1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khi nào trăng sáng dẫn lối anh về – Úy Không (Hoàn - 62c + 1PN - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Người đàn ông lãnh đạm

      Đến giờ nghỉ trưa, ngoài khoảng mười học sinh ở gần có thể về nhà ăn cơm ra, những đứa trẻ khác đều giải quyết bữa trưa ở trường, cơm và nồi thức ăn lớn nấu trong cái bếp lớn, hai món đơn giản, khoai tây xào và củ cải hầm. Tuy là như vậy, nhưng tốt hơn trường tiểu học có nhà ăn, học sinh chỉ có thể ăn cơm nguội với dưa muối rất nhiều.

      Bọn trẻ xếp hàng lấy cơm, rồi trở lại lớp ngồi tại chỗ ăn cơm. Tạ Vũ theo bọn trẻ chụp mấy tấm ảnh, vì buổi sáng chỉ ăn hai cái bánh quy nên bây giờ cũng đói lả, liền đến nhà bếp ăn cơm.

      Vợ chồng hiệu trưởng và hai giáo viên mới ngồi trong bếp ăn cơm, chỉ duy nhất thấy Lục Viễn.

      Thấy vào, hiệu trưởng Điền vẫy vẫy tay: “Phóng viên Tạ, đừng bận làm việc nữa, mau ăn cơm trước , nếu nguội mất.”

      Tạ Vũ cầm lấy cái chén mà thím Điền bới sẵn cho , thuận miệng hỏi: “Sao thấy thầy Lục vậy?”


      Hiệu trưởng Điền : “Thầy ấy trông học sinh rồi, sợ mấy con khỉ đó ăn cơm đàng hoàng.”

      Tạ Vũ ồ tiếng, lại cười : “Mỗi ngày mình thím Điền làm thức ăn cho nhiều người như vậy dễ dàng gì. Đúng rồi, chỗ này cách làng xa như thế, hàng ngày trường phải dùng nhiều thức ăn như vậy, đều làm thế nào?”

      Người phụ nữ nông thôn thành chất phác cười hì hì, hiệu trưởng Điền thay bà ấy: “Làm cơm ngược lại phải là chuyện gì lớn, nhưng mỗi ngày phải dùng nhiều thức ăn như vậy quả vấn đề. Bọn trẻ chỗ chúng tôi cần đóng tiền ăn, mỗi tuần bọn trẻ học nộp gạo và thức ăn, chỉ có điều đồ ăn mang từ nhà tới chỉ có thể là mấy món có thể cất giữ, chắc chắn cũng đủ. Vườn rau bên cạnh trường có trồng chút rau, mỗi tuần thầy Lục còn vào làng mua thêm ít.”

      Ông ấy dừng chút, “Trước đây trường chỉ có căn nhà cũ này, có kí túc xá cũng có nhà bếp, mỗi ngày mấy đứa trẻ núi trời chưa sáng là vội lên đường, hơn tiếng đến đây học. Thức ăn trưa đều là cơm nguội và dưa muối tự mang đến. Tôi nhìn nổi cũng có cách gì, trường có điều kiện. Sau khi thầy Lục đến giúp đỡ xây căn mới, căn cũ làm kí túc xá và nhà bếp, các học sinh mới cần ngày ngày thức khuya dậy sớm leo núi qua lại, buổi trưa cũng có miếng cơm nóng ăn.”

      Tạ Vũ gật đầu như có điều suy nghĩ, hỏi: “Dãy phòng học bên ngoài là thầy Lục giúp xây ư?”

      “Còn phải nữa sao?” Hiệu trưởng Điền rồi thở dài tiếng, dường như có chút bùi ngùi, “Tính ra thầy Lục đến chỗ chúng tôi sáu năm rồi.”

      Trương Khánh Nhiên ở bên nghe xong, hơi nghi hoặc hỏi: “Tiền lương giáo viên ở trong thôn ít như vậy, người đàn ông như thầy ấy sao bằng lòng ở lại?”

      Hiệu trưởng Điền lắc đầu thở dài: “Mãi có giáo viên nào bằng lòng ở lại đây, thầy Lục muốn mà mãi được. Đừng thấy thầy Lục có vẻ cộc tính, ra lòng dạ tốt lắm. Tiền lương tám trăm tệ phát mỗi tháng, thầy ấy đóng hết làm tiền ăn cho học sinh.”

      Mấy người chuyện, bên ngoài đột nhiên có tiếng gào thét vang động trời, tiếp theo đó là tiếng khóc lớn của trẻ .

      Hiệu trưởng Điền cười tiếng, dường như quen với việc này: “Chắc chắn lại có đứa nào ăn cơm đàng hoàng rồi.”

      Trần Tâm Duyệt bĩu môi: “Cho dù ăn cơm đàng hoàng cũng cần dữ như vậy chứ, dù sao cũng chỉ là đứa trẻ thôi mà.”

      xong, ấy để chén xuống, Tạ Vũ nghĩ nghĩ rồi theo.

      Hai người đến căn nhà đằng trước, hai phòng học lúc này im phăng phắc, từng đứa trẻ đều ngồi ngay ngắn, chỉ có thằng bé bảy, tám tuổi khóc lớn hu hu, nửa hộp cơm rơi vãi cái bàn trước mặt, Lục Viễn sầm mặt đứng bên cạnh nó.

      “Thầy bao nhiêu lần rồi, cấm được lãng phí lương thực. Ăn hết đồ em làm đổ ra bàn, ăn hết buổi trưa được ngủ, phạt đứng trong sân thể dục.”

      Thằng bé khóc dữ dội hơn, nước mắt nước mũi dính đầy mặt. Thằng bé run rẩy cầm muỗng lên, gạt thức ăn bàn vào hộp cơm.

      Trần Tâm Duyệt nhìn nổi nữa, xông lên trước lớn: “Thầy Lục, thầy thế này có phải là quá đáng lắm rồi ?! Thức ăn đổ ra bàn hết rồi, bẩn như vậy còn ăn thế nào được?”

      Lục Viễn lạnh lùng nhìn ấy cái: “Lãng phí lương thực tuyệt đối thể dung túng. Đây là cách tôi dạy trẻ, cần chấp thuận.”

      Trần Tâm Duyệt nổi giận, cầm lấy hộp cơm của thằng bé, dắt đứa bé ra ngoài.

      Tạ Vũ liếc nhìn Lục Viễn mặt mày lạnh lùng, cười : “Thầy làm tôi nhớ đến thầy chủ nhiệm thời cấp hai của tôi đấy.”

      Đôi mắt đen kịt của Lục Viễn hờ hững liếc sang.

      Tạ Vũ lại : “Thầy ấy dữ như thầy vậy, chúng tôi rất sợ thầy ấy, sau lưng đều lén gọi thầy ấy là Diêm vương mặt đen.”

      Có đứa trẻ nghe hiểu, nhịn được phì cười thành tiếng, bị Lục Viễn lườm cái sắc như dao, sợ đến mức vội vùi đầu dám cười nữa.

      Lời đùa này hề khiến vẻ mặt của Lục Viễn thay đổi chút xíu nào.

      Tạ Vũ đưa tay đặt lên mu bàn tay : “Sinh viên rành đời như Trần Tâm Duyệt bằng lòng đến đây hỗ trợ giáo dục, thầy thế nào cũng nên thương hoa tiếc ngọc chút .”

      Lục Viễn hờ hững dời ánh mắt khỏi mặt , lấy tay mình ra để lại dấu vết, lạnh giọng với học sinh trong lớp: “Ăn cơm xong rửa chén sạch , quay lại kí túc xá và phòng sinh hoạt ngủ trưa, cấm đùa giỡn, bị phát phạt chạy mười vòng.”

      Bọn trẻ trong lớp lập tức nghe lời nối đuôi nhau ra.

      Trẻ con trời sinh sợ giáo viên, huống chi là thầy giáo hung dữ.

      Tạ Vũ trở lại nhà bếp phía sau, thấy Trần Tâm Duyệt đổ cơm của thằng bé vừa nãy vào thùng cám, nhưng đổ xong mới biết trong nhà ăn hết thức ăn, may mà trong hành lý của ấy còn lại gói mì, làm bữa trưa cho đứa bé kia.

      Lớp buổi chiều, Tạ Vũ tiếp tục ngồi sau lớp dự thính. Trong hai lớp học thông nhau, tiếng bọn trẻ và giáo viên của hai lớp xen kẽ nhau, nhưng trong tiếng ồn ào, giọng trầm thấp của Lục Viễn chẳng tính là vang dội cao vút lại nghe rất ràng.

      Người đàn ông này…

      Tạ Vũ chợt hơi muốn sang bên cạnh ngồi, nhìn dáng vẻ dạy học của ta.

      dần có chút xuất thần, chú ý lớp mình ngồi này ra sao, ngược lại vểnh tai nghe tiếng lớp bên cạnh.

      Cho đến khi tiếng của Trần Tâm Duyệt bị đứa bé trai giơ tay ngắt ngang: “ ơi!”

      Trần Tâm Duyệt để sách xuống hỏi: “Sao vậy?”

      Thằng bé giơ tay chỉ đứa ngồi cùng bàn bên cạnh: “Nó ị rồi ạ!”

      Trần Tâm Duyệt nhíu mày, hình như hơi phản ứng kịp. Thằng bé bị bạn cùng bàn tố cáo kia trông còn chưa tới năm tuổi chợt khóc hu hu lên.

      Trần Tâm Duyệt lập tức xuống bục, kéo thằng bé đó lên. ấy liếc nhìn vết ẩm ướt thấp thoáng chỗ ngồi, nhíu mày hít mũi cái, sụp đổ : “Em muốn toilet sao ? Bẩn chết được!”

      Tạ Vũ tới, nhìn tình hình, : “Trời lạnh thế này, phải mau chóng thay quần cho nó.”

      Trần Tâm Duyệt bĩu môi : “Bẩn như vậy mà!”

      “Chuyện gì xảy ra vậy?” Lục Viễn có lẽ nghe được động tĩnh, từ bên cạnh sang.

      Tạ Vũ nhìn về phía : “Đứa bé này xảy ra chút chuyện.”

      Lục Viễn mấy bước đến gần, liếc nhìn đứa trẻ xấu hổ gào khóc, ánh mắt chuyển xuống người thằng bé, trong lòng hiểu , tay kẹp ôm thằng bé lên: “Tôi xử lý, hai giúp trông chừng bên trong, đừng để bọn trẻ làm bậy.”

      Trần Tâm Duyệt như trút được gánh nặng, gật đầu lia lịa: “ sao, tôi trông chừng cho.”

      Tạ Vũ nhìn Lục Viễn bế đứa bé nhanh ra khỏi cửa lớp, mím môi im lặng trong chốc lát, với Trần Tâm Duyệt: “Tôi xem thử.”

      Trần Tâm Duyệt cười: “Chuyện thế này mà chị cũng phải viết vào báo ư? Nhưng cũng khá tiêu biểu đấy.”

      Tạ Vũ cười cười tỏ ý kiến, ra khỏi lớp.

      Lục Viễn dẫn đứa bé vào kí túc xá nam sinh, cánh cửa chỉ khép hờ, Tạ Vũ đẩy cửa vào. thản nhiên nhìn cái, phản ứng gì, tay cởi chiếc quần dày của thằng bé cách nhanh chóng. Thằng bé nằm đùi , đỏ mặt im lặng.

      chiếc quần lót cởi xuống dính đầy phân màu vàng. Mùi đó lập tức tỏa ra, Tạ Vũ vô thức nhíu mày.

      Lục Viễn lại nhìn cái, rảnh tay lấy cái chậu dưới giường đẩy lên phía trước: “Trong bếp có nước nóng, làm phiền mang giúp tôi chậu tới đây, tôi phải lau cho nó chút.”

      Tạ Vũ khom người cầm cái chậu, ra cửa nhanh chóng lấy chậu nước nóng tới.

      Lục Viễn rất nhuần nhuyễn rửa sạch mông thằng bé hồi, rồi mặc quần mới cho nó, cuối cùng vỗ vỗ mông nó: “Mau quay lại lớp học . Muốn toilet giơ tay báo cáo với , lá gan to lên chút.”

      Thằng bé gắng sức gật đầu, rụt rè liếc nhìn Tạ Vũ, chạy ra ngoài như làn khói.

      Lục Viễn tay cầm cái quần bẩn, tay bưng chậu nước bẩn ra ngoài: “Cảm ơn nhiều.”

      Tạ Vũ dựa bên khung cửa cười với : “ có con ư?”

      Lục Viễn lắc đầu: “ có.”

      “Vậy tại sao thạo việc như vậy?”

      Lục Viễn : “Đứa trẻ lớp vừa rời nhà học, khó tránh khỏi xảy ra chuyện. Tình huống thế này phải hai lần, gặp nhiều nên quen thôi. Đứa vừa rồi tháng sau mới tròn năm tuổi, nhà ở núi, lần đầu tiên học, còn phải ở nội trú, xảy ra chút vấn đề là rất bình thường.”

      xong, ra khỏi kí túc xá, đến trước ống nước bên ngoài, bắt đầu giặt sạch chiếc quần bẩn trong tay. Nước chảy ra từ trong cái ống đó lạnh thế nào, Tạ Vũ thể hơn được nữa. thấy hai tay chà giặt dưới nước, tựa như hề hay biết giá lạnh của nó.

      tiến lên trước bước, đứng sau lưng hỏi: “ tiếng phổ thông rất tốt, giống người vùng này, từ đâu tới đây?”

      Lục Viễn cúi đầu giặt quần, hồi lâu sau mới hời hợt trả lời : “Bên ngoài núi.”

      “Chỗ nào bên ngoài núi?” Tạ Vũ hỏi tiếp.

      Lục Viễn trầm mặc chốc lát: “ quan trọng.”

      “Tôi đến chỗ các phỏng vấn, hi vọng có thể biết tư liệu của tất cả giáo viên ở đây.”

      cần phỏng vấn tôi. Hiệu trưởng Điền ở trường hơn hai mươi năm, thầy ấy mới đáng để cho đưa tin nhiều hơn chút.”

      “Hiệu trưởng đương nhiên tôi phỏng vấn đặc biệt, nhưng tôi phải làm bài báo khảo sát sâu, cũng cần phỏng vấn giáo viên ở đây, bao gồm hai tình nguyện viên vừa tới, còn có nữa, như thế mới đầy đủ.”

      cần, có thể coi như tôi tồn tại.”

      Tạ Vũ cười: “ người lớn thế này, tôi có cách nào coi như tồn tại.”

      Lục Viễn để ý đến lời của nữa, giặt sạch mấy cái quần trong tay, phơi dây thừng ở cửa. Sau khi làm xong, quay đầu nhìn Tạ Vũ: “Tôi dạy đây, cứ tự nhiên.”

      Tạ Vũ mỉm cười nhìn : “Vậy buổi tối tôi đến kí túc xá của phỏng vấn .”

      “Tôi cần.”

      “Tôi cũng tôi muốn phỏng vấn .”

      Lục Viễn lộ ra vẻ mặt mấy kiên nhẫn: “Tùy .”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Người đàn ông mâu thuẫn

      Hơn chín giờ tối, dưới bóng đêm, trường tiểu học trong thôn làng miền núi vốn ồn ào trở nên yên lặng. Bọn trẻ chơi đùa mệt bị giáo viên đuổi lên giường ngủ đàng hoàng, các giáo viên kiểm tra xong cũng lần lượt về phòng nghỉ ngơi.

      Trần Tâm Duyệt ngồi trước bàn làm việc thô sơ trước cửa sổ, như thường lệ lấy di động ra giơ lên cao tìm sóng hồi, sau khi gọi điện thoại đứt quãng về nhà, có chút rầu rĩ vui mở file trong laptop, bắt đầu viết nhật kí hỗ trợ giáo dục của mình.

      Sau khi trải qua ngày đầu tiên, hưng phấn lúc vừa đến của trẻ tan biến gần như còn.

      Ăn ở quá gian khổ, có bồn cầu tự hoại, có vòi sen, cho dù sớm đoán trước được, nhưng trải nghiệm rồi mới biết đau khổ hơn tưởng tượng.


      Bọn trẻ ở nông thôn cũng đáng nghe lời như trong tưởng tượng, những đứa trẻ có bố mẹ ở bên này phần lớn đều có thói quen vệ sinh tốt, trẻ con hư hỏng cứng đầu cũng phải số ít.

      Điều khiến Trần Tâm Duyệt bất ngờ hơn là ấy đánh giá thấp đau khổ khi có internet, cuộc sống hiu quạnh vô vị thế này quả như là ngày bằng năm.

      Khi Tạ Vũ tắm rửa xong vào, nhìn thấy ấy than ngắn thở dài, cười hỏi: “Sao vậy?”

      Trần Tâm Duyệt dời tay khỏi bàn phím, xoa xoa: “Lạnh quá, gõ có mấy cái cứng tay rồi, bỏ hôm nay viết nữa. Đúng rồi, chị Tạ Vũ, khi nào chị ?”

      Tạ Vũ trả lời: “Tôi còn phải chờ cuối tuần học sinh nghỉ, chọn hai đứa thăm nhà mấy đứa ấy chút, cho nên kế hoạch là hết tuần .”

      Trần Tâm Duyệt bĩu môi: “Hả? Nhanh vậy ư! Chị sắp rồi, ở đây chỉ còn mình em là con , vô vị mà.”

      Tạ Vũ cười: “Khi em xin hỗ trợ giáo dục nghĩ đến vấn đề này ư?”

      Trần Tâm Duyệt mím môi, yên lặng trong chốc lát, chợt mở to hai mắt tò mò hỏi: “Chị thầy Lục kia cũng phải là người ở đây, sao có thể ở đây sáu năm vậy? Khó tưởng tượng nổi quá, cuộc sống ngày qua ngày thế này, ta cảm thấy buồn chán đơn sao?” đoạn, ấy hạ thấp giọng: “Em nghi ta chắc chắn gặp thất bại gì đó trong cuộc sống hoặc tình , nên mới trốn ở đây tránh né thực. Chị xem tính tình ta xấu thế nào kìa!”

      Tạ Vũ hơi ngẩn ra, lắc đầu cười: “ biết.”

      Trần Tâm Duyệt có được câu trả lời tám chuyện, bĩu môi, nhìn giờ phía dưới màn hình máy vi tính: “Mới hơn chín giờ, sao ngủ được đây? Lại biết làm gì nữa?”

      Tạ Vũ lấy tablet trong túi của mình ném cho ấy: “Trong đó tôi tải mấy bộ phim, em xem giết chút thời gian .”

      Trần Tâm Duyệt trợn mắt cười : “Sao em nghĩ đến việc tải ít phim mang tới đây nhỉ.”

      Tạ Vũ lấy máy ghi và máy ảnh: “Em cứ từ từ coi, tôi phỏng vấn thầy Lục.”

      Trần Tâm Duyệt cười nhìn cái: “Hình như ta muốn được phỏng vấn đâu, chị cẩn thận bị sập cửa vào mặt.”

      Tạ Vũ khẽ cười tiếng, kéo cửa ra ngoài.

      Đứng bên ngoài, mới phát mình vẫn mang đôi sandal. Đoán chừng lạnh lâu quá, ngược lại cảm thấy lạnh lắm, nên cũng lười về đổi đôi khác.

      Kí túc xá của Lục Viễn ở ngay bên cạnh, kéo rèm cửa sổ, bên trong hắt ra chút ánh sáng lờ mờ. Tạ Vũ gõ cửa, cửa nhanh chóng mở ra từ bên trong.

      Lục Viễn đứng thẳng tắp chỗ khung cửa, trông có vẻ cao lớn hơn, lạnh lùng nhìn Tạ Vũ: “Tôi chấp nhận phỏng vấn.”

      Tạ Vũ khẽ mỉm cười: “Vậy tôi phỏng vấn, chúng ta trò chuyện chút thành vấn đề chứ.”

      quay đầu nhìn vào trong căn phòng sau lưng . Căn phòng đơn sơ ố vàng, đặt chiếc giường gỗ đơn giản, chăn gấp ngay ngắn để đó. Ngoài cái đó ra là cái bàn làm việc cũ, cái ghế gỗ, và cái tủ quần áo vải.

      Tạ Vũ thấy có ý định cho mình vào, hơi nghiêng đầu, nhìn cười: “Tôi cũng coi như là khách đường xa đến, cần phải như gặp kẻ thù vậy chứ?”

      Lục Viễn hơi nghiêng người sang, để vào phòng.

      Tạ Vũ nhếch môi cười, sượt qua , vào phòng, tự ý ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng.

      Trong phòng có mùi thuốc lá chưa tan hết, ràng người đàn ông này vừa hút thuốc.

      Tính tình nóng nảy, hút thuốc, ràng phải là thầy giáo tiểu học đạt tiêu chuẩn.

      Lục Viễn tiện tay đóng cửa lại, mặt biểu lộ cảm xúc gì xoay người tới, lấy giường thay ghế, ngồi xuống bên chiếc giường gỗ đó. Cái giường đại khái bền chắc lắm, khi ngồi xuống khẽ lắc lư cái, kêu cọt kẹt tiếng.

      Tạ Vũ : “Tôi đến phỏng vấn là hợp tác với quỹ công ích, chỗ các cần giúp đỡ gì có thể cho tôi biết, tôi chuyển lời cho họ, để họ trợ giúp cho các .”

      Lục Viễn cười mỉa tiếng: “Vẽ bánh sao? Hay là chờ bài báo của đăng lên giúp chỗ chúng tôi náo nhiệt hơn chút, sau đó nên là dạng gì vẫn là dạng đó?”

      trúng tim đen này khiến Tạ Vũ cách nào phủ nhận, giống như kiện Trương Hiểu Kha trải qua, người ngoài có lẽ cũng từ từ quên lãng.

      Lục Viễn nhìn , tiếp: “Trước kia từng có dự án công ích tới đây, cung cấp cho chúng tôi cơm trưa năm, cuối cùng cũng bỏ mặc.”

      Tạ Vũ bất đắc dĩ nhếch môi: “Chỗ này xa xôi quá, có số chuyện rất khó làm.” dừng chút, hỏi, “Trần Tâm Duyệt vừa đến ngày chịu nổi, hiệu trưởng ở đây sáu năm, thích nơi này lắm sao?”

      Lục Viễn trầm mặc hồi, : “Chưa đến mức độ thích hay thích.”

      “Vậy làm thế nào ở nhiều năm như vậy?”

      “Quen rồi là được thôi.”

      Tạ Vũ nổi hứng thú, nhướng nhướng mày hỏi: “Cho nên định ở lại đây luôn?”

      Lần này Lục Viễn trả lời rất nhanh: “ .”

      “Khi nào rời khỏi?”

      “Khi có giáo viên mới ở lại.”

      “Nếu như mãi có giáo viên đến sao?”

      Lần này Lục Viễn thoáng do dự: “Chắc chắn có.”

      “Cho dù có có lẽ phải chờ thêm sáu năm nữa sao?”

      Lục Viễn : “ .” dừng chút, bổ sung thêm câu, “Tôi chờ lâu như vậy.”

      Từ khuôn mặt lạnh lùng của , Tạ Vũ thấy được bất kì cảm xúc gì, nhưng từ trong đôi mắt đen nhánh của , bắt được chút do dự và xác định, còn có chút kiên nhẫn mơ hồ.

      khuôn mặt kiên nghị của vì vậy mà thêm phần mờ mịt.

      yên lặng chốc lát, lại cười hỏi: “Tại sao đến đây hỗ trợ giáo dục? nghiệp thuận lợi hay là thất bại trong tình ?”

      Đôi môi mỏng của Lục Viễn khẽ nhếch: “Cho nên cảm thấy Trần Tâm Duyệt và Trương Khánh Nhiên là bị thất bại nên mới đến đây?”

      “Họ chỉ là tình nguyện viên ngắn hạn, hơn nữa còn là sinh viên, ôm lý tưởng tốt đẹp, đến cũng nhanh cũng nhanh, người thế này mỗi năm có nhiều lắm. Nhưng ở đây sáu năm, nếu như đây là lý tưởng của tôi rất khâm phục.”

      Ánh mắt Lục Viễn vượt qua nhìn về phía cửa sổ: “Tôi ở lại đây có cái gọi là lý tưởng.” trầm mặc chốc lát, lại thấp giọng thêm câu, “Sáu năm này chỉ là ngoài ý muốn.”

      Tạ Vũ có phần nghe hiểu ý lắm, còn muốn hỏi nữa, đứng lên, thờ ơ mở miệng: “Tôi xem bọn trẻ có ngủ đàng hoàng .”

      thế nhưng lại đột nhiên khom người sáp lại trước mặt Tạ Vũ.

      Hai người gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp truyền tới, dưới ánh đèn lờ mờ, Tạ Vũ thấy trong con ngươi đen kịt của lóe lên tia sáng đầy ý. Hình như vừa gội đầu lâu, tóc tỏa ra mùi hương mát mẻ, cùng hơi thở của đàn ông.

      phải là chưa trải qua đời, nhưng lại vì khoảng cách đột ngột áp sát này, nhịp tim chợt tăng nhanh hơn chút.

      còn chưa kịp lên tiếng phản ứng, Lục Viễn đứng thẳng người lại, giơ cái máy ghi móc từ túi áo khoác của ra, khẽ cười tiếng: “Ghi khi chưa được người khác hẳn phải là hành vi đạo đức.”

      Tạ Vũ cười tiếng: “Xin lỗi , thói quen nghề nghiệp làm cho vậy đấy. Huống chi chúng ta chẳng gì cả, cũng cho tôi biết bí mật gì thể cho người khác biết phải sao? cần để ý như vậy.”

      Lục Viễn xóa đoạn ghi mới nhất trong máy, trả lại cho , : “ muốn lấy tin viết về hiệu trưởng Điền là được. Thầy ấy ở đây hơn hai mươi năm, từng có cơ hội thi ra ngoài nhưng vẫn chọn ở mãi nơi này, thầy ấy là người suy nghĩ cho trẻ em trong núi, tôi rất kính phục. Còn tôi, vĩ đại như vậy, chẳng có gì hay để viết cả.”

      Tạ Vũ gật đầu: “ bằng lòng tôi viết về . Đây là đạo đức nghề nghiệp của phóng viên.”

      đầy quang minh chính đại, thực tế, trong mấy năm qua, rất nhiều bí mật và đời tư mà người khác muốn công khai vẫn bị buôn bán.

      Lục Viễn tới cửa, mở hé cửa, đột nhiên lại quay đầu, nhìn bằng vẻ mặt phức tạp, hỏi: “ tên là Tạ Vũ?”

      Tạ Vũ gật đầu.

      “Tạ trong cảm ơn, Vũ trong nước mưa?”

      Tạ Vũ nhướng mày: “ sai, có vấn đề gì ư?”

      Lục Viễn khẽ nhíu mày, lắc đầu: “Thuận miệng hỏi thử thôi.”

      xong mở cửa ra ngoài, rời khỏi chẳng qua là do muốn tiếp tục cuộc đối thoại bị người ta cố gắng lục lọi đời tư này, Tạ Vũ cũng muốn làm khó người khác.

      Chờ ra ngoài, cũng đứng lên.

      Khi ngang qua bàn làm việc trước cửa sổ, ánh mắt liếc về phía chiếc gạt tàn thuốc chứa đầy tro thuốc mới đó, nửa gói thuốc bao mềm màu vàng để bên cạnh, gói thuốc là đóa hoa sen nở rộ. Loại thuốc lá này là thuốc lá loại kém sản xuất trong tỉnh, khi ở trong làng Tạ Vũ thấy qua trong cửa hàng có bán, hai đồng gói, rất nhiều dân làng lớn tuổi hút loại này.

      cầm gói thuốc lá lên, rút hai điếu bên trong ra, để dưới mũi ngửi ngửi, mùi tự nhiên của nó rất nồng. bĩu môi tự mỉm cười, bỏ hai điếu thuốc này vào túi áo khoác.

      Kí túc xá của Trần Tâm Duyệt bên cạnh, có tiếng nhạc và đối thoại trong phim lọt ra khỏi khe cửa, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng cười khi xem đến mức say mê của .

      Tuổi trẻ tốt , vui vẻ dễ dàng như vậy.

      Thời gian còn sớm, Tạ Vũ chẳng buồn ngủ chút nào, cũng muốn trở lại kí túc xá, xem những bộ phim mà sớm xem qua với Trần Tâm Duyệt.

      ngẩng đầu nhìn bầu trời, trăng tối nay càng sâu hơn tối qua, vầng tròn trịa treo bầu trời như tấm màn sân khấu, gần đến mức giống như cầm cây trúc là có thể đánh rơi xuống.

      Tạ Vũ mang sandal rón ra rón rén ngang qua kí túc xá giáo viên bên cạnh, rồi ngang qua hai kí túc xá học sinh, phòng của nam sinh mở hé cửa. Nhờ chút ánh sáng kia, Tạ Vũ thấy bóng đen cao lớn bên trong, khom người, đắp chăn lại lần nữa cho đứa bé trai đá chăn. Động tác của rất , bọn trẻ ngủ ngon hề hay biết.

      Người đàn ông này dường như tràn đầy mâu thuẫn. Tính tình hung dữ tính nết nóng nảy, nhưng lại có mềm mại và nhẫn nại giống bình thường. Giống như ra cũng kháng cự việc ở lại nơi này, nhưng mãi rời khỏi.

      Giống như kiên nghị và mờ mịt khuôn mặt .

      Tạ Vũ đến nhà bếp, đẩy cánh cửa khép hờ ra, lần mò đến bên bếp, cầm hộp diêm để đó, rồi ra khỏi cửa về phía sân thể dục trước dãy phòng học.

      Sân thể dục lúc này trống trải bóng người, vầng trăng sáng chiếu rọi sân thể dục xi măng sáng ngời, khiến ban đêm càng thêm yên tĩnh, ngoài tiếng nước chảy róc rách của con suối đằng trước, và tiếng gió đêm thỉnh thoảng thổi qua ra, còn gì khác nữa.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Trò chuyện đêm khuya

      Tạ Vũ đến phía bờ sông bên rìa sân thể dục, ở đó có tảng đá lớn, bề mặt trơn nhẵn, hai, ba người có thể ngồi được. biết là được ai dời từ chỗ khác đến, hay là tự nhiên có ở đây.

      vòng đến trước tảng đá ngồi xuống, tuy mặc hai cái quần, nhưng cái lạnh của tảng đá vẫn truyền đến da, lạnh đến mức rùng cả mình. Phía dưới trước mặt là Hồng Khê, nước chảy ngày đêm ngừng về phía đông, đổ vào con sông lớn trong trấn ở cuối cùng.

      Bờ bên kia là khoảng ruộng nước, qua ruộng nước nữa là núi. ra ở đây đưa mắt nhìn bốn phương tám hướng toàn là núi, dưới ánh trăng, sắc núi mờ mờ ảo ảo, vì vậy mọi người bị vây trong ngọn núi này, giống như ngăn cách với thế giới, vì vậy thanh niên đều đến phương xa, chỉ để lại người già và trẻ canh giữ nơi đây.


      Tạ Vũ chỉ ở ngày mà cảm thấy những chuyện bên ngoài cách mình rất xa xôi, mọi phiền nhiễu ồn ào đều trở nên mơ hồ. Nhưng đồng thời cũng cảm nhận được loại đơn xưa nay chưa từng có.

      nghĩ, có mạng internet, có gì giải trí, có bạn bè đồng trang lứa cùng giết thời gian, người đàn ông ở đây sáu năm như thế nào?

      suy nghĩ, móc điếu thuốc vừa lấy từ chỗ Lục Viễn ra, quẹt que diêm châm thuốc. rít mạnh hơi, mùi vị của thuốc rất nồng, nhưng cũng rất hưng phấn tinh thần, trong đêm đen, ánh sáng của đầu thuốc như đom đóm bay nhấp nháy trong núi sâu.

      Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, khóe môi cong lên, quay đầu lại thấy Trương Khánh Nhiên.

      Chàng trai tới ngồi xuống bên cạnh Tạ Vũ, nhìn điếu thuốc trong tay , cười hỏi: “Có phải con làm truyền thông các chị đều thích hút thuốc ?”

      Chàng trai đeo kính gọng đen này có dáng dấp của sinh viên tiêu chuẩn, lịch , nhiều, thoạt nhìn nhã nhặn hướng nội. Nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.

      Tạ Vũ liếc cậu ta cái, trả lời: “Tôi thích hút thuốc.”

      Trương Khánh Nhiên cười : “Nhưng tư thế hút thuốc của chị rất có vị.”

      Tạ Vũ phả vòng khói thuốc, khẽ cười tiếng: “Vị gì? Vị thịt bò cay ư?”

      Trương Khánh Nhiên để ý đến lời đùa nhạt nhẽo chẳng hiểu tình cảm gì của , tiếp: “Tôi tưởng chỉ đài truyền hình mới có người đẹp phóng viên, ngờ tuần san các chị có phóng viên xinh đẹp như chị!”

      Tạ Vũ cong khóe môi cười nhạt, bất thình lình hỏi cậu ta: “Tại sao cậu đến đây hỗ trợ giáo dục?”

      Trương Khánh Nhiên lại thẳng thắn: “Để làm đẹp bản lý lịch.”

      Tạ Vũ hỏi tiếp: “Cậu có quen nơi này ? thấy đơn nhàm chán sao?”

      Trương Khánh Nhiên quay đầu nhìn : “Nhàm chán vô cùng. Tôi vừa thấy dáng vẻ hút thuốc của chị, hình như cũng rất đơn? Nếu chúng ta đều đơn, vậy chi bằng lát nữa tôi đến kí túc xá của chị nhé?”

      Dưới bầu trời trăng, Tạ Vũ nhìn khuôn mặt cậu ta, vẫn là nét lịch trẻ trung, nhưng vẻ nghiêm túc trong đôi mắt sau chiếc kính kia.

      Tạ Vũ như cười như nhìn cậu ta: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

      “Sắp tròn hai mươi hai.” Trương Khánh Nhiên nhìn cười, “Tuy tôi tuổi hơn chị, nhưng tôi chút nào.”

      “Vậy sao?” Tạ Vũ kéo dài cuối.

      Trương Khánh Nhiên thấy dáng vẻ giống như từ chối của , tay từ từ đặt lên đùi : “ tin chị chờ lát nữa thử xem!”

      Tóm lại vẫn là thanh niên, trong mắt Tạ Vũ, cách thức tán tỉnh như vậy ràng có chút vụng về ấu trĩ.

      Ánh mắt vẫn như cười như nhìn cậu ta, nhưng bàn tay kẹp thuốc lại từ từ để xuống, lặng lẽ dụi vào mu bàn tay đặt đùi mình.

      Trương Khánh Nhiên giật bắn ra theo phản xạ, vì phỏng đau mà hít vào hơi nhảy dựng lên, gắng sức thổi chỗ bị phỏng, thẹn quá hóa giận vung tay lên: “Mẹ nó bị bệnh…”

      Tạ Vũ ngẩng đầu nhìn cậu ta, nụ cười mỉa vẫn khuôn mặt, dường như chẳng lo cái bạt tai kia hạ xuống.

      “Thầy Trương!”

      Giọng vang lên trong bóng tối khiến bàn tay Trương Khánh Nhiên dừng giữa trung. Cậu ta quay đầu lại, thấy Lục Viễn từ trong bóng tối tới, cậu ta đành phải bất mãn trừng Tạ Vũ chẳng hề bận tâm cái, hậm hực thả tay xuống.

      Lục Viễn đến bên cạnh hai người dừng lại: “Trễ thế này rồi mà sao thầy Trương vẫn chưa ngủ?”

      Mu bàn tay bị đầu thuốc làm phỏng của Trương Khánh Nhiên đau vô cùng, nhưng cậu ta lại tiện để lộ ra, chỉ cắn răng : “Vẫn chưa quen ngủ sớm như vậy nên ra đây dạo chút, đúng lúc gặp phóng viên Tạ nên trò chuyện vài câu. Cũng gần ngủ được rồi, tôi về kí túc xá trước đây, hai người trò chuyện .”

      Cậu ta xoay người, vừa vừa nhăn mặt thổi mu bàn tay.

      Cậu ta xa mấy mét, Lục Viễn đột nhiên : “Chỗ bị phỏng hãy thoa bằng kem đánh răng.”

      Trương Khánh Nhiên ừm tiếng gượng gạo.

      Chờ cậu ta xa, Tạ Vũ ngẩng đầu nhìn Lục Viễn khẽ cười tiếng.

      Lục Viễn vốn cao lớn, bây giờ ngồi đứng gần như có chút cảm giác bị chèn ép. nhìn từ xuống đối diện với , hai tay để sau lưng chuyển ra đằng trước, ném đôi giày vải đế cao trong tay xuống trước mặt Tạ Vũ: “Mang cái này vào.”

      Tạ Vũ thoáng sửng sốt, biết lắng nghe cởi sandal ra khỏi chân, mang đôi giày vải đó vào. Giày hơi rộng, nhưng cũng coi nhưng tạm vừa, đôi giày vải ấm áp lập tức giúp chân dần lấy lại cảm giác.

      “Cảm ơn !”

      Lục Viễn ngồi xuống bên cạnh , vươn tay giật lấy nửa điếu thuốc ngậm trong miệng, khom người dụi tắt dưới đất, sau đó lại đưa tay ra: “Trả lại cho tôi.”

      Tạ Vũ vì sao nhìn : “Cái gì cơ?”

      “Còn điếu nữa.”

      Tạ Vũ phì cười tiếng, móc điếu thuốc trong túi ra trả cho : “Thế mà cũng thích loại thuốc lá giá rẻ này.”

      Lục Viễn làm như nghe thấy tiếng cười giễu của . cầm lấy hộp diêm, rút que ra, nghiêng đầu chụm ngọn lửa đó châm điếu thuốc giữa ngón tay, hít sâu hơi rồi phả ra, hồi lâu sau mới hờ hững : “Tạm được thôi.”

      “Ban ngày tôi thấy hút thuốc, nhưng buổi tối lại hút rất nhiều. Xem ra cũng đơn vì đêm tối dài đằng đẵng nơi đây, nếu như vậy tại sao còn ở lại?”

      Lục Viễn phả hơi khói thuốc, có chút hỏi đằng trả lời nẻo: “Tôi rời khỏi đây.”

      Việc này đại khái là vấn đề mà bản thân cũng chưa có câu trả lời, cho nên hỏi đáp thế này vĩnh viễn quay tròn tại chỗ.

      Tạ Vũ hỏi tới tiếp nữa, nghĩ nghĩ, hỏi: “ bao nhiêu tuổi rồi?”

      Lục Viễn: “Ba mươi ba.”

      “Cho nên hai mươi bảy tuổi đến đây?”

      “Ừm.”

      Hai mươi bảy tuổi chính là tuổi của bây giờ. Đương nhiên chẳng tính là trẻ, nhưng cũng độ tuổi xuân.

      Tất nhiên biết, ở cái tuổi này, lý tưởng của rất nhiều người bị phai nhạt dần, cảm xúc mạnh mẽ đối với tình nghiệp cũng còn như ngày xưa, giống như vậy. Nhưng ngay cả như vậy, lấy bản thân Tạ Vũ, vẫn quyến luyến cuộc sống đô thị coi trọng vật chất, cũng muốn có thức ăn ngon quần áo đẹp, và những hoan lạc chẳng thể khiến người ta vui sướng .

      Tạ Vũ cách nào tưởng tượng nổi, người đàn ông hai mươi bảy tuổi, làm thế nào có thể chịu được cuộc sống ngày qua ngày ở vùng núi xa xôi, ở cái là sáu năm. Nơi này, thậm chí ngay cả thanh niên bản địa cũng rời khỏi.

      liếc cái: “Tôi rất tò mò vì cái gì mà đến đây?”

      Lục Viễn mỉm cười, dưới ánh trăng, đôi mắt đen kịt khẽ nheo lại nhìn về phía : “Có lẽ trước đó đoán sai, vì cuộc sống và tình thuận lợi nên tôi đến đây để trốn tránh.”

      Giọng có chút ý đùa giỡn, khuôn mặt nghiêm túc hầm hầm ban ngày kia lên chút bất cần lười biếng.

      Tạ Vũ đùa: “Bị phụ nữ bỏ à?”

      Lục Viễn nhướng mày, chẳng đúng sai.

      Tạ Vũ cười: “Tôi mới tin ấy.”

      Lục Viễn hỏi: “Tại sao?”

      “Vì giống người đàn ông bị phụ nữ bỏ là chạy trốn.” nhìn cái, “Trong những năm phong nhã hòa hoa, người đàn ông cũng có thể chịu được chuyện ở lại ngọn núi này sáu năm, chắc chắn cảm thấy bị phụ nữ bỏ là chuyện gì lớn.”

      Lục Viễn cười lắc đầu, im lặng chốc lát, rồi mới : “Tôi rồi… Ở lại đây lâu như vậy chỉ là ngoài ý muốn, có nguyên nhân đặc biệt nào hết.”

      Tạ Vũ hỏi tới nữa, chẳng biết tại sao, tin “ngoài ý muốn” , bởi vì đời người vốn tràn đầy quá nhiều ngoài ý muốn, đồng thời phải mỗi chuyện đều cần lý do hợp lẽ thường.

      chậm rãi hút thuốc, nhìn những ngọn núi màu xanh đen đối diện, gò má rơi vào trong mắt Tạ Vũ, đường nét ràng, vẻ mặt trầm tĩnh. Khác hoàn toàn người đàn ông dễ nổi giận ban ngày, lúc này ung dung như thế.

      Nhưng khuôn mặt ấy vẫn có mờ mịt mơ hồ, đây là vẻ mâu thuẫn của người đàn ông này.

      Hai người dưới bóng đêm, mỗi người có suy nghĩ riêng, gì cả. Gió đêm cuối đông thổi nhè . Có lẽ do chân mang đôi giày vải nên Tạ Vũ chẳng hề thấy lạnh. Cũng có thể là người như vậy ngồi bên cạnh, nên đêm tối trong núi sâu hiu quạnh đến thế nữa.

      Thời gian tựa như dừng lại, đôi nam nữ xa lạ im lặng ngồi sóng vai, cũng hề cảm thấy lúng túng. Chỉ là cơn gió kia lại bất chợt trở nên hung hãn, nhận thấy tiếng vù vù gió thổi rừng cây vang lên, dường như Lục Viễn mới hoàn hồn lại.

      ngẩng đầu nhìn bầu trời, vầng trăng tròn vốn sáng rực biết bị mây đen che hơn nửa từ lúc nào. dụi tắt chút thuốc lá cuối cùng: “Vào nhà , trời sắp mưa rồi!”

      Tạ Vũ ngẩn ra, cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Ban nãy còn quang đãng lắm mà, sao có thể đột nhiên đổ mưa được?”

      “Mưa trong núi đến là đến, báo trước cho đâu.”

      Tạ Vũ cười tiếng, đứng dậy.

      giọt nước lạnh như băng rơi xuống trán . tiện tay sờ cái, tưởng tượng nổi : “Nhanh vậy ư? Còn đúng là đến là đến mà!”

      Vừa dứt lời, tiếng mưa rơi xuống cỏ cây vang lên tí tách, trong đêm tối có vẻ vô cùng ràng.

      nhanh lên!” Lục Viễn xách đôi sandal dưới đất của lên, tay còn lại kéo , nhanh chóng chạy vào trong.

      Bàn tay rất lớn, mang theo nhiệt độ nóng rực, trong lòng bàn tay có vết chai mỏng.

      May mà đường xa, hai người chạy đến dưới mái hiên của căn nhà trệt kí túc xá phía sau, mưa sau lưng liền rơi ào ào như trút từ bầu trời xuống.

      Lục Viễn im lặng buông bàn tay nắm ra, đưa đôi sandal cầm cho : “Ngủ sớm chút . Nếu kí túc xá có chỗ bị dột, tìm cái chậu hứng trước, ngày mai tôi sửa.”

      nhận lấy sandal gật đầu, xoay người đẩy cửa vào.

      “Trời mưa rồi ư?” Trần Tâm Duyệt nửa nằm giường trong phòng ngẩng đầu khỏi tablet hỏi.

      Tạ Vũ gật đầu: “Lớn lắm.”

      xong, hai người đều phát bất thường, vì giữa phòng có giọt nước rơi xuống.

      phải chứ? Dột ư?” Trần Tâm Duyệt sụp đổ nhảy từ giường xuống.

      Tạ Vũ nhìn quanh, xác định chỉ có chỗ này bị dột, : “ giường bị dột là được. Chúng ta lấy cái chậu hứng trước, thầy Lục nếu bị dột ngày mai thầy ấy sửa.”

      Trần Tâm Duyệt phồng má, tự giễu : “Lần đầu tiên trong đời ở căn phòng bị dột đấy, cũng coi như là loại trải nghiệm cuộc sống.”

      Tạ Vũ cười: “Xem ra năng lực thích ứng của em cũng tệ nhỉ!”

      “Con đường mình tự chọn mà, có quỳ cũng phải tiếp.” Trần Tâm Duyệt cười ha ha, lại giống như nhớ ra việc gì đó, “Đúng rồi, ban nãy chị phỏng vấn thầy Lục ư? ta có cho chị biết tại sao ở lại đây ?”

      Tạ Vũ : “ ta thất bại tình cảm.”

      Trần Tâm Duyệt có chút đắc ý : “Em mà!” đoạn, lại nháy nháy mắt , “Chị có thấy cái đồng hồ ta đeo ?”

      Tạ Vũ đúng là để ý, nhướng mày nghi hoặc nhìn chờ câu trả lời của ấy.

      Dường như Trần Tâm Duyệt cảm thấy đây là phát tuyệt vời, có chút thần bí : “Là Jaeger-LeCoultre (1) đấy. Hôm nay lúc ăn cơm trưa, em cẩn thận liếc thấy đồng hồ đeo tay của ta, cứ cảm thấy kí hiệu mặt đồng hồ thấy qua ở đâu rồi, nhưng chiếc đồng hồ đó trông cũ lắm nên em cũng để ý. Vừa rồi mình em xem phim trong kí túc xá, đột nhiên thấy trong phim có người đeo cái này mới nhớ ra hiệu đó.” ấy dừng chút, “Chỉ là biết cái thầy Lục đeo tay là hay giả?”

      (1) Jaeger-LeCoultre: thương hiệu đồng hồ cao cấp hàng đầu của Thụy Sĩ.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Người phụ nữ phiền phức

      Điều rất lạ là đêm tối mưa to gió lớn thế này, cộng thêm tiếng nước giọt tí tách trong phòng, vốn là đêm thể chợp mắt, nhưng người có thần kinh suy nhược như Tạ Vũ lại ngủ rất ngon, nằm giường bao lâu là bước vào mộng đẹp, sau đó ngủ thẳng đến sáng.

      Ngủ giấc thức dậy, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, nhàng xuống giường đánh thức Trần Tâm Duyệt giường, rón rén mở cửa. Bầu trời bên ngoài vừa lộ ra chút màu trắng bạc, mưa tạnh, trong khí dày đặc mùi bùn đất đặc trưng ở nông thôn. Kí túc xá học sinh bên cạnh có mấy đứa trẻ lục tục thức dậy, ở ngoài cửa dùng nước lạnh súc miệng rửa mặt, thấy Tạ Vũ là cười ngượng ngùng, chào hỏi .

      Tạ Vũ cũng tùy tiện đánh răng rửa mặt chút, tới căn phòng bên cạnh nhìn cánh cửa đóng chặt kia, tưởng Lục Viễn chưa thức, nhưng lại có đứa trẻ : “Thầy Lục đón bạn rồi ạ.”


      Tạ Vũ quay đầu lại, thấy đứa bé trai khoảng mười tuổi chuyện với . cười hỏi: “Sớm vậy ư? đón ở đâu thế?”

      Thằng bé chỉ hướng dãy phòng học đằng trước: “Ở chỗ sông đó, trời mưa là nước dâng lên, mấy bạn ở ngoại trú học qua sông được, lần nào thầy Lục cũng đón mấy bạn ấy.”

      Tạ Vũ hiểu gật gật đầu, tò mò ra bên ngoài.

      tới sân thể dục, xa xa là nhìn thấy nước con sông đó quả dâng lên, nước sông trong veo biến thành màu vàng đục, mấy tảng đá thường ngày đạp lên để qua bị nước bao phủ.

      Lục Viễn cõng đứa trẻ từ đối diện tới, bờ bên kia vẫn còn hai, ba đứa trẻ đứng chờ.

      ra nước tính là sâu, Lục Viễn xắn ống quần, nước chỉ đầu gối chút. Nhưng nước dâng lên chảy rất xiết, đừng là trẻ con, mà ngay cả Lục Viễn cũng chẳng thuận lợi đến vậy.

      tới, xuống bên bờ sông đứng nhìn .

      Lục Viễn phát ra từ lâu, nhưng chỉ nhìn xa xa cái, rồi tiếp tục cẩn thận qua sông.

      lên bờ, thả đứa trẻ sau lưng xuống, để ý gì đến Tạ Vũ, xoay người tiếp tục đón mấy đứa trẻ chờ bên kia. Học sinh ở ngoại trú lục tục đến bờ đối diện, tổng cộng mười mấy đứa, sáu, bảy tuổi, lớn khoảng mười tuổi, chờ từng chuyến đón sang xong hết là gần tiếng sau.

      Có mấy đứa có lẽ muốn nhìn nước dâng, sau khi được thả xuống đứng ở bên bờ, rồi ỳ ra bên cạnh , bị Lục Viễn nhìn thấy quát lớn mấy câu, ngay lập tức chạy nhanh như làn khói vào trường.

      Tạ Vũ chợt cảm thấy hung dữ phô trương thanh thế của người đàn ông có chút đáng .

      Sau khi bọn trẻ hết, Lục Viễn xoa xoa cái chân bị lạnh đến độ trắng bệch, vừa mang giày vừa liếc Tạ Vũ ở bên cạnh, : “Đẹp ?”

      “Đẹp, cực kì đẹp.” Tạ Vũ như cười như nhìn , “ đấy, tôi thấy cực kì đẹp trai.”

      Lục Viễn xì tiếng, quay đầu khẽ quan sát từ xuống dưới lần. đô thị điển hình, xinh đẹp thời thượng, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, thắt cái bím tóc đuôi tết lỏng lệch thả trước vai trái, cho dù trang điểm, mặc bộ quần áo ngoài trời cũng trông rất thời thượng. Nhưng lúc này mang đôi giày vải màu đen tối qua, nên có vẻ hơi lôi thôi lếch thếch.

      Tạ Vũ thấy liếc chân mình, cố tình đưa ra: “Đôi giày này tặng tôi phải ? Tôi mang về nhà làm kỉ niệm thế nào?”

      Lục Viễn ừm tiếng: “Đây là giày thím trong thôn làm cho tôi, nhưng ngắn chút, tôi cũng mang vừa, muốn giữ lại .”

      mang giày xong rồi về phía trường học phía . Tạ Vũ đuổi theo phía sau: “Ban nãy ở trong nước lâu vậy ư? lạnh sao?”

      lạnh.”

      lời ít ý nhiều, khiến Tạ Vũ ngược lại biết gì. ra bản thân tính là người phụ nữ nhiều, nhưng vì liên quan đến nghề nghiệp, chỉ cần muốn là thế nào cũng có thể tìm được đề tài. Nhưng đối mặt với người đàn ông này, dường như rất khó bắt đầu cuộc trò chuyện trôi chảy.

      Vì từng có mưa nên con đường đất xốp trơn trượt, con đường lên dốc nho liền trở nên khó vô cùng. Ở đằng trước, Lục Viễn lại như thể đất bằng. Vì mang đôi giày mấy vừa chân nên Tạ Vũ thuận lợi lắm. định hỏi thêm chút gì đó nữa, đột nhiên xiêu xiêu vẹo vẹo sắp ngã nhào.

      “Cẩn thận đấy!” Lục Viễn như cảm giác được, chợt xoay người bắt lấy tay .

      Tạ Vũ khó khăn lắm mới giữ vững thân thể, nhưng buông tay ra, ngược lại tăng thêm chút lực, khẽ ngẩng đầu cười nhìn về phía : “Giày hơi rộng, đường khá khó , kéo tôi .”

      Lục Viễn lạnh lùng liếc cái, quay người kéo lên. vốn bước nhanh, nhưng bị Tạ Vũ vô tình hay cố ý kéo lại phía sau, nên chỉ có thể chậm rì theo .

      con dốc mấy mét mất hai phút.

      Lên đất bằng, muốn buông tay Tạ Vũ, nhưng lại bị dính chặt hất ra. Bọn trẻ lần lượt vào phòng học tiết buổi sáng tò mò nhìn sang bên này, sau đó che miệng cười trộm.

      Lục Viễn quay đầu hung dữ trừng Tạ Vũ, tức giận : “Có phải còn muốn tôi dắt về kí túc xá ?”

      Tạ Vũ cười thản nhiên: “Ừm, tôi ngại đâu.”

      Lục Viễn lạnh lùng liếc cái, dùng sức hất tay ra, xoay người sải bước đến phòng học. Tạ Vũ đuổi theo ở phía sau.

      Học sinh trong lớp đến gần đông đủ, vì có giáo viên trông coi, nên đùa giỡn ầm ĩ. Lục Viễn vào hai phòng học quát lần, bên trong yên tĩnh ngay lập tức, tiếp sau đó phát ra tiếng đọc sách vang vang.

      Tạ Vũ luôn đứng ở cửa phòng học nhìn , chờ khi ra xuống phía sau, lại lẽo đẽo theo . Khi ra ngoài Lục Viễn liếc cái, rồi lạnh lùng sải bước vào trong, nhưng mấy bước lại dừng phắt lại xoay người.

      Tạ Vũ chú ý, suýt nữa đụng vào .

      Lục Viễn sầm mặt nhìn : “Rốt cuộc muốn làm gì?”

      Tạ Vũ lơ đễnh xòe tay: “Chẳng làm gì cả, chỉ quan sát sinh hoạt hàng ngày của chút thôi.”

      Lục Viễn : “ khăng khăng muốn viết về tôi trong bài báo của , tôi cũng hết cách. Nhưng tôi hi vọng với tư cách là phóng viên, ít nhiều gì cũng hãy có chút đạo đức nghề nghiệp.”

      Tạ Vũ : “Đương nhiên. bằng lòng, tôi để xuất trong bản thảo của tôi. Nhưng việc hàng ngày của cũng là phần của ngôi trường này, tôi quan sát chút cũng có gì đáng trách.”

      Lục Viễn nhếch khóe môi, ngoài cười nhưng trong cười: “Vậy cứ tùy ý, đừng quấy rầy tôi quá là được.”

      Tạ Vũ cười: “Tôi có thể quấy rầy như thế nào chứ? Nơi này cũng coi như là trăm con mắt đổ dồn vào, chẳng lẽ tôi còn nuốt được sao?” dừng chút, bổ sung thêm câu, “Yên tâm, chủ nhật là tôi rồi, quấy rầy lâu lắm đâu.”

      Trong mắt Lục Viễn lóe lên ánh giật mình trong thoáng chốc, ngay sau đó lạnh lùng ừm tiếng, xoay người vào trong.

      Mấy giáo viên trong bếp ăn sáng, thấy hai người vào. Đầu tiên là Trần Tâm Duyệt gào to: “Chị Tạ Vũ, chị đâu vậy? Ban đầu em còn tưởng chị làm việc, nhưng thấy máy ảnh và máy ghi của chị đều để ở kí túc xá.”

      Tạ Vũ cười cười : “ loanh quanh chút thôi.”

      Trương Khánh Nhiên bên cạnh Trần Tâm Duyệt ngẩng đầu nhìn cái, thấy ánh mắt liếc tới rơi vào mu bàn tay có vết sẹo phỏng của cậu ta, như cười như , thể chột dạ cúi đầu xuống.

      ra Tạ Vũ có khúc mắc gì với Trương Khánh Nhiên, cho cùng lớn hơn vài tuổi, cũng coi như thấy nhiều biết rộng, chẳng để trong lòng làm gì.

      cầm chén theo Lục Viễn đến bên bếp, thấy múc chén cháo trong nồi, vươn tay đưa cái chén trong tay mình cho , nhưng lại bị phớt lờ bưng chén xoay người tìm cái ghế ngồi xuống.

      Tạ Vũ cười bĩu môi, tự ra tay múc chén, ngồi xuống cạnh .

      Trương Khánh Nhiên ở đối diện nhìn sang phía hai người đầy ý, bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Viễn lướt qua, hậm hực phủi phủi tay rửa chén rồi vào lớp.

      Tạ Vũ khẽ : “ giận mà uy có phải chính là người như ?”

      Lục Viễn vùi đầu húp cháo, phớt lờ .

      Trần Tâm Duyệt thấy hành động qua lại tế nhị giữa mấy người này, thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy?”

      có gì đâu.” Tạ Vũ và Lục Viễn cùng lúc.

      Trần Tâm Duyệt càng thấy mờ mịt. Tạ Vũ cười liếc người đàn ông bên cạnh, vẫn cúi đầu, mặt mày lạnh lùng.

      Lục Viễn ăn rất nhanh, chén cháo với dưa chua ăn hết rất nhanh. Sau khi đến cửa rửa sạch chén đũa, đến phòng học ngay.

      Trong nhà bếp chỉ còn lại Trần Tâm Duyệt và Tạ Vũ còn ăn ung dung thong thả. Trần Tâm Duyệt thấy Lục Viễn rồi, lại : “Sao em thấy hai người là lạ?”

      Tạ Vũ trả lời mà hỏi lại: “Vậy sao? Kì lạ thế nào?”

      Trần Tâm Duyệt : “Em cũng được, đặc biệt là thầy Lục.”

      Tạ Vũ cười tiếng: “Tôi muốn phỏng vấn ta, nhưng ta đồng ý.”

      ra là vậy, em chứ sao mà sắc mặt ta trông còn thối hơn hôm qua.”

      Ăn sáng xong, Tạ Vũ cầm máy ảnh vào lớp của Lục Viễn. vào từ cửa sau, chân mang đôi giày vải kia nên gần như ra tiếng nào. Bọn trẻ thấy vào, định xì xào bàn tán, đặt ngón tay môi ra dấu đừng có lên tiếng, trong phòng học lại yên lặng như thế ngay lập tức.

      Lục Viễn viết chữ tấm bảng đen, khi xoay người lại mới phát trong lớp có thêm người phụ nữ. nhìn Tạ Vũ mỉm cười từ xa xa, nhíu mày, lạnh mặt tiếp tục giảng bài.

      So với lớp của Trần Tâm Duyệt ở bên cạnh, kỉ luật của lớp Lục Viễn ràng tốt hơn rất nhiều. Có đứa định trốn tiết hoặc chuyện, chỉ cần nhìn tới cái là đàng hoàng ngay tức khắc.

      tiết học, Tạ Vũ vậy mà như học sinh tiểu học, nghiêm túc nghe hết trọn bốn mươi phút. Tiếng chuông vừa vang lên, bọn trẻ như mấy chú khỉ con giương oai chạy về phía sân thể dục bên ngoài. Phòng học vốn nho thoáng cái trống trơn.

      Tạ Vũ ngồi ở phía sau lớp xem ảnh chụp trong máy. chỉ chụp lén tổng cộng ba tấm. tấm trong đó là Lục Viễn đứng trước bục giảng, nghiêng người cầm thước chỉ tấm bảng đen.

      Tấm ảnh tiện tay chụp này có bố cục tuyệt vời đầy bất ngờ, ống kính vượt qua mấy hàng trẻ cầm sách, ngẩng đầu nhìn phía trước, cuối ánh mắt bọn trẻ là tấm bảng đen viết hàng chữ Khải bằng phấn nổi bật. Mà ống kính máy ảnh là gò má Lục Viễn, có đường nét trầm tĩnh mà tuấn.

      Tạ Vũ tự đắc vì tác phẩm của mình, tay đột nhiên , máy ảnh trong tay rời khỏi mình. ngẩng đầu, thấy Lục Viễn nhíu mày nhìn màn hình máy ảnh, nhón tay chậm rãi di chuyển.

      “Đừng có xóa!”

      vươn tay giành lấy máy ảnh, nhưng cuối cùng vẫn chậm bước. Tạ Vũ nhìn màn hình bị xóa, hơi nổi cáu : “ phải là chụp tấm thôi ư, có cần phải vậy ?”

      nên biết việc này là xâm phạm quyền hình ảnh của người khác!”

      Tạ Vũ cười lạnh tiếng, ngẩng đầu nhìn : “Tôi đây còn chưa công bố tính là xâm phạm quyền hình ảnh gì chứ? Tôi giữ lại thưởng thức riêng được sao?”

      Lục Viễn lạnh mặt : “ chưa nhận được đồng ý chụp người khác lung tung, còn có thể hùng hồn như vậy sao? Có phải phóng viên các đều phiền nhiễu như thế ?”

      sai!” Tạ Vũ cũng biết hôm nay uống nhầm thuốc gì, có lẽ cũng muốn nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của người đàn ông này, giơ máy ảnh lên chĩa vào mặt ấn mạnh tách tách hồi, “Tôi chụp rồi đấy, có thể làm gì tôi? xóa ! Xóa rồi tôi lại chụp nữa.”

      Quả nhiên Lục Viễn bị hành động vô lại này của làm cho khóe miệng giật giật. hung dữ trừng cái, xoay người rời khỏi.

      Tạ Vũ xem ảnh vừa chụp, vì khoảng cách quá gần, nên khuôn mặt người đàn ông trong ảnh thay đổi hoàn toàn. Ngay cả bản thân cũng phải cười vì hành động ấu trĩ này của mình.

      Cả ngày hôm nay, về cơ bản Tạ Vũ luôn theo Lục Viễn. dạy lớp dự thính, dẫn bọn trẻ tập thể dục đứng xem, buổi trưa ăn cơm, cũng theo sau lưng lấy cơm, tiếp đó ngồi bên cạnh . Ăn cơm xong xem bọn trẻ ngủ trưa, cũng theo bên cạnh.

      Có lúc Lục Viễn bị theo đến phiền, xoay người gào to câu: “Có có phiền hả!”

      xòe xòe tay thản nhiên.

      muốn trải nghiệm cuộc sống thường ngày của người đàn ông này chút, xem làm thế nào chống chọi trong núi sáu năm.

      Nhưng thể thừa nhận, nếu như là cuộc sống ngày qua ngày thế này, sáu năm quả rất đáng sợ.

      Vì là thứ sáu nên hơn ba giờ chiều là tan học, đứa ở nội trú đứa ở ngoại trú lục tục kết bạn về nhà. Nước trong con suối rút , mấy tảng đá được nước sông gột rửa lộ ra, bọn trẻ đùa giỡn ầm ĩ giẫm lên đá qua sông.

      Bữa tối chỉ có mấy giáo viên, để chiêu đãi hai giáo viên mới và Tạ Vũ, hiệu trưởng đặc biệt lấy thêm miếng thịt khô ở nhà tới, bảo thím Điền xào thức ăn.

      Lần này ăn cơm, Tạ Vũ lại bám lấy Lục Viễn, mà ngồi cạnh hiệu trưởng Điền, trao đổi với ông ấy chuyện ngày mai thăm hỏi nhà học sinh. Hiệu trưởng Điền giới thiệu cho tình hình trong nhà của mấy học sinh nghèo khó nhất, đột nhiên có hai đứa trẻ hấp tấp xông từ ngoài vào.

      đứa bé trai khoảng mười tuổi thở hổn hển : “Hiệu trưởng Điền, thầy Lục, chị của con… chị con lại chạy nữa rồi!”

      Hiệu trưởng Điền ơ tiếng: “ phải ba chị em tan học cùng về nhà sao?”

      Thằng bé : “ tới giữa đường chị ấy đưa cặp cho bọn con chị ấy vệ sinh, bọn con chờ cả buổi cũng thấy chị ấy quay lại. Con với Tiểu Hà cùng tìm, tìm hồi lâu cũng tìm được chị ấy. Sau đó lục ra cái này trong cặp chị ấy ạ.”

      Thằng bé đoạn đưa tờ giấy tới, Lục Viễn nhận lấy nhìn lướt qua.

      Hiệu trưởng Điền hỏi: “Hiểu Quyên lại làm gì nữa vậy?”

      Lục Viễn tức giận : “Con bé học nữa, chuẩn bị theo người ta Quảng Đông làm việc kiếm tiền.”

      “Hả?!” Hiệu trưởng Điền vẻ mặt thể tin nổi, “Trước kia Hiểu Quyên cũng chỉ cáu gắt ở nhà học, nhiều nhất là chạy ra chợ lên mạng mà thôi. Lần này là dứt khoát bỏ nhà trốn làm việc! Con lớn đúng là càng ngày càng nghe lời mà.”

      Lục Viễn để chén xuống: “Lúc này con bé chắc chưa ra khỏi làng, em tìm nó về.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Ra phố

      Tạ Vũ chăm chú nhìn thằng bé đến báo cáo, thấy đứa trẻ này trông rất quen. Đương nhiên, nơi này cả thảy chỉ khoảng sáu mươi học sinh, qua lại ngày, mười đứa có tám, chín đứa đều thấy hơi quen.

      Nhưng quả nhớ thằng bé này, chính là thằng bé sáng sớm hôm nay ở cửa cho biết Lục Viễn đón học sinh. Đứa bé bên cạnh hơn thằng bé , hai tuổi. Hai đứa đều ăn mặc mấy sạch , mặt mũi cũng hơi bẩn, nhưng đều có đôi mắt to trắng đen ràng, ánh mắt ngây thơ đơn thuần ấy như dòng nước trong veo của con suối kia.

      Hai đứa trẻ theo Lục Viễn ra cửa. Tạ Vũ nghĩ nghĩ, để chén xuống, với hiệu trưởng Điền: “Tôi cũng xem thử.”

      trở lại kí túc xá lấy máy ảnh và ba lô, khi đuổi theo Lục Viễn, dắt hai đứa trẻ qua sông, nghe tiếng động phía sau, quay đầu nhìn, thấy Tạ Vũ vội vàng chạy lên trước, nhíu mày : “ làm gì vậy?”


      “Tôi giúp tìm người!”

      Lục Viễn nhìn túi máy ảnh đeo người: “ tới giúp tìm người, hay là giúp bản thân tìm tài liệu thực tế?”

      Tạ Vũ thản nhiên : “Tôi là phóng viên, nếu như gặp được tài liệu thực tế hay, đương nhiên muốn bỏ lỡ.”

      đừng gây thêm phiền phức cho tôi!” Lục Viễn lạnh lùng .

      “Tôi phiền phức hơn dẫn hai đứa trẻ tìm người đâu.”

      “Tôi dẫn hai đứa là vì nữ sinh chúng tôi tìm là chị của hai đứa, hai đứa biết con bé, tìm tiện hơn.”

      Tạ Vũ : “Nữ sinh trốn tên là Hướng Hiểu Quyên đúng ? Tôi biết là ai, bé lớp bốn đúng ? Dáng người khá cao, buộc tóc đuôi ngựa, hôm nay mặc áo bông màu đỏ.”

      “Đúng rồi ạ!” Thằng bé trước mặt trả lời thay Lục Viễn.

      Tạ Vũ mỉm cười, nhướng nhướng mày đắc ý với Lục Viễn. Hôm qua xin hiệu trưởng Điền danh sách học sinh, khoảng sáu mươi học sinh là khá ít, ít nhiều gì cũng biết chút. Năm nay Hướng Hiểu Quyên mười hai tuổi, coi như là học sinh lớn tuổi ở đây, cộng thêm bé trông trưởng thành hơn mấy đứa trẻ bằng tuổi chút, cho nên Tạ Vũ có mấy phần ấn tượng về bé.

      Lục Viễn nghe như vậy cũng chỉ có thể ngầm đồng ý cho cùng.

      Ba người lên bờ, bước lên con đường bên bờ ruộng. Lục Viễn đằng trước câu nào, bóng dáng cao lớn gần như chắn hết phong cảnh phía trước. Lúc này là chạng vạng tối, thỉnh thoảng có nông dân ra ngoài xách cuốc về nhà, thấy Lục Viễn nhiệt tình chào hỏi.

      Thoạt đầu hai đứa trẻ cũng dám lên tiếng, vẫn là Tạ Vũ mở miệng hỏi tên hai đứa trước.

      Thằng bé : “Con tên Hướng Hiểu Cương ạ.”

      : “Con tên Hướng Hiểu Hà ạ.”

      “Hai đứa là em ư?”

      Hiểu Cương : “Bố Hiểu Hà là chú của con, chị Hiểu Quyên là chị ruột con ạ.”

      Tạ Vũ gật đầu, lại hỏi: “Tại sao chị hai đứa muốn bỏ nhà vậy?”

      Hiểu Cương : “Chị con thích học, chạy ra ngoài nhiều lần lắm rồi. Nhưng trước đó là vào làng lên mạng, lần này là lần đầu tiên muốn làm.”

      Hiểu Hà phụ họa: “Lần nào cũng cần thầy Lục tìm chị con về.”

      Dù sao cũng là trẻ con, giọng hai đứa ngoài chút trách móc ra, ít nhiều gì cũng có chút thích thú, chẳng cảm thấy đây là chuyện lớn nguy hiểm gì.

      Tạ Vũ nghĩ nghĩ, hỏi: “Bố mẹ hai đứa đâu?”

      Hiểu Cương im lặng hồi, khẽ : “Mẹ con và thím con chết hồi bọn con còn rồi, bị chết cháy khi làm bên ngoài đó. Bây giờ bố con và chú con làm ở Quảng Đông.”

      Tạ Vũ hỏi: “Có phải chị em nhớ bố em ? Nên muốn tìm bố em?”

      Hiểu Cương lên giọng hỏi vặn lại: “Mới phải ấy. Bố con kết hôn lần nữa, người phụ nữ đó lại phải người chỗ bọn con, năm ngoái cũng chẳng về.”

      Hiểu Hà giọng phụ họa: “Bố con cũng vậy.”

      Tạ Vũ hiểu , hỏi dò: “Vậy hai đứa đều ở với ông bà nội sao?”

      “Dạ.” Hai đứa trẻ đáp.

      ra trẻ em bị bỏ lại ở vùng núi đa số đều như vậy, chỉ có điều mấy đứa trẻ này đặc biệt hơn chút, ngoài việc là trẻ em bị bỏ lại ra, bọn chúng còn mồ côi mẹ.

      Tạ Vũ nhìn hai cái bóng trước mặt, tuy dường như hai đứa chẳng buồn đến thế, nhưng lại thoáng nghẹn ngào ở cổ họng.

      Lục Viễn đằng trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn cái, lạnh lùng : “ có thể thu lại lòng hiếu kì của người làm phóng viên ?”

      Tạ Vũ cười hỏi vặn: “ cũng có thể thu lại chút thành kiến đó của ? Tôi phải với người khác câu nào là cũng viết hết vào bản thảo bán lấy tiền đâu!”

      Hai đứa trẻ ở giữa hiểu hai người lớn này gì, nhưng cũng cảm nhận được mùi thuốc súng trong đó, lần lượt nhìn hai người, cũng dám lên tiếng.

      Mấy phút sau, Tạ Vũ lại mở miệng hỏi: “Chuyện thế này thường xuyên xảy ra ư?”

      Lục Viễn hờ hững trả lời : “ thường xuyên.”

      Sau đó lại yên lặng kéo dài.

      gần nửa tiếng, mới từ con đường làng quê đến con đường thôn bằng xi-măng.

      Ven đường có hai tiệm tạp hóa, chiếc xe lôi được cải tạo để chở khách đậu đằng trước. Người trong tiệm đều quen biết Lục Viễn, nhiệt tình chào hỏi: “Thầy Lục, lúc này rồi mà còn phải ra chợ sao?”

      Lục Viễn gật đầu.

      Tài xế xe lôi trung niên ngồi lên xe: “Vậy mau lên, trễ nữa trời tối mất.”

      Loại xe lôi chở khách ở nông thôn này, phía sau là hai hàng ghế ngồi đối ngược nhau, chen chút là khoảng mười người ngồi được. Bốn người leo lên xe, chia ra ngồi hai bên cũng coi như rộng rãi.

      Tài xế nổ máy xe, ở phía trước thuận miệng hỏi: “Thầy Lục, trễ thế này thầy vào làng làm gì thế?”

      học sinh chạy mất, tôi tìm em ấy về.”

      “Là con nhóc Hướng Hiểu Quyên núi đó đúng ? Trước đó tôi thấy nó đón xe ra phố, sao lại là lén trốn rồi?”

      “Ừm.” Lục Viễn hờ hững đáp.

      Vì đường khó , nên tài xế nhiều nữa. Hai đứa trẻ ngồi xe lắc lư theo xe, trở nên vô cùng hưng phấn, kìm lòng đặng mà đá qua đá lại đùa giỡn ầm ĩ.

      Nhưng còn chưa quậy được bao lâu bị Lục Viễn bực mình quát tiếng: “Ngồi yên đó!”

      Hai đứa trẻ vội vàng ngồi nghiêm chỉnh.

      Cảm xúc của trẻ con luôn thay đổi bất ngờ. Hướng Hiểu Cương biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên có chút giống như buồn bã rụt rè liếc nhìn , giọng hỏi: “Có phải chị làm việc thầy? Có phải chị ấy cũng mặc kệ con ?”

      Lục Viễn hung dữ : “Chị em ngay cả bản thân cũng lo xong, còn bảo em ấy lo cho em à!”

      Thân thể nho của Hiểu Cương lắc lư trong xe lôi, thằng bé mở đôi mắt to nhìn Lục Viễn bên cạnh, đột nhiên òa tiếng khóc lớn.

      Hiểu Hà ngồi bên này thấy họ khóc cũng òa khóc theo thằng bé.

      Tài xế đằng trước thấy thú vị, cười ha ha.

      Tạ Vũ vỗ vỗ bé bên cạnh: “Đừng lo. Thầy Lục của hai đứa tìm chị về.”

      Lục Viễn quay đầu nhìn đằng trước, làn gió mát thổi mái tóc ngắn của cuồn cuộn ra sau như cơn sóng. Dường như lờ tiếng khóc của hai đứa trẻ, khẽ nhíu mày, vẻ bực bội chán ghét viết ràng.

      Tạ Vũ nhìn về phía : “Tâm trạng tốt, trút lên người bọn trẻ có hơi quá rồi đấy.”

      Lục Viễn quay đầu nhìn về phía hai đứa trẻ khóc bù lu bù loa, móc hai tờ giấy vệ sinh trong túi ra, vươn tay túm lấy hai đứa bé, lau mặt hai đứa qua loa hai cái: “Nín ! Chị hai đứa xa đâu.”

      Hiểu Cương khụt khịt mũi, nghẹn ngào hỏi: “ ạ?”

      Lục Viễn : “Chị em đâu phải chạy hai lần, lần nào mà tìm về được.”

      Tạ Vũ nhìn khẽ cười tiếng.

      Lục Viễn trừng : “Cười cái gì mà cười!?”

      Tạ Vũ cười sâu hơn: “Tôi cười là chuyện của tôi, đâu có chọc gì đến ?”

      Lục Viễn lạnh mặt hừ tiếng: “Cái vẻ mặt nhìn quanh xem trò vui này của khiến người ta chán ghét lắm.”

      Tạ Vũ nhún nhún vai: “Người ta cũng thích kiểu đàn ông mọn như đâu.”

      Hiểu Cương từ đối diện chuyển sang ngồi bên cạnh : “Con thích thầy Lục ạ.”

      “Con cũng thích ạ.” Hiểu Hà cũng .

      Cảm xúc của trẻ con đến nhanh nhanh, vừa khóc trận, bây giờ lại quăng hết. Hiểu Cương dè dặt sờ sờ túi máy ảnh của Tạ Vũ: “Chị phóng viên ơi, chị chụp cho bọn con tấm ảnh được ?”

      Tạ Vũ cười: “Được chứ.”

      lấy máy ảnh ra bật lên. Hiểu Cương kéo em họ ngồi bên cạnh Lục Viễn, lại bị Lục Viễn túm đẩy lại phía đối diện: “Muốn chụp hai đứa chụp, đừng chụp thầy.”

      Hai đứa nhóc con lại ồn ào kéo tay : “Thầy Lục, chúng ta chụp tấm .”

      Tạ Vũ nghiêng đầu cười : “ thấy đấy, phóng viên chúng tôi chụp ảnh cũng đâu chỉ là để bán lấy tiền, cũng có thể để thỏa mãn mong ước của bọn trẻ mà.” đoạn, lại với hai đứa trẻ, “Có phải hai đứa rất muốn chụp ảnh với thầy Lục ?”

      Hai đứa trẻ gật đầu lia lịa.

      Lục Viễn quay đầu : “Tôi chụp.”

      Tạ Vũ giơ máy ảnh lên, hai đứa trẻ cũng mặc kệ Lục Viễn bên cạnh phản ứng gì, cười ha ha hướng về phía ống kính. Tách tách hai tiếng, vì khoảng cách quá gần, lớn hai , ba cái đầu nhét hết ống kính. Hai đứa trẻ toét miệng cười rạng rỡ, Lục Viễn lại nghiêng mặt, mặt mày đen sịt bực mình nhìn đằng trước xe.

      Tạ Vũ để máy ảnh xuống, hai đứa trẻ lập tức di chuyển tới, sáp lại bên cạnh xem ảnh đầy phấn khởi.

      Lục Viễn vẫn nghiêng đầu, lạnh lùng : “Đừng công bố lung tung.”

      Tạ Vũ nhìn cái, : “Có phải cảm thấy tôi cứ chụp bừa tấm ảnh là bán hết . Yên tâm , chờ tôi về rửa ra rồi gửi ảnh cho mọi người.”

      Hiểu Cương rất vui: “Có ạ?”

      “Ừm, chờ chị về Thượng Hải rửa ra gửi.” gật đầu, lại thờ ơ với Lục Viễn, “Dù sao thầy Lục cũng rời khỏi đây nhanh thôi, nên coi như chụp tấm ảnh làm kỉ niệm, tốt sao?”

      Sắc mặt Lục Viễn cứng đờ, đáp lại lời .

      Hiểu Cương nghi hoặc : “Thầy Lục rời khỏi trường tiểu học Hồng Khê bọn con sao?”

      Lục Viễn gật đầu cũng lắc đầu, chỉ im lặng nhìn con đường làng ngoằn ngoèo phía trước. Hồi lâu sau, mới thấp giọng : “Mấy đứa có giáo viên mới đến.”

      Hiểu Cương nghe xong, cúi đầu đan ngón tay vào nhau, thêm gì nữa.

      Chiếc xe lôi vẫn lắc lư lạch cạch, nhưng khí trong xe đột nhiên trở nên là lạ. Tạ Vũ nhìn người đàn ông đối diện, nhìn thẳng phía trước, trong mắt , thấp thoáng thấy được hoang mang của người đàn ông.

      Sắc trời tối dần, Tạ Vũ mở miệng phá vỡ bầu khí yên tĩnh này: “Còn bao lâu nữa đến chợ?”

      “À, còn mười mấy phút nữa là đến.” Tài xế đằng trước trả lời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :