1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khoảnh khắc tinh quang - Minh Nguyệt Đang ( Hoàn - 60c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40

      “Đúng là bản vẽ đã được hoàn thành, nhưng mà ngẫm lại đây sẽ là tổ ấm của mình nên muốn thiết kế lại.” Bùi Giai hỏi: “Em có ý tưởng gì ?”

      Nhã Bửu đứng ở đỉnh núi chỉ chỉ mảnh đất: “Em muốn trồng hoa hồng ở bên kia, mỗi khi đẩy cửa sổ ra thì có thể nhìn thấy chúng.”

      Bùi Giai nhìn nhìn, chỉ tay : “Bên kia cũng có mảnh đất, phải thiết kế làm sao để bị che chắn tầm nhìn.”

      Nhã Bửu gật đầu, trong đầu khỏi ảo tưởng việc và sẽ sống ở đây, sinh hai đứa bé hoạt bát đáng , hoặc là nuôi thêm hai chú cún con.

      Lúc này, rất muốn gả cho .

      Hoa hồng cá là món ăn rất cay, Bùi Giai đụng đũa tới, Nhã Bửu phát hiện Bùi Giai thích ăn cay, gắp một phần cá bỏ vào chén , mặt chút biểu cảm ́ gắng nuốt xuống, sau bữa cơm toàn ngồi uống nước, Nhã Bửu khỏi cười thầm.

      “Chủ nhật này chúng ta phải học nấu ăn.” Bùi Giai , sớm lên lịch, kết quả vì việc mà chậm lại rồi.

      Nhã Bửu chuyện, biểu cảm mặt hiện rõ là “Em thích”.

      Bùi Giai cúi người hôn môi : “Con dâu nhà họ Bùi sau ngày thứ ba phải tự nấu ăn cho gia ̀nh.” Bùi Giai liếm môi, vì hôn mà miệng cay rần, cầm ly nước uống một ngụm.

      Nhìn thấy động tác của liền nhoài người qua dùng sức hôn, khó có dịp bắt nạt được .

      Sau khi náo loạn xong, Nhã Bửu mặt đỏ tai hồng thở hổn hển cài lại nút áo, vân vê tóc, : “Được rồi, em sẽ học món cá chần nước sôi của Tứ Xuyên.” Cá chần nước sôi cơ hồ được ngâm trong ớt, màu đỏ tươi, thơm cay nồng.

      “Các trưởng bối trong nhà thích ăn cay.” Bùi Giai lập tức .

      “Vậy bắt đầu học theo em , ăn cay còn trợ giúp giảm béo.” Nhã Bửu kéo cánh tay Bùi Giai dõng dạc .

      Trở lại căn hộ, Bùi Giai kéo Nhã Bửu đến thư phòng xem bản thiết kế tu sửa Mạn Nguyệt Loan, chủ đề thiên về ấm áp, đơn giản và hàm chứa lãng mạn, còn có một chỗ trồng cây mà Nhã Bửu thích.

      Nhã Bửu nhìn bản thiết kế đồ họa 3D, lại nhìn nhìn Bùi Giai, bắt đầu tưởng tượng phụng phịu ngồi trong cánh đồng hoa, hài hòa.

      “Ban đầu nó là ngôi biệt thự độc lập rộng rãi, bây giờ có vẻ khá nhỏ, nếu quả thật có con, chỉ sợ gian chật hẹp. Căn biệt thự sắp xây lại khá xa.” Bùi Giai .

      “Em rất thích Mạn Nguyệt Loan, hoa viên xinh đẹp, người nhà ở chung càng thêm gắn bó.” Nhã Bửu .

      trai, phòng vú em, phòng cho người giúp việc. Mạn Nguyệt Loan đủ để và em tạo ra thế giới riêng. Nếu có thời gian em hãy chọn một mảnh đất, có gì sẽ sai Vic lên kế hoạch.” Bùi Giai .

      Nhã Bửu gật đầu: “Cũng vội, chẳng lẽ gáp gáp muốn có con?”

      Đối với Bùi Giai mà , con cái là vấn đề thể trốn tránh, huống hồ tuổi cũng còn nhỏ: “Mẹ đặc biệt thích cháu. Thậm chí trường học bà cũng định sẵn, về phần tiểu học, trung học có thể học tại cơ sở do bà làm đổng hội trưởng, nếu học ở nước ngoài chỉ sợ em lại luyến tiếc.”

      Lúc này Nhã Bửu càng luyến tiếc nghiệp của mình, nếu “Trường hận ca” thành công, nghiệp của sẽ đạt đến cảnh giới cao nhất, thật sự muốn buông tay. Huống chi, chưa nghĩ đến chuyện sinh con.

      Nhã Bửu cũng muốn thảo luận về đề tài này, nhanh chóng thay đổi: “Cuối tuần này em sẽ về nhà cha mẹ, đến lúc đó em sẽ đến trường học nấu ăn.”

      Bùi Giai từ chối cho ý kiến.

      Kết quả đến sáng thứ sáu, Nhã Bửu bị Bùi Giai hôn đến khi thức tỉnh, rất kịch liệt, có phần chịu đựng nổi.

      “Bùi Giai, nổi điên cái gì?” Nhã Bửu bắt đầu đánh đấm vào ngực Bùi Giai.

      bất quá chỉ là lãnh lợi tức mà thôi.” Bùi Giai thở hổn hển : “ tuần tổng cộng bảy ngày, em còn về nhà cha mẹ ở ba ngày ——”

      Lúc giọng Bùi Giai lạc , Nhã Bửu rã rời tay chân.

      Hôm sau, Nhã Bửu rời giường, đứng có chút khó khăn, thầm nghĩ hôm nay khẳng định bị chỉ đạo nghệ thuật mắng, nếu còn như vậy, chừng vị trí vai nghệ sĩ múa chính giữ được.

      Trái ngược với sự cay đắng và oán giận của Đường Nhã Bửu, tinh thần của Bùi Giai rất tốt, hơn nữa hề thương xót trong lòng cười nhạo thể lực quá “yếu.”

      Đường Nhã Bửu liếc mắt nhìn Bùi Giai, khinh bỉ “Bùi cầm thú.”

      “Hôm nay đưa em làm.” Bùi Giai nhìn thấy thái độ đồng ý của Nhã Bửu, bồi thêm câu: “Em còn sức để lái xe sao?”

      rất muốn đánh vài cái, nề hà sức chiến đấu của bản thân ổn, chỉ có thể phớt lờ , trực tiếp leo lên xe. Khi xe phát động, nhìn thấy Bùi Giai gõ gõ cửa kính, nghe : “Tối nay, Từ gia có tiệc, em ?”

      Bùi Giai hỏi như vậy hiển nhiên là muốn tham dự, ít nhất tối nay hai người có thể gặp mặt, kết quả Nhã Bửu chút lưu tình : “.”

      “Đường tiểu thư, kỳ thực đại mỹ nữ trong lúc tức giận cũng rất xấu xí.” Bùi Giai chống tay lên cửa sổ xe , rõ ràng lời nói có ý trả thù.

      Trả lời Bùi Giai là tiếng rừm rừm của xe mất.

      Bùi Giai sờ sờ mũi, xem ra hôm nay đã đắc tội với rồi.

      Ngày kế, Nhã Bửu đến trường học nấu ăn, sớm đã báo cáo với bà Đường, rằng mình cùng bạn bè dạo phố.

      Đầu bếp chính là người nổi tiếng đến từ Luân Đôn, Michelin Ngải Sắt Đốn. Quả thực là đại danh đỉnh của đỉnh. Khi Nhã Bửu còn ở Luân Đôn cũng từng ghé qua nhà hàng ta, quy tắc nhà hàng rất cổ quái, hẹn trước, muốn ăn phải tự xếp hàng, thậm chí các ngôi sao nổi tiếng cũng phải như vậy.

      Về phần Ngải Sắt Đốn thường xuyên từ chối dạy nấu ăn ở các trường học nổi tiếng là chuyện lạ. Lúc này ai lại có khả năng mời được ta, Nhã Bửu cũng rất ngạc nhiên.

      Khi Nhã Bửu vào tầng lầu của phòng học, mới vừa khỏi thang máy liền nhìn thấy Lang Kỳ Phương.

      Lang Kỳ Phương vừa khéo nghiêng đầu, Nhã Bửu cũng kịp chuồn .

      “Nhã Bửu!” Lang Kỳ Phương có chút kinh ngạc: “Sao em lại ở đây?” Cả tầng lầu này đều là phòng dạy nấu ăn, Lang Kỳ Phương là bạn thân của Mỹ Bảo, đương nhiên biết rõ Nhã Bửu thích vào bếp.

      Năm đó Lang Kỳ Phương đùa, mọi người đều đồn Nhã Bửu đảm , kết quả Mỹ Bảo cười , Nhã Bửu trừ bỏ mặt ngoài ngoan ngoãn, kỹ năng nội trợ có, là người thích hợp với việc bếp núc.

      Nhã Bửu khẩn trương vuốt tóc, tìm lý do nói: “Ơ, em nhầm tầng lầu rồi ạ. Chị Kỳ Phương, chị ở đây làm gì?”

      Lang Kỳ Phương là người có tính cách tùy tiện, cũng nghĩ nhiều, tiến lên nhiệt tình nói chuyện cùng : “Bạn chị học nấu ăn, ấy kéo chị theo giúp vui, chị lại thích mấy thứ này.”

      Nhã Bửu suy nghĩ biện pháp thoát thân, lại nghe thấy Lang Kỳ Phương : “Em có biết vừa rồi chị nhìn thấy ai ?” Lang Kỳ Phương mỉm cười thần bí.

      “Ai?” Nhã Bửu chỉ có thể hỏi tiếng, kỳ thực đáy lòng đoán được hơn phân nửa.

      Lang Kỳ Phương ghé sát vào tai Nhã Bửu, : “Em biết , vừa rồi khi chị tới đây, chị nhìn thấy Bùi Giai.”

      Lang Kỳ Phương xong chờ Nhã Bửu lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

      Nhã Bửu chỉ có thể phối hợp diễn xuất, cũng may học về nghệ thuật, ít nhiều cũng được huấn luyện chút kỹ năng.

      Còn Lang Kỳ Phương hưng trí rất cao, hoàn toàn chú ý tới Nhã Bửu hoảng loạn: “Cả tầng lầu này đều dạy nấu ăn, em xem Bùi Giai tới đây làm gì?” đến chỗ hưng phấn, Lang Kỳ Phương nhịn được dùng cánh tay đụng vào bả vai Nhã Bửu.

      “Dạ, đúng vậy.” Nhã Bửu gật đầu.

      Chỉ cần có người hùa theo, Lang Kỳ Phương sẽ tiếp tục nói hết: “Khẳng định là Bùi Giai cũng đến đây để học nữ công gia chánh. Trời ạ, Bùi Giai làm sao có đến đây để học mấy thứ này?”
      tieunai691993, Hale205Phong nguyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41

      Lang Kỳ Phương nhìn Nhã Bửu, Nhã Bửu cũng nhìn Lang Kỳ Phương.

      ta búng tay cái, xác định: “ người bận rộn như Bùi Giai chắc chắn thể nhàn rỗi học nấu ăn. Chị đoán ——”

      Lang Kỳ Phương ra vẻ thần bí dừng để Nhã Bửu chờ mong.

      Nhã Bửu chỉ có thể giả vờ “tò mò” nhìn ta.

      “Khẳng định là theo đuổi ai đó.” Lang Kỳ Phương kết luận: “Cũng biết là thần thánh phương nào, cư nhiên có thể khiến Bùi đại thiếu gia nguyện dùng đôi tay của mình để làm chuyện ấy.”

      Đoạn sau cần thiết Nhã Bửu chen vào.

      “Bùi Giai chắc nghiêm túc. nghĩ tới ta còn có mặt này, ra khẳng định ai tin, nếu chị tận mắt nhìn thấy có lẽ chị cũng tin. Em xem, người con kia thế nào?”

      “Nếu chị công khai chuyện này, khả năng là hàng vạn người bất ngờ.” Lang Kỳ Phương cảm thán.

      “Ôi chao, em xem, Bùi Giai là loại người gì, ta làm chuyện này chắc chỉ mong được kia vui sướng? Quá thiệt tình và quá lãng mạn, a, chị hâm mộ kia.” đến tình , Lang Kỳ Phương lại thai thao bất tuyệt.

      Chuông điện thoại vang lên lúc này giải cứu Nhã Bửu, bằng Lang Kỳ Phương còn lôi kéo đoán chuyện.

      “Xin lỗi, em có điện thoại.” Nhã Bửu đến nơi gần sát cửa sổ: “Dạ.”

      Giọng của Bùi Giai truyền tới.

      Nhã Bửu có tật giật mình, lo lắng Lang Kỳ Phương nghe thấy, che ống nghe về phía trước.

      “Còn chưa tới?” Bùi Giai hỏi.

      “Em ở trước cửa.” Nhã Bửu giọng.

      “Giọng em rất , ra đón em.” Bùi Giai .

      Nhã Bửu vội vội vàng vàng lắc đầu: “, đừng, tuyệt đối đừng ra đây. Em gặp Lang Kỳ Phương ở trước cửa, bây giờ em cách nào vào. Như vầy , cứ học mình, học xong trở về dạy em, được ?”

      Nhã Bửu xoay người nhìn Lang Kỳ Phương, đối phương hiển nhiên có ý định rời .

      Đầu dây điện thoại bên kia im lặng, Nhã Bửu dùng đầu ngón chân cũng biết, Bùi Giai giận.

      “Ngải Sắt Đốn là do mời tới.” Bùi Giai .

      Nhã Bửu đau đầu vỗ trán: “Nhưng em mới vừa với chị ấy là em nhầm tầng.” hối hận vì dối.

      “Chẳng qua là em sợ mối quan hệ của chúng ta bị lộ?” Giọng chậm rãi vang lên.

      “Em ——” Dường như phải là lần đầu tiên bọn họ tranh cãi vì chuyện này, Nhã Bửu trả lời khó khăn, chỉ có thể trầm mặc.

      “Tùy em.”

      Đầu dây điện thoại bên kia ngắt máy.

      Nhã Bửu tắt máy, liền nghe thấy Lang Kỳ Phương hỏi: “Sao vậy, sắc mặt em rất khó coi?”

      “Dạ, có gì đâu ạ.” Nhã Bửu cầm điện thoại cất vào túi xách, : “Em phải rồi.”

      “Ừ, chị còn phải ở lại đây lát.” Lang Kỳ Phương .

      Những lời này hoàn toàn xua tan ý niệm để tìm Bùi Giai, sang quán cà phê bên đường, tính toán thời gian, chờ Bùi Giai học xong, gọi điện thoại cho .

      tan học rồi?” nghe được giọng của , thở dài nhõm.

      “Ừ.” Giọng rất lạnh.

      “Muốn cùng dùng cơm trưa ?” Nhã Bửu lại hỏi.

      “Sao, bây giờ em lại sợ rồi hả?” điệu trào phúng truyền tới.

      Nhã Bửu ngẩn người, kỳ thực sợ chứ, hôm nay là Chủ nhật, bị người quen phát tỷ lệ rất cao, nháy mắt do dự, lại càng chọc giận Bùi Giai.

      “Chiều nay có hẹn với bạn đánh bóng, em thích làm gì tùy.” Bùi Giai .

      “Dạ.” Nhã Bửu chỉ có thể cúp máy, đối diện với di động làm mặt quỷ, nam thần cái gì chứ, quả nhiên khó hầu hạ, Nhã Bửu hận thể cảm thán câu, nhau dễ dàng ở chung mới khó.

      “Nhã Bửu, em còn ở đây sao?”

      giọng nữ quen thuộc truyền đến, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lang Kỳ Phương, bên cạnh còn có người, Nhã Bửu cũng nhận ra, là tiểu thư của tập đoàn Hằng Sơn —— Arvil.

      “Em đợi bạn hả?” Lang Kỳ Phương hỏi.

      Nhã Bửu lắc đầu.

      “Ngồi cùng .” Lang Kỳ Phương khách khí ngồi xuống.

      Sau khi ăn uống, Lang Kỳ Phương lại cùng Arvil thảo luận chuyện của Bùi Giai, hai người phụ nữ líu ríu, có vẻ cảm thấy hứng thú.

      Arvil còn sử dụng kênh trò chuyện trực tuyến(1), cơ hồ chỉ vài phút sau, hội nhà giàu đều biết tin Bùi đại thiếu gia có bạn mới.

      (1) Giống như kênh trò chuyện của Zalo, Viber hoặc Tango.

      “À, vừa nghe được tin tức, chiều nay Bùi Giai đến Câu Lạc Bộ chơi bóng, cùng , chừng có thể. . . . . .” Arvil và Lang Kỳ Phương nhìn nhau cười.

      “Nhã Bửu, chiều nay em có bận gì ? Cùng , nhiều người mới vui, vừa vặn có thể nhìn thấy mặt đánh bại chị em. Nếu Mỹ Bảo biết Bùi Giai vì người con học nấu ăn, chắc chắn ngã lăn quay ra đất.” Lang Kỳ Phương .

      Nhã Bửu gật gật đầu, phải muốn nhìn thấy náo nhiệt, mà chỉ đơn thuần muốn làm hòa với .

      Câu Lạc Bộ dành cho hội con nhà giàu, chi phí rất cao, cơ sở hạ tầng và gian tập luyện đều thuộc hàng sang trọng.

      Nhã Bửu vào phòng thay đồ mà sở hữu cách đây rất lâu, đồng phục và vợt đều gửi tại đây, là phương tiện mà người thuê rất thích.

      Lúc Nhã Bửu đến sân bóng, Lang Kỳ Phương và Arvil cùng Diệp Thịnh hàn huyên, nhìn thấy , bọn họ hưng phấn vẫy tay.

      “Hiếm khi thấy em xuất ở đây.” Diệp Thịnh đến gần Nhã Bửu, lên tiếng chào đón.

      Xét thấy Diệp Thịnh và Bùi Giai là bạn thân, Nhã Bửu mỉm cười : “Gọi em là Alleria ạ.”

      Diệp Thịnh lại tiếp tục hỏi: “Muốn cùng chơi ?”

      “Quyết định vậy .” Lang Kỳ Phương giành : “Chúng ta có thể chia ra nam nữ đánh kép, người thua đêm nay mời khách.”

      “Được.” Ánh mắt Diệp Thịnh tươi cười rạng rỡ.

      Kết thúc ván, Bùi Giai và Lugo tới. Bùi Giai hướng về phía Nhã Bửu và các gật đầu, về phần đỉnh đỉnh đại danh đào hoa công tử Lugo bỗng nhiên chen về phía Nhã Bửu.

      ra Đường tiểu thư cũng đến đây chơi bóng, vì sao từ trước đến giờ chưa biết nhỉ?” Lugo .

      “Gọi em là Alleria ạ.” Nhã Bửu tiếp lời: “Em rất ít đến đây.”

      “Thảo nào khó trách. . . . . .” Lugo bắt đầu ngừng, Nhã Bửu đau đầu vỗ trán, ánh mắt xuyên thấu qua kẽ tay lén nhìn Bùi Giai, muốn giúp giải quyết phiền toái.

      Trước kia Lugo theo đuổi Nhã Bửu quá nhiệt tình, tặng hoa hồng nhập khẩu cho vẻn vẹn tháng, sau này hiểu , thời ngẫu nhiên gặp lại, tự nhiên phá lệ vui mừng.

      Bùi Giai cũng mặc kệ , mở miệng : “Tiếp tục chứ?”

      “Đánh kép , người thua mời khách.” Diệp Thịnh .

      Hôm nay đúng dịp, ba nam ba nữ, vừa khéo ba tổ.

      “Alleria, chúng ta cùng tổ.” Lugo lên tiếng, lúc này da mặt phải dày mới có lợi. Tình cảnh này, Nhã Bửu cũng thể cự tuyệt. Nếu và Bùi Giai công khai quan hệ, Lugo cũng phạm sai lầm này.

      Nhã Bửu chỉ có thể đồng ý, thậm chí cũng dám nhìn Bùi Giai. Những người này đều rất nhạy cảm, thể để lộ dấu vết.

      Cuối cùng Diệp Thịnh cùng Arvil tổ, Lang Kỳ Phương chủ động mở miệng, ép Bùi Giai cùng mình tổ.

      Nhã Bửu giả bộ vuốt ve chiếc vợt trước mắt, nghe được Lang Kỳ Phương : “Bùi đại thiếu gia, có phải hôm nay đến trường dạy nấu ăn ?”

      Bùi Giai trả lời.

      “Hôm nay em nhìn thấy người rất giống .” Lang Kỳ Phương cũng chịu bỏ qua.

      Nhã Bửu lại vỗ vỗ trán.

      “Chơi bóng .” Bùi Giai trả lời, cầm vợt .

      Bùi Giai quá lạnh lùng, Lang Kỳ Phương chút quan tâm, nếu Bùi Giai trả lời ta, ta ngược lại kinh ngạc. Đương nhiên Lang Kỳ Phương khỏi oán thầm : chảnh gì mà chảnh, phải học nấu ăn là để chiếm lấy trái tim người đẹp sao?

      Kết quả trận đấu như Nhã Bửu dự đoán, nghĩ tới xấu hổ , đội chỉ mới chiếm được 1 điểm.

      Thực lực của hai bên hiển nhiên cùng cấp bậc. Chỉ nhìn cơ bụng và đường cong hoàn mỹ của Bùi Giai biết ngay rất siêng tập thể hình.

      Còn Lang Kỳ Phương lại thích vận động.

      Nhã Bửu lâu chạm tới vợt, về phần Lugo, Nhã Bửu cảm thấy liên lụy ta, kỳ thực Lugo cũng chơi rất giỏi.

      Nhã Bửu đến cạnh sân cầm nước uống, Lugo theo phía sau lưng.
      tieunai691993, Hale205Phong nguyet thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42

      “Ngại quá, hôm nay liên lụy rồi.”

      “Lâu rồi chơi đúng ?” Lugo cười .

      “Đây phải là nguyên nhân.” Nhã Bửu áy náy.

      Lugo gật đầu: “Em ráo riết luyện vở “Trường hận ca”? Đừng để mình bị thương, bằng Dương quý phi thể xuất .”

      Nhã Bửu nghĩ Lugo lại rất chu đáo, kinh ngạc nâng cằm.

      Hình ảnh này khiến Nhã Bửu càng thêm nổi bật, Lugo thầm nghĩ, nếu trong tương lai mà bạn của chỉ bằng nửa Đường Nhã Bửu, đại khái hạnh phúc lắm rồi.

      Gia đình cũng thúc giục mau chóng kết hôn, có điều chưa muốn, nếu là Nhã Bửu khác.

      Bọn họ đứng gần, gió thổi qua toát lên mùi thơm, bình thường Lugo thích phụ nữ dùng nước hoa, nhưng mùi hương này xuất người Nhã Bửu, rất thu hút .

      “Có phải thấy chu đáo quá , hẳn là mời ăn bữa ?” Lugo .

      Nhã Bửu khẽ cười, hơi nghiêng người, ánh mắt và Bùi Giai vô tình giao nhau nhưng rất nhanh liền lướt qua. Nhã Bửu cảm nhận được Lugo càng ngày càng thân cận: “Nào có dễ dàng như vậy?”

      “Được rồi, kế tiếp hãy xem xuất chiêu, em tự bảo vệ bản thân nhé.” Lugo vỗ vỗ vợt bóng bàn.

      Hai người lại cùng nhau chiến đấu, Lugo cạnh : “Alleria, lúc em chơi bóng rất đẹp. Có hứng thú sau này chúng ta hãy thường xuyên hẹn đánh với nhau.”

      Lugo theo đuổi phụ nữ luôn là như vậy, tiêu tiền, hoạt ngôn.

      Nhã Bửu nghe xong mặt nháy mắt liền đỏ ửng, có chút tức giận cho rằng Lugo vậy là xem thường mình.

      Còn Lugo lại cảm thấy Nhã Bửu đáng , dùng ngôn ngữ mà , đó chính là “Cu-te”(1). Lugo càng thêm nhiệt tình.

      (1) Cu-te: Cute, dễ thương.

      Bùi Giai phát bóng chút thương tình, Lugo trở tay kịp. Kết thúc trận thứ hai, Lugo đỏ mặt trước hàng loạt bảng điểm, 0: 4.

      ta mất hứng, còn Nhã Bửu ngược lại, thái độ bình thản, mặt luôn luôn mỉm cười, có thể nhìn ra nụ cười này miễn cưỡng.

      Lugo làm sao biết được, so với bản thân, Nhã Bửu càng muốn nhìn thấy người đàn ông của mình chiến thắng.

      ta ân cần đưa bình nước cho , cảm ơn, ngồi xuống tính toán cẩn thận nhìn Bùi Giai chơi bóng, tư thế oai hùng.

      Bùi Giai giành chiến thắng tuyệt đối, khó tránh khỏi người đau lòng nhất chính là Lugo.

      Bữa tối Lugo mời khách, đặt sẵn phòng ăn ở Câu Lạc Bộ.

      Vừa ngồi xuống, Nhã Bửu liền nhận được điện thoại của mẹ, đứng dậy về hướng toalet nữ. Bà Đường rất nhạy cảm, lúc chiều Nhã Bửu gọi điện thoại cũng cho bà biết là chơi bóng với ai.

      Bùi Giai, Diệp Thịnh, Lugo, ba người này hiển nhiên là bà Đường thích, ở trong mắt bà, ba người này là ba đứa đào hoa.

      Nhã Bửu vừa cúp điện thoại bị Bùi Giai kéo vào toilet nam, đem bảng “ quét dọn” treo ở ngoài cửa.

      Ngay tại thời điểm Nhã Bửu cho rằng Bùi Giai nổi giận, lại bị hôn chi chít lên mặt, môi, vành tai, nụ hôn có phần cấp bách.

      Bùi Giai hôn vội hôn vàng nhưng lại rất nhiệt tình, khiến cho quên mất việc đẩy ra, nhắc nhở đây là nơi công cộng.

      Chờ Bùi Giai bình tĩnh lại Nhã Bửu mới hổn hển : “Làm sao vậy?”

      chỉ sùng bái vẻ đẹp quyến rũ chết người của ai kia.” Bùi Giai dùng ngón tay cái vuốt ve lỗ tai , đây là hành động thân mật.

      Nhã Bửu khẽ cười, khó trách cả trưa hôm nay Bùi Giai nhịn rất nhiều, dục vọng chiếm hữu của luôn hiểu .

      “Cười gì thế?” Bùi Giai cả giận hỏi.

      “Nào có.” Nhã Bửu vô tội chớp mắt, ánh mắt si tình đùa Bùi Giai.

      Nhã Bửu ở trong mắt Bùi Giai cần làm gì cũng rất xinh đẹp. Buổi chiều chơi bóng, đứng ở đối diện , tự nhiên càng có thể đánh giá cao vẻ đẹp này.

      “Lần sau, đừng tìm người khác chơi bóng cùng.” nhay nhay môi .

      “Ưm…” Nhã Bửu tự nhiên ngoan ngoãn đáp ứng, cả buổi chiều Bùi Giai khắc chế bình tĩnh khiến Nhã Bửu cảm kích, biết nếu phải vì băn khoăn, đối với Lugo như vậy.

      “Em còn tưởng giận rồi chứ?” Nhã Bửu vòng tay qua cổ của Bùi Giai.

      “Tất nhiên, nhưng ràng em xem là thằng ngốc?” Bùi Giai hỏi.

      Nhã Bửu hiểu đành im lặng.

      “Nhã Bửu, là thương nhân. Thương nhân đều mưu cầu lợi ích rất lớn. chỉ luyến tiếc thể dùng thời gian đó ở cùng em.” lại ngậm chặt môi .

      Lời ngon tiếng ngọt của Bùi Giai quả thực hạ bút thành văn, chút nào sến sẩm. Nhã Bửu mệt mỏi cho rằng Bùi Giai vẫn còn giận, lại nghĩ rằng ngày hôm nay dễ dàng bỏ qua, trong lòng thở dài, càng ngày càng lún sâu vào tình này.

      “Nhưng mà, em nên cảm tạ thế nào?” Bùi Giai hỏi.

      Đích xác là khoan dung độ lượng, nếu đổi lại là , đại khái rất giận. Nhã Bửu tà mị nháy mắt, ngón tay sờ mó nút áo trước ngực người nào đó: “ xem?”

      “Sáng sớm ngày mai cùng cưỡi ngựa. Em cứ thế này hẹn Lang Kỳ Phương và Arvil ra ngoài.” Bùi Giai lấy cớ cho Nhã Bửu dối, cùng bạn hẹn hò, bà Đường ngăn cản.

      nhìn ánh mắt là hiểu, cưỡi ngựa chỉ là ngụy trang, cần cũng biết cuối cùng eo mỏi lưng đau.

      “~~ Thứ hai sắp đến rồi mà.” Nhã Bửu nũng nịu cự tuyệt.

      “Chờ kịp.” Bùi Giai đè chặt thắt lưng Nhã Bửu, đe dọa: “Bây giờ hoặc ngày mai?”

      Nhã Bửu vùng vẫy giãy chết, : “Ngày mai em phải ở nhà với mẹ.”

      chế trụ buông, vẻ mặt gian trá toát ra thất vọng, biết rất coi trọng người nhà: “Mẹ em hoạt động công ích thường xuyên, em chắc chắn em ở nhà gây cản trở cho bà?”

      mỉm cười kiễng chân hôn lên môi , lại dịch chuyển xuống hầu kết, liếm : “Nếu sau này chúng ta kết hôn, dĩ nhiên thời gian em dành nhiều thời gian cho .”

      Câu này là lấy lòng Bùi Giai.

      rất mong chờ.” Bùi Giai nhéo mũi Nhã Bửu cái.

      Hai người lại dây dưa với nhau trận, lúc này trước sau ra toalet, đáy lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi, còn mặt Bùi Giai lại rất thản nhiên, mọi người hỏi, chỉ gặp được người quen, hàn huyên vài câu.

      Cũng may có ai hỏi , mọi người đều biết uy danh của mẹ thế nào.

      Sau khi ăn xong, Nhã Bửu lễ phép từ chối Lugo đưa về nhà, trong mắt Bùi Giai ràng ra lệnh, ngồi xe Lang Kỳ Phương.

      “Arvil, cậu cùng Diệp Thịnh tán gẫu rất vui vẻ, có nghe được tin gì ?” Lang Kỳ Phương bên lái xe bên hỏi.

      “Tớ bóng gió hỏi, Diệp Thịnh dường như cũng biết.” Arvil : “Nhã Bửu, còn em?”

      “Lugo gì ạ.” Lời này tính là dối.

      “Tớ đoán cuối cùng chúng ta cũng mở rộng tầm mắt, chừng là Tây Thi bán đậu hủ bên đường?” Arvil ác ý .

      “Chắc Mỹ Bảo tức lắm.” Lang Kỳ Phương hô hào.

      Chỉ có Nhã Bửu nghe được cái tên kia lập tức trầm mặc. Tính ngày, hành trình tuần trăng mật của Mỹ Bảo cũng sắp kết thúc, Nhã Bửu biết mở miệng thế nào.

      Mặc kệ thế nào, thứ hai là ngày khiến cho người ta chờ mong.

      Lúc tan việc, Nhã Bửu đến cửa hàng bán hoa, mua bó hoa huệ màu xanh nhạt. Mở cửa nhà, vị trí bắt mắt ở giữa phòng khách xuất bóa hoa to, khí đầy mùi thực phẩm.

      Nhã Bửu buông lỏng chìa khóa, rón ra rón rén tới phòng bếp.

      Bùi Giai thể tài nấu nướng ở trong phòng bếp, đầu còn đội chiếc mũ trắng giống như các đầu bếp.

      Nhã Bửu cất bước tới, ôm eo Bùi Giai: “Thơm quá.”

      Trả lời Đường tiểu thư là hai tiếng”Hừ hừ”, ràng trình độ tán dương của vẫn chưa đủ thỏa mãn lòng hư vinh của .

      Nhã Bửu vươn đầu ngón tay vào trong nồi, lại đưa ngón tay bỏ vào miệng: “Ừm ——” Đây là điểm tán thưởng.

      “Bây giờ khen quá sớm.” Bùi Giai bắt đầu trang trí bàn ăn.

      Nhã Bửu nịnh nọt giúp bày biện dao nĩa, tắt đèn, đốt nến, vẫn quên bỏ chút tinh dầu vào, mùi hương dịu khiến cho người ta cảm thấy thư thái đầu óc.

      dùng hết sức tận lực ca ngợi: “Bùi tiên sinh, em cảm thấy có thể làm giàu bằng nghề này đó.” lại : “ thua gì đầu bếp lừng danh Ngải Sắt Đốn.”

      Bùi Giai lại hề cảm thấy hứng thú, lắc lắc ly rượu.

      Xét thấy Bùi tiên sinh chấp nhận được trong nhà có đồ bẩn để qua đêm, sau khi ăn xong Nhã Bửu chủ động rửa chén.

      Hạnh phúc luôn luôn trôi qua rất nhanh.

      Thứ năm, Nhã Bửu dùng tốc độ tên lửa rời khỏi đoàn múa, đổi quần áo tắm rửa, trực tiếp lái xe về căn hộ riêng.

      Thứ năm là ngày Nhã Bửu ghét nhất, gọi ngày này là “Ngày tăm tối”. Bùi Giai dường như cũng thích ngày này, Nhã Bửu chỉ phụ trách gọi đồ ăn ngoài, còn phải phụ trách rửa bát, sau cùng là phục vụ Bùi Giai, cuối cùng cơ thể mệt nhoài vì bị áp bức.

      Nhã Bửu mở cửa, nghe được tiếng hát trong phòng, ca khúc lãng mạn trữ tình. rón ra rón rén tới phòng bếp, Bùi Giai đưa lưng về phía , miệng còn nghêu ngao hát.

      Nhã Bửu đem suy nghĩ trở về trong lòng, mặc kệ là ai khiến cho vui.

      “Em về rồi.” Nhã Bửu cất tiếng.
      tieunai691993Hale205 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43

      Bùi Giai xoay người, tạp dề hoa mặc ở người rất quyến rũ, tựa như Sở Lưu Hương đào hoa rạng rỡ, hình ảnh này đồng thời nâng tầm điển trai của lên thêm mười phần.

      “Rửa tay rồi ra đây ăn.” Bùi Giai .

      dịu dàng, ấm áp, chỉ điều này thôi khiến cho hãnh diện rồi, đôi mắt luôn nghi ngờ nhìn .

      Sau bữa cơm Bùi tiên sinh hạ mình rửa chén.

      “Bùi Giai, có chuyện vui sao?” Nhã Bửu thể thắc mắc.

      trả lời, lại thay lột quýt, đem từng miếng từng miếng đút vào miệng , bình thường làm gì mà được diễm phúc này.

      Trong lòng Nhã Bửu cảm thấy chộn rộn.

      “Bùi Giai, làm chuyện có lỗi với em đúng ?” Nhã Bửu lấy tay chống cằm.

      liếc cái, trực tiếp về phòng ngủ.

      Nhã Bửu nhận được điện thoại của bà Đường: “Chủ nhật này mẹ và cha phải làm công tác xã hội, khi nào con về dì Lưu nấu canh tẩm bổ.”

      Trong lòng Nhã Bửu mừng hết lớn, : “Dạ, được rồi ạ, Chủ nhật này con phải luyện tập thêm, trước tết có thể công diễn.”

      “Ừ, giữ gìn sức khỏe cẩn thận, có muốn mẹ nhờ dì Lưu nấu canh đem qua ?” Bà Đường hỏi.

      cần đâu ạ, tuần sau con trở về uống bù.” Nhã Bửu nhanh chóng .

      Trở lại phòng ngủ, bỗng chốc bổ nhào lên đùi Bùi Giai, biểu cảm hí ha hí hửng ôm mặt : “Đoán xem vừa rồi mẹ em gì?”

      Bùi Giai chẳng có vẻ gì quan tâm đến, tiếp tục nhìn sách.

      nhịn được lay lay cánh tay : “Có nghe em đó?”

      Bùi Giai đẩy đẩy mắt kính mũi.

      Động tác này càng khiến thêm phần quyến rũ, trong đầu Nhã Bửu “đing đong” tiếng, lấy mắt kính mặt xuống, trừng mắt : “Chủ nhật này cha mẹ em ra ngoài có việc, có phải nhúng tay vào ?”

      Bùi Giai nhịn được bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều, vẻ mặt gian tà như ma vương.

      Tối thứ sáu, Nhã Bửu trực tiếp bị Bùi Giai đưa đến sân bay, sau đó bọn họ xe lửa đến thung lũng Ôn Tuyền.

      Chim ca vượn hót, hoa thơm sương trắng dày đặc. Nhã Bửu ở bờ dùng điểm tâm, sau khi ăn xong cùng Bùi Giai nắm tay tản bộ, quay mặt vụng trộm nhìn , có lẽ cuộc sống như thế mới là điều tốt.

      Ngủ đến thẳng cẳng, lại ngâm suối nước nóng, Nhã Bửu cảm thấy cả người tinh thần sảng khoái tăng vọt.

      Buổi tối, Nhã Bửu nhàm chán kéo Bùi Giai đến phòng KTV.

      Bùi Giai có chút ngạc nhiên, hỏi: “Em biết hát?”

      Nhã Bửu trừng mắt nhìn Bùi Giai, ý tứ là “Khinh thường em sao?”

      Nếu người khác biết chuyện Nhã Bửu có thể hát, chắc chắn họ giật mình. Mỗi lần Đường tiểu thư họp mặt bạn bè ở quán karaoke, chưa ai nghe được giọng hát của .

      “Tất nhiên, chỉ là hơi cổ quái chút.” Nhã Bửu dùng ngón tay cái và ngón trỏ để hình dung.

      Sau khi chứng kiến, cuối cùng cũng có thể lý giải. vũ công, tất nhiên cảm thụ nhạc tốt, nếu trực tiếp nghe hát, còn có thể tưởng là thu .

      “Em cover lại tốt hơn so với ca sĩ.” Bùi Giai ca ngợi.

      Nhã Bửu thay đổi chiếc sườn xám ngắn, ngồi hát bài “Đêm thượng hải”, lấy quạt gỗ che nửa mặt khom người chào cảm tạ.

      Bùi Giai thay Nhã Bửu rót ly sâm banh.

      Bài hát tiếp theo Nhã Bửu chuẩn bị đến nửa giờ, lần này tạo hình trong trang phục cổ điển đáng , hát bài “Dưỡng sức” của ca sĩ Phạm Hiểu Huyên.

      Lần nữa giả nam trang hát bài “GangNam style”, ước chừng giọng rất cao, vũ đạo bài hát cản trở được .

      Cuối cùng, Bùi Giai cũng thể nào ngăn nổi hành động điên cuồng của Nhã Bửu.

      “Em muốn hát thêm bài “Gió lộng”, vì bài này mà em vụng trộm học lén vũ đạo. Nhất định phải hát, muốn hát cơ…” Nhã Bửu đứng vững, cũng muốn buông microphone.

      Bùi tiên sinh trước giờ đều luôn tao nhã quý phái, cũng chịu nổi hành động này của , mỗi bài hát là thay đổi bộ đồ, thậm chí còn nhảy múa biểu diễn cực sung, quả thực là đạt tới cảnh giới lạ thường rồi.

      ***

      Sáng sớm Nhã Bửu rời giường, đau đớn xoa xoa quai hàm, thậm chí buổi tối ăn cơm cũng thấy miệng rất đau.

      “Là cố ý chuốc say em?” Nhã Bửu oán hận .

      Bùi Giai vỗ vỗ trán: “Nếu em có lòng tốt cố nhớ lại, phải biết rằng thuyết phục em rất khó khăn, em vì muốn được hát bài “Gió lộng” mà ra sức ẩu đả , đến bây giờ mới biết, Đường tiểu thư còn có khuynh hướng bạo lực.” Bùi Giai kéo thấp cổ áo lông, lộ ra vết thương bị cào cấu.

      Nhã Bửu lúc này phẫn nộ ngậm miệng lại.

      Mặc kệ là như thế nào, thung lũng Ôn Tuyền vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong , lúc ngồi máy bay, Nhã Bửu còn : “Mừng năm mới chúng ta đến đây lần nữa ?”

      Bùi Giai tự nhiên gật đầu, trầm mặc lát lại : “Khi nào Mỹ Bảo trở về?”

      Nhã Bửu nằm ở trong lòng Bùi Giai thân mình cứng đờ, đối với thực, luôn luôn tận lực lảng tránh và cố gắng suy nghĩ.

      Bùi Giai hiển nhiên nắm tâm lý Nhã Bửu.

      “Chuyện của chúng ta nghĩ Mỹ Bảo muốn nghe từ miệng người khác.” Bùi Giai vuốt ve ngón tay Nhã Bửu: “Nếu em cảm thấy khó , đến lúc đó chúng ta cùng nhau gặp Mỹ Bảo.”

      phải thời hạn chỉ mới tháng thôi sao?” Nhã Bửu ngồi dậy, cất cao giọng hỏi.

      Bùi Giai cũng muốn bắt bẻ , dù cho từng đồng ý với , nếu Mỹ Bảo về công khai chuyện này.

      “Nhã Bửu, chuyện này càng kéo dài càng tồi tệ, huống chi Mỹ Bảo kết hôn.” Bùi Giai yên lặng nhìn Nhã Bửu.

      “Chúng ta nhất định phải thảo luận về vấn đề này sao?” Tâm trạng vui vẻ của Nhã Bửu tụt xuống.

      Bùi Giai nhìn : “Chuyện này em thể lảng tránh, trừ phi em biết giải quyết thế nào, hoặc là em hy vọng đứng ra giải quyết?”

      Nhã Bửu ảo não suy nghĩ, lại : “Được rồi, được rồi, em giải quyết chuyện này.”

      hôn lên trán , biết là an ủi hay là an ủi chính mình.

      Thứ ba, Mỹ Bảo trở về thành phố H. Nhã Bửu ra sân bay đón, chỉ thấy Mỹ Bảo mặc bộ đồ màu đen, đơn xuất ở đại sảnh.

      “Arthur đâu?” Trong lòng Nhã Bửu dự cảm bất an.

      Mỹ Bảo mệt mỏi liếc nhìn , “Ừ” tiếng cũng muốn trả lời.

      Trở về nhà, Mỹ Bảo bị bà Đường truy vấn cũng thèm quan tâm, chỉ tiếng “Mệt”, rồi trở về phòng.

      Nhã Bửu vội vàng giọng gọi điện thoại cho Bùi Giai: “Em đón Mỹ Bảo nhưng nhìn thấy Arthur trở về.”

      Bùi Giai trầm mặc lát, quả nhiên nghe thấy : “Tối nay cần đến nhà em, được chứ?”

      “Ừ.”

      Bùi Giai cũng làm khó , thở dài nhõm.

      Nửa đêm, Mỹ Bảo leo lên giường , nhưng may mắn thay quá quen với hành động này của chị, có ngày yếu tim mà chết. sờ sờ tóc Mỹ Bảo, xê dịch thân thể.

      “Nhã Bửu, chị hối hận rồi, hối hận vì chị kết hôn quá vội.” Mỹ Bảo nghiêng người với Nhã Bửu: “Sau này em đừng giống như chị, đừng bao giờ ép buộc bản thân mình.”

      Trái tim Nhã Bửu lạnh lẽo: “Rốt cuộc chị và Arthur xảy ra chuyện gì?”

      Mỹ Bảo trở mình nằm ngửa, sau lúc lâu mới ý : “ có gì. Việc thôi, nhưng mà sau này chị tự nhiên phát , chị có thể dễ dàng tha thứ cho Arthur, nhưng Arthur lại như vậy.”

      Nhã Bửu kích động ngồi dậy: “Đó chỉ là chuyện cỏn con, chị cần gì phải tức giận, Mỹ Bảo, chị đừng quá nhạy cảm có được ?”

      Nếu Mỹ Bảo Arthur, tuyệt đối phải, lúc trước bọn họ ở chung hợp ý vô cùng. Hơn nữa ánh mắt Arthur nhìn Mỹ Bảo đầy trìu mến. Mặc dù là người ngoài cuộc, nhưng vẫn có thể cảm nhận được Mỹ Bảo Arthur, Mỹ Bảo như vậy khiến Nhã Bửu đồng ý.

      Cho dù Mỹ Bảo có là chị , cũng thể đứng về phía chị: “Chị làm điều gì khiến Arthur tức giận?”

      “Chị làm gì cả.” Mỹ Bảo xác thực cách giận dữ: “ ấy với chị, chị ấy đừng nên lấy ấy.”

      Tròng mắt Nhã Bửu ảm đạm chứa đau đớn, đau lòng vì Mỹ Bảo, lại đau khổ cho ích kỷ của bản thân.
      Hale205Phong nguyet thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44

      “Lúc trước chị và ấy quen nhau chị chưa từng che giấu điều gì. Bây giờ thì sao, ấy có quyền gì cáu kỉnh với chị, chẳng lẽ kết hôn thì nhất ̣nh chị phải ấy? thể lý giải.” Mỹ Bảo tức giận kéo chăn che đầu.

      Nhã Bửu nhàng kéo chăn ra: “Arthur vì quá chị, cho nên mới để ý đến vấn đề này.”

      Mỹ Bảo thở dài, ngồi dậy, véo má Nhã Bửu, : “Chị biết, chị hiểu chứ. Chẳng lẽ chuyên gia tình cảm như chị còn phải thọ giáo em sao? Chị thể đáp trả tình cảm với Arthur, cho nên đây là kết cục.”

      “Chị sao?” Nhã Bửu cau mày hỏi.

      có gì, nghỉ ngơi hai ngày chị nhờ luật sư giải quyết.” Mỹ Bảo .

      “Mẹ đồng ý.” Cho dù vì mình, Nhã Bửu cũng đồng ý với cách làm này, thẳng thắn kết thúc chuyện hôn nhân chỉ mới duy trì được hai tháng.

      “Mẹ đương nhiên đồng ý, nhưng đây là cuộc sống riêng của chị.” Về tính cách của bà Đường, Mỹ Bảo hiểu chứ: “Bởi vì mẹ can thiệp quá nhiều, cho nên chị mới như vậy.”

      Nhã Bửu thấy Mỹ Bảo than trách, nếu lúc trước Đường phu nhân cương với Bùi phu nhân, có lẽ chuyện của Mỹ Bảo và Bùi Giai tệ hại.

      Nhã Bửu chỉ có thể thở dài, nhiều khi rất hâm mộ tính cách thẳng thắn của Mỹ Bảo, ước gì cũng giống như chị mình.

      “Được rồi. Bây giờ chị đã thành người độc thân, em phải ở nhà cùng chị. Bằng chị sẽ tới nhà riêng của em.” Mỹ Bảo .

      được, nhà còn có rất nhiều thứ liên quan đến Bùi Giai, hiển nhiên thể để cho Mỹ Bảo tới: “Được, thời gian này em ở nhà cùng chị.”

      Hôm sau, Bùi Giai gọi điện hẹn hò: “Tan tầm tới đón em, ngay góc đường, được chứ?”

      Tuy rằng là câu nghi vấn nhưng muốn cự tuyệt cũng cần dũng khí rất lớn: “Tối nay em có hẹn với Mỹ Bảo rồi.”

      Sau đó Nhã Bửu nhanh chóng bổ sung: “Tâm trạng chị ấy tốt.”

      Bùi Giai : “Được.”

      nghe giọng khá bình tĩnh: “ giận em chứ?”.

      “Đừng nghĩ ích kỷ vậy.” Bùi Giai .

      “Đương nhiên phải.” Nhã Bửu nhanh chóng nịnh nọt.

      biết em lo cho Mỹ Bảo.” Bùi Giai lại cười.

      Nhã Bửu thầm cảm ơn lòng bao dung của Bùi Giai. Chuyện này diễn ra đúng hai tuần, sau cùng Bùi Giai còn đủ kiên nhẫn nữa.

      “Em ở nhà với Mỹ Bảo hai tuần, chẳng lẽ chị em buồn rầu tháng, nửa năm, năm, em cững sẽ ở bên cạnh chị ấy?”

      Nhã Bửu thoáng cầm điện thoại cách lỗ tai: “Em. . . . . .” Bản thân Nhã Bửu cũng thể giải thích ràng, chỉ có thể ngược lại: “Kỳ thực em cũng muốn gặp .”

      Bùi Giai tặng cho Nhã Bửu hai tiếng hừ lạnh, loại hành động này hề ý nghĩa, Bùi Giai chỉ thích lợi ích, thương nhân làm sao có thể thỏa mãn được?

      “Tâm trạng của Mỹ Bảo rất xấu, trong lúc này em thể với chị ấy, chờ vài ngày , chừng em tìm được cơ hội?” Nhã Bửu nũng nịu.

      “Đường Nhã Bửu, em lừa .” Giọng Bùi Giai mỉa mai: “Sắp tới qua Mỹ nửa tháng, em xem làm sao thì làm.”

      Nhã Bửu thật sự phân vân, bản thân cũng tìm cớ, dám đối mặt với .

      Nếu chuyện này cho Mỹ Bảo biết, lại càng cảm thấy tổn thương Mỹ Bảo.

      Nhưng mặt khác, thấy mình quá nhu nhược, chuyện này cứ kéo dài với Bùi Giai, đổi lại người tổn thương vẫn là , hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, Nhã Bửu ước gì mình có thể chui vào vỏ ốc.

      “Haiz.” Nhã Bửu thất thanh thở dài, nhìn người chỉ đạo nghệ thuật ở trong đoàn múa.

      Có lúc Nhã Bửu nghĩ, nếu bản thân quá tham lam cớ sẽ như vậy, thời lâm vào bế tắc. Nhưng mà thể thừa nhận, người có nội tâm cân bằng nhất lại chính là Bùi Giai. Thêm tuần lễ nhìn thấy , chính cũng nhớ điên rồi.

      Suy nghĩ một lúc, quyết ̣nh gọi điện về nhà, đầu tiên là bẩm báo bà Đường và Mỹ Bảo, lấy cớ sáng mai phải tập luyện sớm nên về nhà.

      Mỹ Bảo đồng ý nói: “Chủ nhật này chị có hẹn cưỡi ngựa, quên nói với em.”

      Tập luyện xong chạy vù vào thang máy, cũng gọi điện trước cho Bùi Giai, muốn tạo bất ngờ cho . Đầu tiên là đặt hoa mang tới nhà, thay màn cửa sổ, gọi đồ ăn ngoài, sau đó tắt đèn, đốt nến, ngồi ở sofa chờ .

      Kết quả đồng hồ báo qua tám giờ, người cũng thấy vào nhà. Nhã Bửu đành phải từ bỏ ý định, gọi điện thoại cho Bùi Giai.

      nơi khác, Bùi Giai ngồi đối diện Diệp Thịnh : “Cho tớ một điếu.”

      Diệp Thịnh kinh ngạc, hỏi: “ phải cai thuốc rồi sao?”

      Bùi Giai liếc nhìn Diệp Thịnh, tay cầm điếu thuốc, bên cạnh tự nhiên có người châm lửa. Khói thuốc nhả ra rất điêu luyện, là tâm điểm thu hút rất nhiều phái nữ.

      Ánh sáng mờ nhạt, tàn thuốc phát ra màu đỏ rực, giống như “bướm đêm” bay qua vội vã.

      Điện thoại di động bàn bắt đầu rung, Bùi Giai nhìn lướt qua, lại hút sâu hơi mới tiếp nhận.

      Trong điện thoại phát ra tạp rất ồn, giọng trai gái vang lên, còn có tiếng người ca hát.

      ở ngoài?” Nhã Bửu đến ban công.

      “Ừ.” Bùi Giai lên tiếng.

      Giọng mất hứng, chỉ biết rộng lượng tha thứ cho , đã nhiều tuần rồi bọn họ gặp nhau, Bùi tiên sinh khẳng định muốn tìm nơi xả stress.

      “Em ở nhà, vốn tưởng rằng tạo bất ngờ cho .” Nhã Bửu khẽ.

      “Vậy à?” Bùi Giai lạnh lùng cười.

      Nhã Bửu bất lực cúi đầu nhìn mũi chân, thấp giọng : “Em vẫn chưa ăn cơm, ở nhà đợi .”

      cần chờ, về rất trễ.” Sau khi nghe tiếng “Dạ” của Nhã Bửu xong, cúp điện thoại.

      Đường Nhã Bửu ngồi ở trước bàn ăn, thật ngốc, lại có thể dùng “khổ nhục kế” để lo lắng.

      Tập luyện ngày vừa mệt vừa đói, nhất thời cảm thấy ăn vô, loại tình huống này làm sao có thể nguyện ý, ai bảo Bùi Giai lọt vào tầm ngắm của Mỹ Bảo, nếu quá hoàn hảo, có phải càng yên tâm hơn?

      Nửa giờ sau, Nhã Bửu nghe thấy tiếng mở cửa, Bùi Giai mặc áo bành tô đứng trước cửa, vẻ mặt tự nhiên vẫn như cũ quạnh, làn da màu đồng phảng chiếu dưới ngọn đèn mờ.

      Bùi Giai cười lạnh, đem chìa khóa ném vào cạnh cửa, phát ra tiếng “cạch” giòn tan.

      Nhã Bửu theo Bùi Giai đến bàn ăn, nhìn thấy đụng đũa, lại nghe : “Khổ nhục kế đều đã dùng tới, xem ra em rất hiểu tâm lý đàn ông.”

      Trong lòng Nhã Bửu với bản thân, “Nhẫn”. Cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải nhẫn. Lúc này rất bội phục mình, cư nhiên có thể nhịn được .

      ***

      Nhã Bửu cầm lấy túi xách ra cửa. Đổi giày tạm dừng phút đồng hồ, cũng thấy Bùi Giai tiến lên giữ , ngồi ở sofa, lạnh lùng nhìn rời .

      cũng quên mất đây là nhà riêng của mình, lái xe trở về nhà cha mẹ.

      “Sao lại về rồi?” Mỹ Bảo gặp Nhã Bửu vừa bước vào cửa, có chút ngạc nhiên.

      Nhã Bửu dừng lại, : “Ở đó lạnh quá, có máy sưởi.”

      Mỹ Bảo gật đầu.

      Nhã Bửu trở về phòng ngủ, nhìn chằm chằm di động hề tiếng động, mãi cho đến nửa đêm mới nhắm mắt ngủ.

      chỉ cảm thấy mình ủy khuất lại đáng thương, trong đầu oán trách Bùi Giai đứng ở lập trường của mình, hơn nữa Bùi Giai cũng bao giờ nhẫn nại dỗ dành phụ nữ.

      Sau đó, Nhã Bửu và Bùi Giai chiến tranh lạnh hơn nửa tháng, Lúc Bùi Giai ở Mỹ, hai người cũng liên lạc nhau. Ai cũng chịu khuất phục trước người kia.

      Nửa tháng sau, tâm tình Nhã Bửu thay đổi rất lớn. Từ những ngày đầu tiên tức giận, đến vài ngày sau lại cảm thấy bàng hoàng lo lắng, sợ rằng chuyện này kết thúc, cuối cùng tinh thần chỉ còn tập trung vào bài múa.

      Nhã Bửu tính ngày, hẳn là Bùi Giai đã từ Mỹ trở về nhưng bên phía cũng có động tĩnh, Mỹ Bảo lần nữa đề cập đến, Nhã Bửu mới biết Bùi Giai về.

      Nhã Bửu hít thở hơi, tròng mắt ướt sũng nằm ở giường, thậm chí dì Vương gọi xuống ăn cơm cũng có sức.

      Về phần ngôi nhà riêng, Nhã Bửu có dũng khí trở về, sợ phải đối mặt với , nhịn được sẽ tức giận, biến thành mất kiểm soát, lại sợ nhìn thấy , càng khó chịu.

      “Nhã Bửu, sao vậy?” Bà Đường gõ cửa phòng: “Cục cưng của mẹ gần đây thế nào, tập luyện mệt quá chăng?” Bà Đường lấy tay sờ sờ gò má con gái: “Sao mắt thâm quầng vậy?”

      Bà Đường cầm điện thoại nói: “Chị Vương, mau lấy túi lọc trà lên đây đắp cho Nhã Bửu.”
      tieunai691993, Hale205Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :