1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khoảnh khắc tinh quang - Minh Nguyệt Đang ( Hoàn - 60c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5

      Đêm khuya.

      Nhã Bửu mơ thấy một giấc mộng đẹp, trong mơ Bùi Giai luôn cười với , ánh mắt điềm đạm, còn cúi đầu hôn môi , trong mơ luôn dịu dàng gọi tên , Nhã Bửu, Nhã Bửu. . . . . .

      Khi Đường Nhã Bửu từ trong mơ tỉnh lại, cả người chảy đầy mồ hôi, lần đầu tiên trong 26 năm cuộc đời, đây là giấc mơ đẹp nhất, lau mồ hôi trán, ngẫm nghĩ mình cũng nên tìm một người đàn ông, theo sinh lý học giảng dạy, cũng đã đến lúc rồi.

      Nhưng trước khi tìm một người bạn trai, Nhã Bửu quyết định đến Luân Đôn nghỉ ngơi vài ngày, vừa khéo trong khoảng thời gian này đoàn múa của có luyện tập gì. Hơn nữa từ sau khi Mỹ Bảo trở về, Nhã Bửu cảm thấy tin tức về Bùi Giai xuất hiện nhiều hơn trong đời sống của , đối với Nhã Bửu mà , đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, muốn xa để được giải phóng tâm tình.

      “Lại muốn ngắm nó?” Mỹ Bảo nghe Nhã Bửu nói muốn Luân Đôn, khỏi trêu ghẹo: “Hàng năm em đều đến đó, thấy chán sao?”

      ạ.” Nhã Bửu khẳng định.

      “Luôn luôn đằng sau lớp kính, có gì đáng giá để em si mê?” Mỹ Bảo thể lý nào giải nổi loại hình nghệ thuật mà Nhã Bửu theo đuổi.

      Nhã Bửu nghĩ nghĩ: “Em thích cái cách mà nó luôn luôn núp đằng sau lớp kính.”

      ***

      Nhã Bửu vào bảo tàng V&A ở Kensington, London. yên lặng đứng nhìn bình sứ ̉ màu xanh lam, dùng ánh mắt si ngốc vuốt ve nhè nhẹ chiếc bình.

      “Rất đẹp đúng ?” giọng nói dễ nghe vang lên.

      Nhã Bửu nghiêng đầu nhìn.

      Người Trung Quốc. Dáng người rất cao, ta đeo kính, nhìn rất học thức, gương mặt cũng khá đẹp.

      “Đúng vậy.” Tầm mắt Nhã Bửu nhìn sang chiếc bình sứ: “Tôi thích màu sắc của nó, rất đẹp.”

      “Màu sắc trong suốt, gì có thể so sánh được.” Người đàn ông tiếp: “Em có nghĩ rằng nó là đồ nhân tạo ?”

      “Tôi biết.” thích chiếc bình sứ này, cũng nhất định phải tìm hiểu lai lịch và bối cảnh của nó, nếu đặt nó ở cửa sổ nhà , mỗi mùa cắm một loại hoa lên đó, phong cảnh hữu tình.

      Trong phòng ngủ của thiếu những món đồ quý giá, chiếc ghế dựa đời nhà Minh đặt ở ban công, hộp trang sức khảm gỗ tủ đầu giường, còn có bình sứ đắt giá dùng để cắm hoa. Mỗi lần dì Trương dọn dẹp phòng ngủ của Nhã Bửu, đều quên nhắc nhở mình phải cẩn thận.

      Người đàn ông im lặng, lại im lặng: “Muốn sờ vào ?”

      Mắt Nhã Bửu sáng bừng, vô cùng hứng thú, quay đầu nhìn ta: “Có thể sao?”

      “Tôi có bạn làm việc ở đây, buổi chiều tan tầm em đến cửa sau bảo tàng, tôi đưa em vào.”

      Đối với lời mời của người đàn ông xa lạ, trong lòng Nhã Bửu nhất thời cảnh giác.

      Người đàn ông nhìn thấy ngại ngùng thì lấy ra tấm danh thiếp đưa qua. danh thiếp ghi, phó giáo sư khoa khảo cổ, Mã Hoài Viễn.

      Đại học A là một trường khảo cổ nổi tiếng thế giới, Nhã Bửu quan sát người này, cảm thấy dung mạo và gương mặt có thể tin: “Được.”

      Sau khi lịch sự tạm biệt Mã Hoài Viễn, Nhã Bửu cầm điện thoại nhắn tin: “Chú Vương, phiền chú tra giúp cháu người, Phó giáo sư khoa khảo cổ, Mã Hoài Viễn.”

      Chú Vương là cố vấn an ninh của nhà họ Đường cho nên rất yên tâm giao phó, nếu thân phận của Mã Hoài Viễn là , Nhã Bửu cũng xem như là nhân duyên gặp gỡ.

      đến nửa giờ, Vương Bình Lâm gửi tư liệu qua điện thoại cho Nhã Bửu, nhìn ảnh chụp và tư liệu về ta, cha mẹ đều là giáo sư đại học A, xem như là dòng dõi, bản nhân ta cũng có tiền án gì, Nhã Bửu ngẫm nghĩ, bà Đường mà nhìn thấy ta ắt hẳn có thể chấp nhận.

      Sáu giờ chiều, Nhã Bửu đúng hẹn xuất tại cửa sau viện bảo tàng, Mã Hoài Viễn chào đón , bạn của ta vừa nhìn thấy Nhã Bửu thì cười : “Khó trách Martin năn nỉ nhờ vả tôi.”

      Gương mặt của Mã Hoài Viễn hơi hơi phiếm hồng: “Aron.”

      “Người đẹp, rất hân hạnh được phục vụ em, gọi tôi Aron.” Aron cúi đầu cầm tay Nhã Bửu, nhàng hôn giao tiếp.

      “Gọi tôi là Alleria.” Nhã Bửu .

      “Thằng nhóc này.” Mã Hoài Viễn huýt lấy bả vai Aron.

      “Cậu ghen tị sao.” Aron nháy mắt trái về phía Nhã Bửu.

      Mặt cũng ửng đỏ rồi.

      Nhã Bửu đeo găng tay chạm vào bình sứ ̉ màu xanh lam, lại nhìn màu sắc tự nhiên của nó, trong lòng trầm trồ…

      và Mã Hoài Viễn ra viện bảo tàng.

      “Cùng nhau ăn cơm được chứ?” Mã Hoài Viễn giữ những lời này trong lòng đã lâu, đây phải là lần đầu tiên ta theo đuổi con gái, nhưng là lần đầu tiên ta khẩn trương.

      Mã Hoài Viễn nhìn thẳng vào đôi mắt Nhã Bửu, nghĩ lý trí kiêu ngạo xưa nay của mình lại có thể nan giải vì chuyện này. Đối với nhà khảo cổ học mà , bàn tay có thể so ngang với thần thái ổn định của bác sĩ giải phẫu, tay lúc này khẽ run.

      “Nếu còn có lần sau, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.” Nhã Bửu vẫy tay gọi taxi, quay đầu mỉm cười nói với Mã Hoài Viễn, sau đó mở cửa xe.

      Mã Hoài Viễn bị nụ cười kia mê hoặc, việc mở cửa xe thay cho Nhã Bửu ta cũng quên mất. Trong đầu ta chỉ lên câu thơ cổ, “Quay đầu mỉm cười cả trăm vẻ đẹp”. Mã Hoài Viễn cảm thấy câu thơ này vượt qua ngàn năm, vì chỉ chờ đợi nụ cười của Nhã Bửu.

      Sau khi taxi chạy qua người Mã Hoài Viễn, Nhã Bửu mới quay đầu nhìn ta, người đàn ông đứng yên, người này đã đứng đó trầm tư quá lâu rồi.

      Nhã Bửu thấy Mã Hoài Viễn ảo não vỗ đầu cái, nghĩ thầm: “Tên ngốc.”

      Đường Nhã Bửu trở về thành phố H, bà Đường liền ra lệnh: “Mẹ đã thay con hẹn với Ellen làm tóc vào mười giờ sáng mai, hai giờ chiều phải có mặt ở spa để Silas làm đẹp.”

      Đường Nhã Bửu ̣nh hỏi vì sao, khẳng định là lại có nhà ai muốn tới làm khách, hơn nữa vị này 90% là có con trai. Bà Đường luôn luôn áy náy vì thể hạ sinh cho ông Đường một đứa con trai, vì vậy cuộc gặp gỡ này có lẽ giúp nhà họ Đường tìm được con rể.

      Đường Mỹ Bảo cũng lười ứng phó với tâm lý của bà Đường, còn Đường Nhã Bửu cũng chỉ có thể hy sinh bản thân, bằng bà Đường khẳng định sẽ khóc.

      Sáu giờ tối, Dư Thái Thái cùng con trai là Dư Diệu Trung đúng giờ xuất .

      Nhã Bửu mặc một chiếc váy ngắn màu xanh lá cây, lộ ra đôi chân thon dài, Arthur đứng cạnh cũng thấy hứng thú.

      Mỹ Bảo phải là ghen tị: “Đến cùng là hai mươi mấy năm tập múa ba lê, đôi chân này cũng đáng với giá bảo hiểm 40 triệu.”

      Nhã Bửu có chút khó chịu kéo kéo váy, xưa nay chỉ có thói quen mặc váy dài tới đầu gối hoặc che hết chân, chiếc váy khêu gợi như vậy chỉ có trong tủ quần áo của Mỹ Bảo.

      Nhưng mà thể , Nhã Bửu có một làn da trắng hồng, mặc bộ đồ này càng tôn thêm dáng, cho dù trang điểm cũng thể tìm ra khuyết điểm.

      Dư Diệu Trung sau khi nhìn thấy hai chị em nhà họ Đường thì mặt mày rạng rỡ.

      Chỉ là bữa cơm này khiến Nhã Bửu cảm thấy kỳ quái, còn thái độ của Dư Diệu Trung có phần xa cách. Mãi cho đến khi ăn xong, lúc uống trà mới hoảng hốt, Dư Diệu Trung thoạt nhìn tựa như phiên bản lỗi của Bùi Giai.

      Nhà họ Dư cũng được xem là gia ̀nh giàu có, cho nên mỗi một cái giơ tay nhấc chân của Dư Diệu Trung luôn là ngạo mạn hơn người, đại khái là kiểu người thường được phụ nữ bao quanh, lúc gặp mặt hai chị em này, ta cũng có chút tự mãn.

      Bùi Giai cũng là loại người được phụ nữ bao quanh, có điều ta sẽ lắng nghe khi bạn nói chuyện, nếu bạn muốn uống nước ta vẫn sẽ ga lăng lấy nước cho bạn, một người đàn ông giàu có nhưng biết hạ mình tùy lúc, bạn thể bực bội với ta, chỉ là nếu bạn ta, người tổn thương có thể là bạn.

      So về khí thế, Dư Diệu Trung càng thua xa Bùi Giai. Bùi Giai có những cử chỉ giơ tay nhấc chân, cũng có thái độ ngạo mạn. Chỉ có nghé con mới đẻ nên mới xem thường người khác.

      Cả hai đều là loại đàn ông mà phụ nữ khao khát, chẳng qua là Dư Diệu Trung giống như một hang động có thể khám phá, còn Bùi Giai lại là đỉnh Tuyết Phong thể tìm ra.

      Nhã Bửu tao nhã uống trà, mặt nhàn nhạt tươi cười, lẳng lặng quan sát Mỹ Bảo và Dư Diệu Trung nói chuyện. Dư Thái Thái liên tục khích lệ Nhã Bửu, bà luôn khát vọng có một đứa con dâu như .

      Bà Đường nâng chung trà lên tươi cười, đối với điểm này bà luôn tự tin, con gái bà tuyệt đối là ứng cử viên sáng giá. Dáng vẻ, gia thế, tính cách, mọi thứ đều tốt.

      Có điều sau đó mặt Đường phu nhân và Dư phu nhân bắt đầu khó coi.

      Dư Diệu Trung như là bị Mỹ Bảo mê hoặc, tuy rằng ta cũng rung động đối với nét đẹp của Nhã Bửu, nhưng mà ta lại chú ý tới gương mặt rạng ngời của Mỹ Bảo hơn.

      Dư Thái Thái có chút xấu hổ, lần này bà mang theo Dư Diệu Trung đến nhà họ Đường gia là ước tính ̣nh sẵn, cũng tự đáy lòng kỳ vọng Nhã Bửu có thể khiến cho đứa con trai đào hoa của bà hồi tâm. Nhưng ở đời lường trước được điều gì, hai vị phu nhân cũng dự đoán được, Dư Diệu Trung lại dám ở trước mặt Arthur tán tỉnh Mỹ Bảo.

      Nhã Bửu cũng chưa từng oán trách, và Đường Mỹ Bảo nếu có đứng chung, Mỹ Bảo vẫn luôn nổi bật nhất.

      Đường Mỹ Bảo từ đã là một thiên chi kiều nữ thông minh hào phóng, so với một Nhã Bửu thích ở bên im lặng, Mỹ Bảo luôn hội tụ đầy đủ tiêu chuẩn, là hòn ngọc sáng giá nhất của gia tộc.

      Sau khi tốt nghiệp trung học trong nước, Mỹ Bảo đã được liên đoàn Ivy League ưu ái, cần dựa vào thế lực của gia ̀nh cũng dành được học bổng ở trường đại học hàng đầu ở Mỹ. Sau khi về nước nhận được lời mời chủ trì, có nền tảng vững chắc, cư nhiên ngồi vào vị trí nữ chủ.

      Nếu phải là theo đuổi Bùi Giai được, Mỹ Bảo chắc cũng chưa kịp tỉnh ngộ, chỉ sợ nhân sinh của cho tới bây giờ chưa biết mùi đời thất bại.

      Nhã Bửu ngờ Bùi Giai lại có thể cự tuyệt Mỹ Bảo. Kỳ thực cũng giống như mọi người, muốn biết cuối cùng ai có thể nắm được trái tim của ta.

      “Nhã Bửu, Nhã Bửu.”

      “Sao vậy?” Mỹ Bảo kêu hai tiếng, Nhã Bửu thất thần bỗng chốc giật mình.

      “Jacob mời chúng ta đến quán bar, có hay ?” Jacob là tên tiếng của Dư Diệu Trung, từ nước ngoài trở về, Mỹ Bảo luôn thích xưng hô tên tiếng với đối phương.

      Nhã Bửu vừa muốn cự tuyệt bị Mỹ Bảo kéo .

      “Bóng đêm” là quán bar vô cùng lớn, các ca sĩ nổi tiếng đều xuất thân tại đây.

      Bốn người vào thì tình cờ gặp phải người quen.

      “A, Bùi đại thiếu gia cũng ở đây sao?” Mỹ Bảo nhíu mày.

      Bùi Giai ngồi, còn có Diệp Thịnh và đám người, bên cạnh Bùi Giai là nữ diễn viên vừa mới nổi, Triệu Đồng.
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6

      Xưa nay Mỹ Bảo luôn màu đỏ, màu đỏ cũng , nhưng đại mỹ nhân bên cạnh Bùi Giai lại trùng hợp mặc đồ màu đỏ, thần thái cũng kém sắc hơn chút nào, trong lòng Nhã Bửu thầm suy nghĩ, trách được vì sao Bùi Giai bỏ nhiều tiền bạc để đầu tư cho diễn viên mới ——

      Đây là lần đầu tiên Nhã Bửu tiếp xúc gần gũi với Triệu Đồng, làn da ta rất đẹp, gương mặt thanh tú, người thật so với trong hình còn quyến rũ hơn.

      Mỹ Bảo cũng quan sát đánh giá Triệu Đồng: “Chẳng lẽ Bùi đại thiếu gia muốn giới thiệu?”

      “Đây là diễn viên của công ty giải trí Tinh Thái, Triệu Đồng.” Bùi Giai hướng về phía Mỹ Bảo giới thiệu, sau đó quay đầu nói với Triệu Đồng: “Vị này là Đường Mỹ Bảo, đại tiểu thư của tập đoàn Trường Thiên.”

      Mỹ Bảo đợi Bùi Giai xong liền vươn tay ra: “Tôi vừa xem xong bộ phim của , ngờ Triệu ở ngoài so với phim và tạp chí đẹp hơn rất nhiều.”

      Triệu Đồng mỉm cười đồng thời bắt tay Mỹ Bảo.

      Mỹ Bảo quay đầu lại cười với Bùi Giai: “Xinh đẹp như vậy, khó trách Bùi đại thiếu gia có mới nới cũ.”

      Nhã Bửu nhíu mày, Mỹ Bảo thẳng thắn và khắc nghiệt quá. Nhìn cách xưng hô của Bùi Giai đối với Triệu Đồng, hai người đó ít nhất cũng phải quan hệ kia.

      Bùi Giai là người điềm tĩnh, muốn so đo với Mỹ Bảo, quay đầu hàn huyên cùng Arthur và Dư Diệu Trung, trong lúc hàn huyên người ngoài đều có thể nhận thấy Bùi Giai và Dư Diệu Trung quen biết nhau.

      Mỹ Bảo bị ngó lơ, tay nắm chặt, trong lòng chỉ cảm thấy nghẹt thở, đến năng lực chọc giận Bùi Giai cũng có, như thế này thể khiến cho hạ hỏa.

      Trái lại Nhã Bửu giống như người vô hình, khỏi nhớ tới lần ở trong đại sảnh ngân hàng, cớ gì Bùi Giai phải chào hỏi .

      Nhã Bửu hơi mất tự nhiên, lại bắt đầu vân vê tóc, bông tai kim cương lộ ra, màu sắc rực rỡ nổi bật lóe sáng.

      Diệp Thịnh đứng ở bên cạnh Bùi Giai lúc này đưa tay: “Nếu ngại thì chúng ta ngồi chung?”

      Mỹ Bảo muốn cự tuyệt, lại nghe Dư Diệu Trung : “Được.”

      Trừ bỏ Dư Diệu Trung, những người khác đều cảm thấy bối rối, Diệp Thịnh vốn dĩ chỉ mời qua loa, kết quả bị tên lỗ mãng kia đồng ý.

      Sau khi ngồi xuống, Triệu Đồng ngồi kế Bùi Giai, lúc rượu đến tua ta, ta ngây thơ nhìn mặt Bùi Giai, Bùi Giai liền thay ta uống rượu, Triệu Đồng khi đó mỉm cười giống như thiên sứ. Nhìn ánh mắt hung dữ của Mỹ Bảo, Nhã Bửu chỉ biết chị phẫn nộ.

      Điều này khiến cho Nhã Bửu tin tưởng việc Mỹ Bảo đã quên chuyện xưa. lo lắng nhìn sang Arthur, kết quả vị này hồn nhiên như điên, căn bản ý thức được Mỹ Bảo khác thường, hoặc là ta cũng muốn đả động đến.

      Phẫn nộ càng phẫn nộ, Mỹ Bảo tìm người quen tán gẫu, hoàn toàn quên mất sự có mặt Nhã Bửu.

      Diệp Thịnh là người có tác phong nhanh nhẹn cho nên ta tự giác gánh trách nhiệm “chăm sóc” Nhã Bửu. Hoặc là từ lúc Nhã Bửu vào, ta đã nhìn trúng .

      Tính cách yên tĩnh và hơi thần bí, chiếc đầm ngắn màu xanh lá cây phảng phất tươi mát như hương bạc hà, Diệp Thịnh cho rằng bản thân mình đã ngửi được mùi hương thơm ngát.

      Danh tiếng của chị em nhà họ Đường Diệp Thịnh sớm đã nghe qua, nhưng đây là lần đầu tiên và Nhã Bửu tiếp xúc gần gũi, mấy lần trước chỉ là gặp thoáng qua.

      Tuy rằng Nhã Bửu ít nói nhưng vẻ đẹp của hề kém cạnh, Diệp Thịnh im lặng đánh giá, mặt kém duy nhất chính là đôi mắt, đôi mắt của Mỹ Bảo tựa như ánh mặt trời, còn đôi mắt kia ngược lại như nỗi buồn xa xăm.

      “Đường tiểu thư, nghe là thành viên của đoàn múa ba lê đại?”

      “Ừm.” Nhã Bửu gật gật đầu, cũng có ý bổ sung thêm, nhìn di động, trong đầu kiên nhẫn với câu chuyện của Diệp Thịnh…

      Diệp Thịnh thấy rõ vành tai trắng nõn cùng với chiếc ̉ thon dài của Nhã Bửu, đôi bông tai kim cương rực rỡ được phủ lớp ánh sáng mờ nhạt, phát hiện vẻ đẹp của là vẻ đẹp dịu dàng, cả người đều tràn đầy hương vị ngọt ngào.

      Lúc trước có người “Chị em nhà họ Đường đến đâu rọi sáng đến đó”, khi nghe những lời này Diệp Thịnh bĩu môi, hôm nay nhìn Nhã Bửu ở cự ly gần mới hiểu vì sao bọn họ lại như vậy.

      “Nghe ngành múa ba lê trong nước bây giờ cũng rất phát triển, có một số liên đoàn thể thao ra nước ngoài thi đấu còn mang lại vinh quang cho nước nhà.” Diệp Thịnh .

      ta ràng giả vờ tán thưởng nhưng lại khiến cho thiếu kiên nhẫn, có điều do sự giáo dưỡng của gia ̀nh, Nhã Bửu vẫn gắng gượng trả lời: “Cám ơn.”

      Lúc lời cảm tạ mắt cũng nhìn thẳng vào đối phương. Diệp Thịnh nháy mắt im bặt, ai đôi mắt của nhị tiểu thư nhà họ Đường đẹp, nhìn xem, ngoài hai chữ hoàn mỹ thì có gì để bình phẩm.

      Trong mắt Diệp Thịnh lúc này chỉ có Nhã Bửu, cảm xúc này giống như tiên cảnh phản chiếu mặt hồ, ôn nhu mà mát lạnh, khiến cho bạn hãm sâu mà thể rút ra, bạn chỉ có thể trầm mê, sa vào, giống như bị ai đó thôi miên.

      Đường Nhã Bửu nhìn thấy Diệp Thịnh sững sờ, cho rằng ta đã hiểu chuyện, sau đó để ý nữa.

      Lúc này Diệp Thịnh mới nhận ra việc Nhã Bửu muốn chuyện với mình, ta có chút xấu hổ, tốt xấu gì ta cũng thuộc hàng tuấn tú, gia thế tồi, phụ nữ vây quanh. Khó trách bên ngoài đều truyền tai nhị tiểu thư nhà họ Đường mới là người khó hầu hạ. Diệp Thịnh nghĩ rằng Nhã Bửu khó tính, chuyện thể tiếp cận là thể tránh khỏi.

      Xã hội này phàm là người đàn ông có năng lực, ai ai cũng có thể nhẫn nại theo đuổi người có điều kiện cao hơn mình. Diệp Thịnh cân nhắc chút, sau đó ta quyết định rút lui.

      Nhã Bửu tiếp tục im lặng nghịch điện thoại, tầm mắt Diệp Thịnh vẫn luôn nhìn về phía , càng ngừng suy nghĩ.

      Chân dài, thắt lưng tinh tế, mông chuẩn, thân thế xa xỉ, Diệp Thịnh uống cạn một hơi, nghĩ tới mở miệng thế nào, chỉ thấy Bùi Giai nhìn mình cười, trong lòng Diệp Thịnh thấp thỏm, cũng chỉ có Bùi đại thiếu gia mới tài giỏi như thế, đến cả người đẹp cũng thèm ngó ngàng.
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7

      Chủ nhật, Mỹ Bảo hẹn Nhã Bửu xem nhà, nói chuẩn xác đó là nguồn tài nguyên khan hiếm của tập đoàn Trường Thiên hợp tác cùng với ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, dãy biệt thự hoành tráng nằm mảnh đất vàng.

      Dãy biệt thự ở Thanh Tú Sơn nằm ngay mảnh đất màu mỡ, đối diện với bến cảng đẹp nhất của thành phố H, vịnh Thanh Thủy vốn là nơi được chính phủ bảo vệ, Bùi gia và Đường gia có trách nhiệm phụ trách phục kiến lại khu sinh thái này trở thành địa phương có ích cho xã hội và môi trường xung quanh.

      Dự án khôi phục khu sinh thái vịnh Thanh Thủy sau hai năm cuối cùng cũng hoàn thành, nước sạch và núi xanh của dãy biệt thự Thanh Tú Sơn cũng vì thế được các doanh nhân nổi tiếng tìm tới nhiều hơn.

      Cũng may Mỹ Bảo là người thừa kế của tập đoàn Trường Thiên, cho nên mới có đặc quyền được lựa chọn trước.

      Ở đây ngoài các biệt thự đã xây dựng sẵn, còn có những mảnh đất trống để dành cho người mua tự thiết kế theo ý mình.

      “Arthur đến sao?” Nhã Bửu ngồi ở ghế trước cảm thấy kỳ lạ. Mảnh đất này chính là tổ ấm tương lai của Mỹ Bảo và Arthur, việc Arthur vắng mặt khiến Nhã Bửu bất ngờ.

      “Ừ, ấy bận dự án. Huống hồ chuyện này là do chị quyết ̣nh, ấy có đến hay cũng chỉ gật đầu.” Mỹ Bảo kiêu ngạo .

      Nhã Bửu mỉm cười, vẫn cảm thấy Arthur xứng với sự kiêu ngạo của Mỹ Bảo. Nhã Bửu ngẫm nghĩ, nếu là Bùi Giai, Mỹ Bảo sẽ chuyện thế nào.

      Mỹ Bảo phát hiện một mảnh đất gần đó, hai chị xuống xe hít thở khí trong lành, môi trường sinh thái ở đây rất có giá trị. Tuy rằng nơi đây vẫn còn khai phá nhưng bởi vì Trường Thiên và Hoàn Cầu bỏ tiền đầu tư, cho nên môi trường được bảo vệ khá tốt, từ quốc lộ cho tới khu vực động vật hoang dã.

      “Chỗ này tệ.” Nhã Bửu thích thú, có núi có biển lại có cảnh đẹp, ngoài ra còn đối diện với thành phố H rực rỡ ánh đèn.

      “Ừ, chị rất thích mảnh đất này, bên cạnh là mảnh đất ba đã chọn cho em, thế nào, về sau nếu em kết hôn chúng ta sẽ ở gần nhau.” Mỹ Bảo kéo kéo cánh tay Nhã Bửu: “Đây chính là quà cưới của ba.”

      “Tốt thật.” Nhã Bửu đặc biệt hạnh phúc.

      Mỹ Bảo bắt đầu líu ríu về kế hoạch tương lai, thảo luận phải mời bao nhiêu nhà thiết kế.

      Hai người cùng nhau tán gẫu, ngẩng đầu thì nhìn thấy hai chiếc xe chạy qua, trong đó có chiếc xe màu xám bạc Koenigsegg mà hai chị em đều cảm thấy quen thuộc, đây chính là loại xe sản xuất có hạn, ở thành phố H chỉ có chiếc.

      thôi, đến thăm hỏi hàng xóm tương lai.” Mỹ Bảo nghiến răng nghiến lợi .

      Nhã Bửu mỉm cười: “ phải ngẫu nhiên chứ?”

      Mỹ Bảo sát khí bừng bừng “hừ” tiếng.

      Khi ngang qua khúc rẽ, Nhã Bửu sớm đã nhận ra bóng dáng quen thuộc. Hôm nay Bùi Giai ăn mặc tương đối giản dị, chiếc quần jeans với áo sơ mi cũng làm giảm sức hút của .

      Xa xa Bùi Giai cũng nhận ra hai chị em họ, lập tức tới.

      “Mỹ Bảo.” Bùi Giai chào hỏi tiếng, đối với Nhã Bửu gật đầu lịch sự.

      “Hôm nay khéo, Bùi đại thiếu gia cũng đến đây sao?” Mỹ Bảo sôi sục hỏi.

      Bùi Giai đại khái cũng biết Mỹ Bảo móc xỉa, nhếch môi thèm chuyện.

      ngại chúng tôi cùng chứ?” Mỹ Bảo hỏi.

      Bùi Giai xoay người làm động tác mời, Mỹ Bảo cảm thấy hãnh diện đôi chút.

      “Bùi tiên sinh.” Người cùng Bùi Giai bỗng nhiên lên tiếng, Bùi Giai quay sang một câu với hai chị em: “ ngại quá”, sau đó bước .

      Xa xa, Bùi Giai chỉ trỏ bản vẽ, nhìn kiến trúc sư xong cầu. Nhã Bửu cảm thấy hình ảnh này của Bùi Giai cực kỳ đẹp, nhưng lại dám nhìn thẳng , chỉ có thể vụng trộm liếc mắt.

      Qua được lúc, Bùi Giai mới trở về đón tiếp hai người: “Có thời gian , chúng ta cùng nhau ăn cơm?”

      “Cũng được.” Mỹ Bảo cơ hồ đáp ứng. Năm đó theo đuổi Bùi Giai, đừng là mời ăn cơm. Hôm nay Bùi Giai cư nhiên chủ động mở miệng, điều này khiến cho Mỹ Bảo ngạc nhiên.

      Nhã Bửu đành phải nghe theo sự sắp xếp của hai người kia, giống như thời gian của quan trọng vậy? Đương nhiên lời này Nhã Bửu cũng dám ra.

      Bùi Giai đưa bọn họ đến một nhà hàng có tên gọi là “Thực Họa”.

      Nhà hàng có khoảng sân yên tĩnh, khung cảnh hữu tình. Lối vào hơi uốn khúc. Cửa sổ là đồ gỗ chạm khắc, mặt đất được đánh bóng bằng đá xanh mịn.

      Bùi Giai dẫn Nhã Bửu và Mỹ Bảo vào phòng riêng, tường nhà hàng treo hai câu đối thời thượng ̉, phòng ăn được trang trí khá xa xỉ, sang trọng hiếm thấy.

      Nhà hàng “Thực Họa” đa phần là món cay Tứ Xuyên.

      Nếu bàn về thức ăn ngon, Nhã Bửu luôn luôn cho rằng đồ ăn Trung Quốc ngon nhất, cơm Tây đa phần là thức ăn nhanh, tốt cho sức khỏe.

      Món cay Tứ Xuyên ở nhà hàng “Thực Họa” được chế biến khá đẹp mắt, hương vị lại giống như tên gọi của nhà hàng.

      Bùi Giai ăn nhiều, đa phần là chuyện với Mỹ Bảo, những hiểu lầm năm đó bỏ qua một bên, bọn họ nói về chủ đề kinh doanh khá hợp.

      Nhã Bửu muốn chen ngang cũng được, thành thử chỉ chăm chú ngồi ăn. rất thích món “Hoa hồng cá”, cũng là món cay Tứ Xuyên nhưng lại được trang trí đẹp mắt, hương vị cay nồng.

      “Đối với những mảnh đất ở đây, trong lòng em có ý tưởng gì?” Bùi Giai uống một ngụm trà.

      “Em tính mời kiến trúc sư Stephen thiết kế, ta khá nổi tiếng, lại còn am hiểu nhiều thứ.” Mỹ Bảo luôn thích những phong cách thiết kế đại nhưng phải đơn giản.

      “Còn thì sao?” Mỹ Bảo nhìn về phía Bùi Giai, thấy nghiêng đầu ngó Nhã Bửu ăn cơm.

      Lúc này, gương mặt Nhã Bửu ửng đỏ, làn da trắng hồng giống ngày thường. Đôi mắt vì cay nên ướt sũng, cái miệng nhắn hít hà, chiếc đũa tay vẫn như cũ gắp lấy đồ ăn.

      miếng cá bị Nhã Bửu gắp bỏ vào miệng, Mỹ Bảo thấy Nhã Bửu mím chặt môi, lông mi chớp chớp, mặt xuất hiện biểu cảm thống khổ thưởng thức, cuối cùng lại cười dịu dàng khiến cho người ta tự chủ được phải ngước nhìn.

      Trong lòng Mỹ Bảo đột nhiên khó chịu, nhìn thấy Bùi Giai nhíu mày, dường như muốn mở miệng, vừa tính mở miệng thì đã đằng hắng chen ngang: “Nhã Bửu, còn chưa no sao, về nhà em lại ồn ào tìm cách giảm béo.”

      Nhã Bửu là em gái của , đối với , chỉ có mới được quyền bắt nạt Nhã Bửu, chấp nhận người ngoài góp ý dù chỉ là nửa điểm. Nhã Bửu ngừng đũa kinh ngạc nhìn Mỹ Bảo, trong mắt xuất hiện vẻ bối rối, cái gì cũng chưa liền dùng khăn lau sạch miệng, xem như kết thúc bữa ăn, nghiêng nghiêng đầu nhưng mà mặt bất bình che giấu được.

      Cũng may Bùi Giai kịp thời mở miệng: “Nhã Bửu thích phong cách gì?”

      “Sao ạ?” Đầu óc Nhã Bửu còn nhớ đến món ăn cho nên kịp phản ứng.

      “Hỏi em đó, nếu xây nhà ở đây thì em chọn phong cách gì?” Mỹ Bảo tức giận .

      Nhã Bửu dám nhìn Bùi Giai, quay sang Mỹ Bảo : “Em thích kiểu nhà có khoảng sân rộng như Trung Quốc thời xưa, nội thất phải giống Châu Âu, hai loại phong cách kết hợp cùng nhau, có chút gì đó gọi là. . . . . .” Chẳng ra cái gì cả, bản thân Nhã Bửu đánh giá.

      “Hơn nữa em còn muốn có hồ bơi.” Nhã Bửu đau khổ suy nghĩ.

      Đối với tính thẩm mỹ của Nhã Bửu, Mỹ Bảo dám gật đầu bừa, nhanh chóng chuyển đề tài.

      bữa cơm kết thúc, Bùi Giai cũng ở lại lâu.

      Nhã Bửu lên xe liền nhịn được oán trách Mỹ Bảo: “Đường Mỹ Bảo, chị làm cái gì vừa nãy la mắng em?”

      “Em cũng nhìn em xem, thật mất mặt, em dùng cơm mà giống như tám đời chưa được ăn cơm vậy, cay đến nỗi nước mắt nước mũi nhiễu nhão, chị mà mắng em, chẳng lẽ để Bùi Giai chế nhạo?”

      Mặt Nhã Bửu liền ửng đỏ, cũng dám nhớ lại lúc đó Bùi Giai nhìn cái gì nữa.

      Món ăn ở nhà khẩu vị thiên về đạm bạc, ngày thường cùng bạn bè ăn cơm, đa phần đều ăn cơm Tây, Nhã Bửu rất ít khi ăn món Trung Quốc. Hôm nay được dịp ăn một bữa ngon, lại ở trước mặt Bùi Giai tự làm mình mất mặt, cứ nghĩ rằng căn bản chú ý đến , cho nên khó tránh khỏi làm càn, nghĩ rằng kết quả thế này.

      khó coi lắm sao?” Nhã Bửu yên lòng mở miệng.

      Mỹ Bảo trừng mắt nhìn Nhã Bửu, dù cho em gái làm gì thì cũng rất đáng , có điều Mỹ Bảo thích bị Bùi Giai soi mói, muốn Nhã Bửu ở trước mặt Bùi Giai mất mặt.

      Một bàn tay của Mỹ Bảo nhéo nhéo mặt Nhã Bửu: “Như một con sóc tham ăn.”

      Mấy ngày sau khi Nhã Bửu về nhà thì nhìn thấy bà Đường vội vội vàng vàng trang điểm.

      “Tối nay Bùi gia có tiệc, cùng .” Mỹ Bảo .

      Từ sau khi Mỹ Bảo về nước, Đường gia và Bùi gia lại trở nên thân thiết, Nhã Bửu nhớ tới lại càng khó từ chối.

      “Mẹ, con muốn , dù sao cũng liên quan đến con, buổi tối mang giày cao gót tới lui đau chân muốn chết, bây giờ ở đoàn múa cũng sắp tập vở kịch mới.” Nhã Bửu ôm lấy cánh tay bà Đường làm nũng.

      “Ừm, nếu con thích thì cứ ở nhà.” Bà Đường biết con gái chán ghét các loại yến tiệc này.

      được.” Giọng của Mỹ Bảo đồng thời vang lên, chỉ cần có ở đây, sẽ chấp nhận việc Nhã Bửu bỏ bê chuyện xã giao, đến giờ này còn chưa có bạn trai, tối ngày cứ ở nhà với ở đoàn múa.

      “Mẹ ——” Nhã Bửu bắt đầu làm nũng.

      “Mỹ Bảo.” Bà Đường muốn mở miệng khuyên.

      Mỹ Bảo căn bản nghe, trực tiếp túm tay Nhã Bửu vào phòng.

      Mỹ Bảo thay Nhã Bửu chọn lựa quần áo, chiếc đầm màu tím nhạt có phần trễ ngực, chiếc nơ ở phía sau lưng được thiết kế theo hình bươm bướm, vừa quý phái lại vừa thanh lịch.

      Nhã Bửu bứt rứt nhíu mũi: “Chị, có phải quá gợi cảm rồi ?”

      Mỹ Bảo liếc cái: “Nhìn lại mặt mũi em , có phải là bà già đâu, đẹp khoe xấu che còn gì.”

      Nhã Bửu sờ sờ cái mũi, yên lặng mang đôi giày cao gót gần một tấc, một khi mang vào thì lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.

      Nhà tạo mẫu Annie bên chọn lựa trang phục cho bà Đường một bên nhanh chóng tạo kiểu tóc cho Nhã Bửu. Nhã Bửu lấy ra một chiếc kẹp kim cương ở trong hộp đựng trang sức đưa cho Annie, chiếc kẹp tóc khiến cho gương mặt càng thêm nổi bật.

      Mỹ Bảo quan sát Nhã Bửu từ trong gương, cười : “Nhã Bửu, làm thế nào mà mẹ lại sinh ra em xinh đẹp thế này?”

      Nhã Bửu sự rất đẹp, 360 độ góc chết, vui cười tức giận la mắng đều rất phong tình, luận về ngũ quan, có thể sánh ngang bảo vật đất Mỹ.

      Tiệc tối, Đường Húc mang theo vợ và hai con gái đến, Bùi Giai nắm tay mỹ nhân đến đón chào, chủ nhân nhiệt tình như vậy, khách làm thế nào cũng thể mất hứng.

      Nhã Bửu đứng ở bên, tự chủ được quan sát bạn gái mới của Bùi Giai, quả nhiên phải Triệu Đồng mà là nữ MC dẫn chương trình ở tiết mục giải trí, Nhã Bửu ngẫu nhiên nhìn ta, chỉ là nghĩ tới, khí chất của người phụ nữ này thực phù hợp với Bùi Giai.

      Nhã Bửu ngẩng đầu lướt nhìn xung quanh, Triệu Đồng cũng tới rồi, nét mặt ta tươi cười như hoa.

      Cho dù là Bùi gia tổ chức tiệc tối, cũng vẫn là bao nhiêu gương mặt cũ. Nhã Bửu cảm thấy thật nhàm chán, lại thể giả vờ tươi cười, chỉ cảm thấy cơ bắp hai bên má đau rồi, chân cũng đau, thừa dịp mọi người để ý, cầm ly rượu đỏ tìm một chỗ ở trong hoa viên ngồi xuống.

      Nhã Bửu chỉ vừa đến cạnh cửa, nhìn thấy Triệu Đồng cũng từ hoa viên vội vàng tới, Nhã Bửu và ta có giao tình, hai bên chỉ gật đầu chào hỏi, Triệu Đồng lại dường như nhìn thấy .

      Hai người gặp thoáng qua, Nhã Bửu nghe “cạch” tiếng, tay run lên, rượu trong ly đổ hết lồng ngực, nhưng điều này có nghĩa là xấu hổ, Nhã Bửu cứng ngắc đứng ở đó, tay chân luống cuống bảo vệ ngực, lần này mất mặt rồi.
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8

      Giày cao gót của Triệu Đồng vô tình dẫm lên bộ lễ phục của Nhã Bửu, thử bước về phía trước, cuối cùng hai bên vướng víu lẫn nhau, miếng vải lụa che chắn phần cúp ngực nhẹ nhàng trượt xuống, lộ ra một phần miếng dán ngực.

      Phúc đến ít, họa đến dồn dập, lúc Nhã Bửu chật vật thì nhìn thấy Bùi Giai ở phía đối diện, mới từ hoa viên tới.

      muốn độn thổ ngay tại chỗ.

      Cũng may Bùi Giai chỉ hơi sững sờ một chút, lập tức cởi áo khoác ngoài quàng lên vai , ôm kéo , dẫn dọc theo hoa viên vòng qua đại sảnh, đến thang máy.

      Đây là lần đầu tiên Nhã Bửu tiếp xúc gần gũi với Bùi Giai, hơi cứng ngắc, mặt xấu hổ đỏ bừng. ngửi được mùi hương cạo râu thơm ngát người , chỉ cảm thấy mùi hương này dễ chịu, nhịn được khịt khịt mũi, muốn đem toàn bộ hương vị kia cắm vào trong lồng ngực.

      có người thấy.” Giọng Bùi Giai đặc biệt trầm thấp, bất tri bất giác phát cúi đầu nói chuyện.

      Khoảng cách này khiến cho Nhã Bửu khó thở, chỉ cảm thấy trái tim mình đập, lòng bàn tay chảy nhiều mồ hôi, sợ rằng sắp ngất rồi.

      mơ hồ xê dịch bả vai, rời xa lồng ngực của tí.

      Bùi Giai dường như nhận ra Nhã Bửu khoẻ, lấy tay ra khỏi bờ vai , tới cửa thang máy, nhìn thấy bấm phím thang.

      Sau khi hai người vào thang máy, Nhã Bửu cúi đầu dùng giọng mũi: “Cám ơn.”

      “Ừ.” Hai mắt Bùi Giai nhìn thẳng phía trước.

      Nhã Bửu theo phản xạ thấy cửa thang máy có bóng người, hai con người đứng sóng vai nhau, cảm thấy mặt mình như sắp cháy mất rồi, ngay cả thở mạnh cũng dám.

      Bùi Giai nghiêng đầu nhìn Nhã Bửu, miếng voan trước ngực bị nhuộm đầy rượu đỏ, tay cầm áo khoác của , tay gắt gao giữ chặt làn váy. Bộ dáng vừa chật vật vừa cao quý lại càng nổi bật một cách kỳ lạ, khiến cho người ta hận thể xé nát miếng vải mỏng ở phía trước ngực.

      Nhã Bửu nhận thấy tầm mắt nóng rực ở đầu mình, ngẩng đầu nhìn , lại hề kiêng kị nhìn chằm chằm .

      Gương mặt Nhã Bửu đỏ như trái gấc, cúi đầu nhìn theo tầm mắt , nhìn thấy ngực mình đã lộ ra hơn phân nửa, cuống quít bỏ tay buông váy, hai tay nhanh chóng che chắn trước ngực, nắm chặt áo khoác ngoài của .

      Bùi Giai mỉm cười thỏa mãn, khi Nhã Bửu cuống cuồng lấy tay che chắn, phần ngực trắng nõn hở ra trong nháy mắt.

      Trong gian chật hẹp, Nhã Bửu cảm thấy khó chịu, nơi đây toàn là mùi hương của .

      Rốt cuộc thang máy cũng đến tầng cao nhất, Bùi Giai quẹt thẻ vào phòng, nhìn ý bảo vào.

      “Em vào phòng tắm rửa trước, gọi trợ lý chuẩn bị lễ phục khác.” Bùi Giai nhìn lướt qua vết bẩn phần ngực của Nhã Bửu.

      “Cám ơn.” Lúc Bùi Giai hạ tầm mắt, cơ hồ là chạy trối chết.

      Sau khi xác định cửa đã đóng kín, Nhã Bửu chống tay bồn rửa mặt, soi gương hít thở, dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, khẽ dậm chân nói với chính mình: “Thả lỏng, thả lỏng, thả lỏng.”

      Cởi lễ phục, lau sạch vết rượu ngực, mặc áo choàng tắm, nhàng ra, sau đó đánh giá phòng ngủ. Kỳ thực cũng có gì đặc biệt, hầu như khách sạn cao cấp nào cũng đều giống nhau, trang hoàng xa hoa thanh lịch.

      Nhã Bửu cởi giày cao gót, kiễng chân tiếng động thảm, giống như một trộm lén lút mở tủ quần áo, bên trong còn có quần áo của Bùi Giai, Nhã Bửu nhịn được vuốt ve, cầm lên mũi ngửi. Kỳ thực quần áo đã qua tẩy giặt đều giống như nhau, chỉ là Nhã Bửu vẫn như cũ ngửi được mùi đàn ông nam tính ở người , hớn hở mỉm cười.

      Nhã Bửu nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, nhanh chóng đóng tủ quần áo, có chút câu nệ ngồi ghế sofa, nắm chặt cổ áo choàng tắm.

      nghe thấy tiếng đóng cửa và tiếng đẩy xe rất vang lên, đoán là lễ phục đã được mang đến, chờ trong giây lát cũng thấy đến gõ cửa, Nhã Bửu tò mò tới, áp tai vào nghe.

      Ngoài cửa, trợ lý đẩy giá đồ vào, ta nhìn thấy Bùi Giai ngồi một mình, cửa phòng ngủ khép chặt, cảm thấy tiếc nuối vì thể nhìn được người bên trong.

      Vic quyết tâm đứng tại chỗ, ta cho rằng người ở bên trong cánh cửa ra, kết quả ta ngạc nhiên khi nhìn thấy Bùi Giai chính tay chọn lựa trang phục.

      Trong lòng Vic suy đoán, ông chủ tặng lễ phục cho bạn gái phải là lần đầu tiên, nhưng đây rõ ràng là lần đầu tiên ta thấy ông chủ tự mình chọn.

      Cuối cùng Bùi Giai chọn được một bộ lễ phục Trung Quốc, phần ngực được thiết kế theo hình cánh hoa, nếu mặc vào đường cong sẽ được lộ ra hết, tương đối bảo thủ.

      Màu sắc của lễ phục cũng rất đặc biệt, Vic cho rằng cổ áo hình chữ V có thể tôn vinh được ưu điểm của người phụ nữ, theo như những gì ta biết về ông chủ, hiểu sao ông chủ lại coi trọng bộ lễ phục này.

      Vic còn ngẩn người thì thấy ông chủ nhíu mày, ta nhanh chóng tự giác đẩy giá treo ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng.

      Nhã Bửu đứng ở bên trong nghe được gì, muốn lùi về phía sofa thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, tim đập mạnh nhưng vẫn ́ trấn ̣nh, cửa được hé mở.

      Bùi Giai đứng ở ngoài cửa cầm lễ phục trong tay đưa qua cho : “Thay , ở ngoài chờ.”

      Nhã Bửu miễn cưỡng nhận lễ phục, nghĩ tới lại là màu đỏ. chưa từng mặc qua quần áo có màu sắc thế này, màu đỏ là màu Mỹ Bảo thích, thật sự muốn chạm vào.

      Nhã Bửu, Nhã Bửu, bây giờ phải là thời điểm để mày soi mói.

      khó khăn mặc vào, bộ đồ được thiết kế theo kiểu bó sát, đặc biệt là kén dáng người, có điều lễ phục này lại quá phù hợp với . Gương mặt Nhã Bửu ửng đỏ hiểu vì sao Bùi Giai lại biết số đo ba vòng của . từng nghe , đàn ông có thể nhìn ra số đo của phụ nữ, chỉ là nghĩ tới Bùi Giai cũng là loại này.

      Khóa kéo đằng sau lưng chặt cứng, Nhã Bửu thử vài lần cũng thành công. Đứng ở trước gương quan sát, xác định là ngoại trừ khóa kéo ngoài, toàn bộ cơ thể còn sơ hở, thế này yên tâm mở cửa.

      Khi Nhã Bửu mở cửa, Bùi Giai từ ghế sofa đứng lên: “Xong chưa?”

      Nhã Bửu hít vào hơi, nỗ lực giấu vẻ mặt xấu hổ: “Bùi tiên sinh, có thể giúp em được ?” Nhã Bửu ra cửa phòng, xoay người đưa lưng đối diện .

      Sau lưng có tiếng bước chân tới, Nhã Bửu hơi khẩn trương, tạm ngừng thở để cho Bùi Giai dễ dàng kéo khóa lên.

      Khóa kéo kỳ thực được kéo lên phần, ít nhất là che khuất phần mông, tấm lưng ngọc ngà lộ ra bên ngoài khiến cho người ta miên man bất định.

      Vẻ đẹp trời sinh ̣ng với việc thường xuyên spa khiến cho làn da khá hoàn mỹ, phần lưng gần như tỳ vết, trắng noãn mịn màng.

      Bùi Giai đưa tay thay Nhã Bửu cầm một lọn tóc còn dính ở phía sau lưng vuốt qua, khi đó cũng nhìn thấy được gương mặt , biết thất vọng hay là khẩn trương.

      Bùi Giai hơi dùng lực, vì Nhã Bửu kéo khóa, thời gian nhiều nhất là hai giây, Nhã Bửu cảm giác nhiệt khí sau lưng còn nữa, trong nháy mắt rất muốn kéo tay về.

      Mặt đỏ lên, nhắm chặt mắt, Nhã Bửu, Nhã Bửu, mày lại nghĩ bậy gì đó. . . . . .

      “Cám ơn. Áo khoác kia sau khi giặt sạch em sẽ sai người gửi tới nhà .” Nhã Bửu xoay người .

      “Bộ đồ này rất hợp với em.” Thanh lịch diễm lệ còn có vẻ thoát tục, tôn lên làn da trắng sáng trong suốt của , bởi vì tương phản quá mãnh liệt ngược lại lóng lánh ra loại ánh sáng.

      Gương mặt baby ửng đỏ lộ vẻ non nớt, tựa như màu đỏ của hoa hồng được bọc thêm màu trắng tinh khôi, bộ dạng này của dễ dàng khiến cho người ta muốn phạm tội.

      Mỹ Bảo rất thích màu đỏ, màu đỏ còn có thể khiến cho ta quyến rũ muôn phần. Chỉ là nghĩ tới màu đỏ cũng rất hợp với Nhã Bửu, tựa như một vỏ sò trắng mịn nhuộm ít màu đỏ tươi.

      Nhã Bửu từ trong mắt Bùi Giai nhìn thấy được bóng hình của mình, tim lại đập nhanh.

      Ngay khi ́ gắng bình tĩnh thì Bùi Giai lại giơ tay lên tóc , gỡ chiếc kẹp kim cương xuống, ở tóc nhàng vân vê, giống như thứ tình cảm của trai đối em gái, cũng có gì ngoài tình ngoài sắc.

      Bùi Giai : “Em để thế này lại càng hợp hơn.”

      biết chứ, chiếc kẹp này chỉ phù hợp với bộ lễ phục cũ mà thôi, thời đã thay đổi bộ lễ phục khác, làm sao mà thích hợp nữa.

      Nhã Bửu cầm lấy chiếc kẹp từ trong tay Bùi Giai, cúi đầu tiếng: “Cám ơn .”

      thôi.” Bùi Giai trước mở cửa phòng.

      Nhã Bửu ngoan ngoãn ở phía sau, lần nữa theo vào trong đại sảnh.
      tieunai691993, Phong nguyetRuồi hada thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9

      Nhã Bửu vào đại sảnh nhìn thấy Mỹ Bảo ngó dáo dác, nhanh chóng chạy tới: “Chị.”

      Mỹ Bảo mắng : “ đâu vậy, tìm em khắp nơi, sao lại thay đổi lễ phục?” Mỹ Bảo nhíu mày hỏi.

      “Vừa rồi em bị Triệu Đồng vô tình dẫm trúng lễ phục, hỏng rồi.” Nhã Bửu biết vì sao bản thân có phần chột dạ khi đối mặt với chị mình.

      “Ai mang em ?”

      “Bùi Giai vừa khéo nhìn thấy.” Nhã Bửu thành trả lời.

      Đây là việc đàn ông nên làm, Mỹ Bảo cũng hỏi nhiều.

      chỗ khác của buổi tiệc, Vic dường như phát ra bí mật, khóe miệng ta khẽ nhếch, thể thừa nhận, ông chủ có khiếu thẩm mỹ, lễ phục đơn giản được nhị tiểu thư nhà họ Đường mặc người cũng có thể quyến rũ vạn phần. Thảo nào người ta có câu, người chọn trang phục, trang phục cũng chọn người.

      Hôm sau, Nhã Bửu do dự hồi lâu, nhớ tới Mỹ Bảo, cuối cùng vẫn đem bộ lễ phục để vào hộp, chuyển phát đưa tới ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu, còn mình tới quảng trường mùa xuân.

      “Alleria.”

      Nhã Bửu nghiêng đầu nhìn lại: “Là ?”

      Người vừa gọi chính là người từng gặp ở Luân Đôn, Mã Hoài Viễn.

      “Trùng hợp , em có thời gian uống cà phê ?” Mã Hoài Viễn tiến lên hai bước, mỉm cười với , nụ cười bởi vì khẩn trương mà hơi gượng gạo.

      Lần nữa họ lại ngẫu nhiên gặp nhau, đây ràng là duyên phận, Nhã Bửu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Có lẽ cũng đến lúc nên tìm cho mình người đàn ông rồi.

      Nhã Bửu và Mã Hoài Viễn chuyện tương đối hợp ý, nhất là người Mã Hoài Viễn có loại hương vị lạnh nhạt, rất thích bầu khí thoải mái này. Cách theo đuổi của Mã Hoài Viễn rất khác với những người đàn ông khác, bọn họ luôn luôn mãnh liệt tấn công , điều này khiến cho sợ hãi, cảm thấy mình thể đáp ứng được, đầu tiên là phải chùn bước.

      Uống xong cà phê, từ chối dùng cơm với Mã Hoài Viễn, hoạt bát : “Lần tới nếu còn có thể ngẫu nhiên gặp lại, chúng ta dùng cơm với nhau.”

      “Đươc.” Mã Hoài Viễn cười và thay Nhã Bửu gọi taxi, thay mở cửa xe, còn dùng tay chận khung cửa phòng khi ngồi vào chạm trúng đầu.

      Nhã Bửu nhìn cười cười: “Có tiến bộ.”

      Mã Hoài Viễn cười phất tay với .

      Cuối tuần, buổi hòa nhạc có Toa Phất Lan độc tấu đàn cello tại đại nhạc hội, Toa Phất Lan được gọi là nhà thơ bởi vì tiếng đàn của ông phát ra gọn gàng dứt khoát, Nhã Bửu rất thần tượng ông, đây là lần đầu tiên Toa Phất Lan đến thành phố H biểu diễn, vé vào cửa được bán hết từ hai tháng trước.

      Nhã Bửu tự lái xe đến nhà hát, hầu như mọi người tới đây xem đều là tình nhân, có lẽ là người duy nhất mình tới đây, may mắn, đây cũng là thói quen của .

      Nhã Bửu đến muộn chút, chỗ ngồi cơ hồ đều đông, ngừng xoay người : “ ngại quá, cho qua.” Chờ đến khi ngồi xuống, nhàng thở ra, lơ đãng nghiêng đầu lại phát người ngồi bên cạnh chính là. . . . . ..

      “Nhã Bửu.” Bùi Giai nhàn nhạt gọi.

      Đường Nhã Bửu há hốc mồm nhìn, cũng quên mất phải trả lời , sau lúc lâu mới : “Bùi tiên sinh.”

      “Gọi Bùi Giai được rồi.”

      Nhiệt độ trong phòng vừa đủ mát nhưng lại khiến Nhã Bửu cảm thấy nóng ran, trong lòng so với ngày thường vui vẻ hơn nhiều, lòng bàn tay cũng bắt đầu chảy mồ hôi, biết nên gì, cũng chỉ có thể ngượng ngùng trả lời: “ trùng hợp.”

      Bùi Giai chỉ câu: “Ừ.”

      Đối mặt với câu trả lời của Bùi Giai, Nhã Bửu biết nên tiếp tục thế nào, dứt khoát im lặng, đem tầm mắt nhìn về phía trước. Trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ, sao ta chỉ mình?

      Chẳng lẽ cũng thích Toa Phất Lan? Bọn họ có cùng sở thích, cảm thấy thú vị vô cùng.

      Dù vui vẻ đến cỡ nào, Đường Nhã Bửu vẫn phải giả vờ đoan trang, hai mắt nhìn thẳng phía trước, chờ nhạc khai mạc, hoặc là chờ Bùi Giai đáp lời.

      Nhưng mà Bùi đại thiếu gia cũng trầm tính, suốt buổi cũng chủ động mở miệng. Nhã Bửu an ủi bản thân, hai người vốn quen, chuyện cũng là điều bình thường.

      Ngọn đèn trong phòng dần tối, Iris chơi piano ở giữa sân khấu, Toa Phất Lan mang theo cây đàn cello của mình cúi chào mọi người.

      nhạc giống như tiếng nước chảy đến mỗi góc đại sảnh, tuyệt đẹp, nhàng, trong suốt với chút nỗi buồn. Nhưng cho dù là tiếng đàn đó có hoành tráng cỡ nào, cũng ngăn nổi việc Nhã Bửu lén nhìn Bùi Giai.

      Cuối cùng nhanh chóng nhìn lướt qua gương mặt , mới phát nhắm mắt nghe nhạc, điều này khiến cho nhõm, khẽ quay đầu, cũng nhắm mắt lại, đắm chìm trong nhạc.

      Mãi cho tới khi phần biểu diễn kết thúc, Lỗ tai Nhã Bửu ngoại trừ nghe được tiếng hít thở của Bùi Giai, rốt cuộc cũng nhập tâm được gì. Trong giờ nghỉ giải lao, Bùi Giai ra ngoài gọi điện thoại, Nhã Bửu vẫn như cũ ngây ngốc ngồi.

      Sau màn trình diễn, Bùi Giai ga lăng dẫn Nhã Bửu ra ngoài, vì , ngăn trở đám đông chen chúc.

      “Tự lái xe tới?” nhàng cầm lấy cánh tay , dẫn vào chỗ an toàn, tránh cho người bên cạnh đụng trúng.

      Nhã Bửu lý do liền đỏ mặt, dùng giọng mũi trả lời : “Dạ.”

      Bùi Giai đưa thẳng Nhã Bửu đến bãi đỗ xe ở dưới mặt đất, đứng ngay trước cửa xe , : “ đường cẩn thận.”

      Nhã Bửu gật gật đầu, hận thể kéo lại, luyến tiếc cứ như vậy hai người chia tay, trong lòng mâu thuẫn, còn đối phương hiển nhiên về phía trước rồi.

      ngồi trong xe, đầu ảo não đụng vào tay lái, cảm thấy bản thân mình ngốc, ngốc đến tận xương tủy. Tuy rằng an phận tưởng tượng, nhưng mà tốt xấu gì cũng muốn lưu lại ấn tượng tốt với , ít nhất thể giống như bây giờ, thậm chí cả câu xã giao cũng được.

      chừng lại nghĩ rằng khó ưa chảnh chọe. Đường Nhã Bửu vẫn còn ảo não bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa xe, ngu ngơ hạ cửa kính, ngoài cửa là Bùi Giai, cúi người xuống hỏi: “Nhã Bửu, em khỏe sao?”

      , có.” Nhã Bửu nhanh chóng ngồi thẳng dậy, ý thức được bản thân ngẩn người lâu lắm rồi, Bùi Giai khẳng định là nhìn thấy thế này nên mới tới hỏi thăm.

      Bùi Giai nhíu nhíu mày: “Hoặc là để đưa em về.”

      Mặt Nhã Bửu lúc này nóng lên, nghĩ rằng Bùi Giai cho rằng phát sốt.

      , em sao mà.” muốn nghĩ mình là người phiền phức, hơn nữa cũng muốn ngồi cùng ở trong gian chật hẹp này, như vậy chỉ khiến cho càng hồi hộp hơn.

      “Mở cửa.” Giọng có chút lạnh lùng, cho dù như vậy cũng cảm thấy dễ nghe.

      “Em có thể tự mình về nhà ạ.” Nhã Bửu lại nhấn mạnh.

      Bùi Giai chuyện, chỉ nhíu nhíu mày.

      Nhã Bửu nhanh chóng mở cửa xe và ra, sợ sắc mặt Bùi Giai lại thiếu kiên nhẫn.
      tieunai691993Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :