1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khi nào trăng sáng dẫn lối anh về – Úy Không (Hoàn - 62c + 1PN - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Nghiêm túc

      ra khỏi ga tàu, trời sắp tối. Tạ Vũ nhận được điện thoại hẹn uống rượu của Quan Tâm, cũng về nhà cất hành lý, chạy thẳng tới quán bar.

      Tìm được phòng bao, đẩy cửa vào, căn phòng lớn như vậy chỉ có mình Quan Tâm.

      Tạ Vũ vất vả mệt mỏi, đeo ba lô lớn, mang giày thể thao đế bằng, trang điểm, so với Quan Tâm tươi đẹp rạng rỡ trông phờ phạc hơn.

      Quan Tâm đứng lên hỏi: “Sao trông cậu thê thảm vậy, vừa công tác về ư?”


      Tạ Vũ hơi mệt gật đầu, thuận miệng hỏi: “Sao có mình vậy?”

      Quan Tâm : “Chỉ muốn yên tĩnh uống chút rượu với cậu thôi, muốn ồn ào quá.”

      Tạ Vũ nhướng mày: “Thất tình rồi? chàng đẹp trai lần trước đâu? Tên gì ấy nhỉ? Mình còn chưa kịp nhớ mà.”

      Quan Tâm cười ha ha: “Thất tình gì chứ? Tên đó chẳng có cả công việc đàng hoàng. ta moi tiền mình, mình moi sắc đẹp của , tiền hàng hai bên thỏa thuận xong, kết thúc công việc.”

      Tạ Vũ lắc đầu cười tiếng, để ba lô xuống, nặng nề ngồi xuống bên cạnh ấy, tự rót ly rượu, ừng ực hơi cạn sạch.

      Quan Tâm mở to đôi mắt bị lớp trang điểm che khuất màu sắc kia: “Mình thấy là cậu thất tình phải?”

      Tạ Vũ nhìn ấy cái, cười : “Mình .”

      Quan Tâm xì tiếng, xua xua tay: “Mình còn tưởng là chuyện gì chứ? Nhưng cũng phải lại cậu đây cũng sắp FA năm rồi!” ấy đột nhiên nhớ đến gì đó , “Mình nghe tin đồn, phải Lý Hưng Ngộ theo đuổi cậu sao? Cậu là với ta à?”

      Tạ Vũ lắc đầu: “ phải.”

      Quan Tâm nhướng mày: “Cái này còn tạm được. Trong công việc mình từng tiếp xúc với Lý Hưng Ngộ mấy lần, cao thủ chơi , khoảng thời gian trước còn bao nuôi nữ sinh của Học viện Hí Kịch mười mấy tuổi nữa. Chúng ta là phụ nữ thời đại mới, chỉ có thể chơi đàn ông, thể bị đàn ông chơi được.”

      Tạ Vũ : “Nhưng trước đó mình quả suýt nữa quen ta rồi.” Dừng chút, cười, “Mưu đồ tiền ta.”

      Quan Tâm cười ha ha: “Nhưng cậu cũng phát đàn ông giàu có đáng tin đúng ?”

      Tạ Vũ gật đầu: “ sai.”

      Quan Tâm ôm vai : “Vậy lần này của cậu là người thế nào?”

      “Người bình thường.”

      Quan Tâm : “Ai mà phải người bình thường, chẳng lẽ còn có thể mọc ba đầu sáu tay à? Mình hỏi ta làm gì?”

      Tạ Vũ im lặng chốc lát, rốt cuộc vẫn giấu thân phận của Lục Viễn: “Chỉ là người bình thường thôi.”

      Quan Tâm xì tiếng, lại hỏi: “Xem cái điệu này của cậu, lần này phải nghiêm túc đấy chứ?”

      Tạ Vũ gật đầu: “Nghiêm túc.”

      Quan Tâm thoáng nghiêm mặt nhìn : “Nghiêm túc đến mức nào?”

      “Rất nghiêm túc, kiểu muốn sống hết quãng đời còn lại với ấy.”

      Quan Tâm thoáng sửng sốt, đập cái: “Chúc mừng cậu nha, Tạ Vũ!”

      ấy xong cười lớn, cười mãi cười mãi lại bắt đầu rơi lệ: “Cậu biết ? Đối với mình mà , cái từ nghiêm túc này xa lạ lắm. Mình phải muốn nghiêm túc, chỉ là gặp được người đàn ông nghiêm túc, mình cũng dám nghiêm túc. Thấy cậu nghiêm túc, mình biết cậu chắc chắn gặp được người đàn ông nghiêm túc.”

      Tạ Vũ lẽ nào phải. Họ đều là trai thanh lịch coi trọng vật chất nơi cõi trần, cũng là động vật có bản năng thấy việc lợi hăm hở chạy tới thấy việc hại tránh xa, tuổi càng lớn cũng bắt đầu toan tính nhiều hơn, khó có dũng khí liều lĩnh lần nữa. thờ ơ với tình cảm, bản chất chẳng qua là sợ người khác coi là , nên bản thân cũng đầu tư vốn lòng.

      Quan Tâm ực ngụm rượu lớn, cười hỏi: “ ta là người đàn ông thế nào? Đừng giấu giấu diếm diếm nữa, tìm thời gian cho mấy đứa bạn bọn mình xem qua .”

      Tạ Vũ cười khẽ: “Cũng tệ lắm. Nhưng tạm thời có cách nào dẫn ấy gặp cậu được. giờ ấy ở Thượng Hải, chắc cuối năm mới đến.”

      Quan Tâm nhìn cái, cười: “ xa à? Quen nhau khi công tác?”

      Tạ Vũ gật đầu.

      Quan Tâm cười xấu xa nháy nháy mắt: “Ngủ chưa? Kĩ năng thế nào?”

      Tạ Vũ nhướng nhướng mày: “ gì sánh bằng.”

      Quan Tâm cười ha ha, đập cái: “Mình tin con mắt của cậu, người đàn ông có thể khiến cậu lòng chắc chắn là rất được.”

      “Mình cũng cảm thấy vậy.” Tạ Vũ hơi có chút đắc ý .

      Trong phòng bao rộng rãi lộng lẫy, hai người bạn lâu năm vừa cảm thán cuộc đời vừa uống rượu, thấm thoát uống ngà ngà say, đặc biệt là Quan Tâm, lúc ra cửa bước chân hơi loạng choạng, lảo đảo đến toilet. Tạ Vũ lo cho ấy, nên dựa bên cửa chờ.

      móc di động ra, có tin của Lục Viễn, muốn gửi chút gì đó cho , nhưng nghĩ nghĩ lại biết gửi gì. nhớ gì gì đó hình như kiểu cách quá, nhưng ngoài cái này ra có vẻ cũng còn gì khác.

      xoa xoa trán, buồn cười thở dài.

      Cửa toilet mở, người ra, Tạ Vũ theo bản năng liếc nhìn, thấy phải là Quan Tâm lại cụp mắt nhìn di động. Nhưng ra đó lại ở dừng hành lang, giơ di động lên cười ha ha gọi điện thoại.

      , sắp ly hôn rồi, vợ bị ốm sao phải trông chứ? sợ em ghen sao?”

      Tạ Vũ hơi ngẩng đầu, nhìn về phía đối diện cách xa mấy bước, trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc trang điểm thời thượng có phẩm vị. cổ tay trắng nõn đeo chiếc vòng bạc rất nổi bật.

      Đó là kiểu kinh điển của Cartier, Tạ Vũ nhìn cái là nhận ra.

      khinh bỉ liếc cái, thờ ơ thu tầm mắt.

      Người vốn giai nhân, cớ sao làm kẻ thứ ba.

      Chỉ tiếc là đó dường như ý thức được bên cạnh còn có người, tiếp: “Em biết, là nhân vật của công chúng mà. Tuy chúng ta nhau lòng, nhưng nếu bị người khác biết còn phải lung tung viết tinh linh, ảnh hưởng đến danh tiếng của sao. yên tâm, trước khi ly hôn, em cho người khác biết, em ngoan ngoãn chờ .”

      Đầu bên kia biết gì, cười run hết cả người mấy tiếng, có lẽ là lời ngon tiếng ngọt của đàn ông.

      “Vợ cũng là, thế nào cũng là giáo sư đại học, bây giờ ly hôn phổ biến lắm, sao bà ta cứ khăng khăng níu kéo vậy. Chính là biết tiện trở mặt ầm ĩ ra tòa với bà ta đấy. cũng bà ta mà bà ta khăng khăng như vậy có ý nghĩa gì? Đúng là vừa đáng thương vừa đáng buồn.”

      Rầm tiếng, cửa phòng vệ sinh bên cạnh mở ra, Quan Tâm từ trong ra với khuôn mặt đầy nước. hình như giật nảy mình, quay đầu thấy hai người, đột nhiên mắt sáng lên, tạm biệt với người trong điện thoại, sau đó chào Quan Tâm: “ Quan!”

      Quan Tâm thoáng sửng sốt phản ứng kịp: “Tiêu Đình Đình, trùng hợp .”

      Tạ Vũ ngờ hai người này quen nhau, chờ hai người chào hỏi xong, mới kéo Quan Tâm còn hơi say rời khỏi.

      “Ai vậy?” thuận miệng hỏi.

      Vì uống rượu nên Quan Tâm hơi chậm chạp, ậm ờ : “Thư kí của quỹ công ích, trước kia công ty của bọn mình từng tài trợ cho quỹ bọn họ.” Dứt lời, đột nhiên như nhớ ra gì đó , “Chính là quỹ Tân Miêu đấy, phải tạp chí của cậu là truyền thông hợp tác sao? Trước đây cậu Tương Tây phải chung với bọn họ à, cậu quen ư?”

      Tạ Vũ bĩu môi: “Việc mình nhận tạm thời, quen với quỹ của bọn họ, chỉ biết Hồ Hành Kiến và cán thôi.” Dừng chút, lại hỏi, “Cậu quen với thư kí này lắm à?”

      Quan Tâm lắc đầu: “Gặp qua mấy lần, uống rượu chung hai lần thôi.”

      Tạ Vũ cười châm biếm: “Biết ta là bồ nhí của người đàn ông nào ?”

      Quan Tâm mờ mịt lắc đầu: “Chuyện này ai mà biết, đâu có quen.” Lại xì tiếng, “Mình cái trẻ tuổi làm thư kí của quỹ công ích lương tháng mấy ngàn này đeo Cartier gần mấy chục ngàn, xách túi Hermes mấy trăm ngàn tệ. Còn muốn làm việc ở tổ chức công ích, đoán chừng là phú nhị đại gì đó, ngờ ra là làm bồ nhí của người ta.”

      Tạ Vũ : “Cái quỹ này cũng đúng là nơi thần kì, là tổ chức công ích, nhưng người trong đó ai ai cũng là cực phẩm.”

      Quan Tâm cười: “Hồ Hành Kiến cũng vậy à?”

      Tạ Vũ gật đầu: “Hồ cầm thú xứng danh.”

      Quan Tâm nghe xong cười ha ha: “Thế giới này thối nát như vậy đấy, cho nên chúng ta phải tận hưởng thú vui trước mắt, đừng nghiêm túc quá, bằng chỉ có bản thân mình thất vọng thôi.”

      Tạ Vũ cười cười, nhưng cũng thể đồng ý với cách của ấy.

      Hai người đón xe tự về nhà mình, tên Tiêu Đình Đình ban nãy chẳng khiến Tạ Vũ để trong lòng. Sau khi lên xe taxi, rốt cuộc nhận được tin nhắn thong dong đến chậm của Lục Viễn.

      Nội dung tin nhắn rất đơn giản: Điện thoại sắp hết pin, sợ gọi điện thoại đủ, chờ đến nơi gọi cho em.

      Tạ Vũ câm nín, nhắn lại: Đường xa như vậy, biết mang cái sạc dự phòng sao?

      Tin trả lời của Lục Viễn càng khiến người ta câm nín hơn: Gần đây mới biết có cái đó, vẫn chưa kịp mua.

      Tạ Vũ nhìn tin nhắn dở khóc dở cười, vốn muốn với thêm mấy câu, nhưng nghĩ nghĩ lại sợ tốn pin di động của , khiến đường bất tiện, cuối cùng đành thôi.

      gửi cho tin cuối cùng: tàu vừa buồn chán vừa vất vả, ngủ được ngủ . Ngủ ngon.

      lúc sắp bấm gửi, lại thêm bốn chữ: Em chờ về.

      Lục Viễn nhắn lại: Được.

      Tạ Vũ cất di động vào túi xong, mở cửa sổ xe taxi, mặc cho gió đêm thổi vào. Đại đô thị phương Đông này có cảnh đêm rực rỡ nhất, lúc này còn chưa đến mười giờ, cuộc sống về đêm thuộc về giới trai thanh lịch vừa bắt đầu, cánh rừng rậm xi măng cốt thép trở nên kì quái, bao nhiêu người trong đô thị giống như , ra trống rỗng mà độc, nên cần phù hoa này an ủi cách uổng công.

      nhớ đến đêm khuya ở trường tiểu học Hồng Khê, trong yên tĩnh xa cách với đời cũng khiến người ta cảm nhận được nỗi đơn vô bờ, nhưng cảm giác đơn ấy lại khác biệt hoàn toàn với chốn đô thị này. Về phần có khác biệt gì, Lục Viễn đại khái hiểu nhất.

      Sáng hôm sau thức dậy, Tạ Vũ thử gửi tin nhắn cho Lục Viễn, nhưng rất lâu có tin nhắn lại, gọi cho , kết quả là nhắc nhở tắt máy.

      Ngẫm nghĩ chuyến tàu đường dài đến Tương Tây ấy phải đến tối nay, mà về thôn Hồng Khê ít nhất phải đến gần sáng sớm. Điều này có nghĩa là liên lạc lại với cũng là lúc đó.

      Tạ Vũ đột nhiên cảm thấy ngày dài bằng năm.

      Sống mình quá lâu, trước kia thấy đơn hiu quạnh, hôm nay lại vô cùng muốn bầu bạn cùng người khác.

      Cả ngày trạng thái làm việc tốt, may mà cần ra ngoài lấy tin nữa, nhưng bản thảo trong tay viết như ý muốn. Chờ đến hơn tám giờ, chuẩn bị ra ngoài chạy bộ buổi tối, di động bỗng reo lên.

      Số lạ, mã vùng là Tương Tây.

      hơi khó hiểu, bấm nhận máy, đầu bên kia điện thoại rất ồn, trong tiếng huyên náo, nghe thấy giọng Lục Viễn: “ đến rồi.”

      Tạ Vũ nhìn đồng hồ tường, chắc chắn mình tính sai giờ: “ ở ga tàu sao? Điện thoại công cộng?”

      “Ừm. Vừa ra ga, sợ sau khi về trễ quá em chờ điện thoại của , nên tìm điện thoại công cộng gọi cho em.”

      Tạ Vũ cười: “Em đến giờ là tắt máy ngủ, mới chờ điện thoại của ấy.” đoạn, lại như nghĩ đến gì đó hỏi, “Giờ này cũng có xe về nhỉ? về thế nào?”

      Lục Viễn : “Ga tàu có xe thị trấn, nhưng đến thị trấn rồi về làng phải bao xe.”

      Tạ Vũ thở dài: “Đường đúng là trắc trở . Bản thân cẩn thận chút, ở ga gọi điện thoại cũng bất tiện, cẩn thận để lỡ xe đấy. Em biết bình an là được rồi, về liên lạc sau.”

      “Ừm.”

      Hai người đều trầm mặc, nhưng ai cúp máy trước.

      Tiếng ồn ào của ga tàu bên Lục Viễn vẫn rất ràng.

      lát sau, Tạ Vũ mở miệng: “Được rồi, mau đón xe kẻo lỡ.”

      biết.” Lục Viễn thản nhiên .

      Tạ Vũ sốt ruột: “Vậy cúp máy !”

      Lục Viễn đầu bên kia khẽ cười thành tiếng: “Em cúp trước .”

      Tạ Vũ thoáng sửng sốt, bật cười: “Được, em cúp trước đây.”

      xong, hơi do dự, chăm chú lắng nghe hô hấp như ở bên tai của , rồi nhấn cúp điện thoại.

      ngây ngẩn nhìn di động chằm chằm, cho đến khi tối đen mới phản ứng lại, cười cười cầm di động ra cửa.

      Khi chạy bộ trong màn đêm, trong đầu Tạ Vũ toàn là Lục Viễn trong tưởng tượng. Nghĩ lúc này ngồi xe thị trấn, dựa bên cửa sổ, nhìn những dãy núi đen kịt giữa đêm tối và bầu trời mênh mông núi.

      Trong xe toàn là người bản địa giọng địa phương, hoàn toàn xa lạ hay hòa nhập vào đó?

      tưởng tượng quãng đường thân mình của , phảng phất như đột nhiên khớp với hình ảnh chạy bộ mình lúc này của .

      khoảng thời gian rất dài, từng cho rằng cái gọi là tình chẳng qua là ảo giác. Mà giờ phút này, hiểu tình chưa bao giờ là ảo giác, mà là cảm nhận chân , đến từ sâu trong đáy lòng, vô cùng ràng.

      Sau đó, nhiều lần Tạ Vũ muốn thăm Lục Viễn, nhưng đường xá quá xa xôi, có thời gian nghỉ thích hợp, chỉ đành trì hoãn mãi. Hai người cách nhau hai nơi, cách duy trì quan hệ chỉ có điện thoại và tin nhắn, thỉnh thoảng Lục Viễn vào làng đến tiệm internet gọi video với .

      Giáo viên mới của trường tiểu học Hồng Khê thích ứng khá tốt, về cơ bản học kì kết thúc là Lục Viễn có thể yên tâm rời khỏi.

      Tạ Vũ đếm từng ngày, chờ đến Thượng Hải gặp nhau.

      Tương lai chẳng thể biết trước, nhưng lại khiến người ta mong đợi như vậy.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: dơ bẩn dưới ánh mặt trời

      Thời tiết lạnh dần, mùa đông phương nam chẳng dễ chịu gì. Đầu tháng mười hai, quỹ Tân Miêu làm buổi đấu giá từ thiện, Tuần San Đông Phương vẫn là phía truyền thông hợp tác.

      Lần lấy tin này, Tạ Vũ phụ trách, nhưng nhận được thư mời nên dĩ nhiên là phải .

      ngồi phía dưới, nhìn người dẫn chương trình nổi tiếng phỏng vấn Hồ Hành Kiến sân khấu. Vị giáo sư ôn tồn lễ độ chậm rãi, mọi ánh đèn flash phía dưới chĩa ngay ông ta, giống như mọi vì sao vây quanh vầng trăng vậy.

      Tạ Vũ biết, ngày mai mọi phương tiện truyền thông lớn lại là từng bài báo với đủ mọi lời ca tụng.

      cảm thấy phẫn nộ, dứt khoát đứng dậy ra hành lang ngoài hội trường hóng mát.


      đứng ở góc yên tĩnh, vô cùng buồn chán muốn gửi tin nhắn cho Lục Viễn, tiếc là lúc này có lẽ vẫn dạy nên đành thôi. định trở vào hội trường, đột nhiên thấy hai bóng người xuất hành lang vắng vẻ.

      người biết, chính là Hồ Hành Kiến vừa ở sân khấu. Còn có người thấy hơi quen, suy nghĩ chút mới nhớ ra là Tiêu Đình Đình gặp ở quán bar.

      ta là thư kí của quỹ, xuất ở chỗ này rất bình thường.

      Vị trí của Tạ Vũ vừa vặn tránh được tầm mắt của hai người, ai thấy .

      Hai người có vẻ như chuyện công việc.

      Hồ Hành Kiến mở miệng: “Hôm nay chuẩn bị buổi đấu giá này vất vả rồi!”

      Tiêu Đình Đình cười : “Đây là chuyện em nên làm mà.”

      Hồ Hành Kiến cũng cười cười, quay đầu cách vô cùng thần bí, như thể nhìn xung quanh xem có người hay , đại khái sau khi xác định có ai, đột nhiên sáp lại trước mặt Tiêu Đình Đình hôn ta cái, : “Buổi tối thưởng cho em.”

      Ông ta rất , nhưng Tạ Vũ vẫn nghe thấy.

      nhìn đôi nam nữ biến mất ở hành lang, có phần thể tưởng tượng nổi cười ha ha hai tiếng, ra Tiêu Đình Đình chính là bồ nhí của Hồ Hành Kiến. Nghĩ đến nghiệp từ thiện vẫn tiến hành bên trong, Tạ Vũ cảm thấy vô cùng ghê tởm buồn nôn.

      Lâu lắm rồi có cảm giác này, hơi giống thời mới vừa tốt nghiệp làm phóng viên trước đây, mỗi khi gặp phải mặt tối tăm của xã hội căm phẫn như vậy, đó là nhiệt huyết trong quá khứ.

      Khoảnh khắc này, dường như được thắp cháy lần nữa.

      trở về hội trường, buổi đấu giá vẫn tiến hành.

      Thầm tìm chút, Tạ Vũ thấy Tiêu Đình Đình với tư cách là nhân viên đứng ở rìa bên trong hội trường. Nếu biết ta là tình nhân của Hồ Hành Kiến, xinh đẹp xử lý công việc này đại khái là đẹp từ trong ra ngoài.

      Hôm nay ta ăn mặc khá nghiêm chỉnh, bộ âu phục nữ nhưng nhìn giản dị đơn giản, đeo quá nhiều trang sức, dưới tay áo hơi xắn lên, cổ tay trống trơn, có bóng dáng của chiếc vòng Cartier kia.

      Tạ Vũ hiểu cười cười.

      Sau khi buổi đấu giá kết thúc, tạp chí và quỹ Tân Miêu tổ chức liên hoan. Nhà hàng là nhà hàng bình dân, chỉ có đồ uống và bia. Hành động qua lại của Hồ Hành Kiến và Tiêu Đình Đình thể bình thường hơn được nữa, lãnh đạo và cấp dưới mà thôi, bất kì ai cũng nhìn ra hai người có mối quan hệ nam nữ đứng đắn gì.

      Trong bữa cơm, Hồ Hành Kiến lấy trà thay rượu kính mọi người, khi đến lượt Tạ Vũ, ông ta cười đầy ý: “Tôi nghiêm túc đọc bản thảo phóng viên Tạ gửi cho chúng tôi, viết hay vô cùng, hổ là nữ phóng viên tài ba của giới truyền thông. Chút hiểu lầm ở miền núi lần trước, hôm nay chúng ta xóa hết, công việc từ thiện của chúng tôi còn phải nhờ các phóng viên ủng hộ nhiều hơn.”

      Ông ta đầy khiêm tốn, người bên cạnh nghe ra được, nhưng Tạ Vũ lại nghe ra chút châm biếm trong đó. Ban đầu thái độ của kiên quyết, nhưng cuối cùng cũng phải gửi bài báo ca tụng công đức như vậy.

      Hồ Hành Kiến nhắc nhở , đây là quy tắc xã hội mà cần phải tuân thủ, thể thành được.

      Tiệc tan, Tạ Vũ nhờ xe lão Trương rời khỏi.

      Ngồi xe, thuận miệng hỏi: “Vợ giáo sư Hồ cũng là giáo sư đại học sao?”

      Lão Trương gật đầu: “Đúng vậy! hỏi cái này làm gì?”

      Tạ Vũ cười: “Nhiều chuyện chút thôi! phải và ông ta thân lắm sao?”

      Lão Trương khẽ cười tiếng: “Tôi biết nghĩ gì, vẫn nhớ chuyện ông ấy tìm núi phải ? bé à đừng nghiêm túc quá, đàn ông đều có nhu cầu sinh lý, theo rất nhiều người việc tìm chính là tiêu dùng, khác gì rửa chân massage cả.”

      Tạ Vũ hỏi: “Tôi đâu phải bé.” nhìn cấp của mình cái đầy gian xảo, “Sư phụ, nghe như vậy là cũng làm qua chuyện này rồi? Sư mẫu có từng phát ?”

      Lão Trương khẽ gắt tiếng: “Đừng vớ vẩn. Tôi là bộ phận đàn ông, tôi là phần khác.”

      Tạ Vũ cười ha ha, xong rồi lại hỏi: “Tình cảm của Hồ Hành Kiến với vợ ông ta thế nào? Gần đây có đòi ly hôn gì ?”

      Lão Trương liếc cái như nhìn con ngốc: “Lão Hồ với vợ ông ấy là bạn thời đại học, hai người là đôi vợ chồng gương mẫu, con vừa lên đại học, tình cảm cả nhà tốt cực kì, tôi ly hôn rồi người ta cũng thể nào ly hôn đâu. Khoảng thời gian trước vợ ông ấy bị ốm nằm viện, lão Hồ còn tự đích thân chăm sóc ở bệnh viện quản ngày đêm đấy. Chuyện tìm thể phủ nhận tình cảm lão Hồ dành cho vợ mình.”

      Tạ Vũ như có điều suy nghĩ gật đầu.

      Lão Trương trừng cái: “Tôi biết có thành kiến với lão Hồ, nhưng con người có ai toàn diện cả, người tốt đến đâu cũng khó tránh khỏi có chút tì vết.”

      Tạ Vũ cười tiếng: “Tôi hi vọng thứ người như vậy chỉ là chút tì vết.”

      Đúng như dự đoán, buổi đấu giá từ thiện này, qua những bài báo kiêng dè gì của giới truyền thông, danh tiếng của quỹ Tân Miêu và bản thân Hồ Hành Kiến tăng lên bậc.

      Trong lúc rảnh rỗi, Tạ Vũ lên mạng của quỹ Tân Miêu tra thử những dự án từ thiện mà họ làm, nhưng lại phát ít hơn tưởng tượng rất nhiều.

      Vốn chỉ là nhàm chán xem lướt qua, lại gióng hồi chuông báo động cho .

      Quỹ vừa vặn công bố báo cáo thường niên năm trước, tổng số tiền quyên góp từ thiện là năm mươi triệu tệ, cả năm chi tiền từ thiện bốn mươi lăm triệu tệ, chi phí quản lý triệu hai trăm ngàn tệ.

      Bản báo cáo thường niên này mới nhìn chẳng có vấn đề gì, nhân viên toàn thời gian của quỹ Tân Miêu khoảng mười người, chi phí quản lý triệu hai trăm ngàn tệ ngược lại cũng hợp lý.

      Chỉ là, tất cả chi phí của các dự án từ thiện đều liệt kê chi tiết. Tạ Vũ tính thử những dự án này, quyên góp xây mấy chục trường tiểu học Hi Vọng, cơm trưa Dương Quang năm cho hai mươi ngàn đứa trẻ, lác đác mấy lần quyên tặng đồ dùng học tập.

      Chi phí xây dựng trường tiểu học Hi Vọng khoảng dưới hai trăm ngàn tệ, mỗi bữa cơm trưa Dương Quang giá tệ, đồ dùng học tập toàn là giá bán sỉ. Tính tổng thể tuyệt đối thể nào cần phải chi bốn mươi lăm triệu tệ nhiều như vậy.

      Trong lòng Tạ Vũ lạnh hoàn toàn.

      có nghe thấy việc tham ô tiền từ thiện từ lâu, nhưng quỹ Dương Quang hoạt động nhiều năm, từ trước đến nay danh tiếng rất tốt. biết nhân phẩm Hồ Hành Kiến có vấn đề, nhưng quỹ Tân Miêu là thuộc quỹ Dương Quang, có quỹ Dương Quang giám sát, cùng lắm ông ta xài phung phí vào phần chi phí quản lý chút, ăn ít món ăn dân dã tìm gì gì đó, nhưng cũng phải là chuyện lớn gì.

      Nhưng bây giờ xem ra vẫn là suy nghĩ quá đơn giản.

      Tạ Vũ nghĩ đến những đứa trẻ học trong hoàn cảnh sơ sài ở thôn núi kia, những khuôn mặt hồn nhiên chất phác ấy. Mà những người vẻ vang đẹp đẽ ở đô thị lại mượn danh nghĩa những đứa trẻ này vơ vét thỏa mãn ham muốn hưởng thụ vật chất của mình.

      nghĩ: Tôi là phóng viên.

      Buổi tối, chuyện điện thoại với Lục Viễn. Hai người trò chuyện hồi, đầu bên kia nghe ra tâm ngổn ngang của rất nhanh: “Sao vậy?”

      Tạ Vũ nghĩ ngợi chốc lát, : “Quả gặp phải chuyện, em suy nghĩ xem có nên làm ?”

      Lục Viễn hỏi chuyện gì, chỉ : “Làm rồi có kết quả tốt?”

      Tạ Vũ : “ cách nào tính trước được, nhưng chắc chắn rước lấy ít phiền phức lớn cho công việc của em.”

      “Em sợ phiền phức sao?”

      Tạ Vũ nghĩ nghĩ: “Hình như cũng sợ lắm, cùng lắm từ chức làm nữa, vừa vặn đổi hoàn cảnh mới.”

      “Vậy hãy lựa chọn mà em cho là đúng đắn.”

      Tạ Vũ cười: “Ừm, em biết rồi.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51: Chuyện lớn

      Hôm sau, Tạ Vũ gọi điện thoại cho Hướng Vân, tán gẫu mấy câu. hỏi: “Cây cầu mà trước kia quỹ Tân Miêu đồng ý quyên góp xây cho trường tiểu học Hồng Khê, bây giờ có thể làm chưa?”

      Hướng Vân bất đắc dĩ cười : “Về sau quỹ có gửi lượng đồ dùng học tập, nhưng chuyện xây cầu, tôi có hỏi thăm bên đó, là vẫn trong kết hoạch, sau đó bỏ mặc, cũng biết giáo sư Hồ để trong lòng hay là quên rồi.”

      Tạ Vũ thầm nghĩ, có mỡ để vớt nên đâu để trong lòng.

      Tin này khiến hoàn toàn hạ quyết tâm.


      Mấy ngày điều tra tiếp theo, đủ mọi vấn đề của quỹ Tân Miêu từ từ nổi lên mặt nước. Chi phí khai man, mua sắm giá cao, đồ dùng học tập mà quỹ mua kể cả máy vi tính đều từ cùng công ty, người đại diện pháp lý của công ty này là em họ Hồ Hành Kiến.

      ra biết bộ mặt còn đỡ, biết rồi chỉ cảm thấy lòng người đáng sợ. Cái gọi là hám lợi đen lòng lòng càng đen, có đủ mọi cách kiếm tiền, nhưng lợi dụng tấm lòng lương thiện của người bình thường, mượn danh nghĩa những đứa trẻ nghèo khổ, cuối cùng đứng giữa kiếm lợi cho vào túi riêng, cho dù là loại phóng viên tự cho là vô cảm từ lâu như Tạ Vũ cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng tức giận thôi.

      Sau khi thu thập gần đủ chứng cứ, Tạ Vũ gọi điện thoại cho Quan Tâm: “Hai ngày này cậu có cách nào hẹn Tiêu Đình Đình ra ngoài hát chung ?”

      Quan Tâm mờ mịt: “Làm gì? Cậu muốn quen ta à? phải cậu ta là bồ nhí sao?” xong đột nhiên lại phản ứng kịp, “Có phải cậu tìm ta có chuyện gì ?”

      Tạ Vũ cười cười: “Là có chút chuyện muốn tìm ta, nhưng cậu đừng để lộ việc hẹn ta ra ngoài có liên quan đến mình, để ta coi như bạn bè tụ tập là được.”

      Quan Tâm nghĩ nghĩ: “Bọn mình ngược lại có bạn chung . Được rồi, ngày mai thứ sáu, mình xem có thể gặp người bạn kia của mình hẹn ta cùng ra ngoài hát .”

      Tạ Vũ cười: “Cảm ơn cậu nhiều.”

      Quan Tâm xì tiếng: “Hai ta là phụ nữ từng ngủ chung, ai với ai chứ? Nhưng đại phóng viên như cậu tìm ta phải có chuyện lớn gì đấy chứ?”

      “Trong tay làm chuyện lớn, có liên quan chút đến ta, thể hỏi thẳng, nên muốn tìm cơ hội thăm dò chút.”

      “Được đó, nếu xảy ra chuyện lớn , đến lúc đó mình phải xem náo nhiệt mới được.”

      Tạ Vũ bất đắc dĩ cười: “Đừng! chừng vì vậy mà mình mất chén cơm đấy, đến lúc đó còn phải nhờ cậu tiếp tế.”

      Quan Tâm : “Mình là thích xem nhiệt huyết và hăng hái chẳng sợ cái gì này của cậu, đời mình vô duyên rồi. Nếu cậu mất chén cơm , bà đây nuôi cậu là được chứ gì.” cười hì hì, “Nhưng mà người đàn ông còn chưa lộ diện kia của cậu, đoán chừng cho mình cơ hội này đâu.”

      Tạ Vũ cười cười tỏ ý kiến.

      chẳng lo năng lực sinh tồn khi trở lại thành phố của Lục Viễn, nhưng rời khỏi quá lâu, dù thế nào cũng phải mất khoảng thời gian thích ứng. giúp được gì thôi, cũng thể trở thành gánh nặng của được.

      May mà trong tài khoản của có ít tiền tiết kiệm, cho dù làm việc cũng có thể chống đỡ hai năm.

      Quan Tâm rất có năng lực, tối hôm sau quả nhiên hẹn đám bạn hát, trong đó có bạn của bạn Tiêu Đình Đình.

      Tiêu Đình Đình hai mươi lăm tuổi, vẫn là cái tuổi trẻ ham chơi, đặc biệt là bạn của Quan Tâm, đa số là nam nữ có thu nhập khá vẻ vang trong công việc ở thành phố này, đương nhiên ta khát khao làm quen với những người đó.

      Dân công sở ban ngày nghiêm túc cẩn thận, đến cuộc sống về đêm buổi tối khác gì những người khác. Trong phòng bao lớn như vậy, những con người tươi đẹp rạng rỡ nhanh chóng chơi điên cuồng.

      Tạ Vũ ngồi bên cạnh Tiêu Đình Đình, trước đó hai người có gặp qua ở bữa cơm sau buổi đấu giá, cũng coi như quen biết. Tạ Vũ là phóng viên muốn trò chuyện là đặc biệt có thể trò chuyện, nhanh chóng tám khí thế với ta.

      Hôm nay Tiêu Đình Đình mặc chiếc váy liền thân Versace, tay ngoài chiếc vòng Cartier còn đeo chiếc đồng hồ Bulgari thời thượng, chiếc túi đặt bên người là chiếc túi dây xích kiểu kinh điển của Chanel.

      Tạ Vũ thầm tính bộ trang phục này của ta, mấy trăm ngàn chạy thoát.

      vờ khen chiếc váy của ta: “Kiểu này tôi có thấy qua tạp chí, tiếc là tiền lương ít quá mua nổi, Đình Đình đúng là giàu đấy.”

      Tiêu Đình Đình cười đầy tự nhiên : “Đâu phải biết tôi làm ở quỹ từ thiện, lương tháng có thể coi như tiền tiêu vặt, đều là quà bố mẹ tôi tặng cả đấy.”

      Tạ Vũ cười thầm, Tiêu Đình Đình này ngược lại cũng ngốc, mượn danh phú nhị đại. Chỉ có điều trước đó tra qua, bố mẹ này chẳng qua là công nhân bình thường ở thành phố cấp ba, đến nay vẫn còn ở căn nhà phúc lợi mà đơn vị chia cho nhiều năm trước.

      gì, chỉ mỉm cười.

      Hai người chuyện, điện thoại trong túi Tiêu Đình Đình rung cái. ta móc ra, cười má lúm đồng tiền kiều nhập mật khẩu bật lên trả lời tin nhắn trong đó, rồi bỏ lại vào túi.

      Lúc chơi trò chơi, Tạ Vũ nháy mắt với Quan Tâm, dưới phối hợp ăn ý mà lại kín kẽ của hai người, Tiêu Đình Đình thua vòng này đến vòng khác, bị phạt mấy ly rượu.

      Sau đó rốt cuộc uống nổi nữa, ta say khướt đứng lên : “Tôi vệ sinh chút.”

      Quan Tâm vội tiến lên: “Đình Đình hình như uống say rồi, tôi dìu .”

      Tiêu Đình Đình rời khỏi, Tạ Vũ vừa vờ như tiếp tục chơi với người khác, vừa lặng lẽ móc di động của Tiêu Đình Đình trong túi xách của ta, tiếp đó tìm cái cớ ra ngoài.

      Cửa phòng bao khép lại, tiếng ồn ào kéo búa bao bên trong liền bị chặn sau lưng.

      Tạ Vũ nhập mật khẩu vừa nhớ ban nãy, bật di động của Tiêu Đình Đình. Người thường xuyên liên lạc trong tin nhắn và wechat là cùng người, tên Tiêu Đình Đình lưu là “ ”, Tạ Vũ biết đó là Hồ Hành Kiến, đối thoại mập mờ đến độ thậm chí khó coi. có phần khó mà tưởng tượng người có thân phận và ở cái tuổi như Hồ Hành Kiến có thể tán tỉnh ve vãn với trẻ như vậy.

      Tạ Vũ vốn định kéo Tiêu Đình Đình vào, cho rằng ta chẳng qua là ra đời bao lâu, có chút ham thích hư vinh mà thôi, chẳng khác gì mình cả. Nhưng đọc đối thoại của hai người, mới biết, Tiêu Đình Đình chẳng hề chỉ là người vô tội bị đàn ông lừa gạt, trong tham ô dơ bẩn này, ta sớm bước vào đó.

      chụp đối thoại của hai người, rồi mở thư viện ảnh, quả nhiên, bên trong có rất nhiều ảnh chụp chung thân mật của hai người, thậm chí còn có ảnh khó coi giường, chụp lại hết vào di động mình.

      Đầu kia hành lang vang lên giọng có lẽ nâng cao của Quan Tâm: “Đình Đình sao chứ? Sao cũng vững vậy, lát nữa kiên quyết để người khác ép nữa!”

      Tạ Vũ vội quay người trở về phòng bao, bỏ di động Tiêu Đình Đình vào trong túi ta.

      Buổi tụ tập kết thúc, Tạ Vũ ngồi xe Quan Tâm.

      Quan Tâm vừa nổ máy vừa hỏi: “Thành quả tối nay thế nào?”

      Tạ Vũ nhướng nhướng mày: “Nhờ trợ giúp của giám đốc Quan, thu hoạch rất khá.”

      Quan Tâm xì tiếng: “Chuyện này rốt cuộc lớn bao nhiêu vậy?”

      Tạ Vũ trầm mặc chốc lát, quay đầu giữ Quan Tâm, nghiêm túc : “Nếu có gì bất ngờ xảy ra, Tiêu Đình Đình có thể có họa lao ngục.”

      Quan Tâm sợ đến mức đạp mạnh thắng xe, dừng xe ven đường, mở to hai mắt hỏi: “Cậu rốt cuộc làm gì vậy? Cho dù là làm bồ nhí cũng đến nỗi phải ngồi tù mà? Cậu đừng ra tay tàn nhẫn quá!” ấy dừng chút, “Cậu đừng quên bé bị cậu làm hại phải nhảy lầu hồi đầu năm.”

      Tạ Vũ thoáng sửng sốt: “Cậu cũng cảm thấy Trương Hiểu Kha nhảy lầu là mình làm hại ư?”

      Quan Tâm vội : “Mình phải ý này. Nhưng cậu cũng thể phủ nhận bé nhảy lầu, phần nguyên nhân rất lớn quả là do bài báo cân nhắc chu toàn của cậu.”

      Tạ Vũ thở dài gật đầu: “Cậu sai.”

      Quan Tâm : “Mình biết cậu là phóng viên tốt, nhưng cái khẩu hiệu lấy con người làm gốc cũng rất phù hợp với các cậu. Đừng cứ nghĩ thu hút người khác viết ra bài báo có sức bùng nổ gì đó, điều quan trọng nhất vẫn là chú ý bản thân người ta, phóng viên ăn bánh bao thịt người khác gì đao phủ đâu.”

      Tạ Vũ cười cười: “Mình còn tưởng cậu sớm bị vật chất che mờ mắt rồi, ra còn trong sáng hơn mình.”

      vỗ ấy cái, “Cậu yên tâm, lần này khác. Mình phải muốn viết bài báo gì đó, mình chỉ muốn làm chuyện đúng đắn thôi. Tiêu Đình Đình chỉ là bồ nhí đơn giản như vậy, ta là bồ nhí của Hồ Hành Kiến. phải công ty cậu và cậu từng quyên góp tiền cho quỹ Tân Miêu sao? Hàng hiệu ta mặc trang sức đeo người chừng có đóng góp từ thiện của mấy người các cậu đó!”

      Quan Tâm mở to hai mắt: “Mẹ kiếp! hay giả vậy? Lương tâm mấy tên này bị chó ăn rồi sao? Tiền bọn mình vất vả kiếm được muốn cho bọn trẻ nghèo khổ sống tốt hơn chút, ngược lại bị bọn nó ăn chặn!” ấy tức điên người nổ máy xe, “Vậy cậu mau làm . Mấy tên cặn bã này đừng ngồi tù, bị xử bắn bà đây cũng ủng hộ. Yên tâm, nếu vì chuyện này mà mất việc, mình nuôi cậu.”

      Tạ Vũ cười ha ha: “Có câu này của cậu mình yên tâm rồi.”

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52: Tố cáo

      Cuối năm 2014, mạng xảy ra chuyện mang tính bùng nổ.

      Quỹ Tân Miêu, quỹ con của quỹ Dương Quang và tổng cán giáo sư Hồ Hành Kiến của quỹ bị nữ phóng viên tố cáo weibo với danh nghĩa cá nhân. Đây là tố cáo có chuẩn bị chu đáo.

      Khai man chi phí, mua đồ giá cao, trục lợi bất chính, con số chi tiêu trong báo cáo thường niên và dự án từ thiện thực tế khớp, lạm dụng chi phí quản lý. Tất cả số liệu đều có lý có chứng, có thể là hoàn mỹ.

      Mấy chuyện được tiết lộ như bản thân Hồ Hành Kiến khi khảo sát dùng chi phí của quỹ ăn món ăn dân dã, chơi bao nuôi tình nhân càng làm sửng sốt hơn, cũng thu hút chú ý của công chúng hơn. Những chỉ trích này phải , mà có ảnh có video, chứng cứ xác .


      Nhân vật thần tượng tồn tại bao năm trong con mắt công chúng sụp đổ từ thần đàn.

      Khi đăng ảnh, Tạ Vũ cố hết sức che mặt Tiêu Đình Đình, nhưng internet phát triển nhanh chóng moi ra thân phận người phụ nữ đồ hiệu đầy người này, ta là thư kí của quỹ Tân Miêu.

      Trong đêm mạng nổ tung!

      Tất cả mọi tham ô chung đều bằng tham ô tiền từ thiện khiến người ta căm phẫn hơn.

      Có người khởi xướng hoạt động, cầu quỹ trả lại tiền quyên góp của công chúng.

      Quỹ Dương Quang đương nhiên là bị liên lụy, bộ phận quan hệ xã hội của quỹ lập tức gửi công văn làm , đồng thời công khai báo cáo thường niên cặn kẽ của quỹ, tuyên bố quả lơ là trong việc giám sát quỹ Tân Miêu, sau khi điều tra cho công chúng câu trả lời.

      Cùng lúc với việc tố cáo mạng, Tạ Vũ nộp hết bằng chứng cho cảnh sát. Hồ Hành Kiến và Tiêu Đình Đình, kể cả những nhân viên khác của quỹ Tân Miêu, toàn bộ bị cảnh sát dẫn trợ giúp điều tra.

      Trận giông tố này đến bất thình lình khiến người ta kịp chuẩn bị, đồng thời sức mạnh như vũ bão, trong khoảng thời gian ngắn căn bản cách nào lắng xuống được.

      Ngày thứ hai sau khi tố cáo, Tạ Vũ bị lão Trương gọi đến phòng làm việc.

      Lão Trương có vẻ như cả đêm ngủ, khuôn mặt vốn trông chẳng còn trẻ có vẻ già hơn, thấy Tạ Vũ vào, thở hổn hển nhặt tạp chí bàn ném vào .

      Nhưng ông ấy nhắm chuẩn, tạp chí rơi xuống dưới đất trước mặt Tạ Vũ.

      Tạ Vũ khom người nhặt tờ tạp chí lên, cười hì hì : “Tổng biên tập, có gì từ từ , tức giận hại gan lắm!”

      Lão Trương xanh mặt nhìn : “Thảo nào khoảng thời gian này bận đến độ thấy cái mặt đâu, nhiệm vụ lấy tin giao cho cũng qua loa cho qua chuyện, hóa ra là làm chuyện lớn. Tại sao bàn bạc trước với tôi chuyện tố cáo Hồ Hành Kiến?”

      Tạ Vũ hơi nghiêm mặt: “Nếu tôi bàn bạc với , đồng ý sao?” , cười mỉa tiếng, “ chừng còn giúp giấu nữa. Lần này tôi dùng weibo cá nhân, liên quan đến công việc.”

      Lão Trương bị chẹn họng, cười khẩy : “ tưởng mình giỏi lắm sao?”

      Tạ Vũ thản nhiên : “ có, chẳng qua phát chuyện này cách nào vờ như biết được.”

      Lão Trương chỉ vào trong chốc lát: “ có biết , việc bổ nhiệm phó tổng biên tập sắp xuống rồi, xác định là . Nhưng vừa xảy ra chuyện này, tối hôm qua cấp tạm thời gọi điện thoại cho tôi, việc bổ nhiệm gác lại.” , bổ sung thêm câu, “Còn nữa, hôm nay bắt đầu tạm đình chỉ công việc của , lúc nào khôi phục thông báo sau.”

      Tạ Vũ cười cười sao cả: “Tôi sớm đoán có kết quả này. Quỹ Dương Quang vốn có vấn đề, nhưng Hồ Hành Kiến và quỹ Tân Miêu sụp đổ, tương đương với việc tấm bảng của quỹ Dương Quang cũng bị đập vỡ mất miếng. Quỹ Dương Quang có lẽ biết Hồ Hành Kiến làm trò gì, cũng dễ tha thứ cho những trò này của ông ta, nhưng tuyệt đối muốn thấy bị người khác công khai tố cáo. Tạp chí chúng ta và quỹ Dương Quang hợp tác nhiều năm, quan hệ giữa tầng quản lý chặt chẽ, tôi làm chuyện thế này chắc chắn khiến các lãnh đạo khó xử, lãnh đạo của tạp chí đoán chừng bây giờ cũng có suy nghĩ xé xác tôi rồi. Bây giờ sa thải tôi, chẳng qua là ngại phản ứng của công chúng. Tổng biên tập yên tâm, nếu khó xử cứ cho tôi biết tiếng, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể từ chức.”

      Lão Trương thở dài: “Tạ Vũ ơi Tạ Vũ! Nếu biết những mối quan hệ lợi hại này, tại sao còn phải làm như vậy? Nếu Hồ Hành Kiến có những vấn đề đó quỹ Dương Quang nhất định xử lý. làm như vậy mọi người trở tay kịp. cho rằng giúp nghiệp từ thiện sao? hề! như vậy khiến dân chúng thất vọng về quỹ từ thiện, giảm bớt nhiệt tình của mọi người đối với từ thiện, kết quả là quyên góp từ thiện ít hơn, người được trợ giúp cũng ít hơn!”

      Tạ Vũ thoáng sửng sốt, : “Tôi là phóng viên, cho nên hi vọng mọi thứ phơi bày ra ánh sáng. Chuyện này có lẽ khiến công chúng bớt nhiệt tình với việc từ thiện, nhưng phá xây được, bộ máy hư hại được thời gian sửa chữa, thứ tốt bị chuyện xấu phá hủy hoàn toàn, mà khải hoàn sống lại, công chúng cũng ngày càng có năng lực phân biệt.”

      Lão Trương cười: “Miệng đúng là gì cũng được. Tôi tưởng làm phóng viên bao nhiêu năm như vậy, sớm học được làm việc khôn khéo hơn chút đầu óc nhạy bén hơn chút, nhưng bây giờ xem ra, giống hồi mới tốt nghiệp như đúc.”

      Tạ Vũ cười: “Vì tôi thích mình khi đó hơn, nên tôi chọn trở lại làm ấy.”

      Lão Trương ngẩn người, cười xua xua tay: “Bỏ bỏ , đây là làm chuyện tốt, nếu tôi chỉ trích nữa ngược lại có vẻ như tôi là người xấu vậy. Khoảng thời gian này ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe . Tôi cố hết sức tranh thủ với cấp , để công việc sau này của bị ảnh hưởng, nhưng chuyện phó tổng biên tập có lẽ hết cách rồi.”

      Tạ Vũ gật đầu: “Cảm ơn tổng biên tập.”

      xoay người đến cửa, lại bị lão Trương gọi lại: “Lần này đắc tội ít người đâu, bản thân cẩn thận chút.”

      Tạ Vũ quay đầu : “Tôi biết rồi.”

      Lão Trương thở dài tiếng, cười cười: “Tạ Vũ, sư phụ ủng hộ!”

      Mắt Tạ Vũ nóng lên, nhoẻn miệng cười : “Cảm ơn sư phụ.”

      Vì việc tố cáo này mà truyền thông ùn ùn kéo tới muốn phỏng vấn Tạ Vũ. Nhưng điều nên hết trong bài weibo tố cáo, muốn đối mặt với truyền thông, vừa vặn có việc phải ra ngoài, nên ru rú ở nhà coi như nghỉ ngơi.

      Buổi tối, nhận được điện thoại của Lục Viễn sớm hơn thường ngày chút, còn chưa chờ mở miệng, đầu bên kia nhanh chóng : “Bật máy vi tính gọi video.”

      ở tiệm internet sao?”

      Tạ Vũ hào hứng bật máy vi tính. Cách lần gọi video trước gần hai tuần, người đàn ông trong màn hình cắt tóc ngắn hơn, đường nét lạnh lùng cứng rắn góc cạnh hơn.

      Đây là người đàn ông Tạ Vũ .

      Tạ Vũ cười hỏi: “ thấy tố cáo mạng của em rồi?”

      Lục Viễn ở bên kia gật đầu: “Trưa hôm nay Hướng Vân gọi điện thoại cho biết. dạy xong ăn cơm là vào làng lên mạng xem thử. Lần trước em cân nhắc làm chuyện, chính là chuyện này à?”

      Tạ Vũ đắc ý gật đầu: “ sai, em cừ lắm phải ?”

      Lục Viễn cười khẽ: “Phải, rất cừ.”

      Ánh mắt nhìn thẳng phía trước, Tạ Vũ biết nhìn mình màn hình, hiếm khi có hơi ngượng: “Chỉ việc này à?”

      Nét mặt Lục Viễn thoáng lên chút lo lắng: “Chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, liệu có ai gây phiền phức cho em ?”

      Tạ Vũ nghiêng đầu cười : “ rất lo cho em sao?”

      Lục Viễn gật đầu nghiêm túc : “Rất lo.”

      Dáng vẻ này của , Tạ Vũ ngược lại tiện thờ ơ nữa, cười : “ sao đâu. Mấy người Hồ Hành Kiến này đâu phải giới giang hồ, làm gì em cả. Hơn nữa Thượng Hải là xã hội cai trị bằng pháp luật, có gì đáng sợ đâu.”

      xắn tay áo mình lên, làm động tác gồng tay, “Thấy ? Em tập đấu vật, dễ chọc đâu. Hơn nữa bây giờ em bị tạm đình chỉ công việc, bên ngoài toàn là truyền thông muốn phỏng vấn em, có việc em ra ngoài.”

      Lục Viễn bị chọc cười: “Dù sao cẩn thận chút vẫn hơn.”

      Tạ Vũ cầm tấm lịch bàn quơ quơ: “Ngày nào em cũng đếm này. Còn hơn tháng nữa các nghỉ, đoán chừng khoảng thời gian này em rảnh lắm, đến lúc đó em tới chỗ đón .”

      Lục Viễn cười : “Xa như vậy cần đâu, em đón ở ga tàu là được rồi.”

      Tạ Vũ bĩu môi: “Sao em thấy lúc nào em cũng là tình cuồng nhiệt dính cái mông lạnh của vậy.”

      Lục Viễn dở khóc dở cười: “Được rồi, để tránh cho em có ảo giác đó, tối nay ở tiệm internet bầu bạn với em cả đêm.”

      Tạ Vũ hỏi: “ lạnh sao?”

      Lục Viễn : “ lạnh.”

      Tạ Vũ cười: “Nếu cứ đòi bầu bạn với em, vậy em ráng chấp nhận vậy.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 53: Bị tập kích

      Tạ Vũ luôn ru rú ở nhà đến cuối năm, ngoài mấy lần đến đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra ra, gần như là ăn ngồi rồi.

      Lục Viễn lại siêng gọi điện thoại hơn, sáng trưa chiều ba lần đều đặn.

      Tạ Vũ tỏ vẻ rất hài lòng.

      Vì chứng cứ điều tra gần như có thể là ván đóng thuyền, mạng lại bùng nổ, là tiếng oán hờn khắp nơi. Hồ Hành Kiến nhanh chóng bị bắt vì các tội tình nghi dính líu đến việc tham ô tiền quyên góp từ thiện, để họ hàng trục lợi bất chính, thông dâm. Tiêu Đình Đình thuộc về tội đồng lõa, tội liên quan hơn, được cho phép bảo lãnh chờ xét xử.


      Chẳng mấy chốc năm nay sắp hết. Trước tết hai ngày, buổi tối Tạ Vũ hơi đói, khi chuẩn bị tìm chút gì ăn mới phát đồ ăn dự trữ trong nhà đủ, đành phải lê cái người ru rú nhiều ngày ra ngoài kiếm ăn cộng thêm siêu thị mua đồ.

      Chờ ăn cơm xong xách túi đồ lớn chậm rãi về hướng chung cư, trời tối mịt, do trời lạnh nên con đường ngoài chung cư vắng tanh có bóng người đường, chỉ có bóng cây lắc lư dưới đèn đường lờ mờ.

      Tiếng chuông di động trong túi áo khoác Tạ Vũ đột nhiên vang lên trong màn đêm, móc ra nhìn, thấy hai chữ Lục Viễn nhấp nháy, cười hì hì nhận máy: “Sớm hơn hôm qua nửa tiếng.”

      Lục Viễn cười tiếng, rồi lại như ý thức được gì đó hỏi: “Em ở bên ngoài à?”

      Tạ Vũ : “Trong nhà hết đồ ăn rồi, mua ít lương thực.”

      Lục Viễn : “ mình ư?”

      Tạ Vũ cười lớn: “Nếu giờ này hai mình, còn phải mây đen đầy trời à.”

      Lục Viễn : “Trễ thế này ít ra ngoài mình , an toàn đâu.”

      Tạ Vũ xì tiếng: “ quên chỗ này là Thượng Hải chứ phải núi, giờ này cuộc sống về đêm mới bắt đầu, hơn mười hai giờ em cũng hay ra ngoài mình lắm.”

      Lục Viễn : “Dù thế nào bây giờ chuyện cũng chưa xong.”

      chuyện Hồ Hành Kiến đó hả?” Tạ Vũ đồng ý, “Chứng cứ xác thực, ông ta cũng bị bắt rồi. Bây giờ các phe đều bo bo giữ mình, ngoài việc tạp chí bọn em tạm đình chỉ công việc của em ra, từ đầu đến cuối em nhận bất kì áp lực gì, thời điểm này ai ngốc đến độ gây chuyện với em đâu.”

      Lục Viễn : “Tuy vậy nhưng cẩn thận vẫn hơn.”

      Tạ Vũ : “Thảo nào khoảng thời gian này siêng gọi cho em như vậy, ra là lo cho an nguy của em.” cười đầy vui sướng, “Tuy cảm thấy hơi lo quá, nhưng em vẫn vui lắm.”

      vừa dứt lời, đột nhiên khóe mắt thấy bóng đen lao tới. Đường phố vắng vẻ, tiếng bước chân của người đó hỗn loạn hoảng hốt, cho dù Tạ Vũ đắm chìm trong điện thoại cũng bị giật mình.

      theo bản năng xoay người lại, thấy người phụ nữ tóc tai bù xù, giơ con dao sáng loáng lao về phía mình.

      Tay Tạ Vũ hành động trước não, che túi đồ lớn xách trước mặt mình. Người phụ nữ nhào lên, dao đâm vào túi đồ phình to.

      Tuy Tạ Vũ chưa bị đâm trúng, nhưng người lại bị sức đẩy của ta đẩy lùi ra sau hai bước, suýt nữa đứng vững, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất.

      Giọng nôn nóng của Lục Viễn vang ra từ di động.

      “Tạ Vũ! Tạ Vũ!”

      Tạ Vũ có thời gian chú ý đến, Tiêu Đình Đình trước mặt như người điên vậy, rút dao rồi đâm tới . Lần này may mắn như vậy, kịp né, cánh tay bị quẹt nhát.

      “Là mày! Trộm ảnh trong di động của tao, hại tao và chồng tao ngồi tù, tao phải giết con khốn mày!”

      điên rồi sao? Bây giờ vẫn bảo lãnh chờ xét xử đấy.” Tay Tạ Vũ đau dữ dội, nhưng căn bản có thời gian bịt vết thương chảy máu. Tiêu Đình Đình lại quơ dao xông nhào tới. Lần này nhanh tay lẹ mắt, nắm chặt con dao đó.

      Hai người phụ nữ nhanh chóng vật nhau giành vũ khí duy nhất. Lúc đầu còn đứng, rồi ngã lăn xuống đất rất nhanh.

      Tạ Vũ phải là yếu, nhưng đối mặt kẻ điên.

      “Tao phải giết mày!” Tiêu Đình Đình liên tục nhắc lại câu này.

      Cánh tay bị thương của Tạ Vũ đau như kim châm muối xát, còn phải dùng hết sức để Tiêu Đình Đình cướp mất dao. Vì biết, khi con dao này rơi vào tay Tiêu Đình Đình, hôm nay mình khẳng định lành ít dữ nhiều.

      ta muốn giết .

      Chiếc điện thoại rơi xuống đất của cách đó xa, giọng Lục Viễn vẫn còn đó.

      “Tạ Vũ, xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Tạ Vũ, em mau trả lời !”

      Nhưng Tạ Vũ có cách nào trả lời , điều duy nhất có thể làm là kêu cứu. Nhưng đường phố vắng tanh, ngoài Lục Viễn cách xa ngàn dặm còn người nào khác.

      Hai người phụ nữ giằng co biết bao lâu, chiếc xe đột nhiên dừng lại ven đường.

      Tạ Vũ còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Đình Đình đè người mình đột nhiên bị hất ra, bàn tay nắm chặt con dao kia cũng buông ra theo.

      Tạ Vũ vội vàng lấy lại con dao, rồi rảnh tay đè cánh tay vẫn chảy máu của mình, lúc này mới phát đau đến độ gần như tê dại. Người đàn ông dưới bóng đêm nhanh chóng chặn đứng Tiêu Đình Đình còn định nhào lên.

      “Tạ Vũ, mau gọi điện thoại báo cảnh sát !” Lý Hưng Ngộ trói quặt hai tay Tiêu Đình Đình, dùng chân đạp xuống đất.

      Tạ Vũ luống cuống tay chân tìm điện thoại dưới đất: “Lục Viễn, em sao, lát nữa với .”

      cúp điện thoại, khi chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát, đột nhiên lại dừng tay.

      nhìn về phía Tiêu Đình Đình cả người nhếch nhác bị đè dưới đất, lên trước từng bước.

      “Hồ Hành Kiến lợi dụng giúp ông ta làm bao nhiêu chuyện thất đức như vậy, cảm thấy ông ta sao?”

      ấy làm những chuyện đó đều là tính toán cho tương lai của bọn tao.”

      xem ông ta là chồng ư? Nhưng vợ người ta họ Triệu phải họ Tiêu.”

      ấy ly hôn rồi cưới tao, nếu phải tại mày bọn tao sống rất hạnh phúc.”

      “Chuyện đến nước này mà còn tin mấy lời ông ta lừa gạt sao? Khi ông ta ở Tương Tây, tôi tận mắt thấy ông ta chơi . Ông ta và vợ ông ta còn là vợ chồng gương mẫu, nhà ba người dự định khi con tốt nghiệp đại học di dân ra nước ngoài, cho tới bây giờ chưa từng đề cập đến việc ly hôn với vợ ông ta. Ông ta làm những chuyện này chẳng hề liên quan đến , ông ta là lợi dụng . Mà xem thử nhận được cái gì? Mấy cái túi hiệu? Còn có tội danh đổ lên người . , có lẽ phải đồng phạm, tôi nghe bây giờ Hồ Hành Kiến đổ rất nhiều tội danh lên đầu , còn lừa ta lợi dụng ông ta.”

      “Mày bậy, mày lừa tao!”

      Lý Hưng Ngộ : “Tạ Vũ sai. Tối nay bên cảnh sát công bố những tin này, sáng mai có thể thấy.”

      Tiêu Đình Đình nằm rạp dưới đất khóc thành tiếng: “Mày lừa tao! thể nào! ấy lòng với tao, ấy lấy tao.”

      Có lẽ này biết, chẳng qua là muốn tiếp tục lừa mình dối người mà thôi. Cho dù rơi vào lao tù, nhưng tình đẹp đẽ ít nhất tan biến, đối với ta mà , việc này cũng coi như là an ủi còn sót lại. ta thể tự mình lừa mình được nữa, đây mới là khoảnh khắc bi thảm nhất.

      Tạ Vũ : “Chuyện nên làm bây giờ phải là tìm tôi trả thù. Mấy người dính líu vào vụ án hơn mười triệu, nếu xử lắm đâu. Chuyện quan trọng bây giờ của là tìm luật sư giảm trách nhiệm cho mình đến mức nhất, tuyệt đối đừng ngu mà ôm vào mình. Những chuyện liên quan đến có lẽ ràng như vậy, nhất định phải kiên quyết phủ nhận. nhất định đừng thừa nhận những chuyện Hồ Hành Kiến đổ cho . làm sai phải bị trừng phạt, nhưng có thể chọn cách nhất. Nếu may mắn, ngồi tù , hai năm là ra được. còn trẻ cần thiết phải vì tên cặn bã mà vào ngõ cụt, khả năng trở mình còn rất nhiều, chưa đến giây cuối cùng đừng vứt bỏ bản thân.”

      Tiêu Đình Đình ngẩng đầu, khuôn mặt dưới đèn đường đầm đìa nước mắt: “Tôi vốn phạm tội, bây giờ còn cầm dao hành hung, đời này tôi còn cơ hội trở mình nữa rồi.”

      Tạ Vũ : “Tôi báo cảnh sát, chỉ cần có thể nghĩ thông suốt, chuyện tối nay tôi coi như chưa từng xảy ra.”

      Tiêu Đình Đình nghẹn ngào hỏi: “Tại sao giúp tôi?”

      Tạ Vũ : “Con người đều có lúc lầm đường lạc lối. Chuyện này ở mức độ rất lớn, là bị Hồ Hành Kiến lừa gạt. chẳng qua trẻ người non dạ, cộng thêm hám của chút thôi. Nhưng phải lại, ở Thượng Hải này, có mấy người phụ nữ hám của chứ? Tôi ác độc như vậy, dồn vốn xấu xa hoàn toàn vào chỗ chết đâu.”

      Lý Hưng Ngộ nhíu mày: “ báo cảnh sát sao?”

      Tạ Vũ lắc đầu: “ buông ấy ra .”

      Lý Hưng Ngộ thử buông tay ra, Tiêu Đình Đình quả nhiên nổi điên nữa. ta bụm mặt từ từ ngồi dậy, ngừng chốc lát rồi đứng lên, nhìn Tạ Vũ nữa, mà cúi đầu quay người từng bước rời khỏi.

      “Em sợ ta đến gây phiền phức cho em nữa sao?” Lúc này Lý Hưng Ngộ mới thấy cánh tay Tạ Vũ bịt lại, “Em bị thương rồi, tôi đưa em bệnh viện.”

      Tạ Vũ gật đầu, rồi : “Tôi tin ấy làm vậy.”

      Lý Hưng Ngộ: “Trái tim em đúng là lớn .”

      Hai người lên xe, Tạ Vũ ngồi ghế phụ liếc ta cái: “Sao lại xuất ở đây?”

      Lý Hưng Ngộ cười: “Mấy ngày nay em đúng là người nổi tiếng, tôi cũng là lo liệu em có thể chuốc lấy phiền phức lớn gì , sáng sớm muốn tới tìm em. Nhưng công việc bề bộn chẳng có thời gian rảnh, tối nay đúng lúc làm xong việc lái xe sang, ngờ gặp phải chuyện này, cũng coi như may mắn.”

      Tạ Vũ cười cười: “Tối nay cảm ơn , tôi coi như nợ mạng.”

      Lý Hưng Ngộ : “Nhưng em cũng lấy thân báo đáp.”

      Tạ Vũ cười ngượng: “Bất kể thế nào, tôi rất cảm kích. Ngoài chuyện lấy thân báo đáp ra, chọn cách để tôi tỏ ý chút .”

      Lý Hưng Ngộ nhướng mày : “Hay là ngày mai mời tôi ăn cơm, cũng coi như là ngày cuối cùng của năm nay. Hiếm khi năm nay tôi đơn mình, đón giao thừa cùng tôi thế nào?”

      Tạ Vũ gật đầu: “ thành vấn đề.”

      Nhát dao Tiêu Đình Đình đâm vào cánh tay Tạ Vũ nghiêm trọng lắm, nhưng cũng khâu mười mấy mũi. Từ bệnh viện giày vò ra gần mười hai giờ.

      Lý Hưng Ngộ luôn ở bên , cuối cùng còn lái xe hộ tống đến cổng chung cư.

      Tạ Vũ rất biết ơn người đàn ông từ trời rơi xuống này.

      Nhưng cũng chỉ là biết ơn mà thôi.

      vào nhà ngồi sofa nghỉ lúc rồi mới móc di động ra. Lục Viễn gọi điện thoại, nhưng gửi rất nhiều tin nhắn, về cơ bản đều là hỏi xảy ra chuyện gì.

      Tạ Vũ cong khóe môi, gọi cho .

      Di động vừa nối được, đầu bên kia nhận máy ngay, trong tiếng rẹt rẹt tín hiệu tốt quen thuộc, giọng vô cùng nóng ruột của Lục Viễn truyền ra: “Tạ Vũ, em thế nào rồi?”

      Tạ Vũ : “Em sao.”

      Lục Viễn : “Ban nãy trong điện thoại nghe thấy em kêu cứu, xảy ra chuyện gì?”

      Tạ Vũ đúng : “Tiêu Đình Đình đột nhiên tấn công em.”

      Giọng Lục Viễn dường như hơi đổi tông: “Vậy em có bị thương ?”

      Tạ Vũ cười: “Bị thương thôi. nghe giọng em là biết có chuyện gì rồi. Ban nãy điện thoại ngắt, chắc chắn giật nảy mình rồi.”

      Lục Viễn trầm mặc lúc, : “Ừm.”

      Đâu chỉ là giật nảy mình, lo lắng và sợ hãi vô lực đó, hiểu.

      Tạ Vũ : “Em sao đâu, đừng lo. Coi như còn may, đúng lúc có người bạn ngang qua cứu em.” dừng chút, đột nhiên lại như thuận miệng , “Nhưng mà, em hi vọng người ngang qua là .”

      Lục Viễn lại trầm mặc lúc, mới khẽ : “ xin lỗi.”

      Tạ Vũ: “Xin lỗi gì cơ?”

      Lục Viễn : “ ở bên cạnh em.”

      Tạ Vũ ngẩn ra, viền mắt hơi nóng lên, nhưng lại vờ như lơ đễnh cười : “Em sao mà. Cho dù ở Thượng Hải cũng chắc chắn lúc nào cũng ở bên cạnh em được. Chuyện gì nên đến đến thôi, nhưng Tiêu Đình Đình chắc tới gây phiền phức cho em nữa đâu, đừng lo.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :