1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khoảnh khắc tinh quang - Minh Nguyệt Đang ( Hoàn - 60c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15

      Chủ đề năm nay là trang phục cổ, phụ nữ phải ăn mặc theo phong cách công chúa, đầu đội mũ, tay mang bao. Chủ đề này giống như đưa mọi người trở về thời trung ̉.

      Nhã Bửu mặc một chiếc đầm màu trắng bồng bềnh, thắt lưng buộc dải ruy băng màu xanh, chiếc mũ rộng vành, màu trắng đơn giản ̣ng với màu xanh tươi sáng, trang phục này tuy chói mắt nhưng cũng quá nổi bật.

      Tầm mắt lơ đãng thoáng nhìn qua đám đông, Bùi Giai xuất hiện ở đằng xa, mặt Nhã Bửu ngạc nhiên, Bùi Giai nhìn thấy thì chỉ gật đầu, cảm thấy có ý bước tới đây, thế là nhanh chóng quay đầu, tim đập thình thịch.

      Nhã Bửu ảo não thở dài, tuy rằng thầm Bùi Giai, nhưng muốn lưu lại ấn tượng tốt với .

      Cũng may lúc này tiếng chuông vang lên trong trường đua, đám người kéo nhau vào, Nhã Bửu cúi đầu theo Mỹ Bảo và Arthur, trong lòng thở phào nhõm. giờ chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của Bùi Giai, trái tim nặng trĩu.

      Nhã Bửu giơ cao ống nhòm nhìn người cưỡi ngựa, nhớ tới vài năm trước, đây chính là nguyên nhân khiến thường hay đến đây.

      Bùi Giai thường xuyên đoạt giải quán quân, năm đó liên tiếp giành được ba giải thưởng, Nhã Bửu so với người thắng cuộc còn vui mừng hơn. Năm nay Bùi Giai lại xuất hiện ở đây, con chiến mã “Prince” của Mỹ Bảo có thể sẽ bị hạ knock out.

      Nhã Bửu đứng sau lưng Mỹ Bảo lén nhìn con chiến mã “Thunder” của Bùi Giai, cười trộm…

      “A, Bùi đại thiếu gia sao lại dẫn theo bạn gái, hiếm thấy.” Giọng nói chế nhạo của Mỹ Bảo vang lên, Nhã Bửu theo phản xạ quay đầu, đứng cạnh Mỹ Bảo.

      “Sao, Triệu tiểu thư có thời gian cùng?” Mỹ Bảo biết còn cố ý hỏi.

      Kỳ thực, câu lạc bộ Jockey còn có quy tắc ngầm, nếu ngày hôm đó bạn cùng người , ý nghĩa trước mắt tạm thời là bạn độc thân. Phương diện này hàm nghĩa sâu xa cho nên chủ trang viên thường hay tổ chức tiệc tối, chủ yếu là để nam nữ độc thân có cơ hội quen biết nhau. Đây cũng là lý do Mỹ Bảo bắt buộc Nhã Bửu tới.

      Đối với chuyện riêng tư, Bùi Giai có thói quen giải thích, sơ sài gật đầu lại nhìn thoáng qua Nhã Bửu...

      Mỹ Bảo hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Bùi Giai, lúc này mới cùng Nhã Bửu vào lều che nắng nghỉ ngơi: “Chị còn cho rằng Triệu Đồng có thể bước lên mây, nghĩ tới nhanh như vậy đã chia tay rồi.” Mỹ Bảo tặc lưỡi tiếc cho Triệu Đồng, cũng vì Bùi Giai mà thở dài.

      Nhã Bửu đáp trả vài câu có lệ, đối với tất cả tin tức về Bùi Giai thật sự muốn nghe, kiên quyết thụt đầu vào mai rùa, như vậy mới có thể giả vờ cho qua chuyện.

      Dùng cơm trưa xong Mỹ Bảo dẫn Nhã Bửu ra chỗ cưỡi ngựa, Mỹ Bảo cùng Arthur đến trước trường đua, Nhã Bửu dự tính nghỉ ngơi chút rồi mới bắt đầu. Khi ngang qua khu ảnh chụp, bước chân dừng lại, kia là ảnh chụp của Bùi Giai cùng với con ngựa “Thunder”, cũng là ảnh chụp khi giành được ba giải thưởng cùng một lúc.

      Bùi Giai ở trong ảnh chụp so với bên ngoài cơ hồ có gì thay đổi, nhưng mà đàn ông cũng giống như rượu vang, càng ủ càng thơm, càng để lâu càng nguyên chất, trưởng thành cùng năm tháng.

      Nhã Bửu hít sâu hơi, giọng nói vang lên bên tai khiến bả vai cứng đờ.

      nhìn cái gì?”

      đứng bất động dám quay đầu, ́ gắng điều chỉnh giọng nói, sau mới trả lời: “Tùy tiện nhìn thôi ạ.”

      Nhã Bửu lì lợm muốn quay đầu, gần như là vô lễ chờ Bùi Giai khỏi, cũng ngờ bên tai lại truyền đến hơi nóng: “Xin lỗi.”

      Mặc dù miệng chạm vào vành tai nhưng lỗ tai đã biến thành đỏ ửng, Nhã Bửu hốt hoảng bước về phía trước rồi mới xoay người, Bùi Giai vẫn duy trì một khoảng cách an toàn.

      “Đêm đó chuyện thẳng thắn quá.” Trong lời bao hàm thành ý.

      Nhã Bửu nắm chiếc mũ trong tay, suy nghĩ vì sao Bùi Giai lại nói ra những lời này, đại khái là bản thân gần đây có những hành vi trốn tránh khiến cho Bùi Giai nhận thức được, xin lỗi thế này quả nhiên đáng mặt đàn ông.

      Nhưng Nhã Bửu phải là người biết thừa nhận sai lầm, nhìn thẳng vào mắt : “, em biết là muốn tốt cho em, Bùi tiên sinh.”

      Ba chữ “Bùi tiên sinh” khiến cho Bùi Giai nhíu mày: “Em cần phải tham gia vào những bữa tiệc như thế.” Bùi Giai dừng chút, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời giống như viên ngọc quý kia: “Vì muốn thoát khỏi danh hiệu nhị tiểu thư nhà họ Đường mà ép buộc mình, phải là mất mát lắm sao?”

      Nhã Bửu ngạc nhiên, vì sao lại có thể nhìn ra, lúc ấy tình nguyện trở thành người bình thường để đấu tranh cho những gì mình muốn. Nhưng hiểu rõ, mặc kệ là dùng thân phận gì, mấu chốt vẫn dùng sắc đẹp để đánh đổi, điều này đáng tự hào.

      Mắt khép hờ miệng cũng chuyện.

      “Em muốn cưỡi ngựa?” Bùi Giai bỗng nhiên đổi đề tài.

      Nhã Bửu chợt nhớ tới chuyện cưỡi ngựa, Mỹ Bảo chắc sốt ruột chờ , Bùi Giai hỏi chuyện này đoán chừng là cũng muốn cáo từ, Nhã Bửu nhân tiện : “A, vâng, em quên mất đã hẹn với chị mình.”

      Nhã Bửu cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt của Bùi Giai, hướng về phía vội vàng gật đầu, bỏ lại một mình dở khóc dở cười đứng tại chỗ.

      Nếu đổi lại là một người phụ nữ có chút kinh nghiệm, nên biết câu hỏi này của Bùi Giai chính là lời mời, phải loại cáo từ.

      Cả buổi chiều Nhã Bửu ở lưng ngựa nhớ lại từng lời của Bùi Giai, ngữ khí của hề mỉa mai, chỉ là trân trọng khuyên giải. lại cấp thêm cho thêm danh hiệu, nhiệt tình tốt bụng.

      Tiệc tối, Nhã Bửu đổi bộ lễ phục màu xanh có cài hoa trước ngực, chiếc váy này càng tôn thêm dáng vẻ và da thịt trắng mịn của , tóc tùy ý cài thêm chiếc kẹp kim cương, đơn giản nhưng vẫn thể che giấu ánh hào quang.

      Mỹ Bảo lấy đầu ngón tay véo mặt Nhã Bửu, oán trách nói: “Ôi, sao chị được thừa hưởng làn da mịn màng như em?”

      Nhã Bửu bất lực trừng mắt: “Chị cũng vậy còn gì.”

      Mịn thì cũng mịn đấy nhưng so với làn da của Nhã Bửu thì bằng, rõ ràng là có khuyết điểm: “Cũng biết đến cuối cùng thì tên đàn ông nào sẽ chiếm hữu được em!” Mỹ Bảo bóp bóp bên hông Nhã Bửu.

      Câu đầu tiên khiến cho Nhã Bửu ngượng chín mặt: “Chị bậy bạ gì đó, trong đầu chị cả ngày toàn sạn.” Đường Nhã Bửu trước mắt vẫn là một chú chim non, lại thêm tính cách khép kín, nghe xong lời này thế nào cũng muốn thanh minh.

      Mỹ Bảo cười : “ biết trong tủ quần áo của ai đều là. . . . . .”

      Lời này khiến cho Nhã Bửu bức bối, đẩy đẩy Mỹ Bảo: “Chị lo tìm rể .”

      Mỹ Bảo rồi Nhã Bửu mới nhàng thở ra, tay làm cánh quạt, đưa lên mặt phẩy phẩy, thể chịu nổi tính cách quái đản của chị mình.

      Nhã Bửu bưng ly rượu trốn vào góc hoa viên, Trang viên này được thiết kế theo phong cách nước , có hồ nước cực lớn, Nhã Bửu thích yên tĩnh, ngồi xuống băng ghế, nghiêng đầu lại phát cách đó xa có một đôi nam nữ vụng trộm núp dưới tàng cây hôn nhau.

      Nhã Bửu có chút nhàm chán, mở di động xem giờ, tuy rằng biết kỷ lục hôn môi lâu nhất là bao nhiêu phút, nhưng theo như tính toán, bọn họ vờn nhau hơn mười lăm phút rồi.

      Kỷ lục Guinness có ghi nhận nụ hôn dài nhất là hơn năm mươi mấy giờ đồng hồ, nhưng người bình thường chẳng phải chỉ hôn nhau vài phút sao? Nhã Bửu nhìn thấy bọn họ hôn đến quên trời quên đất, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, sao lại có người thích trao đổi nước bọt với nhau như vậy?

      Trước mặt bỗng dưng xuất hiện gương mặt Bùi Giai, môi của rất đẹp, nhịn được muốn hôn lên đó, Nhã Bửu “ưm ——” tiếng, thở dài.

      Đôi nam nữ trẻ kia dường như chưa thỏa mãn với màn hôn môi, bọn họ còn cởi áo nhau, áo sơmi của người đàn ông bị ném xuống đất, Nhã Bửu dường như cảm thấy sức nóng xung quanh, hẳn là đến mức trước phơi bày cơ thể tại đây chứ, Nhã Bửu hồn nhiên nhìn, khi nhìn thấy quần của người đàn ông rơi xuống mắt cá chân, nâng váy, cầm ly rượu, chạy trối chết.

      Phía sau truyền đến tiếng cười khúc khích của đôi nam nữ, đại khái là đã đuổi được kẻ quấy rầy.

      Nhã Bửu vào đại sảnh, vừa hay nhìn thấy Mỹ Bảo vội vàng về phía mình: “Sao vậy?”

      mặt Mỹ Bảo tỏ vẻ sốt ruột: “Judy thất tình, muốn tự sát, chị và Arthur bây giờ phải lái xe đến thành phố B, em có thể trở về một mình ?” Judy là bạn thân của Mỹ Bảo, sốt ruột là chuyện bình thường.

      “Chị cần phải lo lắng cho em, có gì em sẽ ở lại đây một đêm.” Nhã Bửu đưa Mỹ Bảo đến cửa.

      Mỹ Bảo ôm dặn dò: “Cẩn thận một chút.” Mỹ Bảo vừa , Nhã Bửu cũng còn tâm trạng ở lại, xưa nay ngủ quen giường, ở bên ngoài căn bản ngủ được, gọi điện thoại về nhà, kết quả vừa khéo tài xế trong nhà đã chở cha mẹ đến Ôn Tuyền, tài xế khác thì đã bị út mượn .

      Nhã Bửu để điện thoại xuống, khoanh tay đứng ở bên ngoài, gió lạnh thổi qua, tự hỏi có ai về thành phố , nghe thấy giọng Bùi Giai: “ đưa em về.”

      Đây đúng là lò than sưởi ấm trong ngày đông giá lạnh, hơi do dự, mặc dù muốn đối diện với nhưng cũng thể cự tuyệt lời đề nghị này.

      Bùi Giai căn bản để cho Nhã Bửu cơ hội từ chối: “Em thu xếp chút, chờ ở đại sảnh.”
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16

      “Cám ơn.” Nhã Bửu trở về phòng thay đổi thường phục, sợ Bùi Giai đợi được lại phiền, nhanh chóng sửa soạn quần áo bỏ vào hành lý.

      Khi Nhã Bửu đến đại sảnh, Bùi Giai ngồi ở sofa. kéo hành lý tới gần, quay đầu nhìn đứng dậy về phía , tiếp nhận.

      “Cám ơn.” Nhã Bửu lại lời cảm tạ.

      thôi.” Bùi Giai kéo hành lý ở đằng trước.

      Ra đường lớn, xe Bùi Giai chờ ở ngoài, tài xế nhận hành lý bỏ vào cốp xe, Bùi Giai thay Nhã Bửu mở cửa.

      Sau khi lên xe, ấn phím điều khiển, chỗ ngồi trước sau ngăn cách tầm nhìn của tài xế, Nhã Bửu lúng túng và khẩn trương, hành động của càng khiến cho thần kinh căng thẳng.

      Nhã Bửu điều chỉnh dáng ngồi, lưng thẳng và cứng đơ, gian trong xe rất rộng, cùng Bùi Giai ở chung chỗ Nhã Bửu chỉ cảm thấy nơi này quá chật hẹp.

      “Bùi tiên sinh, hôm nay rất cám ơn ”.

      Bùi Giai nhìn thoáng qua Nhã Bửu: “ cần khách sáo, muốn nghỉ ngơi lát, phiền chứ?”

      Nhã Bửu nhanh chóng lắc đầu.

      Bùi Giai thả lỏng cà vạt, đầu ngửa ra sau tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hình ảnh này càng thêm quyến rũ. Nhã Bửu yên lặng nhìn, yên lặng nuốt ngụm nước bọt.

      cũng dám nhìn nhiều, sợ ánh mắt “cực nóng” của mình thiêu cháy . chống thân mình, vừa khéo có thể nhìn thấy khuôn mặt của ở trong gương.

      Nhã Bửu chịu đựng hồi lâu, rốt cục cũng nhịn được sờ vào gương mặt của người trong kính.

      khí trong xe ngày càng nóng, trong đầu Nhã Bửu lên hình ảnh của người mẫu nam bìa tạp chí, thân hình màu đồng, gợi cảm và quyến rũ với cơ bụng săn chắc, vòng eo tinh tế, thắt lưng hơi thấp, dây kéo quần jean mở ra phân nửa.

      Nếu Bùi Giai mặc những chiếc quần như thế, khẳng định vóc dáng của cũng thua gì người mẫu nam.

      Nhã Bửu ôm đầu lắc lắc, khó chịu vì sao mình lại có suy nghĩ như thế, chẳng lẽ là do tuổi tác, dương bất hòa?

      Tim đập nhanh, quay đầu nhìn Bùi Giai vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, hô hấp đều đặn. nhìn lông mi của , nghĩ tới lông mi của lại dày như vậy.

      Đôi mắt của rất đẹp, loại mắt sâu, ràng là di truyền từ mẹ. Ánh mắt sáng trong, lòng đen trắng ràng, tướng mắt cân đối, nhìn vào biết ngay người quân tử, thông minh, và chính trực.

      Nhã Bửu ngơ ngác nửa quan sát nửa ảo tưởng, mắt lại chú ý đến chiếc mũi cao thẳng, sau cùng là môi .

      Môi Bùi Giai tính là quá mỏng, quá mỏng có vẻ vô tình, quá dày giống như hai miếng lạp xưởng, độ dày vừa phải, Nhã Bửu cảm thấy môi rất hoàn mỹ. Đặc biệt cánh môi mềm mại và hài hòa tổng thể khuôn mặt.

      dùng ánh mắt tinh tế miêu tả đôi môi của , biết hôn lên đó có cảm giác thế nào. Có giống như trong tiểu thuyết lãng mạn thường viết , khiến cho người ta thần hồn điên đảo, trời xoay đất chuyển thể thở nổi?

      nhớ tới đôi nam nữ hôn nhau ở dưới tàng cây, biết ma lực nào có thể khiến cho bọn họ thô bạo như vậy.

      Nụ hôn đầu còn chưa có, biết tương lai kết hôn với ai, sinh bao nhiêu đứa bé, nhưng có thể xác định và hy vọng, nụ hôn đầu muốn dành cho Bùi Giai.

      Tâm niệm vừa động, đôi mắt Nhã Bửu nhìn Bùi Giai ngày càng nóng, muốn nếm thử hương vị của đôi môi kia…

      Bỏ lỡ dịp này còn cơ hội thứ hai…

      Nhã Bửu dè dặt cẩn trọng nhích người tới gần Bùi Giai, động tác rất , nhanh chóng nhìn , có dấu hiệu thức tỉnh. Mấy phút đồng hồ trôi qua, Nhã Bửu lại di chuyển thân thể, kì kèo mè nheo nửa giờ, cuối cùng dựa gần vào .

      Nhã Bửu ngồi thẳng dậy nhìn ngoài cửa sổ, có ánh trăng có sương mù, làm chuyện này phải lén lút như vầy mới hợp.

      Tim đập nhanh, khẽ liếm cánh môi, giọng gọi: “Bùi Giai.”

      hề có tiếng đáp lại.

      Mọi chuyện thuận lợi.

      Nhã Bửu nắm chặt tay, khuyến khích bản thân, nhanh chóng cúi đầu, môi chạm vào môi , toàn bộ quá trình chỉ diễn ra đến giây. Nhã Bửu thậm chí còn nhận thức được việc mình có hôn trúng hay , hơi thở của rất nóng, so với việc Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm cũng bằng, tốt xấu gì Trư Bát Giới cũng nuốt được quả nhân sâm vào bụng.

      Nhã Bửu điều chỉnh lại tâm tình mới phát nụ hôn này cơ hồ có cảm giác, trừ bỏ tim đập rộn ràng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, giống như những gì trong tiểu thuyết viết, cái gì trời xoay đất chuyển.

      Đây có được tính là nụ hôn đầu tiên của nhị tiểu thư nhà họ Đường ?

      Nhã Bửu cam lòng.

      nghiêng đầu nhìn , vẫn chưa tỉnh lại, tự hỏi trong lòng có gì phải ngại, hôn lần, lần thứ hai cũng có gì khó khăn, Nhã Bửu cấp tốc cúi đầu, ấn môi mình lên môi , nhàng hôn, dây dưa chút, vẫn có cảm giác gì, Nhã Bửu nhắm chặt hai mắt, say đắm hưởng thụ.

      Lúc Nhã Bửu nhắm mắt, bỏ lỡ cảnh tượng, đôi mắt đen láy của Bùi Giai vừa mới mở ra, tròng mắt kia ánh lên vầng hào quanq của người thợ săn giàu kinh nghiệm, chỉ biết rằng trong đêm tối con sói dường như phát ra con mồi.

      Nhã Bửu chỉ cảm thấy môi Bùi Giai mềm mại và ấm áp, hôn lên rất thích, vừa định ngẩng đầu lui về phía sau bị người nào đó ghì chặt, thân thể kịp phản ứng nghiêng tới trước, toàn bộ bộ ngực của dán sát vào người , hai thân thể kẽ hở, môi còn chạm mà thay vào đó là dính chặt nhau, có người trằn trọc, mút vào.

      Đầu lưỡi linh hoạt của đối phương phác họa lên cánh môi , sợ tới mức dám mở mắt, hoặc là thẹn thùng dám mở. vặn vẹo thân thể, cách nào động đậy: “Bùi. . . . . .” Nhã Bửu há mồm hô to. Đầu lưỡi kia giống như con mãng xà cấp tốc chui vào miệng , quấn lấy chiếc lưỡi hồng hào mút hết chất ngọt.

      Nhã Bửu thậm chí còn chưa hôn bao giờ, hôm nay trải qua nhiệt tình này, đến thở cũng quên mất, mỗi khe hở miệng đều bị liếm mút, chiếc lưỡi kia khẽ thăm dò, vừa dịu dàng vừa mạnh bạo công chiếm lãnh thổ, mang theo kích thích.

      Đến khi cảm giác được mình còn thở nổi mới nhanh chóng dùng mũi hô hấp, bộ ngực phập phồng lên xuống, quần áo hai người đều nhàu nát, Nhã Bửu đẩy đẩy Bùi Giai.

      Đối phương lại ra sức hôn cuồng nhiệt hơn, lúc này muốn thả lỏng nữa rồi.

      Sau khi Nhã Bửu tránh thoát được Bùi Giai, vội vàng thở gấp, đầu truyền đến tiếng cười , tuy rằng sau đó hai người đều tương đối “nhiệt tình” nhưng dù sao cũng là do chủ động trước, đầu óc nhanh chóng hoạt động, nghĩ nên giải thích thế nào đây.

      Nhã Bửu thuận lợi lấy lại hô hấp, thắt lưng bị ôm đến tê rần, môi Bùi Giai lại dí sát vào, Nhã Bửu nhắm mắt ôm đầu Bùi Giai, nghĩ rằng, chết chết, đợi lát nữa xuống xe, nhất định chạy tóe khói, sau này bao giờ gặp Bùi Giai nữa, đem tất cả những khoảnh khắc này lưu lại trong trí nhớ.

      Bùi Giai đúng là người từng trải, hôn đầu lưỡi khá nhuần nhuyễn, khiến cơ thể dâng trào cảm giác mong đợi, lại biết bản thân mong đợi cái gì, trong lòng Nhã Bửu dập dờn gợn sóng, chẳng lẽ đây gọi là “tình như thủy triều”, là “phập phồng” là “rung động”?

      Dù gì hai mươi sáu tuổi rồi, chưa ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy chứ, huống chi thời đại này là thời đại của Internet mà.
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17

      Nhã Bửu nhận thức được khóa kéo đằng sau lưng bị tụt xuống, bàn tay kia mạnh mẽ luồn sâu xuống phía dưới, cảm thấy ngộp thở, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên ngượng ngùng, nơi ấy dễ dàng bị chì chiết chút thương tiếc.

      thở gấp gáp, giãy dụa thế nào cũng trốn được tay và môi , trong lòng vừa hổ thẹn vừa phấn khích, cảm giác này kích thích đến cực hạn, tự giác lại nhiệt tình nghênh đón.

      Thân thể Bùi Giai thoáng nhích ra, Nhã Bửu khẽ mở đôi môi, ánh mắt tràn ngập sắc xuân.

      “Lái tới Mạn Nguyệt Loan.” Bùi Giai ấn phím call phân phó tài xế.

      Tài xế còn chưa kịp phản ứng, đầu dây bên kia đã cúp máy, A Thái trấn ̣nh đánh vô lăng thay đổi phương hướng, trong lòng ta cảm thấy kỳ lạ, theo ông chủ đã nhiều năm rồi, cũng chưa từng thấy ông chủ đưa phụ nữ về nhà.

      Ba chữ “Mạn Nguyệt Loan”, Nhã Bửu nghe xong cũng giật mình, tuy rằng biết “Mạn Nguyệt Loan” là gì, nhưng điều này khiến cho quan hệ của bọn họ càng thêm tiến triển.

      Đầu óc Nhã Bửu mơ mơ màng màng nghĩ đến chuyện kế tiếp, chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa hề chuẩn bị tâm lý. còn chưa kịp suy xét, lại tiếp tục hôn rồi.

      Đầu tiên là nhàng dùng lưỡi liếm khắp môi , rồi môi ngậm môi dưới mút vào, dùng đầu lưỡi nhiệt tình kích thích, “ưm ưm” hai tiếng, mưa rền gió dữ liền hóa thành tiếng rên nhàng.

      Hai người hôn nhau rất lâu, sớm vượt qua giới hạn thời gian và gian.

      “Nhã Bửu.” Giọng Bùi Giai có chút khác thường, khàn khàn hai chữ “Nhã Bửu”, nỉ non gọi, Nhã Bửu ngẩng đầu, ở trong mắt Bùi Giai nhìn thấy bản thân mình.

      Đôi mắt ươn ướt, vành môi sưng tấy.

      Ở trong mắt Bùi Giai, ngoài da thịt phiếm hồng, vị trí phía dưới của còn bị tay miết, chỗ váy trượt đến khuỷu tay lộ ra bầu ngực căng tròn ẩn hiện dưới lớp áo ngực, bên ngực còn bị bóp nhẹ.

      Trong lòng Nhã Bửu rầu rĩ, muốn cự tuyệt nhưng khi nhìn vào mắt lại nói nên lời, cảm thấy mình cũng khát vọng .

      Lần này nghiền cánh môi nữa, ngược lại dùng đầu lưỡi liếm nhẹ một vòng, giống như vừa khẩn cầu lại vừa an ủi vuốt ve, cử chỉ dịu dàng khiến thể kháng cự.

      Xe dừng ở Mạn Nguyệt Loan, Nhã Bửu và Bùi Giai vẫn còn hôn nhau kịch liệt, chờ đến khi đánh đấm đẩy ra để thở, liếc ra ngoài, xe ngừng.

      Nhã Bửu sửng sốt đẩy đẩy Bùi Giai, giọng : “Đến rồi.” Sau đó tay chân luống cuống sửa sang quần áo.

      Bùi Giai đưa tay thay kéo khóa đằng sau lưng, lại cúi đầu hôn mạnh cột sống , in xuống đó dấu hôn.

      xuống trước.” Bùi Giai .

      Nhã Bửu gật đầu, hai tay loạn xạ chỉnh tóc, từ trong túi xách lấy gương ra soi, chỉ nhìn một cái mà trở nên hoảng hốt, môi sưng đỏ, nhìn qua cũng biết vừa rồi bọn họ làm gì, Nhã Bửu còn dũng khí bước xuống xe.

      Đáng tiếc, cửa xe lúc này mở ra, đưa tay đến trước mặt , là loại tư thế mời mọc.

      Nhã Bửu dám nhìn thẳng Bùi Giai, trong lòng chật vật, muốn ra nhưng lại sợ hãi do dự.

      Thời gian trôi qua khoảng ba giây, hoặc là hơn ba phút, cuối cùng đáy lòng bị tiểu ác ma xâm chiếm, thời tiết ban đêm đẹp quá, vì sao lại dám phóng túng đêm?

      đặt tay vào lòng bàn tay .

      Bùi Giai nghiêm cẩn nhìn Nhã Bửu, cầm tay dắt tới ngưỡng cửa.

      Nhã Bửu đứng ở trong phòng ngủ của Bùi Giai, mặc dù hạ quyết tâm nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện phát sinh kế tiếp, thể trấn định được nữa rồi, nhất là khi nhìn thấy tấm drap giường màu xám.

      Bùi Giai thuận tay đóng cửa, đem cà vạt ném lên sofa, đến góc quầy rượu, rót ly, đưa qua cho .

      Nhã Bửu lúc này cần thêm can đảm, nhận lấy ly rượu uống cạn, hơi tẫn ngẩn tần ngần cũng dám nhìn , nghe thấy hỏi: “Nữa ?” Nhã Bửu lại nhận lấy.

      Sau khi uống hết hai ly rượu, toàn thân đỏ ửng.

      Bùi Giai cầm lấy ly rượu trong tay Nhã Bửu rút , nói: “Đừng uống nữa.” Sau đó ôm eo , kéo gần khoảng cách. thực tế Bùi Giai thích hôn môi, vốn là người ưa sạch , so với hôn môi thiên vị việc tiếp xúc thân thể hơn.

      Đầu lưỡi của Nhã Bửu lại bị Bùi Giai mút mạnh, mơ mơ màng màng nghĩ, Bùi Giai đúng là cao thủ tình trường, hơi thở của hòa trộn với mùi nước hoa và hương vị của . bắt đầu kéo khóa, phản ứng kịp thời, hai tay để trước ngực : “Em, em muốn tắm.”

      Trong mắt Bùi Giai thất vọng rệt, đồng ý buông tay.

      Nhã Bửu xoay người, lúc này Bùi Giai mới nới lỏng tay, ở môi hôn lúc nữa, khàn khàn : “Ừ.”

      Nhã Bửu được đặc xá vào phòng tắm.

      có quần áo của em, mặc tạm cái này.” đưa áo sơ mi trắng qua cho .

      “… Cám ơn.” Nhã Bửu chật vật trốn vào toilet, nhìn chiếc áo trong tay nhớ tới những người phụ nữ trong phim, phụ nữ mặc áo đàn ông trông rất quyến rũ, Nhã Bửu cũng từng muốn thử, nhưng phải ở lần đầu tiên.

      Lần đầu tiên, muốn được nằm một chiếc giường trải đầy hoa hồng, mặc cho cánh hoa rải dài tung tóe.

      Nhã Bửu ngắm nhìn bốn phía, trong toilet có đồ dùng của nữ, bàn chải đánh răng chỉ có , trong lòng cao hứng lại nhớ tới đồ dùng cá nhân và nước hoa của mình đều để trong hành lý, thể thế này ra ra? Nhã Bửu miễn cưỡng mặc lại nội y.

      Hai tay chống bồn rửa mặt, nhìn nhìn người trong gương, tối hôm qua dường như ngủ ngon giấc, tình trạng làn da được láng mịn, thế này có thể đối mặt với lần đầu tiên ?

      dán người lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nghe được gì, lại xoay người cầm lấy ly thủy tinh bồn rửa mặt, lật úp ở cửa nghiêng tai nghe, vẫn có động tĩnh.

      Nhã Bửu như một tên trộm, mở cửa, thăm dò bốn phía, xác định an toàn, lúc này mới xách theo giày cao gót rón rén ra.

      Bùi Giai chắc là tắm, Nhã Bửu nhõm, ra khỏi phòng xuống bậc thang, đến cạnh cửa, hành lý của được để một bên, thuận tay kéo lên, định mở cửa lại bị hệ thống bắt nhập mật khẩu.

      Nhã Bửu vô cùng chán nản, từ bên trong mở ra cũng phải cần mật khẩu? Bùi đại thiếu gia thường xuyên ở đây, phải là quá khoa trương rồi sao? Mức độ chống trộm còn cao cấp hơn ngân hàng, hổ danh là ông chủ của ngân hàng quốc tế.

      Nhã Bửu ́ gắng ôm hy vọng, thử ấn đại sáu con số, đây là sinh nhật Bùi Giai, chính xác. Nhã Bửu lại thử tiếp, vẫn như cũ chính xác. cân nhắc ngày sinh nhật của mẹ Bùi Giai, phía sau lưng chợt có người : “Mật mã là 202139.”

      Nhã Bửu giống như đào binh bị bắt tại trận, lập tức đứng nghiêm, xoay người qua chỉ thấy Bùi Giai mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, đứng bậc thang nhìn .

      Trong ấn tượng của Nhã Bửu, đàn ông mặc áo ngủ đều luôn khó coi, nhất là đàn ông Nhật Bản. Bùi Giai giống như vậy, cho dù mặc một chiếc áo ngủ, nếu đưa thêm cây trượng, dáng vẻ lúc này sẽ trông giống quốc vương —— quốc vương tuấn.

      Hơn nữa quốc vương này lại vô cùng quyến rũ.

      Đương nhiên đây phải là thời điểm để cho tưởng tượng, khuôn mặt Bùi Giai lúc này sầm xuống.

      thay quần áo, lái xe đưa em về.” Bùi Giai xong thì xoay người vào phòng ngủ, cho Nhã Bửu cơ hội giải thích.
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18

      Nhã Bửu lạnh lẽo đứng tại chỗ, chuyện trốn đại khái là triệt để chọc giận Bùi Giai, ràng chính là người chủ động trước, lúc này lại đột nhiên đổi ý. Nhã Bửu muốn để lại ấn tượng tốt với Bùi Giai, có lẽ đêm nay chính là đêm cuối cùng bọn họ gặp mặt, bỏ lỡ cơ hội tìm lại được, chắc chắn sẽ hối hận cả đời.

      Nhã Bửu vỗ vỗ trán, khờ. Mỹ Bảo và Arthur đính hôn, hơn nữa sắp cử hành hôn lễ, cần phải áy náy, huống hồ chỉ là buổi tối, Mỹ Bảo làm sao biết được.

      tức tốc chạy lên lầu, bất chấp gõ cửa, xông vào thì nhìn thấy Bùi Giai cởi trần, quần kéo đến phân nửa khóa.

      Làn da rám nắng, cơ bụng sexy. Khuôn mặt lãnh ngạnh cùng với thân hình gợi cảm tổng hợp lại thành một người đàn ông quyến rũ.

      Hoàn hảo!

      Bùi Giai mặc áo sơ mi vào: “Chờ .”

      Hình ảnh cài nút áo tao nhã đến kỳ lạ, Nhã Bửu rất muốn thử, rất muốn kéo áo , muốn nghe thanh rơi vãi của nút áo.

      “Em, em tắm.” Nhã Bửu chạy nhanh vào toilet như là sợ Bùi Giai ngăn cản. đứng ở trước gương, nuốt nuốt nước miếng, làm động tác tự ̉ vũ bản thân, giậm chân giận dữ vì mình quyết đoán, qua ngày hôm nay thì sẽ ổn cả thôi.

      Nhã Bửu vào phòng tắm mới phát mình xách hành lý lên. Nếu dùng chung dầu gội và sữa tắm với , mùi thơm người bọn họ nhất ̣nh giống nhau.

      tìm được bàn chải đánh răng mới ở trong ngăn tủ, chà răng, dùng nước súc miệng vị nho, a, và Bùi Giai lại có cùng sở thích, tâm trạng căng thẳng được thả lỏng một chút.

      Lau khô tóc, Nhã Bửu quấn tóc đầu, lui về phía sau quay trái quay phải kiểm tra lại bộ dạng của mình.

      Nhã Bửu xõa tóc, lúc này hít sâu hơi, kéo vạt áo, cài khuy, nghĩ nghĩ lại cảm thấy mình quá giả tạo, cởi ra một khuy áo, lại một khuy.

      nhàng mở cửa, nhàng ra ngoài, tạo tiếng động.

      Bùi Giai ước chừng đợi rất lâu, lúc này dựa người vào giường, gối đặt máy laptop, hình như xem văn kiện. Đôi chân nhàn nhã gác giường, khuy áo cởi bỏ lộ ra cơ bụng rắn chắc, tư thế gợi cảm thân hình quyến rũ, chịu nổi nhất là điểm này.

      “Lại đây.” Chẳng biết Bùi Giai phát Nhã Bửu từ khi nào, vỗ vỗ vị trí bên cạnh. Đôi mắt rất có mị lực, Nhã Bửu thể nghe theo.

      Nhã Bửu qua, : “Có ảnh hưởng đến công việc của ?”

      “Tùy tiện lướt web thôi.” Bùi Giai khép laptop, lấy mắt kính để qua bên. sờ sờ mặt : “Em để mặt mộc chẳng khác gì thiếu nữ mười tám.”

      Sau khi tắm rửa và tẩy trang, làn da trẻ con của so với tuổi trẻ hơn rất nhiều, lông mày dày, lông mi rậm, đôi mắt to tròn, gương mặt rất giống búp bê, môi hồng tự nhiên, còn có vết sưng môi vì bị mút hôn quá nhiều. Hồn nhiên ngây thơ và quyến rũ, nét đẹp này có thể giết chết người ta.

      “Sao ạ?” Nhã Bửu ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng lời Bùi Giai khen, tuy có chút phóng đại nhưng trong lòng rất vui, hé miệng cười: “Vậy ạ? Ai, ôi, làm sao bây giờ?”

      “Để kiểm tra chút.” Bùi Giai .

      “Kiểm tra cái gì, chứng minh thư?” Nhã Bửu chớp chớp hỏi.

      “Phải kiểm tra mới biết.” sáp lại gần ôm thắt lưng : “Ừ, chỗ này đại khái là mười sáu tuổi.”

      “Nói hươu nói vượn.” Nhã Bửu sẵn giọng.

      hôn lên mặt , cổ lưu luyến vuốt ve, dịu dàng vuốt ve, kích thích này khiến tê dại, run run, chưa từng nghĩ lại dịu dàng như vậy.

      Kỳ , nếu Nhã Bửu hiểu rõ về Bùi Giai, phát sự dịu dàng này phải ngẫu nhiên mà có.

      Đầu lưỡi lưu lại gần ̉ áo : “Ừ, chỗ này chắc vượt quá ba tuổi.” Nhẵn nhụi mềm mại, xúc giác có thể so sánh với thanh kẹo chocolate.

      “Bùi tiên sinh.” Ba chữ trôi chảy từ miệng Nhã Bửu nói ra, ý định của là để ngăn chặn Bùi Giai tiếp, kết quả vừa nói liền cảm thấy ổn.

      Bùi Giai dừng động tác: “Ừ?” cuối hếch lên: “Bùi tiên sinh có thể làm điều này với Đường tiểu thư sao?”

      “Nhã Bửu, em có cơ thể rất hoàn mỹ.” Môi dọc theo người hôn lên da thịt non mềm, cơ thể nóng dần.

      cúi người giãy dụa, nhịn được hôn trả , thích mùi thơm của sau khi tắm, lành lạnh, hy vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt với .

      Mặc dù trước đây và Mỹ Bảo đã từng trao đổi về vấn đề tế nhị nhưng vẫn đủ kinh nghiệm ở trong chuyện này.

      “Bùi. . . . . .” Nhã Bửu vẫn chưa có thói quen gọi thẳng tên Bùi Giai.

      “Em cứ tiếp tục gọi là Bùi tiên sinh , Đường tiểu thư.” Bùi Giai lại hôn miệng .

      Đã lâu rồi có người phụ nữ nào khiến hưng phấn đến như vậy, vòng eo của có thể tùy tiện ngấu nghiến, quả thực rất đẹp sao tả xiết.

      cúi đầu, môi hôn sâu, lưu luyến hồi lâu mới miễn cưỡng xoay người đổi tư thế, nhàng vuốt ve sống lưng

      ***

      Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh, Nhã Bửu nhịn được đá đá chăn, yếu ớt nhíu nhíu đầu mày, nâng tay ngăn trở mí mắt mới phát bản thân quên mang chụp mắt, khó ngủ cực kỳ, thể có ánh sáng, muốn nghe thanh.

      Nhã Bửu mở to mắt, cảm nhận được thân thể đau nhức mới thanh tỉnh lại, ở nhà mình mà là ở trong biệt thự của Bùi Giai. “A.” Nhã Bửu che mặt nhớ tới chuyện tối qua, bản thân vì lớn mật mà ngượng ngùng.

      Lại cúi đầu nhìn áo sơ mi nam ở người mình, hẳn là Bùi Giai giúp mặc lại, Nhã Bửu ôm mặt mình, trong lúc ngủ có xấu xí lắm ? chút cảm giác cũng nhớ.

      Bùi Giai có ở đây Nhã Bửu lại cảm thấy vạn phần may mắn, nếu khi tỉnh giấc mà nhìn thấy , phỏng chừng cũng giả chết rồi. nhấc chân xuống giường, thấy hành lý của mình được đặt cạnh cửa, lấy quần áo và đồ dùng cá nhân vào toilet.
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19

      Nhã Bửu đến thang lầu thì nhìn thấy Bùi Giai bận rộn trong bếp. lẳng lặng đứng im, nghĩ tới Bùi Giai còn có mặt khác ở nhà, nướng thịt xông khói.

      Ánh sáng ban mai chiếu thẳng người tỏa ra một vùng trời chói lóa, gương mặt lãnh ngạnh cùng với khí chất nghiêm trang, gợi lên vẻ đẹp vô hạn. Chỉ đứng nhìn như vậy, Nhã Bửu đã cảm thấy thỏa mãn.

      “Tỉnh rồi sao?” Giọng nói trầm thấp vang lên, ngẩng đầu nhìn , Nhã Bửu mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình, chiều dài chỉ tới bắp đùi, biểu cảm lười nhác, nét đẹp phảng phất buổi sớm mai. Nhất là đôi chân thon dài thẳng tắp, từ dưới nhìn lên, hưởng thụ.

      “Lại đây.” Bùi Giai giơ giơ cái muôi trong tay.

      Nhã Bửu bước xuống cầu thang qua, đôi mắt đăm chiêu, nếu quả thực có giải bình chọn người đàn ông giỏi giang, Bùi tiên sinh đứng nhì thì ai có thể đứng nhất.

      Bùi Giai tay ôm vào lòng, hôn lên khóe miệng: “Thế nào? đợi được đánh thức em bằng nụ hôn chào buổi sáng sao, người đẹp ngủ nướng?”

      Nhã Bửu si ngốc nhìn Bùi Giai, nếu là người đẹp ngủ nướng tốt rồi.

      “Người đẹp ngủ nướng bị thịt xông khói khiến cho tỉnh lại.” Nhã Bửu cười .

      “Thế thịt xông khói so với nụ hôn của cái nào ngon hơn?” Bùi Giai giả vờ tức giận, lại tiếp tục hôn , dịu dàng, xâm nhập, nghiền nát, suýt tý nữa lại lau súng cướp cò, nếu vì do dự hôm qua là lần đầu tiên của , sợ chưa kịp thích ứng, chắc hẳn bây giờ dễ dàng bỏ qua.

      Bùi Giai là người có kinh nghiệm tình trường, cho nên ít nhiều sẽ hiểu rõ khả năng chịu đựng của .

      “Ừm, ưm ——” Nhã Bửu đẩy được Bùi Giai, đành phải kéo kéo lỗ tai : “Khét rồi.”

      Bùi Giai hôn lên vành tai Nhã Bửu: “ sao, lần tới lại làm cho em.” xong, tắt lửa, ôm thắt lưng Nhã Bửu tới bàn ăn.

      Bàn ăn được đặt đối diện với cửa sổ sát đất, hoa viên bên ngoài được tu bổ rất tinh tế, Nhã Bửu rất thích ngắm hoa tú cầu. bàn ăn được trang trí một bình hoa hồng đỏ.

      Bữa sáng phong phú, nhìn vào là biết đồ ăn được gọi từ bên ngoài, bánh kếp với siro, bánh sừng bò, cá hồi hun khói, nấm chiên, các loại rau củ, và đặc biệt là canh ngân nhĩ hạt sen.

      Bùi Giai thay Nhã Bửu rót ly sữa, lại rót cho mình một ly cà phê.

      Nhã Bửu từ sau khi thành niên đã còn uống sữa, mong đợi nhìn ly cà phê trong tay Bùi Giai.

      “Sữa tươi tốt cho làn da.” Bùi Giai nhìn thoáng qua Nhã Bửu, trực tiếp mở tờ báo ra xem, cũng ̣nh pha cà phê cho .

      Lời nói ngọt ngào có phần bá đạo, Nhã Bửu uống ngụm sữa, cảm giác tệ.

      Bánh rán thơm ngát, quả đào mềm dẻo trơn trụi, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên người bọn họ, hoa viên ngoài cửa sổ còn có hồ nước nhân tạo màu bạc tạo thành một cảnh đẹp như tranh vẽ.

      Chỉ vậy là đủ.

      “Nhã Bửu, chúng ta cần chuyện.” Bùi Giai buông tờ báo xuống xoay người nhìn , qua người thay lấy ghế dựa, cúi đầu liếm bọt sữa còn dính mép .

      Nhã Bửu nhìn thẳng vào đôi mắt Bùi Giai, trong đầu suy nghĩ dường như sắp có chuyện xảy ra. Tuy rằng có kinh nghiệm nhưng mà vẫn hiểu quy tắc trò chơi.

      “Chúng ta đều đã trưởng thành, tối hôm qua cùng nhau vui vẻ, chuyện này cần để trong lòng.” Ý tứ ràng, quy tắc trò chơi biết, trò chơi này cũng có thể tham gia.

      Sắc mặt Bùi Giai trầm xuống, sau lúc lâu mới mỉa mai: “À, ra là ở trong lòng em, lần đầu tiên cũng có thể mua vui.”

      Lời này khiến cho Nhã Bửu nghẹn họng, chỉ muốn giải trừ nỗi lo lắng của để hai người có thể vui vẻ lời tạm biệt.

      “Nhã Bửu, có lẽ là em đã hiểu nhầm ý .” Bùi Giai xoa xoa tóc , nói: “ tùy tiện cùng người khác phát sinh quan hệ, Nhã Bửu, chúng ta có thể thử quen nhau.”

      Quen nhau? Người ? Nhã Bửu choáng váng bởi ý niệm này, như là trời rơi xuống miếng bánh, đáng tiếc lại có diễm phúc kia.

      Mỗi khi nghĩ đến Mỹ Bảo và mẹ, chưa từng hy vọng có thể ở cùng Bùi Giai, cũng chưa từng tính toán quen nhau với . chỉ muốn lưu lại khoảng khắc ngọt ngào của mối tình đầu, mãi mãi khắc sâu.

      Nếu bọn họ thật sự quen nhau, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết kết cục tốt, dám tưởng tượng đến lúc đó cả hai người sẽ tuyệt vọng thế nào.

      Pháo hoa dẫu có rực rỡ cũng chỉ là trong phút chốc, chưa từng mong đợi vào vĩnh viễn.

      Nhã Bửu lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Bùi Giai: “.” Rồi hốt hoảng đứng lên: “Em phải rồi.”

      Bùi Giai nhanh chóng giữ chặt tay Nhã Bửu, phải là chấp nhận lời từ chối của , nhưng mà thể chịu được sự vô cớ này.

      “Lý do.” Bùi Giai lạnh lùng , sắc mặt sa sầm.

      Nhã Bửu ́ gắng vung tay khỏi tay Bùi Giai, thân thể dựa vào phía sau, giọng khó nhọc : “Bùi tiên sinh, tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn.”

      Đúng vậy, chính xác chỉ là ngoài ý muốn. Nếu Judy xảy ra chuyện, căn bản là có chuyện phát sinh.

      Bùi Giai khó tin buông tay Nhã Bửu.

      Nhã Bửu lên lầu lấy hành lý, chỉ thấy Bùi Giai chờ ở cửa.

      đưa em về, nơi này dễ bắt xe.” Bùi Giai .

      Nhã Bửu gật đầu, cho dù muốn tách ra cũng thể một sớm một chiều. Bùi Giai đứng ở trước mặt bây giờ mới chính là Bùi Giai mà quen biết, lạnh lùng nghiêm trang và lịch .

      Dọc theo đường hai người cũng nói chuyện, nếu Nhã Bửu cẩn thận quan sát, phát bàn tay nắm vô lăng của Bùi Giai bởi vì dùng sức mà gân xanh đều phồng lên.

      Lúc chạy ngang qua tiệm thuốc, Nhã Bửu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lúc mười sáu tuổi, mẹ đã từng dạy về khóa học sinh lý, trong đó quan trọng nhất chính là việc bảo hộ mình, chưa kết hôn mà có con chỉ mất mặt, hơn nữa còn tàn nhẫn với đứa bé được sinh ra, đây là điều giáo dưỡng gia ̀nh cho phép.

      Nếu Nhã Bửu nhớ lầm, tối hôm qua Bùi Giai căn bản sử dụng biện pháp an toàn. Trong lòng Nhã Bửu bỗng nhiên hoảng loạn, theo lý thuyết mà nói, Bùi Giai tuyệt đối phải là người bất cẩn, hễ nghĩ đến chuyện nhà họ Bùi xuất hiện thêm một đứa cháu ngoài giá thú, lời gièm pha sẽ truyền đến đâu?

      “Ngừng xe.” Nhã Bửu sốt ruột nói.

      Bùi Giai đậu xe bên đường: “Thế nào?”

      Nhã Bửu cắn cắn môi: “Em muốn mua thuốc.” Việc này đương nhiên phải báo cho biết, tránh cho ngày sau lo lắng.

      Bùi Giai bỗng nhiên nhích người qua, cầm bàn tay run của : “ sao, nếu quả thật có con, chúng ta sẽ kết hôn.” Tối hôm qua khi phát trong biệt thự còn bao cao su, cũng màng tới chuyện sau này.

      Giữa tình trạng “Vui Vẻ” và “Hôn Nhân”, Bùi Giai dứt khoát lựa chọn vế sau. Cho dù như vậy vẫn như cũ bị cự tuyệt. Bùi Giai buông lỏng bàn tay.

      “Em, em muốn mua thuốc.” Thái độ Nhã Bửu rất kiên quyết.

      Bùi Giai còn giữ bình tĩnh được nữa, trong lòng lúc này kìm nén đến cực độ, muốn phải hầu hạ thế nào, cái gì thì chính là cái đó, nửa điểm dám bắt buộc, tối hôm qua nhẫn nhịn dám làm nhiều lần, nửa đêm đứng lên tắm, sáng sớm còn rời giường nấu ăn cho , thậm chí cũng hứa hẹn kết hôn, còn ? vẫn kiên quyết giữ vững thái độ, thật sự nghĩ rằng thể sống thiếu sao?

      “Em đợi ở đây.” Bùi Giai mở cửa xuống xe, ra từ tiệm thuốc Tây, trong tay còn cầm theo chai nước lọc.

      Nhã Bửu nhận thuốc, cẩn thận xem mục hướng dẫn sử dụng.

      Hai người ai chuyện với ai, Bùi Giai lái xe chở tới ngã tư gần nhà, cũng quay đầu nhìn lại, đánh tay lái rời .

      Nhã Bửu nhìn chiếc Land Rover lái , rốt cuộc bất chấp hình tượng ngồi xổm xuống khóc, may mắn nơi này hôm nay có ai.

      trở về phòng, ngơ ngác ôm đầu dựa vào sofa nhìn lên cửa sổ, đầu ốc bây giờ trống rỗng. Nhã Bửu cứ ở trạng thái mê hoặc cho đến khi Mỹ Bảo trở về.
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :