1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Cảm mến không sợ muộn - Tang Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36

      Editor: Cẩm Tú


      Nghiêm Thấm Huyên hiển nhiên cũng có nghĩ đến có điện trở lại nhanh như vậy, quần áo người được phản chiếu qua tấm gương, đúng là trình độ, có điện, cũng tới.

      Mặt đối mặt làm cho Nghiêm Thấm Huyên có chút hoảng hốt, gương mặt đỏ bừng lên hận thể vùi mặt vào tủ quần áo lần nữa, nhưng vừa mới động đậy định tiến lên liền bị Trần Uyên Sam giữ chặt tay lại.

      cúi đầu nhìn , con ngươi ngày càng sâu, người chỉ mặc bộ đồ mỏng màu tím nhạt, nơ con bướm quấn ở quanh cổ, phần dưới chỉ được vừa vặn che bởi cái váy mỏng, quang cảnh mê hồn lúc lúc , toàn bộ eo thon đều lộ ra ngoài, làm cho người ta thể chịu đựng được, dưới là đôi chân mảnh dài thẳng tắp, cứ đứng như vậy, cho dù làm gì, cũng hấp dẫn cực kỳ.

      Nghiêm Thấm Huyên cảm giác được trống ngực mình đập thình thịch, như là áp sát vào tai, mấy ngày trước đắn đo suy tính lại mới quyết tâm mặc bộ đồ này, tặng cho món quà sinh nhật ngạc nhiên, thế nhưng khi mặc vào rồi cảm thấy đúng là chấp nhận nổi, hơn nữa thấy chỉ chăm chú nhìn mà lời nào lại càng thêm sốt ruột.

      "Em . . . . ."

      vừa mới chữ liền bị giữ chặt, vẻ mặt bình thản nhàng đưa tay vòng ra sau lưng , cẩn thận giúp kết lại hai sợi dây thành cái nơ xinh đẹp, lòng bàn tay ma sát ở mặt có chút nhồn nhột, khẽ né tránh lại càng thêm ngượng ngùng cúi đầu xuống.

      giúp buộc lại sợi dây, cúi đầu nhìn , giọng khàn khàn đến chính cũng hiểu vì sao, "Thắt chặt rồi."

      gật đầu cái, có chút chịu nổi ánh mắt chăm chú của , khẽ nghiêng đầu nhìn .

      Giây tiếp theo, bị bế lên giường, ở phía , cúi đầu xuống hôn lên môi , đường từ cổ đến ngực để lại ấn ký màu đỏ, làm cho khẽ rên lên như con mèo con vậy, thoáng ngừng lại, ánh mắt biến đổi, đưa tay ra xé rách cái áo mỏng manh này.

      ngẩng đầu nhìn , trong bụng biết tối nay mình chết cũng tàn phế, ánh mắt kia đâu chỉ đơn giản là muốn ăn tươi nuốt sống .

      Ném tấm vải mỏng manh sang bên, Trần Uyên Sam cúi đầu cắn xuống hai nụ hồng trước ngực , có thể cảm thấy chỗ đó của cứng rắn nóng bỏng ép sát vào thân dưới của , nhưng có vẻ vẫn rất kiên nhẫn thong thả ung dung hôn hít xoa bóp cơ thể .

      bị hành hạ có chút mê loạn nhịn được, lúc này lại giang tay ra bế đến trước tấm gương lớn trong phòng ngủ.
      (Ặc Ặc!!! Sam khẩu vị nặng quá à -_-!!!)
      bị ôm trong ngực đặt xuống đối diện với tấm gương, căn bản dám nhìn bộ dạng của mình trước gương, chỉ cảm thấy đột nhiên lột cái váy mỏng manh của ra sau đó lại đến quần lót, từ phía sau mạnh mẽ vào.

      "Tắt đèn. . . . . ." bị mạnh mẽ ra vào, chân mềm nhũn đứng cũng vững, nghe được tiếng hô hấp sau lưng lại càng trở nên dồn dập hơn, ánh mắt biết nên nhìn chỗ nào, thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại cắn môi chịu đựng.

      "Bảo bối, nhìn chính mình . . . . . ." thở hổn hển dừng lại, nhàng dùng ngón tay mơn trớn lên bờ môi muốn thả lỏng, ở bên tai giọng dụ dụ dỗ, "Em chặt như vậy làm cho muốn giết chết em mà. . . . . ."

      Nghiêm Thấm Huyên nghe được những lời này theo bản năng coi thường trừng mắt với , nhưng vừa mở mắt ra lại chứng kiến được cảnh tượng vô cùng kích động, làm cho mắc cỡ lập tức nhắm chặt mắt lại, quay đầu hung hăng cắn cái bả vai .

      xoay người lại, bả vai đau nhói, rốt cuộc cũng còn kiên nhẫn nữa tay đè gương, từ phía sau nặng nề vào.

      Người phía dưới bây giờ ngay cả liền mạch cũng được, người chỉ còn có chiếc váy mỏng hề có tác dụng che đậy, ánh mắt càng ngày càng đỏ ngầu, cho dù biết hôm nay phải kỳ an toàn của , nhưng lại kiềm chế được mình, sau khi ra vào khoảng mấy chục lần, rốt cuộc cũng dừng lại, ở người chậm rãi rút ra.

      Nghiêm Thấm Huyên bị áp sát vào trước gương, mồ hôi hai cơ thể như hòa lẫn vào nhau, nghe được người nọ thầm đùa giỡn lưu manh ở bên tai mình, trong lòng cắn răng nghiến lợi tự nhủ bao giờ có lần thứ hai tự dâng mình lên miệng sói như thế này nữa.

      Buổi tối đó Trần Uyên Sam vui vẻ chỉ lần, cho đến rạng sáng mới tha cho , nước mắt cùng mồ hôi của Nghiêm Thấm Huyên trộn lẫn vào nhau, ngay cả thời điểm giúp tắm cũng có cảm giác gì, ôm lên giường đắp chăn cho , hôn lên mặt đến mấy lần, cho đến vô thức đẩy cái mới lui ra.

      Tinh thần cực kỳ tốt, nằm xuống lẳng lặng nhìn hồi, chợt nghe điện thoại di động reo lên, vội vã lật người cầm điện thoại di động ra ngoài sợ
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37
      Editor: Cẩm Tú

      Dọc theo đường Trần Uyên Sam lái xe với tốc độ cực kỳ nhanh, Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở ghế lái phụ cúi đầu xuống vẻ mặt chút cảm xúc, chỉ có nước mắt là lũ lượt rơi xuống, ngồi bên cạnh tay nắm chặt tay của , chân mày nhíu lại rất sâu, dưới ánh trăng sống mũi cao được phản chiếu xuống, có chút ảm đạm.

      "Bên kia Đan Cảnh Xuyên nhận được lệnh, vừa mới chuyện điện thoại cùng với ba, để cho ông ấy phối hợp với cảnh sát trước ." Ánh mắt nhìn về phía trước, khẽ với .

      Nghiêm Thấm Huyên vừa nghe chuyện lại khóc dữ hơn, nắm chặt lấy tay , ngửa đầu nhìn nghẹn ngào , "Ba sao đâu đúng ? Có thể bắt ba ở trong cục được ? . . . . . . . . . . . . Ông vừa mới xuất viện bao lâu, thân thể còn chưa khôi phục tốt. . . . . ."

      Trần Uyên Sam nhìn khóc làm cho khuôn mặt nhắn cau lại, lòng đau như đao cắt, lúc này cần tiếp tục nữa cũng biết kế hoạch thất bại rồi, chỉ biết nắm chặt tay hơn, "Lệnh bắt giữ thể thay đổi được, Đan Cảnh Xuyên có quan hệ tốt với như vậy cũng làm gì được, phía dưới có nhiều đôi mắt chăm chú nhìn như vậy, cậu ta phong tỏa tin tức rồi, cậu ta nhất định làm tốt thôi, bây giờ chúng ta trực tiếp đến cục cảnh sát chờ đợi."

      Nghiêm Thấm Huyên nghe rành mạch phân minh, biết đồng ý liền bảo vệ được Nghiêm Khải, khẽ dịu mắt giọng hỏi , "Sao có thể đột nhiên nhanh như vậy bị tố cáo ra ngoài? Công ty thế kia, rảnh rỗi đến nỗi đào ra được tất cả thâm hụt trong lần."

      lắc đầu cái với : "Công ty càng càng cảm thấy công ty lớn như vậy đột nhiên lại chuyển nhượng chi nhánh rất kì quặc, cho dù bề ngoài ngụy trang kĩ như thế nào nữa, tâm tình của nhân viên trong công ty có chút thấp thỏm, tìm hiểu kĩ càng chút liền phát ra đầu mối ."

      Những năm gần đây học về kinh doanh, đạo lý này phải là hiểu, vốn ôm may mắn tâm lý cho là có thể Man Thiên Quá Hải (giấu giếm), ngờ giấy vẫn bọc được lửa.

      Cơ thể mệt mỏi, muốn thêm gì nữa, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, trong lòng nóng ruột nóng gan đối với tình trạng của Nghiêm Khải, cả đầu óc hỗn loạn, cảm thấy càng ngày càng mệt, dần dần ngủ thiếp .

      ****

      Thời điểm Trần Uyên Sam đến cửa cục Đan Cảnh Xuyên còn chưa tới, người bên cạnh nhắm mắt tựa lưng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng toàn nhíu mày, làm cho đau lòng, nhàng giúp tháo dây an toàn ra, từ chỗ ngồi của mình xuống xe vòng qua bên , nhàng bế xuống xe.

      Nghiêm Thấm Huyên tựa vào ngực Trần Uyên Sam, thân thể bị di chuyển cũng biết, cẩn thận bế vào cục từng bước từng bước rất nhàng, chỉ sợ đánh thức dậy.

      Trước khi Đan Cảnh Xuyên dặn dò mấy cảnh sát ở đây là Trần Uyên Sam đến, ở cửa có mấy cảnh sát đứng đó trông thấy có người đến thần kinh lập tức trở nên căng thẳng, người trong số đó mới vào cục cái gì cũng thấy mới mẻ, mắt thấy Trần Uyên Sam càng ngày càng tiến lại gần, khẽ nghiêng người về phía trước muốn nhìn cho ràng, ai ngờ đứng vững nên lập tức ngã sấp lên nền đất.

      Hai người bên cạnh thấy thế nhịn được phụt cười, lúc này Trần Uyên Sam bế Nghiêm Thấm Huyên tới cửa, có vẻ nghe thấy được ồn ào có chút được bịt lỗ tai nghiêng đầu cọ xát ngực Trần Uyên Sam, Trần Uyên Sam chau mày, bước chân ngừng lại lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ.

      Cái nhìn này nhất thời làm cho mấy cảnh sát trẻ tuổi dựng tóc gáy, mặc dù sắc mặt Trần Uyên Sam vẫn bình thản như thường, nhưng hiển nhiên là có chút tức giận, người trong đó hoàn hồn lại dẫn đến phòng nghỉ, lễ phép rót trà cho .

      "Ngài ở đây chờ lát, cục phó lập tức tới ngay." Đây chính là người mà té úp xuống mặt đất chảy mồ hôi lạnh khẽ với Trần Uyên Sam, sau đó rất thức thời đóng cửa lại, Trần Uyên Sam nhìn quanh phòng tay cầm lên cái áo khoác cảnh phục biết của ai nhàng khoác lên người , cẩn thận từng li từng tí ôm ngồi ghế salon đợi người.

      "Khó chịu. . . . . ." ngủ được lúc lại cuộn người trong lòng khẽ nức nở, thanh rầu rĩ nhàng truyền đến, "Phải về nhà. . . . . . Ba. . . . . ."

      nhìn cắn môi kéo áo của ạm, cảm xúc trong đáy mắt chợt đổ ập xuống, êm ái ôm vỗ nhè như dỗ dành trẻ con, "Bảo bối ngoan. . . . . . Xử lý xong chuyện chúng ta lập tức về nhà, có được ?"

      . . . .

      Đan Cảnh Xuyên vừa mở cửa ra chứng kiến cảnh tượng ngờ đến.

      Cái người luôn trầm ổn lạnh nhạt kia lại dùng người mình làm giường, ôm người phụ nữ trong lòng như bảo bối dịu dàng dỗ dàng, còn cố ý tắt đèn ngồi ở trong bóng tối chỉ vì muốn để cho được ngủ thoải mái hơn chút.

      Gặp được người có thể khiến cho mình cần trả ơn gì cũng muốn dốc hết sức lực tâm can cho người đó, bản thân còn giống như trước đây nữa.

      ***

      Lúc tỉnh lại Nghiêm Thấm Huyên cảm giác được có cái gì đúng lắm, tỉnh dậy phát mình nằm ghế salon trong căn phòng xa lạ, giật mình, từ ghế sa lon đứng dậy nhìn quanh bốn phía , theo bản năng liền gọi tên của .

      Lúc này Trần Uyên Sam và Đan Cảnh Xuyên đứng ngoài cửa chuyện, vừa nghe thấy giọng của liền mở cửa vào, thấy tỉnh vội vàng bước nhanh tới khom người đưa tay
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38

      Editor: Cẩm Tú

      "Phu nhân của ngài hẳn là có thai." bàn làm việc Trần Uyên Sam ngồi đối diện với vị bác sĩ phụ khoa mà mời tới ở thành phố S, nhìn ông ôn nhu , "Mệt rã rời, ăn nhiều, lâu tới kì sinh lý."

      Trần Uyên Sam cảm thấy gần đây Nghiêm Thấm Huyên có chút kỳ quái, mời bác sĩ tới hỏi, ngờ lại phát ra chuyện lớn như vậy.

      "Bác sĩ, nên chuẩn bị những thứ gì? Chú ý những thứ gì? Thân thể ấy tương đối yếu, gặp nguy hiểm sao? . . . . . ." Trần Uyên Sam vừa mừng vừa sợ, bộ dạng điềm tĩnh chững chạc thường ngày quăng ra sau ót, bộ dạng giống như học sinh tiểu học chăm chú ghi nhớ từng điều mà bác sĩ , thậm chí còn lấy bút ghi lại lâu mới thả cho bác sĩ về.

      Bác sĩ vừa rời lao ra khỏi phòng làm việc, thiếu chút nữa là úp mặt trong thang máy, lái xe thẳng đến dưới lầu nhà , nhảy xuống xe vào trong khu nhà.

      Thời điểm vẫn chưa đến cửa lớn đột nhiên cảm thấy đúng lắm, kinh nghiệm cảnh giác nhiều năm thôi thúc bước chân về phía bãi cỏ rậm rạp ở trước khu nhà , thế nhưng cái mà nhìn thấy làm cho toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

      "Trần thiếu. . . . . . Kim ra tay. . . . . . . . . . . . Phu nhân. . . . . . . . . . . ." Lúc này người đàn ông mặc áo đen miệng đầy máu nằm đất khó nhọc mở mắt, gắng gượng chạy tới gần Trần Uyên Sam .

      mặt Trần Uyên Sam lúc này còn chút sắc máu, trước mắt tất cả như tối sầm lại, phải chống tay vào thân cây mới có thể đứng vững, ngừng mấy giây, tay lấy điện thoại ra, nhấc chân liền chạy .

      . . . . .

      Thời điểm Nghiêm Thấm Huyên mở mắt chỉ cảm thấy cả người lảo đảo, đầu óc choáng váng, thân thể cũng hoảng hốt, gắng gượng chống đỡ thân thể ngồi dậy, đột nhiên thể khống chế nổi cúi đầu nôn.

      Nôn lâu đều nôn ra mật xanh mật vàng làm cho cơ thể khó chịu, che ngực nửa nằm nôn ọe, lúc này đột nhiên nghe được thanh xót xa vang lên ở bên tai, "Dọn dẹp đồ của ."

      Cả người hoảng hốt, quay đầu lại ngoảnh về bên trái, kinh hãi, bên ngoài cửa sổ là đại dương ban đêm rộng mênh mông tối đen như mực, hoảng hốt bò dậy đột nhiên đầu đụng phải cái gì đó.

      "Trần Uyên Sam có mắt hay mắt ta mọc ở chân?" thanh kia vẫn tiếp tục truyền đến, mang theo tia khinh thường ràng, "Tay chân vụng về như vậy, lại chú ý sạch . . . . . ." còn chưa dứt lời, chợt nghiêng mình sang bên, cái bình hoa bị đập vỡ ngay trước mặt .

      Nghiêm Thấm Huyên được Trần Uyên Sam nuông chiều thành quen nên bây giờ toàn thân đều là tính khí của địa chủ, còn chưa biết tình hình, liền bị cái người biết là ai nghi ngờ chất vấn, sao có thể duy trì bình thản, toàn thân đều cảm thấy buồn nôn, trong lòng đột nhiên nhanh như tia chớp hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước.

      ở trong xe. . . Uống nước Kim Tuấn đưa. . Sau đó liền. . . .

      Trong nháy mắt, đột nhiên nhớ lại câu trước khi cúp điện thoại mà Doãn Bích Giới còn chưa kịp hết "Cẩn thận. . . . . ."

      Lúc này chủ nhân của giọng xót xa đó tới, tóc vàng mắt sáng, khóe miệng hàm chứa tia kiên nhẫn lại có chút mị hoặc cười, cau mày nhìn lên nhìn xuống đánh giá .

      " là ai?" Nghiêm Thấm Huyên cẩn thận lui về phía sau môt bước cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, bên eo của còn dắt súng, hai tay khoanh sau lưng.

      vừa nhìn thấy người này theo bản năng liền muốn lui về phía sau, khí thế người của là quá mức bén nhọn, áp lực làm cho người ta cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

      Người đàn ông này cùng nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên lui về phía sau bước, ngồi xuống ở ghế salon đối diện , cầm trong tay quả táo đặt ở bàn ngừng vuốt ve, " rất cảm tạ chuyện tốt mà chồng làm, tại cảnh sát Mỹ sờ tới tổng bộ lân cận rồi."

      Trong đầu Nghiêm Thấm Huyên vội vàng phân tích tình huống, chịu đựng thân thể khó chịu chống người ở bên hộc tủ, sắc mặt tái nhợt, có chút chần chừ , ". . . . . . Tiếu Phan."

      Người nọ ngẩng đầu nhìn cái, có phủ nhận, chút hoang mang mà đặt quả táo sang bên, "Hả? Xem ra Trần Uyên Sam với về tôi?"

      Trí nhơ của luôn luôn rất tốt, lần lễ khai mạc của Qua Sam từng nghe thấy Trần Uyên Sam cùng với Doãn Bích Giới đề ập tới cái tên này, liền theo bản năng nhớ ra.

      " mang thai." Tiếu Phan từ ghế salon đứng dậy, thanh thản nghiêng người dựa vào bên hộc tủ nhìn , "Khuyên câu, hãy vứt ý định bỏ trốn của , trừ phi nguyện ý nhất
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39

      Editor: Cẩm Tú


      tới chỗ này, thanh của càng thêm bén nhọn, "Cuối cùng, ông bị thuộc hạ bán đứng, những người đó làm nội gián liên thủ với Trần Uyên Sam bưng công xưởng mất, cuối cùng ông ấy chết thảm dưới họng súng của Trần Uyên Sam."

      "Cái lòng lang dạ sói mà đến, có cái gì hơn được việc dùng vũ lực để chinh phục?" Con dao tay bị hung hăng ném xuống mặt đất, lớn tiếng với nữ giúp việc: " Đưa ta trở về."

      ***

      Thời điểm Trần Uyên Sam tới nước Mĩ là ba giờ sáng, cả đêm máy bay trực thăng đến đây, lấy Diêm Giang làm trung tâm có cả đám người đứng đó đợi .

      "Trần thiếu, dự tính chắc hẳn là ở bờ biển phía đông, nhưng chúng ta cũng bố trí thêm người ở bờ Tây Hải, đến lúc đó nơi đó có tin tức gì lập tức có người trợ giúp, kho vũ khí đầy đủ, người đầy đủ, toàn bộ bố trí xong theo lệnh của ngài." Diêm Giang đến bên cạnh Trần Uyên Sam cung kính .

      "Ừ." Lúc này Trần Uyên Sam còn nửa phần tính tình ôn hòa như thường ngày mà chỉ còn lại vẻ lạnh nhạt, sắc mặt tái mét đến trước cửa xe, "Đến ngày đó rút lui sạch người ở cảng tàu, thông báo cho cảnh sát Mỹ nên tới gần nửa bước, nếu tự gánh lấy hậu quả."

      xong phất tay mặt thay đổi kéo cửa xe mấy lần, thế nhưng cửa xe vẫn nhúc nhích.

      "Trần. . . . . . Trần thiếu, cửa ngài kéo là cửa xe của tài xế, ngài muốn cho cậu ta xuống sao?" Diêm Giang đứng ở bên có chút đứng ngồi yên, cả đám thuộc hạ áo đen cũng đều liếc nhìn nhau.

      Lúc này Trần Uyên Sam như mới hoàn hồn lại, nghiêm mặt lui về phía sau mấy bước ngồi vào chỗ ngồi phía sau, Diêm Giang khẽ thở ra hơi, vội vàng theo ngồi vào phía trước.

      khí trong xe vẫn nặng nề như cũ, Diêm Giang ngồi ở phía trước như ngồi đống lửa, hồi lâu mới nghe được Trần Uyên Sam ngồi phía sau than , "Lão Diêm, để cho chê cười rồi."

      Diêm Giang vội quay đầu lại khoát tay với , Trần Uyên Sam tay chống cằm tựa vào bên cửa xe, ánh mắt sâu trầm ngâm, "Lão Diêm, chưa khi nào tôi giống như bây giờ, đời này việc tôi hối hận nhất là lưu tình với Tiếu Phan."

      Giọng của Trần Uyên Sam vào tai Diêm Giang đều là lạnh lùng, trong lòng cũng hiểu lần này Trần Uyên Sam tuyệt đối giữ lại tình cảm và thể diện cho Tiếu Phan nữa, mười năm dây dưa dứt có thể kết thúc ngay tại nơi đây.

      Ai biểu Tiếu Phan động vào ai động, lại cố tình động vào người Trần Uyên Sam coi trọng hơn cả mạng sống của mình.

      . . . .

      Từ lúc Nghiêm thấm Huyên trở về từ khoang tàu, cho tới bây giờ đều ầm ĩ ồ ào, đề cập tới bất kỳ cầu gì, chỉ là nhờ nữ giúp việc chuẩn bị quyển sổ và bút cho mình.

      Thái độ của đối với nữ giup việc cũng rất ôn hòa, cho dù bị nhốt ở nơi này cũng có giận cá chém thớt, cho nên nữ giúp việc biết có thai đều len lén tới phòng bếp chuẩn bị chút thực phẩm hữu ích với thai nhi, chăm sóc cho cũng rất chu toàn, việc nôn nghén dần dần có chuyển biến tốt.

      Trong khoan tàu này vô luận bên ngoài là trời trong nắng ấm hay mưa dông ào ào đều chịu ảnh hưởng, Nghiêm Thấm Huyên tựa vào đệm ngẩn người, trong căn phòng này có TV, có thiết bị truyền tin nào, chỉ biết hôm nay là ngày thứ bảy rồi, xa xa rốt cuộc có thể trông thấy bóng hình của hòn đảo.

      Thời điểm Tiếu Phan tới cầm quyển sổ viết gì đó, " ở đây viết cái gì? Nghe nữ giúp việc ngày ngày đều ở đây viết." Ngay cả tiếng bước chân cũng có, Nghiêm Thấm Huyên bị dọa cho sợ đến rợn cả tóc gáy, tự động lùi vào trong, chưa trả lời câu hỏi của .

      Tiếu Phan cũng có kiên nhẫn, chớp mắt liền đoạt lấy quyển sổ, liếc qua liền hỏi, " ở đây viết nhật ký?"

      Nghiêm Thấm Huyên tức giận giành quyển sổ đóng lại, "Mắc mớ gì tới ."

      bị chống đối nhưng có tức giận, chỉ dùng ánh mắt thuyết bất thanh, đạo bất minh ( ra tiếng, nhìn thấy đường) nhìn , "Tôi phát đúng là quái đản, loại thời điểm này vẫn còn có tâm tư viết nhật ký?"

      đặt quyển sổ sang bên, " muốn tôi làm gì? Nhảy xuống biển hoặc thắt cổ tự tử? Đằng nào cũng chết vậy tại sao nên sống yên ổn trong mấy ngày ngày chứ."

      Tiếu Phan quan sát hồi lâu, khóe môi khẽ cong lên, " rất thức thời. sợ chết sao?"

      Nghiêm Thấm Huyên nhìn thẳng vào mắt , "Làm sao sợ? Nhưng sợ có tác dụng sao? Chẳng lẽ biết phụ nữ có thai nên để tâm tình bất ổn sao? Tôi chính là vì bảo bối trong bụng mình nên mới có thể khống chế tâm tình như thế."

      xong nghiêm mặt, "Tiếu Phan, có thể dùng tôi để áp chế ấy, nhưng nếu như gặp nguy hiểm, tôi nguyện hy sinh tính mạng của mình cùng đứa bé, tuyệt đối để ấy bị liên lụy."

      " sợ bây giờ tôi giết chết sao?" nghe hết lời của liền tiện tay rút khẩu súng dắt bên hông ra dí vào trán , mặt hề có dáng vẻ đùa giỡn.

      Nghiêm Thấm Huyên chấn động, hồi lâu mới lạnh nhạt , " muốn chứng kiến kích thích, bây giờ còn chưa thấy được công dụng của tôi, tự nhiên tò mò ảnh hưởng của tôi đến Trần Uyên Sam lớn như thế nào, bây giờ giết tôi."

      Mặc dù lúc chuyện giọng của Nghiêm Thấm Huyên rất bình thản, nhưng cũng thể che giấu được sợ hãi thấu xương, Tiếu Phan hỉ nộ thất thường, giết người bừa bãi, biết chính xác tiếp theo làm gì, chỉ có thể đánh cược lần.

      Tiếu Phan nhìn lúc lâu, có lên tiếng, thu súng lại bước ra ngoài, thời điểm bước đến cửa dừng lại chút, " ta có cái gì để đáng phải đánh đổi cả sinh mạng của mình như vậy?"

      Lúc này thoát khỏi họng súng khẽ thở phào nhõm, trì hoãn tâm tình, chỉ cười nhạt ,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40

      Editor: Cẩm Tú


      quay lại nhìn thêm vài lần, cắn răng gật đầu cái, do dự chạy xuống cầu thang như điên.

      Kim Tuấn che vết thương vai lại bước mấy bước, vừa mới nhấc phiến đá trở lại vị trí ban đầu, thuộc hạ của Tiếu Phan đuổi tới cửa, "Kim Tuấn mày đúng là kẻ ăn cây táo rào cây sung (Nhận lợi ích từ của nơi này nhưng lại bán sức cho nơi khác)!"

      Lúc này ánh mắt cảm xúc, đợi cho đối phương kịp phản ứng, hướng họng súng về phía họ bóp cò.

      Sau khi kết thúc đá mấy thi thể mặt đất, ngoảnh lại nhìn phiến đá kia mấy lần, kéo lê cái ghế sàn, bước ra ngoài.

      ***

      Trần Uyên Sam đường chạy tới cảng khẩu, nhìn quanh, nhíu nhíu mày hỏi Diêm Giang bên cạnh, "Từ bên trong khoang tàu chạy ra lối ra ở đâu?"

      Diêm Giang nhìn vào bản đồ điện tử, vừa mới đưa ngón tay ra chỉ, nhìn thấy bóng dáng bé bò từ trong tàu ra chạy tới chỗ bọn họ đứng.

      Trần Uyên Sam sửng sốt hai giây, lập tức liều chết chạy về phía người kia.

      Lúc này ở sàn tàu Tiếu Phan theo dõi biến hóa ở dưới mặt đất, híp mắt cầm súng nhắm vào Trần Uyên Sam chạy tới bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, bóp cò.

      Diêm Giang đứng phía sau thấy Tiếu Phan cầm súng nhắm vào Trần Uyên Sam, hét lên, "Cẩn thận ——!"

      Ánh mắt Trần Uyên Sam di chuyển, đột nhiên nhanh như tia chớp vươn tay ra đẩy Nghiêm Thấm Huyên xuống, bị đẩy mạnh ngã xuống đất, trong gang tấc viên đạn bay sượt qua vai .

      Đám người của Trần Uyên Sam cũng chạy lại bên cạnh Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên, Trần Uyên Sam ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên hôn mê bất tỉnh, hét to, "!"

      . . .

      Trong sương mù Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm thấy trán có cảm giác nhoi nhói, ánh đèn sáng choang đâm vào mắt , cảm thấy cả người từ đầu đến chân đều mệt mỏi, muốn mở mắt cũng mở được, lại tiếp tục nhắm mắt chìm vào hư vô.

      Buổi tối ngày hôm sau, mới chỉ có chút tỉnh táo, cảm giác đau đớn bên vai trái truyền đến, khẽ hít vào hơi, vừa mới mở mắt nhìn thấy con ngươi sâu thẳm quen thuộc.

      Quanh cằm Trần Uyên Sam mọc râu lún phún, mắt giống như bị bụi bay vào đỏ như máu, hình như vẫn còn có chút thể tin được là tỉnh lại, khẽ giật mình nhìn người trước mắt.

      Sống mũi cay cay, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng như muốn trào lên, cố gắng kìm nén đau đớn trán, nhàng mỉm cười với .

      Toàn thân Trần Uyên Sam chấn động, còn chưa phản ứng kịp, nước mắt "Tách" rớt xuống.

      vươn tay ôm chặt vào trong ngực, ôm chặt đến nỗi xương cốt người như muốn vỡ vụn, Nghiêm Thấm Huyên gắt gao ôm lấy bờ vai của , nước mắt rơi xuống làm cho cổ áo sơ mi của ướt nhẹp.

      Qua lúc lâu mới buông ra, từ từ quỳ gối bên mép giường sàn nhà nắm tay của khàn khàn từng câu từng chữ: "Cái ngày em bị bắt cóc đó suy nghĩ, có thể cho Tiếu Phan lấy tất cả cơ nghiệp cùng tài sản, hay kể cả đầu của ."

      Nghiêm Thấm Huyên nhìn , mắt bị tầng nước bao phủ có chút mơ hồ.

      "Nhưng nếu như em chết, thế giới này ngay cả ba chữ Trần Uyên Sam cũng còn tồn tại nữa."

      Nếu như có em, cho dù có sống qua loa như thế nào, cũng chỉ là cái xác hồn. Vài năm nay chỉ có mình, vướng víu, cũng chưa từng nghĩ tới có ngày có người có thể làm cho màng sống chết tới như thế.

      Đời này trao toàn bộ tình cảm của cho em, bao gồm cả mạng sống của .

      ***

      May mắn người Nghiêm Thấm Huyên có vết thương gì quá lớn, trừ việc trán bị thương cùng với vết thương bả vai do Trần Uyên Sam bất đắc dĩ đập phải, cơ hồ có gì đáng ngại, chỉ là trong bụng còn có đứa bé, đúng là dọa cho Trần Uyên Sam mất nửa cái mạng rồi.

      đưa về căn cứ, nhanh chóng mời bác sĩ tới kiểm tra toàn thân cho , mặc dù gặp va chạm, chạy nhanh cùng với nhiều vấn đề khác, thế nhưng kì lạ là đứa bé trong bụng lại gặp vấn đề gì.

      Trần Uyên Sam khi nghe bác sĩ chuẩn đoán thở dài tiếng, lắc đầu với bác sĩ, "Đứa bé của tôi so với tôi còn lợi hại hơn."

      Kể từ sau khi Nghiêm Thấm Huyên tỉnh lại, tấc cũng rời , lúc vệ sinh cũng phải đứng ở cửa nhà vệ sinh chờ , dở khóc dở cười lo lắng quá mức rồi, người ở đây dưới tầm mắt của rồi còn có thể gặp chuyện gì được nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của , thể nổi gì nữa.

      Suy bụng ta ra bụng người, biết bảy ngày nay rất khổ sở, khi đó chỉ trong giây thôi, có lẽ hai người dương cách biệt, có đường lui nữa.

      "Trần thiếu. . . . . ." Diêm Giang gõ cửa vào, định gì đó, nhìn thấy Trần Uyên Sam tựa người vào giường nhìn vật gì đó, trong ngực là Nghiêm Thấm Huyên say ngủ.

      Diêm Giang biết lúc này cho dù tình gấp gáp thế nào chăng nữa cũng phải để sang bên, gật đầu với xoay người ra khỏi phòng bệnh.

      Thân thể Nghiêm Thấm Huyên rốt cuộc cũng hồi phục lại, chỉ là cả ngày nghỉ ngơi giường, ngủ mạch từ tối đến trưa ngày hôm sau, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cái cằm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :