1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khi nào trăng sáng dẫn lối anh về – Úy Không (Hoàn - 62c + 1PN - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Người đàn ông tắm

      Hai người xuống chân núi là hơn tám giờ.

      Lúc qua sông, Tạ Vũ : “ thả tôi xuống , tôi tự .”

      ra chân vẫn còn đau, nhưng sợ mất thăng bằng hai người đều ướt như chuột lột.

      Lục Viễn cười tiếng: “Yên tâm, nếu tôi đứng vững ném , như vậy nếu có rơi xuống nước cũng chỉ mình thôi.”

      Tạ Vũ cười ha ha.

      Đương nhiên hai người rơi xuống sông. Con sông này Lục Viễn qua vô số lần, nhắm mắt cũng sang được, cho nên bước ung dung, cõng Tạ Vũ qua sông rất thuận lợi.


      Vì là thứ bảy, nên sân trường nho yên tĩnh đến độ chỉ nghe thấy tiếng gió đêm thổi qua.

      Lục Viễn cõng Tạ Vũ đến cửa kí túc xá của Trần Tâm Duyệt, gõ cửa, bên trong mở ra rất nhanh, khuôn mặt ngạc nhiên mừng rỡ của Trần Tâm Duyệt lộ ra: “Tạ Vũ, chị rốt cuộc về rồi? Em sắp buồn chán muốn chết rồi đây.” xong mới ý thức được tình hình trước mắt đúng, thấy Tạ Vũ xuống từ lưng Lục Viễn, lại vội hỏi: “Chị sao vậy?”

      Tạ Vũ nhảy chân ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, : “Xuống núi cẩn thận bị trẹo chân.”

      Lục Viễn theo bên cạnh , chờ ngồi xuống, ngồi xổm xuống, vén quần lên, thấy mắt cá chân hơi bầm tím, khẽ nhíu mày: “Sưng rồi, tôi lấy ít rượu thuốc xoa cho .”

      Lục Viễn đứng dậy ra ngoài. Trần Tâm Duyệt tò mò xem chân : “Sưng rồi? Sao chị bị trẹo chân nặng vậy?”

      “Tôi lên núi thăm hỏi gia đình Hiểu Quyên, Hiểu Cương, lúc xuống núi trời tối, giữa đường cẩn thận rồi ngã nhào.”

      Trần Tâm Duyệt hiểu gật gật đầu: “Vậy là thầy Lục cõng chị về sao?”

      Tạ Vũ gật đầu: “Lần này đúng là phải cảm ơn ta.”

      Trần Tâm Duyệt ngẩng đầu nhìn , nháy nháy mắt với cười : “Em cảm thấy chị với thầy Lục có chút vấn đề đấy.”

      Tạ Vũ như cười như nhìn ấy: “Vấn đề gì?”

      “Vấn đề nam nữ.”

      Tạ Vũ xì tiếng: “Em cảm thấy cái tính cách đó của Lục Viễn có thể có vấn đề nam nữ với tôi được sao?”

      Trần Tâm Duyệt : “ ta ở trong núi quanh năm, ngày ngày thấy phải người già là con nít, đột nhiên xinh đẹp giống như chị đến, cho dù là Liễu Hạ Huệ cũng khó mà động lòng đấy.”

      Tạ Vũ bật cười lắc đầu, định mở miệng Lục Viễn quay lại, tay cầm chai rượu thuốc , khuôn mặt nặng nề như tảng băng. biết là có phải nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của hai người .

      Trần Tâm Duyệt chột dạ lè lưỡi, tránh sang bên.

      Lục Viễn ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Vũ, hờ hững : “Có thể hơi đau, chịu đựng chút.”

      Tạ Vũ cười : “ ra tay , đồng chí cách mạng sợ đau.”

      Lục Viễn cúi đầu cười thầm tiếng, đổ rượu thuốc vào mắt cá chân , tay khẽ dùng sức.

      Giây tiếp theo, Tạ Vũ shh tiếng: “Đau.”

      Lục Viễn ngẩng đầu nhìn : “ phải sợ đau sao?”

      Tạ Vũ nhếch môi cái, nhìn vết thương buổi sáng lưu lại mặt : “Quan niệm về cái đau của chúng ta có hơi sai lệch, cho nên vẫn phiền ra tay chút.”

      Lục Viễn nhếch miệng cười, khẽ lắc đầu: “ chút tan máu bầm được, cố gắng chịu .”

      ra ngoài lần đầu chuẩn bị tâm lý, Tạ Vũ đau đến độ thắt cả tim ra, lần sau xoa bóp khá dễ chịu, đương nhiên, quả cũng tay chút.

      Trần Tâm Duyệt đứng bên cạnh đột nhiên hỏi: “Vậy ngày mai chị còn được ?”

      Lúc này Tạ Vũ mới nhớ ra ngày mai là ngày về, suy tính, Lục Viễn ngẩng đầu nhìn cái, rồi cúi đầu rất nhanh. nhìn ngón tay xoa bóp mắt cá chân mình của , : “Xem chừng ngày mai được rồi, lát nữa tôi gọi điện thoại, bảo người ta đổi lại vé máy bay là được.”

      Lục Viễn : “Chân thế này còn đau thêm hai ngày nữa, từ trường ra đến quốc lộ mất nửa tiếng, khẳng định là được. Nếu vội quá, thứ ba hẵng .”

      Tạ Vũ gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

      Trần Tâm Duyệt vui vẻ cười : “Tốt quá , như thế chị Tạ Vũ có thể ở lại thêm hai ngày với em rồi.”

      Tạ Vũ mỉm cười bất đắc dĩ.

      “Xong rồi.” Lục Viễn xoa rượu thuốc xong, thả ống quần xuống, nhưng đứng lên ngay mà chỉ ngẩng đầu nhìn . Ánh mắt hai người giao nhau, người hướng sáng người ngược sáng, ánh mắt như điểm phân chia giao hội giữa sáng và tối.

      Khuôn mặt Lục Viễn có bất kì cảm xúc gì, ánh mắt nhìn như có điều suy nghĩ, lại giống như có chút hoang mang. Tạ Vũ từng thấy qua ánh mắt này, đêm hôm kia, khi ngồi hút thuốc dưới ánh trăng từng có ánh mắt này.

      Nhưng dường như lấy lại tinh thần rất nhanh, khẽ mỉm cười đứng dậy: “Cả ngày hôm nay mệt rồi, ngủ sớm chút .” đoạn lại quay đầu với Trần Tâm Duyệt, “ Trần cũng vậy, nếu buồn chán, ngày mai trong làng có họp chợ, có thể dạo loanh quanh.”

      Trần Tâm Duyệt gật đầu: “ sao? Vậy ngày mai tôi xem thử, mua chút gì ngon về làm bữa.”

      Lục Viễn tới cửa, biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên lại ngoảnh đầu nhìn Tạ Vũ ngồi ở chỗ cũ, nhưng còn chưa chờ Tạ Vũ tỏ vẻ mặt thắc mắc lại lạnh lùng rời khỏi.

      Nhờ Trần Tâm Duyệt giúp đỡ, Tạ Vũ lấy chút nước nóng tùy tiện lau người rồi lên giường. và Trần Tâm Duyệt vùi giường xem bộ phim nhàm chán, cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh, lần lượt thiếp .

      Có lẽ đúng là giày vò cả ngày, nên thần kinh suy nhược của Tạ Vũ đến gây phiền phức, chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Nhưng giấc ngủ này ngủ chẳng yên ổn, mơ rất nhiều giấc mơ, giấc mơ tràn đầy pheromone đàn ông.

      Ngủ giấc dậy còn chưa quá nửa đêm, lấy điện thoại ra nhìn giờ, vừa hơn mười hai giờ, ngủ nữa lại trở nên khó khăn. Hơi thở đều đều của Trần Tâm Duyệt bên tai càng làm giảm cơn buồn ngủ của .

      Tạ Vũ ngủ phía ngoài giường, rón rén bò dậy xuống giường, đánh thức ngủ say.

      Trong bóng tối, lần mò mang đôi giày vải kia vào, chân hình như bớt đau chút, nhưng bước vẫn cực khó chịu. rất chậm, vì đôi giày vải dưới chân mà gần như có bất kì thanh nào.

      Bên ngoài phòng là yên tĩnh ngăn cách với thế giới. Bầu trời đêm khuya xa xa, vầng trăng tròn sáng rực treo ấy, những vì sao giăng đầy cả bầu trời, từng ngôi sao dường như đều sáng rực lấp lánh. Bầu trời này có chút dấu vết bị nhiễm khói bụi, sạch mà tự nhiên như thế, Tạ Vũ còn nhớ bao nhiêu năm chưa thấy qua.

      Có lẽ từ trước đến nay chưa thấy qua bao giờ.

      vòng qua căn nhà đằng trước, đến sân thể dục trước phòng học, định đến tảng đá lớn kia ngồi.

      Khi đến giữa đường, ngoài tiếng nước chảy róc rách ở con suối phía trước, thấp thoáng nghe được ít thanh khó phân biệt khác. từ từ thêm mấy bước về phía trước, đột nhiên ngơ ngẩn bất động.

      Dưới ánh trăng, người đàn ông đứng tắm bên dòng suối. Bóng lưng lộ ra trọn vẹn, nhìn cái sót gì. Nhưng vì trong màn đêm, cho dù ánh trăng sáng rực, bóng lưng cao lớn kia ra cũng có chút mờ mờ ảo ảo, giống như được phủ tầng ánh sáng dìu dịu, có vẻ chân đến thế.

      Có lẽ do giá rét, nên cả người từ xuống dưới hơi căng cứng, đường cong và bắp thịt kia vô cùng ràng, giống như được gọt dũa bằng dao thủ công.

      Tim Tạ Vũ chợt đập hơi nhanh, ánh mắt lại tài nào dời được nữa. Đối với phụ nữ mà , mê hoặc của giác quan thường thấp hơn đàn ông nhiều. Nhưng lúc này đây, phát ra cũng chẳng khác biệt.

      Thân thể người đàn ông này khiến suy nghĩ vẩn vơ như thế, giống như giấc mộng xuân mà vừa mơ ban nãy.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Hài hước và nghiêm túc

      im lặng đến tảng đá trước sân thể dục ngồi xuống. Lục Viễn có lẽ tắm đến độ chuyên tâm, nên chẳng hay biết có người nhìn chăm chú ở phía sau cách đó xa.

      Ánh mắt Tạ Vũ di chuyển theo động tác của , tựa như thưởng thức phong cảnh đẹp nhất. Hài lòng lại đương nhiên.

      Nhưng được bao lâu, động tác của Lục Viễn chợt cứng đờ, chần chừ quay đầu lại, khi thấy người ngồi dưới ánh trăng khẽ chửi tục tiếng. Động tác vốn thong thả lập tức trở nên có phần luống cuống, nhanh chóng xối người, chật vật khom người quay lại bờ, mặc quần áo vào.

      Tạ Vũ có chút cười nỗi đau của người khác khẽ cười thành tiếng.

      Lục Viễn bước nhanh lên bờ, đến trước mặt , giọng điệu vui hỏi: “ làm cái gì vậy?”


      Tạ Vũ lười nhác chống hai tay ra sau, ngẩng đầu nhìn về phía , như cười như : “Ngủ được nên ra đây ngắm trăng, ngờ thấy được cảnh thêm vào.”

      Khuôn mặt đơ lạnh lùng cứng rắn của Lục Viễn hơi giật giật, dù ngược ánh trăng, nhưng Tạ Vũ lại nhìn ra ngoài vẻ giận dữ mặt còn ửng đỏ, biết có đỏ bừng hay ?

      Lục Viễn câm nín trong chốc lát, mới bật ra câu: “Sao chẳng phát ra tiếng động gì vậy?”

      Tạ Vũ chỉ chân mình: “Giày cho hiệu quả giảm quá tốt.”

      Lục Viễn câm nín lần nữa.

      Tạ Vũ lại bằng vẻ mặt vô lại: “Sao tắm thêm lúc nữa, tôi còn muốn thưởng thức thêm lát nữa mà.”

      “Tạ Vũ!” Lục Viễn khẽ quát, “ có phải là phụ nữ vậy?!”

      Tạ Vũ cười khẽ: “ muốn kiểm tra ?”

      Lục Viễn bị nghẹn cái, miệng bật ra bốn chữ: “ biết liêm sỉ.”

      Tạ Vũ nghe bốn chữ này, giống như nghe được truyện cười, cũng nhịn được nữa bật cười: “Lục Viễn, có phải ở trong núi lâu quá rồi ? Trở thành ông già bảo thủ rồi. Bây giờ thời đại nào chứ, chẳng lẽ tôi thấy đàn ông khỏa thân còn phải bịt mắt à?”

      Lục Viễn tức đến mức thở trầm hơn.

      càng đứng đắn, Tạ Vũ càng muốn trêu: “Ai cũng thích cái đẹp, tôi cảm thấy dáng người đẹp nên muốn thưởng thức, phải bình thường lắm sao? Nếu đồng ý, tôi còn muốn sờ cái nữa kìa.”

      Lục Viễn hừ tiếng: “Lười nghe vớ vẩn.”

      Tạ Vũ lại hỏi tiếp: “Thời tiết thế này, sợ lạnh à?”

      Lục Viễn : “Hôm nay đổ nhiều mồ hôi, tắm dưới sông sạch kĩ hơn. Tôi thường hay tắm nước lạnh, quen rồi thấy lạnh lắm.”

      Tạ Vũ ừ tiếng, mỉm cười: “Đừng để ý, tôi phải cố ý nhìn đâu, hơn nữa người đàn ông như cũng đâu mất mát gì.”

      Lục Viễn khẽ xì tiếng, đại khái là muốn tiếp tục đề tài này. khựng lại, đột nhiên hỏi, “Chân đỡ hơn chút nào ?”

      “Đỡ khá nhiều rồi.”

      “Để tôi xem thử.”

      cúi xuống, xắn ống quần lên, mượn ánh trăng nhìn chỗ đau: “Vẫn còn hơi sưng, đừng lung tung khắp nơi nữa.”

      Mái tóc ngắn ướt sũng của tỏa ra mùi hương tươi mát của nước sông, Tạ Vũ hít sâu hơi.

      Lục Viễn ngẩng đầu nhìn , nhưng khi nhìn thẳng mắt dời rất nhanh.

      thôi, về tôi xoa thêm ít thuốc cho .”

      Tạ Vũ vươn tay: “Đỡ tôi đứng lên .”

      Lục Viễn chần chừ chút, nắm khuỷu tay , kéo đứng dậy.

      cõng tôi về.”

      tự ra đây được, có thể về được.”

      Lục Viễn buông tay Tạ Vũ ra, xoay người chậm rãi về hướng kí túc xá.

      Tạ Vũ khập khiễng đuổi theo, tới sau lưng , vươn tay kéo cánh tay lại: “Tôi xem thử vết thương mặt thế nào rồi?”

      Lục Viễn hất ra: “Tôi sao!”

      Động tác của khá mạnh, Tạ Vũ vốn chân khó khăn, nắm lấy vừa vặn mượn sức để đứng vững, bị hất cái, cả người loạng choạng rồi ngã xuống ngồi nghiêng dưới đất, lại còn đè mạnh lên vết thương ở chân.

      ôm cổ chân, shh hơi, nổi cáu : “Lục Viễn, mẹ nó tôi có thù với sao?”

      Lục Viễn cúi người, thản nhiên : “Con đừng chuyện thô lỗ như vậy!”

      Sắc mặt Tạ Vũ hơi nguôi, liếc cái: “ làm chân tôi bị thương hai lần, đòi bồi thường là tốt lắm rồi, còn cho người ta chửi tục trút giận nữa à?!”

      Lục Viễn vén ống quần lên nhìn tình hình, ngược lại rất nghiêm túc: “Là lỗi của tôi, vậy phải bồi thường cho thế nào? cũng coi như là vì cái này mà lỡ việc hai ngày, xem muốn tôi bồi thường cho bao nhiêu tiền?”

      Tạ Vũ trợn mắt cách khó tin: “ phải nghiêm túc đấy chứ?”

      Lục Viễn : “Nghiêm túc.”

      Tạ Vũ rốt cuộc phì cười thành tiếng: “Lục Viễn, con người sao đâu ra đấy vậy. Được, bồi thường tôi nhận, có điều tôi lấy tiền.”

      “Vậy muốn tôi làm gì?”

      Tạ Vũ : “Lát nữa nhảy điệu thoát y cho tôi, lấy sắc trả nợ.”

      Đôi môi Lục Viễn mím chặt, khuôn mặt dưới bóng đêm có vẻ xấu hổ giận dữ bị người khác đùa bỡn. buông tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía : “Có phải đối với ai cũng như vậy ?”

      “Cái gì cơ?”

      “Với ai cũng năng tùy tiện như vậy?”

      Tạ Vũ hờ hững mỉm cười: “Đùa thôi mà, cần gì phải nghiêm túc thế? Có điều càng nghiêm túc, ngược lại tôi càng cảm thấy rất thú vị.” Dừng chút, lại , “Lục Viễn, đúng là người thú vị, tôi cảm thấy rất hứng thú với . Nếu cũng ở Thượng Hải, tôi chắc chắn theo đuổi .”

      Lục Viễn trầm mặc chốc lát, khinh thường hừ lạnh tiếng: “Nhàm chán.”

      Tạ Vũ : “ ở trong núi sáu năm, còn chưa quen nhàm chán à?”

      Lục Viễn dứt khoát nữa, đứng bật dậy.

      Tạ Vũ cũng đứng lên theo , dè dặt hai bước, thân thể lại đột nhiên bẫng, người được Lục Viễn ôm ngang lên. theo bản năng khẽ la tiếng.

      Lục Viễn lạnh lùng : “ giọng chút , đừng đánh thức người khác.”

      Tạ Vũ ôm cổ , cười , “ biết chỗ thú vị nhất của là gì ?”

      “Cái gì?” Lục Viễn thờ ơ , cúi đầu nhìn cái. Ánh trăng vừa vặn bao phủ khuôn mặt , tựa như phủ lên lớp ánh sáng nhu hòa, mang theo tầng xinh đẹp mông lung. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp ấy lại có vẻ hài hước và bất cần hề che giấu chút nào.

      Lục Viễn đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực và phiền não ra được.

      Tạ Vũ : “ như Hướng Vân đấy, khẩu xà tâm Phật.”

      Lục Viễn thừa nhận cũng phản bác.

      Khi đến cửa kí túc xá của mình, thả Tạ Vũ xuống: “Tôi giúp xoa thêm ít thuốc.”

      mở cửa, nhấn công tắc đèn bên cạnh cửa, căn phòng đơn sơ lập tức có ánh sáng lờ mờ.

      Tạ Vũ từ từ đến trước bàn làm việc ngồi xuống. Lục Viễn lấy chai rượu thuốc trong ngăn kéo dưới bàn, ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Vũ xoa thuốc giúp .

      Tạ Vũ nhìn đỉnh đầu , thấy dáng vẻ cắm đầu chuyện của , cũng có phần chán muốn chết, tiện tay mở ngăn kéo bên cạnh. Trong ngăn kéo rất sạch , chỉ có ít đồ lặt vặt đơn giản. Trong đó có cái bật lửa kim loại màu bạc, hơi sạm màu, nhưng kiểu dáng quen thuộc.

      cầm trong tay nhìn chút, rồi cúi đầu nhìn Lục Viễn, cười hỏi: “Dupont (1)?”

      (1) Dupont: thương hiệu hàng đầu của những dòng bật lửa cao cấp với hệ thống cửa hàng phân phối tại 48 quốc gia toàn cầu.

      Lục Viễn ngẩng đầu nhìn món đồ trong tay , trả lời qua loa: “Rất nhiều năm trước, hết gas lâu rồi.”

      Tạ Vũ : “Đồng hồ đeo tay Jaeger-LeCoultre, bật lửa Dupont, cuộc sống trước kia của nhất định rất ưu việt. Đa số người đều giống như tôi, ngay cả công việc ít giá trị có lẽ cũng bỏ được, tôi nghĩ ra tại sao có thể sẵn sàng từ bỏ cuộc sống ưu việt trước kia?”

      Lục Viễn thờ ơ : “Ưu việt phải xem là đối với cái gì. Nếu so với người ở đây, trước kia tôi quả coi như là cuộc sống đãi ngộ. Nhưng ở thành phố lớn cũng chỉ có thể coi là tạm được. Đối với tôi mà , vật chất quá quan trọng nên từ bỏ được. khác, nếu từ bỏ công việc tại của , có nghĩa là từ bỏ lý tưởng thời niên thiếu, cho nên mới buông bỏ được.”

      Tạ Vũ ngẩn người, mỉm cười: “ hình như hơi có lý. Nhưng bây giờ để tôi lý tưởng gì đó nữa, bản thân cũng thấy hơi buồn cười.”

      Lục Viễn cũng cười cười, thả ống quần xuống: “Được rồi, về kí túc xá ngủ giấc ngon . Ngày mai chắc đỡ hơn nhiều, đừng có chạy lung tung.”

      Tạ Vũ : “Cảm ơn .”

      Lục Viễn lắc đầu.

      đứng lên, cẩn thận từng chút tới cửa, đột nhiên xoay người hỏi: “Lý tưởng thời niên thiếu của sao? Đừng là đến miền núi hỗ trợ giáo dục đấy.”

      Lục Viễn cười lắc đầu: “Thời niên thiếu có lý tưởng gì cả, chẳng qua là muốn kiếm tiền thôi.”

      Tạ Vũ lại hỏi: “Vậy bây giờ sao?”

      Lục Viễn ngẩn ra, cười : “Hi vọng nơi này có thể có giáo viên chuyên nghiệp ở lại, sau đó… tôi có thể yên tâm về thành phố sống cuộc đời của tôi, kết hôn sinh con.”

      Tạ Vũ nhìn , mỉm cười: “Có thể.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Người đàn ông tốt

      Ngày hôm sau là họp chợ trong làng, sáng sớm Trần Tâm Duyệt và Trương Khánh Nhiên theo vợ chồng hiệu trưởng vào làng họp chợ. Cả trường chỉ còn lại hai người Tạ Vũ và Lục Viễn.

      Vì dưỡng vết thương ở chân, nên Tạ Vũ ở trong phòng viết bản thảo. Đối với , viết bản thảo phải là chuyện khó khăn gì từ lâu, sắp xếp mọi tư liệu chút, dựa vào khuôn mẫu theo thói quen, bản thảo thường mất bao lâu là thành hình. Mà lần lấy tin này chẳng qua là đề thi viết, nên càng mấy khó khăn.

      Nhưng viết hồi liền cảm thấy hơi mất hứng. Theo nhiệm vụ mà tổng biên tập giao cho, chỉ cần viết nghèo khó của miền núi này, thiếu hụt giáo viên của trường, đáng thương của những đứa trẻ bị bỏ lại, trạng khó khăn túng thiếu của giáo viên làng quê, tình nguyện viên của Dương Quang. Hết thảy mọi việc cũng toàn là , nhưng chẳng biết tại sao, khi phải viết theo như khuôn mẫu này, lại cảm thấy thứ mình viết chân đến như vậy. Còn chân chỗ nào lại được.


      nhìn chằm chằm máy vi tính ngẩn người. Dần đến gần trưa, kí túc xá mở cửa sổ, Lục Viễn hồi lâu xuất từ đằng trước qua. biểu lộ cảm xúc gì nhìn cái, có lẽ là muốn làm phiền nên lên tiếng.

      Tạ Vũ cũng gọi , chỉ lặng lẽ nhìn. thấy mang đôi giày ống dính bùn đất, chắc là vừa từ vườn rau về, tay cầm rổ rau, rửa sạch dưới vòi nước ngoài cửa.

      Qua rất lâu, mới sáp lại cửa sổ hỏi: “Rau trồng à?”

      Lục Viễn ngoảnh lại, chỉ gật đầu: “Ừm.”

      cười cười: “Kĩ năng sống của đúng là toàn thời gian.”

      “Có ý gì?”

      Tạ Vũ đùa: “ biết nhiều thứ đấy. Vừa biết gánh nước vừa biết sửa mái nhà còn biết trồng rau, sau này về thành phố, cho dù tìm được việc làm cũng đói được đâu.”

      Lục Viễn cười: “Mấy việc này cần thiết trong thành phố sao?”

      “Sao cần thiết chứ? Có thể gánh nước là dời gạch được, có thể sửa mái nhà là làm người nhện được, biết trồng rau học thêm chút là cũng có thể trồng hoa được.”

      Lục Viễn xì tiếng: “Có phải miệng của phóng viên đều dẻo như ?”

      Tạ Vũ rướn đầu dài hơn ra ngoài cửa sổ, cười ha ha: “Tôi nịnh đâu, khen lòng dạ mà.”

      Lục Viễn bỏ rau rửa sạch vào khung, đứng lên về phía , bàn tay ướt sũng vẩy vào trước mặt hai cái: “ ngồi đàng hoàng . Nếu ngã lần nữa, tôi thấy cũng dứt khoát ở lại đây hỗ trợ giáo dục luôn .”

      Lời và hành động này đặt vào người đàn ông khác, ước chừng có chút ý tán tỉnh, nhưng Lục Viễn làm lại chẳng có vẻ trêu ghẹo tùy tiện chút nào.

      Giọt nước lành lạnh hắt vào mặt khiến Tạ Vũ rùng mình, nhưng trong lòng lại khỏi có chút rạo rực kì lạ, mềm mại khiến tim đập hơi nhanh.

      cẩn thận ngồi xuống ghế, nhìn bóng dáng Lục Viễn biến mất khỏi tầm mắt, sờ hơi nước mặt, đột nhiên cười tiếng.

      Người vào làng chợ chưa đến giữa trưa về. Trần Tâm Duyệt nhún nhảy về kí túc xá, cười báo cáo với Tạ Vũ: “Hôm nay mua nhiều đồ ăn lắm, em và Trương Khánh Nhiên bỏ tiền. Ăn khoai tây củ cải ba ngày em sắp điên mất rồi.”

      Tạ Vũ cười: “Xem ra hôm nay tôi được là để hưởng lộc ăn.”

      Trần Tâm Duyệt cười hì hì mấy tiếng, văn vẻ: “Họa là chỗ dựa của phúc.” Dừng chút, lại như nhớ đến việc gì đó, “Bữa trưa hôm nay thầy Lục xuống bếp. Nghe hiệu trưởng Điền thầy Lục nấu ăn ngon lắm.”

      Tạ Vũ nhướng nhướng mày: “Vậy sao?”

      Trần Tâm Duyệt : “Dù sao cũng là hiệu trưởng như vậy.”

      Hai người trò chuyện thêm lúc, hiệu trưởng Điền ở bên nhà bếp gọi ăn cơm. Trần Tâm Duyệt cười hì hì đáp tiếng, với Tạ Vũ: “Em dìu chị sang đó.”

      Tạ Vũ ừm tiếng, vịn vai ấy, chậm rãi ra cửa.

      Lục Viễn cũng vừa vặn từ nhà bếp sang bên này, ánh mắt hai người giao nhau, nhìn cái bằng khuôn mặt biểu lộ cảm xúc gì, biết sao lại xoay người trở lại.

      Năm, sáu món ăn bày chiếc bàn trong bếp, mấy món thịt xào ớt, cá hầm đậu hũ đều là thịt cá tươi mua ngoài chợ, tuy để trong chén dĩa thông thường, nhưng trông cũng là sắc hương vị đều đầy đủ.

      Trần Tâm Duyệt tấm tắc khen: “Thầy Lục đúng là cừ quá.”

      Trần Tâm Duyệt đến trường ba ngày, ngoài bữa tối ngày đầu tiên ăn thịt muối ra, ba ngày sau đều là cơm tập thể khoai tây củ cải, đương nhiên là có chút mùi vị sói đói trong truyền thuyết.

      Vì hôm qua vào làng, trưởng làng Hướng mời bữa trưa thịnh soạn, buổi tối lại ăn bữa khá ngon ở nhà họ Hướng, nên Tạ Vũ ngược lại chẳng trông mong gì nhiều vào thức ăn, chỉ là hơi bất ngờ việc Lục Viễn có thể làm ra bàn thức ăn này.

      tiếp lời Trần Tâm Duyệt: “Cừ đấy, ngửi thôi thơm lắm rồi.”

      Hiệu trưởng Điền cười : “Thỉnh thoảng vợ tôi thấy khó chịu, cơm nước của mấy chục người trong trường đều do thầy Lục làm. Tài nghệ của thầy ấy ra ngoài làm đầu bếp cũng thành vấn đề đâu.”

      Lục Viễn thản nhiên : “Quá khoa trương rồi, cũng chỉ có thể ăn vào miệng thôi.”

      Trần Tâm Duyệt cầm chén đũa lên, bắt đầu trước tiên: “Rốt cuộc thế nào, ăn chẳng phải biết sao.” ấy gắp đũa đưa vào miệng, nhai hai cái, kích động ậm ờ , “Ngon quá!”

      Tạ Vũ cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn, gắp miếng cá bỏ vào miệng, tấm tắc gật đầu: “Ngon đấy.” đoạn, cười với Lục Viễn, “Lại thêm kĩ năng nữa.”

      Lục Viễn nhếch miệng cười, dáng vẻ ngược lại lưu tâm.

      Mấy người cười cười . Trần Tâm Duyệt vốn ăn vui vẻ nhất, biết thế nào, đột nhiên giọng run run trông như sắp khóc.

      “Sao vậy? Tiểu Trần.” Hiệu trưởng Điền hỏi.

      “Em hơi nhớ nhà.” ấy hịt mũi, “Em đến đây bố mẹ em cứ lo mãi, sợ em con mình ở nơi xa xôi thế này chịu khổ bị tủi thân.”

      Tạ Vũ vỗ vỗ ấy: “Con bao giờ cũng phải lớn lên tự lập, đây là kinh nghiệm rất tốt, sau này rất có ích cho em.”

      “Đúng vậy!” Trương Khánh Nhiên bên cạnh ấy cũng khoác vai ấy, “Tâm Duyệt, cậu đừng lo. Cậu cũng đâu phải mình, còn có tôi ở đây mà. Yên tâm , tôi chăm sóc cho cậu.”

      Tạ Vũ im lặng nhìn bàn tay cậu ta, rồi nhìn nam sinh có diện mạo lịch nhã nhặn hướng nội, sắc mặt hơi trầm xuống.

      Hiệu trưởng Điền thấy vậy cũng an ủi mấy câu, chỉ có Lục Viễn gì.

      Cảm xúc của Trần Tâm Duyệt tới nhanh nhanh, nhanh chóng khôi phục trở lại, tiếp tục đấu với thức ăn ngon.

      Cơm nước xong, Trần Tâm Duyệt chủ động giúp dọn dẹp. Tạ Vũ vịn tường về kí túc xá tiếp tục viết bản thảo.

      bao lâu, cửa kí túc xá có thêm bóng người. Tạ Vũ ngẩng đầu, thấy Trương Khánh Nhiên hòa nhã lịch . Cậu ta cười với , vào đứng bên bàn, hỏi: “Viết bản thảo sao?”

      Tạ Vũ thản nhiên gật đầu.

      Trương Khánh Nhiên dường như hơi mất tự nhiên im lặng chút, khẽ : “Tối hôm trước ngại quá.”

      Ánh mắt Tạ Vũ nhìn máy vi tính, : “Tôi để trong lòng đâu.”

      Trương Khánh Nhiên: “Trong bản thảo của chị có viết về tôi ?”

      Tạ Vũ : “Trang báo mà tạp chí dành sẵn cho bài này nhiều, viết được nhiều người như vậy, tôi chỉ viết Trần Tâm Duyệt thôi.”

      Trương Khánh Nhiên lại trầm mặc chốc lát, thử dò xét: “Chị có thể cũng viết tôi vào ?”

      Tạ Vũ ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta: “Muốn nổi tiếng sao? Sau này lúc tìm việc làm đẹp chút cho bản lý lịch?”

      Trương Khánh Nhiên nhìn : “Chuyên ngành của tôi khá riêng, hoạt động xã hội nhiều chút sau này tìm việc thuận lợi hơn.”

      Tạ Vũ cười tiếng: “Cậu là sinh viên nên nghĩ như vậy. Kiểu kinh nghiệm thực tiễn này giúp gì nhiều khi cậu tìm việc đâu.” đoạn, dựa vào sau ghế, nhướng mày nhìn cậu ta, “Đương nhiên, tôi có thể viết thêm cậu vào, nhưng cậu hứa với tôi chuyện.”

      “Chuyện gì?”

      “Đừng trêu chọc Trần Tâm Duyệt.”

      Trương Khánh Nhiên hậm hực : “Tôi có trêu chọc ấy.”

      “Tôi là lo trước tính sau. Ở đây cuộc sống đơn điệu nhàm chán, nam sinh như cậu khó tránh khỏi có suy nghĩ gì đó. Hôm đến thôn, tôi cẩn thận thấy cậu gửi tin nhắn, bạn ở trường của cậu vẫn chờ cậu đấy.”

      Sắc mặt Trương Khánh Nhiên ngượng ngập: “Tôi làm gì cả, tôi phải loại người như chị nghĩ.”

      “Có phải hay bản thân cậu nhất, nhưng hãy nhớ kĩ, đừng trêu chọc Trần Tâm Duyệt, tôi viết cậu vào bài báo. Nhưng nếu để tôi biết cậu lừa gạt đùa bỡn người ta, tôi ngại để cậu nổi tiếng hơn chút nữa đâu.”

      Rốt cuộc cũng chỉ là nam sinh chưa bước ra khỏi ngưỡng cửa nhà trường, Trương Khánh Nhiên cắn môi, có chút dáng vẻ giận mà dám : “Ừm, tôi biết rồi.”

      xong xoay người ra ngoài, vừa ra khỏi cửa giống như hơi bất ngờ mà ngẩn người, rồi mới rời khỏi lần nữa.

      lát sau, Lục Viễn xuất ở cửa.

      Tạ Vũ ngước mắt nhìn : “Nghe trộm góc nhà à?”

      Lục Viễn : “Đúng lúc ngang qua.”

      Tạ Vũ thờ ơ : “Khoảng thời gian này, trông chừng giúp chút. Đừng để bé ngốc Tâm Duyệt chịu thiệt thòi.”

      Lục Viễn nhếch miệng cười, khoanh tay dựa vào bên cửa: “Họ đâu phải con nít, tôi cũng chẳng lo được.”

      Tạ Vũ ngẩng đầu nhìn , cười : “ lo.”

      Lục Viễn hỏi: “Tại sao cho là như vậy?”

      Tạ Vũ : “Vì người đàn ông tốt có tấm lòng lương thiện mà.”

      Lục Viễn dường như bị miêu tả của làm cho buồn nôn, xì tiếng : “Đừng!”

      Tạ Vũ cười: “Dù sao cũng lo.”

      Lục Viễn trầm mặc chốc lát, lại hỏi: “ phải viết cậu ta thế nào?”

      biết Trương Khánh Nhiên.

      “Viết đúng , sinh viên miễn thi tuyển nghiên cứu sinh hỗ trợ giáo dục ở miền núi. Nhân phẩm của cậu ta có vấn đề, bất kể động cơ cậu ta đến đây là gì, nhưng khách quan quả làm chuyện có ý nghĩa tích cực.”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Xem phim ngoài trời

      Sập tối sau khi ăn cơm xong, học sinh nội trú lục tục trở lại, từng đứa đeo túi lớn túi mang gạo và thức ăn.

      Sau khi ăn cơm xong, Tạ Vũ tiếp tục ngồi trước cửa sổ viết bản thảo, những người khác đến phòng sinh hoạt ở phòng học đằng trước xem tivi. mở toang cửa sổ kí túc xá, bọn trẻ chạy tới chào hỏi Tạ Vũ ngồi trước bàn.

      “Chị phóng viên ơi, bên ngoài chiếu phim đó, thầy Lục kêu con gọi chị xem.” Hướng Hiểu Cương chạy tới trước cửa sổ như cơn gió, nằm bò bên ngoài với Tạ Vũ.

      “Phim ư?”


      “Dạ.” Hướng Hiểu Cương gật đầu mạnh, “Chủ nhật nào thầy Lục cũng chiếu phim cho bọn con.” xong lại chạy như làn khói, có lẽ là sợ bỏ lỡ đoạn đầu phim.

      Tạ Vũ tự cười tiếng, khép máy vi tính lại cất xong, rồi chậm rì đến cửa. Bên ngoài có tiếng đoạn mở đầu phim truyền đến.

      Lục Viễn xuất trong tầm mắt, sang bên này: “ thuận tiện ?”

      đỡ hơn nhiều rồi.”

      Tuy như vậy, nhưng Lục Viễn vẫn đến bên cạnh , đỡ cánh tay lên: “Vịn vào tôi .”

      Tạ Vũ cười : “Chỉ là trẹo chân thôi, lại đâu cần xa, sao mà.”

      như vậy, nhưng vẫn vịn chặt.

      tới trước dãy phòng học, Tạ Vũ thấy hơn ba mươi đứa trẻ ngồi yên lặng trong sân thể dục, mà trước mặt chúng là màn chiếu, bộ phim đó bắt đầu.

      Lục Viễn dìu ngồi xuống chiếc ghế trống ở phía sau, quay đầu khẽ cười với Lục Viễn: “ ngờ những năm tháng sống trong đời tôi còn có thể xem phim ngoài trời.”

      Lục Viễn đáp lại , ngược lại Trần Tâm Duyệt ở bên cạnh sáp lại gần, cười : “Chị có cảm thấy đặc biệt có cảm giác ?”

      “Cảm giác gì?”

      Trần Tâm Duyệt cười hì hì : “Đương nhiên là lãng mạn phục cổ rồi.”

      ban ngày vừa khóc, bây giờ lại vui vẻ thôi vì chút niềm vui như vậy. Cái này có lẽ chính là lợi ích của tuổi trẻ, cho dù bản thân Tạ Vũ cũng vẫn còn trẻ.

      ngẩng đầu nhìn, hỏi: “Sao thấy Trương Khánh Nhiên vậy?”

      “Cậu ấy xem phim này rồi, nên về kí túc xá chơi game.”

      Tạ Vũ gật đầu, lúc này mới xem bộ phim màn hình. Châu Tinh Trì đó cười giọng cười đặc trưng của mình, bọn trẻ xem phim cũng cười nắc nẻ.

      Đây là bộ phim cũ kinh điển, thời kì xa xưa, nhưng Tạ Vũ vẫn còn nhớ chút tình tiết.

      Trần Tâm Duyệt lại tiếp: “Em xem phim này mấy lần rồi, lần nào xem cũng thấy buồn cười lắm.”

      Tạ Vũ gật đầu. lát sau, quay đầu nhìn Lục Viễn xem phim say sưa. Khuôn mặt vốn lạnh lùng cứng rắn của , lúc này lên ý cười nhàn nhạt vì bộ phim hài vô nghĩa, trong ánh sáng màn hình hắt ra trở nên mềm mại hơn vài phần.

      hơi bất ngờ, mở miệng hỏi: “ thích Châu Tinh Trì ư?”

      Lục Viễn gật đầu: “Ừm.”

      nhìn ra đấy.”

      Lục Viễn quay đầu nhìn : “Vậy người như thế nào mới giống người thích Châu Tinh Trì?”

      “Người ít nhất giống như .”

      Trần Tâm Duyệt giọng phụ họa: “Em cũng cảm thấy thầy Lục giống người thích Châu Tinh Trì.”

      Tạ Vũ nhướng mày nhìn thẳng , bày ra vẻ mặt “Nghe thấy chưa?”.

      Lục Viễn để tâm nhún nhún vai: “Vậy còn ?”

      Tạ Vũ : “Tôi cũng thích.”

      Lục Viễn cười khẽ tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía màn hình đằng trước.

      Trò gây cười trong phim rất nhiều, bọn trẻ cười đến độ gần như ngã nghiêng ngã ngửa. Trong sân thể dục của ngôi trường tiểu học làng quê xa xôi này, niềm vui nho này đây có vẻ đơn giản lại chân .

      biết vì sao, Tạ Vũ chợt cảm thấy hơi cảm động.

      Phim chiếu xong, cũng đến giờ bọn trẻ lên giường ngủ, cả sân thể dục như ong vỡ tổ, nhanh chóng trở nên yên tĩnh trống trải.

      Sau khi mang ghế vào lớp, Trần Tâm Duyệt thấy Lục Viễn thu dọn máy chiếu, tới hỏi: “Thầy Lục, cần tôi giúp tay ?”

      Lục Viễn lắc đầu: “ cần đâu, về tắm rửa rồi ngủ , ngày mai thứ hai phải dậy sớm đấy.”

      Trần Tâm Duyệt gật đầu, rồi với Tạ Vũ nhìn bên cạnh: “Chúng ta về kí túc xá thôi, em dìu chị.”

      Tạ Vũ : “Tôi ngồi thêm lát nữa, hít thở chút khí trong lành.”

      Trần Tâm Duyệt liếc nhìn , rồi liếc nhìn Lục Viễn miệt mài dọn dẹp, cười xấu xa nháy nháy mắt với , xoay người về trước.

      Lục Viễn liếc nhìn , cười: “Hít thở khí trong lành ư?”

      Tạ Vũ nghiêm túc : “Ngày mốt sau khi về đến Thượng Hải phải hít đủ mọi loại khí thải khói bụi, bây giờ đương nhiên phải hít thở thêm chút khí trong lành trong núi chứ.”

      Lục Viễn im lặng lúc: “Vậy tôi chúc thuận buồm xuôi gió trước.”

      Tạ Vũ cười: “Tôi máy bay về, thể xuôi gió được.”

      “Vậy chúc lên đường bình an.”

      xong, mang bàn và máy chiếu vào phòng học, ra thấy Tạ Vũ vẫn còn đứng trong sân thể dục, : “Còn định đứng bao lâu nữa?”

      Tạ Vũ : “Đứng thêm lát nữa.”

      Lục Viễn tới, nhìn : “Có phải muốn gì với tôi ?”

      Tạ Vũ ngẫm nghĩ, hỏi: “ muốn được tôi viết vào bài báo sao?”

      Lục Viễn trả lời bằng vẻ mặt nghiêm túc: “ muốn.”

      ra đối với , chuyện này ảnh hưởng bao nhiêu cả. Cho dù bài báo này vừa đăng rất được người khác chú ý, nhưng độ hot tối đa chỉ hai tuần thôi.”

      cười cười, “Như bản thân tôi vậy, trước khi đến đây, vì bài báo mà bị dân mạng chửi mắng, nhưng hôm qua bạn tôi nhắn tin, bài viết mắng tôi chìm rồi. Bây giờ mới mấy ngày chứ?”

      Lục Viễn tỏ vẻ hơi bực mình: “Tôi muốn.”

      Tạ Vũ : “Vì thiếu giáo viên nên hỗ trợ giáo dục ở đây sáu năm, những tình nguyện viên ngắn hạn kia thể nào so với được. Nếu viết về , bài báo của tôi tầm thường rất nhiều. bài báo tầm thường là bài báo cách nào thu hút được chú ý của độc giả, ai chú ý tài trợ và giúp đỡ có thể nhận được rất ít.”

      Lục Viễn cười tiếng: “ cảm thấy bài báo của có thể thay đổi chỗ chúng tôi bao nhiêu? Cho dù có độc giả quyên góp, đó cũng là quyên góp tiền cho quỹ, chỗ chúng tôi có thể hưởng lợi bao nhiêu? Nếu như mấy bài báo của truyền thông có thể thay đổi trạng, đa số trường học ở miền núi cũng mãi là tình trạng này.”

      Tạ Vũ nhất thời im lặng.

      Lục Viễn tiếp: “Tôi muốn nổi tiếng, cũng muốn bên ngoài chụp cái mũ lớn cho tôi, tôi gánh nổi. Tôi vĩ đại như viết, tôi chỉ là người bình thường, ở lại đây cũng phải hoàn toàn xuất phát từ việc ở đây thiếu giáo viên.”

      “Vậy còn bởi vì sao?” Tạ Vũ hỏi theo bản năng.

      Đương nhiên biết nguyên nhân ở đây hoàn toàn phải là như vậy. ngây thơ muốn hoàn thành ước mơ như Trần Tâm Duyệt, cũng cần làm đẹp thêm cho bản lý lịch như Trương Khánh Nhiên, nhưng mãi đoán được rốt cuộc là vì sao.

      Trần Tâm Duyệt là do gặp thất bại trong cuộc sống hoặc tình cảm, nhưng cũng cảm thấy hẳn là như vậy.

      Lục Viễn trầm mặc, dưới cái nhìn chăm chú của , hồi lâu sau, lại hời hợt : “Vì tôi làm sai số chuyện.”

      “Làm sai chuyện ư?” Tạ Vũ hơi có vẻ nghe hiểu.

      “Ừm.” gật đầu, nhưng định tiếp, “Tôi muốn viết về tôi, nguyên nhân quan trọng nhất là tôi ở lại đây thêm quá lâu.”

      “Nhưng cũng xác định là lúc nào?”

      “Ít nhất tôi xác định quá lâu.”

      Tạ Vũ cười, tranh luận với nữa: “Được, tôi viết về .”

      Lục Viễn nhướng mày nhìn cái, có vẻ như hơi tin : “ chắc chắn chứ?”

      Tạ Vũ : “Đương nhiên.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23: Chụp ảnh

      Sáng hôm sau, vì phải chào cờ nên Tạ Vũ dậy sớm giống Trần Tâm Duyệt, nhưng vì chân còn hơi đau, động tác chậm chạp, chờ đến khi ăn sáng xong, cầm máy ảnh đến trước dãy phòng học, bọn trẻ xếp hàng đứng ngay ngắn trong sân thể dục.

      Hai đứa trẻ nâng lá cờ đỏ hơi cũ đứng dưới cột cờ lẻ loi. Còn có đứng trước hàng ngũ, mặt hướng về phía cột cờ.

      Giọng ca trong trẻo của bé cất lên mở đầu, hơn sáu mươi đứa trẻ cùng hát quốc ca. Nghi thức kéo cờ chính thức bắt đầu. có nhạc đệm, nhạc, chỉ có giọng trẻ con đều đều nhưng non nớt hợp ca.

      Trang trọng mà lại xót xa.


      Sau khi được hai đứa bé buông ra, lá cờ từ từ bay lên cột cờ nhờ chuyển động trượt của sợi dây, nhè phất phới theo gió. Hôm nay là ngày đẹp trời, ngày trời cao mây nhạt khó có được vào cuối đông ở miền núi phương nam, lá cờ đỏ ấy có vẻ đặc biệt tươi sáng hơn.

      Từng đứa trẻ, bất luận là học sinh lớp còn ngây thơ, hay đứa trẻ mười mấy tuổi, vẻ mặt lúc này đều nghiêm túc thành kính. Miệng hát quốc ca, ánh mắt nhìn chằm chằm lá cờ tung bay trung.

      Tạ Vũ ở bên phòng học xa xa, đứng dựa vào tường, giơ máy ảnh trong tay lên, chụp lại khoảnh khắc này. Khi máy ảnh của hướng vào Lục Viễn đứng ở đằng trước, thấy được gò má trong kính ngắm.

      hơi ngẩng đầu, mắt khẽ nheo lại vì ánh mặt trời, bộ dạng mặt biểu lộ cảm xúc gì, vẫn trông lạnh lùng cứng rắn, nhưng lại vì nắng chiếu mà có vẻ ấm áp như thế.

      Tạ Vũ lặng lẽ nhìn từ trong kính ngắm, tay quên hoạt động. Cho đến khi lá cờ kia rốt cuộc lên đến đỉnh, tiếng ca dừng lại, rốt cuộc mới nhấn màn trập.

      Tách tiếng, trong sân thể dục im ắng nghe rất ràng.

      Lục Viễn quay đầu nhìn sang, cúi đầu xem kết quả tấm ảnh. Đây là tấm chụp toàn cảnh, Tạ Vũ chẳng phải là phóng viên chuyên chụp ảnh, cần tốn quá nhiều tâm tư vào kĩ năng chụp, chỉ cần ghi chép lại cần đưa tin là được. nhìn tấm ảnh này, cảm thấy gần như là tấm hoàn mỹ nhất trong nghiệp chụp ảnh của mình. Lá cờ tung bay, trẻ em thôn làng miền núi nghiêm túc, mà giữa hai cảnh này là cảnh hài lòng nhất, thân hình cao lớn của Lục Viễn như cây thông đứng ở vách núi.

      tuấn bất phàm.

      Lễ chào cờ kết thúc, bọn trẻ tan tác như chim muông, lao về phòng học.

      Tạ Vũ vẫn dựa vào tường thưởng thức tác phẩm của mình. Lục Viễn đến trước mặt : “ hứa với tôi là chụp tôi rồi?”

      Tạ Vũ ngẩng đầu, bóng dáng cao lớn của ngược sáng che trước mặt , đưa máy ảnh đến trước mặt : “Tấm này tôi quả quá hài lòng, tôi đăng lên đâu, chỉ sưu tầm cá nhân thôi.”

      Lục Viễn nhìn về phía màn hình, lên tiếng.

      Tạ Vũ lại : “Quen biết mấy ngày, coi như giữ lại tấm ảnh làm kỉ niệm .”

      Lục Viễn cầu xóa nữa, ngẩng đầu nhìn về phía hỏi: “Chân thế nào rồi?”

      “Còn hơi đau, nhưng ngày mai chắc có vấn đề gì nữa.”

      Lục Viễn gật đầu: “ nghỉ ngơi cho khỏe , đừng lung tung. Tôi vào lớp đây.”

      Tạ Vũ mỉm cười với : “Ừm.”

      Chờ vào lớp, Tạ Vũ lại giơ máy ảnh lên, nhìn tấm ảnh ấy, khóe môi vô thức nhếch lên.

      Đây là ngày cuối cùng Tạ Vũ ở núi, những thứ phải thu thập đều hoàn thành, bản thảo cũng viết gần xong. ngồi ở kí túc xá sửa lần, chọn mấy tấm ảnh chụp hai ngày nay phối hợp, về cơ bản có thể báo cáo kết quả luôn.

      Nhưng nhìn bản thảo bới ra được khuyết điểm nào này lại cứ cảm thấy hài lòng. quen khi làm bất kì bài báo nào cũng có thể có nội dung thu hút người khác. Nhưng những thứ viết trong bản thảo này ràng đều bình thường chẳng có gì lạ. người hiệu trưởng già cố thủ ở ngôi trường tiểu học làng quê, hai tình nguyện viên sinh viên trẻ tuổi, sáu mươi đứa trẻ bị bỏ lại, cùng hoàn cảnh nghèo khó của thôn làng miền núi mà gia đình Hướng Hiểu Quyên làm đại diện.

      Tất cả những yếu tố này chẳng tính là hiếm lạ, tình cảnh tương tự có lẽ được rất nhiều hãng truyền thông đưa tin. Cho dù đây chỉ là bài văn viết, nhưng cũng quen chẳng có gì đặc sắc như vậy.

      đẩy cửa sổ trước bàn làm việc ra, tiếng dạy học ở phòng học đằng trước truyền tới. Cách cửa sổ phía sau lớp, thấp thoáng thấy Lục Viễn viết chữ tấm bảng đen, thanh thỉnh thoảng truyền tới trầm thấp mà mạnh mẽ.

      Tạ Vũ tạo file mới, bắt đầu gõ chữ. biết, độc giả muốn đọc người đàn ông đến từ thành phố hơn. đeo chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre, dùng bật lửa Dupont, ở trong núi sáu năm. vô cùng nghiêm khắc với học sinh, nhưng khi nước sông dâng lên, cõng học sinh ngoại trú qua sông. Đứa trẻ bị bỏ lại nổi loạn bỏ nhà , để tìm bé về mà đánh nhau với bọn du côn trong làng. còn giúp gia đình chỉ có người già và trẻ con gánh nước sửa mái nhà.

      Những thứ này đều là yếu tố khiến người khác hiếu kì lại kích động, đủ để khơi gợi hứng thú lớn nhất của các độc giả. Huống chi là —— sau khi viết bản thảo xong, cầm máy ảnh bật lên, thấy tấm ảnh cuối cùng kia, khuôn mặt nghiêng tuấn của Lục Viễn dưới lá cờ đỏ trong ảnh, gần như có thể dự đoán được nhất định trở thành đề tài nóng mạng.

      Viết bản thảo mới này xong là giờ ăn cơm trưa. Món thập cẩm của nhà ăn, đơn giản như cũ, nhưng có thêm phần trứng chiên , đây là trứng hôm thứ bảy Lục Viễn mua ở chợ trong làng. Lúc lấy cơm bọn trẻ vui cực kì.

      Cơm nước xong, trước khi bọn trẻ ngủ trưa, Tạ Vũ vẫy tất cả học sinh đến sân thể dục chụp ảnh chung. Hơn sáu mươi học sinh, hiệu trưởng Điền và hai tình nguyện viên đứng chung chỗ, phía sau là phòng học tường trắng ngói xanh, bên cạnh sân thể dục là hai trụ bóng rổ sơ sài, cùng lá cờ đỏ tung bay dưới bầu trời xanh.

      nhìn Lục Viễn ngồi dưới trụ bóng rổ ở xa xa, biết vào ống kính, bất đắc dĩ mỉm cười với , rồi hướng về bọn trẻ mỉm cười ngây thơ ở phía trước, nhấn màn trập trong tay.

      tấm ảnh tập thể của ngôi trường tiểu học miền núi xuất trong máy ảnh của , khuôn mặt thành chất phác của bọn trẻ, người hiệu trưởng già cao tuổi và tình nguyện viên trẻ tuổi, đây là hiệu quả mà mong muốn.

      Sau khi chụp xong, mọi người tản rất nhanh. Trần Tâm Duyệt và Trương Khánh Nhiên cũng về kí túc xá nghỉ ngơi. Tạ Vũ vốn cũng định về, nhưng lại thấy sân thể dục còn bé, cứ rề rà mãi muốn rời khỏi.

      Đó là Hướng Hiểu Quyên.

      bé nhìn Tạ Vũ, rồi nhìn Lục Viễn vẫn ngồi dưới trụ bóng rổ, từ từ đến trước mặt .

      Lục Viễn lấy điếu thuốc định hút, thấy tới, lại để bật lửa cầm lên xuống, ngẩng đầu lạnh mặt hỏi: “Em có chuyện gì?”

      Hướng Hiểu Quyên khẽ hỏi: “Thầy Lục, tại sao thầy chụp ảnh với bọn con?”

      Lục Viễn nhíu mày, hình như hơi ngẩn ra, lát sau mới phản ứng kịp, nhìn bé trước mặt, thản nhiên : “Thầy thích chụp ảnh.”

      Đôi mắt đen kịt của Hiểu Quyên trở nên đỏ bừng, bé đột nhiên lớn tiếng vặn lại: “ phải, là vì thầy sắp rời khỏi bọn con, nên muốn chụp ảnh với bọn con.”

      Lục Viễn trầm mặc trong chốc lát, dường như để lời của bé trong lòng, giọng điệu vẫn bình thản như cũ: “Thầy vốn chỉ tạm thời dạy thay ở đây thôi, đâu phải là em biết.”

      Hiểu Quyên cắn môi, mắt đỏ hơn, giọng lại líu ríu, gần như là chậm rì phát ra từ trong cổ họng: “Con… xin… lỗi… thầy.”

      Lục Viễn nhìn bé, nhíu mày chặt hơn.

      “Sau này con học hành chăm chỉ, bỏ nhà nữa.”

      Lục Viễn thản nhiên gật đầu: “Ừm.”

      Hiểu Quyên dụi mắt, liếc nhìn , xoay người chạy như làn khói.

      Đối với màn này của Hướng Hiểu Quyên, Lục Viễn gần như chẳng buồn để ý, để điếu thuốc vào miệng, nghiêng đầu cầm bật lửa châm thuốc. rít mạnh hơi, phả vòng khói thuốc, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Vũ đứng trước mặt .

      “Ngày rời khỏi đây , có thể luyến tiếc hay ?”

      Lục Viễn ngoảnh đầu nhìn về phía dãy núi cao cao thấp thấp cách đó xa, hờ hững : “Có lẽ.”

      Vẻ mờ mịt từng xuất khuôn mặt lại nhàn nhạt dâng lên.

      Tạ Vũ gật đầu, mỉm cười : “Tôi cũng hơi luyến tiếc rồi.”

      Lục Viễn lại nhìn về phía , xì tiếng xem thường.

      tin ư?” Tạ Vũ ngồi xổm xuống trước mặt .

      Lục Viễn nhìn đôi mắt , thản nhiên hỏi: “ luyến tiếc cái gì?”

      Tạ Vũ cười: “.”

      Lục Viễn cười mỉa tiếng: “Vậy khi lấy tin nhất định luyến tiếc rất nhiều người.”

      Tạ Vũ nhướng mày: “ chỉ đàn ông à?”

      Lục Viễn lạnh lùng nhìn , từ chối cho ý kiến.

      Tạ Vũ : “ là người đầu tiên.”

      Lục Viễn hờ hững : “Vậy rất vinh hạnh.”

      Tạ Vũ cười lắc đầu đứng lên, xoay người chậm rãi mấy bước, rồi quay đầu cười : “Lục Viễn, tôi đấy. Có lẽ sau này tin.”

      Lục Viễn ngẩng đầu nhìn về phía . Hai người cách nhau ánh nắng trưa hai, ba mét, vì ngược sáng mà khuôn mặt có vẻ dịu dàng chân , có vẻ bất cần đời kèm theo dí dỏm trước đây.

      Lục Viễn thể thừa nhận, người phụ nữ đột nhiên xuất trong cuộc sống của này có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, có khí chất của con đô thị điển hình, dù mặc áo gió bình thường nhất cũng che giấu được cảm giác thời thượng người.

      Tóm lại liếc mắt cái là có thể được người khác nhớ kĩ.

      lâu lắm rồi gặp qua người phụ nữ như vậy.

      khẽ nheo mắt, đáp lại lời , sau khi nhìn vào mắt mấy giây lại cúi đầu hút thuốc, ngẩng đầu nhìn nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :