1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khoảnh khắc tinh quang - Minh Nguyệt Đang ( Hoàn - 60c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30


      Nhã Bửu lập tức ý thức được lời mình nói, cẩn thận đã lỡ miệng.

      vẫn cho rằng văn hóa của em tốt nên mới học khiêu vũ. Thuộc loại tứ chi phát triển, xem ra đầu óc của em. . . . . .” Câu nói tiếp theo của ngừng lại do bị lấy tay đánh túi bụi.

      Hai người náo loạn một hồi, cuối cùng Nhã Bửu ngồi ở người Bùi Giai.

      Bùi Giai tránh trái tránh phải vẫn bị trúng đòn hai lần, mở miệng : “Tốt lắm, Nhã Bửu, em hả giận chưa?”

      Nhã Bửu đưa nắm tay qua cho Bùi Giai xem: “Tay đánh đau, làm sao bây giờ?”

      Bùi Giai nhanh chóng thay xoa bóp ̉ tay, tươi cười : “Khiến đau lòng như vậy, xem này, tay em đỏ hết rồi?”

      Bùi Giai chỉ vài câu đã khiến Nhã Bửu giảm bớt nộ khí, cuối cùng từ con gà mái biến thành con cọp giấy: “Bùi Giai!” Nhã Bửu mặt đỏ tai hồng gọi tên , dám tin người này trước đây cao quý phong độ, điệu bộ xa hoa lại cùng người.

      Bị trêu chọc hồi cũng quên mất chuyện về nhà. Xuống xe, Nhã Bửu nhìn nhìn tài xế riêng của Bùi Giai, chỉ thấy ta động tĩnh nhìn về phía trước, dường như ta cũng bất ngờ vì tính cách này của Bùi Giai.

      Cửa chính Mạn Nguyệt Loan, Nhã Bửu đưa tay ấn một vài số mã khóa, có tác dụng, quay đầu nhìn Bùi Giai.

      Bùi Giai nhìn cười.

      “Sao lại được?” Nhã Bửu bồn chồn hỏi.

      “Lần trước chỉ thuận miệng .” Lại cười.

      Nhã Bửu ngạc nhiên, lúc này mới hiểu: Bùi Giai sớm đã có kế hoạch, chỉ là bản thân ngu ngốc, trúng kế lạt mềm buộc chặt của .

      mới thay đổi mật mã, em thử xem.” Bùi Giai lại .

      Nhã Bửu quay đầu suy nghĩ, nghĩ rằng Bùi Giai có sở thích thảo luận về phụ nữ. Đáng tiếc được, Nhã Bửu lại bĩu môi nhìn Bùi Giai.

      Bùi Giai nhún nhún vai.

      Lúc này điền số đuôi ngày sinh của và , kết quả vẫn được.

      “Cuối cùng là cái gì?” Trong lòng Nhã Bửu ngứa ngáy, phải sinh nhật của sao!

      “Dùng sinh nhật làm mật mã rất dễ bị phá giải, thử xem cái này.” Bùi Giai bấm một vài số chiếc hộp.

      Sáu chữ số hề ý nghĩa, Nhã Bửu nhất thời chưa kịp suy nghĩ. Đôi mắt Bùi Giai lại lướt nhìn từ xuống dưới.

      “Bùi Giai, là tên dê xồm.” Nhã Bửu hét lên, dám dùng số đo ba vòng của làm mật mã.

      Bùi Giai bắt được thắt lưng Nhã Bửu, ôm lên lầu, vỗ vỗ mông , ý vị thâm trường : “Nhanh tắm rửa.”

      Bùi Giai trắng trợn khiến cho Nhã Bửu xấu hổ, ho tiếng: “Bùi tiên sinh, chúng ta tiến triển có nhanh quá ?”

      chộp lấy cánh tay đặt cửa: “Thế nào là nhanh?” Rồi ngờ vực liếc một cái: “Ừ, muốn chạy rồi sao?” Bùi Giai nâng cằm, tao nhã tạo dáng 15 độ.

      từng hoài niệm một Bùi Giai cao quý phong độ, kỳ thực chưa từng nghĩ đến một Bùi Giai ở phương diện khác.

      “Làm sao bây giờ, muốn chạy mất rồi?” Nhã Bửu cười .

      mỉm cười đến cạnh , mãi cho đến khi hoảng loạn, lúc này mới chậm rì mở miệng: “Em tính chạy đâu, đào ngũ sẽ bị tra tấn khổ hình.” Mười đầu ngón tay của và giao nhau, động tác này thoạt nhìn thấy thèm khát rồi.

      Nhã Bửu lập tức ủ rũ, cương ̣nh nhìn thẳng vào đôi mắt : “Chúng ta chuyện một chút, được ?”

      Bùi Giai gật đầu, ôm đến ghế sofa ngồi xuống: “Sở dĩ tiến triển nhanh là cũng vì em.”

      Nhã Bửu ngạc nhiên chỉ vào mũi mình, mang theo biểu cảm tin, đây đều là cái cớ của bọn đàn ông.

      “Đàn ông bọn từ tuổi thiếu niên cho đến khi chết vẫn tràn đầy sức sống, chỉ có phụ nữ các em qua thời kỳ mãn kinh sẽ như vậy, cho nên em càng phải biết quý trọng thời gian này.” Bùi Giai xoa ngực Nhã Bửu .

      Nhã Bửu há mồm nhìn Bùi Giai, nghĩ ra lời phản bác, thậm chí còn cảm thấy đạo lý: “Vậy được rồi, chúng ta chuyện khác.” Nhã Bửu đem tay Bùi Giai dời .

      nhìn vào mắt : “ dự cảm chuyện em muốn nói tiếp theo dễ dàng được chấp thuận, đề nghị em hãy hoãn lại, nghe đàn ông sau khi thoả mãn sẽ có tâm trạng tốt hơn.”

      Nhã Bửu ngẫm nghĩ một hồi, chuyện, đứng dậy yên lặng tới phòng tắm: “Chết rồi, em mang theo quần áo.”

      Bùi Giai nhíu mày hất cằm về phía tủ: “Tự em chọn .”

      Tủ quần áo chứa rất nhiều đồ quý giá, từ mũ cho đến nội y, phong cách và thương hiệu đều thích, thể Bùi Giai rất quan tâm . Trong đó còn có vài chiếc túi xách phiên bản giới hạn, Nhã Bửu nhịn được bổ nhào lên người Bùi Giai, hôn cái, thắm thiết : “Làm sao mà đặt được những thứ này, Mỹ Bảo còn mua được.”

      Bùi Giai sờ mũi: “Dùng quan hệ.”

      nhất, làm sao bây giờ?” Nhã Bửu ôm chặt ̉ Bùi Giai, hỏi.

      “Em túi xách hay là ?” Bùi Giai vỗ vỗ mông : “Nhanh tắm rửa, Bùi tiên sinh chờ kịp rồi.” Tiếp theo lại bổ sung câu: “Nội y đã giặt, có thể mặc ngay.”

      Nhã Bửu chọn chiếc áo ngủ sắc ren lộ lưng vào phòng tắm. vừa mở vòi phun đã nhìn thấy Bùi Giai tiến vào, sợ tới mức hét to lên.

      “Đường tiểu thư em cứ hét , ở trong này hét to cỡ nào cũng đều vô dụng.” Bùi Giai nghiêm mặt hù dọa.

      thua rồi, thảo nào Bùi tiên sinh đem tiền đầu tư ngành giải trí. Buổi tối, Bùi tiên sinh ăn ngấu ăn nghiến khắp người Nhã Bửu, biết cái gì gọi là đạo lý phát triển. Sáng sớm thức dậy lại giống như một con sư tử lười nhác, vẫn quên vỗ vỗ bụng, hướng Nhã Bửu tỏ vẻ ăn no rồi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi em cần lo lắng, có thể tiến thêm bước dưỡng sức chờ làm thịt.

      người Nhã Bửu đầy vết xanh tím, mặc áo ngủ xuống lầu dùng điểm tâm.

      “Lại khét rồi.” Nhã Bửu trừng mắt như muốn nói “ hết thuốc chữa”, thịt xông khói vẫn thể ăn.

      Bùi Giai dứt khoát đem thịt xông khói bỏ vào thùng rác, cầm một cành hồng cạnh bàn tặng cho , lại từ trong tủ lạnh lấy thịt xông khói ra nướng.

      Nhã Bửu nằm nghiêng ghế sofa đối diện, lấy tay che đầu, hai chân gấp khúc, học cách vũ công đem cành hồng ngậm vào miệng, hướng Bùi Giai chớp mắt tán tỉnh, dịu dàng mỉm cười.

      “Vẫn còn muốn ăn?” Bùi Giai tắt lửa, còn tâm trí nướng thịt.

      Nhã Bửu nhón chân xuống ghế, bước đến cạnh bàn, ngón cái và ngón trỏ cầm quả dâu tây, ngửa đầu bỏ dâu tay vào miệng, mĩ vị vô cùng, Nhã Bửu liếc nhìn Bùi Giai liếm liếm môi.

      “Em ̣nh tìm cái chết?” Bùi Giai thở dài.

      Nhã Bửu nhanh chóng ngăn cản: “, , . Em diễn xuất.” Tình tiết này xuất hiện trong một bộ phim điện ảnh cách đây nhiều năm.

      “Nào, để dạy cho em diễn xuất.” Bùi Giai tới gần Nhã Bửu, đem thắt lưng áp sát cửa, lấy quả dâu tây bỏ vào miệng . Nhã Bửu cắn miếng, chất lỏng ngọt ngào chảy đầy khoang miệng, rất nhanh bị mút hết chất ngọt ở trong miệng .

      “Cảm giác thế nào?” Bùi Giai nâng mông Nhã Bửu đặt bàn.

      Hai chân quấn quanh thắt lưng , : “Hôm nay có cuộc họp sao?”

      Bùi Giai nhìn nhìn đồng hồ: “Còn sớm.”

      Cuối cùng Nhã Bửu vô lực nằm ở sofa, còn phải hy sinh cái áo ngủ.

      “Ngày mai tiếp tục diễn, bảo bối.” Bùi Giai cúi người hôn môi : “ gọi tài xế đưa em đến đoàn múa.”

      Nhã Bửu gật đầu, hơn nửa ngày trời mới nhớ tới việc có chuyện cần nói với .

      Giữa trưa khi Bùi Giai điện thoại tới: “Buổi tối cùng tham dự yến tiệc chứ?”

      Giọng nói ở đầu dây bên kia có chút ấp úng: “Tối nay em phải luyện tập.”

      “Đường Nhã Bửu, em có biết mỗi khi em nói dối thì giọng em phát run ?” Thanh lạnh lẽo vang lên trong điện thoại khiến lỗ tai Nhã Bửu phát đau.

      “Cạch ——” Đầu dây điện thoại cúp máy.

      Sau khi luyện tập, Nhã Bửu đeo kính râm đến cửa hàng để mua quần áo cho Bùi Giai, áo sơ mi, caravat, đương nhiên còn có nội y, trở về nhà nhanh chóng đem mọi thứ ra giặt, lại mất nửa giờ lục lọi tìm chìa khóa dự phòng.

      Thời gian còn lại thử y phục, cuối cùng chọn bộ nội y ̉ điển cùng với tất ren, Nhã Bửu soi gương tô một chút son môi, rồi sau đó khoác thêm một chiếc áo mỏng, buộc chặt dây, khoe vòng eo thon thả.

      Rượu đỏ, thức ăn, đèn cầy, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong. Tắt đèn, đến trước ban công, quan sát xung quanh, gửi tin nhắn cho Bùi Giai.

      “Buổi tiệc đã kết thúc chưa?” Kỳ thực Nhã Bửu cũng trông đợi Bùi Giai hồi .

      Năm phút sau, di động bắt đầu rung, Nhã Bửu kích động nhìn màn hình.

      “Chưa.”

      “Sau khi kết thúc, về nhà của em được ?”

      Vẻn vẹn giờ sau cũng có động tĩnh, Nhã Bửu cầm di động đong đưa trái phải, gọi điện thoại cho bà Đường và Mỹ Bảo, xác định di động hư.

      Nhã Bửu cầm chìa khóa, lúc chuẩn bị lái xe đến Mạn Nguyệt Loan, chuông cửa vang lên. Nhã Bửu nhanh chóng chạy đến cửa, theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, là Bùi Giai.
      tieunai691993, Hale205Phong nguyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31


      Nhã Bửu chạy nhanh ra mở cửa ôm cổ Bùi Giai, đáng thương : “Em nghĩ rằng sẽ đến.”

      kiễng chân hôn , lại bị lấy cánh tay cố định.

      “Mỹ nhân kế hữu hiệu, Nhã Bửu, chúng ta cần chuyện.” Bùi Giai lạnh lùng vào nhà, cởi bỏ cà vạt và áo vest ngoài.

      “Em sai rồi, em ̣nh nói dối .” Hai tay Nhã Bửu tạo thành hình chữ thập đặt ở trước ngực, bĩu môi giọng: “Đừng giận em.”

      Bùi Giai bị bộ dạng ngu ngốc của đả kích, cười lạnh hai tiếng.

      “Tùy trừng phạt em thế nào cũng được, chịu ?” Nhã Bửu nửa quỳ nửa ngồi xuống giữa hai chân Bùi Giai, từ cao nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy khe rãnh ở giữa ngực .

      Dưới ánh nến, hai bầu ngực lấp ló dưới lớp áo ngủ, cảnh đẹp này khiến cho bất luận kẻ nào cũng đều sôi sục.

      Bùi Giai vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Nhã Bửu, chuyện này thể trốn tránh, hy vọng chúng ta có thể thẳng thắn với nhau.”

      Nhã Bửu cũng rất muốn thẳng thắn, nhưng mỗi khi nhìn thấy phản ứng gây gắt của , cảm giác mọi chuyện khả quan lắm, thà ngày tính ngày toán, chờ khi nào vui vẻ sẽ nhắc lại. Tối nay, xem ra phải là thời cơ tốt.

      , em muốn thế nào.” Bùi Giai cởi bỏ hai nút áo sơ mi.

      Nhã Bửu nuốt từng ngụm nước bọt.

      “Nếu em tức là em đồng ý với quyết định của .” Bùi Giai ngửa người ra sau, đưa tay tùy ý khoát lên chỗ tựa, bộ dáng lười nhác.

      Quá nửa ngày cũng nói được lời nào, ngồi thẳng người, hắng giọng cái: “Chuyện chúng ta nhau nếu bị bại lộ ngược lại có thể sớm lụi tàn, cảm thấy thế sao?”

      ý chính!”

      Nhã Bửu chưng hửng đột ngột.

      “Em sợ rằng cuối cùng chúng ta sẽ chia tay, cũng biết mọi người nói mẹ em thế nào. . . . . .” đến đây Nhã Bửu liền từ ghế sofa quỳ gối bên cạnh Bùi Giai, chớp mắt nhìn : “Cầu hoàng thượng cấp cho nô tì con đường sống.”(1)

      (1) Đoạn này Nhã Bửu bối rồi nên mới diễn kịch để cho Bùi Giai thương xót.

      Nhìn qua là biết diễn xuất, nhưng mà “Bệ hạ” cũng có tâm tình đùa giỡn cùng “Ái phi”: “Chia tay? Trong lòng em lúc nào cũng xử sự với chuyện tình cảm của mình như thế?”

      , chưa từng nghĩ mối tình này sẽ bền lâu, là bởi vì chắc chắn sẽ có ngày kết thúc, cũng ngần ngại nhảy xuống.

      “Nhã Bửu, nếu đây là điều em băn khoăn, ngày mai chúng ta đăng ký. Bây giờ em cũng có thể gọi điện thoại cho luật sư của mình.” Bùi Giai đem di động đưa cho Nhã Bửu.

      Nhã Bửu lộ ra biểu cảm “ đùa em”.

      Bùi Giai lấy di động trong túi quần, ấn dãy số : “Paul, đêm nay cậu thức suốt đêm nghĩ ra hiệp ước hôn nhân cho tôi.”

      Nhã Bửu nghĩ Bùi Giai làm thật, bổ nhào qua lấy tay che miệng . Lúc dựa gần còn nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia: “Bùi tiên sinh, Bùi tiên sinh.”

      Bùi Giai dùng bàn tay đỡ lưng Nhã Bửu, tiếp tục nói: “Giữa trưa ngày mai để bàn tôi, cứ như vậy .”

      “Tới phiên em.” Bùi Giai tắt máy nhìn .

      Nhã Bửu hoảng loạn, thở dài : “ vội vàng rồi!”

      Bùi Giai nhạo báng: “Đối với em, quen nhau có thể coi là khinh suất, còn lại tôn trọng mỗi giai đoạn đương, hơn nữa lấy kết hôn làm trọng điểm.”

      “Cho nên mới đính hôn cùng Triệu Vũ Hinh? Cũng từng tính toán kết hôn với Lô Hiểu Hiểu?” Nhã Bửu bắt đầu thể hiện sự ghen tuông, còn tưởng mình là người duy nhất có thể khiến cho suy nghĩ về chuyện hôn nhân.

      “Chính vì mục đích này mới thử kết giao.” Bùi Giai ngại mà : “Nhưng cuối cùng phát cả hai hợp.”

      Nhã Bửu cũng học bộ dáng Bùi Giai, cười lạnh: “A, làm sao có thể khẳng định chúng ta hợp nhau? Em khinh suất chẳng lẽ đúng? quen biết với Triệu Vũ Hinh hơn năm, sau đó mới phát là hợp, chẳng lẽ nghĩ rằng chúng ta cũng vậy?”

      Nhã Bửu vừa kiêu ngạo vừa yếu ớt cười: “À, có lẽ lâu nữa đâu, em cũng sẽ giống như Triệu Vũ Hinh, bị bỏ rơi lúc nào hay.”

      Bùi Giai nhìn Nhã Bửu, bỗng nhiên bật cười.

      Nhã Bửu nghiêm túc lấy lại tinh thần, thấy Bùi Giai hề quan tâm, càng nhìn càng thêm phẫn nộ: “ cười cái gì?”

      “Nhìn em ghen tuông, xác định là em nhẫn tâm đá ?” Bùi Giai mỉm cười nhéo cằm .

      Nhã Bửu đột nhiên quay đầu, phớt lờ Bùi Giai.

      “Nhã Bữu, nếu em dám đá , mỗi đêm sẽ đến hoa viên nhà em thổi bài “về nhà” bằng kèn saxophone.” Bùi Giai vòng tay ôm vào lòng, mặc kệ giãy dụa cũng buông.

      Nhã Bửu đấu tranh mệt mỏi, cũng lười chuyển động, tự nhiên rơi lệ: “Bùi Giai, dám nghĩ tới chuyện cùng những người phụ khác kết hôn, em chịu nổi.”

      thực tế Bùi Giai cũng rất hối hận, biết vì sao nhiều năm trôi qua lại nhìn trúng , mãi cho đến khi cầm quyển tạp chí đến ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu. Duyên phận thật kỳ lạ, cho tới bây giờ ông trời mới cho bọn họ đến với nhau. Chỉ khi gặp được đúng người, bạn mới phải hối hận.

      vuốt nhẹ tóc : “Nhã Bửu, xin lỗi, xin lỗi vì thể gặp em sớm hơn.” Bùi Giai hôn lên trán Nhã Bửu, : “Trước kia chỉ cần người vợ, nghĩ rằng họ đủ điều kiện làm ứng cử viên, vì vậy mới thử kết giao.”

      Nhã Bửu vẫn rơi nước mắt.

      “Nhưng bây giờ chỉ muốn em làm vợ của mình, đối với , em là người phù hợp.” Bùi Giai .

      Nhã Bửu cảm thấy Bùi Giai rất giỏi dỗ dành phụ nữ, dụi dụi mắt.

      Hai người trầm mặc lát, Bùi Giai mở miệng: “Nhã Bửu, em là cố kị điều gì? Mỹ Bảo ư?”

      Nhã Bửu bị Bùi Giai trúng tim đen, ngẩng đầu nhìn mở miệng.

      “Từ trước tới nay và Mỹ Bảo hề có bất kỳ mối quan hệ nào, cũng chưa bao giờ mở đường cho ấy, bây giờ ấy đã kết hôn, nghĩ rằng đây phải là lý do em băn khoăn.” Bùi Giai vì Nhã Bửu phân tích.

      Nhã Bửu gật gật đầu, có điều luôn luôn hoài nghi về tình cảm của Mỹ Bảo, huống chi lúc trước Mỹ Bảo phản ứng kịch liệt, thế cho nên. . . . . .

      “Nhưng mẹ em khẳng định đồng ý.” Nhã Bửu chột dạ .

      đời này có cha mẹ nào cấm cản con, huống chi em làm gì phi pháp, chuyện này có thành hay chủ yếu là do thái độ của em.”

      Nhã Bửu trầm mặc, thành thành thấp cổ : “Em chỉ cảm thấy cho em cảm giác an toàn.”

      “Chằng lẽ em còn muốn thề?” Bùi Giai trào phúng nói.

      , cần. Như vậy thật mất mặt .” nịnh nọt .

      Bùi Giai nở nụ cười bâng quơ.

      “Còn điều gì băn khoăn em mạch luôn .” Bùi Giai hào phóng .

      Nhã Bửu nghĩ rằng: nói một chuyện, lại phản bác chuyện.

      “Tạm thời bị bủa vây tin đồn với Triệu Đồng, nếu như bây giờ chúng ta công bố, đến lúc đó khẳng định sẽ bị paparazi làm phiền. Chuyện này có thể giấu một thời gian ?” Nhã Bửu thẳng thắn.

      “Em đòi hỏi hôn ước lại cảm thấy nhõm. Vậy mà em còn muốn giấu chuyện chúng ta nhau, muốn cùng tham dự xã giao sao?” Bùi Giai hỏi.

      Nhã Bửu gật đầu.

      “Chúng ta cũng thể xuất ở nơi công cộng?”

      Nhã Bửu lại gật đầu.

      “Vậy em cảm thấy em cần bao nhiêu thời gian?” Bùi Giai lại hỏi.

      Nhã Bửu nghĩ nghĩ, lòng yên bụng chột dạ nhìn Bùi Giai: “Cho đến khi chúng ta công bố kết hôn.”

      “Em là ép cầu hôn sao?” Bùi Giai hỏi lại.
      tieunai691993, Hale205Phong nguyet thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32


      “Bùi Giai, em cần khoảng thời gian.” Nhã Bửu kiên trì , cũng có tự tin như Bùi Giai, từ trước đến giờ chưa từng xúc động, Bùi Giai sao lại xem trọng .

      “Được rồi, nếu em cảm thấy áp lực, chúng ta tạm thời lấy thời gian ba tháng, ba tháng sau chúng ta lại thảo luận đề tài này.” Bùi Giai rốt cục cũng đáp ứng cầu của Nhã Bửu.

      còn tưởng rằng phải phí sức thuyết phục , nghĩ tới mà đồng ý.

      Nhã Bửu dùng lòng chân thành nhất, ánh mắt say đắm nhìn Bùi Giai.

      Bùi tiên sinh lười nhác lại ngửa người ra sau, tựa vào sofa: “Em có thể bắt đầu dùng mỹ nhân kế rồi.”

      “Ơ?” Nhã Bửu trực tiếp giả ngu.

      “Đừng với em tính qua cầu rút ván.” Bùi Giai phá vỡ tâm tư Nhã Bửu: “Rót ly rượu.”

      Nhã Bửu giống như hầu gái làm hết phận sự khách hàng cầu.

      Lúc cúi đầu rót rượu cho , rút vài tờ tiền mặt từ trong ví tiền, từ ̉ áo bỏ vào.

      nhìn với đôi mắt lấp lánh, kéo tay từ ghế sofa đứng lên, lại cởi lỏng caravat cổ , thay nắm caravat, dẫn vào phòng ngủ.

      Mặc dù hành động này có phần lả lơi nhưng cách mà Đường tiểu thư học theo trông rất thanh lịch, Bùi tiên sinh vô pháp cự tuyệt.

      Từ trong ngăn kéo Nhã Bửu lấy ra một cái remote, nhàng ấn cái, chỉ thấy bức tường trong phòng ngủ lớn tự động mở ra hai bên, một sân khấu nhỏ hình bán nguyệt cao chừng 20cm hiện ra.

      Nhã Bửu lại ấn phím khác, giường cũng chậm rãi chuyển động đối diện với sân khấu.

      kéo cánh tay dẫn tới trước giường, ấn ngồi xuống, lấy tay cầm ly rượu trong tay .

      Nhã Bửu tới tủ quần áo, lại nhanh chóng vào thay đồ, từ phòng thay đồ có cửa nối thẳng đến chỗ sân khấu, sau khi thay xong liền thẳng lên sân khấu.

      “Bùi Giai, ấn phím bên trái .” Giọng Nhã Bửu vang lên trong bóng tối.

      Một loạt ánh sáng huỳnh quang chiếu vào Nhã Bửu. người phải là đồ múa truyền thống —— phải kiểu nội y buộc dây, mà là bộ đồ sườn xám bó sát.

      nhạc.” Nhã Bửu khẽ mở đôi môi đỏ mọng.

      Bùi Giai lại ấn một phím, nhạc tùy tiện vang lên.

      Nhã Bửu là vũ công múa ba lê nhưng lại biểu diễn múa ̣t, có điều phong cách múa ̣t của giống Sương Nồng, hơn nữa lực ở hai chân đủ nhưng mà Bùi Giai lại bị điệu nhảy này thu hút, rất giống như tiểu tinh.

      “Bravo!” Bùi Giai vỗ tay to.

      Nhã Bửu chảy đầy mồ hôi đến bên giường, nửa quỳ nửa ngồi xuống, ngực còn kịch liệt phập phồng: “ được rồi, lâu nhảy rốt cuộc cũng tìm được khán giả xem. Kỳ thực mơ ước hồi của em chính là nghề này.”

      Câu kế tiếp còn chưa kịp , đôi mắt đáng thương đã xuất hiện, Bùi Giai hiểu chứ, nhà họ Đường là một gia ̀nh gia giáo, phỏng chừng giấc mơ này thể thực .

      vỗ vỗ đầu an ủi.

      “Thật ra em luôn cảm thấy múa cột cũng là một bộ môn nghệ thuật, nhất thiết phải gợi cảm hay thô tục, đúng ? Vừa rồi cũng nhìn thấy mà?” Nhã Bửu tìm kiếm sự đồng cảm từ Bùi Giai.

      “Đương nhiên.” Bùi Giai nhìn đôi chân thon dài và bộ ngực phập phồng của , uống ngụm rượu đỏ.

      “Bùi Giai!” Nhã Bửu giận dữ đứng lên: “, ... em ghét .” Nhã Bửu chỉ vào đũng quần Bùi Giai.

      Bùi Giai ngượng ngùng bắt chéo chân, ho tiếng, tiện đà thong thả trần thuật: “Nhã Bửu, chuyện này và vũ đạo của em liên quan, chỉ là nhìn em múa nên có phản ứng.”

      “Em, em tắm đây.” Nhã Bửu tức giận bất bình: “ chăm chú xem em biểu diễn, cũng phải một khán giả chân thành.”

      “Nhưng là khán giả duy nhất em có thể lựa chọn.” Bùi Giai đứng lên ôm eo Nhã Bửu: “Nếu em dám khiêu vũ cho người khác xem, thề giam cầm em lại.”

      Tình này thật đáng sợ nhưng phụ nữ luôn là người cuồng nhiệt, như một loại thuốc phiện ngọt ngào.

      Nhã Bửu tắm rửa xong ra, tất cả mọi thứ trở lại bình thường, trở về với phong cách trẻ trung xinh đẹp, Bùi Giai bị loại phong cách này hấp dẫn, quả thật sắp biến thành con thú hoang.

      dựa vào lòng hỏi: “Bùi Giai, có phải ngày nào cũng uống quá nhiều “thuốc bổ” ? Đàn ông Trung Quốc bình quân chỉ thèm muốn một tuần lần, đúng sao?”

      Ngón tay Bùi Giai dịch chuyển sống lưng Nhã Bửu, nói: “ phải phụ nữ đều thích đàn ông sung sức sao.”

      “Bùi tiên sinh, em sai rồi.” Nhã Bửu bị Bùi Giai áp ở dưới thân.

      “Để cho em thấy tác dụng của thuốc.” Bùi Giai cắn vành tai Nhã Bửu .

      Sáng sớm hôm sau Nhã Bửu tươi tắn đến đoàn múa, sau đó phờ phạc trở về.

      Bùi Giai mở cửa vào, nhìn thấy ngồi sofa chán nản.

      “Sao vậy?” Bùi Giai cúi đầu hôn .

      “Bùi tiên sinh, tôi có thể đặt những thứ này ở đây chứ?” Giọng tài xế vang lên.

      Từ ghế sofa Nhã Bửu lập tức bò dậy: “Chuyện gì thế?”

      Bùi Giai sờ sờ tóc Nhã Bửu trấn an, hướng cửa : “Ừ, cậu trở về trước , ngày mai tôi tự mình lái xe.”

      Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, Nhã Bửu lê dép đến cạnh cửa nhìn, rương hành lý.

      “Sao lại thế này?” Nhã Bửu hỏi.

      muốn tu sửa lại Mạn Nguyệt Loan, đem phần đồ dùng cá nhân dời qua đây, còn có quần áo của em.” Bùi Giai .

      Tủ quần áo trong căn hộ của Nhã Bửu, cũng phải nhỏ, nhưng vấn đề lo duy nhất là: “Tại sao lại muốn tu sửa?” Căn biệt thự kia xem ra còn rất mới.

      Bùi Giai và Nhã Bửu cùng ngồi xuống: “ muốn tu sửa theo sở thích của em, huống chi ngày hôm qua được thưởng thức kỹ thuật múa ̣t, muốn xây thêm một sân khấu nhỏ để em sử dụng.”

      Nhớ tới điều này Nhã Bửu lại tức giận: “ còn dám , có biết em bị hại đến thảm rồi .”

      Bùi Giai nhíu mày.

      “Hôm nay em bị chỉ đạo nghệ thuật la mắng, bảo eo mềm dẻo, chân linh hoạt, bắt đầu từ ngày mai phải bế quan luyện múa.” Đường Nhã Bửu căm giận nhìn Bùi Giai: “Tối qua em đã bảo được dùng sức còn gì.”

      “Từ trước tới giờ chỉ biết thuận theo tự nhiên, biết điều tiết.” Bùi Giai bóp cằm Nhã Bửu, ánh mắt phóng điện : “Ai bảo đôi mắt của em quyến rũ , cũng cảm thấy eo em còn chưa đủ nhanh, chân chưa đủ lực.”

      Nhã Bửu đem gối ở sofa ném vào mặt Bùi Giai: “ đủ rồi nha.”

      Nói xong lại đứng dậy gọi điện thoại kêu đồ ăn ngoài.

      Bùi Giai ôm chặt từ phía sau lưng, nói: “Đường Nhã Bửu, em ̣nh mỗi ngày để ăn đồ ăn ngoài sao?”

      “Đây đều là thức ăn của khách sạn năm sao.” Nhã Bửu nhàng đẩy mặt Bùi Giai.

      “Cũng tốt cho sức khỏe, cần ấm áp của gia đình.” Bùi Giai cọ mặt vào cổ Nhã Bửu.

      “Vậy muốn thế nào?” để điện thoại xuống, xoay người đẩy nhẹ ngực , ngón tay di chuyển lên xuống.

      Bùi Giai xoay người cầm tờ quảng cáo đưa cho Nhã Bửu, Nhã Bửu tiếp nhận cẩn thận nhìn: “ muốn em học nấu ăn?” có chút ngạc nhiên bởi vì dám tin đây là sự thật.

      tieunai691993, Hale205Phong nguyet thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33


      Bùi Giai lại đưa cho Nhã Bửu thêm một tờ giấy: “ đã đăng ký giúp em, có thời gian thì đến đó học. thích ăn cơm Trung.” Nhã Bửu nhìn Bùi Giai trân trối, thầy dạy nấu ăn là chủ nhà hàng cao cấp, lệ phí cũng phải rẻ.

      Nhã Bửu đem tờ giấy nhét lại tay Bùi Giai: “Vì sao em phải học?”

      “Đoán ngay em như vậy.” Bùi Giai đem tờ giấy khác ra nói: “ cũng đã đăng ký cho mình.”

      Sắc mặt Nhã Bửu sa sầm nhưng vẫn tình nguyện: “Chúng ta thể thuê người giúp việc hay sao? Cha mẹ em và cha mẹ cũng đâu có học nấu ăn.” Nhã Bửu vùng vẫy giãy chết .

      Đáng tiếc Bùi tiên sinh bị thấm chiêu: “Chúng ta phải bọn họ. luôn luôn hy vọng tan tầm về nhà có thể ăn cơm vợ nấu.” Bùi Giai dùng ngón tay vuốt ve tóc , ngữ khí thâm tình.

      Đường Nhã Bửu từ nhỏ đến lớn luôn được Đường phu nhân cưng chìu, hoàn toàn hiểu được thứ tình này: “Bùi Giai, nếu em thể làm điều đó thì sao?”

      Ngón tay Bùi Giai lập tức ngừng lại, trầm mặc nhìn .

      Nhã Bửu sợ sệt gật đầu. sờ sờ gò má , cúi đầu hôn lên môi . Nhã Bửu đáng thương nhìn Bùi Giai, hy vọng Bùi Giai có thể thay đổi chủ ý, kết quả ý chí của Bùi Giai quá kiên ̣nh, đến lúc tắm rửa lên giường, Nhã Bửu mang theo khí hận cự tuyệt hoan ái cùng Bùi Giai.

      “Lý do!” Bùi Giai sầm mặt đứng ở mép giường.

      “Hôm nay em thoải mái.”

      nhìn , : “Có phải từ hôm nay trở em thoải mái?”

      Nhã Bửu đáp.

      “Là bởi vì ép buộc em học nấu ăn nên em trách móc ?” Bùi Giai ngồi xuống mép giường, thanh lạnh lẽo: “Vừa rồi em tự mình gật đầu đồng ý, cái gì cũng chưa . Đường Nhã Bửu, đây là lời hứa ban đầu của em, bây giờ em lại quay sang giận dỗi ? Nếu em đồng ý, ngay từ đầu vì sao cự tuyệt?”

      nhìn em đằng đằng sát khí, ánh mắt lúc đó rõ ràng muốn nghe lời từ chối, em cự tuyệt thế nào?” Nhã Bửu tức giận .

      Bùi Giai nhíu mày: “Đó là vấn đề của em. chỉ biết em gật đầu đồng ý thì nên oán trách giận dỗi .”

      Máu nóng đầu Nhã Bửu bốc lên, bỗng nhiên hiểu rõ vì sao Triệu Vũ Hinh lại đá Bùi Giai rồi.

      “Em muốn tranh cãi với , em thoải mái. Học nấu ăn sẽ ảnh hưởng đến thời gian tập múa, hơn nữa em có hứng thú, cũng có nghĩa vụ này.”

      Bùi Giai cau mày nhìn : “Cuối cùng ý em là bức hôn em sao?”

      Nhã Bửu thật sự chán nản, hiểu vì sao Bùi Giai đem lời nói biến thành hai chữ bức hôn.

      “Nếu ảnh hưởng đến việc tập múa của em xin lỗi, khóa học có thể điều chỉnh lại thời gian. Nhưng em là vũ công chuyên nghiệp, mỗi ngày đều phải luyện tập, thế em có nghĩ đến nhu cầu của hay ? Lại , thể lực của em tốt, coi như đây là rèn luyện.” Bùi Giai kiên ̣nh.

      Nhã Bửu rất muốn chửi, thể lực của tốt lắm rồi, nhưng mà ai có thể chịu đựng được thêm nhiều việc chứ.

      “Ok, biết em cần nhiều thời gian để điều chỉnh tâm tình, cũng có thói quen miễn cưỡng.” Bùi Giai xong liền nằm xuống giường, đưa cánh tay vòng qua cổ , kéo lại gần, hôn lên trán rồi nói: “Ngủ .”

      Từ một cuộc tranh cãi nảy lửa có hồi kết, Bùi tiên sinh đột nhiên nhún nhường, bầu khí căng thẳng lập tức tiêu tan.

      Rạng sáng ngày hôm sau, còn chưa kịp phản ứng, Nhã Bửu bị Bùi Giai cưỡng ép bắt phục vụ một hồi. Lúc xuống ăn sáng, chỉ có thể xoa bóp thắt lưng.

      Nhã Bửu nước mắt lưng tròng : “Hôm nay em có bài tập rất nặng.”

      “Đợi lát nữa đưa em đến đoàn múa, còn có thể ôm em lên lầu, cho em tiết kiệm thể lực cần thiết.” Bùi Giai sảng khoái tinh thần hôn hai bên má Nhã Bửu, cầm ly sữa đưa tới cho .

      “Em muốn tự mình lái xe.” Nhã Bửu .

      Mắt Bùi Giai khép hờ, uống ngụm cà phê, “Ừ” một cái xem như đồng ý, Nhã Bửu thở phào nhẹ nhõm.

      Buổi chiều Bùi Giai gọi điện thoại đến, buổi tối phải tham dự một buổi tiệc, có thể sẽ về nhà muộn.

      Nhã Bửu vừa từ đoàn múa ra liền nhận được điện thoại của Bùi Giai: “Ở đâu, sao vẫn còn chưa về nhà?”

      “Em mới tập múa xong, người trong đoàn muốn ăn khuya.” Nhã Bửu rời khỏi đám người nghe điện thoại.

      “Vũ công phải ăn uống rất điều độ sao?” Bùi Giai hỏi.

      “Ai chứ, ăn uống điều độ thì làm sao có năng lượng luyện tập. về rồi sao?” Nhã Bửu hỏi.

      “Bởi vì nhớ người nào đó, sợ người nào đó đơn ở nhà, kết quả về nhà mới biết.” Giọng nói của Bùi Giai từ đầu bên dây điện thoại truyền tới, giọng lè nhè y hệt say rượu.

      “Đợi em, em sẽ nhanh chóng trở về.” Nhã Bửu hôn vào điện thoại di động một cái, ̣nh cúp máy.

      Đáng tiếc đã nghe Bùi Giai nói: “Ở đâu, lát nữa đến đón.”

      Nhã Bửu nhanh chóng địa chỉ. Từ trước đến nay là người thích giao du, tối nay hiếm khi ở cùng mọi người trễ vậy.

      Chờ Nhã Bửu và bạn bè từ trong quán ăn ra, liếc mắt liền trông thấy chiếc Land Rover ở đối diện, cũng biết Bùi Giai đợi bao lâu. Nhã Bửu nhanh chóng nói lời từ biệt với mọi người: “Tôi có bạn đón rồi.”

      Cũng may đèn đường mờ nhạt thu hút quá nhiều sự chú ý, Nhã Bửu thuận lợi ngồi vào xe.

      chờ lâu rồi?” Nhã Bửu hỏi.

      Bùi Giai nghiêng người thay Nhã Bửu thắt giây an toàn, nhàn nhạt : “ lâu.”

      Nếu để Diệp Thịnh biết chuyện Bùi Giai ngồi đợi phụ nữ hơn một giờ đồng hồ, phỏng chừng đã bị cậu ta trêu chọc, lãng phí thời gian của Bùi Giai chẳng khác nào tự mưu sát mình.

      Kỳ thực Bùi Giai ở trong xe vẫn tranh thủ làm việc máy tính.

      Nhã Bửu chuyên chú nhìn Bùi Giai lái xe, háo sắc tự hỏi bản thân, làm thế nào lại có người đàn ông hoàn hảo đến vậy.

      “Sao vậy ạ?” Nhã Bửu ngạc nhiên khi thấy Bùi Giai ngừng xe đột ngột.

      “Em nhìn như vậy, còn lái xe thế nào?” Bùi Giai cởi dây an toàn, tay ôm lấy Nhã Bửu.

      “Ai da, đụng đầu em rồi.” Nhã Bửu đáng thương .

      “Ngoan, phối hợp với một chút.” Bùi Giai bên xoa ngực Nhã Bửu, một bên hôn Nhã Bửu điên cuồng.

      Trong gian chật hẹp, hai người bọn họ di chuyển thật sự khó khăn, Đường Nhã Bửu quả nhiên là một vũ công chuyên nghiệp, thắt lưng có thể uyển chuyển nhịp nhàng theo từng động tác của Bùi Giai.

      Sau khi Nhã Bửu sửa sang lại quần áo, cầm hai mảnh vải rách rối rắm nhìn : “Bùi Giai, là người man rợ sao?”

      vân vê mái tóc hỗn độn của , nói: “Bồi thường cho em, được ?”

      “Đây phải là vấn đề bồi thường hay bồi thường, Ok?” Nhã Bửu tức giận, làm thế nào để có thể xuống xe, cuối cùng làm sao được, chỉ có thể mặt dày chân đất khoác áo Bùi Giai, phàn nàn: “ thể chờ đến khi về nhà sao. . . .”

      “Buổi tiệc tiệc vừa kết thúc, đợi em hơn hai giờ.” Bùi Giai thay Nhã Bửu kéo váy. Hình ảnh hai người đứng trong thang máy qua màn hình camera vẫn thanh lịch và đầy quyến rũ.

      Bùi Giai ôm Nhã Bửu tắm rửa, thuận tay xoa nắn ngực : “Ngày mai chủ nhật, tập múa xong em hãy xin về sớm, dẫn em suối nước nóng.”

      Nhã Bửu bị Bùi Giai bóp tới bóp lui, mỗi động tác của đều khiến cho xấu hổ, nhưng mà lý trí vẫn còn: “ được, tối mai em đã hẹn với mẹ spa rồi.”

      Tuy rằng bà Đường luôn tiếc nuối vì hạ sinh được con trai, nhưng cùng con gái dạo phố hoặc spa thì vẫn bù lại phần nào. Nhã Bửu bận việc nên cả tuần về nhà, bởi vậy chủ nhật này nhất định phải có mặt ở nhà.

      Cánh tay Bùi Giai ôm Nhã Bửu chợt bất động, nhưng áp lực từ bàn tay khiến cho cảm thấy có một khả năng, vô cùng đáng sợ. Nhã Bửu tự hỏi, lại là chiêu này, rất ghét .

      So với sự uy hiếp của Bùi Giai, hiển nhiên càng e ngại mẹ mình hơn: “Lần sau được ?” Nhã Bửu quay đầu chắp tay năn nỉ Bùi Giai.

      trừng mắt nhìn thật lâu, : “Sau khi trở về, đưa em ăn cơm.”

      “Bình thường sau ngày đó em phải đến đoàn múa rồi.” Nhã Bửu nhìn sắc mặt Bùi Giai, hạ mắt ngập ngừng , rồi sau đó vội bổ sung: “Kế hoạch đột nhiên thay đổi, mẹ em khẳng định sẽ truy hỏi, em chịu được tính càm ràm của bà.”

      Kỳ thực, một tuần trước mẹ vài lần gọi điện thoại thúc giục về nhà, kiếm cớ tránh thoát, mẹ bắt đầu nghi ngờ, lần này thể trở về trấn an.

      “Ba tháng!” Bùi Giai kiềm chế tức giận, lại cường điệu nhẫn nại, chỉ ba tháng thôi.

      Nhã Bửu trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ vô cùng đồng ý.
      Hale205Phong nguyet thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34

      Cuối tuần Nhã Bửu cùng mẹ spa, trở nên chưng hửng khi bà Đường .

      “Trước giờ phải mẹ từng bảo, kết hôn ở cùng mẹ cũng được sao?” Nhã Bửu nhìn thẳng mẹ mình, hoài nghi có phải nghe nhầm rồi .

      “Hãy tin mẹ, người này giống với những người khác.” Bà Đường giống như bà ngoại khuyên nhủ bé quàng khăn đỏ.

      Tuy rằng rất vâng lời nhưng chẳng ngốc nghếch, thẳng thừng : “Con trai của tình cũ? Mẹ, mẹ ̣nh lấy con ra để bù đắp sao?”

      “Con nói bậy bạ gì đó?” Bà Đường đánh con gái cái.

      “Chẳng lẽ con sai?” Nhã Bửu giận dữ đứng dậy: “Con sẽ cho ba biết!”

      “Con cũng phải , bằng mẹ sai bác Vương từ nay về sau đến căn hộ riêng của con quản lý.”

      Căn hộ riêng của gần với đoàn múa, huống chi bây giờ còn giấu bí mật, ỉu xìu : “Nếu con thích ta thì sao?”

      “Mẹ đến mức bán con.”

      Mẹ mô tả về William, nào là cao to đẹp trai có học thức, gia cảnh lại phù hợp.

      William là một chàng trai nhiệt tình, sau khi mẹ giới thiệu, liền bị ta cầu làm hướng dẫn viên.

      Nhã Bửu bị mẹ thúc giục ra ngoài, cũng muốn thừa dịp này nói rõ với William, chẳng hạn như chuyện tình của thế hệ trước cần thế hệ sau phải trả, William cầu Nhã Bửu dẫn ta đến cửa hàng đá quý để mua quà sinh nhật cho mẹ, cũng mời Nhã Bửu làm cố vấn.

      Nhã Bửu cự tuyệt được đành phải dẫn William đến cửa hàng trang sức nổi tiếng. Nơi này bán rất nhiều loại đá quý nhưng quan trọng là phong cách ̉ điển. Đương nhiên giá tiền cũng rất xa xỉ, tầng lớp hạ lưu chẳng ai dám bước chân vào đây.

      William tự chọn cho mẹ mình chiếc lắc tay, đồng thời ta quay đầu lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, quỳ xuống trước mặt Nhã Bửu: “Alleria. . . . . .” Nhã Bửu cũng quá ngạc nhiên, từ khi hai mươi tuổi hàng năm đều có người tới cầu hôn.

      Cửa tự động mở, người bên ngoài vào rất quen, là Bùi Giai.

      Nhã Bửu cứ như vậy nhìn Bùi Giai, còn Bùi Giai thì đứng đó nhìn gã đàn ông quỳ.

      “Alleria, lần đầu tiên trông thấy em đã ̣nh em sẽ làm vợ mình.” William thâm tình nói: “Đồng ý lấy chứ?”

      Hoàn cảnh này khiến Nhã Bửu chật vật.

      Bùi Giai đứng ở bên mặt biểu cảm nhìn màn cầu hôn, Nhã Bửu hướng ý bảo “Lát nữa em giải thích sau”.

      Nhã Bửu quay đầu nhìn William, tay chân luống cuống muốn đỡ ta đứng dậy: “William, em xin lỗi, em có người rồi.” Nhã Bửu phá lệ nói to.

      sao, chưa cưới thì sẽ từ bỏ, chỉ cần ngày em chưa kết hôn, ngày cũng buông tay.” William dùng Trung văn phát lưu loát.

      Nhã Bửu hận thể gậy đánh ngất William, đây phải là thời điểm tỏ tình, quay đầu nhìn Bùi Giai, cũng đứng đó nhìn .

      há miệng muốn , lại băn khoăn đến thân phận của hai người, xét thấy cửa hàng này mẹ thường xuyên lui tới, cân nhắc mãi vẫn muốn cầu xin Bùi Giai giúp đỡ: “William, em rất nghiêm túc, rất tiếc vì thể làm hướng dẫn viên cho nữa.”

      Lúc Nhã Bửu quay đầu nhìn Bùi Giai, lưng đưa về phía , trong tay cầm một hộp quà từ người quản lý cửa hàng, sau đó xoay người rời .

      “Nhã Bửu, tại sao em cứ nhìn ta mãi thế?” William hơi chút lỗ mãng nhưng mà chỉ số thông minh cũng thấp: “Người trong lòng em là ta?”

      “Đương nhiên phải!” Nhã Bửu dậm chân . William xem mẹ như người thân, thể ở trước mặt ta thừa nhận. Bùi Giai vừa mới đến cửa, cần Nhã Bửu cũng biết có mổ bụng thế nào cũng được Bùi Giai tha thứ.

      Nhã Bửu nghe thấy nhân viên cửa hàng cúi đầu cung kính chào Bùi Giai, phớt lờ William.

      Nhã Bửu chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Giai mất.

      Cho tới khi Bùi tiên sinh ngồi ở trong xe, Vic kéo kéo cổ áo, chỉ cảm thấy ngày đông giá rét ở phía trước. ràng ngày hôm kia mặt trời mọc từ hướng tây, ông chủ chủ nhật này sẽ cho nghỉ phép, kết quả sáng nay liền gọi đến. Nếu phải do tiền lương hậu hĩnh, đã sớm từ chức rồi.

      Nhưng mà Vic cũng rất tò mò, hộp quà trong tay ông chủ muốn đưa cho ai? Đưa cho Bùi phu nhân thì chắc chắn phải, bởi vì quà sinh nhật của Bùi phu nhân vẫn là do Vic chọn. Về phần tặng quà cho bạn gái cũ trước đây của ông chủ, bình thường đều là Lisa.

      Hơn nữa hộp quà này rất giá trị, cứ cho là ông chủ hoang phí, nhưng mà cũng thể nào tùy tiện bỏ ra cả mấy trăm vạn để mua trang sức.

      Bùi Giai cũng có tâm trạng để ý tới Vic, chỉ biết điện thoại của mình đã 30 phút vẫn chưa reng.

      Kỳ thực Nhã Bửu rất muốn gọi cho Bùi Giai, nhưng mà ở đời có câu: “Phúc đến ít, họa đến dồn dập”, Nhã Bửu vừa đuổi William , chuẩn bị gọi điện thì chuông điện thoại của vang lên, điện báo là Mỹ Bảo.

      Trong lòng Nhã Bửu chỉ nhất thời kinh hoàng, có loại cảm giác Mỹ Bảo cái gì cũng biết: “Có gì chị?”

      “Làm việc gì trái với lương tâm sao, tự nhiên lễ phép thế?” thanh khoái trá ở bờ đại dương bên kia vang lên.

      có.” Nhã Bửu mất tự nhiên nghiêng người, đối thủ của là Mỹ Bảo, mấy câu bị bức nóng nảy: “ phải, là mẹ ép buộc em.” Nhã Bửu đem chuyện của William kể ra.

      “Mẹ là, cứ như càng lớn càng trẻ lại, được rồi, để chị gọi điện khuyên mẹ, tình của em phải để cho em chọn lựa chứ.” Lời nói của Mỹ Bảo khiến cho Nhã Bửu cảm động: “Mỹ Bảo, chừng nào chị trở về?” Nhã Bửu muốn lừa gạt Mỹ Bảo nữa. Chuyện này đối Mỹ Bảo và Bùi Giai đều tôn trọng.

      “Có thể hơi lâu. Công việc của Arthur ở Canada rất thuận lợi, vả lại rể em còn có chút chuyện cần xử lý. Bọn chị muốn kéo dài tuần trăng mật.” Mỹ Bảo : “Sao vậy, có việc gì à?”

      có, nhớ chị thôi.” Nhã Bửu kiên trì nói, hoàn cảnh này giống như lúc chịu nói lời chia tay với Mã Hoài Viễn, muốn nói chuyện này qua điện thoại. Thời đại bây giờ thông tin kỹ thuật phát triển, chỉ cần dùng chế độ webcam là có thể trò chuyện nhìn thấy mặt nhau, nhưng Nhã Bửu là kiểu người hoài ̉, vẫn thích xử lý theo cách truyền thống hơn.

      Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, cảm xúc của trầm hẳn, nhanh chóng gọi điện thoạt cho Bùi Giai, điện thoại vang đến nửa chừng thì ngắt máy.

      Nhã Bửu ngừng gọi, vẫn là có người tiếp. Lần thứ ba bị cự tuyệt, hiển nhiên là Bùi tiên sinh kiêu ngạo. Nhã Bửu gọi đến lần thứ tư, đầu dây bên kia luôn báo bận. Lần thứ năm, lần thứ sáu vẫn như cũ, rõ ràng là “Bùi thù dai” chứ còn là “Bùi tiên sinh” nữa.

      Đường Nhã Bửu cũng tức giận, ai bảo trong lòng có Bùi Giai, đổi lại khi đó nếu là , phỏng chừng đã đập nát cửa hàng trang sức của người ta rồi.

      Nhã Bửu tìm quán cà phê ven đường ngồi xuống, chuyên tâm gửi tin nhắn cho Bùi Giai.

      “Bùi Giai, em sai rồi.”

      “Bệ hạ, nô tì đáng chết.”

      “Em ở nhà chờ có được ?”

      trả lời em, cơm chiều em ăn vô ~~o(>_<)o~~”

      “Cho em một cơ hội chuộc tội .”

      Nhã Bửu ngồi ở quán cà phê đến nửa giờ sau cũng chưa nhận được hồi , lái xe trở về nhà, trong nhà cũng có người, ngồi ở sofa lại tiếp tục gửi tin nhắn cho Bùi Giai.

      Chỉ cần thái độ chân thành mới có thể khiến cho Bùi Giai“hồi tâm chuyển ý.”

      Nhã Bửu ngờ phụ nữ nhà họ Đường lại cứng đầu như vậy, phải biết rằng từ Út cho đến bà Đường và Mỹ Bảo, người nào trong nhà cũng có một cấp bậc riêng, thế nào lại xưng là “nô tì” rồi? Nhã Bửu thậm chí còn tưởng tượng, nếu sau này thật sự gả cho , khi gia ̀nh họp mặt, chắc chắn bị loại tương phản này kích chết.

      Oán hận oán hận, Nhã Bửu vẫn tiếp tục gửi tin nhắn cho Bùi Giai. Bùi tiên sinh cơ bản thèm hồi .

      ***

      Vic đối với chuyện tình cảm của ông chủ càng thêm hiếu kỳ, ông chủ chịu tiếp điện thoại nhưng lại ngại phiền toái lấy điện thoại ra xem, đây là tình huống gì? Theo như biết, ông chủ chưa từng ngớ ngẩn như vậy?
      tieunai691993, Hale205Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :