1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khi nào trăng sáng dẫn lối anh về – Úy Không (Hoàn - 62c + 1PN - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Thích

      Ăn bữa cơm xong, Hướng Vân gọi ông chủ tới tính tiền. Tạ Vũ nhanh chóng lấy ví tiền ra, đưa hai tờ tiền màu hồng cho ông chủ: “Bữa cơm này tôi mời, tôi đến đây thêm phiền phức cho mọi người rồi.”

      Hướng Vân ngay: “Đâu có thêm phiền phức gì chứ. Nếu báo cáo tình hình nơi này của chúng tôi, sau này chúng tôi được giúp đỡ nhiều hơn, tôi phải cảm ơn mới phải, sao có thể để mời được?”

      Tạ Vũ cười: “Tôi thấy ban nãy kí hóa đơn gì cả, là biết làm trưởng làng rất thanh liêm. Yên tâm , chút tiền cơm này tôi về có thể thanh toán. đừng giành với tôi nữa.”

      Lục Viễn nhìn cái, với Hướng Vân: “Để ấy mời . Cho dù thanh toán, tiền lương của ấy cũng cao hơn nhiều lắm.”

      Ông chủ thấy mấy người quyết định rồi mới nhận tiền của Tạ Vũ.

      Hướng Vân nhìn Lục Viễn hỏi: “Bây giờ mọi người về sao? Hay là chờ thêm chút, tài xế vào thành phố rồi, chờ ấy về đưa mọi người .”

      Lục Viễn lắc đầu: “ cần đâu, ngồi xe lôi về cũng tiện lắm. Tôi còn phải mua ít thức ăn cho nhà ăn của trường tiện thể mang về.”

      Hướng Vân gật đầu, mua đồ ăn chung với họ.

      Đồ ăn ở chợ trong làng có nhiều loại, thịt lại thể mua, chỉ có thể mua ít rau củ như khoai tây, cà rốt cất giữ được. Mấy món này rẻ, Lục Viễn mua khá nhiều, đựng trong ba túi nilon lớn.

      Tạ Vũ thấy vậy, hỏi: “Nhiều như vậy xách về sao?”

      Lục Viễn liếc cái: “ phải còn có sao?”

      Tạ Vũ nghĩ đến con đường làng quê mất ba mươi phút bộ kia, cười khan ha ha: “ cũng đừng trông chờ vào tôi.”

      Lục Viễn phớt lờ , gọi xe lôi chở khách tới. Ba túi rau củ cộng thêm năm người, ghế sau của chiếc xe lôi chở khách cũng có vẻ chật kín.

      Hướng Vân đứng ở sau xe tiễn bọn họ: “Lục Viễn, trẻ con hiểu chuyện, đừng nổi giận với Hiểu Quyên nữa. Vết thương người về thoa ít thuốc, đừng có ra vẻ.”

      Lục Viễn nhíu mày hơi được tự nhiên, vẻ mặt hờ hững ừ tiếng.

      Tạ Vũ khẽ cười tiếng: “Hướng Vân người ta lòng lo cho , sao để trong lòng như vậy.” xong, lại với đứng dưới đất, “Hướng Vân yên tâm , nếu ta có chuyện , tôi gọi điện thoại báo cáo cho .”

      Lục Viễn lạnh lùng nhìn sang, chân lặng lẽ giẫm mạnh lên giày cái.

      Tạ Vũ chịu đựng chút cảm giác đau kia, cong môi cười rực rỡ với .

      Mà khuôn mặt của Hướng Vân đứng dưới đất hơi ửng đỏ.

      Xe nổ máy rừm rừm, lắc lư bước lên con đường xi-măng bằng phẳng. Hôm nay là ngày nắng hiếm có, bây giờ là buổi trưa, ánh mặt trời chiếu rọi làng quê núi yên bình này. Hướng Vân đứng dưới ánh mặt trời, xinh đẹp như non xanh nước biếc nơi đây. ấy đưa mắt nhìn họ rời khỏi, nhưng Tạ Vũ biết người ấy nhìn là ai, bởi vì trong đôi mắt ấy chứa tình cảm nhìn như bình thường nhưng lại thay đổi được.

      Xe chạy chậm, nhưng bóng dáng của vẫn ngày càng xa, cuối cùng sau khúc cua biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt người xe.

      Tạ Vũ quay đầu nhìn về phía Lục Viễn đối diện, phát nhìn thẳng phía trước, căn bản là chú ý đến Hướng Vân vừa đưa tiễn. cười tiếng: “Lục Viễn, hình như Hướng Vân thích lắm đấy.”

      Lục Viễn như để ngoài tai, lát sau mới quay sang, thờ ơ nhìn : “Trong đầu có thể nghĩ chút gì đó khác ?”

      Trẻ con căn bản biết họ gì, chỉ tò mò nhìn chằm chằm phong cảnh trôi qua bên ngoài.

      Tạ Vũ cười: “Tôi chỉ thôi. Hai người quen lâu lắm rồi nhỉ? Nhiều năm như vậy, cũng suy nghĩ về người ta chút sao? ấy là cán bộ tốt nghiệp đại học danh tiếng tuyển chọn và điều động đến đây, nơi này dường như chỉ có hai người thích hợp nhất.” , giống như nghĩ đến chuyện gì đó à tiếng, “Đúng rồi, phải rời khỏi đây, hình như cũng thực tế lắm.”

      Lục Viễn im lặng, đưa tay : “Đưa máy ảnh cho tôi, tôi xóa ảnh của tôi.”

      Tạ Vũ chuẩn bị từ lâu, mỉm cười đầy bí hiểm, lấy máy ảnh ra bật lên, đưa đến trước mặt : “Tôi xóa hết rồi, còn tấm nào cả.”

      Lục Viễn mấy tin xem thử, quả nhiên trong đó có bất kì tấm ảnh nào của , lúc này mới lạnh lùng trả lại cho : “Dù sao tôi cũng lại lần nữa, đừng viết về tôi.”

      Tạ Vũ cười: “ muốn tôi viết.”

      Lục Viễn hừ tiếng, cũng biết là tin hay tin lời .

      Lúc này, Hướng Hiểu Quyên ngồi bên cúi đầu im lặng rất lâu bỗng ngẩng đầu: “Thầy Lục, thầy phải sao ạ?”

      Lục Viễn bực mình nhìn cái: “ phải em học nữa, muốn làm kiếm tiền sao? Thầy có hay liên quan gì đến em?”

      Môi bé run lên, cúi đầu khóc hu hu.

      Hiểu Cương sáp lại gần vỗ vỗ chị: “Có thầy mới đến rồi, thầy Lục mới , chúng ta có giáo viên dạy mà.”

      Hướng Hiểu Quyên khóc to hơn.

      Lục Viễn buồn bực mò lấy điếu thuốc, định châm bị Tạ Vũ lấy xuống: “ mặt có mấy chỗ sưng cả rồi, tôi thoa ít thuốc cho .”

      lấy cồn i-ốt và tăm bông trong túi ra.

      Lục Viễn nghi hoặc: “Mấy thứ này từ đâu mà có?”

      “Ban nãy khi mua đồ ăn, tôi thấy có hiệu thuốc nên tiện thể mua. Ấy, đừng có nhúc nhích.”

      “Shh!” Vì đau mà Lục Viễn hít vào hơi khí lạnh, “ có biết làm hả!?”

      “Xe xóc như vậy, còn nhúc nhích nữa, tôi có thể thoa chính xác được sao? Nếu chê tôi được lát nữa về tự mà làm lấy.”

      Lục Viễn hừ lạnh tiếng: “ muốn thoa nhanh lên chút.” (1)

      Tạ Vũ nhìn cười tiếng, khẽ : “Ở đây tôi thoa thế nào?” (2)

      (1), (2): Chữ thoa mà Lục Viễn dùng ở đây là chữ上 (thượng) trong 上药 (thoa thuốc), câu này cũng có thể hiểu là “ muốn lên (tới) nhanh lên chút”, nên câu Tạ Vũ đáp lại cũng có thể hiểu là “Ở đây tôi lên (tới) thế nào?”.

      Có lẽ xe qua cái ổ gà, lắc lư mạnh cái. Tạ Vũ vốn nghiêng người về trước, tay cầm trước mặt kề sát trán , chấn động này khiến nhào tới trước, tay đè mạnh cái, cả người cũng ngã vào ngực . Lục Viễn theo bản năng ôm lấy , tuy là mùa đông, mặc áo dày, nhưng hơi thở của Tạ Vũ vừa vặn phả vào nơi cổ . Thân thể thoáng cứng đờ, chờ xe hơi vững vàng lại, lập tức buông hai tay ra, thậm chí còn khách sáo đẩy cái.

      Lục Viễn lộ ra vẻ mặt chán ghét đối với lời thô tục của , khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn sang phía .

      Tạ Vũ giơ tăm bông trong tay lên: “Tôi là thoa thuốc.”

      Mấy đứa trẻ cũng bị xóc đến mức ngã nghiêng ngã ngửa, khó khăn lắm mới ngồi thẳng được. Hai đứa trẻ nhìn về phía với vẻ mặt thuần khiết, Tạ Vũ cũng mỉm cười với hai đứa bằng vẻ mặt thuần khiết.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Lên núi

      Thoa thuốc trong chiếc xe xóc nảy quả là công việc kĩ thuật, Tạ Vũ làm làm lại rất lâu mới tạm thoa thuốc xong vào vết thương mặt Lục Viễn.

      Trán, khóe mắt và khóe miệng có mấy chỗ sưng đỏ, lại thêm màu tím của cồn i-ốt, nên cả khuôn mặt thoạt nhìn trông vô cùng buồn cười, hoàn toàn nhìn ra vẻ tuấn ban đầu, cũng nhìn ra lạnh lùng cứng rắn nghiêm túc thường ngày.

      Mấy đứa trẻ thấy bộ dạng này của , vốn sợ uy nghiêm của , muốn cười lại dám cười. Nhưng sau khi Tạ Vũ bật cười tiếng đầu tiên mấy đứa cũng nhịn được cười thành tiếng, ngay cả Hướng Hiểu Quyên cứ rầu rĩ vui cũng bật cười.

      Sắc mặt Lục Viễn càng tệ hơn, nghiến răng nghiến lợi hồi, dường như lại biết gì, dứt khoát quay đầu nhìn đằng trước lời nào.


      Tạ Vũ khó khăn lắm mới dừng lại, hỏi: “Vết thương người có nghiêm trọng ?”

      Rất lâu sau, Lục Viễn mới ậm ờ trả lời: “ người sao.”

      Tạ Vũ thấy tức đến độ xanh mét cả mặt mày, nhưng lại vì vết thương mặt mà có phần lôi thôi lếch thếch.

      Lục Viễn ý thức được ánh mắt như cười như của , quay đầu liếc cái, hung dữ : “ nhìn cái gì mà nhìn?”

      Tạ Vũ vô tội : “Trong xe thế này, tôi có thể nhìn đâu được chứ?”

      Lục Viễn có lẽ hơi giận , cho đến khi xe hết đường, cũng mở miệng gì nữa. Mấy đứa trẻ thấy bầu khí bất thường, cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lên tiếng.

      Xe dừng lại, Lục Viễn nhảy xuống xe, trả tiền xe cho tài xế, rồi kéo ba túi rau củ xuống để ở ven đường.

      Tạ Vũ nhìn ba cái túi nilon cột kĩ dưới đất, rồi nhìn mấy đứa trẻ tay có sức trói gà, hỏi Lục Viễn: “ túi này phải mấy chục cân, tôi còn đeo túi và máy ảnh, chắc bắt tôi giúp mang cái này đấy chứ?”

      Lục Viễn hờ hững nhìn cái, hung dữ : “Nếu sao? nghĩ mình tôi mang về trường à? Hay là mấy đứa trẻ này làm được? ở trường ăn , giúp làm chút việc nên sao.”

      xong, xoay người đến quán ven đường, chào hỏi người trong quán.

      Khóe môi Tạ Vũ giật giật. lên trước khom người xách túi trong đó, trọng lượng đúng là khá nặng. Tuy nữ phóng viên ngại xông pha, nhưng giỏi mấy chuyện lao động chân tay thế này lắm. đổi tay liên tục, cảm thấy xách bằng tay chẳng mấy thực tế, nghĩ nghĩ dứt khoát nâng lên gánh vai.

      Cũng chờ người phía sau, tự bước lên con đường đến thôn Hồng Khê.

      Chưa được mấy bước, vài tiếng bước chân liền vang lên phía sau, còn có tiếng trò chuyện bằng tiếng địa phương, có lẽ là nhóm Lục Viễn đuổi kịp. Tạ Vũ sắp quay đầu lại cách chật vật, vai bỗng hơn chút.

      liếc nhìn cái, chính là Lục Viễn lấy cái túi vai tự mình vác: “…”

      thấy khó hiểu, khóe mắt liếc về phía sau, hai dân làng đeo gùi.

      Tạ Vũ bật cười lắc đầu: “Tôi còn tưởng trông chờ vào tôi đấy! ra có người giúp.”

      Lục Viễn song song bên cạnh , khẽ nhìn cái : “Cũng khá đấy, có thể xách lên nổi.”

      Tạ Vũ xì tiếng: “ tưởng tôi là Lâm Đại Ngọc à?”

      “Trông cũng giống, giống mụ phù thủy.”

      Tạ Vũ cười ha ha hai tiếng, nhìn khuôn mặt chẳng ra sao của : “Vậy biết bây giờ giống gì ?”

      “Giống gì?”

      “Trư Bát Giới.”

      xong lại cảm thấy đấu võ mồm thế này ấu trĩ, bản thân cũng khỏi cười thành tiếng.

      lát sau, lại hỏi: “ quen hết mấy dân làng này à?”

      “Ừ, lần nào mua đồ về, họ cũng giúp mang đến trường.”

      Tạ Vũ cảm thán: “Người miền núi vẫn hiền lành chất phác .”

      Sau khi câu này xong, hai người tiếp tục sóng vai, nhưng gì nữa. Ngược lại là mấy đứa trẻ phía sau luôn ríu rít ngừng.

      Tạ Vũ chợt nhớ đến việc ngày mai mình phải , còn lại chuyện thăm hỏi gia đình mấy đứa trẻ bị bỏ lại chưa hoàn thành, suy nghĩ chút quay đầu hỏi: “Hiểu Quyên này, có phải mấy đứa về thẳng nhà ?”

      Cảm xúc của Hướng Hiểu Quyên hôm nay khôi phục chút ít, bé chỉ hơi sợ Lục Viễn, dám quá gần. bé gật đầu: “Đúng ạ.”

      Hiểu Cương : “Ông nội biết chúng ta tìm chị, hôm nay chị chắc chắn bị ông đánh này.”

      Hiểu Quyên mất hứng bĩu môi.

      Tạ Vũ : “Vậy chị đến nhà mấy đứa xem thử, giúp Hiểu Quyên với ông nội để ông đừng đánh em.”

      Hướng Hiểu Quyên ngẩng đầu nhìn về phía : “ sao ạ?”

      Tạ Vũ gật đầu.

      Lục Viễn quay sang nhìn , khẽ : “Nếu xem chị em mấy đứa như ví dụ phỏng vấn, tôi có ý kiến, nhưng đừng vì thu hút chú ý của độc giả mà viết linh tinh. Bây giờ mạng internet thông tin phát triển như vậy, Hiểu Quyên mười hai tuổi, cuối năm vào làng học hết tiểu học, tôi lo bài báo ảnh hưởng đến cuộc sống của con bé.”

      Tạ Vũ : “Yên tâm , tôi viết chuyện bỏ nhà đâu. biết rồi đấy, lần lấy tin này của tôi là tuần san hợp tác với quỹ công ích, mục đích là hi vọng những đứa trẻ bị bỏ lại này nhận được nhiều quan tâm và giúp đỡ hơn.”

      “Hi vọng là vậy.”

      Ánh mặt trời chiều đông ấm áp, nhưng cũng hơi rát. khoảng hai mươi phút, Tạ Vũ quay đầu nhìn Lục Viễn, chỉ thấy trán hơi đổ mồ hôi.

      “Cần tôi giúp tay ?”

      cần đâu.”

      “Ờ.”

      Người đàn ông ngoan cố.

      May mà căn nhà màu trắng của trường tiểu học Hồng Khê rốt cuộc xuất trong tầm mắt.

      Vì phải lên núi với ba chị em nhà họ Hướng, nên lúc ở bờ sông bên kia, Tạ Vũ cần qua sông, mà lên con đường khác. Ba đứa trẻ tạm biệt Lục Viễn.

      Nhưng Lục Viễn lại : “Mọi người đừng trước, chờ ở đây .”

      Tạ Vũ khó hiểu: “Làm gì vậy? Tôi hỏi qua rồi, lên núi mất bốn, năm mươi phút, giờ gần ba giờ rồi, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi.”

      Lục Viễn nhìn cái, rồi với mấy đứa trẻ: “Bảo mấy đứa chờ chờ .”

      Giáo viên có lệnh, bọn trẻ cũng dám , chỉ có thể ở bờ sông nhìn Lục Viễn vác rau củ qua sông.

      May mà Lục Viễn trở lại rất nhanh, giẫm lên mấy tảng đá nhanh chóng qua đây.

      Lúc này Tạ Vũ mới phản ứng kịp, chờ lên bờ đến gần: “ cũng à?”

      Lục Viễn : “Tôi đến nhà mấy đứa xem thử. Hôm qua hiệu trưởng có kêu người lên núi nhắn chuyện của bọn trẻ cho gia đình họ, nhưng ông cụ chắc chắn vẫn yên lòng, tôi với ông ấy.”

      Tạ Vũ cười: “Tôi còn tưởng sợ mình tôi tìm được đường xuống núi về nữa đấy!”

      Lục Viễn hờ hững liếc cái: “ tìm được ?”

      Tạ Vũ cười nhìn , nhướng mày từ chối bình luận.

      Thế núi ở đây kéo dài liên tục, là lên núi, chẳng phải là ngọn núi leo thẳng lên, mà là vòng tới vòng lui, ngược lại giống như trèo đèo lội suối.

      Vì tối qua trời mưa, nên đường đất trong núi trơn trượt vô cùng. Trẻ con lớn lên trong núi quen đường núi, cho dù là Hiểu Hà tám tuổi cũng như đất bằng. Lục Viễn càng khỏi phải , sống ở đây vài năm quen từ lâu.

      Chỉ có Tạ Vũ rất vất vả, thỉnh thoảng loạng choạng, lại sợ rớt máy ảnh nên hai tay luôn bảo vệ nó. Khi đến con đường hẹp khó , động tác của cứ dè dặt vụng về, mấy lần suýt ngã, toàn là Lục Viễn kéo .

      Giữa đường gặp phải cái dốc đứng cao tầm người, vì sau cơn mưa trơn trượt, nên mấy đứa trẻ cũng leo qua được. Chỗ đứng dốc hẹp, Lục Viễn có cách nào đứng ở kéo bọn trẻ, đành phải đứng phía sau đẩy từng đứa lên.

      Đến lượt Tạ Vũ, tuy cao hơn trẻ con rất nhiều, nhưng thử cái, dựa vào chính mình cũng phí công. quay đầu nhìn về phía Lục Viễn: “Đẩy tôi cái .”

      đeo túi ở trước ngực, túm rễ cây bên cạnh mượn lực, chân chống mặt dốc trơn trượt, chờ Lục Viễn giúp . Nhưng chờ hồi, Lục Viễn lại nhúc nhích.

      quay đầu giục : “Đỡ tôi cái !”

      Lục Viễn mím môi hơi khó nhận ra, lên trước tay đỡ eo , tay kia đỡ mông . Tạ Vũ rốt cuộc hiểu tại sao do dự. Bây giờ tuy vẫn còn lạnh, nhưng cũng chỉ mặc hai cái quần, cảm giác tay đặt dưới mông quả vô cùng ràng.

      biết vì sao, người đàn ông này càng đứng đắn, lại càng có ham muốn trêu đùa.

      khẽ cười hỏi: “Xúc cảm thế nào?”

      Lục Viễn trừng cái từ phía sau, tay nắm mạnh cái: “Nhanh lên chút !”

      Tạ Vũ mượn sức tay , gắng sức đạp cái, lên hai bước, lại rào rào tiếng, đất núi tơi ra, cái cây vịn bị bật gốc, cả người ngã ngửa xuống.

      “Máy ảnh của tôi!” Vì phải ôm máy ảnh, nên vươn tay chống đất, đè mạnh lên người Lục Viễn ở phía sau.

      Tạ Vũ ngồi thẳng dậy, khẩn trương kiểm tra túi máy ảnh cái, phát hư hao gì mới thở phào hơi.

      ơi, có thể đứng lên trước ?”

      giọng lạnh buốt vang lên phía sau, Tạ Vũ mới phản ứng được mình còn ngồi người Lục Viễn, vội vàng đứng dậy: “Thảo nào thấy đau. Ngại quá, cẩn thận coi là đệm thịt. sao chứ?”

      Dưới đất toàn là bùn, đương nhiên có việc gì. Lục Viễn bò dậy phủi phủi cái quần bị bẩn, lạnh lùng nhìn : “Cái máy ảnh này của quý như vậy à?”

      Tạ Vũ cười: “Cái máy ảnh này là của công, hỏng tôi phải tự bỏ tiền đền. Mấy chục ngàn tệ, tôi tiếc lắm.”

      Lục Viễn xì tiếng, cầm lấy ba lô và máy ảnh của đeo lên người mình: “Thử lại lần nữa.”

      Tạ Vũ phủi phủi tay: “Vậy đỡ chắc chút, nếu cảm thấy sàm sỡ tôi, lát nữa cho tôi sàm sỡ lại là được.”

      có thể đứng đắn chút được ?”

      Tạ Vũ vặn lại: “Là nghiêm túc quá thôi.”

      Lục Viễn chợt vươn tay ôm ngang eo , tay dính vào mông , ghé bên tai khẽ : “Thế này được chưa?”

      Hơi thở ấm áp của ập tới, thân thể kề sát lưng Tạ Vũ như bức tường đồng tràn đầy nhiệt độ. Tâm tư bỗng ngẩn ngơ chút, nhịp tim bất ngờ tăng nhanh, khó khăn lắm mới tìm lại lý trí: “ sàm sỡ tôi đấy.”

      Mặt mày Lục Viễn biểu lộ cảm xúc gì. bồng di chuyển về phía trước, dùng sức, trầm giọng : “Tôi đỡ , leo lên .”

      đeo hết đồ người Tạ Vũ, gọn ra trận, nhận sức của leo lên rất nhanh. Mấy đứa trẻ vừa rồi đoạn, thấy hai người mãi lên, lại vòng trở lại. Thấy Tạ Vũ leo lên dốc, Hiểu Cương hỏi: “Chị phóng viên ơi, ban nãy có phải chị với thầy Lục bị ngã ?”

      Tạ Vũ cười gật đầu: “Ngã cái.”

      vừa dứt lời, Lục Viễn leo lên thoăn thoắt, lạnh lùng với : “Tránh sang bên chút.”

      Tạ Vũ vội nhích sang nhường chỗ cho , thấy đáp đất dễ dàng, nhưng khuôn mặt còn bị thương kia vẫn lạnh lùng cứng rắn, liền đùa: “ đừng nên là Lục Viễn, nên gọi là Lục khó chịu, biệt danh mất hứng .”

      Lục Viễn nhìn ngồi xổm đường, lên trước đá giày cái, hung dữ : “ mau.”

      Nhưng khóe môi lại biết vì sao lại khẽ nở nụ cười.

      Tạ Vũ đuổi theo , hỏi: “Còn xa lắm ?”

      Lục Viễn chỉ ngọn núi phía trước: “Thấy sườn đồi có căn nhà kia ? Là ở chỗ đó.”

      Tạ Vũ thở phào hơi: “Cuối cùng cũng đến.”

      Mấy hộ gia đình đó là nhà gỗ Thổ Gia điển hình, nằm trong núi, ánh mặt trời chiếu rọi mái ngói sáng lấp lánh, xung quanh lại có mây mù nhàn nhạt lượn quanh, trông như ở giữa cõi tiên.

      kèm với phong cảnh đẹp như tranh vẽ này lại là nghèo khó bị xã hội đại vứt bỏ.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Gia đình núi

      Rốt cuộc đến gần gia đình ở trong thôn núi, mấy đứa trẻ chạy ở đằng trước, còn chưa bước vào sân tiếng chó sủa đột nhiên vang lên hồi. Tiếp sau đó lại có tiếng đàn ông gào thét.

      Tạ Vũ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền thấy Hướng Hiểu Quyên xoay người chạy trở lại, ông cụ khoảng sáu mươi tuổi phía sau quơ lấy cây chổi tre đuổi theo.

      Hướng Hiểu Quyên chạy đến sau lưng Lục Viễn trốn nhúc nhích. Ông cụ thấy người tới, thở hổn hển để đồ trong tay xuống, mỉm cười, chào hỏi bằng tiếng địa phương: “Thầy Lục.”

      Lục Viễn : “Bác Hướng, con bé về là được rồi, đừng đánh nữa.”

      Bác Hướng giơ cây chổi chỉ Hướng Hiểu Quyên sau lưng , hung dữ : “Lần sau chạy trốn nữa thầy Lục đừng có tìm nó. Để cái con chết tiệt này chết ở ngoài luôn .” Ông ấy xong, thấy Tạ Vũ sau lưng , tò mò hỏi: “ này là ai vậy? Giáo viên mới đến à?”


      Lục Viễn lắc đầu: “ ấy là phóng viên, đến phỏng vấn gia đình miền núi chúng ta.”

      Tạ Vũ chào hỏi ông ấy.

      Ông cụ dè dặt và lo lắng gật đầu: “Vậy mau vào trong nhà ngồi .”

      Mấy người lên trước, Hướng Hiểu Quyên dè dặt theo sau Lục Viễn, khi ngang qua ông nội bé, vốn định né, nhưng vẫn bị ông cụ dùng chổi đánh hai cái.

      bé ai da hai tiếng, sờ mông chạy .

      Tạ Vũ và Lục Viễn đều nhịn được bật cười.

      Chờ hai người vào sân, con chó vàng lớn trong sân lại sủa inh ỏi. Tuy có xích lại, nhưng sủa rất dữ, giống như muốn cố gắng vùng ra vậy.

      Tạ Vũ thấy con chó vườn hung dữ kia, hơi sợ đứng sau lưng Lục Viễn, hỏi: “Con chó này cắn đấy chứ?”

      Lục Viễn : “Chó vườn canh nhà cắn là rất bình thường. Có điều ở đây chỉ có mình là người lạ, nếu cắn cũng cắn thôi.”

      Tạ Vũ nghe ra giọng điệu cười nỗi đau của người khác của , xì tiếng.

      Bác Hướng : “Chó xích chặt lắm, sao đâu.”

      xong, ông ấy lại quát con chó hai tiếng, con chó đó đàng hoàng lại, vùi dưới đất ư ử.

      Lục Viễn cười khẽ.

      Tạ Vũ thản nhiên tiến lên đá bắp chân sau của cái. quay đầu như cười như trừng cái, nhưng có lẽ cảm thấy hai người như tán tỉnh, vẻ mặt đột nhiên lạnh lùng cứng rắn lại.

      Nhà của bác Hướng là nhà gỗ Thổ Gia điển hình trong núi, dãy nhà dài, sáu, bảy phòng, hai đứa con trai ở riêng mà ở chung với nhau. Nhưng ra quanh năm chỉ có người già và trẻ con ở nhà, sau khi bọn trẻ học chỉ có mình ông cụ.

      Phòng ốc đại khái mấy chục năm, bị ám khói đen ngòm. Sau khi vào gian nhà chính, tuy bên ngoài trời quang mây tạnh, cửa chính mở rộng, nhưng bên trong cũng có vẻ mấy sáng sủa.

      Sau khi vào nhà ngồi xuống, bác Hướng dặn Hướng Hiểu Quyên đun nước cho khách.

      Hướng Hiểu Quyên thấy ông nội có tư thế tìm bé tính sổ nữa, đáp tiếng. Nhà bếp ở bên cạnh, nhưng giọng của bé từ bên trong truyền ra rất nhanh: “Ông ơi, lu nước sắp hết nước rồi.”

      Lục Viễn vừa ngồi xuống ghế, nghe vậy đứng lên: “Đúng lúc lắm, cháu gánh giúp bác mấy thùng nước.”

      Bác Hướng nở nụ cười thành chất phác đặc trưng của người miền núi: “Lần nào thầy Lục tới cũng giúp làm cái này làm cái kia, đúng là áy náy quá.”

      Lục Viễn cười: “Cháu cũng chưa giúp bác làm gì mà, chỉ lên đây ngồi chút nhân tiện gánh mấy thùng nước thôi, hơn nữa cháu cũng đâu lên đây thường xuyên.”

      nhìn Tạ Vũ ngồi ghế, trông có vẻ hơi mệt: “ phỏng vấn chụp ảnh gì chú ý chút.”

      Tạ Vũ bất đắc dĩ xòe tay: “Tôi vô lương tâm như nghĩ đến thế đâu.”

      hờ hững gật đầu, xoay người vào nhà bếp lấy thùng nước.

      Tiếng cửa cọt kẹt vang lên, Tạ Vũ ló đầu nhìn ra ngoài, thấy Lục Viễn xách hai cái thùng gỗ ra từ bên cạnh, về hướng bên phải căn nhà. Hiểu Cương, Hiểu Hà nhún nhảy theo sau như theo đuôi, bóng lưng cao lớn của nhanh chóng biến mất chỗ cua quẹo.

      Tạ Vũ lấy máy ghi ra bật lên, hỏi: “Bác Hướng, ở đây vẫn chưa có nước máy sao?”

      Bác Hướng nghe tiếng phổ thông hiểu mấy, lại chậm rãi nhắc lại lần nữa.

      Hướng Hiểu Quyên từ trong bếp ra, trả lời thay cho ông nội: “Chỗ bọn con là núi, lắp nước máy được nên mọi người đều uống nước giếng. Ông nội già rồi gánh nước tiện, lúc đầu bố con lắp cái máy bơm nước lấy nước giếng vào nhà.” đến đây giọng lại, dừng chút, rồi mới giọng , “Nhưng hai năm bố về nhà rồi.”

      Tạ Vũ hỏi: “Vậy lần này em muốn Quảng Đông có phải là muốn tìm bố em ?”

      Hướng Hiểu Quyên lắc đầu: “Bố tìm phụ nữ khác ở bên ngoài, con mới muốn tìm bố đấy.”

      Bác Hướng có lẽ nghe hiểu đoạn đối thoại của hai người, : “Sáu năm trước, hai đứa con dâu làm chết ở bên ngoài, con trai tìm vợ mới hết rồi. Trẻ con trong nhà cũng phải tiêu tiền, hai đứa làm việc ở ngoài cả năm, nhà xa như vậy, về chuyến đâu có dễ.”

      Tạ Vũ hỏi: “Vậy mỗi năm bố Hiểu Quyên, Hiểu Hà gửi về nhà bao nhiêu tiền ạ?”

      “Mấy ngàn tệ.”

      Tạ Vũ hơi kinh ngạc: “Vậy đủ dùng ?”

      Bác Hướng gật đầu liên tục: “Đủ dùng đủ dùng chứ. Gạo với đồ ăn trong nhà đều cần mua, bây giờ bọn trẻ học cũng tiêu bao nhiêu tiền, năm mấy ngàn còn dùng hết nữa là. Tôi gửi hết rồi, chờ bọn nó lớn học dùng.”

      Thượng Hải sống bây giờ, đối với đa số thanh niên mà , tiền sinh hoạt tháng mấy ngàn cũng chê quá ít.

      Tạ Vũ liếc nhìn Hướng Hiểu Quyên lặt rau ở cửa, chần chừ chút, khẽ hỏi bác Hướng: “Mẹ của Hiểu Quyên xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

      thấy bàn tay lặt rau của Hướng Hiểu Quyên khẽ cứng đờ, nhưng chỉ cúi đầu im lặng, trả lời thay cho ông nội.

      Bác Hướng thở dài: “Tôi cũng lắm, dù sao cũng kí túc xá ở nhà máy đốt lửa sưởi ấm, biết sao lại bén lửa, ba đứa trẻ đột ngột mất mẹ, khi đưa hai chị em dâu về còn lại hai hộp tro cốt thôi.”

      Tạ Vũ im lặng trong chốc lát, lại hỏi: “Vậy thường ngày chỉ có mình bác ở nhà ư?”

      Bác Hướng gật đầu: “Đúng vậy, bọn trẻ xuống núi học, tuần về lần, thời gian còn lại chỉ có mình tôi.”

      Ông ấy rồi cười, “Nhưng thôn chúng tôi bây giờ đều vậy cả. Ở nhà làm ra tiền, thanh niên cũng muốn ở nhà nên ra ngoài làm việc hết, người ở lại phải người già cũng là con nít. Còn có mấy đứa trẻ cũng học, mười ba, mười bốn tuổi là chạy làm công rồi.”

      Ông ấy chỉ Hiểu Quyên trước bậc cửa, “Học kì này con nhóc chết tiệt đó cũng học, muốn theo người ta làm. Vẫn là thầy Lục khuyên về đó. Tôi tưởng nó nghĩ thông suốt rồi, đâu có biết ở trường hai ngày lại chạy trốn nữa.”

      Hướng Hiểu Quyên lẩm bẩm: “Con chạy trốn nữa là được chứ gì.”

      Bác Hướng đột nhiên nổi giận: “Mày chạy nữa xem tao có đánh gãy chân mày ! Mày tự suy nghĩ xem thầy Lục tìm mày về bao nhiêu lần, nếu phải thầy ấy, mày bị người ta bán từ lâu rồi!”

      Dù sao cũng là trẻ con, lại có mặt người ngoài, Hướng Hiểu Quyên bị thẹn quá hóa giận, ôm rổ rau sang bên cạnh.

      Bên ngoài có tiếng ồn ào của trẻ con vang lên, Tạ Vũ đứng dậy đứng ở cạnh cửa, quả nhiên thấy Lục Viễn gánh gánh nước, trở lại từ con đường . Động tác gánh nước của rất nhuần nhuyễn, giống như đàn ông nông thôn làm chuyện thế này quanh năm, đòn gánh đặt vai , hai cái thùng gỗ buông xuống hai bên đòn gánh, đung đưa có quy luật, nhưng lại thấy nước hắt ra.

      Trọng lượng hai thùng nước , nhưng trông chẳng tốn sức, thân hình cao ngất cũng vì gánh nặng vai mà khom xuống, Lúc này nắng gắt, bước con đường trông vững vàng như thế, có lẽ là cười với hai đứa trẻ đằng trước, cho dù mặt bị thương, nhưng vẫn có thể nhìn ra dịu dàng hiếm thấy trong vẻ mặt đó.

      Tạ Vũ khoanh tay, hơi dựa vào bên khung cửa, cười nhạt nhìn người đàn ông này đến gần. ý thức được cái nhìn chăm chú của , xa xa nhìn cái, rồi hờ hững thu ánh mắt lại.

      Lục Viễn gánh nước tổng cộng ba chuyến, chứa đầy lu nước. vào trong nhà, mặt biểu lộ cảm xúc gì, hỏi: “Phỏng vấn xong chưa?”

      “Gần xong rồi, tôi chụp thêm mấy tấm ảnh nữa.”

      Tạ Vũ lấy máy ảnh ra, chụp mấy tấm tình trạng trong nhà, rồi bảo bọn trẻ đứng tụm lại chụp hai tấm. Trẻ con rành việc đời, chỉ cảm thấy chụp ảnh là chuyện rất vui, hề hiểu làm chuyện này có nghĩa như thế nào. Đương nhiên, núi cao đường xa, cho dù những tấm ảnh này được quan tâm thế nào ở bên ngoài, cũng ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống hàng ngày của mấy đứa trẻ. Hơn nữa khi ảnh được công bố, nhất định có người sẵn lòng đến giúp đỡ những đứa trẻ nghèo khó bị bỏ lại trong núi này.

      nhìn máy ảnh, kiểm tra kết quả chút, rồi bước ra khỏi bậc cửa, chụp cả căn nhà. Chụp hai tấm, phát ngói góc nhà sụp rất nhiều, khỏi tò mò hỏi: “Mấy miếng ngói đó sụp rồi, bị dột sao ạ?”

      Bác Hướng ra nhìn thử, hiểu gật gật đầu: “Hôm qua trời mưa sụp đấy, tôi đứng tiện nên lên mái nhà được, phải chờ thợ xây tới sửa mới được.”

      Lục Viễn theo sau nhìn, nhíu mày: “Như vậy sao được? Nếu mưa nữa, chừng sụp xuống đấy. Thế này , cháu làm cái.” xong, lại với Tạ Vũ, “Tối nay xuống núi thành vấn đề chứ?”

      Tạ Vũ lắc đầu: “Tôi sao, dù sao cũng có dẫn đường rồi, tôi cũng sợ tìm được đường xuống núi.” Nhưng hơi khó tin, “ cũng biết làm cái này à?”

      Lục Viễn thuận miệng : “Ngói của phòng học cũ của trường sụp mấy lần, biết cũng biết thôi.”

      Mái nhà này tuy cao nhưng cũng hơn ba mét, Lục Viễn bắc thang leo lên, đạp cái, mái nhà đó liền hơi rung phát ra tiếng.

      Tạ Vũ đứng ở dưới, ngẩng đầu nhìn, khỏi lo lắng : “ cẩn thận chút.”

      Lục Viễn ừm tiếng, gì nữa.

      Sửa mái ngói là công việc tỉ mỉ mà nguy hiểm, cẩn thận là ngã xuống, hoặc giẫm sụp mái nhà vốn hơi lỏng lẻo ngay, đứng mái nhà phải cẩn thận từng bước .

      Chẳng biết tại sao Tạ Vũ hơi căng thẳng, luôn đứng ở dưới quan sát, thỉnh thoảng thấy bước hơi loạng choạng vô thức giật thót tim.

      Ánh mặt trời chiếu rọi mái nhà, miếng ngói xanh đen phản xạ ánh sáng, Lục Viễn ở ngay trong quầng sáng này. giọt mồ hôi chảy từ trán xuống, trong trung lóe lên cái, rồi rơi xuống biến mất giữa những miếng ngói.

      Chi tiết bé mà thoáng qua này, rơi vào trong mắt Tạ Vũ lại như đột nhiên xem được đoạn phim câm đứng im.

      Lục Viễn mái nhà có lẽ hơi nóng, khẽ thẳng người dậy, cởi chiếc áo bên ngoài ra, với người ở dưới: “Chụp lấy.”

      Tạ Vũ vẫn ngẩn người, áo của rơi từ xuống. luống cuống tiến lên, chiếc áo đó vừa vặn trùm đỉnh đầu , che cả người lại.

      Mấy đứa trẻ chơi đùa ở ngoài thấy vậy cười ha ha, ngay cả con chó vàng bị xích lại cũng ăng ẳng hai tiếng.

      Tạ Vũ lấy áo xuống, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lục Viễn nhếch miệng cười, cúi đầu nhìn . lườm cái, bĩu môi, lại cúi đầu làm việc.

      Lục Viễn lúc này chỉ mặc chiếc áo may ô, bắp thịt cánh tay có thể thấy dưới ánh mặt trời.

      Chiếc áo trong tay tỏa chút mùi mồ hôi đàn ông, chẳng tính là thơm, nhưng Tạ Vũ hiểu sao hơi bừng tỉnh, giống như vài tế bào nào đó trong cơ thể đột nhiên rục rịch chuyển động.

      nghĩ đến chữ pheromone (1).

      (1) Pheromone (kích dục tố) là loại hóa chất tự nhiên được tiết ra bởi động vật có vú để kích thích vào đối tượng khác giới trong cùng loài nhằm mục đích ghép cặp.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: đường đêm

      Chờ đến khi Lục Viễn sửa mái ngói xong, mặt trời trung biến thành màu đỏ, dần hạ xuống phía tây.

      Khói bếp bốc mù mịt trong bếp nhà họ Hướng.

      Lục Viễn xuống thang, nhìn Tạ Vũ cái, cầm lấy cái áo tay mặc vào.

      Bác Hướng bưng cốc nước nóng từ trong nhà ra: “Làm lâu vậy, khát rồi phải ? Nào thầy Lục mau uống ít nước .”

      Lục Viễn nhận lấy cái cốc sứ, uống hớp, ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Trời sắp tối rồi.”

      Bác Hướng : “Dù sao cũng giờ này rồi, hai người ăn cơm xong rồi hẵng . Bây giờ mùa đông cũng có côn trùng rắn rết gì, đường ban đêm sao đâu.”


      Lục Viễn gật đầu, với Tạ Vũ: “Vậy chúng ta ăn cơm rồi , nếu đến giữa đường đói nổi, tôi có cách nào cõng đâu.”

      Tạ Vũ cười: “Được.” Xong lại bổ sung, “Tôi thấy Hiểu Quyên lăng xăng chạy ra chạy vào, như vậy biết nấu ăn rồi, giỏi đấy.”

      Bác Hướng : “Con nít trong núi giống trẻ con trong thành phố mấy đâu, về cơ bản bố mẹ đều có nhà, còn chưa cao bằng bếp lò phải bắt đầu tự nấu cơm rồi.”

      Tạ Vũ gật đầu cười.

      Hướng Hiểu Quyên làm cơm xong, gọi mọi người vào nhà ăn cơm.

      chiếc bàn vuông màu đen đặt trong bếp, bàn là mấy bát món ăn gia đình miền núi, thịt muối, canh bã đậu, lá rau diếp ngồng, dưa chua cộng thêm dĩa cà rốt muối chua.

      Tạ Vũ nhìn những món này, cười : “Hiểu Quyên có thể làm được mà!”

      Hiểu Quyên mỉm cười có chút ngượng ngùng, bưng chồng chén đựng cơm qua, đưa cho ông nội ngồi bên nồi để ông múc cơm.

      Lục Viễn tới: “Để bọn cháu tự làm là được rồi.”

      lấy hai cái chén, định xới cơm, Tạ Vũ lên: “Tôi cũng tự làm, đỡ phải xới nhiều ăn hết.”

      Lục Viễn đưa cái chén cho , tự xới chén quay trở lại bàn.

      Tạ Vũ cầm xẻng nấu ăn định xới cơm, bác Hướng bên cạnh đột nhiên cầm lấy cái chén trong tay : “Ơ kìa, trong chén dính bụi rồi.”

      Tạ Vũ nhìn, quả nhiên thấy trong chén dính ít bụi. Nhưng chỗ đốt củi, dính chút bụi cũng bình thường thôi.

      phải là người để ý đến thế, mỉm cười định cầm lấy sao. Bác Hướng lại lấy cái khăn lau mồ hôi vai xuống, lau lau chén, đưa cho : “Bây giờ sáng bóng rồi.”

      Yết hầu Tạ Vũ giật giật, có chút ngẩn người nhìn cái chén đó. Vì được khăn lau mồ hôi lau qua mà cái chén quả trông sạch bóng. Nhưng mà… vô thức liếc nhìn cái khăn lau mồ hôi ố vàng người bác Hướng, còn nhớ ông cụ dùng cái khăn lau mồ hôi này lau trán, lau mắt… lại thấy bác Hướng tự lấy chén xới cơm, cũng tiện tay dùng khăn lau mồ hôi lau.

      biết thói quen vệ sinh của số người ở nông thôn có vấn đề, bác Hướng giúp mình lau chén hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt nhiệt tình. Nhưng có dễ tính như thế nào nữa, bây giờ dạ dày cũng hơi khó chịu.

      Nhưng lại tiện cầm chén rửa lại, như vậy quá bất lịch . Chỉ có thể ép mình xới chén cơm, có chút tê cả da đầu quay trở lại bàn.

      Lục Viễn vẫn chưa bắt đầu ăn, chỉ gắp ít thức ăn vào chén mình. thấy màn nho vừa rồi, cũng chú ý đến thay đổi tế nhị của sắc mặt Tạ Vũ.

      Nhân lúc những người khác chú ý, đổi chỗ chén của mình và cái chén để bàn của Tạ Vũ, sau đó bưng chén cơm vừa rồi của Tạ Vũ lên bắt đầu ăn.

      Tạ Vũ ngạc nhiên quay đầu nhìn , chỉ thấy biểu lộ cảm xúc gì ăn miếng cơm, thản nhiên : “Ăn , mau ăn xong rồi xuống núi.”

      Tạ Vũ khẽ : “Cảm ơn .”

      Lục Viễn ừm tiếng.

      Nhưng mà tuy đổi chén, nhưng màn vừa rồi, Tạ Vũ thấy chẳng muốn ăn gì nữa. May mà cơm nước đều rất vừa miệng, lại thêm mùi vị chua cay kích thích thèm ăn, ăn mãi ăn mãi dễ dàng hơn rất nhiều, bữa cơm cũng coi như hài lòng.

      Khi hai người về, mặt trời lặn xuống núi, chỉ còn lại ánh sáng nhàn nhạt.

      Bác Hướng gói ít hoa quả khô cho Lục Viễn mang theo, rồi dẫn mấy đứa trẻ tiễn hai người đến đầu đường.

      Tạ Vũ vừa vừa ngoảnh lại, cho đến khi sắp nhìn thấy nữa, ông cụ và bọn trẻ mới về.

      hỏi Lục Viễn: “ và ông nội Hiểu Quyên rất quen thuộc, thường xuyên đến nhà họ sao?”

      Lục Viễn trả lời: “ tháng lên hai lần, cũng tính là thường xuyên.”

      Tạ Vũ hỏi: “ thăm hỏi gia đình ư?”

      “Coi như là vậy . Gia đình họ chỉ có mình ông cụ ở nhà, ba đứa trẻ ở trường, Hiểu Quyên lại nghe lời lắm.”

      Tạ Vũ: “ đúng là người thầy tốt đấy.”

      Lục Viễn khẽ cười tiếng: “ cũng biết trong núi có chuyện gì để làm mà. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, có việc thăm hỏi gia đình chút thôi. Tôi cũng phải chỉ đến mỗi nhà này.”

      Tạ Vũ trầm mặc chốc lát, nhớ tới chuyện vừa rồi, cười : “Tại sao đổi chén cho tôi vậy?”

      Lục Viễn : “Tôi thấy cái dáng vẻ sắp nôn ra của kìa.”

      Tạ Vũ ngượng ngùng: “Tôi phải để ý lung tung đâu. Chủ yếu là do trước đó tôi thấy ông cụ lau mũi bằng cái khăn lau mồ hôi đó.”

      Lục Viễn cười tiếng: “Tôi biết. Người già dưới quê khó tránh việc ý thức được như thế rất bẩn. Ông ấy cũng xuất phát từ lòng tốt thôi. Tôi thấy rửa lần nữa mà ép mình xới cơm, cảm thấy cũng chẳng dễ dàng gì.”

      Tạ Vũ cười tiếng: “Nếu tôi rửa khiến người ta xấu hổ. Nhưng đổi chén cho tôi, chê bẩn à?”

      Lục Viễn : “ người đàn ông như tôi để ý quá mức đến vậy.”

      “Ý tôi để ý quá mức?”

      Lục Viễn : “ phải, làm rất tốt.”

      Tạ Vũ cười cười, lên trước sáp lại gần : “Tôi phát con người tốt lắm. Hướng Vân đúng, chính là miệng xà tâm Phật.”

      Lục Viễn xem thường xì tiếng.

      “Tôi đấy.”

      Lục Viễn khẽ đẩy cái: “Cách xa tôi ra chút.”

      Tạ Vũ cười sáp lại lần nữa, cười : “ còn sợ tôi ăn à.”

      Lục Viễn hừ tiếng.

      Sắc trời trong núi lúc này hơi nhá nhem. Tạ Vũ nhìn xung quanh, hỏi: “Trời sắp tối rồi, chúng ta làm sao thấy đường.”

      Lục Viễn trả lời: “Tôi lấy đèn pin rồi.”

      lại hỏi: “ núi có thể có sói ?”

      xem?”

      “Vậy có rắn ? Tôi sợ rắn nhất đấy.”

      “Ba tháng ba rắn chui ra khỏi hang, bây giờ mới tháng giêng, rắn còn ngủ.”

      Tạ Vũ ồ tiếng, lại hỏi: “ có từng đường núi buổi tối mình bao giờ chưa?”

      rồi.”

      “Có sợ ?”

      sợ.”

      “Chẳng lẽ chưa gặp qua nữ, quỷ nữ cướp sắc gì gì đó sao?”

      Lục Viễn rốt cuộc thể chịu nổi quay đầu liếc cái: “ có biết bây giờ tôi muốn làm chuyện gì ?”

      Tạ Vũ xòe tay: “Muốn khâu miệng tôi lại.”

      còn tự biết mình lắm đấy.”

      “Nhưng tôi có cách nào ngậm miệng được.”

      “Tại sao?”

      “Vì tôi hơi sợ, con người tôi sợ là nhiều lắm.”

      Lục Viễn câm nín giật giật khóe miệng, xoay người bước nhanh hơn.

      Tạ Vũ vội đuổi theo: “Này, đừng nhanh như vậy, tôi đấy.”

      Lục Viễn vẫn phớt lờ .

      Lần này Tạ Vũ đúng phải hươu vượn. Tuy phải bé yếu đuối nhát gan gì đó, nhưng lần đầu tiên đường núi khi trời tối, cho dù chẳng phải thân mình, nhưng cũng vẫn hơi sợ. Nhất là quãng đường ngắn ngang qua mấy đồi nghĩa trang . là chủ nghĩa duy vật kiên định, tin quỷ thần, nhưng vẫn có phần kinh hồn bạt vía.

      Khi hai người bước vào trong đường núi, chút dấu vết cuối cùng của ánh mặt trời cũng biến mất gần như còn, vầng trăng tròn trèo lên trung.

      Tạ Vũ chỉ bầu trời: “Nhìn kìa, trăng lên rồi, tròn đấy.”

      Trăng mười lăm tròn mười sáu.

      Đêm nay vừa vặn là mười sáu tháng giêng.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Trẹo chân

      Lục Viễn ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Là rất tròn.”

      những tròn, mà còn gần nữa, giống như treo đỉnh núi. Sắc trời càng tối ánh trăng càng sáng, chưa được bao lâu, tầng ánh sáng bao phủ cả ngọn núi, con đường cần đèn pin cũng thấp thoáng ràng.

      Chỗ thú vị nhất của vầng trăng kia chính là dường như luôn di chuyển theo bước chân họ, kinh nghiệm mới lạ thế này khiến nhớ đến câu hát trong bài ca dao lúc , “Vầng trăng em cũng .”

      Sau lưng Lục Viễn, cười chỉ bầu trời: “ có cảm thấy mặt trăng theo chúng ta ?”


      Lục Viễn : “Đó là ảo giác. Khoảng cách chúng ta có thể đáng kể so với khoảng cách của mặt trăng với trái đất, thị giác phân biệt được thay đổi, cho nên cảm thấy mặt trăng luôn theo chúng ta.”

      Tạ Vũ phì cười thành tiếng: “ có thể suy nghĩ lãng mạn chút được ? Đúng rồi, trước đây học gì?”

      Lục Viễn cầm đèn pin ở phía trước, im lặng bước , trả lời .

      Tạ Vũ cười: “ đúng là miệng vỏ trai mà, cạy cũng cạy ra? Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, định viết vào bài báo của tôi đâu.”

      “Thương mại.” Lục Viễn đột nhiên .

      “Ồ.” Tạ Vũ gật đầu, “Vậy làm gì trước khi đến đây?”

      “Tài chính.”

      “Ở đâu?”

      Lục Viễn : “Giống như , lang thang ở thành phố lớn.”

      Lên núi dễ xuống núi khó, hai người dần đến sườn đồi dốc nhất. Bên con đường núi hẹp là hai nghĩa trang, mấy ngôi mộ xếp trong đó, trong ánh trăng loang lổ, bia mộ màu trắng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

      Tạ Vũ chẳng còn tâm tư cười đùa nữa, bước dè dặt, kinh hồn bạt vía theo sau lưng .

      cơn gió chợt thổi qua, cành cây phát ra tiếng rào rào. Tạ Vũ dám nhìn lung tung, chỉ nhìn thẳng bóng hình cao lớn phía trước. Nhưng bên khóe mắt chợt lóe lên cái, vẫn quay đầu theo bản năng. Vừa quay đầu liền thấy chùm lửa xanh, lơ lửng trước ngôi mộ.

      chợt thấy căng thẳng, : “Đó là cái gì vậy?”

      Lục Viễn theo tiếng quay đầu lại, nhìn về hướng chỉ, sau đó thản nhiên : “Ma trơi.”

      “Cái gì cơ?” Tạ Vũ kinh hãi, theo bản năng nhào sát vào người , đóm lửa xanh kia bay về phía họ.

      Tạ Vũ thấy ngọn lửa đó di chuyển, tay chân luống cuống mất năng lực hành động bình thường, vì xuống dốc nên trượt chân cả người ngã về trước.

      Lục Viễn túm lấy theo phản xạ, ngờ bị kéo ngã theo. Hai người vướng vào nhau, lăn xa hơn mấy mét dưới đất mới miễn cưỡng dừng lại.

      May là đường đất, mặt đất sau cơn mưa toàn là lá rụng cỏ khô, nên ngã đau lắm. Chỉ là tư thế của hai người quả hơi kì lạ. Lục Viễn nằm nghiêng dưới đất, ôm Tạ Vũ nằm nghiêng dưới đất giống như vậy. Dưới ánh trăng, hai bóng đen ôm nhau trông có vẻ hơi đặc biệt dây dưa.

      sao chứ?” Lục Viễn hỏi bằng giọng có phần khẩn trương.

      sao.” Tạ Vũ đỡ lồng ngực ngồi nhổm dậy, mặc dù tư thế mập mờ, nhưng lúc này lại có suy nghĩ gì khác, dù sao cũng bị dọa lần, quả phải kinh nghiệm hay ho gì. thở phào hơi, lại có chút oán trách, “Ban nãy ma trơi gì đấy? Làm tôi sợ muốn chết.”

      Lục Viễn ngồi dậy, cười : “Ma trơi là lân quang, nghĩa trang trong núi hay thấy lắm. có chút thường thức được ? Đừng tự mình dọa mình.”

      Tạ Vũ : “Tôi chưa ở trong núi bao giờ, trời tối om thấy dọc đường nhiều mồ mả như vậy hơi ghê ghê rổi, rồi bị chữ ma gì đó nữa, đột nhiên nghe đương nhiên là sợ rồi.”

      “Vậy bây giờ sao?”

      Tạ Vũ vượt qua người , nhìn về hướng bãi đất ban nãy, ma trơi kia biết tắt từ lúc nào, chỉ còn lại ngôi mộ lẳng lặng ở đó. lắc đầu: “Tàm tạm, tôi cũng nhát gan đến vậy.”

      Lục Viễn cười đầy ý, rồi : “Vậy xoay người nhìn đằng sau thử xem.”

      Tạ Vũ vì sao xoay người lại, trong nháy mắt la to tiếng.

      ra hai người lăn đến trước ngôi mộ, bia mộ ửng ánh sáng xanh đen kia ở ngay bên cạnh , trước bia mộ còn có hai cây nến cháy hết, có lẽ là tháng giêng có người tới thờ cúng.

      vỗ vỗ ngực, chửi tục câu, nổi nóng : “Mẹ nó có thể đừng dọa người khác được !”

      Lục Viễn chậm rãi đứng lên, dùng đèn pin soi bia mộ đó, kéo dậy: “ tục trước mộ phần, coi chừng người trong đó bò ra dạy dỗ đấy.”

      Tạ Vũ cũng đứng lên, nhấc khuỷu tay huých mạnh cái. Lục Viễn khẽ rên đau tiếng.

      Nhưng khi trút giận xong chuẩn bị nhấc chân định , chân phải lại đột nhiên đau nhói trận, ai da tiếng.

      “Sao vậy?” Lục Viễn nhíu mày hỏi.

      Tạ Vũ hít hơi lạnh : “Tôi bị trẹo chân rồi.”

      “Vậy còn được ?’

      Tạ Vũ cắn răng: “Để tôi thử xem.”

      Nhưng vừa bước chân phải cái, cơn đau kia lại hề khách sáo ập tới, khỏi lại shh hơi.

      Trẹo chân có vẻ rất nghiêm trọng.

      Lục Viễn buông tay ra, vòng ra trước mặt khom lưng xuống: “Lên đây .”

      cần đâu.”

      Lục Viễn cười khẽ tiếng: “Vậy được ? Còn nửa đường đấy.”

      Tạ Vũ do dự trong chốc lát: “ có được ? Tôi lắm đâu.”

      “Gầy sắp thành tờ giấy rồi, tay tôi cũng xách lên được.”

      Tạ Vũ xì tiếng: “Ít khoác lác .”

      “Nhanh lên chút! Đừng rề rà nữa, nếu người trong ngôi mộ bên cạnh bò ra đuổi chúng ta đấy.”

      Tạ Vũ lắc đầu phì cười, từ từ nhích cái, hai tay đặt lên lưng : “Vậy tôi khách sáo đâu.”

      Lục Viễn đỡ đùi , dùng sức đưa lên lưng, : “Khách sáo cần, có điều đàng hoàng chút đừng có nhúc nhích. Xuống dốc khó , nếu ngã nữa phiền phức đấy.”

      Tạ Vũ : “Nếu được thả tôi xuống.”

      “Ừm.”

      Tuy vẫn còn lạnh, nhưng Lục Viễn mặc dày, bờ lưng rắn chắc như bức tường cứng rắn. Vì dùng sức mà cánh tay như chứa đựng loại sức mạnh được miêu tả sinh động. Tạ Vũ đột nhiên tưởng tượng thân thể dưới lớp quần áo là bộ dáng gì.

      Hôm qua sau khi tìm được Hiểu Quyên trong làng, Lục Viễn tiện thể sửa tóc lại, lúc này chỉ còn những sợi tóc ngắn và cứng dựng thẳng đứng, như tuyên bố ngạo mạn và kiêu căng của người đàn ông này.

      người , Tạ Vũ cầm đèn pin, ánh sáng thẳng tắp ấy chiếu rọi con đường dưới chân hai người. rất chậm, nhưng từng bước vững vàng kiên định.

      Núi rừng mùa đông vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng côn trùng kêu chim hót. Vì vậy ngoài tiếng bước chân của Lục Viễn ra, trong yên tĩnh này, hơi thở của hai người có vẻ đặc biệt ràng.

      Hai người gì nữa rất lâu, cuối cùng vẫn là Lục Viễn mở miệng trước: “Sao gì vậy?”

      Tạ Vũ khựng lại, cười khẽ tiếng, nhìn đỉnh đầu : “Tôi phát đầu có hai xoáy. Mấy người già người có hai xoáy thông minh.”

      “Vậy sao? Nhưng hình như tôi thông minh lắm.”

      “Tôi cũng thấy vậy. Người thông minh ở trong núi sáu năm.”

      Lục Viễn trầm mặc.

      Tạ Vũ suy nghĩ chút, giọng thoáng nghiêm túc: “Hôm nay sau khi đến nhà họ Hướng, trong lòng tôi hơi xúc động.”

      Lục Viễn hỏi: “Cảm thấy họ nghèo khổ quá sao?”

      Tạ Vũ lắc đầu: “Tôi cũng thấy qua người nghèo ở thành phố, thậm chí còn nghèo hơn họ nữa. Nhưng hai trạng thái hoàn toàn khác nhau. Người nghèo trong thành phố, ngoại trừ những người vì nguyên nhân thân thể, phần lớn đều có phần oán trách và mất thăng bằng. Nhưng người ở đây khác, vì nghèo khó là tình trạng bình thường, mọi người đều xấp xỉ nhau, nên ngược lại rất bình thản, cũng có thể tiếp nhận trạng thái này như chuyện đương nhiên.”

      Lục Viễn trầm mặc lúc, hỏi: “ có biết câu chuyện cậu bé chăn cừu ?”

      “Là câu chuyện chăn cừu lấy vợ sinh con chăn cừu ấy hả?”

      Lục Viễn gật đầu: “Trước kia tôi đọc truyện này cũng chế giễu dốt nát của cậu bé chăn cừu giống nhiều người. Nhưng đến đây mới biết, cái gọi là dốt nát chẳng qua là do thiếu giáo dục mà thôi. Ở đây, rất nhiều đứa trẻ chưa học hết giáo dục bắt buộc làm, hề những đứa trẻ này trời sinh thích học, mà chỉ là vì giáo dục theo kịp, bố mẹ có học thức bỏ bê, nhà trường lại có năng lực quản lý. Vì vậy mà đa số người chỉ có thể vùng vẫy ở tầng lớp thấp, hơn nữa ảnh hưởng tiếp đến thế hệ sau. Tôi phải chỉ đọc sách , nhưng đối với trẻ em ở miền núi mà , lên đại học là con đường duy nhất để chúng bước vào dòng chảy tiến lên tầng lớp .”

      dừng chút, “Có lẽ là vì như vậy, nên tôi luôn cảm thấy trẻ em ở đây nên chăm chỉ tự giác hơn chút, tránh khỏi việc nghiêm khắc phê bình chúng. Nhưng ra bọn trẻ cũng chỉ là những đứa trẻ nên hưởng thụ tuổi thơ mà thôi.”

      Tạ Vũ thừa nhận gật đầu: “Tôi nghĩ nếu như tôi sinh ra ở đây, có thể cũng có cơ hội lên đại học, mười lăm, mười sáu tuổi theo người lớn vào nhà máy làm việc. Hơn nữa cảm thấy tất cả những chuyện này đều là lẽ đương nhiên.”

      Lục Viễn: “Trước kia tôi đọc qua câu trong cuốn tạp chí địa lý: bất bình đẳng lớn nhất của loài người chính là bất bình đẳng về nơi sinh ra.”

      sai.” Tạ Vũ dừng chút, hỏi: “Chính vì nguyên nhân này nên ở lại đây hỗ trợ giáo dục?”

      Lục Viễn cười tiếng: “Tôi phải là người có tình cảm như vậy. Hồi đó đến đây, đúng lúc gặp phải việc trường thiếu giáo viên, nên tạm thời giúp đỡ. ngờ năm này qua năm khác, chẳng khi nào có giáo viên đến, nên tôi vẫn được.”

      “Nếu muốn , bất kể có giáo viên đến hay cũng được. Việc này phải là trách nhiệm của .”

      Lục Viễn : “ đúng. Nhưng khi chuyện trở thành thói quen, tâm trạng rời đó mãnh liệt đến vậy. Tôi biết mình ở đây cả đời, nhưng lại xác định được khi nào .”

      Tạ Vũ cười: “ cần giải thích nhiều vậy đâu, ra vẫn đành lòng, phải sao? đành lòng nhìn những đứa trẻ trong trường có giáo viên dạy?”

      Lục Viễn bật cười lắc đầu.

      Tạ Vũ lại hỏi: “ sợ về thành phố thích ứng được sao? ở đây ngay cả internet cũng có, lo mình bị thế giới vứt bỏ từ lâu rồi sao?”

      Lục Viễn bất đắc dĩ cười tiếng: “ có cảm giác này. Hai năm qua về mỗi năm, gặp bạn học bạn bè trước kia, đề tài chuyện tôi đều theo kịp.”

      Tạ Vũ : “Bất kể thế nào tôi vẫn rất khâm phục dũng khí của . Bất kể đến đây vì thất tình hay là cuộc sống gặp khó khăn, nhưng dám vứt bỏ mọi thứ trong quá khứ lợi hại lắm đấy.” đoạn, mỉm cười biết làm thế nào, “ giống như tôi, ràng chán ghét cuộc sống tại, nhưng vẫn kéo dài hơi tàn tiếp tục lãng phí thời gian.”

      thích làm phóng viên ư?”

      thể thích, công việc này là lý tưởng trước đây của tôi. Chỉ có điều thực và chênh lệch vẫn luôn có khác biệt, thu nhập bình thường, kiểm soát tin tức, cuộc sống có quy luật, vì danh vì lợi thể làm những hành động khiến mình khinh bỉ. Trước khi tôi đến còn bị người ta đánh dẹp mạng nữa kìa. , những vấn đề thực tế này khiến tôi ngày càng xa rời lý tưởng trước đây, năm năm làm phóng viên, cảm xúc mạnh mẽ ban đầu cũng mài mòn gần hết. Cũng thấy rất nhiều người bạn lần lượt chuyển nghề, chừng ngày nào đó tôi làm việc khác.”

      Lục Viễn rất lâu mới lên tiếng: “Bất kể làm nghề gì, quên nguyện vọng ban đầu là quan trọng nhất.”

      Tạ Vũ ngẩn ra, sau đó nở nụ cười: “ sai. quên nguyện vọng ban đầu.”

      Con đường núi vốn hơn hai mươi phút, vì nguyên nhân của Tạ Vũ mà trở nên dài đằng đẵng. Lục Viễn cõng , rất chậm, thỉnh thoảng còn phải thả xuống nghỉ lát.

      Nhưng cũng chính là quãng đường dài hơn này kéo đôi nam nữ xa lạ lại gần nhau. Họ chỉ quen biết hai ngày, lại bỗng có phần giống như bạn cũ quen biết nhiều năm.

      Những lời thường ngày muốn thổ lộ kia, dưới ánh trăng này, đều muốn cho đối phương nghe.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :