1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Tuyệt sắc phong lưu - Hồ Mỹ Nữ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17: Mình cũng muốn có sủng vật ...

      Lúc định sử dụng [Trận pháp Vô Thương], Diệp Tử trả lời: “Bởi vì em dùng tài khoản của tham gia, em quên rồi à?”. “Aaaaa....” Tô Uyển kích động sử dụng nhầm [Trận pháp Vô Thương] thành [Trận pháp Chấn Lôi].

      Trận pháp này là kĩ năng quần công, lần này Tô Uyển sử dụng kĩ năng phòng ngự nào, liền bị quái vật đánh mất hơn nửa máu. Ở tình huống như thế, Tô Uyển nóng nảy quên mất vẫn ở trong đội, cắm đầu cắm cổ dùng [Bí quyết Trường thanh] muốn tăng máu cho mình.

      Lúc này Xào Xạc bị tình huống bất thình lình xảy ra dọa, nhất thời có phản ứng. Nhưng mà dựa vào kinh nghiệm của mình, nhanh chóng phân bổ nhiệm vụ cho mọi người.

      “Đồ đệ đừng tăng máu! Đừng tiếp tục kéo thù hận nữa! Tiểu Ảnh, cậu hãy đảm đương làm HEAL! Thần y, mau tăng máu cho bà xã của cậu, chuẩn bị kĩ năng [Cải tử hồi sinh]. Hiểu Hiểu, em hãy kéo thù hận . Diệp Tử, cậu làm DPS chính. Ác ma, mau gọi ma thú ra. Nhanh!”

      Mỗi người đều nhận và làm việc của mình. Tô Uyển cũng thôi sử dụng [Bí quyết Trường thanh] nữa mà sử dụng kĩ năng [giễu cợt]. Thần y cũng nhanh chóng sử dụng bí quyết [Cải tử hồi sinh] của Hoa Đà trong truyền thuyết để thêm máu cho bà xã.

      “Ảnh Chi Long Ngâm hổ là đại thần, dù làm làm phụ trợ trị liệu, hay là làm DPS chính đều có thể yên tâm”. Xào Xạc trong lòng đánh giá ta. Đại thần nhanh chóng sử dụng [chiến khúc], sau đó lại thấy ta hát mấy câu [Táng Hoa Ngâm].

      Trong nháy mắt, hai nữ hoa si là Tô Uyển và Hiểu Hiểu thét ầm lên, khiến cho Hiểu Hiểu quên mất phải dụ quái. “Quả nhiên, Nhạc thánh chính là nghề nghiệp thiết kế riêng cho đại thần ~~”. Hiểu Hiểu kích động .

      Mà Tô Uyển cũng khá hơn ... bỏ qua ông xã thần y, với đại thần: “Đại thần, buff tôi [Thiên lượn lờ] ...”. Đây là chiêu thức cùng cấp với [Cải tử hồi sinh]. Nhưng nếu ở trước mặt thần y mà trắng trợn với Ảnh Chi Long Ngâm, chẳng phải là búa rìu qua mặt thợ ư?

      “Mỗi người đều có vị trí và trách nhiệm riêng .... Hiểu Hiểu , em còn để ý là Diệp Tử có động tĩnh gì à?”. Xào Xạc đưa mọi người về với thực tế.

      Hiểu Hiểu nghe thấy những lời này ngoan ngoãn hơn rất nhiều, chuyên tâm dụ quái. Nhưng mà để nịnh Diệp Tử, ấy buff cho Diệp Tử [chúc phúc vũ khí]. Hy vọng ấy có thể bớt giân ....

      Diệp Tử gì, sau đó sử dụng kĩ năng [Tử thần mỉm cười], dọa Hiểu Hiểu run sợ, dám hoa si nữa ... Đúng là đầu chữ “sắc” có cây đao!

      Bỗng nhiên nghĩ đến lúc nãy Xào Xạc có thể chọn thú cưng cho và Diệp Tử. Có lẽ Diệp Tử nhìn thấy thú cưng đáng có thể giận nữa (Ốc: *đổ mồ hôi* chị nghĩ là con nít à? Hiểu Hiểu: *lườm* im). Vì thế hỏi Xào Xạc: “Có phải bọn em được phép chọn thú cưng phải ?”.

      Đúng lúc đó ác ma gọi Ma thú, đó là: [Khế ước Hắc Ma thú] có thể gọi được [Tử thần hoang mạc Sphinx] hoặc [Xà nữ Medusa]. Lần này ác ma chọn [Xà nữ Medusa]. vung tay lên, Medusa vừa xinh đẹp, vừa kinh khủng lên. Những con rắn ở tóc còn hướng về phía những người khác diễu võ dương oai.

      “Ôi trời... Nhìn ...”. Tô Uyển liếc mắt nhìn, vui bĩu môi.

      Thấy phản ứng này, ác ma cười lớn: “Tiểu bình quả, còn tưởng em sợ trời sợ đất đấy!”.

      “Thôi , có gì phục à?”. Tô Uyển hổ là nhân , chuyện cũng tỏ ra như thế.

      “Uyển Uyển, em đừng tỏ ra giống con trai như thế được ... ( với Hiểu Hiểu), còn chuyện đó nghĩ chỉ cần mọi người gặp nhau thường xuyên có thể thôi”. Vừa vừa sử dụng [Thần tiễn Phục Ma] làm cho BOSS chỉ cần phần ba máu.

      “A, nếu như thế chọn Pikachu được ?” Hiểu Hiểu thuận miệng hỏi.

      “Ặc... Cái đó có chút khó khăn”. ra là thể nào, quả nhiên ngay câu đầu tiên làm Xào Xạc lạnh cả người.

      phải vừa hằng ngày gặp là được à? Trò chơi này của các hay ....!” Hiểu Hiểu bĩu môi .

      Xào Xạc nghe Hiểu Hiểu như vậy, mồ hôi lạnh tuôn ra, hỏi thêm: “Đợi chút, chỉ là có Pikachu thôi sao? Làm sao lại hay?”.

      “Diệp Hiểu Vũ, cậu nghĩ đây là trò chơi Pokemon à? Đừng có nằm mơ! Nếu chọn phải chọn con thú nào tốt hơn chứ!”. Tô Uyển .

      Nghe được nửa câu đầu, Xào Xạc gật đầu khẳng định: trẻ con dễ dạy. Nhưng mà nghe được câu sau bị Tô Uyển làm cho nghẹn họng, đồng thời trong lòng thêm chữ vào trước “dễ dạy”. hổ là bạn bè thân, lời nào cũng làm cho người ta tức giận.

      Hiểu Hiểu suy nghĩ, hình như Diệp Tử thích Bạch Hổ, lại thích Hắc Báo. lại hỏi: “Thế báo và tiểu hổ có được hay ?”.

      Xào Xạc sờ sờ râu mình, cười : “Bingo! ra hai con này chỉ có thể làm sủng vật, sủng vật như vậy có thể chuyển hóa thành thú cưỡi được, nhưng mà giải thích bây giờ, mọi người tự xem trê trang chủ ”.

      “Vậy sủng vật của mình... Mình cũng muốn có sủng vật ...”. Tô Uyển buồn bực.

      “Muốn sủng vật? Xin ”. Ác ma đúng là ác ma. Ngoài đời bị Tô Uyển khi dễ bao nhiêu đòi lại hết trong trò chơi.

      “Đường đường là đại thần nhân , làm sao có thể vì lợi ích mà tiếp cận soái ca được? được, cái này được?”.

      vì, chết vì sĩ diện. Hiểu Hiểu nhịn nổi: “Cậu có thích lấy hay ? Đánh BOSS nhanh mình còn nghiên cứu bản cập nhật!”. Sau đó, Hiểu Hiểu tập trung dụ quái, chờ DPS giết hết quái.

      Cũng may Diệp Tử vì ghen mà để toàn đội bị nguy hiểm, sử dụng [Người chấp hành bóng tối] phối hợp với [Kiến huyết phong hầu], tiêu diệt BOSS.

      Đồng thời hệ thống thông báo: “Chúc mừng đội [Hậu cung của Quả Quả] vượt phó bản sườn núi Lạc Phượng, đạt được 54320000, được ....”.

      Haha, cứ như thế này Tô Uyển rất nhanh lên cấp 48, đến lúc có nhiệm vụ đặc biệt làm vướng mọi người. cũng nghĩ mấy ngày nay nếu rảnh vào phó bản cùng bọn họ.

      Nhưng mà hôm nay làm thế thôi, bởi vì laptop của cũng sử dụng quá lâu. Vì có thói quen tắt máy nên bây giờ laptop rất nóng cần được nghỉ. Bây giờ tạm biệt những người khác rồi tắt máy tính. Sau đó ngồi cạnh Hiểu Hiểu xem ấy đọc thông tin trang chủ.

      *******
      Hiểu Hiểu tìm được trang chủ tin tức mới nhất về phiên bản sắp cập nhật:

      [Kĩ năng sinh hoạt] mà mọi người chờ đợi lâu được cập nhật trong phiên bản này! Ngoài ra còn mở thêm cả hệ thống sủng vật và thú cưỡi! Xin vui lòng chờ đợi!.

      Nhìn thấy vậy Hiểu Hiểu chuyển con chuột click vào kĩ năng sinh hoạt, màn hình xuất lời giải thích:

      Trong lần cập nhật nhân dịp Trung Thu này, Tuyệt Sắc Cửu Thiên cập nhật [Kĩ năng sinh hoạt] gồm số kĩ năng chính, đó là [câu cá], [nấu nướng], [thuần thú] và [cấp cứu]. Mỗi người chơi có thể chọn học ba loại kĩ năng trong đó.

      [Câu cá]: Tên gọi đúng như ý nghĩa là câu cá, có thể câu cá ở bất kì nơi nào có chứa nước. Có thể câu được cá hoặc số đồ bỏ (con người thường có thói quen ném đồ bỏ vào nước), mỗi lần câu cá chỉ cần cần câu, mồi câu bắt buộc (Khương Thái Công câu cá, người nguyện mắc câu). Tất nhiên, nếu sử dụng mồi câu tăng tỉ lệ câu được cá (nếu dùng mồi câu phần lớn câu phải đồ bỏ ).

      P.s (tái bút): Cá là tài liệu cần thiết dùng cho nấu nướng, cũng có thể làm lương thực cho sủng vật. Cá có thể giao dịch.

      [Nấu nướng]: Kĩ năng này cho phép người chơi có thể tạo ra thức ăn, người chơi có hai cách để tạo ra thức ăn: 1. Tự mình tìm hiểu; 2. Mua quyển dạy nấu ăn ở cửa hàng. Người chơi có thể tạo thêm thực đơn dựa sáng tạo của mình, tạo ra được thành phẩm có thể nhận được phần thưởng lớn kèm. Phần lớn tài liệu làm thức ăn người chơi đạt được từ quái vật. Ngoài ra có thể lột da động vật, có thể thu được số nguyên liệu nấu ăn ngoài định mức. Tất cả nguyên liệu nấu ăn có thể giao dịch được. Tất cả gia vị nấu ăn có thể mua được ở cửa hàng.

      P.s: Hiệu quả kèm theo: cà ri thịt bò đặc biệt có thể tăng thêm 30 điểm lực chiến, 2000 điểm thể lực cho người chơi trong thời gian là nửa giờ.

      P.s 2: Thức ăn tạo ra cũng có thể làm lương thực cho sủng vật, nhưng chú ý, nếu sủng vật thích loại thức ăn đó lực chiến đấu của sủng vật giảm xuống, ngược lại nếu sủng vật thích loại thức ăn đó thuộc tính sủng vật tăng thêm.

      [Thuần thú]: Thuần thú được mở ra phục vụ cho hệ thống sủng vật và thú cưỡi. Kĩ năng này giúp người chơi tăng thuộc tính sủng vật, có thể tăng tốc độ di chuyển của thú cưỡi, cũng có thể giúp người chơi vừa cưỡi thú vừa sử dụng sủng vật để chiến đấu, hoặc có thể biến sủng vật thành thú cưỡi.

      P.s: phải tất cả sủng vật đều có thể chuyển thành thú cưỡi, cũng như phải tất cả thú cưỡi có thể sử dụng cùng lúc với sủng vật trong chiến đấu. Sủng vật hiếm và thú cưỡi hiếm được. Khi người chơi huấn luyện thú cưỡi hay sủng vật nhận được nhắc nhở: có thể hoặc thể.

      [Cấp cứu]: Người chơi có thể chế tạo ra băng vải. Người chơi có thể sử dụng băng vải cho nhân vật bất kì trong thời gian ngắn là 15 giây có thể hồi lại giá trị sinh mệnh. Nếu quá trình phục hồi giá trị sinh mệnh bị cắt đứt sau 30 giây mới có thể sử dụng lần nữa.

      P.s: Cấp băng vải càng cao, giá trị phục hồi càng lớn.

      [Sủng vật]: tất cả các nghề nghiệp đều có thể có sủng vật chiến đấu, nhưng trừ thám báo, tất cả người chơi chỉ có thể kích hoạt sủng vật làm trợ thủ chiến đấu. Người chơi hệ Thám báo có thể sử dụng đồng thời 3 sủng vật, Trường linh và Hai cánh nhiều nhất được hai con. Sủng vật bình thường mọi người đều có thể bắt được, nhưng sủng vật hiếm tỉ lệ bắt được rất thấp. Tuy nhiên Sủng vật hiếm có thể mua được bằng RMB với giá rất đắt.

      [thú cưỡi]: Phần lớn động vật đều có thể thuần hóa thành ngựa cưỡi (cần kĩ năng thuần thú), cũng có thể có được thú cưỡi hiếm thông qua phó bản và nhiệm vụ. Tất nhiên, số tiền bỏ ra lớn cũng có thể có được thú cưỡi hiếm.

      Lúc bắt thú cưỡi cần có vật phẩm mặc định (lồng sắt, bẫy, ....) nhưng với Thám báo cần, bởi vì bọn họ cần bắt mà trao đổi với động vật. Phần lớn sủng vật có thể giao dịch, nhưng riêng sủng vật của thám báo thể bởi vì sủng vật bị bán vẫn biết đường chạy về với chủ nhân của mình. Sủng vật và thú cưỡi hiếm thể giao dịch. Sủng vật và người chơi có độ thân mật cao cũng thể giao dịch (có thể tự chạy về với chủ nhân).

      [Độ thân mật] có thể quyết định sức chiến đấu của sủng vật hay tốc độ cưỡi của thú. Độ thân mật giữa sủng vật và người chơi càng cao sức chiến đấu càng lớn

      Thay đổi cuối cùng trong phiên bản này là giảm năng lực chiến đấu của hệ nghề Thám báo, đặc biệt là Thần thú (mặc dù nghề nghiệp này mạnh). (Ốc: thần thú ở đây có thể là nghề nghiệp chuyển chức của thám báo)

      Vừa nhìn thấy thông báo phiên bản do Xào Xạc viết. Tô Uyển suy nghĩ chút về sủng vật.... Ừ! Nếu sư phụ có thể cho Hiểu Hiểu lựa chọn thú cưng, nhất định để cho thần thú! (Ốc: còn thần thú ở đây là thú cưng đặc biệt, thú cưng hiếm có sức chiến đấu cao).

      Tô Uyển với Hiểu Hiểu: “ được, mình muốn có sủng vật, tìm sư phụ với mình!”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 18: ra các ngươi đều thuần khiết......


      Vừa nhìn thấy thông báo phiên bản do Sói độc viết. Tô Uyển suy nghĩ chút về thú cưng.....Ừ! Nếu sư phụ có thể giúp bọn Hiểu Hiểu chọn lựa thú cưng, nhất định cũng cho thần thú!

      Tô Uyển thể nào nuốt trôi được nhưng cũng tin tưởng vững chắc sư phụ của mình chính là Doremon. Tô Uyển với Hiểu Hiểu: " được, mình cũng muốn có thú cưng, tìm Sói dộc cùng mình !"

      Vừa nghe Tô Uyển như vậy, Hiểu Hiểu đầu tiên là hơi xấu hổ, sau đó dừng lúc rồi : "Uyển Uyển, có lẽ thú cưng kia là của cậu, hơn nữa mình cũng muốn tìm Sói độc cùng cậu, nhưng mà Diệp Tử hình như có hơi..... " xong hơi di chuyển con chuột ý muốn khung tán ngẫu từ nãy tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.

      Nhìn thấy tình cảnh trở nên như thế này, Tô Uyển hơi mím môi: "Ngay cả cậu cũng giúp mình! Haiz, cuộc đời lạnh lẽo nha...." xong, Tô Uyển cầm điện thoại di động lên, tạm biệt Hiểu Hiểu rồi ra ngoài.

      Hiểu Hiểu nhìn cửa phòng bị Tô Uyển đóng mạnh vào, lúc sau vẫn chưa có phản ứng: "Này mình , người mù đường như cậu, có thể tìm đến nơi sao!" Nhưng mà khi kịp phản ứng Tô Uyển cũng biết chạy đến nơi nào.

      ******
      Quả nhiên, Tô Uyển ngốc nghếch ở đường chưa được vài vòng liền lạc đường, vốn định gọi điện cho Hiểu Hiểu để hỏi, nhưng lại nghĩ tới vừa nãy này ra sức cười nhạo mình, vì vậy, dù có lạc đường cũng hỏi ấy! Nhưng đúng lúc đó di động đột nhiên vang lên.

      Tô Uyển vừa nhận máy, liền nghe thấy giọng nam rất dễ nghe: "Tiểu Bình Quả, cậu ở đâu vậy?" ra là tên ác ma kia, nhưng mà làm sao nhớ tới mà gọi điện cho vậy?

      "Tôi......Tôi cũng biết mình ở đâu nữa!" Tô Uyển nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên là mình lạc rồi!

      Mục Úc vừa nghe Tô Uyển vậy, hơi nhíu mày nghĩ: chẳng lẽ này giấu giếm chuyện gì? Nhưng lại nghĩ lại đầu óc của ấy khác gì trái táo, làm sao có thể biết dối? Cho nên, Mục Úc loại bỏ suy nghĩ vừa rồi.

      Theo như tính cách của ấy, còn có khả năng nữa là lạc đường rồi. Nghĩ thế Mục Úc liền hỏi luôn: "Cậu nhìn xung quanh có gì nổi bật ?"

      "À,có nhà cao tầng......." Tô Uyển vô tội .

      "Dừng...... Được rồi, nhà cao tầng có rất nhiều, nhưng tên là gì? Còn có đặc điểm nữa, mặt trời chiếu hướng nào cũng luôn cho mình biết." Mục Úc vừa vừa giải thích, này, con người phiền toái.

      "À, có vẻ như là cao ốc Star, nóc còn có ngôi sao......Ánh nắng chiếu vào phía trước ở bên trái cao ốc. " Tô Uyển dựa theo những gì mình thấy để miêu tả.
      tại là buổi chiều, mặt trời phải ngả về hướng tây mới đúng. Theo như ấy , cao ốc kia chắc là hướng về phía nam, hơn nữa theo như năng lực của ấy, chắc là vừa ra khỏi kí túc xá liền lạc. "Mình biết rồi. Cậu đứng đó chờ mình, 5 phút sau mình tới đón cậu" đợi Tô Uyển kịp trả lời, Mục Úc tắt điện thoại, ném lên ghế ngồi ở bên cạnh.

      ra là lái xe, vừa mới đánh xong Boss chuẩn bị đến công ty lấy điểm, bỗng nhớ ra món quà mình chuẩn bị còn chưa đưa tặng , vì thế mới gọi điện thoại cho , lại ngờ lạc đường.


      biết có phải là này tìm mỹ nam ? Nghĩ vậy, Mục Úc hơi cau mày, giọng của bởi vì tức giận nên hơi u: " Vừa mới đánh xong Boss liền muốn thông đồng mĩ nam rồi, đúng là chịu ngồi yên.....Nếu mà buồn chán, có thể gọi mình PK cùng cậu mà. Như vậy cậu có thể nhanh chóng chơi tốt sau đó chém chơi." Mục Úc ở trong lòng còn thêm, như vậy là có thể ức hiếp rồi.

      Tô Uyển nghe xong, lập tức phản bác: "Ai tìm mỹ nam?"


      Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy ở trong mắt Mục Úc biểu thị 'cậu làm cần gì phải vội vã giải thích như vậy'.

      Thấy vậy, Tô Uyển bất mãn chu chu cái miệng nhắn: "Là tìm sư phụ ngu ngốc Sói độc...... Tôi muốn đòi sư phụ con thú cưng!" đâu có bụng đói ăn quàng biết lựa chọn như vậy! Người đẹp nghĩ như vậy sao? Nghĩ vậy, đầu hơi buồn buồn cúi xuống.

      Nhìn bộ dạng này của Tô Uyển, Mục Úc muốn cười nhưng lại thôi, vì thế dùng tay nắm lấy khuôn mặt nhắn của Tô Uyển, : "Mình đưa cậu ." xong, đưa Tô Uyển vào xe, nhấn chân ga, xuất phát! Mục đích -- phòng làm việc của Sói co độc.

      Bị Mục Úc dùng móng vuốt nắm, Tô Uyển hơi nhe răng, bất mãn xoa khuôn mặt nhắn của chính mình, oán giận : "Vốn mềm như vậy, sao lại còn nắm vào...." Kết quả là sau khi Mục Úc : " được oán trách người lái xe ."liền lập tức gì nữa. Người đẹp đúng, nếu tại bị ấy vứt ra khỏi xe, dù có kêu cha gọi mẹ cũng tìm được đường về, đến lúc đó, còn bị Hiểu Hiểu cười nhạo nữa, vẫn nên ngoan ngoãn theo vậy.

      Thấy ở phía sau yên tĩnh, Mục Úc bật lên bài hát, bài hát làm cho tâm của người nghe yên tĩnh. lúc sau, Tô Uyển mới kịp phản ứng, bài này là thánh ca của Cơ Đốc giáo "Amazing Grace" (ân sủng tuyệt vời)

      Cứ như vậy, Tô Uyển bị thanh tươi đẹp kia cuốn toàn bộ suy nghĩ, mà tầm mắt của cũng rơi khuôn mặt tuấn mĩ của Mục Úc, lâu có dời, đến nơi rồi mà vẫn chưa kịp phản ứng.


      Mục Úc cảm nhận được ánh mắt mê luyến của , biết cũng chỉ là bị vẻ ngoài của mình hấp dẫn thôi. Tuy rằng muốn phá vỡ thời khắc tốt đẹp này, nhưng muốn vào phòng làm việc của Sói độc cần quẹt thẻ mới vào được. Cho nên thể gọi điện cho Sói độc kêu xuống dưới.


      nhàng ho khan tiếng, nhắc nhở Tô Uyển hoàn hồn. Tô Uyển sau khi nghe Mục Úc ho khan liền ý thức được chính mình vừa rồi háo sắc đến cỡ nào. Ngượng ngùng cúi đầu, nghe được Mục Úc gọi điện cho Sở Phong Hàn.

      "Mình đưa Tô Uyển đến, cậu mau xuống đây ."

      "A? Đồ nhi bảo bối đến đây! Mình ra ngay." Chỉ nghe được giọng trầm thấp của Sở Phong Hàn ở đầu bên kia điện thoại truyền đến.

      Quả nhiên, đúng là rất nhanh. Người nào đó từ lầu hai xuống trong chớp mắt, Tô Uyển vui mừng vì khi ngẩng đầu lên liền thấy được sư phụ sắc lang của .

      Kết quả là Tô Uyển còn chưa xuống xe, liền câu làm cho Sói độc vô cùng đau lòng. Bởi vì : "Sư phụ, thú cưng của con đâu?"

      Ngay sau đó, đầu của Sói độc trực tiếp đập vào chiếc xe bảo bối của Mục Úc. A đúng rồi, thể câu, tiểu mỹ nhân cái gì cũng rất khí phách a, chỉ có người đẹp, xe cũng đẹp. Thân xe màu đen giống như hình giọt nước, kết hợp với đèn xe phía , đúng là rất hợp với . Nghĩ vậy, kẻ tiểu nhân trong lòng Tô Uyển lại háo sắc chút.

      Nhưng mà cũng quên mục đích tìm Sói độc, vì thế thản nhiên mở cửa xe, làm cho Sói độc đứng bên cạnh của xe đẩy ra." Sư phụ, chúng ta vào trong ."

      Mà Mục Úc cũng vô cùng phối hợp xuống xe khóa xe, sau đó lấy thẻ tay Sói độc rồi đến gần cửa, chỉ để lại người đáng thương đứng trong gió lạnh....... Ha ha, tình huống tại đúng là hợp với tên của mà!

      Tô Uyển vừa nghĩ như vậy, liền thấy tiểu mỹ nhân ném về phía vật thể màu đen . Thân thể có tố chất tốt cùng với tốc độ phản ứng nhạy bén làm cho nhanh chóng bắt lấy vật đó. Mở gói đồ vừa nhìn thấy ra! Oa, ra là vỏ điện thoại di động có nhiều chức năng thịnh hành thị trường.

      ra là khi Mục Úc công tác, thấy sản phẩm mới công nghệ cao có thể bảo vệ có thể sạc pin này, tuy rằng rất thích, nhưng mà Tô Uyển sợ dùng quen. Vì thế, thuận tiện hỏi câu:" Tại sao lại phải bao kín, như vậy khiến tôi quen."

      Mục Úc nghe như thế, khóe miệng nhếch lên, trả lời: "Như thế có vẻ an toàn mà."

      " Nhìn thấy nó ( chỉ bàn phím ), tôi yên tâm." Vật này Tô Uyển thể nhận, vì thể nên lập tức bác bỏ.

      "Đâu cần nhất định phải nhìn thấy đâu, cậu cảm nhận được sao."

      Hai người này cứ ngươi lời ta lời vừa chuyện rất bình thường, kết quả làm cho Sói độc phía sau bọn họ nghe được, lập tức bật cười “phốc”. "Mình , hai người cần như vậy có được , để cho mình nghe xong đều cảm thấy có hơi.... ..."

      Nghe thấy nhắc nhở như vậy, Tô Uyển mới nhận ra chính mình cái gì, mặt bỗng chốc trở nên hồng như quả táo. Cái gì cùng cái gì a, hai cái người thuần khiết này! vốn là chú ý tới a! là.... ...

      "Nghe hai người chuyện làm mình nhớ đến câu chuyện cười." Sói độc vừa đưa Tô Uyển cùng Mục Úc lên tầng vừa chuyện với hai người.

      Thấy hai người đều gì, Sói độc coi như bọn họ đồng ý. Vì thế, lại tiếp tục : "Trước đây, có chàng trai, gọi kĩ nữ về nhà để OOXX. Kết quả là làm được nửa, muốn làm, tiếp đó liền đẩy kia ra chính mình tự xử. Được rồi, thay đổi người ta vui, hai người đoán kia gì?" Dừng chút, tiếp: "Tôi , ngài đây là gọi kĩ nữ bán dâm?"

      Khi vừa xong, chỉ thấy khóe miệng của Mục Úc ràng là hơi cong lên. Thấy vậy, Tô Uyển vốn hiểu gì, sau khi nhìn phản ứng của mỹ nhân lập tức liền hiểu nghĩa thực trong đó.... .... Quả nhiên đều là người thuần khiết a!!!!

      "Khụ khụ, mình cậu tại sao có thể kể chuyện cười dạy hư tiểu hài tử chứ." Mục Úc với Sói độc.

      "A, cậu phải như vậy sao?" Bị , Sói độc khó chịu. "Đừng giả bộ, giả bộ bị sét đánh, đừng giả bộ thuần khiết, giả bộ thuần khiết bị người luân!!!" xong, mở cửa phòng làm việc ra, ý bảo hai người vào.

      Tô Uyển nghe như thế, vừa vào trong phòng vừa liếc mắt xem thường sư phụ sắc lang. Sau đó nhìn về phía Mục Úc với vẻ mặt "Cũng là tốt."

      Nhưng là ngay sau khi nghĩ như vậy, chợt nghe Mục Úc với Sói độc: "Vậy cậu hiểu, cùng cưỡng ép, khác nhau ở chỗ nào sao?"

      "Cậu phải là lời vô nghĩa sao? Đương nhiên là cái tự nguyện cái tự nguyện a!"

      "Sai!"

      "Vì sao?"

      "Bởi vì đều cắm vào trong động." Mục Úc mặt đổi sắc ra câu rất gian ác, làm cho ấn tượng tốt của Tô Uyển dành cho hoàn toàn sụp đổ.

      "Này! Tôi hai người! Đều phải có chừng mực chứ!" Tô Uyển thở hổn hển ngồi xuống cái ghế dựa vừa tìm được, sau đó với hai người: "Tôi là vì thú cưng mới đến, phải đến nghe hai người kể chuyện cười..... ( giọng ) buồn cười ở chỗ nào...... là."

      Lúc này, Mục Úc vì làm dịu khí, : "Tiểu Bình Quả, mình cho cậu thú cưng, về sau cậu theo mình ! Mình dạy cậu PK chứ việc này ta giúp được cậu đâu." Bỏ đá xuống giếng, bỏ ngay vào long Sói độc. Ai bảo ở online GM (quản lý game), chính là thể PK mà!!

      "Tốt, cửu vĩ hồ nha!!" Mục đích của Tô Uyển là muốn thú cưng, về phần ai cho, mặc kệ.
      Sau khi đạt được thỏa thuận, Tô Uyển gì nhìn về phía Sói độc, sau đó : "Người chút, thú cưng cũng cho con, PK cũng thể dạy, đến bây giờ cũng tặng cho con đồ trang bị.... ....Người chút, người làm sư phụ để làm gì chứ!!!"

      Sói độc nghe xong, làm thế nào được! Đây phải là bị đồ đệ từ bỏ sao? Đều là sư phụ cần đồ đệ, nào có đồ đệ cần sư phụ? "Uyển Uyển, cần vứt bỏ vi sư đâu..... Đến, sư phụ nấu cơm cho con ăn nha!"

      "Lừa trẻ con nha! Mới hơn ba giờ chút ăn cái gì? Trà chiều a! Buổi chiều cũng phải là hơn bốn giờ....... Hơn nữa con phải ." Cuối cùng vẫn quên thêm câu "Sư phụ hẹp hòi." Làm cho Sói độc khóc ra nước mắt cùng với bi thương......

      "Uyển Uyển, vi sư sau này chắc chắn đền bù cho con.... ... Vi sư giữ lời!!!" Nhiệm vụ đặc biệt gì cũng quan trọng bằng đồ nhi! Sói độc hạ quyết tâm, giải thích với Tô Uyển.

      "Haiiz, ai biết con còn có thể chờ ngày đó hay ! ( đối Mục Úc) Tốt lắm, vậy cậu đừng quên đưa thú cưng cho mình nha!" Tô Uyển tới thú cưng, Mục Úc còn tưởng rằng này bắt mình đưa cho . sao cả, cũng sai biệt lắm.

      Cứ như vậy, Sở Phong Hàn vẫy tay bé nhìn theo hai người ở phía xa, Tô Uyển được đưa đến trường học cách an toàn. Sở dĩ an toàn, đó là bởi vì, khi Mục Úc rồi, liền trở nên an toàn.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 19: mòn giày sắt chẳng tìm được, đến khi gặp được chẳng tốn chút công sức (1)

      Khi Tô Uyển đường quay về kí túc xá, có mấy người bộ dạng lưu manh chú ý tới . "Đại ca, có phải là này hay ?" Người được gọi là lão đại gật gật đầu.
      Người hỏi vừa thấy đại ca khẳng định : ", bắt ta lại!"

      Vừa muốn hành động, lại bị đại ca gọi lại: "Đợi chút, đợi chút, người thuê chúng ta muốn hai người, còn có bạn thân của ta nữa. Tao tin hôm nay họ ra!...Đến lúc đó chúng ta cùng nhau bắt!"

      "Vâng!" Nhóm đàn em cùng lên tiếng đáp.

      Tô Uyển trở lại kí túc xá, gặp Hiểu Hiểu cùng Diệp Tử làm lành, hai người họ là chứng minh cho câu: Vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa..... Hai người này là, quên , bí từ rồi! Cũng biết dùng cái gì để miêu tả nữa!

      qua vỗ vỗ bả vai của Hiểu Hiểu, toàn thân Tô Uyển mang theo oán niệm sâu kín : "Gặp lợi quên nghĩa, gặp sắc quên bạn, đứng núi này trông núi nọ...... Tổng kết lại chính là tiện tiện tiện!"

      Nghe được Tô Uyển như vậy, Hiểu Hiểu này nếu như bình thường nhất định lật bàn rồi xé cổ áo. Nhưng hôm nay lại vô cùng im lặng, hơn nữa còn có vẻ mặt hết sức ngượng ngùng với Tô Uyển: "Uyển Uyển, buổi chiều có lỗi, cậu đừng tức giận....Mình mình với Diệp Tử, vì bồi thường cho cậu, đêm nay mình cùng cậu ăn cơm... Ừ! !"

      Tô Uyển ngoài mặt giả vờ như chút thay đổi, ra đáy lòng lại thầm cao hứng. Bởi và sau khi hai người này bắt đầu hẹn hò, thời gian ăn cơm đều là Tô Uyển ăn mình. Cho nên Hiểu Hiểu lần này chủ động đề nghị ăn cơm cùng với , thầm vui vẻ còn kịp.

      Nhưng mà vẫn mượn thế để uy phong phen, : "Nếu như cậu có thành ý như vậy, mình cố mà ăn chung với cậu bữa ^^" xong lời cuối cùng, Tô Uyển vẫn thể nào nhịn cười.

      Cứ như vậy, Tô Uyển lúc năm giờ ra khỏi kí túc xá, chuẩn bị sang phía đối diện đường cái mua cơm đem về kí túc xá ăn. Mà mấy người ngồi đối diện nhìn thấy chỉ có mình ra, có chút bi thống. Lúc này, người trong đó nghĩ ra được biện pháp: " phải là cướp tiền của ta, sau đó tiền đủ bảo ta gọi bạn của ta đến đưa thêm. Đến lúc đó chờ khi kia tới chúng ta bắt lại giao cho người thuê chúng ta là được rồi."

      Vì thế, ở thời điểm Tô Uyển đến bên kia đường, vài người liền vây quanh , với Tô Uyển: " , người có mang theo tiền ? Mấy có tiền, biết em có chịu cho chúng tôi mượn chút tiền hay ~~" xong còn dùng ngón tay cái cọ xát bốn ngón tay khác, bày ra tư thế đòi tiền.
      Tô Uyển vừa thấy trường hợp này, ở trong lòng khỏi xem thường, nghĩ rằng: ta khinh, bà đây cái trường hợp gì mà chưa thấy qua , các ngươi cho rằng ta bị dọa sợ sao!

      Nhưng mà ở ngoài mặt của vẫn như trước biến đổi, chịu thua với người cầm đầu kia: "Ai nha, tôi mang nhiều tiền, có thể bảo bạn tôi đem tiền đến được ? ấy ở ngay lầu."

      Vài người thấy muốn gọi bạn thân tới vừa vặn hợp với ý của bọn , vì thế người cầm đầu : "Được, gọi cho ta đến , ta đem tiền đến rừng cây phía sau căn tin . theo chúng tôi, bạn đến chúng tôi thả ."

      Cứ như vậy, Tô Uyển liền gọi điện thoại cho Hiểu Hiểu: "Nhóc con, chị mang đủ tiền, mau đem tiền vào trong rừng cây phía sau căn tin , ngoài trời rất nắng, đến nhanh chút." xong Tô Uyển liền cúp điện thoại, có lẽ đối với Diệp Hiểu Vũ tình thương, Tô Uyển vừa câu đầu liền biết có chuyện gì xảy ra.

      lưng đeo cái túi golf, bên trong có cây kiếm gỗ, sau đó liền nghênh ngang ra khỏi ký túc xá. Mẹ nó, ai bảo ngươi quấy rầy hưng trí ăn cơm của bà đây! Muốn tiền đúng ? Ta cho, ngươi muốn lấy cũng được!

      Lúc này Tô Uyển chờ ở phía sau rừng cây , thấy kia còn chưa đến, nhàm chán loanh quanh. Đại ca thấy lại lại vô cùng phiền, muốn lập tức đánh ngất xỉu. Kết quả, thân hình Tô Uyển chợt lóe tránh thoát khỏi công kích của đại ca.

      Nhìn thấy tình cảnh này, đại ca khó chịu, hừ tiếng : "Ông đây đời này lần đầu bị bại bởi ! Tuyệt đối bị đánh bại lần thứ hai! Xem ra dạy dỗ chút, đúng là biết mình sao lại thế này đâu!"

      Vừa lúc đó, Hiểu Hiểu đến, thực tự nhiên câu: "Đòi tiền đúng ? Này, đưa tới cho rồi. lấy cũng được"

      " Ha ha, đại ca, ta lại còn muốn lấy cũng được! ( với Hiểu Hiểu) tiền đâu, có đem ra hay ?"

      Còn chưa dứt lời, chỉ thấy Hiểu Hiểu rút kiếm gỗ từ sau lưng ra trực tiếp nện vai người này, chỉ lát, người này liền quỳ gối xuống, "A " tiếng hét thảm phát ra.

      Tô Uyển thấy kia đến, nghĩ chính mình cũng cần ra tay. Vừa muốn lên phía trước, có người đàn ông dùng móng vuốt bắt lấy , : "Đại ca còn chưa cho các , muốn đâu vậy?" Kết quả Tô Uyển cũng , cánh tay dùng sức hướng ngón tay cái của đối phương, trực tiếp vung lắc mòng vuốt của người nọ, gián tiếp ném người mặt đất.

      Cọ tay quần áo vài cái, Tô Uyển nhìn người bên cạnh bị mình ném mặt đất. Khinh bỉ : "Có việc bẩm báo, vô bãi triều. Có người tìm tôi , đừng có bày trò vớ vẩn này." ra sớm nhìn ra, Hiểu Hiểu ở bên dùng ánh mắt oán hận nhìn , như là : "Cậu, cái này, lại tha mình xuống nước...... "
      Thấy vậy, người cầm đầu khó chịu : "Là có người tìm , nhưng mà hôm nay đánh em của tôi, tôi nhất định phải giải quyết ràng." xong liền chạy về phía Tô Uyển, nhưng mà còn chưa kịp vọt tới trước mặt Tô Uyển, bị bắt lấy cánh tay tiếp theo quán tính ném cái qua vai. Đúng vậy, chính là ném, bởi vì Tô Uyển này có sức lực lớn, đối phó với người như vậy chỉ như là bữa ăn sáng.

      " Quấy rầy thời gian ăn cơm cùng nhau của chúng ta, thể tha thứ!" Nghĩ như vậy, thời điểm đại ca còn chưa kịp đứng dậy, Tô Uyển lại vọt lên. Lần này nhảy lên, sau đó dùng khuỷu tay cùng đầu gối đập xuống người . Mà người đáng thương + xui xẻo ngay cả trốn cũng kịp, bị thương nặng..... Mặt là mặt, phía dưới ta đừng đừng, bị hệ thống cắt .

      Mà bên kia, ở lúc Tô Uyển xử lý đại ca xong Hiểu Hiểu cũng đánh vài người mặt mũi bầm dập. "Bà đây đặc biệt hy sinh thời gian ngọt ngào cùng bạn trai, để lãng phí cho các ngươi như vậy! Muốn chết!" Trong lòng Hiểu Hiểu rít gào.

      " nhất định phải chết!" Đại ca tay ôm □ bên nhe răng trợn mắt hướng Tô Uyển hô. chết tiệt, quả thực là đem tôn nghiêm nam giới của đánh đến còn chút gì. được, mợ có thể nhịn, chú thể nhịn!! đánh ta răng rơi đầy đất có mặt mũi làm người!

      Nhớ năm năm trước đụng phải bạo lực, nhanh và gọn giải quyết , điều này làm cho mặt mũi của biết đặt vào chỗ nào. Vì thế, ngay cả đại ca của cũng hành động, kết quả cũng bị cái kia xử lý, cho nên từ sau đó cũng thường xuất .

      Cái này dĩ nhiên tốt lắm, qua nhiều năm như vậy, lời đồn về nữ ma đầu kia nghe cũng ít, có lẽ là hành động, vì thế cũng "Yên tâm" xuất .

      về thuê bộ dạng đúng là khá tốt, xinh đẹp, có tiềm chất làm hồ ly tinh, đương nhiên chính mình còn có ngốc đến nỗi ra những lời này, nếu , tiền phỏng chừng là lấy được.

      Nghĩ tới thù lao phong phú kia, lại lần nữa cắn chặt răng, quản là cái quái gì!!! Chỉ cần phải nữ ma đầu tôi mới sợ !!

      Nghĩ như vậy, lại sợ chết tiến lên. Lúc này đây chọn đường tiến công từ dưới! Ai bảo kĩ nữ thối này vừa rồi đánh đau như vậy!

      Cứ như vậy, thời điểm sắp tiếp cận Tô Uyển, bắt đầu cúi người chuẩn bị theo quán tính trượt hai chân về phía đối phương, có kế hoạch đợi khi tới gần hướng chân lên trời đá bay Tô Uyển.

      Nhưng mà Tô Uyển há lại là người bình thường? Nhìn tốc độ của , thấy đối phương dùng hết tốc lực chạy đến lại khác gì chạy chậm, thế cho nên đối thủ của còn chưa tới trước, bị Tô Uyển cước bay lên, vèo cái đá tới ngoài gian (cái này hơi khoa trương, cũng chỉ có 2 mét.)

      "Đòi tiền đúng !" Mà ở bên kia, cũng truyền đến tiếng rống giận dữ của Hiểu Hiểu.

      "..... cần....Chị cả, người là chị của tôi ~ tôi .... dám!" tiểu lâu la bị đánh tè ra quần hô. Nghĩ rằng: cảnh tượng như thế này giống như từng xảy ra mà?

      "Cho mi đòi tiền! Ta đánh chết mi...... "Hiểu Hiểu phẫn nộ hoàn toàn biến tiểu lâu la trước mắt trở thành người rơm (dùng làm mục tiêu trong kiếm đạo), đủ loại vung kiếm, miệng còn lảm nhảm: "Đòi tiền đúng ? Được, đưa cho mi. Mi cần cũng được!"

      Lúc này bạn học Diệp Hiểu Vũ, hơi thở vô cùng mạnh mẽ. Hơn cả Hattori Hanzo, mắt quỷ Samurai Deeper Kyo năm đó, muốn ——— chém vạn người. Người đủ đúng ? Ta đây chém người nhiều lần!

      Nhóm tiểu lâu la bị đánh xong, chỉ cần còn có thể đứng lên đều chạy về phía sau đại ca, vừa chạy vừa kêu: "Đại ca, cùng đó , chúng ta nhận được .... ..."

      " Câm miệng!" Đại ca khó chịu, bọn họ mặc dù là côn đồ, nhưng mà cũng thể có nguyên tắc. " được lộ ra tin tức của người thuê chúng ta, mày quên sao?"

      Tô Uyển nghe như thế, vốn định dùng "Tất sát kỹ", nhưng là thấy vậy, cũng dừng lại thân hình, cho đối phương cơ hội phản công.

      Chỉ thấy người được gọi là đại ca vọt về phía , nhân tiện đấm thẳng. Phần cơ thể của Tô Uyển ngửa về phía sau tránh thoát được công kích cũng buộc chặt đùi phải, hung hăng đá vào xương sườn phía của đối phương, đại ca đáng thương lại lần nữa bị đánh bay ra ngoài.

      Nhưng mà chờ Tô Uyển thu chân về, tiểu lâu la liền xông đến sau lưng . Mắt thấy nắm đấm bên trái của đánh tới Tô Uyển, nhưng này cũng phải kẻ đầu đường xó chợ. Chỉ thấy nghiêng thân thể tới trước, trọng tâm giảm xuống, rất nhanh xoay người, dùng tay trái bắt được cổ tay trái của đối phương, sau đó tay phải rất nhanh đánh ra đấm thẳng, mạnh đập vào xương gò má của đối phương. Cùng với thanh ầm ĩ của kích kia, còn có tiếng kêu thảm thiết thống khổ của người kia.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chào các bạn!
      Đây là lần đầu mình edit, có gì mọi người góp ý nhé <3

      Chương 20: mòn giày sắt chẳng tìm được, đến khi gặp được chẳng tốn chút công sức (2)

      Người đàn ông cầm đầu sau khi nghe được tiếng chuông điện thoại trong túi áo liền có dự cảm xấu dâng lên. Vừa định trả lời, liền nghe thấy bên trong truyền đến giọng nữ chói tai: “Sao dài dòng như vậy a! Bây giờ tôi đến căn tin rồi, đến rừng cây bây giờ, xem tôi chỉnh chết bọn họ như thế nào. Hừ!” xong liền cúp điện thoại.

      Lúc này, Tô Uyển và Diệp Hiểu Vũ cùng thể vẻ mặt vô cùng đồng tình với người đàn ông cầm đầu kia, mặc kệ là ai, cuộc trao đổi này, ta chắc chắn khỏi nghĩ đến việc thực . Ai bảo đụng phải tổ hợp siêu cấp ---- Hiểu – Uyển chứ.

      Mà Tô Uyển lại bắt đầu xem xét rốt cuộc giọng nữ trong điện thoại là của ai. Nghĩ đến việc luôn làm theo ý mình, tất nhiên là bị rất nhiều người chán ghét. Nhưng là, nếu biết như thế nào cho dù là vô cùng chán ghét cũng có ai dám xuống tay. Nghĩ như vậy, cũng chỉ có người phù hợp: Đó chính là Nghê Thường – con hồ ly tinh kia.

      Trao đổi ánh mắt với Hiểu Hiểu, Tô Uyển đưa ra quyết định trong lòng rồi. Nhưng mà về chuyện nên xử lý như thế nào còn phải nhìn xem mức độ nghiêm trọng. đến chuyện bắt cóc, chỉ riêng cái chuyện này, nếu để Hiểu Hiểu thực , có lẽ tất cả đều ngồi trong đồn rồi.

      Nhưng mà thể dễ dàng tha cho Nghê Thường được. ta muốn tìm rắc rối cho bà sao? Bà còn chưa có tìm rắc rối cho ta đâu! Đây quả mòn giày sắt chẳng tìm được, đến khi gặp được chẳng tốn chút công sức a! Vừa đúng mượn cơ hội của con hồ ly tinh này để cảm ơn ta giúp mình “tái tạo” (Ở trong Tuyệt sắc cửu thiên lập nick mới) a!

      Tô Uyển có chủ ý, chỉ chờ Nghê Thường đến. lâu lắm nghe tiếng giày cao gót cùng tiếng chuyện điện thoại về hướng bọn họ, nhưng giọng Nghê Thường rất sắc, thuộc loại thanh người bình thường thể nghe được, cho nên Tô Uyển và Hiểu Hiểu cũng nghe ta cái gì.

      “Em phải bắt được hai người bưu hãn ở bên trong, xử lý xong rồi hãy …. Nếu , em nhịn được.” Nghê Thường oán giận với Lãng.

      “Như vậy…. tốt lắm đâu” Lãng vẫn là thể thái độ đồng ý, dù sao người ta là hai yếu đuối (?) bị đám đàn ông to lớn bắt nạt, quả cũng cảm thấy băn khoăn.

      dám quản em? Dù sao em cũng làm rồi!.... Còn nữa, kia sau khi dính vào hoang tử Piano và Hot boy học viện thương mại xong càng thêm trở nên biết kiêng kị gì. Đúng là đồ hồ ly tinh biết xấu hổ! (Nếu phải là Tô Uyển nghe thấy, ta bị đánh chết từ lâu) Nếu là có hai người này làm chỗ dựa, hừ, ở trong trò chơi cái gì ta cũng còn! Em và Đào mỗi người chăm sóc người.” Nghê Thường lại lên kế hoạch thay thế Tô Uyển nữa. đến chia rẽ họ, ra ngay từ lần đầu tiền nhìn thấy Mục Úc muốn có, vốn dĩ mục tiêu của cũng là ấy. Bởi vì so sánh với ấy, Lãng chỉ là con trai Tổng giám đốc công ty , điều kiện mọi mặt đều tốt bằng Mục Úc, nếu phải có cơ hội, sớm trở thành phượng hoàng rồi.

      “Bảo bối…. Đừng như vậy, biết rất bạn của em, ấy thích Trình Kiền, nhưng em sao? Chẳng lẽ em nghĩ vứt bỏ để tìm tên mặt trắng Mục Úc ư?... Hơn nữa, em làm vậy với Tô Uyển cũng nên.” Lãng vẫn cảm thấy ổn, hơn nữa tại sao Nghê Thường nhất định phá hư người ta vậy? Ban đầu là mình có lỗi với Uyển Nhi, ấy như vậy…. Lương tâm của mình bất an a!

      “Em thấy đau lòng chứ gì! Chỉ là, em thu tay lại đấy! Ai bảo ta để cho em còn mặt mũi!” Ngoài miệng như vậy, trong lòng nghĩ là: chờ tôi có được Mục Úc, có thương có đau lòng cũng có liên quan gì đến tôi đâu.

      Nhưng sau khắc, Nghê Thường nhìn thấy nền đất bừa bãi, chỉ có hai người Tô Uyển và Diệp Hiểu Vũ đứng hét lên đặc biệt chói tai. thanh đó khiến cho Lãng vốn có chút đau lòng cũng phải đau lỗ tai. Nhưng lập tức ý thức được rằng thể thu hút người khác tới, bởi vì là người đuối lý.

      “Bảo bối, thế nào?” Lãng đổi tai tiếp tục nghe điện thoại, mà lỗ tai kia bị tiếng hét của Nghê Thường tàn phá bây giờ bắt đầu ù rồi.

      “Lãng, Tô Uyển quật ngã tất cả mọi người rồi…. Em em em nên làm gì bây giờ?” Nghê Thường quả bị tình cảnh trước mặt làm cho hoảng sợ. Nhưng là, tình huống tại này, hoàn toàn mất mọi lá bài, làm cho gấp đến độ dậm chân, hơn nữa thể cầu cứu Lãng.

      “Mẹ nó! bảo là được làm như vậy….. Em liền dứt khoát chối sạch có liên quan gì ngay, tìm em, em liền em tình cờ tới đó, là cùng hẹn gặp mặt” Lãng mặc áo khoác, vội vội vàng vàng cúp điện thoại rồi chạy theo hướng căn tin. Nghê Thường và phải học cùng trường, nên cũng quá hiểu bên này, cho nên có thể biết truyền thuyết Nữ Ma Đầu. Nhìn như vậy, Uyển Nhi = Tiểu Uyển: Tô Uyển chính là nữ ma đầu rồi, xem ra chính mình ban đầu lựa chọn là đúng.

      “Ai nha, ngượng ngùng, ta nhầm nơi, quấy rầy các ngươi. Thực xin lỗi….”
      Nghê Thường thu hồi điện thoại, cười xin lỗi hai người. cũng biết câu Núi xanh còn đó, lo gì có củi đốt.

      quấy rầy, quấy rầy. Ngọn gió nào đem cậu đến đây vậy hả, Nghê Thường?” Hiểu vừa nhắn tin vừa hỏi Nghê Thường. Trước đây gặp ta và Lãng cùng nhau trong trường học, nhưng là hai người họ còn có nắm tay, cho nên cũng chưa tiện gì, bây giờ nghĩ lại, lúc đấy hai người cùng nhịp. Cất điện thoại di động, đem cục diện rối rắm này ném cho tiểu tử ác ma kia.

      (Cảnh khôi hài: Tô Uyển dùng tay chỉ Hiểu Hiểu : “Cậu chính là sợ thiên hạ loạn!” Diệp Hiểu Vũ buông tay ra ╮(╯_╰)╭ làm bộ liên quan đến mình, vắt đùi ngồi xem. Tô Uyển lại lần nữa khó chịu : “Làm sai cậu có thể làm cho tớ bộc lộ vẻ mặt thiếu thục nữ trước mặt Vương tử điện hạ chứ! Cậu xem, có hoàng tử nào mà thích công chúa ?” Hiểu Hiểu liếc mắt cái: “Đầu năm nay có người rất thích rồng lửa (đặc biệt là Diệp tử); hơn nữa, có thể làm nữ vương, bà đây chắc chắn làm công chúa đấy!”…..)

      “Gần đây…… cậu có khỏe ?” Tô Uyển cũng cùng bạn tốt xướng họa theo. “Cậu tìm ai vậy?” Nhìn ngoài mặt, Tô Uyển là loại người đặc biệt dễ lừa trẻ con, ra phải, xem thường ấy, hừ! Xương cũng chẳng còn! “Tớ đây, có mấy người quen, biết cậu có biết nhỉ?” đợi Nghê Thường trả lời, Tô Uyển lại tiếp.

      “Làm sao tớ biết được.” đợi Tô Uyển xong, Nghê Thường liện vội vã tỏ vẻ quen. Điều này làm cho người khác thấy càng khả nghi hơn.

      Lúc này, người đàn ông cầm đầu được lâu la nâng dậy hỏi: “Vị đại tỷ này, dù sao cũng gặp được người rồi, cũng nên trả tiền cho tôi chứ?”

      “Ông, ông, ông là ai? Tôi biết ông; tôi, tôi, tôi đây là tới tìm chồng tôi…” Cái này còn tốt hơn, còn chưa kịp bỏ bị người ta tìm tới rồi. Nghê Thường ra sức nháy mắt với người cầm đầu, ý bảo đối phương để sau này .

      Nhưng người ta nghĩ vậy, còn tưởng rằng muốn quỵt nợ đấy. Muốn mạng của , có thể cho; muốn lấy tiền của ? có cửa đâu! “Vậy chờ chồng tới đem tiền trả lại, nếu cũng phải nữa!” So sánh với tiền, cái gì cũng là mây bay!

      xong, tên cầm đầu bước lại gần Nghê Thường, Nghê Thường cũng từng bước lui về phía sau. Má ơi, lần này xong rồi, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền a! Nghê Thường vội vàng cúi đầu mở ví tìm tiền….

      Diệp Hiểu Vũ ở bên cạnh lạnh lung nhìn mọi việc, đột nhiên câu: “Đây gọi là ‘ăn trộm gà thành còn mất nắm gạo’!” xong, cất đao gỗ của mình vào túi đánh Gôn, xem như màn hỗn chiến này cũng nên kết thúc. Kế tiếp giải quyết đôi cẩu nam nữ này như thế nào liền đem giao cho ác ma là được, tên kia cũng phải là kẻ mềm lòng.

      Khi Nghê Thường vẫn còn lật ví tìm tiên lẻ, Lãng đến nơi. Thấy chồng tới đầu tiên, Nghê Thường vội vàng chạy tới, ra vừa rồi này mực trì hoãn thời gian a!
      “Chồng à, em biết đường trong trường của các , nhầm nơi…. Kết quả liền gặp hai người này, bọn họ bắt nạt em chớ, còn bảo người của họ đến cướp tiền em! Chồng à! , thiên lý ở đâu a!” Mẹ, người ác cáo trạng trước đúng ?

      Thấy vậy, Lãng cũng tiện tố giác Nghê Thường cái gì, dù sao tại hai người cũng là châu chấu đậu cùng sợi dây thừng. Vì vậy, : “Các cậu nếu là thiếu tiền cứ sớm, cần phải lén lén lút lút như vậy chứ? ….. Hơn nữa, trước đây các cậu bắt nạt Nghê Thường trước mặt tôi như vậy còn chưa đủ sao? Trong trò chơi cũng thảm như vậy, chẳng lẽ trong thực tế cũng bỏ qua sao?” Chiêu bỏ đá xuống giếng này, phải chỉ có mới biết đâu Diệp Hiểu Vũ à.

      “Uyển Uyển, chuyện của họ cứ để họ tự giải quyết , hai ta ăn cơm thôi.” Diệp Hiểu Vũ kéo Tô Uyển , mấy tiểu lâu la xung quanh bị dọa sợ cũng liên tiếp nhường đường. Dĩ nhiên, lão đại kia vẫn còn nghiên cứu xem Nghê Thường định lúc nào trả tiền nên cũng có để ý đến hai người.

      “Này! Hai người các cậu muốn ? có cửa đâu! Chuyện cướp tiền này tôi muốn báo cảnh sát, các người đừng hòng trốn thoát!” Nghê Thường muốn chơi lưới rách cá chết, cho là nhắc tới “chú cảnh sát” hai người này sợ.

      Nhưng là hoàn toàn ngược lại, Tô Uyển và Diệp Hiểu Vũ hai chị em này cũng phải là dễ hù họa. Kết quả là, cuộc chiến cứng đối cứng bắt đầu:

      “Cậu tự tin vậy à.” Tô Uyển .

      “Có giỏi cả đời này cậu đừng máy bay! Cậu mà tôi có bản lĩnh cho cậu hạ cánh nổi.” Diệp Hiểu Vũ trả lời. Nhà thầu tất cả các chuyến hàng , cách khác, chỉ cần Nghê Thường muốn máy bay, có cách hại chết ta.
      Chỉ kẻ bé Nghê Thường mà muốn náo loạn với bọn ta? Cãi miệng cũng được! Dù sao , Hiểu Hiểu cũng được giải đặc biệt trong cuộc thi viết văn XX, hơn nữa còn là đại biểu khoa Văn. Mà Tô Uyển lại càng dễ chọc rồi, chỉ là công việc văn học (đoán xem nàng làm gì?) mà từ ai cãi thắng , trừ ác ma ~~~ cho nên , Nghê Thường chỉ có thể nhận thua!! Quả nhiên, Nghê Thường bị hai đến phản bác được.

      Nhưng vào lúc này, chiếc xe hơi màu đen dừng ở ven đường, Tô Uyển lập tức nhận ra đó là xe Mục Úc vừa đưa về ký túc xá. Liếc sang nhìn Hiểu Hiểu ngay bên cạnh, Tô Uyển chợt thấy màn vừa diễn ra vô cùng buồn cười…..

      “Mau đưa tiền , xe của ta chắc chắn thu hút chú ý của nhiều người, đến lúc đó cả và em đều chịu nổi!” Lãng vừa thấy Mục Úc tới, nhanh chóng với Nghê Thường.

      Nhưng người kia hoàn toàn nghe lời , ngược lại, lại đến trước xe Mục Úc, đợi Mục Úc xuống xe liền bắt đầu vì mình biện hộ : “Em biết là người thấu tình đạt lý, vậy công bằng xem xét chuyện này hộ em. Em vốn là tới đây tình chồng, nhưng lại cẩn thận lạc đường, gặp Tô Uyển và bạn…. Sau đó họ liền bắt nạt em!”

      Mục Úc đứng lại, nhìn vòng, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại ở mặt Tô Uyển, làm cho này chột dạ chỉ nhìn xuống đất. để ý tới Nghê Thường cái gì, thẳng tới bên cạnh Tô Uyển, lấy tay nâng cằm lên, làm cho nhìn thẳng vào mặt .

      “Ở đây, tại sao lại bị thương?” xong, Mục Úc còn dùng tay sờ lên vết thương trán , trong mắt lộ ra vẻ bất mãn.

      đến vết thương mặt, Tô Uyển lại khó chịu, vòng tay trước ngực, chu miệng lên : “Tự em làm!” biết vì sao, vừa nhìn thấy ác ma này, Tô Uyển liền muốn cùng cãi cọ.

      “Hôm nay, có đám người, uhm… chính là đám người có mặt đằng sau đây, muốn bắt em và Tô Uyển cho nào đó. Tất nhiên là thành công, mà sau khi kẻ cầm đầu nhận được điện thoại bọn em liền thấy Nghê Thường. Chuyện đại khái là như vậy.” Diệp Hiểu Vũ ở bên vội vàng hòa giải. xong vẫn quên nháy mắt với Tô Uyển cái, “Bây giờ phải là lúc cãi nhau, được ?” Kết quả là bị Tô Uyển liếc mắt cái.

      Mục Úc còn chưa kịp sắp xếp lại lời của Diệp Hiểu Vũ, tóm lại câu, có người làm Tiểu Bình Quả bị thương! Nghĩ đến mình cũng chỉ dám ở trong trò chơi bắt nạt chút, tự nhiên bị người khác đánh lên mặt, mặt mũi bị thương sao? Mà người này cũng để ý mặt bị thương, biết cách chăm sóc mình mà.
      Lúc này, mới quay đầu lại, liếc nhìn Lãng với Nghê Thường bị xem ở đàng sau, câu đến thể hơn: “Tôi bảo các cậu lần sau chú ý rồi, nghe thấy à? Vậy cũng đừng trách!”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Ngoại truyện thứ hai: Liên quan đến chuyện xưa.


      Khi cùng Ảnh Chi Long Ngâm PK ngày đó, Lãng còn nhớ Satan cảnh cáo như thế nào.

      "Lần sau chú ý chút." Trước lúc đó, Lãng chợt nghe thấy có người những lời này.

      Lúc vừa mới quen biết với Nghê Thường, cảm thấy --- mới là dáng vẻ người vợ trong cảm nhận của mình, so với Tô Uyển còn tốt hơn nhiều.

      Tuy tiêu chuẩn nữ tính của thời đại mới có vẻ cao: muốn lên được phòng lớn, phải xuống được phòng bếp, giết được ngựa gỗ, trở mình thành tường che, mua được xe tốt, mua được nhà tốt, từng đấu với tiểu tam, đánh thắng được lưu manh, bình định được mẹ chồng, đập chết được gián... Tuy rằng Nghê Thường cũng hoàn toàn đạt tới tiêu chuẩn, nhưng Tô Uyển chút cũng đủ tư cách!

      Hơn nữa chỉ mới mời Tô Uyển ăn cơm vài lần cộng thêm cùng nhau chơi trò chơi, cũng có "đặc biệt" thổ lộ, nên Lãng cảm thấy đây thể tính là chân đứng hai thuyền! (Cũng chính cho là thế.)

      Vì thế, cố lấy dũng khí, hẹn Nghê Thường cùng chơi lâu, cùng ăn cơm trưa ở tiệm cà phê ngoài trời gần trường. Vào thời điểm đó, Tô Uyển vừa mới đến nhà bạn tốt Diệp Hiểu Vũ của để chơi, mà bản thân cũng với đến nơi gần thành phố S, cho nên chuẩn bị sắp xếp tất cả, chuẩn bị chiếm lấy Nghê Thường này!

      Ngày đó, Nghê Thường mặc bộ âu phục màu đỏ thẫm, để lộ dáng người duyên dáng thể nghi ngờ của . Tuy rằng trước đó xem qua ảnh chụp, nhưng Lãng vẫn nhịn được mà cảm thấy: rất xứng với mình.

      mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, Lãng lịch thiệp, dùng hết khả năng để biểu lộ vẻ tao nhã khi đến dưới cây dù che nắng chỗ Nghê Thường đứng.

      ra cũng phải tới muộn, sớm mua hoa tươi đến chỗ hẹn để lấy lòng giai nhân. Nếu đối phương đến, bản thân lại đem đóa hoa ngồi mình, phải rất dọa người sao? Cho nên cũng lên kế hoạch hoàn hảo cho việc này.

      Nghĩ đến danh hiệu học sinh xuất sắc hệ tin học của cũng phải chuyện đùa ~ trí óc của cũng phải là cái nắp vung! Tuy thao tác trò chơi đối với có vẻ tốt, nhưng mà, về chuyện kết nối máy tính, chế tác trang web,... tại trường học đúng là ai có thể so được với ! Có thể đây cũng là mục đích duy nhất khiến Tô Uyển tìm đến ! (Bắt chước nụ cười khuynh thành, lúc này thịnh hành kiểu nam sinh học tin học...)

      Quên , đề cập tới quái kia, đến xui! Nào có loại nữ sinh giống nàng, bộ ngực giống cái sân bay! (Tô Uyển: Lão nương có B cup, mẹ nó, chỉ là muốn độn lên được chưa! cho là ai cũng giống như hồ ly tinh kia, dùng miếng dán ngực lại dùng áo ngực 1/2 cup, giống nước trong miếng bọt biển ~ độn như thế, làm sao được!) hơn nữa cao đến 170 cm! Mình mới có 178 cm, nếu mang giày cao gót, cho dù thể cao bằng mình nhưng lúc đó chẳng phải tăng thêm áp lực cho mình sao! (Tô Uyển: Lão nương vì sao phải mang giày cao gót, mấy thứ đồ con mang, tôi thích!! Diệp Hiểu Vũ: Con mặc? Cậu phải?)

      nghĩ nghĩ nữa, nếu có thể tóm lấy Nghê Thường, mình có thể cùng Tô Uyển nhân hay là gay say goodbye! (Lời bộc bạch: Chuyện này phát sinh trước khi Lãng chia tay với Tô Uyển.)

      Thay đổi điệu bộ tươi cười mà tự nhận là có thể mê chết người mà đền mạng, tao nhã đến trước mặt Nghê Thường, nhàng chào, vẫn giữ tốt mặt mũi.

      " ngại, đến muộn, đây xem như lời xin lỗi của dành cho em." vậy, đem bó hoa được chuẩn bị tốt từ phía sau ra, hơn nữa còn quỳ gối xuống, đem hoa tươi dâng bằng hai tay. Quả nhiên là muốn hạ gục ta ~Tác giả đằng sau khẳng định: Đúng là vậy đó!

      Hơn nữa hoa cũng là hoa thủy tiên vừa mới chọn, hoa thủy tiên tiền thân được xem là người đẹp trong thần thoại Hy Lạp, bởi vì quá đẹp... nên biến thành hoa thủy tiên! Hoa đẹp như vậy, người đẹp như vậy (Chỉ đến truyện thần thoại Hy Lạp), nhất định xứng với Nghê Thường. (Tô Uyển: Cái ý tưởng quái dị gì đây?)

      Đúng như Lãng nghĩ, Nghê Thường rất vui khi thấy Lãng đưa cho hoa thủy tiên, hơn nữa cũng rất thích hoa thủy tiên. (Tô Uyển: Quả nhiên là cặp con nít đặc biệt, đều biến thái như nhau.) Cứ thế, sau khi Nghê Thường mỉm cười nhận hoa, Lãng khom người, ngồi xuống vị trí đối diện với Nghê Thường.

      Đằng sau, để ý thấy, ngồi ở đằng sau người có mái tóc dài mềm mại như lụa. Sở dĩ biết giới tính, là vì dù là nam hay nữ, cũng rất đẹp. Chỉ xem từ phía sau, cảm thấy đây là tiểu mỹ nhân.

      chỉ có mái tóc phiêu dật, / còn có làn da tốt đẹp như ngọc dương chi tốt, làm cho người ta thích... Dừng! Nghê Thường còn ở đây, tại sao mình có thể mơ mộng tới người còn chưa xác định được giới tính! Nghĩ đến đây, Lãng nhanh, đặt mông ngồi ghế đối diện với Nghê Thường.

      Hai người sau khi chuyện xong, lập tức gọi bồi bàn, bắt đầu dùng cơm. Trong lúc đó, Lãng còn ngừng nghĩ rằng: Bộ mặt của người kia nhất định là [Nhìn đằng sau muốn phạm tội, nhìn đằng trước lại muốn tự vệ]* để an ủi mình.

      Cứ như vậy, vui vẻ chuyện với Nghê Thường. Trong lúc này Lãng còn thử thăm dò vài câu, cảm giác được Nghê Thường phải có cảm giác với mình. Được đáp lại như vậy, Lãng mười phần vui vẻ bắt đầu kế hoạch để giẫm đạp bỏ rơi nhân Tô Uyển.

      Ở thời phút tuyệt vời này, Tô Uyển đột nhiện gọi điện đến, ra cái này ban đầu muốn hỏi về vòng trung khảo của trận PK, nhưng trong mắt Lãng lúc này, ràng là muốn phá hư thời phút ngọt ngào của cùng Nghê Thường!

      Muốn tắt máy nhưng vì thấy mình là người đuối lý, còn cách nào khác, đành phải đưa tay ra hiệu với Nghê Thường, sau đó Nghê Thường cũng mười phần nhu thuận (Tô Uyển: Là giả! Tuyệt đối là giả!), ung dung thản nhiên ngồi ở bên chờ Lãng chuyện điện thoại xong.

      Trước đó Lãng có đề cập qua với , Tô Uyển là nữ sinh mà biết được trong game Võng Du [Phong Vân], nhưng nhắc đến , chút cảm giác con cũng có, cho nên gọi là nữ sinh là coi trọng .

      phải có lại, phải nữ sinh cũng thành vấn đề, này hoàn toàn chỉ biết xấu hổ, lại còn vô liêm sỉ có chút danh dự! Lãng ràng cùng làm cái gì, vì sao còn muốn bám lấy Lãng tha? (Tô Uyển: Đó cũng là giả!)

      Thấy , Lãng vừa thoát khỏi hang hùm, mới thanh nhàn được vài ngày, bị này gọi điện truy tìm, đau đầu. Xem xem, nét mặt của Lãng lúc này mười phần rối rắm, giống như ăn phải tú đậu ( loại kẹo đường lớn, biết có nhân hay , chưa ăn qua...), cả khuôn mặt tuấn tú đều nhăn nhó.

      Thấy vậy, Nghê Thường thầm quyết định, nghĩ kỹ làm sao để về sau chỉnh Tô Uyển này. Nhưng mà nghĩ tới ấy lại mạnh mẽ vượt qua trí tưởng tượng của , nhưng mà đây là chuyện sau này.

      "Chuyện PK tuần sau, chuẩn bị thế nào rồi?" Nếu phải vì trò chơi, Tô Uyển gọi cho đâu.

      Lại thêm,
      Dạng người như Lãng, phù hợp với thẩm mỹ của đâu! vẫn khá thích mỹ nam tóc vàng như Trần Kiền!

      Nhưng sau khi nhìn thấy Mục Úc tóc đen mắt nâu, cảm thấy: người này chỉ trời mới có, ngờ lại xuất trong thế giới của . Đồng thời cũng làm cho khỏi muốn đến hỏi , xuyên qua đến đây sao? Đương nhiên, chuyện thất bại của , cũng là sau.

      “À, …. còn chưa chuẩn bị trang bị xong.” Điều Lãng . Cái gọi là làm trang bị của , ra là tiêu tiền mua lại đồ rồi cường hóa loạt. vẫn có thể tự hiểu, nếu biết mình có trình độ, liều mạng hợp lại còn có thể xưng là dũng cảm; nếu cũng biết mình thể, nếu chuẩn bị đúng là đần độn.

      “Vậy em giúp báo danh tham dự PK bang hội à?” Tô Uyển lại hỏi.

      cần cần, em chơi là được rồi.” Giờ phút này Lãng thầm nghĩ nên sớm thoát khỏi .

      “Vậy…tại sao số lần đăng nhập cũng ít, hơn nữa cũng tham gia thi đấu PK thế?” Gần đây khác thường, thông thường, trước kia hầu như ngày nào cũng đăng nhập. Gần đây quá khác thường….Rốt cuộc là tại sao vậy? Tô Uyển trăm bề khó hiểu.

      “Gần đây bị sao vậy? ở đâu?” Tô Uyển thuận miệng hỏi, ra muốn tìm chủ đề chuyện. Kết quả Lãng lại nghe xong, lại nghĩ là: còn chưa có được danh phận bạn bắt đầu trông đông nom tây với . (Tô Uyển: Tốt, xong đời rồi. Lãng: Chỉ là từng!( Sau khi Tô Uyển trừng mắt nhìn lúc) Từng…Thương hải nan vi thủy*!)

      phải với em, ở thành phố S sao? Chẳng lẽ Uyển nhi tin sao?” Lời này của Lãng khá chua xót, Tô Uyển lập tức ngậm miệng.

      “Em chưa tin. Nhưng sao em nghe thấy chỗ ở lúc này có chút giống vùng phụ cận của trường? Có thể là em nghe lầm…” Câu cuối cùng Tô Uyển giọng .

      “Vậy, nếu có việc gì cúp máy nhé? Chờ quay lại tìm em được ? Đến lúc đó với em cùng phó bản làm nhiệm vụ…”Lãng lúc này thầm nghĩ nên sớm thoát khỏi nhân Tô Uyển này! Nghĩ đến dịu dàng như vậy, dịu dàng cả đời đều dùng trong….giờ phút này.

      Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên xuất Trình Giảo Kim. Chỉ nghe thấy tiểu mỹ nhân đằng sau Lãng đột nhiên nghe điện thoại.

      “Ừ, ở quán cà phê Vương Tử bên cạnh trướng học, muốn tới tìm sao?” Giọng trầm thấp mà tràn đầy sức hút vang lên

      “Uyển Uyển, trước tiên cứ vậy , đến chỗ …” Trời ạ, câu của người phía sau trực tiếp phá hỏng nước của rồi.

      Nhưng câu kia, giọng kia lại hấp dẫn chú ý của Nghê Thường đối diện . Giọng này, hình như là…của hoàng tử Mục Úc mình ngưỡng mộ lâu! Hơn nữa nhìn từ sau cũng rất giống! mái tóc dài như lụa kia, có lẽ xúc cảm nhất định tệ? Lúc nãy, vôi vàng trang điểm lại, chú ý đến ta.

      Hóa ra cũng là học sinh của trường này! Nếu có cơ hội dụ dỗ , nửa đời sau của phải lo. So sánh với Lãng, hừ, cùng lắm cũng chỉ có thể làm cho vui vẻ vài năm mà thôi. Trước tìm chỗ nghỉ ngơi, sau đó còn phải hướng lại mục tiêu để tấn công!

      rốt cuộc ở đâu?” Quả nhiên Tô Uyển nghe thấy giọng trầm thấp mà đầy sức hút của người ngồi sau kia. Hóa ra người này lừa ! ngại mạng sống quá dài sao?

      có, ở thành phố S, đây chỉ là chi nhánh của cửa hàng thôi….Việc này, có thời gian đưa em đến xem, đấy, đấy!” Lãng chú ý đến mình “giấu đầu lòi đuôi”, nếu còn để ta phát thêm , chắc chắn ta lật tẩy màn dối của mình. Cuối cùng, đợi Tô Uyển trả lời, bye bye, sau đó tắt di động.

      Cười ngượng ngùng với Nghê Thường, Lãng bắt đầu vò tóc tỏ vẻ áy náy của mình. Rồi sau đó Nghê Thường cũng chỉ mỉm cười, khiến cho Lãng cảm thấy vẻ vợ tốt mẹ hiền của ! ( là: ra sắp xếp kế hoạch để cưa Mạc Úc.)

      Mặc kệ thế nào, hứng thú của Lãng đều bị nhân Tô Uyển quấy rầy nên hầu như còn gì nữa, lúc định Nghê Thường đến địa điểm ngọt ngào tiếp theo, người phía sau đột nhiên đứng lên, về phía cánh cửa.

      Ngay khi qua bàn của bọn họ, ánh mắt lạnh lùng phóng về phía Lãng, hơn nữa Nghê Thường cũng bị mê hoặc đến mụ mị đầu óc bởi khuôn mặt tuấn mỹ tỳ vết kia. Cuối cùng, giọng trầm thấp mà đầy sức hút lại vang lên.

      “Lần sau chú ý chút.”

      Chú thích:

      *Nhìn đằng sau muốn phạm tội, nhìn đằng trước lại muốn tự vệ: Nhìn đằng sau thấy đẹp nên muốn phạm tôi (sàm sỡ), nhìn đằng trước thấy xấu đến phát sợ nên phải tự vệ.

      *Thương hải nan vi thủy: từng ra biển lớn sông hồ khó gọi là nước.
      Last edited by a moderator: 11/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :