1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khi nào trăng sáng dẫn lối anh về – Úy Không (Hoàn - 62c + 1PN - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Thế giới rất

      Tạ Vũ bắt đầu hẹn hò với Lý Hưng Ngộ.

      Qua lại với người có tiền đại khái chính là như vậy, nhà hàng cao cấp, quà tặng đắt đỏ giá trị, hẹn hò ăn mặc hoa lệ.

      Tạ Vũ là người rất dễ thích ứng, giống như thích ứng với thành phố này vậy.

      Chỉ có điều thỉnh thoảng nhìn những cộng đồng ngợp trong vàng son kia, vô thức nhớ đến cuộc sống của người miền núi.

      Thế giới chia ra làm hai.

      Hạ tuần tháng sáu, thời tiết nóng dần. Quan hệ giữa Tạ Vũ và Lý Hưng Ngộ nhanh chậm, cũng coi như ổn định. Người đàn ông này có vẻ rất thành tâm.


      Nhưng ra quan hệ giai đoạn đầu của nam nữ trưởng thành chẳng qua cũng chỉ là thăm dò như như giả, bao gồm bản thân Tạ Vũ.

      Công việc của hai người đều rất bận, tuần hẹn hò hai ba lần.

      Trong nhà hàng Tây cao cấp của Grand Hyatt, uống rượu vang đỏ hạng sang, ăn gan ngỗng tinh tế. Tạ Vũ cảm thấy ăn ngon, giống như mối quan hệ giữa và Lý Hưng Ngộ.

      để dao nĩa xuống, nhìn dĩa ăn tinh xảo, đột nhiên khỏi có hơi nhớ mấy bữa cơm ngon ăn núi.

      Lý Hưng Ngộ cũng dừng lại, tò mò hỏi: “Sao lơ đãng vậy?”

      Tạ Vũ thoáng sửng sốt, cười : “Em nghĩ đến ngôi trường tiểu học thời gian trước lấy tin, mỗi ngày bọn trẻ chỉ có thể ăn cơm thập cẩm khoai tây củ cải, hơn nữa ở núi thế này cũng coi như là tốt rồi, còn rất nhiều trường có nhà bếp, mỗi ngày chỉ ăn cơm nguội với dưa muối. Nhìn lại chúng ta bây giờ, cảm thấy cuộc sống đúng là tốt đẹp.”

      Lý Hưng Ngộ khẽ cười tiếng: “ có đọc qua bài báo đó của em, rất bùi ngùi. Đúng rồi, cho em biết cũng xuất thân từ nông thôn chưa nhỉ?”

      Tạ Vũ : “ chưa qua, nhưng em có thấy báo.”

      cũng xuất thân từ nông thôn miền núi. Trước kia khi học tiểu học buổi trưa về nhà được, nên chỉ cơm nguội với dưa muối thôi.” , ta như đùa, “Cho nên em thấy bây giờ có thể cao thế này coi như là kì tích.”

      Tạ Vũ khá có hứng thú nhìn về phía ta: “Em đúng biết xuất thân từ nông thôn miền núi đấy. Trước đây nhà rất nghèo sao?”

      “Nghèo ư? Sao nghèo chứ. Ăn bữa thịt là xa xỉ rồi. Đối với bọn , con đường thoát duy nhất chính là thi đại học. Cho nên nỗ lực học tập, thi đậu trường đại học danh tiếng, rồi tiến cử nghiên cứu sinh.”

      Tạ Vũ : “ ra chăm chỉ như vậy, trước đây chưa nghe bao giờ. Hôm nào em viết bài phỏng vấn độc quyền cho , cũng tạo dựng tấm gương cho trẻ em nông thôn chút.”

      Lý Hưng Ngộ nhếch khóe môi, hình như thoáng ngẩn ra, rồi cười lấy hộp thuốc lá bật lửa, lịch lãm ra hiệu với : “Có để ý ?”

      Tạ Vũ lắc đầu. Ánh mắt dừng lại ở chiếc bật lửa có kiểu dáng quen thuộc trong tay ta. ra Lý Hưng Ngộ còn chút xíu vẻ xuất thân từ nông thôn từ lâu. ta lịch lãm tao nhã, khéo léo lão luyện, là tinh tiêu chuẩn nhất ở thành phố này.

      Lý Hưng Ngộ rít mạnh hơi thuốc, rồi chậm rãi phả ra, tay nghịch chiếc bật lửa nho kia, : “Nhưng phát chỉ học giỏi thôi cũng chẳng có ích đến thế, có những chuyện từ khi sinh ra công bằng. Hồi học nghiên cứu sinh, có bạn . ấy rất đẹp, rất thích ấy, đối đãi với ấy tốt cực kì, làm nhịn ăn nhịn dùng mua đủ mọi món quà cho ấy, nhưng sau đó ấy vẫn quen người đàn em của . Lúc đó bị đả kích sâu sắc, biết tại sao, về sau tìm cậu đàn em kia, thấy bật lửa cậu ta dùng châm thuốc mới hiểu ra.” , ta giơ lên, “Chính là cái này, học phí và tiền sinh hoạt năm khi đó của .”

      Tạ Vũ cười: “ ra cũng nhất định là vì tiền, có thể là nam sinh đó quả có chỗ hơn người hấp dẫn nữ sinh.”

      Lý Hưng Ngộ buồn cười lắc đầu: “Em tin ?”

      Tạ Vũ nhún nhún vai từ chối cho ý kiến.

      Lý Hưng Ngộ : “Cho nên kinh nghiệm của ra cũng tính là năng lượng chân chính lắm. Lý tưởng ban đầu của là làm nghiên cứu, nhưng vì chuyện này mà học thêm tiếp nữa, tốt nghiệp nghiên cứu sinh là tìm việc làm, hai năm sau từ chức lập nghiệp, công ty năm năm là lên sàn, sau đó có Lý Hưng Ngộ bây giờ. ra rất cảm ơn hai người đó.”

      Tạ Vũ : “Vậy sau đó sao? Hai người kia thế nào rồi?”

      Lý Hưng Ngộ : “Tình của thanh niên vốn cũng khó lâu bền. Khi đó hai người vừa tốt nghiệp, nghe đâu bao lâu là chia tay. Sau này người phụ nữ đó còn từng tới tìm , nhưng hình như mấy năm trước cũng kết hôn rồi. Đàn em của mấy năm trước vẫn còn tin tức, có vẻ cũng tệ, nhưng về sau hình như xảy ra chút chuyện gì đó, biết đâu.”

      Tạ Vũ gật đầu: “Bạn trước của nhất định hối hận lắm.”

      Lý Hưng Ngộ cười : “ ấy có hối hận hay quan tâm từ lâu, nhưng ngược lại cảm ơn quyết định khi đó của ấy. Nếu có lẽ bây giờ vẫn giáo sư nghèo cổ hủ ở đại học cũng nên.”

      Tạ Vũ cười : “Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là chỗ nấp của họa. Kinh nghiệm của cho người đời biết cách rất sinh động, chuyện cuộc đời chừng là đạo lý này.”

      Lý Hưng Ngộ nghiêng đầu nhìn về phía , giữa làn khói thuốc, ta khẽ nheo mắt: “ biết những người làm truyền thông bọn em đều có chút văn nghệ. những điều này, em cảm thấy rất thô tục sao?”

      Tạ Vũ cười: “Ai mà chẳng phải là người phàm tục chứ? thực mới quan trọng nhất.”

      Hai người lại trò chuyện lan man hồi rồi mới tính tiền rời khỏi.

      Lý Hưng Ngộ theo thường lệ lái xe đưa Tạ Vũ về nhà. Khi tạm biệt dưới lầu, Tạ Vũ mấy bước đột nhiên vòng trở lại bên xe, giống như thuận miệng hỏi: “Đàn em cướp bạn của năm đó tên là gì?”

      Lý Hưng Ngộ thoáng sửng sốt, trả lời: “Cậu ấy tên Lục Viễn.”

      Lần này đến lượt Tạ Vũ ngẩn ra, ngay lập tức bật cười.

      Lý Hưng Ngộ mờ mịt: “Sao vậy? Em quen ư?”

      Tạ Vũ suy nghĩ, lắc đầu: “ quen.”

      Lý Hưng Ngộ cũng cười: “ thế giới thể nào như vậy, nhiều năm rồi cũng có tin tức của cậu ấy.”

      Tạ Vũ vẫy tay với ta rồi xoay người, nhưng lại giống như gặp được chuyện buồn cười, mình run vai bật cười trong màn đêm, thế nào cũng kìm được, thậm chí có chút điên cuồng mất khống chế.

      nghĩ, Lý Hưng Ngộ có câu đúng, thế giới thỉnh thoảng rất .

      Đêm nay, Tạ Vũ lại mơ thấy Lục Viễn, vẫn là cảnh tắm bên dòng suối dưới ánh trăng. Giấc mộng ấy chứa đựng quyến rũ, nhưng sáng sớm thức dậy lại khỏi có chút buồn bã mất mát.

      May mà công việc ngày hôm nay của rất nhiều. Mặc dù nhiệm vụ lấy tin ở ngay thành phố, nhưng vì phải theo hoạt động quy mô lớn nên cũng làm nghỉ gần cả ngày. Đợi đến khi kết thúc công việc vừa vặn gặp phải giờ cao điểm buổi tối.

      mệt đến độ như con chó mất nhà, ngồi xe taxi, cảm giác mất mát buổi sáng lại mơ hồ ập tới, đến mức tâm trạng bắt đầu mất ổn định.

      Xe taxi chạy bao lâu bị kẹt ở giao lộ, mãi di chuyển được. Con đường này ngày thường rất vắng vẻ, nhưng vì trúng giờ cao điểm buổi tối, nên hiếm khi nhét đầy xe cộ.

      Tạ Vũ quay kính xe xuống, cơn gió hòa lẫn khí thải thổi vào, cũng thể giảm bớt nôn nóng chút nào.

      Bên kia đường cách đó xa là Học viện Hí kịch, từ trong xe nhìn sang có thể thấy thấp thoáng lối kiến trúc nho nhã trong đó. Sinh viên của học viện khá ít, ngày thường rất yên tĩnh, nhưng lúc này bên ngoài cổng thấy ít xe nổi tiếng, bên trong thỉnh thoảng có xinh đẹp thời thượng ra, ngồi vào những chiếc xe đó.

      Chuyện thế này Tạ Vũ thấy nhiều nên quen rồi. Đừng là trường nghệ thuật, mà đại học đứng đầu Thượng Hải mà từng học, mỗi cuối tuần, ở các cổng trường, cảnh như vậy cũng hiếm thấy.

      cảm thấy khí bên ngoài quá tệ, định đóng cửa xe, ánh mắt lại hướng đến chiếc xe quen thuộc, là chiếc Bentley màu xanh mà gần đây ngồi rất nhiều lần kia.

      thấy được biển số xe, cũng nhìn thấy người ngồi bên trong. Nhưng cũng lâu lắm, trông như sinh viên chạy từ hướng sân trường về phía chiếc xe đó.

      đó mái tóc dài phất phới, mặc chiếc váy hoa li ti dài, làm nổi bật vòng eo thon. Tạ Vũ thấy ngũ quan của ấy, nhưng suy đoán dáng vẻ của ấy nhất định cũng giống cách ăn mặc của ấy, xinh đẹp thuần khiết.

      Chỉ có điều chiếc túi Hermes tay ấy quả thuần khiết như vậy.

      Xe taxi đột nhiên chạy , khi từ từ lái rời khỏi, Tạ Vũ thấy người đàn ông trong xe quay cửa kính xe xuống, hôn khom người kia.

      Tạ Vũ ở ghế sau xe taxi còn cười thành tiếng, lắc đầu đóng cửa sổ xe lại. ngược lại chẳng thấy bất ngờ, cho dù Lý Hưng Ngộ nhiều lần bày tỏ chân thành dành cho , nhưng cũng biết loại đàn ông này, vĩnh viễn cũng thể chỉ có trái tim chân thành.

      chưa từng mong đợi vào ta, nên cũng tính là thất vọng. Chỉ có điều hai người còn chưa coi là bắt đầu mà ta như vậy, ít nhiều gì cũng khiến người ta hơi chán ngán. Tính ra, bị ta lừa dối lần thứ hai, nhưng hình như lần nào cũng tính là thành công.

      Cũng có thể, so với bé kia, mới là người đến sau.

      cầm điện thoại lên gọi Lý Hưng Ngộ. Đầu bên kia ngược lại bắt máy rất nhanh.

      Tạ Vũ nhìn chiếc Bentley màu xanh biến mất trong gương chiếu hậu, : “Tối nay có rảnh ? Cùng ăn cơm thế nào?”

      Lý Hưng Ngộ hình như hơi bất ngờ: “Đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi, em vậy mà chủ động hẹn đấy. Nhưng tiếc quá, tối nay có buổi tiệc xã giao, ngày mai bù lại thế nào? Em muốn ăn gì, bảo người đặt trước.”

      “Ngày mai còn xa như vậy, đến lúc đó hẵng . Chúc đêm nay xã giao vui vẻ.”

      “Em cũng vậy.” Lý Hưng Ngộ , “ phải tối nay em có rất nhiều việc sao? Nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai tới tìm em.”

      Tạ Vũ cúp điện thoại, vẻ mặt mệt mỏi dựa vào lưng ghế nghỉ chút, bao lâu, có điện thoại gọi đến. mở mắt nhìn số màn hình, bắt máy: “Tổng biên tập, có chuyện gì sao?”

      “Là thế này. Ban nãy tôi nhận được điện thoại bên quỹ Tân Miêu, họ nhân viên của quỹ muốn thăm hỏi trường tiểu học Hồng Khê, bảo chúng ta cử phóng viên cùng, rồi ra thêm bài báo nữa.”

      Tạ Vũ thoáng sửng sốt rồi mới phản ứng kịp, giọng hơi thay đổi: “ muốn tôi đến đó công tác nữa?”

      Lão Trương : “Tôi biết điều kiện nơi đó tốt, nhưng cũng cần phản ứng dữ vậy chứ. Chỗ tệ hơn đâu phải chưa từng .”

      phải, tôi chỉ nghĩ đến việc phải lần nữa hơi bất ngờ.”

      “Có gì bất ngờ đâu? Chúng ta là phía truyền thông hợp tác của quỹ tân Miêu, rất nhiều thứ phải làm dài hạn. chuẩn bị chút , cuối tuần này xuất phát, tiền lại bên quỹ chịu trách nhiệm.”

      Tạ Vũ nhìn điện thoại cúp máy, mệt mỏi ban nãy tan biến hết, chỉ hơi thể tin nổi, sau đó buồn cười lắc đầu.

      Buổi tối trước khi ngủ, di động của reo rất lâu, là điện thoại Lý Hưng Ngộ gọi tới. bắt máy. Sau đó là tiếng tin nhắn, cầm lên xem, đó mấy chữ đơn giản: Nhớ em, ngủ ngon.

      cười mỉa tiếng, xóa tin nhắn.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Gặp lại

      Thứ bảy xuất phát, Tạ Vũ liên lạc trước với Hướng Vân. ấy nhận được điện thoại của rất vui, hai người còn trò chuyện hồi.

      Vì bay chuyến sáng, nên chưa đến mười giờ là Tạ Vũ lên giường. Nhưng trằn trọc thế nào cũng ngủ được, hưng phấn đè nén đó tìm được nguồn gốc nhưng lại sống động như .

      túm tóc, bật ngồi dậy, lấy gói thuốc lá giá rẻ trước kia trong ngăn kéo, rút điếu châm, rít hai hơi mà lòng trong lòng vẫn chưa , lại tìm gạt tàn dụi tắt.

      Tạ Vũ ngồi ngơ ngẩn bên mép giường lúc, cầm lấy di động tủ đầu giường, giờ hiển thị đó là mười giờ năm mươi. Giờ này thôn núi sớm yên tĩnh đến độ chỉ còn tiếng côn trùng kêu.


      tìm số điện thoại chưa hề gọi kia, ma xui quỷ khiến bấm gọi. màn hình hiển thị kết nối. Tạ Vũ vốn tưởng bên kia có sóng, nhưng lát sau tiếng tít dài vang lên, báo hiệu điện thoại nối được.

      tiếng… Hai tiếng… Ba tiếng… Bốn tiếng…

      Ngay khi Tạ Vũ cho rằng có ai nghe, chuẩn bị cúp máy, điện thoại đột nhiên phát ra chút tạp ồn ào, trong đó truyền đến tiếng “A lô” trầm thấp mà ngái ngủ.

      Tạ Vũ ngơ ngác hồi lâu mới phản ứng được: “Là tôi, Tạ Vũ.”

      Lục Viễn : “Tôi biết.”

      Giọng nghe ra rất bình thường, trầm thấp quen thuộc, đến mức Tạ Vũ biết vì sao lại cảm thấy hơi mất mát.

      “Ngày mai tôi đến chỗ các .”

      Lục Viễn ở đầu bên kia hình như chẳng biết tin tức này, ngập ngừng hồi lâu mới đáp: “Ừm.”

      Tạ Vũ cười thành tiếng, rốt cuộc mong chờ điều gì? Chẳng qua là người qua đường bèo nước gặp nhau, trong mắt ấy, mình có lẽ chính là nữ phóng viên tùy tiện, còn gì khác nữa.

      định tạm biệt rồi cúp điện thoại, đầu bên kia lại : “Ngày mai tôi vào làng, vừa vặn đón .”

      Câu này gần như đập tan suy nghĩ mất mát vừa rồi của Tạ Vũ ngay lập tức, cười : “Được, ngày mai gặp.”

      “Ngày mai gặp.” Lục Viễn khựng lại, rồi bổ sung, “Ngủ sớm chút đừng thức khuya, nếu đường vất vả lắm.”

      cũng vậy.” xong, bản thân Tạ Vũ cũng thấy buồn cười, ràng là đánh thức , hơn nữa ngày mai cũng chẳng cần vội vã lên đường. cười vào điện thoại tiếng: “Tôi đánh thức rồi, ngại quá.”

      sao. ra đúng lúc tôi dậy vệ sinh.”

      “Ngủ ngon.”

      “Ngủ ngon.”

      Tạ Vũ cúp điện thoại, nằm lên giường ngay lập tức, điều kì diệu là bao lâu là ngủ say.

      Trong núi lúc này là thời điểm yên tĩnh nhất. Cả sân trường ngoài tiếng côn trùng kêu ra còn gì khác nữa. Lục Viễn nằm giường trong bóng tối, cầm chiếc điện thoại tắt kia, ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, tỉnh cả ngủ.

      từ giường bò dậy, cầm điếu thuốc và bật lửa ra ngoài.

      Dãy kí túc xá này vô cùng yên ắng, tháng trước hai tình nguyện viên kia rời khỏi, hôm nay là thứ sáu, học sinh cũng về nhà hết. Ngoài nhà hiệu trưởng Điền cách đó hai trăm mét, sân trường lúc này chỉ có mình .

      Từ lâu quen với đơn. Nhưng đêm nay, sau khi nhận được cú điện thoại đó lại khỏi có chút nôn nóng.

      đến tảng đá bên ngoài sân thể dục ngồi, châm điếu thuốc trong tay bắt đầu hút. Mùi thuốc lá nồng nặc cũng làm lắng dịu nôn nóng trong , ngược lại rục rịch dữ dội hơn.

      ra trong đầu suy nghĩ gì cả, dường như trống rỗng, ngây ngẩn hồi lại tự mỉm cười, nhưng ngay cả việc bản thân cười cái gì cũng biết.

      ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh trăng đêm nay rất sáng, chắc chắn ngày mai ngày đẹp trời.

      Lần này quỹ Tân Miêu đến vùng núi thăm hỏi khảo sát, xem ra rất coi trọng, tổng cán Hồ Hành Kiến của quỹ đích thân ra mặt.

      Cái tên Hồ Hành Kiến này, Tạ Vũ hay thấy mạng báo chí.

      Ngoài việc là tổng cán của quỹ Tân Miêu, công việc chính của ta là giáo sư xã hội học của trường đại học, nghiên cứu chủ yếu về trưởng thành của trẻ em nghèo khó. ta hoạt động mạng rất mạnh, thường hay đăng tải số hiểu biết sâu sắc, cũng là người làm công ích nổi tiếng, từng khởi xướng rất nhiều kế hoạch công ích, có rất nhiều người hâm mộ, mấy triệu người theo dõi weibo, là VIP lớn danh xứng với thực.

      Sau khi quỹ Dương Quang thành lập dự án con quỹ Tân Miêu, liền mời ta đảm nhiệm chức tổng cán . ta là chuyên gia trong phương diện này, đây cũng là nguyên nhân quỹ Tân Miêu vừa thành lập được công chúng quan tâm rộng rãi.

      Trước đây Tạ Vũ chưa gặp ta bao giờ, trong ấn tượng chắc là phần tử trí thức uyên bác mà có lòng nhân ái. Sau khi gặp nhau ở sân bay, Hồ Hành Kiến cũng giống như nghĩ, khoảng bốn mươi tuổi, kiến thức uyên bác, lịch hòa nhã.

      cùng còn có người đàn ông trẻ hơn hai mươi tuổi, là cán của quỹ Tân Miêu, tên Trần Thành, tính cách thoạt nhìn rất cởi mở, cũng có chút láu lỉnh, vừa đến là đùa giỡn với Tạ Vũ.

      Bất luận là trong giới giáo dục hay trong mắt công chúng, Hồ Hành Kiến cũng có chút danh tiếng, đại khái là loại người rất được hoan nghênh. Sau khi xuống máy bay, ngồi xe đến huyện, vậy mà có chiếc xe của cơ quan chính quyền địa phương cử đến cho họ, trong xe còn chứa quần áo quyên tặng gửi đến trước.

      Đối với Tạ Vũ mà , đãi ngộ này biết phải tốt hơn lần trước bao nhiêu.

      Đến làng vừa vặn sập tối, Hướng Vân tiếp đón đoàn người rồi dẫn họ ăn cơm. Nhà hàng là nhà vườn lần trước.

      Cộng thêm tài xế là cả thảy năm người. Người làm tài xế ở cơ quan địa phương này đều rất sành sõi, tài xế họ Lưu thẳng trước mặt mấy người.

      Hướng Vân hiển nhiên có chút ác cảm, nhưng cũng tiện biểu lộ ra, cầm lấy thực đơn hỏi: “Giáo sư Hồ, xem thử muốn ăn món gì?”

      Hồ Hành Kiến chưa mở miệng, tài xế trước: “Giáo sư Hồ hiếm khi đến núi của chúng tôi lần, nhất định phải ăn món đặc sắc nhất chỗ chúng tôi. Có phải ?”

      Hồ Hành Kiến cười gật đầu: “Được, vậy Tiểu Lưu giới thiệu chút .”

      Tài xế Tiểu Lưu gọi ông chủ tới, tự mình gọi món: “Thịt heo rừng xào, thịt hoẵng xào sả ớt, ếch nướng, thêm cái lẩu gà tre và hai món ăn thêm. Mỗi người thêm mấy chén canh bã đậu.” ta gọi xong, cười , “ phải tôi khoác đâu, món ăn dân dã chỗ chúng tôi chắc chắn ngon tuyệt. Giáo sư Hồ ăn lần sau này nhất định còn muốn ăn lần thứ hai.”

      Ban nãy ta gọi món, Tạ Vũ lặng lẽ nhíu mày. phản đối việc ăn món dân dã, nhưng những món này chắc chắn rất đắt, mà bọn họ là tổ chức công ích, về tình về lý thích hợp lắm.

      ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Hướng Vân. Sắc mặt ấy hơi thay đổi, chân mày ràng nhíu lại.

      Ban đầu Tạ Vũ tưởng Hồ Hành Kiến từ chối, vậy mà ta nghe xong lại lộ ra nét mặt hưng phấn, nhưng giọng nghe ra vẫn kềm chế: “Trình độ gọi món của Tiểu Lưu nhìn cái là biết ngay rèn luyện thành khi theo lãnh đạo của mọi người, hôm nay mấy người chúng tôi coi như có lộc ăn rồi. Tuy con người tôi chủ trương ăn món dân dã lắm, nhưng thỉnh thoảng lần cũng sao.”

      Cán Trần Thành bên cạnh ta ngược lại thẳng thắn: “Lần nào đến những vùng núi xa xôi thế này, điều hấp dẫn tôi nhất chính là thức ăn ngon đấy.”

      Hướng Vân cười gượng hai tiếng: “Giáo sư Hồ ăn quen là được.”

      xong, có phần bất đắc dĩ nhìn về phía Tạ Vũ.

      Tạ Vũ bĩu môi.

      Lúc này có người gõ cửa phòng bao, Hướng Vân đứng lên mở cửa: “Ồ? Lục Viễn, đến rồi ư?”

      Tạ Vũ nghe tiếng quay đầu nhìn về phía cửa. Lục Viễn cao hơn Hướng Vân cái đầu, ánh mắt vượt qua ấy, nhìn thẳng Tạ Vũ. Tạ Vũ nhếch miệng cười, mặt mày lạnh tanh gật đầu.

      Khoảnh khắc ngắn ngủi này, ai nhìn ra trong lòng đối phương nghĩ gì.

      Lục Viễn vào, Hướng Vân giới thiệu: “Giáo sư Hồ, đây là thầy Lục của trường tiểu học Hồng Khê. Lục Viễn, đây là giáo sư Hồ, trước đây tôi có qua với .”

      Lục Viễn đưa tay ra: “Giáo sư Hồ, chào .”

      Hồ Hành Kiến bắt tay , cười : “Nghe giọng thầy Lục giống người địa phương.”

      Hướng Vân trả lời thay Lục Viễn: “Thầy Lục là giáo viên hỗ trợ giáo dục của trường tiểu học Hồng Khê.”

      Hồ Hành Kiến cười: “Hỗ trợ giáo dục ư? Tuyệt vời, nào nào nào mời ngồi.”

      Mấy người ngồi lại vào chỗ, chào hỏi lúc.

      Lục Viễn ngồi bên tay phải Hướng Vân, mà bên tay phải của chính là Tạ Vũ. Nhiều người ngồi bàn như vậy, hai người vừa có cơ hội ôn chuyện, cũng có tâm trạng ôn chuyện.

      Tạ Vũ thường ngày khéo ăn khéo , vì đến mà ham mở miệng chuyện nữa. chỉ cách đến mấy chục cm, dường như lại ngửi thấy loại pheromone khiến chộn rộn kia.

      Sau khi Lục Viễn ngồi vào chỗ, từ đầu đến cuối quay đầu nhìn , ngược lại mấy câu với Hướng Vân.

      Tạ Vũ ngẩng đầu, thấy trong đôi mắt Hướng Vân có loại tình cảm mà lần trước thấy qua.

      chợt cảm thấy hơi bực bội.

      Nhưng người tài xế kia vẫn cứ thao thao bất tuyệt bàn, Hồ Hành Kiến và Trần Thành thỉnh thoảng phụ họa.

      Khi thức ăn bưng lên, Lục Viễn thấy mấy món bày bàn, dường như rất ngạc nhiên, theo bản năng quay sang nhìn Hướng Vân. ấy nhìn thẳng , vừa rất bất đắc dĩ vừa lặng lẽ lắc đầu.

      Bữa cơm này, ba người ăn ngấu nghiến, vô cùng vui vẻ, ba người ăn chẳng ngon. Tạ Vũ ít nhiều gì cũng có chút bệnh nghề nghiệp, lấy di động ra chụp mấy tấm bàn, cười : “Gửi cho bạn bè khoe chút.”

      Hồ Hành Kiến nhìn cái, cũng cười: “Khoe với bạn được, nhưng thể là ăn chung với tôi đấy.”

      “Tôi biết mà.” Tạ Vũ nháy nháy mắt, trong lòng cười ha ha hai tiếng.

      Cơm nước xong, Hướng Vân gọi ông chủ tới tính tiền: “Bao nhiêu tiền?”

      Ông chủ : “Trưởng làng Hướng, tổng cộng sáu trăm tám.”

      Hướng Vân thoáng sửng sốt, lấy ví ra trả tiền.

      Hồ Hành Kiến ơ tiếng: “Trưởng làng Hướng, các thể kí đơn sao?”

      Hướng Vân cười: “Bây giờ quản lý nghiêm, kinh phí cho chính quyền làng chúng tôi cũng có hạn, cách nào tùy tiện kí đơn được. sao, bữa này tôi mời mọi người.”

      “Đừng đừng đừng!” Hồ Hành Kiến vội ngăn ấy lại, “ bé công chức cơ sở như tháng có thể có bao nhiêu tiền chứ, thể để mời được. Trần Thành ——”

      “Vâng!” Trần Thành lập tức móc ví, lấy mấy tờ tiền đỏ đưa cho ông chủ.

      Hướng Vân tỏ vẻ lúng túng: “Giáo sư Hồ, thế này sao được?”

      Hồ Hành Kiến cười : “ sao, các kí đơn được, nhưng quỹ chúng tôi thanh toán chút tiền này thành vấn đề.”

      Tạ Vũ và Lục Viễn gần như đồng thời nhìn về phía ta. Hồ Hành Kiến ngược lại ý thức được điều gì, chỉ tiếp: “Chúng tôi khảo sát chuyến vẫn đầy đủ kinh phí, cần lo đâu. Hơn nữa chúng tôi đến làm công ích, cũng thể để các tốn kém được.”

      Thế nhưng, lúc ra cửa, Tạ Vũ nghe được Trần Thành bên tai Hồ Hành Kiến: “Trời ạ, chính quyền làng này cũng nghèo quá rồi. Lần trước chúng ta Vân Nam, chính quyền chỗ người ta thế mà còn mời chúng ta ăn bữa lớn ở nhà hàng cấp sao ở huyện, còn kí đơn nữa.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Gọi là cầm thú

      Hôm nay thời gian còn sớm, xuống thôn khảo sát đương nhiên đủ thời gian. Hồ Hành Kiến và Trần Thành cũng đến trường tiểu học Hồng Khê ngủ qua đêm. Tạ Vũ vốn định theo Lục Viễn xuống thôn trước, nhưng lại bị Hồ Hành Kiến kêu ở lại, vì ta cần chụp ảnh dọc đường họ xuống thôn.

      Lúc này Tạ Vũ coi như là theo phỏng vấn hai người, dễ rời khỏi, chỉ có thể cũng ở lại trong làng.

      Điều bất ngờ là, Lục Viễn vậy mà cũng ở lại.

      Hướng Vân khó hiểu hỏi: “ phải ngày mai có lớp sao?”

      Lục Viễn : “Ngày mốt thi cuối kì, ngày mai cần lên lớp, hiệu trưởng Điền giám sát bọn trẻ tự học là được rồi.”


      Tạ Vũ thản nhiên nhìn cái, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, tựa như chuyện thể bình thường hơn được nữa. Nhưng biết vì sao trong lòng lại có chút hưng phấn muốn nhảy cẫng lên.

      Chỗ ở là nhà khách duy nhất trong làng.

      đường vất vả, sau khi mọi người về phòng mình rất sớm trở ra nữa, đêm nay dường như vô cùng yên ắng.

      Lục Viễn ở phòng bên cạnh Tạ Vũ. nằm giường, di động cầm trong tay hiển thị mới đến mười giờ. Đây phải là giờ ngủ của .

      Tạ Vũ cầm di động dừng lại ở con số kia, soạn tin nhắn “ ngủ chưa”, cảm thấy vô vị, lại xóa rồi viết lại năm chữ “ làm gì vậy”, nhưng cuối cùng vẫn xóa.

      Ở cái tuổi hai mươi bảy hỗn loạn này, cảm thấy mình đột nhiên trở nên có phần bản thân cũng hiểu nổi bản thân. Giống như có loại suy tính thiệt hơn thình lình xuất , thấp thỏm xác định này lâu lắm rồi cảm nhận qua.

      nhắm mắt lại, trong đầu ra nét mặt lạnh nhạt khi Lục Viễn vừa thấy lúc ăn cơm.

      Cộc, cộc, cộc!

      Bức tường phát ra tiếng. Tạ Vũ nhíu mày, nhổm người dậy.

      Cộc, cộc, cộc!

      Ba tiếng lại vang lên. Tạ Vũ chợt cười tiếng có chút hớn hở, giơ tay gõ hai cái đáp lại.

      xuống giường, mang dép ra cửa, gần như đồng thời với , Lục Viễn đứng ở cửa phòng bên cạnh. Tạ Vũ cười với , khuôn mặt lạnh tanh của Lục Viễn rốt cuộc cũng mỉm cười chút.

      : “Mệt ?”

      Tạ Vũ lắc đầu.

      “Có muốn ra ngoài dạo chút ?”

      Tạ Vũ gật đầu.

      vào đầu hạ, con đường làng quê yên tĩnh vắng vẻ như mùa đông. Tuy đường hầu như có người bộ, nhưng trong quán ven đường có tiếng tivi, tiếng trẻ con chơi đùa ầm ĩ, cùng tiếng đánh mạt chược.

      Đường phố có đèn đường, ngoài ánh sáng yếu ớt mà hàng quán ven đường hắt ra, là ánh trăng bầu trời chiếu xuống, vì vậy bóng đêm này có vẻ như mơ hồ.

      Lần trước Tạ Vũ còn có suy nghĩ trêu chọc , lần này muốn làm như vậy nữa.

      tránh chủ đề chỉ thuộc về hai người, mở miệng : “Tôi thấy hôm nay lúc ăn cơm vui.”

      Lục Viễn trả lời mà hỏi lại: “Vậy vui sao?”

      Tạ Vũ : “ đến mức vui, nhưng ít nhiều gì cũng hơi ghét. Người làm công ích ăn uống thả cửa trong núi còn ăn món dân dã, dù thế nào cũng có phần thể nổi. Tôi vẫn là nghĩ đại giáo sư Hồ quá tốt rồi. Nhưng cũng phải lại, ở đâu mà có con người hoàn mỹ chứ. Cho dù là nhà đại từ thiện, ra cũng có mục đích khác.”

      Lục Viễn : “Mặc kệ nhân phẩm ta thế nào, quỹ hoạt động ra sao, chỉ cần họ có thể đưa ra những trợ giúp mang tính thiết thực cho trường và bọn trẻ của chúng tôi, là tôi cảm thấy được.”

      Tạ Vũ gật đầu: “ đúng.”

      Hai người đoạn, rồi trở về.

      Tạ Vũ chợt ơ tiếng: “Đó phải là tài xế Tiểu Lưu sao?”

      Lục Viễn ngẩng đầu: “Phải.”

      Bên cạnh ta còn có hai trẻ, ăn mặc mát mẻ, là người làm gì liếc mắt là có thể nhìn ra.

      Ba người về hướng nhà khách, rất nhanh biến mất ở bên trong cửa.

      Tạ Vũ nhanh lên trước.

      Lục Viễn túm lại: “ làm gì thế? Chuyện này rất thường thấy mà.”

      Tạ Vũ : “Bệnh nghề nghiệp, khá tò mò.”

      tự lên trước, nhanh chóng lên đến lầu hai, lặng lẽ ló đầu ra nhìn hành lang. Tiểu Lưu dẫn hai đứng ở cửa phòng Hồ Hành Kiến gõ cửa.

      Chỉ chốc lát sau, cánh cửa đó mở ra. Hồ Hành Kiến xuất ở cửa, nét mặt thấy lắm, nhưng có thể nghe được mang máng hai người chuyện.

      “Giáo sư Hồ, tôi làm việc yên tâm, tệ chứ.”

      Hồ Hành Kiến chậc chậc gật đầu: “Đương nhiên tôi yên tâm, khi về nhất định khen thêm mấy câu trước mặt cục trưởng của các .” ta nắm tay trong đó, “Em tìm từ đâu tới thế, đúng là xinh đẹp. Trong núi là đâu đâu cũng là báu vật.”

      Tiểu Lưu hì hì : “Đây phải là em Hồ Nam chúng tôi, là em Tứ Xuyên, năm nay mười chín tuổi. Giáo sư Hồ, cứ chơi từ từ, tôi cũng về phòng đây.”

      xong vẫy vẫy tay, ôm khác vào căn phòng bên cạnh.

      Hồ Hành Kiến thuận thế kéo trước người vào lòng mình, hôn cái, đóng cửa lại.

      Tạ Vũ lấy lại di động lén hướng về phía đó, tắt máy quay.

      lùi về sau bước, lại đụng vào bức tường người nóng rực. Vì đột nhiên kịp chuẩn bị, nên suýt nữa lỡ kêu thành tiếng. Lục Viễn bịt miệng lại, cả người dựa vào ngực .

      Dưới ánh sáng lờ mờ, hai người nhìn nhau, gần trong gang tấc, hơi thở của đôi bên cũng nghe ràng.

      Tạ Vũ nhìn , trái tim chợt lỡ mấy nhịp.

      Lục Viễn hình như ngây ngẩn trong chốc lát mới lấy lại tinh thần, từ từ buông ra: “ quay cái này làm gì?”

      Tạ Vũ quay đầu lại, để cho nhìn ra tình trạng khác lạ của mình: “Tò mò kèm thói quen nghề nghiệp.” xong, lại cười tiếng, “Giáo sư quả nhiên là gọi thú.”

      “Hửm?” Lục Viễn hiểu.

      Tạ Vũ cười nhìn về phía : “Gọi là cầm thú.”

      Lục Viễn cũng cười tiếng, vòng qua về phòng. Tạ Vũ cất di động, theo phía sau , trước khi dừng ở cửa, mở cửa vào, mở miệng gọi : “Lục Viễn.”

      Lục Viễn ngoảnh lại nhìn .

      Tạ Vũ nhàng dựa vào cửa, lấy lại vẻ nghiêm túc mà Lục Viễn quen thuộc trước đây, hỏi: “Mấy tháng qua có từng nhớ tới tôi ?”

      Lục Viễn cụp mắt, trầm mặc trả lời.

      Tạ Vũ nhận được đáp án, trả lời thay : “Tôi đoán là , nhưng tôi từng nhớ tới .”

      Lục Viễn từ từ ngẩng đầu nhìn , đôi mắt đen kịt trầm lắng như nước.

      Tạ Vũ cười cười: “Lần này tôi , phải đùa giỡn với .”

      Lục Viễn : “Ừm.”

      Mặt mày vẫn biểu lộ cảm xúc gì, tiếng này xong, mở cửa vào phòng.

      Tạ Vũ buồn cười xì tiếng, lắc đầu như tự giễu, cũng mở cửa vào phòng.

      bật đèn, mò đến bên giường, ngã xuống chiếc giường xa lạ kia.

      Ban đêm yên tĩnh, mơ hồ có tiếng động mờ ám truyền đến. phân biệt được là từ phòng nào, nhưng ngoài phòng Hồ Hành Kiến hoặc người tài xế kia.

      Tuy Tạ Vũ tính là lớn tuổi lắm, nhưng nguyên nhân nghề nghiệp nên cũng coi như thấy nhiều biết rộng, quen biết nhiều người. Thế giới này thiện và ác cùng tồn tại, và giả cùng tồn tại, đạo đức cá nhân và đạo đức xã hội cũng trái ngược. Loại người như Hồ Hành Kiến hiếm thấy, cho dù đánh mất đạo đức cá nhân, nhưng đúng như Lục Viễn từng , nếu ta có thể giúp đỡ bọn trẻ trong núi, cũng có gì đáng trách.

      ai là con người hoàn mỹ.

      Bản thân cũng có cách nào đứng đỉnh cao đạo đức khinh thường người khác.

      lấy di động ra bật đoạn video vừa quay, đột nhiên có tin nhắn đến, số hiển thị là số của Lục Viễn. bấm mở, chỉ có ba chữ đơn giản.

      “Từng nhớ tới.”

      Tạ Vũ thoáng ngẩn ra, rồi ngay lập tức khẽ cười thành tiếng trong bóng tối. bấm trả lời, nhưng nghĩ nghĩ lại ném di động, chui vào trong chiếc chăn mỏng nhắm mắt lại, bao lâu liền bước vào mộng đẹp.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: Công ích bất đắc dĩ

      Đến hè, Tạ Vũ dậy rất sớm. cầm di động xem giờ có người gõ cửa: “Tạ Vũ, dậy chưa? Chúng ta phải xuống thôn sớm chút, buổi trưa tiện chạy về huyện.”

      Là Trần Thành.

      Tạ Vũ đáp: “Ừm, dậy rồi.”

      Rời giường rửa mặt, ra cửa tập hợp. Lục Viễn đứng ở hành lang, hai người nhìn nhau cái, rồi tự dời như có chuyện gì.

      Hồ Hành Kiến thấy Tạ Vũ, hỏi: “Tối qua ngủ thế nào?”

      Dù sao cũng là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mang khuôn mặt buông thả quá độ, trông rất mệt mỏi.

      Tạ Vũ cười: “Cũng được, có lẽ ban ngày mệt nên ngủ ngon lắm. Nhưng hình như phòng cách tốt, mơ mơ màng màng nghe được mấy tiếng lạ lắm.”

      Hồ Hành Kiến cười khan: “Tiểu Lưu đến chỗ chính quyền làng lấy xe rồi, chúng ta tranh thủ sớm về sớm.”

      Trần Thành phụ họa: “Đúng đấy, ở cái nhà khách nát này thêm đêm nữa, lưng tôi cũng gãy mất. Hôm nay thế nào cũng phải về huyện.”

      Hồ Hành Kiến cười lắc đầu: “Thanh niên gì mà chút khổ này cũng chịu được, sao làm công ích chứ.”

      Trần Thành cười hì hì.

      Hồ Hành Kiến quay đầu nhìn Lục Viễn ở bên lời nào: “Đúng rồi, thầy Lục, chúng tôi định thăm mấy gia đình nghèo nhất trong thôn, quyên tặng chút tiền cho họ. Trưởng làng Hướng thầy hiểu hơn ấy, lát nữa làm phiền thầy rồi.”

      Lục Viễn : “ cần khách sáo.”

      Tiếng còi xe vang lên dưới lầu, xe đến.

      Đoàn người xuống lầu, Hướng Vân xách túi đồ ăn sáng tới, chia cho mọi người. Vì trong xe đựng quần áo quyên tặng cho trường tiểu học Hồng Khê, nên những chứa đầy trong cốp sau, mà cả ghế ngồi cũng đựng ít. Hôm qua chỉ có ba người nên còn tiện, hôm nay thêm Hướng Vân, đương nhiên xe chật, đặc biệt là con đường xuống thôn xóc nảy, dù thế nào cũng bất tiện.

      Mọi người bàn bạc ngồi thế nào, Tạ Vũ liếc mắt về phía chiếc motor Lục Viễn đẩy tới, : “Tôi ngồi xe motor của Lục Viễn.”

      Nào ngờ vừa xong bị Trần Thành gạt bỏ ngay: “Vậy bất tiện lắm. Lát nữa phải phỏng vấn, còn chụp ảnh chúng tôi đường xuống thôn nữa. Nếu ngồi motor chỉ có thể chụp bên ngoài xe thôi.”

      Hướng Vân nghe vậy : “Tạ Vũ ngồi xe , có thể nhân tiện phỏng vấn giáo sư Hồ. Tôi ngồi xe motor của Lục Viễn được rồi.”

      Tạ Vũ nhếch khóe môi: “Được.”

      liếc nhìn Lục Viễn, vừa vặn nhìn thẳng ánh mắt nhìn mình.

      Hướng Vân tới, ngồi lên xe motor. Ô-tô ở phía trước, xe motor ở phía sau. Tạ Vũ ngồi ghế phụ lái, bật máy ghi bắt đầu cuộc phỏng vấn dọc đường.

      Phong cảnh làng quê dọc đường chầm chậm trôi qua, trong gian hep, Hồ Hành Kiến phát biểu bàn luận ba hoa về trẻ em bị bỏ lại và giáo dục miền núi. ta chuyên gia, tài ăn cũng giỏi, ràng đâu ra đấy, lại mang theo tình cảm. Ngay cả Tiểu Lưu lái xe cũng cảm động vì trình độ của ta, thỉnh thoảng phụ họa biểu đạt kính nể.

      Nhưng Tạ Vũ lại chẳng có cảm giác gì, đặc biệt là sau khi trải qua hai chuyện ra tính là chuyện gì ngày hôm qua, cũng chỉ cười thầm ha ha với những phát biểu của đại giáo sư.

      Đường xá xóc nảy, Tạ Vũ thỉnh thoảng quay đầu hỏi vài câu, ánh mắt lại luôn nhìn qua cửa sổ sau xe. Lục Viễn lái motor theo ở phía sau mấy mét, Hướng Vân ngồi sau lưng , hai tay vịn vai .

      Hai người chuyện suốt. Tuy phần lớn là Hướng Vân , nhưng nét mặt Lục Viễn hiếm khi lạnh lùng như thường ngày, thỉnh thoảng nghe được chỗ thú vị nào đó, thậm chí khẽ mỉm cười.

      Khi Hồ Hành Kiến , Tạ Vũ lặng lẽ lấy di động mình ra, bật inbox, thấy tin nhắn tối qua, vô thức mỉm cười.

      Đến cuối đường xe chạy, Tiểu Lưu dừng xe, mấy người xuống xe.

      Trong xe có cả thảy sáu, bảy túi quần áo quyên tặng lớn. Hướng Vân cùng Lục Viễn đến tiệm tạp hóa ven đường gọi người, nhưng lần này may, chỉ có dân làng có thể giúp đỡ.

      Trần Thành để túi quần áo nặng nhất lên lưng dân làng kia, hai túi nặng khác chia cho Lục Viễn và tài xế Tiểu Lưu. Nhưng Hồ Hành Kiến bao xa thở hổn hển: “Ôi, lớn tuổi được, vác chút đồ này cố sức lắm rồi.”

      Tiểu Lưu vội : “Thầy Lục, tôi thấy thầy trẻ tuổi có sức, có thể vác giúp giáo sư Hồ ?”

      Lục Viễn hờ hững ừm tiếng, đến bên cạnh Hồ Hành Kiến cầm lấy túi quần áo của ta, vác vai. Tạ Vũ liếc nhìn Hồ Hành Kiến, người này vốn chẳng đổ giọt mồ hôi, người còn gánh nặng, cầm máy ảnh cổ nhàn hạ thoải mái chụp ảnh xung quanh.

      thầm cười giễu tiếng, lên trước khẽ hỏi sau lưng Lục Viễn: “ có được ?”

      sao.” Lục Viễn .

      Nơi cổ có mồ hôi chảy xuống, Tạ Vũ biết trước đây người đàn ông này cũng sống an nhàn sung sướng.

      Đến trường tiểu học Hồng Khê, hiệu trưởng Điền ra giúp đỡ. Thấy mọi người vác túi lớn túi , ông ấy rất cảm kích bắt tay hỏi han Hồ Hành Kiến.

      Lúc này là giờ học, bọn trẻ thấy người lạ đến cũng rất phấn khởi, rồi hơi xấu hổ núp bên xì xào bàn tán. Có mấy đứa còn nhớ Tạ Vũ, ngây ngô cười hì hì với .

      Ba chị em nhà họ Hướng quen với Tạ Vũ nhất, vẫn còn nhớ .

      Hiểu Quyên và Hiểu Cương chạy tới: “Chị phóng viên, chị lại đến thăm bọn con ạ?”

      Tạ Vũ xoa đầu Hiểu Cương: “Đúng vậy, chị tới thăm bọn em.”

      Đầu bên kia mấy người chào hỏi xong. Trần Thành kêu mọi người mang quần áo vào lớp, phân phát cho bọn trẻ.

      Bọn trẻ thấy sắp phát quần áo rất phấn khởi. Hồ Hành Kiến đứng bục giảng hướng về phía những đứa trẻ này, bắt đầu thao thao bất tuyệt như diễn thuyết. Trần Thành bảo mọi người xếp hàng phát quần áo.

      Tạ Vũ đứng ở cửa giơ máy ảnh chụp ảnh. Bên tai nghe được tiếng thở dài của hiệu trưởng. quay đầu khẽ hỏi: “Sao vậy? Hiệu trưởng?”

      Hiệu trưởng Điền thấp giọng : “Mấy tháng nay chúng tôi nhận được rất nhiều quần áo cũ quyên tặng. ra trẻ em trong núi tuy nghèo, nhưng quần áo chưa chắc thiếu , đặc biệt là rất nhiều bộ cũng thích hợp cho bọn trẻ mặc. là quyên góp cho người lớn trong nhà, nhưng người lớn cũng chẳng có mấy người ở nhà, đâu có dùng tới.”

      Tạ Vũ quay đầu nhìn về phía lớp học, quả nhiên thấy những bộ quần áo quyên tặng kia có rất nhiều cái kiểu dáng đều thích hợp, thậm chí nhiều bộ toàn là quần áo của người lớn. Lúc phát cũng phân loại ra người lớn trẻ , hoàn toàn là ngẫu nhiên.

      Làm công ích mà làm qua loa như vậy, cũng còn lời nào để .

      May mà bọn trẻ ngây thơ, có năng lực phân biệt đúng sai, lấy được quần áo đều rất vui.

      Tạ Vũ chụp mấy tấm ảnh, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Lục Viễn, nhưng lại thấy đứng hút thuốc bên sân thể dục, Hướng Vân đứng bên cạnh chuyện với .

      Khi ấy chuyện luôn nhìn mặt , khoảng cách xa xa, Tạ Vũ gần như có thể cảm nhận được ánh mắt đó. nhớ đến cảnh Hướng Vân đứng đường nhìn theo họ ngồi xe lôi rời khỏi lần trước.

      Chính là ánh mắt này, chân thành chăm chú. nghĩ, nhất định khác hoàn toàn kẻ ranh ma mình đây.

      nhìn đến xuất thần. Lục Viễn chợt ngẩng đầu xoay sang nhìn về phía . khẽ nheo mắt, trong ánh mắt đó có hoang mang và như có điều suy nghĩ mà Tạ Vũ từng thấy.

      Trái tim mơ hồ trở nên mềm yếu.

      Quần áo phân phát xong rất nhanh.

      Đoàn người lại ngồi chút ở văn phòng bên cạnh.

      Hiệu trưởng Điền cười : “Tôi thay mặt bọn trẻ cảm ơn giáo sư Hồ và quỹ Tân Miêu. Cảm ơn quan tâm của mọi người dành cho trẻ em miền núi chúng tôi.”

      Hồ Hành Kiến cười: “Đây là điều chúng tôi nên làm. biết chỗ mọi người còn khó khăn gì mà chúng tôi có thể kịp thời giúp đỡ ?”

      Hiệu trưởng Điền ngập ngừng chút: “ ra tôi ngại mở cái miệng này lắm, nhưng khi các vừa đến thấy ở cổng có con sông, bây giờ có mưa còn đỡ. Nhưng miền nam chúng tôi mưa nhiều, mưa cái là nước sông dâng lên, bọn trẻ qua sông chỉ là chuyện phiền phức mà cũng nguy hiểm. Trường luôn muốn xây cây cầu, nhưng xây cầu núi, dù là cây cầu cũng là công trình lớn. Trường có kinh phí, chính quyền địa phương ngay cả quốc lộ cũng chưa thông đến thôn, cũng lo được cây cầu đó.”

      Hồ Hành Kiến : “Chuyện này thành vấn đề. Tôi về thảo luận với quỹ chút, cố gắng hết sức lo chu đáo chuyện này trong kì nghỉ hè.”

      Hiệu trưởng Điền mừng rỡ, kích động nắm tay Hồ Hành Kiến: “Vậy là cảm ơn giáo sư Hồ.”

      Hướng Vân cũng nở nụ cười: “Nếu xây cầu xong, sau này bọn trẻ học đúng là vừa thuận lợi vừa an toàn.”

      Mấy người thêm lúc, Hồ Hành Kiến nhìn đồng hồ đeo tay: “Thời gian còn sớm nữa, chúng tôi còn phải thăm dân trong thôn, trò chuyện thêm. Hiệu trưởng Điền chú ý giữ gìn sức khỏe.”

      Lục Viễn trông bọn trẻ trong lớp, chờ hiệu trưởng quay lại lớp thay , dẫn mọi người cùng lên đường.

      Hướng Vân sáp lại bên cạnh , nén vui vẻ : “Giáo sư Hồ đồng ý giúp xây cầu rồi.”

      Lục Viễn ngược lại chỉ ừm tiếng rất nhạt, biết là tỏ vẻ trong dự liệu, hay là quá để ý.

      Hướng Vân lùi ra sau hai bước, đến bên cạnh Tạ Vũ, hỏi: “Hôm nay phải về huyện chung với giáo sư Hồ sao?”

      Tạ Vũ gật đầu: “Ừm, hôm nay về huyện, ngày mai bay về Thượng Hải.”

      Hướng Vân buông tiếng thở dài có phần đáng tiếc: “Hiếm khi gặp lại, nhưng đến vội vàng, đáng tiếc .”

      Tạ Vũ khẽ : “ phải cũng sắp Thượng Hải sao? Chậm nhất là sang năm chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau rồi.”

      Hướng Vân : “Cũng phải, sau này ba người chúng ta cũng có thể thường xuyên gặp nhau.”

      Tạ Vũ biết ba người ấy là chỉ ai. ngẩng đầu nhìn Lục Viễn phía trước. Thân hình cao lớn của nhanh chậm con đường hẹp, dường như nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ phía sau.

      Cho dù trong cuộc trò chuyện này ra có cả .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Bất đồng

      Chọn ba gia đình nghèo nhất để thăm, gia đình trong đó chính là nhà ba chị em họ Hướng. ra chỉ là thăm hỏi cưỡi ngựa xem hoa, Hồ Hành Kiến gửi ít tiền và hai túi quần áo cho người già trẻ em bị bỏ lại, Tạ Vũ chụp cảnh này.

      Nhà họ Hướng ở núi là gia đình cuối cùng, sau khi gửi tiền chụp ảnh xong, mấy người ngồi ở cổng sân nghỉ chút. Lục Viễn như cũ nhân lúc rảnh rỗi giúp gánh nước.

      Hướng Vân theo sau với .

      Hồ Hành Kiến trò chuyện câu với ông cụ, đột nhiên chú ý đến bộ trang phục dân tộc truyền thống ông cụ mặc người, hỏi: “Đây là quần áo mọi người tự làm sao?”


      Bác Hướng gật đầu, cúi xuống nhìn quần áo: “Quần áo mấy chục năm rồi, trước kia toàn là tự làm cả. Đây là bộ mà trước đây bà cố tôi tự tay làm cho tôi đấy.”

      “Vải này cũng là tự bà cụ dệt sao?”

      Bác Hướng cười: “Đúng vậy, tự dệt vải tự nhuộm, từng đường kim mũi chỉ may thành, thanh niên bây giờ đều biết đâu.”

      Hồ Hành Kiến chậc chậc hai tiếng: “Quần áo mấy chục năm mà còn giữ được tốt thế này, kĩ thuật cũng rất hiếm thấy, cúc áo và thêu thùa đều làm rất tinh xảo.” xong lại hỏi, “Nhà cụ còn quần áo kiểu xưa thế này ?”

      Bác Hướng nghĩ nghĩ: “Còn bộ để dưới đáy rương, là của mẹ tôi, mãi cũng chẳng lấy ra nữa, biết trông ra sao rồi. Giáo sư Hồ muốn xem ?”

      “Muốn muốn muốn.”

      Tạ Vũ mờ mịt nhìn Hồ Hành Kiến theo ông cụ vào phòng. Người trí thức cảm thấy hứng thú với những món đồ cổ cũng chẳng có gì lạ. tò mò nhiều như vậy, chạy đến đầu con đường dẫn đến giếng nước kia xem hai người vừa gánh nước.

      Lục Viễn và Hướng Vân về. Lục Viễn đằng trước, Hướng Vân phía sau, hai người vừa vừa cười, con đường bóng người giữa núi rừng ngược lại cũng có vẻ hài hòa.

      Tạ Vũ bĩu môi, nhân lúc hai người chưa phát ra mình trở về chỗ cũ.

      Lục Viễn đổ nước xong, Hồ Hành Kiến và bác Hướng ra. Hồ Hành Kiến gọi Tạ Vũ: “Tiểu Tạ, thời gian còn sớm nữa, chúng ta xuống núi thôi.”

      Tạ Vũ gật đầu, thấy Lục Viễn đầu đầy mồ hôi đổ nước vào cái lu trong bếp xong ra, tạm biệt bác Hướng.

      Khi xuống núi, Hồ Hành Kiến trông rất vui. Tạ Vũ tò mò hỏi: “Giáo sư Hồ, có chuyện gì mà vui vậy? Lần này đến núi khảo sát xem ra có thu hoạch rất lớn nhỉ?”

      Hồ Hành Kiến gật đầu: “Thu hoạch rất lớn.”

      Sau đó lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về giáo dục nông thôn miền núi như thế nào ra làm sao. Khảo sát đến ngày mà ta đâu ra đấy, cũng khó trách ta được người khác tôn sùng.

      Khi ta chuyện, Tạ Vũ bình tĩnh quay đầu liếc nhìn Lục Viễn phía sau, phát sắc mặt lạnh lùng, thoáng lộ vẻ châm biếm.

      Đến chân núi, trường tiểu học Hồng Khê ở bên kia sông, Hướng Vân mở miệng: “Lục Viễn, về , cần tiễn đâu, tôi dẫn mọi người ra là được rồi.”

      Lục Viễn thản nhiên : “ sao, đúng lúc tôi cũng phải vào chợ chuyến nữa, hôm qua quên mua đồ phải mua rồi.”

      Hướng Vân cười: “Mua gì thế? Ngày mai trường thi xong là nghỉ rồi, cần mua thức ăn nữa mà.”

      phải mua thức ăn.” Lục Viễn , “Là mua chút đồ dùng của tôi.”

      Tạ Vũ xen vào: “Vậy đúng là quá tốt rồi. Đường vào làng quả xóc quá, tôi ngồi ô-tô hơi say xe, vừa vặn có thể ngồi xe motor của Lục Viễn.”

      xong như cười như nhìn .

      Lục Viễn nhếch khóe môi, quay đầu khẽ cười tiếng.

      Hướng Vân ngược lại suy nghĩ nhiều, cũng thấy được hành động qua lại tế nhị giữa hai người, cười gật đầu: “Vừa hay.”

      Mấy người chuyện riêng với nhau, đến đầu đường.

      Lục Viễn lái motor, Tạ Vũ ngồi sau , hai tay ôm thẳng hông , sau lưng : “Tôi thấy hình như hôm nay vui lắm, sao vậy?”

      Lục Viễn nổ máy xe, hời hợt : “Thấy mấy người làm dáng này vui nổi.”

      Tạ Vũ cười : “Tôi là người giúp đỡ làm dáng, nên thấy tôi cũng vui?” Xe lên đường, nảy mạnh lên cái. Tạ Vũ theo bản năng ôm chặt , gần như dính vào sau tai , “Có phải ?”

      Lục Viễn : “ phải.”

      “Tôi thấy là phải.”

      phải.”

      Tạ Vũ cười khẽ tiếng, lại : “Vậy sau khi tôi về Thượng Hải, gọi điện thoại cho tôi được ?”

      được.”

      Tạ Vũ xì tiếng, thuận miệng hỏi: “Tại sao?”

      cũng chưa từng gọi cho tôi.”

      Tạ Vũ ngẩn ra chút, rốt cuộc cười thành tiếng: “Được, vậy tôi gọi cho .”

      Lục Viễn trầm mặc rất lâu, giữa im lặng này chỉ có tiếng gió thổi qua. Sau đó Tạ Vũ nghe thấy : “ cần đâu.”

      Tạ Vũ thoáng sửng sốt, cảm giác buồn bã gần đây thỉnh thoảng tập kích ập tới lần nữa, gì thêm.

      Vào làng, xe đằng trước dừng lại, Hướng Vân từ trong xe bước xuống.

      Lục Viễn dừng motor bên cạnh ô-tô. Tạ Vũ chậm rì xuống xe, đứng bên cạnh : “Tạm biệt.”

      Lục Viễn nhìn bằng vẻ mặt phân biệt , thấp giọng : “Tạm biệt.”

      Tạ Vũ mở cửa ghế phụ lái, ngồi vào. Ánh mắt Lục Viễn theo sau lưng , tiếp đó lại chuyển qua hai người ngồi hàng sau, đột nhiên sắc mặt thay đổi. xuống xe motor, gõ mạnh cửa xe.

      Tạ Vũ nghe tiếng quay đầu lại, thấy khuôn mặt phẫn nộ của Lục Viễn ngoài xe.

      Hồ Hành Kiến mờ mịt, mở cửa hỏi: “Thầy Lục, sao vậy?”

      Cửa xe vừa hé chút, Lục Viễn kéo giật ra, khom người chui vào trong xe, lôi bộ quần áo trong túi của Hồ Hành Kiến ghế, nổi giận đùng đùng hỏi: “Đây là cái gì?”

      Tạ Vũ phát ra khác thường, xuống xe nhìn về phía bộ đồ trong tay . Là bộ quần áo chưa từng thấy qua, nhưng kiểu dáng và cách làm rất giống bộ mà ban nãy bác Hướng mặc, có điều trông cổ xưa hơn, đường thêu đó cũng tinh xảo hơn.

      Hồ Hành Kiến nhíu mày, ung dung thong thả xuống xe: “Thầy Lục, thầy làm gì vậy? Bộ đồ này là tôi mua từ chỗ bác Hướng.”

      Lục Viễn hỏi: “Mua bao nhiêu tiền?”

      Hồ Hành Kiến : “Năm trăm tệ.”

      Lục Viễn cười khẩy tiếng: “Giáo sư Hồ, đúng là được đấy. Năm trăm tệ lừa được gia sản cất giấu kĩ của nhà người ta rồi.”

      Hồ Hành Kiến nhíu mày chặt hơn: “ câu này là có ý gì?”

      “Bác Hướng là người dưới quê nên biết, còn giá trị của bộ quần áo này sao.”

      Hồ Hành Kiến : “Đây là bác Hướng tự nguyện bán cho tôi. Thầy Lục xen vào việc của người khác đấy.”

      Lục Viễn hừ tiếng, móc ví, lấy trong đó ra ba trăm tệ, rồi với Tạ Vũ: “Cho tôi mượn hai trăm.”

      Tạ Vũ lập tức lấy tiền đưa cho .

      đưa năm trăm tệ cho Hồ Hành Kiến: “Bộ đồ này thể bán cho như vậy được. Tôi mang về cho bác Hướng.”

      Hồ Hành Kiến cười khẩy: “ giáo viên hỗ trợ giáo dục ở trường tiểu học làng quê như là cái thá gì. Đồ tôi bỏ tiền mua, dựa vào cái gì mà lấy lại.”

      Lúc này tài xế Tiểu Lưu xuống xe, giúp: “Thầy Lục, việc này đúng là thầy đúng rồi. Giá trị của bộ quần áo này thế nào người quê mùa như tôi hiểu, bác Hướng càng hiểu. Giáo sư Hồ cho ông ấy năm trăm tệ là lời hơn bộ đồ để trong nhà này bao nhiêu rồi. Người ta hai bên tình nguyện mua bán mọi người đều vui, thầy quấy rối như vậy hay đâu.”

      Lục Viễn để ngoài tai, nhét tiền vào tay Hồ Hành Kiến: “Giáo sư Hồ, làm người phải dựa vào lương tâm. có thân phận có địa vị, lừa người dưới quê người ta như vậy, trong lòng vui vẻ sao?”

      Hồ Hành Kiến : “Bộ đồ này để trong nhà ông cụ đó có ích gì? Chi bằng đưa cho tôi để nó phát huy giá trị.”

      Lục Viễn : “Nhưng giá trị đó chỉ thuộc về .”

      Tạ Vũ xen vào: “Nếu bác Hướng đồng ý bán bộ đồ này, tôi giúp bác ấy tìm người mua. Giáo sư Hồ, cũng thấy gia đình ông cụ nghèo thế nào mà, cũng đến mức thiếu số tiền này, đừng cướp nghèo chia giàu nữa.”

      ——” Hồ Hành Kiến tức đến độ xanh mét cả mặt mày, “Tiểu Tạ, là phóng viên cùng chúng tôi, giúp tôi lấy lại bộ đồ, mà còn giúp người đàn ông ngang ngược biết lý lẽ này. có tin tôi về tìm tổng biên tập của khiếu nại .”

      Tạ Vũ cười: “Tin chứ, với tổng biên tập chúng tôi là bạn, nếu tố tôi vố, quả có thể khiến tôi khó chịu. Nhưng tốt xấu gì cũng là giáo sư nổi tiếng, người phụ trách của quỹ công ích, mạng khen ngợi rất nhiều. Nhưng hành vi hai ngày nay của , phóng viên vô lương tâm như tôi cũng có phần nhìn nổi đấy.”

      “Tạ Vũ, năng chú ý chút. Hai ngày nay tôi thế nào? Ngàn dặm xa xôi đến miền núi khảo sát đều là vì nghiệp công ích.”

      Tạ Vũ nhướng mày, nhanh chậm : “Ngàn dặm xa xôi đến làm công ích, sau đó nhân tiện ăn món ăn dân dã chơi rồi lừa người làng quê ngu dốt biết gì?”

      Sắc mặt Hồ Hành Kiến trắng bệch: “Tạ Vũ, đừng ngậm máu phun người.”

      “Có phải ngậm máu phun người hay , bản thân nhất.” nhún nhún vai, “Xem ra tôi cũng cần về Thượng Hải chung với các rồi.”

      Hồ Hành Kiến cam lòng nhìn bộ đồ tay Lục Viễn, lạnh lùng : “Tiểu Lưu, chúng ta .”

      Tạ Vũ vẫy vẫy tay: “Tạm biệt.”

      Tiểu Lưu lắc đầu, chậc chậc hai tiếng, lên xe nổ máy, chạy vụt .

      Hướng Vân thở phào hơi, nhìn về phía Lục Viễn : “Bộ đồ này rất quý giá sao?”

      Lục Viễn gật đầu: “Trước kia tôi thấy qua ở nhà bác Hướng, là của mẹ bác ấy để lại, quần áo truyền thống Thổ Gia thủ công thuần, bây giờ về cơ bản còn nữa. Ông cụ biết, chỉ giữ gìn như món tài sản trong nhà thôi, khi đó tôi cũng để ý. Sau này thấy bộ tương tự trong chương trình tivi mới biết giá loại quần áo dân tộc này thị trường sưu tầm có thể đến sáu con số. Nhưng tôi có khả năng giúp tìm người mua, từ từ cũng quên mất.”

      Hướng Vân hít vào hơi khí lạnh.

      Tạ Vũ : “Tên họ Hồ tên Thú này chắc là chuyên gia, trái tim đúng là đủ đen tối.”

      Hướng Vân lắc đầu than: “Loại người này làm công ích, sợ chẳng qua cũng chỉ là mua danh trục lợi thôi.” ấy chợt hỏi như nhớ đến gì đó, “Đúng rồi, điều ban nãy với ta là sao?”

      Tạ Vũ gật đầu: “Tối qua ở nhà khách, Lục Viễn cũng thấy.”

      Hướng Vân cười mỉa hai tiếng: “Mặt người dạ thú.” Xong lại , “Nhưng Tạ Vũ vẫn trúng tim đen, ban nãy sắc mặt Hồ Hành Kiến trắng bệch còn chút máu.”

      Tạ Vũ : “Đoán chừng bây giờ gọi cho tổng biên tập của tôi tố cáo tôi đây.”

      “Nghiêm trọng ?” Lục Viễn đột nhiên hỏi.

      Tạ Vũ nhìn cái, lắc đầu: “ sao, cùng lắm là bị mắng trận thôi. Cái chuyện công tác làm dáng này vốn chẳng có ý nghĩa, là ông ấy cứ khăng khăng bắt tôi tới, còn cho phép tôi phát cáu chút à?”

      Lục Viễn trầm mặc chốc lát, lại hỏi: “Vậy hôm nay sao?”

      Tạ Vũ chưa kịp trả lời, điện thoại vang lên, lấy ra nhìn, quả nhiên là tổng biên tập lão Trương gọi tới. cười khẽ tiếng nhận máy.

      Đầu kia ầm ầm cho trận. Tạ Vũ nghe tai này lọt tai kia, chờ lão Trương mắng xong, : “ xong chưa? xong rồi đến lượt tôi . Hồ Hành Kiến chính là tên cặn bã, muốn tôi xin lỗi ta là thể nào. Tôi muốn xin nghỉ, mấy ngày nữa về.”

      chờ đầu bên kia từ chối, cúp máy.

      Hướng Vân bật cười thành tiếng: “Tạ Vũ, lợi hại .”

      Tạ Vũ : “Cái chính là tổng biên tập chúng tôi là con cọp giấy, có gì đáng sợ đâu. Hơn nữa ở được chỗ này tự có chỗ khác, cùng lắm là đổi chỗ khác. Dù gì trong nghề tôi cũng có chút danh mỏng.”

      Hướng Vân hỏi: “Vậy hôm nay đâu? Ở trong làng sao?”

      Ánh mắt Tạ Vũ nhìn về phía Lục Viễn, hời hợt : “Đến tiểu học Hồng Khê , vừa vặn xem kì thi cuối kì ngày mai ra sao. Sau đó cứ nhân cơ hội lần này tham quan danh lam thắng cảnh ở đây.”

      Hướng Vân hiểu gật đầu: “Như vậy hả, vậy Lục Viễn chăm sóc Tạ Vũ cho tốt nhé.”

      Lục Viễn nhàn nhạt ừm tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :