1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khoảnh khắc tinh quang - Minh Nguyệt Đang ( Hoàn - 60c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20

      Nhã Bửu nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Mỹ Bảo, trong lòng bắt đầu áy náy, cảm giác này giống như tên trộm lén lút.

      “Judy thế nào?”.

      sao rồi, vì người đàn ông, đáng giá sao?” Mỹ Bảo mệt mỏi nhíu mày.

      “Kết quả là xảy ra chuyện gì?” Nhã Bửu nằm đổ giường.

      Niềm tin, tình đủ…

      Hai chị em đều im lặng, Nhã Bửu khỏi nhớ tới vài năm trước từng ngày từng ngày canh giữ Mỹ Bảo, là những chuỗi ngày cảm xúc ổn định, chỉ sợ Mỹ Bảo luẩn quẩn làm điều dại dột.

      Mỹ Bảo ước chừng cũng nhớ tới chuyện cũ: “Đừng lo, năm đó chị rất ngốc, bây giờ ngẫm lại là do Bùi Giai cự tuyệt nên lòng tự tôn của chị bị tổn thương. đời này có tình phải sống được. Em biết chị từ háo thắng, khi đó chị quá kiêu ngạo cho nên mới phạm vào điều ngốc nghếch.” Mỹ Bảo cợt nhã.

      Nhã Bửu biết năm chữ “tự tôn bị tổn thương” có phải là lời giải thích tâm , nhưng biết cảm giác khi đó sợ hãi.

      Sau khi từ “Mạn Nguyệt Loan” trở về vẻn vẹn tuần, Nhã Bửu ngày đêm luyện tập, mãi cho đến khi chân run mới dừng lại.

      Chủ nhật, Nhã Bửu vừa tắm rửa xong nhận được điện thoại của Mã Hoài Viễn.

      Nhã Bửu do dự, tâm ý của Mã Hoài Viễn hiểu , sau khi xác thực cự tuyệt Bùi Giai, đóng cửa luôn trái tim mình. Nhã Bửu nghẫm nghĩ, cảm thấy có thể cùng Mã Hoài Viễn quen thử. Đương nhiên, cho dù hợp cũng nên giáp mặt .

      Mã Hoài Viễn là người đàn ông ôn hòa, tính cách bất đồng Bùi Giai. Hơn nữa Mã Hoài Viễn thường tôn trọng , hết thảy đều coi lựa chọn của như chỉ thị, tuyệt đối giống như Bùi Giai, chỉ biết ép uống sữa.

      Nhã Bửu ngồi ở ghế phụ nhìn Mã Hoài Viễn đưa máy chụp hình cho mình, chụp rất nhiều ảnh ở lễ hội hoa.

      “Nghe ngày hôm qua là ngày cuối cùng.”

      “À, lúc đó còn mua đóa hoa mẫu đơn, rất đẹp, cho nên. . . . .” Gương mặt Mã Hoài Viễn lập tức đỏ bừng.

      Nhã Bửu quay đầu nhìn thấy băng ghế sau có hoa mẫu đơn, rất đẹp, đưa tay cầm lấy: “Đẹp quá, mùa này còn có hoa mẫu đơn sao?”

      “Ừ, rất hợp với em.” Mã Hoài Viễn vừa vừa chuyên tâm lái xe.

      Nhã Bửu buồn cười, cách tặng hoa của người đàn ông này cũng vụng về nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Nhã Bửu thầm thở dài, ngừng thuyết phục bản thân Mã Hoài Viễn mới là người thích hợp.

      Sau bữa tối, Mã Hoài Viễn đưa Nhã Bửu về nhà. Mỗi cuối tuần Mã Hoài Viễn đều dẫn ra ngoài, hai người ở cùng ngày càng tự nhiên hơn.

      Nếu Mỹ Bảo gọi điện báo hẹn, Nhã Bửu viện lý do cùng Mã Hoài Viễn: “Hôm nay sao lại rãnh rỗi đến gặp em?” Mỹ Bảo và Arthur bây giờ như hình với bóng.

      “Arthur về Mỹ bàn chuyện làm ăn, thuận tiện thăm nhà.” Mỹ Bảo quan tâm ôm eo Nhã Bửu: “Đêm nay chị em chúng mình còn có thời gian, sắp tới chị còn độc thân nữa rồi.”

      Hôn lễ của Mỹ Bảo và Arthur dự định tổ chức vào tháng chín.

      rể rồi, chị lúc này mới nhớ tới em.” Nhã Bửu dẩu môi.

      “Gặp sắc quên người, thói thường của con người.” Mỹ Bảo cười đùa.

      Nhã Bửu nhớ tới đêm hôm đó, cũng là gặp sắc quên người, ai chỉ có nữ sắc khuynh thành, nam sắc cũng cực kì hại người. Hơn tháng qua liên tục mất ngủ, trong đầu bất chợt hồi tưởng về nụ hôn của Bùi Giai, cực nóng mà lại cực bá đạo, sầu triền miên.

      “Nghĩ gì vậy, mặt em đỏ ửng, có phải suy nghĩ đến chuyện bậy bạ hay ?”

      “Em thay quần áo.” Nhã Bửu chột dạ quay đầu lên lầu.

      Buổi tối, Mỹ Bảo ép buộc Nhã Bửu tới hộp đêm, nơi này đa phần là những ngôi sao nổi tiếng. Nhã Bửu thích xã giao, hơn nữa thành phố H lại lớn, tận lực tránh gặp mặt Bùi Giai, nơi thích nhất là đến quảng trường mùa xuân dùng cơm.

      Đương nhiên Bùi Giai chưa chắc đến đây, nhưng mà ở công ty giải trí Tinh Thái cũng có cổ phần, cùng là người trong làng giải trí, đồng ý mạo hiểm như vậy.

      Nhã Bửu xoa huyệt thái dương, : “Em ở trong xe chờ chị được , đầu em đau quá.”

      “Em ngại cái gì, chẳng phải chỉ là hộp đêm thôi sao.” Mỹ Bảo kiên nhẫn kéo Nhã Bửu xuống xe.

      “Em mệt mỏi lắm, suốt ngày đều tập múa còn gì.” Nhã Bửu lầm bầm.

      “Được rồi, ngồi chút rồi , người khác mời cũng thể .”

      Lúc Mỹ Bảo và Nhã Bửu vào, là chị Mai tự mình tiếp đón, khi còn từng nhìn thấy chị ta, là diễn viên điện ảnh nổi tiếng, tài năng diễn xuất phi thường.

      Chị Mai quen biết rất rộng, kể cả giới chính trị và doanh nhân, Nhã Bửu và Mỹ Bảo cúi người chào tiếng, sau cùng Mỹ Bảo mới tới chỗ bạn bè ngồi xuống.

      “Triệu Đồng cũng tới.” Nhạc Đan Thần lấy cằm hất về phía Triệu Đồng, nháy mắt ra hiệu với Mỹ Bảo.

      Triệu Đồng make up nhiều, ta đeo mắt kính, mặc quần jeans với áo sơ mi, nhìn rất giống nữ sinh. ta vừa gỡ mắt kiếng có người nhận ra: “Nghe gần đây đóng phim của đạo diễn nổi tiếng ở Hollywood, công ty Tinh Thái rất biết lăng xê.”

      make up cũng khác lắm, khó trách Bùi đại thiếu gia có thể hợp nhãn.” Đồng Cảnh sờ sờ cằm, ta cũng là nữ diễn viên.

      phải chơi ngán rồi sao?” Nhạc Đan Thần bĩu môi.

      Lần trước Bùi Giai đến câu lạc bộ Jockey cũng mang theo bạn , mọi người lại đoán già đoán non Triệu Đồng bị bỏ rơi, ngờ Bùi Giai vẫn còn trọng dụng ta.

      Sau khi Triệu Đồng vào cửa, ánh mắt ta liếc nhìn xung quan như là tìm người, cơ mà tìm thấy mục tiêu. Dù sao ta cũng là người nổi tiếng, nhìn thấy Mỹ Bảo và Nhã Bửu, lập tức chủ động tiến lên chào hỏi.

      Nhã Bửu nhàm chán ngồi nghịch điện thoại, chợt nghe Nhạc Đan Thần hào hứng khẽ gọi: “Bùi đại thiếu gia, Bùi đại thiếu gia.”

      Kỳ thực phải vì Bùi Giai đến đây mà mọi người kích động, mà bởi vì Triệu Đồng nhìn thấy Bùi Giai liền nghênh đón. Trong hộp đêm bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ.

      Vấn đề mọi người quan tâm là chuyện thiên hậu mang thai, hy vọng có thể nghe được tin tức mới.

      Bùi Giai mang theo bạn , chỉ cùng Diệp Thịnh và vài người bạn. Nhìn thấy Triệu Đồng cũng có biểu cảm gì, Triệu Đồng tươi cười ngượng ngùng, Bùi Giai hướng ta gật đầu, sau đó liền trực tiếp tránh .

      “A, quả nhiên là tôi đoán đúng rồi.” Nhạc Đan Thần cười sung sướng, ta là bạn thân của Mỹ Bảo, xưa nay đều thích nhìn Bùi Giai ở bên cạnh người con khác.

      Mỹ Bảo lời nào, khóe môi nhếch lên: “Tớ sớm biết”. Tươi cười khinh miệt.

      Nhã Bửu nhìn thấy phía bên kia liền nhích người lại gần Mỹ Bão, cả người đều núp sau lưng Mỹ Bảo, hôm nay mặc chiếc đầm đen, ngọn đèn mờ nhạt trong hộp đêm khiến cho dễ dàng phát được .

      Diệp Thịnh và Bùi Giai bị chị Mai dẫn đến chỗ Mỹ Bảo, hai nhóm người tự nhiên thể chào hỏi.

      Bùi Giai hướng về phía Mỹ Bảo gật đầu. Lần lượt giới thiệu Mỹ Bảo với những người xa lạ ở đằng sau, chào hỏi lẫn nhau rồi bọn họ tiếp tục về phía trước.

      Chỉ sau khi Bùi Giai rời , Nhã Bửu mới được lơ đãng liếc mắt, Nhã Bửu có chút ảo giác, tình đêm đó chẳng phải do mà ra sao?

      ràng là do lựa chọn nhưng lại cảm thấy buồn bực, Nhã Bửu khinh bỉ mình, cúi đầu cầm ly rượu uống cạn, đứng dậy toilet. Vừa rửa tay ra ngoài nhìn thấy Bùi Giai, đứng ở bên cửa sổ hút thuốc.

      Bùi Giai cũng nhìn thấy Nhã Bửu, lãnh đạm hướng gật đầu, đem tàn thuốc ở trong gạt tàn dập tắt , xoay người rời khỏi.

      Có những khoảnh khắc Nhã Bửu cảm thấy mình chính là tàn thuốc trong tay . Hơn nữa cảm thấy mình đúng ngốc, cư nhiên còn muốn đem hai chữ “quen nhau” mà từng đề cập đặt ở đầu lưỡi nhấm nuốt, vụng trộm cười khúc khích.

      Quả nhiên là được đến sau lại mất , trái tim còn giữ được bình tĩnh, lại xoay người vào toilet, rửa mặt, sau đó nhìn vào gương trang điểm lại.

      “Em đâu lâu vậy?” Mỹ Bão kéo kéo Nhã Bửu.

      “Nghịch di động.” Nhã Bửu ngồi xuống xoa huyệt thái dương.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21

      Từ hộp đêm trở về Nhã Bửu như thoát khỏi ngục tù, thà tình nguyện ở nhà xem tiểu thuyết còn hơn theo chân Mỹ Bảo, những lần sau đó quyết đoán cự tuyệt, đồng thời mỗi tuần đều hẹn Mã Hoài Viễn ăn.

      Tối thứ tư, Nhã Bửu và Mã Hoài Viễn dùng cơm ở gần hoa viên, xa xa liền nhìn thấy Mỹ Bảo cùng Bùi Giai tiến về phía này, Nhã Bửu nhanh chóng điều chỉnh thân người, cúi đầu lấy tay che mặt.

      “Nhã Bửu.” Mỹ Bảo xuất trước mặt .

      Như vậy vẫn bị phát , Nhã Bửu đứng dậy: “Sao chị tới đây?” Nơi này thường phải là phạm vi hoạt động của Mỹ Bảo, cũng ngờ lại gặp Mỹ Bảo ở đây, phía trước Bùi Giai ngồi xuống bàn bên kia.

      Mỹ Bảo trả lời, lướt mắt nhìn Mã Hoài Viễn, Mã Hoài Viễn nhanh chóng đứng lên: tiếp nhận ánh mắt sắc bén của Mỹ Bảo, ta hướng chị gật đầu, khẽ mỉm cười.

      “Đây là bạn em, Mã Hoài Viễn.” Nhã Bửu nhanh chóng giới thiệu rồi xoay sang nói với Mã Hoài Viễn: “Chị hai của em.”

      “Hân hạnh được biết .” Mỹ Bảo vươn tay về phía Mã Hoài Viễn, cười : “Hiếm khi tôi nhìn thấy em gái mình dùng cơm cùng đàn ông.”

      “Đây là vinh hạnh của tôi.” Mã Hoài Viễn bắt tay Mỹ Bảo, sau đó nhanh chóng buông ra.

      Lúc này Mỹ Bảo quay đầu nói với Nhã Bửu: “Chị và Bùi Giai có việc cần bàn, ngang nơi này cảm thấy tệ.”

      Nhã Bửu gật đầu tỏ vẻ hiểu . Mỹ Bảo thời là lãnh đạo của tập đoàn Trường Thiên, cùng với Bùi Giai lui tới ngày càng tăng. Chỉ là Nhã Bửu lo lắng thừa, dù sao đã có Arthur.

      Mỹ Bảo nhéo mặt , ở bên tai khẽ: “Chờ chị trở về thẩm vấn em.” Rồi quay đầu về phía Mã Hoài Viễn: “Tôi còn có bạn ở bên kia, xin phép trước.”

      Mã Hoài Viễn gật đầu.

      Chờ Mỹ Bảo khỏi, Nhã Bửu thở phào nhõm, và Mã Hoài Viễn lần nữa ngồi xuống, vừa ngồi xuống lại phát tầm mắt của đều nằm trong phạm vi thể tránh khỏi Bùi Giai, điều này khiến phân tâm.

      Nhưng ràng là Bùi Giai bị phiền nhiễu, ngoài việc dùng cơm và bàn chuyện làm ăn với Mỹ Bảo, ánh mắt cũng chưa từng liếc nhìn .

      “Nhìn chị em rất quen, nhớ đã từng gặp ở đâu.” Mã Hoài Viễn .

      Hơn hai năm trước Mỹ Bảo vốn rất nổi tiếng, chuyện Mã Hoài Viễn thấy quen là điều bình thường.

      “Có phải mỹ nhân nào cũng cảm thấy quen?” Nhã Bửu muốn phân tán lực chú ý, trêu Mã Hoài Viễn.

      chỉ cảm thấy hai chị em em rất quen.” Mã Hoài Viễn cười .

      “Khiếu thẩm mỹ của có tiến bộ.” Nhã Bửu nâng ly rượu đỏ.

      Chủ đề ngày càng nhiều, khoảng cách giữa hai người xích gần nhau hơn.

      “Em no rồi, chúng ta tản bộ .” Nhã Bửu ngồi yên, trong lòng xuất hiện vô số ý niệm ngu xuẩn.

      cảm thấy mình bắt đầu ma hóa, thậm chí còn thường xuyên ảo tưởng, Bùi Giai động tâm với , bị cự tuyệt tính tình trước sau như một, trà nhớ cơm nghĩ. Kết quả, giống như mới là người bị Bùi Giai cự tuyệt.

      Chủ nhật, Mỹ Bảo hưng phấn nói chuyện trong điện thoại: “Nhã Bửu, mau tới đường Á Long, áo cưới của chị được đưa đến rồi.”

      Phụ nữ cho dù chưa kết hôn cũng rất thích nhìn áo cưới, Nhã Bửu cũng ngoại lệ.

      Áo cưới được đặt may từ Châu Âu, chất liệu satin quý phái, chân váy xếp tầng xòe bồng bềnh như đám mây.

      Vì để đề phòng, Mỹ Bảo chọn đến hai bộ áo cưới cho phần cử hành hôn lễ, cầm một cái lên thử, cái còn lại nói: “Em cũng thử .”

      Nhã Bửu do dự, nhưng ai có thể chống lại màu trắng lãng mạn tượng trưng cho hạnh phúc?

      Nhân viên trong cửa hàng giúp Nhã Bửu đội vương miệng và tấm khăn trùm đầu, Mỹ Bảo ra nhất thời kêu lên: “Chị muốn đổi áo cưới, em mặc thử bộ này .”

      “Bộ kia chị mặc cũng rất đẹp mà.” Nhã Bửu luyến tiếc cởi ra, đứng trước gương chiêm ngưỡng vài cái, Mỹ Bảo lúc này liên tiếp chụp hình.

      “Mặc áo cưới thì phải kết hôn.” Mỹ Bảo mỉm cười .

      Nhã Bửu gật đầu tán thành. Lại bắt đầu đứng trước gương làm dáng, biết rằng Mỹ Bảo biên tập lại ảnh chụp vừa rồi để gửi tặng bạn bè.

      Bùi Giai vào hội quán, gặp Diệp Thịnh nhìn di động.

      “Xem gì mà chăm chú vậy?” Bùi Giai ngồi xuống bên cạnh ta.

      Diệp Thịnh đầu cũng nâng, : “Đường tiểu thư phát thiệp mời bạn bè.”

      Ba chữ “Đường tiểu thư” dường như kích thích thần kinh của Bùi Giai: “Đưa tớ xem.”

      Chờ khi Diệp Thịnh đưa di động qua Bùi Giai mới phản ứng kịp, Đường tiểu thư trong miệng Diệp Thịnh hẳn là Đường Mỹ Bảo.

      Nhưng người trong hình lại chính là Nhã Bửu, mặc áo cưới trắng tinh ngoái đầu nhoẻn miệng cười, bên cạnh còn có ghi chú của Mỹ Bảo: Rất muốn kết hôn!

      Diệp Thịnh nghiêng đầu nhìn Bùi Giai ở phía bên kia, ánh mắt luyến tiếc rời khỏi di động: “Chậc, tớ cũng muốn kết hôn, nếu đối tượng là ấy, tớ ngay lập tức sẽ đến cửa sau của sở dân chính đăng ký.”

      “Cửa sau cái gì, em mở cho .” Lugo nhích lại gần vỗ vai Diệp Thịnh, đáng khinh .

      Diệp Thịnh quay đầu giả vờ giận dữ: “Lo cho mình trước .”

      Bùi Giai trả di động lại cho Diệp Thịnh, Diệp Thịnh còn chưa kịp cầm, Lugo đã giựt mất.

      Bùi Giai mặc kệ hai kẻ dở hơi, mở di động của mình, mở tin tức bạn bè, ngón tay cái vuốt ve màn hình phẳng, lại tắt điện thoại ném qua bên.

      lát sau Diệp Thịnh dẫn một mỹ nữ tới: “Bạn tớ, Khương Dao.”

      “Khương tiểu thư thật xin đẹp, chẳng hay làm nghề gì?” Lugo ở bên .

      “Học viện vũ đạo, sang năm tốt nghiệp.” Diệp Thịnh giúp ta trả lời, như là sợ Lugo ăn hiếp.

      Khương Dao ở bên cạnh cười ngượng.

      “Khó trách thân hình rất đẹp.” Lugo đưa danh thiếp qua cho ta: “Có hứng thú thì liên hệ với , em là bạn gái của Diệp Thịnh, nhất định sẽ chiếu cố.”

      “Cảm ơn.” Diệp Thịnh đoạt lấy danh thiếp của Lugo ném : “Đừng để ý tên cầm thú này, ngoan, chúng ta qua kia trò chuyện.”

      Lugo đùa giỡn nữa, quay đầu nói với Bùi Giai trầm mặc: “ này, có thấy Khương Dao rất giống với Đường Nhã Bửu ?”

      Bùi Giai nhìn lướt qua: “ giống.”

      “Đương nhiên giống, kém xa, chỉ là khi cười rất giống.” Lugo uống ngụm rượu, lại bắt đầu đến chỗ hai mỹ nữ xinh đẹp.

      Bùi Giai ngồi lát, lên tiếng chào hỏi trước rồi về.

      “Gần đây Bùi Giai sao thế?” Lugo và Diệp Thịnh cụng ly, : “Gọi gì cũng tham gia.”

      biết, chắc là rối loạn nội tiết.” Diệp Thịnh ôm Khương Dao hôn cái: “Cậu ta là ̃ máy kiếm tiền, so với phụ nữ cậu ta càng thích kiếm tiền hơn. Tối nay, cậu ta còn cuộc họp.”

      Sau khi thử áo cưới xong Mỹ Bảo tức tốc gặp bạn bè, còn dạo vòng, mua hai quyển sách, lúc ra trời trở gió to, xe đã đem tu sửa, tàu điện ngầm thì cách quá xa, đứng ở đầu ngã tư đón xe.

      Ban đêm, dòng xe qua lại rất đông, hầu hết mọi người đều tiêu khiển chưa về. Nhã Bửu đứng ở đường nhìn làn xe chạy, tay che váy bị gió tốc lên, tay vẫy vẫy xe.

      Khu vực này có nhiều cửa hàng, phần lớn là những cặp đôi dạo phố. Nhã Bửu thể đón được xe, mỗi khi nhìn thấy người khác leo lên xe, lòng lại cảm thấy trống vắng.

      Mười phút trôi qua, Nhã Bửu lấy điện thoại gọi cho tài xế trong nhà, mọi người trong nhà đều chưa trở về. vừa thẩn thờ cầm điện thoại vừa nhìn thấy xe Bùi Giai chạy lướt qua, chiếc xe dừng lại.

      ngơ ngác đứng trong gió. Đầu óc chập chờn suy nghĩ. Có lẽ tài xế phải là , có lẽ nhìn thấy .

      Nhã Bửu đến trạm xe buýt, ngồi xuống ghế dài chờ đợi, trong lòng có chút hối hận về buổi tối ngày hôm đó, cuối cùng chua chát chớp mắt, bước chân lên xe công cộng, lục lọi túi xách, phát có tiền mặt, vừa rồi ngang qua quảng trường đã lấy tiền mặt tặng cho nghệ sĩ đường phố.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22

      Nhã Bửu khó xử cắn môi: “Chú ơi, cháu hiện có tiền mặt, lần sau cháu trả được ạ?”

      Tài xế khoảng bốn mươi tuổi nhìn liếc mắt cái, ông quay đầu tiếp tục lái xe: “Thôi, cháu ngồi .”

      ***

      Gần đây thời gian tập luyện gắt gao, thậm chí còn thất hẹn với Mã Hoài Viễn rất nhiều. Các nhà đầu tư muốn thấy được thành quả, trước tiên kiểm duyệt kịch bản, phải bảo đảm rằng sự đầu tư này của bọn họ uổng phí.

      Phòng khiêu vũ, Nhã Bửu mặc quần áo vũ công đứng trước gương khởi động, hít thở thật sâu, kỳ thực lo lắng, chỉ vì nhà đầu tư là công ty Tinh Thái, biết rằng Bùi Giai có xuất hiện hay , nếu tới . . . . . .

      Lại hít thở sâu.

      “Bùi tiên sinh, Diệp tiên sinh, Lugo tiên sinh, hoan nghênh hoan nghênh.” Đoàn trưởng cùng đoàn phó bao gồm cả Mã Như Ngọc đều chào đón.

      Lúc các gái trong đoàn nhìn thấy chủ đầu tư thì đôi mắt bọn họ sáng rực.

      Nhã Bửu căn bản dám nhìn Bùi Giai.

      Sau khi các nhà đầu tư ngồi xuống, Mã Như Ngọc liền vỗ vỗ tay: “Nào, mọi người, bắt đầu thôi.”

      Đây là buổi diễn tập lần đầu, trang phục đạo cụ cái gì cũng có, toàn bộ mọi thứ đều dựa vào kỹ năng và phần kịch bản, tâm trạng mọi người đều cảm thấy áp lực.

      Màn thứ nhất của “Trường hận ca”, màn này chính là màn trình diễn đơn của Nhã Bửu, lối diễn vô cùng khéo léo, cho dù nhìn mặt cũng mường tượng được Dương quý phi thời niên thiếu, tuyệt mỹ phong tư.

      Sau đó là cảnh biển, hoa nở rộ, tâm trạng của các vũ công rất tốt, khí thế của Nhã Bửu áp đảo mọi người, trình diễn Dương quý phi cách sống động.

      Kỹ thuật biểu diễn của rất tốt, sau khi kết thúc Mã Như Ngọc còn phải nhiệt liệt vỗ tay: “Bravo!”

      trường yên tĩnh, tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, nhạc đại sảnh vang lên.

      Nhã Bửu chảy đầy mồ hôi, nắm chặt cánh tay hành lễ, sau đó mới lui xuống.

      Lugo cũng đứng dậy theo.

      “Cũng tệ lắm đúng ?” Diệp Thịnh nói với Bùi Giai: “ quá tuyệt.”

      Bùi Giai tỏ thái độ, chỉ liếc mắt nhìn theo bóng lưng Lugo: “Cậu ấy đâu vậy?”

      Diệp Thịnh khoa trương cười lạnh: “Gần đây cậu ấy điên cuồng theo đuổi Đường Nhã Bửu. Mỗi ngày đều tặng 999 đóa hồng tươi, cuối cùng đều bị người lao công của đoàn múa ôm về nhà.”

      Diệp Thịnh tiếp tục mỉa mai: “Ngày hôm qua tớ thay cậu tham dự buổi từ thiện, Lugo chạy tới bắt chuyện cùng Nhã Bửu, kết quả bị mẹ vợ tương lai cản trở. Đường phu nhân . . . . . .” Diệp Thịnh học theo biểu cảm của bà Đường: “Đừng để ý đến cậu ta, ngày kiểm tra ba lần HIV cũng đủ.”

      Bùi Giai khẽ cười thành tiếng.

      Diệp Thịnh xong cũng ôm bụng cười: “Ha ha, Đường phu nhân quả có tài.” ta cười xong mới : “Có mẹ vợ như thế, dù vẻ ngoài của Đường tiểu thư có trăm điểm, cuối cùng chỉ còn năm mươi điểm mà thôi.”

      Nhưng trong mắt của số người, Đường tiểu thư vốn dĩ đạt tới một trăm năm mươi điểm, khấu trừ năm mươi điểm thì vẫn còn lại một trăm.

      Ở cuối hành lang, Nhã Bửu mỉm cười cự tuyệt: “Nếu mẹ tôi đồng ý, tôi phản đối.”

      Đường Nhã Bửu dùng chiêu này cự tuyệt chưa từng lỡ tay.

      Lugo là một người lịch sự, ta cũng muốn dây dưa quá nhiều, cuối cùng chỉ cam tâm hỏi: “ chút cơ hội cũng có?”

      Nhã Bửu lắc đầu.

      “Có khi tôi phải tìm mẹ em chuyện.” Lugo .

      “Hoan nghênh vô cùng, kỳ thực tôi cũng muốn lập gia đình.” Nhã Bửu tươi cười.

      khỏi đoàn múa, Diệp Thịnh hỏi: “Ngày mai còn muốn tặng hoa nữa ?”

      “Tiếp tục gửi, số lượng một tháng, vạn nhất ngày qua ngày ấy cũng sẽ cảm động thôi.” Lugo quên ngoái đầu nhìn thoáng qua đoàn múa.

      thật rồi sao?” Diệp Thịnh tin một kẻ phong lưu lại có thể hồi tâm chuyển ý.

      “Alleria rằng nếu mẹ ấy đồng ý, ấy sẽ chấp nhận quen với em, cảm thấy thế nào, có thể được Đường phu nhân cho phép sao?” Lugo hỏi.

      “Khả năng để Đường phu nhân chấp nhận chỉ có Bùi Giai.” Diệp Thịnh tàn nhẫn phá vỡ giấc mộng của Lugo.

      “Làm sao có thể?” Lugo tin nhìn Bùi Giai: “Chẳng phải cơ hội còn thấp hơn em sao?” Ai ai chẳng biết người Đường phu nhân hận nhất chính là Bùi Giai.

      Diệp Thịnh lập tức phản đối: “Nhưng nếu để Bùi đại thiếu gia ra trận, có lẽ cần thông qua mẹ vợ.” Lúc trước đại tiểu thư nhà họ Đường phải khóc chết khóc sống quỳ gối ở dưới chân của Bùi Giai sao.

      Chỉ tiếc câu nói này của Diệp Thịnh khiến cho gương mặt Bùi Giai biến sắc, Đường Nhã Bửu từ chối kết hôn với là vì cớ sự này?

      uống ly chúc mừng.” Bùi Giai mở miệng .

      “Chúc mừng cái gì?” Lugo buồn thiu hỏi.

      “Chúc mừng cậu thoát khỏi mẹ vợ tương lai là Đường phu nhân.” Bùi Giai cười lạnh.

      “Chuyện này đúng là đáng ăn mừng.” Lugo gật gật đầu.

      Bộ ba ăn được nho chê nho xanh, còn đối với Arthur mà , Diệp Tranh mới thật sự là mẹ vợ tốt.

      Hôn lễ của Mỹ Bảo và Arthur được cử hành bãi biển. Hoa tươi và nguyên liệu nấu ăn đều được vận chuyển từ châu Âu, đầu bếp Michelin đến từ nhà hàng năm sao, dàn nhạc được thuê cũng là dàn nhạc nổi tiếng trong năm. Hôn lễ xa hoa được mọi người xưng tụng là hôn lễ thế kỷ, chỉ tính đến bóa hoa cưới tay của dâu đã tốn hết mấy ngàn vạn…

      Nhã Bửu đứng ở một góc, có thể cùng người trong lòng sống chung, đây mới là điều quan trọng nhất.

      “Nhã Bửu, mau tới đây, Mỹ Bảo sắp ném hoa cưới.” Lang Kỳ Phương hét lên.

      Các gái sớm đã chen chúc nhau.

      “Chị ném nha.” Mỹ Bảo nhìn về phía Nhã Bửu chớp mắt. Bó hoa cưới chuẩn xác rơi vào tay Nhã Bửu.

      “Gian lận! Mỹ Bảo, sao cậu ném cho tớ?” Lang Kỳ Phương hờn dỗi .

      Nhã Bửu cầm lấy hoa cưới cũng cảm thấy vui sướng, ôm nhiều kỳ vọng, đem hoa cưới tay đưa cho Lang Kỳ Phương: “Cho chị.”

      “Cám ơn. Cầu xin Thượng Đế có thể ban cho con một tấm chồng, Amen” Lang Kỳ Phương phô trương .

      Sau khi cử hành hôn lễ, Mỹ Bảo và Arthur tạm biệt mọi người, bọn họ lên du thuyền để hưởng tuần trăng mật.

      Một số người cáo từ, cũng có người lưu lại tiếp tục cuồng hoan, hôm nay Nhã Bửu làm chủ nhân, muốn tránh cũng tránh được, đợi mọi người sơ hở liền dự ̣nh ra bờ biển dạo mát, kết quả vừa đến cạnh cửa mắt thấy Lang Kỳ Phương quẩy rất nhiệt tình, Nhã Bửu chịu nổi cách chơi điên cuồng của bọn họ, hoảng hốt trốn , trong lúc vội vã ly rượu sâm banh trong tay vô tình đổ trúng người vừa tới.

      “Ơ, xin lỗi.” Nhã Bửu vội vàng xoay người, chỉ thấy Bùi Giai cau mày nhìn .

      “Em, em xin lỗi.” Nhã Bửu hít thở sâu nói: “ ở phòng nào, em sẽ kêu người đưa quần áo đến cho ?”

      có phòng, chuẩn bị cáo từ.” Khi chuyện Bùi Giai bấm điện thoại gọi Vic: “Cậu ở đâu, mang tới cho tôi bộ đồ Tây.”

      Bùi Giai che microphone quay đầu hỏi Nhã Bửu: “Phòng em ở đâu?”

      Nhã Bửu nói số phòng, Bùi Giai lại tiếp tục nói chuyện với Vic, cúp điện thoại, nhìn cái: “ thôi.”

      “Ơ, dạ.” Nhã Bửu nhanh chóng đuổi kịp Bùi Giai, dẫn trở về phòng mình.

      “Mượn toilet của em.” Bùi Giai vừa tiến vào cửa liền cởi trang phục, thả lỏng cổ áo.

      “Ở đây.” Nhã Bửu nhanh chóng .

      Lúc Bùi Giai vào toilet, Vic nhanh chóng đưa trang phục tới, ta nhìn thấy Nhã Bửu mở cửa, ràng có chút ngạc nhiên.

      “Quần áo của Bùi tiên sinh.” Vic cầm một gói to đưa cho Nhã Bửu, còn chưa kịp giải thích thấy ta bước chân .

      Nhã Bửu phiền chán đóng cửa, lấy tay phẩy phẩy, đem trang phục để trong phòng ngủ, đến ban công hóng gió, mãi cho đến khi Bùi Giai mặc áo choàng tắm bước ra ngoài, vẫy tay ra hiệu.

      Chẳng lẽ nhìn thấy quần áo? vào, gọi điện thoại.

      “Sáng mai 4 giờ.” Sau khi xong cúp điện thoại, ném di động lên sofa, nhìn Nhã Bửu.

      “Bùi tiên sinh, quần áo của đặt ở giường.” Nhã Bửu cho rằng trong mắt là ý này.

      Bùi Giai nghe xong lại nhíu mày: “Vừa rồi em cố ý?”

      Gương mặt Nhã Bửu lập tức đỏ bừng, đương nhiên phải cố ý: “, ưm…” Câu nói tiếp theo bị nuốt trọn vào bụng.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23


      “Sáng mai công tác, thể ở lâu.” Hai tay Bùi Giai nâng mặt Nhã Bửu, lại hôn lên đôi môi .

      Còn mãi suy nghĩ, môi đã bị ngậm chặt, đầu óc trống rỗng, nụ hôn này dường như mong đợi từ lâu, những gì cự tuyệt trước đó đều dồn hết niềm vui nỗi buồn vào trong khoảnh khắc này.

      Kỹ thuật hôn của Bùi Giai rất điêu luyện, trong mắt Nhã Bửu như có một đám sương mù, mãi cho đến khi bị đè xuống giường, thần trí mới dần dần hồi phục.

      “Em còn chưa tắm rửa.” Đây là cái cớ duy nhất Nhã Bửu nghĩ đến.

      đợi được rồi.” Bùi Giai .

      “Ưm...” Mắt đỏ hoe, miệng lại bị cuồng nhiệt hôn, chờ khi bình tĩnh lại mới buông lỏng ra.

      “Nếu như lần trước thể thịt em thêm vài ngày, bây giờ chịu sự giày vò.” cúi thấp đầu nhàng cắn môi , cảm giác chờ đợi hai tháng gần như khiến mất kiểm soát.

      “Bùi Giai!” Nhã Bửu tức giận hét to, gương mặt ửng hồng vì xấu hổ, đôi môi sưng đỏ, da thịt trắng mịn hiện lên chút màu hồng nhạt.

      thích nghe em gọi là Bùi tiên sinh.” Hô hấp nặng nề của Bùi Giai ở bên tai Nhã Bửu.

      đau đến khó thở.

      ́ chịu một chút.” Bùi Giai cắn môi .

      Tay chống bên eo , toàn thân căng lên như cánh cung, lúc sau mới luyến tiếc rời khỏi , co rúm nằm ở giường.

      Bùi Giai thay Nhã Bửu mở nước ở trong bồn tắm, ôm đến vòi sen xối rửa, cầm sữa tắm thay rửa sạch, nhưng chỉ sau hai ba lần kiềm chế lại quan tâm kéo vào bồn.

      Hành động vừa vội vàng vừa gấp gáp khiến mơ hồ gạt phăng danh hiệu quý ông lịch sự của gỡ xuống, Nếu phải thường xuyên tập múa, sớm đã bị làm cho mệt mà chết.

      Cả hai lại tiếp tục quấn quýt giường, bị vờn cho đổi tư thế liên tục, chỉ có thể xoa thắt lưng nguyền rủa.

      Tuy là tận hứng nhưng khi nghe ôm vào phòng tắm lần nữa, tay gắt gao túm lấy drap giường: “Em muốn.”

      “Em lo lắng thừa rồi.” Bùi Giai hôn lên sống lưng Nhã Bửu, cười : “Ba lần là giới hạn của .”

      Cho dù Nhã Bửu rất ít kinh nghiệm trong chuyện chăn gối, cư nhiên cũng rất tin tưởng.

      Hai người nằm trong bồn tắm lớn, Bùi Giai thay Nhã Bửu xoa bóp eo, eo mềm nhũn, thậm chí muốn đứng bật dậy cũng có lực.

      Lần này Bùi tiên sinh ăn uống no đủ.

      Ngày hôm sau, Nhã Bửu tỉnh lại là 12 giờ trưa. Bùi Giai còn ở đây, chỉ có một mảnh giấy giường.

      “Chờ điện thoại của .” Bùi Giai muốn viết là “Điện thoại cho ” nhưng lại nghĩ đến da mặt quá mỏng, hơn nữa sợ khi tỉnh dậy thì đã ngồi ở máy bay, sợ điện thoại được mà sinh ra hiểu lầm.

      Buổi sáng, Nhã Bửu tỉnh lại, cầm drap giường đứng ở trước gương, nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở bên trong, cả người đều có vết xanh tím, cổ, xương quai xanh, ngực, lưng đều lưu lại dấu vết.

      Đây là dấu vết chứng minh cho tình , trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của bà Đường, dù cho tình có đẹp đến đâu, trong lòng vẫn bị hai tảng đá đè xuống, cùng Bùi Giai ở đây vui vẻ, trái tim càng hoảng loạn hơn.

      Từ nơi cử hành hôn lễ trở về thành phố H, điện thoại trong tay Nhã Bửu vang lên, điện báo là của Bùi Giai, sợ tới mức di động cầm cũng vững.

      “Điện thoại của ai?” Bà Đường từ lầu xuống hỏi.

      “Một người nhàm chán.” Nhã Bửu bấm từ chối nhận điện thoại.

      Đàn ông theo đuổi con gái bà rất nhiều, bà cũng mảy may nghi ngờ: “Tối hôm qua sao mẹ nhìn thấy con?”

      Nhã Bửu hiểu rõ mẹ mình, bà tuyệt đối tùy tiện hỏi, khẳng định là bà đã nhìn thấy cái gì, Nhã Bửu khắc chế chột dạ: “Con cẩn thận đổ rượu lên người Bùi Giai, con dẫn ta thay quần áo.”

      Bà Đường gật đầu: “Ít lui tới với nhà họ Bùi một chút, gia ̀nh đó hại chị con còn chưa đủ sao?”

      Nhã Bửu vô lực gật đầu.

      Trở lại phòng, Bùi Giai lại điện thoại tới, Nhã Bửu theo bản năng suy nghĩ, cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thượng phong. biết trái tim mình căn bản cự tuyệt được Bùi Giai, bằng tối hôm qua đã đồng ý lên giường với .

      Nhã Bửu thở dài tiếng, cân nhắc muốn dùng phương pháp triệt để để chặt đứt vọng tưởng của bản thân.

      Di động ngừng reo, cuối cùng Nhã Bửu lại ấn nút từ chối, mấy ngày trôi qua, điện thoại xuất hiện hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ.

      Mỗi lần điện thoại reo lên đều khiêu chiến quyết tâm của . Cho nên khi Mã Hoài Viễn gọi đến, như phao cứu mạng, đáp ứng cùng dùng bữa.

      “Hôm nay là ngày gì, Martin?” Martin là tên tiếng của Mã Hoài Viễn, Nhã Bửu cảm thấy nếu gọi tên thật thì quá thân mật, bởi vậy thường gọi bằng tên tiếng .

      Nhã Bửu và Mã Hoài Viễn lúc này ngồi trong nhà hàng cao nhất thành phố H. Chỗ này muốn đến cần hẹn trước, chi phí cũng đắt đỏ.

      Mã Hoài Viễn tĩnh lặng, thong thả : “Hôm nay là sinh nhật .”

      “A, em còn chưa chuẩn bị quà.”

      “Em có thể ăn cùng là tốt rồi.” Mã Hoài Viễn cười , đồng thời cùng Nhã Bửu cạn ly: “Nếu em còn có thể thực hiện thêm ước nguyện của thì càng hoàn mỹ.”

      Nhã Bửu cười cười, trong lòng đại khái đoán được ý của , chỉ biết rằng Mã Hoài Viễn chọn thời cơ rất tốt: “Được, .”

      “Alleria, em đồng ý làm bạn chứ?” Mã Hoài Viễn hơi khẩn trương, từ ngữ rõ ràng.

      Nhã Bửu muốn lợi dụng Mã Hoài Viễn để chặt đứt quan hệ giữa và Bùi Giai, nhưng lúc này cái gì cũng muốn thử, có điểm khống chế nổi rồi.

      hơi do dự, ngược lại Mã Hoài Viễn cảm thấy khẩn trương: “ biết hỏi như vậy có chút mạo muội, chẳng qua là thích em.”

      Nhã Bửu có thể cảm nhận được lòng tốt của Mã Hoài Viễn đối với mình, thong thả gật đầu.

      mặt Mã Hoài Viễn nháy mắt vui vẻ, hưng phấn : “Cho ba tháng, nếu ba tháng sau em cảm thấy hợp, đến lúc đó mặc em xử lý, được ?”

      cũng phải cho em thời hạn ba tháng, ba tháng sau biết đâu em mới là người đủ tư cách.” Nhã Bửu đặt ly rượu xuống nhìn Mã Hoài Viễn, khóe miệng mỉm cười.

      Mã Hoài Viễn cảm thấy nụ cười này của rất đẹp. “Được, cạn ly.”

      Nhã Bửu nâng ly: “Cạn ly.”

      Người so với bạn bè bất đồng ở chỗ, đầu tiên chính là có thể hôn chúc ngủ ngon.

      “Alleria.” Mã Hoài Viễn đưa Nhã Bửu về đến căn hộ, thấy xoay người vào, nhịn được gọi.

      Nhã Bửu quay đầu nhìn Mã Hoài Viễn.

      Mã Hoài Viễn cúi người hôn lên trán Nhã Bửu, đến cùng cam tâm lại nâng mặt lên, ở môi hôn hôn. Nhã Bửu nhíu đầu mày quay mặt né tránh.

      “Xin lỗi, em còn chưa quen.” Nhã Bửu nhìn ánh mắt thương xót của Mã Hoài Viễn giải thích.

      có gì, là do nóng vội, ngủ ngon.” Mã Hoài Viễn hướng về phía Nhã Bửu gật đầu.

      Sau khi Nhã Bửu đồng ý quen với Mã Hoài Viễn, quả thực ngủ rất ngon.

      Tại một nơi xa xôi, gương mặt Bùi Giai đầy phẫn nộ.
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24


      di động truyền tới tin tức của thám tử tư, là ảnh chụp của một đôi nam nữ hôn nhau, Bùi Giai tức giận ném phăng di động.

      Đường Nhã Bửu, em khá lắm!

      Mấy ngày nay Vic đều nơm nớp lo sợ, nhận được điện thoại của ông chủ sắc mặt ta ảm đạm: “Vâng?”

      “Đem đến cho tôi cái điện thoại mới.” Bùi Giai dừng chút, sửa lời : “Đem mười cái đến.”

      “Vâng” Vic nhận mệnh lệnh liền đứng lên, còn ở bên gật đầu với Lisa.

      “Ông chủ cầu gì?”

      “Điện thoại mới, đại khái là mới ném điện thoại.” Vic .

      Lisa trợn mắt. Bùi Giai vốn là người điềm đạm tao nhã, đừng ném điện thoại, mắng chửi người khác cũng chưa từng có: “Chuyện này là sao?”

      Vic nhún nhún vai: “ hỏi tôi, tôi hỏi ai bây giờ, mấy ngày nay nên cẩn thận chút.”

      Sau nửa tháng bình tĩnh, Nhã Bửu cho rằng đã có thể triệt để quên hẳn Bùi Giai, ngờ hôm nay lại nhận được cuộc gọi của .

      Nhã Bửu ngẩn người giơ ngón tay ấn từ chối, tay hơi run. cho rằng liên lạc nữa, nửa tháng nay cũng gọi đến.

      tin nhắn vang lên. “ ở ngoài cửa.”

      Nhã Bửu hoảng loạn chạy nhanh đến cửa, theo mắt mèo nhìn ra bên ngoài, Bùi Giai quả nhiên đứng. Nhã Bửu ngừng thở, giả vờ như mình có ở nhà.

      “Biết tỏng em ở bên trong.” Tin nhắn lại vang lên.

      Nhã Bửu thờ ơ.

      Thời điểm tin nhắn vang lên còn truyền thêm một bức ảnh, là ảnh chụp của và nằm cụng đầu ngủ giường.

      Nhã Bửu đưa tay mở cửa, Bùi Giai kéo hành lý bước vào như một quốc vương tuần tra, nhìn thoáng qua: “ thích gửi tin nhắn.”

      “Có gì ăn ?” Bùi Giai phiền chán vuốt tóc, thiếu kiên nhẫn nhìn .

      Nhã Bửu lắc đầu.

      Bùi Giai ném hành lý, tới phòng bếp, kéo tủ lạnh, bên trong chỉ có nước, sữa và hoa quả, thậm chí trứng gà cũng .

      Bùi Giai cau mày, quay đầu nói với Nhã Bửu còn sững sờ: “Gọi điện thoại kêu đồ ăn ngoài, tắm rửa.”

      xong tự tay kéo hành lý vào phòng ngủ của , mãi cho đến khi rời khỏi tầm mắt, mới hồi phục tinh thần, lý trí vẫn thể nào chiến thắng tình cảm, gọi điện cho một nhà hàng quen thuộc.

      Lúc Bùi Giai tóc ướt sũng ra, chuông cửa vang lên, Nhã Bửu lấy bóp tiền trả, kết quả bị Bùi Giai phen giữ chặt.

      “Em cứ như vậy ra?” Bùi Giai lướt qua quần áo , chiếc đầm hai dây màu trắng, vừa che đủ thân thể.

      Nhã Bửu cũng nhận thức được điều này, toan vào phòng thay đồ, lại bị Bùi Giai kéo cổ tay: “Đừng đổi, em chuẩn bị chén dĩa .”

      Bùi Giai lấy bóp tiền trong tay Nhã Bửu, mở cửa, trả tiền, nhận lấy đồ ăn.

      Tuy rằng Nhã Bửu biết nấu ăn nhưng chuẩn bị chén dĩa thì có thể.

      “Em ăn chưa?” Bùi Giai liếc nhìn Nhã Bửu cái.

      Nhã Bửu lắc đầu.

      Bùi đại thiếu gia thèm nữa bắt đầu vùi đầu ăn cơm, tính cách sai khiến người khác thì vẫn đổi: “Rót ly nước.”

      “Xới thêm một chén cơm.”

      Đại khái là rất đói, tổng cộng ăn tới bốn chén mới chịu ngừng lại.

      “Bùi Giai, chúng ta cần chuyện.”

      đem chén dĩa đẩy ra: “Nhã Bửu, vừa ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, tại rất mệt.” Bùi Giai đứng lên, lại : “Em rửa chén , nhìn quen.”

      Bùi Giai xong thì đến phòng khách, mở TV, nằm sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Nhã Bửu khó xử nhìn thoáng qua chén dĩa bàn, biết làm cơm, cũng biết rửa chén, ngày mai sẽ có người giúp việc đến xử lý. Nhưng phiền toái là Bùi đại thiếu gia lại thích sạch sẽ, đành phải bắt đầu tự rửa.

      Chờ Nhã Bửu rửa xong chén dĩa, đến phòng khách nhìn thấy Bùi Giai đứng lên, : “ ngủ trước, đừng quấy rầy .”

      Nhã Bửu quan sát, sắc mặt hơi kém, Bùi Giai xem phòng ngủ của thành nhà của . Cái này gọi là gì?

      Nhã Bửu tắt TV, vặn mở cửa phòng tắm. Căn hộ này phòng tắm và phòng ngủ được thiết kế riêng biệt, cho nên quá lo lắng có người tiến vào.

      Ngọn đèn trong phòng mờ nhạt, Bùi Giai thư thả nằm ở giường ngủ, hô hấp đều đều.

      “Bùi Giai.” Nhã Bửu giọng gọi.

      phản ứng.

      “Bùi Giai.” Nhã Bửu cất cao giọng lần nữa.

      “Em có phiền ?” Bùi Giai kiên nhẫn trở mình đưa lưng về phía Nhã Bửu.

      rất muốn cước đá văng xuống giường, nhưng nhìn vẻ mệt mỏi của trong lòng bỗng nhiên trở nên mềm yếu. Chỉ có thể bê áo ngủ vào phòng tắm, vẫn còn quên khóa cửa lại.

      Nhã Bửu tắm rửa xong, đứng lâu ở bên giường của mình, giường đủ rộng, hai người ngủ cũng chạm vào nhau, điều này hiển nhiên tốt lắm, dễ dàng khiến Bùi Giai sinh ra hiểu lầm.

      Nhã Bửu rời khỏi giường lớn, bê gối cùng thảm ra sofa chấp nhận ngủ đêm. cho rằng bản thân trằn trọc yên, trắng đêm mất ngủ, kết quả lại ngủ thật sâu.

      Lúc tỉnh lại chỉ cảm thấy ngực nóng ấm, mọi thứ dường như ẩm ướt.

      “Tỉnh rồi?” Bùi Giai chôn đầu ở trước ngực .

      Còn chưa kịp phản ứng, miệng đã ngậm chặt đầu nhũ hoa của , lưỡi mút mát khiến tê dại.

      Hơn nửa đêm, Nhã Bửu vẫn chưa tỉnh ngủ, lại bị Bùi Giai trêu đùa, ngày hôm sau tỉnh dậy trời sáng hẳn.

      Nhã Bửu vừa mở mắt, chào đón chính là vết xanh tím chi chít người, hơi chút thanh tỉnh bị Bùi Giai trở mình áp dưới thân.

      Đàn ông thật đáng sợ, ăn no ngủ kỹ, Nhã Bửu giãy dụa thật lâu, kết quả Bùi tiên sinh giống như uống thuốc kích dục, rất nhanh sau đó kiềm chế nổi.

      cảm thấy có điều gì đó đúng, vội vàng đẩy vọt ra, cuối cùng bị kéo đến gian bếp, áp bàn cơm.

      “Đường tiểu thư thích làm tình ở bàn cơm, thú vị.” Bùi Giai cắn lỗ tai , : “Bùi tiên sinh sẽ thỏa mãn theo sở thích của Đường tiểu thư.”

      Nhã Bửu phẫn nộ đến đỏ cả người, trong mắt tràn ngập hơi nước, bám ̉ Bùi Giai thở gấp: “Đừng… em chịu đựng nỗi.” run run .

      Bùi Giai bị tiếng rên kia kích thích, tròng mắt đỏ hoe, xuống tay căn bản hề thương tiếc.

      “Đủ rồi.” Nhã Bửu mềm oặt nằm ở bàn.

      Cuối cùng Bùi Giai cũng buông tha : “Ừ, đủ ba lần rồi?” Bùi Giai bế đứng dậy.

      Nhã Bửu đỏ mặt nằm sau lưng .

      Lúc từ phòng tắm ra, Bùi Giai ngồi xem báo, bữa sáng thịnh soạn cũng ở bàn.

      “Vừa rồi người giúp việc đến, bảo buổi chiều quay lại.” Bùi Giai đầu cũng nâng, cầm ly cà phê uống ngụm.

      Nhã Bửu hít thở hơi, nghiêm túc : “Bùi Giai, chúng ta cần chuyện.”

      Bùi Giai xếp tờ báo, đứng lên rót cho ly sữa: “Được, em ăn điểm tâm trước.” Bùi Giai thay Nhã Bửu lấy ghế dựa, lại cúi người hôn lên mặt , lúc này mới trở lại vị trí cũ ngồi xuống.

      Nhã Bửu nhắm chặt mắt: “Em muốn nói chuyện ngay bây giờ.”

      Bùi Giai đeo mắt kính lên, tiếp tục đọc báo, miệng : “Ăn cơm trước , bằng sợ xong em ăn ngon.”

      Nhã Bửu thầm nghĩ: cũng tự hiểu sao? Ánh mắt lại tránh được sự truy đuổi của Bùi Giai, Bùi đại thiếu gia thật biết cách thể hiện sự quyến rũ của mình.

      Thậm chí đeo mắt kính cũng rất đẹp trai, Nhã Bửu thể cưỡng lại loại cấm dục này, cầm ly sữa uống hơi để giảm bớt xao động.

      Có Bùi tiên sinh ngồi ở trước mặt giống như là liều thuốc có thể thay cơm, Nhã Bửu ăn liền hai miếng sandwich, một ly ngũ ́c và một phần trái cây.

      “Bây giờ chuyện được chưa?” Nhã Bửu buông khăn ăn.

      Bùi Giai đặt tờ báo xuống, lấy mắt kính, hất cằm với Nhã Bửu ra hiệu, hai người cùng nhau di chuyển đến ghế sofa.

      Nhã Bửu sắp xếp lại suy nghĩ của mình, hắng giọng, nghiêm trang : “Bùi Giai, em có bạn trai rồi. Chuyện xảy ra đêm qua là sai lầm, chúng ta cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì .”

      “Ngày hôm qua dùng biện pháp an toàn, có muốn mua thuốc tránh thai ?” Câu nói đầu tiên suýt nữa đâm thẳng vào tim Nhã Bửu.

      Nhã Bửu thở sâu, biểu cảm bất lực nhìn .

      biết là sai lầm, vì sao còn để nó phát sinh?” Bùi Giai lại hỏi.

      Nhã Bửu trả lời được.

      “Ngày hôm qua vì sao mở cửa cho , biết rõ nếu mở cửa ra thì sẽ có chuyện.”

      Nhã Bửu muốn thừa nhận điểm này.

      “Đừng vội phủ nhận, em mặc quần áo mát mẻ như vậy đứng ở trước mặt , phải cố ý thì là gì?”

      “Bùi Giai!” Nhã Bửu siết chặt nắm tay.

      “Gọi Bùi tiên sinh.” Bùi Giai .

      “Bùi tiên sinh”, cách xưng hô này cơ hồ khiến cho Nhã Bửu nhớ lại, chỉ khi ở giường mới kêu gọi như thế, giờ phút này ràng là mỉa mai .

      Bùi Giai lấy tay vòng lên ̉ Nhã Bửu, kéo lại: “Được lắm, chúng ta đến đây chuyện sai lầm.” Bùi Giai vỗ má Nhã Bửu, buông ̉ ra. “Đừng là em quên chuyện tối hôm qua, hoặc là để nhắc lại. . . . . .”

      Dừng chút, lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Cơ thể em bây giờ nhơ nháp sự phản bội, còn muốn trở lại với thằng đàn ông kia?”

      Nhã Bửu bị Bùi Giai kích thích đến đau đầu, tức ngực, lời châm biếm khiến cho còn mặt mũi gặp lại Mã Hoài Viễn.

      “Đây là vấn đề giữa em và Martin.” Nhã Bửu mạnh miệng: “Cho dù em và Martin chia tay, em cũng thể ở bên cạnh .”

      Mặt Bùi Giai trầm xuống, nheo mắt làm ngơ: “Mỹ Bảo kết hôn rồi. Đường phu nhân cũng phải vấn đề, gánh nặng kia hãy để lo, Nhã Bửu, đây phải là lý do.”

      Nhã Bửu ngẩn người chuyện, Bùi Giai đã nhìn thấu mọi suy nghĩ của .

      “Đừng rằng em thích . Là ai ở Hoàn Cầu thuê tủ bảo hiểm chỉ vì cất giữ tạp chí có tin tức về ?” Bùi Giai tiến sát từng bước.

      Câu nói này khiến cho Nhã Bửu vô cùng xấu hổ: “Làm sao biết, điều tra em?”

      “Đúng, xác thực là điều tra em. Em hẳn là ràng nhất, chúng ta làm sao có thể điều tra đối phương.” Giọng Bùi Giai dõng dạc.

      Nhã Bửu tức giận nói nên lời.

      “Chuyện tủ bảo hiểm chẳng phải là thám tử tư điều tra, cũng phải Hoàn Cầu giữ bí mật cho khách hàng, mà là lần đó gặp em, em cầm một cuốn tạp chí tay, lúc sau ra thì thấy nữa. Cho nên đoán, cuối cùng lại theo dõi camera mới có suy luận này.” Bùi Giai chuyện giống như thần thám đối mặt với tội phạm.

      “Lúc đó điều tra camera làm gì?” Nhã Bửu lầm bầm.

      Lúc đó, lúc đó chỉ sinh nghi, nghĩ rằng mình lại gặp Đường Mỹ Bảo thứ hai, muốn cùng nhà họ Đường tái diễn lại chuyện quá khứ. Nhưng ai biết được sau này lại phát sinh rất nhiều chuyện.

      Giờ phút này, Bùi Giai tự nhiên thể với Nhã Bửu, muốn mất hạnh phúc tương lai gần kề: “Em nghĩ thế nào?”

      Nhã Bửu dám đoán bừa.

      Bùi Giai sờ sờ mặt : “Nhã Bửu, rất nghiêm túc, là em.”

      Nhã Bửu ngờ Bùi Giai lại dám thổ lộ với một cách trắng trợn như thế, nhất thời kịp phản ứng.
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :