1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Cảm mến không sợ muộn - Tang Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22.

      Nghiêm Thấm Huyên vừa dứt lời, cả căn phòng liền chìm vào yên lặng.

      Cho dù TV chiếu tiết mục giải trí, những người diễn viên đó vẫn cười hi hi ha ha như cũ, bây giờ là tháng mười, Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Uyên Sam ôm đến lạnh cả người, cắn cắn môi, nín thở lắng nghe tiếng hít thở trầm ổn của bên tai.

      Lúc này tay của bao trọn bàn tay của , nhàng xoa nắm, xem như nghe thấy gì cả, lại hoàn toàn dám ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của .

      Hồi lâu, cầm lấy điều khiển TV đặt ở đầu giường, tắt TV, buông tay ra, nhỏm người dậy nhìn .

      Giờ phút này Trần Uy ên Sam cố gắng khống chế đủ loại tâm tình phức tạp biểu lộ ra ngoài trước mắt .

      chăm chú ngắm gương mặt của , nhìn đôi mắt nâu hút hồn của , cái mũi và đôi môi xinh xắn, nhìn vì khẩn trương mà vành tai có chút đỏ lên.

      im lặng nhìn lúc, đôi mắt lóe lên tia sáng, muốn từ giường đứng dậy, lại thấy đột nhiên kéo tay của lại.

      Nghiêm Thấm Huyên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn dịu dàng của , muốn nhìn thấy chút ít tâm tình từ trong ánh mắt của .

      là đáng sợ, con ngươi của vẫn nhúc nhích, gương mặt tuấn tú vẫn bình thản như cũ, trả lời ..., cũng tỏ thái độ, thế nhưng lại muốn rời .

      Trần Uyên Sam bị cánh tay bé nắm chặt, cúi đầu xuống nhìn thấy khuôn mặt có chút hoảng hốt, uất ức và sợ hãi của .

      thở dài cái, khẽ cúi người, nhàng vuốt tóc .

      " giúp em lấy nước, phải về." nhìn thẳng vào ánh mắt của , hồi lâu thở dài.

      "Chỉ cần là em muốn, đều cho em."

      Nghiêm Thấm Huyên có chút ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của , sống mũi cay cay, đưa tay lên vòng qua cổ nhào vào trong lòng .

      mượn lực ngồi xuống, ôm lấy thân hình bé của . chôn mặt ở trong ngực , ôm lấy bờ vai vững chai của , lắng nghe nhịp đập trái tim của , thêm gì nữa, vòng tay càng siết chặt hơn.

      >>>>>>

      Sáng ngày hôm sau Nghiêm Thấm Huyên dự định xuất viện, bởi vì do ba Nghiêm và mẹ Nghiêm còn chưa thông báo việc có đồng ý cho việc ở chung với Trần Uyên Sam hay , cho nên định là đưa xem nhà trước.

      Nhưng lúc tỉnh dậy, chỉ thấy ở bàn là bữa sáng kèm theo tờ giấy nhắn, bên cạnh giường hề có bóng dáng của .

      số việc khẩn cấp phải xử lý, đợi lát nữa sai người tới trực tiếp đưa về nhà, ngày mai qua nhà đón .

      đọc đọc lại tờ giấy đó, nhìn hang chữ cứng cáp tờ giấy làm liên tưởng đến khuôn mặt tuấn của người đó, có chút phiền não giận dỗi ném tờ giấy vào trong thùng rác, quay lưng lại kéo chăn trùm hết cả người.

      ràng là vì tối hôm qua cầu xin giúp Lục Thiêm Lịch nên trong lòng mới thầm giận dỗi, thế nên mới lấy cớ để sáng hôm nay đến tiễn , là mình lấy được người đàn ông điềm đạm phóng khoáng, thế nhưng cái tên này nhất định là thầm giận dỗi ở trong lòng đây mà, đúng là quỷ hẹp hòi.

      muốn đơn lẻ loi về nhà mình!

      Bởi vì dám trêu chọc công việc của nữ vương Doãn, chỉ còn cách gọi người bạn khác tính tình dễ chịu hơn đến đây giúp xách đồ.

      Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên từ xuống dưới đều là lo lắng, thiếu chút nữa quên béng mất Cổ Chi Trừng, Cổ Chi Trừng có vẻ cũng đoán được tâm tình của được tốt lắm, tham gia càn quét với , hai người mỗi người lo dọn đông dọn tây, lúc xế chiều mới vội vã từ bệnh viện ra ngoài.

      Nghiêm Thấm Huyên mới vừa trừng mắt khiêu khích với , vừa đảo mắt nhìn thấy Lục Thiêm Lịch đứng ở trước cửa bệnh viện nhìn .

      Cổ Chi Trừng thấy người nọ, nhíu mày, quay đầu sang nhìn Nghiêm Thấm Huyên đứng bên cạnh.

      Vẻ mặt của vẫn bình tĩnh, thoải mái giao cái vali tay cho .

      "Tôi với ta chuyện lúc, cậu ở trong xe chờ tôi."

      Thời điểm Lục Thiêm Lịch nhìn thấy bóng hình mà mình ngày đêm nhớ mong tiến lại gần, hoảng hốt nghĩ về quá khứ.

      Khi đó đứng ở dưới nhà chờ , mặc quần áo rất đẹp vui mừng, nhảy lên nhào vào trong lòng .

      theo bản năng khẽ nâng cánh tay lên, lại thấy người trước mắt im lặng giữ khoảng cách nhìn .

      ngượng ngùng thu tay lại, cười khổ nhìn , "Trần Uyên Sam gây khó khan gì them cho Lục thị nữa."

      nghe như thể tất cả trong dự liệu, trong mắt là tia ấm áp nhàn nhạt.
      lại gần , trong mắt chỉ có bóng dáng của người kia, ánh mắt chán nản hẳn , "Cám ơn em giúp , Thấm Huyên."

      nghe được những lời này, giơ tay lên ngăn lại , giọng bình thản, "Tôi là vì bác trai và bác , phải là vì ."

      cẩn thận nhìn người đứng đối diện , thân thể hình như khỏe lại, khí sắc rất tốt, bộc phát vẻ xinh đẹp động lòng người, chỉ là tất cả những thứ này, vĩnh viễn bao giờ thuộc về nữa.

      " biết điều đó." cúi đầu, "Đây cũng là lần cuối cùng tới tìm em, Thấm Huyên, tự biết còn mặt mũi nào đến tìm em nữa."

      xoay người nhìn , chỉ nhàng trả lời câu, "Nhớ chăm sóc tốt cho bác trai và bác ."

      nhìn chút lưu luyến nào vào chiếc xe bên cạnh, chỉ nhìn như vậy, đợi đến khi chiếc xe chở rời nước mắt cũng rơi xuống.

      >>>>>

      Hơn mười giờ Trần Uyên Sam từ trong thang máy bước ra liền nhìn thấy bóng hình nhắn quen thuộc đứng ở ban công, có vẻ như là đợi .

      Vẻ mặt tràn đầy lo lắng, vội vàng chạy nhanh tới bế Nghiêm Thấm Huyên chán chường ngồi chồm hổm mặt đất đợi lên.

      "Tại sao với tiếng mà chạy tới? Chờ bao lâu rồi? Có mệt ?" rất đau lòng, tay ôm tay mở cửa vào nhà, người vùi mặt trong ngực tiếng nào, bĩu môi quay đầu chỗ khác nhìn .

      Bước vào phòng bật đèn lên, từ trong ngực nhàng nhảy xuống, nhanh như chớp tham quan từng phòng từng phòng , chăm chú nhìn bóng dáng bước vào từng phòng, nới lỏng cà vạt,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23.

      Lúc này Nghiêm Thấm Huyên thở hổn hển nằm dưới Trần Uyên Sam, đầu óc hoàn toàn rối loạn. cởi thắt lưng nhưng vẫn quên để lại dấu hôn bờ vai trắng noãn của , hơi thở nóng bỏng phả vào làn da , làm cho cơ thể run rẩy.

      Hôm nay đúng là tự dâng mình vào hang sói mà, ở giường của , chờ bị ăn tươi nuốt sống vào bụng.

      Lúc còn ở Tokyo, nàng mặc dù chưa bao giờ ngăn cản , thế nhưng rất nhiều lần nhẫn nhịn, cho tới bây giờ chưa bao giờ bắt dung phương pháp khác để giải quyết hộ ; cũng chưa bao giờ vội vã ép buộc , hiểu tính , biết tâm tình của , biết khi đó vẫn chưa toàn tâm toàn ý .

      phải may mắn lắm mới được ở bên cạnh người có thể chiều chuộng và khoan dung, đành lòng để cho chịu uất ức dù chỉ chút như thể.

      suy nghĩ chút, đỏ mặt giang hai tay ra, khẽ rướn người lên, vòng quanh cổ của nhàng kéo xuống.

      Trần Uyên Sam vừa mới cởi xong thắt lưng, liền bị người ở phía dưới kéo xuống chặt, mặc quần jean, hai cái chân mảnh khảnh cọ qua cọ lại quanh eo , nhìn người ở phía dưới mình, bờ môi hồng mê hoặc, nửa người gần như lõa thể, chỉ còn dư cái áo lót, khuôn mặt nhắn ngước lên vừa xấu hổ vừa che giấu được vẻ quyến rũ, hàm rang thít chặt lại.

      cúi đầu xuống, hung hăng hôn , dồn đầu lưỡi ra ngoài lại mút- lại hút, vừa duỗi tay ra sau lưng , vuốt dọc xuống.

      thấy quần jean bị đẩy sắp trượt xuống mông, càng thêm suồng sã đưa tay vào thăm dò phía trong, từ phía sau sờ tới tiểu huyệt có chút ẩm ướt.

      thở gấp, càng thêm mạnh bạo, hai cái chân dùng sức kéo quần tây của xuống, "Bảo bảo, rất muốn đúng ? . . . . . ." tự tay kéo quần xuống, từ phía sau nâng thân lên, ôm lấy , hư hỏng đặt người xuống nơi cương cứng lên của , cách lớp vải mỏng manh nhàng cọ sát.

      Nghiêm Thấm Huyên cắn môi cảm thụ vật cứng rắn ở phía dưới, người nọ còn lưu manh hơn khi tay đưa vào trong tiểu huyệt của , cái tay khác kéo quần xuống dưới bắp đùi.

      Trần Uyên Sam ôm chặt lấy ngồi người , tay thành thạo vuốt ve bờ mông của , tay trêu chọc tiểu huyệt của . Tuy luôn luôn giữ mình trong sạch, nhưng dù sao cũng từng trải qua hoan ái, nên cũng có số mánh khóe , mắt thấy nàng nhịn được nữa nhàng uốn éo ở người , còn tự chủ được nữa há mồm cắn vào ngón tay của .

      Phía dưới cứng rắn nóng bỏng như muốn nổ tung, mắt đỏ lên, do dự nữa trực tiếp kéo quần lót của xuống, hơi dùng sức, vội vã ôm lấy cổ của , phía dưới may chạm vào nơi nóng bỏng kia.

      Quần còn chưa cởi ra toàn bộ, thế nhưng thể đợi được nữa, buông tay ra, cẩn thận đặt nằm ở gối, nâng cặp đùi của gác vòng qua vai , nhanh chóng tiến vào tiểu huyệt non nớt của .

      Tuy ướt rồi, nhưng vẫn thể chịu đựng được, hai cánh tay lại với tới , phía dưới lập tức cảm thấy khó chịu, Trần Uyên Sam bình thường luôn luôn dịu dàng dung túng , thế nhưng lúc này lại theo bản năng của phái mạnh, mặc kệ kháng cự như thế nào, vẫn tiếp tục luận động.

      ". . . . . .Rất khó chịu, đau quá. . . . . ." Chân Nghiêm Thấm Huyên bị nâng lên, nửa người làm điểm chống đỡ, cổ rất thoải mái, vừa ẩm ướt – lại thiếu dịu dàng, " thoải mái thoải mái. . . . . . . . . . . ."

      vốn bị mút chặt động đậy được, lúc này còn chứng kiến cảnh mím môi khó chịu như muốn khóc, đau lòng thể làm gì hơn là rút ra ngoài, cẩn thận cởi quần của .

      Người nào đó rốt cuộc cũng cảm thấy dễ chịu hơn, mở mắt ra nhìn gương mặt tuấn tú luôn luôn bình thản điềm đạm của bây giờ nhuốm màu sắc dục, cởi quần ném sang bên, ánh mắt ngập tràn lửa dục nhìn , hô hấp ngày càng nặng nề, vừa định gì đó, lại bị dùng lực nắm lấy hai chân vòng qua vai , nặng nề luận động.

      Lần này rất biết điều chỉnh sức lực, rút ra rồi lại đâm thẳng vào, bị cái đó của đâm vào hét lên tiếng, Trần Uyên Sam bị tiếng hét này của làm cho thần trí thanh tỉnh, vội vàng cúi người xuống hôn lên bờ môi , từ từ dụ dỗ, "Bảo bảo rất khó chịu, em cần khẩn trương như vậy, bị em kẹp chặt rồi thể chuyển động được nữa, ngoan thả lỏng ra. . . . . ."

      nhìn thấy mồ hôi chảy ròng ròng người , vì nhẫn nhịn mà gân xanh nổi lên, nhìn thấy trong lòng cũng hề cảm thấy dễ chịu, phía dưới thoáng thả lỏng ra hơn chút, ". . . . . . lui ra chút, thôi. . . . . ."

      thoải mái đáp ứng, nắm lấy eo thon của lui ra chút, cúi đầu nặng nề hôn , tay nắn bóp bộ ngực đầy đặn của , phía dưới lại bắt đầu chậm rãi di chuyển.

      Những điểm nhạy cảm nhất người đều bị chạm vào, dần dần tìm được chút cảm giác thích ứng, bắt đầu nhàng nâng chân nghênh đón .

      thấy phía dưới của
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24


      Lông mày Doãn Bích Giới dựng lên, vung tay bị kẹp lên nhằm vào cằm , Kha Khinh Đằng phản ứng nhanh hơn, nhanh chóng bắt được tay phải của , mượn cơ hội này, lập tức vùng ra khỏi ngực , làn váy quét lên mặt đất, Kha Khinh Đằng nhảy lên, đè mặt đất.

      Doãn Bích Giới mạnh mẽ như vậy, lại bị chèn ép, tức đến nghẹt thở, Kha Khinh Đằng nhanh chóng tóm được cả hai tay của , kéo từ mặt đất lên áp vào trong lồng ngực .

      Nghiêm Thấm Huyên còn đắm chìm trong chìm đắm trong khiếp sợ bỗng luồng khí ấm áp truyền tới sau lưng , quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Uyên Sam đứng ở phía sau , mặt hàm chứa vẻ tự tiếu phi tiếu (dương dương tự đại).

      Lúc trong hội trường luôn luôn chú ý đến , thế nhưng mới rời mắt lúc thấy đâu, mặc dù biết xung quanh có người bảo vệ, thậm chí còn sai người tìm kiếm .

      Lúc này thoải mái nắm lấy bả vai của , tới nhìn Doãn Bích Giới mất năng lực chiến đấu mắt to trừng mắt với Kha Khinh Đằng.

      "Đây chính là quà tặng mà cậu phải ngàn dặm xa xôi chạy từ Mỹ về đưa cho tôi?" khoanh tay nhìn Kha Khinh Đằng.

      Kha Khinh Đằng lạnh lùng liếc cái, tới khúc quanh của hành lang kéo tên bị đánh ngất ném xuống đất.

      Cánh tay Doãn Bích Giới mới bị Kha Khinh Đằng làm cho đau nhói, mặt đổi sắc với Trần Uyên Sam, "Mới vừa rồi vào trong hội trường tôi cảm thấy kì lạ, nhìn kỹ mấy lần liền phát ra tên mặc trang phục nhân viên an ninh này, cái mũ gắn máy theo dõi luôn hướng về phía , có giấu súng ở đầu gối." dừng chút, ánh mắt sắc bén quét đến người Kha Khinh Đằng, "Vừa định động thủ liền bị tên khốn kiếp này trước bước."

      Nghiêm Thấm Huyên lúc này mới hoàn hồn lại, nén cười nhìn người được gọi là tên khốn khiếp mặt lộ gân xanh cả lên, ánh mắt Trần Uyên Sam thâm trầm nhìn tên ngất mặt đất kia, gật đầu với hai người kia cái, "Đa tạ."

      "Lần trước cậu Mỹ còn chưa xử lý sạch tên Tiếu Phan đó hay sao, rốt cuộc là ta nghĩ gì, những năm này giày vò lên xuống còn chưa đủ? Cậu mặc kệ làm càn như vậy, còn định dây dưa đến ao lâu?" Kha Khinh Đằng cau mày nhìn Trần Uyên Sam.

      Con ngươi Trần Uyên Sam gợn sóng, hồi lâu thở dài, "Chung quy là ví tôi nợ ta."

      "Lăn lộn ở trong giới hắc đạo, chết cha chết mẹ là bình thường, phải lỗi của cậu, tại hoạt động ở cả hai bên bạch hắc, cần gì ngày ngày lấy tính mạng người khác ra đùa cợt." Doãn Bích Giới hình như cũng biết kha khá, lạnh lùng .

      Lời của ba người này làm cho Nghiêm Thấm Huyên như chìm trong trong sương mù, thành làm bạn của Doãn Bích Giới nhiều năm như vậy rồi nên cũng biết bạn có chút liên quan tới hắc đạo, nhưng cũng chưa bao giờ mở miệng hỏi, lúc này suy nghĩ lại mới phát sau khi và Trần Uyên Sam qua lại với nhau, Doãn Bích Giới tựa hồ có chút quen biết với ngay cả phiếu phản đối cũng ném.

      ngờ tại chỗ này chỉ có mình biết tới chuyện của .

      Rất nhanh Trần Uyên Sam sai người tới xử lý tên nằm đất, ra lệnh cho thuộc hạ kiểm tra vòng xung quanh hội trường, lại nhìn bộ dạng của Doãn Bích Giới cùng với Kha Khinh Đằng, mâu thuẫn của hai người này xấu đến mức có vẻ như chỉ cần đụng đến phát là bùng nổ, người nào đến gần ráng chịu xui, thèm để ý đến ánh mắt "Cứu nữ vương đại nhân" của Nghiêm Thấm Huyên đứng bên, trơ mắt nhìn hai người cùng nhau biến mất ở trong thang máy.

      "Bích Giới bị cái tên có bệnh chán ghét phụ nữ đó gây khó dễ đâu đúng ?" Nghiêm Thấm Huyên lo âu nhìn vẻ măt có chút hả hê của .

      tại trong lòng Trần Uyên Sam cười thầm Doãn Bích Giới chắc chắn bị tên đó chỉnh cho chết cũng phế, thế nhưng ngoài miệng vẫn trấn an , " chết được."

      Nghiêm Thấm Huyên im lặng lắc lắc đầu, trong lòng vẫn có chút lo lắng cho Bích Giới, Trần Uyên Sam thấy như vậy, dừng bước lại vỗ lên gương mặt của , "Doãn bích giới tuyệt đối phải là người cạn tàu ráo máng, điểm này cả và em đều biết, Kha Khinh Đằng tuy lòng dạ độc ác nhưng cũng biết lưu lại chút thể diện cho , cậu ta làm gì quá đáng với em vợ đâu."

      định phan bác, thấy Vi Diệp từ trong thang máy bước ra tay trong tay với mỹ nhân về phía bọn họ.

      "Chúc mừng Trần tổng." Vi Diệp khoác tay mỹ nhân, Nghiêm thấm Huyên liếc mắt nhìn liền phát vị mỹ nữ
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25


      Ba Nghiêm mẹ Nghiêm mới từ bên nhà hàng xóm về, thấy con cầm điện thoại lăn lộn ở giường. Nghiêm Khải thấy thế để cặp công văn xuống chau mày giáo huấn , "Có chuyện gì, càng lớn càng vô phép tắc?"

      Lúc này Cao nhạn tắm rửa thay quần áo tới bên cạnh , xoa xoa đầu , liếc điện thoại di động của , hiểu ra vấn đề, "Tiểu Trần ở thành phố S sao?"

      Nghiêm Thấm Huyên thấy mẹ phản ứng nhanh như vậy có chút ngượng ngùng, giọng dạ tiếng ngồi thẳng người dậy.

      Sau khi lễ khai mạc của Qua Sam kết thúc, Trần Uyên Sam liền mình Tokyo để xử lý hậu quả ở bên kia. Mấy ngày nay lên công ty mà ở nhà nghỉ ngơi, lúc trước còn định mua vé máy bay cho nhưng suy nghĩ lại chút đành lòng nhẫn tâm để cho phải ngày đêm khổ cực cùng , cuối cùng vẫn quyết định là phái người ở thành phố S bảo vệ còn mình mình.

      Nghiêm Thấm Huyên nghĩ đến người đàn ông vô sỉ này là trong lòng lại bốc hỏa, trước khi còn đưa đến nhà giằng co tận mấy lần, sau khi sảng khoái tinh thần xong cũng thèm mở mắt ra mà với , "Em xem, nếu như em cùng Nhật Bản, còn có thể làm việc sao?"

      thấy bị nuông chiều cho hư rồi, lười biếng muốn động đậy, nghĩ đến việc theo sang bên kia cả thân thể lại bị giày vò thêm nữa, dứt khoát .

      Cao Nhạn nhìn khuôn mặt con giấu được vẻ ngại ngùng cùng với nụ cười, trong bụng thở dài, "Huyên Huyên, Tiểu Trần đúng là tệ, giao con cho nó mẹ rất yên tâm, chỉ là. . . . . ."

      "Gia cảnh phức tạp." Nghiêm Khải ngồi ghế sa lon ở bên trái bọn họ, nhàn nhạt tiếp câu.

      Nghe thế Nghiêm Thấm Huyên ôm lấy cánh tay của Cao Nhạn, giống như con cún con thuyết phục ba mẹ, "Mẹ, con cũng phải là vì gia cảnh của ấy mà kết hôm, ấy vì con mà ngay cả công ty cũng dời đến đây rồi, cha mẹ vợ nhìn con rể phải là càng nhìn càng thuận mắt sao, mẹ rốt cuộc là đồng ý hay là đồng ý?"

      Từ có chút sợ ba, chỉ có thể vòng vèo hỏi Cao Nhạn, Cao Nhạn liếc Nghiêm Khải cái, hồi lâu lại ôn hòa cười cười, "Cũng được, thằng bé đó chắc bảo vệ được con, con thích nó là tốt rồi."

      Nghiêm Thấm Huyên dám quá càn rỡ, trong lòng vui mừng kìm được chỉ có thể khẽ hoan hô tiếng, lúc này Nghiêm Khải vẫn ngồi ở ghế sofa bất đắc dĩ nhìn lắc đầu cái, "Chung quy vẫn là giúp người khác nuôi con , chúng ta giữ được."

      Nghiêm Thấm Huyên điển hình của việc cáo mượn oai hùm, nhảy nhót xuống giường, nhảy đến bên cạnh Nghiêm Khải giúp ông đấm lưng, "Ba vất vả rồi, về sau nếu cha muốn hôm nay ở Seberia ngày mai bay đến núi Alpes cũng cần lo lắng, con nuôi ba!"

      ****

      Chủ nhật Nghiêm Thấm Huyên ra sân bay đón Trần Uyên Sam.

      Nhìn thấy chung quanh người tới lui trong nháy mắt tăng lên gấp đôi, thừa biết là do ai, cái tên phong lưu nhất thành phố S Vi Diệp, đứng ở bên cạnh triển khai ra toàn bộ Hormone giống đực của mình.

      Hai người vẫn giống như mọi khi câu tôi cãi câu, Vi Diệp thấy mắt bỗng nhiên sáng lên, cũng ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt .

      Bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Trần Uyên Sam ở trong đám người như con hạc đứng giữa bầy gà, mà bên cạnh còn có mỹ nữ khí chất xuất chúng giọng chuyện với , mặc áo sơ mi với quần bò đơn giản nhưng vẫn rất có khí chất, làm cho những người bên cạnh cũng phải liên tiếp ngoái nhìn.

      Vi Diệp mỉm cười vẫy vẫy tay với hai người kia, Nghiêm Thấm Huyên ở bên cạnh chăm chú quan sát hai người đó, trong nháy mắt gương mặt liền tối sầm lại.

      Thời điểm hai người đó tới trước mặt bọn họ, Vi Diệp nhận lấy hành lý tay mỹ nhân, lập tức hỏi người bên cạnh, "Trịnh Cẩm, hai người quen biết nhau từ khi nào vậy?"

      "Trước kia Uyên Sam học cùng trường đại học với tôi ở Tokyo, sau lại tốt nghiệp tôi học nghiên cứu ở Cambridge, cậu ta Mĩ. Lần này biết thế nào lại trùng hợp ngồi cùng chuyến bay trở về nước." Lúc mỹ nhân chuyện sóng mắt cứ lưu chuyển, là muốn dụ dỗ người khác phạm tội mà.

      Vi Diệp "A ——" tiếng, có chút hả hê nhìn Nghiêm Thấm Huyên giới thiệu với về mỹ nhân, "Em họ tôi."

      Trần Uyên Sam lúc này như tắm gió xuân kéo Nghiêm Thấm Huyên dựa sát vào người mình, "Bà xã tôi."

      Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành cười cười lễ độ chào hỏi Nghiêm Thấm Huyên, Vi Diệp sợ chết còn bồi thêm câu, " quen biết cả rồi cùng ăn cơm tối , tôi đặt thêm hai suất nữa."

      Lúc này Nghiêm Thấm Huyên bị Trần uyên áo nắm tay phía sau bọn họ, có cách nào mở miệng chỉ có thể hung tợn trợn mắt với Vi Diệp, ăn ăn ăn, ăn cái em ngươi ấy!

      khí trong bữa cơm tối miễn cưỡng cũng được coi là vui vẻ, trong lòng Nghiêm Thấm Huyên lặng lẽ nhận định vị bạn học này tự cho là mình có quan hệ vô cùng thân thiết với Uyên Sam, thế nhưng mặt vẫn cười rất có thành ý, "Lần này về thành phố S để thăm người thân sao?"

      Trịnh Cẩm vén tóc lên, "Ừ, tôi thích nhất là triển lãm nhiếp ảnh, thuận tiện thăm người quen." dừng chút, nhìn
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26


      Cuối năm Nghiêm Thấm Huyên nhân lúc Doãn Bích Giới còn chưa bị Kha Khinh Đằng lừa gạt Mỹ tranh thủ hẹn nhau đến quán coffee, Doãn nữ vương liếc nhìn bốn phía đều là thuộc hạ của Trần Uyên Sam theo để bảo vệ Nghiêm Thấm Huyên, trở lại nhìn Nghiêm Thấm Huyên, ánh mắt có chút khinh bỉ,

      "Cậu nhìn lại cậu chút Nghiêm Thấm Huyên, rốt cuộc mặt cậu tăng thêm bao nhiêu kí lô thịt rồi? tại trừ Trần Uyên Sam ngay cả con con muỗi cũng thể lại gần cậu, ta đưa cậu thạch hoa quả hay socola hay sao mà cậu trở nên thế này? Cả thành phố S cũng bị hành động của hai người làm cho khí ngột ngạt. . . . . ."

      Nghiêm Thấm Huyên thoải mái dựa vào lưng ghế cầm tách coffee lên định uống, "Tớ ngày ngày cùng với người đàn ông của mình đọ sức liên quan gì đến cậu?"

      Doãn Bích Giới nhìn bộ dạng đắc chí, lỗ mũi như muốn vểnh lên trời luôn của nổi giận, đưa tay cầm cái túi đặt ghế ném về phía , tức giận với , "Vì cậu mà bà đây cảm thấy ớn muốn chết rồi, cầm đồ nhanh rồi biến ."

      Nghiêm Thấm Huyên bắt lấy cái túi, mở ra thấy bên trong có quà, liền lập tức nở nụ cười ngọt ngào với người ngồi đối diện, "Chị Bích Giới à ~~ em chị ~~"

      Doãn Bích Giới lập tức cầm túi xách đứng dậy, còn thèm nhìn cài mà thẳng ra ngoài.

      *******

      Trước buổi tối sinh nhật ngày Nghiêm Thấm Huyên giống như đứa bé muốn chơi suốt cả đêm, nửa đêm Trần Uyên Sam bị hành động lăn lộn của làm cho thức giấc, lập tức vỗ vỗ lưng dỗ dành ngủ tiếp, nhưng đến hôm sau mới sáng sớm tinh mơ lại tràn đầy hưng phấn giống như Tôn Ngộ , lặng lẽ chống tay nửa úp sấp ngực , cười híp mắt nhìn dung nhan khi say ngủ của .

      Trần Uyên Sam lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm, thế nên tính cảnh giác cực kỳ cao, trong giấc mộng bị người nào đó nhìn chằm chằm ngay lập tức phát được, mở mắt ra nhìn nàng nho đoàn ngay trước mắt, bị nuôi bạch bạch nộn nộn mặt đều là che giấu được tặc hề hề cười.

      Trong lòng dĩ nhiên là biết suy nghĩ gì, cố ý làm bộ như có chút kinh ngạc hỏi , "Bảo bối, tối hôm qua em ngủ ngon rồi, tại sao hôm nay lại dậy sớm như thế?"

      Nghiêm Thấm Huyên nhìn làm bộ biết hôm nay là sinh nhật mình, giả vờ giận dỗi đấm vào ngực , " có biết hôm nay là ngày gì ?"

      "Để cho suy nghĩ chút. . . . . . Ừm, có phải hôm nay là ngày sinh của Tiểu Ma Vương mỗi ngày luôn ầm ĩ bám dính lấy hay ?" vừa quan sát vẻ mặt của vừa ôn nhu , khẽ cười cầm lấy bàn tay hôn lên đó.

      rút tay lại muốn cùng vòng vo nữa, làm bộ như tức giận đưa tay lên véo mặt , "Tên khốn kiếp, mau chúc mình sinh nhật em, em tha thứ cho tội bất kính của !"

      vừa mới tỉnh dậy nên giọng có chút khàn khàn, lúc này thanh cười khẽ của lại mơ hồ lởn vởn quanh tai , bàn tay trong chăn liền đặt lên bắp đùi trắng nõn của sờ mó.

      bị trêu chọc hơi thở có chút gấp gáp, cố gắng bắt lấy bàn tay hư hỏng của , "Đứng nghiêm, phải quân nhân đào ngũ, dễ chuyện, nên động tay động chân như thế." bị chọc cười, thứ bên dưới cứ cọ cọ vào người , "Em thấy làm việc chính đáng sao? Để cho nó thỏa mãn có được ?"

      Bình thường nếu bị đùa giỡn, Nghiêm Thấm Huyên hầu hết đều chống đỡ được bao lâu, nhưng mà hôm nay là sinh nhật , ít nhiều cũng có lo lắng, cứng rắn leo xuống khỏi người , lưu lại giường người lần đầu tiên nếm phải cảm giác thất bại, như làn khói chạy nhanh xuống giường, quay đầu lại làm mặt quỷ với , " tặng quà cho ăn thịt, cho tức chết !"

      *******

      Buổi sáng hiếm khi được nở mày nở mặt như hôm nay nhưng trong lúc làm việc tâm trạng vẫn yên, trong đầu đều là suy nghĩ người kia hôm nay tặng gì cho , cái gì cũng thiếu, tặng cái gì cũng cảm thấy sáng tạo, suy nghĩ chút thấy là đàn ông nên có thể tặng mấy thứ nghĩ thôi

      Bình thường tan việc đều là Trần Uyên Sam lái xe tới đón , nhưng hôm nay trước khi tan làm lại nhận được tin nhắn của rằng hôm nay công ty có việc bận nên về trễ chút, sai người tới đón về nhà, đọc đọc lại tin nhắn kia, trong cơn tức giận quyết định về nhà mà vẫn ở lại công ty.

      Ở công ty chờ đến lúc bảy giờ tối cũng thấy nhắn tin, rốt cuộc chờ được nữa ủ rũ cúi đầu về đến nhà, lấy chìa khóa ra vừa mới mở cửa, ngẩng đầu lên liền nhìn đến trong phòng sáng rực, Trần Uyên Sam đứng tựa vào bức tường trước cửa, biểu mặt có chút mơ hồ nhìn .

      nhìn thấy đứng ở cửa sững sờ, nhưng đầu óc rất nhanh
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :