1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khoảnh khắc tinh quang - Minh Nguyệt Đang ( Hoàn - 60c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50

      Nhã Bửu ngạc nhiên, bất chấp riêng tư hay riêng tư, đưa lỗ tai vào sát cửa nghe lén, bây giờ là mồng , ngày đầu tiên của năm mới đã cãi nhau.

      phải đã từng thèm quan tâm chuyện em hay sao?” Đây là giọng của Mỹ Bảo.

      “Mỹ Bảo, em khờ hay em giả ngu?” Đây là giọng của Arthur: “ em, có thể để ý sao? Đừng tưởng rằng biết em ai, đối phương ràng hứng thú với em, bộ dạng em bây giờ là gì, em thấy mình rất rẻ tiền sao?”

      Nhã Bửu sửng sốt, nghĩ tới Arthur dùng tiếng Trung lưu loát như vậy, còn biết mắng chửi người khác, dám mắng chị “Rẻ tiền”, điều này khiến cho mất thiện cảm với .

      “Đúng, em rẻ tiền, còn , chắc phải loại người đó?” Vợ chồng trong lúc gây gổ chuyện càng luẩn quẩn hơn.

      “Ừ, rẻ tiền. Rẻ đến mức phải để tình địch gọi điện thoại khuyên nhủ.” Giọng Arthur duy trì ở mức độ thấp nhất.

      Câu nói này lại càng khiến cho Nhã Bửu ngạc nhiên. Bùi Giai điện thoại cho ta?

      ấy điện thoại cho làm gì?” Mỹ Bảo chất vấn.

      “Còn có thể làm gì, khẳng định là cảm thấy em dây dưa quá mức.” Lời này là vô căn cứ, cũng muốn thốt ra.

      Tuy rằng nhìn thấy sắc mặt của Mỹ Bảo nhưng Nhã Bửu biết gương mặt chị chắc chắn trắng bệch.

      “Arthur, cút ngay!” Cuối cùng Mỹ Bảo cũng hét lên, bao nhiêu tức giận đều dồn hết từ trong cổ họng.

      Nhã Bửu còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy Arthur mở cửa vọt ra.

      xấu hổ đứng ngoài cửa, biết có nên vào an ủi Mỹ Bảo hay , trách mình quá tệ, là một người em gái tệ nhất.

      Nhã Bửu chạy về phòng, vùi đầu trong gối, gương mặt ướt sũng.

      tự trách mình, hối hận và cảm giác tội lỗi vì đã lâu quan tâm Mỹ Bảo, ước chừng mỗi lần nhìn thấy Mỹ Bảo đều chột dạ, luôn luôn trốn tránh, thậm chí quan hệ giữa chị và Arthur trở nên thế này cũng biết.

      Nhã Bửu rửa mặt thật sạch, đem nhẫn lấy xuống cất kỹ, sau đó chạy tới phòng Mỹ Bảo, cửa khóa, trực tiếp vào, Mỹ Bảo ghé đầu giường, gối cũng ẩm ướt một mảng.

      dán mặt mình lên lưng Mỹ Bảo, nhàng : “Chị, em xin lỗi.” Trả lời là tiếng hít thở đều đều của Mỹ Bảo.

      Giữa trưa, Nhã Bửu bị Mỹ Bảo gọi dậy, lúc này Mỹ Bảo nhíu nhíu mày : “Tư thế ngủ của em rất xấu? Trước kia có như vậy đâu.”

      Nhã Bửu á khẩu trả lời được, trước kia là thục nữ, nhưng từ khi ở cùng Bùi Giai, mỗi khi ngủ đều muốn ôm chặt người bên cạnh, rất ấm.

      “Hỏng rồi, hôm nay hẳn là phải dâng hương.” Nhã Bửu từ giường nhảy cẩng lên: “Sao mẹ gọi chúng ta?”

      Kỳ thực bà Đường đã lên lầu gọi bọn họ, chỉ là bọn họ ngủ rất say, bà Đường nào nhẫn tâm đánh thức.

      Nhã Bửu sau khi ăn xong lại trở về nhà, chân trước vào cửa, sau lưng đã nghe tiếng bà Đường than thở, trực tiếp quẳng túi xách ngã người sofa.

      quá đáng, cái gì bà ta cũng muốn tranh với mẹ.” Bà Đường mắng.

      “Mẹ, ai chọc giận mẹ?” Nhã Bửu tiến lên an ủi.

      “Còn ai vào đây, phải người có mắt luôn mọc đỉnh đầu, lỗ mũi chỉ nhìn lên trời, mẹ của Bùi Giai sao.” Bà Đường đặt mông ngồi xuống: “Còn nữa, Đường Húc, sắp xếp thế nào mà để nén nhang đầu tiên bị bà ta đoạt, chắc phải trong lòng vẫn còn nhung nhớ thương người ta chứ, người ta nhìn cũng đắm đuối như xưa.”

      Đường Húc bị đuôi bão quét trúng, đứng ngồi cũng yên, ông nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho hai đứa con.

      Hai chị em liền chỗ khác, nhường gian to lớn cho cha mình phát huy năng lực.

      Cơm chiều, bà Đường và ông Đường mới từ trong phòng ra, mặt hai người vẫn còn đỏ ửng.

      Mỹ Bảo nhìn cái gì bây giờ cũng thuận mắt, thấp giọng : “Đều có tuổi cả rồi, chẳng lẽ cha mẹ còn muốn sinh cho chúng con một đứa em trai?”

      Nhã Bửu làm bộ nghe thấy, cho dù nghe được cũng giả vờ hiểu.

      Tuy rằng bà Đường còn giận nữa nhưng chuyện vẫn rất cay cú: “Mẹ biết, chẳng qua bà ta muốn tranh nén nhang đầu tiên để cầu phúc cho con trai bảo bối của mình. Con trai của bà ta đến nay chưa lập gia đình cũng phải là có nguyên nhân, trừ bỏ nhà họ có nhiều tiền, còn thì lúc nào gương mặt của con trai bà ta cũng đen như than, đầy mình tính kế, hiểm giả dối, cặp bồ chia tay nườm nượp, đứa nào mà gả cho nó thật xui xẻo cả đời.”

      Nhã Bửu nghe mẹ bạn trai mình như vậy có chút khổ sở, hơn nữa cũng phán xét rất khách quan, Bùi Giai mặt than chỗ nào, đó là gương mặt trầm ổn có nội hàm, hơn nữa hiểm giả dối chỗ nào, chỉ số thông minh cao như vậy, giàu có là do biết cách nhìn xa trông rộng, thế nào là đầy mình tính kế? Về phần nhiều bạn gái thì sao, Nhã Bửu ngẫm nghĩ, đã là chuyện của quá khứ, cảm thấy đó là một người đàn ông còn quý hơn vàng.

      Bà Đường đưa mắt đảo qua Mỹ Bảo, Mỹ Bảo cúi đầu ăn canh, giả vờ nghe thấy.

      “Dù cho nó có quỳ gối xuống đầt cầu xin tôi gả con cho nó, tôi tuyệt đối cũng chấp nhận.” Bà Đường tiếp tục.

      Mỹ Bảo đặt bát xuống, nói: “Mẹ, mẹ có để yên hay ? Con muốn ăn nữa!”

      “Con xem chị ấy.” Nhã Bửu cũng để bát xuống theo Mỹ Bảo lên lầu, vừa vừa suy nghĩ, mẹ cực kỳ ghét Bùi Giai, bọn họ hai nhà ngoại trừ chuyện hợp tác làm ăn, cơ hồ đều thành kẻ địch rồi.

      Nhã Bửu theo Mỹ Bảo vào phòng, còn chưa kịp mở miệng chuyện nghe Mỹ Bảo lên tiếng: “Chị muốn chuyện.”

      Nhã Bửu lập tức dừng động tác, Mỹ Bảo dựa người ngồi giường đọc báo, còn ngồi xuống ghế sofa, cũng chuyện, chỉ nhìn nhìn Mỹ Bảo.

      Di động Nhã Bửu vang lên tin nhắn, Mỹ Bảo kiên nhẫn nhíu mày, nhanh chóng tắt thanh, nhìn lướt qua tin nhắn, là của Bùi Giai, người này cũng muốn trêu vào.

      “Ra , ở góc đường.” Tin nhắn của Bùi tiên sinh luôn luôn ngắn gọn như mệnh lệnh.

      Nhã Bửu nhìn Mỹ Bảo liếc mắt cái, đối phương vẫn như cũ có ý mở miệng, đứng lên : “Em ra ngoài chút.”

      Mỹ Bảo đầu cũng nâng, “Ừ” tiếng.

      Nhã Bửu ra khỏi nhà, trong lòng nặng trịch, luôn luôn có loại dự cảm tốt, cho dù nhẫn đã đeo lên tay, người đàn ông kia cuối cùng cũng hẳn là của . Hôm nay phải thẳng thắn với người nhà, hay là phải trả nhẫn lại cho Bùi Giai?

      Nhã Bửu tay tự giác nắm trước ngực, góc đường xa, nhìn qua liền thấy Bùi Giai mặc áo bành tô đứng đó, đứng đối diện với , nhìn chăm chú vào đèn đường.

      đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn , đường cong gương mặt vô cùng tinh tế, nhìn bao lâu cũng đủ thỏa mãn.

      “Sao mặc ít vậy?” cau mày bước về phía .

      Nhã Bửu vốn thấy lạnh, nghe Bùi Giai vừa , liền rùng mình cái, bị ôm vào trong xe.

      “Cẩn thận phát sốt.” Bùi Giai chỉ lên trán Nhã Bửu.

      “Nhớ thôi.” cảm thấy mình càng ngày càng thích làm nũng với , thích nhìn đau lòng sốt ruột: “Sao lại tới đây?”

      “Mồng một thế nào cũng phải gặp mặt.” Bùi Giai cúi thấp đầu hôn lên môi Nhã Bửu: “Muốn được hôn vợ của .”

      Chữ vợ từ miệng Bùi Giai ra đột nhiên trở thành từ ngữ dịu dàng mà muốn nghe nhất thế giới.

      Nhã Bửu ngẩng đầu nhìn Bùi Giai, nhàng đáp lại câu: “Em cũng vậy.”

      Bầu khí lúc này vô cùng ngọt ngào, nếu phải đá cước, phỏng chừng ngày mai lại phải rửa lại xe rồi.

      Bùi Giai tức giận nhéo mặt Nhã Bửu cái.

      “Đau.” Nhã Bửu nâng tay che mặt.

      “Nhẫn em đâu?” Sắc mặt Bùi Giai lập tức nghiêm túc, ánh mắt yên lặng nhìn ngón tay trống trơn của Nhã Bửu.

      “Ở đây.” Nhã Bửu nhanh chóng lôi chiếc nhẫn từ trong ̉ áo ra, xỏ nó vào một sợi dây chuyền.

      Vẫn là nhẫn như cũ đeo người nhưng hàm nghĩa này cần cũng biết, khung cảnh hạnh phúc trong xe đột nhiên tiêu tan hoàn toàn. Bùi Giai lạnh mặt chuyện.

      Nhã Bửu cũng dám mở miệng, ở trong ý thức của , đại khái thời gian đã trôi qua rất lâu rồi mới nghe lên tiếng: “Chú và dì cũng ở nhà sao?”

      Nhã Bửu gật đầu.

      Bùi Giai đứng dậy mở cửa xe, theo xuống: “ muốn làm gì?”

      Bùi Giai mở ́p xe, bên trong đều là lễ vật. Nhã Bửu cẩn thận nhìn, kia đúng là bình rượu mà cha luôn tìm kiếm.

      Đường Húc sở thích nhiều nhưng ông rất say mê sưu tầm rượu đỏ, tình đối với rượu đỏ cũng sánh bằng tình với bà Đường. Bùi Giai chuẩn bị món quà này, đúng là muốn lấy lòng cha .

      Xem ra Bùi Giai đã nghiêm cẩn hỏi thăm qua sở thích của Đường Húc, Nhã Bửu nhìn Bùi Giai, trong lòng cảm động ngọt ngào, lại mang theo nhàn nhạt chua sót.

      Quà cho bà Đường được bọc trong hộp gỗ mun, Nhã Bửu mở ra thì nhìn thấy ở bên trong có một vòng đeo tay được làm bằng ngọc Phỉ Thúy, mẹ rất thích ngọc bích cẩm thạch.

      Nhã Bửu cũng thích, nhịn được cầm lấy, cảm thấy có điểm quen thuộc, nghĩ nửa ngày mới : “Đây là món trang sức được bán đấu giá hồi mùa xuân?”.

      Bùi Giai gật đầu.

      Nhã Bửu đem vòng tay cất kỹ, ngẩng đầu nhìn Bùi Giai, muốn lại thôi.

      Bùi Giai cũng chần chờ, xách lễ vật liền hướng về phía cửa nhà họ Đường, chạy lại kéo tay : “Đừng.”

      Bùi Giai dừng bước, quay đầu lại nhìn Nhã Bửu, sắc mặt rất khó coi.

      bị nhìn chằm chằm, ngượng ngùng cúi đầu nói: “Mỹ Bảo và Arthur vừa mới cãi nhau.”

      “Bọn họ cãi nhau thì liên quan gì đến chúng ta?” Bùi Giai lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ bọn họ ly hôn, chúng ta cả đời cũng kết hôn?”

      phải.” Nhã Bửu nhanh chóng : “Hai ngày nữa được , cho em thêm hai ngày.”

      “Đường Nhã Bửu, lời này em bao nhiêu lần rồi?” Giọng Bùi Giai lạnh băng trào phúng: “Em còn nhớ ba tháng ước hẹn ? Lần trước lấy cớ là quan hệ của chúng ta ổn định, lần này lại là Mỹ Bảo, tiếp theo có phải đến phiên mẹ em ?”

      Cứ cho việc này là lỗi ở nhưng khi nghe thấy lời , lại sốt ruột khổ sở, miệng mở rộng nhưng thốt nên lời, giống như con cá bị ném lên bờ.

      “Kỳ thực chuyện này ra mặt là giải quyết được, biết vì sao kiên nhẫn chờ đợi ?”

      Bùi Giai cúi thấp đầu hỏi nhưng thái độ cao cao tại thượng giống như đứng đỉnh Olympus nhìn , lời tiếp theo càng khiến cho xấu hổ.

      “Nhã Bửu, hy vọng vọng vợ của có thể đối mặt giải quyết vấn đề, tình và gia đình giống nhau.” Giọng trầm, có thể nghe được sự thất vọng.

      Để người mình cảm thấy thất vọng phải vì chia tay bao nhiêu lần, mà là trình độ dày vò lẫn nhau, cảm giác này khiến cho Nhã Bửu lâm vào hoài nghi.

      muốn tổn thương .

      Nhã Bửu chỉ cảm thấy công sức của mình đã bị Bùi Giai phủ nhận, buồn bã nhìn , hy vọng có thể tiếp, có lẽ chỉ tức giận nhất thời, người thuyết giáo phải đều như vậy sao?

      Nhưng Nhã Bửu đã đợi được Bùi Giai mở miệng, mãi cho đến khi lái xe rời , bên trong mắt tràn đầy thất vọng.

      Nhã Bửu thất hồn lạc phách trở về phòng ngủ, bây giờ còn tâm trạng an ủi Mỹ Bảo, bởi vì một chút cảm xúc cũng có, nhưng biết, thời điểm này thể thẳng thắn, cảm xúc tốt thì thể làm chuyện trọng đại, bởi càng về sau sẽ càng hối hận.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51

      Rạng sáng ngày hôm sau, Nhã Bửu bị Mỹ Bảo gọi dậy: “Em có vài ngày nghỉ phải ?” Mỹ Bảo hỏi.

      Nhã Bửu ngủ mơ gật gật đầu.

      “Dậy , chúng ta lặn.”

      Bên dưới vùng nước biển có rất nhiều san hô quyến rũ đầy màu sắc, còn có các loại cá biển tuyệt đẹp, lặn biển có thể giúp cho người ta thư giản đầu óc.

      Nhã Bửu và Mỹ Bảo du ngoạn rất vui, buổi tối ở ven biển còn có quầy bar, có chàng trai trẻ ngồi hát, đôi mắt lạnh lùng khiến cho Mỹ Bảo thích thú.

      đưa tay cho Mỹ Bảo, một tay bắt đầu dẫn người say khướt, tay cầm di động nhìn nhìn, lo lắng biết có nên gọi điện cho Bùi Giai , sợ nghe thấy giọng nói lãnh đạm của .

      Nhã Bửu thở dài, chuẩn bị đem cất di động, màn hình đột nhiên phát sáng, là dãy số của Bùi Giai.

      “Dạ?” che microphone, đến một nơi yên tĩnh bờ biển.

      “Hôm qua nặng lời rồi.” Bùi Giai mở miệng.

      Đột nhiên rơi lệ, người ta nói nước mắt tình nhân đáng giá, câu đầu tiên có thể khiến cho bạn khóc, câu nói thứ hai ngược lại khiến bạn mỉm cười.

      rất đúng, là em dám đối diện sự thật.” Nhã Bửu tự trách. Trước giờ đều sống trong nhung lụa, được gia ̀nh bảo bọc chặt chẽ, tính tình đơn thuần, đủ chín chắn.

      Bùi Giai cười khẽ: “Còn giận sao?”

      Nhã Bửu xoa xoa nước mắt: “ có.” Tuy rằng ngoài miệng nói nhưng từ khi Bùi Giai gọi điện thoại tới, trái tim lại mềm yếu rồi.

      “Tốt rồi, thật sự dâu của sẽ bỏ chạy vào tháng năm.” Bùi Giai .

      Tháng năm thời tiết ôn hòa, vừa vặn thích hợp mặc áo cưới, Nhã Bửu bật cười.

      “Hôn lễ dự định sẽ tổ chức vào tháng năm, được chứ?” Bùi Giai hỏi.

      Nhã Bửu “Dạ” tiếng nhưng trong lòng vẫn luôn rối bời.

      “Vậy em mau định ngày , hẹn với cố vấn rồi.”

      “Vâng.” Nhã Bửu .

      “Còn có áo cưới của em.” Bùi Giai .

      Đúng rồi, áo cưới là chuyện phiền toái nhất. Nhã Bửu thích loại áo cưới được thiết kế theo dạng thủ công, như thế phải mất đến nửa năm, nếu hôn lễ tổ chức vào tháng năm thì thật sự đủ thời gian: “ được rồi, thời gian ít quá, áo cưới chắc chắn may kịp.”

      muốn tháng năm, vì đó là thời điểm tốt nhất. Mấy ngày nay vừa khéo được nghỉ, ngày mai cùng em bay đặt áo cưới?” Bùi Giai .

      Nhã Bửu đột nhiên khó xử: “Hôm nay em ở biển, đại khái vài ngày sau mới trở về thành phố H.”

      “Ừ.” Thái độ của Bùi Giai liền thay đổi, Nhã Bửu còn chưa kịp tiếp, đầu dây điện thoại bên kia đã cúp.

      Mãi cho đến khi trở về thành phố H, cũng gọi điện thoại cho .

      Nhã Bửu nhịn được gọi lại: “ ở đâu?”

      “Ireland, nhìn trúng con ngựa nên bay qua để xem.” Giọng Bùi Giai nhàn nhạt.

      Trong điện thoại truyền đến giọng nữ: “A Giai, cậu mau đến đây xem.” Dường như là Trình Y San, Nhã Bửu : “ và Chị Y San cùng?”

      “Ừ, chị ấy cũng muốn mua con ngựa.” Bùi Giai chưa tới hai câu đã ngắt máy.

      Nhã Bửu rầu rĩ cất điện thoại, bất tri bất giác khoảng cách giữa bọn họ bị kéo dài ra, đến nay đã gần một tuần liên lạc. Nhã Bửu cũng biết nếu tình trạng này cứ tiếp tục, cuối cùng khẳng định chỉ có chia tay, vô lực rồi.

      Có lẽ Bùi Giai đúng, là loại người dám đối diện sự thật, dám đối mặt với chuyện này.

      Nhã Bửu đợi được đến khi Bùi Giai từ Ireland bay trở về, ngày nghỉ của đã kết thúc, “Trường hận ca” sắp được công diễn, thử trang phục, diễn tập, tuyên truyền…

      Trong tay Nhã Bửu vẫn còn một vé mời VIP vẫn chưa được gửi .

      Nhớ tới lần trước cùng Bùi Giai trò chuyện, lúc đó giọng Bùi Giai cũng nhàn nhạt. Nhã Bửu kiên trì bấm số Bùi Giai, đầu dây điện thoại bên kia từ chối nhận nghe, đồng thời nhận được một tin nhắn: “ họp.”

      Đây là lần đầu tiên Bùi Giai đối xử với như thế, thời gian trước gọi điện thoại cho , dù là cuộc họp hội đồng quản trị hay lái xe đường, vẫn nhẫn nại tiếp điện thoại với .

      Nhã Bửu thất thần cầm di động nửa ngày, chỉ ngây ngốc ngồi, mãi cho đến buổi chiều Bùi Giai gọi lại, mới phát bản thân còn chưa ăn cơm trưa.

      “Có chuyện gì sao?” Giọng Bùi Giai vẫn như cũ lãnh đạm.

      Nhã Bửu có chút khẩn trương, ngón tay cầm di động trắng bệch, “Ngày mai “Trường hận ca” công diễn, có thời gian ? Em gửi vé mời.” Kỳ thực thân là nhà đầu tư, Bùi Giai chắc chắn sẽ được tặng vé mời, nhưng muốn trực tiếp đưa cho .

      “Tối mai có tiệc xã giao, chín giờ em cứ mang đến phòng khách sạn cho , phòng nào em còn nhớ ?” Bùi Giai hỏi.

      “Em nhớ.” Nhã Bửu thấp giọng trả lời.

      “Ừ, cúp máy đây.”

      Lúc Bùi Giai gác máy, chợt nghe thấy thanh xa lạ, nghĩ rằng đã dọn khỏi nhà , mấy ngày nay cũng về đó, nếu vẫn còn ở đó mới có thể ôm hy vọng, cho rằng chỉ bận, hoặc bởi vì công tác chưa xong.

      Nhã Bửu thể rõ được cảm xúc của mình, và Bùi Giai bởi vì hiểu lầm mới đến bước này, tình cảm chậm rãi hạ nhiệt, cứ cho là nỗ lực muốn giữ lại mối tình này, lại rốt cuộc nắm chắc được, chỉ có thể trơ mắt để nó rời .

      Nhã Bửu rất hiểu Bùi Giai, đây là cách xử lý lạnh nhạt để kết thúc mối tình, ́ gắng phá vỡ một cách hòa bình.

      Chín giờ tối, Nhã Bửu đến khách sạn, lúc tới cửa cũng dám nâng tay gõ cửa, thật sự muốn nghe hai chữ kia.

      Nhã Bửu tựa người vào tường, mãi cho đến khi thấy có người từ thang máy ra, mới nhanh chóng quay lưng lại ấn chuông cửa.

      Bùi Giai mặc áo choàng tắm, tóc còn ẩm ướt, hẳn là mới từ phòng tắm ra: “Ngồi , thay quần áo.”

      Nhã Bửu khẩn trương co quắp người ngồi sofa, thái độ Bùi Giai xa lạ ràng. Chờ ra, người mặc một bộ đồ đơn giản.

      nhiều lần nhìn thấy một Bùi Giai mặc đồ tây trang, nhưng quần áo đơn giản vẫn thích hợp với nhất. Mũi rất cao, đường cong vô cùng hoàn mỹ, đôi môi trời sinh quyến rũ, vẻ gợi cảm còn giàu mị lực.

      Nhã Bửu ngẫm nghĩ mình rất may mắn, người đàn ông này đã từng thuộc về nhưng lại vô cớ làm mất, đây mới là bất hạnh lớn nhất.

      “Em uống gì?” Bùi Giai hỏi.

      “Nước lọc được rồi.” Nhã Bửu trả lời, chẳng biết bọn họ đã khách sáo từ khi nào.

      Nhã Bửu đem vé để bàn, đứng lên: “Muộn rồi, ngày mai bắt đầu công diễn, em phải trở về chuẩn bị.”

      Bùi Giai gật gật đầu, đến quầy bar rót ly Whisky.

      Nhã Bửu bước chậm chạp, người phía sau vẫn tỏ vẻ gì, lúc tay va chạm vào nắm cửa, Bùi Giai cũng lên tiếng. Nhã Bửu cắn chặt răng, hơi mở cửa, xoay người từ bên ngoài muốn thay Bùi Giai đóng cửa, nghe thấy giọng : “Đường Nhã Bửu, đây là thái độ của em?”

      Nhã Bửu mở toang cánh cửa, nhìn sắc mặt trầm của Bùi Giai, cũng bất chấp, nhanh qua ôm chặt eo : “Đừng giận em nữa được , là em tốt, em sai rồi.”

      Bùi Giai hừ lạnh: “Em cũng chỉ nhận sai, nhưng chưa bao giờ sửa.” đưa tay sờ lưng .

      Nhã Bửu duy trì trạng thái, đem thắt lưng Bùi Giai ôm chặt hơn, mặt cũng ngừng cọ.

      “Nhã Bửu, cho em cơ hội cuối cùng.” Bùi Giai nắm hai vai Nhã Bửu, đẩy ra, buộc phải đối diện mình.

      Lúc này Bùi Giai cái gì, Nhã Bửu đều chỉ có thể gật đầu, còn có thể cho cơ hội là tốt rồi, Nhã Bửu cong miệng : “Em nhất định quý trọng.”

      Bùi Giai “Hừ” tiếng: “Em lại lừa gạt .”

      “Lần này là .” Nhã Bửu ôm chặt Bùi Giai.

      Bùi Giai tránh sang một bên, nhìn mặt Nhã Bửu nghiêm túc : “Lần này thật sự là lần cuối cùng.”

      Nhã Bửu gật gật đầu, xấu hổ nói: “Em phải về rồi.”

      tiễn.” Bùi Giai cười lạnh.

      Nhã Bửu buồn bã giương mắt nhìn Bùi Giai, đưa tay kéo vạt áo , lấy lòng cười : “Nếu hôm nay em muốn quay về thì sao?”

      “Tùy em.” Bùi Giai xong liền vào phòng.

      Nhã Bửu bước theo sau lưng Bùi Giai, từ trong tủ quần áo cầm áo sơ mi của vào phòng tắm, lúc ra thấy Bùi Giai tựa người giường đánh văn kiện, cũng để ý đến .

      Nhã Bửu ngoan ngoãn vạch chăn nằm xuống, cũng dám quấy rầy Bùi Giai, chỉ nghiêng người ngủ, chớp mắt nhìn .

      “Đừng tưởng rằng như vậy mềm lòng.” Bùi Giai nhìn Nhã Bửu liếc mắt, buông laptop.

      Nhã Bửu dạng chân ngồi lưng Bùi Giai, ôm cổ : “Lần này em nhất định nói.”

      “Khi nào?” Bùi Giai hỏi, tay đặt ở hai bên cũng ôm Nhã Bửu.

      nhìn liếc mắt, châm chước dè dặt: “Chờ ba ngày sau buổi công diễn được ?”

      Bùi Giai im lặng.

      Trong lòng Nhã Bửu nặng trĩu, miệng muốn sửa lại ngày mai sẽ nói chuyện với Mỹ Bảo.

      “Được.” Bùi Giai có chút kiêu ngạo nâng cằm.

      Nhưng lúc tự thể nghiệm trừng phạt , chút kiêu ngạo cũng có, quả thực chỉ là nhiệt tình lại dã man, dã man lại nhiệt tình. Móng tay Nhã Bửu dọc theo sống lưng Bùi Giai cắm xuống, chỉ có thể liều mạng chuyển động theo động tác của . Cũng may biết ngày mai còn buổi công diễn, ân ái đến mười hai giờ đêm liền chấm dứt.

      Sáng sớm Nhã Bửu tỉnh dậy, chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau: “Xong đời, hôm nay là buổi công diễn đầu tiên, đều tại cả.” Nhã Bửu xoa bóp thắt lưng oán giận .

      Đại khái đêm qua đều đem tức giận của mấy ngày trước phát tiết lên người , sáng sớm hiếm khi dịu dàng: “ giúp em xoa bóp.”

      Nhã Bửu lại nhanh chóng đem thắt lưng đưa qua, Bùi Giai dùng lực đạo vừa phải khiến Nhã Bửu vô cùng thoải mái, rên nhỏ hai tiếng, có phản ứng, tiếng “Ưm, ưm…” lại ngày càng to.

      Bùi Giai đường xoa đến ngực Nhã Bửu: “Đường Nhã Bửu, tha cho em vì nghĩ đến ngày hôm nay em có buổi công diễn, đừng đùa với để liên lụy bản thân.”

      Nhã Bửu xoay người ngồi dậy, dạng chân đè lên người Bùi Giai, tiếp tục tìm đường chết: “Được, tối nay em lại đến tìm .” xong còn liếm một mạch xuống hầu kết của , sau đó đẩy ra, bình thản ung dung vào phòng tắm.

      Bùi Giai hừ lạnh tiếng, cũng theo vào, vặn vòi sen, ́ gắng tắm nước lạnh.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52

      Buổi tối, cả rạp chỉ có các nhà đầu tư và chuyên gia tư vấn ngồi xem, “Trường hận ca” là vở múa ba lê lớn nhất trong hai năm gần đây, tuyên truyền quảng cáo đúng chỗ. Cho dù là việc bố trí vũ đài hay về phần trang phục, trình độ hoa lệ đều đạt đẳng cấp thế giới. Có thể , nhà đầu tư rất chịu khó bỏ tiền, đương nhiên ít nhiều đều nhờ đến Bùi tiên sinh.

      Tuy rằng Nhã Bửu rất khẩn trương nhưng phong độ lúc này của khá tốt, để làm hài lòng Bùi Giai, hy vọng có thể tự hào, cố gắng hết mình.

      chung, sau khi vở kịch kết thúc, Mã Như Ngọc và các chuyên gia tư vấn ở Đan Mạch đều lại chúc mừng, tất cả chỉ còn chờ xem thái độ của nhà phê bình và khán giả.

      Tối đó Nhã Bửu kích động ngủ được, cũng tới khách sạn của Bùi Giai, bà Đường mệnh lệnh cưỡng chế con về nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần chiến đấu cho ngày mai.

      Nhã Bửu cùng Bùi Giai nấu cháo điện thoại: “Em rất khẩn trương, lỡ như ngày mai bọn họ tốt thì sao?”

      “Bọn họ mù rồi.” Bùi Giai an ủi: “Em múa rất đẹp, bất luận là thời kỳ thiếu nữ Dương Ngọc Hoàn hay là vị Quý phi kiêu ngạo, em biểu diễn rất tốt.”

      Đặc biệt là trường đoạn sinh ly tử biệt, Nhã Bửu nắm bắt cảm xúc khá tốt, mâu thuẫn về oán hận và tình vô cùng đối lập.

      nghe Bùi Giai nói vậy, cũng có chút yên tâm.

      “Nhìn cách em múa có thể lý giải vì sao Huyền Tông tình nguyện mạo hiểm vẫn muốn nạp Dương Ngọc Hoàn vào cung rồi.” Bùi Giai khen ngợi.

      “Bùi Giai, cám ơn .” Nhã Bửu ôm ngực, thấp giọng.

      “Được rồi, mau ngủ .” Bùi Giai .

      “Ngủ được, hát ru em .” Nhã Bửu được tấc lại muốn tiến thước.

      “Đường Nhã Bửu.” Bùi Giai lớn tiếng gọi thẳng tên .

      “Thật mà, ngủ được, nếu ngày mai mắt em thâm quầng thì sao?” Nhã Bửu chu miệng .

      Bùi Giai cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của , hy vọng bắt nạt được . Cuối cùng, Bùi tiên sinh vẫn lay chuyển được Đường tiểu thư, đè thấp cổ họng hát một khúc ru: “Tiểu bảo bối mau mau ngủ, trong mộng theo, cùng em cười cùng em khóc, tất cả .” Giọng ca mạnh mẽ trầm ấm, như viên thuốc an thần đẩy người ta vào giấc ngủ say.

      Ngày hôm sau, các tờ báo đều đồng loạt đưa tin về “Trường hận ca”, các nhà phê bình luôn tặc lưỡi khen ngợi.

      Nhã Bửu cảm thấy cuộc sống của bây giờ quá hạnh phúc, tâm trạng đối diện phải thẳng thắn với Mỹ Bảo còn là rào cản nữa, trong lòng tràn đầy dũng khí.

      Buổi chiều, Bùi Giai chở Nhã Bửu từ đoàn múa về đến nhà: “Chú và dì hôm nay có ở nhà ?”

      Nhã Bửu gật đầu: “Có ạ, nhưng em muốn nói chuyện với Mỹ Bảo trước, cảm thấy được ?”

      Bùi Giai quay đầu nhìn Nhã Bửu: “Được.” Nhã Bửu sở dĩ chịu công khai quan hệ chính là kiêng dè Mỹ Bảo.

      Khi xe dừng ở cổng lớn, Nhã Bửu ngăn chặn động tác xuống xe của Bùi Giai: “ ở trong xe chờ em được , mấy ngày nay Mỹ Bảo biết bận cái gì, em cũng chưa gặp được chị ấy. Buổi chiều em gọi điện thoại cho chị ấy, chị ấy đồng ý ở nhà chờ em, em nói chuyện với chị ấy trước rồi chúng vào nhà sau nhé?”

      Nhã Bửu ngại ngùng nhìn Bùi Giai, có tiếng thở dài.

      “Đường Nhã Bửu, em ỷ em.” Bùi Giai nhéo mặt .

      “Bùi Giai, là người tốt nhất.” Nhã Bửu hôn nhẹ lên gò má Bùi Giai, cởi dây an toàn xuống xe.

      “Dì Vương, Mỹ Bảo trở về chưa, cha mẹ con đâu rồi?” Nhã Bửu vào cửa nhìn thấy ai.

      “Mỹ Bảo ở lầu, tiên sinh và phu nhân ở nhà sau.” Dì Vương .

      Nhã Bửu chạy nhanh lên lầu, gõ cửa phòng Mỹ Bảo.

      Sau khi mở cửa, nhìn thấy đôi mắt Mỹ Bảo sưng húp, tình huống này lại ngăn chận mở miệng.

      “Chị, sao vậy?” Nhã Bửu đưa tay hỏi.

      “Chị và Arthur ký tên ly hôn rồi.” Mỹ Bảo cười so với khóc còn khó coi hơn: “Thủ tục cũng khá đơn giản.”

      “Đột nhiên như vậy?” Nhã Bửu giật mình nhưng lại ngoài ý muốn, dù sao Mỹ Bảo và Arthur giằng co rất lâu: “ thể vãn hồi rồi sao?”

      Mỹ Bảo tự giễu cười: “Vãn hồi thế nào? Trong lòng chị vẫn thủy chung với Bùi Giai. . . . . .”

      Câu kế tiếp Nhã Bửu nghe , đầu như muốn nổ tung, rất lâu sau mới lẩm bẩm: “ phải chị còn thích ấy nữa sao?”

      “Chị đã từng nghĩ vậy.” Mỹ Bảo nắm tay : “Nhã Bửu, em nói xem có phải chị rất ngu xuẩn hay , chuyện cho tới bây giờ còn nhớ thương ấy, biết kiếp trước chị thiếu nợ ấy cái gì?”

      Mỹ Bảo khóc hu hu: “ ngờ chị là người như vậy, đơn phương rút ra được, rất vô dụng.” Mỹ Bảo bắt đầu cào tóc.

      Nhã Bửu cũng chỉ bật khóc, vì Mỹ Bảo khóc, cũng vì bản thân mà khóc, biết phải làm cái gì, đã đồng ý với Bùi Giai, chuyện này chắc thể giữ lời hứa rồi.

      “Đừng khóc, đừng khóc, Mỹ Bảo, chị khóc khiến em đau lòng.” Nhã Bửu với chính mình, hai chị em ôm nhau khóc hồi.

      Mãi đến khi Bùi Giai điện thoại tới, mới hồi phục tinh thần.

      Nhã Bửu biết bản thân vào xe Bùi Giai thế nào.

      Bùi Giai nhìn thấy vẻ mặt Nhã Bửu, trong lòng liền hiểu : “Vẫn mở miệng được, phải ?”

      “Bùi Giai, em xin lỗi, Mỹ Bảo vừa mới ly hôn với Arthur, em mở miệng được.” Nhã Bửu nhịn được rơi lệ.

      “Đường Mỹ Bảo ly hôn, chuyện đó liên quan gì tới ?” Bùi Giai trước giờ đều tự mình kìm chế, nhịn được chửi thề: “Mẹ kiếp, chẳng lẽ chỉ cần chị em ngày kết hôn, em luôn luôn giấu diếm quan hệ của chúng ta?”

      Nhã Bửu nhìn Bùi Giai, chỉ có thể rơi lệ nên lời, cho Bùi Giai biết, trong lòng Mỹ Bảo vẫn thích , muốn Bùi Giai bởi vì chuyện này mà xem thường Mỹ Bảo, oán hận Mỹ Bảo.

      “Đường Nhã Bửu, em chưa từng nghiêm túc với mối quan hệ này.” Bùi Giai thấp giọng, tràn ngập cay đắng: “ rất mệt, muốn nghe em tiếp tục giải thích.”

      “Bùi Giai.” Nhã Bửu cầm tay Bùi Giai đặt tay lái, muốn giữ lại, có vô số lời muốn , tất cả lời nói chỉ hóa thành câu: “Em muốn, muốn chia tay. . . . . .”

      “Ngay bây giờ em vào cho bọn họ biết, quan hệ của chúng ta.” Bùi Giai kiên nhẫn nhìn vào ánh mắt ướt đẫm của Nhã Bửu.

      “Đừng ép em được , em xin đừng ép em.” Nhã Bửu khóc nức nở.

      khi hai bên đều cảm thấy mệt mỏi, cũng nhất thiết phải tiếp tục.” Bùi Giai đem bàn tay Nhã Bửu mở ra.

      “Xuống xe!”

      Nhã Bửu nhìn chằm chằm Bùi Giai.

      “Bảo em xuống xe!” Giọng lạnh băng và phẫn nộ.

      “Bùi Giai, em. . . . . .” Nhã Bửu bị dọa phát run.

      “Đường Nhã Bửu, cho dù sau này Mỹ Bảo có suy nghĩ thông suốt, em dám nói chuyện này, cũng đừng quay về tìm .” Bùi Giai thay mở cửa xe.

      Nhã Bửu vẫn như cũ bất động.

      “Đừng để phải kéo em xuống, rất khó coi.” Giọng nói và thái độ của vô cùng nghiêm túc.

      Nhã Bửu xuống xe.

      Sau khi Bùi Giai khởi động xe, cước đạp mạnh chân ga, xe phóng xa.

      Nhã Bửu vẫn đứng tại chỗ, cứ như vậy nhìn Bùi Giai lái , ở cửa sổ lầu hai cũng có người nhìn về phía này, tay cầm ly rượu, hớp ngụm rượu, cũng biết rượu có vị gì.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 53

      “Sao em gầy thế này?” Mỹ Bảo đón Nhã Bửu ở sân bay, kinh ngạc hỏi.

      Nhã Bửu nhún vai: “Đoàn múa cầu giảm cân.”

      Mỹ Bảo gì nữa, lái xe ra khỏi sân bay mới : “Hai năm nay mẹ đều trông ngóng em, lần này nếu em trở về, mẹ tự mình bắt người.”

      Nhã Bửu chuyện, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đã qua hai năm rồi sao, cảnh vật dường như đổi.

      “Em còn ̣nh ở nước ngoài bao lâu, chẳng lẽ nhớ đến chị?” Mỹ Bảo nghiêng đầu hỏi.

      “Ở nước ngoài mới có thể phát triển nghiệp, vài năm nay đại khái em muốn trở về.” Nhã Bửu nhàn nhạt : “Đoàn múa sắp có vở kịch mới, qua năm mới em sẽ trở về.” Sau khi chia tay Bùi Giai, lần đầu tiên Nhã Bửu trở về nước, bà Đường dùng kế sinh bệnh mới thỏa hiệp được .

      “Tự em nói chuyện với mẹ .” Mỹ Bảo tức giận.

      Nhã Bửu cũng mở miệng, thành phố H là nơi khiến đau lòng, nếu tránh xa chỉ sợ đã sớm suy sụp. Lúc trước “Trường hận ca” mang đến cho nhiều tiếng tăm, đoàn múa ở Đan Mạch đưa ra lời mời, cũng thương lượng cùng gia đình, trực tiếp bay đến Đan Mạch.

      Bà Đường khuyên giải thế nào cũng từ bỏ được quyết định của .

      “Thứ ba này, em họ của con và Lugo kết hôn, con sắp xếp thời gian tham dự ?” Bà Đường .

      Nhã Bửu gật đầu, nhớ tới Lugo từng theo đuổi Mỹ Bảo và mình, cuối cùng lại cưới em họ, ta và nhà họ Đường có duyên.

      Nhã Bửu trở về được hai ngày, ra ngoài, TV, báo chí cũng xem, ngay cả di động cũng chơi, nhàm chán vào phòng luyện tập gân cốt.

      Bà Đường thúc giục dì Lưu hầm canh bổ, hận thể lập tức vỗ béo con .

      Mỹ Bảo gõ cửa phòng, : “Ra ngoài dạo với chị, ở nhà tối ngày sợ mốc meo sao? Y San hẹn chị ăn cơm, em cũng cùng .”

      Nhã Bửu dạng chân mặt đất, nghe vậy ngẩng đầu nhìn: “Chị và chị ấy thân nhau khi nào, còn cùng nhau ăn cơm?”

      “Đều là phụ nữ ly hôn, đồng bệnh tương liên.” Mỹ Bảo cười .

      “Em muốn , chị .”

      Mỹ Bảo qua lôi Nhã Bửu đứng lên: “Nhanh thay quần áo, bằng chị cứ như vậy kéo em ra ngoài.”

      Nhã Bửu than thở: “Chị biết lý lẽ hả?”

      phân biệt phải trái, thế nào?” Mỹ Bảo trả lời.

      Nhã Bửu cho tới bây giờ vẫn lay chuyển được Mỹ Bảo, chỉ có thể bị chị vừa lôi vừa kéo tới nhà hàng.

      Lúc bồi bàn dẫn và Mỹ Bảo tới chỗ ngồi, Trình Y San chờ sẵn ở đó, bên cạnh còn có một người.

      “Hi, Mỹ Bảo.” Trì Nhã Trác đứng dậy nhiệt tình chào hỏi, nhìn thấy Nhã Bửu, mắt ta lại sáng lên: “ chính là Nhã Bửu?”

      Nhã Bửu mỉm cười gật đầu.

      “Tôi rất thích xem múa, còn đặt vé riêng bay qua Đan Mạch để xem biểu diễn.” Trì Nhã Trác .

      “Cám ơn.” Nhã Bửu .

      “Đây là Trì Nhã Trác, là người thiết kế nội thất cho nhà chị.” Trình Y San giải thích: “Rất có gu thẩm mỹ, là ́ vấn nghệ thuật đứng đầu trong nước.”

      “Chị Y San, chị khoa trương quá rồi.” Trì Nhã Trác khiêm tốn .

      “Chị làm sao khoa trương, bằng Bùi đại thiếu gia làm sao có thể quỳ gối ở dưới chân em?” Trình Y San cười .

      Sắc mặt Nhã Bửu trở nên trắng bệch, may mắn là làn da vốn trắng cho nên nhìn ra biểu cảm thất thố của . biết Bùi Giai có bạn mới, chỉ ngờ lại gặp bạn của ở đây.

      Khi Trình Y San nhắc tới Bùi Giai, mặt Trì Nhã Trác ửng hồng: “ quấy rầy mọi người nữa, em trước.”

      “Cùng nhau ăn cơm .” Mỹ Bảo .

      được ạ. Vừa rồi cùng khách nói chuyện, may mắn gặp được chị Y San, cho nên thuận tiện tán gẫu. Mọi người cứ ăn ạ, Bùi Giai ở dưới lầu chờ em.” Trì Nhã Trác quơ quơ di động.

      “Bùi Giai đúng là người bạn trai tốt.” Trình Y San cười .

      Mỹ Bảo khẽ cong khóe miệng, Nhã Bửu ngược lại cười nổi, bữa cơm tâm trạng.

      Trì Nhã Trác xuống lầu tìm được xe của Bùi Giai, ngồi vào xe hôn lên mặt : “Chúng ta đâu ăn cơm?”

      “Sao lâu vậy?” Bùi Giai điều chỉnh dáng ngồi, đồng thời giữ khoảng cách với ta.

      Trì Nhã Trác cũng kinh ngạc, Bùi Giai vốn là người thích người khác đụng chạm vào mình, cho dù là với , cũng luôn luôn có thói quen bảo trì 20cm.

      “Vừa rồi em gặp được chị Y San cho nên hàn huyên chút. À đúng rồi, có biết hôm nay em còn gặp được ai ?” Trì Nhã Trác cười , ánh mắt ta cong lên, đẹp vô cùng.

      Bùi Giai chuyện, chỉ sai tài xế lái xe.

      “Gặp được Đường Mỹ Bảo, đúng rồi, còn có em gái của chị ấy nữa, Nhã Bửu. Em rất thích vũ đạo của ấy, ngờ nhìn gần ấy rất đẹp, khó trách Diệp Thịnh luôn luôn khen ngợi cả hai chị em.”

      Bùi Giai chuyện nhưng thần sắc có chút lãnh đạm. Trì Nhã Trác cho rằng thích nghe chuyện phiếm, nhanh chóng đổi lại đề tài: “Đúng rồi, hôm nay em nhìn thấy bình phong rất đẹp, đặt ở biệt thự núi rất lý tưởng, nhìn thấy nhất định thích.”

      “Nhã Trác, nội thất của tòa biệt thự kia em cần phải phụ trách, thích công tư nhập làm .” Bùi Giai .

      Trì Nhã Trác quen được Bùi Giai bởi vì giúp trang trí tòa biệt thự, cũng là người chủ động theo đuổi Bùi Giai, quan hệ giữa và Bùi Giai chỉ dừng ở công việc hợp tác

      “Em chỉ cảm thấy bình phong kia thích hợp.” Trì Nhã Trác chu miệng nũng nịu.

      Tòa biệt thự ở núi nếu có người con nào nhìn thấy chắc chắn cũng luôn chủ nhân, lần đầu tiên Trì Nhã Trác nhìn thấy, giấc mộng trở thành nữ chủ nhân của tòa biệt thự này vô cùng to lớn.

      Mặt trước của biệt thự hướng về phía biển, sáng sớm còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc. Phía bên kia là vườn hồng rộng lớn, nghe Bùi Giai kêu người trồng hoa hồng xung quanh, gần đó còn có hồ bơi, Trì Nhã Trác biết Bùi Giai là người hào phóng, chỉ ngờ còn rất lãng mạn.

      Bùi Giai chuyện, rất kiệm lời, Trì Nhã Trác quen rồi.

      “Sau khi biệt thự hoàn tất, có muốn mở tiệc ăn mừng ?” Trì Nhã Trác lại hỏi, ta luôn cố gắng tìm kiếm đề tài để .

      “Hôm nay còn có việc, đưa em về trước, ngày khác lại ăn.” Bùi Giai nhíu mày.

      Trì Nhã Trác có chút thất vọng, ngày mai là thời khắc giao thừa, tuần này là lần đầu tiên bọn họ ăn cơm, nghĩ tới Bùi Giai lại bận việc. Từ trước đến nay Trì Nhã Trác luôn là người hiểu biết, bằng làm sao có thể ở cạnh Bùi Giai: “Được, vậy chú ý giữ gìn sức khỏe.”

      Bùi Giai gật đầu.

      Mười hai giờ khuya, pháo hoa nổ tung bầu trời thành phố, Nhã Bửu tựa người vào cửa sổ, thưởng thức pháo hoa sau cơn tịch mịch.

      “Còn chưa ngủ sao, sáng sớm mai có muốn dâng hương cùng mẹ ?” Mỹ Bảo đưa ly rượu qua cho Nhã Bửu.

      ạ.” Nhã Bửu nhận lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn hơi.

      Ánh mắt Mỹ Bảo mờ mịt: “Nhã Bửu, em tập cách uống rượu như vậy từ khi nào?”

      Nhã Bửu bị hỏi thì ngẩn người, tựa đầu cửa: “ biết, học hỏi thôi.”

      Mỹ Bảo thở dài tiếng: “Chị và Arthur có thể tái hôn.”

      Nhã Bửu tin quay đầu nhìn: “Sao lại như thế?”

      Mỹ Bảo cười cười: “Bây giờ vẫn chưa xác định, chị muốn trở về bên cạnh Arthur.”

      phải chị . . . . . .” Nhã Bửu chưa xong, Mỹ Bảo lại rất ràng.

      Mỹ Bảo cầm ly rượu ngắm nhìn pháo hoa: “Chị luôn luôn tự cao cho rằng mình đã trưởng thành, nghĩ tới mình vẫn còn trẻ con. Trái tim chị có sở thích đuổi bắt, nếu Bùi Giai lúc đó lạnh lùng, có lẽ chị sớm chán ghét, ai mà có thể mỗi ngày giữ bình tĩnh đối với gã hoàng đế?”

      ta nhìn về phía Nhã Bửu, tiếp tục : “Chị vẫn cho rằng chị Bùi Giai, nguyên nhân là do chấp niệm chiếm được.”

      “Arthur sao?” Nhã Bửu hỏi.

      “Arthur? Lần trước gặp lại, ấy thèm để ý đến chị, bên cạnh còn có một người phụ nữ khác, chị làm sao giận dỗi?” Mỹ Bảo tự giễu cười : “Lúc trước chị thích Arthur, nhưng bây giờ nhìn thấy ấy, chị lại thể quan tâm. Chị cũng biết đây có phải là tình hay , nhưng chị muốn thử lần.”

      Nhã Bửu trầm tư suy nghĩ.

      “Ai ai cũng từng phạm phải sai lầm, cuộc sống như thế mới chân lý, phải sao?” Mỹ Bảo nâng ly rượu lên.

      Nhã Bửu dám đánh giá Mỹ Bảo, nhưng rất bội phục tính cách chị mình.

      “Em trở về luôn có được , chị lo lắng.” Mỹ Bảo .

      Nhã Bửu cúi đầu, ngón tay sờ sờ ly rượu: “Em về, nhưng phải bây giờ. Công việc của em ở nước ngoài phát triển rất tốt.”

      Mỹ Bảo thở dài, cũng nữa.

      Ngày hôm sau bà Đường từ trong chùa trở về, Nhã Bửu và Mỹ Bảo vừa mới rời giường, đêm giao thừa hai chị em ngủ cùng nhau.

      “Hôm nay nhìn mẹ rất vui?” Dựa theo lệ thường, bình thường bà Đường từ chùa trở về, tâm tình tốt, cơ bản bà đều tranh thắng thua với mẹ của Bùi Giai. Cũng phải thế lực của nhà họ Đường đủ mạnh, mà là các vị sư già trong chùa đều nể mặt Bùi phu nhân.

      “Còn phải hỏi sao, chắc chắn là mẹ dành được nén nhang đầu tiên rồi.” Mỹ Bảo cười .

      Bà Đường chỉ cười , nhưng đắc ý biểu lộ mặt.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 54

      Đám cưới của Lugo được tổ chức đảo Bali. Trời xanh, mây trắng biển trong, khăn voan bay phất phơ, đây là chiếc áo cưới được làm bởi nhà thiết kế Nhã Bửu thích nhất. Hạt châu làm bằng thủ công, nửa năm mới hoàn thành, giá rất xa xỉ.

      Có thể mặc một chiếc áo cưới như vậy người, dâu thật sự hạnh phúc.

      Tuần trăng mật của Lugo và Tô Ngải cũng tổ chức đảo Bali, quan khách tới dự đều được cung cấp phòng riêng, buổi tối là thời gian để quẩy.

      Bùi Giai cũng xuất hiện, đương nhiên cùng bạn gái, Trì Nhã Trác.

      Trì Nhã Trác rất thích trò chuyện cùng với mọi người, lại còn biết tạo bầu khí vui tươi, ở trong đám người ta như cá gặp nước, tự nhận là chuyên về nghệ thuật, bọn họ cũng vui vẻ lắng nghe.

      Nhã Bửu ngồi ở một bên quầy bar, xuyên qua ly rượu nhìn về phía bên kia, mặc kệ có bao nhiêu người, Bùi Giai vẫn nổi bật nhất. Cho dù có đứng đơn độc mọi người cũng thể nào rời mắt khỏi .

      Rất nhiều người tìm bắt chuyện, Nhã Bửu ngẫu nhiên nghe được vài lời bàn tán về , có gì hơn là về mặt tài chính, Bùi Giai là người kiếm tiền rất giỏi.

      Về phần Trì Nhã Trác, Nhã Bửu nghĩ, ở trong mắt Bùi Giai ta mới là phụ nữ trưởng thành, hai người giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ, thể , lấy tố chất của Trì Nhã Trác, hẳn là có thể thích hợp với Bùi Giai.

      Nhìn thấy thái độ của bọn họ, hận thể tát xoá sạch nụ cười duyên dáng mặt Trì Nhã Trác. Kỳ thực Trì Nhã Trác nói bất cứ thứ gì cũng chỉ khiến trong lòng thêm khó chịu.

      Diệp Thịnh nhìn thấy Nhã Bửu xuất , lại còn mang theo gương mặt ưu sầu, dễ dàng kích thích tiếng lòng ta. ta đã từng ấn tượng về , nhưng chỉ giới hạn ở bề mặt, thuộc loại đứng xa xa nhìn thỏa mãn hơn. Nhưng tiếng lòng vừa động, liền thể khắc chế muốn thân cận rồi.

      Hôm nay Nhã Bửu mặc chiếc váy màu trắng, tóc xoã tung ở phía sau lưng, tóc còn gắn thêm một bông hồng nhỏ, rất độc đáo. ngồi lặng lẽ, tựa như bình sứ khiến cho người ta mê mệt.

      “Alleria, sao lại ngồi ở đây một mình, nhảy sao?” Diệp Thịnh cầm ly rượu qua.

      Nhã Bửu nghiêng người, ghế quầy bar theo động tác của dịch chuyển về phía Diệp Thịnh, đôi chân thon dài cùng với tư thế mạnh mẽ vô tình lọt vào ánh mắt ta, nhịn được ta ngửa đầu uống cạn một hơi.

      “Em muốn yên tĩnh.” Nhã Bửu , có nghĩa là thích chào đón ta.

      Diệp Thịnh dường như hiểu, ngồi xuống bên cạnh Nhã Bửu, cách hồi lâu ta mới quay đầu : “Gọi em là Nhã Bửu, có được hay ?”

      Nhã Bửu nghiêng đầu nhìn Diệp Thịnh, hiểu rõ lắm.

      muốn theo đuổi em.” Diệp Thịnh nghiêm túc nói.

      Nhã Bửu có chút men say, đầu óc chậm nửa nhịp, hồi lâu mới hiểu: “Mấy hôm nữa em trở về Đan Mạch rồi.”

      sẽ theo em.” Diệp Thịnh .

      “Đừng đùa, Diệp Thịnh, trước mắt em muốn nghĩ tới chuyện tình cảm.” Nhã Bửu cự tuyệt.

      Diệp Thịnh có thể đến địa vị ngày hôm nay, cũng là tinh trong tinh , phải loại người dễ dàng thoái lui: “Em thử làm sao biết?”

      Gió thổi qua làm bay mái tóc mai của , đem phân nửa mùi thơm đặc trưng của cơ thể thổi đến chóp mũi ta, cổ họng ta di chuyển, tựa như chàng trai mười tám tuổi lần đầu tiên biết , tim đập loạn xạ, nhịn được nghiêng người qua.

      Nhã Bửu nghĩ Diệp Thịnh lại dám lớn mật, muốn thoát ra, hoặc là tát ta một cái, nhưng làm. Đêm nay, Bùi Giai và Trì Nhã Trác dựa vào cái gì có quyền vui vẻ?

      Huống chi Diệp Thịnh còn là bạn thân của Bùi Giai. Hạt giống ác ma và mầm móng điên cuồng trong lòng Nhã Bửu trỗi dậy, dần dà càng lớn, mãi cho đến khi Diệp Thịnh hôn lên môi .

      Nước mắt suýt nữa chảy ra, điên rồi, tự mình biến mình thành một người quẩn trí, bất quá thất tình thôi mà, thất tình thì phải cam chịu hay sao, còn muốn thông qua Diệp Thịnh để thu hút sự chú ý của Bùi Giai.

      Nhã Bửu nhanh chóng quay đầu uống cạn ly rượu, lạnh lùng nhìn Diệp Thịnh nói: “Thử? Em đối với có cảm giác, hết hy vọng rồi.”

      Từ trước tới giờ luôn để lại ấn tượng tốt, tuy rằng vẻ mặt lạnh lùng nhưng rất hiếm khi lạnh như bây giờ. Đáng tiếc gương mặt lạnh băng này ngược lại càng kích thích Diệp Thịnh, trắng ra, ta hứng thú, đây lại là bệnh chung của đại đa số đàn ông.

      Đầu Nhã Bửu có chút đau, sau khi cự tuyệt Diệp Thịnh liền trực tiếp trở về phòng, đến nửa đêm lại bị Mỹ Bảo gọi: “Dậy , bọn họ mở tiệc tùng ở du thuyền.”

      , em muốn ngủ thôi.” Tâm trạng của được tốt như Mỹ Bảo.

      Mỹ Bảo từ trước đên giờ đều thích bị cự tuyệt, đem Nhã Bửu từ giường kéo lên, mặc đồ cho , còn lưu loát trang điểm, sau đó nâng mặt lên, hôn cái: “Bảo bối, em rất đẹp, ai có thể vượt mặt được em.”

      “Chị, em muốn .” Nhã Bửu muốn, muốn gặp mặt Bùi Giai và Diệp Thịnh một chút xíu nào.

      “Tô Ngải và em trước giờ quan hệ rất tốt, chẳng lẽ em nể mặt? Vừa rồi party , ngay cả chào hỏi cũng .” Mỹ Bảo chỉ chỉ vào trán Nhã Bửu.

      Nhã Bửu lúc này vỗ vỗ trán: “Vừa rồi uống hơi nhiều, thôi.”

      Lúc leo lên thuyền, chú rể và một đám đông đứng ở trước buồng dâu, bọn họ quẩy rất nhiệt tình.

      “Nhìn bọn họ kìa, chị lại muốn kết hôn rồi.” Mỹ Bảo cười , ngẩng đầu đối diện Trì Nhã Trác: “Có phải em và Bùi Giai sắp kết hôn ? Lần trước chị còn nhìn thấy em thử áo cưới.”

      vậy chăng? Chúc mừng, chúc mừng.” Lang Kỳ Phương từ trước đến nay đều luôn phối hợp.

      Trì Nhã Trác nghe xong tim đập thình thịch, có chút yên nhìn Bùi Giai cái, nếu như bị ngộ nhận, ta có thể xấu hổ, Trì Nhã Trác nhanh chóng lắc đầu giải thích: “ có, lần trước là chị của em kết hôn, em làm phù dâu, lúc đó em nhất thời hứng chí, chỉ muốn thử áo cưới thôi ạ.”

      “Vậy à.” Mỹ Bảo chuyện nữa, nhưng chỉ mới hai ba câu khiến trái tim Trì Nhã Trác mềm yếu, nếu người đàn ông tính chuyện cưới hỏi với bạn gái mình, thái độ của người bị hỏi sẽ cảm thấy khó chịu.

      “Mặc dù A Giai quen nhiều phụ nữ, nhưng nó vẫn xem Nhã Trác là tri kỷ, mỗi ngày em đều làm bữa sáng đem tới cho nó, mọi người trong Hoàn Cầu đều xem em là bà chủ tương lai rồi.” Kỳ Niệm mở miệng , ta là chị họ của Bùi Giai, những lời này từ trong miệng ta ra, hàm xúc cũng rất rõ ràng.

      “Chị Kỳ Niệm.” Trì Nhã Trác nũng nịu giận dỗi, sắc mặt đỏ bừng.

      Bùi Giai chuyện, dường như cũng phản bác.

      “Một người ăn chơi trác táng như Lugo còn phải hồi tâm chuyển ý, hai vị này lẽ nào lấy được vợ.” Trình Y San cười , thậm chí còn liếc sang Diệp Thịnh và Bùi Giai.

      Diệp Thịnh cười : “Đừng tính em vào, chỉ cần đối phương gật đầu cái, ngày mai tiến đến giáo đường.” xong, Diệp Thịnh còn thâm ý nhìn sang Nhã Bửu.

      Cái nhìn này ở đây ai cũng thấy ràng, tập thể phát ra thanh “E hèm”.

      Nhã Bửu vừa tức vừa giận nhưng vẫn biểu lộ cảm xúc. Bùi Giai cũng nhìn về phía Nhã Bửu, bất quá chỉ nhàn nhạt liếc mắt, dường như chuyện này đối với hề có ý nghĩa.

      Trong lòng Nhã Bửu chột dạ, dạ dày lại rất đau.

      Có người liền đổi đề tài, Nhã Bửu thở dốc hơi. Những người thuyền đều tràn đầy năng lượng, bọn họ còn muốn chơi đến tận bình minh, Nhã Bửu nói nhỏ với Mỹ Bảo tiếng, lên tầng cùng của du thuyền, tận hưởng gió biển.

      Buổi tối gió thổi rất mạnh, vừa khéo có thể phân tán sự đau đớn của dạ dày.

      Tối nay trời đẹp, trời đầy những vì sao, Nhã Bửu lẳng lặng đứng nhìn, cúi đầu thấy người cũng đứng khoang thuyền, bóng dáng cao ngạo, ngón tay kẹp điếu thuốc, tư thế rất quen thuộc.

      Lúc Nhã Bửu nhìn Bùi Giai, Bùi Giai cũng vừa vặn quay đầu, bọn họ nhìn nhau chưa đến một giây, tầm mắt liền di chuyển, thái độ này chứng tỏ quan tâm.

      Nhã Bửu sững sờ tại chỗ. Câu nói tái hôn của Mỹ Bảo hiện lên trong đầu, nhưng trước khi chia tay Bùi Giai đã nói, cho dù Mỹ Bảo có đổi ý cũng đừng bao giờ quay lại tìm … Nhã Bửu biết rằng bọn họ chẳng còn cơ hội, khi lựa chọn Mỹ Bảo chính là lúc đã đánh mất rồi. sống trong tuyệt vọng hai năm, tự cho rằng mình có thể bình tĩnh đối diện, kết quả chỉ vì một câu nói của Mỹ Bảo, một ánh mắt của Bùi Giai, đã đủ hủy diệt rồi.

      Nghĩ vậy, dạ dày Nhã Bửu lại trở nên quặn đau, rốt cuộc chịu đựng được, nôn ra.

      “Sao vậy?” Giọng của Bùi Giai vang ở sau lưng, mùi hương quen thuộc khiến cho Nhã Bửu cảm thấy bối rối, muốn chật vật ở trước mặt .

      “Nhã Bửu, sao vậy?” Đây là giọng của một người khác, Nhã Bửu chỉ cảm thấy lỗ tai mình đau ĩ, còn phân biệt được ai nữa rồi.

      “Cậu ở đây chăm sóc ấy, tớ tìm Mỹ Bảo.” Đó là giọng nói của Bùi Giai, tại sao, lúc sinh bệnh ở cạnh mà lại tìm Mỹ Bảo?

      Hôm sau Nhã Bửu được đưa tới bệnh viện, xét nghiệm mới biết là viêm dạ dày mãn tính, bác sĩ khuyến cáo là phải điều dưỡng.

      Nhã Bửu trở lại thành phố H, bị bà Đường cưỡng chế ở nhà nghỉ ngơi. Kết quả cầm hộ chiếu vụng trộm bay sang Đan Mạch, bà Đường tức giận ở nhà mắng mỏ, bảo cánh mọc cứng cáp, có bản lĩnh cả đời đừng trở về nhà.

      Đương nhiên thể cả đời trở về, Mỹ Bảo thông báo kết hôn, chú rể vẫn là Arthur, hôn lễ dự định sẽ tổ chức vào tháng sáu.

      Vì muốn tặng cho Mỹ Bảo một món quà cưới độc đáo, bay đến Paris rồi mới bay trở lại thành phố H, từ sân bay trong nước ra, giương mắt nhìn liền thấy Bùi Giai.

      Lúc này kề mặt hôn một người phụ nữ Á Đông.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :