1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Tuyệt sắc phong lưu - Hồ Mỹ Nữ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33:

      Editor: Quỳnh ỉn
      Beta – er: Dung Cảnh


      Mục Úc vừa nghe thấy Nghê Thường như vậy, mày đẹp liền nhíu lại. Trong lòng cảm thán : Chẳng lẽ bây giờ thịnh hành câu “Có việc gấp” sao? Nhưng mà tại phải là lúc để nghĩ đến vấn đề này, trước hết phải nghĩ biện pháp cắt đứt cuộc điện thoại của này. Vì thế Mục Úc định giả vờ nghe máy hộ, nhưng trong lòng lại nhớ đến chuyện của Tô Uyển, kết quả muốn : “Này, ấy có ở đây.” Lại thành: “Này, tôi có ở đây!” Sau khi xong, Mục Úc thèm suy nghĩ liền trực tiếp cúp điện thoại.

      Tuy biết mình sai, nhưng thời gian gấp gáp, làm cho có thời gian nghĩ nhiều. nhanh chóng trở lại văn phòng, mặc áo khoác vào, sau đó trực tiếp dùng thang máy chuyên dụng đến bãi đậu xe, thuận tiện có thể cắt đứt được Nghê Thường.

      Mà Nghê Thường ở đầu dây điện thoại bên kia, còn đắm chìm trong tiếng tít tít của điện thoại, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn. Nghĩ đến vừa rồi, lúc mình nghe thấy giọng của Mục Úc còn cảm thấy khiếp sợ, nhưng khi nghe đến câu “Tôi có ở đây” kia, lại làm cho Nghê Thường vừa tức vừa buồn cười. Cái gì vậy, ràng ở đó, tại sao lại cố ý cúp điện thoại của chứ? sao, dù sao cũng tới, vừa rồi chỉ muốn cho chút bất ngờ thôi!

      Vì thế Nghê Thường tự mình tới công ty tìm Mục Úc, biết mọi chuyện thành dạng gì đây?

      Mục Úc thang máy chuyên dụng của mình, từ lầu ba mươi hai xuống dưới bãi đỗ xe tư nhân chỉ mấy vài giây. vòng qua mấy chiếc xe khác của mình, về phía chiếc xe màu đen lần trước đưa Tô Uyển hóng gió. Bước lên xe, đeo kính, Mục Úc nhanh chóng chạy xe ra khỏi bãi đỗ xe. Ngay lúc ra khỏi gara dưới tầng ngầm, lại vừa đúng lúc bị Nghê Thường đường tới công ty nhìn thấy.

      Xe của Mục Úc chạy lướt qua trước mặt Nghê Thường, khiến cho ta nhìn thấy người bên trong là ai. Nhưng, có thể lái xe ra từ bãi đỗ xe chuyên dụng của tổng giám đốc, chắc hẳn chính là ấy rồi. Mặc dù vẫn có chút xíu hoài nghi, nhưng bởi vì có lòng tin vào mình, nên Nghê Thường liền vẫy chiếc taxi, ngồi vào, chuẩn bị bắt đầu kế hoạch theo dõi của mình.

      “Cậu xác định ấy thường hay xuất ở đây?” Lúc này Trình Kiền ngồi ở xe BMW X5, hai chân bắt chéo bán tín bán nghi hỏi.

      “Thiếu gia, thuộc hạ vô cùng chắc chắn, hơn nữa chủ nhà này tên là Sở Phong Hàn.”

      “Sở Phong Hàn... Phong Hàn... Hàn Phong Tiêu Sắt?!” Trình Kiền vừa lẩm nhẩm vừa tìm kiến thông tin liên quan đến người này ở trong đầu, cuối cùng cho ra kết luận, người này chính là Sắc Lang sư phụ của Tô Uyển – Tiêu Sắt Lang!

      Tuy rằng biết tuổi tác hai người có chênh lệch nhưng Trình Kiền vẫn nhịn được mà suy nghĩ miên man. Nên là trí tưởng tượng của quá phong phú hay là quá đa nghi? Ngược lại những việc làm cũng phù hợp với thân phận tại của ! vì suy nghĩ của mình mà cảm thấy mất mặt, nhưng thế sao? Trong lòng kích động muốn gặp Tô Uyển còn lớn hơn lý trí của mình, bây giờ chỉ gặp Tô Uyển, sau đó ràng với !

      “Tiêu Sắt Lang, tôi đây, cám ơn 'Sushi' hôm nay của ! Hì hì, ăn rất ngon~~ nhờ phúc của , gần đây vui vẻ!”

      đường về cẩn thận! Giờ tôi xem “Hệ thống kết hôn” và “Giải đấu tình lữ pk”, nên tiễn .”

      Vừa mới qua ba giờ chiều, Tô Uyển liền vẫy tay chào Sở Phong Hàn về nhà. Gần đây sống như con đà điểu, đông trốn tây nấp. Nhưng cũng phải lại, ra mình vốn cần phải như vậy~~ nhưng Tô Uyển là người lười biếng, muốn giải thích cái gì, hoặc thay đổi cái gì, kết quả là luôn muốn tiếp tục như vậy, tính lấy bất biến ứng vạn biến(1) thôi! Đáng tiếc, hôm nay hình như ông trời hạ quyết tâm muốn đối nghịch với này, cố tình cho Tô Uyển cơ hội này, nhất định là muốn chân tướng sớm chút~ đến giờ phút này, cũng chỉ có thể cảm thán câu: “Tô Uyển, quả nhiên ngươi thể tồn tại!”

      1. Bất biến ứng vạn biến: lấy động chế tĩnh, lấy cái thay đổi ứng phó với cái thay đổi.

      “Bác tài (chỉ tài xế), xin bác hãy theo sát chiếc xe phía trước...”

      “Được!... (lầm bầm lầu bầu) người trẻ tuổi bây giờ lạ , vì sao cùng nhau, đây phải là lãng phí tiền xe hay sao?”

      Sau khi Nghê Thường nghe thấy, khóe miệng khỏi co rúm, lại nhanh chậm thêm câu: “Đừng để cho người ta phát ...”

      Lần này đổi lại là tài xế lái xe xấu hổ... Cảm giác đây giống như trình diễn tiết mục thực tế phu xướng phụ tùy vậy? (giải thích mới: Chồng karaoke, vợ theo dõi...”)

      Cứ như vậy, Nghê Thường ngồi ở xe taxi theo sau xe Mục Úc, hơn nữa còn bị phát , hổ là tài xế! Kỹ thuật lái xe tốt~ nhưng cảm thán để sau, thấy Mục Úc dừng xe, ta cũng vội vàng xuống xe, ném lại xấp Mao gia gia, bỏ lại câu ' cần thối' liền mạch đuổi theo Mục Úc. Giờ mới là lúc nhìn ta thể kĩ thuật theo dõi của mình!

      Mà tài xế lái xe vốn muốn tán gẫu hai câu, chút gì đó, nhưng vừa thấy tiền tới tay, lúc này đợi đên lúc nào? Cửa vừa đóng, đạp chân ga cái, cả người và xe cùng nhau chạy ~

      Nghê Thường theo Mục Úc đến tòa nhà cao tầng ở gần đó, vì muốn bị đối phương phát , nên ta cách Mục Úc rất xa. Nhưng may hôm nay vì muốn làm đẹp nên đeo kính áp tròng cho nên thể nhìn , điều này làm cho ta nhịn được căm hận ở trong lòng: Sao lại mang theo ống nhòm chứ? Kể từ lần đó, mỗi khi ra ngoài Nghê Thường luôn chuẩn bị chiếc ống nhòm!

      “Thiếu gia, người xem! Người kia có phải là Tô Uyển ?" Thủ hạ ngồi ở chỗ phó lái xe BMW X5 nhìn thấy người, lúc này liền hồi báo chuyện mình vừa nhìn thấy cho Trình Kiền nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau.

      Nghe được lời này, đôi mắt xinh đẹp của Trình Kiền hơi hơi mở ra, híp thành đường , mà mái tóc màu vàng cũng khéo léo rũ xuống trán ta. Bàn tay tùy ý vuốt vuốt mái tóc cho đẹp, Trình Kiền chậm rãi ngồi dậy . Hai mắt giống như báo săn rất nhanh khóa chặt mục tiêu, ừ, là , là Tô Uyển tránh mặt nhiều ngày, là hại thể "tìm đến cửa"!

      "Tôi xuống gặp ấy, các người... Đều hiểu chứ?" Dùng ánh mắt ra hiệu về phía nhà Sở Phong Hàn, nhắc nhở thủ hạ giải quyết. Sau khi thấy mọi người gật đầu tỏ vẻ hiểu, Trình Kiền liền mở cửa xe nhanh chóng bước xuống, sau đó theo bước chân Tô Uyển đường lớn.

      Cuối cùng đến cái ngã tư, Trình Kiền ỷ vào đôi chân dài của mình, rốt cuộc " tới" vượt qua Tô Uyển, vì vậy ta cảm thấy bộ dạng chạy lên của mình nhất định là rất mất mặt~

      "Quả Tử, đợi chút." Thấy Tô Uyển hoàn toàn cảm giác được tồn tại của mình, Trình Kiền thể mở miệng gọi tiếng.

      Lúc vừa nghe thấy có người gọi "Quả Tử" còn có chút kịp phản ứng, bởi vì ngoài trừ đại thần ra có người nào kêu như vậy. Hơn nữa giờ phút này, Tô Uyển cảm thấy phải mình trúng vận may mà gặp được Đại thần đấy chứ? Nghĩ đến đây, Tô Uyển cho là mình nghe nhầm, liền nghĩ nhiều, tiếp tục về phía trước.

      "Tô Uyển, tôi gọi nghe thấy sao?" Thấy hoàn toàn để ý đến ta, thái độ của Trình Kiền vốn dịu dàng cũng phải đổi giọng, trong giọng còn lộ ra mấy phần bá đạo. Có lẽ ta sai khiến người thành thói quen rồi! Còn chưa có ai nghe lời ta đâu, con nhóc Tô Uyển này, đúng là người đầu tiên!

      Đợi chút, lần này có vẻ giống như nghe nhầm... Tô Uyển vừa nghĩ vừa chậm lại, nghiêng đầu chậm rãi nhìn xem người đằng sau là ai, kết quả là -- --

      "A!" Tô Uyển giống như nhìn thấy quỷ, kêu lên. Cái này kêu còn đỡ, vừa kêu lên dọa đến Trình Kiền. Lúc này, rốt cuộc Tô Uyển cũng hiểu chuyện: Đó chính là, bị Trình Kiền tìm thấy. Giây phút đó, nhìn thấy vẻ mặt đen xì của Trình Kiền ( ra là Tô Uyển bị dọa sợ đến mức kêu lên), Tô Uyển cảm thấy mình thảm rồi!

      Người này, nhất định là vì ngày đó mình mắng ta, tức giận quá, muốn tới bắt mình lại, sau đó tử hình tại chỗ... Trời ạ! Hai tay Tô Uyển bắt đầu gãi đầu, nghĩ đến mình, có bối cảnh như Diệp Hiểu Vũ, hai là coi như mình có thể phản kháng đến lúc đánh người, bị cáo trạng ra tòa án hoặc bị bắt đến cục cảnh sát gì đó, kết quả nhất định là tốt, lý do cùng điều thứ nhất...

      "A a... Sắc lang!!!" Tô Uyển còn biện pháp, chỉ đành sử dụng biện pháp nguyên thủy nhất. Sau khi kêu xong, liền nhanh chóng rời khỏi trường, chạy thục mạng đến đầu đường kế tiếp, sau đó quẹo vào con hẻm .

      Mà Trình Kiền vốn ngờ này làm như vậy, vì thế sững sờ ngay tại chỗ, chỉ có thể nhìn giai nhân xa... Đây cũng tính là gì, thảm nhất là, tất cả mặt mùi của ta đều mất hết rồi. Hơn nữa, ngay cả người có gương mặt bánh bao cũng dùng biểu tình đối với ta "Đẹp trai như vậy còn cần dùng sức mạnh, phải ngươi được chứ, có lực à", khiến ta buồn bực rất lâu.

      Lúc này ta cũng tiếp nhận điện thoại của thủ hạ gọi tới, bọn họ mấy người vào được nhà Sở Phong Hàn (nguyên nhân mời xem chương 19). Đến đây, mặc dù Trình Kiền tức giận, nhưng ta cũng thể làm gì khác. Nhưng đúng lúc này, ta nhìn thấy chiếc xe màu đen.

      Theo cánh cửa mở ra. Nhìn khuôn mặt người trong xe còn đẹp hơn so với con , trong đầu Trình Kiền tự động tìm kiếm -- là người đàn ông cùng với Tô Uyển ở buổi nhạc hội! Xem ra, chuyện này biến thành trò khôi hài lớn đây...

      "Tiểu Bình Quả, lên ." Tô Uyển ở trong hẻm lại lâu liền lạc đường, trong khoảnh khắc nghe được giọng của Mục Úc, giống như nghe được giọng của thiên sứ~ xem ra "Thiên sứ" này ở gần rồi! -- Nhưng mà thiên sứ này hơi đen ~~~ (Thiên sứ đen dài)

      nghĩ nhiều,vội vàng trèo lên xe của Mục Úc, giống như xe cứu tinh. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, đóng chặt cửa, Mục Úc liền đạp chân ga, hai người cùng thoát khỏi cái ngõ hẻm giống như mê cung vừa rồi.

      Trong xe rất yên tĩnh, hai người cũng chưa gì. Mục Úc nghĩ cái gì, biết, nhưng ngay cả bản thân mình, cũng có chút . Quái lạ!
      Tô Uyển cảm thấy mình ngồi ở xe Mục Úc lúc cũng muốn chạy trốn, lạnh nhạt, tỏ vẻ đáng nghi... phải mấy ngày nay đều tránh né người đẹp này sao? Tuy nguyên nhân tránh và Trình Kiền giống nhau (với Trình Kiền là cảm thấy có chút băn khoăn vì mắng ta, mà với Mục Úc là do có quan hệ với Nghê Thường, khiến Tô Uyển bắt đầu hoài nghi mối quan hệ của mình với ), nhưng vì sao trước và sau khi hai người gặp mặt, phản ứng của mình lại khác nhau nhiều như vậy?

      Chẳng lẽ Mục Úc làm như vậy mình tức giận sao? giờ Tô Uyển cũng bị suy nghĩ của mình làm cho hồ đồ, xem ra chắc phải tìm Diệp Hiểu Vũ để thỉnh giáo phen, nhưng mà, trước đó, hay là hỏi người đẹp này tại sao lại có thể đột nhiên xuất vậy?

      Khi đến chỗ ở của Sở Phong Hàn, Mục Úc nhìn thấy chiếc BMW X5 dừng ở dưới lầu. Mặc dù xe này cũng phải là xe đắt tiền, nhưng vừa nhìn thấy được màu sắc của biển số xe, chiếc xe này nhất định là xe của người làm Nhà nước, hơn nữa, cha của Trình Kiền vừa đúng là Bí thư thành phố, cho nên, vừa nghĩ liền biết là ta rồi.

      Mục Úc dừng xe ở chỗ xa, xuống xe, vừa nhìn về phía ngôi nhà vừa gọi điện thoại cho Tiêu Sắt Lang.

      "Này, Tô Uyển đâu." Tuy là câu nghi vấn, nhưng quả Mục Úc dùng giọng điệu khẳng định.

      "A hả hả, khéo, Tô Uyển ấy vừa rồi."

      "Tôi đùa với !" Mục Úc có chút tức giận, trong lòng quả nóng như lửa đốt, nhưng ngại mặt mũi của mình, thể cố gắng bình phục tâm tình của bản thân. Cố gắng hạ giọng cho khàn khàn gợi cảm hơn nữa, chỉ tiếc, Sở Phong Hàn hoàn toàn có tâm tình thưởng thức nó.

      "Tôi đùa với , có việc gì tôi cúp máy..." Vừa dứt lời, trong điện thoại truyền đến tiếng tít tít do Sở Hàn Phong cúp máy. Mục Úc khẽ cắn môi, lúc vừa định muốn cố gắng nhịn xuống nổi bão, liền nhìn thấy Tô Uyển từ trong nhà Sở Hàn Phong ra, nhưng tiếp theo đó xuất trong tầm mắt là Trình Khiền từ xe bước xuống, theo phía sau Tô Uyển.

      Vì thế vội vàng trở lại xe của mình, lại lơ đãng thấy bóng người -- Nghê Thường, xem ra ta theo lâu rồi. Nhưng mà như vậy cũng tốt, sau khi ta biết xong, chừng từ bỏ. Nhưng mà tại phải lúc nghĩ đến chuyện này! muốn lái xe đưa Tô Uyển về kí túc xá trước, đầu tiên là có lời muốn với , thứ hai, phải người mù đường sao?

      Cứ như vậy, lấy tốc độ chậm chạm theo phía sau Trình Kiền và Tô Uyển. ràng chính Tô Uyển hề cảm thấy có người theo phía sau, dù sao thần kinh vận động của này bình thường. Nhưng có xe cộ gì đó sau mà vẫn chú ý tới.

      Sau khi Trình Kiền gọi lần có kết quả, vẻ mặt thoạt nhìn ràng vui (được rồi, ra người đẹp là thông qua động tác để phán đoán) nhưng lần thứ hai sau khi gọi kia, cuối cùng cũng có phản ứng. Nhưng phản ứng của có chút lớn, vốn là tiếng kêu đầy sợ hãi, sau đó kêu tiếng sắc lang rồi liền chạy mất. Vì thế, vội vàng đạp chân ga, đuổi kịp Tiểu Bình Quả đần độn này, chỉ mong chạy đông rẽ tây, cuối cùng làm mình lạc đường!

      Nhưng lúc ngang qua Trình Kiền, vừa khéo ta nhận được cuộc điện thoại, có ý định nghe nội dung điện thoại, cũng cần thiết phải nghe. Nhưng biểu cảm của đối phương lại tương đối trầm, mà sau khi nhìn thấy , lại tự giác nhíu mày. Chỉ sợ là suy nghĩ thân phận của mình! Nhưng như vậy cũng tốt, cho dù ta biết thân phận của mình sao! Tiểu Bình Quả vẫn thuộc về mình! Bởi vì Tô Uyển là thiên sứ của , là tiểu tinh khoác chiếc áo thiên sứ!
      Last edited by a moderator: 29/11/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 34
      Editor: Ốc
      Betaer: Cogau, Dung Cảnh


      Mục Úc nghĩ thầm: Trình Kiền biết được thân phận của mình sao? Tiểu Bình Quả vẫn là của mình! Tô Uyển là thiên sứ của , tiểu tinh khoác chiếc áo thiên sứ! Là của . . . thấy đến lúc làm cho nhớ lại rồi...

      ấy vừa nhìn thấy mình rồi! ... ... đến giờ trong đầu Nghê Thường vẫn ngừng lặp lặp lại câu này.

      Vừa thấy Mục Úc về trước, ngờ đột nhiên quay lại, cho nên thị nhìn thấy cũng dễ hiểu thôi. Nhưng, nhưng chuyện khiến cảm thấy khó chịu nhất là... Mục Úc chỉ khẽ liếc mắt nhìn , sau đấy cứ thế leo lên xe rời thèm ngoảnh lại. Đến khi xe của Mục Úc xa, theo hướng xe vừa , hình như Nghê Thường có thể trông thấy Tô Uyển và hoàng tử piano Trình Kiền, cũng chính là người trong lòng của Đào nhà .

      Nhưng bây giờ hoàn toàn có tâm trí để nghĩ đến người khác nữa! Dù có ngốc đến mấy cũng có thể nhìn ra được trái tim của Mục Úc hoàn toàn đặt người ! Hay cách khác là Mục Úc lấy ra để đùa giỡn, vì muốn báo thù cho xấu xa Tô Uyển . . . nếu đoán nhầm là vậy! Ngược lại, mỗi lần gặp Mục Úc lại trở nên lo lắng, quên hết những gì Lãng , biết nếu bây giờ, Lãng mà biết được chuyện này nghĩ như thế nào?

      Aizz, chẳng lẽ đây là ý trời sao? Chuyện này khỏi khiến nhớ đến mấy câu thơ:

      Thiên địa hòng nhạn trở thành song

      Thương thiên cớ gì? Chiết uyên ương

      Uyên ương độc ngủ chưa từng quen

      ảnh chích đèn vào giấc ngủ khó

      Như thế nào kham thu vũ cùng Tây Phong

      Thổi xuống ngày hôm qua hồ điệp mộng

      Độc lập gian khổ hộc tập nghe thu vũ

      Nghĩ mình lại xót cho thân thán Phù Sinh

      Có thể tạm dịch:

      Hồng nhạn trời còn có đôi,

      Cớ sao ông trời phá uyên ương?

      Uyên ương lẻ loi thành quen,

      đơn lẻ bóng vào giấc mộng.

      Liệu có chống chịu qua gió mưa,

      Sưởi ấm giấc mộng hồ điệp đó

      mình bên cửa nghe tiếng mưa,

      Lại thương cho kiếp phù du.

      Đúng vậy, giấc mơ của vỡ, mà ngay cả thứ hạnh phúc ban đầu kia cũng còn. biết sau này Lãng trở về có còn cần nữa ? dám nghĩ đến, cũng muốn nghĩ đến, đấy đúng là cơn ác mộng... Mục Úc! độc ác . . . mặc dù những việc làm khiến tôi mất toàn bộ hứng thú, thế nhưng cứ bỏ qua như vậy, phải tôi rất có lỗi với những đau thương mà gây ra sao?

      Cười lạnh tiếng, lấy điện thoại bấm số gọi cho bạn thân: " Đào hả? Mình là Nghê Thường đây! Mình nghĩ chúng ta nên tiến hành kế hoạch B . . ."

      "... Sao lại ở đây?" Đừng thấy bề ngoài Tô Uyển hết sức tùy tiện, dù với hình tượng nào, trước mặt Mục Úc, ấy vẫn là… thục nữ... ... điều này bản thân cũng thấy khó hiểu. Vẫn có thể khiến cho bạo lực trở nên thục nữ chỉ có khả năng, chính là tình . Những người có tư duy logic thường giống với người bình thường.

      "Lại gặp lại."

      Tô Uyển bó tay, ba chữ ngắn gọn... Được rồi, nếu muốn , vậy cũng hỏi. Do đó, chờ được lúc, vẫn nghe thấy Tô Uyển lên tiếng.

      "Tôi, tôi nghe Diệp Hiểu Vũ ở đây... nên đến." Thấy thái độ nhóc này khác thường gì, Mục Úc còn cho rằng nhóc này lên tiếng là do giận, vì vậy, đành lên tiếng giải thích. Nhưng mà dối, chỉ là đầy đủ câu, chỉ mở đầu, kết thúc, còn quá trình, đều lược bỏ hết.

      "Ồ . . .!" Lần này đến lượt Tô Uyển chỉ chữ, hơn nữa còn cố tình kéo dài cuối. Nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Mục Úc, lần đầu tiên Tô Uyển hiểu được: ngờ tiếng nào lại có thể khiến người khác khó chịu như vậy ~

      "Tô Uyển ..."

      "Tôi làm sao?" Tô Uyển tiếp tục đùa với lửa, nhưng lại quên mất, "người khác" này vốn giống với người bình thường! Người ta là diễn rất chuyên nghiệp còn Tô Uyển, đứng bên cạnh ~ cùng lắm cũng chỉ được xem là kẻ nghiệp dư!

      Vì vậy, người nào đó vốn nhíu mày, sau đó như bừng tỉnh, khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt kéo thành vòng cung. Khẽ lắc đầu, người này vẫn đáng như vậy. Nhưng bây giờ phải lúc để đấu khẩu với ai đó, muốn giúp Tô Uyển nhớ lại số chuyện lúc . Chỉ tiếc lại có người muốn đánh trống lảng...

      "Tiểu mỹ nhân ~ hay là thích tôi rồi? Thích cứ ra, sao phải lòng vòng như vậy." Tô Uyển giở giọng giỡn, dĩ nhiên Mục Úc cũng hiểu, do đó gì, đợi cho Tô Uyển giỡn xong nhắc lại chuyện trước đây với . Ai ngờ Tô Uyển lại thèm bận tâm, tiếp tục buông lời trêu ghẹo.

      "Ai nha, tiểu mỹ nhân, mới vài ngày gặp, vừa nhìn thấy tôi vui đến được gì hay sao?”

      Ôi, Mục Úc hoàn toàn á khẩu, nhóc Tô Uyển này, phải hôm nay ăn nhầm phải cái gì đấy chứ? Mà đối phương lại hoàn toàn biết nghĩ gì, lời ra chút kiêng nể, tiếp tục lời độc miệng.

      "Tiểu mỹ nhân ~ phải bị bộ dạng yểu điệu này của tôi hớp hồn rồi chứ? Hay là thích tính cách thùy mị của tôi đây?"

      "... Tôi vẫn thích vui vẻ hài hước của em hơn." Lần này đến lượt Tô Uyển hết cách, được rồi, thể thừa nhận, đóng kịch, đúng là dân nghiệp dư! Nhưng vì sao tiểu mỹ nhân này vừa muốn lại thôi? Chẳng lẽ muốn gì với sao? Nghĩ đến đây, Tô Uyển bất giác quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ sợ tâm tình của đều lộ hết ra mặt.

      Song khi Mục Úc trông thấy Tô Uyển đột nhiên xoay qua chỗ khác, nghĩ biết trong cái đầu bé (trừ những cái liên quan đến tình ) của lại nghĩ tới điều gì? nhóc này chỉ có khả năng tưởng tượng phong phú, mà còn có cách suy nghĩ rất đặc biệt. sao, hỏi, cũng vội , xem ai có thể nhịn được lâu? Dù sao vẫn còn quãng đường ngắn nữa mới đến ký túc chỗ , cùng lắm thêm mấy vòng nữa coi như đưa hóng gió vậy! Nghĩ đến đây, khóe miệng Mục Úc bất giác cong lên.

      "Nghê Thường, cậu vẫn ổn đấy chứ? Nghe tiếng của cậu... Có phải xảy ra chuyện gì rồi ?" Đào ở bên kia điện thoại lo lắng hỏi.

      " Đào, mình và Mục Úc xem như hết rồi." Tuy Nghê Thường muốn , thế nhưng vẫn . Có số chuyện, sau khi với người khác, có thể giảm bớt áp lực trong lòng.

      "Cậu ở đâu? Cậu vẫn ổn chứ? Nếu cậu ở đâu để mình đến đón, sau đó bọn mình đến chỗ nào thư giãn chút?" Mong sao con bé này đừng có nghĩ quẩn trong lòng, vốn dĩ cũng biết Nghê Thường và Lãng nhau, nhưng lại bị mẹ Nghê Thường ngăn cản cuối cùng lừa dối con , khiến cho ấy "mặc sức vùng vẫy", thành ra mới đến nông nỗi này, kết quả phải là công dã tràng sao, được việc gì. Cho nên lo lắng, đấy là lừa người! cần phải nhanh chóng tìm Nghê Thường, thể để ấy làm ra việc dại dột gì được.

      "... Ừ, mình ở đường XXX, phiền cậu rồi!" Nghê Thường khóc, bởi đến sức để khóc cũng có, cả người nặng như đeo chì.

      "Mình đến ngay! Cậu ngàn vạn lần đừng lung tung đấy ~"

      Ở trong quán cà phê gần nhà Nghê Thường, Nghê Thường ngẩn ra nhìn đứa bạn thân trước mắt gọi cốc Cappuccino lạnh cho , biết phải làm sao, cũng biết gì. Vốn dĩ trước khi nhìn thấy Đào, có rất nhiều lời muốn , nhưng sau khi gặp được bạn, đột nhiên lại cảm thấy rất tủi thân, rất đau lòng. Nhưng, chuyện tình cảm này, biết được ai đúng ai sai? Huống hồ Mục Úc cũng chưa hề thề thốt hứa hẹn điều gì, trước đó cũng hề qua điều gì, tất cả mọi chuyện, đều là do cam tâm tình nguyện mà thôi! Cái này gọi là, bàn tay thể vỗ thành tiếng, kẻ muốn đánh kẻ chịu đau, cũng thể đem hết mọi tội lỗi đổ hết lên người Mục Úc! Aizz, Nghê Thường lại rơi vào trầm tư.

      Từ sau khi gặp được Nghê Thường trong quán cà phê, chỉ biết có thở dài, khác gì oán phụ. đúng là người mới vui vẻ người cũ buồn ~ nhưng thể cứ trơ mắt ra nhìn đứa bạn khổ sở như vậy mãi được! Do đó gọi thêm cho Nghê Thường cốc Cappuccino lạnh khác, hy vọng ấy có thể giảm bớt chút nóng, bình ổn lại tâm trạng. Nhưng đối phương lại hoàn toàn có tâm trạng để thưởng thức mỹ vị. Ngay khi Nghê Thường vừa định thở dài lần nữa, Đào cũng rất phối hợp thở dài cái, điều này khiến Nghê Thường khó hiểu.

      " Đào, cậu than thở cái gì vậy?"

      "Ha ha, cậu mà còn thở dài nữa, phải chỉ có mình, mà e là cả cái quán cà phê này cũng thở dài theo cậu ấy chứ?" Nghe thấy vậy, Nghê Thường "xì" tiếng bật cười. Tâm trạng cũng thấy vui vẻ hơn, Đào cũng cười, nhưng sau khi Nghê Thường cười xong, lại trở lại bộ dạng ai oán, hai tay chống má, chăm chú nhìn cốc Capuccino trước mặt.

      Được lúc, đột nhiên lên tiếng: "Mình vốn định cướp bạn trai của Tô Uyển, sau này lại vì muốn được kết thân với Mục Úc mà thẳng thừng đá Lãng... Có phải mình sai rồi ?" ràng là có thể ở chung chỗ với Lãng, lại vì tin vào những lời xúi giục của mẹ, mà khiến cho mọi chuyện thành ra thế này...

      "Cậu sai!" đợi Nghê Thường xong, Đào ngắt lời : "Chẳng qua là do thời tiết quá nóng mà thôi..."

      Nghe được lời Đào, Nghê Thường đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên nhắm mắt lại, nở nụ cười : " Đào, mình có chút hối hận... về việc từ bỏ Lãng ~ cho nên nếu có thể cho mình chọn lại, mình trả thù bọn họ nữa. Có lẽ hai người họ nên đến với nhau, cũng giống như mình và Lãng vậy! Cho nên lúc này, mình nghĩ mình nên tự sửa đổi, mong là ông trời tha thứ cho mọi lỗi lầm mà mình gây ra!"

      chỉ muốn bù đắp cho Lãng, muốn được bắt đầu lại từ đầu với , chỉ cần cho cơ hội, dù muốn đánh đổi điều gì cũng cam tâm!

      "Nghê Thường, phải cậu chịu kích thích gì rồi chứ?" Vừa nghe xong những lời Nghê Thường lúc nãy, Đào kịp phản ứng. lẽ, đúng là do chịu phải đả kích quá lớn cho nên mới muốn bỏ qua cho người phụ nữ kia rồi? Phải, cũng rất ghét Tô Uyển, ràng tất cả mọi người đều là fans của Trình Càn, ta dựa vào đâu mà có thể dễ dàng nắm được trái tim của Trình thiếu chứ, còn bản thân lại thể nhận được ánh mắt của Trình Càn? , điều đó công bằng! Cho nên nhất định phải trả lại món nợ này! Cho nên dù quan hệ giữa Tô Uyển và Mục Úc có tốt đẹp thế nào cũng dễ dàng buông tha cho kẻ bỉ ổi đó.

      " Đào, mình chịu đả kích gì hết, mình chỉ bình tĩnh suy nghĩ lại, nếu Tô Uyển và Mục Úc có duyên nhất định hai người họ đến được với nhau, sao mình có thể làm kẻ thứ ba chen ngang chứ? Còn nữa, mình từng 'cớ sao ông trời phá uyên ương', khiến cho mình và Lãng phải chia tay, đáng. Mình nghĩ kỹ rồi, tất cả mọi tội lỗi đều là do mình gây nên, ngay cả việc chia tay Lãng cũng là do mình . Cho nên nếu muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, mình nghĩ, nếu mình phá hoại hai người họ mà lòng dạ thẳng thắn với Lãng tất cả mọi tội lỗi tao gây ra, biết chừng ấy có thể tha thứ cho mình..."

      "Nghê Thường! Cậu điên rồi à? Chia tay với Mục Úc khiến cậu bị đả kích muốn làm người lương thiện à? Cậu tưởng chỉ có gã khốn khiếp Mục Úc kia lừa cậu thôi à, mà còn Tô Uyển kia nữa, ai cũng dây dưa, cậu nghĩ hai người bọn họ đối xử với cậu như vậy, cậu nên trả thù bọn họ mới đúng sao?" Nghê Thường còn chưa dứt lời, Đào bắt đầu châm chọc, "Cậu chưa nghe qua câu này sao? Nhân từ với kẻ địch, chính là nhẫn tâm với chính mình. Nếu cậu muốn cùng mình tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch, mình chỉ có thể lời tạm biệt với cậu thôi ~ Chúc cậu may mắn!"

      " Đào, xin lỗi, đến giờ mình mới hiểu, người mà mình lòng là ai... Minh cũng định 'gả cho kẻ có tiền' làm mục đích sống của mình! Cho nên, bây giờ, hãy để cho mình được làm theo ý mình lần ~ mình tìm Lãng!" Sau khi nốt lời với Đào, Nghê Thường rời khỏi quán cà phê, chắc là muốn tìm Lãng!

      Đào bất mãn bĩu môi, nghĩ thầm: vậy, tôi đây đành tự mình báo thù! Tuy vậy, Đào cũng chỉ có thể chúc phúc cho bạn. Mong rằng Lãng có thể tha thứ cho Nghê Thường, giống như Nghê Thường tha thứ cho Tô Uyển và Mục Úc vậy! Trái lại bản thân , biết có thể cùng Trình Kiền, người có tình về cửa ... Nhưng mà, có cái loại lòng tốt như Nghê Thường, hay bỗng nhiên nổi lên lòng tốt.

      luôn cho rằng: người phạm ta, ta phạm người, còn nếu người phạm ta phải trừ cỏ trừ tận gốc!!! Hơn nữa trước giờ chưa từng hận ai, vì có thù đều phải báo ~ bây giờ hai người họ chọc đến , sao có thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ chứ! Đợi đấy ~ giờ mới chỉ bắt đầu kế hoạch B thôi... còn việc thực kế hoạch B này thế nào ~ kể cả có Nghê Thường, bản thân vẫn có thể xử lý được! Thủ tiêu Tô Uyển thu phục Trình Kiền là châm ngôn của !
      Last edited by a moderator: 29/11/16

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35: Kế hoạch B trong truyền thuyết: Xử lý Tô Uyển, thu phục Trình Kiền! . . .

      Edit: Tử Đinh Hương
      Beta: salemsmall


      Đào bất mãn bĩu môi, nghĩ thầm: nếu như vậy, vậy ta thể làm gì khác hơn là mình báo thù! Tuy rằng là như thế, Đào cũng chỉ có thể chúc phúc bạn tốt. Hi vọng Lãng có thể tha thứ cho Nghê Thường, giống như Nghê Thường tha thứ cho Tô Uyển và Mục Úc vậy! Ngược lại mình, biết có thể “người có tình thành thân thuộc” với Trình Kiền hay đây. . . . . . Chỉ là, ta cũng tốt bụng hoặc là đột nhiên tốt bụng được như Nghê Thường.

      ta vẫn làm theo nguyên tắc: Người phạm ta, ta phạm người, nếu người phạm ta, ta nhổ cỏ tận gốc! ! ! Hơn nữa ta cũng chưa bao giờ mang thù, bởi vì có thù oán liền báo tại chỗ ~ Nhưng bây giờ hai người này chọc giận ta rồi, sao ta có thể tùy tiện bỏ qua cho bọn họ chứ? Chờ coi ~ tại bắt đầu thực kế hoạch B này —— Chỉ có điều về phần kế hoạch B? ~ Mặc dù có Nghê Thường, nhưng mình ta vẫn có thể giải quyết! Xử lý Tô Uyển, thu phục Trình Kiền là khẩu hiệu của ta!

      Tô Uyển cực kỳ buồn bực, tại sao cả buổi chính mình lời nào, Mỹ Nhân cũng chút gì chứ? Từ từ quay đầu, thấy đối phương mang theo nụ cười đùa giỡn nhìn . Mẹ nó, trúng kế rồi, phải người này chắc ăn rằng mở miệng trước chứ? Nhịn nhịn ai sợ ai? Nhưng lại nghĩ chút, Tô Uyển cái gì cũng có thể nhịn, nhưng lại thể nhịn được bầu khí đóng băng, phải sao? Lại , cảm giác Mục Úc này lời nào phải lạnh bình thường, ngay cả máy điều hòa nhiệt độ cũng còn kém xa! Cuối cùng, sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng, Tô Uyển bĩu môi, vẫn mở miệng.

      "Nhìn như vậy, cậu có lời gì với mình sao? Có chuyện cậu cứ , làm sao tớ biết. . . . . ." Tuy rằng là như thế, nhưng ngoài miệngTô Uyển vẫn tha cho người ta.

      Người ta thành tâm thành ý lên tiếng, vậy có lòng từ bi cho biết ~ Mục Úc thấy nhỏTô Uyển này rốt cuộc mở miệng, cũng suy nghĩ của chính mình cho biết."Tiểu Bình Quả, chẳng lẽ cậu nhớ chúng ta từng gặp mặt ư?"

      "Dĩ nhiên, ngài là người có tiếng tăm, các tạp chí báo lớn đều có ~ sao có thể nhớ ra được chứ." Lời này của Tô Uyển là , mặc dù thời gian đầu cũng nổi tiếng như vậy, nhưng mà thời điểm trước khi Tô Uyển lên năm nhất đại học, bắt đầu trở nên vô cùng nổi danh ở báo chí truyền thông.

      Mà vào lúc thi tốt nghiệp trung học năm ấy, khi lần đầu tiên hình của lên trang đầu các báo. Đối với tin tức của chính mình, mọi người còn cảm thấy hấp dẫn bằng bức hình của người kia! Đúng, năm đó Mục Úc có mái tóc đen như thác nước, dài nhưng cũng ngắn, nhàng xõa đôi vai . Phối hợp với ngũ quan vừa nhìn biết là con lai kia, càng tăng thêm vẻ đẹp trung tính. Đẹp trung tính, mà phải ẻo lả.

      Nhưng mà lần gặp mặt trong tiết học tự chọn ở trường, bởi vì cắt ngắn lộn xộn ( phía sau còn đến cổ, kiểu tóc tiêu chuẩn của hoàng tử), cho nên mới khiến lần đầu tiên nhìn nhận ra. Nhưng về phần trước đó có gặp mặt hay chưa? nhớ ai, ra trí nhớ của có thể là loại kém, càng muốn nhớ lại nhớ được, những chuyện cấp hai đều nhớ ~ có lúc nhớ ra gì liền hỏi Diệp Hiểu Vũ chút.

      Về phần vấn đề của Mỹ Nhân, Tô Uyển cũng hỏi Diệp đại tiểu thư, bởi vì lúc trước từng suy xét là mình chưa từng gặp mặt Mục Úc. Nhưng Diệp Hiểu Vũ ấy nhớ , nhưng mà bởi vì hai người là bạn cùng hợp tác, cho nên rất có thể là bởi vì quan hệ của ấy mà Tô Uyển gặp mặt hai lần cũng chừng. Đối với cách này Tô Uyển cũng thể tiếp nhận hoàn toàn, bởi vì ở trong bóng tối, luôn có thanh nhắc nhở , trước kia bọn họ từng gặp mặt, nhưng bởi vì chính mình nhớ ra, cho nên Tô Uyển cũng thẳng với Mục Úc. (Tô Uyển nghĩ thầm: ngộ nhỡ có, phải là quá đả thương lòng người ta sao?)

      "Cậu có nhớ những chuyện xảy ra ở cấp hai ?" biết có đúng ? Nhưng chỉ có thể tiến hành theo từng bước!

      Tô Uyển làm ra vẻ im lặng suy nghĩ, sau đó giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhớ ra."Cấp hai? Nếu cấp hai, chuyện lớn nhất chính là Diệp Hiểu Vũ thích Diệp Tử!"

      " phải về ấy, là về cậu!" tay Mục Úc đỡ tay lái, cái tay khác cũng rất phối hợp đỡ cái trán, diễn viên quần chúng như vậy, đúng là khó tìm!

      "Mình á? Mình xảy ra chuyện gì cả ~ trừ đánh nhau. . . . . . Ế, phải là lúc đó cậu bị mình đánh nên giờ muốn trả thù lại chứ?" Tô Uyển rất nghiêm túc nhìn Mục Úc .

      "Mình này, trí tưởng tượng của cậu phong phú đấy. . . . . . Hơn nữa logic của cậu rất quái lạ, cậu cho rằng nếu mình muốn trả thù cậu còn cần đợi tới hôm nay sao?" Mục Úc tốt bụng giải thích cho Tô Uyển hồi, hi vọng này có thể sớm nhớ ra chút.

      "Ồ! Vậy mình có việc gì . . . . . Mùa đông năm đó mình chỉ nhớ Hiểu Hiểu xảy ra rất nhiều chuyện, mà có lẽ mình vì ấy vui cũng vui theo ấy rất lâu. . . . . . Những chuyện khác, ?"

      Nghe Tô Uyển như vậy, trong lòng Mục Úc khỏi có chút khổ sở, ra, mình rời hề khiến cho vui ư? Mà này chỉ vì người phụ nữ Diệp Hiểu Vũ kia mà vui vẻ sao? Mặc dù vô cùng khó chịu, nhưng lời ra khỏi miệng lại là an ủi: "Đều qua rồi ~ đừng buồn nữa. Hơn nữa, tại sao lúc đó ấy lại vui hả?" Nếu Tô Uyển nghĩ thông được, có lẽ có thể tiến hành từ phía Diệp Hiểu Vũ! Lần đầu tiên, Mục Úc cảm thấy người phụ nữ Diệp Hiểu Vũ này cũng có ích.

      "Chính là chuyện tình cảm chứ sao. . . . . . Còn nhớ lúc ấy vào khoảng lễ Giáng Sinh ~"

      "Tại sao vào khoảng lễ Giáng Sinh vậy?" Rốt cuộc đến gần! Mục Úc hơi sốt ruột, lần đầu tiên, tôn trọng người khác cắt đứt lời của đối phương.

      "Con bé Diệp Hiểu Vũ phát mình thích Diệp Tử ~"

      "Sau đó nữa sao?"

      "Diệp Tử xuất ngoại, ấy vui. . . . . . Ai, vì sao Diệp Tử ra khỏi nước mà mình cũng vui đây? đúng đúng, chỗ này đúng. . . . . . Cậu để cho mình nghĩ chút nha!"Mặc dù trí nhớ của Tô Uyển này tốt, nhưng suy luận gì vẫn còn vô cùng lành nghề .

      Thấy dáng vẻ Tô Uyển giống như nhớ tới gì, Mục Úc cũng quấy rầy, để này tự mình suy nghĩ từng chuyện tốt.

      ". . . . . . Hình như trước sau lễ Giáng Sinh năm ấy, mình gặp được mỹ nam tóc đen, lúc ấy mình còn tưởng rằng là tiên trời hạ phàm. . . . . . Sau đó lại chứng minh ~ bởi vì Diệp Hiểu Vũ bảo hoàn toàn biết là người nào, mình cũng gần như quên mất chuyện như vậy. Có lẽ là do mùa đông năm ấy lạnh quá nên sinh ra ảo giác cũng nên!" Nghe lời này củaTô Uyển, tâm tình Mục Úc xoay chuyển ba vòng theo giọng của , ngay cả vẻ mặt cũng thay đổi ba lần. Đầu tiên là vui vẻ, tiếp là kích động, đến cuối cùng biến thành bất đắc dĩ. Cái gì gọi là trời quá lạnh sinh ra ảo giác! là, coi như phục trí tưởng tượng của này rồi! tốt, cũng được; tốt? Đùa cái gì vậy hả?

      "Tô Uyển," Ấy, sao Mỹ Nhân lại gọi tên tuổi nghiêm túc như vậy chứ? Tô Uyển trợn to hai mắt vẻ mặt vô tội nhìn Mục Úc, điều này khỏi làm người sau cũng biết nên mắng cũng được hay là tốt cái gì nữa."Cậu . . . . . Cậu có cảm thấy mình lớn lên giống người ?"

      Nghe thế Tô Uyển khẽ mỉm cười, nóivới Mục Úc: "Bình thường trong tiểu thuyết, khi heo nữ nghe được heo nam câu này, heo nữ đều rất hưng phấn mà câu ‘Wow ~ ra là !’ ~ nhưng rất xin lỗi Mỹ Nhân ~ Mình nhớ năm đó hình dạng người kia thế nào rồi, coi như cậu và ta là người, mình cũng nhận ra được." Dừng lại giây, hai giây, ba giây, "Gì! ! ! ! Cậu, cậu, cậu là mỹ nam năm đó! Mặc dù Mỹ Nhân năm đó là người đẹp nhất mà mình gặp trong đời này, , là thần tiên đẹp nhất ~ nhưng, hai người người sao?"

      Bởi vì kích động, Tô Uyển chuyện cũng có chút mạch lạc, tóm lại câu: Vào giờ phút này rất hưng phấn ‘ cũng thành lời’. Nhưng về phần hưng phấn cái gì, cũng biết. Chẳng lẽ bởi vì Mỹ Nhân là mỹ nam năm đó mình rất thích nên vui mừng? Hay là bởi vì mỹ nam mà chính mình vẫn muốn thấy rốt cuộc xuất ở trước mặt mình, quá kích động hay sao?

      Vì vậy, Tô Uyển hơi ổn định tâm tình của mình chút, mà Mục Úc cũng cho xe dừng ở ven đường, để cho hai người càng dễ dàng chuyện với nhau hơn. Cuối cùng Tô Uyển sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, ra suy nghĩ của chính mìnhvới Mục Úc: " như vậy, cậu chính là mỹ nam mà mà gặp năm đó. . . . . ."

      "Ừ."

      " như vậy cậu là người mà phải là tiên?"

      ". . . . . . Tô Uyển!"

      "Trình Kiền à? Tôi là Đào." Cố ý đợi trong lát, quả nhiên, Trình Kiền trực tiếp áp đảo mắng người trận trong điện thoại, ra chính là phát tiết lửa giận vừa mới bị Tô Uyển lại lần nữa thôi. Chờ người đầu kia điện thoại có động tĩnh, chắc là ổn định lại tâm tình, Đào tiếp tục mở miệng : "Tôi nhớ trước kia Tô Uyển cũng phải là như vậy. . . . . . Tôi nghĩ nguyên nhân đều do tên Mục Úc kia gây ra, chắc hẳn cũng cực kỳ thích ta chứ?"

      "Đâu chỉ là thích, tôi đây căn bản là ghét!" Trình Kiền thở phì phò , "Vừa rồi xin lỗi, dạy dỗ đám thủ hạ cứng đầu cứng cổ. . . . . ."

      " có việc gì, có giận muốn phát tiết, giấu ở trong lòng sớm muộn cũng trở thành bệnh ! Chửi giỏi lắm, mắng hay! Nhưng sau bước, tiến triển với Tô Uyển, biết ngài có muốn xinh đẹp chút hay đây?" Vừa nghe đến cái tên Tô Uyển này, Trình Kiền lại tức giận, tiếp đó biến thành căm tức, cuối cùng lại thể thừa nhận tim của mình phản bội lý trí, vô cùng nóng lòng tìm tòi nghiên cứu ‘bước kế tiếp’ trong miệng Đào.

      "Khụ khụ ~" vì để cho thanh của mình lộ vẻ gấp gáp nóng nảy như vậy, Trình Kiền cố ý hắng giọng cái, kết quả lại mang theo loại cảm giác ‘giấu đầu lòi đuôi’, khiến cho càng buồn bực thêm. Nhưng buồn bực buồn bực, muốn biết còn phải hỏi.

      " nghe chút."

      "Lúc này tâm tình Tô Uyển: thứ nhất, ấy biết rốt cuộc là mình muốn cái gì; thứ hai, cần phải có chút động lực nho thúc đẩy mới được. Đối với , tôi nghĩ chỉ sợ là bởi vì cảm thấy đau lòng nên mới dám đối mặt có đúng ?"

      Trình Kiền khẽ nhíu mày, làm sao người phụ nữ này biết? Nhưng mà bây giờ cũng phải là lúc làm ràng chuyện này, trước tiên suy nghĩ tại sao có thể khiến kia nhìn thấy tâm ý của đây? ra ý nghĩ này cũng là ý tưởng của Đào, ta nghĩ ở trong lòng, rốt cuộc mình làm như thế nào mới có thể khiến cho Trình Kiền ghét là điều kiện tiên quyết, biết được tâm ý của ta. Tình , quả nhiên là ích kỷ lại bá đạo. . . . . .

      "Như vậy theo , phải làm sao đây?"

      "Phương pháp thử phụ nữ hơn phân nửa chính là để cho ghen! Nếu như ấy thích nhất định có hành động ." Giống như khi Tô Uyển thấy Mục Úc và Nghê Thường chung với nhau, nghe Nghê Thường lúc ấy rất hoảng hồn! Lần trước mấy người đàn ông vạm vỡ cũng dọa ấy thành như vậy, lần này lại có thể. . . . . . Cho nên, chỉ có thể tổng kết thành câu đầu tiên là: Tô Uyển quan tâm đến Mục Úc. Về mức độ để ý, người ngoài lại thể biết. "Mấy ngày nữa có cuộc so tài PK tình nhân, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau tham gia. Tôi có acc chính ~" Mặc dù Tô Uyển nhất định có phản ứng, nhưng Đào đúng là , đầu tiên để choTrình Kiền ôm lòng kích thích Tô Uyển, thứ hai chính là rốt cuộc mình và Trình Kiền có thể cùng nhau sát cánh rồi, đây chính là ước mơ tha thiết của chính ta cho tới bây giờ đó!

      "Sau đó làm thế nào?" Mặc dù Trình Kiền phải có đầu óc, nhưng gặp phải chữ tình, mọi người đều trở thành ‘kẻ trong cuộc u mê’ mà thôi!

      " chỉ cần phối hợp với tôi là được, tôi xử lý thỏa đáng tất cả. Với tính cách của ấy nếu như có cảm giác nhất định che giấu. . . . . . Cho nên bây giờ tôi muốn trước tiếng, đó chính là nếu như Tô Uyển cũng làm ra phản ứng trong mong đợi của chúng ta, coi như chuyện này có quan hệ gì tới tôi nữa."

      Trình Kiền "Ừ" tiếng tỏ vẻ đồng ý. Sau đó, Đào với "Có gì liên hệ sau" rồi cúp điện thoại. Bây giờ, cho dù Tô Uyển làm như thế nào, ta cũng cố gắng đảm bảo rằng Trình Kiền bị thương tổn, bởi vì ta thực thích . ta tin chắc rằng, người có thể làm cho hạnh phúc, chỉ có mình ta! Cho nên, bất kể có chuyện gì xảy ra, ta cũng buông tay, cũng nhượng bộ!... Xử lý Tô Uyển, thu phục Trình Kiền! hai ba bốn~~~~
      Last edited by a moderator: 29/11/16

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36: Thiên sứ và ác ma, thực ra là cùng nhà (Ý Tô Uyển và Mục Úc có bí mật thể cho ai biết)...

      Edit + Beta: salemsmall



      Trình Kiền "Ừ" tiếng tỏ vẻ đồng ý. Sau đó, Đào với "Có gì liên hệ sau" rồi cúp điện thoại. Bây giờ, cho dù Tô Uyển làm như thế nào, ta cũng cố gắng đảm bảo rằng Trình Kiền bị thương tổn, bởi vì ta thực thích . ta tin chắc rằng, người có thể làm cho hạnh phúc, chỉ có mình ta! Cho nên, bất kể có chuyện gì xảy ra, ta cũng buông tay, cũng nhượng bộ!... Xử lý Tô Uyển, thu phục Trình Kiền! hai ba bốn~~~~


      Ở bên kia, Tô Uyển và Mục Úc còn tiến hành cuộc đối thoại khó hiểu nhất thế giới:


      " như vậy, cậu là người chứ phải là tiên?"


      "... Tô Uyển!"


      "Ha ha, ra là bộ dạng này." Tô Uyển cười quỷ dị, biết là trong cái đầu lại có ý định gì.


      "?? Bộ dạng này là sao?" Mục Úc bị câu của làm cho mờ mịt. Lần đầu tiên, cảm thấy cặp mắt có thể nhìn thấu hết thảy mọi chuyện của mình, nhìn thấu được trước mắt này. Rốt cuộc là bộ dạng gì? Trong lúc lòng hiếu kỳ bị quấy phá, trong đầu Mục Úc bắt đầu lo lắng đến vô số tình huống… Nhưng mà, câu kế tiếp của Tô Uyển, làm cho Mục Úc bị vỡ vụn hoàn toàn.


      "Chính là ‘Cậu là người mà phải tiên’ đó!" Nghe vậy, Mục Úc cực kỳ muốn bóp chết nàng Tiểu Bình Quả này, nhưng mà, sau lại nghĩ: nhóc Tô Uyển này có trí nhớ được tốt phải là chuyện ngày hai ngày, còn sao? lại là người trí nhớ tốt có tiếng, cho nên, làm sao có thể nhận ra ngay từ khoảnh khắc đầu tiên gặp mặt được chứ? Được rồi, Mục Úc đưa ra kết luận: Mình mới là người nên bị bóp chết mới đúng.


      Sau khi nhìn này, giọng điệu khi chuyện của Mục Úc cũng nhàng hơn, nhưng mà vẫn hiểu, tại sao Tô Uyển lại cười tà ác như vậy khi "Là người mà phải là tiên". Ngay khi nghĩ mãi vẫn xong, Tô Uyển đột nhiên ngây ngốc câu, từ đó cũng giải đáp được thắc mắc của .


      "Là người tốt rồi, mình còn tưởng rằng được gặp lại ấy, à , là cậu nữa cơ~" xong, Tô Uyển liền nở nụ cười trêu ghẹo, trông ngốc, còn lộ ra hai cái răng khểnh, khiến cho Mục Úc cực kỳ muốn bẻ nó . Nhưng mà thể thừa nhận, lúc này, trong lòng ngọt như được uống mật, biết là vì Tô Uyển cười với , hay là vì câu đó của Tô Uyển...


      Thấy Mục Úc chuyện, Tô Uyển cứ tự nhiên lên tiếng, : "Lại , khi đó, cậu để tóc dài đến vai trông đẹp, nhưng lại cũng làm nổi bật vẻ mặt tái nhợt của cậu, lúc đó, mình nhìn thấy mà đau lòng! Vậy mà cậu cái gì cũng chịu với mình... cho dù mình trêu đùa cậu thế nào cậu cũng vui... Đến khi mình cố ý đấu võ mồm với cậu, tuy rằng cậu luôn lời nào, nhưng mà lúc mình vừa mới xong, cậu lại đột nhiên phun ra câu có thể dễ dàng làm cho toàn bộ lời trước đó của mình tan rã hết... Ngẫm lại , từ lúc mình biết cậu đến giờ, chưa bao giờ mình thực lại được cậu đâu! Hừ~" Tô Uyển dứt lời, còn bất giác "Hừ" thêm tiếng ở đằng sau.


      "Tiểu Bình Quả, thực ra, người mẹ giờ phải là mẹ đẻ của mình." ngoài dự đoán, nhìn thấy vẻ mặt Tô Uyển biến hóa thành vô số các loại biểu tình. Mục Úc nghĩ rằng, giờ là lúc nên cho Tô Uyển rồi. Bởi vì tin rằng, nền tảng của tình tin tưởng, nếu như tin tưởng có tình . Cho nên cam tâm tình nguyện cho biết toàn bộ bí mật của chính mình.


      "Năm ấy, ba mình có nhân tình, mặc dù mẹ mình cũng phải quá già, nhưng mà nhân tình của ba mình trẻ trung xinh đẹp hơn. Cho nên, giống như tất cả những kẻ có tiền khác, ông ấy, cũng rơi vào khuôn sáo cũ. Trong mắt mình, ghét nhất là hai thứ, là lừa dối, hai chính là hồ ly tinh. Nếu như có con hồ ly tinh này, năm đó, mẹ mình cũng vì tức giận mà bị bệnh qua đời." Nghe Mục Úc kể lại chuyện cũ xong, cái đầu của Tô Uyển lại suy nghĩ đến chuyện: ra Mỹ Nhân cũng rất nhiều nha!


      "Mình chạy trốn đến đây lần thứ nhất là khi mẹ mình vừa mới qua đời. Lúc đó mình cảm thấy cuộc đời mình còn chút hi vọng gì nữa, cho nên muốn ra ngoài tìm... Nhưng mà ngờ rằng mình lại gặp cậu... Có lẽ đây là do ông trời an bài! Có lẽ lý do cũ rích, nhưng mà quả , mình được nụ cười của cậu cứu vớt. Hơn nữa, lạc quan, vui tươi và hi vọng tràn trề vào tương lai của cậu làm mình vô cùng cảm động. Có lẽ, có rất nhiều người cho rằng cậu rất ồn ào, cũng có thể họ cho rằng cậu nữ tính, lại hay gây chuyện. Nhưng mà, cậu cũng phải biết rằng, chính nỗ lực của cậu làm cho mình vui vẻ, làm cho mình nhặt lại mạng sống lần nữa, và hi vọng vào tương lai. Mà cậu cũng là người đầu tiên để ý hình tượng trước mặt mình, trêu đùa mình mà hề có ý gì khác. Ha ha, hơn nữa, mỗi lần cậu xuất đều khiến mình cảm thấy vô cùng thú vị!" xong, Mục Úc còn quên nhìn Tô Uyển, cười cách xấu xa.


      Nhìn thấy biểu cảm của Mỹ Nhân, Tô Uyển bất mãn bĩu môi quay đầu , miệng còn ngừng lẩm bẩm. Mục Úc cẩn thận lắng nghe, rồi nhịn được cười thầm. ra, nhóc Tô Uyển này giọng than thở: " biết là khen ngợi mình hay là chê bai mình đây~~"


      Tô Uyển cho rằng, sau khi Mỹ Nhân nghe xong, phản bác lại vài câu, nhưng cuối cùng, phản ứng của đối phương lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tô Uyển. Chỉ thấy Mục Úc nghiêm túc mà chăm chú nhìn Tô Uyển, có khoảnh khắc nào đó, Tô Uyển còn nghĩ rằng Mục Úc muốn hôn mình. Sau này khi nghĩ lại, Tô Uyển luôn cảm thấy bản thân mình háo sắc! Nhưng mà đây là chuyện về sau. Quay trở lại, lúc đó Mục Úc nhìn Tô Uyển, sau đó bình tĩnh câu: "Cậu cho là thế nào?" Tuy rằng đây là câu hỏi, nhưng khi Tô Uyển nghe vào tai, lại giống như câu khẳng định, câu khẳng định muốn với , khiến cho quên mất chính mình vừa rồi muốn gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Mỹ Nhân, chờ tiếp tục .


      " giờ cậu biết vì sao mình lại ghét những kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác, hoặc là những con hồ ly tinh cướp nửa của người khác chưa?" Nghe Mục Úc , Tô Uyển thà gật đầu, tiếp tục chờ đợi câu sau. "Trước kia, có khoảng thời gian mình và ba ở công ty học tập quản lý tài sản và quản lý công ty, có lúc, bởi vì quá bận nên mình và ba đều về nhà. Nhưng mà lúc ấy, ba mình gian díu với thư ký của ông rồi. Mình cứ nghĩ là ông chỉ gặp dịp chơi thôi. Nhưng mà thực chứng minh rằng mình sai lầm rồi, ông ấy có mới nới cũ, cần mẹ mình nữa. Cũng bắt đầu từ khi đó, sức khỏe của mẹ mình dần dần yếu . Cậu có biết, khi mình biết ba mình đều ở công ty cùng mình, nhưng ông lại lừa mẹ mình rằng công tác, mình khổ sở như thế nào ? Cho nên, khi mình nghe được người đàn ông ở gần trường học, gọi điện thoại cho người nào đó nhưng lại ta ở bên ngoài, mình cực kỳ khó chịu..."


      "Cái gì? Lúc mình và Lãng gọi điện thoại, có người đàn ông 'Ở trường học', là cậu sao?" Bởi vì trong vòng ngày nghe được rất nhiều chuyện, cho nên Tô Uyển bắt đầu năng hơi lộn xộn. Mục Úc nghe thấy Tô Uyển nhắc lại như vậy, lập tức nghĩ tới ngày hôm đó, hai người đứng sau lưng là Lãng tử Long Tâm và Nghê Thường. Nhưng mà những điều này quan trọng, giờ muốn Tô Uyển biết, trong lòng chỉ có , hoặc là , từ trước đến nay đều chỉ có mình ! Bởi vì, ở trong thời khắc thống khổ nhất của cuộc đời, làm cho cảm thấy ấm áp trở lại, cũng chính mang đến cho ánh sáng khi cảm thấy tối tăm u ám.


      "Từ khi bắt đầu, mình tự với bản thân rằng, nếu về sau gặp lại cậu, mình nhất định cám ơn cậu nhiều. Cuối cùng, sau khoảng thời gian tiếp xúc, mình phát , mình bị hấp dẫn bởi tính cách của cậu! Mình thích cậu mất rồi!" đến đây, hiểu sao Mục Úc lại đỏ mặt, thấy vậy, Tô Uyển cảm thấy vô cùng hứng thú.


      "Wow, Mỹ Nhân, cậu đỏ mặt sao?" Lúc Tô Uyển lời này, thực ra mặt cũng nổi lên hai rặng mây đỏ, kết hợp với gương mặt nhắn mềm mại như nước, lại càng giống táo đỏ.


      "Cậu nhìn nhầm rồi!" Mục Úc quả hổ danh là quân vương mặt lạnh trong giới kinh doanh, rất nhanh khôi phục lại biểu cảm như bình thường.


      "Ơ, nhưng mà..."


      " có nhưng mà, đừng giải thích nữa."


      "..." Mẹ nó, ai giải thích, tôi thấy chính là cậu có! Tô Uyển căm hận nghĩ.


      "Được rồi, mình muốn với cậu, vì sao tên tiếng của mình lại là Lucifer." Mục Úc từng bước thả câu Tô Uyển, dụ dỗ con mồi mắc câu.


      "Vì sao?" Con mồi hiểu.


      "Bởi vì, Lucifer, tiền thân là thiên sứ, cho nên chúng ta là người nhà... cách khác, chúng ta nhất định phải ở cùng nhau!"


      " á?" Bạn Tô Uyển cứ như vậy mà ù ù cạc cạc bán mình .


      Lúc này, Diệp Hiểu Vũ ở trong hội sở tư nhân có tên là Shuffle ăn cơm cùng Diệp Tử.


      " có suy nghĩ gì về hành động lần này của Trình Kiền?" Đây là lần đầu tiên Hiểu Hiểu về vấn đề này với Diệp Tử, nhưng mà ràng, đối phương nắm tình như lòng bàn tay, từ trong ánh mắt có thể nhìn ra, dự đoán trước được tình hình rồi.


      "Hả?" Giọng trầm thấp mà cuốn hút của người đàn ông vang lên, " có thể có ý kiến gì được chứ?" Lúc chuyện, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi gò má của người đối diện, Hiểu Hiểu có thể từ trong ánh mắt nhìn ra được rất cưng chiều mình, và cũng rất cân nhắc đến chuyện mà vừa .


      "Được rồi, ràng là cũng biết, hơn nữa còn hiểu rất , vậy mà còn khơi gợi lòng ham muốn của em?" Diệp Hiểu Vũ bắt đầu muốn phát hỏa, rất sốt ruột, rất lo lắng cho an nguy của Tô Uyển, vậy mà người này lại còn nể mặt.


      "Ha ha, " Nhìn thấy Diệp Hiểu Vũ quýnh lên như vậy, khuôn mặt tuấn tú ưa nhìn nở nụ cười, " này, phải là em cũng biết rồi sao? Vì sao còn bắt khẳng định suy nghĩ của em chứ?" Đúng vậy, lời của hoàn toàn chính xác, quả thực Diệp Hiểu Vũ có quyết định, nhưng mà vẫn muốn nghe ý kiến của Diệp Tử; hoặc là , muốn nghe kết luận từ trong miệng .


      "Okay, để ý kiến của cả và em." lay chuyển được Hiểu Hiểu, rốt cuộc Diệp Tử đành phải nhả ra lời vàng ngọc, bắt đầu lên ý nghĩ của mình. "Đầu tiên, mục tiêu của Trình Kiền đúng là Tô Uyển, nhưng mà ta thích, hoặc có thể ấy, cho nên dựa vào điểm này mà , ta làm hại Tô Uyển." Hiểu Hiểu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với . "Nhưng mà, tương tự, hẳn là em cũng hiểu: Khi người tâm tình suy sụp, hoặc là khi biết làm như thế nào, đây chính là thời cơ tốt nhất để người khác lợi dụng nhân lúc khó khăn."


      "Vâng, em cũng nghĩ đến chuyện này. Em luôn có cảm giác có người đứng sau lưng Trình Kiền, nhưng em biết kẻ đó là ai. Có lẽ là do em nghi thần nghi quỷ thôi! Nhưng mà, em vẫn lo lắng. Nếu người này trợ giúp Trình Kiền theo đuổi Tô Uyển vấn đề gì, nhưng nếu người này mượn danh nghĩa trợ giúp Trình Kiền để hại Tô Uyển, chuyện này đùa được nữa rồi. Có câu : Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. nhóc Tô Uyển này, đối với chuyện đánh nhau gì đó e ngại, nhưng nếu người ta trăm phương ngàn kế đẩy ấy vào chỗ chết, như vậy cũng phải là điều dễ dàng nữa." gương mặt Diệp Hiểu Vũ tràn ngập lo lắng, dù sao nhóc Tô Uyển này cũng là mặc chung cái váy mà lớn lên, cho dù bình thường hai người có gây chuyện hay giận dỗi nhau, nhưng khi gặp chuyện lớn, hai người luôn luôn đứng chung chiến tuyến.


      "Được rồi, đừng lo lắng quá, Tô Uyển ngốc như em nghĩ đâu." Diệp Tử cố gắng an ủi Hiểu Hiểu, kết quả lại đổi lấy cái liếc mắt của người nọ.


      " an ủi người ta sao? là... mở bình ai mà biết trong bình có gì! Chúng ta phải : Chỉ có thể cầu cho ấy phúc lớn mệnh lớn~~" Lời này vừa ra, cũng đổi lấy cái liếc mắt của Diệp Tử. Xem ra hai người này đều giỏi an ủi người khác. Nhưng mà việc đến nước này, bọn họ chỉ có thể đặt hi vọng lên người Đại Ác Ma nào đó thôi.
      Last edited by a moderator: 29/11/16

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37: Tô Uyển là người bị dán nhãn "thuộc về Mục Úc". . .

      Editor: kaylee
      Beta: Mèo Hoang


      "Được rồi, đừng lo lắng, Tô Uyển ngu ngốc như em nghĩ đâu." Diệp Tử cố gắng an ủi Hiểu Hiểu, kết quả lại đổi lấy cái liếc mắt của người kia.

      "Ngài đây là khuyên người sao? Thiệt là. . . . . . mở bình ai mà biết trong bình có gì (*)! Chúng ta phải : chỉ có thể cầu nguyện ấy phúc lớn mạng lớn ~ " Lời này vừa ra, lại đổi lấy cái liếc mắt của Diệp Tử. Xem ra, hai người này cũng ai có khả năng an ủi người khác. Chỉ là việc đến nước này, bọn họ cũng đành gửi gắm hi vọng ở người Đại Ác Ma.

      (*) mở bình ai mà biết trong bình có gì (nguyên văn: na hồ bất khai đề na hồ 哪壶不开提哪壶): dụ giữa người với người nên bàn đến vấn đề riêng tư thiếu sót của người khác, nên , nên .

      "Đợi chút, vừa rồi chuyện gì xảy ra? Cái gì mà nhà hả? Còn có cái gì mà định trước. . . . . ." Tô Uyển hoàn toàn hiểu vừa rồi tiểu mỹ nhân gì, kết quả biết tại sao đột nhiên đến chuyện nhất định ở chung chỗ gì đó. Làm cho Tô Uyển lúc này vui mừng, hưng phấn, hiểu, các loại tâm tình do dự cùng tồn tại.

      " là chuyện như thế đấy." Nhất định Mục Úc sinh ra là để đối nghịch với Tô Uyển, nghĩ. Nào có loại người như thế, nửa rồi chịu cho ràng. "Được rồi, nên , xong. Còn Nghê Thường--" cố ý kéo dài tiếng, muốn nhìn phản ứng của Tô Uyển, kết quả, quả nhiên Tô Uyển làm cho thất vọng, lập tức dùng vẻ mặt thở phì phò đáp trả, Mục Úc cười trả lời "Như thế nào!", trong mắt toàn là chiều. " có thể làm gì chứ? Mới vừa rồi lúc tới tìm em, ta cũng thấy được, nghĩ, cần , hẳn là tự ta nhanh chóng rời !"

      "À. . . . . ." Nghê Thường biến mất, Tô Uyển cũng biết tâm trạng làm sao, nhưng mà đây chỉ là chuyện , ngờ Mục Úc lại có thể biết với là thích . . . . . . Hơn nữa thế nào cũng nghĩ tới, Mục Úc lại là tiên tử khi còn bé đó. . . . . . O(∩_∩)O ha ha ~ vừa nghĩ tới cái vẻ mặt quỷ dị khi mình Mục Úc là tiên tử kia mình muốn cười. Hí hí, vừa cười ra tiếng, lại hoàn toàn làm cho Mục Úc hiểu lầm, còn tưởng rằng này bởi vì mình phủi sạch quan hệ với Nghê Thường kia mà vui mừng đấy, ra hoàn toàn phải -- chuyện này cũng về sau mới biết được.

      "Được rồi, đừng cười nữa, cẩn thận cắn phải đầu lưỡi!" Mới vừa xong, Tô Uyển cắn phải đầu lưỡi của mình, đau đến mức chảy nước mắt, nhưng mà cũng quên hung hăng trừng mắt về phía người khởi xướng -- Ác Ma. là, có đôi khi, bản chất của con người bị bề ngoài mê hoặc, Mục Úc tuyệt đối là cực phẩm trong đó!

      Nhắm mắt làm ngơ với ánh mắt oán hận mà bên kia truyền tới, Mục Úc nhanh chóng khởi động xe định đưa về ký túc xá. Ra ngoài lâu như vậy, Diệp Hiểu Vũ cũng lo lắng. Đừng thấy kia ở phương diện buôn bán vô cùng chanh chua, nhưng mà khi dính đến đồng đảng của , có thể là quan tâm đầy đủ, săn sóc tỉ mỉ ~ ngay cả cũng cảm thấy bằng đấy.

      Còn cả đoạn đường, hai người đều ai gì, cho đến khi đến trước ký túc xá của Tô Uyển, lúc này mở cửa xe chuẩn bị xuống xe Mục Úc mới bỏ lại câu: "Trở về nhớ lên Cửu Thiên, sau đó dỡ sủng vật (ý tứ là bắt đầu sử dụng), dẫn em luyện cấp." Giống như là lại nghĩ đến chuyện gì đó, Mục Úc ngừng chút, lại bảo Tô Uyển. "Này. . . . . . Trở về chúng ta đăng ký kết hôn !" Mặc dù biết tiểu mỹ nhân là đăng ký tình lữ ở trong trò chơi, nhưng mà Tô Uyển vẫn bởi vì những lời này của mà trái tim nhảy thình thịch. Thế nhưng, dường như lại lần nữa thấy được khuôn mặt Mục Úc lên đám mây màu đỏ.

      Vừa định mở miệng trêu tức mấy câu, Mục Úc đoạt trước: "Chỉ là vì tham gia giải đấu tình lữ PK (*). nghĩ, em luôn muốn trơ mắt nhìn bọn họ chơi, sao em cùng chơi !" Ừ ~ dường như rất có lý! Tô Uyển bày ra bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra, vẫn quên gật đầu với Mục Úc cái. Mà sau đó người này chỉ bỏ lại câu rồi "Đóng cửa", nghênh ngang rời . Điều này làm cho Tô Uyển khỏi hoài nghi, ban nãy ở cùng chỗ với , rốt cuộc là mấy người?

      (*) PK viết tắt của Player Killing = đồ sát- giết, tiêu diệt người chơi: Chỉ hành động tiêu diệt người chơi khác ở bất cứ đâu trong thế giới game, cần báo trước trong các game online, pvp (player vs player). số game ngoài việc có những hình phạt cho những người chơi bị giết, còn phạt cả những người chơi giết người kia, như giảm các chỉ số stats, trừ tiền.

      Giải thi đấu tình lữ pk: cuộc thi đấu giữa các cặp đôi vợ chồng trong game.

      "Trình Kiền, tôi là Đào. tại có tiện chuyện ?" Ở trước mặt Trình Kiền, vẫn luôn giữ hình tượng rất tốt. chỉ có như thế, cũng ngụy trang lòng mình rất khéo. hiểu, nếu muốn làm cho Trình Kiền , trước tiên thể để cho biết là mình , ít nhất trước khi thích mình thể mở miệng. Bởi vì biết, người động tình trước nhất định thua, cho nên coi như thắng, cũng tuyệt đối thua quá thảm!

      "Ừ, ." Mặc dù này mới vừa gọi điện thoại tới được lát lại tiếp tục gọi tới lần nữa, khỏi khiến cho mình cảm thấy chút khó chịu, nhưng dù sao mình đáp ứng người ta muốn nghe lời của đối phương, như vậy, nên cũng muốn làm những chuyện đánh mất giá trị con người mà thôi. Trình Kiền tỏ ý Đào tiếp, cũng muốn xem này có chủ ý tốt gì.

      "Tôi muốn là: Trong khoảng thời gian này, cũng chính là ở trước giải thi đấu tình lữ pk, mặc kệ Tô Uyển hay Tô Uyển và Mục Úc làm ra chuyện gì, cho dù vui vẻ cũng được thoải mái cũng vậy, đều phải án binh bất động (*), nên đánh rắn động cỏ. Như vậy, khi bất ngờ mang theo khác xuất , mới có thể chắc chắn đánh thẳng kích vào ấy ~ biết tôi như vậy, có thể hiểu ?"

      (*) Án binh bất động: thành ngữ Trung Quốc, dùng trong quân , ý dừng mọi hoạt động chờ thời cơ.

      "Ừ, tôi ngốc, có chuyện gì nữa chứ?"

      " có."

      "À, vậy lúc nào vào Cửu Thiên dùng quý danh của thêm tên tôi, trong khoảng thời gian này tôi muốn phối hợp với ." Mặc dù là dùng để chọc tức Tô Uyển, nhưng mà đại thần vẫn mê muội trò chơi như cũ.

      Tô Uyển trở lại ký túc xá, thấy Diệp Hiểu Vũ có ở phòng, chắc hẳn là ấy và Diệp Tử ăn cơm, cũng cứ thế đến bên giường của mình nằm xuống. Nghĩ đến tiểu mỹ nhân tạm thời lên web được, cộng thêm hôm nay xảy ra ít chuyện, Tô Uyển còn chưa kịp sắp xếp lại mọi chuyện lần tốt. Vì vậy liền nằm ở giường, nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay lần nữa.

      Nhưng còn chưa có nghĩ lại tất cả lần, điện thoại di động nhận được dòng tin nhắn: tới ghi danh. Là tiểu mỹ nhân gửi đến, đây là gọi đăng ký tình lữ sao ~ Tô Uyển thấy vậy, cũng đành phải ném những chuyện suy nghĩ ràng và những chuyện nghĩ mãi ra kia, chạy đến trước máy vi tính, nhanh chóng mở máy vi tính ra, lấy tốc độ nhanh nhất đăng nhập vào Cửu Thiên. Mặc dù biết Mục Úc là người có sao vậy ~ nhưng mà vẫn khỏi nghĩ tới chín đồng tiền hoa là có thể mua được tờ giấy hồng. . . . . . . . ([màn kịch ] Tô Uyển: hôm nào chúng ta cũng mua quyển có được hay ? Mục Úc: chính em tự mua . Tô Uyển: em mời khách được ?? Mục Úc: . . . . . . Chỉ chín đồng tiền còn biết xấu hổ mời khách?)

      Tô Uyển vừa lên mạng nhận được tin nhắn của tiểu mỹ nhân, kêu đến [Vân Mộng Trạch] tìm . Theo lời nhắn đến nơi, thấy Mục Úc ở đó chờ . Nơi này chỉ là nơi đăng ký tình lữ, mà còn là địa điểm mà cấp bậc trước mắt này của Tô Uyển có thể luyện cấp, ừ, nửa câu sau mới là trọng điểm. Mục Úc ngoài việc muốn dẫn thăng cấp nhanh chóng ra, còn phải liên hệ phối hợp với , như vậy, mới có thể đoạt được thắng lợi ở trong tình lữ pk.

      Hai người "Vui vui mừng mừng" tới trước mặt Nguyệt Lão, tiến hành thông lệ đăng ký, quan hệ tình lữ của hai người coi như là xác định, nhưng mà muốn tách ra bất cứ lúc nào cũng có thể (bởi vì có kết hôn), cho nên cũng rất nhiều người vì làm nhiệm vụ tới xác định quan hệ tình lữ. Kết quả khiến cho Cửu Thiên trở thành trò chơi có "tỷ lệ chia tay" cao nhất thị trường ~

      【phụ cận】Satan của Du Đãng: Thuận tiện mở sủng vật ra.

      Tô Uyển thấy vậy ngoan ngoãn mở túi đeo lưng ra, tìm được Cửu Vĩ Hồ (hồ ly chín đuôi) cất giấu lâu. Ở trong Cửu Thiên, mở được sủng vật hay là trang bị cực phẩm cũng có thể ở thế giới phong quang (nở mày nở mặt) chút. Nhưng mà khi phong quang qua, khiến cho Tô Uyển nhức đầu chính là việc đặt tên đấy. nghĩ lại nghĩ, cũng biết tên gì hay, vì vậy nhìn ma đạo tiểu Thái Sơ đứng ở trước mặt mình, lại nhớ đến dung nhan mất hồn kia của Mục Úc, ừ! quyết định ~ gọi là Ác Ma Tiểu Nghiệt!

      【phụ cận】Quả Lạc Hỏa Diễm: đây, chuẩn bị xong rồi ~ xem!

      Tô Uyển xong, tiếp tục lựa chọn vì Ác Ma Tiểu Nghiệt của mình [ theo]. Mà lúc đối phương nhìn thấy tên sủng vật của Tô Uyển đột nhiên, vui vẻ, sau đó cười xấu xa đặt tên sủng vật [Thần Thú hiếm thấy? Cửu Mệnh Miêu (màu đen)] của mình thành Thiên Sứ Tiểu Tinh ~ hắc hắc, như vậy chính là đôi rồi, người nào thấy cũng đều biết. Mục Úc tà ác cười, quả nhiên khi Tô Uyển thấy tên sủng vật của Mục Úc vẻ mặt ~\(≧▽≦)/~ biến thành (⊙_⊙) cuối cùng biến thành (╰_╯)#

      Cái gì chứ, ràng ý tứ chính là đôi tình lữ, đáng ghét ~ đúng lúc đó, Tô Uyển thấy đại thần online, nhưng mà đối phương giống như hoàn toàn có thấy online, tự mình giết quái pk các loại. Tô Uyển suy nghĩ chút, mình vẫn nên đừng dính mũi vào tốt hơn, hai lần đùa bỡn người ta, tại lại gắn vào thân phận tình lữ nương tử của người khác, càng tốt. Vì vậy, Tô Uyển lại quyết định lựa chọn làm đà điểu lần nữa.

      Sau mấy ngày, bởi vì phải chuẩn bị thi đấu tình lữ PK, Diệp Tử và Hiểu Hiểu luyện tập, Tô Uyển và Mục Úc cũng ở đây luyện tập, đương nhiên, ở bên kia Tô Uyển nhìn thấy đại thần biết bận rộn cái gì, nhưng mà vẫn tế nhị nên quấy rầy. Mà mấy ngày nay Tiêu Sắt Lang lại vội vàng chế tạo đồ vật đổi mới dùng trong trò chơi, cho nên rất lâu có online. Hình như Thần Y Phu Quân bởi vì chuyện ở trong nhà, cho nên cũng vào trò chơi. (dù sao ta cũng cần tham gia giải thi đấu tình lữ pk) Như vậy, cũng cho Tô Uyển và Mục Úc thời gian chuyên tâm luyện tập. Mà bên Diệp Tử và Hiểu Hiểu có tiếp xúc với Trình Kiền và người nào đó, nhưng mà cũng có tin tức báo lại. Chẳng qua hai người dự định bí mật quan sát, bởi vì Hiểu Hiểu vẫn yên lòng về Tô Uyển.

      Còn việc tại sao bọn họ vẫn tìm được là bởi vì Đào và Trình Kiền luôn dùng điện thoại liên lạc, hai người cũng có gặp mặt, cho nên, người quang minh lỗi lạc như Diệp Hiểu Vũ đương nhiên làm loại chuyện tra xét điện thoại riêng tư của đối phương. Đương nhiên, loại hành vi tra xét điện thoại này cũng vô cùng ngu ngốc, bởi vì sau khi lấy được ghi chép trò chuyện còn phải từng bước từng bước xác nhận là người nào, đó phải là đại công trình (*) khác sao! Cho nên bọn họ chỉ có thể hi vọng người sau lưng Trình Kiền kia nên đánh chủ ý khi dễ Tô Uyển, nếu nhất định chết rất thảm!

      (*) Đại công trình: chỉ những công việc cần nhiều sức người và của.

      Sau đó ngày, Tô Uyển và Mục Úc cùng nhau chuẩn bị cho giải thi đấu tình lữ PK, người sau dạy người trước PK.

      Bởi vì chênh lệch cấp bậc và kỹ năng, Mục Úc chỉ cần sử dụng kỹ năng "Sợ hãi" kia, nhân vật của Tô Uyển cũng bị dọa sợ đến mức chạy loạn khắp nơi, hoàn toàn chịu khống chế, nhiều lần rơi xuống vách đá trực tiếp ngã chết. Làm cho nào đó hoàn toàn có ấn tượng tốt đối với Đại Ác Ma nào đó.

      "Em thấy quan báo tư thù (*), là bởi vì mấy ngày trước em trộm luyện Ác Ma Tiểu Nghiệt nhà em dẫn chứ gì, hừ ~" Lại lần nữa chết trận ở bên dưới vách núi chờ đợi Mục Úc đến bào thi (*chạy lại phục sinh) cho , Tô Uyển vui kêu gào ở trong hệ thống ngữ . cho rằng Ác Ma nào đó là bởi vì chuyện lần trước tới làm hại !

      (*) Quan báo tư thù: lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.

      "Em em trộm luyện xong vẫn có cấp bậc cao bằng Thiên Sứ Tiểu Tinh của , em có cái gì phải ‘quan báo tư thù’?" Mục Úc trúng tim đen, làm cho Tô Uyển vui ở túc xá vểnh cao khóe miệng.

      Lúc này, Diệp Hiểu Vũ đột nhiên xin gia nhập kênh chuyện ở chỗ hai người, cũng với hai người: "Tôi muốn cho mấy người biết tin tức tốt, theo tin tức mới nhất Tiêu Sắt Lang báo lại, vào khoảng thứ sáu này, cũng chính là ngày mai có thể chuẩn bị xong cập nhập đổi mới hệ thống kết hôn tình lữ, đến lúc đó. . . . . . Khụ khụ, tôi và Diệp Tử mời mọi người cùng nhau kết hôn ~ như thế nào, có ý kiến chứ?"

      Hiểu Hiểu biết, ra tên Mục Úc kia lập kế hoạch kết hôn lâu rồi, còn "tạo áp lực" với Tiêu Sắt Lang. Vì vậy mỗi ngày Tiêu Sắt Lang vì làm cập nhập đổi mới mà mệt đến hoa mắt, lại còn bị Mục Úc đe dọa lợi dụng, cho nên rơi vào đường cùng, liền tiết lộ thông tin với Hiểu Hiểu đây. Cho nên, Diệp Hiểu Vũ chính là tiêu chuẩn được tiện nghi còn khoe mẽ; chỉ tự mình khoe mẽ mà còn lôi kéo bạn tốt cùng nhau khoe mẽ -- chuyện này làm cho Tiêu Sắt Lang hết sức buồn bực, theo như lời của ta chính là: "Các người khiến tôi làm sao mà chịu nổi!"

      Nhưng mà lúc này, Diệp Hiểu Vũ càng tò mò phản ứng của hai người này như thế nào hơn, nhất định vô cùng thú vị! Quả nhiên ngoài dự đoán, sau khi nghe lời này, Tô Uyển và Mục Úc gần như là đồng thời trả lời.

      Tô Uyển : "Đây coi như là cái tin tức tốt sao?"

      Mục Úc : "OK, chuyện này cứ quyết định như vậy! Đến lúc đó mấy người chuẩn bị xong báo cho tôi biết!"

      Diệp Hiểu Vũ : "Được, thành vấn đề, vậy tôi làm đây!"

      Mục Úc : " , chi phí tôi chịu."

      Nghe như thế, Diệp Hiểu Vũ càng thêm hăng say ~ tốt, có người trả tiền còn tốt sao? Ai cái gì? Diệp Hiểu Vũ nghèo? Mẹ nó, ai chưa từng nghe qua câu này sao: có tiện nghi chiếm là ngu ngốc (nguyên văn: Vương bát đản) ~ cũng ngu ngốc, cho nên vẫn là ngoan ngoãn lấy tiền làm việc là tốt rồi.

      "Được rồi! thành vấn đề, chờ thứ sáu tôi làm xong tìm viết chi phiếu. Vậy trước hết tôi quấy rầy hai vị nữa, hai người tiếp tục. . . . . ." xong cũng cười rời khỏi kênh chỗ hai người.

      Lúc này, cuối cùng cũng phản ứng kịp, mới vừa rồi cả nửa buổi mình cũng được chen vào! "Này, mấy người làm gì đấy! Diệp Hiểu Vũ, cậu là tên khốn kiếp ~" nữa người ta cũng nghe được, lúc này hai người Diệp Hiểu Vũ và Diệp Tử cùng ở quán net bồi dưỡng tình cảm, cho nên dù thế nào đều vô dụng..., chỉ có thể đợi đến buổi tối trở về rồi . . . . . . Nhưng đoán chừng lúc ấy, gạo nấu thành cơm ~T^T Tô Uyển đáng thương tự lực nhé! Cứ như vậy bị bạn tốt bán mất. ("Diệp Hiểu Vũ mình để yên cho cậu!" Tô Uyển giận dữ ở ký túc xá quát. Diệp Hiểu Vũ: hắt xì! Sao giống như có người mắng mình?)
      Last edited by a moderator: 29/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :