1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Tim đập thình thịch - Lâm Địch Nhi ( Hoàn - 9c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5


      Có việc nên cậu phải đến sơ trung, cùng với bạn học gặp thầy giáo. Thầy giáo đó lúc cậu còn học sơ tam rất quan tâm đến cậu. Gần đây thầy giáo vừa phẫu thuật làm nên các cậu đến thăm.


      Lúc ngang qua sân vận động, gặp mấy nữ sinh cùng lúc ra, trong đó hữu Tả Thông Thông.


      chuyện cùng bạn học, bạn học đẩy bé lên trước, chỉ chỉ mấy bạn nam đẹp trai tới.


      Bao lâu rồi hai người liên lạc với nhau? Gần tháng rồi, dựa theo tính cách của bé kia, chắc sắp chịu nổi rồi chứ nhỉ.


      Mặt bé ửng hộng, chắc là do vừa vận động chứ phải do gặp cậu. “Chào Hạ Thần!” bé lễ phép chào hỏi.


      “Xin chào!” Cậu có phần được tự nhiên.


      bé quay đầu chuyện tiếp cùng bạn học, dường như là đề tài lúc trước thú vị. Cứ như vậy, nhàng, giống như đám mây trắng lướt qua người cậu.


      hề đứng lại, cũng hề liếc mắt nhìn cậu cái.


      Cậu chỉ cảm thấy hai vai nặng trĩu, may mà cậu chống đỡ được mới bị kéo xuống.


      bầu trời kia, chỉ còn lại tiếng gió thổi xào xạc cùng với ánh mặt trời chói trang.


      Xe ô tô chở học sinh của cao trung và sơ trung thường thời gian giống nhau, nhưng hôm nay lại có thay đổi, học sinh hai trường cùng xe.


      Phía trước là hai nữ sinh của trường sơ trung, chuyện rì rà rì rầm, vừa lên xe liên tục, đầu tiên là về thầy giáo, sau đó bàn luận về nam sinh, tiếp sau…


      Hạ Thần nhíu mày, lấy MP3 ra, muốn nghe phone đột nhiên nghe được cái tên quen thuộc từ miệng học sinh.


      “Hôm nay Tả Thông Thông học á! Tâm trạng tốt à?”


      “Đúng là tâm trạng tốt nha, lần này đứng sau mấy bạn liền, giảm bao nhiêu điểm, điểm số học mấy năm liên tục luôn cao chót vót mà, bạn ấy nhờ bố tìm người phụ đạo cho.”


      “Vậy cậu xem vì sao bạn ấy lại thi kém thế, trước đây học số học tốt vậy mà!”


      Bạn học sinh nhún nhún vai, “Vậy mới , nhưng mà mình nghe bảo điểm số học của bạn ấy từ trước đến nay đều tốt, chỉ là vì cái kia… .” học sinh sát gần lại bạn mình, giọng thầm.


      thể nào!” Bạn học vô cùng bất ngờ.


      “Phải đó, tháng lần, mỗi lần vài ngày, chắc chắn là có ảnh hưởng.” Bạn học khẳng đinh chắc chắn, lại cảm thấy nuối tiếc cho bé.


      Hạ Thần đeo tai nghe nhưng hề mở MP3 ra nghe.


      Vì sao bé chưa đến tìm cậu, cậu có tư cách phụ đạo bé sao?


      Cậu tức giận, cực kỳ cực kỳ tức giận, thể nén nổi, bàn tay khống chế được mà co lại thành nắm đấm.


      Chủ nhật, cậu chạy đến nhà bé định hỏi tội nhưng mẹ bé lại đến nhà thầy giáo học bổ túc.

      Chạy đến ga tàu điện ngầm, lại chạy đường lớn, cậu mồ hôi chảy ròng ròng chạy đến tiểu khu kia, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy bé. Đúng là bé ngoan ngoãn, bước chân đúng an toàn giao thông, nhìn đường trái phải, hề chớp mắt.


      Ngày hôm nay mặc đồng phục, mà mặc chiếc áo len vàng nhạt, bên dưới là chiếc quần máu trắng cùng với đôi giày cùng màu, trông giống như thiên thần xinh đẹp.


      bé đứng bên ngoài tiểu khu lát, rồi lấy điện thoại ra gọi, bảo bố mẹ cần đến đón mình, rồi cẩn thận giữa đoàn người, hướng về phía ga tàu.


      Từ lúc nào mà bố mẹ bé yên tâm đến thế, cho phép mình đường phố Bắc Kinh thế này.


      bé trưởng thành rồi à?


      Đúng vậy, hình như lớn hơn chút, mấy thiếu niên qua bé, qua đoạn mà vẫn còn quay đầu lại nhìn theo.


      Ánh mắt ấy làm cậu bé tức giận, giống như cây đàn violin quý của cậu bé bị người khác làm bẩn.


      “Thông Thông!” Cậu cất tiếng gọi.


      bé nhìn trái phải lúc mới tìm được chỗ cậu đứng, liền nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, “Hạ Thần, sao lại ở đây?”


      “Tôi… ngang qua.” Cậu cứng họng. “Em ở chỗ này làm gì?” Cậu chờ cho bé trả lời, ra trọng tâm rồi mới tiếp tục thuận lợi tiếp lời.


      “Em đến nhà thầy giáo học bổ túc.” bé nắm chặt dây túi xách, được tự nhiên, “Thi giữa kỳ lần này điểm số học của em tốt lắm.”


      có thể giúp em học.” Cuối cùng cậu cũng có thể chuyện như bình thường.


      bé lắc đầu, “ cần đâu, chương trình học ở cao trung rất nặng, còn có hoạt động khác nữa, em thể làm phiền được.” Cái này chỉ là lễ phép mà thôi, bé cũng chẳng biết có vậy nữa.


      Ngày đó, khi nhìn thấy Hạ Thần nở nụ cười, cười rất tươi, cũng rất chói mắt.


      Trong nháy mắt, hiể điều. Cảm giác của bé với Hạ Thần và cảm giác của Hạ Thần đối với bé là hoàn toàn khác nhau.


      Cậu muốn rằng hề phiền phức, cậu chỉ là tiện tay là làm được mà thôi. Thế nhưng cảm giác như bờ môi cất lên được lời, vì thế chỉ yên lặng.


      học ở nhà thầy giáo rất thích, có gì hiểu thầy giáo liền giảng lại luôn, em nghĩ kỳ thi lần sau nhất định vượt qua được. Á, xe bus tới kìa, Tạm biệt Hạ Thần!”


      Bàn tay bé vẫy chào cậu, bé theo đoàn người chạy lên xe bus.


      Để lại cậu bình tĩnh đứng chôn chân ở đó.
      huyetsacthiensu, laula, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6


      Hôm nay là ngày khai mạc của đại hội thể dục thể thao của cao trung, bắt đầu từ buổi sáng, các vận động viên tạo thành hàng dài quanh sân trường, Hạ Thần thi nhảy cao và chạy trăm mét.


      Lúc ở vòng đấu loại, hai mắt cậu đảo quanh liên tục. Các nữ sinh đứng xem người giơ khăn, người giơ nước, đôi mắt sáng quắc cả lên.


      Thi nhảy cao Hạ Thần đứng thứ nhất, chạy trăm mét đứng thứ hai, đài phát thanh của trường đưa tin đến hai ba lần liền, có khi đến cả trong ngoài Vạn Lý Trường Thành cũng biết được.


      Tả Thông Thông hề xuất .


      Sau khi kết thúc, cậu vô thức theo bạn học ra chỗ chờ xe.


      “Tả Thông Thông!” Cậu nghe thấy có người gọi tên bé liền ngẩng đầu, đó là nam sinh thanh tú dáng người cao gầy, mặt đỏ ửng đưa cho phong thư.


      Phong thư rất dày, phía có những bông hoa đua nở thảm cỏ xa, xa xa còn có cối xay gió.


      “Cái gì vậy?” bé buồn bực.


      “Xem rồi biết. Ngày mai gặp nhé!” Nam sinh dường như sợ nhận, đưa cái rồi vội vàng chạy biến .


      bé hoảng hốt đứng đó, biết phải làm gì. Bạn học nhắc nhở bé lên xe, bé liền cầm lấy phong thư tới. Lúc ngồi xuống, ngoảnh ra ngoài nhìn thấy ánh mắt của cậu.


      Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều cười, chỉ kinh ngạc nhìn nhau.


      “Hạ Thần, thôi!” Hồ Điệp thúc giục .


      Cậu còn nhìn người xe Hồ Điệp cũng đến gần.


      Ánh mặt trời chiều chiếu lên cửa sổ ô tô, tia sáng bị phản xạ, xe ồn ào đông đúc, nhìn thấy bên trong.”Nhìn cái gì thế? thôi, cậu đồng ý rồi, hôm nay cậu khao, hôm nay sau khi tan học mình chạy ngay đến đây để xem cậu thi đấu đó.”


      Cậu ừ tiếng, cúi đầu, nhìn nữa, lúc này cửa xe mở.


      Buổi tối lúc về đến nhà, mẹ online để tìm đồ. Mẹ dì Đào mang thai rồi, chú Tả muốn chúc mừng lần thứ hai trở thành bố nên mời mấy người bạn đến nhà ăn cơm.


      Mẹ cười ha hả, lại nhìn sang thấy con trai hôm nay yên lặng lạ thường liền hỏi . “Thần Thần, làm sao vậy?”


      Cậu lắc đầu, “ có gì đâu mẹ!”


      Lúc đến, Tả Thông Thông có ở nhà.


      Buổi tối học múa ba lê, học được bảy năm rồi, bé vẫn luôn kiên trì học, học đến tám giờ tối mới về nhà .


      Cậu nghĩ xem lúc bé nghe được mình làm chị tâm trạng như thế nào nhỉ? Có Có cảm thấy mất mát ? Dù sao từ trước đến giờ bao nhiêu tình cảm của bố mẹ đều dành hết cho mình bé. Hay là rất vui mừng. Khi còn bé, bé thích chơi trò gia đình nhất, ôm búp bê , giống y hệt bộ dạng của mẹ. Khi đó, cậu bị bắt làm bố, nhưng thông thường cậu chỉ như đạo cụ, ngồi bên cạnh lời chỉ có mình bé lẩm bẩm, liên tục.


      Đến chín giờ , chú Tả và dì Đào chẳng ai đề cập đến vấn đề vì sao bé vẫn chưa về. Cậu mấy lần mở miệng hỏi thế nhưng mấy lần đều bị chú Tả hời hợt cho qua.


      Cậu và bố mẹ ra về. Lúc từ thang máy ra ngoài, vừa lúc gặp Tả Thông Thông và thầy giáo từ xe bước xuống. Thầy giáo kia là con lai, là con trai nhưng lại để tóc dài, ăn mặc giống như phong cách hip hop của người nước ngoài.


      bé hình như vừa mới tắm rửa, mái tóc dài tùy ý buộc ra sau, buộc cao lên giống như bình thường, lúc này trông duyên dáng xinh đẹp dưới ánh đèn.


      bé lễ phép chào bố mẹ cậu, sau đó cười với cậu. Mẹ khen bé ngày càng xinh đẹp, cũng cao lên rất nhiều.


      bé chăm chú lắng nghe mẹ cậu , ngoan ngoãn trả lời. Chờ bọn họ lên xe, bé mới bước vào thang máy.


      Từ đầu đến cuối, với cậu câu nào.


      Có chút tức giận, lâu rồi cậu ra ngoài ăn cùng bố mẹ, ngày hôm nay ra ngoài là vì bé. Cậu muốn hỏi gần đây thành tích của xuống, có phải vì sớm hay ? Mới là học sinh bé tí mà cũng dám học đòi người lớn sớm. Cái thằng oắt kia mặt đầy mụn, có cái gì tốt đâu!


      Như vậy bé định làm gì? Thực giống như trong “ Hồng Lâu Mộng” , nương lớn, tâm tư thay đổi, làm theo lời người lớn.


      Mang bụng tức về nhà, cậu luyện đàn, cũng tắm, cứ thế nằm lên giường, cách nào xua tan tâm trạng buồn bực.


      Bố mẹ chỉ biết vui vẻ, hoàn toàn quên trách nhiệm của mình với bé, trước đây lúc nào cũng xem như công chúa sao bây giờ có em bé lại đứng núi này trông núi nọ như thế?


      được! Cậu bỗng nhảy dựng lên, cầm điện thoại di động, mặc kệ bọn họ thế nào, cậu quản, nhỡ đâu bé học mấy cái xấu làm thế nào?


      “Hạ Thần, có việc gì à?” bé tiếp điện thoại rất nhanh.


      … Ngày mai muốn mua mấy quyển sách, sau đó xem triển lãm, nếu như em có nhiều bài tập cùng nhé?”


      giống như là lo lắng, chưa trả lời được vẫn là cậu nóng nảy, “Bài tập còn chưa làm xong ra ngoài làm, có gì hỏi .”


      “Buổi sáng, đón em, đừng lo chuyện xe gì .”


      “Được!” Cuối cùng nhóc cũng mở miệng.


      Phù, cậu thở phào nhõm, thế mới biết lúc nãy cậu hồi hộp thế nào.
      huyetsacthiensu, laula, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7


      Hai người ngồi góc trong quán cà phê ven hồ, mỗi người tách trà sữa, nhóc uống loại có đường còn cậu uống đường. bàn bày đầy đề thi và giấy nháp, nhóc làm bài thi , cậu giám thị. Đề thi này là cậu chọn ra từ tuyển tập bộ đề thi, từ đơn giản đến phức tạp, từ dễ đến khó, số lượng đề , thời gian lại có hạn. Đầu tiên là tiếng , sau đấy là số học.


      Thời gian nghỉ giải lao vừa là lúc ăn trưa. Thông Thông ăn hải sản còn cậu ăn thịt bò.


      Những bài tập này, đối với bé mà là quá dễ thế nhưng muốn đúng hết phải cẩn thận và mất nhiều thời gian. Chủ nhật nha, thời gian nghỉ thoải mái như thế, được nghỉ so với phải làm bài tập vui vẻ biết bao nhiêu!


      Cái miệng nhắn u oán dẩu lên, đưa tay với lấy cốc trà sữa, uống ừng ực mấy ngụm, nhưng mà sao lại nhạt thế này?


      Ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt nhìn mình rồi lại nhìn sang chiếc cốc tay mình.


      Mặt bé đỏ bừng, đầu óc choáng váng, á, bé uống trà sữa của cậu “Em… Sai rồi.” Mồ hôi chảy ròng ròng!


      làm sao?” Cậu vươn tay về phía bé, như chưa có chuyện gì xảy ra mà lấy lại cốc trà sữa, uống ngụm, khiến cho bé phải hít sâu hơi.


      Đùng, máu trong người nhảy vọt lên đầu, bé mắc cỡ đến mức mồ hôi cũng chảy ra nhiều hơn.


      “Em rất nóng à?” Thấy ngừng đỏ mặt , chóp mũi lại còn đổ mồ hôi, cậu liền hỏi.


      có!” bé xấu hổ cắn môi, cúi đầu xuống bàn.


      “Đề thi khó lắm à?” Cậu nhoài người sang, trong khi tràn ngập hơi thở của cậu.


      Xin hãy để tôi chết a ! “Hạ thần, thương lượng nha, chúng ta nghỉ lát được ?” có dũng khí mở mắt ra, lui người dịch sát về đầu bên kia ghế sô pha, bé cần phải tìm nơi thoáng đãng để hít thở.


      Cậu nhíu mày, mở miệng, “ phải vừa mới nghỉ ngơi à ? được gián đoạn, làm đề .”


      “Hôm nay em thu hoạch được rất nhiều rồi, cũng làm được ít đề mà?”


      được, phải giúp em giỏi toàn diện các môn. Cuối tuần chúng ta làm đề ngữ văn và mấy môn khác nữa.”


      biết làm sao nữa, “Thực em … hiểu lắm.”


      bảo em ngốc, là gần đây thành tích của em quá kém, em vừa mới vào trường học theo người khác sớm!” Vô tình mà nặng lời, giống như thể giống như người cha chỉ hận rèn sắt thành thép.


      bé nghe vậy liền ngồi thẳng lên.


      sai rồi hả? Hôm khai mạc đại hội thể dục thể thao, có phải em nhận được thư tình?” Đôi mắt của cậu nheo lại.


      Lá thư đó còn chưa mở ra, cũng biết để ở đâu rồi, hình như để ở xe, lúc đó bé nhìn cậu và Hồ Điệp cười vui vẻ, chỉ lo lắng kìm nén cảm xúc, xung quanh có chuyện gì bé đều nghe thấy, lúc xuống xe chỉ biết uể oải rồi đứng khóc mình.


      “Em… Em lúc nào cơ?” bé hờn dỗi, “Vậy là người lớn chắc?”


      phải, học sinh phải chăm chỉ học tập, được nghĩ đến những chuyện khác.”


      “Chỉ cho quan châu thắp lửa, cho dân chúng đốt đèn !” bé buông bút xuống, thể thái độ.


      Cậu nhíu mày, “Chỉ có mới được như vậy thôi.”


      “Hồ Điệp thế nào ? Chị ấy và có quan hệ gì?” Vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng, lại thêm mấy vết thương chồng chéo lên nhau, bé đờ đẫn cất sách vở vào túi xách, trong lòng nghĩ thể ngốc nghếch như thế được, phải tìm chỗ nào cậu biết rồi ngồi khóc mình.


      được , phải làm xong đề .” Cậu lấy lại túi xách, vẻ mặt nghiêm khắc cho bé bất cứ cơ hội từ chối nào.


      bĩu môi, nhận mệnh lệnh cầm lấy bút. Nhìn mãi, nhìn mãi, trước mắt chỉ thấy nhòe , sau đó giọt nước mắt rơi xuống trang sách.


      “Nếu như em… muốn làm, vậy thôi.” Cậu nghĩ rằng bé lại khóc, trong lòng liền hoảng loạn.


      hé răng, cắn môi, cũng để ý đến cái gì, chỉ viết từng chữ từng chữ, nét chữ thanh tú ràng.


      tiếng đồng hồ liền, hề ngẩng đầu.


      Sau khi làm xong đề, bé đưa bài thi cho cậu, quệt mạnh nước mắt hai bên má.


      nên thích Hạ Thần, cậu đối với chỉ như là trai, thầy giáo. Thời gian dài như vậy, đều là tự mình đa tình.


      Cậu thừa nhận quan hệ với Hồ Điệp, bé còn chờ mong cái gì nữa?


      Đáp án ở đằng sau sách cũng có nhưng cậu lại chăm chú sửa lại từng chỗ sai. làm sai mấy chỗ khó, chắc là tâm trạng tốt nên tập trung làm.


      Ra khỏi quán cà phê, thời gian vẫn còn sớm, cậu muốn đưa xem triển lãm, còn muốn đưa ăn kem, lần này, cậu để ý kỹ đến để cho nhóc này ăn nhiều nữa.


      Cậu nhìn bộ dạng để ý đến xung quanh của bé, lời định ra lại nuốt xuống. Ga tàu vào ngày chủ nhật, phải chen chúc như bình thường, rất rộng rãi. đến gần đứng cùng chỗ với cậu mà lại đứng cách cậu những hai chỗ. Lúc cậu chuyện , bé chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, ánh mắt nhìn nơi khác.


      Cậu làm tròn nhiệm vụ đưa bé về tận nhà, mời cậu lên chơi, lúc chờ thang máy cùng cậu bé mới mở miệng , “Hạ Thần, thành tích của em rất tốt, cái gì cũng tốt, cho nên em muốn làm phiền . Hôm nay cảm ơn giúp em phụ đạo, lại còn mời em ăn. Tạm biệt.”


      nhóc cúi đầu xuống, giống như đối với người lớn, cúi chào cậu cái.


      Cậu trừng mắt nhìn về phía thang máy, đứng trân trân mà nghĩ được cái gì.


      Có ai cho cậu biết là có chuyện gì xảy ra ?Hình như cậu đâu có trêu chọc nhóc này! Trước đây, phải mọi chuyện đều vẫn bình thường sao?
      huyetsacthiensu, laula, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8


      Tả Thông Thông hề nuốt lời, kỳ thi cuối tháng, bé quay về vị trí top mười, trường học thậm chí còn viết bảng thông báo về thành tích của bé, bé rất có tiến bộ.


      Bảng thông báo đó còn dán ở đó rất lâu, đến tận lúc bé ra trường rồi vẫn còn ở đó.


      Còn dồn hết sức tránh né cậu mọi lúc mọi nơi, cho đến hôm bất ngờ gặp Hạ Thần. Đó là buổi sáng, lúc từ xe bước xuống, nhóc thấy cậu đứng trước cổng trường.


      Ánh mắt giao nhau nhưng bé nhanh chóng thu tầm mắt về.


      Mẹ Hạ Thần gọi điện thoại rủ bé đến nhà chơi, là bác Hạ nước ngoài về mua quà cho bé, trước đây, bình thường cần phải gọi điện thoại, bé luôn giục mẹ đưa sang nhà Hạ Thần sau đó mượn cơ hội này ở lại chơi đến tận lúc tối muộn.


      lời cảm ơn, rằng phải học lớp dương cầm liền rồi cúp điện thoại.


      phải là người cầm được mà buông được, thế nhưng khi nhìn thấy Hạ Thần, bé lo lắng biết mình có thể nén cảm xúc trong lòng hay thế nên chi bằng gặp hơn.


      ****


      Mẹ có , phụ nữ có thai có rất nhiều quyền lợi, mọi người trong nhà cũng luôn đáp ứng quyền lợi ấy của mẹ.


      Quà là do Hạ Thần mang đến. Bác Hạ từ Pháp về, mua cho cái chặn giấy hình tháp Eiffel.


      Bố đưa mẹ đến bệnh viện, vì mẹ nôn nghén rất nặng, ngay cả uống nước cũng nôn ra, bác sĩ nếu vẫn còn như vậy phải nhập viện vì thế bố rất lo lắng.


      Trong nhà chỉ có bé và dì, bên ngoài những hạt mưa lất phất rơi, đây là trận mưa đầu tiên của mùa đông này, nhìn những hạt mưa bên ngoài cửa sổ có thể thấy được ở ngoài lạnh như thế nào.


      Hạ Thần mặc bộ quần áo gió, hình như cậu lại cao thêm nên nhìn qua rất gầy.


      Dì pha trà, nướng bánh quy cho hai người ăn.


      bé ngắm nghía cái chặn giấy mà thèm nhìn cậu. bé nghĩ chắc cậu ngồi đó lúc rồi thôi.


      TV chiếu bộ phim hoạt hình nổi tiếng của Nhật Bản đó là 5cm/s [1], về hai học sinh nảy sinh cảm tình với nhau khi còn học trung học, hình ảnh rất đẹp, ngôn ngữ cũng đầy ý thơ. bé rất thích xem, bé nghĩ bộ phim này có phần nào đó giống với bản thân mình vì thế nên càng xem càng thích.


      [1] Đây là phim anime do Shinkai Makoto đạo diễn và hãng CoMix Wave thực . Bộ phim công chiếu lần đầu vào ngày 03 tháng 3 năm 2007. Cốt truyện xoay quanh mối quan hệ của cậu bé tên Tōno Takaki với là bạn từ khi còn học vào khoảng những năm 1990 cho đến thời đại, nhưng giữa họ họ luôn có khoảng cách và thường chỉ liên lạc với nhau từ xa qua thư hay điện thoại. Bộ phim giành được giải Phim hoạt hình xuất sắc nhất tại lễ trao giải điện ảnh châu Á Thái Bình Dương năm 2007. [ Mình cũng thích phim này, hí hí]


      Những bông tuyết bay khắp nơi bầu trời , tàu điện đoạn rồi dừng, tâm lý của nhân vật chính cũng có thay đổi theo…


      bé đối với Hạ Thần dường như chưa hề thay đổi, từ lúc còn rất , thích cậu, đến nay hề thay đổi.


      Đó là thứ tình cảm đẹp nhất nhưng bị bỏ qua.


      bé hít sâu hơi, phát ra cậu uống hết trà, bánh quy cũng ăn hết nửa. “… Còn muốn ăn nữa ?” bé lo lắng hỏi.


      Cậu lắc đầu, “ phải về nhà rồi.”


      bé đứng dậy, tiễn cậu ra cửa.


      Cậu giày, cầm lấy cái ô ngoài cửa, hình như chần chờ, thế rồi cậu quay người lại.


      dám đối diện với ánh mắt của cậu, đôi mắt ấy phảng phất chứa oán trách cùng với lửa giận.


      đối với em có phải còn giá trị lợi dụng nữa nên em để ý đến phải ?”


      Lý luận kiểu gì đây? bé trợn tròn hai mắt chống lại cái ánh mắt băng giá kia.


      Cậu càng trừng mắt , “Lúc , cái gì cũng hiểu, lúc nào cũng quấn lấy chân người ta, mặc kệ thích hay thích, mặc kệ có rảnh hay , hỏi hết cái nọ đến cái kia, nghe được câu trả lời nhất định buông tha. Giờ em lớn rồi, độc lập rồi ngay lập tức trở mặt, coi như khí.”


      oan cho em.” bé đâu phải là người như vậy, bé luôn để ý đến cậu, ràng là lúc cậu nhìn thấy luôn trưng ra bộ mặt hờ hững.


      “Buổi sáng sớm, chúng ta gặp nhau ở cửa, em làm như thấy . Đến tối, chúng ta cùng nhau ngồi xe về, em ngồi hàng thứ tư, ngồi hàng thứ sáu, lúc lên xe em luôn cùng bạn bè chuyện, hề chào hỏi . Ngày hôm nay ràng là em có việc gì, lại còn là có giờ học, cố ý đến nhà , thực muốn thấy phải ! đến, ngồi ở đây tiếng đồng hồ, em chỉ với hai câu, nếu phải chơi với cái chặn giấy lại ngồi xem TV. Thông Thông, em thực muốn đến tận lúc già chúng ta cũng nhìn mặt nhau hả?”


      Những điều cậu muốn rất nhiều thế nhưng mà chỉ thế này thôi cũng đủ công kích nhóc rồi.


      “Còn ? Chẳng phải vẫn luôn rất tốt à? cùng bạn học vui vẻ, nhưng lại coi em như ôn dịch, còn cách em rất xa rất xa. cười với các bạn nữ khác tươi như hoa, thấy em lại như ngày đông giá rét. Chẳng lẽ em có tự tôn à? Vì sao em phải làm thế à? Em ghét , rất ghét rất ghét, chúng ta cứ thế để đến già cũng nhìn mặt nhau .” cam lòng mà tỏ ra yếu thế, hất cằm tràng dài, “Bây giờ, , em phải đóng cửa.”


      Cậu vừa chớp mắt cái, cánh cửa “rầm” tiếng đóng lại ngay trước mặt.


      Chú Tả lúc nào cũng kiêu ngạo rằng mình dạy con rất tốt, nếu như thấy màn vừa rồi biết chú ấy nghĩ thế nào nữa?


      Cậu yên lặng khỏi nhà bé, chỉ nhớ rằng đêm đó cực kỳ lạnh giá.
      huyetsacthiensu, laula, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9


      Bọn họ thực trở thành người qua đường, mà phải, là kẻ thù chứ. Cho dù có qua mặt nhau, bé cũng xem những chuyện trước kia như là quá khứ, có lẽ bản thân mình rẽ sang con đường khác. Từ giờ bất cứ khi nào cậu có đạt được thành tích gì chăng nữa còn xuất hình bóng của bé. Khi hai nhà mà gặp nhau, cậu mà đến ở nhà, còn bé có mặt cậu tự động tách ra.


      ngày lá phong rơi đầy trời, từng lá từng lá rơi xuống, đảo mắt, tuyết rơi Bắc Kinh, từng ngày nhiệt độ cũng giảm xuống, cả ngày lẫn đêm đều lạnh.


      Bố sợ bé hằng ngày phải chờ xe trong giá lạnh nên luôn kiên trì ngày nào cũng tới đón.


      Những bông tuyết giăng đầy trời, rơi xuống xe, khi Tả Thông Thông vừa xuống xe nhìn thấy người, trùng hợp đó lại là người mà muốn nhìn thấy.


      bé nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ thầm hiểu tại sao lại phải lớn lên, vì sao lại phải thay đổi thành ra phức tạp như vậy, thời gian từ trước đến nay như giấc mơ!


      bốn giờ, chiếc xe cuối cùng mất, trước cổng vô cùng vắng vẻ. Bố phải có việc nên chưa đến đón được, bé đứng ở hành lang trước phòng bảo vệ, xoa xoa tay cho đỡ lạnh.


      Ánh hoàng hôn dần buông xuống, những ánh đèn rực rỡ lần lượt bừng lên.


      Thế rồi tiếng chuông báo vang lên báo hiệu cao trung được tan.


      Bạn học dùng cánh tay huých Hạ Thần, thở ra hơi, “A là em Ưu Lạc Mỹ kìa!”


      Nhíu mày cái, cậu băng qua dòng xe cộ, sải bước đến gần.


      Các học sinh bàn tán gì đó, ồn ào cười to, cậu cố tình thèm quay lại. Nhìn bé đứng dưới ngọn đèn đường như thế trong lòng cậu cảm thấy nhói cái.


      “Thông Thông!” Cái tên vừa thốt ra khỏi miệng mới biết được là nó đẹp như thế nào.


      Ánh mắt của cậu dường như trở nên sâu thẳm.


      “Á, tan học rồi à!” chà hai tay vào nhau, khuôn mặt nhắn vì lạnh mà đỏ bừng, có chút mất tự nhiên, cúi gằm mắt xuống nhìn đầu ngón chân, “Bố em có việc, lát nữa mới đón em.”


      “Lạnh lắm, để đưa em về.”


      cần đâu…”


      định tiếp, bàn tay bị cậu nắm lấy. bé giãy ra nhưng cậu buông tay. “Em đúng là càng ngày càng ngoan, nghe lời!”


      “Chúng ta…” chiến tranh lạnh, phải à?


      “Là em ghét , chứ chưa bao giờ bảo ghét em.” Cậu vẫn nhớ bộ dạng dứt khoát đoạn tuyệt của bé ngày đó, việc này khiến cậu khổ sở lâu lắm rồi.


      Nhưng mà lúc này bé liền chớp chớp mắt mấy cái, bé có nhìn lầm vậy? Hạ Thần đỏ mặt rồi kìa.


      “Nhanh lên nào, cửa xe mở rồi kìa.” Khi mà bé còn ngơ ngác, cậu túm tay lôi bé lên xe.


      “Hạ Thần, ai vậy nha, mau giới thiệu ?” Bạn học vui vẻ thi nhau .


      Cậu để ý đến bạn học, chỉ phụng phịu nhìn nhóc nhưng lại cúi đầu, lại còn đeo túi hình con thỏ người. Cậu lấy cái túi đó xuống đeo bên người mình, cánh tay đặt bên hông bé, chắn cho bé va vào người khác.


      Aizz, loại quan hệ này cần cũng biết nha. Các nam sinh xì xào , cười đến toét cả miệng.


      bé chỉ cảm thấy hỗn loạn mà thôi.


      Cũng biết tới trạm nào rồi, bé chỉ nghe thấy cậu , “Tới rồi!” như được đại xá lao xuống xe luôn.


      “Cảm ơn!” hề nhìn bốn phía xung quanh, chỉ chăm chăm muốn về nhà.


      Cậu thấy bé như vậy liền cúi đầu cười cười, “Đây là nhà em à?”


      nhóc ngẩng đầu, bây giờ mới phát ra khung cảnh chỗ này phải là ở nhà mình.


      “Chúng ta xuống nhầm bến rồi?”


      “Giờ vẫn còn sớm, chúng ta ăn cái gì , sau đó về, vừa đúng lúc phải tiêu hóa.” Cậu vừa xong liền vượt lên phía trước, thẳng tiến đến quầy bán đồ ăn vặt.


      được, bố em…”


      gọi điện cho chú rồi, dì bị ngã, giờ ở trong viện, đừng nhíu mày, có gì nguy hiểm cả, bé con vẫn ổn, nhưng phải ở bệnh viện theo dõi đêm. Tối nay cùng em làm bài tập rồi mới về nhà.”


      cần, em có thể làm mình được.”


      thể.” Cậu trừng mắt với bé, đưa chiếc bát cho bác chủ quán, cậu nhớ kỹ bé rất thích ăn bánh chẻo ở đây.


      bé cúi đầu nghe theo cậu.


      Ăn cơm xong, hai người bộ về nhà. Cậu bên trái, câu bên phải, hai người cách nhau cánh tay.


      bé liếc mắt sang nhìn cậu, cái này chứng tỏ bọn họ lành nhau rồi à?


      “Có ghen tị với em bé ?” Đột nhiên cậu cất lời.


      bé hắng giọng “Bình thường!” hiểu sao cậu lại hỏi vấn đề này. Mình mà ghen tị với em bé á. Hài lòng còn chưa hết nữa là!


      có gì tốt, tuy rằng bố mẹ chia sẻ tình cho em bé nhưng em vẫn luôn là hòn ngọc quý của bố mẹ mà.”


      Đây là cậu an ủi nhóc à?


      “Còn nữa… . Xin lỗi!” Cậu hít sâu hơi.


      nhóc như bị hóa thạch luôn.


      chưa từng coi em như là ôn dịch, chỉ là … thích em bị người khác mang ra làm trò cười, chuyện đó làm rất phiền, hơn nữa lại biết làm như thế nào với em. Thực lúc thấy em, rất vui vẻ.”


      Tiếp tục hóa thạch. bé nghĩ đứng trước mình bây giờ phải là Hạ Thần, là người ngoài hành tinh có.


      và các bạn nữ khác có gì. Hồ Điệp quen lúc ở trại hè, ở cùng nhóm với mấy người nữa, bình thường bọn có mấy hoạt động và tiết mục tham gia cùng nhau. Nếu em cảm thấy hứng thú, sau này chơi cùng bọn luôn.” Ban đêm gió thổi rất lạnh vậy mà khuôn mặt của cậu thiếu niên lại đỏ ửng lên, đúng là rất xấu hổ nha!


      “Giống như Hồ Điệp vậy, có thể có rất nhiều, nhưng mà… Tả Thông Thông chỉ có …”


      “Hạ Thần…” Làm sao bây giờ, bé chỉ muốn khóc mà thôi!


      “Giờ em thay đổi rồi, trước đây em đều gọi Hạ Thần.”


      cho em gọi có. bé oán giận, nhưng mà vừa muốn ra lại chỉ có tiếng khóc nức nở. “Sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé? Em để ý đến . khó chịu chết được.”


      Trời ơi, rốt cuộc là mặt cậu dày mấy phân vậy, còn muốn bé để ý như thế nào nữa?


      Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngẩng lên của bé, thực phải là rung động nhưng mà cứ tự nhiên mà cúi đầu, áp đôi môi run rẩy lên môi bé.


      Đôi mắt của nhóc mở to đến cực hạn, sau đó từ từ mà nhắm lại.


      Trời, bọn họ thực kiss rồi! phải gián tiếp, mà là trực tiếp.


      “Sao thế, thảo luận tiếp nhé?” Cậu giả vờ bình tĩnh.


      , !” bé cúi đầu nhanh lên, sớm biết thế này, lúc nãy ăn tỏi rồi ~


      OMG! Đây là nụ hôn đầu của bé đó, sao lại thành thế này!


      Chờ bé làm xong bài tập là chín rưỡi tối, cậu chào tạm biệt bé về nhà. Trong nhà có dì chăm sóc nên cậu lo lắng. Với cả, sáng mai cậu đón học.


      Hạ Thần, sáng mai em mang bữa sáng cho nhé.” nhóc vốn luôn hoạt bát, hôm nay tất cả đều tốt đẹp, hề che giấu vui sướng của mình.


      “Được !” Nhìn ánh mắt mong chờ của bé, trong lòng cậu cảm thấy rung động, liền tiến lên đặt nụ hôn lên môi bé . Dịu dàng, giống như có lực hút vậy, mãi hồi lâu vẫn chưa thể buông ra.


      Từ trước đến nay, đối với nhóc này, là mờ mịt, cũng có thể là cam lòng. Chuyện tình cảm, cậu hiểu lắm. nghĩ tới việc bé lại hành động như vậy, cảm thấy cậu dành tình cảm cho mình liền tự mình rời xa. Lúc này cậu mới hoảng loạn vội vã muốn đuổi theo. Bởi vì thời gian bé bên cạnh, đến hít thở cũng cảm thấy mệt mỏi.


      Cậu khát khao khi quay đầu lại là có thể nhìn thấy đôi mắt của dịu dàng cong lên cười với mình.


      Nữ sinh như Hồ Điệp, lúc cười rộ lên cũng đẹp nhưng mà làm cậu rung động chỉ có nụ cười của bé, cũng chỉ có nụ cười ấy mới làm cho cậu say mê, mê muội, cách nào kìm nén được. Cũng chỉ có nước mắt của bé mới khiến cậu đau lòng.


      Từ lúc còn là , khi giang hai tay bắt cậu ôm lúc đó cậu hiểu, bé là trách nhiệm và nghĩa vụ ngọt ngào của mình.


      Lo lắng theo kẻ xấu, lo lắng bị người khác cướp , lo lắng bé ấy phải khổ sở, lo lắng bị lạc, tình cảm đó, từ lúc cậu còn bé, vì còn bé nên thể giang hai tay mà ôm trọn bé nhưng cậu vẫn đưa hai tay ra ôm chặt lấy bé. ngày nào đó, cậu có đủ sức mạnh để bế bé lên như công chúa, ôm chặt bé vào lòng.


      Ngày nào đó, lâu đâu, cậu nỗ lực nhiều.


      “Đóng chặt cửa, ngủ sớm nhé !” Đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn khiến tim bé càng đập nhanh hơn.


      “Ừm, ngày mai gặp nhé!” Lúc này bé chỉ hy vọng điều, nhắm mắt lại rồi mở ra là có thể đến sáng mai.


      Cậu gật đầu, vuốt tóc bé.


      đường cẩn thận.” bé vẫy tay chào cậu.


      “Ừm!”


      “Ngày mai gặp nhé Hạ Thần!” thào lặp lại lần nữa.


      Ngày mai nha, dự báo thời tiết tuyết ngừng, trời trong sanh. Như thế khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống Bắc Kinh bé có thể gặp cậu rồi.


      Hai tay kìm chế được mà đặt trước ngực.


      Thịch, thịch, thịch … Tim đập thình thịch!



      HOÀN
      huyetsacthiensu, laulaPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :