Chương 47: Lễ kết hôn của bốn người trong thực tế.
Editor: Thơ
Beta: Lạc Y Thần + Chạng Vạng
Thời gian.... nhanh chóng trôi qua, nháy mắt bước vào thời tiết xuân về hoa nở. Bạn học Mục Úc cũng thành công tốt nghiệp Học viện Thương mại với thành tích xuất sắc ( thành tích của cũng phải là do có ô dù, nếu có thành tích tốt, khẳng định thể mình chống đỡ phương như vậy). Thế là, theo đúng giao ước, và Diệp Tử cùng nhau làm buổi lễ kết hôn, cũng coi như để nắm chắc trái tim của hai . Nếu , ai biết ngày nào hai nàng háo sắc kia lại thích cái tên Trình Hậu gì gì đó (giải thích: Trình Kiền), nếu vậy hai người bọn họ lại có việc rồi.
Diệp Hiểu Vũ và Tô Uyển đều thích lộ diện, hai người vợ hết mực đương nhiên là muốn thỏa mãn cầu của vợ, chỉ thông báo với truyền thông mà quy mô buổi lễ còn vô cùng . Tuy vậy nhưng về nội dung hay chính xác hơn là từ trang trí hội trường đến việc tiến trình buổi lễ kết hôn đều là do hai người tự mình thiết kế, hề mượn tay người khác. Ngay cả người phục vụ gì đó cũng đều bị Diệp Tử đổi thành người của nhà .
À, thể đến thân phận của Diệp Tử. Nếu phải là thời điểm kết hôn phải viết tên nhà trai và nhà cả đời Tô Uyển cũng biết cái người nhìn như người đàn ông tốt sợ vợ muốn chết này lại là con trai độc nhất của nhà họ Uyên, Uyên Diệp.... Tin tức này thực là vô cùng kinh người, điều này khiến cho có khoảng thời gian trước lễ cưới, Tô Uyển dám chuyện với Diệp Tử. Thế nhưng sau đó này phát bất luận là Uyên Diệp cũng tốt, là người nhà nào cũng được, vẫn là người mà quen sắp được năm năm, thậm chí còn là bạn với* người của người bạn thân nhiều năm của mình. Những năm này, Diệp Tử đối xử với và Hiểu Hiểu tốt như thế nào, đều để trong mắt... Vì thế, bất luận là ai, đều là Diệp Tử! Là người đàn ông tốt, Diệp Tử ~~~
đến đây, việc chuẩn bị cho lễ kết hôn, gửi thiếp mời đương nhiên là thể thiếu. Ngoài gửi cho người thân của bốn người ( mời bạn bè vì muốn quá náo động), hai người này còn quên gửi thiếp mời cho Sở Phong Hàn và Quách Gia Dịch. Diệp Tử có bất kì 'xung đột về lợi ích' gì với hai người kia đương nhiên có ý tứ gì đặc biệt thế nhưng tên đại ác ma Mục Úc kia khó mà như vậy được! Dựa vào những hành vi trước kia của , lần này có đến tám phần mười là có lòng tốt gì. Có điều bất luận nghĩ thế nào, chỉ cần thực được là tốt rồi... Bởi vì công việc của Sở Phong Hàn quá bận rộn, còn Quách Gia Dịch vốn ở thành phố này, tiện đến, thế là hai người này cứ thoát khỏi miệng hổ như thế.
Có điều, Tiêu Sắt Lang vẫn cố ý đến gặp Tô Uyển vào ngày trước lễ kết hôn, muốn mời mình ăn cà ri lần cuối cùng, bởi vì sau này được xem như là người có chồng, thích hợp mình đến nhà nữa. Có lẽ vì đây là lần cuối cùng cho nên Tô Uyển và Tiêu Sắt Lang đều ăn rất chậm.
Khi ăn được lúc, Tiêu Sắt Lang đột nhiên suy ngẫm, với Tô Uyển: "Haizz, em và nhóc Diệp Hiểu Vũ kia chơi game nữa, sau này ngay cả người để tôi bắt nạt cũng còn.... Nếu như có những hành vi ngang ngược ở trong game, tôi nghĩ ngay cả gặp mặt cũng khó khăn nhỉ?" Giọng của lộ ra tia bi thương.
"Ai vậy! Nếu như nghỉ hè, hoặc là kết quả học tập tốt, em nghĩ... chúng ta cũng nên tự thưởng cho bản thân, phải sao? Ha ha ha...." xong, Tô Uyển cười gian, chỉ là 'suốt ngày chơi game' chứ 'thỉnh thoảng chơi game' chứ~ Thực ra mưu đồ này được tính toán tốt từ sớm rồi, có điều biết nếu như Mục Úc biết được ' ' có phản ứng gì.... Quên , quá lạnh, vẫn là quên !
"Uyển Uyển, ăn xong , còn lại để tôi thu dọn..." Hiếm có khi Tiêu Sắt Lang ngăn hành động mang bát rửa của , lẽ nào, đây chính là ra lệnh đuổi khách trong truyền thuyết sao?
Tô Uyển nhìn đôi con ngươi sâu thấy đáy của Sở Phong Hàn ( hiểu tại sao lại là Sở Phong Hàn nữa, chẳng lẽ SPH và TSL là ? @.@), suy nghĩ lúc sau đó : "Em gọi điện cho ấy." rồi lập tức bắt đầu gọi điện thoại. Ánh mắt của Tiêu Sắt Lang dừng lại điện thoại Tô Uyển - bao điện thoại màu đen, là đề tài khi hai người kia lần đầu đến nhà .
"Tại sao phải mang bao, như vậy quen." Khi đó Tô Uyển đón lấy bao điện thoại mà Mục Úc ném cho , suy nghĩ chút rồi .
"Như vậy an toàn hơn." Ừ, những bạn học hiểu sai đều úp mặt vào tường ! Rất tốt, Tiêu Sắt Lang rẽ trái ~~~
" nhìn thấy nó, em an tâm!" Bạn Tô Uyển còn ý thức được rằng mình bị ác ma lừa vào bẫy, mình nhìn bàn phím di động.
"Cần gì phải nhìn chứ, em cảm nhận được sao ~~~" mặt Mục Úc treo nụ cười tà ác.
Tô Uyển này cứ bị tên ác ma Mục Úc kia ăn xong chùi mép như vậy... Lần thứ hai là ở trong game, Trình Kiền muốn cướp dâu, ác ma kia khéo léo dùng câu: "Tiểu tinh, trong game này, tôi có thể bắt nạt em nhưng người khác thể!" thành công kí khế ước bán thân thay Tô Uyển.... Hai người này còn có rất nhiều kỷ niệm, ha ha, tại sao và Tô Uyển lại có kỷ niệm nào? Tại sao đến chết cũng có được đây! Haizz ngay cả Hạ Vũ Nương cũng phải kết hôn, Tô Uyển và Mục Úc kết hôn cũng là điều nằm trong dự liệu của , cũng có cách nào ngăn cản, vì thế cũng chỉ có thể để rời .
"Sư phụ ~~~ Mỹ Nhân Nhi tới đón con rồi, vậy con đây!" Bên trong giọng của Tô Uyển khó nén được vẻ vui sướng, điều này khiến cho Tiêu Sắt Lang nghe xong mà trong lòng đau nhói.
"Được, tôi tiễn em."
Đưa mắt nhìn Tô Uyển bước lên xe của Mục Úc, Tiêu Sắt Lang cũng tới bắt chuyện mà chỉ quay đầu rời , ai biết rằng khoảnh khắc khi quay người, giọt nước mắt long lanh rơi ra từ khóe mắt sâu kín. Từng giọt, từng giọt nối tiếp nhau rơi xuống tạo thành những dòng nước mắt có lau cũng hết.
Có thứ tình gọi là buông tay, giữ lại nước mắt nhưng lại lừa được bản thân. Vẻ ngoài hài hước háo sắc của Tiêu Sắt Lang đều là để che giấu nội tâm cay đắng của , quá quen với việc giấu tâm tư, cho nên cuối cùng cũng được câu kia với Tô Uyển. Sở Phong Hàn dùng hành động của mình để chứng minh: tình thực phải là ích kỷ chiếm hữu mà là có thể thản nhiên buông tay.
Cuối cùng lễ kết hôn cũng tiến hành đúng hẹn, vì Tô Uyển khá thích lễ cưới theo kiểu phương tây còn Diệp Hiểu Vũ có ý kiến gì cho nên mấy người mời cha sứ đến chứng hôn cho hai cặp đôi này.
“Ta chỉ muốn rằng: Hôn nhân phải trò đùa, hôn nhân là kết hợp của tình và trách nhiệm. Như vậy, Diệp Hiểu Vũ, Tô Uyển các con có nguyện ý từ nay về sau, bất luận giàu nghèo, bệnh tật, khó khăn, dù là sống hay chết đều rời bỏ Uyên Diệp và Mục Úc hay ? Các con có hứa toàn tâm toàn ý, chung thủy, thay đổi, thương, bảo vệ đối phương trong hành trình cuộc sống vĩnh viễn tâm đầu ý hợp, bạc đầu tới già ?”
Diệp Hiểu Vũ nhìn về phía Diệp Tử, đúng vậy, sao lại đồng ý chứ? Phải biết rằng chờ ngày này lâu rồi, còn lâu hơn rất nhiều so với Tô Uyển! Mỗi ngày đều hy vọng có thể ở bên cạnh Diệp Tử, bất luận xảy ra chuyện gì, đều vô điều kiện đứng sau lưng , ủng hộ ! Có lời bài hát như thế này, chỉ cần đúng người, mỗi ngày đều là lễ tình nhân. Vì thế đáp án của là: “Con nguyện ý!” Tuy rằng giọng của Diệp Hiểu Vũ hơi lớn, lại còn có micro loại ở ngực áo cho nên lượng lại được phóng to gấp mấy lần thế nhưng mọi người ở đây ai lộ vẻ khó chịu, ngược lại, tất cả đều dùng ánh mắt chúc phúc nhìn và Diệp Tử.
Đến lượt Tô Uyển trả lời, có thể thấy được Mục Úc nóng lòng thế nào. Tuy trước đó Tô Uyển cũng muốn ở bên nhưng trong trường hợp như vậy, lỡ như ngốc nghếch này lại ra cái gì đáng sợ vậy đẹp mặt rồi! Quả nhiên này bắt đầu lộ vẻ khó xử, vừa nhăn nhó vừa gãi đầu. Điều này khiến cho Diệp Hiểu Vũ ở bên cạnh cuống lên. này biết bên nào nặng bên nào ! Tình huống quan trọng như vậy, thời khắc quan trọng như vậy, sao có thể do dự chứ? Đây nhất định tạo áp lực cho Mục Úc!
khỏi nhìn về phía Mục Úc, ai ngờ vị đại ca này lại có bộ dạng như hoàn toàn thèm để ý, vẫn ung dung nhàn nhã nhìn Tô Uyển như là biết trước này muốn giở trò, ánh mắt của dường như muốn : em cái gì cũng chấp nhận được.
Kết quả là, Tô Uyển rất phụ mong đợi của mọi người và kỳ vọng của Mục Úc câu: “Con muốn…” câu , toàn hội trường ồ lên, ba Tô ở bên nắm chặt tay, rất muốn xông lên “đánh chết” đứa con bất hiếu này rồi. Ông vừa xông về phía trước vừa với mẹ Tô: “Bà nó, sao bà cản tôi?” Kết quả là câu này rước được ánh mắt khinh thường vô cùng lớn của đối phương… Được rồi, ba Tô uất ức ngồi xuống lần nữa. Vậy , Uyển Uyển, ba tin tưởng con… Ba biết con như vậy nhất định có lý do của mình!
Quả nhiên, lúc mọi người châu đầu ghé tai cộng thêm những lời chất vấn bắt đầu vang lên Tô Uyển rất bình tĩnh với Mục Úc: “Em cần ‘bạc đầu đến già’ đâu ~~ Hơn nữa, ở bên cạnh Mỹ Nhân Nhi, em mãi mãi già ha ha ha…” câu này khiến cho ba Tô tức muốn ói, khiến cho mẹ Tô cảm động, còn có thêm hai gương mặt cực kỳ đen của hai người ở bên cạnh nhìn .
“Ha ha ha ~ ~” Tô Uyển cười khan, xem ra hai người này càng ngày càng có tướng vợ chồng….
Lúc này đến phiên hai người đàn ông, Cha sứ tiếp tục đọc lời tuyên thệ, thay vào đó là lấy lời rap cuối cùng trong bài hát ‘Ngày hôm nay em phải gả cho ’ của Thái Y Lâm để hỏi: “Con có nguyện ý sống chết với ấy suốt đời dù sung sướng hay đau khổ, thương, tôn trọng và bảo vệ ấy. Hai người cùng nhau xây dựng gia đình hạnh phúc. Con có nguyện ý ?” Xem ra đây là sắp xếp rất mới mẻ đây! Đương nhiên khi câu hát cuối cùng kết thúc, hai người dùng trình độ ngữ có thể so với MC trả lời câu: “Yes, I Do!”
Lễ đính hôn cứ kết thúc như vậy, sau khi tiễn hết các vị khách, Uyên Diệp định đưa Tô Uyển và Diệp Hiểu Vũ, đương nhiên còn có cả vật đính kèm Mục Úc đến nhà ăn đồ ăn ngon mà ‘ngự trù’ làm ra (Thời điểm trong lễ kết hôn quá bận rộn, cũng thể ăn đồ ăn) đương nhiên mặt khác cũng là vì giúp Diệp Hiểu Vũ nhanh chóng làm quen với nơi ở tương lai. Ngay lúc bọn họ ra ngoài, người ở con đường đối diện liếc nhìn về phía bọn họ, sau đó lại rời .
Tuy rằng Quách Gia Dịch tới dự lễ kết hôn nhưng vẫn nhịn được mong muốn gặp Tô Uyển cho nên vẫn gạt thanh mai của , cũng chính là vị đại tiểu thư kia để lén lút chạy tới thành phố của bọn họ. Nhìn thấy Tô Uyển cũng có được hạnh phúc, như vậy cũng nên cảm thấy hài lòng trở về thế nhưng vào lúc này, điện thoại vang lên. Quách Gia Dịch nhận điện thoại, là đại tiểu thư kia.
“Dịch ca ca, ngày hôm nay em được nghỉ nửa ngày, sau đó trở về làm mấy món cho ~ ~” biết hôm nay là ngày người kết hôn, nghĩ rằng người bình thường cũng vui vẻ được cho nên mới cố ý dành chút thời gian để ở bên cạnh .
“À, cái đó…” lén lút chạy đến đây, thực là khó mở miệng ra được…
“Sao vậy, Dịch ca ca? Có việc bận sao? Vậy từ từ cũng được, em chờ !” Dừng lại chút rồi với Quách Gia Dịch. “ đường lái xe cẩn thận, bất luận thế nào em cũng chờ! Em chờ mười năm, chẳng lẽ chờ được mười mấy phút này ~ ~” ra, đại tiểu thư cũng biết tất cả mọi chuyện…
“Ừ, được, trở về, chờ !” Quách Gia Dịch nhếch miệng, là, đúng là tên khồn nạn, để cho người con chờ mười năm! Như vậy, nếu như cần báo đáp, vậy dùng 20 năm, 30 năm, 40 năm sau để bù đắp cho !
“Trình thiếu gia, lần này ngài sắp sửa mở lưu diễn ở Mỹ sao?” Người quản lý cung kính hỏi. Sở dĩ ta tôn kính phải vì thân phận của , cũng phải vì bối cảnh của mà là bởi vì ta thấy những nổ lực của Trình Kiền, có thể chính là người của phái thực lực*! Thế nhưng đồng thời còn có diện mạo của phái thần tượng*, đây cũng là trong những nguyên nhân khiến ta bội phục.
*Phái thực lực và Phái thần tượng là thuật ngữ trong ngành giải trí, Phái thực lực ý những người thực có tài năng, ngược lại với Phái thần tượng là những người chỉ có gương mặt đẹp, chỉ là bình hoa di động.
“Ừ, có thể lưu diễn ở Mỹ, tôi nghĩ hẳn là có thể khiến cho mức độ nổi tiếng càng tăng lên, đúng ?” thể , vốn dĩ Trình Kiền có nhóm fans rất lớn, hơn nữa từ sau khi chính thức được tuyên truyền người say mê càng ngày càng nhiều, vì thế tại hề thiếu fans, chỉ là hy vọng độ nổi tiếng của mình có thể tăng lên đẳng cấp khác.
“Dạ, ngài yên tâm, những việc khác tôi sắp xếp rồi.”
Gật gù: “Ừ, nếu như có chuyện gì khác tôi luyện đàn.” Chính vì chăm chỉ và nỗ lực để thành công này của tác động đến mỗi người bên cạnh .
Tô Uyển, kiếp này em và tôi là trời Nam đất Bắc, hơn nữa bao giờ gặp nhau đúng ? Hôm nay là ngày kết hôn của em, tôi nghĩ, hẳn là vì bá đạo và cực đoan của tôi mà em thể cùng với tôi; sao, tại có người tốt hơn tôi, thay tôi ở bên cạnh em, tôi cũng yên tâm… Cuối cùng, chúc em hạnh phúc, hẹn gặp lại!
“Nghê Thường, mình nghĩ, có lẽ mình thực sai rồi.” Cuối cùng sau hồi do dự, Đào cũng bấm số điện thoại của bạn tốt, đây cũng là lần đầu tiên mở miệng chuyện với người khác sau khi chứng kiến Trình Kiền xảy ra tai nạn.
“ giờ biết cũng quá muộn, hy vọng cậu làm ra chuyện gì khiến cho bản thân phải hối hận.” Nghê Thường làm chuyện khiến cho mình phải hối hận cả đời… Có những lúc, sau khi mất rồi người ta mới biết quý trọng, thế nhưng lúc đó còn có ích gì? Lãng bao giờ tha thứ cho .
“Ha ha, nếu như làm tốt rồi… Trình Kiền, vì mình nên mới rời …” thực cố ý gọi ấy đến vào lúc đó, thực là thông minh quá bị thông mình hại. Cả đời Đào cũng quên được vẻ mặt của Trình Kiền khi nhìn Tô Uyển và cả câu kia: “Tôi vui, em cũng đừng mong có thể vui vẻ.”
“Chuyện qua đều qua rồi, phải là cậu còn có mình sao! Chúng ta cùng nhau bắt đầu lại từ đầu !”Đúng vậy, coi như mình có Lãng, có Trình Kiền, hai người bọn họ vĩnh viễn vẫn là chị em tốt, có lẽ có thể giống như Tô Uyển và Diệp Tiểu Vũ vậy!
Lãng, coi như bây giờ vẫn chịu tha thứ cho em, nhưng mà em nguyện ý chờ! tại có thể tự do bay lượn bầu trời, có thể tìm kiếm hạnh phúc, thế nhưng ngày nào đó bay mệt rồi, cảm thấy những người khác cũng thể mang lại hạnh phúc cho . Lúc đó, em ở dưới mặt đất đón lấy , đồng thời đối xử tốt với … Có điều, tất cả những điều này đều chỉ là vọng tưởng, bởi vì mất rồi, vĩnh viễn có lại được nữa. Vì thế, hy vọng tất cả mọi người phải biết quý trọng…
Last edited by a moderator: 2/12/16