1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khi nào trăng sáng dẫn lối anh về – Úy Không (Hoàn - 62c + 1PN - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Đêm ngủ

      Hướng Vân dẫn hai người đến nhà ăn của chính quyền làng ăn chút cơm trưa đơn giản.

      Giữa phụ nữ với phụ nữ lúc nào cũng dễ có đề tài, đặc biệt là phụ nữ xấp xỉ tuổi nhau. Tạ Vũ rất có hứng thú với bản thân Hướng Vân này, người ấy có quá nhiều mác mà người làm truyền thông thấy hứng thú. Ví dụ như tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, trở về quê hương phát triển, giấc mộng tan biến, sắp trở về thành phố lớn.

      Đây ra cũng là khắc họa của thế hệ thanh niên. Lý tưởng thời trẻ luôn được tô vẽ quá mức, nhưng thực thường khác biệt. Mà con người luôn có bản năng thấy việc lợi hâm hở chạy tới, thấy việc hại tránh xa, giống như nước ấm nấu ếch, phần lớn con ếch chọn bắt tay giảng hòa với cuộc sống liếc cái là nhìn thấy hết này, nhưng cũng có phần trước khi chết dùng chút sức lực cuối cùng giãy nhảy ra khỏi nồi nước ấm đó, tìm kiếm lại lối sống được công nhận hơn trong thế tục.


      Đương nhiên, đây cũng là cách khác để thỏa hiệp với cuộc sống.

      Nhưng ngoài những mác này ra, điều Tạ Vũ thấy hứng thú hơn là tâm tư ràng mà Hướng Vân dành cho Lục Viễn. có hội chứng đạo đức cực đoan, nhưng đối với tốt này, vì người đàn ông, vậy mà có chút cảm giác chột dạ sao được như thế.

      Khi hai người phụ nữ trò chuyện, Lục Viễn gần như xen vào. ở lâu trong thôn có internet, hoàn toàn xa lạ với những đề tài nóng mạng mà hai người .

      Về đến trường tiểu học Hồng Khê là hơn bốn giờ chiều, bọn trẻ tan học. Hiệu trưởng Điền thấy mình Tạ Vũ trở lại chung với Lục Viễn rất bất ngờ. Tạ Vũ nhiều, chỉ muốn chụp ít ảnh thi cuối kì.

      Kí túc xá vẫn là phòng của Trần Tâm Duyệt lần trước. Lục Viễn lấy cho hai tấm chăn mỏng giúp trải lên chiếc giường ván gỗ. Tạ Vũ giày vò ngày, cũng tiến lên giúp, chỉ ngồi bên nhìn làm cách thành thạo.

      Hai người nhất thời đều im lặng.

      Lúc ra cửa, Lục Viễn nhìn cái, hờ hững : “Hôm nay bận cả ngày rồi, ngủ sớm chút .”

      “Ừm, cũng vậy.”

      Có lẽ là mệt nên chưa đến mười giờ, Tạ Vũ vậy mà nằm giường rồi ngủ thiếp .

      Ngủ biết bao lâu, đột nhiên bị tiếng mưa rơi xuống mái hiên đánh thức. Chờ tỉnh táo lại, cảm thấy mặt lành lạnh, vươn tay sờ, mới phát là mái nhà dột.

      vội ngồi dậy cuộn chăn lại. Bật đèn nhìn, quả nhiên là chỗ đầu giường có nước mưa xuống. Mà lúc này ngoài phòng mưa to gió lớn, mái ngói toàn là tiếng bộp bộp.

      Đối với Tạ Vũ sống ở miền nam nhiều năm mà , mưa gió đến bất chợt này ngược lại cũng xa lạ gì. Nhưng giường bị dột, cách nào ngủ tiếp được.

      Móc di động ra xem, mới vừa qua mười hai giờ.

      xoa xoa trán, mở cửa ra, cơn gió mang theo hơi nước thổi vào khiến kìm được hắt hơi cái. Nhưng vì tiếng mưa rơi rất lớn, nên vào buổi tối tiếng hắt hơi này cũng đột ngột lắm.

      Đêm mưa rất tối, dãy núi xung quanh cũng rơi vào trong màn đêm, nhìn ra đường nét. Ngoài phòng của Tạ Vũ còn bất kì ánh sáng nào nữa. dãy kí túc xá im phăng phắc.

      quay đầu nhìn căn phòng tối om bên cạnh, chắc hẳn Lục Viễn ngủ say. Nhưng chỉ chốc lát sau, căn phòng đó đột nhiên sáng đèn, tiếng cọt kẹt, Lục Viễn từ bên trong ra.

      “Sao vậy?” hỏi.

      Tạ Vũ bất đắc dĩ : “Giường bị dột.”

      Lục Viễn tới, đứng ở cánh cửa sau lưng , nhìn vào trong, thấy nước mưa xuống giường, khẽ nhíu mày: “Vậy tại sao gọi tôi?”

      Tạ Vũ ngược lại tỏ vẻ hề gì: “Giờ này chẳng muốn đánh thức . phải ngày mai thi cuối kì sao? Dù sao tôi cũng hay thức đêm, ban nãy ngủ giấc rồi nên bây giờ cũng mệt lắm.”

      “Nên định đứng chờ mưa tạnh à? Mưa tạnh cũng ngừng dột ngay đâu.” Lục Viễn vừa vừa vào, ôm tấm chăn để ở chân giường lên xoay người đến cửa: “Sang phòng tôi .”

      Tạ Vũ thoáng sửng sốt, theo sau.

      Lục Viễn ném chăn lên giường, rút tấm chăn mỏng giường của mình ra, rồi lấy cây dù cán dài treo thành giường: “ ngủ ở đây, tôi đến văn phòng bên ngoài ngủ.”

      mới hai bước, Tạ Vũ nắm tay lại, hỏi: “ ngủ dưới đất ư?”

      “Văn phòng có cái ghế dựa.”

      Tạ Vũ : “Đùa gì thế?” Dứt lời, liếc nhìn giường , “Nếu như vậy, hai chúng ta ráng chen chúc đêm .”

      cần đâu.”

      Tạ Vũ giễu: “ sợ cái gì? Sợ tôi ăn à?”

      Lục Viễn khẽ nhíu mày.

      Tạ Vũ lại : “Yên tâm, tôi làm hành động cầm thú đâu.” xong, như đùa, “Vì tôi mang áo mưa.”

      Sắc mặt Lục Viễn sầm xuống. vòng qua đến mép giường, để chăn lên giường.

      Tạ Vũ tiếp tục hỏi đùa: “Nhưng có chuẩn bị sẵn món đó ?”

      ngậm miệng được rồi đấy.” Lục Viễn liếc cái, “Lên giường, ngủ.”

      Tạ Vũ nhếch miệng, gật đầu, kéo dài giọng: “Ừm, lên giường ——”, dừng chút, lại , “ ngủ.”

      Tạ Vũ ngủ ở mé trong giường, Lục Viễn ngủ mé ngoài, nghiêng người đưa lưng vào trong, nửa bên dính vào bên mép giường, hai người cách nhau nửa mét. Sau khi nằm xong, kéo dây đèn bên giường, trong phòng lại tối om, tiếng mưa gió bên ngoài vô cùng ràng.

      Tạ Vũ tỉnh cả ngủ từ lâu. Đêm nay có trăng, trong bóng tối nhìn thấy , nhưng có thể tưởng tượng ra bờ lưng rắn chắc của ở gần trong gang tấc, giống như bờ lưng thấy bên dòng suối đêm hôm ấy.

      còn ngửi được hơi thở của , pheromone đàn ông, toàn bộ quẩn quanh giữa hơi thở.

      Tạ Vũ vươn tay chọc .

      “Làm gì đó?” Giọng lộ vẻ bực bội kiềm nén.

      Tạ Vũ hỏi: “Bao lâu làm với phụ nữ rồi?”

      Lục Viễn trầm mặc.

      Tạ Vũ lại hỏi: “ có muốn làm với tôi ?”

      muốn.”

      Giọng lạnh lẽo, nghe có vẻ cực kì vui.

      Tạ Vũ cười khẽ: “Tôi đùa thôi, tôi cũng muốn làm với .”

      “Vậy ngậm miệng .”

      Tạ Vũ chẳng để ý, nhích về phía , gần như dựa vào sau tai : “Vậy có từng làm qua với Hướng Vân ?”

      “Câm miệng!”

      “Đây là đáp án gì vậy? Thừa nhận hay phủ nhận? Rốt cuộc có từng làm ? Tôi cảm thấy ấy tuy tính là đại mỹ nhân, nhưng có khí chất lắm. Tôi là đàn ông, có lẽ cũng thích như ấy.”

      Lục Viễn bật ngồi dậy: “Trong đầu có thể đừng cứ nghĩ mấy chuyện dơ bẩn này ? Tôi và Hướng Vân chỉ là bạn bè bình thường, phải ai cũng tùy tiện như đâu!”

      Tạ Vũ cười ngồi dậy theo : “ như vậy là chưa từng làm với ấy? Hơn nữa, nam nữ hoan ái sao lại dơ bẩn? Tôi thấy ở trong núi lâu quá, đầu óc đần hết cả rồi.”

      đúng là vô vị!” Lục Viễn xoay người ra vẻ như định xuống giường.

      Tạ Vũ cười ôm lấy cổ từ phía sau, ghé vào sau tai : “Lục Viễn, lời tôi hôm qua là . Sau khi về Thượng Hải, tôi thường xuyên nhớ tới , nằm mơ cũng mơ thấy .” dừng chút, “Nhớ dáng vẻ tắm bên dòng suối đêm hôm ấy.”

      Giọng trầm thấp như mê hoặc.

      Lục Viễn biết cố tình trêu đùa mình, nhưng hô hấp vẫn kìm được mà trở nên dồn dập.

      Nóng!

      ràng mới đầu hạ, trong ngọn núi đổ mưa đêm, mát mẻ vô cùng. Nhưng chợt cảm thấy nóng đến độ có phần chịu nổi.

      tránh ra!” Lục Viễn trầm giọng , nhưng giọng đó lại mơ hồ hơi bất ổn.

      Tạ Vũ nằm bò sau lưng , nhân lúc chú ý đưa tay ra trước, sờ thân dưới cái, sau đó nằm lưng , cười ha ha: “Lục Viễn, có phản ứng rồi, giả vờ đứng đắn gì nữa chứ!?”

      Lục Viễn thẹn quá hóa giận hất ra: “Tạ Vũ, đừng quá đáng!”

      Tạ Vũ ngã xuống giường, ngược lại đau, chỉ bị chấn động chút, cười phóng túng hơn: “Vậy có thích Hướng Vân ?”

      Tuy tức giận, nhưng trả lời rất dứt khoát: “ thích.”

      “Vậy có thích tôi ?”

      phiền quá!” Câu trả lời của Lục Viễn dứt khoát hơn.

      rút tấm chăn mỏng đè dưới người, cầm dù, xoay người ra ngoài.

      Tạ Vũ vội nhảy xuống giường, kéo lại, nhịn cười : “ đừng , tôi đảm bảo chọc nữa đâu. đấy.”

      Lục Viễn đẩy tay ra: “Cút !”

      xong sầm mặt ra cửa.

      Tạ Vũ lùi ra sau ngã xuống giường, cười nắc nẻ. Bản thân cũng thừa nhận hành động vừa rồi hèn hạ. Đối với người đàn ông như Lục Viễn mà , cách thức tán tỉnh này gần như ngang với sỉ nhục. Nhưng lại thấy rất vui, vì ý thức được, Lục Viễn đối với chỉ đơn giản như tin nhắn “Từng nhớ tới” tối qua.

      nằm chiếc giường đơn sơ của , mùi đàn ông vẫn còn, là mùi khiến an tâm mê mệt. Trong mùi hương này, ngủ say.

      Mà phía Lục Viễn đến văn phòng ruột gan rối bời. lấy thuốc lá trong ngăn kéo, ngồi ghế dựa hút hết điếu, khô nóng trong người cũng thể lắng xuống.

      Biết chỉ trêu đùa , nhưng lại nảy sinh ham muốn với .

      hơi thở hổn hển đứng dậy, dứt khoát chạy ra ngoài đứng trong cơn mưa ngoài mái hiên.

      Nước mưa lạnh băng đổ xuống, thân thể lạnh dần, nhưng trong lòng càng bực bội hơn, lại cảm thấy hành động dầm mưa này vừa ngu vừa ngốc. Quan trọng nhất là quần áo ướt hết. thể về kí túc xá lần nữa.

      Động tác của Lục Viễn rất , Tạ Vũ thở đều giường có bất kì phản ứng gì. Chờ đến khi lau khô tóc trong bóng tối, thay đồ nằm trở lại giường, vẫn hề hay biết.

      Lục Viễn được, cười tiếng, rón rén nằm ở khoảng trống bên mép giường, sát vào rìa. Giày vò trận ngược lại bình tĩnh ít.

      Hơi thở của phụ nữ ngay sau lưng, xoay người qua, trong bóng tối mơ hồ thấy khuôn mặt nghiêng của Tạ Vũ. vươn tay, nhưng khi sắp chạm vào khuôn mặt ấy từ từ thu lại, lặng lẽ xoay người lại.

      Tiếng mưa tí tách ngoài phòng rất lớn, nhưng biết sáng sớm ngày mai thức dậy, cơn mưa này tạnh.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35: Hôn

      Sáng sớm, tiếng bước chân cùng tiếng bọn trẻ chơi đùa vang lên.

      Lục Viễn mở mắt, đối diện khuôn mặt mỉm cười phía . ngủ bên mép giường, tựa như đột nhiên kịp chuẩn bị, người lật ra bên ngoài cái, lăn xuống giường.

      Rầm tiếng.

      Tạ Vũ thấy vẻ mặt chật vật ngái ngủ của , cười lớn thành tiếng.

      Lục Viễn liếc cái, từ dưới đất đứng lên, phủi phủi bụi người, cúi đầu nhìn về phía người nửa nằm bên giường: “ làm gì đấy?”


      Tạ Vũ nghiêng đầu : “Tôi do dự có cần hôn , nên dậy trễ hơn chút nữa chứ.”

      Lục Viễn xì tiếng, lạnh mặt : “Vô vị.”

      Tạ Vũ cười : “Nhưng về ngủ lúc nào vậy, tôi vậy mà chẳng cảm thấy chút gì, vừa mở mắt thấy ở bên cạnh, giật cả mình.”

      Lục Viễn : “ ngủ như heo chết, đương nhiên cảm thấy rồi.”

      Tạ Vũ làm lơ ví dụ của , nằm ở chỗ ngủ : “ kì lạ. Bình thường giấc ngủ của tôi rất nông, biết tại sao tối qua ngủ say vô cùng, biết về lúc nào, bên ngoài mưa tạnh lúc nào cũng biết. Tôi cảm thấy nhất định là vì liên quan đến .”

      Lục Viễn vì sao, khẽ nhíu mày: “Có ý gì?”

      “Vì mùi của có tác dụng thôi miên tôi.”

      Lục Viễn : “ vớ vẩn.”

      tin ư? Tôi cũng tin, hay là tối nay thử lại lần nữa?”

      Lục Viễn im lặng chốc lát, hỏi: “ về sao?”

      Tạ Vũ : “ muốn tôi ?”

      “Đó là chuyện của .”

      Tạ Vũ nghĩ nghĩ, hỏi: “Nghỉ hè về nhà thăm bố mẹ sao?”

      Lục Viễn : “ về. Học kì sau có giáo viên mới đến, nhân kì nghỉ này, tôi sửa kí túc xá lại chút, rồi xây thêm phòng nước có thể tắm được. Giáo viên và học sinh đều tiện hơn chút.”

      Tạ Vũ thoáng nghiêm mặt, hỏi: “Tự bỏ tiền ư? làm việc nhiều năm như vậy, còn bù tiền cơm nước của học sinh nữa. Còn đủ tiền sửa chữa ? có cần tôi giúp ?”

      Lục Viễn : “ cần đâu. Tôi còn ít tiền tiết kiệm, dù sao nửa năm sau chắc rời hẳn khỏi nơi này, bản thân làm thêm chút chuyện cuối cùng cho trường.”

      Tạ Vũ cười cười, : “Lục Viễn, đúng là người tốt.”

      Lục Viễn mặt mày lạnh tanh nhìn cái: “Chỉ là chút chuyện trong khả năng cho phép mà thôi, đừng tâng bốc tôi.”

      Tạ Vũ cười, lại hỏi: “Vậy sau khi rời khỏi là về Thượng Hải sao?”

      Lục Viễn im lặng lúc: “Cũng chưa chắc.”

      Tạ Vũ hậm hực : “ đúng là chẳng cho tôi chút ảo tưởng gì cả.”

      cần sao?”

      cho tôi tôi cần.”

      Lục Viễn xì khẽ tiếng. cầm lấy khăn vẫy vào mặt cái: “Mau dậy . ăn uống chùa ở đây cũng phải làm chút việc chứ. Hôm nay thi cuối kì, mấy ngày nay hiệu trưởng thấy khỏe lắm, giúp coi thi hai lớp.”

      thành vấn đề.”

      Tạ Vũ bò dậy, về kí túc xá bên cạnh, đánh răng rửa mặt xong, lấy di động ra bật lên.

      Bên trong nhảy ra rất nhiều tin nhắn, phần lớn là Lý Hưng Ngộ gửi. nhìn lướt hai cái, xóa hết.

      Trường tiểu học thi cuối kì rất đơn giản, buổi sáng là thi xong. Buổi trưa, Lục Viễn tiễn toàn bộ học sinh , sân trường vốn náo nhiệt thoáng cái người nhà trống, trở nên yên tĩnh.

      Vợ chồng hiệu trưởng cũng tạm biệt hai người, vào thành phố giúp nhà con trông cháu.

      Thế là trong ngôi trường này chỉ còn lại Lục Viễn và Tạ Vũ.

      Dưới đe dọa của Lục Viễn, Tạ Vũ ở văn phòng với , tốn hai tiếng chấm xong hết bài thi cuối kì.

      Hỏi tại sao phải chấm xong trong hôm nay. cơ hội này khó có được phải tận dụng thời cơ, nhân lúc có sức lao động miễn phí mau dùng chút. Tạ Vũ vừa câm nín vừa buồn cười.

      Buổi trưa bầu trời trong vắt, mặt trời sáng ngời ngời treo bầu trời, rồi vì tối qua có cơn mưa, nên bầu khí trong lành say lòng người. Tạ Vũ chấm bài thi xong đến tảng đá bên sân thể dục ngồi, hít thở khí trong lành, nghe tiếng dòng suối đằng trước, thả lỏng cơ thể.

      Lục Viễn tới đá đá chân : “ lên núi với tôi.”

      Tạ Vũ hơi nheo mắt hỏi: “Làm gì?” xong lại cười, “Muốn tôi dã chiến với à?”

      Lục Viễn mặt mày lạnh tanh, nhếch miệng cười nhạt, gõ đầu cái: “Đầu óc có thể suy nghĩ việc khác ?” giơ cái giỏ tre lên, “ hái nấm. Khoảng thời gian này có mấy cơn mưa, trong rừng linh sam chắc có ít nấm nhũ sinh mọc.”

      Động tác của hiếm khi thân mật, Tạ Vũ cười hỏi: “Nấm nhũ sinh? Là cái gì vậy?”

      Lục Viễn : “ loại nấm dại, ngon vô cùng. Cơm tối muốn ăn mau theo tôi.”

      Tạ Vũ từ tảng đá đứng dậy, cười : “ đúng là cái gì cũng biết.”

      Ngọn núi Lục Viễn dẫn khá xa, hơn nửa tiếng mới đến. Trong núi cây cối um tùm, có hơi người. Tạ Vũ mới biết linh sam trong miệng người dân bản xứ chính là loại thông đuôi ngựa.

      Bùn đất kèm theo mùi nhựa thông mát lành khiến tinh thần người ta sảng khoái.

      Thấy đứng nhúc nhích, Lục Viễn sang giục : “Mau tìm , hái xong rồi về.”

      Tạ Vũ : “ phải hái trước cho tôi cây để tôi thấy nó ra sao chứ.”

      Lục Viễn cúi người xuống, gạt lùm cỏ dưới tán cây, trong chốc lát, hái cây nấm màu vàng kim nho dưới thân cây, giơ lên : “Chính là thế này.”

      Mắt Tạ Vũ sáng lên, giành lấy cây nấm nho trong tay , để dưới mũi ngửi: “Thơm quá, tôi biết rồi.”

      Vì sau cơn mưa, lại là mùa nấm mọc nhiều, nên quá trình tìm nấm của hai người rất thuận lợi, sau hồi là đựng hơn nửa giỏ.

      Đây là thể nghiệm mà Tạ Vũ chưa từng có. Tuy còn là trẻ con, nhưng lại hiếm khi có hưng phấn hồi lâu lắm rồi có. Lục Viễn đủ rồi kêu , còn khăng khăng muốn hái thêm ít nữa.

      đến dưới tán cây, thấy trong lùm cỏ lờ mờ có khoảng màu vàng kim lớn, kích động cúi người xuống, dùng tay vạch cỏ ra. Nhưng giây tiếp theo, lại hét lên tiếng, lùi ra sau ngồi xuống, ngã đờ dưới đất.

      Lục Viễn giật nảy mình, vội ném giỏ chạy sang: “Sao vậy?”

      vừa dứt lời thấy tình huống.

      con rắn màu nâu xám lượn vòng chỗ rễ cây, khè lưỡi về phía Tạ Vũ.

      Lục Viễn cẩn thận dè dặt tiến lên, ống quần lại bị Tạ Vũ túm lại.

      “Suỵt!” Lục Viễn làm dấu đừng lên tiếng.

      Tạ Vũ run giọng : “ làm gì vậy?”

      Lục Viễn gỡ tay ra, dè dặt tiến lên, chờ con rắn đó kịp phản ứng ở trong tay .

      điên rồi sao?” Tạ Vũ thể tin nổi la lớn.

      Lục Viễn cầm con rắn đó cười : “Con rắn ô này có độc, ngày mai ra chợ có thể bán cho nhà hàng, bán được , hai trăm đấy.”

      Tạ Vũ ngồi dưới đất sụp đổ xua tay la lớn: “ mau vứt cái này , vứt xa chút!”

      Lục Viễn thấy dáng vẻ mất khống chế của , có lẽ là hiếm khi có tính trẻ con, biết vì sao mà thấy thú vị cực kì, cười giễu thành tiếng, sau khi xa mấy mét thả con rắn trong tay. Quay người trở lại chỗ cũ, thấy Tạ Vũ vẫn còn ngồi, : “ phải bị dọa đấy chứ? giống người nhát gan vậy mà!”

      Tạ Vũ tức giận lườm cái, đen mặt : “Còn cho phép người ta sợ cái gì à?”

      “Đứng lên , dưới đất có hơi nước.” Lục Viễn đưa tay ra.

      Tạ Vũ : “Bị dọa chân mềm nhũn rồi.” Rồi liếc tay cái, “ vừa cầm rắn, đừng đụng vào tôi.”

      cần cường điệu vậy chứ?” Lục Viễn cười lớn, tiến lên trước túm cánh tay kéo dậy.

      Tạ Vũ thét lên: “Tay từng cầm rắn, đừng đụng vào tôi!!”

      đẩy ra, tay chân luống cuống đứng dậy. Tâm trạng vốn tuyệt vời bị con rắn bất ngờ chui ra phá hủy hết. Tạ Vũ sợ rắn, vì ở thành phố rất hiếm gặp nên càng sợ hơn, gần như là nỗi sợ hãi trong tưởng tượng.

      Đến mức trong đầu toàn là hình dáng con rắn vừa rồi, càng nghĩ càng thấy kinh khủng, tựa như lùm cỏ quanh mình toàn là sinh vật lạnh lẽo kinh khủng đó.

      gần như chạy xông ra khỏi cánh rừng.

      Lục Viễn đuổi theo sau lưng : “ làm gì đấy?!”

      Tạ Vũ chạy mấy mét, đột nhiên lại nhớ ra theo bên cạnh Lục Viễn vẫn an toàn hơn, thế là dừng phắt lại xoay người. Lục Viễn đuổi theo tới từ phía sau phòng bị, hai người gần như đụng vào nhau.

      theo bản năng ôm ngang eo .

      Trong chốc lát, hai người trở nên gần trong gang tấc, hơi thở dồn dập quấn lấy nhau. Tạ Vũ ngẩng đầu nhìn thẳng mắt . khuôn mặt có bất kì biểu cảm gì, nhưng trong đôi mắt đen kịt kia lại như có loại ánh sáng dâng lên.

      Tạ Vũ thấy bóng mình trong ánh sáng ấy.

      Tay Lục Viễn vẫn còn đặt sau eo . Trong đối diện này, lực tay từ từ thả lỏng. Tạ Vũ vốn tưởng sắp buông mình ra, nhưng giây tiếp theo, đột nhiên lại tăng sức lần nữa, dùng sức ép về phía người mình.

      Thân thể hai người dính vào nhau. Lúc này đầu hạ, họ đều chỉ mặc áo mỏng, cơ thể đàn ông rắn chắc và cơ thể phụ nữ mềm mại vô cùng ràng.

      Khi Tạ Vũ cong khóe môi, đôi mắt từ từ nhắm lại, chút do dự trong mắt Lục Viễn rốt cuộc tan biến hầu như còn.

      hôn lên môi .

      Cánh tay chặn bên eo của rắn chắc mạnh mẽ, nhưng đôi môi lại mềm mại ấm áp. Nụ hôn của rơi xuống môi từng chút , dịu dàng đến mức khó tin, nhưng lại có triền miên ẩm ướt.

      luồn vào miệng làm mưa làm gió, môi lưỡi quấn quýt. Trước đây Tạ Vũ hề thích kiểu hôn sâu ướt át này, nhưng đắm chìm dưới môi lưỡi của người đàn ông này, nụ hôn của tựa như mang theo mùi nhựa thông tươi mát sau cơn mưa, khiến tinh thần người ta sảng khoái.

      Nụ hôn của vỗ về hoàn toàn nỗi sợ hãi ban nãy trong .

      nụ hôn xong, hai người đều có phần thở hổn hển, mặt toàn là vẻ ửng đỏ nóng bỏng.

      Lục Viễn vẫn ôm , đưa tay lên xoa đôi môi đỏ tươi của , vuốt ve nhè .

      Tạ Vũ phục hồi tinh thần lại, để che giấu trầm mê vừa rồi của mình, khẽ cười thành tiếng: “Lục Viễn, kĩ thuật hôn của cao . Có phải rất nhiều người luyện qua cùng ?”

      Lục Viễn buông ra, sắc mặt lạnh xuống, vòng qua định .

      Tạ Vũ từ phía sau đuổi theo, vươn tay nắm cánh tay bên hông : “Chưa thấy ai trở mặt vô tình như vậy? Có phải lên giường với người khác, kéo quần lên là quen biết nữa ?”

      Lục Viễn hất tay ra.

      Tạ Vũ lại kéo, lần này chỉ hơi giãy cái, đột nhiên lại nắm chặt .

      Tạ Vũ lên trước, đứng song song với , quay đầu nhìn mặt , phát khóe môi khẽ nhếch lên.

      cười xì khẽ tiếng: “Ngoài miệng muốn, thân thể lại rất thành đấy!”

      Lục Viễn liếc cái: “Tôi muốn lấy kim khâu miệng lại.”

      Tạ Vũ ngẩng đầu trừng : “ có giỏi khâu .”

      Lục Viễn : “Khâu rồi hôn tiếp được nữa.”

      tán tỉnh mà mặt mày biểu lộ cảm xúc gì này của khiến Tạ Vũ bật cười thành tiếng: “Lục Viễn, sao thú vị vậy chứ?”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36: Đứa trẻ đau lòng

      Hai người về đến trường vừa vặn là giờ cơm tối.

      Lục Viễn hung dữ ra lệnh cho Tạ Vũ: “ nhóm lửa, tôi chuẩn bị đồ ăn.”

      Tạ Vũ bất mãn vặn lại: “Đúng là có ai kêu người ta làm việc bằng thái độ như vậy đấy!”

      Nhưng vẫn đàng hoàng đến trước bếp nhóm lửa.

      “Thầy Lục ơi… Thầy Lục ơi…” Bên ngoài có tiếng trẻ con truyền đến, khoảnh khắc tiếp theo có ba đứa trẻ chạy vào bếp.

      “Hôm nay vừa nghỉ hè, sao mấy em lại đến đây?” Lục Viễn hỏi.


      Ba chị em nhà họ Hướng tới. Hiểu Quyên xách cái túi vải, để lên cái bàn trong bếp: “Ông nội kêu bọn con mang ít trứng gà cho thầy, còn có dưa chua ông muối nữa.”

      Lục Viễn cười: “Vậy cảm ơn ông nội các em. Đúng lúc thầy hái nấm nhũ sinh, mấy đứa ăn rồi hẵng về.”

      Tạ Vũ chật vật nhóm lửa, khói dày đặc xông thẳng vào, sặc đến độ ho chảy cả nước mắt. Lục Viễn tới, cười : “ có được vậy? Nhóm lửa cũng xong, đần thế chứ!”

      Tạ Vũ ngẩng đầu, trừng đôi mắt ngấn lệ mờ mịt nhìn : “Lục Viễn, đủ rồi đấy! Dù gì tôi cũng là phóng viên có chút danh tiếng, ở đây đốt củi với , còn châm chọc khiêu khích! Có nhân tính vậy!”

      “Được rồi được rồi, tôi làm cho.” Lục Viễn thấy bị sặc khói vô cùng chật vật, kéo cách xa cái bếp.

      Bên kia Hiểu Cương, Hiểu Hà chạy tới: “Thầy Lục, bọn con nhóm lửa cho ạ.”

      Lục Viễn nhường chỗ cho hai đứa trẻ, mình lại chuẩn bị đồ ăn. Tạ Vũ đứng bên bếp, nhìn hai đứa trẻ nhanh chóng nhóm lửa, cầm ống thổi lửa, thổi vù vù cái, ngọn lửa kia lập tức bùng lên trong bếp.

      Tạ Vũ cười: “Hai đứa giỏi .”

      Lục Viễn rửa rau bên ngoài cười : “ bằng cả đứa trẻ, còn biết ngượng.”

      Tạ Vũ liếc mắt, chạy tới cấu hông cái: “ được lắm. Dù sao tôi cũng biết làm, đừng kêu tôi giúp nữa, tôi chờ mở miệng ăn cơm thôi.”

      xong, quả chạy về kéo cái ghế gỗ ngồi ngạo nghễ. Thế là cả nhà bếp chỉ còn lại Lục Viễn và ba đứa trẻ bận bịu.

      Tiếng đồ ăn đổ vào chảo xì xèo, mùi thơm nhanh chóng lan ra khắp bếp.

      Tổng cộng bốn món, món chính là thịt muối xào nấm nhũ sinh, thịt muối là thịt hiệu trưởng để lại trước khi , nghe là miếng cuối cùng trong nhà ông ấy, Tạ Vũ cũng coi như là có lộc ăn.

      tính là kẻ tham ăn, cũng dễ nuôi, cuộc sống có quy luật thói quen, ngày ba bữa mì ăn liền cũng qua được. Nhưng điều này có nghĩa là có năng lực giám định thức ăn ngon.

      Món này là ăn lần đầu trong đời, mùi nấm và tươi ngon xa lạ, cộng thêm vị thịt muối, kìm được tấm tắc khen ngợi. Mấy đứa trẻ cũng ăn rất vui, nồi cơm lớn, hai lớn ba tiêu diệt sạch .

      Ăn cơm xong, Lục Viễn thấy sắc trời còn sớm, với mấy đứa trẻ: “Mấy đứa về sớm chút , trời tối quá đường ban đêm an toàn đâu.” xong, lại như nhớ tới gì đó , “Mấy đứa chờ chút. Kí túc xá của thầy có chai rượu thuốc và ít thuốc dán, có thể trị phong thấp. Thầy tìm rồi mấy đứa mang về đưa cho ông.”

      Tạ Vũ theo vào kí túc xá, nhìn cúi đầu tìm đồ, thuận miệng hỏi: “ học kì sau có giáo viên mới đến, vậy khi nào có thể rời khỏi?”

      Lục Viễn : “Vẫn chưa xác định, hỏi việc này làm gì?”

      Tạ Vũ ngồi giường , vui : “ tôi làm gì?”

      Lục Viễn như ngẫm nghĩ chốc lát: “Trễ nhất là cuối năm.”

      Thượng Hải à?”

      lấy chai rượu thuốc và thuốc dán ra, nhìn cái: “Ừm, Thượng Hải.”

      Tạ Vũ cong khóe môi, rất hài lòng với câu trả lời của , nhưng lại cố ý : “ phải sáng nay còn chưa xác định sao? Tại sao bây giờ xác định rồi?”

      như cười như : “Để lại cho chút ảo tưởng.”

      Tạ Vũ cười lớn, nhảy xuống ôm hôn má cái: “Tôi thích cái ảo tưởng này.”

      “Được rồi! Tôi đưa đồ cho Hiểu Quyên.”

      Tạ Vũ kéo buông, ánh mắt sáng rực nhìn : “Lục Viễn, tôi vui lắm.”

      “Hửm?” Lục Viễn liếc về phía .

      “Tôi rất vui được quen biết .”

      Lục Viễn cong khóe môi, đưa tay sờ đầu cái: “Tôi cũng rất vui.”

      mỉm cười với , kéo cửa ra ngoài.

      ra bên ngoài, thấy hai đứa nhà họ Hướng nhìn quanh bên này: “Hiểu Cương, Hiểu Hà, chị hai em đâu?”

      Hiểu Cương : “Chị vừa trước rồi, bảo bọn con mau đuổi theo.”

      “Ồ, vậy hai đứa mau đuổi theo , đừng có rời nhau.” đưa đồ trong tay cho cậu bé.

      “Vậy bọn con về nha. Tạm biệt thầy Lục.”

      xong, hai đứa trẻ chạy ra ngoài như gió: “Chị ơi —— chờ bọn em với.”

      Trong sân trường yên tĩnh, giọng non nớt tan rồi biến mất.

      Mặt trời dần rơi xuống sau núi, hai người chậm rãi thu dọn quét tước, bầu khí yên ả an hòa. Tạ Vũ đùa: “Sao tôi cảm thấy chúng ta như sống qua ngày vậy?”

      Lục Viễn thu dọn bàn ghế hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn .

      Khi hai người nhìn thẳng nhau, Tạ Vũ lại : “Kiểu câu chuyện tình làng quê ấy.”

      Ánh mắt vốn dịu dàng của Lục Viễn đảo cái, xoay người thu dọn bếp lò.

      Tạ Vũ cười cười, hỏi: “Tạm thời vẫn chưa cần bắt đầu sửa nhà phải ?”

      Lục Viễn ừm tiếng: “Thanh niên ra ngoài làm việc hết rồi, trong khoảng thời gian ngắn vẫn tìm được người, chờ tìm được thợ mới có thể bắt đầu làm.”

      “Vậy vừa hay. Tôi muốn Phượng Hoàng chơi hai ngày, với tôi.”

      Lục Viễn miệt mài làm việc gì.

      Tạ Vũ cười: “ muốn ư?”

      Lục Viễn : “Tôi nghĩ bên đó rốt cuộc có gì vui.”

      Tạ Vũ đến bên cạnh , ôm lấy : “Tôi biết chẳng có gì thú vị, nhưng tôi muốn chơi chung với .”

      Lục Viễn quay đầu thản nhiên nhìn cái: “Hai ngày quá ít.” Dừng chút, lại , “Ít nhất cũng phải ba ngày.”

      Tạ Vũ cười lớn: “Vậy bốn ngày.”

      Đôi môi mỏng của Lục Viễn khẽ nhếch lên: “Được, vậy tôi gắng cùng bốn ngày.”

      Tạ Vũ xì tiếng, nhưng vẫn kìm được mở cờ trong bụng.

      Hai người ầm ĩ, bên ngoài bỗng có tiếng bước chân vội vã, người chưa tới mà giọng truyền đến trước: “Thầy Lục ơi —— Thầy Lục ơi ——”

      Là Hiểu Cương và Hiểu Hà vốn hẳn gần đền nhà.

      “Sao vậy?” Lục Viễn thấy hai đứa có vẻ vô cùng lo sợ.

      “Chị con —— chị con —— chị ấy ——” Hiểu Cương thở hồng hộc năng lộn xộn.

      “Chị em làm sao?”

      Hiểu Hà : “Chị lại chạy mất rồi ạ!”

      “Cái gì?” Lục Viễn thể tin nổi đến trước mặt hai đứa , “ phải lúc vẫn còn ổn sao?”

      Hiểu Cương gãi đầu: “Con cũng biết chị ấy làm sao nữa? Lúc về rầu rĩ vui, sau đó tiểu, cuối cùng lại thấy đâu nữa.”

      Lục Viễn bực bội ném cái bàn chải trong tay: “ phải con nhóc chết tiệt này lại chạy vào làng lên mạng nữa chứ? Chạy bao lâu rồi?”

      “Sau khi tìm được chị ấy, bọn con về trường tìm thầy ngay ạ.”

      Lục Viễn gật đầu: “Chúng ta , chắc nó vẫn chưa ra đến quốc lộ đâu. Giờ này đoán chừng cũng có xe vào làng.”

      Hiểu Cương đuổi theo hai người lớn, ở sau lưng giọng lẩm bẩm: “Chị con cứ lên mạng làm sao đây ạ? Học kì sau chị ấy vào làng học hết tiểu học rồi, chẳng phải là ngày nào cũng đến tiệm internet sao.”

      Lục Viễn tức giận : “Kêu ông nội em đừng cho nó nhiều tiền quá, có tiền ai cho nó lên .”

      Hiểu Cương bằng giọng non nớt: “Vậy nếu chị ấy ăn cắp sao ạ? Giống như lần trước đó.”

      Lục Viễn : “Nếu như vậy em kêu ông nội em đừng để ý đến nó nữa. Hai đứa cũng mặc kệ nó, để cảnh sát bắt nó là được.”

      Hiểu Cương im lặng chốc lát, chợt : “ biết năm nay bố có về nữa?”

      Tạ Vũ hỏi: “Rốt cuộc bao lâu bố em về rồi?”

      Hiểu Cương trả lời líu ríu: “Gần hai năm chưa về rồi ạ.”

      Hiểu Hà cũng giọng phụ họa: “Bố con cũng vậy. Bố tìm vợ mới, ở bên ngoài sinh đứa em trai cho con rồi.”

      Sắc mặt Tạ Vũ hơi cứng. nhất thời biết gì, qua rất lâu mới : “Chị tin năm nay bố hai em về nhà thăm các em.”

      ạ?” Hiểu Hà ngây thơ hỏi.

      chứ.”

      Thế là đứa lại nhảy cẫng lên.

      Lúc này đường gặp bác trai làm việc về muộn. Lục Viễn có quen biết, chào hỏi xong thuận miệng hỏi: “Bác Bành, bác có thấy Hiểu Quyên ạ? Là con nhóc nhà họ Hướng núi ấy.”

      ngờ bác trai gật đầu: “Con nhóc đó hả. Hồi nãy có thấy, vừa vừa khóc, hỏi nó có chuyện gì mà nó cũng .”

      “Khóc ư?” Lục Viễn hơi kinh ngạc.

      “Đúng thế, khóc dữ lắm. Có phải ở nhà chịu oan ức gì ?”

      Lục Viễn lắc đầu: “ biết ạ. Cảm ơn bác Bành, bọn cháu tìm nó đây.”

      Hiểu Cương la lớn: “Chị con khóc gì chứ? Khi ăn cơm ở trường phải còn rất ổn sao? Ăn ba chén cơm lớn nữa.”

      Lục Viễn : “Tìm được trước hẵng .”

      Tạ Vũ : “Hiểu Quyên mười hai tuổi, cũng sắp tuổi dậy rồi, hơi khó nắm bắt rất bình thường.”

      “Cái gì là tuổi dậy ạ?” Hiểu Hà phía sau hỏi.

      “Chính là sắp lớn nhưng vẫn chưa lớn .” Tạ Vũ .

      Lục Viễn cười khẽ: “Giải thích này của cũng chuẩn xác lắm đấy.”

      “Ồ? Thầy Lục thầy nhìn kìa. người ngồi ở bờ sông đằng trước, hình như là chị em.”

      Bóng đêm sâu dần, bóng người nho ngồi bên bờ sỏi bên dòng sông. Lục Viễn nhìn nhìn mới xác nhận: “Đúng rồi.”

      “Chị ơi ——” Hiểu Cương và Hiểu Hà nối tiếp nhau la lớn.

      Lục Viễn bước nhanh lên trước, từ bên bờ ruộng mấy bước xuống bờ sông, gầm lên: “Hướng Hiểu Quyên! Em ở đây làm gì? Lại cáu gắt cái gì nữa?”

      Hiểu Quyên quay đầu, ngược lại vùi đầu thấp hơn.

      Lục Viễn lên trước kéo bé, lại bị bé cựa ra.

      “Hướng Hiểu Quyên!” Lục Viễn quát, “Có phải em tin thầy đánh em !”

      bé vẫn lên tiếng, nhưng lại mang máng nghe được tiếng nức nở. Lục Viễn định kéo bé nữa, nhưng lại bị Tạ Vũ nắm lấy tay từ phía sau: “Trước tiên đừng nóng giận. thấy con bé có gì ổn sao?”

      xong, vòng đến trước mặt Hiểu Quyên, nghe ra bé đúng là khóc, dịu dàng hỏi: “Em sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì ?”

      Lục Viễn : “Nó có chuyện gì được chứ. Vừa rồi khi rời trường vẫn ổn còn gì. Dù sao cứ cách khoảng thời gian là con nhóc này quậy trận thôi!”

      Tạ Vũ hơi bất mãn với cách thức qua loa cộc cằn này của , nhíu mày: “ câm miệng !”

      Lục Viễn quả nhiên câm miệng.

      Tạ Vũ sờ vai Hiểu Quyên: “Em đừng sợ. Thầy Lục của mấy em to mồm vậy thôi, thầy ấy làm gì đâu. cho chị biết xảy ra chuyện gì , chị nhất định có thể giúp em.”

      Hiểu Quyên chậm rãi ngẩng đầu, dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt khóc đỏ bừng. trả lời Tạ Vũ, mà ngẩng đầu nhìn về phía Lục Viễn đứng bên: “Thầy Lục, con biết thầy sắp rồi, quay lại nữa.”

      chỉ Lục Viễn, ngay cả Tạ Vũ cũng ngẩn người. hỏi: “Là vì biết thầy Lục sắp nên em buồn sao?”

      Hiểu Quyên gật đầu.

      Lục Viễn im lặng hồi, khẽ : “Em luôn biết thầy chỉ dạy thay ở chỗ các em mà. Thầy vốn nên rời khỏi từ lâu rồi.”

      “Nhưng thầy vẫn rời khỏi mà.” Hiểu Quyên .

      “Đó là vì mãi có giáo viên đến.”

      “Vậy giáo viên lần này ở lại sao ạ?”

      Lục Viễn : “ ở lại, lần này nhất định ở lại.”

      Hiểu Quyên : “Vậy sau này thầy quay lại nữa, đúng ạ?”

      Lục Viễn ngập ngừng lúc: “Có thời gian thầy về thăm em.”

      “Mới phải ấy!” Hiểu Quyên cao giọng, “Bố con ra ngoài làm cũng hai ba năm mới về lần. Thầy rồi sao có thể quay lại chứ?”

      “Thầy quay lại thăm các em.” Lục Viễn lại .

      Tạ Vũ nghĩ nghĩ, : “Hiểu Quyên, thầy Lục lừa em đâu. Bố em về là vì phải làm kiếm tiền.” dừng chút, “Hơn nữa, học kì sau em học hết tiểu học, thầy Lục cũng thể dạy em nữa. Nếu em nỡ xa thầy Lục hãy học giỏi thi đại học, thi đến Thượng Hải, đến lúc đó em có thể thường xuyên gặp thầy Lục rồi.”

      Hiểu Quyên dụi dụi mắt, từ từ đứng lên, đối diện với Lục Viễn cao lớn: “Thầy Lục, con xin lỗi thầy.”

      Lục Viễn : “Tại sao đột nhiên cái này?”

      Hiểu Quyên : “Trước đây con hiểu chuyện, luôn cãi lại thầy, còn luôn bỏ nhà để thầy tìm con. Thầy yên tâm, con học hết tiểu học học giỏi, tranh đua thi vào trường trung học trọng điểm trong thành phố, sau này đậu trường đại học trọng điểm.”

      Lục Viễn thản nhiên gật đầu: “Ừm, sao về , trễ quá ông nội lo đấy.”

      Hiểu Cương, Hiểu Hà tới kéo chị, an ủi bé: “Chị, thầy Lục rồi còn có giáo viên khác đến mà, chắc chắn có giáo viên dạy chúng ta.”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37: Đến gần

      Tiễn ba chị em , về đến trường gần chín giờ.

      Coi thi, chấm bài, hái nấm, tìm đứa trẻ bỏ , vốn định nghỉ an nhàn ngày, vậy mà có phần bận tíu tít, cũng mệt rã rời, Tạ Vũ ngồi phịch xuống cái ghế trong kí túc xá nghỉ chút.

      biết qua bao lâu, Lục Viễn tới chọc chọc : “Nước đun xong rồi, tắm .”

      Tạ Vũ từ từ mở mắt, cong miệng cười với : “Cảm ơn !”

      Điều kiện tắm sơ sài, lại là mùa hè nên tắm rất nhanh, vội vàng tắm xong, rồi mặc đồ ngủ tay ngắn bưng đồ dùng tắm rửa ra.

      Nhưng vừa đến dưới mái hiên hành lang lại giật nảy mình.


      Lục Viễn tắm nước lạnh trước ống nước ở cửa kí túc xá, nhưng ngược lại cởi hết, vẫn còn mặc chiếc quần lót phía dưới, thấy Tạ Vũ ra, hình như cũng hơi ngạc nhiên: “Sao nhanh vậy?”

      Tạ Vũ tới, đứng bên cạnh , cười sờ bờ lưng ướt sũng của cái: “Sao nào? Tưởng tôi tắm lâu lắm, nên thấy được bức tranh mỹ nam tắm này của à?”

      Lục Viễn trừng cái, đẩy tay ra, tức giận : “Đừng làm rộn!”

      Tạ Vũ chưa bao giờ để ý đến hung hăng của . chậc chậc hai tiếng, quan sát từ xuống dưới hồi: “Tắm mà cởi hết quần, đây ràng đề phòng tôi mà?” Dừng chút, lại cười tiếp, “Đâu phải tôi chưa từng thấy qua.”

      Lục Viễn vốc nước hắt vào đầu , giả vờ quát: “ vào!”

      Tạ Vũ ngược lại biết nghe lời vào kí túc xá . Sau khi cất đồ dùng tắm rửa, lại mở cửa sổ nằm bò trước cửa nhìn đăm đăm thưởng thức. Hành lang có đèn, chỉ có ánh sáng lờ mờ của kí túc xá hắt ra bên ngoài, cùng ánh trăng bầu trời đỉnh đầu chiếu xuống.

      Lục Viễn cao lớn rắn rỏi, đoán chừng là do thường xuyên lao động, cuộc sống tẻ nhạt đơn giản, nên cơ thể gầy gò của gần như thấy được chút thịt dư, dường như dự trữ cất giấu năng lượng vô hạn.

      Tạ Vũ thích bờ vai của người đàn ông này nhất, rộng rãi mà rắn chắc, xương bả vai nhô lên kia thoạt nhìn vững chắc mạnh mẽ.

      Lục Viễn cảm nhận được ánh mắt đăm đăm càn rỡ của , quay đầu liếc cái, nhanh chóng xối hết bọt đầu và người, quay người vào phòng mình, đóng cửa rầm tiếng. Tạ Vũ bĩu môi cười, ra ngoài đến trước cửa phòng , đẩy đẩy, phát khóa trái cửa.

      Tạ Vũ gõ hai cái, được: “Lục Viễn, phải chứ?”

      Cửa cọt kẹt tiếng mở từ trong ra, Lục Viễn thay áo thun và quần đùi sạch , nghiêm mặt : “Có nữ lưu manh ở đây, đương nhiên tôi phải cẩn thận chút.”

      Tạ Vũ phì cười thành tiếng, vòng qua vào trong phòng, ngã ngửa nằm giường : “Nếu tôi là nữ lưu manh, vậy tối nay tôi ngủ tiếp ở đây.”

      Sắc mặt Lục Viễn thoáng trở lại như thường. đến bên giường, nhìn người nằm ườn giường, : “ sang phòng bên .”

      Tạ Vũ nhấc mí mắt: “Hôm nay chưa sửa mái nhà, lỡ tối nay bị dột nữa sao?”

      “Vậy tôi ngủ ở phòng bên cạnh.”

      Tạ Vũ cởi giày, nhấc chân đá đá cái bụng rắn chắc của : “Lục Viễn, bây giờ chúng ta là quan hệ gì?”

      Lục Viễn lời nào.

      Tạ Vũ lại đá nhè : “Hỏi đấy?”

      Lục Viễn nhìn về phía mắt : “ cảm thấy là gì tôi cảm thấy là cái đó?”

      Tạ Vũ từ giường ngồi dậy, như cười như : “Vậy tôi cảm thấy là quan hệ có thể cùng nằm chiếc giường.”

      Lục Viễn : “Tôi là vì muốn tốt cho thôi. Đừng làm rộn, tôi sang phòng bên cạnh đây.”

      Tạ Vũ nắm tay , bông đùa: “Sao nào? Chẳng lẽ sợ bản thân kềm chế được hóa cầm thú sao?”

      Lục Viễn mặt mày lạnh tanh gật đầu: “Ừm, sợ tôi biến thân thành cầm thú.”

      Tạ Vũ thoáng sửng sốt, bật cười: “Được rồi, đùa với nữa. Đây là núi, tôi hơi sợ ngủ mình, ngủ bên cạnh tôi tôi yên tâm hơn chút.”

      Đôi mắt đen kịt của Lục Viễn nhìn , kiên trì nữa.

      Tạ Vũ xuống giường, đến trước bàn làm việc của , hỏi: “Có sách gì đọc ? Bây giờ đối với tôi mà vẫn hơi sớm, ngủ được.”

      Lục Viễn : “Trong hộc tủ dưới ngăn kéo có, tự tìm .”

      Tạ Vũ cúi người mở hộc tủ dưới bàn, trong đó chất đầy sách, rút mạnh hai cuốn ra, sách bên trong rơi ra rầm rầm.

      Lục Viễn lập tức tới giúp thu dọn.

      Tạ Vũ có phần bất đắc dĩ : “ ngại quá.”

      sao.”

      Hai người tự nhặt mấy cuốn sách, tay đồng thời đưa về phía tờ báo ố vàng dưới đất. Tờ báo đó Tạ Vũ thấy quen quen, muốn nhìn kĩ lại bị Lục VIễn giật lấy, nhét bừa vào trong hộc tủ.

      Động tác của quá đột ngột, đến mức khiến Tạ Vũ ngẩn ra, vốn tò mò định lấy tờ báo đó ra xem thử, nhưng suy nghĩ vẫn thôi.

      Lục Viễn dọn sách xong, : “Bật đèn tối mờ tốt cho mắt, đừng đọc sách hơn. Ngủ sớm chút .”

      Tạ Vũ gật đầu, xoay người ngồi xuống giường: “Vậy chúng ta tán gẫu chút .”

      “Tán gẫu gì?”

      Tạ Vũ nghĩ nghĩ, : “Tôi cảm thấy đối xử với mấy đứa trẻ nhà họ Hướng khác lắm, tại sao vậy?”

      Lục Viễn đứng tại chỗ, xoay người dựa vào bàn, nhìn thản nhiên : “Ba đứa đều có mẹ, bố lại làm bên ngoài quanh năm về nhà, chỉ có người ông chăm sóc gia đình. Tuy trong trường về cơ bản đều là trẻ em bị bỏ lại, nhưng ba đứa trẻ này cũng coi như là mấy đứa đáng thương nhất.”

      Tạ Vũ gật đầu, nhìn thẳng mắt , trầm mặc chốc lát mới tiếp: “Vậy bây giờ có thể cho tôi biết, tại sao hỗ trợ giáo dục ở đây nhiều năm như vậy ?”

      Lục Viễn ngẩn ra, tiếp đó lại cười: “ vẫn cho rằng vì cuộc sống tình cảm gặp khó khăn gì đó, nên tôi đến đây trốn tránh thực sao?”

      Tạ Vũ lắc đầu: “Tôi hề cảm thấy như vậy.”

      Lục Viễn khẽ nhếch khóe môi: “ ra chuyện tôi trước đây là . Khi đó đến đây, đúng lúc thấy trường thiếu giáo viên nên ở lại dạy bọn trẻ, ngờ mãi có giáo viên ở lại, thế là kéo dài năm này qua năm khác. Tôi có gia đình con cái, nên cũng có lý do gì mà phải , thấm thoát hơn sáu năm.”

      Tạ Vũ cũng cười: “Tôi tin lời .” dừng chút, lại , “Nhưng tại sao đến đây? Nơi này phải khu du lịch, thắng cảnh gần nhất cũng cách chỗ này rất xa.”

      Lục Viễn thoáng sửng sốt lần nữa, : “Khá giống mấy người hôm qua. Khi đó ở thành phố chán ghét công việc, nên chọn đại miền núi nào đó muốn làm chút việc công ích.”

      Tạ Vũ gật đầu, đến đằng trước, hai tay ôm lấy cổ : “ mới giống mấy người hôm qua. Bọn họ là mua danh trục lợi, làm chuyện rất tuyệt vời.”

      tránh ánh mắt sáng rực của : “Chuyện này có gì tuyệt vời cả.”

      “Đối với tôi mà rất tuyệt vời.” , cười cười , “Tôi phải thú tội với .”

      “Hửm?” Lục Viễn nhìn về phía , vì sao.

      Tạ Vũ : “Lần trước đến đây lấy tin, ngoài miệng tôi hứa viết về , nhưng ra tôi cũng xóa hết mấy tấm ảnh chụp . Bài báo tôi chuẩn bị nộp ban đầu cũng lấy làm nhân vật chính, viết đặc biệt tình cảm, cái loại nhất định nổi tiếng ấy. Tôi là phóng viên lăn lộn mấy năm, biết bài báo thế nào dễ thu hút người khác hơn.” dừng chút, “Có phải cảm thấy tôi rất đáng ghét ?”

      Lục Viễn khẽ nhíu mày nheo mắt nhìn , hỏi bằng giọng trầm trầm: “Vậy tại sao cuối cùng nộp?”

      “Vì tôi biết muốn bị làm phiền.” cười sáp lại gần mặt , “Tôi cũng muốn nhiều người nhận ra quá. Tôi sợ mạng có nhiều bé hồn nhiên ngây thơ kêu gào đòi sinh con khỉ với .”

      Lục Viễn nhìn khẽ cười tiếng: “Cái gì sinh con khỉ chứ?”

      Tạ Vũ nhếch khóe môi, giả vờ thở dài: “Xem ra đúng là theo kịp thời đại rồi, ngôn ngữ mạng hay thấy như vậy mà cũng biết.”

      Lục Viễn : “Tôi hiểu thanh niên bây giờ, sinh con sinh con, cái gì mà sinh con khỉ chứ?”

      Tạ Vũ cười: “Khiếu hài hước có quan hệ với .”

      Lục Viễn cũng cười: “Tôi quả vô vị lắm, cho thời gian mười giây cân nhắc lại lần nữa.”

      Dứt lời, bắt đầu đếm ngược.

      Tạ Vũ hơi lùi ra sau chút, như cười như nghiêng đầu nhìn thẳng .

      Đêm tối trong núi rất yên tĩnh, vì vậy tiếng côn trùng kêu bên ngoài lúc này có vẻ vô cùng ràng, cơn gió nhè thổi qua.

      Lục Viễn đếm chậm rãi.

      Năm… Bốn… Ba… Hai…

      Khi tiếng “” kia bật ra, Tạ Vũ chợt cười nghiêng người về trước, ôm lấy lần nữa, hơi kiễng chân, đưa môi mình lại gần.

      Lúc này đây, có ngựa xe như nước, có đám đông rộn ràng, trong thế giới gần như ngăn cách với đời này chỉ có hai người họ.

      Là hai linh hồn đơn tìm kiếm an ủi, cũng là đôi trai thanh lịch hấp dẫn nhau.

      Đôi môi Lục Viễn rất nóng, trong nhiệt độ này, nụ hôn từ từ trở nên thô bạo. Đôi tay ôm eo Tạ Vũ, ghìm chặt vào lòng mình. liếm môi , đuổi theo dây dưa trong miệng .

      Tạ Vũ ôm bờ lưng , rắn chắc mà nóng rực, có mùi hương khiến an tâm lại trầm luân. Có khoảnh khắc khao khát vĩnh viễn đắm chìm trong đó, tỉnh lại nữa.

      Khi nụ hôn triền miên này chấm dứt, hai người quên hết thời gian, chỉ còn lại hơi thở hổn hển ổn định, và cơ thể trở nên khác lạ.

      Tạ Vũ hơi đỏ mặt, luồn tay vào dọc theo viền áo thun , nhưng vẫn trượt xuống dưới. Lục Viễn đè tay lại, khàn giọng : “Đừng làm rộn. Ngủ sớm chút , ngày mai dậy sớm Phượng Hoàng.”

      Tạ Vũ cười rút tay về, ánh mắt liếc thân dưới cách nào che giấu của : “ sao chứ?”

      Lục Viễn kéo áo thun thẳng lại, thản nhiên liếc cái: “Tạm được.”

      Tạ Vũ phì cười tiếng, lên giường nằm xuống mé trong, rồi vỗ vỗ vị trí trống bên ngoài: “ cũng lên , cùng với tôi.”

      Lục Viễn cười tới, nằm bên cạnh , nghiêng đầu ngược sáng nhìn thẳng đôi mắt lấp lánh của , vươn tay sờ mặt : “Tôi tắt đèn đây, ngủ ngon.”

      xoay mình kéo đèn, thoáng chốc trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng lốm đốm qua khe rèm cửa sổ.

      Tạ Vũ sáp lại sau lưng , lần mò nắm tay : “Ngủ ngon.”

      Lục Viễn nắm tay trong lòng bàn tay, lát sau, từ từ xoay người, ôm vào lòng.

      Trong bóng tối, Tạ Vũ cong khóe môi, dựa vào ngực .

      Giấc ngủ ngon tối qua phải bất ngờ, có bên cạnh, quả cảm thấy yên tâm, nên cơn buồn ngủ ập tới rất nhanh, chẳng mấy chốc ngủ say.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38: chơi xa

      Ngày hôm sau chưa ăn sáng ra ngoài.

      Vào làng, hai người đến quán bún lần trước ăn.

      “Ơ? Hai người cũng ở đây sao.” Hai bát bún vừa bưng lên, Hướng Vân từ cửa vào.

      Tạ Vũ cười với ấy: “ định ăn sáng rồi tạm biệt đây.”

      Hướng Vân ngồi xuống bên cạnh , liếc nhìn người đàn ông sau khi gật đầu chào ấy chuyên tâm trộn bún, với Tạ Vũ: “Hôm kia muốn khu danh lam thắng cảnh xung quanh chơi, hôm nay định sao?”

      Tạ Vũ trộn đều bún trong bát chút, gật đầu: “Ừm, Phượng Hoàng chơi hai ngày.”


      Hướng Vân lại hỏi: “Lục Viễn, tiễn Tạ Vũ sao?”

      Lục Viễn ngẩng đầu nhìn ấy cái, thản nhiên : “Cũng lâu rồi tôi chưa , đúng lúc rảnh rỗi nên chơi chung với ấy.”

      Hướng Vân là trong sáng tốt đẹp vô cùng, nhìn ra chút manh mối. ấy hơi sửng sốt, cười mấy tự nhiên: “Vậy rất tốt.”

      Tạ Vũ lặng lẽ nhìn lướt mặt hai người hai lần, cúi đầu ăn hai miếng bún, có vẻ như vô ý hỏi: “Đúng rồi Hướng Vân, thi nghiên cứu sinh gì đó bắt đầu chuẩn bị chưa? Xác định đăng kí trường nào?”

      Bún Hướng Vân gọi cũng được bưng lên nóng hôi hổi. ấy lấy đôi đũa dùng lần trộn bún, : “Bắt đầu liên lạc với người hướng dẫn rồi. Dù sao cũng làm việc mấy năm, lớn tuổi hơn sinh viên mới tốt nghiệp quá nhiều, nên phải suy tính chu toàn chút. Trước mắt liên lạc với người hướng dẫn của khoa kinh tế đại học Phục Đán chỗ hai người, cảm thấy tạm được.”

      Tạ Vũ cười: “Kiểu học vượt trội như chắc chắn sợ thi viết, chuẩn bị kĩ thi vòng hai phỏng vấn gì đó là gần được rồi. Tôi tin thành vấn đề.”

      Hướng Vân có phần bất đắc dĩ lắc đầu cười : “ ra tôi học nghiên cứu ở cái tuổi này, ý nghĩa lớn, cũng có bất kì ưu thế gì, chẳng qua là tìm cái cớ trốn chạy khỏi đây, rồi cho mình ít thời gian thích ứng mà thôi. Dù sao cũng núi mấy năm, người cũng sắp tàn phế rồi. Phải trở lại thành phố lớn sinh sống làm việc, trong chốc lát cũng chịu nổi áp lực này.”

      Lục Viễn vốn im lặng ăn bún đột nhiên ngẩng đầu: “Nếu biết có ưu thế, vậy tại sao thi vào trường tốt hơn chút? Đại học Bắc Kinh tuy khó thi, nhưng đó là trường cũ của , có giáo viên và bạn học quen, khó hơn Phục Đán. Hơn nữa từng bạn học của lập nghiệp ở Bắc Kinh có mời tham gia. Tại sao Bắc Kinh?”

      Hướng Vân nhìn mắt , trầm mặc lúc, giọng thoáng đè nén: “ biết là tại sao mà?”

      Lục Viễn khẽ chau mày, nét mặt thoáng lộ vẻ bực bội: “Đừng làm chuyện dại dột, tương lai quan trọng hơn bất kì chuyện gì. còn là bé mới tốt nghiệp, lần này rời khỏi là cơ hội cho bản thân mình làm lại cuộc đời lần nữa, có lẽ sau này còn có lần thứ hai.”

      Hướng Vân gượng cười tiếng: “Tôi biết.”

      Tạ Vũ cười hì hì tiếng: “Được rồi, ăn sáng đừng mấy chuyện này. Hướng Vân phải là mấy đứa trẻ ở trường tiểu học Hồng Khê, cần giảng đạo lý cho ấy đâu. núi cả ngày, chẳng có internet, người ta biết nhiều hơn lắm.”

      Lục Viễn nhìn về phía , khóe môi khẽ nhếch lên, hơi có phần tự giễu: “Tôi biết.”

      Trong chốc lát ba người đều im lặng. Trong quán nhiều người ồn ào, cũng phải là chỗ tốt để trò chuyện.

      Lục Viễn và Tạ Vũ ăn xong trước, vì phải bắt kịp xe nên tạm biệt Hướng Vân còn ăn.

      Hướng Vân hơi lơ đãng mỉm cười với hai người: “ chơi vui vẻ.”

      Hôm nay vừa khéo là ngày họp chợ trong làng, dân làng chợ đeo thổ sản ở nhà vào chợ bán. Bắt đầu từ sáng sớm, đường phố vắng vẻ ngày thường bắt đầu ồn ào tiếng người, dọc đường toàn là tiếng rao hàng, tiếng la hét địa phương.

      Người qua lại tấp nập phố, phần lớn đeo chiếc gùi lớn đặc trưng của địa phương. cẩn thận cái là đụng phải ngay. Văn hóa họp chợ này coi như là phong tục tập quán dân gian đặc thù của địa phương. Tạ Vũ khá hứng thú muốn trải nghiệm chút, nên đằng trước Lục Viễn, nhìn ngang nhìn dọc nhìn hết thảy xung quanh.

      Nhưng tuy cẩn thận trong đám đông đường, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị đụng vào gùi do dân làng đột nhiên xoay người hoặc chen ngang đằng trước.

      có phần bất đắc dĩ, khi tìm đường lần nữa bỗng bị người ta nắm tay.

      ngoảnh lại, thấy Lục Viễn nở nụ cười với , đến trước mở đường, bảo vệ bên người. Thân hình cao lớn, nổi bật giữa đám đông.

      Tạ Vũ nhìn gò má với đường nét ràng của , cười : “Hướng Vân muốn Thượng Hải là vì , ban nãy như vậy, hình như hơi lạnh lùng đấy.”

      Lục Viễn liếc nhìn cái: “Tôi là muốn tốt cho ấy, cũng muốn cho ấy hi vọng.”

      Tạ Vũ hỏi: “Vậy nếu tôi xuất , với ấy như vậy ?”

      Lục Viễn : “Chuyện này liên quan đến .”

      Tạ Vũ cười cười, lát sau lại : “ ra tôi cũng thích Hướng Vân lắm. Tuy từ thành tích của tôi khá tốt, nhưng đáy lòng khâm phục kiểu người học vượt trội này. Hơn nữa ấy là có suy nghĩ, cũng có lý tưởng. Cái lý tưởng muốn dựa vào sức mình thay đổi diện mạo quê hương quả quá lý tưởng hóa. Nhưng lý tưởng của ấy tiêu tan cũng cam chịu, mà chọn làm lại lần nữa. Tôi nhớ ấy từng , muốn kiếm nhiều tiền, chờ sau khi thay đổi hoàn cảnh gia đình mình, nếu có khả năng vẫn làm chút chuyện cho quê hương.”

      nghĩ, đây là kiên định hơn , cũng ràng hơn .

      Lục Viễn : “ ấy tốt, hơn nữa rất có năng lực. Lúc ấy mới đến đặc biệt năng nổ, trước kia thu hút ít nhà đầu tư, cũng đạt được rất nhiều thỏa thuận. Nhưng biết đấy, địa phương chính quyền lười biếng nghiêm trọng, đâu đâu cũng là cách thức làm việc đùn đẩy, rất nhiều thủ tục rề rà kéo dài làm được. có thể chờ ở đây, nhà đầu tư người ta muốn chờ. Sau này về cơ bản là bỏ mặc. ấy muốn rời khỏi cũng quả là vì quá thất vọng.”

      Tạ Vũ nghiêng đầu nhìn , hơi chua: “ đúng là hiểu ấy đấy.”

      Lục Viễn cười tiếng: “Tốt xấu gì tôi cũng làm việc ở Thượng Hải hơn mấy năm. Khi ấy làm mấy bản kế hoạch, thỉnh thoảng thảo luận với tôi, hỏi tôi ít ý kiến. cũng biết tuy ấy là người bản địa, nhưng vẫn khác những người ở đây. Mấy đồng nghiệp của ấy, bình thường lên mạng chơi mạt chược, có đôi lúc ấy đến trường tìm tôi trò chuyện.”

      Tạ Vũ gật đầu như hiểu .

      Lục Viễn nghĩ nghĩ, lại : “ ra ấy muốn đâu là chuyện của bản thân ấy. Trước đây tôi biết suy nghĩ của ấy, cũng định gì. Hôm nay khuyên ấy như vậy ra là được người ta nhờ vả.”

      Tạ Vũ tò mò mở to mắt nhìn .

      Lục Viễn : “Đây là chuyện riêng của người khác, tôi vốn nên cho phóng viên tám chuyện đây biết. Nhưng tôi cảm thấy đàn ông thỉnh thoảng cũng có thể tám chuyện chút.”

      Tạ Vũ cười: “ cứ .”

      “Là bạn trai thời đại học trước đây của Hướng Vân. Người bạn học lập nghiệp ở Bắc Kinh của ấy ra chính là bạn trai cũ của ấy. Khi đó Hướng Vân khăng khăng về quê, bạn trai ở lại Bắc Kinh. Khoảng thời gian trước, ta biết Hướng Vân muốn thi nghiên cứu sinh Thượng Hải phát triển, ta gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi khuyên ấy thi về Bắc Kinh. Tôi có gặp qua ta lần, năm kia ngàn dặm xa xôi tới đây thăm Hướng Vân, ta khá tốt đấy.”

      Tạ Vũ khoác tay : “ nhìn ra cũng có tiềm chất bà thím lắm nha.”

      Lục Viễn buồn cười trừng cái.

      Tạ Vũ lại : “ ta chắc chắn đẹp trai bằng . Nếu Hướng Vân có lý nào chọn ta, mà cứ muốn bám theo người vừa già vừa tay trắng như .”

      Lục Viễn cười mỉa hai tiếng: “Rất cảm ơn đánh giá đúng trọng tâm của .”

      Tạ Vũ nghĩ nghĩ, : “Tôi chợt nhớ tới người quen, về kinh nghiệm của ta.”

      Lục Viễn: “ tám ghiền rồi à?”

      Tạ Vũ cười khúc khích, dựa vào : “ ta lúc còn trẻ ta có bạn , chê ta có tiền nên bỏ ta, sau đó cặp với nam sinh có hoàn cảnh gia đình tốt hơn. Tôi phản bác ta phụ nữ thay lòng đổi dạ chưa chắc là vì tiền, mà nam sinh đó có lẽ có chỗ đặc biệt. Nhưng ra khi đó tôi cũng chỉ thuận miệng thôi, nhưng bây giờ lại cảm thấy điều đó là chắc chắn.”

      Lục Viễn lơ đễnh cười: “ lung tung gì đó.”

      Tạ Vũ như cười như nhìn : “Chính là… người đó… rất đặc biệt.”

      Lục Viễn bật cười lắc đầu.

      gần đến trạm xe, trong đám đông rộn ràng vui vẻ sau lưng, giọng quen thuộc đột nhiên vang lên, gọi tên Tạ Vũ. Hai người cùng xoay người, cách những chiếc gùi và đầu người nhốn nháo, thấy Hướng Vân đứng cách xa mấy mét.

      Sau khi thấy Tạ Vũ khoác tay Lục Viễn, nụ cười nhàn nhạt mặt ấy hơi cứng lại, thoáng sửng sốt tại chỗ, rồi thong thả ung dung vòng qua đám đông tới.

      Tạ Vũ theo bản năng thu tay lại, nhưng vừa để xuống lại bị Lục Viễn nắm trong lòng bàn tay.

      “Có chuyện gì sao?” Khi Hướng Vân đến trước mặt, Lục Viễn thản nhiên hỏi.

      Hướng Vân đưa máy ghi cầm trong tay cho Tạ Vũ: “ làm rơi cái này ở quán bún.”

      Tạ Vũ kinh hãi, nhận lấy, thở phào hơi: “Trời ạ, biết rơi ra ngoài lúc nào. May mà nhặt được, cảm ơn , Hướng Vân.”

      Hướng Vân lắc đầu, rồi nhìn thẳng khuôn mặt biểu lộ cảm xúc gì của Lục Viễn, cười : “Lục Viễn, tôi suy nghĩ đề nghị của kĩ. Dù sao tôi cũng quen thuộc Bắc Kinh hơn, đại học Bắc Kinh là trường cũ của tôi nữa.”

      Lục Viễn gật đầu: “Bất kể thế nào, tôi cầu chúc mọi việc suông sẻ.”

      cũng vậy.” Hướng Vân . ấy lướt nhìn khuôn mặt hai người, cười hơi khoa trương: “Chúc hai người chơi vui vẻ.”

      Tạ Vũ : “Có cơ hội gặp lại.”

      “Ừm, tạm biệt.” ấy gật đầu, xong lại dừng mặt Lục Viễn chốc lát, xoay người rời khỏi.

      ấy ăn mặc giản dị, dáng người con, con đường chật chội huyên náo ở làng quê núi lại vẫn khác biệt với mọi người.

      Tạ Vũ nghiêng đầu nhìn bóng lưng dần biến mất của ấy, ngẩn người tại chỗ nhúc nhích.

      Lục Viễn kéo : “ thôi.”

      Tạ Vũ quay đầu nhìn cái, lật tay nắm bàn tay chặt, đan mười ngón tay với .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :