1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Cảm mến không sợ muộn - Tang Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31

      Editor: Cẩm Tú

      Tâm trí Trần Uyên Sam ngày hôm nay tập trung vào tài liệu, hiệu suất rất thấp.

      vuốt vuốt mi tâm, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu nghĩ về từng chuyện từng chuyện , phiền não nhưng lại dám hút thuốc lá, sợ bà xã vừa mới rước về lại xù lông tức giận. Vừa nhớ tới nụ cười khả ái của , lại nghĩ đến những chuyện khác chút, chân mày bất tri bất giác chau lại, trong mắt là mảnh lo lắng.

      Lúc này tiếng gõ cửa truyền tới, thuộc hạ thân cận của Trần Uyên Sam bước vào, cung kính tới gần , ghé sát vào tai thầm vài câu.

      "Dẫn vào." lạnh lùng ra lệnh, hai tay khoanh lại đặt bàn làm việc.

      Cửa rất nhanh được mở ra, các người đàn ông mặc tây trang màu đen áp giải người đàn ông khác vào, quần áo người người đó rách tung tóe, mặt có vài vết sẹo, quỳ mặt đất ánh mắt lộ ra vẻ hung ác nhìn Trần Uyên Sam.

      "Ở chỗ của tôi ăn ngon ở tốt mà vẫn ngày ngày muốn tự sát, là bạc đãi cậu rồi hả?" Trần Uyên Sam nhìn người quỳ mặt đất , gõ bàn cái .

      "Mày muốn đánh muốn giết gì nhanh lên, đừng có làm bộ sử dụng thủ đoạn mềm dẻo với tao, lão tử vốn chính là tới để giết mày, giết được mày nhiệm vụ của tao coi dienđanlqd như thất bại, đừng lãng phí thời gian với tao, tao tuyệt đối phản bội Tiếu thiếu!" Người đàn ông kia khạc nước bọt nhổ lên đất, hung hung dữ dữ mà nhìn Trần Uyên Sam, đúng là tên sát thủ bị Doãn Bích Giới và Kha Khinh Đằng bắt khi lễ khai mạc của Qua Sam đây mà.

      Ánh mắt Trần Uyên Sam trầm trầm nhìn , lạnh nhạt , "Cậu nghĩ nhiều rồi, giữ lại mạng của cậu rồi để cậu trở về cho Tiếu Phan, để cho lòi thủ đoạn ra, trừ việc sai người đến ám sát hay bắt cóc người khác ra, còn có thể làm được gì? Nhiều năm như vậy còn chưa hiểu sao?"

      Người kia nghe thấy những lời lại càng tức giận hơn, gầm hét lên với , "Con mẹ nó tao tuyệt đối cẩu thả mà trở về tìm Tiếu thiếu! Tao cho mày biết Trần Uyên Sam mày đừng vội hài lòng, mày và ả đàn bà của mày cứ chờ bị Tiếu thiếu bắn chết !"
      người đứng ở phía sau bước lên giáng cho quyền ở sau ót, gần như làm tên đó vùi mặt xuống đất, "Mày hươu vượn gì? Đây là nơi mày có thể những lời này hả?"

      Người kia bị quyền này làm cho mất hết sức lực nằm ở mặt đất, thanh khàn khàn : "Cho dù chết, tao cũng phản bội Tiếu thiếu!"

      Trần Uyên Sam nghe , nhíu mày, còn kiên nhẫn từ từ ra bốn chữ với thuộc hạ đứng sau lưng, "Giết ."

      khi điều dưỡng viện trưởng sao? tại muốn tay phải dính máu tươi nữa, thế nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc có thể tiếp nhận uy hiếp với khiêu khích ngừng.

      Thuộc hạ của Trần Uyên Sam chút do dự rút súng ra, thô bạo khống chế thân hình tên kia xuống, họng súng đặt ở sau ót .

      Lúc này thân thể người quỳ mặt đất kia tránh khỏi run rẩy, nhưng vẫn cắn chặt răng mặt đỏ lên mặc cho người phía sau chậm rãi bóp cò súng.

      Trần Uyên Sam lạnh lùng nhìn tên kia ngã vật ra đất, phất tay với thuộc hạ ý bảo họ mau xử lý cho gọn gàng, day day huyệt thái dương vô tình liếc nhìn xung quanh, sắc mặt lập tức đại biến, lập tức đứng dậy.

      Trong khe cửa lên khuôn mặt bé , gương mặt là vẻ sợ hãi cực độ.

      Mấy người đàn ông áo đen lúc này mở cửa ra, thấy người phụ nữ ngơ ngác đứng ở cửa, khiếp sợ, vội vàng kêu lên, "Phu nhân!"

      Giờ khắc này Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm thấy dựng tóc gáy, đầu óc ong ong, trong phòng là các nam nhân cao lớn vẻ mặt nặng nề mặc tây trang màu đen, đất là xác chết mà sau ngừng chảy máu, mà chồng lại bất vi sở động nhìn mạng người được lết thúc như vậy, khuôn mặt luôn luôn quan tâm ôn nhu với giờ phút này lại có chút gợn sóng.

      Trần Uyên Sam trầm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32

      Editor: Cẩm Tú


      Nghiêm Thấm Huyên vẻ mặt ngây ngốc nhìn cuốn sổ màu đen kia, hoài nghi mình ở trong mộng.

      Điều này sao có thể? Làm sao có thể?

      Đây là người ba từ luôn kinh sợ cùng kính trọng, là tay ba dùng đầu óc cần có của thương nhân để khai sáng Nghiêm thị, trong mắt ba luôn là người cẩn thận tỉ mỉ bao giờ phạm lỗi.

      Phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể tiếp nhận được kinh hoàng này?

      Trần Uyên Sam nhìn Nghiêm Thấm Huyên ở trong lòng run rẩy khóc, tiếng nghẹn ngào vang lên bên tai làm cho đau như bị xé rách. "Choang " tiếng, ly thủy tinh trong tay bị bóp nát.

      Ngày hôm nay, biết chuyện công ty bị thâm hụt tiền bạc, chính mắt thấy ra lệnh cho thuộc hạ giết người, biết chuyện người ba mình luôn kính trọng lấy tiền của công ty để đánh bạc.

      Lòng vợ mình nhiều như vậy làm sao có thể chứng kiến được chịu khổ sở?

      Trần Uyên Sam để ý tới việc tay rớm máu, tay bế ngang Nghiêm Thấm Huyên lên sải bước vào trong thang máy.
      Trong mộng Nghiêm Thấm Huyên cũng yên ổn, nhíu mày, thỉnh thoảng vô tình nắm chặt lưng áo của , trong miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.

      Trần Uyên Sam nằm bên cạnh ôm lấy , thỉnh thoảng nắm tay chặt, vuốt tóc , dịu dàng hôn lên trán .

      "Bảo bối. . . . . sao." giọng an ủi , nhàng mở bàn tay nắm chặt của ra, mười ngón tay đan xen vào nhau, cau mày đưa tay gạt giọt nước mắt còn sót lại gương mặt .

      từng cho rằng trong cuộc đời mình tuyệt đối phát sinh những chuyện thể nắm giữ được, thế nhưng vô pháp dự liệu ( cách nào biết trước được), toàn bộ rắc rối lại nối đuôi nhau mà tới.

      Mọi việc từng luôn luôn được nắm giữ trong lòng bàn tay, theo mọi dự liệu của , chỉ lạnh lùng ngồi nhìn, chờ cho nó xảy ra. Mà giờ đây tất cả bị phá vỡ, có cách nào khống chế được những chuyện này xảy ra.

      sợ hãi, hoang mang, bao giờ biết trước được tương lai của chính mình.

      Chữ tình khẽ quấn, cả đời khó thoát.

      lẳng lặng ngắm dung nhan khi ngủ của , vỗ về lưng để có thể bình tĩnh lại, chờ đến khi chìm sâu vào giấc ngủ, giúp chỉnh lại mép chăn, cẩn thận tắt đèn, nhàng xuống giường, cầm lấy chìa khóa xe ra cửa.

      ****

      Màn đêm bao trùm, Lục Thiêm Lịch từ tầng hầm lên, vừa mới bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy người đứng ở trước mặt .

      "Thế nào? Vừa mới đến cho tôi quyền hay sao?" Lục Thiêm Lịch nhìn thấy người nọ sững sờ, ngay sau đó lập tức chút sợ hãi lạnh lùng nhìn người đối diện.

      "Mày vẫn còn tới tìm tao? Tiền của công ty tài chính Nam Bắc kia khá đấy chứ? Vốn định rao bán Nghiêm thị sau đó lại đổi ý tự mình độc chiếm rồi hả?" Trong giọng của hàm chứa tia trào phúng, lộ ra vẻ lạnh lẽo, " tay mày che cả thành phố S rồi, Nghiêm Thấm Huyên quả có mắt chọn mà."

      "Tiếu Phan hứa hẹn cái gì với cậu?" Trần Uyên Sam tựa người vào tường cắt đứt lời của , lạnh nhạt , "Hứa hẹn tiền tiêu vặt cho cậu hay là tính mạng của cả cậu và tôi?"

      Ba chữ tiền tiêu vặt này làm cho Lục Thiêm Lịch thể kiên nhẫn được nữa, xông lên phía trước hung hăng giơ nắm đấm ra.

      Trần Uyên Sam nháy mắt nghiêng người túm lấy, tay cầm lấy quả đấm của bẻ ngược ra phía sau.

      Điều này làm cho cánh tay của Lục Thiêm Lịch như muốn gãy ra, đau đến đỏ cả mắt, khoanh tay tựa vào tường thở hổn hển.

      Trần Uyên Sam tới bên cạnh từ cao nhìn xuống , giọng lạnh lẽo, "Cậu cho rằng Tiếu Phan là học sinh tiểu học sao? Chỉ vì cậu gây ra xích mích giữa tôi và Thấm Huyên liền bổ sung khoản tiền thiếu hụt cho cậu? Phải biết nghĩ chứ."

      Lục Thiêm Lịch cắn răng hung hăng nhìn hồi lâu rồi cất tiếng cười to, "Trần Uyên Sam, bên trong nội bộ của mày có gián điệp của Tiếu Phan, lúc nào cũng báo tin tức của mày cho , phải coi trọng tao, bên trong nội bộ của mày có mâu thuẫn như thế lấy gì mà đấu với Tiếu Phan?"

      Trần Uyên Sam nghe thế sắc mặt vẫn thay đổi, "Vậy sao?" Dừng chút, rút ra tờ giấy bỏ vào tay Lục Thiêm Lịch, ý bảo mở ra xem chút.

      Lục Thiêm Lịch cau mày dùng cánh tay bị thương mở tờ giấy ra nhìn, nhất thời cả kinh thất sắc, ngẩng đầu vẻ mặt thể
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33

      Editor: Cẩm Tú

      Dù sao cũng là người cha, là trụ cột cho cả nhà, cho dù trong lòng ông cũng có trách nhiệm với chức vị người cha này, để tâm mà vứt bỏ cả chính mình và Nghiêm gia, hành động này làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ và tức giận, nhưng tại cũng là người của Nghiêm gia, Nghiêm gia xảy ra chuyện, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, thờ ơ được?

      "Công ty của Nghiêm thị thể bị bán được!" Đột nhiên cửa bị mở ra, Nghiêm Thấm Huyên bước vào nhìn ba nằm giường cùng với Trần Uyên Sam, lớn tiếng .

      Trần Uyên Sam thấy tới, sắc mặt lại trầm xuống thêm mấy phần, vội vàng đứng dậy nhàng kéo qua, giọng cũng tránh khỏi có vài phần khó nghe, "Bây giờ thân thể của em rất yếu, tại sao ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi ?"

      "Em ở nghỉ ngơi, hai người bàn kế hoạch muốn bán công ty đó còn gì!" vừa mới đến cửa phòng liền nghe được Trần Uyên Sam , toàn thân cứng nhắc, dùng ánh mắt dienđanlqd thể tin được nhìn Trần Uyên Sam, giọng mơ hồ mang tới chút nghẹn ngào, " thể làm như vậy! Ba vất vả cực khổ nhiều năm như vậy, đó chính là tâm huyết của ba!"

      "Huyên Huyên. . . . . ." Lúc này Nghiêm Khải nằm giường đột nhiên chậm rãi mở miệng, nhìn Nghiêm Thấm Huyên, ánh mắt có chút thê lương, hốc mắt ươn ướt, "Nghe theo thằng bé. . . . . ."

      "Trần thiếu, tin tức tung ra, hôm nay bắt đầu đấu thầu." Kim Tuấn đứng ở trước bàn làm việc của Trần Uyên Sam, cung kính thông báo với , "Tin tức bị phong tỏa, nội tình bên trong có ai biết."

      Trần Uyên Sam tựa lưng vào ghế dựa, hai tay đặt ở đầu gối gật đầu với .

      "Trần thiếu, bên Tokyo. . . . . ."

      "Chuyện bên kia cậu tạm thời cần phải để ý đến, trước tiên xử lý tốt chuyện bên này cũng muộn." Trần Uyên Sam ngắt lời , nhìn ánh mắt của : "Vất vả cho cậu rồi."

      Vẻ mặt Kim Tuấn khẽ biến đổi , có chút sợ hãi vội vàng lắc đầu, "Đây là trách nhiệm của tôi, là Trần thiếu ngài đề bạt tôi tin tưởng tôi, cho nên giúp đỡ phu nhân cũng là trách nhiệm của tôi."

      Trần Uyên Sam lên tiếng, chỉ nhàng phẩy tay với .

      "Vậy tôi quay về Nghiêm thị trước đây." Bước chân Kim Tuấn dừng lại, khom lưng cúi chào , sau đó những bước chân trầm ổn ra ngoài khép cửa lại.

      Trần Uyên Sam nhìn bóng lưng của biến mất ở sau cánh cửa, ánh mắt khẽ lóe lên, lúc này điện thoại di động để ở bàn đột nhiên vang lên.

      "Trần thiếu, phu nhân rời khỏi công ty." Trong điện thoại truyền đến giọng của thuộc hạ mà bố trí theo để bảo vệ Nghiêm Thấm Huyên, Trần Uyên Sam nắm chặt tay lại, lạnh nhạt , " ấy đâu?"

      "Hình như là về nhà ngài."

      Trần Uyên Sam nhìn đồng hồ đeo tay: hai giờ chiều, nhíu nhíu mày, "Theo sát ấy."

      ****

      Nghiêm Thấm Huyên trở về nhà, nằm giường, nhắm mắt lại mới ngưng được những mảnh sáng cứ quấy nhiễu trước mắt.

      Mỗi ngày bận rộn chuyện ở Nghiêm thị, mệt mỏi cực độ nhưng thỉnh thoảng lại nhớ tới chi nhánh bị thâm hụt chờ để được đấu thầu kia.

      Mấy ngày trước ở bệnh viện Nghiêm Khải đáp ứng kế hoạch của Trần Uyên Sam, vẫn chuyện nhiều với Trần Uyên Sam, mỗi ngày bệnh viện đến thăm Nghiêm dienđanlqd Khải, đối mặt với ánh mắt áy náy như muốn gì đó lại thôi của Nghiêm Khải, cũng nhắc lại chuyện này nữa, càng cho Cao Nhạn biết.

      Mặc dù hiểu kế hoạch của Trần Uyên Sam chỉ có thể cứu chi nhánh công ty thoát khỏi khó khăn, mà còn có thể giúp ba tránh khỏi tù tội.

      Nhưng biết, chính Trần Uyên Sam cũng biết , ràng còn có biện pháp tốt hơn, có thể chuyển nhượng tâm huyết mấy chục năm nay của ba cho người khác.

      —— bán cho người khác, do chính Trần Uyên Sam bổ sung quản thâm hụt này, dính dáng tới Trần thị, để cho chi nhánh công ty tiếp tục hoạt động, sử dụng tiền bạc của , thành toàn cho Nghiêm thị.

      Nghĩ tới đây, lắc đầu cái, cười khổ.

      Đây là sai lầm do ba phạm phải, bị thiếu nợ, phải chi ra số tiền để trả hết khoản tồn đọng còn lại, cớ sao còn phải giúp trả khoản thâm hụt này của công ty?

      phải là thần, còn có Qua Sam, có Trần thị, có các doanh nghiệp lớn ở bên Tokyo và Mỹ, nếu khoản tiền kia đưa ra ngoài, tài lực bị mài mòn, hậu quả như thế nào quả thể tưởng tượng nổi.

      Chỉ vì , nên phải có nghĩa vụ làm những việc này sao? là thương nhân, phải là nhà từ thiện.

      Là do quá mức ích kỷ, bỏ ra nhiều như vậy, lại còn tham lam muốn nhiều thêm.

      ****

      Tối đến Trần Uyên Sam vội vàng thẳng về nhà, mở cửa, thấy trong nhà tối đen, sắc mặt biến đổi, giày cũng thèm cởi, đèn cũng bật, liền vội vàng sải bước vào trong nhà.

      vòng, cuối cùng mới thấy ánh đèn ló ra từ thư phòng.

      thở phào nhõm, nhàng bước tới cạnh cửa, cửa khóa, nhìn thấy bóng dáng nho của Nghiêm Thấm Huyên vùi mình ghế sa lon ở trong thư phòng, bàn trà có xấp tiền giấy, mặt được ánh đèn soi chiếu có vẻ hơi mệt mỏi, tay lại thuần thục sắp xếp tiền giấy, đất đặt khay hoa quả, thực phẩm cùng với hai bó cúc được gói ghém cẩn thận.

      Thấy những thứ này, trong lòng có chút run sợ giật mình, trong mắt tràn ngập khắc cốt nhu tình.

      Cho dù hai ngày nay muốn mở miệng chuyện cùng , nhưng vẫn nhớ, trở về nhà sớm chuẩn bị xong mọi thứ, bởi vì ngày mai là ngày hai người thành phố N để viếng mộ mẹ .

      ****

      Thành phố N là quê hương của mẹ đẻ Thẩm Sầm của , tiếp giáp với thành phố S, trung tâm thành phố cũng coi như là náo nhiệt, nhưng vùng ngoại ô lại hết sức yên tĩnh, những cánh đồng lúa nước kéo dài liên miên dứt, những căn nhà nho phân bố rải rác nơi dọc đường , Nghiêm Thấm Huyên ngồi xe chống cằm nhìn cảnh sắc
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34

      Editor: Cẩm Tú

      vùi mình vào lồng ngực quen thuộc, trong lòng tia uất ức và làm nũng cũng dâng lên, mím môi đấm vào bả vai , "Khốn kiếp."

      cưng chiều mặc cho đánh, vòng tay lại càng siết chặt hơn, "Mấy ngày nay em thèm để ý đến , lại còn mắng khốn kiếp, đạo lí của em bay đến nơi nào rồi hả?"

      hít hít mũi lớn tiếng , "Chính là vì do tốt."

      Trần Uyên Sam buông ra, vòng tay qua mông của để bế lên, để cho ôm cổ của , ngẩng đầu hôn lên khóe miệng của , nhìn chằm chằm vào ánh mắt của , thương , "Bà xã, tất cả hãy giao cho , tin tưởng có được hay ."

      Nghiêm Thấm Huyên cúi đầu nhìn đôi mắt đen thâm trầm của , phản chiếu lên đó đều là bóng hình của , còn có chứa tia thâm tình.

      Những lời của Trần Thế Phương làm sao có thể hiểu được, chỉ là có nhiều chuyện ngoài dự liệu cứ nối đuôi nhau mà xảy ra, ứng phó nổi, lại nhất thời biết phải làm thế nào mới đúng, sao có thể giống như Trần Uyên Sam luôn luôn kín kẽ cẩn thận.

      Nhưng nên biết, đây là chồng của , hiểu như vậy, thương như vậy, làm thế nào có thể để cho chịu khổ sở.

      nhìn lúc, nắm chặt lấy cánh tay của , gật đầu cái.

      Trong nháy mắt những nhẫn nhịn của Trần Uyên Sam trong mấy ngày qua bởi vì cái gật đầu của mà trở thành hư vô, vội vàng ôm sải bước vào phòng ngủ, nhàng đặt ở bên giường, còn chính mình ngồi xuống giường kéo ngồi lên đùi hôn.

      "Ưmh. . . . . . phải là muốn đến công ty. . . . . ." bị hôn có chút ngẹt thở, giọng có chút muốn trêu chọc , lại bị vật cứng rắn nóng bỏng ở phía dưới làm cho ngừng giãy dụa, đưa đến hơi thở của càng thêm gấp loạn, càng thêm ôm chặt lấy , "Em quan trọng hơn."

      đưa tay giúp cởi cúc áo, vừa cười híp mắt nhìn , "Hôn quân!"

      giúp đỡ hiểu ra, ở bên vành tai của phả ra lớp khí nóng, " cả giang sơn và mỹ nhân đều muốn!"

      Mấy ngày nay hai người lạnh nhạt với nhau, Trần Uyên Sam đến chuyện cũng thể với , chứ đừng đến việc đụng chạm, nhịn được trêu chọc của , Nghiêm Thấm Huyên giúp cởi áo nên ý thức được, quần áo của mình bị cởi ra từ lúc nào, ngay cả quần còn chưa kịp cởi, nhanh chóng ôm lấy vào phòng tắm.

      Trong bụng cảm thấy kì quái biết lại có mưu mô gì đây, mặt đỏ bừng dựa vào vai , vào phòng tắm đặt ngồi ở bồn rửa tay, khuôn mặt ôn hòa lại mang theo tia cười xấu xa, cực kỳ hấp dẫn.

      "Bảo bối, dạy em chơi trò gian trá." cúi đầu hôn lên môi , hai tay xoa bộ ngực mềm mai của , tại cực kỳ nhạy cảm, bao lâu cảm giác như có dòng điện chạy quanh người, cúi đầu vào vai khẽ run.

      Mắt của Trần Uyên Sam cũng đỏ ngầu, tay cởi đồ ra, nhắm ngay tiểu huyệt ướt át của vào.

      Đừng đến Trần Uyên Sam, ngay cả Nghiêm Thấm Huyên cũng bị cảm giác mất hồn này bao vây lấy, thân thể căng lên như vừa được ăn no, nhưng dù sao vẫn có chút dễ chịu, dùng sức ôm lấy cổ của , hai chân tự động quấn bên hông của .

      cũng đoái hoài tới việc quần chưa cởi xuống hẳn, tay nắm lấy hai bên eo của vào, thanh như vậy truyền đến tai lại có vẻ rất vang, đỏ mặt chút, vừa bắt lấy bả vai của , "Khóa kéo. . . . . .Đau. . . . . ."

      Trần Uyên Sam thở hổn hển, nhanh chóng tháo dây lưng cởi quần xuống, bế xuống khỏi bồn rửa tay, ấn vách tường phòng tắm rồi lại mạnh mẽ luận động.

      nhắm mắt lại người dính ở bức tường lạnh lẽo, lại thêm động tác mạnh mẽ của ở phía sau, ân thanh có chút khàn khàn, nhếch môi, tay bật vòi hoa sen lên, nước xối lên người hai người.

      " làm gì thế. . . . . .?" được nước ấm xối vào người rốt cuộc cũng bớt chút cảm giác khó chịu khi bị kẹp giữa hai bên lửa và băng này, lại nghe sau hô hấp của người sau lưng lại càng thêm phần gấp gáp.

      Trong mắt Trần Uyên Sam đều là cảnh đẹp mà biết, dòng nước từ bả vai chảy xuống khe đùi, làm cho mông của như vểnh lên cao.

      " là muốn lấy mạng người khác mà." hung tợn than tiếng, thừa dịp còn chưa kịp phản ứng, mạnh mẽ đâm tới.

      "Trần Uyên Sam. . . . . . khốn kiếp. . . . . ." Nghiêm Thấm Huyên bị va chạm mãnh liệt làm cho bật khóc, thanh nức nức nở nở hòa với tiếng rào rào của nước từ vòi sen.

      Thấy khóc, thoáng dừng động tác, thương ôm lấy đưa tay xuống chỗ trở nên ẩm ướt, ". . . . . . Đây là cái gì? Nước sao? Sao lại dính như vậy?"

      bị nước làm cho mở mắt ra được, trong bụng hận thể giết được cái tên hóa sói ở phía sau, cắn răng chịu đựng thân thể đau nhức liều mạng co lại, ngờ chặt như thế, mất hồn, luận động trong , lại từ ngay mặt hung hăng vào, cho đến khi gần như sắp ngất , mới gần như thỏa mãn.

      Lúc này rất mệt nên để ý đến , bị lời ngon tiếng ngọt của dụ dỗ tắm rửa sạch rồi bế lên giường, hất tay ra mạch chui vào trong chăn.

      " Đại Sắc Quỷ, em muốn ngủ rồi."

      Trần Uyên Sam vẻ mặt thoả mãn kháng nghị, khóe môi cong lên nhìn lúc rồi nhàng ra ngoài gọi điện thoại.

      ****

      Nghiêm Khải ở bệnh viện được chăm sóc bởi bác sĩ tốt nhất do Trần Uyên Sam mời tới, thân thể rốt cuộc cũng có chuyển biến tốt, mấy ngày nay
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35

      Editor: Cẩm Tú

      "Cả đời? Cậu dễ dàng lắm, cùng người mình thích sống chung cả đời, cậu thử xem." Tay siết chặt cằm thêm mấy phần, trong đôi mắt chứa tâm tình hỗn loạn.

      Nghiêm Thấm Huyên bị hành động này của Vi Diệp chọc giận, hất tay ra từ ghế đứng dậy muốn rời .

      Vi Diệp bắt đầu lo lắng, vội vàng kéo tay của lại, vẻ mặt đơn với bóng lưng của : " xin lỗi, tôi biết cậu vì muốn tốt cho tôi, hôm nay tâm tình tôi được tốt lắm."

      cắn môi lắc đầu cái, ý bảo buông tay, "Vậy tôi về trước đây."

      Chờ lúc vẫn chưa thấy buông tay, có chút bất đắc dĩ quay đầu lại, liền nhìn thấy dùng ánh mắt làm cho người khác kinh ngạc nhìn , khẽ dùng lực, lôi đến trước mặt , dùng ánh mắt chăm chú nhìn .

      "Nếu như có Trần Uyên Sam, liệu cậu. . . . . ."

      " có giả thiết đó, chỉ có mình ấy, người tôi nguyện ý bên nhau trọn đời chỉ có thể là ấy." ngắt lời , cười cười với , trong mắt chỉ có bình thản cùng ung dung, "Vi Diệp, cậu say rồi."

      Vi Diệp cười nhạt, hồi lâu rốt cuộc cũng buông tay ra đứng lên rời , Nghiêm Thấm Huyên sau mới vừa ra cửa, liền nhìn thấy bước chân của khẽ khựng lại.

      Trần Uyên Sam dựa người vào xe đứng ở trước cửa quán bar, Nghiêm Thấm Huyên nhìn thấy đến hai mắt sáng lên, ánh mắt của Trần Uyên Sam đứng ở bên kia trong màn đêm cũng thực dịu dàng, Vi Diệp trầm mặc hồi, lặng lẽ rút điếu thuốc ra hút.

      "Thối chết mất." ghét bỏ huơ huơ tay xua làn khói trước mắt, dùng bộ dạng bình thản cười đùa với : "Vậy tôi về trước, cậu đừng về nhà muộn quá, ngày cậu kết hôn tôi đến để chứng kiến phong thái lỗi lạc của cậu."

      Vi Diệp khẽ gật đầu với , khuôn mựt bị che khuất sau làn khói có chút mơ hồ thấy , phất phất tay, "Về , nóng lòng gặp nhau như là Ngưu Lang, Chức Nữ ở Cầu Ô Thước* ấy."
      * Cầu Ô Thước: chiếc cầu do chim hỉ thước bắc qua sông Ngân Hà trong truyền thuyết Ngưu Lang, Chức Nữ, ví với việc vợ chồng, tình nhân gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách
      giơ chân đá cước, sau đó nhanh chóng lại nơi Trần Uyên Sam đứng, mà lúc này ánh mắt của Trần Uyên Sam dừng lại người , hồi lâu rốt cuộc cũng dời tầm mắt lên người Nghiêm Thấm Huyên, dịu dàng ôm lấy bổ nhào vào lòng , chậm rãi đưa vào xe.

      nhìn bóng dáng của chiếc xe rời , đưa vật cầm trong tay ném vào thùng rác, dụi tàn thuốc, xoay người về.

      ***

      Sau khi lên xe Nghiêm Thấm Huyên vẫn luôn dùng ánh mắt như muốn gì đó nhưng lại dám nhìn , rốt cuộc vẫn nhịn được, đưa tay vỗ đầu chống cằm cười với , giọng , "Cười mờ ám cái gì?"

      " Uyên Sam đẹp trai!" vươn nửa người qua ôm lấy cổ của làm nũng, hương thơm mềm mại phảng phất bên cổ .

      Đôi mắt càng thêm thâm trầm, khẽ : " lái xe, ngoan ngoãn ngồi yên ."

      Nụ cười của càng sâu hơn, vươn người qua khẽ hôn lên khuôn mặt tuấn ấy, "Chưa đến thời gian quy định mà đến kiểm tra rồi! Có phải ở nhà toàn nghĩ đến em đứng ngồi yên rồi đúng ?"

      Thân thể mềm mại đắc ý dựa vào người , chọc cho Trần Uyên Sam chỉ muốn đè Tiểu Bại Hoại này xuống mà hôn mãnh liệt, cố ý trầm mặt quay đầu lại nhìn , chỉ là phía dưới lại dẫm chân ga mạnh hơn.

      " lỗ mũi dài ra đấy, người hay ghen sống lâu" Hôm nay quyết tâm muốn trêu chọc , đạt được mục đích tuyệt đối bỏ qua, nhìn hả hê đến nỗi lông mày như muốn vểnh lên trời rồi, rốt cuộc cũng dừng xe, giang tay kéo vào trong lòng.

      "Rất hả hê phải ? Đến sớm mấy phút, còn phải là do sợ em bị khói thuốc làm cho đau mắt sao?" hôn lên cái mũi xinh mập mờ chất vấn , "Có nhiều chuyện để tán gẫu cùng Vi Diệp như vậy sao?" ôm cổ , nháy mắt cười với " ra em cũng vì nghĩ tới mà đứng ngồi yên!"

      Dưới bóng đêm trong mắt của chỉ chứa đựng hình bóng , bên tai chỉ nghe thấy tiếng cười và giọng của , trong lòng cảm thấy càng ngày càng làm cho người ta thể rời xa được mà, hận được ngày ngày buộc thắt lưng để mang
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :