1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Khi nào trăng sáng dẫn lối anh về – Úy Không (Hoàn - 62c + 1PN - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: Xa cách

      Trưa hôm sau Hứa Trân và Lâm Mộ Phàm . Tạ Vũ và Lục Viễn tiễn họ đến đầu đường đón xe.

      Hứa Trân trang điểm , đẹp thể tả. Vẻ kích động thất lễ hôm qua còn thấy khuôn mặt ấy. Có lẽ gặp lại sau nhiều năm, rốt cuộc để cho ấy khuây khỏa bớt về mối tình thất bại kia. Tạ Vũ cảm thấy bề ngoài xinh đẹp của người phụ nữ này bé đáng kể so với ung dung người ấy. Chắc hẳn những người đàn ông từng ấy, sở dĩ trở thành bề tôi quỳ dưới váy ấy cũng phải chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp.

      Ví dụ như Lý Hưng Ngộ, ví dụ như Lâm Mộ Phàm, lại tỷ như Lục Viễn.


      Lâm Mộ Phàm kéo Lục Viễn chuyện hồi, sau khi lên xe, lại mở cửa sổ xe, vẫy vẫy tay với Tạ Vũ. Tạ Vũ cười nhạt lên trước hơi khom người.

      Lâm Mộ Phàm khẽ : “Đối xử với cậu ấy tốt nhé.”

      Tạ Vũ gật đầu: “Tôi biết.”

      Lâm Mộ Phàm nhoài ra khỏi cửa sổ xe, nghiêng đầu quan sát từ xuống dưới cái, nhíu mày cố gắng nhớ lại chút gì đó, chậc tiếng: “Tôi nhớ gặp qua ở đâu đó rồi.”

      Tạ Vũ pha trò theo thói quen: “Bà Lâm ở ngay bên cạnh , cũng dám như vậy à?”

      Lâm Mộ Phàm cười ha ha: “Có lẽ là tôi nhớ nhầm.”

      Tạ Vũ hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Trân ôm con bên cạnh ta. ấy mỉm cười, gật đầu với Tạ Vũ.

      Tạ Vũ cười cười với ấy, ngầm hiểu ý.

      Chờ xe taxi xa, Tạ Vũ với người đàn ông đứng cạnh mình: “Nếu em là đàn ông, có lẽ cũng thích ấy.”

      Lục Viễn cười: “Thích là chuyện rất đơn giản, nhưng lại dễ dàng như vậy.”

      Tạ Vũ hỏi đến cùng những chuyện vụn vặt xíu trong quá khứ kia nữa, đây là chuyện liên quan đến , cũng có bất kì quan hệ gì với Lục Viễn bây giờ.

      Hai ngày còn lại, ở cổ trấn, hai người trải qua khoảng thời gian hiếm khi hỏi việc đời, dường như thế giới này, ngoài đối phương ra vẫn chỉ là đối phương.

      Lần này đến lần khác bước con đường đá xanh, dạo chơi qua muôn vàn cửa hàng đặc sắc, trò chuyện với người bán hàng rong địa phương, nghe họ về phong thổ. Dọc theo bờ sông Đà Giang, nhìn dòng nước xanh biếc trong veo thấy đáy chảy cuồn cuộn, chèo thuyền du ngoạn dưới ánh mặt trời. Khi đêm xuống, họ nhìn ánh đèn sáng rực của cổ trấn, cho dù ánh đèn như thế đại diện cho việc mùi vị thương mại ngày càng nồng đậm, nhưng ai phủ nhận sức hấp dẫn mà thời đại trao cho cổ trấn này.

      Tâm trạng khác nhau cảnh vật cũng khác. Nếu là mọi ngày, Tạ Vũ đại khái mang ánh mắt phê bình dè bĩu viên ngọc quý nơi núi sâu này. Nhưng lần này có Lục Viễn bên cạnh, bỗng cảm thấy mọi thứ tuyệt đẹp.

      Tuyệt đẹp đến mức khiến muốn thời gian dừng từ đây, để và Lục Viễn hòa vào ngôi cổ trấn này.

      Họ còn cùng xem vở kịch múa quy mô lớn ở nhà hát núi. sân khấu, câu chuyện tình trong “Biên thành” đau đớn triền miên.

      Khi xuống núi, Tạ Vũ cười hỏi Lục Viễn: “ Na Tống có quay lại tìm Thúy Thúy ?”

      Lục Viễn trả lời bằng nguyên văn: “Có lẽ mãi mãi quay lại nữa, có lẽ ngày mai về.”

      Tạ Vũ lại hỏi: “Liệu có ngày rời bỏ em quay lại nữa ?”

      Lục Viễn : “ có.”

      Tạ Vũ kéo tay , chỉ dựa bên cạnh : “Vậy mau về Thượng Hải , đừng để em chờ lâu quá.”

      Lục Viễn cúi đầu nhìn : “Được, vậy em ở Thượng Hải đàng hoàng, chờ tìm em.”

      Tạ Vũ ngẩng đầu nhìn thẳng mắt : “Cái này có tính là hứa hẹn ?”

      Lục Viễn thoáng thôi cười: “Tính.”

      Tạ Vũ cũng đổi sang vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Em chờ .”

      Lục Viễn nhếch miệng cười: “Vậy cái này có tính là hứa hẹn ?”

      Tạ Vũ cũng cười: “Đương nhiên tính.”

      ra ai biết tương lai như thế nào, nhưng họ bằng lòng giao tương lai thể đoán trước cho đối phương. Bất kể thứ chờ đợi họ có phải là chuyện cơm ăn áo mặc phức tạp, hay là đủ mọi chuyện thực tế thể tránh hay , nếu ở bên nguời trước mặt đây, hết thảy mọi thứ đó khiến người ta chống cự và sợ hãi gì nữa.

      Đêm cuối cùng ở cổ trấn, vì thời điểm chia xa sắp đến, hai người đều nỡ rời thân thể đối phương. Thế là lần này đến lần khác, cho đến tận khi sắc trời dần ửng màu trắng bạc, họ rốt cuộc mới mệt lả mà ôm nhau ngủ.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 45: Thỏa hiệp

      Tuy xây đắp nên kì nghỉ hoàn mỹ, nhưng cho cùng bát cơm cũng thể ném . Về đến Thượng Hải đêm khuya, ngủ giấc mê man, hôm sau Tạ Vũ liền trở lại phòng làm việc, báo cáo với tổng biên tập. Nhưng còn chưa bị lão Trương mắng phủ đầu trận.

      “Tạ Vũ ơi Tạ Vũ à! đúng là cánh càng ngày càng cứng cáp rồi! Làm việc giữa chừng nghỉ là nghỉ, tưởng tạp chí là nhà mở hả?”

      May mà trái tim thủy tinh từ hồi mới tốt nghiệp bị lãnh đạo phê bình mấy câu là cảm thấy như trời sập xuống của Tạ Vũ, từ lâu tu luyện thành trái tim kim cương buồn để ý gì cả. căn bản để mấy câu chửi mắng của lão Trương trong lòng, đặc biệt là người phụ nữ vừa rơi vào bể tình, tâm trạng vui vẻ này gì có thể ảnh hưởng được.

      Lão Trương thấy dáng vẻ chẳng để tâm của càng tức hơn: “ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? đến miền núi chung với quỹ Tân Miêu người ta, sao giữa đường đắc tội với giáo sư Hồ vậy? ta về gọi điện thoại cho tôi hai lần, tỏ vẻ rất bất mãn với việc theo phỏng vấn lần này của .”


      Tạ Vũ cười mỉa tiếng, mở miệng : “ theo phỏng vấn? ta tưởng mình là lãnh đạo quốc gia hay là siêu sao thiên hoàng vậy?”

      Lão Trương : “Tạ Vũ, có thái độ gì thế? Lần lấy tin này là việc của , quậy cái gì?” rồi xua xua tay, “Tôi mặc kệ bất mãn cái gì, kì tập san mới sắp ra, bên quỹ Tân Miêu cũng giục gửi bản thảo, mau viết rồi nộp .”

      Tạ Vũ nghiêm mặt: “Tổng biên tập, tôi viết bản thảo này.”

      “Cái gì?” Lão Trương như thể phản ứng kịp vậy.

      “Tôi tôi viết.”

      Lão Trương nhíu mày: “Tạ Vũ, nếu có ý kiến với lần lấy tin này, nên sớm chút, tôi có thể sắp xếp người khác . Bây giờ mọi người về hết rồi, viết ư? Tôi ăn với bên quỹ Tân Miêu thế nào đây?”

      Tạ Vũ cười khẩy: “Tổng biên tập, muốn tôi viết thế nào? Ca tụng công đức cho cái quỹ này và Hồ Hành Kiến sao? ta có cho biết tại sao tôi và bọn họ mỗi người ngả giữa đường ?”

      Lão Trương nhíu mày chặt hơn: “ ta theo phỏng vấn đàng hoàng, cứ gây thêm phiền phức cho công việc của họ.”

      tin ư?”

      Lão Trương ngượng ngùng nhếch khóe môi: “ là do tôi đào tạo, tôi rất trạng thái khi làm việc là gì. Điều Hồ Hành Kiến quả đáng tin, chắc chắn phải là người như vậy. Nhưng bỏ giữa chừng cũng là , đây phải là phong cách của . xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Tạ Vũ cười: “Tổng biên tập, quỹ Tân Miêu là quỹ công ích mang tính chất quỹ công chúng phải ? Tất cả các dự án công ích đều dựa vào công chúng quyên góp đúng ?”

      Lão Trương: “Đương nhiên.”

      Tạ Vũ : “Chi phí cho mấy người Hồ Hành Kiến ra ngoài tiêu xài cũng đến từ tiền quyên góp hết đúng ?”

      Lão Trương gật đầu: “Cái này chắc chắn.”

      “Vậy có biết ? Hồ Hành Kiến cầm tiền quyên góp lấy danh nghĩa đến miền núi làm khảo sát công ích, đều làm những trò gì ?”

      Lão Trương khẽ nhíu mày: “Làm gì?”

      Tạ Vũ mỉa mai : “Ăn uống chơi .”

      Lão Trương sửng sốt chút, tiếp theo lại thản nhiên : “Đây là chuyện của bản thân bọn họ, chúng ta cần phải để ý, chỉ cần họ làm tốt chuyện mà quỹ nên làm là được.”

      Ông ấy dừng chút, “Hơn nữa cái chuyện ăn uống chơi này là vấn đề đạo đức cá nhân, liên quan trực tiếp đến chuyện làm công ích đạo đức xã hội này. Cũng thể vì vậy mà phủ nhận thành tích về mặt công ích của ta.”

      Tạ Vũ gật đầu: “Được, tôi những chuyện này nữa, họ làm công ích gì ở miền núi nhé? Quyên góp mấy bao quần áo cũ, rất nhiều bộ căn bản hợp với bọn trẻ, rồi giả vờ quyên cho mấy gia đình nghèo mấy trăm tệ.”

      Lão Trương : “Họ chỉ khảo sát hai ngày, còn trông mong làm bao nhiêu là việc, chuyện quan trọng làm sau chứ. xích mích với họ vì những chuyện này sao? đâu phải là người dụi hạt bụi chưa vào mắt như vậy đâu!”

      Tạ Vũ : “Tôi quả ưa những chuyện này, nhưng đến mức vì nó mà xích mích với người ta. Ban đầu tôi cũng luôn theo phỏng vấn, nhưng trước khi về, Hồ Hành Kiến làm chuyện thất đức, tôi nhìn nổi nên đường ai nấy .”

      “Chuyện gì?” Lão Trương hỏi.

      Tạ Vũ : “Trong nhà bác núi có bộ đồ truyền thống dân tộc thủ công, biết ta làm thế nào mà tốn năm trăm tệ lừa mua được. Bác ấy biết, nhưng ta chắc chắn hơn ai hết, bộ quần áo đó đặt ở phòng đấu giá ít nhất có thể lên năm con số. Lừa người già núi như vậy đúng là quá ghê tởm.”

      Lão Trương : “Bộ quần áo sao?”

      Tạ Vũ : “Tôi và giáo viên địa phương ép bắt trả lại rồi.”

      Lão Trương như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Khó trách ta rất tức giận với , đây là chặn đường tiền tài của người ta!”

      Tạ Vũ câm nín xì tiếng: “Cái loại gọi là cầm thú miệng đầy nhân nghĩa đạo đức bụng đầy mèo mả gà đồng này, tôi cách nào ca tụng công đức ta được.”

      Thế nhưng lão Trương lại cười xem thường: “ đây phải là miệng đầy nhân nghĩa đạo đức sao? Đừng làm như bé mới bước chân ra ngoài xã hội vậy, loại người này chuyện thế này cũng đâu ít thấy. Tôi biết tại sao lần này phản ứng dữ như thế, nhưng đây là công việc, mau thu lại chút thành kiến về Hồ Hành Kiến đó . Chúng ta là truyền thông hợp tác của quỹ bọn họ, viết tôi cũng phải sắp xếp cho người khác làm, mọi người đừng lãng phí thời gian.”

      “Tổng biên tập!” Tạ Vũ bất mãn trừng mắt.

      “Sao nào? còn muốn lên lớp chính trị với tôi à?” Lão Trương , “Đây chính là thực xã hội, chúng ta có thể giữ được mình là tốt lắm rồi, lo được nhiều việc như vậy đâu. Mọi người ai mà phải kiếm sống chứ, nghiêm trọng quá cũng phải là chuyện tốt với bất kì ai đâu.”

      Tạ Vũ : “Nhưng tôi là phóng viên.”

      Lão Trương như thể nghe thấy truyện cười gì đó: “ vẫn coi mình là bé đầy nhiệt huyết vừa tốt nghiệp bước chân vào xã hội sao?”

      Tạ Vũ ngẩn ra, vậy mà biết nên vặn lại thế nào.

      Lão Trương thấy vậy lại xua xua tay: “ bản thảo thôi mà, cũng đừng làm khó dễ mình quá. Nếu muốn viết , vậy đưa tư liệu trong tay cho Tiểu La để cậu ấy viết.”

      Ông ấy dừng chút, lại , “Bản thân hãy ngẫm lại . Bất luận đạo đức cá nhân của Hồ Hành Kiến thế nào, có phải lợi dụng công ích mua danh trục lợi hay , nhưng ta quả làm chuyện công ích, cũng nhất định có rất nhiều người được lợi từ đó. phải trường tiểu học Hồng Khê cần xây phòng học và cầu sao? Tôi nghe giáo sư Hồ , quỹ của họ chuẩn bị tài trợ cho trường tiểu học đó, chờ báo ra, quyên góp tăng nhanh, những chuyện này phải giải quyết dễ dàng sao?”

      Tạ Vũ ngẩn người, thể thừa nhận, lão Trương rất có lý. Đạo đức cá nhân và đạo đức xã hội của người hề ngang nhau, bất kể nhân phẩm của Hồ Hành Kiến thế nào, nhưng những thành tựu công ích ta làm trong quá khứ quá ràng.

      nghĩ đến dòng suối chảy róc rách trước trường tiểu học Hồng Khê, nhớ đến trời mưa nước sông dâng lên, nhấn chìm những tảng đá qua sông, Lục Viễn chân trần xắn ống quần, trong dòng nước rét buốt, cõng bọn trẻ qua sông chuyến này đến chuyến khác.

      Khi đó Hồ Hành Kiến tuy ngoài miệng đồng ý với hiệu trưởng Điền là quỹ giúp xây cầu, nhưng làm như vậy, khó mà đảm bảo ta giận cá chém thớt, dùng tiền vốn có thể dùng ở trường tiểu học Hồng Khê ở chỗ khác.

      Suy cho cùng nơi nghèo khổ thế giới này quá nhiều, người cần giúp đỡ cũng quá nhiều.

      trầm mặc chốc lát, rốt cuộc vẫn thỏa hiệp, gật đầu : “Được, trước buổi chiều tôi viết xong nộp cho .”

      Lão Trương nở nụ cười: “Như vậy mới đúng chứ. Đều là công việc cả, đừng nghiêm trọng như vậy. Chuyện phó tổng biên tập tôi tiếp tục giúp làm, chắc phải vấn đề gì lớn đầu.”

      Tạ Vũ cười gượng hai tiếng: “Cảm ơn tổng biên tập.”

      Lão Trương xua xua tay: “ làm việc .”

      Khi Tạ Vũ xoay người, vẻ mặt hậm hực lạnh lùng, vừa đến cửa lại bị lão Trương gọi lại.

      với giám đốc Lý sao rồi? được nửa chưa? Cơ hội khó có được, đừng bỏ lỡ đấy.”

      Tạ Vũ thoáng sửng sốt, quay đầu cợt nhả : “Lão Trương, còn tưởng Lý Hưng Ngộ và tôi có thể có gì à? Loại người giàu có như ta có thể nghiêm túc với tôi sao? còn mong đợi ta có thể kết hôn với tôi ư? Còn phải là đùa với tôi à.”

      Lần này ngược lại đến phiên lão Trương ngẩn người, như lẩm bẩm: “Trước kia ta với tôi ta nghiêm túc mà! Chẳng lẽ cũng chỉ là bừa sao.”

      Tạ Vũ cười: “Loại gian thương như ta cũng tin được?”

      Lão Trương thở dài: “Bỏ bỏ , chuyện này tôi cũng tiện tiếp tay làm việc xong, nếu lại tôi làm mai nữa. Bản thân xử lý cho tốt, đừng để bị thiệt mà cũng đừng đắc tội với người ta.”

      Dừng chút, lại , “Bất kể thế nào cũng còn là bé nữa, tìm người đàng hoàng rồi bàn chuyện cưới xin . Tuy là cấp dưới đắc lực của tôi, nhưng tôi vẫn dặn câu, phụ nữ làm việc tốt bằng lấy chồng tốt đâu.”

      Tạ Vũ phì cười tiếng: “Được, tôi mau gả mình đây.”

      Lão Trương : “Nếu nghiêm túc quen bạn trai, hãy để tôi giúp xem qua. Chuyện khác dám , tôi sống đến cái tuổi này, tôi vẫn có bản lĩnh nhìn người đấy.”

      Tạ Vũ chậc tiếng: “Thôi , nếu xem qua còn phải hỏi người ta thu nhập bao nhiêu, có nhà có xe à?”

      Lão Trương trừng mắt cái: “Chẳng lẽ đây phải chuyện quan trọng nhất sao?”

      Tạ Vũ cười cười, tỏ ý kiến.

      mở cửa chuẩn bị ra ngoài, nhưng sau khi bước bước, đột nhiên quay người lại, nhìn lão Trương cúi đầu đọc bản thảo, hỏi: “Tổng biên tập, trước kia cũng như vậy sao?”

      Lão Trương ngẩng đầu, vì sao: “Cái gì cơ?”

      Tạ Vũ : “Khi vừa tốt nghiệp làm phóng viên cũng giống như bây giờ sao?”

      Lão Trương chỉ sửng sốt chút, rồi phản ứng kịp cái gì: “Tạ Vũ, sao đột nhiên ngây thơ vậy? Nếu câu này hỏi năm năm trước, tôi thấy rất bình thường, bây giờ hỏi mà bản thân thấy ấu trĩ sao? Chúng ta là người sống trong cái xã hội này, nếu muốn đầu rơi máu chảy, còn muốn sống vẻ vang hơn người khác chút, phải tuân thủ quy tắc của xã hội. Tôi tưởng học tốt lắm rồi.”

      Tạ Vũ cười cười: “Trước kia tôi cũng cho rằng mình học cũng tệ lắm.”

      Lão Trương nhíu mày: “Sao tôi cảm thấy lần này sau khi từ miền núi về hơi là lạ?”

      Tạ Vũ nhún nhún vai, cười : “Đại khái là đột nhiên bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời ấy mà.”

      Lão Trương chỉ coi như đùa theo thói quen, lắc đầu, để tâm vùi đầu làm việc.

      Bản thảo này chỉ là chuyện hạ bút thành văn đối với Tạ Vũ. Tuy cùng Hồ Hành Kiến ra về chẳng vui, nhưng bản ghi và ảnh chụp vẫn còn, chẳng qua ghép vào là có thể có bản thảo hoàn chỉnh thậm chí hoàn mỹ.

      Ăn trưa xong bắt đầu làm việc, chưa đến hai tiếng bản thảo ba ngàn chữ hoàn thành. Nhưng khi xem lại, đọc những lời ca ngợi về Hồ Hành Kiến lại khó tránh khỏi buồn nôn cực độ, thậm chí kìm được mà chán ghét bản thân.

      xem ảnh chụp và video quay khi đó trong di động, định xóa, nhưng nghĩ nghĩ lại tải lên đĩa mạng của mình, rồi mới xóa hết trong di động.

      Sau khi gửi bản thảo cho lão Trương, liền ngã xuống giường ôm di động ngẩn người. Có tin nhắn của người bạn gửi hẹn buổi tối ra ngoài uống rượu, hứng thú lắm từ chối hết.

      Kể từ sau khi lên chiếc xe buýt sân bay, số của Lục Viễn chưa từng nhấp nháy trong di động của , đến mức thời gian tuyệt vời mấy ngày kia ràng còn rành rành trước mắt, nhưng lại giống như chỉ là giấc mộng xuân quá cảnh, những mê hoặc quấn quýt thân thể, cùng lời hứa hẹn ngọt ngào ấy tựa như chỉ là ảo tưởng của .

      Con người từ trước đến nay bị động, từ mức độ nào đó, quan hệ của họ cũng là chủ động. Nhưng sau khi chia tay, nhận được tin tức của Lục Viễn, chẳng biết vì sao, muốn chủ động nữa như hơi giận dỗi.

      khi nhìn chằm chằm di động xuất thần, số điện thoại kia đột nhiên nhấp nháy màn hình di động.

      Tạ Vũ sững sờ, luống cuống tay chân nhấn nút nghe.

      Ở đầu bên kia, Lục Viễn mới chia tay hôm qua : “Em về vẫn thuận lợi chứ? Về lãnh đạo có mắng em ? Hôm qua em vừa lên xe , mua chai nước ở ven đường, cẩn thận để nước hắt vào di động, hôm nay mới khởi động máy được. Em gọi điện thoại cũng cách nào nhận được.”

      Tạ Vũ ngẩn ra, đột nhiên cười lớn, chỉ cảm thấy cảm xúc lo được lo mất ban nãy của mình quả hơi buồn cười. ra chưa gọi điện thoại cho , nhưng cười trả lời: “Đúng vậy, em gọi cho nhiều cú điện thoại lắm, cứ tắt máy mãi. Dọc đường thuận lợi, tổng biên tập của bọn em cũng mắng em.” dừng chút, “Nhưng mà…”

      “Nhưng mà sao?”

      Tạ Vũ : “Em vẫn viết bài về Hồ Hành Kiến theo như cầu của ta.”

      Lục Viễn trầm mặc chốc lát, hờ hững : “ ra nếu họ có thể làm chút chuyện thực tế về mặt công ích, có mấy vấn đề về mặt đạo đức cá nhân cũng sao.”

      Tạ Vũ : “Em cũng nghĩ như vậy. Em sợ nếu em đắc tội với ta làm mất cây cầu ở cổng trường các .”

      Lục Viễn cười: “Nếu họ quyên tiền xây cầu, vậy khẳng định là vì bộ quần áo mà ép trả lại.”

      Tạ Vũ cũng cười, ôm điện thoại nằm bò giường, khẽ hỏi: “ có nhớ em ?”

      câu này xong lại có chút xấu hổ hiếm thấy.

      Đầu bên kia Lục Viễn yên lặng lúc lâu mới khẽ lên tiếng: “Nhớ.”

      Tạ Vũ lại hỏi: “Nhớ đến mức nào?”

      Lục Viễn nghiêm túc : “Tối qua mất ngủ.”

      Tạ Vũ cười ha ha: “Chờ em có thời gian thăm .”

      Lục Viễn ngẫm nghĩ, : “Gần đây cần đâu. Mấy ngày nữa kí túc xá bắt đầu xây lại, chỗ ở bất tiện lắm.”

      Tạ Vũ bĩu môi: “Vậy được rồi, chờ làm xong em thăm .”

      Lục Viễn : “Em cần vội, chờ học kì sau giáo viên mới đến bàn giao việc gần xong, tìm em.”

      Tạ Vũ hừ tiếng: “Ai vội chứ?”

      Lục Viễn : “Là .”

      Tạ Vũ bị câu này của chọc cho cười nắc nẻ: “Ban nãy vừa viết bản thảo đó còn hơi mất hứng, nhưng bây giờ tâm trạng tốt cực kì.”

      cũng vậy.”

      “Hôm nay thời tiết chỗ thế nào?”

      “Bầu trời quang đãng áng mây.”

      “Có phải bầu trời đêm đẹp lắm ?”

      “Ánh trăng sáng rực, màn sao giăng đầy.”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46: Lý Hưng Ngộ

      Tình cảm nhớ nhau da diết như thế nào nữa cũng chỉ là phần trong cuộc sống, huống chi là đôi nam nữ cách nhau rất xa.

      Hôm sau, Tạ Vũ nhận nhiệm vụ lấy tin mới, công tác liên tục, bận tối mày tối mặt, ban ngày lấy tin, buổi tối chạy bản thảo, phải ở máy bay tàu hỏa đường công tác, là ở trong nhà nghỉ xa lạ. Thường hôm qua còn ở thành phố này, hôm nay lại đến chỗ lạ xa xôi, cho dù ở Thượng Hải thỉnh thoảng còn có mấy buổi xã giao công việc phải tham gia.

      Liên lạc với Lục Viễn chẳng qua chỉ là những mẩu tin nhắn ngẫu nhiên, lúc đêm khuya, khoảng thời gian nghỉ ngơi khi viết bản thảo, ôm di động chuyện điện thoại ngắn dài.


      Chờ đến khi mười ngày nửa tháng bớt bận, rốt cuộc được nghỉ ngơi chút, Tạ Vũ long đong vất vả mệt mỏi vội vàng về tòa chung cư ở Thượng Hải, thấy chiếc Lamborghini màu xanh vừa quen vừa lạ đậu dưới lầu.

      còn chưa đến gần, chiếc xe đó liền nhấn còi, chốc lát sau, người trong xe mở cửa xuống.

      và Lý Hưng Ngộ gần hơn nửa tháng gặp, gần đây bận rộn nên gần như quên mất người này lên chín tầng mây, bây giờ gặp mới nhớ ra hai người hình như vẫn chưa .

      tới, đứng trước mặt ta.

      Lý Hưng Ngộ dựa bên cửa sổ xe cười cười: “Em kéo vào danh sách đen rồi à?”

      Điều ta . Khoảng thời gian khi Tạ Vũ vừa bận này, Lý Hưng Ngộ cứ gọi điện thoại mãi, có tâm tư dây dưa với ta, dứt khoát kéo ta vào danh sách đen, định làm việc xong mới . Nhưng chờ đến khi làm việc gần xong, lại quên béng mất chuyện này.

      có phần bất đắc dĩ đúng : “Gần đây quả bận quá, định xong hết liên lạc với .”

      Lý Hưng Ngộ nhún nhún vai: “ còn tưởng nhanh như vậy bị em xử tội chết rồi.” ta đến ngoài cửa ghế phụ, mở cửa xe cách rất phong độ quý ông, “Lên xe , chờ em hơn tiếng rồi, ăn tối với nhé.”

      Tạ Vũ nheo mắt, người đàn ông này ăn mặc tinh tế, cử chỉ tao nhã, đúng là mùi vị tinh toát ra từ xuống dưới, chẳng hề nhìn ra sinh ra là đứa trẻ nghèo khổ.

      Con người đoán chừng đều quên nguồn gốc. Nhưng quên nguồn gốc cũng là chuyện thường tình của con người, người lên chỗ cao nước chảy xuống chỗ thấp, bất kể là ai, khi thoát khỏi vũng bùn nghèo khổ đều muốn nhìn lại nữa.

      Tạ Vũ chui vào trong xe, cười: “Xế chiều hôm nay tôi cứ vội đón xe, tóc tai chải cũng trang điểm, quần áo người mặc hai ngày nhăn nhúm cả, đến nhà hàng cao cấp với , liệu có khi nào cho vào ?”

      Lý Hưng Ngộ ngồi vào ghế lái xong, vừa nổ máy xe, vừa nhìn cái : “Yên tâm , chung với chỗ nào cũng vào được.”

      Đương nhiên Tạ Vũ bị ai chặn cho vào.

      Nhà hàng câu lạc bộ hạng sang, Lý Hưng Ngộ là khách VIP. Tạ Vũ dơ bẩn như thế nào nữa, khí chất thời thượng giỏi giang vẫn còn, chẳng đến mức quá lệch tông.

      Khi gọi món, Tạ Vũ mình ăn cơm hộp tàu hỏa rồi, chỉ gọi phần đồ uống.

      Nhưng Lý Hưng Ngộ vẫn gọi rất nhiều.

      Tạ Vũ : “Ăn bao nhiêu gọi bấy nhiêu, đừng lãng phí.”

      Lý Hưng Ngộ cười: “Dù ăn cũng thể gọi ít quá, bằng mất mặt lắm.”

      Tạ Vũ cong khóe môi, nhớ đến món cơm thập cẩm vừa đủ lượng mỗi ngày ở nhà ăn của trường tiểu học Hồng Khê.

      Lý Hưng Ngộ thấy hé môi lên tiếng, nghiêng đầu nhìn , cười : “Lần trước em thấy ở Học viện Hí kịch, khoảng thời gian này có phải em đều suy nghĩ lung tung vì chuyện đó ? Giận sao? Chuyện này có thể giải thích.”

      Tạ Vũ cười thầm vì cái kiểu tự cho là mình tốt đẹp này của ta, nhưng cũng biểu trắng trợn ra, chỉ cười nhạt : “Lần đó qua điện thoại rồi, tôi tin .”

      Dường như Lý Hưng Ngộ thoáng ngẩn ra, tiếp theo lại cười gật đầu: “Vậy tốt. nghiêm túc với em, hi vọng vì mấy người quan trọng mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta.”

      Tạ Vũ cười tiếng : “Có lẽ hiểu lầm rồi. Tuy tôi tin , nhưng mối quan hệ của chúng ta, quả khi tôi thấy cảnh đó kết thúc rồi.”

      Lý Hưng Ngộ khó hiểu nhìn : “Tại sao? phải em tin sao?”

      Tạ Vũ : “ phải vấn đề của , là vấn đề của tôi.”

      Lý Hưng Ngộ thuận miệng hỏi: “Em gặp người khác rồi?”

      Tạ Vũ gật đầu.

      Lý Hưng Ngộ nhếch khóe miệng cách kiêu căng lại châm biếm, dựa vào lưng ghế, như cười như nhìn : “ nghe thử, là người đàn ông thế nào? Giàu hơn ư?”

      Tạ Vũ chậm rãi nhấp ngụm nước thấm cổ họng bôn ba mấy ngày liền. nhớ kĩ lời lão Trương, hề muốn đắc tội người đàn ông trước mặt.

      nghĩ đến dáng vẻ nghiêm trang của Lục Viễn, cười cười: “ ấy chỉ là người đàn ông bình thường thôi, thể so với được. Khoảng thời gian này, tôi suy nghĩ rất lâu, chúng ta quả hợp, như thể đỉnh Everest giữa đàn ông, nhưng tôi chỉ là người phụ nữ bình thường, có cái bản lĩnh leo lên đó.”

      Lý Hưng Ngộ cười ha ha: “Tạ Vũ, em hổ là phóng viên, miệng lưỡi đúng là cái gì cũng được. Em cũng đừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa , cứ cho biết, là người đàn ông nào. cũng phải người thích quấn mãi bỏ, nhưng rất tò mò, thấy được mình thua dưới tay đối thủ cạnh tranh thế nào muốn từ bỏ.”

      Tạ Vũ nở nụ cười bất đắc dĩ: “ chỉ là người đàn ông bình thường thôi, cần phải để trong lòng.”

      “Em cảm thấy tin ư?” Lý Hưng Ngộ xòe tay, “Nhưng em cũng chẳng sao, thế nào cũng biết được thôi.”

      Tạ Vũ cười mỉa mai: “Giám đốc Lý, có phải cảm thấy phụ nữ chọn đàn ông nhất định phải nhìn vào vật chất ?”

      Lý Hưng Ngộ : “Cái này dĩ nhiên phải là tuyệt đối. Nhưng trong kinh nghiệm có hạn của đa số đều như vậy.”

      “Ví dụ như nữ sinh của Học viện Hí kịch?”

      Lý Hưng Ngộ cười từ chối cho ý kiến, trong ánh mắt ra chút ý cười khinh thường.

      Tạ Vũ lại cười hỏi: “Lại chẳng hạn như bạn thời học nghiên cứu sinh trước kia của ?”

      Lý Hưng Ngộ ngẩn người, nhướng nhướng mày gật đầu: “ sai.”

      Tạ Vũ : “ ra có từng nghĩ chẳng phải là vì gia đình người đàn ông đó tốt hơn ? Chỉ đơn thuần là vì ta đúng là người đàn ông rất tốt.”

      “Làm sao có thể?”

      Tạ Vũ cười gật đầu: “Cũng phải.”

      Lý Hưng Ngộ ngẫm nghĩ, cười : “Mọi người đều là người trưởng thành rồi, nếu tâm ý em quyết, cũng tiện quấy rầy em nữa, coi như chúng ta có duyên phận. Nhưng mọi người dễ hợp dễ tan, tối nay để lại cho thế nào? Cũng để cho từ bỏ triệt để.”

      Thế giới người trưởng thành luôn trong ngoài bất nhất, nhưng có lúc lại cực kì thẳng thắn.

      Tạ Vũ cười cười: “Cách chia tay hòa bình thế này ra tôi cũng thấy tệ lắm, nhưng quả là đúng lúc, mấy ngày nay bôn ba mãi, hôm nay thân thể lại tiện lắm.”

      Lý Hưng Ngộ hiển nhiên tin lý do từ chối của , nghiêng đầu cười nhìn , chứa chút ý cười mỉa mai.

      Tạ Vũ nhướng mày: “ tin sao? Tôi có thể chứng minh.”

      Gặp dịp chơi mà thôi, chẳng cần kém cỏi mà như vậy.

      Lý Hưng Ngộ lắc đầu bật cười: “Em biết thích em cái gì ?”

      Tạ Vũ làm ra vẻ tò mò.

      thích phong cách giải quyết mọi việc như như giả này của em, có lúc cảm thấy em rất đơn giản, có lúc lại cảm thấy lõi đời tột bậc khó phân biệt giả.”

      Tạ Vũ ngẩn ra, nhớ đến lời Lục Viễn với ở cây cầu Phong Kiều đêm đó, phân biệt nổi giả của .

      ra đeo mặt nạ sống quá lâu, thế là trở thành thói quen.

      Tạ Vũ cười : “ ra tôi đơn giản lắm, đặc biệt là ở trước mặt người có chức vị cao như .”

      Lý Hưng Ngộ lắc đầu: “Có lẽ vậy.”

      bữa cơm, Tạ Vũ chỉ ăn hai miếng tượng trưng, đống đồ ăn đắt đỏ bày bàn. Có lẽ là bị núi ảnh hưởng, lại cảm thấy rất đau lòng vì lãng phí này.

      Hai người coi như dễ hợp dễ tan. Lý Hưng Ngộ cũng còn là quý ông, rất kiên trì lái xe đưa Tạ Vũ về nhà.

      Hơn chín giờ tối, đầu phố Thượng Hải vẫn đông nghịt, tạo thành từng dòng sông xe màu đỏ trong màn đêm.

      Khi tạm dừng đèn đỏ, di động của Tạ Vũ reo lên. Khoảnh khắc lấy di động ra, Lý Hưng Ngộ bên cạnh tùy ý quay đầu, liếc màn hình di động của , thấy hai chữ Lục Viễn đó.

      ta còn chưa kịp phản ứng, Tạ Vũ nhận điện thoại: “A lô.”

      Trong điện thoại, Lục Viễn hỏi: “Làm việc xong chưa?”

      Tạ Vũ : “Ừm, vừa ăn cơm xong chuẩn bị về nhà, vẫn xe.”

      Lục Viễn: “Vậy em về sớm chút nghỉ ngơi cho tốt, phải mấy ngày nay bận muốn chết sao?”

      Tạ Vũ vô thức gật đầu, mới nhớ ra thấy được lại cười: “Là nên ngủ giấc cho . Nhà bên sửa thế nào rồi?”

      Lục Viễn : “Hay mưa nên tiến độ chậm lắm, đoán chừng phải đến tháng Tám mới làm xong được.”

      “Mệt lắm nhỉ?”

      Lục Viễn : “Cũng tạm, dù sao cũng vội, cũng chỉ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới thôi.”

      Tạ Vũ cười, đèn đỏ chuyển xanh, xe chợt chạy , mới phản ứng được trong xe có người khác ngồi. Tiếng sột soạt quen thuộc trong điện thoại lại vang lên, đây là tượng trưng cho việc tín hiệu tốt.

      Tạ Vũ đành phải vội vã tạm biệt Lục Viễn, lưu luyến thôi cúp điện thoại.

      Lý Hưng Ngộ liếc cái: “Người đàn ông đó?”

      Tạ Vũ gật đầu.

      Lý Hưng Ngộ cười cười: “ vốn tưởng em tìm cái cớ chia tay, ra là có người khác . ta ở Thượng Hải?”

      có.”

      xa sao?”

      “Coi như là vậy , nhưng ấy đến Thượng Hải nhanh thôi.”

      Lý Hưng Ngộ lắc đầu cười: “Bây giờ tin em phải vì gặp được người đàn ông có điều kiện tốt hơn rồi. Nhưng ngược lại càng muốn xem thử là người đàn ông thế nào có thể khiến em chọn từ bỏ hơn?”

      Tạ Vũ muốn dây dưa về vấn đề này nữa, vì cảm thấy thêm câu là tôn trọng Lục Viễn.

      Xe dừng lại dưới chung cư, Tạ Vũ xuống xe cảm ơn tạm biệt Lý Hưng Ngộ.

      Lý Hưng Ngộ khoác tay bên cửa sổ xe, như cười như : “Tạ Vũ, em phải là bé hai mươi nữa, tình ấm đầu thích hợp với em. Bất kì việc gì cũng nên thực tế hơn chút, vì khi chọn sai, có thể có nhiều cơ hội cho em chọn lại nữa đâu.”

      Tạ Vũ cười cười: “Cảm ơn giám đốc Lý nhắc nhở, tôi khắc ghi trong lòng.”

      Lý Hưng Ngộ nhìn khuôn mặt cười cách tự nhiên của , sắc mặt thoáng lạnh lại, quay cửa xe lên, chạy .

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 47: Gọi video suốt đêm

      Nháy mắt đến cuối tháng Bảy, là thời điểm nóng nực nhất, điều hòa trong căn hộ của Tạ Vũ lại đột nhiên đình công, trong phòng nóng bức, nhưng lại hứng thú lắm với cuộc sống về đêm xa hoa bên ngoài.

      chỉ có thể ngồi trước máy vi tính gọi điện thoại cho Lục Viễn chuyện phiếm.

      May mà tín hiệu ngày hôm nay rất tốt, điện thoại nối rất nhanh, giọng bên trong vô cùng ràng.

      Lúc này chưa đến chín giờ, cuộc sống về đêm của Thượng Hải thậm chí còn chưa bắt đầu . Nhưng đầu bên kia điện thoại lại yên lặng đến độ dường như có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu núi.


      Tạ Vũ cầm cái quạt điện để trước mặt, vừa quạt vừa hỏi: “Bên nóng ?”

      Lục Viễn : “Cũng tạm, ban ngày núi nóng buổi tối cũng khá mát mẻ.”

      Tạ Vũ rên rỉ: “Hôm nay Thượng Hải nóng muốn điên luôn. Điều hòa trong phòng bị hỏng, ngày mai thợ mới tới nhà sửa được. Em chẳng có cách nào mà tĩnh tâm viết bản thảo đọc sách, đêm dài đằng đẵng cũng biết sống thế nào nữa đây.”

      Lục Viễn : “Vậy chi bằng em ra ngoài tìm chỗ nào mát mẻ ở đêm . phải có nhà sách mở hai mươi tư giờ sao?”

      Tạ Vũ cười: “Ở nhà sách đêm chi bằng bar.”

      Lục Viễn lại nghiêm túc : “Nếu bar chung với bạn, đừng mình.”

      Tạ Vũ cười ha ha: “Bỏ , em có hứng.” Dừng chút lại , “Em muốn đeo mặt nạ trai thanh lịch nữa.”

      Lục Viễn cũng cười: “Nhưng nóng như vậy mình em ở nhà sống thế nào?”

      Tạ Vũ nghĩ nghĩ, “ sao, lên mạng bừa, chắc cũng qua nhanh thôi. Chờ đến khi buồn ngủ có nóng hơn nữa chắc chắn cũng ngủ được.”

      Hai người trò chuyện thêm hồi rồi mới cúp điện thoại.

      Cúp điện thoại, Tạ Vũ rảnh rỗi liền thấy nóng hơn.

      dứt khoát mang giày thể thao, ra ngoài chạy bộ buổi tối.

      Chờ đến khi đổ mồ hôi đầm đìa về nhà tiếng sau. Sau khi tắm xong mới thấy thoải mái hơn chút ít. Nhưng người vừa chạm vào giường lại nóng đến độ trằn trọc mãi, chỉ có thể ngồi dậy bật máy vi tính tiếp tục lên mạng cách nhàm chán.

      Bình luận và tin nhắn riêng weibo của phần lớn đều là mấy thông tin cung cấp vô vị, còn có mấy tin nhắn riêng nhờ giúp đỡ, na ná nhau, phải bản thân mắc bệnh nặng là người nhà bệnh thời kì cuối có tiền chữa trị, hi vọng đại phóng viên Tạ giúp đỡ phát động quyên góp.

      bấm vào mấy tài khoản đó xem thử, đơn giản toàn là lừa đảo qua mạng kĩ thuật vụng về.

      Hết thảy mọi thứ đều nhàm chán như vậy, khó tránh khỏi nghĩ đến Lục Viễn ở núi. thậm chí có cả internet, mình ở trong núi sâu tối đen, nỗi quạnh đó khiến khó có thể tưởng tượng.

      nghĩ ngợi, tài khoản QQ góc dưới bên phải máy vi tính có tin vang lên. bấm xem, có người lạ cầu kết bạn. Ô xác thực thông tin bỏ trống, thông tin cũng tàm tạm, chỉ biết là đàn ông. vốn tưởng là người lạ vô vị nào đó mạng, định bỏ qua, lại thấy ID đó là Lộ Viễn.

      nghi hoặc nhíu mày, bấm chấp nhận.

      Đầu bên kia gửi thẳng cầu gọi video. Tạ Vũ càng nghi hoặc hơn, vốn định hỏi câu là ai, nhưng lại trực tiếp bấm chấp nhận cầu gọi video.

      Khuôn mặt của Lục Viễn bất thình lình xuất trong màn hình máy vi tính.

      Tạ Vũ nhất thời ngơ ngẩn.

      Lục Viễn đeo tai nghe hướng về phía ống kính cười cười, giọng trầm thấp vang lên từ trong máy vi tính: “Sao nào? Choáng váng rồi à?”

      Lúc này Tạ Vũ mới phản ứng kịp: “Tại sao là ? ở đâu vậy?” xong mới cảm thấy mình hỏi thừa, cảnh sau lưng vừa nhìn chính là tiệm internet trong làng, gần như có chút hưng phấn muốn hét lên, “ trễ thế này rồi, sao lại ở tiệm internet?”

      Lục Viễn ngược lại trông rất bình thản: “Em nóng quá ngủ được, mình ở nhà chán, đúng lúc cũng chán quá nên vào làng lên mạng.”

      thản nhiên, nhưng lồng ngực Tạ Vũ lại hơi ê ẩm ấm áp. cười chống đầu : “ đặc biệt đến bầu bạn với em đúng ?”

      Lục Viễn cười cười, gì cả.

      Tạ Vũ lại hỏi: “Có phải nhớ em lắm ?”

      Lục Viễn quay đầu nhìn sang bên cạnh, hình như hơi ngượng, gật gật đầu, ừm tiếng rất .

      Tạ Vũ thấy dáng vẻ khúm núm này của , kìm được cười ha ha, lại muốn xuất trước mặt , nhào vào lòng .

      chăm chú quan sát người đàn ông màn hình, hơn tháng gặp, ánh sáng tiệm internet lờ mờ, nhưng vẫn nhìn ra được đen hơn khá nhiều, có lẽ là do mấy ngày gần đây xây nhà.

      cầm lòng đặng sờ màn hình máy vi tính của mình, như thể sờ qua màn hình.

      Lục Viễn hỏi: “Em làm gì vậy?”

      Tạ Vũ cười hì hì: “Em sờ .”

      “Vô vị.” Lục Viễn câm nín đảo mắt, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.

      Tạ Vũ nghiêng đầu nằm bò mặt bàn: “ ít tỏ vẻ , em thấy miệng vểnh lên đến khóe mắt rồi kìa.” cố ý trêu , tay đặt ở cổ áo ngủ, ra vẻ như kéo xuống, “ muốn sờ em ?”

      Lục Viễn trừng mắt, luống cuống tay chân thu màn hình, rồi sau đó nghiến răng nghiến lợi hướng về phía webcam , “Em điên rồi sao? Chỗ này là tiệm internet, xung quanh có người đấy!”

      Tạ Vũ cười run hết cả người: “Em trêu thôi.”

      Lục Viễn sầm mặt: “Em còn như vậy nữa về đấy.”

      Tạ Vũ vội kìm lại nụ cười càn rỡ: “Em nhớ lắm, muốn ôm muốn hôn muốn ngủ chung với .”

      Vì Lục Viễn đeo tai nghe, cần lo người ta nghe thấy mấy câu mờ ám này của mình, nên trắng trợn ràng. Nhưng Lục Viễn khác, xung quanh toàn là mấy thiếu niên bị bỏ lại lên mạng, ràng biết người khác nghe được những lời này, nhưng vẫn vô cùng mất tự nhiên, muốn bắt Tạ Vũ câm miệng nhưng lại nỡ.

      Đàn ông ra cũng thích lời đường mật, đặc biệt là khi biết lời đường mật này xuất phát từ đáy lòng.

      Tạ Vũ xong, lại hỏi : “ sao?”

      Lục Viễn ừm tiếng.

      Tạ Vũ cười: “Em biết sợ người ta nghe, vậy gửi tin .”

      Lục Viễn cười, gõ bàn phím lúc, hàng chữ gửi tới: rất nhớ em.

      Tạ Vũ thấy chữ đó, khóe miệng cong lên cười rạng rỡ. dời máy vi tính lên giường, nằm bò giường : “Tối nay chúng ta trò chuyện suốt đêm được ?”

      Lục Viễn : “Được.”

      biết có phải là vì thấy Lục Viễn , mà đêm hè oi bức dường như thoáng cái trở nên mát mẻ, những phiền muộn ngột ngạt vứt ra được trong lòng thấy đâu nữa.

      Nhưng dù hưng phấn thế nào nữa, trò chuyện mãi cơn buồn ngủ vẫn ập tới, gần mười hai giờ, mí mắt Tạ Vũ bắt đầu đánh nhau.

      Lục Viễn cười : “Mệt ngủ , sau này chuyện tiếp.”

      Tạ Vũ cố gắng mở to hai mắt: “ sao?”

      cũng hơi mệt rồi, ở tạm tiệm internet đêm, sáng mai về rồi ngủ giấc đàng hoàng.”

      Tạ Vũ : “Vậy được rồi. Nhưng đừng tắt video, em cũng để máy vi tính đó, ngủ giấc dậy cũng có thể thấy .”

      Lục Viễn dở khóc dở cười: “Được.”

      Lúc này Tạ Vũ mới hài lòng mà dời máy vi tính chút, vẫn ở bên gối, mở mắt ra chính là màn hình máy vi tính.

      nhắm mắt lại ngủ say rất nhanh, thế nhưng biết Lục Viễn vẫn luôn nhìn , nhìn rất lâu rất lâu.

      giấc thức dậy, bầu trời ửng màu trắng bạc.

      Màn hình máy vi tính ở chế độ chờ, vội bật lên, gọi video vẫn kết nối. Lục Viễn ngủ, bóng người xuất trong màn hình, đắp chiếc áo khoác cho .

      nhận ra bóng người đó, là Hướng Vân.

      Thấy Lục Viễn mở mắt, Tạ Vũ vội nhắm mắt vờ như vẫn ngủ.

      “Sao ở tiệm internet cả đêm vậy?” Hướng Vân hỏi.

      Lục Viễn dụi mắt: “Tôi gọi video với Tạ Vũ.”

      liếc nhìn màn hình, thấy Tạ Vũ vẫn ngủ.

      Hướng Vân cũng thấy người phụ nữ nằm giường trong máy vi tính.

      ấy cười nhạt: “Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ có dáng vẻ này, nghiêm túc sao?”

      Lục Viễn yên lặng chốc lát, : “Phải.”

      đề nghị tôi Thượng Hải cũng là vì ấy?”

      Lục Viễn : “Chuyện này liên quan đến ấy.”

      “Có.” Hướng Vân , “Tôi biết.”

      Lục Viễn : “Tôi chỉ hi vọng lựa chọn chính xác.”

      Hướng Vân cười hỏi: “Tại sao là ấy?”

      Lục Viễn : “Tôi biết.”

      Hướng Vân lại cười cười: “ ấy rất tốt.”

      Lục Viễn cũng hiếm khi cười tiếng: “Tốt hay cũng là ấy.”

      Hướng Vân : “ còn muốn ngủ thêm ? Nếu mệt có thể đến phòng làm việc của tôi nghỉ lúc.”

      Lục Viễn lắc đầu: “ cần đâu, lát nữa tôi về thôn.”

      Hướng Vân : “Vậy tôi làm đây.”

      Chỉ có lác đác mấy người ở suốt đêm trong tiệm internet. Chờ Hướng Vân rời khỏi, Lục Viễn xoa đôi mắt và ấn đường mệt mỏi, khi mở mắt lần nữa, lại thấy Tạ Vũ nằm biết lúc nào mở mắt to, như cười như nhìn .

      Lục Viễn thoáng sửng sốt: “Em dậy lúc nào vậy?”

      Tạ Vũ : “Khi Hướng Vân khoác áo cho .”

      Lục Viễn : “Nghe thấy rồi?”

      “Nghe thấy.”

      Lục Viễn cười cười: “Còn muốn chuyện nữa ?”

      Tạ Vũ : “Thấy mệt ra cái dạng gì rồi, mau ăn cơm rồi về ngủ , hai tiếng sau em kiểm tra.”

      Lục Viễn cười: “Hoan nghênh.”

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Gặp nhau

      Vì mùa hè mưa nhiều, lại chỉ tìm công nhân, nên gần khai giảng kí túc xá của trường tiểu học Hồng Khê mới sửa xong. Lục Viễn có thời gian thăm Tạ Vũ nữa.

      Hai giáo viên mới của trường vừa đến, rất nhiều chuyện nhất thời thể thích ứng, hiệu trưởng Điền lại hay ốm nên đứng lớp nữa. Lục Viễn vẫn dạy học.

      Thời gian gặp lại chỉ có thể chờ đến tháng Mười.

      Nhưng đến ngày 1 tháng 10, bố Lục Viễn bị ốm, lại đến Bắc Kinh chỗ bố ở trước. Chờ đến khi Thượng Hải kì nghỉ Quốc khánh trôi qua nửa.


      Công việc của Tạ Vũ như những công việc khác, tuy cần làm theo giờ hành chính, nhưng thời điểm người khác nghỉ luôn luôn là lúc họ bận nhất. Ban đầu có thể hoàn thành hết công việc trong tay trước thời hạn, cái nào hoãn được hoãn lại hết, chẳng ngờ tỉnh bên còn bất ngờ xảy ra kiện lớn, những người khác trong nhóm đều có nhiệm vụ, nên tổng biên tập ép giao cho lấy tin.

      Quay quay vòng vòng đến khi về Thượng Hải là ngày đầu tiên kết thúc tuần lễ vàng. Vì đợi mà Lục Viễn đặc biệt ở Thượng Hải mấy ngày, mua vé tàu hỏa hôm về, nghĩ tuy có thời gian ở chung, nhưng ít ra cũng có thể gặp nhau lần.

      Chỉ có điều Tạ Vũ đường cao tốc, vì chặng về ngay giờ cao điểm kẹt xe, vốn buổi trưa là tới được, nhưng đến hơn bốn giờ chiều mới vào thành phố Thượng Hải. đành phải đón xe thẳng đến ga tàu gặp Lục Viễn.

      Thế nhưng giao thông ngày hôm nay như thể cố tình gây chuyện với , nội thành vẫn kẹt cứng. Xe kẹt đường hầu như nhích được tí nào. Dọc đường lòng như lửa đốt, liên tục nhắn tin với Lục Viễn.

      đến ga chờ tàu, thấy thời gian còn nhiều nên bảo đừng vội tới nữa, chờ lần sau gặp lại.

      Nếu ở cùng thành phố, đương nhiên Tạ Vũ muốn để lỡ . còn nhân lúc kẹt xe, thấy bên cạnh có điểm bán hộ vé tàu hỏa, phòng ngừa trước mua tấm vé đứng trạm gần chuyến tàu của Lục Viễn nhất.

      Ga tàu người người nhốn nháo, lúc Tạ Vũ chạy đến, chuyến tàu Lục Viễn ngồi bắt đầu soát vé. Vì là trạm đầu tiên nên người quá nhiều, hàng người quá dài, hai người ràng rất gần, nhưng lại như cách nhau tận chân trời.

      gọi điện thoại, đứng sau hàng về phía trước theo hàng, nhón chân nhìn xung quanh. Đầu bên kia nhận máy rất nhanh, hỏi: “ ở đâu?”

      Giọng của Lục Viễn truyền ra từ trong di động ồn ào, dường như rất bất ngờ: “ vào ga rồi. Em đến ga tàu rồi ư?”

      “Ừm.”

      Tạ Vũ vẫn thấy , dòng người soát vé dần đến cuối, cũng vào trong ga.

      Người tàu luôn rất vội vàng, như sợ bị bỏ lại phía sau. Sau khi vừa soát vé vào ga, những người trong hàng đeo túi lớn túi bắt đầu chạy nhanh đến sân ga.

      Tạ Vũ sợ bỏ qua Lục Viễn, dám chạy quá nhanh.

      Sóng di động của chẳng hiểu sao trở nên quá tệ, như quay lại miền núi vậy.

      chưa từng có cảm giác thất bại thế này, ràng người muốn gặp ở gần ngay đây, nhưng lại như cách nhau rất xa. thực tế họ quả sắp cách nhau rất xa.

      gần như bước chậm lại với vẻ mặt đưa đám. Người vội vã xung quanh thỉnh thoảng đẩy , va vào , ai chú ý đến mất mát và tuyệt vọng của người phụ nữ này.

      Chờ bước lên sân ga nơi đoàn tàu đậu, biết Lục Viễn ở toa nào, hoàn toàn biết sang trái hay phải. Chỉ có thể đứng ngây ngốc ở giữa, nhìn hành khách ùa sang trái phải lên tàu.

      Hai phút trôi qua, Tạ Vũ nặng nề thở dài hơi, chuẩn bị chấp nhận số phận, đây đại khái chính là lần để lỡ định trước. ngẩng đầu nhìn lướt quanh đám đông cái, khi chuẩn bị xoay người, chợt thấy trong đám đông bên trái có người ngược lại.

      mở to hai mắt thể tưởng tượng nổi nhìn sang.

      Tuy dòng người đông nghịt, nhưng thân hình Lục Viễn cao lớn, khi ngược lại liền khá nổi bật. Hình như chưa thấy , chỉ lo lắng nhìn quanh trong đám đông.

      Tạ Vũ nhảy lên vẫy tay với , la lớn: “Lục Viễn! Lục Viễn!”

      Lục Viễn thoáng sửng sốt, nghe thấy giọng , ngay sau đó liền thấy bóng dáng .

      Dáng người Tạ Vũ tính là cao lắm, hơn nữa thân thể gầy, nhưng sau khi Lục Viễn tìm được trong mắt còn ai khác nữa.

      rảo bước ngược đám đông chạy về phía .

      Tạ Vũ cũng bước nhanh về phía .

      sân ga chen chúc, hai người cách nhau đám đông mấy chục mét, mỗi bước đều khó khăn, nhưng mỗi bước lại kiên định như vậy. Hết thảy mọi ồn ào xung quanh đều trở thành phông nền hư ảo.

      Chờ đến khi rốt cuộc tới gần, hai người lại hẹn mà cùng dừng lại khi cách nhau thước. Vì chạy nhanh mà khuôn mặt Tạ Vũ ửng đỏ, cắn môi thở hơi hổn hển, vẻ mặt kích động lại hưng phấn, như thể sắp cười lại như thể sắp khóc.

      Lục Viễn quan sát từ xuống dưới cái, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt , sau đó khẽ cười tiếng, vươn tay kéo vào lòng ôm chặt.

      Đột nhiên gặp lại, có muôn vàn lời muốn , nhưng lại như cần gì cả.

      Lục Viễn dang tay khẽ nâng mặt Tạ Vũ lên, cúi đầu phủ xuống.

      Tạ Vũ trở tay ôm chặt hông , khẽ nhón chân ngẩng đầu đáp lại nụ hôn nóng bỏng mà triền miên này của .

      Mọi thứ xung quanh liên quan gì đến họ nữa. Người người tàu vội vội vàng vàng, thấy đôi nam nữ ôm hôn nhau sân ga cũng chỉ cười thầm hiểu ý, rồi tiếp tục vội vã tìm toa tàu thuộc về hành trình của họ.

      Chờ đến khi người thưa dần, hai người mới tách ra đầy lưu luyến, nhưng hai khuôn mặt vẫn cách nhau rất gần, trong đôi mắt nhau đều bị đối phương chiếm giữ.

      Lục Viễn cong môi cười dịu dàng, hỏi: “Sao em vào được?”

      Tạ Vũ cầm tấm vé tàu siết trong tay, có phần đắc ý: “Em mua tờ vé đứng, lanh trí ?”

      Gò má ửng hồng, trong đôi mắt đen kịt hơi mờ mịt, kích động sống động kia dường như mang theo chút ngây thơ.

      Lục Viễn cười gật đầu: “Lanh trí.”

      câu này xong, Tạ Vũ lại tiếp, chỉ nhìn lên tiếng, vẻ đắc ý mặt ấy bỗng pha lẫn chút đau buồn, mắt cũng dần ửng đỏ.

      Lục Viễn nhìn vào con ngươi , hai người đều gì nữa.

      “Này! Đừng lề mề nữa, tàu sắp chạy rồi, mau lên tàu !”

      Giọng kiên nhẫn của nhân viên sân ga kéo hai người trở lại thực.

      Lục Viễn buông bàn tay ôm Tạ Vũ ra: “Vậy lên tàu đây!”

      Nhưng tay vừa rời khỏi người , Tạ Vũ lại chợt kéo lại, trong đôi mắt ửng đỏ bắt đầu có sương mù nặng trĩu.

      chưa từng có kinh nghiệm này, học xa nhà khi còn trẻ, ở lại nơi đất khách quê người làm việc sinh sống, cũng quen khá nhiều đàn ông, có thời điểm chia tay nhưng thờ ơ từ lâu. Nhưng khoảnh khắc này, vì xa cách vừa gặp nhau sắp chia tay này, mà cảm thấy sợi dây trong lòng như đứt mất, trong lòng có mất mát buồn bã xa lạ, còn hơi đau.

      Lục Viễn giơ tay sờ mặt , khẽ cười : “Chờ thêm mấy tháng nữa, về thôi.”

      Nhân viên lại bắt đầu giục.

      Tạ Vũ gật đầu, buông ra cách tình nguyện: “Em có thời gian thăm .”

      Lục Viễn cười gật đầu: “ lên tàu nữa là đóng cửa đấy, lát nữa gọi điện thoại liên lạc.”

      Tạ Vũ đứng tại chỗ, nhìn theo lên tàu, khi bước vào cửa, lại quay đầu nhìn cái.

      Khi bóng dáng biến mất ở cửa tàu, Tạ Vũ mới chợt nhớ ra trong ba lô của mình còn quà vặt và trái cây mua cho , đó là đồ đặc biệt chuẩn bị cho sau khi biết mua vé tàu hỏa về Tương Tây, giúp giết hai mươi mấy tiếng tàu.

      nhanh chóng chạy đến toa của Lục Viễn.

      Lục Viễn vừa mới đứng ở hành lang ngoài giường cứng, khóe mắt phát bóng người lại gần, quả nhiên thấy Tạ Vũ giơ cái túi gõ cửa sổ.

      ở bên ngoài gắng sức cho biết bằng khẩu hình: “Đồ ăn.”

      Lục Viễn vội xoay người đến cửa tàu, Tạ Vũ cũng trở lại cùng .

      Nhưng hai người còn chưa đến bên cửa, cánh cửa đó chậm rãi đóng lại. Nhân viên sân ga tiến lên xua xua tay với Tạ Vũ: “Tàu sắp chạy rồi, đừng đứng gần quá, nguy hiểm lắm!”

      Tạ Vũ ngây ra, bất chấp ngăn cản, theo bản năng lại xoay người chạy về phía trước, quả nhiên thấy Lục Viễn đứng bên cửa sổ vừa rồi, sốt ruột vẫy tay với .

      Mắt Tạ Vũ đỏ bừng, giơ tay lên đáp lại , nhưng kìm được cắn môi cách thất bại. Đoàn tàu đó phát ra tiếng xình xịch, bóng dáng trong cửa sổ của Lục Viễn dần biến mất khỏi tầm mắt .

      Tàu chạy ra khỏi ga, đường ray ban nãy hóa trống . Sân ga chen chúc trong lúc cũng chỉ còn lại mấy nhân viên. Dường như náo nhiệt ấy chỉ là ảo giác của con người.

      Tạ Vũ nhìn túi đồ vặt trong tay, buồn bã thở dài.

      Gặp nhau ngắn ngủi như vậy, chia tay lại dài đằng đẵng đến thế.

      đột nhiên cảm thấy hơi khổ sở.

      Điện thoại trong túi reo lên, Tạ Vũ lấy ra nghe. lầm bầm: “Đều tại em nhất thời nhớ ra, đặc biệt mua cho ăn mà mang lên tàu.”

      Lục Viễn cười : “ sao đâu, cũng thích ăn quà vặt.”

      Tạ Vũ : “Hai mươi mấy tiếng, ăn gì giết thời gian thế nào.”

      Lục Viễn đồng ý, : “Ngắm cảnh, ngủ giấc là qua thôi, khó chịu đựng.”

      Tạ Vũ cười: “Cũng phải, mình núi sáu, bảy năm cũng ở được, tàu ngày có tính là gì chứ.”

      Lục Viễn trầm mặc chốc lát: “ vui lắm.”

      “Vui gì cơ?”

      “Vui vì em chạy tới tiễn .”

      Tạ Vũ thở dài: “Em sắp khóc rồi đây. Vốn chẳng dễ gì có kì nghỉ, hai chúng ta có thể ở bên nhau ở Thượng Hải mấy ngày, nào ngờ chỉ gặp được mấy phút.”

      “Sau này có rất nhiều cơ hội.” dừng chút, “ có mấy chục năm.”

      Tạ Vũ nở nụ cười: “Ừm, sai, có mấy chục năm.”

      ra thời gian hai người ở bên nhau cộng lại cũng chỉ mấy ngày, nhưng ra lời hứa hẹn như vậy lại như chuyện đương nhiên. Tạ Vũ phải người phụ nữ tin lời hứa hẹn, nhưng tin .

      Lục Viễn cũng phải người đàn ông thích hứa hẹn, nhưng đối với lần này lại chắc chắn thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :