1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khoảnh khắc tinh quang - Minh Nguyệt Đang ( Hoàn - 60c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35


      Nhã Bửu chờ đến khi trời tối cũng chờ được Bùi Giai, kết quả nhận được điện thoại của mẹ: “Đường Nhã Bửu, con nói với William cái gì, làm hại nó ban ngày ban mặt uống rượu say xỉn?”

      Vấn đề này bà Đường cầu Nhã Bửu giáp mặt trả lời.

      Nhã Bửu chỉ có thể vội vàng chạy về nhà họ Đường: “Con có làm gì đâu. Mới lần đầu tiên gặp mặt mà ta đã cầu hôn con, con chỉ lễ phép cự tuyệt thôi.”

      Bà Đường hừ lạnh tiếng: “Lần đầu tiên gặp mặt cầu hôn, đấy là William tôn trọng con.”

      “Nhưng con thích ta.” Nhã Bửu thẳng thắn: “Con lên lầu tắm rửa.”

      “Nhã Bửu.” Bà Đường từ phía sau lưng gọi: “Con gái nhà họ Đường thể bị gièm pha.”

      Bước chân Nhã Bửu cứng đờ, lưng thẳng tắp nhưng trong lòng lại có tiếng trống chiêng. chậm rãi xoay người : “Chuyện của Mỹ Bảo năm xưa thì mẹ cho là mất mặt?” Theo đuổi người mình thích thì có gì sai? Bị cự tuyệt lại cho là gièm pha? Nhã Bửu tiếp thụ được.

      Bà Đường cũng ý thức được lời mình , ngẩn người: “Ngủ .”

      Nhã Bửu nằm ở giường suy nghĩ, lời mẹ vừa nói có phải là nghi ngờ gì ? Cùng mẹ chiến tranh lạnh chắc chắn là mất thời gian.

      Nhã Bửu nằm ngã xuống giường, lớn tiếng thở dài, cầm di động ra xem, vẫn như cũ chưa nhận được tin nhắn của Bùi Giai.

      Nhã Bửu cầu may gọi điện cho Bùi Giai, đường dây vẫn báo hiệu bận, xem ra bị cho vào danh sách đen rồi. Nhã Bửu dùng điện thoại gõ gõ đầu, cảm thấy bản thân mình thật ngu xuẩn, nhanh chóng lấy một chiếc điện thoại khác ra gọi, quả nhiên điện thoại liền thông, cuối cùng lại bị ngắt mất.

      Nhã Bửu ngạc nhiên nhìn di động, dãy số này hẳn là Bùi Giai biết, thế nào cũng lập tức ngắt rồi, sau đó Nhã Bửu ngẫm nghĩ, số điện thoại riêng của Bùi Giai chỉ có mấy người biết, nhìn thấy dãy số lạ chắc khẳng định là rồi.

      Nhã Bửu chỉ có thể thở dài.

      Cùng lúc đó, Bùi tiên sinh đen mặt đứng ở căn hộ riêng của Nhã Bửu.

      Nhã Bửu nằm ở trong phòng ngủ trằn trọc, rạng sáng, chờ trong nhà đều tắt đèn mới vụng trộm xuống lầu, lặng lẽ lái xe rời khỏi nhà họ Đường.

      mở cửa vào nhà, bị sặc bởi mùi khói, mùi khói này chứng minh Bùi Giai tới, Nhã Bửu vui mừng mở cửa phòng ngủ.

      Bên trong chỉ có thể dùng từ mây mù lượn lờ để hình dung.

      “Trời ạ, rốt cuộc là đã hút hết bao nhiêu điếu thuốc?” Nhã Bửu chịu được hỏi, tiến lên cầm điếu thuốc trong tay Bùi Giai, rồi sau đó nhanh chóng mở cửa sổ.

      Bùi Giai hất tung laptop trong tay, lạnh lùng nhìn Nhã Bửu.

      chịu nổi mùi khói thuốc ở trong phòng ngủ, ánh mắt khó chịu rơi lệ, kéo đến khu vực phòng bếp.

      “Bùi Giai, em, em xin lỗi.” Nhã Bửu ôm eo Bùi Giai, mượn chút hun khói để chảy nước mắt. Có điều mùi khói người Bùi Giai quá nồng, Nhã Bửu tự giác lui về phía sau.

      Động tác này ngờ chọc giận Bùi tiên sinh: “Sao, ghét bỏ ?”

      Cánh tay Bùi Giai vòng qua người Nhã Bửu, áp nằm xuống bàn ăn, hung hăng hôn.

      Sau lúc lâu qua , Nhã Bửu đỡ eo run rẩy đứng thẳng, từ mặt đất nhặt lên quần áo mặc vào, lại nhìn Bùi Giai, cài xong nút quần, đến sofa ngồi xuống.

      Nhã Bửu cố gắng bỏ qua thái độ tức giận của Bùi Giai, xoa xoa eo, chịu đựng đau nhức xoay người rót ly nước đem đến cho rồi ngồi xuống.

      Bùi Giai cầm lấy ly nước: “ coi ai ra gì” uống cạn một hơi, lại đưa ly trở về cho Nhã Bửu.

      Nhã Bửu ngoan ngoãn rót thêm một ly, nghiêng người đưa tới trước mặt Bùi Giai, nếu Bùi Giai tiếp tục nhìn về phía trước là có thể nhìn thấy hoang cảnh đẹp đẽ, ̉ áo Nhã Bửu mở rộng, từ góc độ này khuôn ngực đầy đặn lấp ló ẩn hiện.

      Kết quả Bùi Giai chỉ nhìn lướt qua, hèn mọn quay mặt, Nhã Bửu chút tức giận ngồi xuống cạnh , cổ áo mở rộng hở đến nửa bả vai.

      Bùi Giai lạnh lùng trầm mặc.

      Nhã Bửu nâng tay Bùi Giai lên : “Trước kia em từng nghe một ca khúc, trong đó có một câu thế này, “Tôi nhớ những nụ hôn và những ngón tay thoang thoảng mùi thuốc lá của ”, cảm thấy khó hiểu, sao có người lại nhớ đến mùi thuốc lá, tại em có thể hiểu rồi.”

      “Hiểu gì?” Bùi Giai hỏi lại.

      Nhã Bửu cũng ý thức được lời của Bùi Giai, nói: “Nếu sau này cai thuốc, em sẽ thỉnh thoảng nhớ đến .”

      Bùi Giai nghiêm cẩn nhìn thoáng qua , lại trơ mắt nhìn thò tay lên bàn trà, móc một điếu thuốc ra, đốt lửa, hút thuốc.

      Động tác này của Bùi Giai nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, rất đẹp.

      Lúc này cả người Nhã Bửu còn một chút sinh khí, chỉ có thể dè dặt cẩn trọng rút lấy điếu thuốc kẹp ở trong tay , dập tắt, động tác được làm chậm, Bùi Giai cũng ngăn cản, trong lòng Nhã Bửu thoải mái rất nhiều. dạng chân leo lên người Bùi Giai, ngón tay nhàng vuốt ve bờ môi .

      Đôi môi của Bùi Giai rất đẹp, nhịn được cúi đầu hôn.

      phối hợp chỉ lãnh đạm nhìn , mãi cho đến khi hôn nổi nữa, ngượng ngùng ngẩng đầu.

      “Nhã Bửu, sex cũng thể giải quyết được vấn đề, cho dù đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, nó chỉ là loại giải pháp tạm thời.”

      “Vậy vừa rồi ... em còn cho rằng. . . . . .”

      “Đó là thú tính và dục vọng, tại là nhân tính.” Bùi Giai .

      Nhã Bửu cho rằng Bùi Giai vừa rồi khi dễ mình, phát tiết quá liền tính là tha thứ, làm nửa ngày mệt đến chết khiếp, kết quả xem như vô ích rồi. Trong lòng Nhã Bửu nguyền rủa Bùi Giai, dám đem người, thú, phân ̣nh ràng như vậy.

      “Thế bây giờ người đã tỉnh táo rồi người muốn thế nào?” Nhã Bửu hỏi.

      vốn là ̣nh dạy cho một bài học nhưng xem ra bây giờ rất đáng thương, vừa trắng vừa mềm, đôi mắt mong manh yếu đuối, cũng có chút đành lòng, huống chi Nhã Bửu cũng đã cự tuyệt người kia, dùng hai ngón tay nâng cằm : “Theo ý của em vậy?”

      Nhã Bửu nũng nịu nịnh nọt nói: “Muốn thỉnh bệ hạ xóa tiểu nhân ra khỏi list đen trong điện thoại.”(1)

      Bùi Giai bất động.

      “Hôm nay Hoàng thượng chuyện với ta ngày, ta hoàn toàn nhận thức được, ta sai rồi. ngày nghe giọng của người, trái tim ta cảm thấy bứt rứt. Chắc người biết, ta vì người mà chuồn ra đây mém nữa là té cầu thang, lúc ta vào nhà, cảm giác được người ở trong phòng, lúc đó trong lòng ta thật sự vui mừng, so với đêm động phòng hoa chúc khác bao nhiêu.”(2) Nhã Bửu đáng thương cầm tay Bùi Giai kéo lên vuốt ve gương mặt mình, thầm nghĩ, xin Chúa hãy tha thứ cho phóng đại của .

      (1), (2) Ở đoạn này nữ chính nhập vai diễn xuất.

      Hiển nhiên Bùi Giai phớt lờ, rút bàn tay quay đầu lại muốn cầm hộp thuốc.

      “Thân thể tốt, đừng hút thuốc nữa có được ?” Nhã Bửu chắn tay Bùi Giai.

      Bùi Giai nhìn , cũng nhìn thẳng vào mắt : “Em biết hôm nay ra câu đó là em làm tổn thương , nhưng William là con trai của bạn thân mẹ em, em sợ ta về nhà mách lẻo, Bùi Giai, em biết sai rồi.”

      Sắc mặt Bùi Giai dịu hơn một chút.

      Nhã Bửu ngừng cố gắng: “Hôm nay phải em muốn cùng ta, là mẹ ép buộc em.”

      “Vì vậy, trước khi chúng ta công khai quan hệ, chỉ cần mẹ em bức em là em cùng người đàn ông khác ở chung? Lý do đều có sẵn?” Bùi Giai trào phúng giận dữ.

      Nhã Bửu bỗng nhiên hiểu rõ nguyên nhân vì sao Bùi Giai tức giận.

      “Chờ Mỹ Bảo trở về, em sẽ nói rõ với chị ấy, công khai quan hệ của chúng ta, được ?” Nhã Bửu nũng nịu.

      “Em ?” nhìn .

      Nhã Bửu trịnh trọng gật đầu: “Dạ.”

      Bùi Giai đứng dậy cầm hộp thuốc lá và bật lửa ném vào thùng rác.

      Động tác này của rất đẹp.

      Sáng sớm, Nhã Bửu tỉnh lại nhờ chuông báo thức, mơ mơ màng màng cầm lấy di động, thấy mặt ghi là năm giờ, nhanh chóng đứng lên.

      “Sớm vậy?” Bùi Giai đưa tay khoát ngang hông Nhã Bửu, ép Nhã Bửu xuống giường kéo về: “Hôm nay là chủ nhật, ngủ tiếp lát.” hôn khuôn mặt .

      được. Em phải về nhà, mẹ thức dậy mà thấy em sẽ truy hỏi.” Nhã Bửu có lỗi nhìn Bùi Giai, có loại cảm giác chột dạ, trái ôm phải ấp thật sự hưởng thụ.

      Bùi Giai đại khái hiểu chuyện, đứng dậy rửa mặt: “ đưa em về.”

      Nhã Bửu phản đối được, Bùi Giai tuyệt đối đồng ý để rạng sáng năm giờ tự mình lái xe.

      Đêm qua vì quá số ruột nên Nhã Bửu tùy tay cầm lấy chìa khóa xe, đúng lúc lấy nhầm chìa khóa, chiếc xe màu tím phù phiếm trang trí như một bà hoàng.

      Lúc Bùi Giai nhìn thấy chiếc xe, khóe mắt nhịn được híp lại, thoáng nhìn , tiếng động khinh bỉ: “ kêu người tu sửa lại xe cho em.” Đây là câu trần thuật.

      Nhã Bửu nhanh chóng giải thích: “Đều là do út của em.”

      Bùi Giai là người luôn luôn độc chiếm dục vọng, đến cả người nhà cũng tha: “Lần sau rồi nói.”

      “Đêm qua là do em sốt ruột.” Nhã Bửu làm nũng.

      Bùi Giai chở Nhã Bửu đến ngã tư đường, tài xế lái xe tới chờ ở đó. Nhã Bửu hôn hôn Bùi Giai, hai người lại triền miên vài phút.

      Tình cuồng nhiệt chỉ cần tách biệt vài ngày khiến bạn nhung nhớ.
      tieunai691993, PoohtranHale205 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36


      Hôm sau, hai người gặp mặt lại ứng với câu: “Tiểu biệt thắng tân hôn”(1), Nhã Bửu chỉ cảm thấy, ngày mai nhất ̣nh sẽ bị chỉ đạo nghệ thuật mắng nữa.

      (1) Nhiều người dùng cách “tiểu biệt thắng tân hôn” để chỉ việc xa cách chút, mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn. ràng, trong đời sống tình dục, việc cách xa nhau mang lại nhiều cảm xúc mới mẻ. Thế nhưng, việc tận dụng triệt để cơ hội này hề đơn giản.

      đem khuôn mặt của mình áp sát ngực , ngón tay nhàng vuốt ve: “Ngày đó, đến cửa hàng trang sức làm gì?”

      Đương nhiên là mua đá quý rồi, đưa cho ai kỳ thực mới là điều Nhã Bửu quan tâm.

      Bùi Giai “hừ” lạnh tiếng, trả lời.

      Nhã Bửu cúi đầu dán sát ngực Bùi Giai, cắn cái.

      “Đường Nhã Bửu, em cầm tinh con chó?”

      “Ai bảo .” Nhã Bửu ôm cổ Bùi Giai, biểu cảm hờn dỗi.

      “Đương nhiên là đến đó mua trang sức rồi.” Bùi Giai .

      “Em muốn xem thử.” Nhã Bửu vui mừng ngồi dậy, có người phụ nữ nào là thích đồ trang sức.

      “Của nhà thiết kế Phóng Ái.” Bùi Giai bổ sung thêm.

      “Wow.” Đôi mắt Nhã Bửu bừng sáng: “Mau, mau cho em xem.” Nhà thiết kế Phóng Ái vô cùng khó tính, khó có thể mời được ta.

      “Để ở tủ sắt Hoàn Cầu rồi.” Bùi Giai đem đệm sau lưng lấy xuống, tính toán nằm ngủ.

      “Sao chứ?” Nhã Bửu hoài nghi: “Vậy sao còn muốn với em?”

      Bùi Giai chau mày: “Là em tự hỏi.”

      tội lỗi, Đường tiểu thư nãy giờ ́ gắng giả vờ ngoan ngoãn, lúc này hung hăng đá Bùi tiên sinh cước.

      “Chẳng lẽ em muốn ngay bây giờ cầu hôn em?” Bùi Giai từ phía sau lưng ôm Nhã Bửu, khẽ cười .

      “Hừ.” Nhã Bửu giận dữ thở dài: “Em muốn ngủ.”

      Chủ nhật tuần này là sinh nhật của mẹ Bùi Giai, hàng năm đều được tổ chức long trọng, vài chục năm nay luôn luôn như thế.

      Bà Đường ghét nhất điểm này, từ trước đến giờ hai vị phu nhân mặc sức cạnh tranh, có điều bất phân thắng bại. Năm nay Bà Đường đặt vé bay đến Nam Cực, chủ nhật này đương nhiên thể tham dự.

      Mỹ Bảo lúc này còn phiêu du biển, ông chủ của tập đoàn Trường Thiên, Đường Húc cũng ít khi tham gia, dĩ nhiên nhị tiểu thư nhà họ Đường phải đứng ra thay mặt.

      Hai năm trước kỳ thực cũng rơi vào tình huống này, Nhã Bửu tìm đủ mọi cách để vắng mặt.

      Nhưng tình hình năm nay có chút đặc biệt, nếu là năm rồi, như cũ từ chối. Nhà họ Bùi chính thức gửi thiệp mời đến, Đường Nhã Bửu thông qua trợ lý đáp lễ, nói xin lỗi, vì hôm đó có chuyện quan trọng phải rời khỏi thành phố H.

      Nhã Bửu len lén liếc Bùi Giai cái, năm nay cùng Bùi Giai kết giao, đặc biệt muốn tham gia, luôn có loại cảm giác xấu hổ, giống như con dâu gặp mặt cha mẹ chồng nhưng lại thể xác định thân phận.

      Lúc này Bùi Giai mực nhìn thẳng Nhã Bửu, đeo chiếc kính gọng vàng, biểu cảm nghiêm cẩn cùng vẻ tuấn tú khiến cho lo lắng.

      Nhã Bửu ôm eo Bùi Giai, hai tay dọc theo cổ trượt xuống hai bên ngực: “ cận à?” Nhã Bửu hỏi. Bởi vì đôi mắt ở dưới lớp kính rất khó nắm bắt biểu cảm.

      Bùi Giai gỡ mắt kính xuống, day day mi tâm: “.”

      “Vậy sao còn muốn đeo?” Nhã Bửu thể lý giải, người ta mang kính cũng chỉ xem như là đồ trang sức mà thôi.

      Bùi Giai quay đầu nhìn người trong lòng, cười : “Nếu đeo kính, người nào đó lại tự ý đeo cho thì sao?”

      Nhã Bửu đột nhiên hiểu được: “Thì ra biết mình đeo kính rất đẹp, cố ý dụ dỗ người khác.”

      thực tế, mỗi lần Bùi Giai đeo kính là bởi vì nó có thể che lấp cảm xúc của .

      “Cả ngày hôm nay em lo lắng điều gì?” Bùi Giai nhéo nhéo mũi .

      biết em có tâm , vậy mà chịu hỏi sớm?” Nhã Bửu vờ tức giận.

      “Khuôn mặt em thay đổi quá nhiều biểu cảm, còn tưởng rằng em cố ý tỏ vẻ đáng , làm thế nào có thể đập tan đây?”

      “Bùi Giai, Bùi tiên sinh, đừng nói là biết em phiền não cái gì?” Nhã Bửu chống nạnh .

      “Đại khái là chủ nhật này có người muốn trốn khỏi thành phố H, lại sợ đồng ý?”

      Từ giọng nói của Bùi Giai, Nhã Bửu nhìn ra được cảm xúc của , ngẩng đầu ôm chặt ̉ , áp sát gò má hôn một cái: “Thơm quá.”

      “Thơm, như nào?” Bùi Giai dời laptop qua một bên, xem ra thể chuyên tâm làm việc rồi.

      “Tựa như thịt Đường Tăng.”

      Hành động này ràng khiến Bùi Giai sung sướng, thở dài tiếng, : “Chủ nhật này em muốn tham gia cũng ép. Chỉ sợ thể cùng em. Nhã Bửu, tâm tư của em có thể thông cảm, mấy năm nay người nhà của em đều như thế, nếu năm nay em đến, tin đồn nhảm có thể lan truyền nhanh hơn, sau khi mẹ em trở về, liệu em có ứng phó được ?”

      Nhã Bửu gật gật đầu, Bùi Giai quả hổ danh là người hiểu biết, tâm tư của đều bị đoán trúng. Mẹ là loại người gì đều hiểu rõ, mặc dù trước đây rất đau đầu vì tính cách này của bà, nhưng nhận thức quá mạnh mẽ như bây giờ.

      Chiều thứ sáu, Bùi Giai còn đặc biệt gọi điện cho Nhã Bửu, chủ nhật ra sân bay tiễn .

      Sau khi nghe lời Bùi Giai dặn dò, Nhã Bửu liền bay đến bờ biển nghỉ phép.

      Tự nhiên Nhã Bửu phát hiện nơi này rất chán, đêm qua Bùi Giai gọi điện hỏi thăm, hai người nấu cháo điện thoại một hồi mới cúp máy.

      Nhã Bửu càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, dường như Bùi Giai muốn giựt giây để chơi. Hơn nữa sáng nay Bùi Giai cũng thèm gọi điện thoại.

      Nhã Bửu nhớ về thành phố H, một thành phố bình yên ngột ngạt, nhớ về Bùi Giai, một người đàn ông luôn liều mạng chăm sóc .

      Càng nghĩ Nhã Bửu càng yên lòng, Bùi đại thiếu gia tuổi còn nhỏ, qua vài năm nữa thì danh xưng “thiếu gia” còn thích hợp, mà người ngoài nhìn vào, rất nhiều gia ̀nh muốn con gái họ được gả cho Bùi Giai.

      Nhã Bửu ý thức được trách nhiệm phải bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ của mình, quyết tâm bay trở về. gọi vài cú điện thoại, sắp xếp mọi thứ.

      Trở lại thành phố H vào giữa trưa ngày chủ nhật. Bên trong nhà họ Đường, thợ trang điểm, nhà thiết kế, bọn họ đều chờ .

      Buổi tối, chiếc Bentley chạy vào, Nhã Bửu mỉm cười chào hỏi: “Chú út.”

      Chú út Diệp Sênh hướng về phía Nhã Bửu huýt sáo: “Òa, chú út nói này, lần sau cháu đừng gọi chú khẩn cấp như vậy, thật mất mặt.”

      Nhã Bửu liếc xéo Diệp Sênh, Diệp Sênh lập tức ỉu xìu, thật chịu nổi người như chút út, đã bốn mươi tuổi rồi cơ.

      Tiệc sinh nhật của Bùi phu nhân tổ chức ở biệt thự ven biển nhà họ Bùi, Nhã Bửu kéo kéo cánh tay Diệp Sênh, vừa mới vào đã nhìn thấy một người con gái gác tay khuỷu tay Bùi Giai.

      Nhã Bửu cảm thấy hơi sốc. sớm đoán được đại khái Bùi Giai phải tháp tùng người bạn ở cạnh, có lẽ là trợ lý hoặc là nhân viên ở phòng PR, nhưng tuyệt đối ngờ —— người này lại là Úc Như Luân, mối tình đầu của Bùi Giai.

      Nhã Bửu ngay lập tức hiểu vì sao Bùi Giai muốn rời khỏi thành phố H. Lúc này hoàn toàn quên mất mình nên làm gì.

      Ánh mắt Nhã Bửu và Bùi Giai chạm nhau chưa tới giây, liền hừ lạnh hất đầu.

      “Cháu sao thế?” Diệp Sênh quan tâm nghiêng đầu hỏi.

      có gì.” Ánh mắt của Nhã Bửu vừa vặn hướng về phía đối diện, đối phương trông thật thanh lịch.

      chột dạ, áy náy, Bùi Giai giỏi lắm.

      Khuôn mặt Nhã Bửu biến sắc, sau đó cười ngọt ngào: “Dì, chúc dì sinh nhật vui vẻ.”

      Bà Ninh Luyện mỉm cười đồng thời liếc nhìn chồng mình, trong mắt bà hiện lên vẻ kinh ngạc: “Nhã Bửu, cám ơn cháu.”

      Ánh nhìn kinh ngạc của bọn họ khiến cho Nhã Bửu cảm thấy hoảng loạn.

      Chú út Diệp Sênh nhanh chóng hòa mình vào buổi tiệc.

      “Nhã Bửu, phải là em chơi rồi sao?” Lang Kỳ Phương gọi ở phía sau.

      “Em mới trở về.” Nhã Bửu .

      Quế Giai Mẫn đứng ở một bên len lén nhìn Nhã Bửu, tuy rằng Nhã Bửu ăn mặc đơn giản nhưng nhan sắc của lại quá nổi bật.

      Làn da trắng nõn cùng với đường cong tuyệt mỹ, người Nhã Bửu toát ra một loại khí chất kiêu sa.

      Quế Giai Mẫn cúi đầu nhìn, trừ bỏ tay Đường Nhã Bửu là một chiếc nhẫn kim cương, ngoài ra còn món trang sức nào khác, có điều khí chất quý tộc vẫn vây quanh . Quế Giai Mẫn sờ sờ món trang sức cần cổ mình, là món đồ của nhà tài trợ cho mượn, giá trị ngàn vạn, đứng cạnh với Đường Nhã Bửu cũng nổi bật bằng. Quế Giai Mẫn tìm cớ lấy rượu, sau đó ta biệt tăm.

      Đằng sau có tiếng bĩu môi: “Người con gái cạnh Bùi đại thiếu gia có lai lịch thế nào?”
      Poohtran, Hale205Phong nguyet thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37


      Nhã Bửu và Lang Kỳ Phương nhìn qua, người bên cạnh còn đáp: “Đó là mối tình đầu của Bùi Giai, vừa mới về nước, là phó tổng giám đốc mới nhậm chức.”

      “Chị Kỳ Niệm.” Nhã Bửu quay đầu chào hỏi người chuyện.

      “Xinh đẹp, giỏi giang, so với Mỹ Bảo đúng là ngang tài ngang sức.” Lang Kỳ Phương tùy tiện : “Chẳng lẽ Bùi đại thiếu gia vì này mà cự tuyệt những người phụ nữ khác?”

      có người trả lời, cũng có thể là đồng ý.

      “Haiz, mối tình đầu, đây có phải là điều mà người ta thường nói , tình cũ rủ cũng tới?” Có người hỏi.

      “Ai biết được?” Kỳ Niệm nhíu mày: “Dì của tôi rất xem trọng chuyện này.” Kỳ Niệm là chị họ của Bùi Giai, so với lớn hơn tuổi, nổi tiếng là người ủng hộ chủ nghĩa độc thân.

      Bà Ninh Luyện rất xem trọng Úc Như Luân, năm đó Bùi Giai vì Úc Như Luân mà trở nên sa đọa phóng túng, cả hai nhau thể tách rời, tuy rằng lý do chia tay là tính cách trái biệt. Đó là chuyện của thời thanh xuân, tại cả hai đều đã trưởng thành, lần nữa tái hợp phải là có khả năng. Huống chi, bà rất thích Úc Như Luân, gái này tuy rằng xuất thân giàu có nhưng mà hào phóng, giỏi giang.

      Nhã Bửu yên lặng nhìn bà Ninh Luyện trò chuyện cùng Úc Như Luân, trong lòng phảng phất ảm đạm. vừa ̣nh ra ngoài hoa viên giải sầu, kết quả nhìn thấy Bùi Giai tay cầm ly rượu tới.

      Nhã Bửu nhanh chóng nghiêng người lướt qua, khó khăn tránh thoát Bùi Giai. tặng một cái liếc mắt, đầu cũng thèm quay lại, tiếp tục bước vào đại sảnh.

      Trong phòng nghỉ, Nhã Bửu trốn ở sau rèm cửa sổ, cởi giày cao gót ngồi lên cửa sổ sát đất, mắt nhìn bên ngoài.

      “…” Rèm cửa sổ bị kéo, có giọng nói xa lạ vang lên.

      Nhã Bửu ngẩng đầu thoáng nhìn người kia.

      Người đó : “Được chứ?”

      Thềm cửa sổ rất rộng, đủ chứa hai người.

      Nhã Bửu nhìn nhìn người đàn ông ở trong bóng đêm, gương mặt ta rất đẹp, Nhã Bửu rụt chân nhích người qua.

      “Thank you.” Steve kỳ thực tài nào hiểu nổi phụ nữ Châu Á, nhưng gái trước mặt lại rất thu hút.

      Steve ̣nh tiến thêm bước, cửa phòng nghỉ lại bị mở ra.

      Bùi Giai trực tiếp đến trước mặt Nhã Bửu, ngồi xổm xuống để chân dẫm lên đầu gối mình, thay mang giày vào.

      nghĩ tới chủ nhà phục vụ rất chu đáo.” Nhã Bửu quay đầu hướng về phía Steve chớp mắt, thích mùi nước hoa người Steve, vì vậy chỉ có thể nói lời xin lỗi rời .

      Hai người vừa khỏi cửa, Úc Như Luân dường như gấp gáp tìm người. Nhã Bửu cảm nhận được nguy hiểm, Bùi Giai ràng muốn đem ra làm lá chắn, nhanh chóng về phía trước bước: “Dì Trương.”

      Dì Trương tìm toilet, bị Nhã Bửu thân thiết kéo tay, đường kéo đến toilet. Lúc cùng sóng bước, chỉ kịp nghe được nói chữ: “S…”

      Là Sorry sao? Nhã Bửu lắc lắc đầu, chắc phải.

      Mãi sau đó Nhã Bửu mới biết đáp án. Nam nữ đứng ở đài hưng phấn : “Cuộc đấu giá kế tiếp sẽ là bữa ăn tối cùng với các doanh nhân nối tiếng ở thành phố H.” Người chủ trì thông báo thời gian và ̣a điểm, cùng với tên họ của mười vị doanh nhân nổi tiếng, ai nấy đều rất đẹp trai, người nào chưa lập gia ̀nh thì có quyền tham gia.

      Nhã Bửu đứng ở đằng xa, thế mới biết chữ “S” kia có là có ý gì.

      Lúc Bùi Giai nhìn về phía Nhã Bửu, thờ ơ cầm ly rượu sâm banh trong tay, cho dù tối nay có tiết mục này, Nhã Bửu cũng có cơ hội ở cùng Bùi Giai.

      Úc Như Luân đại khái nghe được tin tức từ bà Ninh Luyện, cuối cùng lấy 10 vạn ra đấu giá, khi người chủ trì tuyên bố thành giá, mọi người ở đây đều tỏ vẻ hâm mộ ta.

      Lúc này, Nhã Bửu ngồi vào xe lái về hướng nhà họ Đường, còn chú út Diệp Sên cũng quản, chú út sớm ôm eo mỹ nhân ngao du rồi.

      Nhã Bửu nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên trong xe, tùy ý đụng tới. Mãi cho đến khi tắm rửa ra, mới nhìn thấy cuộc gọi thứ hai.

      So với lúc trước, Đường tiểu thư nhận lỗi chân thành và sợ hãi, thái độ Bùi tiên sinh lúc này quả thực như thêm dầu vào lửa. Nhã Bửu dứt khoát đem số điện thoại của Bùi Giai bỏ vào sổ đen.

      Lúc bỏ chặn số điện thoại của , tin nhắn nhận được chỉ gọn lỏn: “Nhã Bửu, chúng ta cần chuyện, chờ em ở căn hộ riêng.”

      Tối nay, tâm trạng tốt, tắt máy ngủ.

      Sáng sớm hôm sau thức dậy, chuyện đầu tiên là khởi động điện thoại ra xem, kết quả cũng thèm nhắn tin cho , Nhã Bửu hít sâu hơi, xuống lầu ăn điểm tâm.

      Buổi chiều lại nhận được tin nhắn của , chỉ biết khó khăn thở dài: “Có việc phải sang nước hai tuần, khi về chúng ta sẽ nói chuyện.”

      Kỳ thực chuyện đó cũng có gì to tát, Nhã Bửu tuyệt đối tin tưởng Bùi Giai, chỉ là ghét bị mất mặt, nếu chịu dụ dỗ , chậm nhất sáng nay có thể hòa lại như lúc ban đầu, nhưng mà đáng tiếc lại xem trọng công việc hơn, mâu thuẫn hiển nhiên trở nên gay gắt.

      Thứ sáu, bà Đường cuối cùng cũng trở về thành phố H, nhìn thấy Nhã Bửu liền hỏi: “Con đến tham dự tiệc sinh nhật của bà ta?”

      Nhã Bửu gật gật đầu: “Cha mẹ có ở đây, con lại ở nhà, sao thể ?”

      Bà Đường có thâm ý khác lườm Nhã Bửu, sau khi thay quần áo thì bà mới tán gẫu cùng : “Trước ngày hôm đó phải con cũng rời khỏi thành phố H sao?”

      Nhã Bửu bị hỏi thì á khẩu trả lời được, vốn là biết dối.

      Bà Đường nghĩ Nhã Bửu quá mức nan kham, chỉ hời hợt hỏi: “Con ̣nh ở đây luôn sao?” Một tuần nay Nhã Bửu cũng về căn hộ riêng.

      phải, tuần này con có lịch diễn, tuần sau con lại trở về.” Nhã Bửu nũng nịu , cho dù vì Bùi Giai, cũng cường ngạnh giữ gìn cho bản thân một gian độc lập, lúc trước phải vất vả lắm mới thuyết phục được mẹ cho chuyển ra ngoài.

      Buổi tối, Nhã Bửu kiểm tra tin nhắn điện thoại, vẫn là tin nhắn của mấy ngày trước.

      Trước đây có tin đồn, Bùi đại thiếu gia có thói quen dỗ dành bạn , những bạn gái cũ của bởi vì tính cách cáu kỉnh nên cuối cùng kết thúc quan hệ.

      Trái tim Nhã Bửu nặng trịch, nếu chịu buông tay thì có phải chuyện tốt ?

      Thứ hai, Nhã Bửu tập múa xong, vừa đến bãi đỗ xe chỉ thấy đèn xe đối diện lóe sáng, Bùi Giai từ xe bước xuống, bọn họ đứng đối diện nhau, Nhã Bửu cơ hồ cảm nhận, dường như đã thế kỷ rồi mới gặp lại .

      Nhã Bửu rất muốn phớt lờ Bùi Giai, nhưng mà lại cảm thấy hành động này quá trẻ con, nên tập trưởng thành để xử lý, thể hòa hợp thì hẳn trở thành kẻ thù. Vì vậy, đứng chờ tại chỗ, mãi cho tới khi bước đến gần.

      mặt Bùi Giai nổi đầy gân xanh, khuôn mặt hốc hác. Mị lực giảm, ngược lại càng khiến cho lồng ngực thương tâm.

      “Vẫn còn giận sao? Nhã Bửu, em thể nào trưởng thành nổi.” Cách Bùi Giai nói chuyện giống như cố tình gây với .

      phải chúng ta cần chuyện sao?” Nhã Bửu mở cửa xe: “ nói ̣a điểm, em lái xe tới.”

      cần kiêng kị nơi công cộng rồi sao?” Bùi Giai hỏi, có phần mỉa mai.

      Nhã Bửu học động tác nhíu mày của Bùi Giai, rõ ràng là Bùi đại thiếu gia biết cách dỗ dành người khác: “Được, có chuyện gì chúng ta sẽ nói trong điện thoại.” Nhã Bửu muốn ngồi vào xe nhưng lại bị Bùi Giai kéo mạnh cổ tay.

      Tuy rằng Nhã Bửu đậu xe ở một nơi hoang vắng, nhưng đây phải là nơi để bọn họ cãi nhau.

      “Nhã Bửu, chiến tranh lạnh gần tuần, em thích tiếp tục lãng phí thời gian?” Bùi Giai hỏi: “Đây là ý gì?”

      “Em nghĩ rằng muốn dỗ dành em? Nếu phải em bỏ số điện thoại của vào sổ đen, hà cớ gì phải làm như thế, cũng cần lãng phí thời gian tổn thương nhau đến tuần? Còn em, em ̣nh biến mâu thuẫn này trở thành vô hạn?” Bùi Giai lôi kéo cổ tay Nhã Bửu buông.

      Nhã Bửu tránh thoát được, chỉ cảm thấy tay đau, có người nhìn qua bên này, cho nên ngửa đầu hỏi: “Nhất định phải ở chỗ này tranh cãi?”

      “Vào xe chở em về nhà, sáng sớm ngày mai đưa em làm.” Bùi Giai buông tay Nhã Bửu.

      Nhã Bửu bị hành động của Bùi Giai chọc cười, cho rằng đã tha thứ cho rồi sao? Nhưng Bùi Giai quả thật là điểm yếu của , chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào.

      “Sau này đừng tới đoàn múa nữa có được ?” Nhã Bửu tức giận .

      “Lúc đoàn múa của em tìm nhà đầu tư, có biết bao nhiêu nịnh bợ, tại em tính qua cầu rút ván?” Bùi Giai phản pháo trào phúng.

      Nhã Bửu tâm phục khẩu phục Bùi Giai, bị đánh bại bằng lời nói, thâm sâu cho rằng, lần sau nếu tìm một người bạn trai, chắc chắn đừng tìm một người hoạt ngôn.(1)

      (1) Người có tài ăn nói.
      tieunai691993, Hale205Phong nguyet thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38


      Vừa vào cửa, Bùi Giai đã cởi áo sơ mi vào phòng tắm, đồng thời : “Nhã Bửu, em gọi điện thoại kêu đồ ăn .”

      vừa ̣nh cầm điện thoại bấm số nhưng lập tức phản ứng lại, dựa vào cái gì phải nghe lời chứ, sau đó ngồi lỳ ở sofa.

      Bùi Giai tắm rửa ra, tóc còn nước, nhìn là biết chưa gọi điện thoại rồi, bấm số gọi ra ngoài.

      “Giúp lau khô tóc.” Bùi Giai cầm khăn lông đưa cho Nhã Bửu.

      Nhã Bửu tức giận hất đầu, thèm cử động.

      Bùi Giai miễn cưỡng lau tóc, tóc ướt sũng có phần hỗn độn nhưng vẫn làm mất vẻ đẹp trai vốn có.

      Lúc này Nhã Bửu thâm hận nhìn Bùi Giai, vẻ đẹp của thuộc diện góc chết, chỉ có thể cúi đầu nhìn chân.

      “Nhã Bửu, em thật sự muốn chia tay ?” Bùi Giai nghiêng mặt đơn độc ngồi xuống ghế sofa.

      Chia tay? từng nghĩ tới điều này vô số lần, nhưng mà mỗi lần nghĩ tới đều cảm thấy luyến tiếc.

      “Trầm mặc tức là phủ định sao?” Bùi Giai lại hỏi.

      Nhã Bửu vẫn lên tiếng.

      muốn chia tay, hà tất phải lãng phí thời gian, vài câu khó nghe đả thương người khác, chẳng lẽ rất có lợi để duy trì tình cảm?” Bùi Giai phân tích.

      Nhã Bửu phiền muộn im lặng nhìn Bùi Giai, chặn số điện thoại của thì cho là cố ý gây ? hận mình năm đó vì sao lại chọn múa ba lê, thà bỏ nhiều năm học ngữ văn, về phần lý luận còn có thể phản bác .

      Bùi Giai nhìn Nhã Bửu bĩu môi, thật sự cảm thấy đáng , nhích người qua ôm : “Tất nhiên, khơi thông vẫn là điều cần thiết, em vẫn có thể ra bất mãn của mình, nếu hợp lý sẽ tự nhiên cải thiện.”

      Nhã Bửu tiếp tục im lặng.

      “Em biểu hiện như vậy là muốn chia tay, lại cự tuyệt nói chuyện, là ý tứ gì?” Bùi Giai tuy rằng đặt câu hỏi nhưng cũng chờ đợi Nhã Bửu trả lời: “Muốn dỗ dành em sao? Được rồi, chỉ cần đưa điện thoại cho Vic, ngày nào cũng nhờ cậu ta nhắn tin: “ sai rồi, tha thứ cho ”, như vậy đã đủ thành ý chưa?”

      Nhã Bửu giận đến phát run, chẳng lẽ phải cảm kích việc sai bảo Vic làm? Nhã Bửu khỏi cười lạnh: “Được thôi, vậy chẳng thà em quen với Vic.”

      “Cho dù Vic thay làm những chuyện này em cũng thể biết. Thế nào? Có phải chỉ cần nhắn tin mà trở về, em vẫn chịu tha thứ cho ?” Bùi Giai ép hỏi.

      Đương nhiên !

      “Vì vậy chúng ta nên giáp mặt trao đổi thì mới có thể giải tỏa tâm trạng lẫn nhau. công tác hai tuần, vì muốn sớm trở về dỗ dành em mà phải làm việc suốt 12 tiếng mỗi ngày. Bên kia còn có số việc chưa xử lý, tuần sau lại phải bay sang.” Bùi Giai day day mi tâm.

      “Ai bảo trở về?” Nhã Bửu khẩu thị tâm phi , kỳ thực đáy lòng tha thứ cho rồi.

      Bùi Giai chuyện, dùng ánh mắt trầm mặc nhìn .

      “Ngày đó dùng cơm với Úc Như Luân.” Bùi Giai cúi đầu hôn lên gò má Nhã Bửu, mùi hương xa cách lâu vây quanh chóp mũi , bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết.

      Được rồi, Đường tiểu thư thừa nhận đã tha thứ cho Bùi tiên sinh sáu phần: “Ngày giựt giây để em rời khỏi thành phố H, có phải muốn nối duyên với mối tình đầu?” Nhã Bửu thẹn thùng thấp giọng dựa vào vạt áo Bùi Giai.

      “Sau này cảm thấy ấy hợp nên mới quay lại tìm em?” Nhã Bửu tiếp tục bổ sung.

      “Tốt nhất em nên đổi nghề làm biên kịch, đầu tư cho em, thế nào?” Bùi Giai nâng cằm Nhã Bửu lên : “Dám chừng phim của em sẽ đạt tỉ lệ người xem rất cao.”

      “Vậy giải thích thế nào?” Nhã Bửu đẩy tay Bùi Giai, oán hận .

      ấy biết cách làm mẹ vui vẻ, mẹ lại rất thích ấy. danh nghĩa hiện tại vẫn còn độc thân, mẹ muốn giới thiệu bạn gái cho con trai, chẳng lẽ được?”

      Nhã Bửu ngẫm nghĩ muốn gật đầu.

      “Cuộc đời mẹ gần như thiếu thốn thứ gì, hàng năm vào sinh nhật bà, mọi người trong nhà đều muốn bà vui, bà muốn Úc Như Luân trở thành bạn của , lại có lý do thoái thác. Tất nhiên, nếu có bạn , bà cũng ép buộc.” Bùi Giai tiếp tục .

      Nhã Bửu bị lời nói của Bùi Giai đâm thủng tim gan.

      “Chuyện này nếu em biết được sẽ thoải mái, lúc em muốn rời khỏi thành phố H, đương nhiên thể phản đối. Có điều, em quá mẫn cảm, phát được khác thường nên quay về, cũng vạn phần cao hứng. thời đối thủ của quá nhiều, nghĩ rằng em xem xét lại mối quan hệ của chúng ta. Hôm đấu giá đã gợi ý cho em, nhưng em lại mặt lạnh đứng ở bên. Nhã Bửu, lúc này mới cảm nhận được ở trong lòng em kỳ thực , hoặc là tình cảm của đủ để em cho danh phận.” Bùi Giai nghiêm cẩn.

      Trong đầu Nhã Bửu hừ lạnh, Bùi đại thiếu gia thủ đoạn, kỹ năng trả đũa người khác cũng rất cao, còn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu , nếu công khai quan hệ, có chuyện với Úc Như Luân.

      lại mất hứng vì em muốn giấu diếm quan hệ phải ? Rõ ràng là đồng ý cho em thời hạn 3 tháng, sao bây giờ lại vì chuyện này mà vui?” Nhã Bửu bất mãn.

      Bùi Giai nghĩ nghĩ, gật đầu : “Là do xử lý theo cảm tính, hành động quá mức ngây thơ, xin lỗi.” Lúc ra câu này, kỳ thực Bùi Giai hơi ngạc nhiên, thể nghĩ tới sau nhiều năm như vậy, bản thân còn có thể dùng từ “ngây thơ”.

      Những người nhau vốn dĩ cũng cần tới quá trình, có đôi khi họ phải trả giá đắt, ngược lại cảm thấy mình quá mức nhạy cảm: “Được rồi, xem như là thành khẩn, bản nương sẽ tha thứ cho .”

      “Ngoan.” Bùi Giai dùng lực bế Nhã Bửu lên đùi.

      “Nhưng rõ ràng là trong khoảng thời gian đó rất ít gọi điện và nhắn tin cho em.” Nhã Bửu rối rắm nói: “Có lúc em nghĩ chúng ta chia tay rồi.” Nhã Bửu bĩu môi.

      Bùi Giai tựa đầu xuống hôn môi : “ chưa bao giờ có ý ̣nh chia tay.”

      Mặc kệ là hay giả, sự ngọt ngào lúc này đủ khiến cho Nhã Bửu say khướt rồi.

      “Tất nhiên, nếu sau này em dám chặn số điện thoại của , sai Vic cách nửa giờ spam điện thoại em một lần.” vuốt ve bầu ngực nói.

      Nhã Bửu chặn tay Bùi Giai, tuy rằng đã tha thứ cho nhưng cũng còn tâm trạng: “Em đương với Vic. dám sai Vic làm chuyện này thì chết với em.”

      rút ngắn khoảng cách với , sờ cằm suy xét: “Tốt nhất là đừng cho vào danh sách đen.”

      “Bùi Giai!” Nhã Bửu hét to vào lỗ tai Bùi Giai, đáng tiếc Bùi Giai đã nhanh trí trốn .

      “Còn nữa, em hy vọng trong thời gian công tác vẫn phải gửi tin nhắn cho em? Chẳng thà làm tốt công việc rồi trở về bên em sớm tốt sao?” Bùi Giai hỏi: “Đừng bảo với là em thích cả hai phương thức, ngày cũng chỉ có 24 giờ, nhiều tiền cũng mua được nhiều thời gian.”

      Nhã Bửu phớt lờ ôm eo Bùi Giai, ngẩng đầu làm nũng: “Nhưng em lại muốn cả hai, làm sao bây giờ?”

      Bùi Giai nhíu mày: “Bùi tiên sinh đành phải học phép phân thân, thỏa mãn cầu của Đường tiểu thư.”

      Khi Bùi Giai nói ra câu này, cũng có nghĩa là muốn Nhã Bửu thực nghĩa vụ.

      “Bùi Giai, chúng ta vừa mới làm hòa, chẳng lẽ cần một chút thời gian để lấy lại cảm xúc sao?” Nhã Bửu liều mạng che ngực.

      Điều này căn bản thể ngăn cản được niềm đam mê vận động của Bùi tiên sinh.

      Nhã Bửu chỉ có thể ngừng la hét: “Á, phải là người thích miễn cưỡng người khác sao?”

      Bùi Giai dừng tay : “ dĩ nhiên sẽ ép buộc phụ nữ, nhưng nếu là người phụ nữ của , chẳng lẽ được quyền ép buộc?”

      Nhã Bửu chỉ biết thở dài, Bùi Giai bất khả chiến bại, thậm chí còn biết lý luận này.

      Sáng sớm, Bùi Giai cạo râu trong phòng tắm, nhìn mình trong gương, có chút kinh ngạc vì tinh thần trông rất sảng khoái, khỏi cười thầm, may mắn vì đã kịp trở về dỗ dành .

      “Hôm nay em còn phải luyện tập.” Nhã Bửu ngủ mơ nói, lấy đầu Bùi Giai chôn ở ngực mình đẩy ra.

      “Tối hôm qua chẳng phải rất mệt sao, muốn thay em xin nghỉ phép ?”

      Nhã Bửu dụi dụi mắt, xoay người ngồi dậy, : “Bùi Giai, rõ ràng vừa được thỏa mãn lại vừa khoe mẽ chiến tích.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39

      Bùi Giai hôn lên mặt Nhã Bửu, đem bế ngang tới bồn rửa mặt, lấy kem đánh răng đưa qua: “Muốn giúp ?” Nhìn bộ dạng ngái ngủ của , có chút chột dạ.

      Nhã Bửu nhàng đá Bùi Giai cước.

      “Buổi tối tới đón em?” Bùi Giai lại .

      “Tối nay ở nhà có khách, mẹ bắt em trở về.” Nhã Bửu nhảy xuống bồn rửa mặt.

      “Đừng nói là lại có đàn ông tới làm khách?” áp sát người .

      Nhã Bửu miệng đầy bọt kem hôn lên mặt Bùi Giai, mồm miệng : “ chắc.”

      Bùi Giai hung hăng nhấc mông Nhã Bửu lên đánh cái.

      ***

      Diệp Thịnh vừa khéo gặp Bùi Giai, thuận tiện hỏi: “Tối nay muốn cùng ?” Diệp Thịnh sớm biết Bùi Giai sẽ cự tuyệt, kết quả Bùi đại thiếu gia cư nhiên : “Được.” Diệp Thịnh lại vòng qua bàn làm việc: “Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây?” Bùi Giai lâu tham gia tụ họp.

      Bùi Giai mặc kệ Diệp Thịnh trêu mình, mặc áo khoác ở đằng trước, hỏi: “Cậu có ?”

      chứ, để tớ gọi điện cho Lugo.” Diệp Thịnh .

      Địa điểm là Câu Lạc Bộ cao cấp do Diệp Thịnh đầu tư, Lugo còn dẫn thêm vài người bạn, bạn gái của Diệp Thịnh cũng tới, phải là Khương tiểu thư học ở học viện vũ đạo, bạn gái mới có thân hình tuyệt mỹ, môi đỏ căng mọng.

      “Lại đổi người? Tốc độ này so với em còn nhanh hơn, phải thích vũ công sao?” Lugo .

      “Chịu thôi, vũ công toàn màn hình phẳng(1), tứ chi phát triển, ý nghĩ đơn giản.” Diệp Thịnh , bạn mới quay đầu nhìn ta mỉm cười.

      (1) Ý chỉ ngực nhỏ.

      Về phần Bùi Giai, khóe mắt nhịn được híp lại, thực tế ngực của Nhã Bửu vẫn đầy đặn, đương nhiên thể so sánh với những bộ ngực khủng.

      “Rõ ràng là ăn được nho nên chê nho xanh?” Lugo cười , ta và Diệp Thịnh lần nào cũng mỉa mai nhau, từ công việc cho tới chuyện phụ nữ.

      Diệp Thịnh mỉm cười tiếp lời, ngược lại đưa điếu thuốc qua cho Bùi Giai.

      “Cai rồi.” Bùi Giai nhàn nhạt .

      “Cai thuốc rồi sao?” Diệp Thịnh vừa ngạc nhiên vừa cường điệu: “Tại sao?” Tuy rằng Bùi Giai nghiện thuốc lá nhưng đây là thói quen khó từ bỏ, thói quen phải cứ kiên trì là được, kết quả hôm nay lại nghe Bùi Giai cai thuốc, Diệp Thịnh vốn dĩ bất ngờ.

      Bùi Giai phớt lờ Diệp Thịnh.

      Nhưng mà Diệp Thịnh cũng phải ngốc, nhìn chung gần đây Bùi Giai tăng ca, xã giao như những ngày trước, ngược lại còn cai thuốc, khẳng định là. . . . . .

      Diệp Thịnh thấp giọng hỏi: “Cậu có bạn mới rồi hả?”

      Bùi Giai lên tiếng.

      “Được, ấy chắc là một mỹ nhân, phải cho chúng tớ gặp mặt chị dâu nhé.” Diệp Thịnh tò mò nói.

      “Để sau .” Bùi Giai cũng phủ nhận.

      Diệp Thịnh thầm nghĩ chắc hẳn Bùi Giai vẫn còn theo đuổi, cho nên mới tiện giới thiệu, ta mở miệng kêu chị dâu, Bùi Giai cũng phản đối, có thể thấy được lần này Bùi Giai nghiêm túc, Diệp Thịnh cẩn thận ngẫm nghĩ, cũng đoán ra là ai.

      Lugo ở bên kia mở miệng: “Triệu Đồng muốn lại đây.”

      Hôm nay Lugo dẫn theo bạn, có hai vị là đạo diễn nổi tiếng trong nước, vị ở hải ngoại, Triệu Đồng là nghệ sĩ đa năng, tự nhiên sẽ muốn tiến thêm bước.

      “Gần đây Lugo và Triệu Đồng qua lại với nhau, có muốn tớ nhắc nhở Triệu Đồng ?” Diệp Thịnh thấp giọng hỏi Bùi Giai.

      cần, ta biết ta muốn gì.” Bùi Giai .

      Lúc Triệu Đồng đến đầu tiên là nhiệt tình chào hỏi Bùi Giai và Diệp Thịnh, quay đầu thì hàn huyên cùng Lugo và bạ bè của ta.

      “Khi vừa mới bắt đầu tớ còn tưởng ta có ý với cậu. Chẹp, xem ra là quan tâm đến phim ảnh rồi.” Diệp Thịnh .

      “Cậu cũng là phim ảnh.” Bùi Giai cười.

      Mười giờ tối, điện thoại Bùi Giai vang lên, đứng dậy ra ngoài.

      “Đúng như đoán, lại là con của bạn thân mẹ em.” Giọng nói của Nhã Bửu ở đầu dây điện thoại vang lên.

      “Hừm.” Đây là cách Bùi Giai trả lời Nhã Bửu.

      “Nhưng lần này là con gái, ôi chao, ấy rất đẹp.” Nhã Bửu hài hước .

      “Tối nay về kịp ?” Bùi Giai chỉ quan tâm điểm này.

      “Trễ rồi, chắc đâu ạ.” Nhã Bửu khó xử.

      “Tuần sau còn phải bay sang quốc.” Bùi Giai cũng nhiều.

      “Chẳng lẽ muốn em nửa đêm ném thang ra ngoài cửa sổ?”

      “Kỳ thực em cũng có thể dùng drap giường thay thế cầu thang, như vậy có thể leo lên phòng ngủ của em.” Bùi Giai cười .

      “Hồi chắc dì Ninh Luyện thường hay đọc truyện ̉ tích cho lắm?” Nhã Bửu cười : “ ở đâu mà ầm ĩ vậy.”

      Bùi Giai nói tên Câu Lạc Bộ, tiếp tục hỏi: “Muốn tới đây kiểm tra sao?”

      “Em tin tưởng .” Nhã Bửu .

      Hai người nấu cháo điện thoại một lúc, mẹ của Nhã Bửu đã gọi .

      phải cậu từng bảo tán gẫu điện thoại là lãng phí thời gian?” Diệp Thịnh hỏi: “Hơn nữa còn tổn hại đầu óc.”

      “Tốt nhất là cậu nên quan tâm bạn gái mình.” Bùi Giai , bởi vì bạn gái mới của Diệp Thịnh áp sát vị đạo diễn nào đó.

      “Vô phương.” Diệp Thịnh : “Kỳ thực đến tuổi này rồi cũng nên tìm vợ, có điều tớ chưa thể nào tìm được nàng công chúa cho mình.”

      Bùi Giai muốn tiếp tục ở lại, đứng dậy cầm áo khoác, chào hỏi mọi người: “Tôi trước, sáng mai còn có cuộc họp.”

      Triệu Đồng cũng đứng dậy: “Phải rồi, ngày mai còn có việc, Bùi đại thiếu gia có thuận đường ?”

      Triệu Đồng là một mỹ nữ, vừa nhìn đã tạo cảm tình với đối phương, ai có thể đành lòng cự tuyệt ta?

      Kết quả, tiêu đề giải trí ngày hôm sau chính là: “Nam thần Bùi Giai cùng thiên hậu Triệu Đồng”, nội dung có phần khoa trương, từ việc Bùi Giai bỏ tiền đầu tư phim ảnh vì Triệu Đồng khiến cho Triệu Vũ Hinh tổn thương nên nói lời chia tay. Kết luận, Bùi Giai cùng Triệu Đồng bí mật quen nhau.

      E.b.o.o.k được làm bởi ñghiepdu.ñet

      Bà Đường buông tờ báo xuống, khinh thường : “Con trai của Ninh Luyện càng ngày càng giỏi, cùng với nhân viên của mình giao du, đúng là mặn nhạt đều chê.”

      “Mẹ nói người làm nào?” Nhã Bửu kinh ngạc hỏi.

      “Cái thiên hậu Triệu Đồng, nhân viên ở công ty giải trí của cậu ta còn gì.”

      “Vậy ạ?” Nhã Bửu khỏi cảm thán suy nghĩ của mẹ mình đối với Bùi Giai.

      “Đúng rồi, nghe nói bạn gái cũ của nó đã nói lời chia tay? Con bé Triệu Vũ Hinh thật có mắt nhìn người.” Bà Đường lại .

      Nhã Bửu dám vì Bùi Giai mà biện hộ, Đường Húc buông tờ báo nói: “Diệp Tranh, bà đừng gây sự với bọn họ nữa.”

      Về phần này, bà Đường hề lo lắng, dù sao năm xưa bà cũng từng mê mệt cha của Bùi Giai, vì vậy bà chỉ có thể : “Em thay Mỹ Bảo nói ra uất ức đáng trước đây mà thôi.”

      “Bây giờ nó đã có Arthur, em làm mẹ vợ chẳng lẽ còn hài lòng?” Đường Húc .

      “Dĩ nhiên em hài lòng chứ.” Bà Đường cười , Arthur vào nhà họ làm con rể, so với những người mà Mỹ Bảo quen trước đây, rất hợp nhãn bà.

      Nhã Bửu sự lo âu thay Bùi Giai, phải biết rằng con rể cũng cần tranh thủ tình cảm .

      thay quần áo chuẩn bị đến đoàn múa, chợt nhận được điện thoại của Bùi Giai, câu đầu tiên là: “ cần quan tâm tới lời bịa đặt của báo chí.”

      Nhã Bửu giả ngu, : “Ừ nhỉ, lời báo đều bậy thôi?”

      “Đừng dỗi nữa, tối nay Bùi tiên sinh sẽ chịu tội với Đường tiểu thư, được chưa?” Bùi Giai hỏi.

      Mỗi lần Bùi Giai mà đề cập đến cách xưng hô này thì phảng phất ý nghĩ mờ ám, Nhã Bửu oán hận : “ hay lắm, lo mà chuẩn bị quỳ gối bàn phím .”

      Buổi chiều, Bùi Giai đến ngã rẽ gần đoàn múa chờ Nhã Bửu, thể đeo mắt kính, chột dạ khom lưng tiến vào trong xe, vừa nhìn thấy Bùi Giai liền dùng hết toàn bộ kỹ năng mỉa mai: “Bùi đại thiếu gia rõ ràng là sợ paparazi theo dõi, sợ bị chụp hình mặt báo cùng với nữ minh tinh?” Mỗi lần Nhã Bửu nhất thời gọi “Bùi đại thiếu gia”, thì chính là nói đào hoa.

      Bùi Giai thò người qua, cắn miệng Nhã Bửu cái: “Hôm nay Bùi đại thiếu gia muốn hẹn hò cùng với vũ công Đường Nhã Bửu, được chứ?”

      trở về nhà em sao?” Nhã Bửu nhìn thấy xe chạy về hướng khác.

      “Đến nhà hàng Thực Họa , phải là em rất thích món “hoa hồng cá” ở đó sao?” Bùi Giai .

      phát hiện ư?” Nhã Bửu ngạc nhiên, ngày đó còn tưởng rằng khinh thường mình.

      “Ừ. Lúc đó nghĩ, vị tiểu thư này có thể ăn khỏe như vậy, lại giỏi khiêu vũ, thịt người nhất định co dãn.” Bùi Giai cười : “Quả nhiên ngoài sở liệu.”

      “Bùi Giai!” nhàng nhéo cánh tay : “ phải đã đồng ý sẽ xuất hiện ở nơi công cộng sao?”

      “Ừ, cho nên hôm nay đặt bao hết phòng, thế nào?” Bùi Giai .

      “Tội tình gì chứ?”

      “Tình ngay lý gian.” Bùi Giai đáp trả cực kỳ thuận miệng.

      Bùi tiên sinh quả là một người đàn ông thông minh. Vô thanh vô tức liền có thể xoay sở ở mọi tình huống, cảm thấy mình hoàn toàn phải là đối thủ của .

      Đến chân núi, hai người phóng xe thẳng lên tới đỉnh. Nhã Bửu nhìn mảnh đất chưa có dấu hiệu khởi công, hỏi: “Lần trước nói chuyện với kiến trúc sư, cứ nghĩ rằng cho xây dựng rồi chứ.”
      tieunai691993, Hale205Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :