1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khi nào trăng sáng dẫn lối anh về – Úy Không (Hoàn - 62c + 1PN - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Đêm ly biệt

      Đêm cuối cùng đến rất nhanh.

      “Ngày mai là chị phải rồi, ở đây chỉ còn lại mình em là con , đơn quá !” Trần Tâm Duyệt ngồi bên mép giường, nhìn Tạ Vũ thu dọn hành lý, hai chân đong đưa trong trung.

      Hành lý của Tạ Vũ rất đơn giản, ngoài đống thiết bị điện tử máy vi tính, tablet, máy ảnh, điện thoại ra, chỉ mang theo hai bộ đồ thay đổi trong ngoài. vốn định ở đây bốn ngày, ngờ vì trẹo chân mà ở lại thêm hai buổi tối.

      liếc nhìn trẻ đơn thuần: “Dù sao em chỉ ở đây hơn ba tháng, nháy mắt cái là qua thôi. Nếu em buồn chán quá, cuối tuần có thể vào thị trấn dạo vòng.”

      Trần Tâm Duyệt bĩu môi: “ về mất bốn, năm tiếng, phiền phức quá, chi bằng ở đây ngủ giấc cho rồi.”

      Tạ Vũ cười: “Vậy em cứ ngủ giấc cho . Nếu đến chỗ thầy Lục mượn đĩa phim cũng được, tôi thấy hình như ta có nhiều lắm.”

      Trần Tâm Duyệt gật đầu: “Cũng phải, còn có máy chiếu nữa mà.” ấy dừng chút, “ ra thầy Lục cũng ở đây sáu năm rồi, em chỉ ở mấy tháng có gì phải sợ chứ. Chờ sau khi về, đây cũng là kinh nghiệm quý giá.”

      “Em có thể nghĩ như vậy là quá tốt rồi.” nghĩ nghĩ, đùa, “Em đừng gần Trương Khánh Nhiên quá. Dù sao trai đơn chiếc nếu bùng cháy phiền phức đấy. Hai em học cùng thành phố, xa khó mà có kết quả gì tốt đâu.”

      Trần Tâm Duyệt cười ha ha: “Sao có thể chứ? Em thích nam sinh quá hướng nội đâu, cậu ta lầm lì như vậy mà.”

      Tạ Vũ : “Vậy sao?”

      Nhưng lại khỏi thầm lắc đầu.

      Tạ Vũ thu dọn hành lý xong, liếc nhìn đôi giày vải chân. cởi ra gói kĩ lại, thay giày thể thao của mình: “Tôi trả đồ cho thầy Lục.”

      Trần Tâm Duyệt ôm máy vi tính ở giường đọc tiểu thuyết, lơ đễnh gật đầu ừm tiếng.

      Tạ Vũ đến cửa phòng bên cạnh, giơ tay gõ cửa. Cửa mở ra từ bên trong rất nhanh, Lục Viễn đứng sau cửa: “Có chuyện gì sao?”

      cho tôi vào ngồi chút à?”

      Lục Viễn nghiêng người để vào phòng.

      Tạ Vũ ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng . Lục Viễn chỉ có thể ngồi giường, kí túc xá chật hẹp, ngược lại có chút mùi vị cách xa nhau.

      Tạ Vũ đưa tay ra: “Cái này ——”

      Lục Viễn thản nhiên liếc nhìn: “ để dưới đất .”

      Tạ Vũ : “Tôi chưa trả lại cho mà.”

      Lục Viễn vì sao nhìn về phía .

      Tạ Vũ cười: “Trước đây rồi, bảo tặng cho tôi, tôi muốn làm vật kỉ niệm.”

      Lục Viễn cười khẽ tiếng: “ đôi giày vải rách có gì hay mà giữ làm kỉ niệm chứ. muốn đồ lưu niệm, trong làng có , hai tiệm vải thêu kim tuyến thủ công đấy.”

      Tạ Vũ : “Tôi phải muốn đặc sản địa phương, tôi chỉ muốn đôi giày này thôi.”

      Lục Viễn nhìn cái: “ muốn lấy , dù sao tôi cũng mang vừa.”

      Tạ Vũ gật đầu: “Tôi cũng muốn đưa nó cho người khác mang nữa.” dừng chốc lát, “Ngày mai tôi phải rồi, biết còn có thể có cơ hội gặp lại .”

      Lục Viễn nhìn gì.

      Tạ Vũ móc tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho : “Trong này có số điện thoại của tôi.”

      Lục Viễn chần chừ chút mới vươn tay nhận lấy.

      dùng điện thoại của gọi số tôi thử xem.”

      Lục Viễn nhìn con số tấm danh thiếp, : “Chỗ này tín hiệu tốt.”

      chưa thử sao biết có thể gọi được hay ?”

      Lục Viễn chậm rì móc cái điện thoại kiểu xưa của mình ra, nhìn danh thiếp bấm dãy số. Điện thoại trong túi quần Tạ Vũ rung vang lên. móc điện thoại ra nhìn, cười hỏi: “Sau khi tôi gọi điện thoại cho tôi chứ?” Nhưng chờ trả lời, lại , “ chắc chắn gọi.”

      Lục Viễn : “Ở đây tín hiệu tốt, tôi rất ít gọi điện thoại.”

      Tạ Vũ bỏ di động vào túi, cười : “ ra tôi cũng chưa chắc gọi cho .” nhìn , “Sau khi về lại phải bận tối mắt tối mũi vì miếng cơm, có lẽ tôi quên nơi này nhanh thôi.”

      Lục Viễn nhìn , trầm mặc rất lâu mới thản nhiên : “Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện phải nhớ, chuyện quan trọng vốn nên quên hết .”

      Tạ Vũ gật đầu.

      Đối với , hết thảy mọi thứ ở đây quả quan trọng, nhưng chuyện gì mới quan trọng cũng hề biết.

      nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của , chẳng biết vì sao mà có chút buồn bã vô hình. đứng dậy, tới cửa, mới nhớ ra quay đầu với người ngồi ngơ ngẩn giường: “Chúc ngủ ngon.”

      chờ chút, chờ được đáp lại, cầm đôi giày trong tay rời khỏi.

      Lúc này Lục Viễn mới ngẩng đầu, chậm chạp đáp lại: “Ngủ ngon.”

      Nhưng cửa sớm bóng người.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Đưa tiễn

      Chuyến bay của Tạ Vũ là hơn tám giờ tối, cho dù thôn trong núi này cách sân bay Hà Hoa có xa hơn nữa, thời gian cũng dư dả. Chờ đến mười giờ, khi lớp học nghỉ trưa, mới tạm biệt mọi người.

      Ở đây mấy ngày, quen gần hết mấy đứa trẻ. Bọn trẻ thấy đeo ba lô đều chạy tới tạm biệt . Đặc biệt là ba chị em nhà họ Hướng, ở chung đêm trong nhà nghỉ trong làng, rồi tới nhà mấy đứa phỏng vấn, ba đứa trẻ kéo tay lưu luyến rời.

      Hiểu Hà ngây thơ hỏi: “Con đọc trong sách cuối dòng suối là biển lớn, vậy có phải cuối Hồng Khê của bọn con chính là Thượng Hải ?”

      Tạ Vũ cười gật đầu: “Đúng rồi.”


      Ở đây Hiểu Quyên coi như là đứa trẻ lớn, ngược lại ngây thơ như vậy, chỉ : “Sau này con thi đại học ở Thượng Hải, đến lúc đó con tìm chị.”

      “Được.”

      Mấy người , hiệu trưởng và Trần Tâm Duyệt tới.

      Trần Tâm Duyệt ôm chầm lấy : “Chị Tạ Vũ, em nỡ rời chị, biết sau này có còn cơ hội gặp lại nữa.”

      Tạ Vũ : “Tôi thường hay Bắc Kinh công tác, có rất nhiều cơ hội gặp lại.”

      Trần Tâm Duyệt cười buông ra.

      Tạ Vũ cười với ấy: “Chăm sóc bản thân mình cho tốt đấy.”

      “Em biết mà.”

      Tạ Vũ lại nhìn về phía hiệu trưởng Điền: “Hiệu trưởng, mấy ngày nay phiền thầy và thím Điền rồi.”

      Hiệu trưởng lắc đầu cười: “Ở đây chúng tôi điều kiện sơ sài, tiếp đãi chu đáo, đâu có làm phiền gì.”

      “Hi vọng sau khi bài báo đăng lên, những khó khăn của trường được cải thiện. Cũng hi vọng có thể có nhiều người tài trợ cho những đứa trẻ có điều kiện tốt hơn.”

      “Vậy quá cảm tạ rồi.” Ông ấy dừng chút, hỏi, “Chân còn vấn đề gì ?”

      Tạ Vũ lắc đầu: “ sao nữa rồi.”

      Hiệu trưởng Điền quay đầu tìm kiếm bóng dáng Lục Viễn, thấy người đàn ông ở góc sân thể dục đưa lưng về phía này hút thuốc. Ông ấy gọi: “Thầy Lục.”

      Lục Viễn quay đầu nhìn sang bên này.

      Hiệu trưởng Điền vẫy tay với .

      Lục Viễn dụi thuốc tới, mặt mày lạnh tanh liếc nhìn Tạ Vũ, rồi nhìn về phía hiệu trưởng: “Có chuyện gì sao?”

      Hiệu trưởng Điền : “ mình Tạ Vũ vào làng, tôi sợ ấy lạ nước lạ cái biết ngồi xe thế nào, hay là thầy tiễn ấy .”

      chờ Lục Viễn trả lời, Tạ Vũ cười : “Tôi biết mà, ra quốc lộ có chiếc xe lôi đậu ven đường, thứ sáu tìm Hiểu Quyên tôi có ngồi qua lần với thầy Lục rồi.”

      Lục Viễn thản nhiên nhìn sang phía : “Hiệu trưởng đúng, xe lôi phải lúc nào cũng có, vẫn là tôi tiễn , đến tiệm tạp hóa ven đường, tôi mượn chiếc motor của ông chủ là tiện nhất.” , lại với hiệu trưởng, “Vậy học sinh trong lớp hiệu trưởng sắp xếp chút nhé.”

      Hiệu trưởng xua tay: “ sao sao, trước đây chỉ có hai chúng ta cũng có thể chăm sóc được mà. Bây giờ có thêm Tiểu Trần và Tiểu Trương còn sợ gì chứ. Thầy tiễn phóng viên Tạ , ấy con mình, ở chỗ hoang vu hẻo lánh chúng ta vẫn nên chú ý tốt hơn.”

      Lục Viễn gật đầu, xoay người bước .

      Tạ Vũ vẫy vẫy tay, rời khỏi theo Lục Viễn trước bước.

      Cho đến tận khi giẫm lên đá qua sông, hai người ai mở miệng chuyện.

      Sau khi lên con đường bên bờ sông, Tạ Vũ ngoảnh lại nhìn ngôi trường tiểu học trong vùng núi hẻo lánh này. Bọn trẻ lục tục về lớp học, thỉnh thoảng có tiếng đọc sách truyền tới, làm nổi bật vẻ yên tĩnh xa xôi của ngọn núi.

      Dòng suối bên cạnh chảy ào ào, nước suối trong veo, có cá bơi lội.

      nghĩ mình quên nơi này.

      khẽ thở dài, quay đầu nhìn về phía bóng lưng chẳng câu nào ở đằng trước.

      Lục Viễn mặc chiếc áo jacket đơn giản, thân thể cao thẳng, người đàn ông như ràng khác biệt với ngọn núi lớn này như thế, nhưng lại giống như sớm dung nhập vào đó.

      lấy lại tinh thần, khôi phục láu lỉnh thông thường, cười mở miệng trêu: “ đúng là chẳng có chút phong độ quý ông gì cả, may mà hiệu trưởng nhắc, cũng chẳng nghĩ tới việc đưa tôi đến bến xe trong làng nhỉ? lo tôi con mình gặp phải người xấu gì ở làng quê lạ nước lạ cái à?”

      Lục Viễn im lặng chốc lát mới trả lời: “ phải là phóng viên điều tra nằm vùng ở nhà máy ác độc gì đó cũng làm qua sao? Nhiều nhất là sợ ma sợ người, bây giờ ban ngày có ma, cho nên có gì mà lo chứ. đâu phải thiếu nữ ngu ngốc còn chưa ra trường như Trần Tâm Duyệt.”

      Tạ Vũ ồ tiếng: “Sao biết tôi từng nằm vùng ở nhà máy ác độc?”

      Lục Viễn , cũng hỏi đến cùng, chỉ lên trước bước, ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn về phía , “ tôi giống nữ hán tử, nhìn thử xem tôi giống nữ hán tử chỗ nào?”

      Vì là con đường giữa bờ ruộng, nên khi hai người song song hơi chật được. Tạ Vũ như kề sát vào , cả khuôn mặt chỉ cách bên mặt mười mấy cm.

      Vẻ ngoài của quả trung tính chút nào, ngược lại có chút tri tính mang theo nét dịu dàng.

      Lục Viễn thờ ơ liếc cái, lạnh lùng : “ cho đàng hoàng, ngã xuống ruộng tôi cũng mặc kệ đấy.”

      Tạ Vũ liếc nhìn ruộng nước bên cạnh, lúc này còn chưa đến mùa cấy mạ, trong ruộng chỉ có nước và bùn. khẽ cười tiếng, thoáng dừng bước, để đến trước mặt mình: “Lục Viễn, xem bọn trẻ trong trường cũng nỡ rời tôi kìa? lưu luyến tôi chút nào sao?”

      Lục Viễn hờ hững : “Chúng ta chẳng qua quen biết nhau mấy ngày, chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau. Nếu tôi lưu luyến , chỉ sợ bản thân cũng tin. Trẻ con ngây thơ, chó con mèo con đến ở hai ngày cũng nỡ rời thôi.”

      đây là mắng xéo tôi đấy à?”

      “Tôi chỉ ví dụ thôi.”

      Tạ Vũ ngược lại cũng để bụng, chỉ cười : “ phải có số điện thoại của tôi sao. Nếu sau này đến Thượng Hải gọi cho tôi, tôi mời ăn cơm.”

      cần đâu.”

      Tạ Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “ đúng là cứng đầu.”

      Lục Viễn : “ phải tối qua quên nơi này rất nhanh sao?”

      Tạ Vũ cười: “Nhưng tôi quên .”

      Lục Viễn cười tiếng, thêm gì nữa.

      Đột nhiên Tạ Vũ cũng hơi mất hứng. Quãng đường hai mươi phút còn lại, hai người luôn giữ yên lặng, nhưng ở trong núi sâu cách xa ồn ào của đô thị, yên lặng này ngược lại có vẻ tự nhiên.

      Ra quốc lộ, Lục Viễn đằng trước tự mình đến gần tiệm tạp hóa bên cạnh, bao lâu, đẩy chiếc motor từ bên trong ra.

      Tạ Vũ đứng ven đường cười : “Nhân duyên của tốt . Có người giúp gánh đồ đưa đến trường miễn phí, còn tùy ý là có thể mượn được motor của người ta.”

      Lục Viễn nhìn cái, ngồi lên xe motor: “Người miền núi thẳng thắn nhiệt tình, lạnh lùng như những người sống trong thành phố các .”

      Tạ Vũ chậm rì ngồi phía sau , cười giễu tiếng: “Tôi có thể lạnh lùng hơn à?”

      Tuy là như vậy, nhưng ra biết, chắc chắn lạnh lùng hơn . Khi thấy cõng những đứa trẻ kia qua sông, biết, nội tâm của hoàn toàn khác với bề ngoài.

      Lục Viễn lạnh lùng : “Ngồi cho vững, tôi sắp chạy đây.”

      Tạ Vũ ôm hông : “Tài lái xe của có được ? Đừng có ngã đấy.”

      “Yên tâm, ngã cũng ngã chết được.”

      Tạ Vũ : “Sao miệng chẳng có mấy câu tốt đẹp vậy.”

      Lục Viễn lơ đễnh cười khẽ: “ so được với miệng lưỡi khéo như rót của người làm phóng viên các .”

      Chiếc xe chợt nảy lên cái mặt đường bằng phẳng. Tạ Vũ khẽ la tiếng, theo bản năng dựa vào lưng , tay ôm chặt hơn. Tuy là trời lạnh mặc áo dày, nhưng cảm giác thân thể tiếp xúc với thân thể, rắn chắc mềm mại, đôi bên đều cảm nhận được.

      Lục Viễn lạnh lùng : “Đừng ôm chặt như vậy!”

      Tạ Vũ lại càng dựa sát vào người hơn, trêu chọc: “Tiếp xúc này của hai chúng ta là tiếp xúc qua lại, ai thiệt cả, sợ cái gì chứ?” dừng chút, “Hơn nữa, cả người từ xuống dưới tôi thấy qua hết rồi.”

      Lục Viễn gì nữa.

      Tạ Vũ biết giận, cười sau tai : “ sao người đàn ông như chẳng đùa giỡn gì vậy?”

      Lục Viễn gằn từng chữ: “Nếu muốn chúng ta ngã xuống đường đàng hoàng chút cho tôi.”

      Tạ Vũ ngược lại đàng hoàng lại, nhưng vẫn dựa vào lưng , tay vẫn buông ra. sai, họ chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau, thỉnh thoảng trêu chọc chẳng qua cũng là vì người đàn ông khiến người khác tò mò này, lúc nào cũng nghiêm trang đến mức khiến có ham muốn trêu ghẹo. Tán tỉnh người đàn ông muốn tán tỉnh với bạn, ngược lại cảm thấy thú vị.

      Nhưng khoảnh khắc này, dựa vào lưng , tâm trạng đùa giỡn đó chợt tan hết theo gió.

      Sau này có lẽ họ gặp lại. Nhưng lại có ấm áp vô hình sinh ra từ đáy lòng. phiêu bạc quá lâu, cuộc sống chìm chìm nổi nổi, giấc mộng trước đây trở nên mịt mờ, trong mối quan hệ xã giao có lệ giữa người với người, cũng dần quen với lối sống đùa giỡn với đời.

      Thời gian là con dao trong cuộc sống, gọt dũa từng suy nghĩ đơn thuần như Trần Tâm Duyệt thành Tạ Vũ ngày hôm nay. Mà người đàn ông này khác hoàn toàn. biết dưới bề ngoài lạnh lùng cứng rắn của trái tim dịu dàng ấm áp. Cho nên dựa vào lưng cũng cảm nhận được chút ấm áp ấy.

      Lục Viễn thấy cựa quậy nữa, chỉ dựa vào cũng im lặng. Đối với , mềm mại của phụ nữ như cách mấy đời. Trong cơn gió này, dù trong lòng chưa nảy sinh khao khát, nhưng cũng có chút cảm xúc khó mà phân biệt tràn tới.

      Đặc biệt là vì người phụ nữ này.

      Người đường nhiều, thỉnh thoảng có ô-tô chạy qua. yên lặng của hai người hình như có chút tĩnh mịch kì dị, vì vậy mà tiếng xe motor chạy con đường xóc nảy đặc biệt ràng.

      May mà chạy xe motor vào làng chỉ hơn hai mươi phút. Hôm nay họp chợ, đường phố trong làng rất vắng vẻ. Tạ Vũ buông Lục Viễn trước người ra, xuống xe, cười : “Làm phiền rồi, tự tôi đến bến xe là được, cần tiễn tôi đâu.”

      Lục Viễn ngồi xe nhìn cái, rồi giơ tay nhìn đồng hồ cổ tay: “ phải chuyến bay của là buổi tối sao? Bây giờ cũng gần giờ cơm trưa, cùng ăn bữa cơm rồi .”

      chờ trả lời, lái xe đến trước cửa tiệm bên cạnh, có lẽ là quen chủ tiệm đó, sau khi xuống xe gửi xe, lại quay người đến trước mặt Tạ Vũ: “Ở đây có quán nhà vườn, mùi vị ngon lắm, tôi mời ăn.”

      Giọng bình thường, mặt mày lạnh tanh. Nhưng Tạ Vũ lại kìm được cười hỏi: “ mời tôi ư?”

      “Ừm, tôi mời .”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Tạm biệt

      Thôn làng vùng này đều xây dọc theo bờ sông, nhà vườn Lục Viễn dẫn Tạ Vũ nằm bờ sông ở cuối đường. Nhà là nhà sàn mới xây, rất có phong cách Thổ Gia.

      Nhà vườn ở nơi này coi như là tiêu dùng cao cấp, khách hàng phần lớn đều là người thành phố đặc biệt đến ăn món ngon. Hôm nay phải là ngày lễ nên trong quán vắng tanh.

      Dưới tiếp đãi nhiệt tình của ông chủ, hai người ngồi xuống vị trí ở đại sảnh. Lục Viễn cầm thực đơn liếc nhìn, ngẩng đầu thản nhiên hỏi Tạ Vũ: “ ăn món ăn dân dã ?”

      Tạ Vũ cười lắc đầu: “ thích cái này.”


      Lục Viễn gật đầu, đưa thực đơn cho : “Vậy tự chọn .”

      Tạ Vũ cầm lấy thực đơn xem, đúng là rẻ. biết trước đây tình trạng kinh tế của Lục Viễn có lẽ khá tốt, nhưng ăn vốn sáu năm, bây giờ chắc cũng giật gấu vá vai.

      bĩu môi, chọn nồi lẩu cá sông đặc trưng, thêm món ăn thêm rồi thôi.

      Lục Viễn cười: “ cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu.”

      Tạ Vũ trả thực đơn lại cho ông chủ, cười: “ muốn lãng phí thôi.”

      Hai người ngồi chờ mang thức ăn lên, biết chuyện gì, đám người cơm nước no nê ra từ phòng bao bên cạnh. Tạ Vũ quay đầu nhìn theo bản năng, cách ăn mặc của bốn, năm người đàn ông đại khái là nhân viên công vụ.

      Người cuối cùng ra là Hướng Vân. ấy thấy hai người cũng thoáng giật mình, hỏi: “Lục Viễn, Tạ Vũ, sao hai người ở đây vậy?”

      Tuy ấy chuyện tỉnh táo, nhưng sắc mặt hơi trắng, ràng là phản ứng sau khi cố uống rượu. Tạ Vũ : “Hôm nay tôi về Thượng Hải. định gọi điện thoại cho đây.”

      Hướng Vân liếc nhìn Lục Viễn, : “Tôi tiễn người ta chút, lát nữa sang tìm hai người.”

      ấy rồi trở lại rất nhanh, mặt lộ vẻ mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh Tạ Vũ.

      Tạ Vũ hỏi: “Những người đó là ai thế?”

      Hướng Vân hơi bực phẩy phẩy tay: “Còn có thể là ai chứ? Lãnh đạo ở xuống kiểm tra. Kiểm tra cái gì? Còn phải là tới ăn ăn uống uống, chẳng làm chút chuyện đàng hoàng gì cả.”

      Sắc mặt ấy nhợt nhạt vô cùng, tay lặng lẽ che bụng. Tạ Vũ định mở miệng hỏi, Lục Viễn nhíu mày : “ lại đau dạ dày à?”

      Hướng Vân gật đầu: “Ban nãy uống nhiều rượu, nên bây giờ hơi khó chịu.”

      “Vậy có cần mua ít thuốc ?” Tạ Vũ hỏi.

      Hướng Vân đau đớn nhíu mày, ngẩng đầu với Lục Viễn: “Ngăn kéo thứ hai trong phòng làm việc của tôi có thuốc, phiền giúp tôi lấy chút, Tiểu Bành ở phòng làm việc.”

      Chỗ này cách tòa nhà văn phòng chính quyền địa phương chỉ mấy phút bộ, ngược lại chẳng phiền phức gì. Lục Viễn ừm tiếng đứng dậy ngay.

      Sau khi , Hướng Vân đặt khuỷu tay lên bàn chống đầu, đau đớn nhắm mắt lại.

      Tạ Vũ rót cốc nước nóng đặt bên tay cho ấy: “ uống được ra vẻ làm gì?”

      Hướng Vân yếu ớt thở dài: “Toàn là lãnh đạo, tôi từ chối thế nào được. Ở đơn vị kiểu này chính là như vậy, dù là hoang vu hẻo lánh cũng thể tránh khỏi.”

      Tạ Vũ : “Tôi tưởng công việc của các đều rất nhàng có áp lực.”

      Hướng Vân trầm mặc rất lâu mới bất đắc dĩ : “Nếu phải thỉnh thoảng lãnh đạo ở kiểm tra, buộc phải xã giao, công việc quả rất nhàng, nhàng đến độ người cũng tàn phế cả.”

      Tạ Vũ nghĩ nghĩ, : “Tôi nghe tốt nghiệp đại học Bắc Kinh thi lựa chọn và điều động đến đây, trẻ tuổi làm đến chức trưởng làng như cũng coi như tệ. Sau này tương lai rộng mở.”

      Hướng Vân cười tự giễu tiếng: “ là phóng viên, thấy nhiều biết rộng, thể hơn tôi con đường làm quan cái gì là quan trọng nhất. Tôi có bất kì bối cảnh nào, đừng thăng chức, mà điều đến huyện cũng biết đến năm nào tháng nào.”

      ấy dừng chút, “ , tôi cũng phải muốn làm quan gì. Khi đó lúc tốt nghiệp tôi kí với ngân hàng nước ngoài, nhưng tuổi trẻ lúc nào cũng có chút chủ nghĩa mơ mộng, suy nghĩ mình đến từ miền núi, học hành có thành tựu nên làm chút việc cho quê hương, nên dự thi lựa chọn và điều động. Nhưng qua bốn năm, tôi nhìn lại mới biết ngây thơ đến mức nào. Đồng nghiệp xung quanh làm lười nhác, tan làm đánh mạt chược, mình tôi cả ngày tràn đầy ý chí chiến đấu, ngược lại bị người ta coi như đứa ngốc mọt sách. Chuyện tôi muốn làm làm được gì cả, nơi này vẫn nghèo khổ lạc hậu như cũ.”

      ấy thở dài, “Có lẽ tôi vẫn đủ năng lực.”

      Giọng ấy có chút nghẹn ngào, Tạ Vũ cũng biết an ủi ấy ra sao. ra tình trạng của ấy, theo nghĩa nào đó gần như giống nhau. Chỉ là Hướng Vân vẫn còn biết tự suy ngẫm, còn sớm thờ ơ.

      vỗ vỗ ấy: “ ra cũng cần bi quan quá. chừng chịu đựng thêm mấy năm nữa là có thể xoay chuyển, chờ thăng lên chức cao, chuyện có thể làm được tự nhiên nhiều hơn thôi.”

      Hướng Vân thở hắt ra, hơi ngẩng đầu, mỉm cười với , lắc đầu : “Chịu đựng thêm nữa tôi tàn phế mất.”

      Tạ Vũ nhíu mày: “Vậy chuẩn bị từ chức sao?”

      Hướng Vân cười khẽ gật đầu: “Tôi quyết định rời khỏi.”

      “Rời khỏi ư?”

      Hướng Vân gật đầu: “ tôi rất bất hiếu. Bố mẹ khó khăn lắm mới cho tôi lên đại học, nhưng đến bây giờ vì chút tình cảm của mình mà tôi những thay đổi quê hương chút nào, mà cũng thay đổi hoàn cảnh gia đình tôi. Nghĩ đến việc tiền lương tháng của tôi chẳng qua là tiền bữa cơm của mấy người bạn ở thành phố của tôi thôi, là tôi cảm thấy mình đúng là buồn cười. Loại tình cảm này của tôi chỉ thích hợp cho phú nhị đại, ít nhất cũng phải là người giống như Lục Viễn. Đối với người mà hoàn cảnh gia đình bỉnh thường như tôi, vẫn nên thay đổi gia đình mình trước rồi hẵng hơn.”

      Tạ Vũ : “Nhưng bất kể thế nào bây giờ cũng trong cơ chế, nếu từ chức bố mẹ vui sao?”

      Hướng Vân cười : “Bố mẹ tôi thích việc này lắm, dù sao cải thiện đời sống vật chất vẫn quan trọng nhất.”

      Tạ Vũ lại hỏi: “Vậy định đâu?”

      Hướng Vân : “Thượng Hải.”

      Tạ Vũ hưng phấn : “ sao? Vậy có thể đến tìm tôi.”

      ra…” Hướng Vân nhìn , còn chưa tiếp, Lục Viễn vội vàng quay lại.

      đưa lọ thuốc cho ấy. Hướng Vân nhìn cái, móc hai viên thuốc ra rồi nuốt xuống. ấy khó chịu vỗ vỗ ngực, : “Tôi toilet chuyến.”

      xong, hơi lảo đảo ra sân sau.

      Lục Viễn nhìn về phía Tạ Vũ: “Sao vẻ mặt là lạ vậy?”

      Tạ Vũ : “Ban nãy nghe Hướng Vân thấy hơi bùi ngùi.”

      ấy gì?”

      Tạ Vũ nghĩ xem kể lại thế nào, sân sau phát ra tiếng nôn mửa. Lục Viễn nhíu mày, nhanh chóng đứng lên vào. Tạ Vũ chậm chạp theo sau, nhưng chỉ đứng ở cửa rồi nhúc nhích nữa.

      Hướng Vân nôn xong yếu ớt dựa vào người Lục Viễn. dịu dàng vỗ lưng ấy, giúp ấy dễ chịu.

      uống được đừng uống, chẳng lẽ người ta còn có thể ép chuốc à?” Giọng tuy lạnh lùng, nhưng lời tràn đầy quan tâm.

      Hướng Vân cười bất đắc dĩ: “ tưởng ai cũng có thể tùy hứng như , muốn làm gì làm cái đó ư?”

      Lục Viễn dìu ấy vào ngồi xuống. Tạ Vũ lặng lẽ rót cốc nước cho ấy để ấy súc miệng.

      Hướng Vân hơi bình phục, cười với Lục Viễn: “Ban nãy tôi cho Tạ Vũ biết tôi chuẩn bị từ chức.”

      Lục Viễn ngược lại có phản ứng gì, chỉ thản nhiên : “ nghĩ kĩ rồi?”

      “Ừm, nghĩ kĩ rồi, trễ nhất là cuối năm hoặc đầu năm sau.”

      Lục Viễn gật đầu: “Nghĩ xong đâu chưa?”

      “Thượng Hải.”

      Lục Viễn ngẩng đầu nhìn ấy: “Sao muốn Thượng Hải? phải là học ở Bắc Kinh sao?”

      Hướng Vân mỉm cười như bất đắc dĩ: “ biết tại sao tôi Thượng Hải mà.”

      Lục Viễn mặt biểu lộ cảm xúc gì cúi đầu: “Ở đây tài năng của thể nào phát huy được, từ chức là lựa chọn đúng đắn. Nhưng chuẩn bị kĩ rồi hẵng , dù sao cũng về mấy năm rồi, trở lại thành phố lớn, bất luận là công việc hay cuộc sống cũng khó thích ứng ngay.”

      Hướng Vân : “Ừm, có lẽ tôi thi nghiên cứu sinh trước.”

      Lục Viễn cười: “Cái này tôi tin , nhắm mắt cũng có thể thi đậu.”

      Tạ Vũ luôn lặng lẽ nhìn hai người đối đáp, chen vào. Lục Viễn và Hướng Vân có ăn ý tế nhị, tuy nhiều, nhưng dường như hiểu đối phương rất .

      Tạ Vũ biết, từ nghĩa nào đó, hai người này là đồng loại trong núi sâu, cho nên khó tránh khỏi có chút thấu hiểu nhau.

      Chờ sau khi lẩu cá bưng lên, Tạ Vũ lại lặng lẽ bắt đầu ăn. Phải là mùi vị của nồi lẩu này ngon tuyệt, ban đầu lời nào, suy nghĩ số chuyện, nhưng sau đó ngược lại quên hết, chỉ cắm cúi ăn.

      Ăn bữa cơm xong, Hướng Vân gần như bình thường lại, sau khi ra cửa tạm biệt Tạ Vũ, rồi sau này đến Thượng Hải gặp lại.

      Lục Viễn đưa Tạ Vũ đến bến xe. Bến xe vốn tấp nập, lúc này chỉ lác đác được mấy người.

      Tạ Vũ bước lên chiếc minibus vào huyện, sau khi ngồi bên cửa sổ, định tạm biệt Lục Viễn lại phát xoay người rời khỏi. lặng thinh mỉm cười, đột nhiên hơi mệt dựa vào ghế.

      Chỉ chốc lát sau, có người gõ cửa sổ kính. mở mắt nhìn, lại là Lục Viễn rồi trở lại. cầm chai nước đưa vào: “Tôi thấy mang nước theo.”

      Tạ Vũ biết sao hơi cảm động.

      Để che giấu cảm xúc bỗng ập tới của mình, giơ chai nước lên nhìn, cười : “Cũng được, là hàng chứ phải giả.”

      Lục Viễn thờ ơ trước câu đùa của , đôi mắt đen kịt nhìn từ bên ngoài.

      Tạ Vũ nhìn thẳng : “Hướng Vân định đến Thượng Hải là vì ?”

      Lục Viễn đúng sai.

      “Trước đây sống và làm việc ở Thượng Hải đúng ?”

      Lục Viễn gật đầu.

      “Tại sao cho tôi biết?” hỏi xong lại cười trả lời thay , “Vì cho dù có sắp về Thượng Hải cũng định liên lạc với tôi.”

      Lục Viễn vẫn gì.

      Tạ Vũ mỉm cười: “ ra đúng, chúng ta chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau. Nhưng như tôi vậy mà còn có chút mất mát nho đấy.”

      quả có chút mất mát. Tuy đối với , Lục Viễn cũng chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau. Nhưng dù sao người xa lạ này cũng cho chút ảo giác tương tự như ấm áp.

      Có lẽ quên người xa lạ này.

      Lục Viễn : “Tự chú ý giữ gìn sức khỏe, mình ra bên ngoài, cẩn thận chút.”

      Tạ Vũ chẳng nghe lọt, chỉ hỏi: “Sau khi tôi , có nhớ tới tôi ?”

      biết.”

      “Nhưng tôi biết tôi nhớ đến .”

      Lục Viễn gì.

      Tài xế lên xe khởi động, động cơ xe bắt đầu vang rừm rừm.

      Lục Viễn : “Tôi đây.”

      Tạ Vũ gật đầu.

      Chiếc minibus khởi động rất nhanh, từ từ chạy . Tạ Vũ quay đầu nhìn cửa sổ sau, Lục Viễn vốn nên rời khỏi lại biết đứng ở ven đường từ lúc nào, châm điếu thuốc cầm giữa ngón tay, xa xa nhìn chiếc xe này xa.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27: Nhớ mãi quên

      Thứ tư, ngày 18 tháng 2 năm 2014.

      Thượng Hải.

      “Thế nào, nghe bị trẹo chân, sao chứ?”

      Trong phòng làm việc của tổng biên tập Tuần san Đông Phương, Tạ Vũ báo cáo công việc cho tổng biên tập lão Trương.

      sao rồi, chỉ vì vậy mà trễ nãi hai ngày thôi.”

      Lão Trương : “ sao tốt. Viết bản thảo xong rồi chứ? Ngày mai là kì hạn hiệu đính, trước tối nay nộp cho tôi. Bây giờ có chuyện lớn gì, chuyện của Trương Hiểu Kha dư luận cũng qua, nghỉ ngơi hai ngày rồi mau cân nhắc chọn đề tài mới .”


      Tạ Vũ gật đầu: “Tôi viết bản thảo xong rồi, tôi gửi vào hộp thư cho .”

      Quay về chỗ ngồi của mình, Tạ Vũ bật laptop, rồi bật bản thảo hoàn thành kia. bài báo khảo sát trường tiểu học miền núi, Lục Viễn được viết nổi bật trong đó. Ngoài tấm ảnh kéo cờ mà với giữ làm kỉ niệm kia, còn có mấy tấm chụp vào những lúc khác. Khi trong làng, cho xóa, thực tế ở tiệm internet tải lên lưu vào hộp thư.

      Nhìn xem, chính là phóng viên vô lương tâm như vậy đấy. Tuy ngoài miệng hứa với Lục Viễn viết về , nhưng vẫn viết vào bản thảo của mình chuẩn bị buôn bán.

      Tạ Vũ tải bản thảo lên hộp thư, nhập địa chỉ của tổng biên tập, nhưng con chuột ở vị trí gửi làm thế nào cũng nhấn xuống được.

      biết vì sao đột nhiên mình lại do dự.

      Hình bóng của Lục Viễn quẩn quanh trong đầu .

      Buồn bực thở hắt ra, rốt cuộc vẫn dời con chuột, xóa file tải lên, rồi tải bản thảo tồn tại của Lục Viễn ban đầu.

      Mặc dù bài báo này có quá nhiều điểm sáng, nhưng mấy tấm ảnh kia cũng coi như rung động, cộng thêm miêu tả làm cảm động, tóm lại cũng coi như có nội dung khiến người khác chú ý.

      Sau khi bài báo ra có ảnh hưởng khá lớn.

      Quỹ Tân Miêu được mọi người biết đến rộng rãi hơn, công chúng quyên góp tăng đột ngột, mục đích của bài báo khảo sát này coi như đạt được.

      Mọi người quên cái chết của bé Trương Hiểu Kha. Rồi lần nữa ghi nhớ nữ phóng viên sâu vào vùng núi điều tra tình hình giáo dục của trẻ em bị bỏ lại.

      Cuộc sống của Tạ Vũ vẫn như trước đây, làm việc trông như cảm xúc mạnh mẽ dâng trào ra thờ ơ, buổi tối khi làm việc vẫn thích vui chơi với đám bạn.

      Cuộc sống mấy ngày trong núi dần được quẳng ra sau đầu, nghĩ tới nữa.

      Thời tiết ấm dần, nháy mắt lại gần đến tháng năm. Tạ Vũ vừa mới làm xong bài báo theo dõi nhiều ngày, cuối cùng hoàn thành thành công, nhưng cũng cạn kiệt sức lực. Tối hôm nộp bản thảo, hẹn bạn thân Quan Tâm bar thư giãn.

      Quan Tâm là bạn đại học của Tạ Vũ, cũng là người bạn thân nhất ở thành phố này của . Có điều sau khi tốt nghiệp Quan Tâm chỉ làm trong ngành truyền thông nửa năm, rồi chuyển sang công ty làm PR thương hiệu, bây giờ là giám đốc của công ty nước ngoài, tiền lương năm cả triệu.

      Hai người gọi rượu, ngồi ở quầy bar, Quan Tâm nhìn chiếc túi người Tạ Vũ: “Cái này của cậu vẫn là kiểu cũ năm ngoái nhỉ?”

      Tạ Vũ cười: “Đâu phải cậu biết tháng mình có bao nhiêu tiền, chỉ cái kiểu cũ này thôi cũng tốn nửa tháng lương của mình đấy, có thể so với người hôm nay LV ngày mai Chanel như cậu à?”

      Quan Tâm thở dài : “Mình kiếm được nhiều hơn cậu chút, nhưng cậu cũng biết áp lực công việc đấy. Nhưng dù sao nữa, nếu bàn về áp lực ra cũng nhiều hơn các cậu bao nhiêu. phải các cậu có tiếng là dậy sớm hơn gà, làm nhiều hơn trâu, ăn tệ hơn heo, ngủ trễ hơn chó sao?”

      “Cậu đừng kích động mình được ?” Tạ Vũ cười.

      Quan Tâm dùng khuỷu tay huých : “Mình cậu rốt cuộc cân nhắc kĩ chưa hả, có muốn đổi nghề ? Bây giờ dù thế nào cậu cũng coi như có chút danh tiếng, nếu nhảy sang công ty làm PR chẳng khó chút nào đâu.”

      Tạ Vũ thờ ơ : “Mình suy nghĩ thêm .”

      “Suy nghĩ nữa thức ăn cũng nguội đấy. Bây giờ cậu chuyển nghề nhảy công ty là độ tuổi tuyệt nhất, chờ thêm mấy năm nữa sợ là cậu có muốn chuyển cũng dễ vậy đâu.”

      Tạ Vũ : “Mình biết.”

      “Biết mà còn do dự à?” Quan Tâm uống hớp rượu, rồi thở dài như thấu hiểu, “Nhưng cậu giống mình, mình chỉ muốn kiếm tiền hưởng lạc ở Thượng Hải. Nhưng cậu là có tình cảm, cho cùng làm phóng viên luôn là lý tưởng của cậu. Nếu mỗi ngày mình xúi giục cậu hình như hơi thô tục quá.”

      Tạ Vũ cười: “Đều là cáo già cả rồi, đừng cái gì mà lý tưởng tình cảm nữa, mình nghe nổi hết cả da gà. Mình cũng muốn kiếm tiền hưởng lạc mà.”

      Quan Tâm cười lớn, đột nhiên chỉ hướng : “Này? Cậu còn nhớ người đàn ông đó ?”

      Tạ Vũ thản nhiên nhìn lướt qua hướng ấy chỉ: “Trông quen lắm, hình như gặp qua rồi.”

      “Mình phục cậu . Lần trước trước khi cậu Tương Tây công tác, uống rượu ở đây phải thân thiết với ta lắm sao? ta là bạn của người bạn của mình, sau này mình với người khác đến đây, gặp ta hai lần, ta còn hỏi mình mãi về cậu đấy.”

      “Nhớ ra rồi, là quỷ tây giả, tên là Peter hay David gì ấy nhỉ?”

      Quan Tâm liếc cái: “Người ta tên Anson, là kiến trúc sư, trông cũng đẹp trai đấy. Có muốn thử ?”

      Tạ Vũ cười: “Just for a night?” (Chỉ đêm à?)

      Quan Tâm nhún nhún vai: “Có đêm mới có hàng đêm chứ.”

      Tạ Vũ nhướng nhướng mày: “Cậu đúng.”

      Khi hai người cười , người đàn ông tên Anson kia phát ra Tạ Vũ, sang phía . Tạ Vũ thể thừa nhận, người đàn ông này quả rất tuấn, chẳng qua là yểu điệu quá mức.

      ta ngồi bên cạnh Tạ Vũ, kêu ly rượu với bartender, với Tạ Vũ: “Hi, người đẹp, còn nhớ tôi ?”

      Tạ Vũ như cười như nhìn ta: “ nhớ nữa.”

      Người đàn ông nhìn ra đùa, nhướng nhướng mày : “ sao, đêm nay tôi nhất định khiến nhớ tôi.”

      Quan Tâm vỗ vỗ Tạ Vũ, ghé vào bên tai : “Mình chỗ khác tìm thú vui đây, cậu chơi vui vẻ.”

      Anson có tính hài hước dí dỏm đặc trưng của ABC, hai người nhanh chóng thân thiết như lần trước. Ở chốn đô thị này, nam nữ trưởng thành của thời đại thức ăn nhanh, trong quan hệ nam nữ thường quen cách lẫn lộn đầu đuôi, ví dụ như có quan hệ thân mật trước, rồi mới tính chuyện đương.

      Mối quan hệ trước của Tạ Vũ cách nay hơn nửa năm. Đối với , tình cảm nam nữ cũng như công việc và lý tưởng của vậy, hoàn toàn thay đổi từ lâu. Trong quan hệ nam nữ, cũng tính là quá nhập nhằng, nhưng cũng tuân theo cuộc sống tại, chưa bao giờ suy xét quá lâu dài.

      sớm mất hứng thú với hứa hẹn và vĩnh viễn.

      Ví dụ như bây giờ cảm thấy Anson này quả khá được. Khi ta mời đến nhà ta ngồi chút, đương nhiên biết ý ta, nhưng ngẫm nghĩ cũng định từ chối.

      gửi tin nhắn cho Quan Tâm, rồi ra khỏi quán bar cùng Anson.

      đến cửa quán bar, cơn gió thổi tới, Tạ Vũ vốn chớm say hơi tỉnh táo chút, nhưng khi nhìn con đường lớn lấp lánh đèn neon lại có chút ảo giác biết đêm nay là đêm nào.

      “Lục Viễn!” tiếng kêu truyền vào tai .

      chợt chấn động, quay đầu nhìn theo tiếng, thấy xinh đẹp thời thượng vội vã sang bên này, tiếng Lục Viễn kia chính là do ấy gọi.

      “Lục Viễn, thảo nào khoảng thời gian này trốn em, ra là có tình mới khác rồi? Cái tên cặn bã này!” đến trước mặt Anson bên cạnh Tạ Vũ, mắng ầm lên.

      Tạ Vũ phục hồi tinh thần lại, khỏi cảm thấy nực cười.

      Lục Viễn! Lục Viễn! ra khắp nơi thế giới này đều có Lục Viễn. Anson lúng túng nhìn về phía , khoanh tay sang bên.

      chịu buông tha, bắt đầu cãi nhau ầm ĩ với Lục Viễn của ấy. biết qua bao lâu, rốt cuộc sau khi tát người đàn ông bạt tai vội vàng rời khỏi. Đa số phụ nữ sống ở thành phố lớn này hơi mãnh liệt.

      Anson tới, hơi mất tự nhiên : “Xin lỗi , bạn trước.”

      Tạ Vũ gật đầu, rồi nhướng mày : “Tên tiếng Trung của là Lục Viễn à?”

      Anson gật đầu: “Ừm.”

      “Tại sao?”

      “Tại sao cái gì?”

      “Tại sao tên Lục Viễn?”

      Anson hiểu: “Tên bố mẹ tôi đặt, đâu có tại sao cái gì.”

      Tạ Vũ : “Cái tên này thích hợp với .”

      Anson nhíu mày: “ gì thế?”

      Tạ Vũ : “Tôi xứng với cái tên này.”

      Lục Viễn mà biết ở ngôi trường tiểu học làng quê sáu năm, lội qua nước suối mùa đông đưa đón bọn trẻ, tìm đứa trẻ bỏ nhà về, giúp đỡ người già trẻ em bị bỏ lại gánh nước sửa mái nhà. Đó là người đàn ông bề ngoài lạnh lùng cứng rắn nhưng nội tâm hiền lành mềm yếu, những chi tiết vụn vặt xíu sắp bị Tạ Vũ quên mất ấy chợt vì cái tên này mà ập về phía như dời núi lấp biển.

      ! ra chưa từng quên. chỉ muốn thừa nhận mình nhớ mãi quên mối quan hệ bèo nước gặp nhau, mà người đó thậm chí chưa hề nghĩ tới việc gặp lại .

      Tâm trạng Anson vốn có phần ổn định vì trận cãi vã ầm ĩ với người bạn trước, ngờ mối tình mới gặp lại đột nhiên nổi cơn vào đề như vậy. ta nhíu chặt mày: “ có ý gì?”

      Tạ Vũ lại : “ xứng với cái tên này.”

      bị bệnh à?”

      Tạ Vũ vẫn : “ xứng với cái tên Lục Viễn, ngay cả sợi lông của ấy cũng sánh bằng.”

      Anson biết gì, nhưng nghe câu này cũng có thể đoán được mấy phần “ ấy” mà là có ý gì. ta kìm được giận, hừ tiếng: “Đồ điên.”

      xong, nổi giận đùng đùng xoay người rời khỏi.

      Tạ Vũ chẳng để tâm nhìn bóng lưng rời của ta, ngây ngẩn hồi lâu, bỗng cười tiếng. sai, ngay cả sợi lông của ấy cũng sánh bằng.

      “Tạ Vũ, sao cậu vẫn còn ở đây? Anson đâu?” Quan Tâm kéo người đàn ông trẻ tuấn ra, thấy khó hiểu hỏi.

      rồi.”

      phải hai người thích nhau sao? Sao ta rồi để lại cậu ở đây vậy?”

      Tạ Vũ : “Vì ta tên Lục Viễn.”

      Quan Tâm mờ mịt: “Cậu gì thế?”

      “Mình ta tên Lục Viễn nên rồi.”

      Quan Tâm phất phất tay: “Cái gì với cái gì chứ? Cậu có cần mình đưa cậu về ?”

      Lúc này Tạ Vũ mới lấy lại tinh thần, nhìn người đàn ông bên cạnh ấy, cười : “ cần đâu, mình tự đón xe về là được rồi.”

      cần à? Mình thấy ban nãy cậu ngơ ngác lắm.”

      cần mà.” Tạ Vũ nháy nháy mắt với ấy, bày ra ánh mắt trong sáng.

      Quan Tâm cười giễu: “Được rồi, vậy cậu cẩn thận chút. Bọn mình trước đây.”

      Tạ Vũ đón xe ngay, mà từ từ dọc theo con đường ven đường. Đêm nay là đêm thời tiết đẹp, gió đêm tháng năm mát mẻ dễ chịu. Chỉ là khi ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trăng thành phố lúc nào cũng lờ mờ , hoàn toàn sáng rực như núi.

      quãng đường ngắn, thấy tiệm thuốc lá ven đường, thờ ơ vào nhìn cái, quả nhiên để thấy được thuốc lá Phù Dung hai đồng gói kia.

      mua gói, khi ông chủ đưa thuốc lá cho , quan sát quần áo mặc từ xuống dưới, dường như có phần tin mua thuốc lá rẻ tiền hai đồng này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: thực

      “Tạ Vũ, sao gần đây hơi lơ đãng vậy? Nhiệm vụ phỏng vấn mới đây của nặng lắm mà!”

      Sau cuộc họp chọn đề tài tuần lần, Tạ Vũ được tổng biên tập lão Trương gọi đến phòng làm việc.

      Tạ Vũ cười xoa xoa trán, đùa: “Vì gần đây suy tư về cuộc sống đó mà.”

      Lão Trương bật cười: “Suy tư ra gì chưa?”

      Tạ Vũ tùy tiện cười : “Đột nhiên chán cuộc sống ở Thượng Hải, muốn đến miền núi hỗ trợ giáo dục bồi dưỡng tâm hồn.”

      “Hỗ trợ giáo dục ư?” Lão Trương buồn cười, đoán chừng cũng biết đùa, “ biết hỗ trợ giáo dục chỉ thích hợp với những người nào ?”


      “Những người nào?”

      “Sinh viên ngây thơ nhiệt huyết, người già sau khi về hưu thực ước mơ lần nữa, còn có thanh niên văn nghệ phú nhị đại cần lo nghĩ bánh mì sữa bò.” Lão Trương cười , “Mà chẳng thuộc loại nào cả.”

      Tạ Vũ chẳng để tâm bĩu môi: “Theo như loại người như tôi nên có chút tình cảm à?”

      Lão Trương : “Vậy tôi hỏi , ở lại Thượng Hải, chọn về thành phố cấp ba quê là vì cái gì?” chờ câu trả lời, ông ấy tiếp, “Là vì phồn hoa của Thượng Hải. Ở đây có khả năng vô tận, thứ muốn đều có thể đạt được ở đây. xem xem bây giờ phải cũng coi như là phóng viên nổi tiếng sao.”

      Tạ Vũ cười: “Tôi chỉ tùy tiện chút thôi.”

      “Đương nhiên tôi biết tùy tiện chút, là người thế nào đâu phải tôi biết.” Lão Trương dừng chút, , “Kêu vào là có chuyện nghiêm túc với .”

      “Chuyện gì?”

      Lão Trương : “Mấy ngày trước Trần Lâm nộp đơn từ chức, trễ nhất là hai tháng sau nghỉ. Cậu ta vừa vị trí phó tổng biên tập tạm thời bỏ trống. Tôi định đề cử , nhưng người bên giám đốc nhắm tới là Trần Kiếm.”

      Trần Kiếm cũng là phóng viên, gần như vào cùng thời gian với Tạ Vũ, luôn có mối quan hệ cạnh tranh với Tạ Vũ. Trần Kiếm chán ghét tác phong làm việc của Tạ Vũ, luôn cho rằng thích ỷ vào việc mình là người phụ nữ có nhan sắc, để lấy được nhiều tài nguyên tin tức và thuận lợi hơn.

      Dĩ nhiên, Tạ Vũ cũng thể phủ nhận hoàn toàn loại thành kiến này. Trong quy tắc xã hội, rất nhiều lúc, khuôn mặt đẹp quả từng làm giấy thông hành săn tin của . cũng am hiểu quy tắc này, đồng thời chưa bao giờ chống lại việc sử dụng điểm này.

      suy nghĩ, cười hỏi: “Vậy chuyện này các ai định đoạt?”

      Lão Trương trừng cái: “Tôi nghiêm túc với đấy, đừng pha trò với tôi.”

      Tạ Vũ : “Tất nhiên tôi muốn thăng chức, chạy lấy tin năm năm đúng là chán rồi, còn mệt rã rời được cảm ơn, chỉ tiền lương còm này của tôi biết năm nào tháng nào mới có thể mua được nhà ở Thượng Hải. Nhưng phải tôi muốn cái chức này là có thể lấy được, còn phải người làm chức lớn như các định đoạt ư.”

      Lão Trương : “ muốn nắm bắt cái vị trí này khó, tôi có thể giúp tay. Suy cho cùng cũng là tay tôi dẫn ra mà.”

      sao?” Tạ Vũ mở to hai mắt, “Ông già chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp với giám đốc à?”

      Lão Trương kéo khuôn mặt già nua: “ nghiêm túc chút cho tôi . Tối nay theo tôi đến bữa cơm gặp khách hàng lớn của tạp chí chúng ta. Nếu ta đồng ý kí quảng cáo của nửa năm sau, tôi là công lao của , cộng thêm làm việc luôn luôn xuất sắc, đến lúc đó giám đốc cũng có gì để .”

      ra tạp chí có phòng kinh doanh riêng biệt, nhưng khách hàng lớn đều là quan hệ của tổng biên tập và giám đốc. Tạ Vũ nghe lão Trương như vậy cũng suy nghĩ nhiều, gật đầu ngay: “Được, phải là bàn bạc quảng cáo sao, chuyện này thôi mà.”

      Địa điểm của bữa cơm là câu lạc bộ tư nhân, lão Trương và Tạ Vũ vừa vào cửa chính đụng ngay mặt người đàn ông trẻ.

      “Tổng biên tập Trương, hai người đến rồi ư?”

      Lão Trương gật đầu.

      Người đàn ông : “Hai người vào trước , giám đốc Lý tới ngay thôi. Tôi định ra ngoài cửa đón ấy.”

      Người đàn ông vội vàng rời khỏi. Lão Trương quay đầu nhìn Tạ Vũ, quả nhiên thấy sắc mặt cấp dưới của mình khá khó coi.

      Tạ Vũ : “Sao là giám đốc Lý?”

      Lão Trương : “Tôi biết giữa hai người có chút hiểu lầm. Nếu tôi sớm cho biết bữa cơm hôm nay là ta, theo tôi sao?”

      Tạ Vũ cười mỉa tiếng: “ đây là bẫy tôi ư?”

      Lão Trương : “Bàn việc quảng cáo nửa năm sau với ta là , có điều ta chỉ đích danh bảo tôi dẫn theo.” Ông ta nhíu mày, “Chuyện trước đây ta theo đuổi có phần chân chính, nhưng bây giờ ta ly hôn rồi, tin tức hoàn toàn chính xác.”

      “Tôi mặc kệ bây giờ ta ly hôn hay ly hôn, trước kia đúng là có vợ. Nếu phải tôi còn có chút bản lĩnh nhìn người, suýt nữa làm kẻ thứ ba rồi.”

      Lão Trương : “Bây giờ ta ly hôn, tôi cảm thấy ta quả lòng với . cũng đừng nghĩ tôi làm mai, tôi chỉ lời lòng thôi. Cơ hội phải lúc nào cũng có, nhân lúc bây giờ còn trẻ, tìm người đàn ông giàu có gả , phấn đấu ít mấy chục năm chưa chắc phải là chuyện tốt. Tạ Vũ, tôi biết cũng muốn sống vẻ vang hơn ở thành phố này. Nhưng nếu đường tắt, cảm thấy khó khăn đến mức nào? Còn nữa, sau này cũng ít lêu lổng với đám bạn bè xấu kia của , ra cái gì chứ!”

      Tạ Vũ xì khẽ tiếng: “Hẹn hò với gã lắm tiền cũng tốt hơn lêu lổng bao nhiêu đâu.”

      Lão Trương lắc đầu: “Tùy nghĩ ra sao, tôi chỉ thức tỉnh thôi. Nhưng lát nữa ăn cơm với giám đốc Lý, đừng quậy tung đơn quảng cáo của chúng ta đấy. Còn muốn con đường tắt này, hay định tiếp tục dựa vào bản thân làm kiếm chút tiền lương kia thuê nhà, đó là lựa chọn của bản thân .”

      Tạ Vũ trầm mặc.

      Giám đốc Lý tên là Lý Hưng Ngộ, là ông chủ của công ty IT quy mô lớn, cái loại mà mạng lưới tập san báo chí thường hay thấy tên ta, vẫn chưa đến bốn mươi, coi như là tinh kim cương thanh niên tuấn kiệt điển hình.

      Lý Hưng Ngộ là khách hàng quảng cáo lớn nhất của Tuần san Đông Phương. năm rưỡi trước Tạ Vũ quen biết ta, sau đó ta bắt đầu theo đuổi . Ở đô thị coi trọng vật chất này, nếu như người phụ nữ được đàn ông loại này theo đuổi mà chẳng mảy may động lòng, đó chắc chắn là dối.

      Tạ Vũ động lòng với con người Lý Hưng Ngộ, nhưng động lòng với champagne, hoa hồng, bữa cơm Pháp cao cấp, xe sang Bentley của ta. Lời bày tỏ của Lý Hưng Ngộ với khi đó là mình ly hôn độc thân.

      người đàn ông ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi từng kết hôn rất bình thường, chỉ cần tại ta độc thân có bất kì vấn đề gì. Nhưng cho cùng Tạ Vũ phải là đơn thuần, mấy bó hoa hồng là có thể dụ vào đám mây mù mở cờ trong bụng.

      phóng viên, phóng viên điều tra, chỉ khả năng tìm kiếm thông tin người khác cũng lợi hại hơn người bình thường rất nhiều lần. hơi để mắt chút là nhanh chóng biết được Lý Hưng Ngộ chưa ly hôn.

      Chuyện này hoàn toàn đập vỡ ảo tưởng về đàn ông giàu có của Tạ Vũ. May mà Tạ Vũ chỉ là phóng viên, có chút quan hệ nào với kinh doanh quảng cáo, hai người nhanh chóng mỗi người ngả qua lại với nhau.

      ngờ Lý Hưng Ngộ còn có thể trở lại khiến chán ghét.

      Lão Trương và Tạ Vũ được người phục vụ dẫn đến phòng bao đặt trước. Sau khi ngồi vào chỗ, bao lâu, hai người liền xuất ở cửa, người là người đàn ông trẻ ra ngoài ban nãy, cũng là trợ lý của Lý Hưng Ngộ, người còn lại chính là Lý Hưng Ngộ.

      “Giám đốc Lý, chào !” Lão Trương đứng dậy chào hỏi.

      Tạ Vũ cũng đứng dậy theo ông ấy, khách sáo giả dối: “Chào giám đốc Lý.”

      Lý Hưng Ngộ bắt tay với lão Trương, rồi tiến lên bắt tay Tạ Vũ: “ lâu gặp, đại phóng viên Tạ.”

      Tạ Vũ nhếch khóe môi, bày ra nụ cười giả mù sa mưa: “ lâu gặp.”

      Lý Hưng Ngộ có dụng ý khác, quảng cáo được quyết định rất nhanh. Đương nhiên lão Trương vui vẻ, sau khi qua ba tuần rượu, lúc tạm biệt liền bán Tạ Vũ : “Giám đốc Lý, tôi với Tạ Vũ tiện đường, nếu phiền giúp tiễn Tạ Vũ chút nhé.”

      Lý Hưng Ngộ vui vẻ : “Chỉ cần Tạ Vũ đồng ý, đương nhiên tôi cực kì vinh hạnh.”

      Vừa rồi bàn rượu, Tạ Vũ chỉ nhấp hai ly . Tửu lượng của tệ, chút rượu vang đỏ này cùng lắm là khiến hơi say, đầu óc tự nhiên cũng coi như tỉnh táo.

      ra khoảnh khắc Lý Hưng Ngộ đồng ý hợp đồng tăng giá quảng cáo, nghĩ ra, nếu cuộc đời có đường tắt có thể , tại sao ? vốn cũng phải là người phụ nữ thanh cao gì.

      Lý Hưng Ngộ uống nhiều, về cơ bản toàn là trợ lý của ta làm thay. ta ngồi vào ghế lái, quay đầu nhìn Tạ Vũ bên cạnh, : “Chuyện lúc trước là tôi đúng, tôi trịnh trọng xin lỗi .”

      Tạ Vũ cười cười: “Chuyện qua rồi bỏ .”

      Lý Hưng Ngộ thấy nét mặt ôn hoà, có ý kháng cự, lại tiếp: “ ra trước kia tôi cũng tính là lừa hoàn toàn. Khi đó tình cảm của tôi và vợ trước sớm rạn nứt, nhưng vì số chuyện phân chia tài sản mà cách nào đạt được ý kiến thống nhất, nên ly hôn kéo dài rất lâu. Bây giờ tôi độc thân lại rồi.”

      Tạ Vũ như cười như gì nhìn ta, vì uống rượu nên đôi mắt có chút mơ màng.

      Lý Hưng Ngộ nhướng mày hỏi: “ tin ư? Tôi có thể lấy chứng minh thư đưa cho xem.”

      Tạ Vũ khẽ cười tiếng: “Tôi tin.”

      Lý Hưng Ngộ cũng cười, sau khi nổ máy xe, đưa tay ra nắm bàn tay đặt đùi: “Vậy lần này cho tôi cơ hội thế nào?”

      Tạ Vũ cựa ra, chỉ cười :” Tôi suy nghĩ chút.”

      “Suy nghĩ bao lâu?”

      cảm thấy bao lâu thích hợp?”

      “Tôi cảm thấy khoảng cách con đường này thế nào?”

      “Được, lát nữa lái đến dưới chung cư của tôi, tôi cho đáp án.”

      Tạ Vũ nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế, trong đầu biết là vì cảm giác say, hay là cảm giác kiệt sức nồng đậm kia, mà hoàn toàn hỗn loạn. vốn suy nghĩ lời Lý Hưng Ngộ, nhưng khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Lục Viễn lại đột nhiên nhảy ra trong đầu.

      Khi dừng ở chỗ đèn giao thông đầu tiên, Lý Hưng Ngộ cầm tay lên đặt bên môi hôn cái. Hơi thở ấm áp ấy từ bàn tay truyền vào tim, đột nhiên gần như nén được cơn rùng mình buồn nôn.

      chợt cảm thấy đụng chạm như vậy khiến ác cảm đến cực điểm.

      Đoạn đường về nhà khá ngắn, chưa tới nửa tiếng, xe lái đến dưới chung cư của Tạ Vũ. Lý Hưng Ngộ dừng xe, bật đèn trong xe, quay đầu nhìn về phía , mập mờ tràn đầy trong mắt. ta khẽ hỏi: “Em , suy nghĩ thế nào rồi?”

      Tạ Vũ như cười như cười khẽ tiếng, vươn tay che ngực ta: “Vẫn chưa suy nghĩ xong làm thế nào?”

      Lý Hưng Ngộ nhướng nhướng mày: “ sao, con người rất có thành ý. vội chút nào, chúng ta cứ từ từ.”

      Tạ Vũ gật đầu cười : “Tôi cũng cảm thấy cứ từ từ tốt hơn.”

      xuống xe, lúc xoay người, nụ cười khuôn mặt ấy lập tức tan biến còn dấu vết, nét mặt chỉ có trống rỗng lộ ra từ trong xương tủy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :