha Dĩ Huân!”

      Dĩ Hiệt mỉm cười: “Em thẳng thắn thật.” ta nhìn , trong lòng gợn lên cảm thụ khác thường, cứ như vậy mà muốn gả cho trai của , tốt chút nào.

      nghĩ thế nào?” Diệp Nhiễm nhíu mày, hiểu nụ cười hì hì mặt ta, vì sao ánh mắt ta nhìn kỳ quái như vậy! Giống như thương hại, chẳng lẽ vì muốn gả cho Kha Dĩ Huân?

      “Suy nghĩ của em và tôi rất giống nhau. Em muốn gả cho ai là chuyện của em, hiện tại tôi cũng chưa muốn cưới vợ.” ta nhếch miệng, giọng cực kỳ khẳng định.

      “Vậy tốt rồi, tốt rồi.” Diệp Nhiễm thả lỏng tảng đá trong lòng, nhất thời mặt mày hớn hở: “ muốn đâu thì tùy ý, đừng gây rắc rồi cho tôi là được.”

      “Tôi khiến em phiền toái?” Dĩ Hiệt cười thành tiếng, bé này cũng vui tính. “Hình như người đột nhiên đề xuất phải gả vào nhà họ Kha là em, bây giờ lại khiến tôi trở tay kịp! Phỏng chừng chỉ cần tôi rời khỏi đây, ba mẹ tôi lại tưởng người bỏ rơi em là tôi.”

      “Rời khỏi đây?” Diệp Nhiễm cười tít mắt. “Bay về nước Pháp? Vậy mau , tiễn! Ngàn vạn lần đừng trì hoãn, đêm dài lắm mộng!”

      Kha Dĩ Hiệt nhìn Diệp Nhiễm cười ngừng, nghĩ tới là người như vậy, rất thú vị. “À, vì sao em nhất định phải lấy Kha Dĩ Huân? Thích ta?” Kha Dĩ Hiệt ngừng cười, nhìn kỹ .

      “Thích?” Diệp Nhiễm nhất thời ho sặc sụa: “Tôi thích hoành thánh Chính Hoa!” nhìn người đối diện, biết vì sao cùng ta chuyện rất thoải mái, tự do tự tại: “Luận nhân phẩm, so với ta tốt hơn nhiều! Ít nhất là khi ở cạnh nhau. Nhưng thể giúp tôi cai quản cửa hiệu của ông nội.” cảm khái .

      “Nếu ai có thể giúp em cai quản sản nghiệp của tổ tiên, em gả cho ai cũng được?” Kha Dĩ Hiệt cay độc nói.

      Diệp Nhiễm ngạc nhiên nhìn ta, câu hỏi này nghe thật kỳ lạ, có vẻ chế nhạo vừa hợm hĩnh vừa đê tiện. Nhưng mà... đây cũng là , ít nhất thể phản bác. Do dự chút, vẫn quyết định gật đầu.

      “Diệp Nhiễm, tôi hi vọng em có thể thành công. Tương lai làm chị dâu tôi, tôi có vài lời khuyên, có lẽ hữu dụng với em. trai tôi ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, tuy rằng ấy là gian thương, kết hôn với em... Tôi nghĩ khía cạnh này cũng phụ thuộc rất nhiều vào bố mẹ tôi, nhất là mẹ tôi, em trùng hợp với loại con dâu mà bà thích, bà thích con dâu tính tình dễ thương hoạt bát, thích làm nội trợ có thể giúp bà làm việc nhà.” ta khẽ mỉm cười, giống như vừa nghiêm túc vừa chế nhạo.

      “Ý là người giúp việc?” Diệp Nhiễm tức giận kêu lên.

      “Mấu chốt là như vậy” ta làm cử chỉ hòa giải để lắng nghe: “Nếu ấy thích em, em cũng đừng bao giờ thích ấy!” Nhìn gương mặt đơn thuần nhắn, trong lòng ta đột nhiên khó chịu, nghĩ đến chuyện mà bé đối diện cái gì cũng biết, rất nhiều việc... biết. Dù có nỗ lực cũng thể giải quyết được. Vận mệnh biết là trêu chọc ấy hay là trai mình.

      Diệp Nhiễm cười nhạo, cách dạy bảo của ta quả nhiên rất giống với ba mình, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, đa sầu đa cảm, luôn thực tế! Tình ư, bây giờ chỉ nghĩ đến sinh tử tồn vong của hoành thánh Chính Hoa. “ tính khuyên tôi cái gì? hề hữu dụng!” quệt miệng chỉ trích: “Miễn là Kha Dĩ Huân có thể giúp tôi bảo trụ hoành thánh Chính Hoa, tôi liền thích ta!”

      Kha Dĩ Hiệt nhìn ... Chắc chắn là bé này chưa từng ai, cho nên mới có thể thốt ra lời nói dễ dàng như thế, ta cười khổ, ràng là hiểu ý , cả đời hiểu cũng tốt. “Được rồi, tôi đây cho em biết một bí mật, thí dụ như sở thích của mẹ tôi, thói quen của Kha Dĩ Huân.” ta thở dài, thay thế khuôn mặt tươi cười.

      Diệp Nhiễm mặt mày hớn hở: “Được! Tương lai tôi có thể trở thành chị dâu của , cũng đối xử tốt với !”

      Kha Dĩ Hiệt bật cười: “Cám ơn trước, chị dâu tương lai!”

      Kha Dĩ Hiệt quyết định bay trở về nước Pháp khiến tất cả mọi người đều thất vọng, Diệp Thế Ấm và vợ hiểu, ngày đó phải là tốt lắm sao, lúc Tiểu Nhiễm trở về vẻ mặt tươi cười như hoa, bọn họ còn tưởng rằng chuyện kết hôn như đinh đóng cột!

      Kha Thiệu Vĩ tức giận gọi điện la mắng con trai. Bà Kha thì dùng những lời ngọt ngào an ủi Diệp Nhiễm.

      Diệp Nhiễm hiển nhiên đau lòng, đối với Kha Dĩ Hiệt có công rất lớn, ta đã nói với rất nhiều bí mật, bây giờ bất khả chiến bại rồi, sự việc này cứ khiến bà Kha cách hai ba ngày gọi điện cho .

      biết nhà họ Kha cũng gây áp lực rất lớn với Kha Dĩ Huân, có đôi khi bọn họ lại kêu ta trở về. Ánh mắt Kha Dĩ Huân nhìn ngày càng thống hận, mỗi lần ba mẹ ta cầu ta đưa về nhà, ta bằng mặt bằng lòng ném giữa đường, chuyện này khiến có cảm giác thành công, có lần cầu ta, rốt cục ta cũng chở tới trạm xe buýt.

      Diệp Nhiễm cố ý mặc một chiếc đầm màu hồng phấn, là mẹ mua cho mặc vào những dịp quan trọng. Hôm nay chính là một ngày như vậy, rốt cục cũng cùng Kha Dĩ Huân đàm phán đến chuyện kết hôn! Nếu thuận lợi, có lẽ hôm nay bọn họ làm thủ tục, mấy tháng nay nỗ lực ngừng để đạt được những thành quả, nhìn vào gương cười ha ha, nỗ lực tất có hồi báo, là chân lý!

      Trước khi ra cửa dặn dò ba mình mấy lần, nhất định phải ở nhà nghe điện thoại, ngàn vạn lần thể để ra sự ́!

      Lần đầu tiên đến văn phòng chính của Kha Dĩ Huân, rất lớn, là phung phí tiền bạc. Kha Dĩ Huân nghiêm mặt ngồi ghế xoay, lạnh lùng nhìn Diệp Nhiễm, vừa đặt mông xuống nghe ta trầm giọng hỏi: “Vì sao em cứ muốn gả cho tôi?”

      Diệp Nhiễm lườm mắt, cười khúc khích: “Nếu tôi gả cho , có thể cho ba tôi một khoản tiền nhất ̣nh, sau đó sẽ đem các cửa tiệm hoành thánh trả lại cho tôi ?”

      thể!”

      “Vậy thì được.” Diệp Nhiễm ra vẻ trưởng thành liếc ta cái.

      “Dù em có làm vợ tôi, tôi cũng sẽ đem các cửa tiệm hoành thánh của em tháo dỡ như thường!” ta trịnh trọng tuyên bố.

      “Tôi đã từng nói chuyện với ba mẹ , bọn họ cũng ngại kể.” Diệp Nhiễm dương dương đắc ý: “Dù có làm gì chăng nữa, quyết ̣nh cuối cùng vẫn là của ba . Ngay cả chuyện bác ấy dự ̣nh phân chia bao nhiêu tài sản cho , cũng thể biết?”

      Kha Dĩ Huân hừ lạnh: “Em tính toán chu đáo, thậm chí còn tính đến chuyện di sản.” khinh thường , Dĩ Hiệt quay về Pháp là biết tình hình ổn, nhìn ở nhà tiến dần từng bước kế hoạch, trong lòng đã có tính toán rồi.

      Nếu thể cưới người , vậy cứ cưới người ba mẹ thích, ít nhất bọn họ còn quan tâm đến chuyện của . Nhìn thấy ba mẹ mình thích như vậy... thể thừa nhận, rất biết dỗ ngọt bọn họ, cưới , ngoài việc lời được 5 cửa tiệm hoành thánh, cũng xem như là trả hiếu cho ba mẹ. Dù sao thì cũng bán mạng lấy lòng ba mẹ , trời sinh nội trợ cũng hiếm.

      “Kha Dĩ Huân, nếu tôi gả cho , chúng ta sẽ là người nhà, bất luận là như thế nào, tôi cũng đối xử tốt với .” gật đầu cam đoan, dù là báo đáp, cũng đối xử tốt với !

      “Thôi .” kiên nhẫn cười nhạo: “Em lời này vô số lần rồi. Em cứ điều kiện, tay giao hàng tay kết hôn, có hôn lễ, có tuần trăng mật, sau khi kết hôn được quấy nhiễu sinh hoạt hoặc thói quen của đối phương.”

      tình nguyện cưới tôi sao?” hơi khó chịu, như vậy được mặc áo cưới?

      “Ai có thể vui mừng khi cưới con của cửa tiệm hoành thánh?” liếc cái, tức giận .

      “Ừ...” xoay mắt: “Có thể ghi thêm điều kiện vào trong hiệp nghị, muốn đầu tư cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa?” Như vậy mới yên tâm.

      thể!” Hai hàng lông mày của Kha Dĩ Huân nhíu chặt: “Ngay từ đầu, điều kiện chính là các người bán 5 cửa tiệm đó cho tôi với giá rẻ, em bước vào làm dâu nhà họ Kha. Thế quái nào tôi phải đầu tư cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa?”

      !” nhảy cẫng lên, vươn ngón trỏ oán hận chỉ vào mặt ta, gian trá! ràng là ta khen hoành thánh của cửa tiệm rất ngon, ràng là ta đáng giá đầu tư. Nhưng... tại nhớ lại, ta xác thực có thái độ tích cực. hiểm tiểu nhân!

      “Thế nào? đồng ý thôi vậy. Tôi rất vui vì em sẽ chủ động đổi ý.” Kha Dĩ Huân dựa lưng vào ghế, hứng thú châm chọc.

      Diệp Nhiễm tức giận đến phát run, có cách nào... Thân thể mềm nhũn dựa vào ghế, ấm ức dẩu môi nửa ngày trời, Kha Dĩ Huân cũng để ý . “Hình đám cưới dù sao cũng phải chụp chứ?” cũng muốn được mặc thử áo cưới lần! Có nào trông mong chứ!

      Kha Dĩ Huân tự tin khoanh tay: “ chụp, em có ý kiến?”

      ! Đừng khinh người quá đáng!” giận sôi sục.

      ngồi thẳng người bắt đầu xem văn kiện, quyết đoán cho thấy đàm luận kết thúc.

      Diệp Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, nhẫn, nhẫn, nhẫn nhục! nhịn, toi mất mục đích lớn! Nếu quả thật có ngày ông Kha khẳng định đem cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa chia tài sản cho , chuyện thứ nhất muốn làm là đá cước lên mặt Kha Dĩ Huân!

      Luật sư bận rộn đưa giấy tờ cho Kha Dĩ Huân, Diệp Nhiễm, Diệp Thế Ấm. Khi Diệp Thế Ấm ký tên xong thì ông đột nhiên đau buồn, nhận thức được tâm huyết của ba mình đều bị ông phát bại hết. Nhưng nhìn thấy những con số tấm chi phiếu kia, ông lại trở nên phấn khích, nửa đời sau ông biến thành triệu phú rồi.

      Diệp Nhiễm viết xong tên của mình, nhìn vào hàng chữ bên cạnh: “Kha Dĩ Huân”, trong lòng đột nhiên gàn dở, ba chữ kia đại biểu cho việc ta đã là chồng mình sao? Chỉ vỏn vẹn ba chữ, ta tự nhiên trở thành người nhà của ?

      Kha Dĩ Huân ký vào giấy chứng nhận kết hôn, ngẩng đầu phát Diệp Nhiễm ngẩn người: “Làm gì đó, mau đổi!” lườm cái rồi thúc giục.

      “Vâng, vâng.” trao đổi giấy chứng nhận kết hôn, lại lần nữa viết tên mình cạnh tên của ta.
      thư hồ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10

      Diệp Nhiễm xách valy từ cửa ra, Kha Dĩ Huân phái hai trợ thủ tới giúp , bọn họ nhìn khách sáo hỏi: “Còn gì nữa ạ?” Diệp Nhiễm lắc đầu.

      Ông bà Diệp đứng trước cửa nhà nhìn con gái, bọn họ cau mày, mặt nghi hoặc. Đứa con trai của nhà họ Kha láo toét, hôn lễ, tuần trăng mật, đến cả việc tới đón con gái bọn họ cũng ? tình đến nước này, đăng ký kết hôn đành, Tiểu Nhiễm lại tràn đầy tự tin, đêm qua còn chủ động an ủi bọn họ, cái gì vạn khởi đầu nan, về sau sẽ may mắn, còn có thể chấn hưng hoành thánh Chính Hoa.

      “Ba, mẹ, con đây!” Diệp Nhiễm mặt mày hớn hở, vẫy tay chào tạm biệt, bà Diệp thở dài, nghĩ con mình vẫn còn tự tin như thế, thật là…

      Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ, Diệp Nhiễm chỉ biết thờ dài, như thế nào bọn họ cũng tin. Nếu Kha Dĩ Huân nhiệt tình tới đây đón , cũng bị ba mẹ nhìn mình với ánh mắt soi mói. quan trọng, trái tim đều làm bằng thịt, chỉ cần đối xử tốt với , để tức giận, thể nào cũng tốt với .

      Diệp Nhiễm mở to mắt nhìn tòa biệt thự tinh xảo trước mặt, đây là nhà mới của sao? biết Kha Dĩ Huân thích phung phí tiền bạc, thể thừa nhận, ta rất có mắt thẩm mỹ, phung phí tiền rất đáng. Mật mã cửa là ta gửi qua tin nhắn cho , còn ân cần gửi tặng vẻ mặt đáng trong tin nhắn, kết quả ta cũng để ý, phỏng chừng sớm quên mất tin nhắn của rồi.

      Mở cửa, trợ thủ xách hành lý vào nhà rồi rời . Diệp Nhiễm nín thở cẩn thận nhìn căn nhà, rất đẹp! chắc chắc trong phòng có người mới ngồi sofa ngạc nhiên la to. rất thích nơi này, căn phòng cũ ở nhà ông nội thuộc loại cổ xưa, trang trí quá cũ, dường như có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc. Nơi này thì khác, tràn ngập cảm giác thời thượng, rất hợp với nơi ở của người trẻ tuổi.

      Diệp Nhiễm hưng phấn chạy lên lầu, lần lượt đẩy cửa phòng ra tham quan, trong lòng sảng khoái đồng thời ngọt ngào, ngôi nhà vừa mới trang hoàng lại, đẩy cửa ra còn nghe mùi nước sơn, ta vì nghênh đón mà chuẩn bị rất nhiều.

      Diệp Nhiễm vào phòng Kha Dĩ Huân, ta có ở đây, vừa vui mừng lại vừa cảm thấy tội lỗi, giống như vụng trộm lẻn vào nhà người ta. cong khóe môi, tốt, mình bây giờ sẽ là nữ chủ nhân của căn nhà này, pháp luật đã thừa nhận, đương nhiên căn phòng này cũng là của mình.

      Kha Dĩ Huân rất biết hưởng thụ, phòng ngủ lớn như vậy! Phòng tắm, ban công, thư phòng đều được thay đổi. Diệp Nhiễm kéo tủ tường ra, a? Quần áo của ta nhiều quá, ngăn tủ đầy ấp quần áo ... Thậm chí cũng chừa một ngăn cho !

      Diệp Nhiễm cẩn thận nhìn, có tủ tường, cả căn phòng đều có gì chừa trống cho , hoàn toàn là lãnh địa của ta.

      Keo kiệt, xem ra ta cải biên căn phòng phải vì hoan nghênh , từ cao hứng trở thành hụt hẫng. rầu rĩ dẩu môi đến hành lang. căn phòng trống, gian bên trong hoàn toàn mới, phòng tắm, ngăn tủ trống rỗng, là phòng khách sao?

      lại xuống lầu, cẩn thận nhìn phòng bếp, gia vị đầy đủ, nồi bát muôi bồn cũng đều rất nhiều, giống với người đàn ông độc thân thân. cái khuôn đúc trong ngăn kéo, hẳn là để làm bánh ngọt, nướng bánh bích quy, Diệp Nhiễm hưng phấn, biết Kha Dĩ Hiệt học nấu ăn, đại khái là trước khi ta xuất ngoại đã ở đây.

      Diệp Nhiễm cầm lọ dấm chua bàn, lau sạch, nhìn qua quá thời hạn. lại kỹ lưỡng kiểm tra, đồ quá thời hạn rất nhiều. tìm cái túi đựng rác, trực tiếp vứt chúng vào. Có lẽ đây là thói quen từ , phá lệ thích phòng bếp, trình độ coi trọng tương đương phòng ngủ.

      Trong tủ lạnh trừ bỏ bia rượu cái gì cũng đều có, chỉnh tề như ở khách sạn. mở tủ bên cạnh, rất... rất nhiều đồ ăn vặt! tiếp tục lấy túi đựng rác, đem hết các thứ bỏ vào, có những thứ mặc dù chưa hết hạn nhưng nhìn qua rất cũ kỹ, do dự chút rồi cuối cùng vẫn quyết định bỏ hết chúng vào túi.

      Diệp Nhiễm nhìn xung quanh, cửa sau có thùng rác to, xách túi ra ngoài. Hàng xóm kế bên cắt cỏ, thấy Diệp Nhiễm ra còn nhiệt tình chào hỏi: “Em về rồi à?”

      Diệp Nhiễm sửng sốt, nhận nhầm người sao? Ném túi đồ xuống đất, sau đó qua chào hỏi: “Xin chào, tôi là Diệp Nhiễm.” cười tủm tỉm giới thiệu.

      Người phụ nữ cũng cười trả lời: “Chị là chị Trần, em quên rồi sao?”

      Sau khi nhìn kỹ lại, chị Trần có chút xấu hổ, tuy rằng hai người này có khí chất rất giống nhau nhưng nhìn kỹ quả giống.

      Chị Trần nhanh chóng ngồi xổm xuống tiếp tục nhổ cỏ, ngàn vạn lần đừng vì chị lỡ lời mà khiến vợ chồng son người ta hiểu lầm. Diệp Nhiễm cũng tiến tới giúp chị Trần, hiển nhiên để ý, chị Trần thầm nhõm thở ra.

      “Chị thích trồng hoa sao?” Diệp Nhiễm muốn nhảm, nhân duyên của từ trước đến nay đều tốt, đến nơi nào cũng muốn kết bạn.

      “Ừ, ừ.” Chị Trần tận lực ít .

      “Hôm nay em mới chuyển đến, chị Trần, gần đây có siêu thị nào ạ? Kha Dĩ Huân, trong nhà ấy toàn đồ hết hạn, chắc chưa bao giờ ở nhà nấu cơm.” vừa nhổ cỏ vừa oán giận.

      Chị Trần mỉm cười: “Cậu ấy liên tục bận rộn, trong nhà lại kinh doanh cửa hàng, chuyện này cũng bình thường thôi. Em là bạn của cậu ấy?”

      Diệp Nhiễm đột nhiên xấu hổ, đây là lần đầu tiên dùng thân phận kia giới thiệu: “Em... em là vợ của ấy.”

      “À.” Chị Trần hơi bất ngờ, bây giờ nam nữ sống chung đều mình là vợ hoặc chồng của đối phương, nhưng mà... có phải ấy còn quá tuổi ? “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

      “Dạ, 20 ạ, vừa đủ tuổi kết hôn.” có chút tự hào .

      Chị Trần buồng cười lại liếc nhìn Diệp Nhiễm, chẳng lẽ Kha Dĩ Huân và ấy thực sự kết hôn? Tính cách thật trẻ con, chị nhịn được cũng nở nụ cười, hàng xóm mới đáng , vừa gặp mặt thấy thích.

      “Chiều nay chị cũng mua đồ, cùng chứ? Ở đây cách siêu thị hơi xa.”

      “Vâng! Vâng ạ!” Diệp Nhiễm liên tục gật đầu, ánh mắt khẽ cong lên.

      Mua ít đồ đạc, còn phiền chị Trần theo xách đồ giúp .

      Diệp Nhiễm lời cảm ơn, sau đó tiễn chị Trần ra về. chạy mạch đến tủ lạnh để lấy nước, cả buổi trưa ở trong siêu thị giọt nước nào ở trong cổ họng.

      Vừa uống vài ngụm, Kha Dĩ Huân liền mở cửa bước vào, Diệp Nhiễm cười tủm tỉm chạy đến đón, lại nhìn thấy ta mặt lạnh nhìn mấy thứ đồ mới mua về.

      ta mất hứng sao? cong khóe môi, cần phải giải thích chút: “Đồ ở phòng bếp đều đã quá hạn, tôi mới tới siêu thị mua về ít.”

      Kha Dĩ Huân bước nhanh tới, xách túi đồ lên: “Đây là cái gì?” thấp giọng quát, điệu lạnh lùng khiến Diệp Nhiễm run lên.

      “Đồ... Đồ ăn vặt!”

      Kha Dĩ Huân hung hăng vứt xuống, túi này túi nọ liền ngã mặt đất, màu sắc rực rỡ bay tán loạn. “Về sau…” gằn từng chữ từng chữ : “Trong nhà của tôi được có mấy thứ này!”

      Diệp Nhiễm bị quát đến sợ hãi, sợ tới mức hốc mắt ngân ngấn nước. ta, ta làm gì mà tức giận như vậy? Bởi vì hỏi ý kiến ta? cho phép... ràng là có nguyên nhân! Khuôn mặt ta lạnh tanh, căn bản có can đảm cãi lại, lúc ta nổi giận, trông đáng sợ.
      thư hồ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11

      Diệp Nhiễm ủy khuất nhìn xuống mũi giày, trong phòng yên tĩnh, đầu lại ong ong, chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập.

      Kha Dĩ Huân nhíu mày, có chút phiền chán nhìn những thứ tán loạn đất, cũng biết vì sao lại nổi giận với ... Đây phải là lỗi của . Ho tiếng, : “Đó là hành lý của em?”

      “A?” Đề tài chuyển đổi, Diệp Nhiễm nhất thời phản ứng kịp, nhanh chóng nâng cổ còn mang theo nước mắt nghi hoặc nhìn , ánh mắt chăm chú nhìn những vật dụng đặt cạnh cầu thang: “Vâng, vì tôi biết để chúng ở đâu, cho nên...” sốt ruột , dè dặt cẩn trọng. Mới vừa chuyển đến chọc giận , đây phải là khởi đầu tốt.

      “Em ở đây dọn dẹp, tôi giúp em di chuyển hành lý lên lầu.” cau mày, ánh mắt liếc nhìn xung quanh đại sảnh ra hiệu, ý bảo quét dọn đống đồ dưới đất, lại liếc nhìn cái, sau đó nhấc chân bước nhanh lên lầu.

      Diệp Nhiễm há mồm nhìn Kha Dĩ Huân, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tay xách nách mang, hơn nữa còn là những vật dụng có dán hình phim hoạt hình mà thích nhất, hình ảnh này hợp với . Vốn dĩ cảm thấy việc ở chung với rất khó, bây giờ xem ra có chút kỳ lạ, hỉ nộ vô thường. ngồi xổm xuống thu nhặt đồ ăn đất, rất là khó xử, vứt ư? Đáng tiếc ? Giấu ? Nếu để phát lại tức giận nữa! Nhìn ra ngoài cửa sổ, có chủ ý. Thừa dịp lại xách cái valy lên lầu, cấp tốc từ cửa sau chạy , đem tất cả đồ ăn vặt giấu ở bụi hoa hồng gần dưới chân tường, ngày mai đem đến phân chia cho các người giúp việc ở cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa.

      Vừa mới vào nhà, Kha Dĩ Huân từ thang lầu xuống đến nơi, liếc mắt cái cũng phát Diệp Nhiễm có hành động kỳ lạ, Diệp Nhiễm chạy nhanh vài bước đến tầm mắt của Kha Dĩ Huân, lấy lòng cười nhìn : “Buổi tối muốn ăn cái gì? Tôi có thể làm cho .”

      di chuyển tầm mắt, vô ơn : “Buổi tối ra ngoài ăn.”

      “Vâng ạ!” lúc này rất buồn cười, xem ta hành xử điên rồ xong, còn biết mời ra ngoài ăn cơm, tình huống này quá tệ, ta cũng đến nỗi xấu.

      Đem đồ thừa đặt ở phòng bếp, lấy đồ uống trong tủ lạnh, uống ngụm, yên ổn cầm thêm lon nước đưa qua cho người ngồi xem tivi. “Tôi uống cái này!” nhìn khách sáo. Diệp Nhiễm cứng đờ, lại mất hứng rồi sao? “Đổi giúp tôi lon sô đa!” khéo léo xử lý sai .

      “Vâng, có ngay ạ.” nhàng thở ra, ra ta uống nước trái cây. vừa giúp khiêng hành lý lên lầu, thái độ ác liệt của giảm ít trong lòng , điều chỉnh tâm lý cân bằng chút. Từ ngày biết , phải là người tốt, ở cùng dưới mái nhà, nhịn, loạn mưu lớn, nhanh chóng đem những từ ngữ này thuộc nằm lòng, cười toe toét thay lấy lon sô đa. Đại thiếu gia nhìn cũng thèm nhìn , càng miễn bàn lời cảm tạ. hừ lạnh xem thường, muốn cho cơ hội chuộc tội hả? Kha Dĩ Huân đáng chết!

      Trong lòng yên lặng mắng , dọc theo đường lên lầu, mở cửa căn phòng, là căn phòng đó. nghi hoặc qua, quả nhiên, hành lý của đều bị để bên trong. Gì chứ? Sống riêng? nhíu mày, có vẻ như muốn thừa nhận là vợ hợp pháp phải cần ít thời gian. Thế này cũng tốt, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng cùng chung chăn gối là thể chịu nổi. Có chút thất vọng nhưng lại vụng trộm nhõm.

      Tải truyện tại nghiepdµ.ñet

      hơn 6 giờ tối. Diệp Nhiễm đói bụng, giữa trưa ăn gì. Rửa mặt, chải đầu, buổi tối phải ra ngoài ăn cơm, cố ý cài băng đô tóc, đeo khuyên tai xinh đẹp.

      Chạy xuống cầu thang lại nhìn thấy Kha Dĩ Huân, TV cũng tắt . nhìn xung quanh, nơi nào cũng thấy, có chút lo lắng, chẳng lẽ ta rồi?

      “Kha Dĩ Huân!” lớn tiếng gọi.

      “Gì chứ?” Giọng kiên nhẫn ở trong căn phòng vang lên, lập tức chạy tới, cực lực mở cửa, nhìn Computer, thấy hổn hển thở gấp cơ hồ xô phát hoảng tiến vào cửa.

      “Sao vậy?” trừng mắt nhìn .

      nhàng thở ra, ánh mắt giận dữ, quệt miệng liên tục hướng vẫy tay: “Nhanh , nhanh ! Tôi rất đói bụng! muốn mời tôi ăn cái gì?”

      Kha Dĩ Huân hừ lạnh tiếng, nhìn , lưu các tập tin trong máy vi tính: “Dĩ nhiên phải là hoành thánh.”

      Ra khỏi tiểu khu, ánh mắt Diệp Nhiễm cẩn thận nhìn bên ngoài, chỗ kia có cửa hàng, kế bên còn có ngân hàng, quá khẩn trương, cùng chị Trần ra ngoài chỉ lo tán gẫu, chịu tìm hiểu xung quanh. Kha Dĩ Huân với ba mẹ của ta giống nhau, sống ở ngoại thành, phải xa mới có khu buôn bán, muốn mua hoa quả thực phẩm cũng bất tiện! xe buýt càng kinh khủng hơn, nhìn thấy tuyến đường xe buýt ở chỗ này website.

      “Kha Dĩ Huân...” muốn hỏi phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể đến trung tâm thành phố.

      “Sao?” lại thờ ơ lãnh đạm.

      quay sang nhìn , hay là thôi , nhìn thấy biểu cảm tốt lành gì, hỏi cũng biết. Đừng , hôm nay trong lúc vô tình hỏi chị Trần, chị cũng cứng họng. Hoặc là hỏi ba mẹ mình còn thực tế hơn.

      “Thế nào?” Thấy gọi tên mình lại chuyện, kiên nhẫn thúc giục.

      có gì! Chuyên tâm lái xe của !” cũng học khẩu khí chuyện của , kiên nhẫn trả lời, quả nhiên đôi mắt xinh đẹp kia lập tức muốn giết người liếc về phía , ra ánh mắt của ta thu hút như vậy?

      Kha Dĩ Huân chống cằm nhìn người đối diện ăn hết hai bát mì trước mặt, lúc Diệp Nhiễm ăn bát thứ ba, thở dài lắc đầu: “Bây giờ tôi biết vì sao cửa tiệm hoành thánh của các người kiếm được tiền, em ăn nhiều như vậy, có thể trụ cửa tiệm cho đến bây giờ, tính ra em cứng cỏi.”

      Diệp Nhiễm hút nửa thanh mì sợi vào miệng, ra rảnh rỗi chỉ có thể trừng mắt nhìn , cuối cùng nuốt xong mới cay đắng trả lời: “Tôi đói bụng! thử ngày dùng hết thể lực của mình xem!”

      “Em làm việc gì mà dùng hết thể lực hả? Ở nhà phá nhà của tôi sao?”

      Kha Dĩ Huân đột nhiên quay đầu, Diệp Nhiễm cũng nhìn theo ánh mắt của , đôi vợ chồng trẻ tới cạnh bàn bọn họ, oa, bọn họ đẹp đôi, là ngôi sao ư?

      “Dĩ Huân?” Đới Thần Thần có chút vui mừng, kéo Đường Lăng Đào tới. “ ở đây ăn cơm sao?” phấn chấn nhìn Diệp Nhiễm, nghe Dĩ Hiệt Kha Dĩ Huân kết hôn, vị này chính là? “Đây là vợ của đúng ? đáng , rất xinh đẹp!”

      Kha Dĩ Huân liếc Đới Thần Thần cái: “Cái gì vợ lớn, vợ ở đây.”

      Thần Thần cũng cảm thấy lỡ lời, phồng mắt, nghiêm túc giải thích: “Ý em là, tuổi ấy còn . À, chị là Đới Thần Thần, đây là chồng của chị.” quay đầu kéo cánh tay Đường Lăng Đào, dắt ta tới gần Diễm Nhiễm.

      Diệp Nhiễm thấy mọi người chào hỏi, Kha Dĩ Huân lại trầm ngâm ngồi ở ghế tựa phản ứng, đành phải tự mình đứng lên, gật đầu hoàn lễ: “Xin chào, em tên là Diệp Nhiễm.”

      Đường Lăng Đào mắt lạnh nhìn Kha Dĩ Huân lát, từ trong miệng ra mấy chữ: “Ấu dâm!” (1)

      (1) Tức là những người đàn ông thích quan hệ tình dục với trẻ hoặc mới dậy .

      Kha Dĩ Huân dùng khóe mắt liếc ta: “Lo mà ăn cơm của cậu ! Đừng ở chỗ này mà ghê tởm tôi.”

      “Chúng ta , chúng ta thôi!” Đới Thần Thần trừng mắt nhìn Đường Lăng Đào vài lần, dắt ta khỏi.

      “Bọn họ là ai vậy ạ?” Diệp Nhiễm hâm mộ quay đầu nhìn bóng lưng bọn họ, vợ chồng bọn họ ân ái. “Bạn của sao?”

      “Ừ.” Kha Dĩ Huân tùy tiện lên tiếng, trừng mắt: “Em còn muốn ăn bát thứ tư? Muốn người ta khiêng về?”

      “A? Đợi chút, tôi ăn hết .” Diệp Nhiễm lại bắt đầu dọc chiếc đũa vào mì sợi.

      đường trở về Kha Dĩ Huân chuyện, biết là nghĩ gì.

      Diệp Nhiễm ăn uống no đủ, hưởng thụ nhìn đèn đường, có chồng cũng tốt, tuy rằng hơi kỳ quái nhưng rất thực dụng.

      “Kha Dĩ Huân” gọi tên với tâm tình cực tốt: “Ngày mai tôi cùng làm, có thuận đường ? ba ngày nay tôi đến cửa tiệm, biết có vấn đề gì xảy ra .”

      “Chuyện của cửa tiệm hoành thánh, về sau em bớt quản ! Nó còn là cửa tiệm của em! Ăn no rửng mỡ!” mãnh liệt , thanh tàn nhẫn khiến đột nhiên nghẹn ngào.

      hạ mắt, vừa rồi tâm tình còn tốt, bỗng chốc ngã xuống đáy cốc.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12

      Xuống xe ai cũng chuyện, trầm mặc vào cửa chính, Diệp Nhiễm cố ý phía sau Kha Dĩ Huân, thấy hướng về phía sofa, vụng trộm trợn trừng mắt, còn mình thì lên lầu.

      “Đợi chút.” gọi dừng lại.

      Diệp Nhiễm đứng cầu thang, tay nắm chặt rào chắn, phải là ta muốn xin lỗi chứ? Kha Dĩ Huân quay đầu, từ trong túi áo lấy ra vật để bàn trà: “Về sau muốn mua cái gì thì hãy dùng thẻ này, tôi kêu thư ký chuyển tiền vào đó hàng tháng.” bĩu môi thầm xùy xùy. Dùng tiền bù đắp sai lầm? nhận thẻ, nhanh chân bước về phòng.

      Thay đổi chỗ ở, Diệp Nhiễm cảm thấy thoải mái mà còn mệt mỏi. Mấy ngày nay ngừng dọn dẹp mọi thứ, quả rất mệt, chuyển đến đây giống như là một cực hình nhưng ngược lại bản thân thấy yên tâm.

      Buổi sáng vẫn là theo quán tính Diệp Nhiễm thức dậy rất sớm, trời mới tờ mờ sáng, bình thường giờ này và mẹ cùng gói hoành thánh, chờ các cửa hàng khác tới lấy. ở nhà... Mẹ càng mệt mỏi. Tuy rằng mẹ luôn có thể ứng phó, muốn lo lắng, cũng rất nóng ruột nóng gan, ngày hôm qua đáng ra nên bàn luận với ta, muốn chờ cơ hội thích hợp, kết quả lại thành như vậy.

      Nằm ở giường nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên rất nhớ nhà. Ban đầu cứ theo ý mình mà làm, cuối cùng thì sao, giống như tại, dù sao cũng phải cân nhắc, còn phải xem tình huống, ngày đầu tiên, rất mệt rồi.

      Rửa mặt chải đầu mở cửa phòng, vừa vặn Kha Dĩ Huân cũng từ trong phòng ra, nghĩ tới sẽ gặp mặt ở hành lang, Diệp Nhiễm có chút xấu hổ, tự giác cúi thấp đầu.

      “Dậy sớm vậy?” Kha Dĩ Huân nhìn Diệp Nhiễm cái, thoải mái , giống như ngày hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì.

      “Vâng ạ.” Thái độ của khiến thoải mái, ít nhất đem chuyện ngày hôm qua nhắc đến. “Kha... Kha Dĩ Huân...” muốn cùng bàn luận nhưng biết vì sao giọng nói có chút run, còn cà lăm nữa chứ, những lời nói của ngày hôm qua làm tổn thương , hôm nay nếu lại nhắc đến chuyện của cửa tiệm hoành thánh, có phải hay lại bị thoá mạ?

      “Chuyện gì?” nhìn mái tóc buông dài của , cũng ngẩng đầu.

      “Tôi... ... Buổi sáng muốn ăn gì?” Lời đột nhiên vòng vo phương hướng, Diệp Nhiễm tức giận cắn môi, chết người, thế nào lại sợ ta như vậy!

      “Tôi đến công ty ăn.” bĩu môi cười, biết muốn cũng truy vấn, xoay người xuống lầu: “Tôi làm, tối nay về nhà ăn cơm.”

      Diệp Nhiễm sốt ruột chạy theo phía sau, tại còn sớm mà, làm ư? Bây giờ , lại trễ mất ngày...

      Tại bậc thang, Kha Dĩ Huân đột nhiên dừng lại xoay người, não bộ Diệp Nhiễm rối loạn cả lên, phòng bị va vào phía sau lưng , người bị đụng trúng lùi lại bước.

      “Em muốn cùng tôi chuyện?” Kha Dĩ Huân buồn cười nhìn Diệp Nhiễm sốt ruột.

      Diệp Nhiễm nuốt nước miếng: “Kha Dĩ Huân, thật ra mỗi sáng tôi đều giúp mẹ gói hoành thánh, ở nhà bây giờ có tôi, tôi sợ mẹ sẽ mệt lắm.” Sau khi ra, thở hơi, nâng mắt nhìn , vẻ mặt của thay đổi, nhìn ra nghĩ gì. lại nghẹn lời, sợ nhất là biểu cảm này của , là đáp ứng hay là phản đối căn bản nhìn ra!

      “Tôi có thể giúp cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa trở thành nhà phân phối cho nhà hàng của mình.” đột nhiên nói thẳng.

      Diệp Nhiễm nhất thời phản ứng kịp, mặt mày lập tức hớn hở, ta đáp ứng rồi sao?

      “Về việc này, chúng ta còn phải bàn lại.” tiếp tục xoay người xuống lầu.

      vừa vừa cười, nhắm mắt theo đuôi , phải biết đến điều kiện đề cập, nên vui mừng quá sớm.

      Nhìn Kha Dĩ Huân ngông nghênh ngồi ghế sofa, Diệp Nhiễm lo lắng, có thể tính đến việc cầu xin ! cũng tỏ vẻ, tiếp tục do dự rồi mới ngồi xuống ghế. đột nhiên nghiêm túc, cảm thấy thoải mái, mặt còn bắt đầu đỏ lên.

      “Cửa tiệm của em tuy rằng đã bán cho nhà tôi, hoành thánh Chính Hoa trước đây cũng là một doanh nghiệp nhỏ. Buôn bán, nhập hàng thế nào tôi mực hỏi đến.” tựa lưng vào ghế ung dung .

      Diệp Nhiễm gật gật, nhìn đầu gối mình.

      “Bây giờ em muốn đề xuất để nó trở thành nhà phân phối, tôi phải nhắc lại với em, lúc trước em hứa hẹn sẽ đem bí kíp gia truyền của hoành thánh Chính Hoa cho chúng tôi biết. tại căn cứ theo pháp luật, chúng tôi hoàn toàn có quyền lực dỡ bỏ cửa tiệm hoành thánh Chính Hoa...”

      sợ hãi ngẩng đầu, ta sự muốn tháo dỡ cửa tiệm?

      “Bây giờ có hai phương án, thứ nhất, trừ bỏ cửa tiệm hiện tại, bốn cửa tiệm khác đều có thể tiếp tục kinh doanh, trở thành nhà phân phối chính thức cho nhà hàng chúng tôi, điều kiện là em đem bí quyết gia truyền với tôi, hơn nữa được nhúng tay vào quản lý, tên cửa tiệm coi như của nhà em, mỗi tháng tôi sẽ thanh toán 40% doanh thu, cho đến khi nào tôi quyết định đóng cửa tiệm thì thôi. Điều kiện tương đương ưu việt, còn có thể ký hiệp nghị để bảo đảm, đây xem như là tôi nể mặt em là vợ danh nghĩa.” xấu xa nở nụ cười, gương mặt Diệp Nhiễm cứng đờ, hề phản ứng.

      “Thứ hai, nếu em khăng khăng muốn bảo vệ bí kíp gia truyền, hôm nay tôi sẽ sai người tháo bỏ các cửa tiệm. Các người cũng có thể tìm ̣a điểm khác để mở một cửa tiệm mới, dù sao Diệp gia bây giờ cũng đã có tiền.” cười cười, mím môi nhìn .

      đưa ra điều khoản khống!” Diệp Nhiễm tức giận đứng bật dậy: “Tôi đưa bí kíp gia truyền nói cho , quay đầu đóng cửa tiệm, chuyện này tuyệt đối làm được!”

      Kha Dĩ Huân cười mỉm gật đầu: “À, em bắt đầu hiểu tôi rồi đó.”

      Diệp Nhiễm trừng mắt nhìn ta, nên lời.

      “Tôi vội muốn đáp án, em có thể suy nghĩ, về nhà tìm ba mẹ thương lượng. Nói mẹ em đừng làm lụng vất vả nữa, từ hôm nay trở , các cửa tiệm sẽ tạm thời đóng cửa, cho đến khi nào em và tôi đồng ý thỏa thuận. Em tin hay quan trọng, tôi chỉ có thể như vậy, tôi cưới em, nguyên nhân là mẹ tôi rất thích em, nếu em tiếp tục nỗ lực, có thể khiến bọn họ luôn luôn vui vẻ, tôi sẽ đảm bảo thay em kinh doanh tốt các cửa tiệm, thậm chí còn có thể đầu tư vào. Thế nào?”

      !” Diệp Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, rất muốn bổ nhào qua người ta trực tiếp siết ̉.

      Chuông điện thoại reo lên, Kha Dĩ Huân nhận, ngược lại dùng ánh mắt ra lệnh cho người tức giận: “Nhận điện thoại!”

      Diệp Nhiễm nổi giận hất cằm nhìn nơi khác, gương mặt mười phần khinh thường.

      Kha Dĩ Huân tự nhiên đứng dậy, đến nhà bếp rót nước uống: “Điện thoại gọi tới giờ này, tám phần là người mẹ thân của em.”

      Diệp Nhiễm nuốt vài ngụm nước miếng, giống như nghẹn đến nơi, vẫn là biểu cảm suy sụp, lủi thủi qua tiếp điện thoại, Kha Dĩ Huân quả nhiên sai.

      Uống ngụm nước, định thần nhàn nhã chuẩn bị làm, Diệp Nhiễm ngồi ghế sofa, cam chịu tới cực điểm: “Này! Gọi và tôi tối nay về nhà ăn cơm!”

      “Biết rồi.” mở cửa chính, nhìn bóng lưng gầy gò của liếc mắt, khẽ hừ tiếng, muốn thỏa thuận giao dịch, em còn kém nhiều lắm.

      Diệp Nhiễm mồ hôi đầm đìa mang bao đồ ăn vặt đến cửa tiệm hoành thánh, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ở trước nhà hàng Mỹ Giai, lục phủ ngũ tạng của gần như khuấy thành mảnh vỡ, quả nhiên là khốn nạn! ràng cùng đường nhưng lại chở đến đây! phải rất xa mới đến được trạm xe buýt! cắn răng cạc cạc, ta từng nhắc nhở, trông cậy vào ta? Cả đời này phỏng chừng cũng chưa từng nghĩ tới! Vẫn là người già tốt nhất, bọn họ đều đối xử tốt với !

      Dì Đinh vui mừng phân chia đồ ăn vặt, Diệp Nhiễm hỏi tình huống mấy ngày nay, cũng có gì khác thường, thậm chí cửa tiệm của bọn họ vẫn chưa đổi chủ.

      Đau lưng, đau chân về nhà, Diệp Nhiễm nhìn thấy chiếc xe hơi sang trọng đỗ bên ngoài, đột nhiên cảm thấy thần kinh hoàn toàn rối loạn rồi! Tốt! Kha Dĩ Huân! giỏi lắm!

      Diệp Nhiễm mặt ghét hận đẩy cửa ra, Kha Dĩ Huân ở trong thư phòng xem văn kiện, nhìn trở về còn nhiệt tình hỏi: “Bên ngoài trời nóng lắm sao?”

      Diệp Nhiễm nắm chặt túi mua hàng, kìm chế tức giận qua người ta, nhìn cũng nhìn đem chiếc túi bỏ vào tủ bếp. phải là muốn nhịn, vì biết mình khẳng định đánh lại ta.

      Rửa mặt, rót nước vào bình thủy tinh, thời gian nhanh thật, nhíu mày, rửa rau, nhào bột, bận rộn liên tục.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :