1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Chỉ trách lúc trước mắt bị mù - Bản Lật Tử (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18:

      Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)

      Beta: Hương


      Nhậm San San nhìn tin nhắn Bùi gửi tới, lông mi khẽ giật giật.

      Nữa đêm mà ấy còn gửi cho mình xem cái loại tin nhắn này, là muốn khoe khoang có đàn ông còn cười nhạo mình chăn đơn gối chiếc khó ngủ hay sao?

      Ha ha.

      Nhậm San San: Bùi cậu mới qua lại vài ngày, mà khoe khoang đàn ông? [ mỉm cười ]

      Bùi : Khoe khoang chỗ nào?! ràng là kể khổ mà!

      Nhậm San San: Tố khổ? Là muốn cho tớ biết cái đó của người đàn ông nhà cậu.Lớn.Mạnh mẽ. Tốt.Phải ?[ mỉm cười ]

      Bùi : ... ...


      Mặc kệ với ấy cái gì cũng có thể bị ấy xem thành đề tài dơ bẩn. Bùi quyết định buông tha kể khổ với ấy.


      Lúc Tống Nam Xuyên tắm rửa xong ra, thấy còn ngủ ở sô pha, bên dùng khăn lông lau tóc, bên tới: "Sao còn nằm ở chỗ này? Em cũng tắm , sau đó ngủ."


      "Được..." Bùi đáp tiếng, ngoan ngoãn lên lầu tắm rửa.Lúc từ phòng tắm ra, thấy Tống Nam Xuyên ngồi ở giường đợi , nội tâm liền chấn động trận.


      ngủ mình nhiều năm, trong nhất thời rất khó thích nghi với cảm giác bên cạnh có thêm người đàn ông nữa. Tối hôm qua là bởi vì quá mệt mỏi, nhắm mắt liền ngủ, đêm nay thanh tỉnh như vậy... làm sao ngủ được a!


      đứng ở cửa phòng tắm trong chốc lát, hỏi Tống Nam Xuyên: "Nơi này chắc có phòng khác nhỉ?"


      Đuôi lông mày của Tống Nam Xuyên khẽ nhíu: "Em còn muốn qua phòng khác ngủ?"


      "Ách..."


      ấp úng đứng tại chỗ, Tống Nam Xuyên như là nhìn thấu , cười tiếng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Ngủ ở đây, ngủ nhiều mấy lần thành thói quen."

      Bùi : "..."

      Tại sao lại cách tự nhiên như thế!

      đầu óc căng cứng tới, Nằm xuống bên cạnhTống Nam Xuyên, đắp chăn nhắm mắt lại.

      Tống Nam Xuyên tiếng động nghếch môi, tắt đèn trong phòng, rồi cũng ngủ.

      Bùi nhìn Tống Nam Xuyên, nhưng hơi thở của mạnh đến nỗi làm người ta thể khinh thường, cho dù côluôn nhắm mắt lại, cũng có thể cảm nhận được tồn tại mãnh liệt của người đàn ông bên cạnh.

      cố gắng hồi lâu, toàn bộ thần kinh đều khẩn trương, chút buồn ngủ cũng có.

      "Tống tổng?" ở trong bóng đêm kêu tiếng.

      "Còn gọi Tống tổng?"Tống Nam Xuyên nghe kêu bất mãn hết sức.

      Bùi im lặng hai giây, mở miệng lần nữa: "Xuyên Xuyên."

      Tống Nam Xuyên: "..."
      Quên , gọi như vậy còn tốt hơn là Tống tổng, thích là được.

      "Có chuyện gì?" hỏi.

      " ngủ chưa?"

      "... Chưa."

      "Tôi cũng vậy ngủ được."Bùi cuối cùng mở mắt ra, nghiêng đầu quay lại hỏi Tống Nam Xuyên , "Chuyện tối ngày hôm qua, có phải sớm lên kế hoạch tốt?"

      Tống Nam Xuyên nghiêm trang : "Đương nhiên phải, chuyện tối ngày hôm qua đơn thuần chỉ là tình cảm sâu đậm khó kìm lòng nổi."

      "Ồ..." Bùi đáp tiếng, "Vậy tại sao nhà lại có áo mưa?Nhà luôn có thứ đó sao?"

      Tống Nam Xuyên: "... ..."

      Tại sao lúc nàyBùi Anhlại thông minh như vậy?

      Bùi thấy lời nào, chép miệng: "Quả nhiên là mưu lâu."

      Tống Nam Xuyên duỗi tay ôm eo , dán vào gò má , hôn cái: "Thời gian còn sớm, mau ngủ ."

      Chuyển đề tài cách vụng về như vậy, liền khiến cho Bùi cười hai tiếng: "Được rồi, ngủ ngon."

      "Ngủ ngon." Tống Nam Xuyên lại hôn nàng cái, cái tay ôm đêm cũng có buông ra.

      Lần này khi tỉnh lại, Bùi còn ngoan ngoãn ngủ bên cạnh mình, Tống Nam Xuyên rất hài lòng. nhìn , nhịn được hôn .

      "Ngô..." Bùi bị nháo như vậy liền tỉnh lại, lúc thấy Tống Nam Xuyên bên cạnh, đầu tiên là sững sờ, rồi ngượng ngùng , "Chào buổi sáng."

      “Chào buổi sáng." Tống Nam Xuyên ôm , tựa đầu ở vai , nhắm mắt lại.

      Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ màu trắng rơi người , nhìn đến nốt ruồi ở khóe mắt khiến cho tâm trí Bùi có chút thất thường.

      " vẫn chưa chịu dậy?Hôm nay cần làm sao?"

      " muốn làm."Tống Nam Xuyên lười biếng trả lời.

      Bùi nhìn , sâu kín : "Nhưng em muốn làm."

      "..." lồng mày Tống Nam Xuyên khẽ động, "Em cũng đừng làm, nuôi em."

      Bùi nhịn được cười cười: " làm sao nuôi em được? Hơn nữa em vẫn chưa chụp hình quảng cáo xong.”

      Tống Nam Xuyên yên lặng lát, cuối cùng mở mắt nhìn : "Buổi sáng muốn ăn cái gì?"

      "Gì cũng được."

      Tống Nam Xuyên vén chăn ngồi dậy, sờ sờ tóc : " gọi người mang bữa sáng tới, em ngủ thêm lát ."

      "Được."

      Nhìn bộ dạng nhu thuận như vậy của làm cho tâm tình của Tống Nam Xuyên cảm thấy ngứa ngáy , lại khom lưng cho nụ hôn chào buổi sáng sâu, mới ra khỏi phòng ngủ.

      Bùi cũng có buồn ngủ, dứt khoát đứng lên rửa mặt.Mới vừa thay quần áo, Trần Thắng liền gọi điện thoại tới.

      "Trần tổng, có chuyện gì ?"Bùi tiếp điện thoại hỏi.

      Trần Thắng đáp: "Tiểu Bùi, là thế này, tôi thấy có nhân vật nào thích hợp với , ngược lại nhìn trúng ca khúc, cảm thấy rất thích hợp với , biết có hứng thú hay ?"

      "Hát?"

      "Uh, cũng xem như là xuất thân từ ca sĩ bước vào showbiz, lâu như vậy mới hát bài đầu tiên, cũng có thể ca hát trở lại." Trần Thắng giải thích, "Bài hát này viết cũng tệ, hơn nữa tôi còn giúp tranh thủ để Kiều Dĩ Thần sáng tác a!"

      Bùi vừa nghe tên Kiều Dĩ Thần, trong lòng liền lộp bộp cái.

      Người nay là nhạc sĩ nổi tiếng trong giới nhạc,có cùng gặp qua là ba năm trước
      Khi đó nằm trong nhóm nhạc nữ dễ thương, Trần Thắng vất vả giúp các hẹn Kiều Dĩ Thần thu đơn khúc, kết quả hai nữ sinh mới vừa 20 tuổi, ở trong phòng thu bị Kiều đại nhạc sĩ mắng đến còn lành lặn, thậm chí bắt đầu hoài nghi đời người.

      Ngoài ra còn nữ sinh trong nhóm còn khóc tại chỗ chết cũng cần Kiều Dĩ Thần ghi cho các ấy, Kiều Dĩ Thần cũng bộ bộ dáng " Thích thu hay thích tùy, thừa lúc còn sớm nhanh cút ", chuyện này cứ như vậy bị hủy bỏ( tan vỡ).

      Mặc dù đơn khúc cuối cùng đổi người chế tác, nhưng Kiều Dĩ Thần vần còn là bóng ma lưu lại trong tâm Bùi .

      biết xuất phát từ tâm lý gì, lên mạng tìm kiếm tư liệu của vị nhạc sĩ này, sau đó bị ánh sáng màu vàng lấp lánh từ lý lịch của ta rung động. Lúc tìm kiếm còn thuận tiện tìm được Weibo của ta, cũng biết xuất phát từ tâm lý gì, vụng trộm chú ý ta.

      Khi đó Weibo của Kiều Dĩ Thần vẫn rất lặng lẽ, tiếng tăm, so với người hăm mộ tại của kém hơn nhiều. ta thường đổi mới Weibo, chỉ ngẫu nhiên đăng lên tác phẩm của mình, hoặc là video diễn tấu các loại nhạc cụ.

      Chuông điện thoại của Bùi là bản vi-ô-lông ( Thâm Hải Thiếu Nữ ), chính là phát từ Weibo của ta.
      Lần đầu nghe bài hát này, lập tức bị làm cho hết sức kinh ngạc. Mặc dù ở phòng thu Kiều Dĩ Thần tạo thành tổn thương trong lòng , đến nỗi còn có bóng ma lưu lại, nhưng đối với tài hoa của Kiều Dĩ Thần trong nhạc, cũng phải công nhận.

      ra càng hiểu Kiều Dĩ Thần, càng cảm giác được lúc trước ta ở trong phòng thu mắng cực kỳ đúng, bọn xác thực hát quá kém. Nếu như còn có cơ hội được Kiều Dĩ Thần giúp mình ghi , nhất định hát tốt hơn.

      có nghĩ tới cơ hội này đến .

      Trần Thắng bên kia thấy vẫn có động tĩnh gì, lại mở miệng hỏi: "Như thế nào, muốn hát sao?"

      " có."Bùi cầm lấy điện thoại, hạ quyết tâm, "Tôi đồng ý hát."

      phải là Kiều Dĩ Thần sao, tới tới ! cũng tin lần này còn có thể ở trong phòng thu bị mắng mà biến thành chó!


      Chương 19:

      Edit: tử Liên Hoa 1612

      Beta: Đào Sindy


      Sau khi kết thúc quay quảng cáo giày cao gót, lịch trình của Bùi hề ngắt quãng, tiếp tục ghi ca khúc mới.

      Trần Thắng cho tìm hiểu bài hát tên “Nở rộ”, người viết nhạc và lời khá nổi danh về nhạc. Tổng thể ca khúc tuy là phong cách j-pop, nhưng phối khí chủ yếu chọn dùng piano làm nhạc đệm, nghe vào thêm phần phần ưu nhã chậm rãi.

      Lời bài hát này viết vô cùng tốt, dùng đóa hoa nở rộ để chỉ người hoàn mỹ nở rộ.

      Nhưng cũng có điều phải bắt bẻ, đó chính là quá khó hát.

      Khi hát chỉ nắm chắc tiết tấu ca khúc, mà đến phần lên cao giọng trong điệp khúc Bùi cũng khống chế tốt sắc và hơi thở của mình.

      ... Tại sao đánh boss cuối cùng này, Kiều Dĩ Thần lại chọn nhiệm vụ có độ khó cao như vậy??

      Bùi học xong bài hát này ủ rũ, khi hát bản thân cũng hài lòng, càng cần phải tới Kiều Dĩ Thần.

      Nhưng thời gian ghi chờ , lại lần nữa đứng trước phòng thu , cảm thấy... Mắng cứ mắng! chịu được!

      gõ cửa phòng thu đóng chặt, rất nhanh có người tới mở cửa. Khi người kia trông thấy hai mắt tỏa sáng, cười cười chào hỏi: "Chào Bùi tiểu thư, tôi là người thu ."

      Bùi lễ phép gật đầu: "Chào ."

      Người thu nghiêng người, khách khí mời vào: "Kiều đại nhân đến."

      Bùi nghe thế, ánh mắt vừa vặn rơi vào bóng người cao to.

      Kiều Dĩ Thần mặc bộ tây trang màu đen, gần như có bất kỳ thay đổi nào khác ba năm trước đây.

      Ừ... Trừ việc ta chưa kết hôn biến thành kết hôn.

      Năm ngoái đột nhiên lộ tin Kiều Dĩ Thần và ca sĩ Đinh Mông bí mật kết hôn, khiến Bùi cũng phải kinh ngạc phen, còn may mắn được xem weibo quá trình trình diễn tiết mục cẩu huyết của bọn họ.

      Nhưng nếu Kiều Dĩ Thần kết hôn, tính tình trở nên tốt chút... phải ?

      "Chào Kiều tiên sinh."

      cười chào ta, Kiều Dĩ Thần chỉ lạnh nhạt gật đầu, hỏi : "Học được bài hát chưa?"

      "Học được ..."

      "Vậy vào ."

      "Được ..." Bùi kiên trì vào.

      Piano đánh lên khúc nhạc dạo, Bùi bấm đúng thời gian mở miệng hát theo:"Vạn vật héo rũ theo thời tiết, tôi và còn gần gũi nhau nữa...”

      "Ngừng." Lần đầu tiên Kiều Dĩ Thần cắt ngang. " sắc của yếu như vậy, dinh dưỡng đều dồn xuống chân rồi sao?"

      Bùi : "..."

      Người thu ở trong lòng khinh miệt Kiều Dĩ Thần tiếng, mặt lạnh nhạt như vậy, còn phải vụng trộm nhìn chân người ta sao?

      "Làm lại." Kiều Dĩ Thần ra lệnh tiếng, khúc nhạc dạo vang lên lần nữa. Lần này Bùi lấy lại hơi, còn chưa kịp thở phào, lại bị cắt ngang ở vị trí lúc nãy.

      Nghe được tiếng "Ngừng" của Kiều Dĩ Thần, tim cũng run lên cái.

      Kiều Dĩ Thần đứng ở bên ngoài, ôm cánh tay nhìn : "Ba năm nay làm gì vậy? Trần Thắng cho tôi biết tiến bộ hơn ba năm trước đây nhiều, tôi mới đồng ý giúp thu ."

      Bùi bị ta xong có chút ngượng ngùng, ra tiến bộ hơn ba năm trước đây rất nhiều, chỉ là cảm giác áp bách người Kiều Dĩ Thần quá mạnh mẽ, rất dễ tạo thành áp lực cho ca sĩ. khẽ mím môi, có chút để ý hỏi lại: " còn nhớ chuyện ba năm trước đây sao?"

      "Đương nhiên, ba năm trước đây các người biểu diễn lưu lại trong lòng tôi bóng ma trọn đời khó có thể phai mờ."

      Bùi : "..."

      Đến cùng là ai ở ai trong lòng lưu lại bóng ma trọn đời khó có thể phai mờ nha!

      Cùng phòng thu hẹn trước đến giờ kỳ sau, Bùi vẫn được Kiều Dĩ Thần công nhận, đau buồn phát , cho dù Kiều đại nhân có kết hôn, tính tình cũng tốt hơn chút nào.

      Tống Nam Xuyên hôm nay kết thúc công việc tương đối sớm, trực tiếp đến công ty Quang Thần đợi . Thấy Bùi ỉu xìu từ phòng thu ra, khẽ nhăn mày lên hỏi: "Như thế nào ?"

      Bùi ngước mắt nhìn , còn chuyện, Kiều Dĩ Thần từ sau lưng ra: "Ngày mai nếu như còn biểu thế này, cần trở lại nữa."

      Bùi : "..."

      xong việc còn bị ta chen vào đao.

      Nghe được lời Kiều Dĩ Thần, Tống Nam Xuyên nghiêng đầu nhìn ta cái. Tên của Kiều Dĩ Thần có nghe qua, ca hậu giới nhạc thế hệ mới Đinh Mông, chính là tay người này dạy dỗ.

      Nổi danh với tài nhạc, ta còn có bản lãnh mắng tới nỗi ca sĩ phải khóc.

      Nghĩ tới đây, Tống Nam Xuyên ôm lấy vai Bùi , cười với Kiều Dĩ Thần, với Bùi : " đến đến, chúng ta hát, về nhà nuôi em."

      Kiều Dĩ Thần ghé mắt nhìn , cười tiếng: "Hy vọng có thể được làm được, như vậy cũng coi như bỏ phần công sức cứu vãn giới nhạc."

      Bùi : "..."

      Dù nằm vẫn trúng đao.

      Kiều Dĩ Thần xong thẳng, đầu cũng quay lại, Tống Nam Xuyên rãnh để ý đến ta mà cúi đầu an ủi Bùi : "Em cần để lời ta ở trong lòng, nghe ta cũng mắng vợ mình như vậy."

      Bùi sâu kín gật đầu: "Bộ dáng ta mắng chửi người vẫn đẹp trai như ba năm trước đây."

      Tống Nam Xuyên: "..."

      "Được rồi, cần lo cho ta." Tống Nam Xuyên kéo Bùi ra ngoài. "Buổi tối muốn ăn chút gì ? Chỉ cần ăn ngon tâm tình tốt lên."

      Bùi cảm thấy có lý, có chút ít mong đợi nhìn : "Em muốn Thủy Cung, có được ?"

      "Thủy Cung?"

      "Ừm!"

      Sau khi theo Bùi đến nhà hàng hải sản lớn, Tống Nam Xuyên mới hiểu được "Thủy cung" trong miệng .

      cười tiếng, mặc cho Bùi gọi đống lớn hải sản, ngồi cạnh bàn chờ món ăn.

      " chưa từng tới những nơi thế này đúng ?" Bùi ngồi đối diện nhìn . "Em thường xuyên cùng San San tới nơi này ăn đó, mặc dù nơi này trang trí nhìn được sang trọng, nhưng hương vị hải sản rất tốt!"

      Tống Nam Xuyên gật đầu: "Em thích ăn là được."

      "Hì hì." Bùi cười hai tiếng, cầm điện thoại ra nghĩ thừa dịp chờ món ăn chơi trò chơi, lại phát wifi trong tiệm rất kém.

      "Sao vậy?" Tống Nam Xuyên thấy nhíu mày trước điện thoại, khẽ đẩy vai .

      "Đừng, em dùng được internet." Chẳng lẽ phải dùng lưu lượng kb chơi trò chơi sao?

      Tống Nam Xuyên lấy điện thoại của mình ra, với : "Em dùng internet của ."

      Bùi nghi ngờ nhìn : "Dùng kiểu gì?"

      " bật điểm truy cập cá nhân là được." Tống Nam Xuyên vừa vừa bấm hai cái. "Được rồi."

      Bùi vào mạng chạy thử, nháy hai mắt: "Em muốn chơi trò chơi nha, rất tốn lưu lượng kb đấy."

      Tống Nam Xuyên nhịn được bật cười: "Lưu lượng Kb của rất nhiều, thư từ công ty gửi cho đống lớn, có thể dùng đến kiếp sau."

      Bùi : "..."

      Có cần khoa trương như vậy ?

      Nhưng Tống Nam Xuyên như vậy, an tâm thoải mái kết nối với mạng của : "Lần trước giúp em nạp kim cương cho trò chơi thay đồ kia, gần đây hoạt động rất nhiều nha, bình thường em có thời gian chơi, quần áo đều trực tiếp dùng kim cương mua. Em còn dùng kim cương mua toàn bộ những thứ trước kia mua được trong cửa hàng, thoáng cái tiêu hết mấy vạn kim cương..." rồi thở dài. "Cứ tốc độ này, hai mươi vạn kim cương loáng cái còn, quá tốn tiền !"

      " có lại nạp là được rồi."

      " được, tiếp tục như vậy táng gia bại sản!"

      Tống Nam Xuyên lại nở nụ cười, duỗi tay nhéo nhéo mặt : " có dễ dàng táng gia bại sản như vậy."

      Hai người , những món ăn được gọi dần mang lên, Bùi hơi giải quyết đống sò biển, lại vội vàng bắt đầu lột tôm bự: "Hải sản ở đây mỗi ngày đều bắt còn rất mới, đặc biệt tươi ngon."

      vừa vừa đưa con tôm mình vừa bóc cho Tống Nam Xuyên, Tống Nam Xuyên sững sờ chút, khóe miệng lơ đãng cong lên.

      " mau nếm thử!" Bùi ngồi đối diện tràn trề mong đợi nhìn . Tống Nam Xuyên ăn con tôm bóc vỏ, khẽ nhướng nhướng đuôi lông mày: "Hương vị đúng là rất ngon."

      "Đúng ?" Bùi cười vui vẻ, lại bóc thêm tôm cho .

      Tống Nam Xuyên rũ mắt cười cười, gắp tôm bỏ lại bát của : "Em ăn nhiều chút, tự bóc tôm."

      " cần, em thường xuyên ăn hải sản, luyện được tuyệt kỹ, bóc tôm rất nhanh."

      Tống Nam Xuyên cười cười, tiếp tục gắp tôm về cho : " ra cũng biết lột hải sản, có muốn thử tay nghề chút hay ?"

      vừa vừa cầm cái càng cua lên, nhàng uốn cái, miếng thịt cua đầy đủ bị lấy ra.

      "Oa...a...a..."

      Bùi ngồi đối diện tán thưởng câu, Tống Nam Xuyên đắc ý nhướng đuôi lông mày, đưa thịt cua tới: "Cho em."

      "Cảm ơn ~ "

      nam sinh ngồi bàn đối diện của hai người nhìn được nhắm mắt lại. Ăn hải sản mà thôi, có cần ân ái như vậy hay ? chút đạo đức công cộng cũng có!

      "A a a, Bùi và Tống Nam Xuyên!" nữ sinh vừa vào nhà hàng liếc mắt liền thấy được bàn Bùi , kích động gào lên.

      Bùi bị giọng bất thình lình này làm cho sợ hết hồn, Tống Nam Xuyên nhìn về phía cửa, khẽ nhíu mày.

      Nữ sinh kia kêu như vậy, giống như có càng nhiều người nhận ra Bùi hơn, Tống Nam Xuyên gọi ông chủ giúp bọn họ đóng gói toàn bộ, dắt Bùi nhanh chóng ra ngoài.

      Ngồi xe, Bùi mới thoáng hồi thần lại: "Em mới vừa bị nhận ra sao?"

      Tống Nam Xuyên khẽ cười : "Dù gì chúng ta cũng lên đầu báo mấy lần."

      "Vậy có phải về sau em thể lại tới nơi này ăn cơm ?"

      Tống Nam Xuyên vuốt vuốt đầu : "Về sau em càng ngày càng nổi tiếng, đương nhiên thể giống như trước đây lại tự do."

      Mặc dù nhiều năm như vậy Bùi vô cùng mong được nổi danh, nhưng nghe Tống Nam Xuyên vậy khỏi khó chịu.

      Tống Nam Xuyên trấn an : "Đứa ngốc, về sau muốn ăn có thể gọi người giúp em mua, có tiền còn sợ có ăn?"

      Bùi : "..."

      cảm thấy tổng giám đốc có trình độ!

      Tài xế đưa bọn họ trở về khu nhà cấp cao của Tống Nam Xuyên, hai người hâm nóng hải sản, ngồi ở trong phòng ăn tiếp tục ăn. Có lẽ là ăn tới cao hứng, Bùi đứng lên với Tống Nam Xuyên: "Xuyên Xuyên, em hát cho bài, nghe chút có phải khó nghe như Kiều Dĩ Thần hay !"

      Tống Nam Xuyên khẽ gật đầu cái, trong mắt còn mang theo ý cười: "Được."

      Bùi hít hơi, chậm rãi hát lên: "Vạn vật héo rũ theo thời tiết, tôi và còn gần gũi nhau nữa..."

      Nghiêm chỉnh hát xong bài “Nở rộ”, Tống Nam Xuyên tán thưởng : "Hát cực kỳ hay."

      Bùi hỏi: " thực cảm thấy em hát hay, hay là bởi vì em là bạn của cho nên mới cảm thấy em hát hay?"

      Tống Nam Xuyên đứng lên, kéo vào lòng, cúi đầu hôn cái lên trán : "Tin tưởng , em hát thực rất hay."

      Tống Nam Xuyên lời này cũng hoàn toàn là dụ dỗ , sắc Bùi tệ, giọng cũng rất tốt, chỉ là cách hát thiếu chút độ lửa. Nhưng đến chỗ Kiều Dĩ Thần, tất cả các khuyết điểm đều bị phóng to hết cỡ.

      Bùi ngước mắt nhìn Tống Nam Xuyên gần trong gang tấc, thấp giọng : " ra lúc em luyện tập đều hát tốt hơn khi ở trong phòng thu , em nhìn thấy Kiều Dĩ Thần liền căng thẳng." đến đây, tự động viên chính mình. "Ngày mai em nhất định hát tốt hơn !"

      Tống Nam Xuyên hơi nhíu mày: "Ngày mai em còn muốn ?"

      "Đương nhiên muốn ." Bùi gật đầu. " ra em rất thích Kiều Dĩ Thần, chuông điện thoại di động của em là bài “Thiếu nữ biển sâu”, chính là do ta biểu diễn."

      Tống Nam Xuyên cong lên khóe miệng, nhìn im lặng .

      Bùi vẫn chưa phát giác được gì tiếp tục : "Em thực rất thích bài hát này, trước kia còn từng nghĩ, nếu như ai hát bài hát này cầu hôn em, em nhất định đồng ý!"

      tay Tống Nam Xuyên dùng lực, bế lên. Bùi hoảng sợ : " làm gì vậy?"

      "Có số việc cần tâm chút."

      "Ngồi xuống tán gẫu được sao?"

      " được." Tống Nam Xuyên cúi đầu nhìn , khóe miệng giương cao thoáng cười. " thích ở giường tâm hơn."
      Last edited: 18/11/16
      dhtt, Phong Vũ Yên, Chris5 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20:
      Editer: Trang Ú
      Beta: Hương kyomi


      Cho đến khi Bùi bị ném lên giường, còn chưa hiểu được tình như thế nào biến thành như vậy .

      Tống Nam Xuyên liên tục chặn lại miệng mà nhiệt tình hôn, muốn đem tên đàn ông ở người đẩy ra, nhưng khí lực vẫn mãi thể bằng .

      Trong mơ màng tựa hồ nghe thấy thanh tất chân của mình bị xé, quần áo ở người hai người ở dưới cái hôn nóng bỏng mà càng ngày càng ít. Da thịt. kích thích của việc tiếp xúc thân mật, khiến cho Bùi nhịn được cơ thể trở nên căng cứng.

      Sau khi Tống Nam Xuyên hôn đến tận hứng, mới rời khỏi môi từ dưới cái gối lấy ra cái hộp màu sắc rực rỡ. Bùi mang theo đôi mắt ngập hơi nước nhìn qua, nhìn đem áo mưa đeo vào cậu bé người, mới giãy giụa như sắp chết : " phải là ... chỉ chuyện chút sao... ?"

      "Đúng vậy." Tống Nam Xuyên cúi xuống. Ngón tay thon dài luồn vào những sợi tóc màu đen của , tựa vào trán , "So với chuyện ngoài miệng, càng ưa thích chuyện thân thể hơn."

      Bùi : "... ..."

      bị Tống Nam Xuyên hôn đến khiến cho đôi môi đỏ mấp máy hé mở, tựa hồ muốn gì đó, Tống Nam Xuyên bắt lấy cơ hội, lại lần nữa hôn sâu .

      Đem chướng ngại vật cuối cùng người hoàn toàn trút bỏ, Tống Nam Xuyên thừa dịp lúc bị chính mình hôn đến ý loạn tình mê , đem thân mình từng chút từng chút tiến vào trong cơ thể .

      "Á..." Đột nhiên xuất dị vật làm cho Bùi khó chịu nhăn mày lại, tay của Tống Nam Xuyên xoa lên ngực , tiếp tục hôn , phân tán chú ý của .

      "Vẫn còn rất đau sao?" khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt mênh mông, hô hấp nặng nề. Bùi hít thở khó khăn cố gắng hít vào từng ngụm khí, nhìn : "So với lần trước tốt hơn chút ..."

      Tống Nam Xuyên dọc theo cổ tiếp tục hôn đến xương quai xanh, có tiếp tục đè nén dục vọng chính mình.Ở trong cơ thể Bùi hoàn toàn phóng thích, hai người đều thở hồng hộc ngã xuống giường. Tống Nam Xuyên từ phía sau ôm Bùi , đẩy ra mái tóc dài của , khi có khi nhàng hôn lên lưng .

      Bùi bỏ qua cơn tức này, xoay người lại nhìn Tống Nam Xuyên: "Chúng ta thương lượng việc trước được ?"

      Tống Nam Xuyên lần nữa ôm sát , hôn cái lên chóp mũi : "Là việc gì?"

      Thanh của còn mang theo nhàn nhạt hơi thở dục vọng. Vừa nghe thấy khiến cho Bùi tâm phiền ý loạn (tâm tình thể khống chế được). ổn định lại tâm tình, nhìn : "Lần sau có thể đừng xé tất chân được ? nhàng cởi ra được sao?"

      Tống Nam Xuyên ngẩn người, hiển nhiên có đoán được chuyện này. Vẫn cười vài tiếng, Tống Nam Xuyên nhìn , ánh mắt lộ ra vài phần trêu tức: "Nhưng mà tất chân của con phải là dùng cách xé rách sao?"

      "... ... Là ai vậy với !" tư tưởng của đàn ông có phải hay đều xấu xa như vậy a! Theo cách xé như vậy, có đến bao nhiêu tất chân cũng đủ dùng a!

      Giống như nhìn ra nội tâm suy nghĩ của , Tống Nam Xuyên cười với : "Đừng lo lắng, lần sau bảo người mua mấy nghìn đôi tất chân chuẩn bị ở nhà."

      Bùi : "... ... Là vấn đề này sao! nhất định phải xé rách sao?"

      "Uh, như vậy cảm thấy khá sảng khoái."

      Bùi : "..."

      lúc trước đến cùng là mắt mù như thế nào, mới cảm thấy là chính nhân quân tử “thanh tâm quả dục” chứ!

      Bùi nhắm mắt lại muốn chuyện, Tống Nam Xuyên thấy biểu tình này của , nhếch miệng hôn cái lên đôi mắt : "Vậy cũng thương lượng với em chuyện được hay ?"

      Bùi chậm chạp mở mắt ra , nhìn hỏi: "Là gì?"

      "Bản( Thiếu Nữ Biển Sâu) nhất định phải là bản vi-ô-lông sao? Đàn dương cầm được sao?"

      Bùi hơi sững sờ, đây là hỏi về việc cầu hôn sao? Trái tim lại nhảy dựng lên đập bụp bụp, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt chờ đợi của Tống Nam Xuyên, lại đột nhiên nghĩ đến, Tống công tử đây là... phải muốn kéo đàn vi-ô-lông chứ?

      Giống như là nắm được điểm yếu của người khác, cười đến vui vẻ: " được, bản vi-ô-lông khiến em cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn."

      Tống Nam Xuyên: "..."

      ôm buồn rầu cười hai tiếng, từ giường đứng lên. Tùy ý mặc lên bộ áo ngủ , Tống Nam Xuyên liền đến trước bàn máy vi tính, tựa hồ lật tìm cái gì. Bùi ôm chăn mền tò mò ngồi dậy, hỏi : " tìm cái gì vậy?"

      Tống Nam Xuyên nhướng nhướng mày cố làm ra vẻ thần bí, trả lời , lát sau, cầm trong tay bản đĩa hát, hướng về Bùi khua khua: " dễ thương,là bài hát mà em debut ."

      Bùi ngây ra như phỗng.

      ... Tại sao lại có loại lịch sử đen tối này!

      Tống Nam Xuyên thuận tay mở ra máy tính, đem đĩa hát bỏ vào ổ đĩa(optical drive), rất nhanh, nhạc vui vẻ rất nhanh liền theo loa truyền ra.

      Nghe được bài hát ba năm trước mình từng hát, Bùi quả thực có trăm mối cảm xúc ngổn ngang: "Tại sao có thể có chiếc đĩa nhạc này? Cái này từ lâu liền mua được ."

      Tống Nam Xuyên : "Trước tiểu Trương đưa cho , như thế nào, nghe được bài hát ba năm trước đây của chính mình , lại so với em vừa rồi hát cho , có phải hay có cảm giác tiến bộ rất nhiều? Hơn nữa bài hát này còn từng trải qua xử lý hậu kỳ."

      "ừ... Là tiến bộ rất nhiều a, dù sao em ba năm nay cũng học vài khóa nhạc."

      "Cho nên em phải đối với chính mình càng có tự tin, em hát cực kỳ tốt."

      Bùi mặt kìm lòng nổi vui vẻ cười cái : "Cảm ơn , ngày mai em nhất định ở trước mặt Kiều Dĩ Thần biểu tốt."

      Tống Nam Xuyên lông mày nhếch lên, đóng máy tính xuống, tới đem cả người Bùi và chăn mà ôm chặt trong lòng: "Ở giường , mà còn dám nhắc đến người đàn ông khác, hả?"

      Bùi : "..."

      Chẳng lẽ vấn đề mấu chốt là ở chỗ này?

      còn muốn biện giải cho mình vài câu, Tống Nam Xuyên lời gì liền hôn , cảm giác lại lặp lại tư thế, Bùi dễ dàng để thoát ra khỏi đôi môi , sắc mặt đỏ bừng mà : "Ngày mai còn phải hát nữa."

      Tống Nam Xuyên thuận thế đè dưới thân thể, hô hấp có chút dồn dập mà : "Đừng đợi ngày mai, tại liền hát, hát cho mình nghe."

      "... ..." Hàng ngàn vạn câu f*ck ở trong lòng Bùi tất cả đều bị nuốt vào trong bụng.

      Buổi tối lăn qua lăn lại may mắn có khiến cho giọng Bùi hư mất, nếu có thể đoán được Kiều đại chế tác ở trong phòng thu như thế nào mà mắng .

      Cuối cùng hôm nay cũng đem ca từ từ đầu tới cuối hát hết lần, Kiều Dĩ Thần đứng ở ngoài phòng cách nhìn : "Trước mắt về phần tiết tấu nắm giữ được tệ, nhưng là phần cao hơi thở khống chế còn chưa tốt. Cái này phải là hai ngày có thể luyện thành, thời gian sáng tác ca khúc có hạn, tôi có thời gian chờ , về phần này thu từng câu từng câu vậy."

      "A, Được ..." Mặc dù bị cầu hát từng câu từng câu , nhưng giọng Kiều Dĩ Thần ràng tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua .

      "Lúc hát tận lực dùng bụng khống chế hơi thở, chỉ là câu hát khó lắm để khống chế, phần còn lại dựa vào hậu kỳ chế tác."

      "Được..."

      " có vấn đề nữa bắt đầu ."

      Bùi dựa theo ông ta phân phó hát câu liền thu câu, cứ như vậy đem ca khúc phân tách ra để hát, độ khó xác thực thấp xuống, công tác thu cũng coi như thuận lợi tiến hành.

      Lúc giữa giờ nghỉ ngơi, Bùi tò mò hỏi người phụ trách ghi : "Kiều gia hôm nay có phải là tâm tình rất tốt à?" Cùng ngày hôm qua đối lập, hôm nay quả thực chính là tiểu thiên sứ a.

      Người phụ trách ghi liếc Kiều Dĩ Thần đứng ở ngoài cửa uống nước cái, hạ thấp giọng với : "Vợ của Kiều gia thời gian trước phải là bên ngoài tham gia câu lạc bộ fan hâm mộ sao, ngày hôm qua cuối cùng trở về , ông ấy đương nhiên tâm tình tốt rồi, cuộc sống vợ chồng tối hôm qua nhất định rất hòa hợp ."

      Bùi : "..."

      Kiều Dĩ Thần lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ cái, Bùi cùng người ghi lập tức ngồi nghiêm chỉnh. Kiều Dĩ Thần bỏ cốc nước trong tay xuống, tới: "Mấy người đều muốn nghỉ ngơi, vậy chúng ta tiếp tục."

      " Được..." Bùi nhanh chóng trở lại bên trong phòng thu.

      Hát hết buổi trưa, cuối cùng cũng thuận lợi thu hết bài hát này , sau khi Kiều Dĩ Thần kêu kết thúc công việc, liền nhìn Bùi : "Mặc dù việc phòng thu hoàn thành rồi, nhưng chỉ cần hát sân khấu lộ khuyết điểm."

      "Tôi biết rồi..."

      Bùi vốn muốn sau này cố gắng luyện tập chút, tranh thủ nâng cao vài chỗ, liền nghe Kiều Dĩ Thần đứng đối diện : " về sau vẫn nên là chuyên tâm diễn trò ."

      Bùi : "... ..."

      Được rồi.

      từ trong phòng thu ra, Tống Nam Xuyên vẫn như cũ ngồi ở bên ngoài đợi . Trông thấy ra, Tống Nam Xuyên liền đứng dậy bước đến bên người : "Thu xong chưa?"

      "Ừ." Bùi gật đầu. Tống Nam Xuyên thấy Kiều Dĩ Thần cũng từ bên trong phòng thu ra, thân mật ôm vai Bùi , cười với : " tốt quá, về sau chúng ta rốt cuộc cần tới nơi này để bị khi dễ nữa."

      Kiều Dĩ Thần nhìn cái: "Cũng phiền để ý tốt ấy chút, đừng có lại cho ấy ra ngoài ca hát làm tổn thương đến tai tôi ."

      Bùi : "... ..."

      Đến cuối cùng, thủy chung vẫn tránh được kiếp này.

      Bài hát này sau khi hoàn thành thu , công việc chủ yếu của Bùi chính là sau khi chờ người mang mẫu chế tác tới , quay mv cho ca khúc . Nhậm San San chèn ép lịch trình thời gian trống của , sắp xếp cho nhiệm vụ chụp ảnh ở phòng làm việc.

      Thời gian chụp hình là buổi chiều, Bùi ngủ nướng cả buổi sáng, liền xuống nhà gọi mèo.

      Nhắc đến mới nhớ, kể từ sau khi cùng Tống Nam Xuyên qua lại , cũng rất ít về căn phòng của mình , chỉ cần là buổi tối với Tống Nam Xuyên cùng nhau ăn cơm, sau liền nhất định bị lừa gạt đến nhà .

      "Tiểu Hắc Tiểu Hoa, thực xin lỗi a, lại có hai ngày có gọi các em ." Bùi sờ sờ đầu chúng nó, thấy chúng nó đem thức ăn ăn gần hết, mới ung dung lên nhà.
      Ăn sữa chua trộn yến mạch, lướt qua Weibo, Bùi cảm thấy rất lâu mình nhàn nhã như vậy.

      Lướt qua chưa đến vài phút Weibo, nhìn thấy câu chuyện của và Tống Nam Xuyên cập nhật tập(phần) thứ ba rồi.

      Bùi : "..."

      Paparazi đối với là quan tâm a.

      Lần này paparazi tựa hồ lại đổi lớp, tựa đề là "Sau khi nữ minh tinh Bùi cùng Tống Nam Xuyên tổng giám đốc Tống thị tuyên bố lui tới, nhiều lần bị chụp được đêm khuya ra vào khu nhà cấp cao của Tống Nam Xuyên!" .

      Những paparazi này thực thần thông quảng đại, thậm chí ngay cả Tống Nam Xuyên ở khu nhà cấp cao của A thị cũng đều tìm được rồi, còn ngồi canh ở cửa. Nhưng tin tức lần này ràng có ầm ĩ như hai lần trước, thậm chí còn đưa tới số bộ phận dân mạng phản ứng ngược lại.

      "Có phiền hay vậy, tại sao lại là hai người họ, giới giải trí có ai khác sao?"

      "Người ta đều tuyên bố lui tới , ra vào nhà bạn trai có cái gì ngạc nhiên [ móc mũi ] Nhà báo này chắc vẫn là chú chó độc thân [ móc mũi ] "

      "Tiểu biên ngươi như vậy, cẩn thận Tống tổng khiến cho ngươi phá sản nha. [ mỉm cười ] "

      "Lại lấy Bùi Bùi chúng ta làm điểm nóng! Mấy ngươi nhiệt tình như vậy tại sao quan tâm đến công ích a! !"

      "Chỉ có ta cảm thấy được đây là Bùi tự tạo tin đồn sao?"
      ...
      Bùi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, cái câu chuyện này rất nhanh có đại kết cục . Hơn nữa trước có nghe Nhậm San San qua, bởi vì Weibo của được biết đến càng ngày càng nhiều, hiệu suất buôn bán của phòng làm việc có tăng lên, còn có người mua ràng là thấy ở Weibo của Bùi liên kết với cửa hàng.

      Từ việc này mà , còn cảm tạ những việc này của paparazi.
      Bất quá ở trong mắt Tống Nam Xuyên,những paparazzi chốt điểm ở trước cửa nhà , chạm đến ranh giới cuối cùng của .

      "Điều tra thêm đây là tòa soạn báo nào, bảo luật sư gửi cho bọn họ giấy kiện, ta muốn khởi kiện bọn họ xâm phạm riêng tư của tôi * cùng quyền về hình ảnh (hình tượng) bản thân."

      "Biết ." Tiểu Trương cung kính tiếp nhận , nhàng thực .
      dhtt, Phong Vũ Yên, Chris4 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21
      Edit: Sokute_112k
      Beta: Hương Kyomi

      tập văn kiện từ luật sư của Tống Nam Xuyên khiến cho mấy tay paparzzi* trở nên an phận hơn rất nhiều, những chuyện trước đây của và Bùi có kể đến phần thứ 4 cũng hết.

      *Paparazzi: thợ săn ảnh.

      “Tống tổng của cậu lợi hại, những paparazi này bình thường vô cùng phách lối, tập văn kiện này của luật sư vừa đưa ra liền nhanh như chớp xoá bỏ weibo, yên tĩnh như gà.” Nhậm San San vừa dạo quanh weibo vừa với Bùi .

      Bùi hơi ngước mắt lên, thợ trang điểm trang điểm cho , dám động đậy quá mạnh: “Những tên paparazzi này thường khi dễ các minh tinh, còn công ty của Tống Nam Xuyên khẳng định là có cả đoàn luật sư, bọn họ nào dám trực tiếp chống lại người ta.”

      “Đúng thế, Tống thị là công ty lớn như vậy, chỉ vài phút cũng đủ khiến bọn họ phá sản rồi.” Nhậm San San vừa liền đứng dậy, tỏ vẻ hâm mộ: “Tớ cũng muốn tóm được chàng giám đốc a, Tống tổng của cậu có người bạn nào làm tổng giám đốc thế?”

      Bùi : “... Có cũng muốn giới thiệu cho cậu được chưa, tớ muốn làm hại đến người khác đâu.”

      Nhậm San San: “...”

      mất hứng trừng mắt với Bùi : “ Lời này của cậu là có ý gì? Tớ mặc dù chân dài như cậu, nhưng chỗ nào cần có đều có cả, như thế nào lại thành hại người ta chứ?”

      “... Chính là vì cậu rất có tư vị, thân hình lại hấp dẫn người khác như vậy nên tớ mới sợ cậu đem người ta chơi đến thể xuống được giường.”

      Nhậm San San vốn còn định phản bác , chợt nghĩ lại lời vừa rồi, kinh ngạc: “Bùi , quả là có bạn trai rồi có khác, lời bắt kịp được trình độ của tớ nha.”

      Bùi : “...”

      người bạn như Nhậm San San, lại còn có bạn trai như Tống Nam Xuyên... nên làm thế nào để giữ bản thân trong sáng được cơ chứ!

      lại lần nữa cảm thấy linh hồn mình như bị tra tấn.

      Sau khi trang điểm xong, công việc chụp hình được triển khai cách “ như hỏa như đồ”*

      如火如荼.: câu thành ngữ trung quốc, ở đây tú trắng xóa như cỏ tranh (cây lau), đỏ rực như lửa, gần giống như câu “ Quân dung chi thịnh” đều ám chỉ thịnh vượng, dồi dào, kịch liệt mạnh mẽ hoặc là quyết liệt.

      Lần này quần áo mà Nhậm San San chụp có chủ đề là “Sắc màu trái cây”, ngoài quần áo có thiết kế hoạ tiết in hình trái cây, mọi người còn cố ý chuẩn bị thêm rất nhiều trái cây làm đạo cụ để ảnh chụp lên trông ngon miệng hơn.

      Bùi được trang điểm xong nhìn đặc biệt mềm mại đáng , đuôi mắt tô chút màu đỏ bóng, còn đính vài hạt sáng nho , mười phần ra dáng thiếu nữ.

      Lần này trang phục được đưa lên trang bán hàng online nhiều, công việc chụp hình rất nhanh làm được nửa , trong lúc thay quần áo, Bùi ăn vụng quả dâu tây, gửi cho Tống Nam Xuyên cái ảnh đẹp nhất.

      : Thế nào, đáng ?

      Xuyên Xuyên: đáng , nhìn mà muốn cắn cái.[tham ăn]

      : [cười trộm]

      Xuyên Xuyên: Hôm nay công ty hơi bận, chắc hơi trễ mới có thể . Em ở đó đến khi nào xong việc? bảo tài xế đến đón em, em đến nhà trước chờ xử lí xong xuôi đón em ăn .
      : Được, em bên này khoảng bốn giờ kết thúc.

      Xuyên Xuyên: Ừ, để lái xe sớm đến đón.

      Xuyên Xuyên: em. [hôn gió]

      “Bùi , cậu ở bên đó cười ngốc nghếch cái gì? Thay quần áo mà cũng muốn được chuyện với nhau lúc đúng ?” Nhậm San San trợn trắng mắt nhìn Bùi , mùi vị đương thúi tha trong khí sắp lên men luôn rồi!

      Bùi bĩu môi để điên thoại vào lại trong túi, đổi bộ quần áo khác rồi ra tiếp tục chụp hình.

      Toàn bộ quần áo được chụp xong xuôi vừa tròn ba giờ rưỡi. Lái xe của Tống Nam Xuyên chờ ở bên ngoài, Bùi thay quần áo, cũng lười tẩy trang mà trực tiếp ngồi lên xe của Tống Nam Xuyên.

      Nhậm San San ngồi ở trước cửa kính nhìn lên chiếc Maybach kia, nghiêm túc cảm thấy đây là lúc để tóm được giám đốc.

      Lái xe sau khi đưa Bùi đến nhà Tống Nam Xuyên liền trở về công ty. Nhà của Tống Nam Xuyên tổng cộng có hai cái khoá, là khoá mật mã bên ngoài cửa sắt lớn, là khoá nhận dạng bằng dấu vân tay.

      Bùi chỉ để cho lái xe đưa đến bên ngoài, sau khi mở cửa sắt tự mình qua vườn hoa vào trong. Nơi gửi xe nằm cạnh ngôi nhà ba tầng mang phong cách phương Tây đại, dù Bùi chưa thấy Tống Nam Xuyên tự mình lái xe bao giờ nhưng trong gara của trừ chiếc Maybach kia, còn chiếc Lamborghini và Porsche.

      Bùi nhập dấu vân tay, mở cửa vào.

      tại chỉ hơn bốn giờ chút, cũng biết Tống Nam Xuyên khi nào mới có thể trở về, liền lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi. Tầm năm giờ, Bùi hơi thấy đói vì chụp hình cả buổi chiều, buổi trưa cũng chưa có ăn cái gì.

      Trong tủ lạnh nhà Tống Nam Xuyên ngược lại chứa ít đồ ăn, Bùi nhìn ra ngoài hồi, quay về phòng khách, lấy từ túi của mình ra gói phở ốc đem vào phòng bếp.

      Cái này là thứ lấy từ phòng làm việc của Nhậm San San về, Nhậm San San đặc biệt thích ăn thứ này. Ngay từ đầu Bùi vốn thích, bởi vì có chút chịu được mùi vị của măng, nhưng về sau nhìn Nhậm San San mỗi lần đều ăn rất ngon miệng khiến nhịn được mà nếm thử miếng.

      Kết quả liền bị mùi vị này chinh phục.

      hứng khởi bừng bừng bắt đầu nấu phở trong bếp, nấu xong cầm cái tô, múc đầy bát.

      cảm thấy Tống Nam Xuyên chắc còn phải bận tới bảy tám giờ , bây giờ ăn bát phở, lát nữa vẫn có thể điềm nhiên giả vờ như có việc gì ra ngoài ăn cơm tối với .

      Khẩu vị thất thường nha!

      nghĩ đến bát phở ốc mới ăn được nửa, Tống nam Xuyên trở về. Bùi ăn hết ngụm phở, nghiêng đầu nhìn Tống Nam Xuyên từ bên ngoài vào.

      Tống Nam Xuyên vừa vào nhà liền ngửi thấy hương vị gay mũi, quả ... khó có thể tưởng tượng. hơi nhăn đầu lông mày, bước nhanh đến phòng khách thấy Bùi ngồi chỗ.

      “Bùi Tú Quyên, em ở nhà làm gì cái gì vậy?” quả rất muốn tẩy sạch hết mùi người .

      Bùi Tú Quyên vô tội trừng mắt nhìn: “Em nấu bát phở a.”

      Lông mày Tống Nam Xuyên bắt đầu chau lại: “Phở gì mà mùi vị lại khó ngửi như vậy? Thế mà em cũng ăn được sao?”

      “Phở ốc a, mặc dù mùi vị hơi có chút kinh khủng nhưng ăn rất ngon a!” Bùi bưng bát đứng dậy, cầm bát đưa qua đưa lại trước Tống Nam Xuyên: “ có muốn nếm thử hay ?”

      cần.” Tống Nam Xuyên vô ý thức lùi về sau bước: “Em có thể ăn ở nhà vệ sinh được chứ?”

      Bùi : “...”

      Được rồi, mặc dù lần đầu tiên thấy Nhậm San San ăn cái này cũng có phản ứng giống như vậy, nhưng ăn ở nhà vệ sinh cũng quá là vô tình ?

      Trong lúc thất thần, Tống Nam Xuyên mở toàn bộ cửa sổ trong phòng khách, Bùi nhịn được cười vài tiếng, ngồi xuống tiếp tục ăn: “ cũng đừng phiền phức quá, phở ốc so với đậu hủ thối còn tốt hơn rất nhiều rồi đó.”

      “Em còn muốn ăn đậu hủ thối trong nhà ?” Tống Nam Xuyên nhíu mày nhìn , thông qua ánh mắt nhìn thấy sụp đổ của trái tim .

      Mắt bỗng ánh lên tia xấu xa, cầm khăn giấy lau sạch khoé miệng, tiến đến ôm lấy eo Tống Nam Xuyên: “Xuyên Xuyên~”

      giống như con mèo làm nũng khiến lông mày Tống Nam Xuyên lập tức nhảy dựng lên: “Đừng có gọi như thế.”

      Bùi nhất quyết chịu buông tha mà quấn quít lấy : “Xuyên Xuyên, tới đây hôn cái nào~”

      Tống Nam Xuyên: “...”

      Trông thấy khoé miệng khẩn trương, mặt Bùi cười đến nín được: “Xuyên Xuyên, vừa rồi phải muốn cắn em cái sao?”

      vừa vừa cố ý muốn hôn Tống Nam Xuyên, nghiêng đầu tránh rồi bỗng nhiên hôn cái, hai tay giữ đầu : “Làm loạn đủ chưa?”

      Mắt to của Bùi chớp chớp hai cái: “Lời của ngài tổng giám đốc là như vậy sao?”

      Tống Nam Xuyên cảm thấy buồn cười: “Vậy vị tổng giám đốc phải như thế nào?”

      Bùi ho tiếng, ánh mắt dần trở nên lạnh thấu xương, đứng lên, ánh mắt còn có ý tứ cảnh cáo: “ , đây là chơi với lửa.”

      Tống Nam Xuyên: “...”

      Vẻ mặt thay đổi nhanh chóng này, có phải hay nên khen câu diễn xuất rất tốt?

      nhìn người trước mặt, mặt còn phấn trang điểm từ buổi chụp hình ban chiều, mười phần ra dáng thiếu nữ, màu đỏ tô điểm khoé mắt, tựa như quả dâu tây rất ngon miệng.

      cười khẽ, học động tác của : “ , em là chơi với lửa.”

      Bùi muốn khen học được rất nhanh, bỗng bị hôn lên đôi môi . Cho đến khi cả người bị Tống Nam Xuyên toàn bộ đè ghế sofa, mới phát ... hình như chơi đùa với lửa.

      ... giờ chê em sao?”

      Bùi ra sức nghĩ cách cứu lấy mình, Tống Nam Xuyên đè lại đôi tay lộn xộn của , cười : “ phát khi nếm nó từ miệng em, hương vị lại tệ.”

      Bùi : “...”

      Sau khi đem Bùi ăn sạch sành sanh, Tống Nam Xuyên ôm khẽ thở hổn hển: “Còn muốn ăn cơm tối nữa ?”

      “Muốn... ” Bùi hơi thở ỉu xìu trả lời : “Buổi trưa em chưa có ăn gì, bát phở vừa rồi cũng chỉ mới ăn được nửa... ”

      làm sao lại đáng thương như vậy a...

      Tống Nam Xuyên cười khẽ tiếng, dán sát đôi môi lên vành tai , giọng : “Vậy chúng ta thay quần áo rồi ra ngoài ăn cơm?”

      “Em muốn ra ngoài, cũng muốn động đậy...”

      “Vậy để gọi người mang thức ăn đến?”

      “Được...”

      Tống Nam Xuyên ôm lên lầu, cho tắm rửa, tự mình dọn dẹp mọi thứ. Đem bát phở ốc kia xử lý sạch xong, Tống Nam Xuyên gọi điện cho nhà hàng rồi cũng tự mình tắm.

      Người đưa thức ăn đến rất nhanh, khi Tống Nam Xuyên tắm xong ra vừa vặn lúc chuông cửa vang lên. mở cửa cho người đó, nhân viên đưa thức ăn liền mang cái hộp cơm lớn vào.

      Tống nam Xuyên nhờ ta bày ra bàn ăn, nhận hộp cơm xong liền bảo ta . Tự mình đem thức ăn dọn ra từng món , Tống Nam Xuyên định lên lầu gọi Bùi xuống ăn cơm liền thấy xuống.

      “Vừa đúng lúc.” Tống Nam Xuyên nhìn cười cười: “Có phải hay ngửi thấy mùi thơm liền tự mình xuống?”

      Bùi cau mũi: “Phở ốc của em đâu?”

      “Đổ hết rồi.” Tống Nam Xuyên rất thản nhiên.

      như thế nào có thể đổ hết?”

      “Kia sao lại thể? Chẳng lẽ em còn muốn ăn? Nó nguội lạnh rồi.”

      Bùi mất hưng ngồi vào bàn ăn nhìn : “Sau này hối hận, nếu nếm qua chắc chắn thích hương vị của phở ốc.”

      Lông mày Tống Nam Xuyên nhảy lên: “ nếm thử.” Ngửi mùi vị kia là đủ rồi sao còn dám nếm thử chứ.

      Hai người cơm nước xong, Tống Nam Xuyên lại gọi nhà hàng đến dọn mâm rồi kéo Bùi vào phòng khách xem Bluray Disc.

      Bùi bây giờ đối với Bluray Disc trở thành bóng ma trong lòng, nhưng biết có phải vì mới quan hệ xong mà lần này Tống Nam Xuyên lại hết sức thành , yên lặng ngồi bên cùng xem hết phim cách nghiêm chỉnh.

      Lúc màn hình bắt đầu chiếu danh sách diễn viên và nhân viên, Tống Nam Xuyên kéo qua dựa vào vai, cúi đầu hôn lên môi cái: “Mấy ngày nữa muốn nước ngoài chuyến.”

      nước ngoài?” Bùi ngẩn người: “ đâu?”

      New York, công ty có chút việc nhất định phải là tự mình xử lý.”

      “Ồ... ” Bùi gật đầu cái.

      Tống Nam Xuyên ôm , trong mắt là có chút lưu luyến thôi: “Làm xong việc trở về, nhiều nhất mất tuần.”

      “Ừ.”

      “Nếu em cùng ?”

      “... Em còn phải chụp MV nữa.”

      “Cho nên mới muốn em làm việc.” Tống Nam Xuyên đầy bất mãn cắn môi cái: “Chờ trở về.”
      dhtt, Phong Vũ Yên, Chris3 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22.1

      Tống Nam Xuyên có chuyến công tác mất hai ngày, trước khi ngày, kéo Bùi triền miên cả đêm.

      Sáng sớm hôm sau Bùi cùng sân bay, Tống Nam Xuyên đứng ở phòng đợi nhắc nhở : " giúp điện thoại em liên lạc được số quốc tế, hãy nhớ mỗi ngày đều điện cho ."

      "Vậy, nếu bận sao?"

      "Nghe điện thoại của em quan trọng hơn."

      "Phốc." Bùi nhịn được cười ra tiếng, " tổng giám đốc ương ngạnh tùy hứng."

      Tống Nam Xuyên nhíu mày, tiếp tục : "Còn phải mỗi ngày nhớ đến ba lần."

      Bùi trừng mắt nhìn: "Bốn lần được sao?"

      Tống Nam Xuyên nhếch khóe miệng lên hôn : "Đương nhiên là càng nhiều càng tốt."

      cặp tình nhân còn lưu luyến chia tay, tiểu Trương chịu áp lực đến phá phong cảnh: "Tống tổng, bây giờ nên lên máy bay ."

      Tống Nam Xuyên hơi nhíu mày, mặc dù trong lòng có chút muốn, cũng phải buông Bùi ra: " đây, em phải chăm sóc bản thân tốt, còn nhớ ăn cơm đúng giờ."

      Bùi : " phải nhớ ăn cơm ngon, đừng vì bận rộn liền quan tâm đến ."

      Tống Nam Xuyên cười: "Chuyện bận rộn mỗi ngày chính là nhớ em."

      Bùi : "..."

      Sáng nay Tống tổng vừa ăn trộm mật ong sao? Miệng ngọt như vậy...

      "Được rồi, phải , tạm biệt." Tống Nam Xuyên cho goodbye kiss, mới cùng tiểu Trương về phía cửa lên máy bay.

      Bùi nhìn bóng lung của biến mất, mới mình trở về.

      Lúc đến là lái xe chở và Tống Nam Xuyên đến , lúc này lái xe vẫn còn chờ ở ngoài sân bay. Thấy Bùi , ta lễ phép hỏi: "Bùi tiểu thư, bây giờ đâu nhi?"

      Bùi suy nghĩ chút : " đưa tôi về nhà trọ ."

      "Được." Lái xe đáp tiếng, xe “tắm mình” dưới ánh mặt trời, nhanh chậm chạy tới mục tiêu.

      Điện thoại của Bùi đột nhiên run lên, lấy ra xem, là Du Khải Trạch gửi tin nhắn chp wechat.

      đến Du Khải Trạch, có cảm giác phức tạp . Lúc ban đầu ở studio ( Lưu Quang Nghê Thường ) gặp ta, hết sức giữ khoảng cách, nhưng Du Khải Trạch còn cực kỳ tự nhiên làm tăng lượt wechat của .

      Du Khải Trạch trong vòng bình luận, ta hữu ý vô ý bày tỏ khó tránh khỏi khiến Bùi nghĩ nhiều, nhưng ta khiến quan hệ của hai người vô cùng chần chừ thích hợp, khiến người khác có cảm giác thoải mái.

      ấn mở wechat, nhìn tin nhắn ta mới gửi.

      Du Khải Trạch: Hoàn Vũ mua bản quyền bộ phim ( nhảy múa trong ánh mặt trời tươi đẹp), trước mắt ở tuyển người, vai nữ chính còn chưa quyết định chọn ai, em có hứng thú tham gia thử vai ?

      Bùi có chút ngoài ý muốn, lúc trước Du Khải Trạch từng chọn kịch bản cho , nhưng cùng Tống Nam Xuyên công bố quan hệ , cho rằng ta giúp , nghĩ tới ta còn tiết lộ tin tức cho mình.

      Nên ta rất khéo léo ứng xử, bất ngờ chính là người sai ở đây?

      Nhưng mà bộ phim (nhảy múa trong ánh mặt trời tươi đẹp), thực ra lại có hứng thú. Bùi bình thường hay đọc tiểu thuyết, nhưng tên bộ tiểu thuyết này lại từng nghe qua.

      (nhảy múa trong ánh mặt trời tươi đẹp) được viết bởi Nam Phong Lương, là nhà tiểu thuyết mới may mắn trong hai năm gần đây. ấy chỉ xuất bản hai quyển, nhưng hai quyển sách này bán rất chạy, thu hút số lượng lớn đọc giả.

      Dùng từ ngữ đứng đầu để , chính là người nổi trội trong giới văn học mạng.

      Đây tuyệt là nguồn tài nguyên tốt nhất trong nghiệp diễn của Bùi , nếu như có thể làm nữ chính bộ này, danh tiếng của cao hơn rất nhiều.
      cần điện thoại suy nghĩ chút, cho Du Khải Trạch câu trả lời: " tình cảm ơn cho tôi biết tin tức này, tôi hỏi người đại diện của mình, tận lực tranh thủ vai này ."

      Du Khải Trạch: Được.

      Bùi nhìn ta nhắn lại "Được", nghĩ thầm mình làm thế có phải qua cầu rút ván hay ? Nhưng chuyện tiếp theo đây, từ ý nghĩa , muốn làm phiền ta.

      Nhưng bây giờ, giống như thiếu người ta ân tình.

      suy nghĩ hồi, lại gửi thêm tin nhắn: "Lần sau có cơ hội chúng ta kêu Đào Đào cùng nhau ăn cơm , lần này là tôi mời khách. ^_^ "

      Ưm, mặc dù thích Đào Đào, nhưng thể ngay lúc này lại có thể dùng tới .

      Du Khải Trạch cũng chỉ trả lời chữ “Được”.

      thể phỏng đoán nổi tâm tư của đại thiếu gia này, dù sao mời ăn cơm, trả hết tình cảm riêng tốt. thoát wechat, gọi cú điện thoại cho Trần Thắng.

      Điện thoại rất nhanh được kết nối, Trần Thắng ở đầu bên kia hỏi: "Tiểu Bùi à, có chuyện gì sao?"

      Bùi : "Trần tổng, tôi nghe (nhảy múa trong ánh mặt trời tươi đẹp) ở tuyển nữ chính, tôi có thể tham gia thử vai ?"

      Trần Thắng ngẩn người, Hoàn Vũ mua bản quyền phim điện ảnh còn chưa kịp công bố, tuyển người cũng bí mật tiến hành, dự sau khi xác định cùng bộ tiểu thuyết công bố , Bùi nghe ở đâu thế?

      Nhưng mà nếu bản thân có giao thiệp, cũng có thể nhận được tin tức, cũng chỉ có thể quan hệ đến vị... Chẳng lẽ là Tống Nam Xuyên cho biết ? Trần Thắng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, cũng hỏi nhiều: "Đúng là có chuyện này, tôi cũng vừa nhận tin tức, nhưng mà Đào Đào cũng dự định thử vai nữ chính."

      Đôi mắt Bùi khẽ nhúc nhích, Trần tổng quả nhiên chỉ báo cho Đào Đào. Mặc dù tại có chút danh tiếng hơn trước, nhưng Trần Thắng vẫn còn thiên vị Đào Đào .

      Đào Đào may mắn hơn , Trần Thắng có hành động này, trong lòng cũng ko cảm thấy thiếu công bằng, còn hỏi thêm: " công ty chỉ có thể để nghệ sĩ tham gia thử vai sao?"

      " có..." Trần Thắng suy nghĩ lát, với , "Tôi nghe Phong Thanh , Lý Tư Tư cũng tham gia thử vai nữ chính. cũng cũng biết đây là người đại danh tiếng, cạnh tranh kịch liệt... Vậy , tôi mang tư liệu của và Đào Đào gửi qua đó, coi như có hai bảo hiểm, chừng hai người có thể pk Lý Tư Tư hạ rồi sao."

      "Được , cảm ơn Trần tổng ."

      " cần cảm ơn, bên studio phải xem xét tư liệu , sau khi thông qua mới có thể báo thời gian địa điểm thử vai, hãy chờ tin của tôi."

      "Được." Bùi cúp điện thoại xong, cuối cùng thoáng thở phào nhõm.

      Chẳng qua như thế, là do biết Lý Tư Tư cũng tham gia thử vai. Lý Tư Tư là nữ minh tinh trong nước, được mệnh danh trong giang hồ là nữ thần của trạch nam, weibo có mấy ngàn vạn người hâm mộ.

      Bùi cảm thấy về diễn xuất có thể thắng Lý Tư Tư, nhưng về độ nổi tiếng thig, nàng hoàn toàn bị Lý Tư Tư hạ gục.

      Thở dài khe khẽ hơi, quyết định nghĩ nhiều nữa, còn phải xem chút (nhảy múa trong ánh mặt trời tươi đẹp) mới là chuyện phải làm.

      bỏ ra hai ngày, mới xem hết tiểu thuyết, Trần Thắng cũng lúc này thông áo cho , cùng Đào Đào đều qua tuyển chọn, có thể chuẩn bị thử vai .

      Thời gian thử vai là năm ngày sau, địa điểm là ở cao ốc Hoàn Vũ. Bởi vì vai nữ chính cần diễn viên có vũ đạo, cho nên trong đóng phim cũng khó tránh khỏi phải khiêu vũ trước ống kính.

      "Đạo diễn , cả bộ phim cũng có diễn viên đóng thế, lúc khiêu vũ diễn viên phải tự mình diễn, cho nên buổi thử vai năm ngày sau cần mọi người nhay đoạn." Trần Thắng bên cùng Bùi chuyện điện thoại, bên gửi video tài liệu đến hòm thư của , "Có muốn học nhảy đoạn tôi gửi qua chứ, là do thầy dạy nhảy biên đạo , đến lúc đó hai người có thể nhảy đoạn."

      "Được ." Bùi cũng ngồi trước máy vi tính, nhận được tư liệu mà Trần Thắng gửi,sau đó mở ra . Video khiêu vũ chỉ có nửa phút, nhưng đối với diễn viên có vũ đạo mà , đúng là thử thách.

      Bùi nhìn giản lược đơn giản, thầy dạy nhảy tính đến các đều biết khiêu vũ, nên dàn dựng toàn động tác cơ bản, nhưng vẫn xen kẽ vài động tác xoay tròn, có chút khó khăn.

      "Bộ phim này đạo diễn là Dịch Phi Dược, ta được mệnh danh là khó tính đoạn khiêu vũ đó phải học tốt, nhất định là yếu tố quan trọng ."

      "Được, tôi biết rồi ." Dịch Phi Dược nổi danh khó tính Bùi sớm nghe qua, bởi vì ta đối với công việc luôn muốn tốt nhất, thậm chí có thể là hà khắc, nên có người đùa ta là Kiều Dĩ Thần giới điện ảnh.

      "Được rồi, cũng vừa lúc quay MV xong, này vài ngày liền chuyên tâm học vũ ,vài này tới chuyên tâm học nhảy , tôi tìm được vài thầy dạy nhảy, có người dạy học mau hơn."

      "A, vậy cám ơn Trần tổng ."

      "Thầy dạy nhảy đều ở đây, cùng Đào Đào có rảnh mau đến đây."

      "Ừ được ."

      Bên này Bùi khí thế hừng hực chuẩn bị thử vai phim mới, Tống Nam Xuyên ở nước ngoài, công việc tiến hành đây nhanh tốc độ.

      Buổi sáng họp cùng phía đối tác, mãi đến giờ chiều mới kết thúc, Tống Nam Xuyên từ phòng họp ra, khiến Trương đem mang biên bản cuộc họp vừa rồi sửa sang lại, để còn phải nghiên cứu chúng.

      Tiểu Trương biết vì sao lại nắm chặt thời gian làm việc như thế, chỉ vì muốn mau chóng xử lí hết công việc, sớm chút về nước gặp Bùi . Nhưng cứ làm việc ăn uống như vậy, thân thể chịu nổi.

      Nếu như nguyên nhân là do Bùi , vậy cũng phải mang Bùi ra mà dọa ấy : "Tống tổng, trước khi Bùi tiểu thư có dặn ngài phải ăn cơm ngon."

      Tống Nam Xuyên: "..."

      rủ mắt cười tiếng, nhìn tiểu Trương hỏi: "Tôi ăn cơm, cậu muốn mách lẻo với ấy sao?"

      " dám." Tiểu Trương khéo léo cúi đầu.

      Tống Nam Xuyên ngoài miệng còn cười, về phía thang máy: " thôi, ăn cơm trưa, nhà hàng sắp đóng cửa."

      cùng tiểu Trương nhà hàng Tây bọn họ hay đếm, vào lúc này nhà hàng cũng sắp hết giờ buôn bán, bởi vì Tống Nam Xuyên cùng ông chủ có quen biết, cho nên phòng bếp vẫn tiếp tục phục vụ .

      "Hôm nay món chính là tôm hùm rưới nước sốt kiểu Mỹ." Thức ăn của Tống Nam Xuyên là do chính tay đầu bếp tự mình bưng lên ông cùng Tống Nam Xuyên quen biết nhiều năm, đây cũng là đầu bếp chính mà Tống Nam Xuyên thích.

      "Cảm ơn." Tống Nam Xuyên cầm lấy dao nĩa nếm thử miếng, ánh mắt lập tức liền biến đổi, " hổ là món chính tôm hùm, ..."

      vô ý thức ngẩng đầu, muốn Bùi cũng nếm thử, lại đột nhiên phát , đối diện bóng người.

      Tiểu Trương làm bộ như baen thân nghe thấy gì cả, tiếp tục yên tĩnh ngồi bên cạnh ,giống như hề tồn tại.

      Tống Nam Xuyên ý thức được mình ở nước ngoài, ánh mắt dần dần ảm đạm, ngay cả tôm hùm trong mâm, cũng có hứng thú ăn.

      Đầu bếp chính chuyện gì đứng ở bên, thấy đột nhiên ngừng lại, cho rằng món ăn của mình có vấn đề gì: "Tống tiên sinh, tôm hùm có vấn đề gì sao?"

      Tống Nam Xuyên ngẩng đầu nhìn ông ta cười: ", nó rất ngon."

      Ngon đến nỗi muốn cùng Bùi cùng nhau chia sẻ.

      chụp tấm hình, gửi cho Bùi : "Buổi trưa hôm nay ăn tôm hùm, hương vị vô cùng ngon, lần sau dẫn em cùng ăn, em nhất định thích ."

      Buổi sáng Bùi rời giường lúc bảy giờ rưỡi, mới phát vừa mới qua lúc chạng vạng sáng, Tống Nam Xuyên gửi cho mình tấm ảnh chụp tôm hùm.

      Bùi : "..."

      Mới sáng sớm báo cáo rồi.

      Nhưng mà tôm hùm này nhìn qua rất ngon.
      dhtt, Phong Vũ Yên, Chris3 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22.2

      Edit: Tiểu Lăng Tình (Ngân Lam)

      Beta: Đào Sindy

      Ngày Tống Nam Xuyên , liền thêm thời gian ở New York vào đồng hồ giờ quốc tế điện thoại. Nhìn tại ở New York qua bảy giờ tối, yên tâm gọi điện qua.

      Điện thoại mới vang lên tiếng, Tống Nam Xuyên nhận: " , nhớ ?"

      Bùi nhíu mũi : "Mới sáng sớm thấy gửi ảnh tôm hùm, là quá nhớ ."

      Tống Nam Xuyên cười hai tiếng: "Lần sau dẫn em cùng ăn, nhân tiện chơi khắp nơi luôn."

      "... Hừ."

      "Bên kia, em tại mới qua bảy giờ sáng, em dậy sớm như vậy à? Có công việc mới sao?"

      "Đúng vậy." đến việc này, tinh thần của Bùi liền phấn chấn lên, "Có bộ phim điện ảnh hàng đầu, tuyển nữ chính, em chuẩn bị tham gia thử vai, sáng sớm hôm nay phải học khóa vũ đạo ở công ty."

      "Học vũ đạo?"

      "Uh, nữ chính lần này là diễn viên múa, đạo diễn muốn kiểm tra trình độ khiêu vũ của bọn em."

      " ra là như vậy."

      Bùi bật dậy từ giường, vào phòng tắm: "Vậy em với nữa, em phải đến công ty học rồi."

      “Được rồi, nhớ ăn sáng đó." Tống Nam Xuyên , rồi hôn cái vào microphone của điện thoại.

      Bùi nghe thấy bên kia truyền đến tiếng “Chụt”, cả khuôn mặt lập tức nghẹn đến đỏ bừng.

      Ăn sáng xong lại xuống lầu đút mèo ăn, Bùi vẫn là trước sau như tự đánh xe chạy tới studio.

      Khóa học buổi sáng ra là đến chín giờ mới bắt đầu, đến phòng vũ đạo sớm, trước tiên làm nóng thân thể của mình, thử nhảy lên theo video.

      Sắp đến chín giờ, Đào Đào cũng tới, Bùi gật đầu với ta cái, xem như chào hỏi, lại tiếp tục kéo duỗi gân cốt.

      Đào Đào hôm nay cũng giống như Bùi , mặc áo ba lỗ kết hợp với quần thể thao, đến bên cạnh Bùi , học bộ dáng của kéo duỗi gân cốt: "Bùi Bùi, tổng giám đốc Tống của gần đây ra nước ngoài sao?"

      Mắt Bùi hơi lóe, mặt biến sắc : "Uh, ấy bên nước ngoài có chút việc phải xử lý."

      "Ồ." Đào Đào đáp tiếng, nghiêng đầu nhìn , "Tổng giám đốc Tống là cổ đông lớn của Hoàn Vũ, nghe được tin tức gì từ chỗ ấy sao?"

      "Tin tức gì?"

      "Ví dụ như nữ chính của ≪Nhảy múa≫ có phải được định là Lý Tư Tư hay ?"

      Bùi đổi sang kéo duỗi chân khác, ngước mắt nhìn Đào Đào. ta muốn hỏi chỉ là Lý Tư Tư có được định hay , mà còn có phải cũng bị Tống Nam Xuyên dự định hay ?

      cười với Đào Đào, : "Tống Nam Xuyên mặc dù là cổ đông lớn của Hoàn Vũ, nhưng ấy còn có công ty của mình, chuyện của Hoàn Vũ ấy cơ bản cũng có thời gian để hỏi."

      Lời này của chút nào giả dối, chuyện của công ty khiến Tống Nam Xuyên bề bộn nhiều việc , bên Hoàn Vũ chỉ ném hai mươi tỷ vào, rất ít nhúng tay.

      "À, là vậy sao." Đào Đào đáp tiếng, cũng biết tin được bao nhiêu.

      Rất nhanh thầy vũ đạo tới, video ấy cầm đến hôm qua, ấy giảm giờ làm việc để học bây giờ giảng giải cho Bùi và Đào Đào.

      Có thầy dạy quả nhiên là nhanh hơn mình tự học theo video rất nhiều, ngày hôm qua Bùi nhảy theo video cả đêm, ngay cả động tác trong 30 giây đầu tiên cũng chưa học xong, hôm nay học với giáo viên, chỉ tiếng đồng hồ tập đơn giản được tất cả các động tác qua lần.

      "Độ khó của động tác trong bài vũ đạo này lớn, nhưng đối với người có nền tảng kỹ năng vũ đạo cơ bản cũng phải là đơn giản, mấu chốt là phải luyện tập nhiều, gia tăng độ quen thuộc và chú ý những chi tiết." Giáo viên vừa giảng giải, vừa uốn nắn động tác của Bùi và Đào Đào.

      Kết thúc ngày học,cuối cùng Bùi có thể miễn cưỡng nhớ kỹ tất cả các động tác, nhưng muốn nhảy đẹp, còn cần phải làm như giáo viên , luyện tập nhiều.

      Buổi chiều Đào Đào còn công việc khác, ba giờ phải , sau khi Bùi xong tiết học, ăn cơm tối rồi nghỉ ngơi lát, lại phòng vũ đạo tiếp tục luyện tập.

      soi gương nhảy vài lần, thỉnh thoảng vẫn quên vài động tác, phải xem lại video chút mới có thể nhớ ra. Nhưng đây cũng phải là điều khó khăn nhất, khó khăn nhất là mấy động tác xoay vòng trong bài vũ đạo, bây giờ vẫn chưa xoay được.

      định luyện thành thạo các động tác khác trước, cuối cùng mới khiêu chiến hạng mục này.

      Thấm thoắt luyện tập đến chín giờ, đèn đường bên ngoài cũng sáng lên. Bùi thu thập đồ đạc xong, ra khỏi cửa bắt xe về nhà.

      Xe taxi đỗ ở ven đường để xuống, Bùi xuống xe vài bước đến cửa chung cư , hốt hoảng trông thấy người đàn ông đứng dưới tàng cây.

      lơ đãng nhíu mày, cố gắng chọn nơi tương đối sáng sủa mà . Lúc ngang qua gốc cây kia, cố ý nhìn thoáng qua, quả thực có người đàn ông xa lạ đứng dưới tàng cầy. Vóc dáng của ta cao, mặc cái áo khoác màu đen, giày thể thao màu trắng.

      bước nhanh hơn qua gốc cây đó, lại phát người đàn ông kia dường như theo sau mình.

      ở khu chung cư xem như mở cư xá, mặc dù có bảo vệ cổng, nhưng bình thường chủ yếu chỉ chịu trách nhiệm thu bưu kiện, cũng ghi sổ những người ra vào.

      Bùi nghe tiếng bước chân theo sát sau lưng mình, khỏi nhanh hơn. Người kia vẫn luôn theo tới dưới lầu chỗ mới dừng lại.

      Bùi gần như là mạch lên lầu.

      Sau khi khóa trái cửa phòng, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi. Người vừa rồi theo dõi sao? Hay do nghĩ quá nhiều? Tin tức những nữ trí thức độc thân bị những kẻ điên biến thái theo dõi lên từng vụ trong đầu, Bùi tự hù mình hề .

      uống chút nước tự trấn an mình, rồi khóa trái tất cả các cửa sổ lại.

      Đêm nay kinh hữu vô hiểm* mà trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau vẫn tập luyện ở phòng vũ đạo.

      Kinh hữu vô hiểm*: Bị dọa sợ nhưng có nguy hiểm

      Bởi vì người đàn ông dưới tàng cây ngày hôm qua để lại bóng ma trong lòng , hôm nay đặc biệt về sớm, lúc về đến nhà mới chỉ gần tám giờ.

      Nhưng người đàn ông tối hôm qua vẫn đứng dưới tàng cây kia.

      Tính cảnh giác của Bùi bỗng chốc nâng lên mức cao nhất. Trong túi xách của có vài hộp trang điểm loại bình xịt, nhớ lại vị trí của chúng trong túi, nghĩ tới lúc khẩn cấp liền lấy ra xịt mạnh vào mắt đối phương.

      khẽ cúi đầu, cố gắng tiếp xúc với ánh mắt của đối phương, lại nghe thấy người đàn ông đột nhiên cười hai tiếng hì hì lúc ngang qua gốc cây.

      Bùi sợ tới mức tim cũng sắp nhảy ra ngoài, chạy cực nhanh về phía trước, thẳng đến cửa phòng bảo vệ chung cư. Trong phòng bảo vệ chỉ có người phụ nữ trung niên xem ti vi, thấy Bùi vào, vui nhìn : " làm gì đây? Chuyển bưu kiện sao?"

      " phải." Bùi thở hơi, nhìn bên ngoài cái, người đàn ông kia vẫn còn đứng dưới tàng cây, nhìn về phía . Bùi vội vàng thu hồi ánh mắt, với người phụ nữ trung niên kia: "Tôi biết người đàn ông dưới tàng cây kia, nhưng ta giống như theo dõi tôi, dì nên để ta vào."

      "Theo dõi ?" Người phụ nữ trung niên nhìn thoáng qua dưới tàng cây, quay đầu với Bùi , "Người kia đứng ở đó từ sớm, là chờ người nào phải."

      " phải..." Bùi mím môi, sau khi thấy ánh mắt kiên nhẫn của người phụ nữ, lại nuốt hết những lời chưa ra khỏi miệng trở về.

      Thôi, nếu ngày mai người này vẫn còn ở đây, liền trực tiếp báo cảnh sát là được.

      về đến nhà, cũng tỉ mỉ khóa kỹ cửa sổ và cửa ra vào như hôm qua, còn chưa thở phào được cái, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

      Bùi sợ tới mức suýt chút nữa kêu lên, cuống quít lấy điện thoại di động ra, trông thấy là điện thoại của Tống Nam Xuyên gọi.

      ổn định tinh thần, tiếp điện thoại: "Xuyên Xuyên."

      Tống Nam Xuyên ở đầu bên kia của điện thoại im lặng giây, mở miệng hỏi: "Em xảy ra chuyện gì sao? Sao giọng nghe kì lạ vậy?"

      Bùi suýt chút nữa bật thốt lên có người đàn ông lạ theo dõi , nhưng mà lời đến bên miệng, lại nhịn xuống. Tống Nam Xuyên tại ở nước ngoài, thể lập tức trở về, với thứ này, chỉ có thể khiến càng thêm lo lắng mà thôi. Hơn nữa công việc của hẳn là rất bận rộn, muốn tạo thành gánh nặng cho .

      cười : "Hai ngày nay chăm lo luyện múa, nên có chút mệt mỏi."

      Tống Nam Xuyên nghiêm túc : "Em cần vì công việc mà liều mạng như vậy, em lại là người phụ nữ của tổng giám đốc, là để nuôi em mà."

      Bùi bị lời này của chọc cười: "Bây giờ chuyện mới giống như tổng giám đốc."

      Tống Nam Xuyên cười hai tiếng: " tại vui lên chưa?"

      "Ừm!"

      "Nhưng mà để nuôi em là đó, đừng giày vò mình quá mệt mỏi, biết ?"

      "Biết rồi."

      "Hẳn là hai ngày nữa có thể trở về, em muốn quà gì để mua về cho em."

      "Hừm..." Bùi suy nghĩ hồi, "Vậy bên đó có những gì?"

      Tống Nam Xuyên : "Các loại túi xách, quần áo, giày dép hàng hiệu, hay là mua cho em cả bộ luôn?"

      "Ha ha ha ha, được." Bùi nhịn được bật cười, rất thoải mái.

      Tống Nam Xuyên cũng cười rộ lên với : "Được rồi, nếu mệt mỏi ngủ sớm , mơ giấc mộng đẹp." Sau đó lại bổ sung, "Tốt nhất là trong đó có ."

      Khóe miệng Bùi vẫn còn nét cười : "Được, ngủ ngon, Xuyên Xuyên. Ồ sai rồi, thời gian của ở bên kia, cần phải chào buổi sáng mới đúng."

      Tống Nam Xuyên cười khẽ: “Được rồi, mau ngủ , bảo bối."

      "Được,Xuyên Xuyên bảo bối." Bùi cúp điện thoại, tất cả bất an và thấp thỏm đều cánh mà bay.

      Ngày thứ ba luyện tập vũ đạo, ngày thứ năm Tống Nam Xuyên .

      Qua nhiều hai ngày luyện tập, Bùi rất quen thuộc với động tác vũ đạo, cho dù vẫn còn có chút động tác làm chưa đúng lúc, nhưng vẫn bắt đầu khiêu chiến với động tác xoay vòng.

      Hôm nay thầy cũng chủ yếu dạy chút kỹ xảo xoay vòng, liên tục ở bên cạnh chỉ điểm .

      Đào Đào hôm nay buổi chiều mới đến, nhảy hai tiếng lại . Bùi cũng để ý ấy, tiếp tục soi gương xoay tròn, vòng lại vòng.

      Vốn cảm thấy dần dần tìm được cảm giác rồi, nhưng có thể là do thời gian dài luyện tập làm chân dường như còn chút sức lực nào, để ý liền trẹo cái.

      "A." Bùi kêu đau tiếng, chậm rì rì đến bên tường ngồi xuống. Chỗ mắt cá chân có hơi sưng đỏ, lúc động có cảm giác gì, nhưng chỉ cần hơi dùng sức đau lên.

      Thầy vũ đạo thấy vết thương ở chân của , kiểm tra giúp chút: "May mắn, bị thương nặng, chườm đá lần có vấn đề nữa rồi."

      "Vâng." Bùi thử hoạt động lần, hơi lo lắng ngày kia có thể khiêu vũ được hay .

      "Hôm nay về nghỉ ngơi trước , ngày mai có chuyển biến tốt hơn, hôm nay cần nhảy tiếp nữa."

      "Được." Bùi chậm rì rì đứng lên, thu thập đồ xong liền rời . Vì bảo đảm ngày kia vẫn có thể khiêu vũ, còn bệnh viện xem trước lúc, mới gọi taxi về nhà.

      cũng nghĩ tới, cho dù tại trời còn chưa tối, nhưng người đàn ông xa lạ kia cũng đứng dưới tàng cây.
      dhtt, Phong Vũ Yên, Chris3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :