1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Tuyệt sắc phong lưu - Hồ Mỹ Nữ (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 5: Nối tiếp chuyện xưa.

      Editor: Mai Tuyết Vân
      Beta: Lạc Y Thần + Chạng Vạng.

      Nghe Trình Kiền tiến hành mở nhạc hội lưu diễn tại Mĩ, Tô Uyển vô cùng phấn khích muốn xem. (Đừng ghét ai đó xem chơi nhạc.) Vì nghe lúc ngẫu hứng Trình Kiền còn có thể chơi nhạc cụ, Tô Uyển rất có hứng thú đối với điều này, cho nên muốn lập tức xem với Diệp Hiểu Vũ. Nhưng ác ma lại ngăn cản cho nên đành phải thôi, nếu như được mà chỉ có thể chờ đến lúc mua DVD vậy.

      Khi và Diệp Hiểu Vũ ở cạnh nhau từng muốn có ngày nào đó cùng nhau bay đến Thụy Sĩ (nơi có gia sản của dòng họ Diệp Hiểu Vũ), sau đó xoay chuyển tình thế đồng thời làm ra vẻ bắt tay vào xử lý công việc của gia đình, Diệp Tử cũng gì cả. Hơn nữa, trái tim đều là của ấy, người ta muốn đâu đó là quyền tự do cá nhân đến cũng quản được! Tất nhiên đồng ý thôi.

      Nhưng đến khi cho rằng đến lúc thực kế hoạch, kết quả ác ma phải ngày đó hẹn chơi sao. Còn chuẩn bị điều gì đó rất lâu rồi, dù sao với uy hiếp và dụ dỗ đó, cuối cùng Tô Uyển cũng có cách nào tránh được. “hận” ác ma vì cố ý để cho , nhưng trước mặt Mục Úc lại thể ra ngoài. Vì thế mỗi buổi sáng đều rượu giấm táo, làm ấy tức chết!

      Tại sao ác ma lại sợ rượu giấm táo? Haizz, từ sau bữa tiệc đính hôn hai người chính thức tuyên bố mối quan hệ người này trước mặt mọi người, cho nên cũng có gì phải kiêng dè nữa. cách khác, bình thường Mục Úc tìm đủ lý do để thân mật, rồi ra sức giày vò đôi môi của Tô Uyển hồi, hại kia mỗi ngày đều tức giận nhưng dám gì, chỉ có thể sử dụng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Mục Úc.

      Đối với điều này, Mục Úc miêu tả rằng: “Nếu ánh mắt có thể giết người, đoán chừng chết trăm ngàn vạn lần rồi.’’ Đương nhiên là có thể hình dung ra được, mỗi lần xong câu này nhất định bị Tô Uyển “giết chết” thêm lần nữa.

      đến người tên Mục Úc này, có thể gọi là" sợ trời sợ đất" nhưng lại thích mùi rượu giấm táo* ( biết là thích uống, hay thích "Ghen" ~). Tóm lại, chỉ cần mỗi lần Tô Uyển uống hoặc ăn giấm vào, Mục Úc rất buồn rầu sau khi hôn xong lui ra xa và : “ ăn giấm. . .”

      * giấm táo: giấm chua, ý chỉ ghen như hũ giấm

      Vì thế lần này Tô Uyển uống rượu giấm táo, mặt là trả thù ác ma để , mặt khác cũng là đề phòng việc mình bị ăn đậu hũ! Chết tiệt, giờ phải ăn đậu hũ của người đẹp trai mới đúng, tại sao bây giờ tình thế tại lại trái ngược như vậy? Cho nên, mỗi ngày đều phát huy hết khả năng “ức hiếp” người đẹp trai, thỉnh thoảng còn dùng đến [Tuyệt học Thiếu Lâm] tay sờ ngực.

      Dĩ nhiên, lúc đó người đẹp trai có bộ ngực lớn. . . Nhưng mà mỗi khi Tô Uyển nhàng vỗ lên rồi quan sát biểu cảm của thay đổi trong chớp mắt tâm trạng rất tốt, hơn nữa còn phản kháng gì rất vui. Vì thế tại hình như có “hai bảo đảm cùng lúc”, nếu như bị ăn đậu hũ dùng rượu giấm táo và tay sờ ngực để đánh lui ác ma đẹp trai ha ha ha…

      Chỉ là Tô Uyển vốn từ bỏ việc Mỹ xem Trình Kiền biểu diễn, kết quả là vào ngày gọi điện “khóc lóc kể lể” với Diệp Hiểu Vũ ( này chạy trước, nghen hưởng tuần trăng mật với Diệp Tử), bị Mục Úc trực tiếp bắt rồi ném lên máy bay.

      Cái gì?Woa, đây chính là máy bay! Lúc ấy, Tô Uyển rất kích động! Hơn nữa máy bay này phải loại máy bay thông thường, mà là chuyên cơ tư nhân của nhà đẹp trai.

      ra là, ác ma có kế hoạch như thế này: ngày diễn ra nhạc hội ngồi chuyên cơ bay đến Mỹ ư? Đến Los Angeles nghe ca nhạc cũng xem như là ngạc nhiên vui vẻ cho Tô Uyển. Ngay cả chỗ ngồi, Mục Úc cũng chuẩn bị từ lâu, khi Trình Kiền vừa muốn tiến hành nhạc hội lưu diễn cũng bắt đầu kế hoạch. Lúc biết được “ ” Tô Uyển cảm thấy rất ngọt ngào trong lòng, cảm thấy Mục Úc rất thấu tình đạt lý đồng thời khéo hiểu lòng người….

      Chẳng qua ác ma vẫn cứ là ác ma, “ ” mà Tô Uyển nhìn thấy ra cũng chính là “giả tưởng” trong truyền thuyết… Vì tên Mục Úc này mang theo bé ấy đến trước mặt Trình Kiền, là để khoe mối quan hệ giữa và Tô Uyển chút. Bắt Trình Kiền nhìn thấy hai người ngọt ngào, phải khiến ấy tức giận đến mức hộc máu tại chỗ sao?

      Tuy vậy Mục Úc lại hề có chút cảm giác tội lỗi. Vì năm đó nhìn người bạn Uyển Uyển lo lắng cho Trình Kiền như vậy, cũng là duyên cớ mang vẻ áy náy, cho nên cõng “rượu giấm táo” đến tìm công ty đại diện của Trình Kiền, tặng ta phiếu “Thông hành”. Thế nên, công ty đại diện mới có thể tốt bụng như vậy “trả hết” học phí cho Trình Kiền. Mục Úc biết, mặc dù nhà Trình Kiền cũng có thể chi trả, nhưng cũng chỉ vì muốn giúp “rượu giấm táo” làm chút chuyện trong khả năng mà thôi.

      Cứ như thế, trước tiên hai người lên chuyên cơ đến sân bay Los Angeles, sau đó lại ngồi xe riêng đến nơi tổ chức ca nhạc của Trình Kiền.

      Ghế ngồi của hai người ở hàng thứ sáu cũng là vị trí trung tâm, đồng thời cũng là nơi mà tiếng vang của giọng hát và các hiệu ứng thanh đạt hiệu quả tốt nhất! Hết cách rồi, vốn dĩ ác ma muốn làm cho ai đó vui vẻ như thần tiên. Cho nên, lần này Mục Úc nghiên cứu rất triệt để! Vì vậy, và Tô Uyển chỉ cần yên lặng ngồi chỗ chờ nhạc hội bắt đầu.

      Trước khi lên sân khấu, Trình Kiền vẫn quên nhìn vào bức hình của Tô Uyển, đúng vậy, cũng chính vì thế mà bị mọi người gọi đùa đó là hình chụp “Chỗ dựa tinh thần cho Trình Kiền”. Khuôn mặt người trong hình tròn trịa như quả táo, mái tóc ngắn hoạt bát bay lên trong trung, hề để ý đến hình tượng mà mở miệng cười lớn, lúc vô tình lại tạo ra khác biệt với những nữ sinh khác…

      biết bây giờ ra sao, ở đâu? chừng là hưởng tuần trăng mật với người mà muốn nhắc đến tên kia… Dù sao chắc chắn xuất trước mặt nữa là được! với rằng “ cần gặp lại nữa…” Nếu là người bình thường ngu ngốc xuất nữa chứ? Nghĩ như vậy, Trình Kiền cảm thấy có lẽ xoay lưng cái chính là cả đời gặp!

      Sân khấu từ từ nâng lên cao, trong giây phút ở cao ấy, Trình Kiền đưa mắt nhìn thấy Tô Uyển ngồi ở hàng ghế trước mặt. Dĩ nhiên cũng thể bỏ qua Mục Úc ngồi cạnh nắm lấy tay . Trong khắc ấy, ngây người nhưng vẫn cố gắng giữ vững bình tĩnh.

      Ca khúc đầu tiên là bài hát chính ngẫu hứng solo, nhưng vẫn có người đánh đàn đệm nhạc. Mặc dù chỉ là ngẫu hứng solo vậy mà tiết mục lại rất hài hòa, tuy thế khi Mục Úc vừa nghe Trình Kiền bắt đầu đàn lại nhận ra được số lỗi . Hết cách rồi, ai bảo là Đại ác ma Lucifer chứ.

      Chẳng qua với giúp đỡ từ nhạc công đệm đàn thành công che . Thế cho nên ở đây ngoại trừ Mục Úc có nhạy cảm đặc biệt với tiết hoặc người vô cùng quen thuộc với nhiều ca khúc dương cầm ra. những người khác đều giống như Tô Uyển chỉ tập trung lắng nghe, ai nghe thấy hay để ý đến sai sót bé kia của Trình Kiền.

      Đến thời điểm nghỉ giải lao, người bạn đánh piano nhìn thấy dáng vẻ đơn của Trình Kiền mở miệng đùa: “Từ khi danh hiệu “Hoàng tử Piano” xuất đến tận bây giờ, cậu đều bao giờ đánh sai nốt, hôm nay cậu sao ấy nhỉ?”

      Trình Kiền mím môi cái, sau đó giọng câu: “ ấy tới đây.”

      “Hả? Chính là người trong hình sao? Còn là vị hôn thê của cậu nữa à?”

      lời nào xem như thừa nhận: “Phải, đáng tiếc đó phải là vị hôn thê của tớ… Hơn nữa, ta cũng tới.” Dừng lại chút rồi Trình Kiền tiếp: “Tớ vốn định hát bài, chính là bài hát đầu tiên tớ viết nhưng lại có lời bài hát.” Bản nhạc này, ra là ca khúc đầu tiên viết và thực tế là viết vì Tô Uyển. vốn định đưa bài hát này làm quà tặng cho Tô Uyển, ngờ đến lúc này cảnh còn người mất, cho nên lời ca của bài bị bỏ .

      “Gần đây tôi mệt chết được… Muốn nghỉ ngơi chút… Cho nên nếu ngừng lại khi tiếp tục cũng như thế nữa… Nhưng tôi sai rồi… Trong nháy mắt khi tôi xoay lưng … Tất cả đều trở về được…. Vốn có thể tiếp tục mọi chuyện nhưng lại thể tiếp tục như dự đoán… Người vốn chờ đợi ta xa, xa… ra là… Khi quay lưng chính là bỏ qua cả đời… Cũng thể trở về nữa rồi…”

      Lần đầu tiên Tô Uyển nghe được bài hát như thế, sau đó phát ra Trình Kiền chỉ làm ra vẻ nhìn thấy , mà từ khi mở màn đến nay cũng chưa từng liếc mắt nhìn về phía , khiến cho Tô Uyển khó tránh khỏi có chút mất mát.

      Đến cuối cùng lúc rời , ác ma còn cố ý nhạo báng rồi : “ ngờ vốn là em đến chết sống lại, sao bây giờ lại có thể để ý đến em chứ.” Nghe câu này, Tô Uyển thẹn quá hóa giận đánh ác ma trận. Chẳng qua, sau đó hai người bắt đầu “hưởng tuần trăng mật” tại nước Mỹ. (Nhân tiện nhiều chuyện, lúc này Diệp Tử và Hiểu Hiểu hưởng tuần trăng mật tại Pháp. Hiểu Hiểu muốn nhìn thấy lá cây* ở nơi này).

      *lá cây: diệp tử, cách chơi chữ.

      Lúc , ác ma liếc nhìn về phía Trình Kiền, tay ôm qua vai Tô Uyển, trong lòng tự với bản thân: Tuyệt đối buông bé này ra nữa, bởi vì hiểu , người kia để ý bao nhiêu, thế nào, khi lần đầu tiên Trình Kiền nhìn thấy này ngây người, trong mắt tràn đầy tình cảm sâu sắc, cho nên nhất định để cho ấy có bất kỳ cơ hội nào cướp Tô Uyển !
      Last edited by a moderator: 2/12/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      (1)Mục Úc và Tô Uyển: Chuyện cũ ngày còn .

      Đó là lúc ở Sơ Tam. Vào ngày lễ Giáng Sinh hôm đó, bởi vì Diệp Hiểu Vũ nhà với ông chủ của công ty nào đấy muốn bàn chuyện làm ăn, cho nên, vì Diệp đại tiểu thư là người thừa kế tương lai, đương nhiên phải tới trường để nghe xem thế nào. Vì thế, vào ngày nào đó, Tô Uyển chậm rãi về nhà.

      Trời hơi lạnh, mưa còn rơi lác đác (Mùa đông cũng chưa có tuyết rơi, chỉ có mưa lạnh muốn chết ~) Dọc theo đường Tô Uyển luôn luôn bỏ tay vào trong túi áo lớn, kiểu gì cũng chịu lấy ra.

      Đó là lúc từ nhà đến công viên cách đó xa, từ xa xa có thể thấy bóng dáng thon dài biết làm gì ở đấy. hiếu kỳ trong lòng Tô Uyển khiến từ từ đến gần vật thể kia.

      À… Hóa ra là người… Tô Uyển đến phía sau người đó, từ từ đánh giá bóng lưng người trước mặt. Dàng người tệ! Trong lòng Tô Uyển nhận xét. có cách nào khác, người trước mắt có mái tóc như thác nước, dài cũng dài lắm mà bảo ngắn cũng ngắn lắm, chỉ dài qua vai chút, nhưng kết hợp với dáng người thon dài cao ngất của trong lúc nhất thời lại bị nhầm lẫn giới tính.

      Đúng lúc này người đó quay đầu lại, Tô Uyển hoàn toàn ngây ngẩn. Nguyên nhân là vì Tô Uyển vốn nghĩ nếu người đó xoay người lại biết được giới tính, nhưng kết quả lại vô cùng thất vọng, những thế ý thức về giới tính lại càng thêm mơ hồ, còn về lý do khác đó là hai giọt nước mắt gương mặt này rất dễ nhìn.

      Tuy rằng trời đổ mưa, nhưng Tô Uyển dám khẳng định người này khóc. để tâm đến phản kháng của mà cầm lấy tay kéo đến ghế tựa ở công viên, hơn nữa tự nhiên lại rất nhiều.

      Bởi vì lời của Tô Uyển rất khác biệt, khi châm chọc khi lại khích lệ, khiến cho sắc mặt đối phương thay đổi liên tục. Nhưng cuối cùng chỉ nhàng ra câu: “ thử sống sót vĩnh viễn biết tiếp theo chuyện gì xảy ra. Đồng ý với tôi, đừng dễ dàng buông tay.”

      Đúng vậy, lúc vừa mới tiếp cận từ phía sau, Tô Uyển thấy được tay ta cầm gói bột phấn màu trắng to. Nhìn dáng vẻ của ta hoàn toàn giống như kẻ nghiện thuốc, nếu như vậy bột phấn này có khả năng là thạch tín rồi… Tuy rằng hiếm thấy phương thức tự sát như thế này, nhưng mà ở thời trung cổ có rất nhiều vì muốn làn da trở nên trắng đẹp đều ăn thạch tín mà chết, cho nên cũng thể loại bỏ khả năng như vậy…

      Đương nhiên phải người này chắc chắn ăn thạch tín, nhưng Tô Uyển luôn tin tưởng vào câu : Dù trong bất kỳ tình huống nào cũng được dễ dàng buông xuôi, đối với tính mạng của chính mình lại càng . Bởi vì biết, nếu tự sát thể lên Thiên Đường được.

      xem, đến cả dũng khí để chết cũng có, vậy làm sao lại có dũng khí để sống tiếp? Có thể tôi lắm chuyện nhưng ( giọng ) quả rất lắm chuyện… Có điều tôi muốn với rằng tính mạng là nguồn gốc phấn đấu của con người: Dù cho, có được cả thế giới nhưng mất tình mạng tất cả cũng còn quan trọng nữa, hiểu ? Như trong truyền thuyết có câu ‘núi xanh còn đó, sợ gì có củi đun’ ~”

      xong, Tô Uyển còn lộ ra nụ cười xin lỗi tươi, ngờ cũng có thể những lời lừa gạt người như thế này, sau này mà học về marketing chắc chắn rất tốt. Suy nghĩ như vậy quả là rất có đạo lý, trong lòng Tô Uyển khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng mà vuốt cằm. Kết quả tay đột nhiên bị người đó giữ chặt, quả là dọa muốn nhảy dựng lên.

      , muốn làm gì?” Tô Uyển ngập ngừng hỏi.

      “Thưa tiểu thư thiên sứ cao quý, cảm ơn cứu vớt tôi trở về từ trong tay Tử Thần. Để biểu đạt lòng biết ơn của tôi đối với , vui lòng nhận nụ hôn tay của tôi.” xong, nụ hôn đúng kiểu phương Tây được đặt lên tay khiến cho Tô Uyển lập tức sững sờ, đến khi người đẹp kia rời rất lâu rồi cũng hay biết. Nhưng biết, chỉ cần có duyên nhất định gặp! tin là như vậy.
      Last edited by a moderator: 2/12/16

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Mục Úc và Tô Uyển: Tô Uyển Uyển và cửu vĩ hồ

      Buổi sáng, lúc chuẩn bị ra khỏi nhà, Tô Uyển Uyển thấy con cáo trắng như tuyết nằm trước cửa nhà mình. Đẹp quá ! Tô Uyển Uyển nhịn được mà cảm thán ở trong lòng.

      Nhưng mà cũng đáng tiếc, nó bị thương nặng, chỉ hôn mê mà còn chảy máu nữa. Cứu mạng là việc cấp bách, việc này nên chậm trễ cho nên cứu chú cáo này quan trọng hơn. Tô Uyển Uyển chạy nhanh nhìn quanh bốn phía, thấy người nào, cuối cùng cũng mang chú cáo đáng thương về đến phòng.

      Kỳ , đáng lẽ nên quản chuyện này. Nhất là đối mặt với những động vật có chứa khí như vậy, nếu để cho sư phụ biết được nhất định từ đạo quán Băng Tâm xông tới "Trảm Trừ Ma' rồi! Nhưng từ đến lớn Tô Uyển Uyển lại rất thích những động vật nhắn như vậy, nuôi dưỡng ít động vật sau lưng sư phụ. mang bọn nó bị thương về nhà để dưỡng thương, sau khi hồi phục lại thả cho chúng chạy.

      Cái gì? Bạn hỏi Tô Uyển Uyển làm cái gì ư? Tôi ràng như vậy còn chưa hiểu sao? Được rồi, để tôi thêm vài gợi ý cho bạn nghe: Người bạn Tô Uyển Uyển đến bên gốc cây đào già, dùng trâm cài để buộc gọn mái tóc xinh đẹp lên, vài sợi tóc phía dưới tung bay sau cái ót, giống như cậu bé xinh đẹp vậy.

      Bình thường cũng mặc quần áo màu trắng để tu luyện. Mà bộ quần áo này lại quá rộng khiến cho thân thể của hoàn toàn bị che giấu . Dần dà cũng lấy thân phận là đàn ông lêu lổng giang hồ. Cái gì? Vẫn chưa hiểu? Được rồi, nhìn bạn ngốc như vậy để tôi cho bạn biết, ấy là vị đạo sĩ. Cứ cách khoảng thời gian sư phụ phái xuống dưới núi trảm trừ ma, vì dân trừ hại.

      Lần này cũng vậy, phụng mệnh sư phụ xuống núi để giết con rắn nước ngàn năm thành tinh - Nghê Thường. Tuy đều là giết quái, nhưng công việc có chút khác nhau. Bởi vì con rắn này tu luyện thành hình người, bây giờ là đầu bài của viện X trong thị trấn. Con quái này thường xuyên dùng sắc đẹp để dụ dỗ ngưỡng mộ của mọi người dân trong trấn, lợi dụng sắc tâm của con người, để những người này còn cảnh giác với ta nữa, sau đó dùng tỳ bà thôi miên bọn họ.

      Trước giờ chưa từng có chuyện như vậy xảy ra. Lúc trước ma cũng chỉ vụng trộm, nhưng to gan lớn mật đến mức dám công khai ngang nhiên xuống tay với người khác! Chẳng qua, đối với việc này, Tô Uyển Uyển cũng cảm nhận sâu sắc câu : " đầu chữ sắc có cây đao! Nếu phải ngươi chết chính là ta mất mạng."

      Nhưng lúc này đây Tô Uyển Uyển còn cố ý cõng theo balo to đùng có chứa bùa chú cùng với giấy niêm phong do sư phụ tự mình chế ra, hy vọng có thể tăng thêm chút sức mạnh. Mục tiêu là rắn nước, cho nên Tô Uyển vô cùng khẳng định mà loại trừ nghi ngờ với chú cáo có bộ lông trắng muốt kia, tuy rằng người nó có chứa khí nhưng lúc lúc , khi có khi , Tô Uyển Uyển suy đoán rằng đây có thể là tiểu hồ ly mới bắt đầu tu luyện thôi. (Tác giả: lại hoàn toàn ngược lại ~)

      quyết tâm muốn "bảo vệ động vật", hơn nữa còn phải "kính già trẻ", cho nên đối với loại tiểu tử này có gì đáng nguy hại đối với con người, rút đao ra mà chĩa vào chúng, nhưng nếu mà gặp phải lão sư phụ ngoan cố của "chỉ cần là tinh lập tức bắt lấy, chém giết nghìn lần, tha cho bất cứ con nào". Tô Uyển Uyển nghĩ rằng: MB, cũng may phải sư phụ… (MB: Money Boy (Zai gọi/ zai bao) Khác với tiểu quan là chỉ các em thụ cổ trang, MB là đại)

      Người ta Tô Uyển Uyển sống ở trong khách sạn, bởi vì tiểu hồ ly nên cũng bỏ dự định luyện công sáng nay. Dù sao cứu mạng vẫn quan trọng hơn mà. Vì thế nhanh chóng dùng nước sạch để tẩy sạch miệng vết thương của tiểu hồ ly, sau đó dùng Trường Thanh quyết, để miệng vết thương chậm rãi phục hồi như cũ. Chỉ cần chăm sóc thời gian chắc chắn hoàn toàn bình phục.

      lâu sau tiểu hồ ly tỉnh lại, nhìn Tô Uyển như muốn gì đó, lại dám lời nào. Nhưng nghĩ đến thân phận của Tô Uyển Uyển là ân nhân cứu mạng là của mình lại thể . Tô Uyển Uyển liếc mắt nhìn cái, sau đó tự nhiên : "Em xem, lông của em trắng như tuyết, nhìn chỉ thấy màu trắng noãn. Vậy chị gọi em là Tiểu Tuyết nhé, hắc hắc!"

      Nhìn biểu cảm bất đắc dĩ của Tiểu Tuyết khiến Tô Uyển Uyển vui vẻ hơn: "Tiểu Tuyết, đừng sợ, chị đối xử tệ bạc với em đâu. Nếu chị muốn giết em vừa nãy cứu em rồi đúng ?" Thấy vậy Tiểu Tuyết dùng thanh trầm thấp mà tràn đầy từ tính trả lời: "Cảm ơn." Tô Uyển Uyển thấy Tiểu Tuyết chuyện nhất thời kích động bế phốc nó lên, xoay tròn mấy lần cũng hoàn toàn quên mất rằng tiểu hồ ly này vẫn còn bị thương.

      Tiểu Tuyết bị quay mà có biện pháp đành thêm: "Được rồi, xem ra muốn ra ngoài phải , đừng để ý tới tôi làm gì, cứ để tôi nghỉ ngơi ở đây chút là được rồi." Tô Uyển Uyển lè lưỡi, có cách nào khác, ai bảo nó có bộ dạng đáng đến như vậy chứ. Vì thế đeo túi lên lưng, chuẩn bị vào trong trấn tìm manh mối.

      Dựa theo phân tích của , bình thường Nghê Thường nhất định ngụy trang rất tốt cho nên mới có thể khiến cho người ta thể phát , chỉ có vào ban đêm mới để lộ nguyên hình. Như vậy cho dù dân chúng đến đây rồi bị biến mất, cũng liên quan gì đến ta. Bởi vì ta có thể lấy lý do là buổi tối quái quấy phá nên ta nhìn thấy dân trấn đến.

      Nhưng vào hang hổ sao bắt được hổ con, thể đến viện X để xem chỗ đó có gì. Cứ như vậy Tô Uyển Uyển bước nhanh như gió bay tới viện X. Đến cửa, mắt viết ba chữ to ràng "Câu Lan viện". Quẫn, cái tên này. Được rồi vào xem sao . Quả nhiên vừa bước vào, Tô Uyển Uyển cảm nhận được khí tràn ngập Câu Lan viện.

      Ban ngày, Câu Lan viện làm xiếc để kiếm sống, những người đàn ông đến Câu Lan viện để ý nào buổi tối gọi tên người đó, nhất là thân hình giống rắn nước kia, rất đẹp, dù con nhìn cũng khỏi trầm trồ mà khen ngợi.

      Lại cúi đầu nhìn dáng người với số đo ba vòng của mình, Tô Uyển Uyển hết than thở lại trách móc rằng có ai nhìn ra là con đâu nhỉ. Được rồi, tới rồi cứ yên tâm , Tô Uyển Uyển cũng ngồi xuống nghe ta đàn khúc. Quả nhiên sắc lộ ra ma lực. Những người đàn ông ở đây đều cảm phục nên mọi người mới ào ào tranh nhau xem Nghê Thường vào buổi tối.

      Nhìn đến cảnh này, Tô Uyển Uyển quay về khách sạn trước. có tư liệu, liền chuẩn bị tìm thời cơ rồi bắt lần là được rồi. Nhưng lúc định lại phát thấy Tiểu Tuyết đâu nữa. Chẳng lẽ đùa sao? Trong lòng Tô Uyển Uyển rất lo lắng thấp thỏm cho Tiểu hồ ly. Nhưng suy nghĩ lại, nó cũng phải là người, bị Xà làm bị thương đâu. Nghĩ như vậy Tô Uyển Uyển cũng tạm thời yên tâm hơn.

      Nhưng lúc này thời cơ chín muồi nữa, buổi tối còn muốn bảo vệ người dân ở thị trấn xung quanh. Cho dù bị Xà cắn nuốt cũng có động vật hoang dã khác, nhiệm vụ của cũng rất lớn nha. Suy nghĩ chút, cần phải nghỉ ngơi trước.

      Lúc tỉnh lại là thời gian cơm chiều, nghe thấy có người gõ cửa ngoài phòng. Tô Uyển Uyển cảnh giác nhàng bước đến trước cửa, tay cầm kiếm gỗ đào đặt ở sao lưng, sau đó chuẩn bị sẵn sàng, đột nhiên mở cửa ra: "A!" Tô Uyển Uyển nhìn thấy người tới nhất thời như bị đóng đinh tại chỗ, ngoài cửa là người mắt đỏ tóc đỏ, chàng đẹp trai có khí.

      Biểu cảm của Tô Uyển Uyển vô cùng khoa trương, miệng há lớn đến mức có thể nhét vào quả trứng gà: "Tiểu Tuyết, em biến thanh như vậy từ khi nào đấy!" chàng đẹp trai ngượng ngùng : "Xin chào, tôi là Phi Dạ hôm nay ở phòng bên. Trong phòng có nước, tôi có thể xin ít nước được hay ?" Tô Uyển Uyển nhìn như vậy đột nhiên lên tiếng đáp lại. Sau đó mới gật đầu : "Được."

      Trở về phòng múc ít nước cho , cuối cùng vẫn từ bỏ ý định với câu hỏi lúc nãy: "Vậy có nhìn thấy tiểu hồ ly trắng ? Nó là sủng vật của tôi, tên là Tiểu Tuyết." Phi Dạ lắc đầu, nhìn Tô Uyển cười: "Có thể là nó chạy mất rồi... ăn cơm chiều chưa? Có phiền nếu tôi ăn với ?"

      Bởi vì cảm giác quen thuộc thể giải thích, Tô Uyển Uyển và Phi Dạ ăn chung bữa cơm với nhau. Sau khi ăn xong, Phi Dạ lấy cây đàn tranh của mình ra, khẽ đánh khúc nhạc cho Tô Uyển Uyển, sau đó thoáng chốc Tô Uyển Uyển cũng cảm giác được bên ngoài có tiếng ồn ào, liền nhìn Phi Dạ : " ngại quá, tôi mệt rồi, ngày khác lại tới tìm , tôi ngủ trước đây."

      Cứ như vậy, tạm biệt Phi Dạ nhanh rồi chạy như bay trở về phòng lấy kiếm gỗ đào và bùa chú, chuẩn bị diệt ma. đến giữa sườn núi thấy có con quái gấu đen muốn tập kích vào trong trấn, Tô Uyển Uyển sử dụng dây mây để trói: "Thiên địa linh, đạo pháp tự nhiên, thanh đằng vờn quanh, thúc buộc ma!—trói lại!" Nhưng ai ngờ quái gấu đen này có ý chí quá lớn, nên có thể tránh thoát trói buộc.

      Thấy vậy Tô Uyển Uyển lại nhanh chóng xuất ra bùa chú: "Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền! niêm phong!" Ai mà nghĩ rằng giấy niêm phong còn chưa tung ra bị con quái gấu đen dùng chưởng đánh bay. Vốn dĩ vừa rồi dùng dây mây trói lại khiến con quái gấu đen chú ý. Ngay lúc Tô Uyển Uyển đứng dậy muốn phóng giấy niêm phong lần nữa tiểu hồ ly tuyết trắng chắn trước mặt , là Tiểu Tuyết.

      Tuy rằng đầu của nó và của con quái gấu đen cách khá xa, nhưng khí cũng thua kém đối phương. Thấy vậy khiến cho tâm của Tô Uyển Uyển muốn dùng giấy niêm phong có chút lay chuyển, nếu như sử dụng giấy niêm phong, Tiểu Tuyết nhất định cũng bị họa lây. Tuy rằng nó phải là tinh xấu xa nhưng chỉ cần là đều bị ảnh hưởng.

      Cứ như vậy Tô Uyển Uyển đứng ngây ra hồi lâu, biết biện pháp nào mới là tốt nhất. Lúc này loạt thanh có từ tính vang lên: " ngây người ra đấy làm gì? Mau, dùng giấy niêm phong để ngăn nó lại." Nghe được giọng quen thuộc, Tô Uyển Uyển bỗng nhiên bừng tỉnh, rất nhanh lấy giấy niêm phong ra: "Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền! Giấy niêm phong."

      Chỉ thấy giấy niêm phong vững vàng dán người quái gấu đen, nhưng lại chút thương tổn nào đối với Tiểu Tuyết. Tô Uyển Uyển kinh ngạc, nhưng sau khi phong bế quái gấu đen bằng giấy niêm phong nhanh chóng tiến lên ôm lấy Tiểu Tuyết: "Em chạy đâu vậy hả?" Bộ dạng của Tiểu Tuyết rất tình nguyện, dùng chân trước đẩy Tô Uyển Uyển, trả lời: “ có việc gì tôi trước." xong cọ cọ chút trong lòng Tô Uyển Uyển rồi chạy thoát, bỏ lại nhìn theo bóng dáng của tiểu hồ ly biến mất dưới bầu trời đêm.

      LúcTô Uyển Uyển trở lại khách sạn là đêm khuya. Vừa bước vào trong thấy Phi Dạ đứng ở trước cửa phòng , hỏi: “ trễ thế này còn đâu?” Giọng điệu chuyện cứ như thể thẩm vấn vợ mình vì sao cả đêm về vậy. Nghe như thế, Tô Uyển Uyển cũng biết trả lời như thế nào cho đúng, đành im lặng.

      Thấy Tô Uyển Uyển gì, Phi Dạ thở dài, : “Ngủ .” Sau đó lúc mà qua người Tô Uyển Uyển, ôn nhu vươn tay ra xoa xoa tóc . Khi touu còn chưa kịp phản ứng Phi Dạ trở về phòng của rồi. Nhớ lại giọng của Phi Dạ sát bên tai, cùng với cảm giác như bàn tay còn lưu lại tóc, Tô Uyển Uyển kinh ngạc. Chẳng lẽ động tâm với tên Phi Dạ mang khí này rồi sao? thể nào. dùng sức lắc lắc đầu, trở về phòng ngồi xuống, sau đó còn muốn đến rừng cây sau Câu Lan viện để thu phục Nghê Thường nữa.

      Cứ như vậy, Tô Uyển Uyển bọc hành lý lưng chuẩn bị xuất phát. Nhưng vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Phi Dạ đứng lặng ở cửa liền khỏi giật nảy mình, nếu mạnh mẽ ngăn chặn tiếng thét lại, có khi thành “ra quân chưa thắng trận chết” ~ Như vậy nhất định bị người của khách sạn ‘đánh chết’…

      Có điều bây giờ phải là lúc để nghĩ tới những việc đó, đúng ra nên lo lắng vì sao Phi Dạ lại ở trước cửa phòng mình mới đúng chứ? Chẳng lẽ ta nghĩ ngơi? Chỉ là còn chưa suy nghĩ ràng, Phi Dạ trước, giải thích khúc mắc của : “ trễ thế này, còn muốn ra ngoài nữa sao?” Thấy Tô Uyển Uyển trầm mặc, tiếp: “Gần đây… bên ngoài được an toàn cho lắm, nên ra ngoài.”

      “Hả? an toàn là an toàn như thế nào?” Tô Uyển Uyển cố ý hỏi vặn lại Phi Dạ.

      “Chuyện này…?” Chẳng lẽ lại chính mình là Xà ? “Dù sao buổi tối đừng ra ngoài là được.”

      phải sao? cũng nhìn xem đối diện với là ai? Chính là Tô Uyển Uyển tôi! Ngay cả khi chàng đẹp trai, tôi cũng nghe lời ! Cho nên: “Nếu tôi cứ muốn! có thể làm gì ~ hơn nữa, tôi là ai của , muốn quản tự do của tôi để làm gì?”

      Ách… Ánh mắt Phi Dạ nhìn Tô Uyển Uyển bất giác lộ ra chờ mong, nhất thời biết gì cho phải. Azzi, có biện pháp. “Vậy, tôi cùng với .” Cứ như vậy, để ý Tô Uyển Uyển phản đối, người này cứ từ từ như vậy, theo đến rừng cây phía sau Câu Lan Viện.

      Mới vừa bước ra, liền cảm nhận được khí rất nặng, nhưng, nhìn sang người bên cạnh, lại chút phản ứng cũng có… Như thế chỉ có loại khả năng: Đó chính là - - chút lực nho như vậy, để vào mắt, hoặc cũng có thể lực của cao hơn cỗ lực trước mắt này! Nhưng, vẫn tùy cơ ứng biến hơn.

      Cứ như vậy, Tô Uyển Uyển, cảnh giác đặt tay lên kiếm gỗ đào lưng, từng bước tới gần trung tâm khí. Quả nhiên là đàn tỳ bà của con xà Nghê Thường kia, xung quanh còn có hai thôn dân bị ngất xỉu. Đáng chết! Dưới mí mắt của mà lại có thể làm những chuyện như vậy! thể tha thứ! Vừa định rút kiếm, lại bị bàn tay ôn nhu đè đầu vai lại.

      Thấy Phi Dạ giống như ‘xuỵt’, cũng chỉ ngoan ngoãn yên tĩnh lại. Nhìn dáng vẻ giống như dự tính trước mọi việc, hiểu sao Tô Uyển Uyển lại có cảm giác cực kỳ an tâm, vì thế cũng buông đề phòng xuống. Lúc này, tiếng tỳ bà ngừng lại. chuỗi thanh mang theo mị khí truyền đến từ Nghê Thường.

      “Phi Dạ, nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng có thể khiến tới đây. , vì sao lại liên lạc với em nữa? Chẳng lẽ là muốn rũ bỏ tất cả quá khứ hay sao?”

      “Nghê Thường, tôi với vốn liên quan, biết ba lần bốn lượt làm như vậy là muốn gì? Tôi chỉ muốn , ngay cả khi tôi có những thứ này, cũng tuyệt đối ở cùng chỗ với !”

      Nghê Thường vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi. Trong nháy mắt, đuôi rắn cũng được vung ra theo làn váy. Điều này làm cho hai người bị tỳ bà thôi miên đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn thấy đuôi rắn, hai người nghiêng ngả lảo đảo mau chóng chạy mất. Nghê Thường thấy vậy, vừa định đàn tỳ bà, nhưng bị Thiên Hỏa của Tô Uyển Uyển thiêu đốt, chấn động mà quay trở về.

      Tuy bị hỏa cầu này làm hoảng sợ, nhưng Nghê Thường lập tức khôi phục bình thường. ra người này còn dẫn theo người nữa tới, vừa rồi bởi vì ánh sáng trong rừng cây quá mờ, cũng chú ý tới. Lần này xem ra thú vị rồi! Hai người bình thường kia có là gì chứ? tại có đạo sĩ có vài chục năm đạo hạnh, nếu có thể thu phục , Nghê Thường nghĩ thầm, như vậy chắc chắn công lực của mình tăng nhanh! Vì thế, ả ta bắt đầu công kích mạnh vào Tô Uyển Uyển.

      Lúc đầu, Tô Uyển Uyển còn có thể ứng phó được, nhưng dù sao công kích của tỳ bà thuộc loại luật, chỉ cần hơi lơi lỏng bị sóng đánh bay. Có thể là lo lắng cho Phi Dạ, Tô Uyển Uyển vẫn luôn bảo vệ bên trái bên phải của , nhưng lại làm giảm trình độ của mình.

      nghĩ tới, cũng chỉ có như vậy mà thôi! Chẳng lẽ tôi nhìn lầm rồi hay sao?!” Nghê Thường cười gian, dùng thanh đánh bay Tô Uyển Uyển. Khi định phóng tiếp theo, bóng dáng đột nhiên chắn trước mặt Tô Uyển Uyển, cũng dùng tay bế bay lên.

      Uyển Uyển cảm giác thân thể của mình bắt đầu hơn, chẳng lẽ chết rồi sao? Theo bản năng nhìn xuống dưới… ra Phi Dạ sử dụng khinh công đưa bay lên ~ Công lực của Phi Dạ tầm thường, dáng vẻ vừa rồi của Nghê Thường là muốn dùng đòn chí mạng, kết quả lại bị nhàng đánh bay. Nhưng… Oa, Tô Uyển Uyển ói ra ngụm máu tươi, sau khi bị đánh trúng, cũng bị thương chút. là, sao mĩ nam ở bên người lại quên bày trận pháp? Lá chắn bị tổn thương chút nào hay sao? là dọa người!

      Nhưng bây giờ có nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, khi chuẩn bị bày chiến thuật Trường Thanh. Lại thấy vài giọt chất lỏng trong suốt rơi vết thương của , tiếng lộp bộp, miệng vết thương mau chóng khép lại. Ngẩng đầu lên lần nữa lại thấy, ra Phi Dạ vì mà rơi lệ. Hành động đó khieesen Tô Uyển Uyển thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), nhưng giờ cũng phải thời gian đấy, bây giờ Nghê Thường đuổi tới!

      Nhìn hai người ôm ấp nhau, Nghê Thường bỗng nhiên cảm thấy tức giận. Tức giận hỏi: “Phi Dạ, chẳng lẽ ? Bởi vì tên đàn ông cho nên cần em?” Phi Dạ lời nào, nhưng mau chóng gật đầu, : “Uhm, cho nên , mặc kệ như thế nào tôi cũng có hứng thú với . Mà tôi nghĩ cũng thấy rồi đấy, tôi vì ta mà rơi lệ, đừng vọng tưởng nữa!”

      Tuy Tô Uyển Uyển biết Phi Dạ cái gì, nhưng biết mục đích là làm cho Nghê Thường tức giận, cho nên cũng theo xem náo nhiệt : “Đúng vậy, ngốc kia, chẳng lẽ biết, tại đam mỹ là vương đạo hay sao?”

      “Ngươi chết ! Hai người chết !” xong, Nghê Thường phẫn nộ biến thành con mãng xà màu đen to lớn, chuẩn bị quấn lấy Tô Uyển Uyển và Phi Dạ. Lúc này, vừa quay đầu lại, oa, ra Phi Dạ là con cữu vĩ hồ hiếm có! trách được lại có khí! (cữu vĩ hồ là hồ ly, nhưng có thể biến thành hình người, giống với con người…)

      Tô Uyển Uyển chảy nước miếng, ánh mắt chớp cũng chớp nhìn da lông sáng bóng của Phi Dạ, cũng nhắc nhở, cũng thua kém gì Nghê Thường. Uhm ~ đẹp… Nhưng, trong khắc kia, cũng nghe thấy Phi Dạ cảnh cáo: “Đứng ở bên !” mau chóng ngoan ngoãn gật đầu.

      Cứ như vậy, hai người giao chiến, đột nhiên Phi Dạ với : “Mau, dùng giấy niêm phong niêm phong nó!” Nghe được, khóe miệng Tô Uyển Uyển nhếch lên, nhưng động tác vẫn mau lẹ như cũ: “Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền! - -”

      Lúc này, đột nhiên Nghê Thường ngắt lời : “Ha ha ha, nếu ta xuống tay, hai chúng ta đều tan thành mây khói!” Tô Uyển Uyển nghe được lời này, lập tức thu tay lại. Đúng vậy, Nghê Thường đúng, lần này khác với lần trước. Lần trước, khí của hồ ly Tiểu Tuyết cũng phải rất mạnh, mà lúc này Nghê Thường còn có Phi Dạ lại ở trạng thái cao nhất, như vậy khí và lực, khẳng định bị thương tổn.

      Tô Uyển Uyển do dự, lúc này, Phi Dạ lại gọi , : “Thất thần làm gì! Mau, dùng giấy niêm phong niêm phong nó!” Nếu có tự tin như vậy, cũng chỉ có thể tin tưởng : “Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền! - - giấy niêm phong!” tờ giấy nho mau chóng mượn pháp lực của Tô Uyển Uyển thổi tới chỗ hai người, khắc sau đó, Phi Dạ lập tức hóa thân thành hình người, tuy vẫn còn chút khí, nhưng may vẫn tránh thoát vết thương trí mạng từ giấy niêm phong. Nghê Thường bên kia cũng chỉ có thể thét chói tai và thống khổ mà chết .

      Tuy Phi Dạ tránh thoát vết thương trí mạng, nhưng vẫn bị thương , Tô Uyển Uyển thấy vậy, để ý pháp lực của mình đủ, cần nghĩ ngợi lập tức sử dụng kỹ năng - - Trường Thanh. Chỉ thấy luồng ánh sáng màu xanh phủ kín miệng vết thương của Phi Dạ, nhưng cùng lúc đó Tô Uyển Uyển lại niệm thêm chú ngữ, chỉ thấy đột nhiên Phi Dạ mọc tai, sau đó là đuôi, cuối cùng biến thành hồ ly Tiểu Tuyết.

      Tiểu Tuyết định chạy trốn bị Tô Uyển Uyển ôm lấy: “Cẩn thận vết thương… Ha ha, bây giờ xem còn chạy đâu!”

      “Làm sao biết chú ngữ kia…” Tiểu Tuyết vùng vẫy trong lòng Tô Uyển Uyển, chuẩn bị thời cơ đào tẩu, nhưng bị thương, hơn nữa pháp lực tiêu hao quá nhiều, cũng thể tiến vào trạng thái cửu vĩ hồ. (trạng thái cửu vĩ hồ khôi phục siêu nhanh)

      “Tôi à, cho biết!” Tô Uyển Uyển nghịch ngợm cái gì cũng ~ nhưng mọi người cũng đều biết truyền thuyết này: là tinh hồ ly tộc (cấp thấp) hoặc là thần tiên (cao cấp), chỉ cần chảy nước mắt vì con người, cũng có nghĩa là quyết định khế ước cả đời với rồi… Nhưng, ha ha, nội dung khế ước lại là - - Bất cứ lúc nào cũng có thể biến họ trở về bộ dáng ban đầu, như vậy chạy thoát ~ khà khà ~ Phi Dạ chỉ biết là khế ước cả đời, lại ngờ rằng mang cả đời của mình “bồi thường hết” ~

      “Tô Uyển, cậu dậy ngay cho tớ! Đồ vô lại! Đông!” thanh cuối cùng kia là tiếng Diệp Hiểu Vũ dùng sức gõ vào đầu Tô Uyển.

      “Ưm…Xảy ra gì sao?” hổ là bạn tốt của Tô Uyển, đầu còn cứng hơn U Trợ và Mộc Hoa Đạo ở phố đồ ăn, Diệp Hiểu Vũ dùng hết sức mà gõ, bây giờ tay ấn vào phía sau vẫn còn cảm giác đau đớn.

      trán nổi gân xanh, rất đẹp, Diệp Hiểu Vũ hoàn toàn để ý hình tượng chống nạnh quát: “Cậu còn dám hỏi bà đây xảy ra cái gì sao?!” Nhưng lập tức chỉ là trận đấu tình lữ, này lại dám chơi đùa với ác ma của - tiểu nghiệt vui vẻ như thế, thậm chí chơi đến ngủ thiếp … Chẳng lẽ ấy biết kỳ nên liên hệ với đại ác ma kia nhiều hơn sao?! Thôi, nếu có thể thuyết phục cũng bị tức thành như vậy rồi. Có người bạn như vậy, biết phải hao tốn bao nhiêu tâm tư!!

      Nhìn xong ngỗng Tô Uyển ngốc nghếch kia ngã xuống ngủ tiếp, Diệp Hiểu Vũ phẫn nộ gào vào điện thoại: “Nè, đồ vô lại! Cho cậu 10 phút tới đón này ngay, mau dẫn luyện tập PK, còn thời gian đâu…”

      Đối phương “A..” tiếng, liền để điện thoại xuống. lúc sau, Tô Uyển bị Diệp Hiểu Vũ khiêng lên xe sau đó ném vào văn phòng ác ma - - điều này cũng khiến Tô Uyển phải mất khoảng thời gian ở đấy luyện pk ~ khà khà, thuần YY.
      Last edited by a moderator: 2/12/16

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      (3) Mục Úc và Tô Uyển: Long Phượng Thai

      Khi hai người Mục Úc và Tô Uyển ở Mỹ hưởng tuần trăng mật (Tô Uyển 22, Ác ma 24, Tô Uyển lập tức muốn tốt nghiệp đại học), tiểu tử ác ma kia có thể làm hoặc là làm, làm phải làm đến cùng, ràng ăn sạch sành sanh, trực tiếp đẩy Tô Uyển lên giường. Lần này, tiền trảm hậu tấu ~ Sau khi Mục Úc ăn xong còn quên ‘lĩnh phiếu’, trở về trực tiếp nhận giấy chứng nhận kết hôn.

      đến lĩnh giấy chứng nhận, đột nhiên đứt dây thần kinh hỏi có cần hay ~ sau đó Mục Úc nghe xong cốc đầu cái : “ cần, mời khách ~”

      Cứ như vậy, Tô Uyển bị Mục Úc hãm hại lừa gạt cộng thêm cưỡng bức lợi dụng, cầm sổ màu đỏ và trở thành phu nhân.

      Đương nhiên, vừa mới bắt đầu hai người còn chưa nghiêm túc, từ sau khi ăn trái cấm, Tô Uyển lại càng thêm động sắc tâm… Nhưng hoàn toàn quên đối thủ của nghiệt siêu cấp phúc hắc - - Mỹ nhân Mục Úc ~ vì thế, lúc mới bắt đầu biết mình mang thai lại vẫn tiếp tục ôn tập nghiên cứu, hơn nữa cũng phải thừa nhận người nào đó mỗi ngày tìm đến tiến hành cái gọi là đòi lấy…

      Kết quả, sau khi trở về ba tháng, khi Diệp Tử mời bọn họ đến nhà ăn cơm, chỉ muốn ăn, hơn nữa thiếu chút nữa ói hết cả lục phũ ngũ tạng ra…

      Lúc này, Diệp Tử dùng bộ dạng “ lợi hại” nhìn Mục Úc. Mà Diệp Hiểu Vũ bên cạnh lắc đầu mím môi với Tô Uyển: “Sinh ra con trai tớ nuôi hộ, sinh con tự cậu xử lý…”

      Cứ như vậy, vào ngày nào đó của sáu tháng sau, Tô Uyển ở trong phòng giải phẫu thành công sinh hạ cặp long phượng; hơn nữa lấy tên là Mục Chí Kỳ (Kỳ: tốt đẹp), Mục Chí Kỳ (kỳ: cờ). cách khác tên hai người cùng , bởi vậy vì để phân biệt hai người, gọi con là Tiểu Kỳ, con trai là Kỳ.

      đến hai đứa , có thể là cực kỳ đáng . Tuy lúc đầu, ba của Mục Úc đồng ý con trai lấy con dâu bối cảnh, nhưng sau khi nhìn thấy cháu trai và cháu , hoàn toàn bị hai tiểu gia hỏa này bắt làm tù binh. Hơn nữa khi hai đứa bi bô tập kêu “Ông nội, ôm ôm ~”, cho dù ông ấy có lạnh lùng như thế nào thể cự tuyệt nhiệt tình của hai tiểu gia hỏa này.

      Bên nhà Tô Uyển đương nhiên cần , nhìn hai đứa lớn lên giống ba chúng nó, mẹ Tô Uyển vui đến nở hoa, khen ngợi gen tốt, để cho Tô Uyển rầu rĩ vui rất lâu. phải chỉ đẹp chút thôi sao, là, có gì đặc biệt hơn người! Sao tính cách di truyền từ ! Từ hoạt bát…

      Nhưng bởi vì gen của hai bên đều tốt - - chỉ có Tô Uyển cho là như vậy thôi, cho nên hai đứa rất được mọi người thích, đến chủ nhật, vợ chồng son rốt cuộc tìm được cơ hội mang hai tiểu gia hỏa về nhà mình rồi.

      Ăn cơm trưa xong, Tô Uyển bỏ bê việc của người mẹ chạy về phòng ngủ ôm máy tính bắt đầu chuyện với Diệp Hiểu Vũ. Mà Mục Úc ‘người chồng bị vứt bỏ’ đành phải tạm thời đảm nhiệm chức vú em cho hai tiểu gia hỏa ngủ.

      Cứ như vậy, sau khi Tiểu Kỳ và Kỳ ăn no phát thấy mẹ đâu, bắt đầu ở bên cạnh Mục Úc ngủ trưa.

      Nhìn gương mặt hai con khi ngủ, trong nháy mắt Mục Úc cảm thấy như mình già vài tuổi, chỉ chớp mắt trở thành ba của hai đứa con rồi. Mà tiểu nương trước mắt, uhm, là Tiểu Kỳ, sai. Tướng ngủ này giống y hệt người mẹ Tô Uyển, cái bụng nho cực kỳ đáng .

      Đương nhiên, cũng có khả năng Kỳ tiểu ác ma, khi bạn nhìn thấy dung nhan khi ngủ của nó, nó đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm bạn, hại bạn bị nó dọa gần chết… Đương nhiên điểm ấy cũng giống hệt mẹ nó. Tô Uyển này, có đôi khi quan sát gương mặt của lúc ngủ, đột nhiên mở đôi mắt to như quả hạnh, chớp cũng chớp nhìn , làm hại sợ tới mức muốn chết.

      Được rồi, mặc kệ như thế nào, hai tiểu gia hỏa cũng là tâm can bảo bối của ! Có bọn chúng, cuộc sống càng có thêm ý nghĩa, tin tưởng khi đứng trước mặt cha xứ đồng ý lời hứa cả đời chỉ , cũng khẳng định kết quả của hai người. Bởi vì trông rất giống người giữ lời hứa đúng ~ như vậy, có mặt của hai đứa cũng là bước tiến; giống như tuyệt sắc phong lưu cũng tới hồi kết. Cảm ơn mọi người cổ vũ! Hi vọng mọi người luôn giúp đỡ hồ ly…~

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Màu đỏ thần mã quá dọa người rồi.
      Last edited by a moderator: 2/12/16

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Ngoại truyện 7: Chuyện xưa của Hiểu Hiểu và Diệp Tử (hạ)

      Edit: MDL
      Beta: Chiêu Ninh + lamnguyetminh

      Chuyện sau khi cưới

      Ban đêm luôn luôn tĩnh lặng, tòa nhà cổ kính này cũng lẳng lặng ngủ say nhưng lại chẳng hề yên tĩnh. Nơi đây có bí mật.

      “Đại Lục rộng lớn, chúng ta phải rất xa, mới có thể nhìn thấy tận cùng!” Chàng trai hỏi ở trong lòng.

      “Mãi mãi nhưng cũng trong chớp mắt!” thở dài.

      “Giống như chúng ta vậy, lánh đời ở , mãi mãi chỉ như cái chớp mắt.” kéo tấm chăn người lên phía , đắp kín cho cả hai người.

      của em còn nhớ em nữa, còn ấy của sao?”

      có người tốt hơn chăm sóc cho ấy, nhưng vẫn thấy hơi lo…Có lẽ sau này làm ít chuyện có lỗi với em, em để bụng chứ?” Chàng traibăn khoăn thôi.

      sao, em biết hai người họ rất quan trọng với , chờ làm xong chuyện này rồi, chúng ta lại tiếp tục…Đến nơi nào đó …” đáp lại.

      “Được, sau đó đời kiếp, bầu bạn cùng thê (bà xã)!”

      Diệp Hiểu Vũ, Uyên Diệp, chúng ta rất nhanh có thể gặp mặt rồi!

      “Tô Uyển, cái tên nhóc nhà cậu chạy đâu rồi! A a a a… Diệp Tử, Mục Úc, nhanh lên, tôi gánh được nữa rồi! Gia Dịch, chuẩn bị, chú ý cột máu của tôi…” Hiểu Vũ hò hét ở kênh. Lũ quái trước mặt ép tới như dời non lấp biển!

      “Mẹ nó, bị BOSS dịch chuyển gian, ở cổng FB!” Ở đầu dây bên kia Tô Uyển cũng nổi trận lôi đình.

      “Sắc Lang, cậu giải thích cho tôi xem, con BOSS này bị gì thế!” Hiểu Hiểu có phần tức tối trong tai nghe.

      “Người thiết kế FB này đâu phải là tôi, hỏi tôi cũng vô ích!” Bên này, Tiêu Sắc trả lời đến là đúng lý hợp tình.

      “Diệp Hiểu Vũ, im .” Mục Úc nhịn hết nổi rồi. Trước giờ ghét nhất là có người ầm ầm ỹ ỹ ở bên tai mình. Tô Uyển làm gì, vợ mình mình phải quan tâm, nhưng Diệp Hiểu Vũ chẳng là cái gì của cả!

      “Mục Úc, chuyện phải chú ý giọng điệu chút...” Lúc này cho Hiểu Vũ, là người luôn mặc kệ mọi chuyện, Uyên Diệp luôn coi Hiểu Vũ như bảo bối, tuy rằng thường ngày cực kỳ bình thường…

      “Được rồi, STOP, tôi về rồi, mau trở lại quỹ đạo !” Thấy Tô Uyển trở lại, Hiểu Vũ thành công lui về tuyến hai, bởi vì là 2T nên lần này hề mang trang bị gì tốt, phòng ngự cái rớt hơn 500 điểm, chống cự được mới là lạ.

      Mất sức chín trâu hai hổ, sau ba tiếng chiến đấu hăng hái, phụ bản mới nhất của ‘Cửu Thiên’ bị bọn họ đánh xong rồi. Trận này khiến Diệp Hiểu Vũ chịu ít khổ sở. Tiểu quái còn đỡ, về cơ bản, BOSS bị Tô Uyển cho vào gian rồi dịch chuyển, để lại mình độc tài…Trái tim bé của …Ai mà ngờ được cái loại phụ bản quái quỷ này…

      “Hôm nay phải đưa bà xã khám thai, chơi tiếp được rồi!” Quách Gia Dịch chậm rãi .

      “Ừm, thong thả, tiễn!” Hiểu Vũ và Tô Uyển cùng đáp lại, sau đó mọi người liền lục tục rời khỏi ‘Cửu Thiên’.

      Hiểu Hiểu vào bếp chuẩn bị bữa tối hôm nay, lại bị Uyên Diệp ôm lấy từ phía sau: “Nghĩ cái gì thế, mới giờ này mà nấu cơm rồi à?”

      “Muốn ăn khỏe, ngủ ngon, làm việc hiệu quả!” Hiểu Vũ thản nhiên cắt nấm hương.

      “Muốn có em bé ?” Giọng đầy dụ dỗ vang lên bên tai , nhưng nghe nhiều cũng chả còn cảm giác gì cả! Tránh khỏi vòng ôm của Uyên Diệp, bỏ nấm hương vào nồi, bắt đầu nấu canh.

      “Em mới có bao nhiêu tuổi đâu, làm vậy chỉ có hại cho em mà cũng có hại cho , đợi thêm vài ngày nữa .”

      cũng đúng! Vậy đợi thêm năm nữa...” Uyên Diệp cười cười xoa đầu Hiểu Vũ.

      tới công ty, đến tối muộn mới về, nếu em muốn đợi …”

      “Mới là lạ, em nhất định ngủ rồi, làm như có mình bận bịu thôi ấy, em phải xử lý bao nhiêu việc mới đổi được nửa ngày nghỉ ngơi. Em đổ canh vào bình giữ nhiệt, khi nào về nhớ uống nhé.”

      Uyên Diệp gật gật đầu, hôn lên trán cái rồi đến công ty.

      “Xong rồi, cho thêm ít nước cốt gà thôi!” Sau khi tiễn bước Uyên Diệp, Hiểu Vũ bắt đầu bận bịu hẳn lên.

      Trong văn phòng của Uyên Diệp, cẩn thận đọc kĩ bản báo cáo về vụ việc bốn năm trước, hơn nữa phải mất tận bốn năm mới hoàn toàn điều tra ràng. Nhà họ Tử ơi nhà họ Tử, hại chết Tuyết còn chưa đủ, bây giờ còn bắt đầu xuống tay với Hiểu Hiểu nữa. Uyên Diệp đặt tay lên trán, đúng là chuyện đau đầu.

      “Thiếu gia, bốn năm trước còn có chuyện nữa, có lẽ đả kích mạnh đến ngài và thiếu phu nhân…” Thám tử giọng , ta hy vọng kết quả này ảnh hưởng tới đôi vợ chồng mặn nồng này.

      , có việc gì!” Nhưng cũng thể nghe mệnh lệnh của cấp .

      “Tử Diệc Tuyết chết, hơn nữa còn ở ngay trong thành phố này!” Đến cả mình cũng tin được chuyện mình tra ra, huống chi là thiếu gia luôn nghĩ rằng ta chết.....Cho nên phải thôi, ôi…Thiếu gia, ngài thể trách tôi được.

      Thế nhưng phản ứng của thiếu gia lại vô cùng bình thản, điều này làm cho thám tử nghĩ mãi ra. Lại nghĩ, chắc thiếu gia biết từ lâu nhưng ra thôi. Tiếc là thám tử hiểu sai rồi, thiếu gia của bọn họ, thực ra là vì quá sốc nên mới làm ra vẻ trấn định vậy thôi.

      Cùng lúc đó, trong nhà, Hiểu Vũ nằm giường, buồn chán trở mình vì mãi vẫn ngủ được.

      “Reng....” Tiếng điện thoại reo cắt đứt buồn chán của .

      “Chủ nhà ngủ, có gì xin nhắn vào hộp thư tự động trong văn phòng của tôi.” nàng lười nhác bằng giọng lười nhác.

      “Vũ, lâu gặp.” Ở đầu dây bên kia, giọng nam khàn khàn làm Hiểu Vũ cả kinh. Chỉ có Uyên Diệp và người kia mới dùng cách gọi này để gọi thôi, mà đây phải là giọng của Uyên Diệp, vậy chỉ có thể là: “Tuyết?”

      đứng trước cửa nhà em, đừng nghi ngờ là ma, tự mình xuống xem …” Thấy cuộc gọi bị đối phương cắt đứt, chàng trai chỉ lặng lẽ cúp máy, ‘Xem ra Uyên Diệp có ở nhà, ta đúng là yên tâm mình Vũ mà.’

      “Tuyết, Tử Diệc Tuyết?” Tại sao, Hiểu Vũ đứng đối diện với chàng trai, giữa đêm khuya, áo quần màu tím được ánh đèn xung quanh soi , cơ thể thon dài tựa vào chiếc xe máy bên cạnh, gây cho người ta cảm giác vô cùng kì lạ.

      “Chẳng phải …”

      chết đúng ?” Tử Diệc Tuyết tháo mũ bảo hiểm xuống, từ từ qua! So ra ta có vẻ đẹp tinh của Mục Úc, có khí chất của Uyên Diệp, nhưng lại là kiểu khiến cho người khác nhìn thấy liền cảm giác rất thoải mái.

      “Đó chỉ là hiểu lầm và cũng là mưu, đừng lăn tăn chuyện lúc trước. tại, ở đây, cho nên, trở về , trở về bên cạnh , trở về những ngày trước đây!” ta nhàng ôm lấy Tiểu Vũ đứng ở cửa.

      “Tuyết!” giọng lạnh băng vang lên từ đằng sau, nhắc nhở ta, người đàn ông kia trở lại! ta buông đôi tay ôm Tiểu Vũ ra, thản nhiên chào hỏi người em.

      “Diệp Tử, Tuyết chết, ấy chết...” Tiểu Vũ hưng phấn kéo Diệp Tử mà mảy may phát khuôn mặt ở phía sau trầm xuống. (tuy là buổi tối nhưng vẫn nhìn ra được.)

      “Hiểu Hiểu, em lên phòng trước , có chuyện cần với Tuyết!” Giọng Uyên Diệp vẫn lạnh lẽo như cũ, làm mọi người ở đây cảm thấy kỳ quái.

      “Nhưng…”

      “Vào… …” định bị chặn miệng, Diệp Hiểu Vũ bực mình quay vào trong nhà, tức giận dặm bước đến chỗ phòng khách.

      Bên ngoài nhất thời an tĩnh ít, trong đêm đen, hai người đàn ông thù địch đứng đó, tất nhiên, cảm nhận được chút sát khí nào, chỉ là quá an tĩnh mà thôi.

      “Lần sau, còn để ấy ở mình, tôi dẫn ấy .” Tử Diệc Tuyết phá vỡ im lặng trước, vô tình đến thế, tuyệt tình đến thế, hoàn toàn có thái độ đối đãi với bạn tốt ngày xưa.

      “Tôi chú ý, chỉ có điều, bây giờ Hiểu Hiểu là vợ của tôi, hi vọng cậu nhớ cho kỹ những lời này: ‘Vợ bạn, thể đụng’!” Uyên Diệp hoàn toàn có ý trách cứ, đây ràng là uy hiếp… hi vọng cả hai có thể trở lại như trước kia, cũng muốn vì Diệp Hiểu Vũ mà xáo trộn tất cả!

      “Ha ha, cậu nghĩ tôi làm vậy à?” Tử Diệc Tuyết cười , có điều tiếng cười này lại làm cho người ta thấy cực kỳ khó chịu. “ với ấy rằng tôi trở lại thăm sau!” Ngồi lên mô tô, lao vụt , chỉ để lại bóng dáng phía sau .

      Tôi có thể tin tưởng cậu ? Uyên Diệp Tuyết?

      Dẫu vậy vẫn là , Tử Diệc Tuyết dự đoán được Uyên Diệp để Diệp Hiểu Vũ ở nhà mình, liền dẫn đến cổ trạch (nhà, viện cổ xưa) của mình, mời uống cốc trà, ăn vài món điểm tâm. (hỏi nàng kia , ngủ trong nhà mình luôn.)

      “Vũ, chúng ta làm thí nghiệm được ?” Tử Diệc Tuyết nhàng hỏi.

      “Ừ, được, bởi vì Tuyết hại em!” Sau nhiều ngày chuyển đổi suy nghĩ, Hiểu Vũ hoàn toàn chấp nhận Tử Diệc Tuyết còn sống.

      “Được, vẫn sảng khoái như thế, theo !” Hiểu Vũ và Tuyết vào gian phòng rất rộng.

      “Lại đây, ngồi xuống.” ta bảo Hiểu Vũ đến bên cạnh mình, “Em đúng là dám ngồi xuống!”

      “Tất nhiên!” Hiểu Vũ đáp lại, mà lúc này, Tử Diệc Tuyết ở trước mặt , thản nhiên cởi áo.

      “Đợi , Tuyết, làm gì vậy…” Hiểu Vũ vội lấy hai tay che mắt nhưng lại bị Tuyết nhàng kéo xuống! Đồng thời cũng từ từ cởi quần áo người giúp .

      “Yên tâm, đây chỉ là thí nghiệm thôi!” Tử Diệc Tuyết mềm giọng an ủi, mượn cớ giảm bớt cảnh giác của Hiểu Vũ. Sau khi lớp áo che thân cuối cùng bị ta kéo xuống, ta rất thản nhiên đặt Hiểu Vũ nằm dưới, lẳng lặng hôn !

      “Về thôi.”

      được đâu…” Hiểu Vũ nằm dưới thân ta trả lời. đẩy đẩy ta, ý bảo ta đứng dậy, kiểu quyến rũ này có tác dụng với .

      “Vì Uyên Diệp à?” Tuyết nhổm dậy ngồi ở bên cạnh , trong phòng ấm áp và ẩm ướt.

      “Xem như vậy !” Khuôn mặt nhắn của Hiểu Vũ đỏ lên, áp đầu vào gối.

      người ấy có hương vị của .”

      “Chỉ là thế thân thôi, phải !” Tuyết hỏi lại.

      “Đó cũng chỉ là do nhờ vả mà thôi.”

      phải, đó phải cùng loại cảm giác, cứ có người , hiểu…”

      “Xin lỗi nhé, quấy rầy bầu khí ngọt ngào của hai vị rồi!” Uyên Diệp u oán và cực kì phẫn nộ xuất ngay cửa. “Hiểu Hiểu, mặc quần áo vào.” nhặt quần áo vứt lung tung của Hiểu Vũ ở dưới đất lên, đặt vào tay .

      “Ờ...!” Hiểu Vũ ngoan ngoãn làm theo lời ! Đợi mặc xong, Uyên Diệp chẳng chẳng rằng kéo , lái xe về thẳng nhà!

      Trong bóng tối, Tử Diệc Tuyết chỉ cười nhạt.

      Về đến nhà, Uyên Diệp chả kịp thay quần áo, liền lôi Hiểu Vũ thẳng vào phòng ngủ, ném lên giường.

      “Đau, đau, đau, đau…” Ôm cái đầu vừa bị đụng vào cột giường, Hiểu Vũ kêu lên.

      “Em thích Tuyết đến vậy hả, thích đến mức sà vào cái ôm của cậu ta, thích đến mức mặc kệ cảm giác của , thích đến mức trao thân xác cho người khác, đùa bỡn!”

      cái gì vậy hả Diệp Tử, nghĩ bọn em làm gì!” Hiểu Vũ thắc mắc, nhưng cũng giận tin tưởng mình.

      hề nghĩ mà thấy được, tận mắt nhìn thấy !” Uyên Diệp phát hỏa.

      có thể chịu được lừa gạt , có thể chịu được thích , nhưng thể chấp nhận để lộ thân thể trước mặt tên đàn ông đó.

      “Chứng minh cho xem, người em , phải Tuyết!” thuận tay cởi áo sơmi, đè lên người Hiểu Vũ. Cắn xé , xé rách , cảm giác được ở dưới thân cố gắng phản kháng nhưng vẫn dùng sức mạnh của mình để áp chế . Tham lam mút lấy gáy của , hoàn toàn quan tâm ra sức phản kháng và khàn giọng la hét ra sao. Theo xương sống, đôi tay từ từ trượt xuống, dùng da thịt trần trụi của họ giao triền vào nhau. Hiểu rất đau, nhưng vẫn an ủi, nghe rên rỉ, nhưng vẫn để ý. biết qua bao lâu, dừng động tác, nhìn nằm dưới người mình… , rốt cuộc làm gì thế này!!

      Diệp Hiểu Vũ còn gì để , thế nhưng dưới tình huống như thế…

      “Chưa được em đồng ý, tại sao lại muốn vượt qua giới hạn!” luôn luôn rất tin tưởng năng lực tự kiềm chế và tự chủ của Diệp Tử, nào ngờ. “Mấy tháng tới đừng tìm em, tự bình tĩnh lại !” Nhặt quần áo đất lên mặc vào, Hiểu Vũ hung hăng sập cửa ra ngoài! tức giận, rất tức giận.

      Trong phòng, Uyên Diệp nằm giường nhìn trần nhà trong bóng tối. Rốt cuộc làm gì, trong tích tắc ấy, chỉ muốn xác nhận, chỉ muốn biết rốt cuộc người có phải là hay , nhưng ngờ, tổn thương luôn xuất ở trong vô hình. Chưa được đồng ý mà vượt qua giới hạn… Bị oán hận mất rồi… Đúng là vẫn còn thua cậu nhiều, Tuyết.

      Diệp Hiểu Vũ soạn hành lý đủ cho tháng, rời khỏi tòa biệt thự này, đến ở trong căn phòng của Quách Gia Dịch tại Islamabat. Sống thanh tĩnh mình hơn nửa tháng, tâm trạng của tốt hơn nhiều, nhưng vẫn khỏi thấy nhớ bạn bè trong nước. Tô Uyển, Mục Úc, Sắc Lang, Gia Dịch, thậm chí nhớ cả Liên Trình Kiền, còn rồi Tuyết, Diệp Tử… Rất nhớ Uyên Diệp, Diệp Hiểu Vũ thở dài.

      Ở trong nước, ngoại trừ Quách Gia Dịch và vợ ta (hết cách rồi, ta giấu người kỹ quá), tất cả mọi người đều tìm đến phát điên rồi. Hàng ngày Tô Uyển tới nhà các bạn để hỏi. Mục Úc vận dụng tất cả tình báo chủ yếu của sở Vụ. Sở Phong Hàn dán thông báo tìm người nhiều trang web khác nhau, thậm chí cả ‘Cửu Thiên’ nữa. Ngày nào Tử Diệc Tuyết cũng chờ ở những nơi hồi bọn họ thường tới, ngay cả Thành Thiên ở nước ngoài cũng vận dụng cả tài sản cá nhân và danh tiếng, đăng ảnh ở những vị trí nổi bật nhất các tạp chí lớn. Uyên Diệp điều động toàn bộ người của tổ chức ngầm của nhà họ Liễu, giăng lưới tìm khắp nơi thế giới. Thế nhưng hàng tháng trôi qua, mọi người vẫn nhận được dù chỉ mẩu tin tức. (Hỏi bố mẹ Diệp Hiểu Vũ xem ở đâu, hai người họ mới mặc kệ sống chết của …)

      Trong cơn tức giận, Tử Diệc Tuyết mang theo vợ mình lao tới nhà Uyên Diệp.

      “Diệp, nếu tháng này mà vẫn tìm ra ấy, định ăn với chúng tôi thế nào đây hả!” Trong cơn tức giận, đến cả cốc nước cũng bị quăng vỡ mất mấy cái.

      Tối hôm qua bị Tô Uyển nghiêm trọng cảnh cáo vô số lần, nếu Hiểu Hiểu có chuyện gì, bị biến mất rất khó coi.

      “Tôi tìm được ấy, dù mất bao nhiêu thời gian nữa, tôi nhất định tìm được ấy, sau đó liền rời .”

      Vừa nghe Uyên Diệp rời khỏi Diệp Hiểu Vũ, Tử Diệc Tuyết càng tức hơn: “Rời , tưởng cứ rời là xong hả! Nhất liễu bách liễu*! Vậy mà trước đây tôi còn nghĩ cậu rất thông minh.”

      *nhất liễu bách liễu (~đầu xuôi đui lọt): giải quyết được vấn đề chính những vấn đề liên quan cũng được giải quyết.

      “Thôi, thôi, nhanh như vậy làm sao ta nghe ràng được.” bên cạnh trấn an .

      Tử Diệc Tuyết thở dài, kéo qua: “Hoàng Hà, vợ tôi. Uyên Diệp, thấy rồi đấy, tôi chỉ thương Diệp Hiểu Vũ như đứa em , còn , hẳn cũng biết mình có cảm giác gì với ấy chứ!”

      “Tôi luôn nhắc nhở mình được ấy, bởi vì đó là người của , tôi muốn tranh chấp bất cứ thứ gì với . Bốn năm trước, vào khoảnh khắc ấy hôn tôi, tôi biết tôi thể lừa gạt ấy, và cũng thể lừa gạt chính mình thêm nữa. Từ thích đến , vậy mà chỉ mất có năm… Bây giờ trở lại, người thuộc về hẳn nên trả lại cho rồi.”

      “Tình ngu ngốc!” Tử Diệc Tuyết và Hoàng Hà đều nghĩ như vậy.

      ra là thế…” Đứng ở cửa, Diệp Hiểu Vũ nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ.

      Thấy trở về, tất cả mọi người ở đây đều mừng rỡ đón chào. Trái sờ sờ, phải nhìn nhìn, xác nhận có tổn thương gì mới yên tâm.

      “Thiếu gia, tiểu thư, chúng tôi biết các vị ở bên trong! Mời các vị ra!” Bên ngoài vang lên loạt tiếng gọi.

      “Tìm hai người sao?” Uyên Diệp hỏi Tuyết.

      Tuyết lắc đầu: “Đoán đúng nửa, là tìm tôi và Vũ.” ta kéo Hoàng Hà ra cửa, “Trong gia tộc chúng tôi, cho phép có nhóm máu RH tính tồn tại, bọn họ cho rằng đó là lời nguyền rủa, mang đến bất hạnh cho gia tộc. Tôi và Hoàng Hà chính là mục tiêu trừ khử của bọn họ, nhưng vì đống thuốc năm đó, năm người đáng lẽ phải chết đều sống sót. Người trong tộc mở ca rô ra, nhà họ Tông đều phân ra, tôi và Hà là thanh mai trúc mã, nên cùng nhau rời .”

      “Vậy lúc đó tôi nhìn thấy cậu là?” Uyên Diệp nhớ tới Tuyết linh đường lúc ấy.

      “Đó là giả, sau khi bị ép uống thuốc, chúng tôi bị bọn họ ném tới vách núi đen, thấy người của mình kiên quyết cho đụng vào thi thể sao!” Tử Diệc Tuyết mở cửa ra!

      “Vậy liên quan gì đến Hiểu Hiểu?” Hễ là chuyện liên quan đến Diệp Hiểu Vũ, Uyên Diệp liền vô cùng khẩn trương.

      “Đúng vậy, liên quan gì tới em!” Hiểu Vũ cũng là người có đầu óc.

      “Bởi công ty vận chuyển thuốc năm đó là công ty con của nhà bé này, đồng thời cũng là máy bay bao trọn của nhà họ Tử. Nhưng trái ngược với mơ hồ bất định, khó mà tìm kiếm được vợ chồng Diệp Thị, vì vậy nhà họ Tử đặt mục tiêu lên người bé này!” Hoàng Hà bổ sung thêm.

      Đối mặt với hàng loạt sát thủ, hai người họ hề sợ hãi, chỉ lẳng lặng tiến về phía trước.

      “Tuyết, và… ờ… vợ ấy (quên tên rồi), hai người trở lại đây cho em…” Hiểu Vũ đứng đằng sau kêu to, nhưng Uyên Diệp nhanh chân chặn hai người lại.

      …” Tử Diệc Tuyết nhìn người đứng trước mặt, nở nụ cười: “Là em!”

      “Nếu là em hãy nghe tôi , ngồi trong nhà với Hiểu Hiểu , còn lại cứ để tôi xử lý!” Uyên Diệp rất ràng mình làm gì.

      “Ừ, ở trong nhà, tôi bảo vệ tốt hai ấy. thôi, Hà!” Tử Diệc Tuyết kéo Hà trở vào.

      “Rốt cuộc cũng thấy được ánh mắt ấy.”

      “Chuyện trong nhà cũng cần cậu lo lắng, tôi rất tài nghệ của Hiểu Hiểu nên cực kỳ an tâm.” Uyên Diệp quay đầu, cao giọng , phải, chỉ bằng mấy người này mà cũng muốn cướp người từ tay và Diệp Hiểu Vũ , căn bản là chuyện tưởng.

      “Tuyết, Hà (đột nhiên nhớ ra), nhanh lên!” Hiểu Vũ vươn tay kéo bọn họ phen, nhanh chóng đóng cửa lại.

      “Để Diệp Tử mình ở ngoài kia sao chứ?” Hiểu Vũ có chút lo lắng, trong ấn tượng của , Diệp Tử phải là người giỏi đánh nhau, hơn nữa còn đối đầu với đông người như thế.

      “Ha ha, yên tâm , chỉ cần bọn chúng có chống lại bọn xuống tay quá nặng, làm vậy chẳng có lợi gì cho chúng cả. Vả lại, em đừng quá coi thường Diệp, dùng trình độ mà em đánh hồi trước, so sánh với ta quả thực là cách trời vực. Trình độ của em nhân cho mười, , phải nhân cho năm mươi may ra mới đạt tới trình độ của ta. Trước đây ta từng học qua khóa huấn luyện đặc công, trong nhà cũng có đám sát thủ, hẳn là em biết! Em chưa từng thấy ta ra tay đúng , ra nằm sấp cạnh cửa sổ mà xem , bảo đảm em xem cực kỳ ghiền.” Tuyết cười với , Uyên Diệp như thế, để thấy cũng được, ít ra điều đó là chân .

      “Ặc, em thấy rồi… Nhưng vẫn có cảm giác mạnh băng em, ha ha!” Hiểu Vũ đặt mông ngồi lên ghế sô pha, đúng lúc Hà cũng bưng trà ngon bước vào!

      “Vợ xinh đẹp.” Hiểu Hiểu nhìn Hà hồi, đó là có vẻ đẹp rất cổ điển, người luôn luôn tản ra hơi thở cổ kính.

      “Phải, Hà rất đẹp.” Nghe thấy người ta khen vợ mình, ta hào hứng điên lên được, hoàn toàn quên luôn họ của mình rồi…

      “Đừng nữa!” Hoàng Hà tức giận đánh Tuyết cái.

      “Ha ha,được rồi, bà xã à.”

      Nhìn hai người họ, Hiểu Vũ bỗng thấy hạnh phúc, cứ nghĩ mình vốn có hy vọng, chỉ là đơn phương tình nguyện đuổi theo bóng hình này, sau đó mới phát phải của mình, người thuộc về mình, thực ra ngay ở bên cạnh. Đột nhiên cảm thấy buồn nôn, chạy vàoWC, quả nhiên, bao tử có vấn đề…

      Chẳng bao lâu sau, Uyên Diệp trở lại, người chỉ có vài vết thương nhưng Hiểu Vũ vẫn rất xót xa, nhanh nhẹn cầm lấy hộp thuốc nhưng lại bị Uyên Diệp ôm chặt: “ tốt quá!”

      Tối hôm đó, bọn họ làm chuyện mà vợ chồng nên làm, khí ẩm ướt trong phòng càng làm sinh hoạt giường thêm phần kích thích. Hai người họ, gỡ bỏ mọi rào cản, hưởng thụ ấm áp của nhau, môi chạm môi, dịu dàng mà mãnh liệt, dần dần, nụ hôn của Uyên Diệp dời xuống dưới, tiến đến bộ ngực của Hiểu Vũ… Đêm nay, lửa tình mãnh liệt là động lực lớn nhất của hai người.

      Sáng sớm hôm sau, Hiểu Vũ thở dốc trong lòng Uyên Diệp, như thể đêm qua hút mất toàn bộ dưỡng khí của !

      “Mệt lắm phải , có phải quá nóng vội rồi , có còn đau ?” Uyên Diệp cũng thở hơi hổn hển, nhưng vẫn thả đôi tay ôm Hiểu Vũ ra. Đây là của , phải Tuyết.

      “Đáp ứng em, được giận Tuyết nữa, được ghen với Tuyết, em cho biết bí mật.” Hiểu Vũ rúc vào lòng .

      “Em là của , phải của Tuyết!” Tỏ vẻ mình vẫn còn ghen, điều này làm cho Hiểu Vũ hơi buồn cười, vỗ nhè lên lưng .

      “Ha ha, nếu em , em mang thai rồi, gì đây?”

      “Đương nhiên… Em cái gì? Em mang thai rồi!” Uyên Diệp lập tức trở nên hưng phấn.

      “Làm sao có thể, ý là biết được từ khi nào!” Ngay cả lời cũng còn mạch lạc.

      “Ba tuần trước, chính là hai tháng trước …” Hiểu Vũ cảm giác được thân thể của Uyên Diệp run run, liền ngừng lại!

      “Em có trách , cũng có tự trách mình, cần căng thẳng như thế.”

      xin lỗi…” Nhưng Uyên Diệp vẫn hề thả lỏng, ngày đó đúng là giận ngập đầu, khi thấy vợ mình và mối tình đầu của ấy nằm cái giường, lý trí, giáo dưỡng, tình bạn, tất cả đều tan thành mây khói!

      “Rồi rồi, ngủ , ngày mai còn là ngày nghỉ! Bây giờ sáng sớm rồi, định để chúng ta ngủ nướng đến mấy giờ!” Hiểu Vũ có cách nào giải quyết được cảm giác tội lỗi trong lòng người này, đành trở mình, lui vào trong lòng Diệp Tử, thiu thiu ngủ.

      “Diệp Tử, nhớ kỹ, cả đời này, em chỉ mình .”

      “Bà xã, biết.” ôm chặt trong lòng, “Cả đời này, cũng chỉ mình em.”

      năm sau, trong cổ trạch, Tử Diệc Tuyết và Hoàng Hà ngắm tấm ảnh chụp bé con mà Diệp Hiểu Vũ và Uyên Diệp gửi tới, cặp long phượng xinh xắn, khỏe mạnh.

      “Tử Tuyết, Tử Hà… Ha ha, Hà, bọn họ coi hai ta như con nít mà nuôi này!”

      “Được rồi! Như vậy bọn họ quên mất chúng ta được!” Giọng của Hà truyền đến từ ngoài cửa sổ sát đất. Bây giờ khí trời rất đẹp, ngay cả tòa lâu đài im ắng lâu, nay cũng được nghênh đón thời kỳ mới. Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng mây đen, chiếu vào trong sân nhà, ngày lành để phơi quần áo.

      “Phải, phải, nào, bà xã, phụ em phơi quần áo.” xong, ta đứng dậy ra ngoài, cùng nhau ngắm ánh nắng trở lại.

      người phải gặp gỡ bao nhiêu người, thích bao nhiêu người, quên bao nhiêu người, mất bao nhiêu người! Cuộc đời bao giờ thuận lợi hoàn toàn! Người bạn thích nhất chưa chắc là người bạn nhất, mà người bạn nhất, chính là người bạn nên hy sinh cho. Tử Diệc Tuyết và Hoàng Hà, Diệp Hiểu Vũ và Uyên Diệp, Mục Úc và Tô Uyển, tất cả bọn họ đều như vậy. Dù thế nào nữa, khi chúng ta còn sống, ít nhất người mình thích cũng thích mình. Đó chính là hồi ức đẹp nhất, xin đừng lãng quên! Buông tay có nghĩa là quên, mà là mãi mãi giữ lại tận sâu trong đáy lòng.

      Câu chuyện của thế hệ này kết thúc, vậy còn đời sau?

      Nắm tay cả đời, bên nhau đến già, gió bấc lạnh lùng, mãi chẳng chia ly!
      Last edited by a moderator: 2/12/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :