1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Tuyệt sắc phong lưu - Hồ Mỹ Nữ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện 3: Chuyện xưa của Hiểu Hiểu và Diệp Tử (đầu) . . .

      Editor: Trang bubble ^^
      Beta: Nhật Dương


      Tác giả bài này: Hiểu Hiểu (Diệp Hiểu Vũ), sửa sang hậu kỳ + sắp chữ: Hồ Ly

      Tiết mục xen giữa chúng tôi chút, tại do Hiểu Hiểu tôi tới giới thiệu chút về chuyện xưa của tôi và Diệp Tử! Đây là chuyện mà ngay cả người bạn Tô Uyển cũng biết đâu ~

      Khi vừa mới lên trung học tàn ác của tôi và Tô Uyển mạnh hơn tại gấp mấy lần. Từ chúng tôi sợ trời sợ đất, vì vậy chúng tôi bị mọi người trong khu vực gọi là "Hiểu Uyển", hình như còn có biệt hiệu rất hài hước đó là "nữ ma đầu" . . . . Mọi chuyện phải bắt đầu từ ngày đó!

      ********

      "Mình này Hiểu Hiểu, cậu chậm chút, giờ này về nhà có thể xem được《BLEACH》đấy!" Tô Uyển chạy chậm đuổi theo.

      "Mình cậu bình thường chịu rèn luyện ! Tốc độ này mà cũng cảm thấy nhanh!" Xoay người làm mặt quỷ với ấy, chắc chắn ấy cũng nhìn thấy.

      "Hiểu Hiểu, cẩn thận phía sau!" Tuy nghe thấy tiếng kêu của Tô Uyển nhưng thân thể theo quán tính cho phép tôi dừng lại, tôi cũng biết sau lưng có cái gì. . . . . .Trong lúc bản thân cảm thấy ngã ra sau nhất định bị thương nặng ngờ lại ngã lên cánh tay rắn chắc, ối, có chút luống cuống. Quay đầu lại muốn tiếng cám ơn, nhưng vừa quay đầu ngây ngốc! Người này. . . . Người này. . . . .

      Tuy chỉ là học sinh trung học nhưng lại cao hơn những nam sinh khác chút, cũng giống như bọn họ mặt trắng nõn nà, mà lại rất đen, đương nhiên là đen đất! Tóc lộn xộn bởi vì mới bị đụng vào còn lay động, quan trọng nhất là vóc dáng người này nhìn mảnh khảnh nhưng mà thường rèn luyện mới có thể có được đường cong. . . Những đặc trưng này. . . Những đặc trưng này. . . .

      "Hiểu Vũ, Sơ Tam (giống lớp 9 bên mình) rồi, sao vẫn còn vụng về hấp tấp như vậy!" Hơi thở và giọng vô cùng dịu dàng này. . . .

      "Diệp Tử, về rồi ~" Tôi hưng phấn ôm lên, ba năm, rời ba năm! Bây giờ trở lại rồi ~

      "Tô Uyển cũng lớn lên rồi!" Sau khi để tôi xuống, Diệp Tử hỏi thăm Tô Uyển ở phía sau.

      "Bình thường, chỉ là phương diện dậy của cơ thể được như trước mặt !"

      "Tô Uyển, cái con nhóc này, cậu muốn bị đánh à!" Quay đầu lại kẹp cổ ấy lắc lư liên tục! Lại quên quay đầu len lén liếc nhìn Diệp Tử cái, có thể là vừa hưng phấn vừa tức giận!

      Đúng vậy, bắt đầu từ rất sớm tôi thích Diệp Tử, sau khi người đó rời . . . . .

      Tôi biết Diệp Tử họ gì, tên gì, chỉ biệt hiệu của cho tôi; cũng biết nhà ở đâu, cha mẹ là ai. Tôi hoàn toàn biết gì về cả, nhưng vì lúc là người duy nhất từng ôm tôi trong lúc tôi khóc thút thít, chính là như thế. . . Ôi, con người của tôi!

      Sau đó, Diệp Tử ở lại thành phố này, mỗi ngày tan học tới đón tôi và Tô Uyển, đây cũng là khoảng thời gian tôi cảm thấy vui vẻ nhất trong ngày! Mọi người có trò chuyện với nhau hay đều được, thỉnh thoảng tôi và Tô Uyển tranh cãi chút cũng chỉ mỉm cười ở bên cạnh nhìn, trước giờ nhúng tay hỏi tới! Lúc rảnh rỗi ba người cùng ăn cơm, Diệp Tử luôn có thể tìm được những nhà hàng rất tốt, chỉ có khung cảnh tuyệt đẹp mà giá tiền cũng đặc biệt rẻ, nhưng tôi và Uyển Uyển đều rất kinh ngạc, ràng nhìn những nhà hàng này đều sang trọng muốn chết!

      Chớp mắt tháng mười, tháng mười , tháng mười hai rồi. . . . Nơi này cũng như những thành phố khác, tuyết bắt đầu rơi, tuyết bay đầy trời, rơi vào mặt lành lạnh. Có ngày, Diệp Tử ở bên cạnh hai chúng tôi, tôi và Tô Uyển chạy đến quán cà phê rất lâu rồi chưa , hưởng thụ thời gian hai người ~

      "Ôi, mình thấy cậu nên với ấy , cậu như vậy có mệt hay , ba năm, chị à, ba năm đó! Cậu mệt, mình cũng cảm thấy mệt! Tưởng cậu là người sợ trời sợ đất, vậy mà lại sợ loại chuyện này. . . . . Hiểu Hiểu à! Cậu bảo mình phải cái gì với cậu đây!"

      " được được, bây giờ thể , có can đảm đó. . . ." Tôi luôn vô cùng có tự tin với loại chuyện như vậy, ra hoàn toàn biết bản thân được ở đâu, chỉ là cảm giác như vậy!

      "Ách, cậu đó có được hay đây!" Nữ sinh trước mặt tức giận. . . . . "Thôi, cái cậu này về tình cũng có thể tha thứ, tha thứ cho cậu đó!" Nhưng đột nhiên bình tĩnh lại!

      "Hả?" thay đổi nhanh chóng của nàng làm cho tôi có chút hiểu nổi, quả nhiên, phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách. . . . . Chơi hạt cà phê trong tay. Năm thứ ba rồi, rốt cuộc tôi muốn đợi đến lúc nào mới có thể cho ấy biết đây! Nhìn tuyết ngoài cửa sổ, khỏi nhớ tới người kia.

      Tuyết. Bên đó trải qua như thế nào. . . . . .

      "Diệp Hiểu Vũ, rốt cuộc cậu có nghe thấy hay hả!"

      "Cái gì?" Có thể thấy được là tôi nghe thấy được chút nào, chỉ là rốt cuộc Uyển Uyển cái gì vậy?

      "Lỗ tai cậu là dùng để làm gì thế!" Tô Uyển nổi giận, nắm lỗ tai tôi qua, hết lôi lại kéo. . . .

      "Đau, đau. . . Tô Uyển cậu chút cho mình, đúng, cậu dừng tay lại cho mình!"

      "Còn nối liền với dây thần kinh hả! Mình còn tưởng rằng chỉ là thứ trang sức đó! Ha ha ~"

      Xoa lỗ tai bị nàng kéo đau. . . Mới vừa rồi nghĩ đến đâu rồi. . . . . Éc, quên mất rồi, thôi, nghĩ nữa!

      Ở quán cà phê đến gần tối, bởi vì hai người đều muốn về nhà xem BLEACH nên chia tay ở quán cà phê, ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình thôi!

      đường về nhà, vậy mà tôi còn vấp phải con gà trống. . . Dạo này, cái gì cũng có thể xông ngang ra, còn cách nào, ai bảo năm nay là năm Gà!

      Thình lình phát trước mặt có đống bóng màu đen. . . . Trong lòng suy nghĩ ‘hả, phải thảm như vậy chứ!’.

      là, đầu năm nay tại sao còn xài mánh khoé quê mùa như vậy. . . . . Đối mặt với nữ bốn nam bỗng nhiên ngăn lại đường của tôi này ngay cả cánh tay tôi cũng chẳng muốn nâng! Lưng đeo cặp sách, cứ thẳng đường tới!

      "Lấy. . . Lấy. . . . Đưa ra. . . Ra đây. . . ." Nghe giọng run rẩy này, đột nhiên có loại cảm giác rất đau xót! ". . . . Nghe. . . . Có nghe thấy . . . . . Oa. . . . . . , ấy nghe lời của em!"

      Chờ , đây là tình huống gì thế, tôi chỉ là đường bình thường thôi mà! Vốn định tới như có việc gì nhưng kia khóc làm tôi bực bội! Xoay người về phía nữ sinh kia! "Bốp" tiếng, bạt tai đột ngột tát qua để lại dấu tay to!: "A! cẩn thận tát hơi mạnh. Đừng để tôi nghe thấy loại thanh buồn cười kia nữa." Giọng của tôi lớn lại có chút trầm thấp, hơn nữa bản thân cảm thấy có loại dao động từ trường kỳ dị!, "Đừng làm ra hành động kỳ quái gì ở trong phạm vi lại của tôi. . . ."

      "Các em, lên. . . ." đợi tôi hết lời bị bao vây tấn công!

      "Ngay cả cũng cho tôi xong!" Xem ra lần này ra tay là được rồi! Chỉ là. . . Nhìn hai người nhào tới phía tôi đụng vào nhau, tôi thấy rằng với bản lĩnh như vậy trừng phạt nho coi như xong ! Mượn bậc thang sau lưng, có thể thấy bốn nam đứng thành hai hàng. Muốn ngăn cản đường của Diệp Hiểu Vũ tôi, các người vẫn chờ 180 năm nữa ! Nắm chặt quai đeo cặp sau lưng, nhảy xuống từ bậc thang, đầu gối phải vừa vặn mượn đỉnh đầu của người bên phải kia đạp xuống tạo thành phản lực lại nhảy lên, đơn giản lộn mèo về phía trước rơi xuống đất, tay nhanh chóng nhắm vào sau cổ hai người chưa đứng vững kia chém xuống với lực đủ mạnh, chiêu ‘hoành tảo thiên quân’ (càn quét ngàn quân) cũng tính là bài bản. . . . . Bốn người cứ như thế ngã mặt đất! Cảm giác hình ảnh vẫn ở tình trạng bị đẩy ngã. . . Tội nghiệp hai người bị đè ở dưới mà hai người phía tạm thời dậy nổi, đè nặng ~

      Lúc sửa sang lại quần áo chuẩn bị rời đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng vỗ tay!: "Ha ha, Diệp Hiểu Vũ quả nhiên danh bất hư truyền, sử dụng bất kỳ vũ khí có tính công kích nào cũng lợi hại như thế, nếu như dùng tới ‘ đao’ của là. . . . ."

      " có thể thử xem!" Tôi nhìn về phía nữ sinh mới vừa rồi còn khóc sướt mứơt bình tĩnh ra những lời này. "Tôi ngại dùng bất kỳ phương thức nào, ở chỗ nào, chỉ cần có can đảm!" cây toàn bộ quạ đen bay ngay, chỗ yên tĩnh vô cùng đột nhiên có cảm giác tức giận mang theo chút ghết chóc, làm cho người và vật chung quanh cảm thấy sợ hãi!

      "Cắt. . . Lần sau. . . ." Lại là thói xấu này, phải xong rồi chạy nữa chứ! Chỉ là xem bản lĩnh này hình như là chuyên nghiệp! Cũng biết lần này mình lại chọc tới người nào, hay là cha mẹ đáng của tôi lại chọc tới người nào rồi!

      "A. . . . . . . . . BLEACH!" Lúc này tôi mới kịp phản ứng! Mẹ nó, xem như tôi kết thù này với rồi!

      Sắp qua lễ Giáng Sinh rồi, nữ sinh và nam sinh đều cố gắng chọn quả táo, cũng biết là người nào phát minh ra lễ Giáng Sinh phải tặng quả táo, làm cho muốn ăn táo cũng khó khăn, đánh chết tôi cũng tặng thứ này cho Diệp Tử! Chỉ là. . . . . . Tôi nhìn vẻ mặt hạnh phúc lại cười khúc khích với cửa sổ ở bên cạnh, trùng hợp là vẻ mặt cười khúc khích hạnh phúc ấy lại là của bạn học Tô Uyển. . . . . . Chẳng lẽ người này đến tuổi dậy ? đúng, đúng, bây giờ là mùa đông. . . . . . Nhưng vẻ mặt này là sao?

      "Cậu đắc ý cái gì chứ?" Đặt mông ngồi ở bên cạnh ấy hỏi.

      "Lần trước khi về nhà thấy ‘mỹ nhân’~ kinh ngạc, dáng dấp kia là tuyệt đẹp! ấy thể gọi là ‘mỹ nhân’ rồi, phải gọi là ‘tiên’!" Vẻ mặt Tô Uyển say mê !

      "À. . . . . có hứng thú, mình có hứng thú gì đối với khuôn mặt người chưa từng thấy. Chỉ là gần đây mẹ tớ vẻ ngoài của con trai ông tổng công ty hợp tác rất đẹp đấy!"

      "Hình đâu!" Tô Uyển xòe tay cầu xin tôi!

      "Mình nào có chứ! Lại chưa từng gặp người đó, tên là Mộc Dục gì đó, Dục Mộc, Dục Hoa. . . . Mình cũng quên rồi, dù sao có liên quan tới Dục, nhất định là cái loại mặt trắng mỗi ngày ngâm mình ở trong sữa bò kia... muốn, nghĩ tới, nhức đầu!" là tôi nhớ cái tên đó lắm!

      "Biết rồi, cậu chỉ nhớ Diệp Tử thôi đúng ! Ha ha, vớ vẩn, mình còn biết cậu à!"

      "Biến, đừng luôn nắm việc riêng tư của người ta, , mua quả táo của cậu !" Tôi và Tô Uyển đuổi nhau chạy ra khỏi trường học! Chỉ là, chỗ ngồi ở SHUFFLE của tôi xác định rồi, định đánh cuộc lần, tất cả chỉ xem ngày đó thôi!

      SHUFFLE là club tư nhân, bình thường bữa tối lễ Nô-en ở nơi này phải đặt chỗ ngồi trước hai tuần lễ, nhưng mà có tiền bạn cũng đặt trước được chỗ ngồi dùng cơm ở club này đâu! Phải có thân phận đủ mạnh mẽ mới có thể đặt trước!

      Diệp Tử giống như rất quen thuộc với loại club này, cả người mặc bộ âu phục ARMANI màu đen, mặc dù bộ dáng có chút đen, nhưng thế này lại có chút phong cách quý tộc! Mà bộ lễ phục của tôi chỉ là bộ BURBERRY màu kem có cái nơ bướm to mà tôi thích ở trước ngực! Giống với tiệc tối thông thường, chúng tôi chỉ ăn chút món ăn hoàng gia đơn giản. Nhưng tôi nuốt vào miếng ‘bánh sủi cảo Long Châu’ cuối cùng Diệp Tử lấy từ bên cạnh ra cái hộp xinh xắn!

      "Ba năm chưa tặng quà cho em, cũng biết em thích gì. . . Xem chút !" Tuy lời hết sức thờ ơ nhưng có thể cảm thấy là xem trọng món quà tặng này! Hộp gỗ đàn hương rất tinh xảo, mặt còn có cặp cánh trắng tinh. Mở ra, quả bóng da nằm lẳng lặng bên trong vải lót màu tím!

      "Cái này. . . ." Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ! " biết. . . Chuyện Tuyết. . . Phải ?"

      "Cụ thể mà , phải là biết ấy sớm hơn em hai năm, chỉ là lần đó ở trong tang lễ của ấy, là lần đầu tiên gặp em, mới biết trong cuộc đời ấy có người như em! nghĩ, chắc trong tay em cũng có quả giống như vậy, ấy từng , hai quả bóng da là cùng nhau rơi xuống, bản thân phải giữ lại quả, quả cho người rất quan trọng!" Ánh mắt Diệp Tử kiên định nhìn tôi, giống như khẳng định phán đoán của mình!

      "Vậy sao!" ra Tuyết vẫn xem tôi là người rất quan trọng mà phải là người quan trọng nhất! Có lúc là bị bóng dáng quá khứ làm vướng chân!

      "Vậy tại sao muốn đưa em cái này!" Tôi sờ sờ cái khác treo bên hông. " biết . . . ."

      " cho rằng có lẽ em thích nó!" Vẫn chưa hết bị mạnh mẽ cắt ngang! Cảm giác hiểu sao hơi tức giận. Tại sao chứ, ràng bị cắt ngang lời là tôi mà! chết , … chết , chết ngay ! Nhưng tôi ra những lời này. . . . . .

      "Em rất thích. . ." Xem như thích cũng phải giả bộ nhỉ!

      "Vậy tốt!" Nhưng mà mặt có nụ cười, dường như việc này cũng liên quan tới , chỉ giống như là giúp Tuyết đưa đồ cho tôi! Tôi muốn biết là thấy tôi như thế nào, cũng muốn biết tôi là gì trong lòng !

      Tôi cất hộp gỗ, định tiếp tục đề tài vừa rồi.

      "Bây giờ thời gian còn sớm, trong nhà còn có chút chuyện chưa xử lý, bảo tài xế đưa em về trước nhé!" đứng dậy mặc áo khoác ngoài vào, ra khỏi cửa phòng bao. "Mặc áo xong rồi hãy ra, bên ngoài hơi lạnh!" Lúc ở cửa, quên nhắc nhở tôi rồi mới ra ngoài.

      Tôi nghĩ, loại thích này hình như là loại thích đơn phương nhỉ! Chắc là hoàn toàn để ý tới tôi, đột nhiên cảm thấy mình đáng buồn!

      đường về nhà, bên trong xe yên tĩnh kinh khủng, thậm chí có thể nghe thấy ràng tiếng hít thở nhịp nhàng của mỗi người. là tôi quen ở trong môi trường khiến người ta có cảm giác áp lực mãnh liệt này. Lặng lẽ về nhà nhanh chút, nhưng vẫn thể như mong muốn!

      "Thiếu gia, đến rồi!" Đột nhiên, tôi giống như thấy được ánh sáng mặt trời, thanh này cứu vớt tôi đấy!

      "Ừ!" Diệp Tử khẽ trả lời câu.

      Tôi xoay người mở cửa muốn nhảy ra khỏi gian kinh khủng này lại bị chặn ngang kéo trở về, bị ôm chặt vào trong lòng! Lúc ấy tôi choáng váng, chuyện này. . . Chuyện này. . . Đây là tình huống gì thế, tình huống này đúng! Tiếng hít thở đều đều tiếp tục ngừng ở bên tai tôi!

      "Thay Tuyết tặng quà cho em. . ." Giọng dịu dàng đó vang lên ở bên tai tôi! Lúc này cũng vì Tuyết sao ? Tại sao mỗi lần làm cho tôi cảm thấy vui vẻ, đều là vì người còn tồn tại kia! Tôi kém cỏi như vậy ư, bằng cả chàng trai! Sao tôi chán ghét bản thân như vậy chứ! Tôi cũng biết là mình tự hỏi trong bao lâu, chờ lúc tôi lấy lại tinh thần tôi ngồi ở giường của mình, trong tay cầm lá thư vừa rồi.

      ‘Vũ, xin lỗi, có lẽ cũng chỉ có thể tới đây, thể ở bên cạnh em mãi mãi, cũng thể làm chỗ dựa tinh thần luôn luôn ủng hộ em! Nếu như rời đừng nhớ , hãy nhìn về phía trước, có người chờ em ở đó, người đó tốt hơn , mạnh mẽ hơn , cũng càng em hơn ! xin lỗi, cũng chỉ có thể ba chữ này, hi vọng em có thể hạnh phúc hơn chút. Tuyết’

      Người nào đó! Rời cũng rời rồi, còn để lại lá thư rách cho tôi. . . Hạnh phúc. . . cho là như thế à. . . .

      Thời gian qua nhanh, chớp mắt ngày mai là ngày giỗ của Tuyết, ngày 22 tháng 1, cũng là ngày sinh nhật của ! Chỉ là, nhìn thế nào cũng cảm thấy hôm nay Tô Uyển có chút bình thường!

      "Vớ vẩn, sao hôm nay lại bình thường như vậy. . ." Lúc ăn cơm trưa, thấy ấy ngay cả bò bít tết thích nhất cũng muốn đụng, có chút lo lắng.

      "Mình cảm thấy hình như mình quên chuyện gì đó, nhưng rốt cuộc mình quên gì chứ. . . . ." Xem ra rất buồn rầu.

      "Chuyện gì?" Ặc. . . Tha cho tôi , là tôi nhớ. . . "Quên rồi quên , dù sao nhất định phải là chuyện gì quan trọng!"

      tia chớp chói mắt, ánh chớp này làm da đầu tôi tê dại. . . . Tô Uyển này, ánh mắt trừng lớn kia, đó gọi là xuất đột ngột. . . Lời dối có ý tốt chắc phải là lời dối nhỉ! Tuy là bên bình ổn, nhưng bên tôi sao?. . Ngày mai!

      Tôi cầm hoa cúc mua ở tiệm bán hoa, tới trước mộ Tuyết. Quả nhiên, chỉ có mấy cái mâm lẻ loi, phía để mấy quả táo và quýt. Hình như người nhà của chưa bao giờ biết quan tâm đến đứa con chết này! Cũng như hàng năm, tôi đặt hoa ở trước mộ, rót rượu mơ mang tới, rồi ngồi yên lặng, ít lời trong lòng!

      " cũng rồi, còn để lại lá thư kỳ lạ như thế cho em, cái gì tìm được người hoàn hảo hơn , người đó ở phía trước, hi vọng em hạnh phúc hơn! cảm thấy tại em hạnh phúc ? Vui vẻ ? thôi ! Sau khi rời đừng chúc em hạnh phúc, có tư cách gì chúc em hạnh phúc! Ở bên kia quan tâm bản thân là tốt rồi, nhanh chóng đầu thai chuyển thế trở lại cho em!" Mỗi lần xong tôi đều nóng nảy!

      "1, 2, 3, bằng lòng trở lại, vậy giúp em chút !" Nhưng đột nhiên yên tĩnh lại. "Giúp em chút, khiến Diệp Tử chú ý tới em!"

      Đột nhiên, tiếng Violin truyền đến từ sau lưng, là khúc《khúc quân hành tang lễ, người nào hiểu phong tình như vậy, nhất định phải vào lúc tôi cảm thấy khó chịu lại kích thích tôi chút, xem ra là sống khó chịu rồi!

      "Hiểu Hiểu, chụp lấy!" Ở đối diện tôi, Tô Uyển xuất càng khiến tôi cảm thấy kinh ngạc! ràng hôm nay ấy phải học mới đúng chứ! Chẳng qua tôi cũng lo được nhiều như vậy, giơ tay lên đón lấy đồ ấy ném tới!

      "Uyển Uyển, nơi này an toàn, cậu trở về trước , chờ sau khi mọi chuyện xong rồi, mình trở về tìm cậu!"

      "Tại sao mình phải chứ! Loại chuyện hay này gọi mình, cậu chê mình à. . . ."

      ", ngay, lập tức, cút cho mình, chạy về nhà mình !" Tôi hơi giận, đây cũng phải như lúc bình thường đánh chút xong rồi, ngộ nhỡ có việc gì hay xảy ra cũng tiện ăn với cha mẹ Tô Uyển!

      "Diệp Hiểu Vũ. . . . ." ấy chưa kịp xong, dao kiếm chỉ ở trước mặt ấy!

      "Mình muốn thêm lần thứ hai!" Tôi dùng sức ra từng chữ từng chữ!

      Vẫn nhìn vẻ mặt của ấy, tôi muốn thấy ánh mắt mất mác đó! Tô Uyển, lần này hãy để cho tôi mình giải quyết!

      Khi thanh sau lưng biến mất, tôi thở phào nhõm. . . . .

      "Tôi rồi, chỉ cần có can đảm đó, ngại dùng bất kỳ phương thức nào, ở chỗ nào, tôi bằng lòng chơi với lần!"

      Tôi cầm thanh ‘ Đao hồ quang’ cao gần bằng tôi kia. Từ từ về phía kẻ địch! Dĩ nhiên, tới tìm tôi làm phiền thể chỉ có người. Rừng cây xung quanh, tầng dưới nghĩa địa, cho tới hai bên lối lập tức xông ra hơn mười người! Chỉ đứa nhóc như tôi cần gì huy động nhân lực như vậy chứ! Chỉ là, cũng phảo lại, Tô Uyển này, cầm đao cũng cầm thuận tay chút chứ! ‘Hồ quang’ là cây đao nặng nhất trong số tôi có! Đáng ghét, tôi chỉ có thể coi nó như kiếm nặng để dùng! Nhưng tôi còn có luồng sức mạnh của người bạn Tô Uyển, thể làm gì khác hơn là kéo ‘Hồ quang’ xông về những người đó! Động tác vung kiếm ràng quá mức chậm lụt, quơ ba cái, vậy mà có bất kỳ ai vung đao!

      " bé, chỉ có vài cái bản lãnh này?" Kẻ cao to phía trước dùng tay có thể đánh ngã tôi xuống đất!

      "Khụ. . Khụ. ." Ăn phải tuyết, đáng ghét! Đáng giận, chợt đạp vào bụng kẻ kia cái! Mặc dù sức lực đủ nhưng cũng đủ khiến điều chỉnh chút rồi!

      Nhảy khỏi vòng vây, tôi quyết định vứt bỏ thanh kiếm kia! Quá nặng rồi. . . . Trở về nhất định phải tìm con Tô Uyển kia tính sổ! Xoay người tránh thoát công kích của hai người bên hông, thuận tay lấy khẩu súng lục từ bên hông người trong đó ra! Xoay người chặn họng súng ở bên hông người nọ, ( , nguyên nhân là người cao), trong nháy mắt bóp cò súng, máu đỏ tươi từ trong cơ thể chảy ra!

      "Ngu ngốc, đừng để ta thấy máu!" cách xa tôi nhất quát với bọn họ! Chỉ là dường như trời tối! Quả thực, tôi thấy máu, hơn nữa còn là máu chảy, vâng có chút như vậy sinh ra tượng khác thường. Lúc bình thường có thể khống chế chút xíu, nhưng cảm xúc bây giờ hoàn toàn thể khống chế nổi phản ứng này!

      Tôi tới cây kiếm, dọc theo đường người cản tôi, , chỉ đánh ‘giết’! Khi cầm được kiếm bùng nổ trong nháy mắt!

      tại, thanh kiếm nặng kia đối với tôi mà như lông hồng! Vung lên nhàng chém cánh tay của hai người! Đột nhiên cảm thấy nó vẫn còn dùng rất tốt đấy! Lấy súng lục nhắm ngay ở xa nhất kia! Bóp cò!

      "Dừng, trật rồi!" Ánh mắt tôi lạnh nhạt, thuận tay lại giải quyết hai tên lâu la xông lên, lại nhắm ngay ta, bóp cò, lại trật nữa!

      Tôi dọn dẹp quân tạp nham dọc đường , dùng tốc độ rùa bò di chuyển về phía trước! Lúc tôi giải quyết hết hai người cuối cùng! Lần thứ 6 giơ súng lên nhắm! Đè xuống cò súng. . . qua vai, mà kết quả là tôi lại ăn phát súng!

      "Phương diện sử dụng kiếm, có lẽ là thiên tài, nhưng mà. . . . ." Lại phát, bắn vào cùng vị trí : "Súng khác với kiếm!"

      trận gió xẹt qua từ khoảng chưa đầy 10 cm giữa hai bên!

      "Có người phá đám, hôm nay tạm tha cho !" xong, xoay người trốn chạy vào rừng cây bên cạnh! Phía sau là người mặc áo đen đuổi theo cùng, bởi vì tốc độ quá nhanh, tôi hoàn toàn thấy ràng hình dạng ta như thế nào! Chẳng qua cảm giác vô cùng quen thuộc!

      Ném kiếm trong tay xuống xem xét vết thương của mình! viên đạn XX ở lại bên trong, viên xuyên qua. . . . . Máu tươi càng ngừng chảy. . . . Mà tôi chỉ cần vừa thấy nó trở nên mạnh mẽ khác thường!

      Băng bó cánh tay trái bị thương, dù dùng sức đè lại nó cỡ nào nhưng máu tươi vẫn chảy liên tục! Dần dần tầm mắt có chút mơ hồ, máu chảy hơi nhiều phải, cộng thêm vừa rồi đánh nhau tiêu hao nhiều sức lực, khó mà chịu đựng được để về đến nhà! Tô Uyển à, cậu cần phải chờ thêm chút! Cuối cùng, tôi lựa chọn về nhà mà trở lại trước mộ Tuyết! Trong nháy mắt, lúc tôi ngồi vào bên cạnh, bầu trời chợt rơi xuống rất nhiều rất nhiều bông tuyết!

      "Bảo giúp em, cứ giúp em như vậy sao?" Tôi khẽ lầm bầm lầu bầu với bia mộ: " đó, chết cũng để cho em yên tâm!"

      "Vũ!" Trong bóng tối, bỗng nhiên tôi thấy Tuyết ngồi bia mộ, dịu dàng cười với tôi!: " tới ngay, em kiên trì chút nữa!" xoa đầu của tôi, tuy rằng cảm giác là trống nhưng trong lòng lại bình tĩnh hơn! " giúp em, nhất định giúp em!" Lại lần nữa, tôi có cảm giác muốn thiếp , thiếp ở bên cạnh , có thể kết thúc tất cả rối rắm!

      Tôi cảm thấy, tôi được người bế lên, người đắp thứ gì đó ấm áp, giống ấm áp mà Tuyết cho tôi, là cảm giác chân khác! loại cảm giác muốn hoàn toàn dựa vào! Tôi co lại về phía chỗ ấm áp đó, cũng tìm tư thế thoải mái nhất, ấm áp nhất để ngủ!

      "Diệp Tử. . . ." Đây là câu sau cùng mà tôi trước lúc ngủ!

      "Tuyết. . . Có phải tớ sai rồi hay !" Mà trong bóng tối, tôi cũng nghe thấy câu như vậy.

      Khi tôi tỉnh lại lần nữa, là ở giường của mình. cánh tay trái quấn băng dày, hơn nữa còn có chút đau! Muốn di chuyển tay phải để điều chỉnh chút, lại phát tay phải kéo tay Tô Uyển, mà Tô Uyển ngủ ở bên cạnh tôi! để ý cánh tay trái đau đớn, giơ tay lên muốn đánh ấy, nhưng còn chưa rơi tới phía bị ấy đón được.

      "Cậu bị thương còn muốn đánh lén mình. . . . Cậu coi tốc độ hồi phục của mình giống như thần à!"

      " có, chỉ muốn đánh cậu cái, cảm thấy rất thoải mái mà thôi!" Tôi nửa đùa ! tại cũng chỉ có Tô Uyển như vậy tôi có thể tùy mình muốn làm cái gì làm cái đó!

      " trở về!" ấy đột nhiên câu làm cho tôi ngây ngẩn cả người, ngay sau đó cười cười!

      "Ừ, mình trở về!"

      Gặp lại Diệp Tử lần nữa, là chuyện của tuần sau. Ngày ấy, tôi và Tô Uyển cùng nhau về nhà như ngày thường! Bởi vì vết thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hơn nữa bị bác sĩ đánh giá là có căng cơ , Tô Uyển sống chết cho tôi cầm đồ, tự mình xách tất cả mọi thứ! Khi lần thứ 49 cặp sách của tôi rơi xuống đất cánh tay khác lại nhặt nó lên!

      "Diệp Tử ~" Tôi gặp được vẫn rất vui mừng nhào tới, nhưng bởi vì người có vết thương lại chụp hụt! Hơn tuần lễ thấy , nhớ cũng được à...! Muốn được ôm ấp chút, muốn kéo ăn cơm, dạo phố, xem phim, vân vân!

      "Hiểu Vũ, ngày mai quay về Pháp, phỏng chừng phải ba năm nữa mới có thể trở về!" Lúc chuyện, nhìn về phía tôi, giọng càng ngày càng .

      Đầu tôi đột nhiên trống , cái gì, lại ba năm! Bảo tôi đợi ba năm nữa sao? Tôi nhịn được, tôi nhịn được! "Đây rốt cuộc là có ý gì! lại rời ba năm, ràng . . . . ."

      "Cho nên, bản thân em tự chăm sóc tốt mình, đừng để bị thương, đừng sợ, mỗi ngày email cho em, mỗi ngày. . . . Em cũng có thể gặp , nghe . . . ." tới, ôm tôi rơi nước mắt : "Lúc chúng ta đều trưởng thành, có chút chuyện muốn cho em biết. Cho nên, ba năm này, xin em chăm sóc tốt chính mình, vì em, vì , vì Tô Uyển, cũng vì Tuyết!" khẽ bên tai tôi.

      "Em muốn, em muốn, đừng có được hay !" Tôi khóc với .

      Tay của nhàng lướt qua khóe mắt tôi, biết bao nhiêu lần lau nước mắt muốn rơi xuống: "Đây là ba năm cuối cùng, chịu đựng, đừng khóc. . . . ."

      Mà tôi rất muốn khóc, sao cũng nhịn được, đừng dịu dàng như vậy mà phải , Tuyết có ở đây, tôi chịu nổi!

      "Tô Uyển, Hiểu Vũ vẫn giao cho em chăm sóc!" Tôi bị giao cho Tô Uyển, sau đó, sau khi nghe được giọng của nữa, tôi gào khóc ở trong lòng Tô Uyển. . . . Có lẽ khóc có thể xoa dịu bản thân chút!

      Ngày hôm sau, tôi sân bay tiễn , Tô Uyển thay tôi! Tôi bảo ấy giao cho Diệp Tử cái bùa hộ mạng hi vọng ba năm ở bên kia bình an!

      Đứng ban công gác lửng, chiếc máy bay lại bay qua đỉnh đầu! Ngày hôm qua, chỉ trong nháy mắt như vậy, tôi cảm thấy Diệp Tử thích tôi đấy, nhưng lại như thế nào, là tôi ràng lắm! Bây giờ tôi có thể làm chính là chờ, đợi ba năm sau gặp mặt! Tôi hết những lời chưa xong, đến lúc đó dù có chấp nhận hay tôi cũng có thể buông xuống được rồi!

      Gió thổi qua khuôn mặt, lành lạnh, cũng rất thoải mái! Đóng cửa sổ, trở vào trong nhà!

      Gió mát trăng thanh, hoa tàn hoa nở! Mùa xuân tới!


      Ngoại truyện 4: Chuyện xưa của Hiểu Hiểu và Diệp Tử (giữa)

      Editor: Nàng Lười
      Betaer: Ngọc Hân + Windchime


      Thời gian như gió thoảng, nháy mắt qua ba năm! Tuần sau tôi chuẩn bị về nước! Nhìn khung hình trước máy tính, đó là ảnh của ấy và Tô Uyển chụp lúc triển lãm tranh vào tháng trước! ấy lại cao thêm chút, cũng đẹp hơn trước kia, dáng người càng chuẩn hơn, nở nụ cười , Hiểu Hiểu, sắp trở về rồi!

      Trước khi trở về, tôi thẳng thắn mọi thứ với các trưởng bối, tôi muốn có điều gì giấu diếm với người trong nhà, vốn tưởng rằng gặp phải phản đối thậm chí từ chối, vậy mà ngờ rằng các trưởng bối lại hết sức tán thành! Mẫu thân đại nhân rất vui mừng vì tôi có người trong lòng, còn phụ thân đại nhân cũng cực kỳ vui vẻ vì cuối cùng tôi cũng bắt đầu rồi… Cứ như vậy, tôi về nước, và mua căn biệt thự cách nhà ấy xa lắm.

      Vốn cho ấy biết ngày nào tôi trở về, muốn cho ấy ngạc nhiên vui mừng, hôm sau lại ngoài ý muốn gặp mặt trong tiệm quà tặng.

      “Diệp Tử?!” Nghe thấy giọng cũng biết là ấy, xoay người nhào qua ôm lấy Hiểu Hiểu, cưng chiều sờ đầu của . “Trở về khi nào, nếu sớm bảo phía sân bay mở đường VIP cho , đám người chen lấn trong đường như vậy, còn phải gửi nhận hành lý rất phí sức!”

      mang hành lý về, lần này nữa!”

      Thấy Hiểu Hiểu và Tô Uyển ngạc nhiên nhìn tôi, cảm thấy đây cũng là ngạc nhiên vui vẻ nhỉ! Tôi nhìn Tô Uyển, vỗ vỗ ấy: “Cám ơn em chăm sóc Tiểu Vũ ba năm nay.”

      “Sai rồi, sai rồi!” Hiểu Hiểu phản đối : “ phải ấy chăm sóc em, ràng là em chăm sóc ấy đấy chứ!” Còn chưa nghe Hiểu Hiểu xong nhìn thấy hai nàng vặn tay đánh nhau! Được rồi, thực tôi có cách nào với ấy, nhưng thấy ấy khỏe mạnh, bản thân yên lòng! Tuyết, cậu cũng an tâm nhé!

      Có thể do thời gian tôi trở về có chút thích hợp, qua mấy tháng nữa bên này phải thi vào trường cao đẳng rồi! Đối với tôi mà những cuộc thi này phải vấn đề gì lớn cả, nhưng đối với mấy người Hiểu Hiểu mà đó lại là vấn đề lớn rồi! Cho nên tôi trở thành gia sư dạy kèm ở nhà miễn phí, mỗi ngày đều phải ở nhà Hiểu Hiểu phụ đạo cho hai người đến rất khuya!

      Hôm nay vẫn như cũ, sau khi ăn cơm tối tôi quan sát hai người hoàn thành bài tập hôm nay, nhân tiện ôn tập lại vi phân và tích phân chút. Sau đó Tô Uyển trở về nhà nghỉ ngơi, tôi cùng Hiểu Hiểu dọn dẹp tàn cuộc sau khi ăn trong nhà. Trong phòng, ngoại trừ tiếng nước chảy là tiếng úp chén đĩa. biết vì cái gì, lúc hai người ở chung chỗ trở nên yên tĩnh khác thường!

      “Hiểu Vũ, những vấn đề về vi phân và tích phân hôm nay, ngày mai giảng cho em.” Khoác áo khoác vào, chuẩn bị rời .

      “Dạ, được ~ chờ em chút!” vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng bếp, lấy chiếc khăn quàng cổ từ trong tủ quần áo mang vào cho tôi: “Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, ngoài kia… Có chút lạnh, mang tạm nhé, phải mang đồ về sao!”

      Vuốt ve khăn quàng cổ, trong lòng có cảm giác vui vẻ nhưng cũng khổ sở. Tuyết, đây vốn phải là của cậu, nhưng tôi lại… Tôi điều chỉnh lại cảm xúc tốt.

      “Diệp Tử?!” Hiểu Hiểu kêu tôi tiếng, có thể bởi vì tôi thất thần trong thời gian quá dài.

      “Được rồi, quay vào . Thời tiết rất lạnh!” Tôi đẩy ấy, để ấy nhanh chóng vào nhà. Tôi muốn đẩy ra xa, nhưng đến phút cuối lại chùn tay.

      Trải qua năm tháng bổ túc, lúc thi cao đẳng hai đều đạt đủ điểm sàn đậu vào trường Đại học X, tôi cũng chen chân vào phần học bổng. Vì muốn tự khen thưởng bản thân, Hiểu Hiểu quyết định mở lại trò chơi, vừa lúc thời gian khá lâu rồi tôi cũng chơi game, nên quyết định cùng chơi với hai ấy!

      Vốn chúng tôi lựa chọn hai trò chơi mới, nhưng vì vào trong trò chơi chủ yếu là các người chơi RMB(RMB là nhân dân tệ, ở đây thể các người chơi thường nạp tiền vào game, dùng tiền để mua trang bị cấp cao, ...), hoàn toàn thể được trình độ, cuối cùng tôi và Hiểu Hiểu đều bỏ qua nó, chỉ có Tô Uyển vẫn còn tiếp tục! Chúng tôi chính thức gia nhập vào trong đội quân “Cửu thiên”.

      Tôi mới gia nhập giang hồ, dựa vào thao tác dũng mãnh, rất nhanh đạt được Giác Tỉnh (Cấp độ trong game)! Động tác của Hiểu Hiểu rất tốt, nhưng mỗi lần PK đều thắng được tôi, nhưng với người mới mà , trong các nữ sinh mà tôi gặp cũng được xem là cực kỳ giỏi (đương nhiên phải là giỏi nhất)! Càng ngoài ý muốn chính là, trong quá trình chơi game, chúng tôi còn quen biết trong những nhân viên phát triển trò chơi, Sở Phong Hàn!

      Rất nhanh, trước khi vào học tháng, Hiểu Hiểu đồng ý lời mời tham gia buổi dạ hội, bởi vì trong nhà có vấn đề mà tôi tiến hành họp qua điện thoại ở trong phòng mình! Hơn mười giờ tối, tôi chuẩn bị đón ấy, đột nhiên chuông cửa vang lên!

      trễ thế này…” Là ai chứ?

      Hiểu Hiểu say khướt đứng trước cửa: “Cho em vào ngồi chút!”

      “Sao em lại uống tới như vậy?” Tôi có chút tức giận, chỉ vì nguyên nhân ấy uống nhiều, mà còn là bộ lễ phục người ấy, phần ngực hở, váy cũng ngắn muốn chết, chẳng lẽ ấy cứ như vậy trở về sao?

      “... Cho nên vừa đúng lúc tôi ở hội trường nên đưa ấy trở về!” Sở Phong Hàn tựa vào cửa, nới cà-vạt của mình: “Nếu , nếu ấy như vậy mà trở về, hệ số nguy hiểm có thể đạt tới hai trăm phần trăm.”

      “Tôi biết, song có thể được rồi!” Chuẩn bị đóng cửa tiễn khách.

      “Đợi chút, mời tôi vào uống chén nước , tốt xấu gì tôi cũng đưa bạn về!”

      ấy phải bạn của tôi!” Tôi chẳng muốn tiếp tục chuyện với ta, tôi và ta lại quen biết.

      “90 D, 60, 80, ngoại trừ hơi thấp… Cậu chậm chút!” biết ràng như vậy, rốt cuộc ta làm gì Hiểu Hiểu? nhịn được, dĩ nhiên ra tay với ta.

      “Yên tâm, tôi làm gì ấy cả, cái miệng tôi tốt, còn phải bạn , kích động như vậy ~”

      có chuyện gì có thể được rồi!” Tôi thuận tay ném ba chai nước khoáng cho ta, đóng cửa lại, trở vào phòng khách, Hiểu Hiểu nhàm chán chuyển kênh ti vi.

      như vậy mà vẫn còn tâm tình xem ti vi. Tôi đến bên cạnh ti vi rút dây điện ra.

      “Sao em lại về thế này, phải đón em sao!” Tôi tức giận, đây là , cho nên hét lên với ấy.

      “Em thích, dựa vào cái gì mà quản em chứ?” ấy bưng ly trà nằm ngửa ra dựa vào ghế sofa! Giống như làm sai chuyện gì cả.

      đồng ý với Tuyết là chăm sóc em!” Tôi nhìn ấy, sau đó ấy giống như Quý phi đứng lên về phía tôi, mặc dù chênh lệch chiều cao rất lớn nhưng lại chút sợ hãi.

      “Bây giờ em có thể về nhà chưa?” ấy phun ra từng chữ, từng chữ.

      Tự nhiên tôi biết gì, là tôi chuyện có chút quá đáng. Sau khi lái xe đưa ấy trở về, đợi cho ấy ngủ tôi mới rời khỏi! Dọc theo đường , biết vượt bao nhiêu đèn đỏ, sau khi về nhà, chạy thẳng tới phòng sách!

      , điều tra cho tôi, tối hôm nay, trừ Sở Hàn Phong ra, có bao nhiêu người tiếp xúc với Diệp Hiểu Vũ, ngày mai tôi muốn tư liệu chi tiết của từng người!” Dặn dò thám tử ở đầu bên kia. Tôi nghĩ vẻ mặt giờ của mình nhất định rất đáng sợ.

      “Thiếu gia, còn có chuyện này xin báo cáo với ngài. Gần đây còn có vài người điều tra chuyện của Diệp tiểu thư, hơn nữa hề thiếu tổ chức sát thủ!”

      “Ừ, tôi biết rồi! Có tin tức gì báo lại với tôi!” Sát thủ điều tra Hiểu Hiểu, tôi phải chú ý chút!

      Ngày hôm sau, lúc vào trò chơi Hiểu Hiểu ko đăng nhập(login)! Cho nên đành phải mở bản đồ bên cạnh đánh quái. cái acc phụ max level(mãn cấp) trộm được cũng nên chạy trốn ở chỗ kết duyên. Dù sao cũng là trò chơi mới, chạy khắp bản đồ thấy thôn trang nào thủ vệ nguy hiểm để chế độ tự chạy nhanh.

      “Thiếu gia, tài liệu cậu cần!” Tôi nhận tập tài liệu cực mỏng.

      “Chỉ những thứ này thôi sao?” Tôi nghi ngờ, thế nào cũng phải dày hơn cái này năm, sáu lần mới đúng chứ, mở ra xem mới biết được, phần lớn những người đó bây giờ đều nằm viện… Đây khỏi có chút hung ác rồi… Trong tài liệu chỉ về người phụ nữ tên “Lung”. Tài liệu được cặn kẽ, tôi nhíu mày cái.

      “Thưa thiếu gia, có liên quan đến tổ chức ám sát, thể xâm nhập điều tra thêm nữa!”

      “Ừ, còn lại giao cho tôi tự xử lý, mọi người cực khổ rồi!” Tôi cất tài liệu, tiếp tục chạy khắp bản đồ, nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.

      Chờ tôi gặp lại Hiểu Hiểu là trước khi vào học tuần, trước khi ấy và cha mẹ Ai Cập… Giống như bình thường, gặp mặt là nhào tới! Chỉ là ấy càng ngày càng to gan, áo lót màu xanh da trời, cộng thêm quần đùi màu vàng nhạt… dụ dỗ kẻ háo sắc tới, rốt cuộc ấy có biết hay ?

      “Ngày mai, bạn học bên Hà Lan của qua bên này mở hội giao lưu, Tô Uyển, em theo Tiểu Vũ cùng đến.” xong, đưa cho các hai tấm vé mời VIP.

      có được ?” Hiểu Hiểu trừng to mắt, tội nghiệp nhìn tôi: “Em muốn chơi game!”

      “Hiểu Hiểu, nào, nào! Mình muốn ngắm mỹ nam ~” Tô Uyển xúi giục Hiểu Hiểu.

      “Cậu muốn ngắm tự mình ngắm, mình có thời gian theo cậu, nhân vật của mình còn chưa đạt được Giác Tỉnh, còn chưa mãn cấp đấy!” Hiểu Hiểu lắc đầu, giống như , bà tôi đấy, có thể làm gì tôi?

      đúng là có thể làm gì em đấy: “Buổi tối, cập nhật hệ thống bằng ba tài khoản FB, cho em thêm cái danh hiệu, đủ dẫn em chạy bản đồ nhiệm vụ Giác Tỉnh. Nhưng mà, bốn giờ chiều mai, các em phải có mặt tại cửa SHUF¬FLE, cứ trễ phút tối mai hai người về trễ giờ!" cho ấy bất kỳ cơ hội phản đối nào, mở cửa xe, đạp chân ga rời ! ấy biết tôi là người là làm, trừ khi tôi muốn thả ấy, nếu ấy trốn thoát được.

      Quả nhiên, đúng chín giờ tối thấy nàng vào trò chơi. Khi giúp nàng mãn cấp, thế giới rung động!

      【 Thế giới 】 Má lúm đồng tiền : người chơi nữ đầu tiên, đủ sảng khoái, đủ dũng mãnh.

      【 Thế giới 】 Cưỡi heo mẹ đụng dây điện: Con có thể chơi mạnh mẽ như vậy sao? Nghề nghiệp này rất cần thao tác!

      【 Thế giới 】 Mặc quần cụt qua ngày đông: Người đồng tính, nhất định là người đồng tính!

      【 Thế giới 】 Hiểu Hiểu: Bà đây mới phải là người đồng tính, bà là nữ!

      【 Thế giới 】 Lông mi dày: Quả nhiên giống như con trai.

      【 Thế giới 】 Satanの du đãng: Nữ, tôi chứng minh.

      Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, vậy mà nhân vật xếp hạng thứ hai bảng lại lên tiếng, bọn họ biết nhau sao? Gửi tin riêng cho Hiểu Hiểu, nhưng ấy cũng biết là ai.

      【 Thế giới 】 Mặc quần cụt qua ngày đông: Cậu gặp qua rồi?

      【 Thế giới 】 Satan の du đãng: Chưa từng gặp, biết.

      【 Thế giới 】 Cưỡi heo mẹ đụng dây điện: Cắt.

      【 Thế giới 】 Hàn Phong hiu quạnh: Nữ, bản thân tôi gặp qua!

      Thấy Sở Hàn Phong cũng chuyện. Thuận tay gõ xuống mấy chữ bàn phím.

      【 Thế giới 】 Diệp Tử: Nữ, gặp rồi!

      Mặc dù xếp hạng thua Satan のdu đãng, tốt xấu cũng là mấy vị bảng xếp hạng, có hai người bảng xếp hạng lên tiếng, giải quyết hẳn thành vấn đề. Gửi tin riêng kêu ấy nghỉ ngơi sớm chút, sau khi tận mắt thấy ấy đăng xuất (logout), lại gửi tin riêng cho người khác.

      thầm 】 Diệp Tử: biết?

      thầm 】 Satan のdu đãng: đó, ừ, biết!

      thầm 】 Diệp Tử: điều tra qua ấy?

      thầm 】 Satan の du đãng: Ừ. ác ý.

      Tôi tin tưởng ta, bởi vì theo lời của ta, tôi nhìn ra có gì khác thường, có lẽ là người hợp tác với công ty của nhà Hiểu Hiểu, vì thế nên có gì nguy hiểm.

      Buổi chiều hôm sau, quả nhiên đúng giờ, ấy và Tô Uyển chờ tôi trước cửa câu lạc bộ. Đón hai lên xe.

      "Trước tiên lấy lễ phục!" Hiểu Hiểu còn chưa ngồi vững vội vội vàng vàng : “Tối hôm qua sửa sang tài liệu mệt chết được!”

      Tôi biết , vì để bảo vệ tốt ấy, xung quanh nhà đều có ám vệ (bảo vệ trong chỗ tối) hai mươi tư giờ! Việc này tôi biết , tôi ngừng xe ở ngoài cửa tiệm “Vô Y”. Cũng theo các vào trong, tôi thích phong cách thiết kế của tiệm này lắm, nhưng ấy lại rất thích. Lúc điều chỉnh gương chiếu hậu, phát phía sau có chiếc xe màu đỏ cực kỳ quen mắt, đúng rồi, là trong tài liệu. Vì muốn biết ta muốn làm gì nên vẫn để cho ta theo phía sau.

      Bạn học bố trí nơi này tệ!

      "Sau khi các em thay quần áo xong, trước tiên tự mình chơi chút, làm chút chuyện, quay lại ngay.” Vỗ vỗ Hiểu Hiểu, mình tôi tới vườn hoa ở lầu hai!

      "Ôi, ra là em trai, muốn theo chị chơi chút ?” ta cầm ly cao cổ (ly dùng để uống rượu) từ từ về phía tôi, lễ phục màu đen bó sát người, tôi thừa nhận, với bây giờ mà ta cực kỳ xinh đẹp! Nhận lấy ly rượu, uống hơi cạn sạch: “Chị muốn hỏi thăm người của cậu!” Quả nhiên, giống như tôi nghĩ, vòng qua eo ta, nhàng ôm lấy ta.

      "Làm xong việc rồi lại hỏi!" tại để ả này rời , có thể Hiểu Hiểu bị bại lộ ngay lập tức.

      "Ha ha, em trai, nóng vội chịu nổi đậu hũ nóng đâu, đợi chị xử lý chuyện xong rồi nhất định chị cùng em chơi tận hứng!” Hai tay ta lặng lẽ bò lên cổ của tôi, khoảng cách từ từ gần sát vào nhau hơn!

      "Ai?" Đột nhiên, nhận thấy có người cách chỗ hai chúng tôi đứng khoảng centimet!

      Phía sau cửa đúng là có người, cũng đúng, chỗ này có rất nhiều người lui tới, bị người bắt gặp, nhất là bị Hiểu Hiểu và Tô Uyển thấy được cực kỳ phiền phức, vẫn nên giải quyết chuyện này thôi!

      "Chị muốn hỏi thăm người nào?" Động tác của tôi vẫn như vừa rồi.

      "Diệp Hiểu Vũ." ta .

      "Ừ, có thể gặp ấy, chỉ là…” Tôi chậm rãi rút con dao cây súng lục từ đùi phải của ta ra!

      " thể mang theo thứ này!"

      "Mày…" Lung nhanh chóng rời khỏi người tôi: “Mày là ai?”

      "Chỗ đứng lúc này là tài sản riêng của tôi, chỉ câu của tôi cũng có thể khiến cho tổ chức của có thể giải tán, thậm chí biến mất, tính mạng của bây giờ nằm tay tôi!” Nâng tay phải cầm súng lên, nhắm ngay cổ họng đối phương.

      "Ngươi đủ tư cách sao?"

      "Uyên 偞( đọc giống Diệp)." Tôi ném khẩu súng vào bụi cây sau lưng ta rồi rời khỏi nơi này! “Mời vị khách quý ban công nghỉ ngơi!” Còn lại dĩ nhiên có người xử lý.

      Nhà họ Uyên, phải là thế gia (gia đình làm quan) gì nổi tiếng, nhưng về tài lực, thế lực lại hơn hẳn các gia tộc, công ty lớn! Cho dù là nhà họ Diệp của Hiểu Hiểu, quan lớn bản địa là nhà họ Trình, cùng với số trong giới kinh doanh là nhà họ Mục ở đây cũng phải cân nhắc kỹ trọng lượng của mình khi tiến hành giao dịch với chúng tôi, chính vì khiêm tốn như vậy, mới bị người chú ý.

      Giải quyết xong “Vấn đề”, quay lại bên trong thấy Hiểu Hiểu và Tô Uyển ăn gì đó. Lại gặp ánh mắt né tránh của Hiểu Hiểu. ấy mặc lễ phục màu xanh nhạt, hấp dẫn người khác chú ý mới là lạ! Kỳ cục hơn ở chỗ, lễ phục Hoàng gia của Tô Uyển càng quá lố… Ai thiết kế bộ lễ phục này vậy? Càng kỳ quái hơn nữa chính là vì sao ấy lại khó khăn về phía tôi?

      Tôi kịp thời đỡ Tô Uyển thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cười : “Ai chọn vậy?”

      ấy trừng mắt nhìn tôi cái: “ nhảm, còn phải Diệp Hiểu Vũ sao, ban đầu khi xem bản thiết kế cảm thấy gì, sau khi mặc lại biến thành bộ dạng này!”

      " tệ." Tôi an ủi, dù sao cũng là Hiểu Hiểu lựa chọn: “ ở với ấy, đến đây làm gì?”

      ấy lại trừng mắt nhìn tôi: “Em còn tính hỏi đây, lúc em thay quần áo xong, ra ngoài, cậu ấy vẫn luôn như vậy. chuyện với cậu ấy đều trả lời qua loa cho xong, làm gì rồi?”

      ?” tới trước mặt Hiểu Hiểu, muốn chạm vào ấy, lại bị ấy tránh qua: “Sao vậy?” Tôi hỏi.

      " có việc gì!" Quả nhiên hỏi ra nguyên nhân, hết hi vọng nhận được câu trả lời, liền kéo ấy tới chỗ người em.

      em, chìa khóa ở chỗ cậu à, đưa cho mình!”

      "Sao, dẫn phụ nữ chơi à?" Nhìn em uống say đến còn biết gì, ra sức nháy mắt với Hiểu Hiểu bên cạnh: “ cho em biết, em của được tốt đẹp gì lắm, nhưng cho tới bây giờ cậu ta cũng chưa từng đụng vào phụ nữ, em , rất có thủ đoạn!”

      Hiểu Hiểu nhìn cậu ta cái, rồi nhìn tôi cái!

      Nhưng hai cái liếc mắt đều phải có ý tốt. Từ vừa rồi bắt đầu như vậy, tôi biết tôi làm cái gì khiến ấy như thế!

      “Ha ha, em này còn rất mạnh mẽ, người em, bé này rất khó quản, nếu cậu giao cho mình trước, mình giúp cậu dạy dỗ lại.” Say rồi, say rồi, người em này say rồi!

      …” Tôi ngăn Hiểu Hiểu muốn tấn công lại, dù sao nơi này cũng là nhà của tôi, hai người cũng thể cãi nhau được.

      "Cắt, chuyện đùa này cũng buồn cười, về sau nghĩ kỹ hậu quả rồi lại chuyện với mình!” Đoạt lấy chìa khóa từ trong tay cậu ta, kéo Hiểu Hiểu phía sau rời khỏi nơi này, sau này phải để Hiểu Hiểu cách xa cậu ta chút, bị làm hư tốt!

      Xuyên qua hành lang, đến căn phòng có chìa khóa, cái phòng này… Có cần thiết phải lớn như thế này … Nhìn giường lớn Kingsize 5X5 phía trước… Thở dài, phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân, con nhầm phòng rồi! Giơ tay bật đèn, thở dài lần thứ hai… Sao đèn này lại tối thế này chứ, mà xung quanh chỉ có giường… Tên kia, nghĩ tôi tới làm gì chứ? Xoay người, tắt đèn, ra cửa.

      "Người phụ nữ vừa rồi là ai, bạn của sao?” Hiểu Hiểu nắm chặt áo sơ mi của tôi.

      khéo như vậy chứ, người ngoài cửa vừa rồi là ấy? Cảm giác lo lắng tràn ngập đầu óc tôi.

      "Ừ, cứ cho là vậy." Tha thứ cho tôi, buông tha cho tôi, nhận thấy được tình cảm của cố ấy lại thể đáp lại ấy, ràng quan tâm tới ấy, nhưng thể để cho ấy biết. Vì đồng ý với bạn rồi, tôi buộc phải để ấy rời khỏi.

      ấy buông lỏng tay nắm áo sơ mi của tôi: “Ừ, rất tốt, bạn vừa cao vừa xinh đẹp, dáng người lại hoàn mỹ, rất xứng với Diệp Tử ~” Tôi xoay người nhìn ấy ngồi giường lớn, giọng của ấy rất , hơn nữa càng run rẩy ngừng.

      “Hiểu Vũ”. Tôi rất lo lắng, liền gọi tiếng.

      em của còn đụng vào phụ nữ, xạo quá!” Hình như ấy hơi tức giận, nhưng vẫn chịu đựng được.

      " ta là bạn , bạn phái nữ!” Tôi vẫn sửa lời, cái này nguy hiểm mà! Sao tôi lại sửa lời… Nhưng nhìn dáng vẻ của Hiểu Vũ, tôi thể lừa gạt tiếp được. Khó chịu, đau lòng, giải thích. Em thích cho biết, mặc kệ trả lời thế nào.

      ấy đứng lên từ từ về phía tôi, nhàng để lại mùi vị môi tôi, là mùi vị nhàn nhạt của lá trúc mà tôi thích nhất!

      "Diệp Tử, em muốn , nhưng vừa rồi thấy với kia…” Lúc ấy còn chưa xong, tôi kịp thời ngăn miệng của ấy lại. nhàng, mềm mại, đây là cảm giác đầu tiên khi tôi chạm vào. Tôi đột nhiên hành động khiến ấy ngạc nhiên. Hôn ấy rất sâu, nên quên mất trước mặt là mà tôi thể đụng vào. Dần dần, tôi cảm giác ấy đáp lại nụ hôn này, bỗng nhiên tỉnh táo ít, chợt đẩy ấy ra.

      xin lỗi, em hãy quên chuyện vừa rồi !” Lúc này tôi thể chiếm lấy ấy, nếu phải đúng lúc tỉnh táo lại, tôi biết bản thân làm ra chuyện gì nữa. ấy hấp dẫn tôi, giống như con sói đói bụng ba ngày nhìn thấy dê con.

      “Cảm giác chân như vậy, bảo em quên thế nào?” ấy bất đắc dĩ nhìn tôi: “Em cho biết, em quên cũng muốn quên!”

      Tôi vung tay tát bạt tai, cố gắng để ấy tỉnh táo chút: “Mặc kệ thế nào, em chỉ có thể là người phụ nữ của Tuyết, hiểu ?”

      ấy hiểu được chút nào, trả lại bạt tai: “Tuyết, Tuyết, Tuyết, mỗi lần đều là ấy, em muốn biết chính là suy nghĩ của đối với em, Tuyết mất. sai, em thích Tuyết, ở trong lòng em, ấy là người thể thay thế, nhưng em cũng thích , so với Tuyết càng thích hơn, so với muốn cùng chỗ với ấy càng muốn ở chung với hơn! Cho nên đừng lấy ấy ra làm bia đỡ đạn nữa!”

      tốt như em nghĩ.” Tôi chuyển đề tài…

      " còn tốt hơn em nghĩ."

      " hợp với em."

      "Đó là vì luôn đặt Tuyết ở trong lòng, hoàn toàn dám đối mặt với bản thân mình!"

      "..." Tôi im lặng.

      " thích em." ấy khẳng định.

      "Chứng cứ đâu?" Tôi thể bị vạch trần ở chỗ này, thời cơ còn chưa tới.

      "Chứng cứ, ha ha ~" ấy cười rồi hôn tôi. Mặc dù chiều cao chênh lệch khiến ấy đứng vô cùng khó khăn, nhưng ấy vẫn cố gắng để mình đứng thẳng lên.

      biết rốt cuộc qua bao lâu, ấy vẫn duy trì tư thế này. Ngay lúc đôi môi rời nhau, lúc ấy muốn buông tay tôi ôm lấy ấy, kéo gần khoảng cách của đôi môi. Lần này, tôi muốn trốn tránh, hôn ấy, cảm giác ấy đáp lại… Rất sâu…

      Thuận thế ép ấy đến bên giường, nhưng vẫn buông ấy ra như cũ, bởi vì tôi biết nếu như buông ấy ra, tất cả đều kết thúc! Dần dần thể khống chế được suy nghĩ, cảm giác bản thân làm ra chuyện vô cùng quá phận. Nhưng cách nào khiến mình dừng lại.

      "Vèo" tiếng, cành cây bay qua trước mặt chúng tôi mới khiến chúng tôi khôi phục lại. Hiểu Hiểu đưa tay bắt được nhánh cây kia.

      "Ai?" Rắc tiếng, ấy bẻ gãy nhánh cây.

      "Hiểu Hiểu, đừng đuổi theo!" Tôi kịp thời kéo ấy, có thể xông vào chỗ này, đoán chừng phải là người bình thường, đoán chừng là người mà Hiểu Hiểu thể đối phó được.

      "Hả?" ấy dừng lại, đồng thời đôi mắt lấp lánh nhìn tôi.

      "Hở, ừ cái gì?"

      "Vừa rồi gọi em là gì?" ấy vội vàng hỏi tôi.

      Lập tức tôi phản ứng được, vừa rồi hình như tôi gọi là…

      “Cho nên, chứng cứ, bày ra cho em rồi! vẫn chưa thừa nhận sao?” ấy cười giòn! Hoàn toàn chính xác, tôi còn có thể thừa nhận à… Vốn cho rằng có thể giấu diếm được chứ!

      "Có người tới đây." Ngoài cửa sổ truyền vào giọng trầm mạnh.

      đợi chúng tôi kịp phản ứng, cửa phòng bị đẩy ra. Tô Uyển kéo theo cái váy dài tới cực điểm đứng trước cửa, hình ảnh nhìn vô cùng kỳ quái.

      "Good good, very good job! Hiểu Hiểu, cuối cùng cậu cũng làm được!" ấy giơ ngón tay cái lên với Hiểu Hiểu: “Vậy… mình quấy rầy hai vị ~” xong đóng cửa ra ngoài.

      Tôi còn trong quá trình điều chỉnh mình, Hiểu Hiểu cũng bắt đầu bùng nổ: “Tô Uyển, cậu trở lại cho mình, ràng !”

      "Nhưng mà, Hiểu Hiểu, mặt của cậu rất đỏ ~" ấy quay lại, nhưng bỏ lại câu như vậy lại rời .

      Tôi cười khẽ nhìn ngoài cửa sổ, giọng vừa rồi sao lại quen tai như vậy, song chắc có khả năng! Lặng lẽ tới sau lưng Hiểu Hiểu bùng nổ ôm lấy ấy, làm dịu lửa giận của !

      “Diệp Tử, em thích , từ lúc đầu về nước, biết vì sao lại thích ~” Đột nhiên Hiểu Hiểu ra câu: “Cho nên, em muốn hai người cùng nhau đối mặt, mặc kệ là trò chơi hay là cuộc sống.”

      "Sau đó sao?" Tôi buồn cười, đây là thổ lộ sao? Tôi muốn xem ấy có thể ra cái gì. Hai tay thắt chặt lùi về sau, hai người ngã lên giường.

      "Sau đó, đây là cực hạn!" ấy xoay người nằm lên người tôi. Cười hì hì nhìn tôi.

      "Ha ha, được, Hiểu Hiểu của ." Tôi cười .

      Có lúc, chuyện chính là như vậy, ràng muốn giấu giếm cả đời, lại vì số chuyện khác mà thể kết thúc che giấu trước thời gian. Tuyết, tha thứ cho mình chăm sóc Hiểu Hiểu chăm sóc đến ấy trở thành của mình. Mình biết nguyên nhân mình và cậu thích ấy là hay , nhưng ấy người cần được quý trọng. Nếu cậu còn sống, mình biết lựa chọn thế nào. Muốn cùng với ấy, mỗi ngày ngắm mặt trời mọc, mỗi ngày ngắm trăng, lên kế hoạch cho tương lai, đối mặt với khó khăn về sau.

      Nghiêng người đứng lên đắp kín mền cho Hiểu Hiểu. Điểm mấu chốt này mình tuân thủ đến ngày hủy bỏ!

      , điều tra người vừa tiến vào đây là ai.” Tôi giọng với ám vệ ở cửa đối diện.

      Gió thổi trăng sáng, hoa nở hoa tàn, cuối cùng cũng có kết quả…



      HOÀN
      Last edited: 2/12/16

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :