1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khoảnh khắc tinh quang - Minh Nguyệt Đang ( Hoàn - 60c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10

      Bùi Giai vòng qua thân xe, vì Nhã Bửu mở cửa xe ở phía bên kia, Nhã Bửu đỏ mặt, khi cùng ngồi vào xe mới ngập ngừng: “Còn xe của sao?”

      Chiếc xe của Nhã Bửu nhắn và tinh xảo, thân hình Bùi Giai cao lớn nên ngồi ở đây thích hợp lắm, Nhã Bửu nghĩ rằng, tội cho .

      gọi điện cho trợ lý.”

      Khi nào vậy? Hoặc là từ lúc dựa đầu tay lái, tranh thủ gọi điện thoại sao?

      Nhã Bửu nghĩ rằng mỗi lần ở trước mặt đều trở nên ngu ngốc, ràng có năng lực.

      Sau khi Bùi Giai khởi động xe cũng gì, Nhã Bửu nghiêng đầu nhìn gương mặt lãnh ngạnh và đôi môi khẽ nhếch, nhìn thế nào cũng nhìn ra được việc Bùi Giai thích tán gẫu, nghĩ rằng khẳng định là người có bệnh trầm tính rồi.

      Trong lòng Nhã Bửu ảo não thất vọng.

      “Đeo dây an toàn.” Bùi Giai nhắc nhở.

      Nhã Bửu luống cuống tay chân, ngồi ở trong xe lâu như vậy rồi, thực để ý, cái hư danh “ngốc nghếch” khẳng định là bỏ được rồi.

      buộc dây an toàn xong cũng dám ngẩng đầu nhìn , tự nhiên bỏ lỡ hình ảnh cười.

      bầu khí yên tĩnh.

      Bùi Giai lái xe cực kỳ an toàn. cứ như vậy khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

      Tóm lại Bùi Giai ở trong con mắt của Đường Nhã Bửu là như thế này: Trưởng thành, trầm tính, chu đáo, ga lăng. . . . . . Tất cả những ưu điểm của đàn ông tốt đều có người Bùi Giai.

      Sau này Đường Nhã Bửu mới có kinh nghiệm sâu sắc hơn, vài cụm từ đầu tiên dành khen hoàn toàn là câu hỏi mở.

      Chủ nhật, Nhã Bửu lại về nhà cha mẹ.

      Cách nhà còn ngã tư, Nhã Bửu lên tiếng: “ lái xe tới bên kia đường là được rồi ạ.” Mặc kệ nội tâm vướng mắc nhiều cảm xúc, nhưng đoạn đường này là địa bàn của mẹ, Nhã Bửu thể tỉnh táo.

      Mẹ thích Bùi Giai, càng miễn bàn nếu bà nhìn thấy Bùi Giai đưa con bà trở về? Đường Nhã Bửu quả thực nghĩ cũng dám nghĩ đến hình ảnh xù lông nhím của mẹ.

      người con của bà bị Bùi Giai hành hạ còn chưa đủ, nếu để bà phát tâm tư của đứa con thứ hai, chỉ sợ ngày hôm sau cũng thể nhìn thấy ánh mặt trời.

      Huống chi Mỹ Bảo ở trong nhà. Tuy rằng và Bùi Giai nửa xu quan hệ cũng có nhưng vẫn hy vọng trong lòng Mỹ Bảo để tâm.

      Bùi Giai nghiêng đầu nhìn Nhã Bửu, như là muốn hỏi vì sao.

      Nhã Bửu há miệng thở dốc biết giải thích thế nào, chẳng lẽ là mẹ em thích nhìn thấy ? như vậy khác nào làm tổn thương người khác.

      lúc lâu mới thốt ra câu: “Xin lỗi”, sau đó bản thân cũng nhận thức được mình quá ngốc rồi.

      Bùi Giai nhìn Nhã Bửu hồi cũng tìm được chân tướng, mỉm cười lái xe sang bên kia đường.

      Nhã Bửu có chút xấu hổ hỏi: “Vậy trở về bằng cách nào?” Gần đây cũng dễ bắt xe.

      “Đừng lo, gọi trợ lý tới đón.” Bùi Giai đẩy cửa xuống xe.

      Lúc này đêm khuya, đường cơ hồ còn ai, Nhã Bửu nhìn thấy Bùi Giai đứng ở ven đường gọi điện thoại, bộ dạng đơn.

      Nhã Bửu cũng xuống xe, chờ Bùi Giai gọi điện thoại, sau đó mẹ gọi cho .

      “Nhã Bửu, khi nào con mới trở về, giờ này còn chưa về nhà là sao?”

      Trong lòng Nhã Bửu cả kinh, nhanh chóng : “Mẹ, sắp rồi, sắp rồi ạ.”

      Lúc này Bùi Giai vừa vặn kết thúc cuộc gọi, xoay người nhìn thấy đối đáp với đầu dây bên kia: “Mẹ, nữa, con lái xe.”

      “Trở về .” Bùi Giai .

      Nhã Bửu vẫn do dự, càng nghĩ càng thấy mạ vẫn là người dữ dằn nhất, đành phải ngậm ngùi bỏ Bùi Giai sang bên.

      Bùi Giai đứng ở ven đường nhìn đuôi xe của Nhã Bửu biến mất, mắt khẽ híp.

      Nhã Bửu nằm ở giường, suy nghĩ về việc gặp gỡ của ngày hôm nay, Bùi Giai và chuyển tổng cộng chưa vượt quá mười câu, nhưng trong lòng nhịn được vẫn thỏa mãn, sau đó thở dài hài lòng nằm ngủ.

      Thứ bảy, Nhã Bửu lại đến phòng hòa nhạc, concert của Toa Phất Lan biểu diễn liên tục ba ngày. Huống chi, tối hôm qua hầu như để nhạc vào tai.

      Khi kết thúc, Nhã Bửu cúi đầu cầm váy dài xuống cầu thang, ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Giai đứng ở trước mặt mình.

      Nhã Bửu ngẩn người: “ cũng tới sao?”

      Kỳ thực, khi Bùi Giai nhìn thấy Nhã Bửu cũng hơi ngạc nhiên, bất quá giây lát liền hiểu .

      Đám đông bắt đầu về phía cửa, Bùi Giai vươn tay ôm hờ , che chở cho tránh đụng vào dòng người.

      “Lái xe tới?” hỏi khi còn do dự bước chân.

      “Sợ kẹt xe cho nên em đón tàu điện ngầm.” Nhã Bửu áy náy nhìn Bùi Giai, lúc câu này mới nhớ đến chuyện ngày hôm qua, Bùi Giai lịch để cho về nhà mình. Còn bản thân lại cảm thấy mình có lỗi với .

      Bùi Giai nhìn chiếc đầm Nhã Bửu mặc, thanh lịch và đơn giản, có điều ngẫm lại việc chen lách ở tàu điện ngầm, hình ảnh này khó coi.

      đưa em về.” Bùi Giai đưa Nhã Bửu đến bãi đỗ xe.

      Ngày hôm đó Bùi Giai lái chiếc xe thương hiệu Koenigsegg nữa, mà thay vào đó là chiếc xe màu đen Land Rover, biển số xe cũng rất bình thường, nếu so với tác phong của Bùi Giai việc này hạ thấp rồi.

      Bùi Giai thay Nhã Bửu mở cửa xe, sau đó hai người chuyện nữa. nhạc du dương vang lên trong xe. Nhã Bửu nghiêng đầu nhìn gương mặt mình phản chiếu cửa sổ xe, muốn cái gì lại sợ sai, bằng im lặng vẫn tốt hơn.

      Chờ khi đèn đỏ, nghe Bùi Giai : “Nghe em ở trong đoàn múa ba lê đại?”

      “Dạ.” Nhã Bửu đáp.

      Đèn xanh sáng lên, Bùi Giai lần nữa khởi động xe, hai người lại lâm vào trầm mặc. Bùi Giai giống như ngày hôm qua, chở đến đầu ngã tư dừng lại.

      cởi dây an toàn, lời cám ơn với . Nhà họ Đường ở ngay trước mặt, hơn nữa cũng có rất nhiều camera an ninh, cần lo lắng về vấn đề an toàn. Bùi Giai vẫn xuống xe trước, thay Nhã Bửu mở cửa xe, sau khi quan sát vào nhà, ở bên này mới khởi động xe.

      Nhã Bửu cảm thấy hai ngày nay tựa như giấc mơ, buổi biểu diễn của Toa Phất Lan còn đêm nữa, suy nghĩ biết mình có nên hay , có khi lại ngẫu nhiên gặp .
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11

      Ngày hôm sau, Nhã Bửu vẫn quyết định đến buổi hòa nhạc, dù sao Toa Phất Lan cả đời này chưa chắc quay lại thành phố H, hơn nữa quá thận trọng rồi, đứng trước gương, thay đổi hơn mười bộ quần áo, cuối cùng lại chọn bộ đầu tiên.

      Khi tiến vào đại sảnh, cố tình liếc nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy cái ót quen thuộc.

      Nhã Bửu vội vàng thu hồi ánh mắt, sợ làm phiền Bùi Giai, đáng tiếc Bùi Giai hoàn toàn mê mẩn, lần cũng quay đầu lại, còn tự cảm thán, cho dù là cái ót cũng rất đẹp mắt.

      Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Bùi Giai đứng dậy nhìn thấy Nhã Bửu, ở phía trước .

      Mãi cho đến khi ra khỏi đại sảnh cũng nghe thấy gọi, trong lòng có bao nhiêu thất vọng nhưng lại là loại giải thoát.

      Ở bãi đỗ xe, Nhã Bửu và Bùi Giai cách nhau đến mấy hàng xe, tầm mắt của họ nhìn vào chỗ, mỉm cười, hai người cùng mở cửa xe ngồi vào.

      Hôm nay gọi nên trong lòng hơi khó chịu, mười năm qua chưa bao giờ dám thổ lộ, cuối cùng còn bị Mỹ Bảo đoạt trước, đây chính là nguyên nhân khiến cho sợ hãi.

      Nếu chỉ là giai đoạn thầm mến, ít nhất còn có thể ảo tưởng, nếu Bùi Giai chấp nhận thái độ ngày hôm nay khác, biết ảo tưởng quá rồi.

      Ngày hôm sau, Nhã Bửu nhận được điện thoại của Mã Như Ngọc, chỉ đạo nghệ thuật của đoàn múa, tâm tình càng cảm thấy tồi tệ.

      “Alleria, đoàn múa chuẩn bị cho vỡ diễn mới, em biết ?” Giọng Mã Như Ngọc vang lên ở đầu dây điện thoại.

      “Dạ.” Nhã Bửu cách điện thoại gật đầu.

      “Lần này đặc biệt mời đoàn múa hoàng gia ở Đan Mạch làm cố vấn, biên kịch và nhạc đều do người nổi tiếng sáng tác, nghe nếu thương lượng thành công, đoàn múa của chúng ta biểu diễn toàn cầu.”

      Theo Mã Như Ngọc miêu tả, Nhã Bửu muốn nhân cơ hội này thực giấc mơ bấy lâu.

      “Alleria, em vốn là người nhảy chính trước giờ trong đoàn, nhưng mà đoàn trưởng bây giờ lại rất xem trọng Bạch Hồng.” Mã Như Ngọc .

      Trong lòng Nhã Bửu căng thẳng, Bạch Hồng là lính mới, hai năm qua ta đều phụ diễn vai , so với Nhã Bửu trẻ hơn ba tuổi, gương mặt cũng khá xinh đẹp, nghe đồn ta và đoàn trưởng có gian tình, đó cũng chính là ưu thế của ta.

      “Chị Ngọc, em muốn cơ hội này.” Nhã Bửu quyết đoán biểu lộ lập trường.

      hiểu biết và kiến thức của em ở trong đoàn là giỏi nhất, chị cũng tính đề cử em, bằng chị cũng gọi điện. Nhưng mà. . . . . .” Mã Như Ngọc dừng chút, ta hiểu tính tình của Alleria, ý chí tiến thủ đủ, lại có khuyết điểm thường hay tự kỷ, tỷ như lần đó ở buổi tiệc cuối năm, nếu như Alleria chịu thiệt thòi xã giao chút, khẳng định vai chính lần này đến phiên Bạch Hồng.

      “Nếu em muốn vai diễn này, em nhất định phải nhân cơ hội. Đoàn trưởng, đoàn phó, còn có cả đạo diễn, em tự nghĩ biện pháp .” Mã Như Ngọc lưu loát .

      Trong lòng Nhã Bửu tính toán, ba người này khó đối phó, chỉ cần chịu vận dụng dang tiếng của nhị tiểu thư nhà họ Đường. muốn nổi tiếng vì xuất thân, mà chỉ muốn nỗ lực để chứng minh thực lực. Người trong đoàn múa ai biết chính là nhị tiểu thư của tập đoàn Trường Thiên, theo đoàn múa rất nhiều năm, cho đến nay vẫn luôn giấu diếm thân phận.

      “Chị Ngọc, em. . . . . .” Nhã Bửu có chút khó xử, nếu vận dụng quan hệ của gia đình cho dù sau này được đứng vũ đài thế giới, cũng tự tin mà là do dựa vào thực lực.

      “Được rồi, chị chỉ đến thế, em cẩn thận ngẫm lại.” Mã Như Ngọc cúp điện thoại.

      Hai ngày nay Nhã Bửu sầu não tự hỏi làm thế nào để lãnh đạo “chú ý”, kết quả nhận được điện thoại của Mã Như Ngọc, trong điện thoại Mã Như Ngọc hí hửng là nhà đầu tư hẹn gặp.

      Về phần trang phục, bối cảnh sân khấu, tuyên truyền, khẳng định là tốn kém ít, cuối cùng có thể thành công hay , điều quan trọng nhất là phải tìm được các nhà đầu tư, trước kia đoàn múa cũng từng dự tính mở chương trình hòa nhạc về múa ba lê, nhưng do tìm được nhà đầu tư nên kế hoạch bị hủy bỏ.

      Nhã Bửu và Mã Như Ngọc hẹn gặp mặt ở quán cà phê.

      “Chị.”

      Mã Như Ngọc gọi điện thoại, ta nhìn Nhã Bửu gật đầu, tay ra dấu: “Ngồi .”

      Nhã Bửu ngồi ở bên nghe Mã Như Ngọc thúc giục biên kịch ba giờ chiều nay nhất định phải đem kịch bản đến.

      Kết thúc cuộc gọi, đợi ta để điện thoại xuống Nhã Bửu mới : “Chị, mong muốn thành rồi sao?”

      Mã Như Ngọc cười cười: “Còn chưa chính thức, nhà đầu tư chỉ đáp ứng xem trước kế hoạch. Chị chỉ mới hối thúc biên kịch và bên nhạc chuẩn bị. Lần này chị tin tưởng thành công, chị cũng hy vọng người múa chính là em, thế này hoàn hảo rồi.”

      Cả hai người đều có giấc mộng riêng, bởi vậy bọn họ nhìn nhau mỉm cười.

      “Có quyết định rồi ạ?”

      Mã Như Ngọc lắc lắc đầu: “Alleria, tối nay đoàn trưởng có hẹn với nhà đầu tư dùng cơm, cùng .”

      Tay bưng tách cà phê chợt dừng lại, tuy rằng ăn bữa cơm là chuyện rất đỗi bình thường nhưng cùng nhà đầu tư dùng bữa khiến cho Nhã Bửu cảm thấy lo lắng, tự chủ được liên tưởng đến “quy tắc ngầm”.

      Mã Như Ngọc tự nhiên cũng đoán được ý nghĩ này: “ phải như em tưởng tượng đâu, bây giờ muốn làm cái gì cũng phải dùng cơm, bữa ăn tối nay chủ yếu là trình bày kế hoạch với nhà đầu tư, về phần kịch bản, vũ công chính… còn phải xem xét ý kiến của nhà đầu tư.”

      ta dừng chút, lại tiếp tục : “Cho nên, Alleria, chúng ta tuy là người có nguyên tắc nhưng vẫn phải thích ứng tùy theo mọi chuyện. Để em bồi rượu là muốn em dùng kiến thức và hiểu biết của mình mà thuyết phục được nhà đầu tư. Nếu chuyện này em cũng làm được, còn có thể làm gì?”

      “Ví dụ như trong vở múa cần phải có biên kịch hoặc cố vấn nghệ thuật. Chị rất tự tin, nhưng điều này có nghĩa là nhà đầu tư biết điểm mạnh của chúng ta, chúng ta phải vừa giới thiệu vừa thuyết phục bọn họ.” Mã Như Ngọc tận tình khuyên nhủ.

      Điều này Nhã Bửu tán thành, dường như thói quen của nhị tiểu thư nhà họ Đường khiến cho quên mất tầm quan trọng này, quên mất việc phải thuyết phục là gì, dù sao vật cần tìm đều có người chủ động đưa đến tay.

      “Alleria, tour trình diễn khắp thế giới luôn là giấc mộng của chị và em. Chị cũng muốn Bạch Hồng phá hỏng giấc mộng này, ta đến múa còn chưa đủ tư cách.”

      Câu của Mã Như Ngọc dường như kích thích tâm trí Nhã Bửu, cũng còn rối rắm cái gì là quy tắc ngầm, trong lòng cũng ngầm tán thành ý kiến, ăn bữa cơm quả thể đại biểu cho cái gì, chỉ cần bản thân ngồi thẳng đoan trang, lại cẩn thận chút cũng có gì đáng ngại.

      Mỹ Bảo cũng phải thường xuyên ra ngoài xã giao hay sao?

      Cuối cùng, Đường Nhã Bửu gật gật đầu.

      Cao ốc ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu.

      Diệp Thịnh gõ gõ cửa, cũng đợi người ở bên trong đáp ứng, ta liền đẩy cửa ra, Bùi Giai mặc áo khoác đứng dậy: “Tối nay muốn đâu tiêu khiển ?”

      Bùi Giai nhìn cũng thèm nhìn Diệp Thịnh, nhàn nhạt : “.”

      “Cậu có việc bận à?” Diệp Thịnh là người chịu nổi đơn, tối nào cũng phải có tiết mục giải trí, trước mười hai giờ tuyệt đối về nhà.

      “Tớ phải về nhà.” Bùi Giai .

      “Về nhà?” Diệp Thịnh khoa trương hỏi: “Về nhà tăng ca?” ta khỏi trêu ghẹo: “Kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?”

      Bùi Giai lạnh lùng liếc: “Sở thích.”

      “Sở thích cao quý.” Diệp Thịnh ngửa mặt lên trời cảm thán: “ có người giúp cậu tiêu tiền có phải cậu cảm thấy đơn ?”

      Bùi Giai mặc kệ Diệp Thịnh.

      Diệp Thịnh kính cẩn cúi chào như nô tài lấy thiệp mời đưa tới trước mặt Bùi Giai: “Thỉnh bệ hạ xem qua.”

      Bùi Giai ngay cả nhìn cũng muốn.

      “Lugo đưa tớ, có người tìm Tinh Thái nhờ đầu tư đoàn múa, hẹn gặp tại nhà hàng Nhã Lạc” Diệp Thịnh cười : “Muốn cùng , xem có đáng giá để chúng ta thảo luận ?”

      Diệp Thịnh và Bùi Giai là hai cổ đông lớn nhất của công ty giải trí Tinh Thái, Lugo là giám đốc điều hành, cũng chính là em họ của Diệp Thịnh.

      “Hai năm qua loại hình nghệ thuật này đầu tư cao.” Bùi Giai cảm thấy hứng thú.

      “Dù sao cũng có gì tiêu khiển, Lugo thích nghệ thuật và mỹ nữ, đặc biệt là múa ba lê. . . . . .”

      Văn phòng Bùi Giai có đường nối thẳng tới thang máy, lúc này cửa thang máy mở ra, quay đầu hỏi: “Là đoàn múa ba lê nào?”

      “Nghe là đoàn múa ba lê đại.” Diệp Thịnh vội vàng tiến vào.

      Sau khi ngồi vào xe, Diệp Thịnh trực tiếp phân phó tài xế lái xe đến nhà hàng Nhã Lạc. Tài xế nhanh chóng nhìn mặt Bùi Giai, mặt cũng có ý phản đối.

      đường, Diệp Thịnh đột nhiên hỏi: “ phải nhị tiểu thư của nhà họ Đường cũng ở trong đoàn múa đó sao?”

      Bùi Giai quay đầu nhìn Diệp Thịnh, lại liếc mắt cái.

      Diệp Thịnh có chút xấu hổ, đương nhiên ta cũng mong đợi vào việc có thể nhìn thấy Đường Nhã Bửu, người ta là thân phận gì, có thể bồi rượu sao?

      Kết quả, ngồi ở trong phòng ăn, Diệp Thịnh nhìn thấy Đường Nhã Bửu, sắc mặt ta tái mét.
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12

      “Bùi tiên sinh, Diệp tiên sinh.” Đoàn trưởng đưa tay nghênh đón, những người ngồi cũng lật đật đứng dậy.

      Sau khi Nhã Bửu nhìn thấy Bùi Giai, cả người bất động, mặt đỏ ửng, vạn phần hối hận vì sao hỏi Mã Như Ngọc nhà đầu tư là ai.

      Mã Như Ngọc nhìn thấy Bùi Giai thì ánh mắt sáng rực, người như vậy chỉ cần một cọng lông tơ của họ cũng đủ chi trả kinh phí cho đoàn múa rồi. ta quyết đoán lướt qua người đoàn phó, nhiệt tình lên phía trước, vươn tay cười : “Bùi tiên sinh, vinh hạnh, tôi là Mã Như Ngọc, là chỉ đạo nghệ thuật của đoàn múa.”

      Bùi Giai bắt tay Mã Như Ngọc.

      Sau đó Mã Như Ngọc lại tiếp tục đối mặt với Diệp Thịnh, nhiệt tình cười : “Diệp tiên sinh, đã lâu gặp.”

      Diệp Thịnh là phó tổng của ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, ta thường hay xuất hiện ở tivi hoặc là tạp chí, Mã Như Ngọc may mắn đã gặp ta, hôm nay là lần đầu tiên chuyện.

      Còn chưa kịp hàn huyên chợt nghe đoàn trưởng cao giọng: “Bùi tiên sinh, Diệp tiên sinh, tôi xin giới thiệu chút, hai vị mỹ nữ này chính là người múa giỏi nhất ở trong đoàn chúng tôi, đây là Bạch Hồng.” Hướng Tinh Hà đợi Mã Như Ngọc mở miệng, lại chỉ chỉ Nhã Bửu: “Đây là Alleria.”

      Nếu như phải là nhìn thấy Nhã Bửu ở đây, Diệp Thịnh khẳng định bắt đầu trêu chọc. Bùi Giai và Lugo ở bên cũng im lặng.

      Bầu khí ngột ngạt, Hướng Tinh Hà ngẩn người quay đầu nhìn về phía Bạch Hồng ra hiệu. phải là ta muốn khoe khoang, nhất là Alleria, chỉ sợ trong thành phố này khó có người nào địch nổi nhan sắc của , nhưng chính thái độ xa cách được đàn ông coi trọng.

      Bạch Hồng tuân lệnh, ta nhanh chóng liếc nhìn ba người đàn ông, hướng về phía Bùi Giai cười quyến rũ: “ nghĩ tới Bùi tiên sinh ở ngoài còn đẹp trai hơn tạp chí.” thanh ngọt ngào khiến Nhã Bửu buồn nôn.

      Thấy Diệp Thịnh và Lugo bị bỏ quên, Mã Như Ngọc nhanh chóng liếc về phía Nhã Bửu nháy mắt, kết quả Nhã Bửu giống như khúc gỗ, đứng ở bên cười, hơn nữa còn muốn mượn cớ trốn .

      Mã Như Ngọc nhanh chóng : “Alleria, giới thiệu với em, hai vị này chính là giám đốc điều hành của công ty giải trí Tinh Thái, Diệp tiên sinh cũng là phó tổng của ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu.”

      Nhã Bửu xấu hổ gật đầu, bình thường như thế, tối nay lại khiến có chút xấu hổ.

      Mã Như Ngọc quả nhiên thất vọng, hướng về phía Diệp Thịnh và Lugo giới thiệu: “Alleria là ngôi sao ba lê đầy triển vọng, từng nhiều lần đoạt giải ở trong đấu trường quốc tế, hơn nữa từng theo học thầy Semionova nổi tiếng ở Nga, là học trò tâm đắc.”

      Vẫn như cũ tẻ ngắt.

      Cũng may Hướng Tinh Hà bắt đầu mời mọi người nhập tọa, Mã Như Ngọc lanh lẹ nắm tay Nhã Bửu đến ngồi gần chỗ Bùi Giai, Bạch Hồng phẫn nộ đành phải ngồi cùng Diệp Thịnh và Lugo.

      Sau khi mọi người ngồi xuống, Hướng Tinh Hà bắt đầu đến kính rượu, ta ra hiệu cho Bạch Hồng, Bạch Hồng cũng nhanh chóng bưng ly rượu lên, hướng bộ ngực đầy đặn đến gần cánh tay Lugo, thân giả vờ nghiêng ngả đụng phải Diệp Thịnh, Bạch Hồng quay đầu cười hối lỗi: “Sorry, Diệp tiên sinh.”

      Đương nhiên Bạch Hồng cũng quên giới thiệu về vở diễn mới là 《 Trường hận ca 》, ta nhìn về phía đoàn múa liên tục gật đầu, điều này cũng khiến Mã Như Ngọc thầm tán thưởng.

      Mã Như Ngọc vẫn nhìn về phía Nhã Bửu, chỉ tiếc rèn sắt thành thép trừng mắt với Nhã Bửu: “Alleria, sao em kính rượu với Bùi tiên sinh.” ta trực tiếp thẳng khiến Nhã Bửu cũng dám tỏ vẻ, nâng ly lên: “Bùi tiên sinh, kính .”

      Bùi Giai cũng nâng ly.

      Hai người đều tự nhấp ngụm rượu rồi để xuống.

      “Alleria, em thế này được, Bùi tiên sinh là khách quý của đoàn chúng ta, ấy có thể tùy tiện, em như vậy là hiểu quy củ, ly đầu tiên nhất ̣nh phải uống cạn.” Hướng Tinh Hà có chút vui nhìn Nhã Bửu, uống say mới có thể bàn chuyện tốt.

      mặt Nhã Bửu rõ lúng túng, rất ghét Hướng Tinh Hà nhưng lại nể mặt ta là người luôn vì đoàn mà tìm kiếm lợi ích, đương nhiên thể kể đến công lao của ta.

      Nhã Bửu cầm ly rượu đỏ uống cạn, có thế này biểu cảm gương mặt của Hướng Tinh Hà mới hài lòng, thực tế ta rất coi trọng về các phương diện điều kiện của Nhã Bửu, chỉ là sống quá khép kín, thích hợp để ra ngoài xã giao.

      Trong bữa tiệc, Nhã Bửu lấy cớ toilet, Mã Như Ngọc cũng theo.

      “Alleria em sao thế, chị cố tình tạo cơ hội cho em, em còn biết quý trọng. Người ngồi ở bên cạnh em chính là Bùi tiên sinh, là nam thần hàng đầu ở thành phố H, nếu chị là em, khẳng định chị sẽ theo đuổi ta, em còn độc thân lại biết nắm bắt cơ hội, em đó, ngẫm kỹ lại .” Mã Như Ngọc tô son môi .

      Nhã Bửu khó , chỉ có thể lấy cớ: “ ta xuất thân danh giá, chắc gì có người môn đăng hộ đối.”

      “Ồ, chẳng lẽ em biết, đếm mười đầu ngón tay thì những người được gả vào gia ̀nh danh giá đã có biết bao nhiêu mỹ nữ.” Mã Như Ngọc là tín đồ tin vào sự nỗ lực: “Điều kiện của em tuyệt đối tệ.”

      Nhã Bửu ngờ Mã Như Ngọc lại xem trọng mình, chỉ có thể mỉm cười.

      Trở lại phòng ăn, Bạch Hồng chiếm lấy vị trí của Nhã Bửu, ta rót rượu cho Bùi Giai.

      Nhã Bửu thở dài hơi ngồi xuống vị trí của Bạch Hồng, sau đó hướng về phía Diệp Thịnh cũng kính ly.

      “Em cứ tùy ý là được rồi.” Diệp Thịnh ngăn trở động tác cụng ly của Nhã Bửu.

      Nhã Bửu dịu dàng lời “cám ơn”. Sau đó cau mày nhìn Lugo, Lugo nhanh chóng di chuyển ánh mắt từ đùi Nhã Bửu nhìn lên.

      “Bình thường Alleria có sở thích gì?” Lugo nhìn Nhã Bửu nâng ly, khó có cơ hội thân cận nhị tiểu thư nhà họ Đường, Lugo phá lệ hỏi.

      Mặc cho Hướng Tinh Hà có hoạt náo thế nào, ba vị khách kia vẫn ngồi im, chuyện này khiến cho bao nhiêu người nản lòng. Tinh Thái là nhà đầu tư thứ tư mà Hướng Tinh Hà tìm kiếm rồi.

      Tiệc tối bắt đầu đã được giờ, Bùi Giai nâng tay nhìn đồng hồ, Diệp Thịnh rất nhanh tìm ra lý do cáo từ, Hướng Tinh Hà muốn giữ bọn họ ở lại cũng được.

      Hướng Tinh Hà và Mã Như Ngọc cùng nhau đưa ba vị khách ra cửa. Nhã Bửu đứng ở phía sau bọn họ, nhàng thở ra.

      Tài xế của Bùi Giai rất nhanh đã lái xe tới.

      “Hôm nay tôi lái xe tới, ai có thể cho tôi quá giang ?” Bạch Hồng nhìn Bùi Giai , sợ Bùi Giai cự tuyệt nên ta cũng chỉ tên điểm họ.

      “Alleria cũng lái xe.” Mã Như Ngọc nhàng đẩy đẩy Nhã Bửu.

      Nhã Bửu xấu hổ hận thể đào hang mà trốn, Mã Như Ngọc tuy rằng có ý tốt nhưng thịnh tình này lại khiến khó xử, nếu trở mặt sẽ cảm thấy có lỗi, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

      Bùi Giai nhìn thoáng qua Nhã Bửu: “Tôi đưa Alleria về.”

      Nhã Bửu đành phải kiên trì cắn răng, đối mặt Bùi Giai : “Cám ơn.”
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13

      biết tôi có vinh hạnh đưa về ?” Lugo miễn cưỡng giải vây cho Bạch Hồng, mỹ nữ chủ động mở miệng, từ chối tốt.

      Bùi Giai mở cửa xe cho Nhã Bửu, Diệp Thịnh vừa định mở cửa bước vào lại bị Bùi Giai liếc mắt ngăn cản, ta sờ sờ lỗ mũi qua chiếc xe của Lugo.

      Nhã Bửu hơi khẩn trương, hiểu tại sao Bùi Giai lại muốn đưa mình về nhà, trong lòng tuyệt đối suy nghĩ nông cạn, chỉ cảm thấy xấu hổ.

      “Em muốn về căn hộ riêng.” Nhã Bửu đọc địa chỉ, trong lòng rối như tơ vò.

      Dọc theo đường Bùi Giai cũng chuyện, chờ khi xe chạy đến ̉ng tòa nhà, định quay đầu cám ơn thì đã nhìn thấy mở cửa xe.

      “Cám ơn.” Nhã Bửu thấp giọng , trong lòng luôn nói với chính mình, ngàn vạn lần đừng kêu tên , ngàn vạn lần đừng kêu tên .

      “Nhã Bửu.” Giọng nói ở trong bóng đêm dường như có mùi bạc hà, lạnh lẽo.

      Quả thực là lạnh thấu xương. “Dạ?” Nhã Bửu xoay người, cố gắng trấn định tâm tình.

      “Chân của em rất đẹp.” Bùi Giai .

      ngạc nhiên nhìn , mặt đỏ ửng, biết có nên lời cám ơn tiếp , bầu khí lúc này quá mức ngộp thở, dường như bùng cháy mọi thứ.

      “Nếu muốn bị nói là khoe khoang da thịt, tốt nhất là đừng tham gia những bữa tiệc thế này.” Bùi Giai tiếp.

      Mặt Nhã Bửu đỏ đến tận mang tai, những lời này của khác gì tát thẳng vào mặt , là được giáo dục tốt. Nhã Bửu cũng trả lời, nhanh chóng xoay người vào tòa nhà, bước chân loạn nhịp.

      Trở lại phòng, cả người nặng nề nằm ngã xuống giường, vùi đầu trong gối hét to. Bỗng nhiên chạy đến trước gương, phải trái xoay người.

      Hôm nay mặc một chiếc đầm ngắn màu nude, giày cao tám tấc, đôi chân thon thả, thật sự rất đẹp, tuy rằng váy ngắn nhưng nếu nói là khoe khoang da thịt thì đúng. Nhã Bửu ảo não than thở, đem chiếc giày đá xuống, vào phòng tắm, cả người bao phủ trong bồn tắm lớn.

      Nhã Bửu cảm thấy mình còn mặt mũi gặp lại Bùi Giai, hẳn là nghĩ dùng sắc đẹp để đổi lấy lợi lộc. Sau này lại tự an ủi bản thân, Bùi Giai nào có thời gian quan tâm đến vấn đề này. nghĩ tới lời đêm nay của tràn đầy khinh miệt, nhất thời lại cảm thấy quan tâm mình, Nhã Bửu loạn rồi, bản thân phân biệt ý tứ của .

      Hai tuần sau nhận được điện thoại của Mã Như Ngọc, là Tinh Thái quyết định đầu tư cho đoàn múa: “Alleria, đã có quyết định em sẽ diễn vai chính.”

      Trong lòng Nhã Bửu vướng mắc: “Là đoàn trưởng hay nhà đầu tư quyết định?”

      Mã Như Ngọc : “Đừng nghĩ nhiều, là đoàn trưởng quyết định, còn Bạch Hồng sẽ phụ diễn.”

      Nhã Bửu thở dài nhõm, chỉ cần phải là nhà đầu tư thì tốt.

      Về phần Tinh Thái tại sao lại đầu tư cho đoàn múa, Nhã Bửu liền lừa mình dối người thèm quan tâm.

      Ngày hôm đó, Nhã Bửu từ chỗ đoàn múa về, theo thường lệ đến quảng trường mùa xuân dùng cơm trưa, tuần san kỳ này ảnh bìa lại là Bùi Giai, năm nay tần suất xuất hiện tạp chí nhiều thật.

      “Nghi vấn thiên hậu có thai.” Hình ảnh mặt bìa còn có Triệu Đồng, hàm nghĩa này cần cũng biết.

      Nhã Bửu lật đến nội dung bên trong, theo như phân tích của người viết bài, Triệu Đồng hơn nửa năm nay đều ở trong khách sạn, còn Bùi Giai cũng ở Đế Đình(1) thời gian.

      (1) Tên của khách sạn.

      Nhã Bửu dùng cơm quá giờ trưa, tùy tay đem tờ tạp chí ném xuống thùng rác.

      “Alleria.”

      Nhã Bửu quay đầu nhìn, thì ra là Mã Hoài Viễn.

      “Lần này là lần thứ ba, có thể hãnh diện mời em dùng bữa chứ?” Mã Hoài Viễn cười .

      Mã Hoài Viễn chọn nhà hàng cơm Tây —— Maxim, là một nhà hàng có tiếng ở trong thành phố, cần phải hẹn trước vài ngày mới có vị trí tốt, Mã Hoài Viễn cư nhiên có thể đặt được chỉ trong nửa ngày.

      Chuyện này khiến cho Nhã Bửu ngạc nhiên.

      “Chủ tiệm là bạn thời đại học của .” Mã Hoài Viễn cười giải thích: “Đây là lần đầu tiên đến.”

      Nhã Bửu giơ ly rượu đỏ trong tay: “Em rất thích nơi này, có điều thật sự phiền phức khi đặt chỗ.”

      “Lần sau chúng ta lại đến.” Sau bữa cơm, Mã Hoài Viễn hỏi: “Hôm nay vừa khéo có hai vé xem hài kịch, em có hứng thú ?”

      Nhã Bửu chưa bao giờ xem hài kịch, Mã Hoài Viễn đưa đến một nhà hát, bàn vuông, ghế dựa, trà bao phủ, rất thú vị. Vở kịch hài hước khiến Nhã Bửu thoải mái cười to.

      Hai người từ trong rạp hát ra, chuyện với nhau ăn ý mười phần.

      “Nếu em thích, tháng sau lại mời, muốn cùng ?” Mã Hoài Viễn thậm chí còn dám nhìn thẳng mặt .

      Hai người đứng sóng vai, Nhã Bửu đưa bàn tay đến trước mặt Mã Hoài Viễn.

      ta ngẩn người, hiển nhiên hiểu rõ ý . cười : “Di động đâu.”

      Mã Hoài Viễn chợt hiểu ra, ta mở khóa điện thoại di động. Nhã Bửu ấn xuống loạt chữ số: “Đến lúc đó gọi điện thoại cho em.”

      Nhã Bửu vừa trở lại căn hộ, Mỹ Bảo đã điện thoại tới: “Gần đây em bận chuyện gì, vì sao lại ít về nhà?”

      “Đoàn múa có vở diễn mới, hơi mệt, ở đây cũng cách đoàn múa rất gần.” Nhã Bửu đáp.

      “Ngày mai là sinh nhật mẹ, đừng nói em quên?” Mỹ Bảo .

      Nhã Bửu từ giường bò dậy, nếu Mỹ Bảo , sự quên. Vở diễn mới chỉ là viện cớ, chủ yếu chưa hồi phục lại tinh thần sau cú sốc lớn của buổi tối ngày hôm kia.

      “Mẹ dự ̣nh tổ chức sinh nhật thế nào?” Nhã Bửu nhanh chóng hỏi.

      Sinh nhật của Đường phu nhân theo thường lệ lại là tiệc tối, đương nhiên cũng chỉ tổ chức đơn thuần, Đường phu nhân quan hệ rộng rãi, năm nay còn lên kế hoạch tổ chức thêm buổi đấu giá từ thiện, trong các danh sách từ thiện liên quan đến việc bảo vệ môi trường, Đường phu nhân cũng thường xuyên đứng đầu.

      Năm trước Đường phu nhân và Bùi phu nhân cạnh tranh chức vị hội trưởng, Đường phu nhân thua bậc, trong lòng luôn ấm ức bất mãn đối với Bùi gia. ngờ năm nay mẹ lại vừa tổ chức tiệc sinh nhật vừa tổ chức buổi đấu giá từ thiện.

      Ngày hôm đó Nhã Bửu mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt, kiểu dáng đơn giản thể đơn giản hơn, dưới ánh đèn rực rỡ trông giống như một nữ thần Hy Lạp xinh đẹp tuyệt trần.

      “Sao em gầy thế?” Mỹ Bảo đưa sâm banh đến cho .

      “Mấy ngày nay em tập luyện hơi nhiều.” Nhã Bửu nhàn nhạt .

      Hai người chuyện, cha mẹ của Bùi Giai cùng nhau vào. Mỹ Bảo tiến lên chào hỏi.

      “Chú Bùi, Dì Ninh Luyện.”

      Bùi phu nhân mặc một bộ đồ sườn xám, vóc người của bà luôn khiến người trẻ hâm mộ, thần thái thanh tao giống như người phụ nữ Trung Quốc thời cổ đại, lúc còn trẻ bà cũng là một mỹ nhân có tiếng ở thành phố H.

      Ninh Luyện mỉm cười : “Đã lâu gặp hai đứa, vẫn rất xinh đẹp.”

      Khi chuyện bà Đường cũng bước tới: “Mỹ Bảo, thay mẹ tiếp đón Quách phu nhân.”

      Bà Đường muốn Mỹ Bảo , Mỹ Bảo chỉ có thể cúi đầu xin lỗi chú Bùi và dì Ninh Luyện.

      Đường phu nhân và Bùi phu nhân lúc trước xảy ra mâu thuẫn nguyên nhân là do Mỹ Bảo và Bùi Giai, khi đó Mỹ Bảo theo đuổi Bùi Giai, Bùi phu nhân cũng cấm cửa cho vào nhà, chuyện này khiến cho Đường phu nhân hận thấu xương, dám khinh thường con gái bà chính là chống đối với bà.

      Lúc Nhã Bửu nhìn Mỹ Bảo tiếp khách, mắt thấy Bùi Giai cầm tay Triệu Đồng đến, lập tức lấy cớ trang điểm lại, trốn vào toilet.
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14

      Nhã Bửu ngồi ghế sofa nghịch di động. Phòng vệ sinh ở Đế Đình được thiết kế đơn giản, mặt sau còn được lắp đặt thêm ghế sofa.

      “Quả nhiên là em ở đây.” Mỹ Bảo trừng mắt với .

      “Khó coi chết được.” Nhã Bửu .

      Mỹ Bảo ngồi xuống bên cạnh: “Sao em lại đem bức tranh tặng, phải là em rất thích nó sao?” Mỹ Bảo hiểu quay đầu hỏi.

      Món quà mà Nhã Bửu quyên góp chính là kiệt tác của bậc thầy đương đại châu Âu, 《 Hồn múa》, bức tranh là bóng lưng của nữ vũ công, miêu tả được linh hồn của người múa ba lê. Vì để có được bức tranh này Nhã Bửu tự mình bay qua châu Âu mua lại với giá 20 ngàn đô-la.

      “Đây là buổi đấu giá từ thiện, em muốn đóng góp thôi mà.” Nhã Bửu phải là đau lòng, nhưng nghĩ đến ngày hôm nay là sinh nhật của mẹ, thân là con cũng muốn tỏ chút thành ý.

      sao, chị nhờ Judy đấu giá lấy lại giúp em”.

      “Cám ơn chị”.

      Mỹ Bảo : “Triệu Đồng cũng quyên góp bộ trang phục mà ta mặc khi lên lãnh giải thưởng liên hoan phim quốc tế .”

      “Là bộ đồ mà Anthony thiết kế ?” Nếu giá trị Mỹ Bảo đề cập đến.

      Mỹ Bảo gật đầu.

      “Xem ra ta rất hào phóng.” Nhã Bửu hé miệng cười. Anthony là nhà thiết kế nổi tiếng ở Mỹ, tuy rằng kinh nghiệm còn non nớt nhưng danh tiếng của ta lại nổi như cồn.

      “Làm màu thôi.” Mỹ Bảo khinh thường hừ tiếng. Câu làm màu của Mỹ Bảo hiển nhiên có ý nghĩa khác.

      Tuy rằng năm nay Triệu Đồng tham gia nhiều hoạt động nhưng ít ra ta cũng cần danh tiếng. Nữ minh tinh đều phải biết tận dụng cơ hội để khiến cho mình được tỏa sáng.

      Triệu Đồng ra tay hào phóng, nhiều người ngầm đoán ta muốn lấy lòng Bùi phu nhân, dù sao Bùi phu nhân cũng là hội trưởng. Trước giờ Bùi Giai cũng chưa từng công khai quan hệ với ta, điều này khiến cho mọi người thường xuyên suy đoán.

      “Dì Ninh Luyện chẳng phải thích Triệu Đồng sao?” Nhã Bửu hiểu mẹ của Bùi Giai, bà thích con dâu là nữ minh tinh, thậm chí điều kiện của Mỹ Bảo cao như vậy, bà còn dám cấm cửa.

      Ông nội của Bùi phu nhân xuất thân trong gia đình danh giá, từng làm tổng thư ký tài chính cấp cao của nhà nước Trung Hoa vào thời kỳ dân quốc, từ sống trong nhung lụa, điều kiện xưa nay cao hơn người.

      Triệu Đồng này cũng đơn giản. Trước đây chẳng có danh tiếng, nghe là vì từ chối quy tắc ngầm nên mới được Bùi Giai để ý, sau đó công ty ta ra sức đào tạo.” Mỹ Bảo chanh chua .

      “Lần yến tiệc trước ở nhà họ Bùi, bạn của ta phải là nữ MC sao?” Bùi Giai từ trước đến nay quen nhiều người cùng lúc, hơn nữa cũng thích dính líu với người quen, về phần quy tắc này là do đặt ra.

      Mối tình đầu luôn luôn sâu sắc, lúc trước nghe Bùi Giai bị bạn bỏ rơi, sau này ta muốn tái hợp, thậm chí cũng thèm xuất . Nhã Bửu đối với mối tình này có chút ấn tượng, khi đó và bạn nhau say đắm, Bùi đại thiếu gia sợ tốn kém, vận chuyển hàng ngàn đóa hoa Tulip bày trì toàn bộ phòng tiệc tổ chức sinh nhật cho bạn .

      Kết quả cuối cùng vẫn là chia tay, người người đều cảm thấy tiếc nuối. Sau này Mỹ Bảo theo đuổi Bùi Giai mới lộ diện. Nguyên nhân là bạn của ta kiêu căng, lấy lý do chia tay để khống chế. Quả sau khi chia tay ta lại tìm cách tái hợp. Thế là Bùi Giai tự dựng nên chuyện mình bắt cá hai tay.

      “Ai biết được, đại khái là công phu giường của ta bằng Triệu Đồng.” Mỹ Bảo khắc nghiệt , còn muốn tiếp tục tám chuyện kết quả điện thoại vang lên, cúp điện thoại, Mỹ Bảo giận dữ : “Nhã Bửu, Judy đấu giá được bức tranh kia.”

      Nhã Bửu ngẩn người, có chút tiếc nuối: “Thôi, chỉ cần người mua biết thưởng thức là đủ rồi.” Nhã Bửu dừng chút, lúc đó quyên góp bức tranh này là vì tin tưởng mình lấy lại được, kết quả như mong đợi.

      “Chết tiệt, ai lại có mắt như vậy?” Mỹ Bảo tức giận, dám chống đối với nhà họ Đường?

      Nhã Bửu vỗ bả vai Mỹ Bảo: “Chị, em ra ngoài hít thở khí.”.

      Nhã Bửu vào hội trường, vừa khéo nhìn thấy Bùi Giai, tay bưng ly rượu, nhìn thấy gật gật đầu, cách đó xa làm ra cử chỉ nâng ly.

      nhìn thấy cả người bất động, cũng nâng ly, sau đó lập tức xoay người bắt chuyện với người kế bên, lưng cứng ngắc, mãi cho đến khi cảm giác được ánh mắt của còn chú ý tới mình, mới thả lỏng bả vai.

      Chủ nhật có tập luyện, Mã Hoài Viễn gọi điện thoại đến mời đến Đế Đình, ngày mai buổi đấu giá gốm sứ, Mã Hoài Viễn được mời tới dự.

      Lúc Nhã Bửu đến Đế Đình, vừa khéo gặp được Bùi Giai từ trong ra. Mã Hoài Viễn ở sau lưng Bùi Giai vẫy vẫy tay, nhanh chóng suy nghĩ, quyết định làm bộ nhìn thấy , đồng thời quẹo sang trái.

      Bùi Giai ngừng bước chân ra khỏi đại sảnh, lúc nghiêng đầu nhìn thấy bóng lưng .

      Từ Đế Đình ra, Mã Hoài Viễn muốn đưa Nhã Bửu đến hẻm ăn cơm: “Là tiệm ăn bình dân nhưng nấu ăn rất ngon, ở đây mỗi ngày đều phải xếp hàng. Hôm nay đến muộn sợ kịp, em có ngại ?”

      sao ạ.” Nhã Bửu miễn cưỡng cười tươi, tuy rằng luôn thích sạch nhưng bình sinh có tính tò mò, cái gì càng đặc biệt càng cảm thấy thú vị.

      Mã Hoài Viễn cũng nhìn ra được Nhã Bửu miễn cưỡng: “Tin .”

      Từ lời cho đến cử chỉ, Mã Hoài Viễn sớm đoán ra chưa từng tới nơi này, cất công chọn lựa là muốn ngạc nhiên, hưởng thụ cuộc sống dân dã.

      Hương vị vịt quay tệ, Nhã Bửu từng dùng cơm ở nhiều nhà hàng năm sao, cũng ngấm ngầm đồng ý những chỗ đó nấu ăn bằng nơi này.

      Sau khi ăn xong, bọn họ đến khu phố đối diện lấy xe, đầu óc còn quay cuồng với món vịt quay, lại nghe thấy tiếng xe lướt qua rất nhanh, còn chưa kịp phản ứng, cũng may Mã Hoài Viễn kéo lại để tránh bị thương.

      “Cám ơn.”

      “Là lỗi của , đáng ra nên phía ngoài.”

      Nhã Bửu xoay người vặn vặn bả vai, Mã Hoài Viễn nhanh chóng buông tay xuống bả vai .

      “Tuần sau chúng ta xem lễ hội hoa được ?” Mã Hoài Viễn hỏi.

      nghiêm cẩn nhìn , bộ dạng tồi, năng lực tồi, gia cảnh cũng tồi, nếu cần đối tượng để , Mã Hoài Viễn là ứng cử viên sáng giá.

      Nhã Bửu suy nghĩ, đến lúc phải tìm người bạn trai cho mình: “Lúc đó điện thoại cho em.”

      Mã Hoài Viễn cười tươi đến tận mang tai, lòng thành khẩn của có lẽ chạm vào trái tim .

      Thứ sáu, Nhã Bửu trở về nhà họ Đường, vừa tắm xong nghe thấy tiếng gõ cửa, Mỹ Bảo cầm túi vào.

      “Đây là cái gì?” Nhã Bửu có chút bồn chồn.

      “Ngày mai câu lạc bộ Jockey(1) cần dùng.” Mỹ Bảo lại : “Chắc chắn là em nhớ, hầy, chị mua cho em trang phục mới để cưỡi ngựa.”

      (1) Bộ môn cưỡi ngựa, đua ngựa.

      Câu lạc bộ cưỡi ngựa? Nhã Bửu nhớ. Đây là kiện mỗi năm lần được tổ chức ở các vùng ngoại ô.

      cũng gửi con ngựa thuần dưỡng, trước đây và Mỹ Bảo thường xuyên đến đó, từ khi Mỹ Bảo Mỹ, còn đến đó nữa, nhất thời nhớ ra.

      Nhã Bửu vừa định ngày mai có hẹn, lại nhanh chóng nuốt trở về, Mỹ Bảo khẳng định truy hỏi, còn chưa sẵn sàng việc giới thiệu Mã Hoài Viễn với gia đình.

      “Dạo này em tập luyện mệt quá, có thể được ?” Nhã Bửu làm nũng.

      “Lâu rồi cùng em cưỡi ngựa, em trai của Arthur cũng muốn , đến lúc đó chúng ta thi đấu trận.” Mỹ Bảo cho Nhã Bửu từ chối.

      Nhã Bửu chớp chớp mắt, đây là buổi giới thiệu người thân? Arthur đẹp trai vui tính như vậy, cũng ngại gặp mặt người em trai, mỗi tế bào trong đầu đều xuất hai chữ đàn ông. Có điều cũng thích câu lạc bộ Jockey, chỉ cần nghĩ đến việc phải thay quần áo là cảm thấy mệt rồi.
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :