1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Cảm mến không sợ muộn - Tang Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27

      bao lâu sau Cẩn Mạt liền sinh ra hai tiểu bảo bảo, hai cục bông trắng trẻo mũm mĩm nằm cuộn người lại làm cho tâm của các trưởng bối Ân gia tan chảy rồi. Nghiêm Thấm Huyên nhìn thấy tiểu bảo bảo quay đầu lại nhìn mẹ mình vừa mới sinh xong bị ba thâm tình nắm chặt tay, cảm thấy trong lòng cũng tràn đầy dịu dàng.

      đường trở về ngừng khoa tay múa chân để miêu tả cho Trần Uyên Sam biết hai đứa bé đáng như thế nào, kiên nhẫn vừa lái xe vừa lắng nghe , đưa tay ra nắm lấy tay đặt nụ hôn lên đó, "Thích trẻ con như vậy sao?"

      Ánh mắt của sáng long lanh gật đầu với , chống người vào cánh cửa ngắm nhìn gò má của , "Dĩ nhiên là thích, xem em thích Hi San như vậy." Dừng chút, có chút khẩn trương hỏi ngược lại , " thích phải ?"

      Trần Uyên Sam vuốt vuốt tay của , quay đầu lại nhìn , "Làm sao mà thích được."

      nghe lời này cười híp mắt lên tiếng, thấy vẫn tiếp, trong lòng khẽ thở dài.

      ******

      Năm mới năm nay thành phố S cũng chìm trong băng tuyết, bên ngoài trởi lạnh làm cho nước cũng đóng băng, ngoài cửa chỉ thấy mảnh trắng xóa, ở nhà Trần Uyên Sam bật máy sưởi lên, lại còn đặc biệt nhờ người làm cái áo ngủ giữ ấm để cho Nghiêm Thấm Huyên khỏi bị lạnh.

      Giao thừa Trần Uyên Sam theo lời của ba Nghiêm mẹ Nghiêm về Nghiêm gia, Cao Nhạn cởi áo khoác dày ra nhìn Nghiêm Thấm Huyên vui vẻ nấu ăn trong phòng bếp, tới kéo quay vòng, cười híp mắt lắc đầu cảm thán, "Tiểu Sam chăm sóc con tốt đấy, thịt người con cắt ra mang bán chắc cũng được ít tiền."

      vừa nghe thấy nhất thời liền vui, liếc mắt, "Mẹ! Mẹ mắng con giống heo phải ." Cao Nhạn cười cười véo má , xắn tay áo lên cùng nấu cơm.

      Cơm tối có món tôm mà Nghiêm Thấm Huyên thích ăn nhất, trước kia mỗi lần mặc dù rất muốn ăn nhưng lại lười bóc, tại hoàn toàn cần phải phiền não vì vấn đề này, mỗi lần ăn tôm có Trần Uyên Sam giúp bóc vỏ tôm rồi để sẵn vào trong bát . Hôm nay cũng ngoại lệ, Cao Nhạn nhìn Nghiêm Thấm Huyên lắc đầu cái, "Huyên Huyên, con càng ngày càng lười, con nhìn , còn tự mình bóc vỏ tôm nữa."

      Nghiêm Thấm Huyên gì, chỉ nhìn Trần Uyên Sam cười ngọt ngào với , rửa tay xong ra vuốt vuốt tóc , "Có trách trách cháu, cháu chiều ấy quen rồi."

      Cao Nhạn nhìn Trần Uyên Sam trong lòng thầm nghĩ vận khí của con mình tốt , nhu hòa nhìn , "Tiểu Sam, khi nào các con chuẩn bị Tokyo?"

      "Hai ngày nữa ạ, sau khi con giải quyết xong việc ở thành phố S ."

      Nghiêm Thấm Huyên thấy mẹ nhìn Trần Uyên Sam với ánh mắt hài lòng, lại chuyển hướng nhìn qua ba, thấy Nghiêm Khải hầu như động tới thức ăn, sắc mặt có chút tiều tụy, vừa nghe bọn họ chuyện vừa uống rượu.

      "Ba, sao ba ăn, đồ ăn ngon sao?" Nghiêm Thấm Huyên luôn luôn rất nhạy cảm, đặt đũa xuống quan sát kỹ sắc mặt của ba.

      " phải, gần đây dạ dày được tốt." Nghiêm Khải vuốt vuốt mi tâm, sắc mặt thoáng dãn ra, cầm lấy ly uống vài ngụm rượu.

      "Bao tử tốt còn uống rượu, mẹ cũng quản nổi ba!" Nghiêm Thấm Huyên cau mày nhìn Nghiêm Khải, đưa tay cầm lấy ly rượu trước mặt ông đặt sang bên . Cao Nhạn thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, " ông ấy nên uống, khuyên được mấy câu trợn mắt với mẹ rồi, lão già này gần đây tính khí kém."

      " gì vậy đâu ở trước mặt đứa bé." Nghiêm Khải vẻ mặt căng thẳng, theo bản năng nhìn Trần uyên áo cái lại bổ túc câu, "Cuối năm chuyện của công ty quá nhiều, N thị chi nhánh công ty gần đây xảy ra chút vấn đề."

      Nghiêm thấm Huyên nghe Nghiêm Khải lời , cho trong chén gắp mấy đũa thức ăn, nhìn ánh mắt của nghiêm túc , "Cha,
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28


      Trần Uyên Sam ngồi ở ghế sa lon có chút gấp gáp, cứ chốc chốc lại nhìn về phía đồng hồ treo tường, trong lòng nghĩ trước khi Nghiêm Thấm Huyên cho biết địa chỉ của quán coffee, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết bắt đầu rơi xuống, do dự nữa liền cầm lấy áo khoác ra ngoài.

      Còn chưa tới quán coffee, lơ đãng liếc nhìn ra ngoài cửa kính xe, ánh mắt lập tức dừng lại, vẫn chưa đến đèn đỏ đánh tay lái về phía ven đường, tháo dây an toàn mở cửa xe bước ra ngoài.

      Lúc này Nghiêm Thấm Huyên mình đường, nghĩ tới câu lúc nãy của Vi Diệp tránh khỏi suy nghĩ, cảm thấy trong lòng giờ phút này chất chứa trăm mối ngổn ngang.

      chưa được mấy bước đột nhiên bị người nào đó ở phía sau kéo tay lại, kinh ngạc quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Uyên Sam, cởi áo khoác ra trùm lên người , mặt mặc dù vẫn bình thản có biến hóa gì, nhưng biết tức giận, môi mỏng mím lại, khí chất ôn hòa người giờ phút này trở thành hư vô.

      "Tại sao gọi đến đón em? Bên ngoài lạnh như thế, mình em ở ngoài đường như vậy, em có để ý đến sức khỏe của em hay hả?" Trần Uyên Sam rất ít khi dùng giọng điệu như vậy chuyện trước mặt , có chút sợ hãi dám nhìn vào ánh mắt của , nhưng trong lòng lại chất chứa tâm tình khác, hồi lâu mới khẽ , "Ở đây mọi nơi đều có người của , xảy ra chuyện gì, em biết đường về."

      vừa nghe vừa quan sát nét mặt của , trong mắt lóe lên tia sợ hãi nhàn nhạt, kéo vào trong lòng mình, " vào xe trước , bên ngoài rất lạnh."

      Trong xe rất ấm áp, Trần Uyên Sam giúp cài dây an toàn rồi khởi động xe, nhìn ra ngoài cửa xe biết suy nghĩ gì, giữa hai người chưa bao giờ có bầu khí như vậy, đôi tay thon dài của Trần Uyên Sam bóp chặt vô lăng đến nỗi nổi cả gân xanh, chợt nghe thấy , " và Trịnh Cẩm. . . . . ."

      chau mày, rất nhanh tiếp lời, " với Trịnh Cẩm như thế nào?"

      Nghiêm thấm Huyên thu hồi lại tầm mắt, hít hơi sâu, nhìn , "Em nghe Vi Diệp , mấy năm nay Trịnh Cẩm vẫn luôn đưa theo bên mình đứa bé."

      nghe thế mặt đổi sắc, chỉ nhàn nhạt : " biết."

      vừa xong, hốc mắt đỏ hoe, nhịn hồi lâu rốt cuộc vẫn thể kìm nén được giọng run rẩy tràn đầy sợ hãi của mình, "Trịnh Cẩm ấy. . . . . .Chỉ từng có người bạn trai là , đúng ?"

      Trần Uyên Sam nghe thế trầm mặc, hồi lâu mới đáp lại, "Đúng vậy."

      Nghiêm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29


      Lúc này Trịnh Cẩm đột nhiên đứng dậy, tay ôm lấy cậu bé, vén vén tóc của mình, phong tình vạn chủng cười cười với , " tên quốc khốn kiếp."

      Nghiêm Thấm Huyên còn chưa lên tiếng, đột nhiên bị nguồn sức mạnh kéo vào trong ngực, ngẩng đầu lên chính là Trần Uyên Sam mình từ nãy giờ.

      Trần Uyên Sam ôm chặt lấy giãy dụa trong ngực mình, sờ sờ đầu thằng bé, "Khổ cực cho Tiểu Hách rồi, từ quốc đặc biệt tới đây giúp chú."

      Tiểu Hách chớp chớp đôi mắt to dễ thương, lộ ra vẻ vô cùng thân sĩ cười, câu tiếng Trung lưu loát, " có gì, cháu làm vậy cũng vì nghĩ cho mẹ."

      Nghiêm Thấm Huyên nhìn chuyện với người bạn Tiểu Hách, mặt dần dần dính vào Nhất Điểm Hồng ngất, đột nhiên Trần Uyên Sam ôm tới trước mặt Vi Diệp, thản nhiên , "Làm phiền cậu giúp tôi với bác trai bác tiếng, tôi phải về trước xử lý cái người biết chừng mực này."

      Trịnh Cẩm nghe thế bật cười, cái người biết chừng mực đó hận thể vùi mặt xuống đất.

      Dừng lại chút, Trần Uyên Sam xoay người lại, bình tĩnh thêm câu, "Đúng rồi, lần trước tôi tới công ty của Ân Kỷ Hồng có thấy xấp hình phong thái trong xe của cậu, góc độ chụp quả thực rất tốt, có thể đưa lên làm trang bìa."

      Mấy câu mập mờ của Trần Uyên Sam khiến cho Vi đại thiếu tư thái độ vui vẻ hả hê trong nháy mắt mặt xám như tro tàn.

      Trần Uyên Sam chào tạm biệt hai mẹ con Trịnh Cẩm xong, ôm người trong ngực vào trong thang máy.

      Vừa vào thang máy, đẩy người Nghiêm Thấm Huyên ra ép sát vào tường thang máy, đợi cửa thang máy đóng, hai lời liền cúi đầu hung hăng hôn xuống.

      Trong đầu Nghiêm Thấm Huyên còn chưa tiêu hóa hết những chuyện lúc nãy, vào lúc này lại bị hôn, càng thêm mềm nhũn như nước để mặc muốn làm gì làm.

      Trần Uyên Sam càng hôn càng tức giận, mặc bộ đầm hở lưng lại lại trong hội trường làm cho nổi trận lôi đình, thoáng lui ra, ngón tay vuốt ve lên bờ môi bị hôn cho sưng đỏ lên, hung dữ nhìn vào mắt , "Hôm nay nhất định phải cho em nếm thử “Phong thái trong xe” của !"
      Trần Uyên Sam ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên thẳng ra xe, vừa mới mở cửa xe liền nhét vào hàng ghế sau, bước vào theo rồi đóng cửa xe lại.

      Khi đối mặt với da mặt cũng dày lên đáng kể, trong thang máy mặc muốn làm gì làm, lúc này bên cạnh lại có ai, trong đầu cũng suy nghĩ thông suốt, cắn môi khẽ lấy tay đấm vào bả vai .

      Trần Uyên Sam cười cười nắm lấy bàn tay , kéo ngồi lên đùi mình chăm chú ngắm nhìn .

      "Bảo bối, có nhớ ?" Giọng trầm ấm ôn nhu quen thuộc vang lên bên tai, đôi mắt ôn hòa sáng ngời phản chiếu lên bóng hình , vốn định mắng cho trận, thế nhưng chỉ nhìn , Doãn Bích Giới vẫn luôn tính đến chết vẫn thay đổi, sau lưng vẫn còn tức giận muốn giày vò người ta, nhưng trước mặt lại mềm nhũn như quả hồng.

      thấy im lặng nhưng hốc mắt dần đỏ lên, bất đắc dĩ thở dài cái, vuốt tóc dịu dàng hôn cái, giọng nghiêm túc , " rất nhớ em."

      Hai tuần lễ đâu chỉ có mình trải qua nỗi khổ khi nhớ nhung người, lúc vùi đầu vào trong đống tài liệu, lại thấy đều là nụ cười ấm áp dễ thương của , trong đầu cũng tràn ngập bóng hình , lúc này mới thấy được chìm sâu trong ma pháp, mà là người điều khiển tâm tình, kiểm soát tư tưởng của .

      Nghiêm Thấm Huyên nghe lời này, trong lòng càng thêm kiểu cách, vừa chua vửa ngọt, nghĩ đến hai tuần lễ này thèm để tâm đến mình, nuốt trôi giọng điệu này, " thèm nhớ , hai tuần lễ trôi qua em sớm quên rồi."

      Trần Uyên Sam khẽ cười, "Sớm quên? Chẳng lẽ sau lưng nuôi tên mặt trắng nào sao?"

      Khóe miệng khẽ cong lên, dựng lông mày lên với , "Làm sao biết, phải chỉ có người!"

      "Tốt hơn ? Có đẹp trai hơn ? Có làm cho em. . . . . . Hài lòng ?" Lúc xong câu cuối cùng, vật giữa hai đùi có ý tốt chọc chọc vào người , mặt đỏ lên, nhìn thẳng vào mắt mắng, "Khốn kiếp." Ánh mắt Trần Uyên Sam tràn ngập cưng chiều, cười đến Hoạt Sắc Sinh Hương, tức giận véo , "Trần Uyên Sam, em rất ghét !"

      vuốt ve gương mặt của , hồi lâu đột nhiên nghiêm mặt , "Thấm Huyên, về sau em muốn hỏi cái gì, trong lòng có cái gì thắc mắc em cứ hỏi , chỉ cần em hỏi, đều thẳng thắn trả lời em, đối với em giấu giếm bất cứ vấn đề gì."

      Thấy nhìn , lại tiếp tục: " quá chủ động giải thích số chuyện, từ vẫn thói quen để mọi chuyện ở trong lòng, nếu để tiết lộ điểm yếu cùng với ranh giới cuối cùng của mình, đoán chừng sớm chết rồi."

      Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên hiểu những ý tứ trong lời của , trong bụng ấm áp, nhưng vẫn có chút tức giận, "Đứa con của Trịnh Cẩm phải là của , còn thèm giải thích lấy tiếng, cứ như vậy để người ta trong trời mưa bão tuyết thế này trở về, em cho biết em và chưa xong đâu!"

      bị ép đến nhức đầu, nâng cằm lên ai oán , "Em vừa lên máy bay cái là an vị trong chuyến bay ngay sau đó trở về thành phố S rồi." Trong mắt nổi lên tia day dứt quyến luyến được thành lời, " tức đến bị thần kinh rồi, bây giờ đối với em, thể hiểu nổi hành động của nữa."

      ra ngày đó có thể thẳng thắn giải thích cho sau đó tất cả đều vui vẻ, thế nhưng lại liều mạng vùi
      [​IMG] [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29


      Lúc này Trịnh Cẩm đột nhiên đứng dậy, tay ôm lấy cậu bé, vén vén tóc của mình, phong tình vạn chủng cười cười với , " tên quốc khốn kiếp."

      Nghiêm Thấm Huyên còn chưa lên tiếng, đột nhiên bị nguồn sức mạnh kéo vào trong ngực, ngẩng đầu lên chính là Trần Uyên Sam mình từ nãy giờ.

      Trần Uyên Sam ôm chặt lấy giãy dụa trong ngực mình, sờ sờ đầu thằng bé, "Khổ cực cho Tiểu Hách rồi, từ quốc đặc biệt tới đây giúp chú."

      Tiểu Hách chớp chớp đôi mắt to dễ thương, lộ ra vẻ vô cùng thân sĩ cười, câu tiếng Trung lưu loát, " có gì, cháu làm vậy cũng vì nghĩ cho mẹ."

      Nghiêm Thấm Huyên nhìn chuyện với người bạn Tiểu Hách, mặt dần dần dính vào Nhất Điểm Hồng ngất, đột nhiên Trần Uyên Sam ôm tới trước mặt Vi Diệp, thản nhiên , "Làm phiền cậu giúp tôi với bác trai bác tiếng, tôi phải về trước xử lý cái người biết chừng mực này."

      Trịnh Cẩm nghe thế bật cười, cái người biết chừng mực đó hận thể vùi mặt xuống đất.

      Dừng lại chút, Trần Uyên Sam xoay người lại, bình tĩnh thêm câu, "Đúng rồi, lần trước tôi tới công ty của Ân Kỷ Hồng có thấy xấp hình phong thái trong xe của cậu, góc độ chụp quả thực rất tốt, có thể đưa lên làm trang bìa."

      Mấy câu mập mờ của Trần Uyên Sam khiến cho Vi đại thiếu tư thái độ vui vẻ hả hê trong nháy mắt mặt xám như tro tàn.

      Trần Uyên Sam chào tạm biệt hai mẹ con Trịnh Cẩm xong, ôm người trong ngực vào trong thang máy.

      Vừa vào thang máy, đẩy người Nghiêm Thấm Huyên ra ép sát vào tường thang máy, đợi cửa thang máy đóng, hai lời liền cúi đầu hung hăng hôn xuống.

      Trong đầu Nghiêm Thấm Huyên còn chưa tiêu hóa hết những chuyện lúc nãy, vào lúc này lại bị hôn, càng thêm mềm nhũn như nước để mặc muốn làm gì làm.

      Trần Uyên Sam càng hôn càng tức giận, mặc bộ đầm hở lưng lại lại trong hội trường làm cho nổi trận lôi đình, thoáng lui ra, ngón tay vuốt ve lên bờ môi bị hôn cho sưng đỏ lên, hung dữ nhìn vào mắt , "Hôm nay nhất định phải cho em nếm thử “Phong thái trong xe” của !"
      Trần Uyên Sam ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên thẳng ra xe, vừa mới mở cửa xe liền nhét vào hàng ghế sau, bước vào theo rồi đóng cửa xe lại.

      Khi đối mặt với da mặt cũng dày lên đáng kể, trong thang máy mặc muốn làm gì làm, lúc này bên cạnh lại có ai, trong đầu cũng suy nghĩ thông suốt, cắn môi khẽ lấy tay đấm vào bả vai .

      Trần Uyên Sam cười cười nắm lấy bàn tay , kéo ngồi lên đùi mình chăm chú ngắm nhìn .

      "Bảo bối, có nhớ ?" Giọng trầm ấm ôn nhu quen thuộc vang lên bên tai, đôi mắt ôn hòa sáng ngời phản chiếu lên bóng hình , vốn định mắng cho trận, thế nhưng chỉ nhìn , Doãn Bích Giới vẫn luôn tính đến chết vẫn thay đổi, sau lưng vẫn còn tức giận muốn giày vò người ta, nhưng trước mặt lại mềm nhũn như quả hồng.

      thấy im lặng nhưng hốc mắt dần đỏ lên, bất đắc dĩ thở dài cái, vuốt tóc dịu dàng hôn cái, giọng nghiêm túc , " rất nhớ em."

      Hai tuần lễ đâu chỉ có mình trải qua nỗi khổ khi nhớ nhung người, lúc vùi đầu vào trong đống tài liệu, lại thấy đều là nụ cười ấm áp dễ thương của , trong đầu cũng tràn ngập bóng hình , lúc này mới thấy được chìm sâu trong ma pháp, mà là người điều khiển tâm tình, kiểm soát tư tưởng của .

      Nghiêm Thấm Huyên nghe lời này, trong lòng càng thêm kiểu cách, vừa chua vửa ngọt, nghĩ đến hai tuần lễ này thèm để tâm đến mình, nuốt trôi giọng điệu này, " thèm nhớ , hai tuần lễ trôi qua em sớm quên rồi."

      Trần Uyên Sam khẽ cười, "Sớm quên? Chẳng lẽ sau lưng nuôi tên mặt trắng nào sao?"

      Khóe miệng khẽ cong lên, dựng lông mày lên với , "Làm sao biết, phải chỉ có người!"

      "Tốt hơn ? Có đẹp trai hơn ? Có làm cho em. . . . . . Hài lòng ?" Lúc xong câu cuối cùng, vật giữa hai đùi có ý tốt chọc chọc vào người , mặt đỏ lên, nhìn thẳng vào mắt mắng, "Khốn kiếp." Ánh mắt Trần Uyên Sam tràn ngập cưng chiều, cười đến Hoạt Sắc Sinh Hương, tức giận véo , "Trần Uyên Sam, em rất ghét !"

      vuốt ve gương mặt của , hồi lâu đột nhiên nghiêm mặt , "Thấm Huyên, về sau em muốn hỏi cái gì, trong lòng có cái gì thắc mắc em cứ hỏi , chỉ cần em hỏi, đều thẳng thắn trả lời em, đối với em giấu giếm bất cứ vấn đề gì."

      Thấy nhìn , lại tiếp tục: " quá chủ động giải thích số chuyện, từ vẫn thói quen để mọi chuyện ở trong lòng, nếu để tiết lộ điểm yếu cùng với ranh giới cuối cùng của mình, đoán chừng sớm chết rồi."

      Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên hiểu những ý tứ trong lời của , trong bụng ấm áp, nhưng vẫn có chút tức giận, "Đứa con của Trịnh Cẩm phải là của , còn thèm giải thích lấy tiếng, cứ như vậy để người ta trong trời mưa bão tuyết thế này trở về, em cho biết em và chưa xong đâu!"

      bị ép đến nhức đầu, nâng cằm lên ai oán , "Em vừa lên máy bay cái là an vị trong chuyến bay ngay sau đó trở về thành phố S rồi." Trong mắt nổi lên tia day dứt quyến luyến được thành lời, " tức đến bị thần kinh rồi, bây giờ đối với em, thể hiểu nổi hành động của nữa."

      ra ngày đó có thể thẳng thắn giải thích cho sau đó tất cả đều vui vẻ, thế nhưng lại liều mạng vùi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30



      Hiệu suất làm việc của Cục Dân Chính cực kỳ cao, trước khi tan làm còn kịp hoàn thành thủ tục cho đôi vợ chồng trẻ, Trần Uyên Sam hăng hái kéo Nghiêm Thấm Huyên xuống cầu thang, Nghiêm Thấm Huyên theo phía sau nhận lấy ánh mắt đầy hâm mộ của bao người đường, cảm thấy hai mươi mấy năm qua bao nhiêu tình buồn quyến luyến cũng thể sánh nổi với giờ khắc này.

      Lên xe Trần Uyên Sam nghiêng người sang giúp cài dây an toàn, nhìn cầm giấy chứng nhận mà mặt mày hớn hở, vuốt vuốt tóc , "Bà xã."

      Nghiêm Thấm Huyên quay đầu lại nhìn khuôn mặt tuấn của , trong lòng tràn đầy ngọt ngào, chỉ cảm thấy như muốn chìm đắm ở trong ánh mắt của , hồi lâu mới thẹn thùng đáp lại, "Ông xã" .

      Trần Uyên Sam chẳng đúng sai khóe môi khẽ nhếch lên, tâm tình cực kỳ tốt, đưa tay ôm lấy bả vai dịu dàng hôn , "Vốn là muốn đợi đến tháng sau thời điểm tròn năm chúng ta quen nhau rồi, thế nhưng thể chờ được nữa rồi."

      Tác giả có lời muốn : Áo muội dạo này ôm vợ vui mừng nhiều quá, ta phải nghĩ biện pháp ngược mới được. . . 【 cần ném đá ta】
      Trần Thế Phương ở Tokyo vừa nhận được điện thoại của con trai, tâm tình rất tốt sờ sờ đầu tiểu công chúa ngồi bên làm bài tập, "Lúc nào cử hành hôn lễ?"

      Trần Uyên Sam cầm điện thoại đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc ngắm nhìn khung cảnh bên dưới, thản nhiên , " phải bây giờ."

      Trần Thế Phương trầm mặc, trong mắt đều là khôn khéo lão luyện sắc sảo của những năm tháng lăn lộn trong cuộc đời tạo dựng lên, "Nhớ làm cho tốt, đừng làm khó Thấm Huyên."

      Quan hệ cha con trong Trần gia luôn luôn hòa thuận, cũng phụ cũng hữu (thân thiết như bạn bè), Trần Uyên Sam nghe thấy nhướng mày, "Nếu ba thực muốn làm khó người ta hãy mau trở về quản công ty ."

      Trần Thế Phương nhìn sang Phùng Khanh ngồi bên cạnh vẽ tranh, áo trắng tao nhã, tỉnh táo lạnh lùng, trong mắt từ từ lên nụ cười dịu dàng, "Chính con còn ngồi ôm con dâu như vậy, cũng đến lúc phải nhường cho con công việc vất vả, ta cũng nên về hưu rồi."

      Trong lòng Trần Uyên Sam suy nghĩ cái người này mới nghỉ ngơi chưa được bao lâu mà muốn về hưu rồi, "Ba thân thể cường tráng, lại về hưu sớm như vậy, ba là muốn cho con lao lực mà chết sao?" Trần Thế Phương bật cười, đột nhiên người trong điện thoại lại tiếp, "Cũng đến thời điểm thắp hương cho mẹ rồi."

      Nụ cười của Trần Thế Phương nhất thời ngưng lại, "Ừ, lần này con dẫn Thấm Huyên tới đây, chúng ta cùng ."

      ******

      Trần Uyên Sam tiền trảm hậu tấu, qua vài ngày mới dẫn bà xã về nhà mẹ đẻ, Nghiêm Khải cùng với Cao Nhạn sớm cho vượt qua bài kiểm tra nên cũng phản đối gì, thân làm mẹ nhìn con mình được gả cho người tốt tất nhiên rất vui mừng, thế nên Cao Nhạn lập tức chuẩn bị bàn đầy thức ăn để chúc mừng.

      Bốn người ngồi vây quanh bên bàn ăn, Nghiêm Thấm Huyên như đứa bé cầm giấy chứng nhận kết hôn phe phẩy ở trước mặt, Cao Nhạn thấy thế phì cười, cầm đũa gõ gõ đầu của , "Làm vợ người ta, sắp làm mẹ rồi, sao lại giống như trẻ con vậy chứ." Trần Uyên Sam cưng chiều nhìn , cười cười với Cao Nhạn, "Mẹ yên tâm, nếu có thêm đứa bé, con chăm sóc cả hai."

      Lần trước Nghiêm Thấm Huyên nghĩ về việc luôn dùng các biên pháp an toàn, đoán chừng là người bảo thủ, muốn danh chính ngôn thuận sinh con, nhưng cũng lại chuyện đó với , lần đó ầm ĩ chỉ vì lý do vớ vẩn, nhưng là lại sâu sắc lĩnh hội được giữa hai người nhau quan trọng nhất là tin tưởng, làm gì tất nhiên có lý do của , mặc kệ chân tướng như thế nào, trong lòng nhất định phải kiên trì tin tưởng .

      Trò chuyện với nhau, Cao Nhạn nghe thấy con rể chững chạc gọi tiếng "Mẹ", cảm thấy rất vui tai, quay đầu lại nhìn Nghiêm Khải, lúc vui vẻ như vậy mà ông cũng chỉ nghiêm mặt, Sầu Vân Thảm Đạm (ảm đạm) cúi đầu ăn cơm lời nào, người tính khí luôn luôn dịu dàng như bà cũng chịu nổi.

      "Lão Nghiêm, ông sao lại thế này, con lập gia đình mà sao ông lại bày ra bộ dạng quan tâm vậy hả!" Cao Nhạn nhàng để đũa xuống, cau mày , "Lúc nào ông cũng bày ra vẻ mặt này, con , bây giờ Tiểu Sam cũng ở đâu, ông mặt nặng mặt mày với tôi, cũng muốn cho bọn nó nhìn luôn hả?!"

      Nghiêm Khải nghe lời bà mới có phản ứng, thấy ba ánh mắt nhìn ông, vừa định gì đó, đột nhiên cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm lại, chiếc đũa tay lập tức rơi xuống mặt đất.

      "Ba ——!"

      *******

      Trong phòng bệnh mơ hồ truyền đến tiếng nức nở khe khẽ, Nghiêm Thấm Huyên đứng ở bên cạnh giường bệnh nhìn khuôn mặt có chút tia máu của Nghiêm Khải, bên tai truyền đến tiếng khóc của Cao Nhạn, nhắm mắt lại cố gắng nhẫn nhịn những đau đớn trong lòng.

      vui vẻ ăn tối, Nghiêm Khải lại đột nhiên bị hôn mê bất tỉnh, dọa cho với Cao Nhạn sợ đến choáng váng, chỉ có Trần Uyên Sam vẫn giữ được bình tĩnh gọi xe cứu thương, sau đó lập tức tiến lên kiểm tra hô hấp của Nghiêm Khải, cho đến khi người ta đưa ông lên xe cứu thương, Nghiêm Thấm Huyên mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.

      Trần Uyên Sam mở cửa phòng bệnh vào, ngồi xuống bên cạnh Cao Nhạn thấp giọng , "Mẹ, bác sĩ là do làm việc quá độ, cộng thêm uống rượu, gan xảy ra vấn đề." Cao Nhạn vert mặt thể tin được nhìn , run rẩy , "Gan. . . . . . bị ung thư gan sao?"

      "Con mời bác sĩ giỏi nhất tới, may là phát sớm, bệnh còn chưa có chuyển biến, tại phải tĩnh dưỡng." Dừng chút, nhàn nhạt , "Mẹ, gần đây ba phiền não về vấn đề gì sao? Bác sĩ trong lòng ông đè nén đến cực độ, mới dẫn đến vấn đề càng thêm nghiêm trọng."

      Cao Nhạn đưa tay lên che mặt, nước mắt từ trong kẽ tay tràn ra, "Mẹ cũng biết, ông ấy chịu . . . . . . Chuyện của công ty tại ông ấy để cho mẹ biết, về nhà đều lao vào uống rượu, ngăn cản được. . . . . ."

      Nghiêm Thấm Huyên ở bên nghe bọn họ chuyện, mày nhíu lại rất sâu, Trần Uyên Sam an ủi Cao Nhạn thêm mấy câu, đứng dậy tới nhàng nắm lấy bả vai của , nghiêng tầu tựa vào ngực , lời.

      Trần Uyên Sam vỗ về lưng , đưa tay tới trước mặt , ngoài dự đoán, có chút ẩm ướt của nước mắt. khẽ thở dài,
      [​IMG]
      Last edited: 1/11/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :