1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khi nào trăng sáng dẫn lối anh về – Úy Không (Hoàn - 62c + 1PN - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Tìm người

      Chờ những căn nhà ngói ven đường trốn dần , con phố trong làng cũng còn xa nữa. Vì hôm nay phải là ngày họp chợ, nên đường rất ít người, đặc biệt là bây giờ trời tối, chỉ có lác đác mấy cư dân lại đường.

      Xuống xe, Lục Viễn móc hai mươi đồng đưa cho tài xế. Tài xế đó thế nào cũng nhận, Lục Viễn liền nhét tiền vào xe ông ấy, kéo hai đứa trẻ sải bước rời khỏi.

      Tài xế gọi ở phía sau: “Thầy Lục, có cần tôi chờ thầy về ?”

      Lục Viễn xua xua tay : “ cần đâu, tôi còn biết hôm nay có về được nữa. Trời tối rồi chú về trước . Nếu chúng tôi về, trễ tìm chiếc xe trong làng là được.”


      Tài xế đó ồ tiếng, cười nổ máy xe.

      Tạ Vũ đuổi theo người cực nhanh, hỏi: “Phải tìm thế nào?”

      Lục Viễn nhìn : “Trong làng chỉ có con đường thế này, chỉ cần chưa rời khỏi làng vào huyện là dễ tìm thôi.”

      Hiểu Cương hỏi: “Vậy lỡ như chị em vào huyện rồi sao ạ?”

      Lục Viễn giơ cổ tay lên, vén tay áo hỏi: “Xe vào huyện trễ nhất là năm giờ, chị em chắc đuổi kịp.”

      định thả tay xuống, Tạ Vũ nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay .

      làm gì vậy?”

      Tạ Vũ liếc nhìn đầy ý, kéo tay sang chút, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay cổ tay , rồi sau đó cười tiếng: “Jaeger-LeCoultre?”

      Lục Viễn rút tay lại thả xuống, thờ ơ liếc cái, trả lời.

      Hướng Hiểu Cương bên cạnh vì sao: “Chị phóng viên, chị gì vậy ạ?”

      Ánh mắt Tạ Vũ nhìn Lục Viễn, : “ có gì đâu.”

      Lục Viễn đứng bên đường nhìn quanh chút, chỉ bên tay trái : “Hiểu Cương Hiểu Hà, hai đứa đến tiệm internet bên kia, thầy sang tiệm internet bên này tìm thử. Hiểu Quyên có tám chín phần là lên mạng.”

      Hai đứa trẻ gật đầu lia lịa, định cất bước chạy, Lục Viễn lại dặn: “Đừng có chạy lung tung, nếu thấy chị em sang đây tìm thầy.”

      “Dạ.”

      Con đường này cũng dài cả thảy mấy trăm mét, chỉ có hai tiệm internet. Tạ Vũ theo Lục Viễn vào tiệm, cái mùi thuốc lá, mì ăn liền nồng nặc ấy ập vào mặt. Khác với đường phố yên tĩnh bên ngoài, trong tiệm vô cùng ồn ào, đủ mọi tiếng đánh nhau trong game truyền ra từ loa ngoài. Tiệm internet lớn, chỉ có mấy chục bàn máy vi tính, ngồi đầy kín, phần lớn đều là trẻ vị thành niên, phóng tầm mắt nhìn tới đứa nhất chỉ chừng mười tuổi.

      Ở đây trời cao hoàng đế xa, trẻ vị thành niên được vào khuôn phép này, có mà như .

      Lục Viễn thấp giọng : “Đa số đều là trẻ em bị bỏ lại, thiếu giám sát.”

      Tạ Vũ trầm mặc gật đầu. khẽ nheo mắt, thấy vị trí gần cửa nhất, thằng bé đeo tai nghe, vừa phả khói phì phì, vừa mở to hai mắt nhìn chằm chằm màn hình, tay thao tác nhanh bàn phím.

      Đứa bé đó cao lắm là mười , mười hai tuổi.

      Lục Viễn nhìn quanh vòng, hề thấy bóng dáng Hướng Hiểu Quyên, xoay người ra ngoài.

      Tạ Vũ hỏi: “Nếu Hiểu Quyên vào huyện làm thế nào?”

      “Báo cảnh sát.”

      “Báo cảnh sát có thể tìm được ư?”

      Lục Viễn hơi bực bội móc điếu thuốc ra châm: “Có tìm được hay tôi cũng lo được, tôi cũng đâu phải bố mẹ con bé.”

      câu này xong, lại chợt mím môi im lặng, nhíu mày, vẻ chán ghét ràng.

      Đúng lúc này, đầu khác ven đường, giọng Hướng Hiểu Cương đột nhiên vang lớn: “Thầy Lục ơi! Thầy Lục ơi! Chị con ở đây này.”

      Lục Viễn quay đầu nhìn, lập tức sải bước sang bên đó.

      Mấy người đứng ở cửa tiệm internet, ngoài hai đứa trẻ ra, đứa ở giữa chính là Hướng Hiểu Quyên. Con bé cúi đầu, bị ba người nam nữ vây quanh.

      “Chuyện gì xảy ra vậy?” Lục Viễn đến gần, hỏi bằng giọng trầm trầm.

      Ba người quay đầu nhìn sang, người phụ nữ trung niên trong đó chỉ Hướng Hiểu Quyên hỏi : “ là người lớn nhà nó à?”

      Lục Viễn : “Tôi là thầy của con bé.”

      “Thầy ư?” Người phụ nữ hừ tiếng, “ dạy học sinh hay đấy, ăn cắp tiền ở tiệm internet chúng tôi.”

      Lục Viễn kinh ngạc, dường như có chút khó tin: “Cái gì cơ?”

      “Tôi học sinh của ăn cắp tiền ở chỗ chúng tôi. Nếu phải thấy nó là con nhóc, chặt tay nó lâu rồi.”

      Lục Viễn liếc nhìn Hướng Hiểu Quyên cúi đầu , hỏi: “Ăn cắp bao nhiêu?”

      Người phụ nữ : “Ba trăm.”

      Bà ta vừa dứt lời, Hướng Hiểu Quyên rốt cuộc ngẩng đầu, mắt đỏ hoe gào to: “Con có!”

      bé trưởng thành hơn bạn cùng tuổi, nhưng thế nào cũng chỉ là đứa bé mười hai tuổi, mặt vẫn còn thấp thoáng nét trẻ con.

      Người phụ nữ của tiệm internet đó trừng mắt cái, chống nạnh : “Mày còn ăn cắp à. Chỗ tao là tiệm internet đấy, camera quay hết cả rồi.” đoạn, quay sang Lục Viễn , “Thầy có muốn xem thử ?”

      Lục Viễn sầm mặt nhìn về phía Hướng Hiểu Quyên, lạnh lùng quát: “Rốt cuộc là có ăn cắp hay !?”

      Hướng Hiểu Quyên cúi đầu im lặng lần nữa.

      Lục Viễn nhíu mày, móc tiền trong túi quần ra, nhưng lẻ tẻ đến hai trăm tệ. Tạ Vũ đứng ngoài quan sát rất lâu lấy ví tiền ra, đưa cho hai tờ tiền.

      Lục Viễn nhìn cái, khẽ : “Cảm ơn .”

      Khi đưa ba trăm tệ cho người phụ nữ, Hướng Hiểu Quyên đột nhiên tiến lên kéo tay ra, khóc la lên: “Con chỉ lấy hai mươi đồng thôi! Chỉ lấy hai mươi đồng, trả lại rồi, bọn họ gạt thầy đó!”

      Lục Viễn thoáng dừng tay lại, tay kéo bé ra, rồi đá cái: “Hai mươi hay ba trăm cũng là ăn cắp, còn lo học hành đàng hoàng, có tin ông đánh chết mày !”

      Giọng hung ác, người xung quanh đều hơi giật mình. bé bị đá ngã xuống đất, khóc lớn.

      Người phụ nữ cười hì hì: “Bỏ bỏ , tôi chỉ lấy trăm đồng thôi. Thầy cũng đừng dọa con nít, về dạy dỗ cho đàng hoàng chút, đánh người cũng phải là cách đâu.”

      Bà ta chụm hai ngón tay rút tờ tiền trong tay Lục Viễn, kêu mấy người bên cạnh: “Đừng xem nữa đừng xem nữa, vào trong lên mạng hết .”

      Hai em Hiểu Cương, Hiểu Hà đứng sau lưng Tạ Vũ sợ đến mức run lẩy bẩy, cũng dám tiến lên đỡ chị mình.

      “Còn hả!” Lục Viễn trả lại tiền cho Tạ Vũ, lại quát câu với người dưới đất.

      Hiểu Quyên khóc dữ hơn: “Con chỉ lấy hai mươi đồng thôi.”

      “Lấy hai mươi đồng phải là ăn cắp à?”

      Hướng Hiểu Quyên trả lời được, chỉ ngồi dưới đất nhúc nhích. Lục Viễn thấy phiền, vứt điếu thuốc chưa hút xong trong tay, kéo phắt về.

      bé bị kéo mấy mét, Tạ Vũ nhìn nổi nữa, kéo lại: “Vừa vừa là được rồi, cho cùng nó vẫn là con mà.”

      Lục Viễn buông tay ra. Tạ Vũ đỡ Hướng Hiểu Quyên khóc sướt mướt dậy, phủi phủi bụi người bé: “Nín nào, lớn như vậy rồi, bị người ta thấy mất mặt lắm.”

      Hiểu Quyên lau mặt cái, thút thít : “Con chỉ lấy hai mươi đồng thôi.”

      “Chị tin em.”

      “Nhưng thầy Lục tin.”

      Tạ Vũ liếc nhìn Lục Viễn đầy vẻ bực bội mặt, : “Đương nhiên thầy Lục tin em, nhưng người ta cố ý moi tiền, nếu đưa tiền, tiệm internet nhiều người như vậy, chúng ta có được ?”

      Hiểu Quyên rốt cuộc cũng phải là trẻ con bảy, tám tuổi, hiểu đạo lý , rụt rè liếc nhìn Lục Viễn, nhưng căm hận cam lòng lại mặt.

      Lục Viễn lạnh lùng : “Tôi tìm xe, mọi người ở đây chờ tôi.”

      Lúc này trời tối hẳn, có hai, ba người ló ra khỏi cửa của cái tiệm gần tiệm internet ban nãy, tò mò nhìn sang bên này. Có lẽ là đường phố yên tĩnh, nên giọng xì xào bàn tán nghe mồn .

      “Người đàn ông vừa rồi là thầy giáo hỗ trợ giáo dục của trường tiểu học Hồng Khê phải ?”

      “Hình như vậy.”

      đúng là hung dữ mà!”

      “Trẻ con bây giờ hung dữ chút quản lý nổi đâu. Bố mẹ đều làm bên ngoài, cũng may mà có thầy giáo này để ý.”

      Tiếng khóc của Hướng Hiểu Quyên dần dừng lại, em trai Hiểu Cương ở bên kéo vạt áo bé: “Chị ơi, chị đừng chạy trốn nữa nha. Nếu chị chạy trốn em với Hiểu Hà có chị nữa.”

      bé bên cạnh gật đầu: “Lần nào thầy Lục cũng phải tìm chị, thầy giận đấy.”

      Hướng Hiểu Quyên giận dỗi : “Ai bắt thầy ấy tìm. Chị muốn làm kiếm tiền.”

      Tạ Vũ cười: “Em mới mười hai tuổi, là lao động trẻ em, có chỗ nào nhận em đâu.”

      Hiểu Quyên : “Tiệm internet cũng trẻ vị thành niên được vào, nhưng phải cũng toàn là trẻ vị thành niên đó sao.”

      Tạ Vũ vậy mà có phần trả lời được.

      Mấy người , đột nhiên vài giọt nước mưa rơi xuống.

      “Trời mưa rồi!” Hiểu Cương đưa tay che, la lớn.

      Mưa trong núi đúng là đến là đến, Tạ Vũ vội kéo mấy đứa trẻ đứng dưới mái hiên của cửa hàng ven đường. Nhanh chóng nghe được tiếng lộp bộp.

      Chỉ chốc lát sau, Lục Viễn từ đằng xa chạy tới: “Trời mưa cách nào về được, tối nay chúng ta ở trong làng.”

      Tạ Vũ buột miệng : “Ở thế nào?”

      Hỏi xong phát hơi thừa thãi. Quả nhiên thấy Lục Viễn nhìn có chút giống nhìn đứa ngốc cái: “Nhà nghỉ. tưởng có khách sạn sao?”

      Tạ Vũ xòe xòe tay ra vẻ sao cả. Hiểu Cương bên cạnh sờ sờ bụng, giọng lẩm bẩm: “Con đói rồi.”

      Dường như lúc này Lục Viễn mới nhớ ra hai đứa trẻ vẫn chưa ăn cơm, nhíu mày, kéo chúng đến quán bún cách đó mấy mét.

      Quán có khách, ông chủ ngồi gà gật bên bếp lò cạnh cửa, thấy có người vào, lảo đảo cái tỉnh lại, cười hỏi: “Mấy bát bún?”

      “Năm bát.”

      Bốn bức tường của quán bị ám khói màu vàng sậm, mặt bàn bóng nhẫy, trời lạnh lẽo thế này mà còn có ruồi nhặng bay.

      Tạ Vũ : “Tôi cần đâu.”

      Lục Viễn cũng ép, sửa lại với ông chủ: “Vậy bốn bát.” xong khẽ cười tiếng với , “Tối có đói chỗ này cũng chẳng có gì ăn đâu.”

      Tuy bún là món thường gặp nhất ở vùng này, nhưng ra chẳng phải là món ăn gia đình, muốn ăn bún đều phải đến quán trong chợ. Con nít trong thôn năm vào chợ được mấy lần, đối với chúng mà , bún cũng là món ăn ngon hiếm có.

      Ba đứa trẻ ăn xì xụp rất vui vẻ. Hoàn cảnh trong quán chẳng ra làm sao, nhưng mùi vị bún đó ràng cũng tệ, hương thơm ập tới từng hồi.

      Tạ Vũ ăn cơm tối, lúc này cũng chưa đến nỗi đói, nhưng nhìn mấy người ăn cũng hơi thèm.

      Bát cuối cùng bưng lên, Lục Viễn rút đũa dùng lần, mở ra chà chà. ngẩng đầu nhìn người đối diện, thấy Tạ Vũ nhìn cái bát của , cười : “Bún cũng coi như là món ngon đặc trưng ở đây, nếu muốn ăn kêu thêm bát nữa.”

      “Tôi ăn hết bát.”

      Lục Viễn nghĩ nghĩ, để đũa xuống, đứng dậy lấy cái bát sạch tới: “Dù sao tôi cũng ăn cơm tối rồi, chia cho nửa, đỡ phải lãng phí.”

      chia nửa từ trong bát của mình sang bát kia, rồi gạt hơn phân nửa thịt bò thái bún sang. Làm những việc này xong bằng khuôn mặt lạnh lùng, đẩy bát bún trải lớp thịt bò thái đến trước mặt Tạ Vũ, mình cúi đầu bắt đầu ăn.

      Người đàn ông này hình như cũng khá được. Tạ Vũ nhìn đỉnh đầu , bật cười lắc đầu, lấy đôi đũa dùng lần ra bắt đầu ăn.

      Bún ra vốn chẳng có mùi vị gì, toàn bộ dựa vào nước dùng và thịt thái . Vì thịt bò hầm mềm nhừ kia phần lớn ở trong bát mình, mà nửa bát bún trong quán ở nông thôn này ngon hơn Tạ Vũ tưởng tượng rất nhiều.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Bóng đêm chợp mắt

      So với thôn ở dưới, cư dân trong làng tuy hề ít, thanh niên cũng khá nhiều, nhưng hoạt động giải trí ban đêm cũng chẳng có gì đáng . Ngoài hai tiệm internet kia ra, chỉ có mấy bàn bài trong quán đối diện đường, trong bóng đêm, tiếng mạt chược và tiếng la hét khi chơi bài vang vọng rất lâu cả con đường.

      Mà những hoạt động giải trí này cũng có bất kì quan hệ gì với hai người lớn dắt theo trẻ con.

      Lục Viễn dẫn bốn người đến nhà nghỉ thuê hai phòng. Nhà nghỉ là nhà dân ba tầng tư nhân xây bên đường. con đường này, có hai, ba nhà nghỉ gia đình như thế.

      Nơi này phải là khu du lịch, nhưng thỉnh thoảng cũng có khách du lịch qua lại. Đương nhiên người thuê phòng chủ yếu vẫn là người bản địa, chẳng qua là tụ sòng đánh bạc hoặc làm mấy chuyện trái phép khác.


      Phòng ở tầng hai, hai bên hành lang mỗi bên năm phòng, toilet dùng chung ở đầu hành lang. Mấy người tắm rửa qua loa bằng nước lạnh hồi, rồi trở về phòng mình.

      Tạ Vũ và hai bé ở căn phòng thứ hai gần đầu cầu thang. Lục Viễn dẫn theo Hướng Hiểu Cương ở phòng bên cạnh.

      Phòng ốc rất đơn sơ, hai cái giường cái bàn gỗ. Mùa mưa còn chưa tới, mà cả phòng bốc mùi nấm mốc ẩm ướt. Hàng năm Tạ Vũ bôn ba ở bên ngoài, chỗ nào cũng qua, cũng từng ở nhà nghỉ tồi tàn hơn thế này, ngược lại cũng kén chọn. Trẻ con dưới quê càng để ý.

      Trẻ con ngủ sớm, rồi vì trước đó giày vò trận như thế, nên chưa đến chín giờ, hai chị em Hiểu Quyên và Hiểu Hà ngủ say giường.

      Tạ Vũ tắt đèn, mặc nguyên quần áo nằm giường, nhưng trằn trọc mãi mà chẳng buồn ngủ chút nào.

      Phòng cách kém, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tiếng xe thỉnh thoảng qua dưới lầu, cùng tiếng người trò chuyện, đều thấp thoáng nghe được ràng.

      Đêm nay dường như trở nên dài đằng đẵng, cũng biết nằm bao lâu, căn phòng sát cầu thang bên cạnh vang lên loạt thanh kì lạ.

      Tạ Vũ vốn để ý, nhưng sau hồi, nghe ra chút bất thường. thanh đó ràng là tiếng nam nữ thở dốc rên rỉ, còn có tiếng ván giường lắc lư.

      phải là rành việc đời, sau khi phân biệt có phần dở khóc dở cười đảo mắt trong bóng tối. Nhưng thanh đó lại cứ ngày càng lớn, gần như hơi có chiều hướng xuyên thẳng vào tai.

      Tạ Vũ kéo chăn che đầu, nhưng mùi trong cái chăn đó khiến thể vứt ngay lập tức, lại chui từ trong ra ngoài.

      nghiêng đầu nhìn về phía hai đứa trẻ chiếc giường bên cạnh, trong bóng tối, hai đứa thở đều đều, vẫn ngủ ngon như vậy. có phần hâm mộ đơn thuần như thế.

      Hồi lâu sau, thanh vang lên kia rốt cuộc từ từ dừng lại. Nhưng Tạ Vũ còn chưa thở phào hơi, thanh tương tự lại bắt đầu vang lên, lần này phải tới từ phòng bên cạnh, mà hình như là truyền đến từ bên kia hành lang.

      bực bội chửi tục câu, tài nào ngủ được, lại sợ đánh thức hai đứa trẻ bên cạnh, dứt khoát rón rén đứng dậy, mò mẫm trong bóng tối mở cửa phòng ra ngoài.

      Vì hành lang yên tĩnh, nên thanh của chuyện quan hệ đối diện kia ràng hơn.

      Ánh đèn lờ mờ, bên cửa sổ cuối hành lang, thấp thoáng có hai bóng người giống như quấn lấy nhau. Tạ Vũ chửi tục câu, định bực bội xoay người vào phòng. Nhưng sau khi thấy bóng người trong đó, nhếch môi cười, lẳng lặng dựa vào khung cửa.

      Hai người đều đưa lưng về phía bên này, người phụ nữ đứng sau lưng người đàn ông, hình như gì đó. Người đàn ông xoay người, khẽ trả lời ấy. Có lẽ buổi tối sợ đánh thức khách trọ, nên giọng hai người đều rất , lại tiếng địa phương, nên Tạ Vũ nghe ra được hai người rốt cuộc cái gì.

      Chỉ chốc lát sau, người phụ nữ kia từ từ tiến lên dính sát vào người đàn ông lê , tay tìm kiếm trước người đàn ông. Nhưng ta mới vừa đụng vào người đàn ông đó, bị đẩy ra khách sáo ngay.

      “Cút ra xa chút!”

      Tạ Vũ rốt cuộc nghe câu này, kìm được khẽ cười tiếng.

      Người phụ nữ kia có lẽ là vì bị hất ra, hoặc có thể như nghe được tiếng cười khẽ của Tạ Vũ, tiến lên quấn lấy nữa, chỉ chửi tục câu, rồi xoay người tới.

      Mà người đàn ông vẫn dựa bên cửa sổ, tay cầm điếu thuốc hút chính là Lục Viễn.

      Khi người phụ nữ ngang qua Tạ Vũ, liếc cái. Tạ Vũ mỉm cười với ta, đổi lấy tiếng xì khẽ của ta, sau đó xuống lầu.

      Mặc dù là mùa đông, nhưng người phụ nữ này vẫn mặc váy, lộ đôi chân trắng nõn, chân mang đôi giày cao gót, bên ngoài khoác chiếc áo khoác màu tím giá rẻ.

      Người phụ nữ rất trẻ, cao lắm là khoảng hai mươi tuổi, mặt mày xinh đẹp, là vẻ đẹp đặc trưng của con Tây Nam, chẳng qua là bị lớp trang điểm dày vụng về che phủ phần xinh đẹp vốn có kia.

      Tạ Vũ nhìn người phụ nữ biến mất ở cầu thang, sau đó chậm rãi đến bên cạnh Lục Viễn, cười hỏi: “ ban nãy là ai vậy? quen ư?”

      Lục Viễn búng tàn thuốc trong tay, nhìn , chỉ lạnh lùng : “Biết còn hỏi.”

      Đôi mắt nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài, như suy tư việc gì đó, lại như suy nghĩ gì cả.

      Tạ Vũ cười tiếng, cố ý : “Tôi vừa nhìn thử, đó trẻ lắm, dáng cũng được, giá cả ở đây chắc cũng đắt nhỉ?”

      Lục Viễn dứt khoát mặc kệ .

      Tạ Vũ lên trước nằm bò cửa sổ bên cạnh . Mưa bên ngoài vẫn rơi tí tách xuống đất, cơn gió lạnh ban đêm thổi vào, mà người đàn ông này chỉ mặc chiếc áo mỏng, dường như chẳng hay biết giá lạnh là gì.

      thuận miệng hỏi: “Chỗ này như vậy, đó làm chuyện như thế sợ bị bạn bè họ hàng bắt gặp sao?”

      Lục Viễn rít hơi thuốc, lại khẽ phả ra, cũng thuận miệng trả lời : “Người làm chuyện đó phải là người bản địa, đều là người đến từ Hồ Bắc, Tứ Xuyên. Nếu con bản địa làm chuyện này, cũng đến nơi khác.”

      Tạ Vũ bừng tỉnh hiểu ra: “ ra là vậy. Trước kia tôi đọc sách của Thẩm Tòng Văn, viết nghề này rất đẹp, còn tưởng đây là truyền thống dân gian nữa đấy.” cười cười, “Như bây giờ có phải gọi là trao đổi tài nguyên ?”

      Lục Viễn xì tiếng, liếc nhìn : “ lại thấy hứng thú với việc này sao? Chuẩn bị viết ít bài gì đó à?”

      Tạ Vũ nghiêng đầu nhìn : “Tôi thuận miệng mà thôi, thấy hứng thú với việc này.” dừng lại, nhếch môi , “Tôi chỉ thấy hứng thú với .”

      Lục Viễn xì mỉa tiếng, tựa như câu chỉ là trò cười.

      Tạ Vũ tiếp tục cười hỏi: “Tôi tò mò lắm, đâu phải ngày nào cũng ra chợ được, tại sao ban nãy muốn đó? có hứng thú hay là coi thường? thân mình ở trong núi sáu năm, là người đàn ông, chẳng lẽ có chút nhu cầu nào về phương diện này sao?”

      Lục Viễn lạnh lùng nhìn về phía : “ cảm thấy tôi đói khát đến mức trong tình huống dẫn theo mấy học sinh còn nhịn được gọi ư?”

      Tạ Vũ kìm nụ cười bỉ ổi lại, xòe tay: “Đùa thôi, đừng nóng giận.” Nhưng lại hỏi tiếp, “Hiệu trưởng mỗi tuần vào làng mua sắm lần, cho nên lúc đó làm?”

      Lục Viễn lạnh lùng : “Dừng tò mò của lại , tôi phải là đối tượng phỏng vấn của .”

      Tạ Vũ phì tiếng bật cười: “Tôi định viết về , chỉ là muốn trò chuyện chút với thôi. Cho dù tôi muốn viết về trong bài báo lần này của tôi, cũng chỉ viết hình tượng giáo viên hỗ trợ giáo dục vụ lợi vĩ đại, đây mới là cái mà lãnh đạo và độc giả muốn. Chẳng lẽ tôi còn có thể viết chuyện có tìm phụ nữ hay sao?”

      Lục Viễn trầm mặc lúc, đột nhiên hỏi: “Cái gọi là làm tin tức đều là vì lãnh đạo và độc giả?”

      Tạ Vũ gật đầu như chuyện đương nhiên: “Điều đó là tất nhiên, nếu đăng thế nào?”

      Nhưng câu này xong, lại kìm được lặng lẽ cười khổ tiếng. ra trong lúc vô tình, ý nghĩa công việc của biến thành cái dạng này.

      Tâm tư pha trò đùa giỡn của chợt tan hơn phân nửa, hai người đều nhất thời lặng thinh. thanh trong căn phòng ban nãy cũng biến mất, giữa trời đất, dường như chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng hít thở của đôi bên.

      yên lặng thế này chợt khiến Tạ Vũ có chút khó xử. Đúng lúc này, tiếng bước chân nhanh chậm vang lên trong hành lang.

      tò mò lùi ra sau nhìn thử, chỉ thấy ban nãy trở lại, kéo người tóc xù vàng bên cạnh, đó là thiếu niên hư hỏng trong làng điển hình.

      Hai người đến gần, tóc xù kia bỉ ổi quan sát Tạ Vũ từ xuống dưới hồi, còn chưa huýt sáo bên cạnh kéo ta, có chút cam lòng nhìn hai người bên cửa sổ cái, ôm tóc xù, mở cửa vào căn phòng gần cửa sổ nhất.

      Tạ Vũ nhìn cửa phòng đóng lại, cười: “ đó chắc chắn cảm thấy cam lòng, vốn mục tiêu là , cuối cùng chỉ có thể tìm thằng tóc xù thay thế.”

      Lục Viễn bực mình nhíu mày: “Phụ nữ như thấy hứng thú với chuyện này như vậy ư?”

      “Tôi cũng muốn thấy hứng thú, nhưng nghe kìa…” cười nhìn .

      ra là căn phòng ban nãy nhanh chóng vang lên tiếng nam nữ quan hệ, tiếng ưm ưm của kia đặc biệt lớn, hình như là cố tình cho hai người ngoài cửa nghe.

      “Muốn yên tĩnh lát cũng được nữa.” Lục Viễn có chút gắt gỏng chửi tục câu, xoay người nhìn bóng đêm bên ngoài, rít mạnh hai hơi thuốc.

      Tạ Vũ cũng để ý, lười nhác dựa bên cửa sổ, thuận miệng hỏi : “Hôm nay ngày mấy? Sao nhiều mèo mả gà đồng vậy?”

      Lục Viễn trả lời: “Mười bốn tháng hai.”

      Tạ Vũ thoáng sửng sốt, khẽ cười thành tiếng: “Lễ tình nhân ư? Thảo nào.” buồn cười bịt mắt, “Tôi đây sống những ngày gì vậy, lễ tình nhân công tác ở nơi hoang vu hẻo lánh , còn ở cái nhà nghỉ tồi tàn này nghe lén người ta.”

      Lục Viễn : “Tự cứ đòi theo.”

      theo thế nào? Ngủ với Trần Tâm Duyệt trong kí túc xá bị dột à? Tôi đâu phải les. Chi bằng ở đây nghe lén , đừng hai người trong đó còn làm rất hăng đấy.” móc máy ghi mang theo người ra, “Tôi thu đoạn cho họ.”

      thanh trong phòng trầm hơn, tiếng rên rỉ thở dốc của nam nữ liên tục ngừng.

      Lục Viễn giật lấy tắt : “ có nhàm chán ? Có hiểu cái gì gọi là đời tư ?”

      Tạ Vũ : “Là vì nhàm chán nên mới tìm chút niềm vui đấy. Hơn nữa tôi đâu đăng bản ghi lên mạng, chỉ thu cho vui mà thôi.”

      “Nếu bị người khác chụp lén, ghi lén, có thấy dễ chịu ?”

      Tạ Vũ nhún nhún vai: “Chẳng sao cả, chụp đẹp chút là được.” đưa tay ra, “Trả lại cho tôi, tôi thu nữa được chưa.”

      Tiếng đôi nam nữ quan hệ càng lúc càng nóng, bắt đầu kèm theo tiếng giường lắc lư có nhịp điệu ràng.

      Lục Viễn đưa máy ghi cho . Khi Tạ Vũ cầm lấy máy ghi , đột nhiên nắm tay : “Tay ấm hơn con người nhiều. mặc ít như vậy, tại sao tay vẫn ấm thế?”

      Lục Viễn cũng rút tay mình ra, chỉ lạnh lùng nhìn , dường như chờ xem muốn chơi trò gì.

      Tạ Vũ nắm ngón tay : “Lễ tình nhân chẳng mấy chốc trôi qua thôi, xem trai đơn chiếc chúng ta đáng thương biết bao, có muốn thuê phòng với tôi ?”

      Nam nữ bên trong hình như đến cao trào, tiếng thở dốc rên rỉ ngày càng nhanh.

      “Tôi có hứng thú với , cũng coi thường .” Lục Viễn trả lại câu hỏi ban nãy của cho .

      Ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt thay đổi, nhưng hô hấp lại hơi dồn dập chút ít dễ nhận ra.

      Tạ Vũ hề tức giận, buông tay ra, có phần bất cần nhin cười: “Nhưng tôi có hứng thú với , cũng để ý đến , làm sao đây?”

      Lục Viễn hời hợt nhìn cái, quay đầu hút hết hơi thuốc cuối cùng, dụi đầu thuốc lá ngoài bệ cửa sổ ướt sũng, rồi tiện tay ném vào sọt rác rách bên cạnh.

      Rốt cuộc sau tiếng rít chói tai, tiếng động trong căn phòng kia dừng lại.

      Lục Viễn quay đầu nhìn , khẽ nheo mắt, sắc mặt nặng nề: “Đừng tự trọng như vậy.”

      Tạ Vũ hờ hững nhướng mày, cười với vẻ dí dỏm: “ cũng đừng nghiêm túc như vậy, tôi đùa thôi. Con người đúng là vô vị.”

      Lục Viễn hừ tiếng, mấy bước về hướng phòng mình, rồi dừng lại lạnh lùng : “Tôi chính là người vô vị như thế đấy.”

      Tạ Vũ đứng sau lưng , nhìn bóng lưng cao lớn mà độc của dưới ánh đèn lờ mờ, đột nhiên hỏi cách nghiêm túc: “Lục Viễn, cuộc sống tại của cách nào mang lại bất kì vui vẻ gì cho , tại sao còn phải tiếp tục?”

      Lục Viễn thoáng dừng bước, trả lời câu hỏi của .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Bến xe

      Mặc dù có động tĩnh gì lớn nữa, nhưng tối đó Tạ Vũ vẫn ngủ ngon lắm. Mưa bên ngoài rơi rơi tạnh tạnh, cũng ngủ ngủ thức thức. Cho đến khi trời gần sáng, mới coi như ngủ được lát, nhưng thức dậy rất nhanh.

      Nắng mai nhàn nhạt ngoài cửa sổ hắt vào, Tạ Vũ quay đầu nhìn giường bên cạnh, nhưng lại chỉ thấy nhóc con vẫn ngủ say. nhíu mày, kêu: “Hiểu Hà… Hiểu Hà…”

      Hướng Hiểu Hà bị đánh thức, mơ mơ màng màng dạ tiếng.

      “Chị em đâu?” Tạ Vũ hỏi.

      Hiểu Hà sờ sờ giường: “Có lẽ toilet rồi ạ.”

      Tạ Vũ vén chăn lên đứng dậy, mặc áo khoác vào, vội vàng ra ngoài. Nhà tắm cuối hành lang bóng người, lại đẩy cửa toilet, ngoài cái mùi khó ngửi xông vào mũi ra, có gì cả.


      Tạ Vũ vội quay người đến cửa phòng Lục Viễn, gõ cửa. Bên trong mở ra rất nhanh, khuôn mặt có chút lim dim của Lục Viễn ở trước mặt : “Làm sao vậy?”

      thấy Hiểu Quyên đâu nữa.”

      “Chuyện khi nào?”

      “Tôi vừa thức dậy, thấy giường có người, tưởng con bé vệ sinh, nhưng cứ cảm thấy yên tâm nên xem thử, quả nhiên có.”

      Lục Viễn lập tức xoay người, rồi với đứa trẻ bên trong: “Hiểu Cương, em và Hiểu Hà chờ ở nhà nghỉ đừng đâu hết, chờ thầy về đón hai đứa.”

      Hiểu Cương hỏi bằng giọng mơ mơ màng màng: “Chị em lại chạy mất rồi ạ?”

      “Ừm.”

      Tạ Vũ lấy túi xuống lầu cùng . Bà chủ dưới lầu đầu tóc bù xù, ngồi sau bàn ăn sáng xem tivi.

      Lục Viễn hỏi: “Bà có thấy chung với chúng tôi ?”

      Bà chủ à tiếng: “Nó ra ngoài rồi!”

      “Bao lâu rồi?”

      “Chắc phải gần nửa tiếng.”

      Lục Viễn sầm mặt, bước nhanh ra ngoài. Lúc này tạnh mưa, sắc trời còn sớm, bầu trời có ánh mai màu đỏ, xa xa là những rặng núi xanh đen, đường chỉ có lác đác vài tiểu thương ra ngoài, người bộ càng ít ỏi hơn. Cả con đường làng quê trong núi nhàn nhã yên bình.

      đâu tìm đây?” Tạ Vũ đuổi theo .

      “Bến xe.”

      Hai người vội vô cùng, Lục Viễn có dáng người cao lớn, Tạ Vũ là đô thị điển hình, so với dân làng nhàn nhã vô bên cạnh trông có vẻ rất đặc biệt. Lúc nào cũng có mấy người tò mò nhìn sang phía hai người.

      Vì con đường chỉ dài cả thảy mấy trăm mét, nên đến bến xe rất nhanh. là bến xe, ra cũng coi là vậy. Chỉ là bãi đất bằng đậu xe, xe cũng chỉ có minibus chạy đến huyện.

      Sáng sớm người vào thành phố lại khá nhiều, nơi này có lẽ là chỗ ồn ào náo nhiệt nhất trong làng. Lúc này còn chưa hết tháng giêng, mấy ngày nay, rất nhiều người làm việc bên ngoài vẫn lục tục lên đường, họ xách túi lớn túi chờ ven đường, chen chúc chỗ với nhóm người xách sản vật núi rừng vào thành phố buôn bán.

      Lục Viễn vượt qua đám đông, thẳng đến chiếc xe sắp xuất phát ở cùng. Khách ngồi đầy xe, người bán vé bán vé thu tiền đó, tài xế nổ máy chỉ chờ chạy.

      Người bán vé thấy Lục Viễn lên xe, : “Chuyến này đầy rồi, chờ chuyến sau .”

      Lục Viễn trả lời, chỉ nhìn lướt qua chiếc minibus chen lấn chật ních, ánh mắt lập tức khóa chặt bé cúi đầu ngồi ở cửa sổ hàng sau. lạnh lùng quát: “Hướng Hiểu Quyên, em xuống cho thầy.”

      Hướng Hiểu Quyên cúi đầu lên tiếng, cũng nhúc nhích. Hai thanh niên nhuộm tóc vàng ngồi bên cạnh bé bất mãn nhìn về phía người đàn ông ở cửa xe.

      Tài xế ở đằng trước giục: “Xe sắp chạy rồi, mau xuống , quá tải bị phạt tiền đấy.”

      Lục Viễn tái mặt vào mấy bước, rồi lạnh lùng quát câu: “Em xuống xe cho thầy!”

      “Con xuống!” Giọng Hướng Hiểu Quyên hơi run, hình như bé vẫn có phần sợ , nhưng lại lấy can đảm chống lại.

      Tài xế đằng trước lại giục. Lục Viễn có kiên nhẫn giằng co, vươn tay kéo bé ngồi bên trong ra. Hướng Hiểu Quyên chỉ khoảng mét năm mươi, bé mười hai tuổi nặng đến đâu chứ, chỉ có điều bé ngồi ở chỗ gần cửa sổ, khi bị kéo ra, gần như là kéo lê luôn hai người đàn ông bên cạnh, ngoài dự liệu chửi tiếng.

      Hướng Hiểu Quyên giãy giụa vừa khóc vừa la, nhưng vẫn bị kéo xuống xe.

      Mặt đất chỗ bến xe đâu đâu cũng là bùn đất, người bé bị nhuộm bẩn hết.

      Tạ Vũ đứng dưới xe nhíu mày lên trước: “Hiểu Quyên, sao em lại chạy trốn nữa vậy?”

      Hướng Hiểu Quyên trả lời , chỉ ngồi dưới đất vừa đánh vừa đá muốn vùng ra. Quần Lục Viễn bị bé đá dính mấy dấu chân.

      Lục Viễn kiên nhẫn thét lên câu: “Có phải em tưởng thầy dám đánh em ?”

      “Con muốn làm, con muốn kiếm tiền. Con cần thầy lo!” Hướng Hiểu Quyên la khóc.

      Bên cạnh có người vây lại xem náo nhiệt.

      Tay Lục Viễn dùng sức, định kéo , hai người đàn ông vừa rồi ở xe cũng biết xuống xe từ lúc nào, chặn trước mặt .

      là gì của Hướng Hiểu Quyên?” người đàn ông mặc áo jacket da trong đó hỏi.

      Lúc này Lục Viễn mới phản ứng kịp, Hướng Hiểu Quyên muốn theo hai người này. kinh hoàng nhìn bé dưới đất.

      chờ trả lời, Hướng Hiểu Quyên la lớn: “Thầy ấy là thầy của trường, phải là gì của con cả. Buông con ra!”

      “Hiểu Quyên muốn theo chúng tôi làm việc, bố mẹ nó cũng lo, thầy giáo như lo nhiều như vậy làm gì? Buông nó ra nhanh chút, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi.”

      Lục Viễn sầm mặt câu nào, chỉ kéo Hướng Hiểu Quyên mấy bước, nhưng lại bị chặn đường, là hai thiếu niên hư hỏng khác. Mấy tên này có lẽ toàn là du côn trong làng, cho nên phần lớn đều là người cùng phe.

      Hiểu Quyên gào khóc: “Thầy buông con ra, con cần thầy lo. Thầy đừng giả vờ nữa, mẹ con là bị mấy người như thầy hại chết! Con hận mấy người.”

      Sắc mặt Lục Viễn hơi cứng. quay đầu nhìn bé khóc sướt mướt, đôi mắt đen kịt kìm nén cơn giận, mím môi lời nào.

      Áo jacket da : “Thầy này, Hiểu Quyên tự nguyện theo chúng tôi xuống dưới làm việc, thầy đừng lo nhiều như vậy. Thầy giáo như thầy đâu phải là bố mẹ người ta.”

      Lục Viễn lạnh lùng nhìn về phía ta: “Dẫn nó xuống dưới làm gì? Bán nó cho tiệm làm tóc khách sạn, để nó bán thân tiếp khách sao?”

      Áo jacket da cười gượng hai tiếng: “ đây cái gì đấy!”

      “Tôi gì mấy người biết rất . Hiểu Quyên chỉ mười hai tuổi, nó làm được việc gì?”

      Áo jacket da hơi ngạc nhiên: “Nó nó mười lăm tuổi rồi.”

      Nhân lúc hai người chuyện, Hướng Hiểu Quyên giãy ra khỏi tay Lục Viễn, trốn sau lưng áo jacket da, : “Con theo mấy chú, con cần thầy ấy lo.”

      Lục Viễn nhíu mày: “Em sang đây cho thầy.”

      “Con sang!”

      Lục Viễn lên trước định kéo bé lại, nhưng bị áo jacket da chặn lại: “Thầy giáo này, tôi khuyên đừng xen vào chuyện của người khác.” đoạn, lại , “Hiểu Quyên, em lên xe trước .”

      “Em dám?!” Lục Viễn quát.

      Hướng Hiểu Quyên giãy cái, vẫn xoay người chui vào trong xe.

      Lục Viễn đẩy áo jacket da ra, muốn kéo Hướng Hiểu Quyên xuống, nhưng khi ở sát bên cửa xe lại bị người ta kéo từ phía sau, rồi bị đạp mạnh cái.

      Ầm tiếng, đụng mạnh vào cửa xe.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Đánh nhau

      “Đừng xen vào chuyện của người khác!” Áo jacket da lộ ra bộ dạng hung ác, ba tên du côn bên cạnh cũng vây lại.

      Tạ Vũ thấy tình hình ổn, lùi ra sau đám đông, lấy điện thoại gọi cho Hướng Vân, đầu bên kia nhận máy rất nhanh: “Phóng viên Tạ, có chuyện gì sao?”

      “Tôi và thầy Lục ở bến xe trong làng, gặp phải chút phiền phức, thầy Lục và mấy tên du côn đánh nhau rồi, làm phiền dẫn cảnh sát tới đây .”

      “Được được được, tôi dẫn người tới ngay, đừng vội.”

      Cúp điện thoại, Tạ Vũ nhìn sang đầu bên kia, mấy người đánh nhau. lấy máy ảnh ra, nhắm chuẩn cảnh hỗn loạn đó, nhấn màn trập. Dân làng xem náo nhiệt xung quanh thấy cầm máy ảnh có hơi tò mò.

      Lúc này áo jacket da kia có lẽ vừa bị Lục Viễn hất xuống đất, bò dậy lao vào lần nữa, lại bị Lục Viễn túm cổ tay vặn cái, rồi đạp đá bay, lăn xa hai mét.

      Mấy tên bị chọc giận, mấy tên du côn này chắc độ cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, dáng người dân bản địa điển hình, vóc dáng cao lại gầy. Nhưng vùng này từng là đất Nam Man, truyền thống hung ác còn truyền lại đến ngày nay, ra tay đặc biệt tàn nhẫn.

      Dáng người Lục Viễn cao lớn, đơn đả độc đấu, mấy thanh niên này riêng từng người phải là đối thủ của , nhưng bốn người cùng vây đánh tình hình ổn, hất tên ra, tên khác lại xông tới.

      dựa lưng vào chiếc minibus để tránh trước sau có địch, nhưng mấy người rất nhanh ẩu đả tụm vào chỗ, rầm rầm rầm, vì mấy người này đánh nhau mà chiếc minibus lắc lư ngừng, xe có người chạy xuống tránh xa xa quan sát.

      Tạ Vũ cất di động xong, chạy tới chui lên xe. Hướng Hiểu Quyên nằm bò bên ghế, sợ đến mức run lẩy bẩy.

      kéo bé lên: “Xuống xe!”

      “Con xuống.” Tuy từ chối, nhưng lần này giọng bé có vẻ vô cùng yếu ớt.

      Tạ Vũ dùng sức lôi bé lên, suy cho cùng chỉ là mười hai tuổi, bị kéo xuống rất dễ dàng.

      Mấy người đánh tới trước sạp hàng bên cạnh. Lục Viễn bị vây quanh ở giữa, đầu có vết máu lan ra, mái tóc ngắn trán dính vào chất lỏng màu đỏ kia.

      Hướng Hiểu Quyên sợ đến độ khóc lớn, đột nhiên giãy khỏi tay Tạ Vũ, như con nghé xông tới mấy người kia, lại thoáng cái bị người ta đẩy ra.

      “Con theo mấy người nữa!” bé run lẩy bẩy kêu khóc.

      Nhưng mấy tên du côn bị thương, nào đâu cam lòng, lại đánh đến độ đỏ cả mắt. tên trong đó tiến lên lôi phắt Hướng Hiểu Quyên ra: “Cút ! Đừng có cản trở ông.”

      Thấy cuộc ẩu đả lại sắp bắt đầu, Tạ Vũ ở xa xa thấy Lục Viễn thở hổn hển, vết thương mặt có thể thấy ràng. mím môi, tức giận đầy trong mắt. Khi hai tên vung nắm đấm xông về phía , đột nhiên quơ lấy băng ghế bên sạp hàng , hét lớn tiếng, đập mạnh tới. Hai tên đó dùng tay chắn, nhưng vẫn ngã xuống đất.

      Tạ Vũ giật nảy mình, thấy hai tên còn lại cũng biết lấy gậy từ đâu, vội la lên: “Dừng tay lại! Cảnh sát đến rồi!”

      tiếng phổ thông, hai tên chuẩn bị ra tay đều sửng sốt, mắt đỏ ngầu nhìn sang phía . Mà đúng lúc này, Tạ Vũ thấy Hướng Vân dẫn hai cảnh sát mặc đồng phục thở hồng hộc chạy tới.

      “Tất cả dừng tay lại!” cảnh sát trong đó quát lớn, “Để đồ trong tay xuống.”

      Hai tên đó hậm hực ném gậy, hung ác trừng Lục Viễn.

      Hướng Vân chạy tới, nhìn mấy tên này, nhíu mày : “Lại là mấy người à.”

      Trong làng quê cả thảy cũng chỉ có mấy người như vậy, mấy tên du côn đoán chừng cũng là khách quen của đồn cảnh sát. Hai cảnh sát lắc đầu còng bọn chúng lại: “Chưa hết tháng giêng nữa, bọn mày gây rắc rối cho ông, có thể yên tĩnh chút được hả.”

      Hai tên dưới đất hít ngược hơi lạnh vì đau, chỉ Lục Viễn : “Làm gì mà chỉ bắt bọn tôi, tên đó cũng đánh mà, chúng tôi bị nó đánh bị thương hết kìa.”

      “Mấy tên du côn chúng mày đánh giáo viên, còn biết ngượng à. , về đồn cảnh sát hết rồi .”

      Hướng Vân đến bên cạnh Lục Viễn, lo lắng hỏi: “Lục Viễn, sao chứ?”

      Lục Viễn quệt máu trán, lắc đầu.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Hướng Vân lại hỏi.

      Lục Viễn hung dữ trừng Hướng Hiểu Quyên sợ đến mức dám lên tiếng ở bên cạnh: “Nó muốn theo mấy tên đó xuống Quảng Đông làm việc, tôi tới cản nó.”

      Hướng Vân giật nảy mình, : “Hiểu Quyên, em còn chưa học hết tiểu học nữa, mới bao nhiêu tuổi chứ? Theo mấy người này Quảng Đông, có biết là làm việc gì ?”

      Hiểu Quyên khẽ : “Họ có thể dẫn con kiếm tiền.”

      Hướng Vân được gì lắc đầu.

      Tạ Vũ tới, nhìn vết thương của Lục Viễn, hỏi: “Có cần bệnh viện ?”

      Lục Viễn: “ cần.”

      “Tôi thấy bị thương nặng lắm.”

      “Tôi sao.”

      Hướng Vân cũng : “Tôi cũng thấy bị thương có vẻ đâu, cần bệnh viện sao?”

      cần đâu.”

      Tạ Vũ khẽ cười tiếng: “Tôi chưa thấy người đàn ông nào bướng như bao giờ.”

      Lục Viễn lạnh mặt đưa tay về phía : “Đưa máy ảnh cho tôi.”

      Tạ Vũ hơi ngẩn người : “Đây là bằng chứng, lát nữa tôi đưa cho cảnh sát.”

      Lục Viễn nâng cao giọng, tức giận : “Đưa máy ảnh cho tôi!”

      Tạ Vũ cười lạnh tiếng: “Tại sao tôi phải đưa cho ? Đây là máy ảnh của tôi, có giỏi đến cướp ?”

      Lục Viễn tiến lên bước, dường như muốn cướp máy ảnh của . Tạ Vũ vội bảo vệ máy ảnh ở sau lưng, ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt lạnh lùng của . Hai người trông hơi có tư thế giương cung bạt kiếm.

      Hướng Vân thấy vậy, mỉm cười giải vây: “Lục Viễn, vừa rồi là Tạ Vũ gọi điện thoại cho tôi đấy. ấy đến đây lấy tin về tình hình của trẻ em bị bỏ lại và trường tiểu học trong thôn làng chúng ta. ấy đăng mấy tấm ảnh đánh nhau này đâu. Đúng , phóng viên Tạ?”

      Tạ Vũ cười gật đầu: “Đương nhiên, tôi là phóng viên quen ghi lại mọi tình huống, mấy tấm ảnh chụp ban nãy, cùng lắm là tôi đưa cho cảnh sát, đăng lên chẳng có chút ý nghĩa nào.”

      Lục Viễn hừ lạnh tiếng: “Tôi hi vọng để tôi xuất trong bất kì bài báo nào của .”

      Tạ Vũ : “Yên tâm , tôi tò mò về đến mức cứ viết cái thể đâu.”

      Hướng Vân nhìn hai người: “Chúng ta đến đồn cảnh sát lấy lời khai trước , lát nữa tôi mời mọi người ăn cơm.”

      Lục Viễn : “Còn hai đứa bé ở nhà nghỉ, tôi đón hai đứa trước.”

      mấy bước, khi ngang qua mấy người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt, kéo túi lớn túi chờ xe ra ngoài làm việc, đột nhiên quay đầu thờ ơ nhìn Hướng Hiểu Quyên theo phía sau, chỉ mấy người phụ nữ đó, rồi chỉ Tạ Vũ cái: “Sau này lớn lên em muốn giống bọn họ? Hay là muốn giống chị ấy?”

      Hướng Hiểu Quyên nhìn mấy người kia, rồi lại nhìn Tạ Vũ đeo túi máy ảnh. Đó là hai loại người hoàn toàn khác nhau, cho dù là bé mười hai tuổi ở nông thôn cũng có thể phân biệt được.

      Đối với Tạ Vũ và mấy người phụ nữ nông thôn đó mà , quan trọng ai ưu việt hơn. Nhưng đối với bé sống trong núi sâu nghèo khó, có gì sánh bằng ước mơ thế giới bên ngoài, đó là hai cuộc đời khác nhau. Mà điều bé hướng tới là người sau.

      Tạ Vũ nhìn những dân làng chuyện trò vui vẻ kia, lại có chút muốn tự giễu. ra cũng khác gì họ, chẳng qua cũng là người bình thường vùng vẫy trong cuộc sống mà thôi, có lẽ còn có nhiều phiền não và hoang mang hơn họ, bởi vì mất phương hướng hơn họ.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Hướng Vân

      Đồn cảnh sát của làng quê miền núi ở ngay bên cạnh tòa nhà của chính quyền địa phương, tòa nhà nho . Vì là cuối tuần nên chỉ có hai, ba người trực, vì đều là người bản địa, nên cảnh sát trong đồn và mấy thanh niên gây đều quen biết nhau. Vì hai bên có vướng mắc gì cả, lập biên bản xong, cảnh sát cũng biết gì, mấy thanh niên đó lại xin lỗi Lục Viễn, chuyện này coi như kết thúc tại đây.

      Giày vò hồi gần trưa, Hướng Vân dẫn mấy người đến quán ăn bên cạnh tòa nhà chính quyền ăn cơm. Khi ngồi bàn chờ thức ăn, Hướng Hiểu Quyên tự biết làm sai, mãi cúi đầu lên tiếng.

      Hướng Vân nhìn Lục Viễn luôn tái mặt, với Hướng Hiểu Quyên: “Hiểu Quyên, em có biết hôm nay nguy hiểm thế nào ? Mấy tên du côn đó em tưởng Quảng Đông làm chuyện đàng hoàng sao? Nếu em Quảng Đông theo mấy người đó , hậu quả là gì em biết ?”

      Hiểu Quyên lắc đầu, khẽ : “Họ có thể dẫn con làm kiếm tiền.”


      Lục Viễn lạnh lùng nhìn cái: “Em quen mấy tên đó thế nào?”

      Hướng Hiểu Quyên rụt rè nhìn cái, cúi đầu ngay lập tức: “ mạng ạ.”

      “Vừa tan học là em chạy vào làng đến tiệm internet lên mạng, là để quen mấy người lộn xộn này sao?”

      “Họ có thể dẫn con xuống, giúp con tìm việc làm.”

      Lục Viễn nổi giận, nghiến răng : “Bọn chúng là em tin ư? Ngày nào đó bị người ta bán chắc chắn còn giúp người ta đếm tiền đấy.”

      Hướng Vân : “Lục Viễn, đừng giận nữa. Trẻ con đâu có nghĩ được nhiều như vậy, con bé sao là được rồi.”

      Lục Viễn im lặng.

      hồi lâu cả bàn gì nữa.

      lát sau, Lục Viễn đột nhiên hỏi: “Giáo viên mới xác định được chưa?”

      Hướng Vân gật đầu: “Gần được rồi. Bây giờ chính sách quốc gia đưa xuống, lương của giáo viên thôn làng thể thấp hơn mức của giáo viên thành phố và thị trấn. Cho nên đưa giáo viên mới đến khó khăn lắm. Hơn nữa chính quyền địa phương lấy khoản tiền, sang năm sửa đường quốc lộ đến thôn Hồng Khê. Thông đường thuận tiện rồi, giáo viên giữ lại được giống như trước nữa.”

      Lục Viễn gật đầu: “Như thế là tốt nhất.”

      Hướng Vân nhìn về phía : “Bây giờ hai tình nguyện viên kia thế nào? Có thể giúp và hiệu trưởng chia sẻ ít nhỉ?”

      Lục Viễn : “Tạm được. Có điều hai người này đều là sinh viên tốt nghiệp, theo giọng điệu của họ, chắc ở lâu được ba tháng như trước đó đâu, có lẽ đầu tháng năm .”

      Hướng Vân gật đầu: “Chúng ta cũng thể trông chờ vào tình nguyện viên, bây giờ hi vọng nhất là học kì sau giáo viên mới có thể đến đúng lúc.” ấy rồi dừng chốc lát, rồi mới hỏi dò, “ định khi nào chưa?”

      ấy vừa dứt lời, Hướng Hiểu Quyên vốn luôn cúi đầu chợt ngẩng đầu nhìn Lục Viễn, nhưng lại cúi đầu ngay lập tức.

      Lục Viễn trầm mặc trong chốc lát: “Chờ giáo viên mới đến rồi hẵng , còn phải giao nhận chút, chờ giáo viên mới thích ứng .”

      Hướng Vân lại hỏi: “ nghĩ xong sau khi về làm gì chưa?”

      Lục Viễn cười tiếng: “Sợ tôi về tìm được việc làm sao?”

      Hướng Vân : “Tôi là lo ở trong núi chúng tôi lâu như vậy, quay lại thành phố nhất thời quen lắm.”

      Lục Viễn ngẩn ra, cúi đầu im lặng.

      Hướng Vân thở dài: “ ra tôi suy nghĩ mãi có phải nên từ chức đến thành phố làm việc lần nữa hay . Lúc vừa tốt nghiệp ôm bụng ước mơ, cảm thấy mình chọn việc có ý nghĩa. Nhưng mấy năm trôi qua, tất cả đều như mình tưởng tượng. Có lúc thấy mấy người bạn ở Bắc Kinh, ít người lãnh lương cao, thường đăng ảnh du lịch đây đó lên mạng, nhìn lại cuộc sống của mình, khó tránh khỏi có phần mất thăng bằng. Nhưng mấy năm ở nông thôn, cảm giác mình vô dụng rồi, nếu ra ngoài nữa lại biết làm gì.”

      đoạn, lại mỉm cười bất đắc dĩ, “Đáng sợ nhất là ở đây cái tuổi của mình là bà già, nhưng lại tìm được người thích hợp.”

      Khi hai người trò chuyện, vẻ mặt ăn ý, ràng quen biết lâu.

      Khi Hướng Vân câu này, ánh mắt mang theo ý cười nhìn thẳng Lục Viễn đối diện. Tạ Vũ ngồi ở bên, từ trong con ngươi ẩm ướt của ấy, thấy được dịu dàng cách nào che giấu.

      Nhưng người đàn ông trong mắt ấy cúi đầu, nếu chắc chắn cũng thấy được.

      Trong lòng hơi cảm động, cầm điện thoại đứng dậy: “Tôi gọi điện thoại, nếu lát nữa về thôn lại có sóng.”

      Lục Viễn ngẩng đầu nhìn về phía , lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cái, xoay người ra ngoài.

      ra xa mười mấy mét, đứng ở đầu đường làng nho . Hôm nay vẫn phải là ngày họp chợ, cả con đường yên bình hiền hòa, dân làng nhàn nhã vô qua lại phố.

      lấy điện thoại ra, vạch sóng đó đầy hết, nhưng chợt biết phải gọi cho ai. Ở ngôi làng thôn quê xa lạ này, cũng có chút cảm giác mất phương phướng mơ hồ.

      Chần chừ chốc lát, rốt cuộc Tạ Vũ vẫn cất điện thoại vào túi. Ánh mắt quét đến tiệm internet cách đó xa, suy nghĩ chút vào, thuê máy.

      lấy máy ảnh và dây kết nối mang theo người ra, backup ảnh chụp xong trước đó vào đĩa mạng và hộp thư của mình, làm xong tất cả việc này là mười mấy phút sau.

      “Sao lâu vậy?” Thấy vào cửa, Lục Viễn nhíu mày nhìn , “Thức ăn bưng lên hết rồi, quay lại nữa, là tôi chuẩn bị ra ngoài gọi đấy.”

      Tạ Vũ mỉm cười: “Gọi điện thoại trò chuyện thêm mấy câu với bạn.”

      Món ăn bàn là nồi lẩu gà tre tỏa hương thơm, còn có hai món ăn thêm địa phương. Lục Viễn thấy vào, giúp bày chén đũa xong, rồi lấy cái chén múc nước lẩu trong nồi giúp .

      Tạ Vũ cười ngồi xuống, cầm lấy chén: “Tự tôi làm được rồi.”

      Ngón tay hai người khẽ chạm nhau, tự tách ra rất nhanh.

      Lục Viễn nhìn cái, cười: “Hai ngày nay ăn củ cải khoai tây của nhà ăn với chúng tôi, tôi thấy lần nào cũng ăn bao nhiêu cả.”

      Tạ Vũ : “ tưởng tôi chê cơm nước của các dở sao? Tôi công tác quanh năm, bữa đói bữa no là chuyện thường xảy ra, cầu đối với thức ăn về cơ bản có thể ăn là được. Ăn ít là để giảm cân.”

      Lục Viễn xì : “ người chẳng có mấy lạng thịt mà còn giảm cân à?”

      Tạ Vũ cười: “ người tôi có thịt hay sờ qua rồi sao?”

      xong mới phát có phần thích hợp, chỉ bên cạnh có Hướng Vân, mà còn có mấy đứa trẻ. Quả nhiên Lục Viễn lạnh lùng trừng cái.

      Hướng Vân cười ngượng: “Tạ Vũ, ăn gà tre này thử xem mùi vị thế nào? Chỗ chúng tôi tuy hoang vu hẻo lánh, nhưng thức ăn vẫn khá ngon đấy.”

      Tạ Vũ húp hớp nước lẩu, mùi vị đậm đà, chắt lưỡi: “Ngon lắm. Nước lẩu trong nhà hàng ở Thượng Hải toàn là nước dùng bột ngọt, lâu lắm rồi chưa húp qua nước lẩu có mùi vị ngon thế này.”

      Lục Viễn cười mỉa : “ phải cầu thấp đối với thức ăn sao? Ăn ngon hay lại phân biệt ràng.”

      Tạ Vũ cười ha ha hai tiếng ngoài cười nhưng trong cười: “Tôi cầu thấp đối với thức ăn là vì công việc, có nghĩa là nụ vị giác thưởng thức có vấn đề. Tôi còn từng viết bài bình luận thức ăn ngon đấy!”

      Hai đứa trẻ tim phổi bên cạnh ăn rất vui vẻ, nhưng Hướng Hiểu Quyên cứ cúi đầu rầu rĩ vui, cơm trong chén vơi rất chậm, cũng gắp thức ăn.

      Tạ Vũ phát , gắp ít thức ăn vào chén cho bé, lại bị Lục Viễn hét lại: “ lo cho nó làm gì, dù sao có đói cũng là bản thân nó đói thôi.”

      vậy, nhưng mình lại múc chén canh cho bé.

      Hướng Vân thấy thế, lắc đầu cười: “Lục Viễn đúng là miệng xà tâm Phật điển hình.”

      Lục Viễn sậm mặt phớt lờ câu này của ấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :