1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khoảnh khắc tinh quang - Minh Nguyệt Đang ( Hoàn - 60c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25

      Bùi Giai nhíu mày, bây giờ phải là lúc so đo với .

      cho em thời gian ngày, nói rõ với Mã Hoài Viễn, chia tay.” Bùi Giai trầm mặt: “ có thể tha thứ cho em lần này nhưng thể có lần thứ hai. Càng cho phép em mang danh bạn gái thằng đó, nhiều hơn ngày cũng được.” Bùi Giai .

      Nếu phải do bận công tác quan trọng, sớm bay về “giáo huấn” .

      “Và càng hy vọng em phải biết bù đắp cho vì dám từ chối nhận điện thoại, thành ý bồi thường.” Sau khi Bùi Giai xong, kiêu ngạo giơ tay nhìn đồng hồ, đứng dậy : “Bây giờ phải về công ty xử lý vài chuyện, chờ điện thoại của .” Bùi Giai cúi người hôn lên mặt Nhã Bửu: “Giúp treo quần áo trong hành lý lên tủ. Lại mua thêm mấy bộ quần áo và đồ dùng cá nhân cho , sẽ ở lại đây.” Bùi Giai chặn hết mọi đường lui của Nhã Bửu.

      “Nếu em đồng ý, sẽ cử Vic mang tới.” Bùi Giai bổ sung thêm: “Vic khá nhiều chuyện.”

      Tinh thần Nhã Bửu hoàn toàn suy sụp.

      “Tiễn ra cửa, hôn tạm biệt .” Bùi Giai cau mày nhìn mặt Nhã Bửu: “Đừng nói chuyện này cũng phải dạy? Đường Nhã Bửu, cần biết em bao nhiêu, em phải biết học cách đáp trả, hiểu ?”

      Nhã Bửu bị thái độ này đánh bật, xem ra người đàn ông đứng trước mặt và người đàn ông từng thầm mến ở trong quá khứ, trừ bỏ dung mạo, quả thực là hai người hoàn toàn khác nhau. Người đàn ông dịu dàng, ân cần, lịch sự, sâu sắc Bùi tiên sinh đâu mất rồi?

      Bùi Giai nhìn Nhã Bửu bất động, đóng cửa lại, nhíu mày : “Xem ra tối qua dạy dỗ em chưa đủ?”

      Đường Nhã Bửu hoàn hồn tiến lên kiễng chân hôn môi Bùi Giai, thuận tiện thay điều chỉnh cà vạt.

      Bùi Giai mỉm cười cúi đầu: “Bùi tiên sinh còn Đường tiểu thư rất nhiều, đừng lo lắng.”

      Nhã Bửu đợi Bùi Giai rồi mới kịp phản ứng, vừa rồi bất giác làm theo những gì , mất quyền lên tiếng, cuối cùng còn bị xoay mòng mòng.

      ngồi ngẩn người nhìn lên cửa sổ, mãi cho đến khi điện thoại đến: “ ở Camus, em ở đâu, tới đón em.”

      “Em ở nhà.” Cũng chính là căn hộ của : “ cần đến đón, em tự mình .”

      “Tùy em.” Bùi Giai cười ở đầu dây bên kia, tâm trạng khá tốt: “Ở nhà có nhớ , sao lại gọi điện tới?”

      Bùi tiên sinh khi hóa ra là như thế này, Nhã Bửu quen nhưng đáy lòng lại ngọt lịm. “Em cúp máy đây.” Nói xong, nhanh chóng đứng dậy thay quần áo.

      Bùi Giai chờ ở khu trung tâm cao cấp, kéo tay đến đuôi xe, mở ́p, bên trong toàn là hoa hồng đỏ được bày trí theo hình trái tim.

      Nhã Bửu nghĩ rằng, cuộc sống của dần bị xâm chiếm rồi.

      Ở Camus, Bùi Giai và Nhã Bửu đều chọn rượu vang, sở thích hai người khá giống nhau, Bùi Giai cảm thán: “Trời đất tạo thành”.

      Hai người dùng cơm trong bầu khí vui vẻ, Nhã Bửu cũng ́ chịu đựng, cho đến khi cả hai ngồi vào xe mới mở miệng : “Chúng ta cần chuyện.”

      “Đến chỗ em, hay là nhà ?” Bùi Giai hỏi.

      “Vì sao lại hỏi như vậy?” Nhã Bửu hiểu.

      “Chắc em biết, dù là chuyện gì, mặc kệ kết quả thế nào, kết thúc cũng ở giường.” Giọng điệu Bùi Giai cực kỳ tự nhiên, xong còn khiến Nhã Bửu đỏ mặt.

      “Nói chuyện tại đây, em rất nghiêm túc.” Nhã Bửu .

      Bùi Giai nhìn ngoài cửa sổ xe, lại cân nhắc gian chật chội bên trong, gật gật đầu.

      Lão Vương nhìn vào chiếc xe màu đen chấn động camera, dùng miệng huých gió khều tay lão Vạn bên cạnh: “Nhìn kìa, chẳng lẽ người trong xe thiếu tiền mướn phòng?”

      Lão Vạn nhìn ngó: “Ông thì biết cái gì, mấy năm gần đây thanh thiếu niên đều hành xử như vậy, chiếc kính phản quang người ngoài nhìn vào thấy bên trong làm gì.”

      Nhã Bửu bị Bùi Giai đè xuống cầm thú hồi, sau đó nhanh chóng tìm quần áo xung quanh mặc vào. Bùi Giai chủ động cởi áo khoác khoát lên người , vừa rồi bởi vì trong xe chật chội, hành động cũng được thoải mái, trong tình thế cấp bách, Bùi đại thiếu gia đã quyết ̣nh xé luôn chiếc váy.

      Nhã Bửu vừa muốn đứng dậy liền bị Bùi Giai đưa chân ngăn chận, cố định tại chỗ.

      muốn làm gì?” Nhã Bửu nhìn Bùi Giai giơ ảnh chụp trong di động. đúng là “may mắn” , trong vòng 24 giờ ngắn ngủi đã biết thế nào là nhục nhã, vừa rồi còn bị cưỡng bức trong xe, bây giờ lại muốn uy hiếp bằng ảnh chụp?

      Bùi Giai nhìn ảnh chụp di động, ảnh rất đẹp: “ phải là muốn cùng nói chuyện sao? Sáng ngày mai, ngoan ngoãn nói chuyện với thằng đó, ảnh chụp sẽ được xóa sạch.”

      Nhã Bửu nhớ tới chuyện này thì vô cùng tức giận, ràng là muốn nói chuyện, kết quả còn bị đè xuống xe.

      “Trừ bỏ chuyện này em còn có chuyện gì muốn ?” Bùi Giai cất điện thoại hỏi.

      Nhã Bửu vừa tính mở miệng đã nghe thấy Bùi Giai : “Xem xét hậu quả.”

      quyết đoán im lặng. nhanh chóng đánh vô lăng lái xe về nhà, may mắn bị paparazzi nhìn thấy. Xuống xe, dùng áo sơ mi của mình bao lấy người , ôm vào thang máy.

      Nhã Bửu cọ cọ lồng ngực trần trụi của Bùi Giai: “ sợ bị người khác nhìn thấy sao?”

      “Vẫn tốt hơn so với việc họ nhìn thấy em.” Bùi Giai ôm chặt Nhã Bửu: “Lần tới nhớ bỏ thêm hai bộ quần áo dự phòng trong xe.”

      nhéo hông cái, thiết nghĩ Bùi Giai ngày thường thật biết cách ngụy trang, phải gọi là quý ông lừa đảo.

      Tải truyện tại nghiepdµ.ñet

      Nhã Bửu vừa được bế vào nhà liền chạy nhanh vào phòng, cơ thể dinh dính nhơ nháp, nhị tiểu thư nhà họ Đường chưa từng chật vật như ngày hôm nay.

      vào phòng tắm, vừa định thay đồ mặc ở nhà, kết quả nhớ tới Bùi Giai liền quấn khăn tắm tới tủ quần áo tìm bộ đồ tay dài mặc vào.

      Nhã Bửu ra ngoài, chỉ thấy Bùi Giai lười nhác tựa người vào ghế sofa, nhìn thấy , khóe miệng tươi cười mỉa mai, lạnh băng : “Đường tiểu thư, em đánh giá Bùi tiên sinh quá cao rồi, cho rằng vừa nhìn thấy phụ nữ thì sẽ có cảm giác hay sao?”

      Nhã Bửu là người ăn vụng về, nhất thời biết trả lời thế nào.

      Bùi Giai thong thả tới chỗ , từ phía sau lưng ôm eo : “Nhưng suy nghĩ của em sai.” Bùi Giai gắt gao ôm chặt Nhã Bửu trong lòng, thân dưới mạnh mẽ nhấn cái, Nhã Bửu lập tức đỏ mặt.

      “Rõ ràng là em muốn quyến rũ , bộ dạng này khiến nhớ đến quy tắc ngầm ở trong công ty.” Tay Bùi Giai xoa ngực Nhã Bửu, miệng khẽ cắn nhẹ vào dái tai .

      Nhã Bửu cười thành tiếng: “Đúng nhỉ, thì ra bộ mặt thật của Bùi tiên sinh sau giờ làm việc đều là tơ tưởng đến chuyện này?”

      “Nếu em là nhân viên của , lại muốn tận hưởng.” Bùi Giai vỗ mông Nhã Bửu, khoa trương thở dài: “Shit, Đường tiểu thư là muốn ép Bùi tiên sinh chơi đến khô máu sao?”

      “Ai ép chứ?” Nhã Bửu xoay người đẩy Bùi Giai ra.

      Bùi Giai giả vờ yếu đuối đổi tư thế, khoa trương nằm ngửa sofa.

      Nhã Bửu vuốt vuốt trán, nghĩ tới Bùi Giai còn có hành động này, đã bỏ lỡ những mặt khác về .

      mau tắm rửa.” Nhã Bửu phẫn nộ khịt mũi, kéo người .

      Bùi Giai đứng lên vào phòng ngủ, qua bao lâu liền nghe thấy gọi.

      “Sao thế?” Nhã Bửu mở cửa vào.

      Bùi Giai đứng ở trước tủ quần áo, mặt sa sầm hỏi: “Quần áo của đâu, phải là đã nhắc nhở em? Chỉ một cuộc gọi đơn giản là nhờ người khác giao hàng đến, em cũng làm được?”

      Nhã Bửu lúc này mới nhớ: “Xin lỗi, em quên mất.” Nhã Bửu thành đáp.

      Bùi Giai đến trước mặt Nhã Bửu, cao lãnh : “Người phụ nữ của biết nấu cơm, biết rửa bát, cái gì biết cũng đều sao, duy chỉ có một điều nhất ̣nh phải biết.”
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26

      Nhã Bửu duy trì trạng thái ngẩn ngơ, cúi đầu ngoan ngoãn thụ giáo, nghiêm cẩn nghe người kia nói chuyện.

      “Phải biết tiêu tiền, đương nhiên cũng bao gồm chuyện mua quần áo.” Bùi Giai .

      Nhã Bửu ngẫm nghĩ thì mới phát mình bị Bùi Giai đùa bỡn, ai lại biết tiêu tiền chứ?

      “Xét thấy em phạm sai lầm nghiêm trọng, quyết định trừng phạt em, đêm nay chỉ có thể cho em lần, xem em sửa sai thế nào, sau đó còn phải coi thái độ thành khẩn của em thì mới quyết ̣nh cho em ăn đại tiệc hay .” Bùi Giai nắm thắt lưng Nhã Bửu .

      “Ai thèm ăn đại tiệc của chứ?” Nhã Bửu nhíu mũi, khóe miệng nhịn được ngước đầu nói.

      “Tốt, đã thế này rồi, chúng ta nên siêu thị một chuyến.” Bùi Giai nới lỏng Nhã Bửu, thay bộ quần áo đơn giản.

      Nhã Bửu kêu: “Đợi chút”, lại lục lọi hành lý của lấy ra một cái mắt kính đeo lên cho , bản thân cũng đeo một cái.

      Bùi Giai cầm mắt kính ở tay ngắm nghía, nhíu mày: “Buổi tối có thói quen đeo kính.”

      Nhã Bửu thay Bùi Giai đeo lại mắt kính, sau đó lùi ra phía sau hai bước, khoa trương tạo tư thế phóng viên, bất chấp tinh ranh mà : “Bùi tiên sinh, lúc đeo kính trông rất đẹp trai.”

      Bùi Giai tháo kính xuống: “Ý của em là như vậy chưa đủ đẹp?”

      Nhã Bửu kéo cánh tay Bùi Giai : “Cũng rất đẹp trai, chỉ là phong cách bất đồng mà thôi.” Nhã Bửu lấy lòng nhìn Bùi Giai.

      Bùi Giai “Hừ” tiếng, vẫn là đeo mắt kính lên mặt, biết rõ lo lắng cái gì.

      Siêu thị ngay tại tiểu khu cách đó xa, hai người qua, điện thoại Nhã Bửu reo lên, lấy ra xem thì thấy người gọi là “Martin.”

      Nhã Bửu chột dạ nhìn thoáng qua Bùi Giai.

      “Nhận , có lẽ em biết mình nên gì.” Giọng của Bùi Giai lãnh đạm, cơ hồ đem thân thể Nhã Bửu xé ra từng mảng.

      “Hi, Martin.” Nhã Bửu tiếp điện thoại, Bùi Giai cũng có ý tránh .

      “Em ở đâu?” Mã Hoài Viễn hỏi.

      “Chuẩn bị siêu thị. À, ngày mai có rảnh ?”

      Đầu dây điện thoại bên kia đại khái là đáp ứng, chỉ nghe thấy Nhã Bửu : “Mười giờ ở chỗ cũ.”

      “Ồ, nhanh như vậy đã có chỗ cũ rồi hả?” Khẩu khí Bùi Giai lạnh buốt.

      Nhã Bửu bị kẹt ở giữa vô cùng khó xử, ràng là Bùi Giai mỉa mai , biểu cảm của còn tỏ ra như người bị hại.

      Nhã Bửu chuyện.

      Bùi Giai giảm bớt giọng điệu: “Nhã Bửu, em hẳn là hiểu rõ. Lần đầu tiên có thể là ngoài ý muốn, lần thứ hai em cần phải lấy cớ. điện thoại nhắn tin cho em nhiều như vậy, em tiếp nhận còn vội vội vàng vàng tìm lá chắn. Khó xử này là do em tạo thành, em dám thề người trong lòng em là ?”

      Ánh mắt Bùi Giai lạnh lẽo khiến nói nên lời.

      “Em biết làm tổn thương đối phương, còn kéo đối phương tha xuống nước, đây gọi là hành vi đạo đức, đạo đức thì phải nhanh chóng kết thúc. muốn đối phương bị tổn thương thì đừng nên cho họ hy vọng. Đương nhiên, nếu ngày mai em sợ khó mở lời, có thể cùng em.”

      Bùi Giai dùng những ngôn từ răn dạy còn hơn cả bà Đường, cúi đầu suy nghĩ, sau đó mới ngẩng đầu : “Em tự .”

      “Ngày mai sau khi chấm dứt, gọi điện thoại cho .” Bùi Giai tiếp tục nói.

      Nhã Bửu “Dạ” tiếng.

      Hai người tiếp tục vào siêu thị. Nhã Bửu nhìn thấy Bùi Giai duỗi tay cầm hơn 20 hộp “bao cao su” bỏ vào trong xe đẩy. cảm thấy mình may mắn, may là lúc này đã đeo kính ngụy trang.

      “Lấy nhiều như vậy làm gì?” Khiến cho người khác chú ý, hơn nữa: “Chẳng lẽ sợ hết hạn?” Nhã Bửu lục hộp nhìn thời hạn sử dụng.

      “Đừng lo lắng.” Bùi Giai rút chiếc hộp từ trong tay Nhã Bửu: “Em có vẻ rất vui khi nhìn thấy mua nhiều như vậy.”

      rất hài lòng với biểu cảm của , nếu hài lòng hai người phát triển nhanh như thế.

      Phụ nữ giống như mì ăn liền, ăn no sẽ có thể lấp đầy bụng. Mì ngon, tự nhiên sẽ khiến cho người ta muốn ăn tiếp. Còn Bùi tiên sinh thì sao, từng trải qua thời niên thiếu ngông cuồng, thời rất coi trọng chuyện tình cảm.

      Nhã Bửu khẽ chớp mắt nhìn Bùi Giai, từ giá lại cầm hai hộp ném vào xe đẩy.

      Bùi Giai nhíu mày.

      Nhã Bửu : “Đây chứng minh cho việc khiến em hài lòng.”

      Tuy rằng ít kinh nghiệm trong chuyện chăn gối, nhưng xã hội ngày càng phát triển, huống chi Mỹ Bảo còn thường xuyên truyền đạt kinh nghiệm cho , đỡ phải bị người ta lừa lọc, cho nên đối với chuyện này vô cùng hiểu rõ. Về phương diện kia, Bùi Giai quả là cao thủ.

      Điều này giống như nhào bột, thủ pháp cao tay, chất bột mới có thể mềm dẻo co dãn, mới có thể ăn ngon.

      Nếu hai người đều đọc được tâm ý đối phương, đại khái đều cảm thán, là “tâm linh tương thông”.

      “Em đối với hài lòng điểm nào?” Bùi Giai tháo mắt kính cúi đầu hôn .

      Bốn cánh môi chạm nhau, tựa như keo sơn quấn chặt. Vốn là chỉ muốn khẽ lướt qua, kết quả suýt tý nữa kiềm chế được. Bị người qua đường chỉ trỏ, Nhã Bửu nhanh chóng đoạt lấy mắt kính tay đeo lại.

      Bùi Giai dắt tay Nhã Bửu, lại tiếp tục chủ đề kia: “Là phương diện giường sao?”

      Nhã Bửu nghe xong dở khóc dở cười, bị Bùi Giai như vậy lại nghĩ tới chuyện muốn cùng bàn luận, nhưng vừa mới bước vào cửa bị ôm lấy, rốt cuộc có bao nhiêu truy vấn hài lòng, cuối cùng muốn lại thể giải quyết được.

      Buổi sáng, Nhã Bửu tỉnh lại là do ngửi được mùi cà phê thơm nồng, nhưng chỉ may mắn được ngửi cái, Bùi Giai cầm ly sữa đến trước mặt . Ánh mặt trời mờ nhạt phản chiếu vào tổ ấm đơn giản và hạnh phúc của bọn họ.

      Bùi Giai cúi đầu, Nhã Bửu phối hợp quay mặt, mặt hôn cái, rướn người lên, lại hôn thêm cái, sau đó bọn họ mới bắt đầu dùng điểm tâm.

      vừa uống cà phê vừa đọc báo, còn thì vừa uống sữa vừa nhìn ly cà phê trong tay , cầm ly cà phê đưa dưới mũi : “Cho em ngửi thử chút.”

      Nhã Bửu ở dưới bàn đá Bùi Giai cước: “ thèm.”

      Đây là lần thứ hai bọn họ dùng điểm tâm cùng nhau, cảm giác này giống như bọn họ ở bên nhau nhiều năm, biết đây là tốt hay xấu. Nhưng mà Bùi tiên sinh “Gừng càng già càng cay”, tình cảm vẫn mãnh liệt giống như lúc đầu.

      Sau khi ăn xong, Bùi Giai lái xe đưa đến nơi tập, ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu và đoàn múa đại cách xa nhau, vừa vặn tiện đường, ngay cả lý do cự tuyệt Nhã Bửu cũng có.

      “Nhớ điện thoại cho .” Bùi Giai hôn môi Nhã Bửu một lúc, sau đó thay cởi giây an toàn.

      Nhã Bửu định xuống xe bị Bùi Giai bắt lấy tay hỏi: “Em còn chưa hỏi hôm nay em nhiều như thế nào?”

      Tuy rằng chỉ mới hai ngày ở chung ngắn ngủi, phát ra là người rất biết che giấu cảm xúc, tỷ như quấn người.

      biểu quá còn gì.” Mắt thấy Bạch Hồng về phía này, vội vàng rút tay.

      Bùi Giai trầm mặt xuống, may mắn Nhã Bửu quay đầu, bằng trong lòng sẽ hoảng loạn hơn. tại địa vị của ở trong lòng bất ổn, tạm thời vì chuyện này mà tranh cãi.

      Hoàn Cầu hôm nay có một cuộc họp hội nghị, mỗi cá nhân ngồi lo lắng thấp thỏm, chỉ cảm thấy ông chủ ngày hôm nay cứ cách 5 phút liền nhìn di động lần, bình thường ông chủ là người ghét nhất điều này.

      Mọi người dùng ánh mắt trao đổi cùng Vic, Vic chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ biết. Mặc dù ông chủ có chút lơ đãng trong cuộc họp nhưng vẫn chăm chú nắm bắt trọng tâm vấn đề, cũng rất sắc bén trong việc đưa ra ý kiến riêng, ai ai ngồi đó cũng thán phục.

      Rốt cục điện thoại của Bùi Giai cũng vang lên, dùng động tác tạm dừng đối với mọi người, cầm lấy điện thoại ra ngoài.

      Tất cả mọi người đều tò mò, quản lý Lưu Mỹ như lén hỏi Vic: “Nhìn vẻ mặt của ông chủ rất nghiêm túc, có phải là bạn mới của ông chủ ?”

      Vic nhìn thoáng qua Lưu Mỹ, nói: “ cảm thấy có thể sao, xem phim nhiều quá rồi đó.”

      Người nào cũng biết Bùi Giai từ trước đến nay đều công tư phân minh, bạn gái của cũng chưa từng được phép xuất hiện ở công ty, đừng nói đến là trong cuộc họp.

      Lưu Mỹ ngẫm lại thấy cũng đúng, ngượng ngùng trở về vị trí cũ.

      Bùi Giai nhận điện thoại, : “Ừ, nghe.”

      Nhã Bửu nghe thấy giọng của Bùi Giai có chút khẩn trương, may mắn cần phải giáp mặt rõ: “Hiện tại Martin bận việc đột xuất, cho nên em chưa thể gặp được ta.”

      Bùi Giai nhắm chặt mắt, hít vào hơi, lúc này mới có thể duy trì ngữ khí bình thường: “ họp, đợi lát nữa sẽ điện thoại cho em.”

      Nhã Bửu như được ân xá, : “Em biết rồi.”

      Bùi Giai bình tĩnh vào phòng họp, còn chưa kịp nói thì đã thấy mặt mọi người dầm dề mồ hôi, gương mặt đột nhiên tối xầm, điều này cho thấy khắc chế giận dữ. Bùi Giai là người lý trí, cũng đem việc tư xen lẫn việc công, xem ra có người chọc giận , muốn hạ thủ lưu tình cũng được rồi.

      Nhã Bửu chờ điện thoại của Bùi Giai suốt cả ngày, kết quả thẳng đến tan tầm mới nhận được điện thoại của .

      dẫn em ăn cơm chiều.” Giọng nói có phần lãnh đạm, hơn nữa cũng đợi đồng ý đã cúp điện thoại.

      Nhã Bửu giống như tên trộm dòm trước ngó sau bước chân lên xe Bùi Giai, thúc giục nhanh lái .

      khiến em mất mặt sao?” Ức chế tích tụ suốt cả ngày lúc này lửa giận sắp bạo phát.

      “Đương nhiên phải.” Bùi tiên sinh là doanh nhân hàng đầu của thành phố H, ai có thể mất mặt được chứ: “Chúng ta về nhà gọi đồ ăn ngoài có được ?” Nhã Bửu cũng muốn ra ngoài ăn cơm gặp phải người quen.

      Bùi Giai chuyện nhưng vẫn đánh tay lái về nhà, xuống xe cũng chuyện, Nhã Bửu biết rõ trong lòng vui, thừa dịp vào phòng thay quần áo, nhanh chóng gọi điện kêu đồ ăn ngoài. Gác điện thoại mới kêu lên tiếng: “Hỏng bét”, hôm nay lại quên mua quần áo cho .

      Bùi đại thiếu gia lúc ra ngoài quả nhiên sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng vẫn như cũ tận lực khống chế cảm xúc. ngồi xuống bên cạnh , giọng hỏi: “ công tác mấy ngày?”

      “Đại khái là khoảng tuần?” Kỳ thực Nhã Bửu chỉ đoán.

      “Cho nên trong tuần này em vẫn mang danh bạn gái người khác, còn cứ như vậy thể lộ ra ngoài ánh sáng?” Bùi Giai bắt đầu cao giọng.
      tieunai691993, Hale205Phong nguyet thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27

      Nhã Bửu cúi đầu, giống như đứa làm chuyện xấu chuyện.

      “Bây giờ là thời đại gì rồi, trong điện thoại thể sao? Chuyện đó còn phải giáp mặt mới , em là cố ý kéo dài, Đường Nhã Bửu?” Bùi Giai đen mặt nhìn .

      Nhã Bửu vội vàng lắc đầu: “ cũng biết rõ là nói chuyện trong điện thoại rất khó mở lời mà, hơn nữa do em sai trước, nếu đổi lại là , có thể nói chuyện chia tay ở trong điện thoại ?”

      Bùi Giai bị Nhã Bửu chọc giận đến nỗi sắc mặt sầm xuống, nhưng mà cũng thể phủ nhận chuyện nói.

      “Gửi một tin nhắn chia tay, tình huống cụ thể tuần sau giáp mặt nói rõ.” Bùi Giai lùi về phía sau bước.

      “Làm sao có thể được, như vậy ảnh hưởng đến công tác của Martin.” Nhã Bửu đồng ý.

      “Em lại sợ ảnh hưởng công tác của ?” Giọng Bùi Giai lạnh lùng.

      “Nhưng em biết phải làm sao?” Ánh mắt nhìn van nài, kỳ thực mới là người chịu dày vò nhất trong chuyện này.

      Bùi Giai đứng lên, : “Bắt cá hai tay cũng phải là chuyện tốt. Chúng ta sẽ gặp mặt trong vòng một tuần, cũng cần điện thoại cho , chờ em nói lời chia tay rồi hãy liên lạc với .”

      Nhã Bửu còn có thể cái gì, chỉ có thể gật gật đầu.

      Bùi Giai đứng trước mặt Nhã Bửu ước chừng ba mươi giây, cũng hành động gì tiếp theo. cảm thấy mình thật mất mặt, còn cũng thèm nhìn sắc mặt của .

      Bùi Giai rồi, đồ ăn ngoài được đem tới, Nhã Bửu thở dài tiếng, lãng phí, ngồi xuống chuẩn bị dùng cơm. Tuy rằng Nhã Bửu hiểu được quyết ̣nh của Bùi Giai nhưng trong lòng vẫn miễn cưỡng khó chịu, cảm thấy nói chuyện thật đơn giản, đối với chuyện tình này bắt đầu yên, cũng cảm thấy Bùi Giai quan tâm đến , “tình ” đối với quá mức đơn giản, khó tránh khỏi một số cảm giác hụt hẫng.

      Nhã Bửu ức chế chống cằm suy nghĩ, những bạn gái trước của liệu có giống hay ?

      Nhớ tới chia tay, Nhã Bửu lại nghĩ tới Triệu Vũ Hinh, lúc đó còn suy nghĩ vì sao lại có người phụ nữ nói lời chia tay với Bùi Giai, thời ước chừng đã có suy nghĩ khác.

      Nhã Bửu vừa ăn cơm thì nghe thấy tiếng chuông cửa, theo mắt mèo nhìn ra, thấy Bùi Giai đứng ở cửa. Nhã Bửu mở cửa, có chút ngạc nhiên, nhưng biết lúc này nên hỏi.

      Nhã Bửu tiến lên lay cánh tay Bùi Giai, kéo vào trong: “, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

      Bùi Giai liếc mắt nhìn Nhã Bửu cái, liền tùy ý để kéo vào bàn ăn. Nhã Bửu ngoan ngoãn gắp đồ ăn cho Bùi Giai, sắc mặt mới hòa dịu lại.

      Sau khi dùng cơm, Nhã Bửu muốn dọn dẹp, yên lặng nhìn Bùi Giai vài lần, sau đó tới phòng khách.

      “Đường Nhã Bửu, em cứ như vậy bỏ ?” Bùi Giai nhìn chén dĩa bàn.

      Nhã Bửu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Bùi Giai, hai tay tạo thành hình chữ thập ở trước ngực, vểnh môi : “Ngày mai sẽ có dì giúp việc tới dọn dẹp.” Nhã Bửu nhìn thấy trong mắt Bùi Giai là ba chữ đồng ý, giơ bàn tay ra khoe, móng tay được sơn rất đẹp. chỉ có đôi chân vũ công, còn có bàn tay của người nghệ sĩ.

      Nào biết Bùi Giai cũng thương hoa tiếc ngọc: “ rửa chén. Chờ khi nào em và hắn ta chia tay, sẽ đến lượt dọn dẹp.”

      “Vì sao?” Nhã Bửu gắt giọng, thậm chí còn nũng nịu: “Bùi tiên sinh, đúng là biết thương hoa tiếc ngọc.”

      Bùi Giai cười lạnh tiếng: “Đối với bạn của người khác, vì sao phải thương , tự nhiên muốn tận lực áp bức mới là bản sắc của gian thương.”

      Thì ra Bùi tiên sinh là người thù dai, Nhã Bửu hoài nghi về những thông tin tạp chí viết về .

      Sau khi Nhã Bửu vất vả rửa xong bát dĩa, còn chưa kịp ngồi xuống đã nhìn thấy Bùi Giai tắt TV đứng lên: “ phải rồi.”

      Nhã Bửu biết trong lòng vẫn còn để ý đến chuyện của và Mã Hoài Viễn, cho nên cũng giữ lại, đưa đến cạnh cửa, mở miệng : “Xin lỗi.” Chỉ tại tính cách dứt khoát của tạo thành cục diện này.

      “Nếu cảm thấy có lỗi, bây giờ hãy gửi tin nhắn, hoặc gọi điện thoại cho hắn ta.” Bùi Giai lẳng lặng đứng trước cửa, khẩn thiết nhìn .

      ra người cần nhận lời xin lỗi phải là Martin.” Nhã Bửu cúi đầu .

      Lời của thành công đem sắc mặt vốn hòa dịu của ai kia bức thành Bao Hắc Tử(1).

      (1) Bao Hắc Tử: Bao công nổi tiếng là vị quan thanh liêm, chấp pháp nghiêm minh, khiếp sợ quyền uy hay vị nể tư tình, ông có làn da đen nên người đời thường gọi ông là Bao Hắc Tử.

      “Đường Nhã Bửu, em khá lắm!”

      Ngày thứ hai Nhã Bửu luyện múa xong liền về nhà, chỉ cảm thấy căn hộ bây giờ quá trống rỗng, trước kia chưa bao giờ có cảm giác này, từ khi Bùi Giai ở đây hai ngày, khi chỉ có mình, đã cảm thấy hoang vắng.

      Nhã Bửu thở dài tiếng, đây đúng là thói quen tốt, hơn nữa thói quen này cũng hình thành quá nhanh rồi. Nhã Bửu ngẫm nghĩ, trực tiếp xoay người xuống lầu lái xe trở về nhà họ Đường.

      Mã Hoài Viễn gọi điện thoại lại cho , còn chỉ cảm thấy hổ thẹn: “Martin, chờ trở về chúng ta chuyện được ?”

      “Nhã Bửu, chuyện gì xảy ra?” Mã Hoài Viễn hỏi.

      “Marin, em xin lỗi, em. . . . . .”

      Mã Hoài Viễn ngắt lời Nhã Bửu: “Được, đợi trở về chúng ta bàn lại. Từ ngày mai trở rất bận rộn, có thời gian điện thoại cho em.”

      Nhã Bửu thở dài ngồi giường, chắc Mã Hoài Viễn đại khái đoán được điều muốn , trong lòng Nhã Bửu cảm thấy khó chịu, lúc trước đồng ý quen với Mã Hoài Viễn, sự là chuyện nghiêm túc, nhưng bây giờ lại thất tín rồi.

      Hai tuần sau Mã Hoài Viễn mới trở về, Nhã Bửu lái xe đến sân bay đón ta.

      “Nhìn gầy quá.” Nhã Bửu cười .

      “Nhớ ?” Mã Hoài Viễn cười nói kéo eo Nhã Bửu qua, cúi đầu hôn lên trán , cứng ngắc muốn né tránh, lại bị Mã Hoài Viễn dùng sức ôm.

      “Alleria, mỗi giờ mỗi khắc đều nghĩ đến em.” Mã Hoài Viễn nhìn Nhã Bửu , cúi đầu ̣nh hôn môi .

      Nhã Bửu quay đầu tránh thoát: “Martin, chúng ta cần chuyện.”

      “Vừa trở về hơi mệt, ngày mai chúng ta bàn lại được ?” Mã Hoài Viễn cau mày hỏi.

      “Được. nghỉ ngơi trước rồi ngày mai điện thoại cho em.” Nhã Bửu lái xe đưa Mã Hoài Viễn về nhà.

      đường lái xe trở về đoàn múa, khi lái ngang qua ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, nghiêng đầu nhìn quảng trường mùa xuân bên kia, tiếp tục nhấn ga lái tới phía trước. Sau hai tuần liên lạc, tâm trạng của đã khá hơn nhiều, và Mã Hoài Viễn chia tay cũng phải do Bùi Giai, chỉ là có tình cảm với Mã Hoài Viễn, nên cũng muốn trì hoãn hạnh phúc tương lai của ta.

      Tầng 55 ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, Lisa nhìn Vic oán giận : “Ông chủ gần đây thế nào?” Lisa quay đầu hỏi thăm Vic.

      “Vẫn thường xuyên nhìn di động, chờ đợi điện thoại của ai đó. Haiz, nhìn thấy ông chủ lo âu như vậy, người như tôi cũng chịu nỗi.” Vic nhìn Lisa liếc mắt cái, lạnh lùng thốt lên: “ nhiều chuyện thật đấy, phái PR cho công ty là đúng.”

      Lisa mỉa mai: “ đây là cũng bị giày vò đến biến thái rồi hả?”

      ***

      Bùi Giai lúc này nhìn di động, thám tử tư gửi đến tin tức giờ trước, Đường Nhã Bửu vẫn chưa chịu gọi điện cho .

      Bùi Giai nghĩ, vẫn là nên tắt màn hình.

      Nhã Bửu vừa ngừng xe đã nhận được điện thoại của Bùi Giai: “Dạ?”

      “Tên kia trở về rồi?” Giọng Bùi Giai cách sóng điện truyền tới, vẫn như cũ lãnh đạm ngạo mạn.

      “Dạ.” Nhã Bửu đáp.

      chuyện chưa?” Bùi Giai nhẫn nại kìm chế tức giận.

      “Vẫn chưa.”

      “Đường Nhã Bửu!” Bùi Giai cơ hồ rống tên : “Em ́ níu kéo cái gì?”

      Nhã Bửu cầm điện thoại cách lỗ tai: “ ấy bảo hơi mệt, ngày mai sẽ điện thoại lại.”

      “Em ở đâu, tới đón.” Bùi Giai khẳng định là dám mở miệng, đối phương lại muốn dùng biện pháp kéo dài thời gian.

      “Em ở đoàn múa, vẫn tập luyện.” Nhã Bửu .

      “Tập xong thì gọi điện thoại cho .” Bùi Giai .

      Nhã Bửu “Dạ” tiếng, cúp điện thoại. Kỳ thực hai tuần liên lạc Nhã Bửu cho rằng Bùi Giai chỉ muốn quen qua đường, nhưng hôm nay nhận được điện thoại của lại cảm thấy nghiêm túc. Nhưng tình thật kỳ lạ, hai tuần liên lạc có phải trở nên xa lạ ? Mặc dù tình huống của bọn họ có phần đặc biệt, hoặc là có lẽ đã nhưng cách nào chấp nhận hành vi và sự độc đoán của , đây gọi là giả tạo sao?

      Sau khi tập xong, Nhã Bửu cũng chưa gọi điện cho Bùi Giai ngay, cùng người trong đoàn ra ngoài ăn cơm, bởi vì quá ồn ào nên nghe thấy tiếng di động reo, trở về nhà họ Đường mới nhìn thấy năm cuộc gọi nhỡ.

      “Ở đâu?” Giọng Bùi Giai hề tức giận, điều này khiến cho Nhã Bửu nhõm. , mỗi khi ở cùng Bùi Giai cảm thấy rất áp lực, Bùi Giai là loại người cao cao tại thượng, ngoài việc tức giận thì chỉ có tức giận mà thôi.

      “Ở nhà cha mẹ.” Nhã Bửu .

      “Vì chờ em mà đến giờ vẫn chưa ăn cơm.” Giọng nói bình tĩnh trần thuật .

      Nhã Bửu hề cảm thấy kiêu ngạo, nói: “Em cùng người trong đoàn ra ngoài ăn cơm, nghe thấy điện thoại của , ở đâu?”

      “Nhà em.” Bùi Giai .

      Trong đầu Nhã Bửu lập tức ra hình ảnh thê lương của Bùi Giai, từ giường ngồi dậy: “Chờ em, em sẽ trở về ngay.”

      Bùi Giai phờ phạc ỉu xìu “Ừ” tiếng. Sau khi cúp máy khóe miệng nhàng nhếch lên, nắm chìa khóa bàn, lái xe từ ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu đến căn hộ của .

      Lúc Nhã Bửu đến, Bùi Giai quả nhiên như suy đoán, tay bỏ trong túi quần tựa người vào cửa, cà vạt biết ném ở đâu, ̉ áo sơ mi mở rộng, tóc cũng rối bời, hình ảnh tao nhã có phần suy sụp chỉ khiến cho người ta si mê và đau lòng.

      “Vì sao chờ ở đây?” Nhã Bửu oán giận .

      “Nếu quả thật có người chủ động đưa chìa khóa cho , cần đứng đây chờ.” Bùi Giai tiếp nhận chìa khóa ở trong tay Nhã Bửu.

      Nhã Bửu phớt lờ những lời này: “Em gọi đồ ăn ngoài cho được , muốn ăn sushi hay là món gì?” Nhã Bửu bắt đầu bấm số điện thoại.

      “Có thuốc bao tử ?” Bùi Giai ôm dạ dày hỏi.

      Nhã Bửu ngẩn người: “ đau bao tử? Em mua cho thuốc cho .” Nhã Bửu xong liền cầm chìa khóa toan tính bước .

      cần, rót cho ly nước ấm là được.” Bùi Giai ngăn cản Nhã Bửu.

      Nhã Bửu nghe lời đổ nước, lại gọi điện thoại kêu đồ ăn ngoài, từ trong tủ lạnh rót thêm ly sữa ấm đưa cho : “Uống sữa lót bụng.”

      Bùi Giai nhìn Nhã Bửu liếc mắt cái, tiếp nhận ly sữa uống ngụm.

      Từ trước đến nay chỉ thấy đàn ông uống rượu hoặc cà phê, đàn ông uống sữa nhìn rất đáng , quả thực Nhã Bửu tin vào mắt mình, đưa tay đến gần bụng : “Còn đau ?”

      “Được rồi, em ít giận một chút.” Bùi Giai bắt được tay Nhã Bửu, cúi đầu hôn nhẹ lên trán , rồi hôn đến lông mày, mắt, chóp mũi, sau đó là môi.

      Bọn dựa sát vào nhau, lông mi của đều chạm vào mặt , giống như lông chim khảy khảy tiếng lòng của .

      Hai người hôn nhau cuồng nhiệt, nếu có tiếng chuông cửa vang lên, phỏng chừng ngày hôm sau dì giúp việc lại phải tẩy rửa sofa. Nhã Bửu mở miệng khẽ thở gấp, đỏ mặt đem nút áo cài lại.

      “Sao em ngốc thế, còn chưa biết cách thở trong lúc hôn nhau?” Bùi Giai cười, đứng dậy mở cửa.

      “Ai có kinh nghiệm bằng chứ?” Trong lời có chút ghen tuông.

      Bùi Giai thanh toán tiền, xách đồ ăn đến bàn, Nhã Bửu chuẩn bị chén dĩa cùng ngồi xuống.

      tích lũy kinh nghiệm nhiều như vậy còn phải để dạy em sao?” Bùi Giai lấy sushi đã chấm mù tạc đưa vào miệng .

      Mù tạc cay đến độ kích thích chảy nước mắt, lúc này cũng dám há mồm, chỉ có thể nín thở ăn hết, Nhã Bửu che miệng, chảy nước mắt tức giận chỉ vào Bùi Giai.

      nhéo nhéo khuôn mặt : “Biết rồi, biết em cảm động rồi nhưng cũng đừng cảm động đến chảy nước mắt.”

      Đầu sỏ gây nên tội trạng cư nhiên còn cười hả hê, chờ khi Nhã Bửu bình tĩnh lại, cả giận : “Bùi Giai, chấm nhiều mù tạc như vậy để làm gì?”
      Hale205Phong nguyet thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28


      Bùi Giai khẽ cắn lên đầu ngón tay chỉ về phía mình: “Đừng lo, cho dù Nhã Bửu của có chảy nước mắt nước mũi tèm lem mặt, vẫn rất xinh đẹp.”

      “A, a, a. Trời muốn diệt mình mà.” Nhã Bửu hét to chạy vào toilet, rửa lại mặt mũi, lần nữa trở về vị trí cũ.

      Bùi Giai ăn xong, Nhã Bửu lưu loát ném đồ ăn vào thùng rác, vỗ vỗ tay, tỏ vẻ như đã sạch sẽ rồi. Bùi Giai bất lực vỗ trán, Nhã Bửu qua ôm thắt lưng , : “Em rất ghét rửa chén, em lấy trái cây cho .”

      Bùi Giai cắn nhẹ mặt : “Em chính là trái cây của , ngoan, lại đây cho cắn vài cái.”

      Nhã Bửu cười tươi trốn tránh, hai người náo loạn hồi, Bùi Giai mới thu tay lại: “Ngày mai chủ nhật, đưa em gặp ta, mặc kệ là em dùng lý do gì, cũng phải rõ ràng, được ?”

      Nhã Bửu gật gật đầu.

      “Sáng mai lại qua đây dùng điểm tâm.” Bùi Giai hôn lên mặt , rồi sau đó ở bên tai khẽ: “Đường Nhã Bửu, những ngày qua em nợ , sắp tới đều đòi lại hết.”

      Lời nói của hề uy hiếp được , ngủ rất ngon, thậm chí cũng mơ thấy ác mộng.

      Nhã Bửu và Mã Hoài Viễn hẹn gặp ở quán cà phê gần quảng trường mùa xuân, địa điểm là do Bùi Giai chọn, nơi này có thể khiến quan sát dễ dàng.

      Nhã Bửu căn bản thể phản bác chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời: “Mặc kệ em và ấy nói gì, nhất ̣nh được xuất hiện, em nói rõ với Martin.” Bùi Giai cúi người thay cởi giây an toàn.

      Bùi Giai nhìn Nhã Bửu nói nhưng trong lòng ngừng chỉ trích, so với người thứ ba còn bằng, ức chế tích tụ, đôi mắt bắt đầu phun lửa.

      Nhã Bửu nhìn thấy cảnh tượng này thì nhanh chóng mở cửa xe bỏ trốn.

      Mã Hoài Viễn kéo ghế tựa cho Nhã Bửu, nhìn bốn phía cũng nhìn thấy Bùi Giai, lúc này trong lòng mới bình tĩnh. Mã Hoài Viễn ngồi xuống, thay Nhã Bửu gọi cà phê, sau đó lẳng lặng nhìn , : “Alleria, xin lỗi, hôm qua cảm xúc của hơi tệ.”

      Nhã Bửu cười cười: “Em biết, ngày hôm qua rất mệt.”

      Mã Hoài Viễn cầm cốc nước : “Alleria, em có thể suy nghĩ lại ?”

      Nhã Bửu nghĩ tới Mã Hoài Viễn lại ra trước, hơn nữa còn nói thẳng như vậy: “Martin, em. . . . . .”

      “Kỳ thực sớm biết trong lòng em có , chỉ là nghĩ tới nhanh như vậy, đã làm gì sai đúng ?”

      Kỳ thực Mã Hoài Viễn sai, ta là một người tốt, bản thân lại rất lịch sự, sau lưng ta có hai nữ sinh ngồi uống nước, nhiều lần nhìn lén về phía ta, nhưng do e dè dung mạo và khí chất của Nhã Bửu cho nên hai nữ sinh chỉ biết cảm thán.

      , vấn đề là ở em. Vốn dĩ em thích người nhưng vô tình kéo vào, điều này trái với luân thường đạo đức, Martin, em thành xin lỗi. Điều em muốn là chúng ta nên ngừng lại, em muốn đáp trả tình cảm của bằng sự thương hại.” Nhã Bửu khốn đốn: “Nếu có bất cứ điều gì em có thể làm cho , cứ nói với em. Martin, em cũng dám cầu xa vời chúng ta hãy trở thành bạn, nhưng em luôn luôn nghĩ tới điều đó.”

      Mã Hoài Viễn cười khổ: “Ngược lại tình nguyện để em tiếp tục thương hại.”

      “Martin, em muốn nói xin lỗi, chỉ mong em có thể bồi thường cho .” Nhã Bửu hổ thẹn cúi đầu.

      “Alleria, điều hy vọng là nhìn thấy em hạnh phúc, nếu buông tay có thể khiến cho em hạnh phúc, chấp nhận buông tay.” Mã Hoài Viễn so với Bùi Giai phong độ hơn nhiều.

      Nhã Bửu cảm động suýt rơi nước mắt.

      “Được rồi, hôn một cái, chia tay nào, chúc phúc cho tìm được một người phụ nữ xinh đẹp như em.” Mã Hoài Viễn đứng lên vươn tay nói với Nhã Bửu.

      Nhã Bửu quả thực thể cự tuyệt, đây là nụ hôn lần đầu cũng như lần cuối khi họ quen nhau.

      Bốn cánh môi chạm nhẹ, Mã Hoài Viễn cũng tiến thêm động tác nào, chạm môi lâu, mỉm cười: “Alleria, cám ơn em.”

      Nhã Bửu lẳng lặng suy nghĩ, cả đời này điều đáng tiếc nhất là bỏ lỡ Mã Hoài Viễn.

      “Thế nào, còn nhớ đến nụ hôn vừa rồi?” Giọng nói Bùi Giai vang lên ̉nh đầu .

      Nhã Bửu lúc này mới hồi phục tinh thần, Mã Hoài Viễn được lúc rồi. Bùi Giai đứng ở phía sau, vừa rồi nhìn thấy hai người hôn nhau, ánh mắt sắc bén của nhìn khinh bỉ.

      biết xấu hổ, cư nhiên bắt cá hai tay.” Một người cầm ly nước nói.

      người lại : “Phải ? thể. Khẳng định là người thứ ba, đây mới là kim chủ, nhìn thấy người đàn ông xuất hiện sau cùng nhìn rất sang trọng sao?”

      “Người vừa rồi cũng rất đẹp trai.” Nữ sinh cầm ly nước kiên trì .

      người khác lại gật đầu mạnh.

      Trong lòng Nhã Bửu đã khổ sở, những thế còn bị mỉa mai, bâng đáp lại câu: “Nếu đúng thế sao?”

      Bùi Giai nhìn , mặt lạnh xuống mấy độ: “ thôi, chúng ta về nhà bàn tiếp.” Hiển nhiên nơi công cộng là nơi thích hợp để đàm luận.

      Hai người ai chuyện với ai, mãi cho đến khi về nhà. “Em tỏ vẻ cho ai xem?” Giọng nói Bùi Giai lãnh khí: “Đường Nhã Bửu, đây chính là quyết ̣nh của em, thời còn muốn tính toán? Vì sao hôn hắn ta, em coi là khí, cứ như vậy đói khát?”

      Bùi Giai thật sự giận dữ, chuyện vừa ức chế vừa chua ngoa.

      Nhã Bửu bị Bùi Giai đến giận phát run: “Em hối hận, được sao?” Trong lòng vốn đã khó chịu, kết quả những an ủi , ngược lại còn ngang ngược chỉ trích. Nhị tiểu thư nhà họ Đường tuy rằng ngoài mặt gia giáo, đến lúc nổi giận thì còn bình tĩnh được nữa.

      Bùi Giai thì bị sự ghen tuông xâm lấn kiềm chế được, cũng bị câu trả lời của khiến cho tức giận, nhưng đây phải là lúc cãi nhau, Bùi Giai nắm chặt bả vai : “Nhìn vào mắt , , em hối hận rồi.”

      Nhã Bửu vốn dĩ chỉ là dỗi, khi nhìn vào mắt Bùi Giai, làm sao có thể được: “Chẳng lẽ em có quyền đau lòng, người người ở cạnh nhau chẳng lẽ có tình cảm?”

      “Em cần gì phải băn khoăn về cảm xúc của mình, lúc trước em quyết định ngu xuẩn nên dao sắc chặt đay rối. Dây dưa kéo dài rõ, chia tay cần xấc gì phải giáp mặt, lại còn hôn môi.” Bùi Giai nổi nóng, xem là bạn của mình, bạn gái cùng người đàn ông khác hôn môi là điều xúc phạm: “Nhã Bửu, em thích cảm giác bắt cá hai tay đúng ?”

      ra ngoài cho em!” Nhã Bửu chỉ vào cửa chính, thật thể đối mặt với một Bùi Giai như vậy.

      “Được, Đường Nhã Bửu, chiều theo ý của em. Em sợ nói trúng tim đen, liền thẹn quá hóa giận. ở đây gần một tuần lễ, chìa khóa em cũng đưa, đến cả quần áo, vật dụng cá nhân nhờ em mua, em cũng đếm xỉa. Em có lòng, cũng thích ràng buộc.” Bùi Giai xong liền xoay người rời .

      Nhã Bửu vật vờ nằm ghế sofa rơi lệ, cầm chìa khóa lái xe về nhà họ Đường.

      Khi gió lạnh thổi qua, đầu óc Bùi Giai bắt đầu tỉnh táo lại, mua đồ ngọt trở về dỗ dành , gọi điện cũng tiếp, nhấn chuông cửa cũng ai ra, trong lòng liền đoán được đã về nhà bên kia, có chút đau đầu. Sống cùng Đường phu nhân cũng dễ dầu gì.

      Nhã Bửu lạnh lùng làm lơ Bùi Giai ba ngày, Bùi Giai ngày lấy mười mấy cái điện thoại gọi tới cũng tiếp, ngày đó lời của đã tổn thương . Hơn nữa một trong hai người ai đủ bình tĩnh, lại , thời gian hai người chung sống ngọt ngào cộng lại chỉ sợ chưa vượt quá ba ngày. Nhưng mỗi lần chiến tranh lạnh là chiếm cả vài tuần lễ.

      Sau đợt cãi nhau vài tuần, Nhã Bửu lại nhìn thấy Bùi Giai xuất hiện ở bãi đỗ xe chỗ đoàn múa.

      tới đây làm gì?” Nhã Bửu từ xe bước xuống lạnh lùng nhìn Bùi Giai.

      “Vì sao tiếp điện thoại?” Bùi Giai .

      “Để tiếp tục nghe mắng chửi?” Nhã Bửu tức giận trả lời nhưng đáy lòng rất muốn nhận điện thoại của .

      Bùi Giai cười cười: “Ngày đó, là đố kị.” Bùi Giai thẳng thắn thành khẩn : “ thể tha thứ sao?”

      Nhã Bửu chuyện.

      Bùi Giai bước đến bên cạnh , nói: “ xin lỗi, cũng nghĩ có máu ghen đến thế.”

      “Vớ vẩn, là xem thường em.” Nhã Bửu tin, Bùi Giai cũng phải chưa từng có bạn , làm sao có thể biết bản thân ghen đến cỡ nào.

      Bùi đại thiếu gia chuyện, trừ bỏ mối tình đầu ngây ngô, cũng chỉ có khiến cho lần nữa nếm được mùi vị ghen tuông, hơn nữa còn rất ghen.

      Sau đó, Bùi Giai cảm thấy thể tin được, ngẫm lại lời nói lúc đó của quả điên rồ.
      tieunai691993, Hale205Phong nguyet thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29


      “Tuyệt đối có, Nhã Bửu, làm sao có thể xem thường em?” Bùi Giai hận thể thề.

      “Nhanh như vậy quên rồi sao?” Nhã Bửu bĩu môi.

      Bùi Giai cười cười, ra vẻ muốn hôn , Nhã Bửu nhanh chóng né tránh: “ , mọi người nhìn thấy lại nghĩ rằng em bị bao nuôi rồi.”

      “Ngược lại muốn bao nuôi em.” Bùi Giai cười , nhưng cũng biết nơi này phải là nơi để chuyện: “ điện thoại cho em, được phép nhận, được chứ?”

      Nhã Bửu chuyện, Bùi Giai cũng nhúc nhích, chỉ có thể “Dạ” tiếng, lại bị Bùi Giai hôn trộm cái rồi mới chịu rời .

      Khi hai người cãi nhau, chỉ cảm thấy trời đất như sập xuống, bây giờ lại giống như hai ly kem dâu mùa hè. Buổi chiều trong thời gian nghỉ, Bùi Giai điện thoại đến.

      “Nhã Bửu.” Bùi Giai cách điện thoại gọi tên .

      Nhã Bửu chuyện.

      “Còn giận sao?” Bùi Giai đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, đến bên cạnh cửa sổ nhìn về phía tòa nhà của đoàn múa: “Nhã Bửu, nếu quan tâm em, ấu trĩ như vậy?”

      “Đừng giận nữa, tối nay đến đón em, ăn cơm, được chứ?” Bùi tiên sinh khiêm tốn cầu xin, trong tình cảm chưa từng phải trải qua nghịch cảnh này, từ trước đến giờ chỉ có phụ nữ đeo bám , cho dù bạn trước lời chia tay, cuối cùng vẫn phải trở về níu kéo, đương nhiên Bùi tiên sinh tuyệt đối có thói quen quay đầu.

      Người ở đầu dây điện thoại bên kia biết gì đó, Bùi Giai cao giọng, hỏi: “Còn muốn tuần?”

      Bùi Giai tuyệt đối dự đoán được, sau chiến tranh lạnh Nhã Bửu lại tính toán thời gian với như vậy.

      Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, chẳng quan tâm trả lời, chỉ chuyện với người trong điện thoại: “ được, chờ được, Đường Nhã Bửu, em ràng muốn tìm đường chết, bây giờ muốn gặp em, ngay bây giờ.”

      Vic dùng ánh mắt nhìn về phía ông chủ thông báo, sau đó ta đẩy cửa ra mời vị khách vào.

      Bùi Giai quay đầu nhìn, ám chỉ với đối phương nghe điện thoại, đối phương chỉ gật gật đầu.

      “Buổi tối cùng nhau ăn cơm, được ?” Đại khái bị cự tuyệt, Bùi Giai lại hỏi: “Ăn khuya sao?”

      Cuối cùng Bùi Giai kiềm chế nữa, khí lạnh dâng lên: “Em đừng nghĩ thích em em muốn làm gì làm, em cẩn thận . . . . . .” Câu kế tiếp Bùi Giai miễn cưỡng đổi thành uy hiếp.

      “Ngày mai, ngày mai nếu thể gặp mặt, tới đoàn múa, nếu vẫn được, tới nhà họ Đường.” Bùi Giai hạ thông điệp cuối cùng cho Nhã Bửu, đại khái là đối phương ngoan ngoãn nghe theo, lúc này mới cúp điện thoại.

      “Là bạn à?” Ninh Mặc cười : “Hiếm khi tôi có dịp nhìn thấy cậu dỗ dành phụ nữ, lần này rồi hả?”

      Bùi Giai mỉm cười từ chối cho ý kiến, trả lời câu hỏi của Ninh Mặc, bắt đầu bàn luận công việc, chờ kết thúc mới : “Rảnh ? Cùng uống ly.”

      Ninh Mặc gật đầu.

      Bùi Giai cười : “Hiếm có dịp tôi nhìn thấy cậu thẳng thắn như vậy, Sương Nồng tới sao?”

      “Haiz, ấy hôm nay gặp bạn, bỏ rơi tôi rồi.” Ninh Mặc ai oán , đổi lại nếu là trước kia Bùi Giai chắc chắn mỉa mai ta, nhưng bây giờ sao, chỉ muốn có bạn rượu.

      “Xem ra bạn mới khiến cậu đau đầu?” Ninh Mặc cười .

      “Còn cậu sao?” Bùi Giai hỏi lại.

      Ninh Mặc trả lời, nhún vai, nâng ly : “Nào, cạn ly vì những người phụ nữ phiền phức.”

      Bùi Giai lúc này nâng ly: “Cám ơn, nhưng cũng dám so sánh với Sương Nồng nhà cậu.” Vài năm nay Sương Nồng dày vò Ninh Mặc dở sống dở chết, may mắn là này giác ngộ, bằng Ninh Mặc bây giờ làm sao có thể cười tươi như vậy. Vì Ninh Mặc, mà bà Ninh Luyện, mẹ của Bùi Giai phải chạy tới tìm Sương Nồng mấy lần.

      Ninh Mặc nhíu mày, ta thích bất luận kẻ nào về Sương Nồng, hơn nữa theo những gì ta quan sát, lần này Bùi Giai phải dùng đến kế uy hiếp, phỏng chừng đối phương cũng phải là hạng người dễ dàng, mấy năm nay ta bị Bùi Giai cười nhạo, cho nên : “À, có thể so sánh với Sương Nồng nhà tôi, sau này cậu cảm thấy ấy hoàn hảo.” Ý tứ chính là cười người hôm trước hôm sau người cười.

      Bùi Giai im lặng, lúc trước cho rằng Ninh Mặc khốn đốn là do Sương Nồng đanh đá, thời nghĩ đến chỉ sợ là phải. Lấy chính , còn biết tại sao có thể cãi nhau với Nhã Bửu, thậm chí chút bao dung cũng có, khó trách Nhã Bửu giận dỗi .

      Ước chừng tình cảm quá sâu lại dễ dàng bới lông tìm vết, chỉ cần đối phương sơ suất, cảm thấy bản thân mình chịu thiệt, cảm thấy đối phương mình, khi đó mình cần phải đấu tranh giành lại.

      Bùi Giai bất đắc dĩ cười cười, hướng Ninh Mặc nâng ly: “Có phải phụ nữ nào cũng đều như nhau?”

      Ninh Mặc nghĩ nghĩ, vỗ bả vai Bùi Giai: “Tóm lại, đàn ông chỉ cần độ lượng chút thành vấn đề. Điều này có chút khó khăn.” Ninh Mặc xấu hổ sờ sờ mũi.

      Bùi Giai nhớ tới Ninh Mặc lúc trước, nghĩ tới lại thảo luận đề tài này: “Sương Nồng có bạn ở thành phố H, trước đây tôi nghe ?”

      “Chỉ nghe ấy bảo là bạn rất thân, là con của ông chủ tập đoàn Trường Thiên, Đường Nhã Bửu, cậu hẳn cũng biết.” Ninh Mặc .

      Bùi Giai nghe được phấn chấn tinh thần, quen biết, đương nhiên quen biết.

      Hai người chuyện phiếm lát, đến mười giờ Ninh Mặc gọi điện thoại cho Sương Nồng: “Ngoan, em đến giờ phải về rồi, bác sĩ phải dặn sao?”

      Nghe được Sương Nồng gì nhưng Ninh Mặc rất nhanh trở về chỗ ngồi: “ thôi, tôi đón Sương Nồng.”

      “Tôi cùng cậu, lâu rồi tôi cũng gặp Sương Nồng.” Bùi Giai .

      Ninh Mặc nhíu mày, bất thường, rất bất thường, Bùi Giai đối với chuyện của Sương Nồng phải là quan tâm sao?

      Lúc xe chạy đến quán bar Onenight, Sương Nồng nhận điện thoại, ta cùng Nhã Bửu ra, thấy Ninh Mặc ta liền chạy tới. Ninh Mặc sợ tới mức nhanh chóng tiến lên vài bước: “Em cẩn thận chút, tiểu tổ tông nhà tôi ơi, bác sĩ dặn dò em được vận động mạnh.”

      Sương Nồng ôm lấy cánh tay Ninh Mặc, nhìn Nhã Bửu phất phất tay tỏ vẻ hẹn gặp lại.

      Bùi Giai thay Sương Nồng mở cửa xe, sau cùng đối diện với Ninh Mặc cười: “Hai người trước , tôi còn có chút việc cần giải quyết.”

      Sương Nồng theo cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thấy Bùi Giai về phía Nhã Bửu, khóe miệng khẽ nhếch, Ninh Mặc nhà cũng đáng giá để Bùi Giai mỉa mai.

      Ninh Mặc vươn tay ôm Sương Nồng: “Đừng sinh nữa.”

      Sương Nồng than thở : “Em có rảnh.”

      nơi khác, Bùi Giai đến bên cạnh Nhã Bửu: “Lái xe tới?”

      Nhã Bửu lắc đầu : “Tài xế Kim đưa em.”

      “Đêm nay tới Mạn Nguyệt Loan được ?” Bùi Giai hỏi.

      Nhã Bửu cúi đầu nhìn chân, : “ phải em bảo muốn bình tĩnh tuần sao?”

      “Ai cho phép em?” Bùi Giai hỏi, trước khi Nhã Bửu phản bác, lại thêm câu: “Nhã Bửu, em xác định muốn đàm phán cùng ở đây?”

      Nhã Bửu bị lời của Bùi Giai cảnh tỉnh, nhớ tới nơi này là cửa chính ở Onenight, đa phần đều là người quen lui tới, Nhã Bửu có lá gan so đo cùng Bùi Giai, nhanh chóng lên xe của .

      Mạn Nguyệt Loan.” Bùi Giai ra lệnh cho tài xế.

      “Em muốn về nhà.” Nhã Bửu bĩu môi.

      Bùi Giai đưa tay sờ sờ khuôn mặt , ý là “Ngoan ”, rồi ghé sát người , ngửi: “Tối nay em uống ít, sâu rượu.”

      Nhã Bửu cũng dễ dàng dính chiêu mà Bùi Giai dùng, “quan tâm đối phương”, cười lạnh : “Bùi tiên sinh chẳng phải bảo tôi thích bắt cá hai tay? Nếu nhớ lầm chính Bùi tiên sinh tự dâng tới cửa cho tôi mà?”

      Nhã Bửu nhất thời trúng chiêu, Bùi Giai vỗ trán : “Nhã Bửu, trí nhớ của em tốt, lựa từ đặt câu lại rất chính xác, làm sao có thể múa ba lê?”
      tieunai691993, Hale205Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :