1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khi nào trăng sáng dẫn lối anh về – Úy Không (Hoàn - 62c + 1PN - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 54: Đô thị

      Hôm sau là ngày cuối cùng của tháng mười hai, cũng là điểm kết thúc của năm nay.

      Ngủ đêm, cánh tay Tạ Vũ còn đau đến thế, chỉ là hành động vẫn bất tiện. May mà cũng cần ra ngoài, trước đó vốn còn suy nghĩ tết có cần thăm Lục Viễn , nhưng ra thế này nên cũng đành thôi.

      Cũng may lịch chỉ còn hơn tháng, có thể chờ đến khi đến.

      Tối qua đồng ý với Lý Hưng Ngộ mời ta ăn cơm, dù sao cũng là cảm ơn người ta, tiện chọn chỗ tệ quá, nên chọn nhà hàng Tây ở Hyatt.


      Hai người vừa ngồi vào chỗ, di động của Tạ Vũ liền reo lên.

      Là Lục Viễn.

      cười cười, nhận máy ngay trước mặt Lý Hưng Ngộ, thuận miệng : “ nghỉ rồi à?”

      Lục Viễn ừm tiếng, hỏi: “Em làm gì thế?”

      Tạ Vũ liếc nhìn Lý Hưng Ngộ lật thực đơn ở đối diện, : “Mời người bạn tối qua giúp em ăn cơm.”

      “Ăn ở đâu?”

      Tuy hai người thường xuyên gọi điện, nhưng rất ít khi hỏi đâu, hôm nay hỏi kĩ như vậy ngược lại khiến Tạ Vũ hơi ngạc nhiên. cười : “Hyatt.”

      Lục Viễn ờ tiếng: “Vậy hai người ăn vui vẻ. nhiều với em nữa, tránh để em lạnh nhạt với bạn.”

      Tạ Vũ cúp điện thoại, nhìn màn hình di động hơi ngẩn người.

      Lý Hưng Ngộ ngước mắt nhìn sang, như cười như hỏi: “Bạn trai ư?”

      Tạ Vũ gật đầu.

      Lý Hưng Ngộ : “Chính là người lần trước em ?”

      Tạ Vũ lại gật đầu.

      Lý Hưng Ngộ cười cười: “Lâu như vậy mà tôi thấy được bạn trai trong truyền thuyết của em. Vốn tưởng lần trước em như thế chẳng qua là tìm cái cớ chia tay tôi, ra ngờ là .”

      Tạ Vũ cũng cười: “Tôi cần thiết phải lừa , ấy chỉ là tạm thời ở Thượng Hải thôi.”

      Lý Hưng Ngộ nhếch khóe môi, sắc mặt khó phân biệt cười cười.

      Hai người ăn bữa cơm đều có suy nghĩ riêng.

      tự tin và ngạo mạn sau khi tích lũy tài sản mang đến khiến Lý Hưng Ngộ cảm thấy phụ nữ chỉ là món đồ dễ có được. ta thích Tạ Vũ đương nhiên là , chỉ có điều trước lúc này, ở mức độ rất lớn, cái gọi là thích quả là vì vẫn chưa đoạt được.

      Nhưng cái thích hôm nay lại lặng lẽ thay đổi, đặc biệt là khi ta thấy đánh sập quỹ từ thiện tham ô bằng sức cá nhân, khiến danh nhân học giả được công chúng tâng bốc lên trời ngã xuống. ta mới cảm thấy người phụ nữ này khác biệt như thế, giống những người phụ nữ mà ta từng gặp qua.

      Đó là dũng cảm đơn độc mà ta sớm đánh mất.

      Cho nên đến cuối cùng ta vẫn có chút cam tâm.

      Mà trong suy nghĩ riêng của Tạ Vũ lại hề có Lý Hưng Ngộ. Sau những ngày rảnh rỗi này, bắt đầu suy tính cho tương lai. Đặc biệt là ngày như hôm nay, năm kết thúc, tượng trưng cho việc tuổi hai mươi bảy của cũng gần kết thúc.

      Khi còn , cho rằng tuổi hai mươi tám rất xa xôi. cảm thấy phụ nữ đến cái tuổi này tất nhiên có nghiệp thành công, có hết nhà cửa xe cộ tiền bạc, tình cũng nên đến mùa thu hoạch.

      Nhưng rất hiển nhiên, đó chẳng qua là khờ khạo của tuổi trẻ.

      Tuy giờ đây nghiệp của khá ổn, nhưng cách quá xa giấc mơ ban đầu, đừng chi là mấy món đồ vật chất nhà cửa, xe cộ này, có cả cái. Như vậy trông giống kẻ vô tích hơn.

      Điều an ủi đáng giá duy nhất là, gặp được Lục Viễn, bổ sung vào cuộc sống và linh hồn cằn cỗi của .

      là món quà ông trời tặng cho của tuổi hai mươi tám.

      Nhận lời đón giao thừa với Lý Hưng Ngộ, ăn cơm xong, ta đề nghị nghe buổi hòa nhạc giao thừa. Tuy Tạ Vũ muốn đến bến Thượng Hải xem trình diễn ánh sáng hơn, nhưng biết ta thích chỗ chen chúc đó, nên cũng vui vẻ đồng ý.

      Hai người từ Hyatt ra, Tạ Vũ đứng ven đường chờ Lý Hưng Ngộ lái xe tới.

      Vào đêm đông hơn bảy giờ, đèn neon bắt đầu nhấp nháy. mặc chiếc áo khoác dài đen, quấn khăn choàng xanh, là đô thị điển hình nhất, đứng con phố sầm uất của Thượng Hải, dường như hòa làm thể với thành phố này.

      Hôm nay là đêm giao thừa, đường xá đông nghịt, dòng người như dệt cửi, giống như sắp bắt đầu cuộc vui say sưa cuối năm.

      Chiếc Lamborghini của Lý Hưng Ngộ từ từ dừng lại trước mặt . ta lịch thiệp xuống xe mở cửa giúp , để chui vào ghế phụ.

      Xe chậm rãi chạy vào dòng xe buổi tối, ai chú ý đến người đàn ông xông pha gió bụi chạy vội tới cách đó xa.

      Lục Viễn đeo cái túi hành lý lớn, tay cầm chiếc di động kiểu cũ của . vừa định bấm điện thoại gọi cho Tạ Vũ, lại thấy đứng ven đường. vốn định lặng lẽ lên trước, cho ngạc nhiên bất ngờ, nhưng còn chưa bước thấy ngồi vào chiếc Lamborghini.

      Người đàn ông xe có diện mạo tinh điển hình nhất trong thành phố.

      Lục Viễn cảm thấy người đàn ông này trông khá quen.

      Thế giới này rất lớn, núi sáu, bảy năm bầu trời khác. Nhưng thế giới này lại như vậy, quanh quẩn lại đều là những người từng xuất trong đời, giống như vòng luẩn quẩn tuần hoàn.

      Khi do dự, chiếc xe đó biến mất trong dòng xe trong màn đêm.

      Cơn gió lạnh cuối tháng mười hai thổi qua, Lục Viễn rùng mình.

      khép áo lại, bỏ di động vào túi áo.

      Thành phố này vẫn là dáng vẻ từng quen thuộc, chật chội sầm uất, bừng bừng sức sống, nhưng lại hờ hững lạnh lẽo, từng hòa nhập vào đó. Nhưng hôm nay dường như vô cùng xa lạ, xa lạ đến độ chợt phân biệt phương hướng.

      đưa mắt nhìn bốn phía, có chút mờ mịt biết nên về đâu.

      Có đôi tình nhân trẻ ăn mặc đẹp đẽ qua bên cạnh .

      khoác tay chàng trai : “Chúng ta mau chọn vị trí tốt . Tối nay người xem trình diễn ánh sáng giao thừa ở bến Thượng Hải chắc chắn là nhiều lắm.”

      Chàng trai vỗ vỗ đầy cưng chiều: “Em đứng chỗ nào cũng vô dụng thôi, dù sao cũng bị người ta che. Người đến lúc cần dùng hận lùn mà!”

      gắt giọng: “Em lùn đấy sao? có giỏi tìm cao !”

      Chàng trai cười ha ha: “ lùn lùn, để em ngồi vai là được chứ gì.”

      “Cái này còn tạm được.”

      Chàng trai đùa giỡn nhau với nhau rời khỏi, biến mất trong màn đêm.

      Lục Viễn nghĩ nghĩ, chỗ này cách bến Thượng Hải xa, nên cũng về hướng bến Thượng Hải.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55: Gặp lại

      Buổi hòa nhạc dài dòng khiến người ta buồn ngủ, cho dù là tiếng đàn của nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng quốc tế kia cũng thể làm Tạ Vũ lên tinh thần. rốt cuộc chỉ là người phàm tục, đối với , chuyện học làm sang này có độ khó rất lớn.

      Lý Hưng Ngộ ngược lại vô cùng tập trung, dường như đắm chìm trong đại dương nhạc thể tự thoát khỏi, giống như rất nhiều đôi nam nữ ăn mặc chỉnh tề quanh mình.

      Khi nghỉ ngơi giữa buổi lúc mười giờ rưỡi, Tạ Vũ nhân khoảng thời gian rảnh ra ngoài vệ sinh, rốt cuộc thở hơi. đứng chỗ sâu trong hành lang ngoài phòng hòa nhạc, nhìn bên ngoài qua cửa sổ kính. Thượng Hải vào đêm giao thừa ánh đèn rực rỡ lên sàn, tô điểm cho thành phố này càng rực rỡ hơn.

      lấy di động ra, bấm gọi Lục Viễn.

      Hiếm khi điện thoại reo mấy tiếng mà mới nhận, bên kia vẫn có tiếng ồn, Tạ Vũ khó hiểu: “Tối nay vẫn ở làng à? Sao ồn vậy? phải trong làng chứ? thị trấn hay là nội thành?”

      Lúc này Lục Viễn đứng bên bến Thượng Hải, những tòa nhà chọc trời xung quanh đèn đóm sáng rực, cả bến Thượng Hải đông nghịt người. cầm điện thoại trong tay, mờ mịt đứng trong dòng người, giọng trong điện thoại như thể truyền đến từ nơi rất xa.

      Tạ Vũ chờ trả lời, lại cười hì hì hỏi: “ phải vào thành phố làm chuyện xấu đấy chứ?” xong, chợt phát tiếng ồn đầu bên kia điện thoại rất quen, đó là tiếng ồn đặc trưng của thành phố này. ngẩn ra, thể tin nổi hỏi, “ phải đến Thượng Hải chứ?”

      Lục Viễn ừm tiếng, dường như phản ứng lại từ trong mờ mịt kéo dài rất lâu, cười : “Phải.”

      Lúc này Tạ Vũ mới nhớ ra câu hỏi ăn cơm ở đâu: “ đến nhà hàng Hyatt rồi? Thấy em chung với người khác?”

      Lục Viễn gật đầu: “Ừm.”

      Tạ Vũ trong điện thoại vừa kinh ngạc vui mừng vừa nổi cáu quát: “Lục Viễn, tên khốn này! ở đâu?”

      Lục Viễn khẽ cười : “ ở bến Thượng Hải.”

      Tạ Vũ : “ chờ em đấy, em tới ngay, xem em có giết chết !”

      cúp điện thoại, vội vàng ra ngoài, đến cổng mới nhớ ra Lý Hưng Ngộ bên trong, vội soạn tin nhắn cho ta: ngại quá, tôi có chút việc phải đến bến Thượng Hải. Tôi trước đây, chúc năm mới vui vẻ!

      Sau khi ngồi xe taxi, Lý Hưng Ngộ cũng chưa trả lời .

      biết ta có nhìn thấy .

      Nhưng đối với mọi thứ đều còn quan trọng.

      Giờ này kẹt xe, taxi chạy đường rất nhanh, nhưng Tạ Vũ vẫn cảm thấy giây như năm, chỉ hi vọng nhanh hơn chút nữa nhanh hơn chút nữa.

      luôn nhắn tin với Lục Viễn.

      qua cây đèn giao thông thứ nhất.

      Lục Viễn : Người ở bến Thượng Hải nhiều .

      qua cây đèn giao thông thứ hai.

      Lục Viễn : Nhưng ánh sáng tối nay rất đẹp.

      Qua cây đèn giao thông thứ ba.

      Lục Viễn : Có sao nữa.



      Cho đến khi qua cây đèn giao thông thứ mười.

      Lục Viễn : chờ em đến.

      Xe giảm tốc độ dừng lại ven đường, tài xế : “Đằng trước gần đến bến Thượng Hải nhiều người nhiều xe khó de xe lắm, xuống ở đây .”

      Tạ Vũ trả tiền cho ta xuống xe, bến Thượng Hải ở đằng trước cách đó xa.

      Biển người đông nghịt lấp đầy cả bóng đêm, những tòa cao ốc chọc trời bên hai bờ sông Hoàng Phố muôn màu muôn vẻ. Đây là nơi sầm uất nhất của thành phố này, là hòn ngọc phương Đông . Mọi người ở đây đều hưng phấn kì diệu, đồng thời cũng có cảm giác thể bỏ qua.

      Tạ Vũ định gọi cho Lục Viễn gọi tới. nhận máy: “Em đến rồi, ở đâu?”

      con đê hướng đông nam quảng trường Chen Yi.”

      Dưới màn đêm, trong ánh đèn, dòng người như dệt cửi, đông nghìn nghịt, người người nhốn nháo, rất nhiều thanh niên giơ lightstick tăng thêm khí năm mới cho đêm giao thừa này.

      Tạ Vũ băng qua đường, đến bên kia đê, vào quảng trường, rồi từ từ theo dòng người lên đài ngắm cảnh. Do quá chen chúc mà gần như nổi. Tuy ánh đèn của những tòa cao ốc hai bên bờ giao hòa chằng chịt, nhưng vẻ ngoài của những người bên đê lại vẫn khó phân biệt, muôn màu muôn vẻ lúc sáng lúc tối, trong ánh sáng sặc sỡ này, Tạ Vũ đứng đài ngắm cảnh, mất phương hướng.

      Mỗi người đàn ông cao lớn đều trông giống Lục Viễn, nhưng lại khác hoàn toàn. biết họ cách nhau rất gần, nhưng lại như vẫn xa tận chân trời.

      “Lục Viễn, nhiều người quá, em tìm được .” Tạ Vũ cầm điện thoại buồn rười rượi hỏi.

      bàn tay to ấm áp đột nhiên nắm tay .

      Tạ Vũ quay đầu lại, thấy người đàn ông đứng sau lưng mình.

      chùm ánh sáng rực rỡ lóe lên, khuôn mặt với nụ cười mỉm của Lục Viễn đột nhiên sáng lên chút. hơi nghiêng đầu quan sát người phụ nữ trước mặt, giọng trầm thấp dịu dàng: “ sao, tìm được em.”

      Tạ Vũ để di động xuống, nở nụ cười như trút được gánh nặng, rồi dùng sức đấm vai hai cái: “Tên khốn này, tại sao tới Thượng Hải mà cho em biết?”

      Lục Viễn lên tiếng, vươn tay ôm vào lòng.

      Chỉ là Tạ Vũ vừa dựa vào ngực liền hít ngược hơi lạnh.

      “Sao vậy?” Lục Viễn vội buông ra.

      Tạ Vũ khẽ đặt tay phải lên cánh tay trái, : “Tối qua bị Tiêu Đình Đình đâm nhát, còn hơi đau.”

      Lục Viễn xem cánh tay , nhưng vì mặc áo khoác dày nên nhìn thấy gì cả.

      Vẻ mặt ung dung, khiến phân biệt được rốt cuộc có nghiêm trọng hay .

      Tạ Vũ ngẩng đầu liếc cái, thấy nét mặt căng thẳng, cười : “Em sao mà.” xong lại nhướng mày hỏi: “ phải vì hôm qua em bị tập kích mà đặc biệt tới Thượng Hải thăm em đấy chứ?”

      Lục Viễn hơi mất tự nhiên ừm tiếng.

      ấm áp lan tỏa khắp lồng ngực Tạ Vũ, nhưng lại muốn đối mặt với ngại ngùng khác lạ này, liền cười xấu xa hỏi: “Hay là đến bất thình lình kiểm tra em?”

      Lục Viễn khẽ cười tiếng, trầm mặc chốc lát, : “Lần này về nữa.”

      Tạ Vũ tin nổi mở to hai mắt, vì ngạc nhiên đến bất ngờ này mà năng hơi lộn xộn: “ sao? phải còn hơn tháng nữa mới nghỉ sao? Bây giờ rồi à? Giờ dạy còn lại bàn giao xong hết rồi sao? Nếu… nếu giữa chừng, liệu bọn trẻ có buồn ?”

      tràng xong, bản thân cũng cảm thấy hơi buồn cười, chờ Lục Viễn trả lời lại ôm cổ bằng tay. Lục Viễn dè dặt vươn tay ôm eo , khẽ bên tai : “ sao, bàn giao xong hết rồi.”

      Tạ Vũ ừ ừ gật đầu: “Tốt quá, tốt quá rồi!”

      Thế nhưng kích động như vậy còn chưa kéo dài bao lâu, càng ngày càng nhiều người xông lên đài ngắm cảnh, khiến xung quanh trở nên chật chội hơn. Hai người bị người ta đụng mấy lần, cánh tay bị thương của Tạ Vũ thể may mắn tránh khỏi.

      Lục Viễn bảo vệ bên mình, dựa vào ưu thế chiều cao, ngẩng đầu nhìn đám đông vẫn tràn sang bên này ở cách đó xa và xung quanh: “Chỗ này ngày càng nhiều người, tay em bị thương dễ bị đụng trúng lắm. Hay chúng ta xuống trước nhé?”

      Tạ Vũ cũng có suy nghĩ này: “Ừm, chúng ta dứt khoát đến chỗ yên tĩnh đón giao thừa, chỉ hai người chúng ta thôi.”

      “Được, chỉ hai người chúng ta.”

      Hai người nhìn chút, góc đông nam có lối ra thẳng xuống, liền nắm tay nhau về hướng đó.

      Dòng người xuống cũng ít, vẫn bước vô cùng khó khăn.

      Lục Viễn lo vết thương của bị người ta đụng trúng, chăm chú bảo vệ bên người.

      Dòng người vốn cũng coi như là trôi chảy, khi xuống đến bậc thềm lại trở nên chậm vô cùng, cũng chen chúc hơn, ra đám đông ngược phía dưới xông lên từ lối thẳng này.

      Có cảnh sát giữ trật tự nhưng vô ích, hai cơn sóng người đông nghịt dưới đều chen nhau ở cái bậc thềm hẹp này. Mọi người kẹt hết ở bậc thềm chật hẹp, ở đây còn cách nào di chuyển, nhưng người phía sau vẫn chen tới trước, mỗi người gần như hướng về trước theo quán tính, gian ngày càng , những người xa lạ dính sát vào nhau, khí loãng dần.

      Vài tiếng hét đột nhiên phát ra trong đám đông ồn ào.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 56: Tai họa

      “Có người ngã rồi, đừng chen nữa!” biết ai la lớn.

      Giọng đó dường như ngay bên tai Tạ Vũ, nhưng lại phân biệt được rốt cuộc đến từ đâu. Sức mạnh của lớp sóng người đè tới từ hai phía trước sau, khí trong ngực bị ép hết ra ngoài, muốn ngẩng đầu để thở nhưng hoàn toàn có hiệu quả.

      Xung quanh bắt đầu có người ngã, ban đầu chỉ , hai người, nhưng người theo đằng sau tiếp tục chen về trước, ngày càng có nhiều người ngã xuống đất, đè chồng lên người trước đó. Có người kêu la khóc lớn, có người hoảng hốt lo sợ ùn đẩy nhau.


      Đám đông đông nghịt vô cùng hỗn loạn.

      “Lùi ra sau —— Lùi ra sau ——” Đằng trước có người ý thức được xảy ra vấn đề, bắt đầu gào thét.

      Nhưng sóng người dưới vẫn kéo dài.

      Lục Viễn nắm tay Tạ Vũ chặt, cố gắng kéo thằng bé ngã dưới đất ở bên cạnh lên, còn chưa rảnh tay cơn sóng lớn phía sau lại dâng lên.

      Hai người bên cạnh ngã nhào, làm Tạ Vũ cũng chúi xuống theo. Lục Viễn dùng sức bắt lấy , nhưng sức đè ép đằng sau quá mạnh, căn bản kéo nổi, chỉ có thể ôm vào lòng, hai người cùng ngã xuống đất.

      Tạ Vũ ở dưới người , vì dùng cánh tay chống đất, để hở ra chút mà thở thoi thóp. Vì người ta giẫm đạp qua, mà người thỉnh thoảng hạ xuống chút, nhưng lại gắng sức chống lên.

      Xung quanh đen kịt, Tạ Vũ nhìn thấy gì cả, chỉ nghe tiếng gào thét hỗn loạn quanh mình. Lần đầu tiên sợ hãi như vậy. Ngoài việc chờ mọi thứ kết thúc ra thể làm được gì cả.

      nhìn thấy cả Lục Viễn, chỉ có thể cảm nhận được thân thể ấm áp cùng hơi thở quen thuộc của , đây là niềm an ủi duy nhất vào giờ phút này của , nhưng bên tai là hơi thở ngày càng đau đớn của .

      “Lục Viễn…” chật vật lên tiếng.

      đây.” Lục Viễn khẽ đáp lại bên tai .

      khí ngày càng loãng, còn muốn mở miệng chuyện, nhưng còn bất kì hơi sức gì, ý thức cũng ngày càng mơ hồ, giống như linh hồn thoát khỏi cơ thể vậy.

      rơi vào cơn ác mộng hỗn loạn phức tạp.

      Khuôn mặt trẻ trung của Trương Hiểu Kha xuất trước mặt , chứa đựng u oán thê thảm. bé đứng ở rìa đỉnh tòa cao ốc chọc trời, mỉm cười rạng rỡ với vô, rồi sau đó rơi xuống như con diều.

      muốn tóm lấy bé, nhưng lại chỉ nắm được góc váy xé rời.

      nhìn khoảng cao vời vợi dưới lầu, cả người cũng chợt choáng váng, thân thể như khống chế được, hai chân trượt xuống, rơi thẳng xuống tòa nhà đó.

      “Tạ Vũ… Tạ Vũ…” Giọng quen thuộc gọi , đau đớn truyền đến bờ môi.

      Tạ Vũ rốt cuộc tỉnh lại từ cơn ác mộng.

      mở mắt, thấy khuôn mặt Lục Viễn trong ánh đèn lờ mờ.

      “Lục Viễn…” há miệng lên tiếng, nhưng thanh đó yếu ớt như thể đến từ nơi rất xa.

      “Em sao rồi?” Lục Viễn dời tay khỏi người , sốt ruột hỏi.

      Tạ Vũ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Giẫm đạp.”

      Lúc này Tạ Vũ mới phản ứng kịp, ban nãy rốt cuộc trải qua việc gì. ra vừa ngất xỉu, mà bây giờ nằm trong lòng Lục Viễn.

      từ từ ngồi dậy, sau khi hít thở thông, ngoài cánh tay vốn bị thương ra hề phát khác thường gì. Nhưng vẫn có sức, chỉ có thể dựa vào ngực Lục Viễn. ngẩng đầu nhìn : “Em ổn. Ban nãy luôn bảo vệ em, có sao ?”

      Hai người đều ngồi nền đất lạnh buốt, cả người Lục Viễn nhếch nhác, mặt có vết bầm tím, trán còn có vết thương màu đỏ. lắc đầu: “ sao.”

      Tạ Vũ mấy tin nhìn , nhưng ngoài sắc mặt có chút nặng nề giống bình thường ra, cũng nhìn ra chỗ kì lạ nào.

      Mà lúc này, Tạ Vũ mới chậm chạp cảm giác được tình trạng khác thường xung quanh.

      chậm rãi quay đầu, xung quanh vẫn còn rất nhiều khách du lịch, nhưng bị cảnh sát chặn lại, để trống khoảng đất ở quãng trường này. Nơi đập vào mắt có rất nhiều người nằm ngang nằm dọc, có người khóc lớn mất khống chế, có người bị thương đau đớn, còn có người nằm dưới nền đất lạnh lẽo có bất kì động tĩnh gì.

      Cách hơn mét, trẻ nằm sấp dưới đất, chiếc áo màu nhạt đầy vết bẩn, tóc tai rối bời xõa dưới đất, khuôn mặt nghiêng, hai mắt nhắm nghiền, mất hết sắc máu.

      Xung quanh vẫn ồn ào ầm ĩ, nhưng ấy trông yên tĩnh như thế.

      Tạ Vũ ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, tựa như bỗng chốc phản ứng kịp, cho đến khi nhân viên y tế đeo khẩu trang trắng chen vào từ trong đám đông, dường như mới hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      từng làm rất nhiều bài báo điều tra tai nạn, nhưng chưa bao giờ nghĩ ngày mình đích thân trải qua tai họa thảm thiết như vậy ở thành phố lớn phồn hoa này.

      ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mặt, tiếng kêu khóc xé ruột xé gan, các bác sĩ bận rộn, còn có những người vĩnh viễn tỉnh lại kia nữa. cảm thấy mọi thứ chân , giống như cơn ác mộng còn có thể tỉnh lại.

      Sau khi tỉnh lại, họ vẫn chen nhau trong đám đông, chờ màn trình diễn ánh sáng 3D rực rỡ nhất đêm nay sáng lên bên hai bờ Hoàng Phố, đón chào năm mới.

      Nhưng đây phải là cơn ác mộng hư ảo, mà là tấm thảm kịch trong đêm giao thừa của thành phố này.

      muốn nhìn cảnh bi thảm trước mắt nữa, nhưng lại quên mất làm thế nào dời mắt . Cho đến khi trước mắt chợt tối sầm, ấm áp bao phủ lên.

      Lục Viễn lấy tay che mắt , khẽ : “Đừng nhìn nữa.”

      Có người tới hỏi: “Hai chị có nghiêm trọng ?”

      Lục Viễn : “Chúng tôi sao, chỉ bị thương chút thôi, có thể tự đến bệnh viện được. Các cứu những người khác .”

      “Được, vậy hai người cẩn thận chút.”

      Lục Viễn đỡ Tạ Vũ dậy, bảo vệ đầu trong ngực, để nhìn tình hình bên cạnh nữa. Toàn thân Tạ Vũ như bị nhấn xuống dưới băng lạnh bảy thước, cái lạnh đó như thấm ra từ trong xương cốt, khiến run rẩy kịch liệt ngừng, đôi chân mềm nhũn, gần như được Lục Viễn ôm từng bước ra ngoài.

      Đến bệnh viện gần giờ sáng.

      Tạ Vũ rốt cuộc từ từ bình phục lại, dưới ánh đèn sáng choang của bệnh viện, lúc này mới phát Lục Viễn chẳng hề sao như . Sắc mặt trắng bệch, vào tối mùa đông lạnh lẽo mà trán đầm đìa mồ hôi.

      sao vậy?” Tạ Vũ nắm tay hỏi.

      Lục Viễn khẽ nhíu mày lắc đầu, lấy tay xoa trán, nhưng giây tiếp theo đột nhiên ngã xuống đất.

      Tạ Vũ sợ đến mức la lớn: “Bác sĩ… Bác sĩ…”

      Sau hồi hoảng loạn, Lục Viễn được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu.

      Tạ Vũ ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, nhắm mắt dựa vào tường, trong đầu rối tung, nỗi sợ hãi và ám ảnh dâng lên lần nữa.

      Đến tận nửa tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng ra.

      Tạ Vũ lập tức đứng dậy hỏi: “ ấy thế nào rồi?”

      Bác sĩ với vẻ mặt bình tĩnh: “Bệnh nhân tạm thời vẫn hôn mê, là chấn động não do giẫm đạp tạo thành, có điều tính là nghiêm trọng lắm, chắc tỉnh lại nhanh thôi. Nhưng vẫn phải nằm viện theo dõi hai ngày, xem liệu có vấn đề gì khác .”

      Tạ Vũ gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”

      Lục Viễn tỉnh lại ở phòng bệnh, mở mắt liền thấy đôi mắt đỏ bừng của Tạ Vũ, hỏi: “ sao vậy?”

      Tạ Vũ : “Bác sĩ bị chấn động não hôn mê. cũng biết chịu đựng , đến bệnh viện mới ngất xỉu.”

      Lục Viễn đau đớn nhíu mày, đưa tay che trán: “Quả hơi nhức đầu.” hơi dời ngón tay, rồi nhìn , “Em sao chứ?”

      Tạ Vũ lắc đầu: “ sao mà, phải đều được bảo vệ sao?”

      Lục Viễn : “ nên bảo em đến bến Thượng Hải.”

      Tạ Vũ bất đắc dĩ thở dài tiếng: “Chúng ta tai nạn hôm nay cũng xảy ra.” khựng lại, “ bên cạnh em trẻ lắm.”

      Lục Viễn vươn tay nắm bàn tay đặt bên giường của : “Thiên tai nhân họa, chúng ta đều vô năng vô lực, em đừng suy nghĩ nhiều quá.”

      Tạ Vũ đan mười ngón tay với : “Vừa rồi em sợ lắm.”

      Lục Viễn nhìn , gì.

      Hai người trầm mặc chốc lát, di động trong túi Tạ Vũ đột nhiên reo lên. móc ra, tuy màn hình bị vỡ chút nhưng vẫn chưa hỏng. Điện thoại là Trần Kiếm vừa thành công thăng chức làm phó tổng biên tập gọi.

      “Tạ Vũ, có ở Thượng Hải ?”

      “Có.”

      “Tốt quá, tôi vừa thấy tối nay ở bến Thượng Hải xảy ra vụ giẫm đạp, mấy phóng viên khác vắng hết rồi, mau tới .”

      Tạ Vũ hờ hững : “Tôi vẫn bị tạm thời đình chỉ công việc.”

      bị tạm thời đình chỉ chứ đâu phải nghỉ việc. Mau tới , đây là nhiệm vụ mới của , tốt nhất lấy được tin độc quyền.”

      Tạ Vũ hơi cao giọng: “Tôi vừa rời khỏi bến Thượng Hải, bây giờ còn ở bệnh viện.”

      Trần Kiếm lại bằng giọng có vẻ hưng phấn: “Vậy càng tốt. hiểu tình hình ở trường phải ? Mau theo vào lại thử , tìm được thân nhân người chết và người bị thương. Tạp chí chúng ta nhanh bằng truyền thông mới, nhưng độc quyền và chiều sâu làm tốt là được. mau , nghe rất nhiều người chết rồi!”

      Cảm giác chán ghét kềm chế nổi bỗng chốc xông lên. cũng từng là phóng viên gặp chuyện lớn là tế bào cả người hưng phấn, cũng thấy qua đủ mọi tai họa, nhưng chỉ có bản thân trải qua mới có thể cảm nhận đau đớn của những người bị tai nạn, cũng mới biết sinh ly tử biệt khiến người ta sợ hãi đến mức nào.

      Đêm nay và Lục Viễn chỉ cách cái chết bước chân.

      Tạ Vũ căm tức mắng: “Cút mẹ mày !”

      Sau đó cúp điện thoại tắt máy.

      nhắm mắt lại, nằm sấp bên gối Lục Viễn.

      vươn tay vuốt tóc .

      Tạ Vũ : “Xem ra em vẫn làm phóng viên tốt được.”

      Lục Viễn : “Em là phóng viên tốt.”

      “Em rất sợ. Sợ đêm nay người trong chúng ta chết.”

      “May mắn là chúng ta vẫn còn sống.”

      Thế nhưng, trong tai nạn xảy ra bất ngờ vào đêm cuối cùng của năm 2014 ấy, có người vĩnh viễn ở lại đây.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 57: Nỗi bi thương của thành phố

      Sáng hôm sau ở bệnh viện ăn sáng xong, Lục Viễn lại nặng nề ngủ thiếp .

      Tạ Vũ bật di động tắt máy cả đêm, tin nhắn nhảy ra chi chít. Đa số là tin chúc mừng năm mới đám bạn gửi tới, lọc thẳng qua hết.

      Lão Trương cũng gửi hai tin, giọng điệu vui hỏi tại sao nghe phân công của phó tổng biên tập đến trường lấy tin, đoán chừng là Trần Kiếm tố cáo.

      liếc cái, lười trả lời.

      Còn có mấy tin Lý Hưng Ngộ gửi, thấy tin tức giẫm đạp, hỏi thăm tình hình của .

      suy nghĩ chút, trả lời ngắn gọn câu tôi sao.

      Vừa gửi , chuông điện thoại liền reo lên, là số của Lý Hưng Ngộ.

      Tạ Vũ nhận máy.

      Lý Hưng Ngộ ở đầu bên kia lo lắng hỏi: “Em sao chứ? Sáng nay tôi thức dậy thấy tin tức gọi điện thoại cho em nhưng cứ tắt máy.”

      Tạ Vũ khẽ : “ sao mà. Tối qua giẫm đạp quả trường, cũng bị chen đẩy, nhưng may có bạn trai tôi, chúng tôi chỉ bị thương thôi.”

      Lý Hưng Ngộ như thể nghe thấy hai chữ bạn trai vậy, lại hỏi: “Em ở bệnh viện ư?”

      “Ừm, bạn trai tôi bị chấn động não phải nằm viện theo dõi hai ngày.”

      “Ở bệnh viện nào, tôi tới thăm em nhé.”

      Tạ Vũ bất đắc dĩ : “ cần đâu, người nằm viện là ấy phải tôi.”

      Lý Hưng Ngộ rốt cuộc kiên trì nữa: “Được rồi, vậy liên lạc sau.”

      Lục Viễn ở giường từ từ mở mắt: “Người hôm qua ư?”

      Tạ Vũ gật đầu: “ thấy thế nào rồi?”

      Lục Viễn trả lời, chỉ tiếp: “Xem ra rất lo cho em.”

      Tạ Vũ cười khẽ: “ ta tên Lý Hưng Ngộ. có quen ?”

      Lục Viễn thoáng sửng sốt, gật đầu: “Là người quen trước đây.”

      “Hai thân ?”

      Lục Viễn lắc đầu: “ ấy là bạn trai trước của Hứa Trân, gặp qua mấy lần.”

      Tạ Vũ bất đắc dĩ bĩu môi, cảm thán : “Có phải thế giới rất ?”

      Lục Viễn gật đầu: “Đúng vậy.”

      Tạ Vũ thở dài xua xua tay: “Đừng mấy chuyện này nữa, em phải xem tin tức hôm nay thử.”

      Lục Viễn hỏi: “Em sao chứ?”

      Tạ Vũ : “Ngủ đêm, cảm xúc ổn định ít rồi. Bất kể thế nào em vẫn là phóng viên, cho dù viết về chuyện này cũng phải quan tâm xảy ra chuyện gì.”

      Lục Viễn vỗ vỗ tay : “Đừng cố ép mình.”

      Tạ Vũ bật mạng di động, các trang web lớn đều là chuyện tối qua. Nghiêm trọng hơn tưởng tượng, số người chết vượt qua ba mươi người.

      Lục Viễn thấy nhíu mày sắc mặt nặng nề: “Thế nào?”

      Tạ Vũ : “Hơn ba mươi người chết.”

      Lục Viễn có phần thể tin nổi trợn mắt.

      Đêm giao thừa tối qua trở thành nỗi bi thương của thành phố.

      Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, nhưng cả thành phố Thượng Hải hề có khí năm mới.

      Lục Viễn xuất viện vào bảy ngày sau. Hai người mua bó cúc trắng ở cổng bệnh viện, đón xe đến bến Thượng Hải.

      Hôm nay là bảy ngày đầu sau cố giẫm đạp, lần lượt có người đến đây tưởng niệm, nhưng cả bến Thượng Hải dưới hòn ngọc phương Đông có vẻ hiu quạnh vắng lặng như thế.

      Rất nhiều hoa cúc trắng đặt quảng trường Chen Yi, có người thân bạn bè của những người chết khóc thành tiếng.

      Tạ Vũ lên quảng trường, đặt bó hoa xuống, đầu ốc trống rỗng lại hỗn loạn. nhớ đến tiếng kêu la xé ruột xé gan vào đêm bảy ngày trước, nhớ đến ở độ tuổi thanh xuân ngã bên cạnh , nỗi bi thương vô lực ập về phía , nhưng lại mang theo chút sợ hãi may mắn.

      Cho đến khi Lục Viễn ôm vai khẽ vỗ, mới hoàn hồn lại.

      nhắm mắt, thở dài, mở mắt ra : “ thôi, chúng ta về nhà.”

      “Ừm.” Lục Viễn gật đầu.

      xe taxi, Tạ Vũ luôn im lặng.

      Lục Viễn nhìn ra sắc mặt đúng, nắm tay : “Thiên tai nhân họa, việc đời khó lường, cần suy nghĩ nhiều quá.”

      Tạ Vũ gật đầu, kìm giọng : “Lục Viễn, em thấy sợ lắm. Em chưa bao giờ gần cái chết như vậy.”

      Lục Viễn vỗ vỗ tay : “ sao nữa rồi!”

      lát sau, Tạ Vũ lại : “Em khóc được ?”

      Lục Viễn ngẩn ra, ôm vào lòng mình.

      Hôm qua đến vừa rồi, Tạ Vũ để lại giọt nước mắt. thực tế nhớ bản thân bao lâu rồi chưa từng khóc.

      Từ bé mới bước vào xã hội cho đến lì lợm, câu “Bắc Thượng Quảng tin vào nước mắt” ra là khắc họa nội tâm của rất nhiều thanh niên.

      Dù cho ai sẵn lòng thừa nhận.

      Giờ phút này, mọi phòng tuyến của Tạ Vũ sụp đổ hoàn toàn. chỉ là người phụ nữ yếu đuối, nước mắt trở thành cách duy nhất mà có thể phát tiết.

      dựa vào ngực Lục Viễn gào khóc, nước mắt thấm ướt phần áo trước ngực , dường như thấm vào trái tim .

      Vì vậy, đôi mắt cũng ửng đỏ.

      Lúc xuống xe, mắt Tạ Vũ khóc sưng hết. Lục Viễn xoa giúp , cười : “ ngờ em còn là người giàu tình cảm.”

      Tạ Vũ bật cười, lại hơi nghiêm mặt, nhìn thẳng mắt , : “Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, chúng ta lại gặp nhau trễ như vậy. hứa với em, sau này đều ở bên cạnh em, chúng ta kết hôn sinh con dưỡng cái.”

      Lục Viễn nhìn mắt : “Được.”

      ra đời người nhiều biến cố như vậy, điều sợ nhất trong cuộc sống thường phải là sôi động, mà là bình thường hình thành thay đổi, nhưng khoảnh khắc này, Tạ Vũ vô cùng hi vọng từ nay cuộc đời chỉ còn an ổn và yên bình.

      Hai người nắm tay nhau định xoay người vào tiểu khu, bên cạnh vang lên tiếng còi xe.

      Tạ Vũ ngẩng đầu, thấy chiếc Lamborghini đậu trước người mình, Lý Hưng Ngộ từ trong xe bước xuống. ta vốn chỉ chú ý Tạ Vũ, sau khi xuống xe mới nhìn Lục Viễn bên cạnh .

      Lục Viễn đeo cái ba lô lớn, còn có chút dáng vẻ bụi bặm, dường như ăn khớp gì với thành phố này.

      “Lục Viễn?” ta ngập ngừng chốc lát mới hơi ngờ ngợ gọi cái tên này.

      “Đàn .” Lục Viễn thản nhiên mở miệng.

      Lý Hưng Ngộ nhìn , rồi nhìn về phía Tạ Vũ: “Bạn trai em là cậu ấy?”

      Tạ Vũ gật đầu: “Phải.”

      Lý Hưng Ngộ cười như tự giễu lắc đầu, hỏi Lục Viễn: “Nghe nhà cậu xảy ra chuyện, mấy năm nay cậu đâu phát triển?”

      Lục Viễn đúng : “Hỗ trợ giáo dục bên Tương Tây.”

      Lý Hưng Ngộ ngẩn ra, đột nhiên cười lớn, cười đến mức gần như có phần mất khống chế, cuối cùng dường như sắp cười ra nước mắt.

      Tạ Vũ bình thản nhìn ta.

      Lý Hưng Ngộ rốt cuộc từ từ bình ổn lại, sau đó nhìn Tạ Vũ : “Lời em trước đây sai.” ta phóng khoáng nhún nhún vai, “Tôi cũng chỉ vừa ngang qua thấy em, nên xuống xe chào hỏi câu thôi. Chúc hai người hạnh phúc.”

      Tạ Vũ : “Chúng tôi hạnh phúc.”

      Lý Hưng Ngộ cười nhìn hai người, lắc đầu lên xe, chạy .

      Lục Viễn và Lý Hưng Ngộ là bạn học chẳng mấy thân, cũng chỉ biết chút chút quan hệ của ta và Tạ Vũ. mờ mịt nhìn Lý Hưng Ngộ rời khỏi, quay đầu hỏi Tạ Vũ: “Trước đó ấy gì vậy?”

      Tạ Vũ lắc đầu: “ có gì đâu.” Nhưng dừng chút, lại cười , “ ấy rất tốt, em lựa chọn rất chính xác.”

      nghĩ, ban nãy Lý Hưng Ngộ chính là nghĩ như vậy.

      người đàn ông, liên quan đến tiền bạc và vật chất, chỉ vì người đó mà thôi.

      Lục Viễn cũng hỏi đến cùng, chỉ nhìn cười cười.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58: Cuộc sống bình thường

      Căn hộ độc thân Tạ Vũ thuê chỉ khoảng ba mươi mét vuông, căn phòng mở rộng. Vào cửa là nhà bếp kiểu mở, vào trong là chiếc sofa , sofa qua là chiếc giường lớn.

      Mấy ngày nay, về cơ bản ở bệnh viện chăm sóc Lục Viễn, nhà cửa bừa bộn, vẫn chưa kịp dọn dẹp. Sau khi vào cửa, hiếm khi hơi ngượng, lập tức lao tới trước sofa, luống cuống tay chân gom quần áo bẩn đó, chạy nhanh vào toilet, nhét vào máy giặt.

      Chờ ra khỏi toilet, lại thấy Lục Viễn vẫn đứng ở cửa, cười : “Sao vậy? Ngại sao?”

      Lục Viễn lắc đầu, cười với : “Tò mò chút thôi.”


      Tạ Vũ lên trước, kéo vào, cười : “ cần tò mò đâu, đây chính là căn hộ thuê, còn đắt nữa. Chờ sau này làm việc, phải chia tiền thuê nhà chung với em đấy.”

      Lục Viễn cười gật đầu.

      Tạ Vũ đến trước tủ lạnh, mở ra hỏi: “ thu dọn hành lý của , em nấu cơm. muốn ăn gì?”

      Lục Viễn : “Em có gì?”

      Tạ Vũ cười, từ trước tủ lạnh ngẩng đầu, cầm khúc thịt hun khói và nửa gói mì, quơ quơ với Lục Viễn ngồi sofa, : “Em cũng chỉ hỏi đại thôi, tưởng chỗ em là nhà hàng à? Còn có thể gọi món sao? Cả thảy chỉ có nửa gói mì, hai chúng ta ăn tạm chút, nghỉ ngơi lát rồi buổi tối ra ngoài ăn bữa lớn, thế nào?”

      “Được.” Lục Viễn cười gật đầu, rồi ngẩng đầu nhìn đến trước tủ bát, hỏi, “Có cần giúp tay ?”

      Tạ Vũ lắc đầu: “Nấu mì thôi mà, cần đầu bếp như đâu.”

      Hai bát mì nóng hôi hổi nhanh chóng xong. Lục Viễn tới, mỗi tay bát bưng đến cái bàn .

      Tạ Vũ cầm hai đôi đũa theo sau , chờ để bát xong đưa đôi đũa cho : “ xem thử mùi vị thế nào ?”

      Lục Viễn khách sáo cầm đũa trộn bát mì trước mặt mình mấy cái, gắp miếng đưa vào miệng, nhai, nuốt vào, mặt biểu lộ cảm xúc gì.

      phải rất dở đấy chứ?” Tạ Vũ nhíu mày, thấy bộ dạng này của , trong lòng chắc mấy.

      cầm đũa lên, chuẩn bị thử miếng, Lục Viễn bên cạnh đột nhiên cười khẽ tiếng, : “Ngon hơn tưởng tượng nhiều lắm.”

      Chân mày nhíu của Tạ Vũ thả lỏng. đưa mì gắp lên vào miệng, hơi có chút đắc ý : “Cái khác em dám , nhưng em vẫn có chút kĩ thuật nấu mì mà. cho cùng cũng tích lũy bao nhiêu năm ăn mì rồi.”

      ra tính là ngon lắm, nhưng chỉ có hai nguyên liệu mì và thịt hun khói, có thể nấu được mùi vị này, bản thân Tạ Vũ cảm thấy rất hài lòng.

      Lục Viễn cười lắc đầu: “Sau này thứ thực phẩm rác như mì ăn liền đừng xuất trong nhà nữa.”

      chữ nhà, vô cùng tự nhiên. Tạ Vũ hơi ngẩn ra, cảm giác được cũng tả được tràn tới, có nỗi sợ hãi trong thoáng chốc, nhưng ấm áp ùn ùn kéo đến ập tới rất nhanh.

      ra thời gian họ sống chung ngắn đến lạ lùng, nhưng lại hiểu sao có ăn ý và vững chắc ở bên nhau nhiều năm.

      Tạ Vũ thích cảm giác làm người ta yên tâm này.

      gật đầu: “Vậy phụ trách nấu cơm, em rửa chén.”

      Lục Viễn: “Được.”

      Hai người ăn mì xong, Lục Viễn tiếp tục thu dọn đồ trong ba lô. Tạ Vũ ngồi nghiêng sofa, nhìn lấy từng cái quần cái áo ra, sau khi hỏi ý kiến treo vào tủ quần áo trong phòng, rồi lấy mấy quyển sách ra nhét vào trong tủ sách của .

      Căn nhà vốn toàn mùi phụ nữ độc thân từ từ tăng thêm phần mùi vị.

      Có lẽ là mấy ngày nay mãi ngủ ngon, ban nãy lại ăn cơm, nên Tạ Vũ ngồi hơi mệt, bất giác nghiêng ghế sofa ngủ mất.

      Lục Viễn thu dọn đồ đạc của mình xong, thấy ngủ, rón rén đến trước sofa, đứng cạnh lặng lẽ nhìn .

      Tạ Vũ mơ giấc mơ, trong mơ và Lục Viễn rơi vào giữa biển người chen lấn nhau ở bến Thượng Hải, sau đó bị tách ra.

      Hai người cách nhau ngày càng xa, càng ngày càng xa.

      “A!” Tạ Vũ khẽ la tiếng, bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

      Mở mắt ra, thấy Lục Viễn bao phủ bầu trời mình. còn hơi lim dim mơ mơ màng màng, đầu óc vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng ban nãy.

      giơ tay lên ôm cổ theo bản năng, dựa vào ngực hấp thu ấm áp của cơ thể : “ còn ở đây ư?”

      đây.” Lục Viễn đưa tay vén mái tóc xõa rối của ra sau tai, khẽ hỏi: “Em gặp ác mộng ư?”

      Tạ Vũ gật đầu.

      Lục Viễn lên tiếng, chỉ cúi đầu hôn bờ môi . Khẽ tách ra chút, nhìn , rồi phủ lên hôn , từ đôi môi he hé của , trượt xuống bên mặt và cổ .

      Tạ Vũ mềm nhũn nằm dưới người , tiếp nhận thân mật lâu này.

      cởi quần áo , phơi bày bản thân nguyên thủy ra cho đối phương. Sofa rất hẹp, mà giường ngay bên cạnh, nhưng ai muốn rời khỏi chỗ chật hẹp này.

      “Mở ra chút nào.” bên tai .

      mở ra chút cho .

      “Hãy ôm chặt thêm chút nữa.”

      liền ôm chặt hơn chút.

      ra cả người Tạ Vũ vẫn hơi ngẩn ngơ, tựa như vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng, nhưng cơn ác mộng đó bị cảm giác an lòng vững vàng thay thế.

      Khoảnh khắc ánh sao sáng rực, ôm người chặt, khẽ bên tai : “Lục Viễn, em .”

      Lục Viễn tay chống sofa, thân thể vẫn chưa tách ra, hôn môi : “ cũng em.”

      Hai người nhìn nhau, im lặng lúc, rồi đồng thời khẽ cười thành tiếng.

      Lục Viễn từ người bò dậy, bồng lên giường. Hai người chui vào trong chăn dựa vào nhau.

      Tạ Vũ nhìn , lấy ngón tay mô tả đường nét của như có như : “ có dự định gì ?”

      Lục Viễn tóm lấy tay , cười : “Tìm công việc trước, thế nào cũng thể ăn bám được.”

      Tạ Vũ cười: “ sao, cầu sống của thấp như vậy, em nuôi nổi.” xong, lại hỏi, “Chuẩn bị tìm việc gì?”

      Lục Viễn : “Chắc là vẫn làm nghề cũ trước đây.”

      Tạ Vũ lại ôm cổ , đùa: “Vậy em chờ nhận chức tổng giám đốc lên làm CEO lấy vợ bạch phú mỹ em đây, lên đỉnh cuộc sống.”

      Lục Viễn cười: “Vậy có lẽ phải chờ hơi lâu.”

      Đùa giỡn là đùa giỡn. Cuộc sống dù thế nào cũng phải khuất phục thực tế.

      Nhưng cuộc sống vẫn luôn có chút ngạc nhiên bất ngờ.

      Sau khi từ bệnh viện về mấy ngày, Tạ Vũ rốt cuộc phục chức trở lại tạp chí làm. vốn còn tưởng phải đối mặt với việc phó tổng biên tập mới Trần Kiếm làm khó dễ, cân nhắc có cần tìm công việc khác .

      Nhưng ngờ làm chưa được hai ngày, giám đốc của họ dính líu đến tội nhận hối lộ bị dẫn điều tra, Trần Kiếm ngồi chức phó tổng biên tập còn chưa nóng mông bị liên lụy.

      Tạp chí chỉnh đốn lại, giám đốc mới từ xuống, Tạ Vũ thăng chức làm phó tổng biên tập.

      Tất cả mọi việc này điều chỉnh xong chỉ trong vòng tuần. Ngay cả bản thân Tạ Vũ cũng có phần phản ứng kịp.

      Mà so với việc tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó của , Lục Viễn lại thuận lợi. rời nghề cũ quá lâu, ra còn hiểu nghề nghiệp hôm nay.

      Huống chi gần cuối năm, tuy là mùa rộ đổi nghề, nhưng rất nhiều công ty quan sát nhiều hơn, chứ phải tuyển dụng nhân viên mới.

      Tạ Vũ thấy tuy lo lắng, nhưng phỏng vấn mấy lần cũng khó tránh khỏi thất vọng.

      với : “Dù sao cũng sắp tết rồi, chi bằng chơi trước, chờ qua tết rồi tìm.”

      Lục Viễn cười : “Em an ủi sao? Bao nhiêu năm làm việc, tuổi tác lại chiếm ưu thế, quả hơi khó tìm. Nhưng sao, nếu tìm được việc , mở quán ăn . Dù sao cũng ở Thượng Hải, kiếm tiền là quan trọng nhất.”

      Tạ Vũ biết đùa, cũng theo : “Được đấy, vừa vặn em có thể làm bà chủ.”

      May mà khi vừa về Lục Viễn tìm việc thuận lợi hề ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người. đến cái tuổi hễ có việc gì cũng có thể ung dung, cũng quý trọng cuộc sống trước mắt.

      Họ vừa ở chung, nhưng lại như đôi sống chung lâu, thể tự nhiên hơn được nữa.

      Tạ Vũ thăng chức, làm việc và nghỉ ngơi quy luật hơn rất nhiều, về cơ bản là đến giờ tan làm.

      Về đến nhà, Lục Viễn nấu cơm gần xong, hai người có thể cùng ăn bữa cơm tối.

      Lục Viễn ở núi luyện thành tay nghề nấu nướng tuyệt vời, làm bữa cơm hai người căn bản là giết gà dùng dao mổ trâu, tùy tiện vung dao là bữa tiệc mỹ thực.

      Tuần tiếp theo, Tạ Vũ cảm thấy bụng mình tăng thêm tầng thịt.

      Đến ngày đầu tiên của tháng hai, vì có bạn hẹn, nên Lục Viễn hiếm khi về nhà trễ hơn . Khi về hơn mười giờ tối.

      Tạ Vũ ngửi thấy mùi rượu người , cười hỏi: “ uống rượu à? Thành khai báo có phải tán ?”

      Lục Viễn cười: “Đừng oan cho , trước với em là bạn và người hợp tác trước kia mà.”

      “Có bằng chứng gì?” Tạ Vũ cố ý .

      Lục Viễn ngồi xuống bên cạnh : “Họ mời đến công ty họ làm, đồng ý rồi.”

      Tạ Vũ hỏi: “Là công ty trước kia góp vốn chung?”

      Lục Viễn gật đầu: “Phải mà cũng phải. Công ty bây giờ khác hơn trước khi rời khỏi nhiều lắm.”

      Tạ Vũ suy nghĩ, hỏi: “Liệu có áp lực tâm lý ?”

      Lục Viễn cười: “Cái đó . Hai người bạn đó của nhân phẩm khá tốt, tuy mấy năm nay ít liên lạc, nhưng quan hệ vẫn tốt lắm.”

      Tạ Vũ gật đầu: “ nghĩ kĩ là được rồi, tuyệt đối đừng tạo áp lực cho mình.” cười hì hì với , “Em hi vọng vui. vui em vui.”

      Lục Viễn : “Bây giờ rất vui.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :