1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Cảm mến không sợ muộn - Tang Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19.2

      Hai người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen đứng ở trước cổng phòng bệnh, lúc này đột nhiên nhìn thấy người đàn ông bước ra từ thang máy tới chỗ của bọn họ.

      Bọn họ thấy được người bước đến toàn thân chấn động, khi còn cách nhau khoảng vài mét lập tức cung kính cúi người xuống.

      "Trần thiếu."

      Trần Uyên Sam tới trước mặt bọn họ, gật đầu cái, "Vất vả rồi."

      Hai người áo đen nhìn , thân thể cơ hồ kích động đến mức có chút run rẩy, "Trần thiếu, Diêm vừa mới tỉnh lại muốn gặp ngài."

      Trần Uyên Sam vỗ vỗ bờ vai của bọn họ, mở cửa vào phòng bệnh.

      Trong phòng bệnh người đàn ông tựa đầu vào gối nghiêm túc xem tài liệu, kể cả khi im lặng vẫn tỏa ra khí chất kiên cường rắn rỏi của người quân nhân, đó là cấp dưới đắc lực theo Trần Uyên Sam nhiều năm Diêm Giang.

      Mà lúc này tay của bó bột, sắc mặt hết sức tái nhợt.

      "Lão Diêm." Trần Uyên Sam nhìn cấp dưới theo mình nhiều năm bị thương cũng chịu vào bệnh viện này, trong lòng cũng rất thương tiếc, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Diêm Giang, "Thấy khá hơn chút nào chưa?"

      Sáng sớm hôm qua Trần Uyên Sam vừa mới nhận được điện thoại từ nước Mỹ báo về, vất vả bay chuyến bay 12 giờ đêm chạy tới, Diêm Giang nhìn vẻ mặt hết sức lo lắng của , trong lòng cảm động hết sức.

      "Vết thương thôi, còn phải làm phiền ngài chạy tới chuyến." Diêm Giang ngồi dậy, cố gắng chịu đựng đau đớn, "Là do tôi bất cẩn, vốn cho là Tiếu Phan cùng với diendanlqd đám thuộc hạ kia dám hành động bừa bãi, có chút nơi lỏng cảnh giác, ngờ rạng sáng nay bọn nó lại nổ súng ở khu Đông, vài người nửa tỉnh nửa mê thể chống đỡ nổi, lần này thương vong rất nghiêm trọng, phần tư căn cứ bị phá hủy."

      "Còn có Trần thiếu." Diêm Giang dừng chút, sắc mặt có chút khó coi, "Vụ nổ súng lần trước, tôi tra ra được chút đầu mối."

      Trần Uyên Sam mặt đổi sắc tiếp tục nghe , ra hiệu có thể tiếp tục, "Nếu như đầu mối có sai sót gì, phỏng chính là người mà trước đó chúng ta hoài nghi."

      Lời vừa dứt, cả phòng bệnh chìm vào im lặng.

      Thân thể Trần Uyên Sam dựa vào phía sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, gì.
      Diêm Giang thấy Trần Uyên Sam im lặng gì, trong lòng cũng khẽ thở dài tiếng. Gián điệp mà tên Tiếu Phan kia cài vào, hoàn toàn ngoài dự liệu của .

      Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, Trần Uyên Sam từ ghế đứng dậy, khom lưng vỗ vào bả vai Diêm Giang, "Trước tiên cậu
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20.1

      Cúp điện thoại, Nghiêm Thấm Huyên mới vừa xoay người liền nhìn thấy mẹ đứng dựa vào tường che miệng cười trộm , "Bắt quả tang con cùng với đứa con trai kia gọi điện thoại nha."

      nhìn vẻ mặt gian xảo của mẹ, liếc mắt, vừa định mở miệng liền nghe thấy mẹ , "Lần trước Tiểu Lục sau khi từ Tokyo trở về liền tới tìm chúng ta, thằng bé đều là lỗi của nó để cho con rời bỏ nó, con vĩnh viễn muốn trở lại bên cạnh nữa." Cao Nhạn quan sát nét mặt con , thở dài, "Mẹ cũng thể gì với nó, khi các con ở chung ta cũng thấy rất tốt, tại chuyện tình cảm của thế hệ sau mẹ tiện bình luận, có điều sau đó Tiểu Lục lại gọi điện cho mẹ."

      "Thằng bé bây giờ con có quan hệ thân mật với người của hắc đạo." đến đây sắc mặt của Cao Nhạn cũng khẽ trầm xuống, "Huyên Huyên, con đương với ai mẹ chỉ muốn con vui vẻ là được rồi, nhưng con phải biết có chừng mực, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thể lường trước được lại rước họa vào thân, mẹ muốn nhiều."

      Nghiêm Thấm Huyên nghe Cao Nhạn xong, trong đầu quay mòng mòng, cuối cùng vẫn gì, gật đầu với mẹ cái.

      Lúc này chuông cửa vang lên, Nghiêm Thấm Huyên theo Cao Nhạn định ra mở cửa, bên kia Nghiêm Khải nhanh tay mở ra rồi.

      "Là con à!" Nghiêm Khải nhận lấy giỏ trái cây từ tay người kia, trong giọng mang tới mấy phần ôn hòa, "Sao con lại tới đây?"

      Nghiêm Thấm Huyên vào trong phòng, mới vừa ngẩng đầu lên chạm phải đôi mắt đào hoa mang theo nét cười.

      Vi Diệp cởi giày vào nhà, vẫn là thân hình cao lớn rắn rỏi làm chúng sinh điên đảo như cũ, "Nghe thân thể của bác trai khỏe nên tới đây thăm, chào bác ." tự nhiên tới ôm lấy bả vai của Cao Nhạn, lúc này mới nhìn Nghiêm Thấm Huyên đứng ở đằng sau, nét cười mắt càng them sâu, " lâu gặp, Huyên Huyên."

      nhìn người mẹ tựa như đóa hoa hướng dương trước mắt bị Vi Diệp ôm lấy cười , trong lòng thầm nghĩ, nếu hẹn hò với tên hoa hoa công tử này, ba mẹ nhất định chút do dự gả cho .

      Xí nghiệp Vi thị cũng được coi là nổi danh trong giới kinh doanh ở thành phố S, ba mẹ của Vi Diệp là bạn học cao trung của ba mẹ , chơi thân Vi Diệp từ lúc còn đến tận bây giờ, cũng được coi là thanh mai trúc mã. Quan hệ giữa hai nhà rất tốt, ra cha mẹ hai bên hi vọng than càng them thân.

      "Vi ngựa đực." Khi Vi Diệp tới bên cạnh Nghiêm Thấm hung tợn trừng mắt với khuôn mặt đẹp trai đáng ăn đòn kia, , "Cậu đừng có bày ra bộ dạng con rể hiền lành ra trước mặt ba mẹ tôi, nếu muốn tôi chuyện tình của cậu với hai người mẫu chưa thành niên kia!"

      Vi Diệp nhìn khuôn mặt nhắn của , chút kiêng kỵ cười to, vươn đôi tay hư hỏng ra đặt lên bả vai của , "Ai ôi những chuyện kia phải là do cậu hay sao, Tiểu Huyên Huyên tôi thổ lộ với cậu đến cả N lần rồi, tại cậu chia tay tên Lục đó hà cớ gì lại đến với tôi?"

      Từ đến giờ Vi Diệp vẫn luôn nửa đùa nửa muốn làm bạn của , mặc dù Nghiêm Thấm Huyên chỉ coi là bạn, nhưng thời điểm và Lục Thiêm Lịch còn qua lại với nhau, tên đại phong lưu nhất thành phố S này làm cho Lục Thiêm Lịch rất kiêng kỵ.

      Vi Diệp thấy trừng mắt bày ra bộ dạng tức giận với , buông lỏng tay ra lưu manh cười cười, "Tốt lắm tốt lắm đừng có trợn mắt với tôi, tôi nghe Doãn Bích Giới cậu đương nồng nhiệt với vị lão đại hắc bang nào đó, sao có thể muốn tới an ủi tôi trong căn phòng đơn lẻ bóng đó được."

      "Thôi ." Nghiêm Thấm Huyên đáp lễ liếc cái, "Cậu cảm thấy đơn có hàng dài các người mẫu thành niên sẵn sàng xếp hàng an ủi cậu."

      Vi Diệp ngồi xuống ghế sofa, nhìn cười cười, trong mắt hàm chứa tư vị mơ hồ.

      Bốn người chuyện qua lại chốc lát cũng gần trưa. Nghiêm Thấm Huyên tiễn cái
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20.2

      Môi Nghiêm Thấm Huyên trắng bệch ra, bên trong cái thùng đen ngòm kia như có đôi tay vươn ra ý định kéo vào trong đó làm sợ hãi trong lòng ngày càng gia tăng, ánh mắt của gắt gao nhắm lại cố gắng để rơi nước mắt.

      "Nghiêm Thấm Huyên, cho tôi biết, tại sao thế giới này tất cả mọi người đều giúp đỡ ?" Hồ Tuyết Lâm đứng ở trước cái thùng nhìn , nước từ trong hốc mắt rơi xuống, " tôi xấu xa, chẳng lẽ cuộc đời của tôi nhất định phải bị áp chế thể nào vùng lên được sao?!"

      Nghiêm Thấm Huyên nhắm mắt lại, hồi lâu chỉ nhàng mấy chữ, "Đáng đời ."

      Hồ Tuyết Lâm nghe được mấy chữ này, phẫn nộ đến phát run, hét to với mấy tên đàn ông, "Nhốt ta vào cho tôi!"

      Người đàn ông bên cạnh nâng người lên, dùng sức đưa tới trước cái thùng, tay đẩy vào trong thùng, đầu của nặng nề va vào thành thùng, đau đến nỗi cả than thể ở trong thùng của co rúm lại.

      "Nghiêm Thấm Huyên, cứ thoải mái tận hưởng ." Hồ Tuyết Lâm nhìn thân hình run rẩy co rúm lại ở trong thùng, "Cho dù hôm nay tôi bị cái chỗ dựa vững chắc đó của đánh chết, nhìn bộ dạng của bây giờ, cũng đủ cho tôi thỏa mãn rồi!" Dứt lời, ta cười lớn, hung hang đóng nắp thùng khóa lại.

      "Giúp tôi cám ơn Tiếu tổng." Hồ Tuyết Lâm nhìn cái thùng đóng chặt, xoay người với mấy người đàn ông đứng bên cạnh.

      "Thuận nước đẩy thuyền*." tên cầm đầu cười nhạt, "Lần này Trần Uyên Sam khó coi, phía đông còn chưa có xử lý tốt, phía tây lại bốc cháy rồi."
      * Thuận nước đẩy thuyền: chớp cơ hội ( nguồn lực bên ngoài) để đạt đc mục đích

      Nghiêm Thấm Huyên ở trong thùng dựa vào chút tinh thần còn sót lại lắng nghe cuộc đối thoại ở bên ngoài, lát sau, cửa bị xích sắt khóa lại, sau tiếng gầm rú những chiếc xe ở bên ngoài nhanh chóng rời .

      liều mạng đấm, đá nắp thùng, nhưng nó vẫn suy chuyển, tay chảy máu, thế nhưng cái nắp vẫn nhúc nhích.

      Cuộc đời của chưa bao giờ sợ hãi như vậy, bị giam ở trong nơi mà e ngại nhất là gian bóng tối chật hẹp, xung quanh im ắng yên tĩnh , chỉ nghe được tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, thời gian lúc này như ngừng lại, phải vĩnh viễn ở lại nơi này cho đến khi trái tim ngừng đập.

      Hồ Tuyết Lâm dùng đúng cách để khiến cho sống bằng chết, từng bị chứng sợ hãi giam cầm hết sức nghiêm trọng.

      Từ cha mẹ ở nhà, thời điểm trời mưa xuống bên ngoài có sấm chớp, đối với bé như , thể làm gì khác hơn là trốn vào trong ngăn tủ, ở trong ngăn tủ bóng tối bao phủ cùng với gian chật hẹp làm sợ hãi, nhưng khi đó, cảm thấy nếu phải ở ngoài mình đối diện với sấm chớp đáng sợ thà ở trong ngăn tủ còn hơn.

      Lớn lên chút, thời điểm đứng ở cầu thang, dần dần bắt đầu cảm thấy sợ hãi, may là trước khi việc càng ngày càng trở nên nghiêm trọng tìm tới bác sĩ tâm lý giỏi nhất nhì thành phố S, mới từ từ bước ra được khỏi bóng ma tâm lý đó.


      Lúc này nước mắt rốt cuộc cũng thể kìm nén rơi xuống, đôi môi bị cắn bật máu, hai tay ôm lấy bả vai, thân thể run rẩy.

      quả nghĩ tới, thậm chí có người có thể điều tra ra bệnh án mà giấu kín như vậy, bày ra những việc như vậy, mượn nỗi căm hận của Hồ Tuyết Lâm đối với , từ đó đánh vào mục đích cuối cùng là Trần Uyên Sam.

      Trong nháy mắt trong lòng lo lắng khôn xiết đối với tăng vọt lên.

      nhắm mắt lại, nhớ tới nụ cười ôn hòa trước sau như của người kia, nỗi sợ trong lòng len lỏi qua tia ấm áp.

      Người như Hồ Tuyết Lâm làm sao có thể hiểu, cuộc sống dùng để ghi hận là xa xỉ cỡ nào, những mặt trái của cảm xúc này sao có thể so được với lúc ở bên cạnh người mình thương cho dù chỉ là giây ngắn ngủi?

      >>>>>>

      băng ghế chờ ngoài hành lang trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện ở thành phố S, có người đàn ông vô cùng tuấn ngồi đó.

      Vi Diệp ngồi ở băng ghế, đôi tay nắm chặt lại thành quyền, nhìn ánh đèn đỏ chói mắt của phòng cấp cứu, đôi mắt ngày thường luôn nhu tình đào hoa bây giờ có lấy nửa sắc.

      Lúc này trong hành lang yên tĩnh thanh cộp cộp vang lên, Doãn Bích Giới mặc thường phục hung hăng tới bên cạnh Vi Diệp, sắc mặt hết sức khó coi.

      " tại ấy như thế nào?" Doãn Bích Giới từ cao nhìn xuống Vi Diệp, lạnh lùng quát.

      vẫn như cũ nhìn vào cửa phòng cấp cứu, "Tôi gọi điện thoại cho bác trai và bác rồi." mặt Vi Diệp lúc này còn mang vẻ cợt nhả như thường ngày, trầm mặt nhìn về phía trước.

      Buổi trưa sau khi và Nghiêm Thấm Huyên chia tay nhau, đột nhiên nghĩ đến chậu hoa Lavender lần trước Pháp mua về tặng , lái xe quay trở lại nhà , bởi vì điện thoại
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21.1

      Sau khi đóng cửa lại, Trần Uyên Sam thu lại nộ khí người, tới bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, nhàng lấy cái gối đặt ở bên cạnh mép giường, đưa tay ôm lấy bả vai của , từ từ đỡ ngồi dậy.

      Mới vừa rồi Lục Thiêm Lịch lo lắng chạy tới tìm , vẻ bình tĩnh tự tại cuối cùng cũng duy trì được nữa, nhịn được động thủ với , vốn còn muốn đánh thêm mấy diendanlqd quyền nữa, thế nhưng lúc đó ba Nghiêm lên vỗ vào bờ vai của , trong lòng khẽ động.

      Doãn Bích Giới hình như cũng cực kỳ chán ghét Lục Thiêm Lịch, nhìn cũng thèm nhìn lấy cái, thông báo cho Nghiêm Thấm Huyên tiếng rồi trực tiếp xách túi rời .

      Vi Diệp ra cửa, đỡ Lục Thiêm Lịch dậy, nhìn lạnh lung , " mang đến quá nhiều thương tổn cho ấy, nếu như còn nghĩ cho ấy từ nay về sau đừng bao giờ xuất trong cuộc sống của ấy nữa."

      Quả , nếu như phải do động tới người như Hồ Tuyết Lâm, mặt lại luyến tiếc tình xưa với , cũng bị liên lụy đến chuyện này.

      Tự mình gây nên chuyện thể sống yên ổn được.

      Lục Thiêm Lịch lau khóe miệng rỉ máu, đứng bên là ba Nghiêm, bên là Trần Uyên Sam nhìn với ánh mắt có chút hung dữ, cười khổ với Vi Diệp, "Tôi biết rồi."

      >>>>>

      Nghiêm Thấm Huyên tựa đầu vào gối, trong đầu hồi tưởng lại thanh kịch liệt ở ngoài cửa lúc nãy, trong lòng có chút chua xót, thế nhưng mặt vẫn bình thản gì với Trần Uyên Sam.

      " tại em thấy thế nào?" vuốt vuốt sợi tóc dính trán , dịu dàng hỏi.

      hít hơi sâu, trong đầu vẫn còn có chút sợ hãi, nhìn khuôn mặt tiều tụy của , vốn muốn làm cho lo lắng thêm nữa, nhưng lời bật ra khỏi miệng lại mang theo chút tủi thân cùng làm nũng.

      "Có đôi khi trước mắt tối sầm, đầu óc ong ong, có chút khó chịu." Nghe thế, lòng đau như cắt, gì nhìn lúc, lúc này đột nhiên quay người lại, điềm đạm với ba Nghiêm và mẹ Nghiêm ngồi bên, "Bác trai bác , các bác có khỏe ạ, cháu là Trần Uyên Sam."

      Cao nhạn ngồi ở bên cạnh giường của Nghiêm Thấm Huyên, những chuyện xảy ra từ nãy giờ đều thu hết vào tầm mắt, giờ phút này bà nhìn con , con ngươi thoáng chút dịu dàng, khẽ gật đầu với cái.

      Sắc mặt Nghiêm Khải thay đổi, lúc này giọng ho khan cái, với Nghiêm Thấm Huyên, "Ba và mẹ về nhà chuyến, để lấy thêm chút đồ đưa tới đây."

      "Vậy để cháu tiễn hai bác xuống." Trần Uyên Sam kéo chăn lên đắp cho Nghiêm Thấm Huyên, lễ độ đứng diendanlqd lên cùng với ba Nghiêm và mẹ Nghiêm, đến cửa phòng bệnh bắt gặp Vi Diệp khôi phục lại dáng vẻ lười biếng ngả ngớn như thường ngày, trừng mắt với Nghiêm Thấm Huyên, giọng với , "Tôi trước, sáng ngày mốt trở lại thăm cậu."

      nhìn ánh mắt của , trong lòng ấm áp trở lại. biết là người vội vàng cứu ra ngoài, vẫn luôn chăm sóc ở bên cạnh cho đến tận bây giờ, cũng thèm để ý thường ngày hai người cãi nhau như chó với mèo, bây giờ thực đối xử rất tốt đối với .

      "Biết rồi, nhanh chăm sóc các tiểu người mẫu của cậu ." cười cười, phất phất tay với .

      Vi Diệp thu lại ánh mắt, thời điểm xoay người lại kín đáo che nét đơn trong ánh mắt, chậm rãi rời khỏi phòng bệnh.

      Trần Uyên Sam chờ cho đến lúc ba Nghiêm mẹ Nghiêm lên xe tãi, lúc này mới xoay người với Vi Diệp đứng bên cạnh, "Cám ơn." nhìn người đàn ông trước mắt, thái độ kiêu ngạo cũng tự ti.

      Vi Diệp đối mặt với , có trả lời, ánh mắt mang theo tia sắc bén nhàn nhạt , "Với bản lĩnh của người phụ nữ kia, thể làm đến được mức này."

      Trần Uyên Sam nhìn người đàn ông cố tỏ vẻ quan tâm ở bên cạnh, trong lòng cũng hiểu thâm ý trong lời của .

      Nếu như Hồ Tuyết Lâm có người chống lưng, ta hoàn toàn thể lên được kế hoạch như vậy. cách khác Vi Diệp đoán được, Hồ Tuyết Lâm chỉ là con cờ để mượn nước đẩy thuyền gây bất lợi cho Trần Uyên Sam.

      "Lúc chia tay với cái tên Lục Thiêm Lịch kia, ấy khổ sở ít. Nếu xử lý sạch mấy vật chướng mắt kia, làm hại đến ấy." Lúc này Vi Diệp trở về vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt đào hoa có nửa phần ôn hòa, lạnh lùng nhìn Trần Uyên Sam, "Nơi này dù sao cũng là thành phố S, phải địa bàn của , có thể bảo vệ chăm sóc được cho ấy
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21.2

      Lúc Trần Uyên Sam trở lại, Nghiêm Thấm Huyên như con cún con gặm quả táo đưa lúc nãy, nhìn thấy vào, nghiêm mặt liếc cái, sau đó rất tự nhiên thu hồi lại ánh mắt.

      nhàng lấy lại quả táo ở trong tay , "Em gặm cái gì, giúp em gọt vỏ."

      kéo ghế ngồi xuống, cầm dao lên thong thả ung dung gọt trái cây, mê mẩn nhìn gò má của , nhịn được giọng hỏi , " với ba mẹ em là sau khi xuất viện đưa em đến chỗ , ba mẹ em nghĩ sao?"

      Mặc dù bây giờ là là thời đại phong kiến lạc hậu cổ hủ, thế nhưng mới gặp mặt ba mẹ được đúng ngày liền đề nghị muốn đưa về nhà , người này cho rằng bây giờ là lão đại hay sao chứ.

      rất gần nhau, câu thầm của dĩ nhiên lọt vào tai của , sau hồi lâu mắt đối mắt với , thản nhiên , "Nếu em ở nhà mỗi phút giây em đều phải xuất ở trong tầm mắt của ."

      Sau khi tới thành phố S, sớm nên suy tính được ở đây có người của thầm bảo vệ , có khả năng xảy ra nguy hiểm. Đám người kia muốn điệu hổ ly sơn* mà, trước tiên sai tay chân đến nước Mỹ gây chuyện khiến cho phải đến đó chuyến, sau đón nhân cơ hội phái người tới nơi này gây nguy hiểm cho .

      *Điệu hổ ly sơn = Dẫn dụ hổ ra khỏi rừng

      Làm cho trợ thủ đắc lực của bị thương nặng, làm suýt chút nữa là gặp nguy hiểm, nếu trả đũa lại chẳng lẽ xem như chết sao?

      nghe thế, nhàng nhận lấy trái táo mới gọt xong, kéo ống tay áo của ý bảo ngồi bên cạnh .

      "Uyên Sam, cần phải dời Qua Sam đến thành phố S." tựa đầu vào trong ngực , khẽ nghiêng đầu nhìn , "Em biết cơ nghiệp chủ lực của đều ở Tokyo, nếu như rồi, bọn Kim Tuấn bên kia làm thế nào? Em có thể vừa ở thành phố S vừa ở Tokyo, cần phải gánh. . . . . ."

      "Thấm Huyên." vòng tay ôm chặt, " ở đâu, cơ nghiệp của dĩ nhiên ở nơi đó. Em có nghĩ tới sau này? Em tất tả chạy chạy lại giữa thành phố S và Tokyo? Em ở bên cạnh , làm sao có thể yên tâm được? Người phụ nữ của , tự có thể bảo vệ được. Em phải tin tưởng , được ?"

      Nếu như trong hai người có người vì đoạn tình cảm này mà phải di chuyển, đó nhất định phải là . Từ nay về sau, em ở nơi nào, theo chỗ đó.

      "Thấm Huyên, lần này là lỗi của ." Hồi lâu, khẽ nghiêng người đối mặt với , "Do sơ suất của ."

      Thế nhưng lại thấy nàng nghịch ngợm trừng hai mắt, "Trần Uyên Sam, em và cùng nhau con thuyền tràn đầy bóng tối, em còn có thể oán trách kẻ địch xấu xa sao? Em phải là người tự bê đá đập vào chân của mình."

      Lần đầu tiên gặp biết là lão đại hắc đạo, là người hô mưa gọi gió khiến nhiều kẻ phải khiếp sợ, nhưng hề bắt động đến thứ máu me đó, mà dịu dàng bảo vệ , mà làm nhiều như vậy, cho dù gặp nguy hiểm, cũng hề oán trách .

      Trần Uyên Sam nâng lên khuôn mặt nhắn của , trong đôi mắt nhàn nhạt nhu tình, cúi đầu cắn môi của , dịu dàng hôn lên, thế nhưng vẫn quên trêu chọc , "Lúc nào mà em đòi leo lên đầu tên lão đại đó rồi hả? Bản thân như thế nào chính còn chưa biết?"

      bị cái tên sắc lang đội lốt chính nhân quân tử này làm cho dở khóc dở cười, dứt khoát ôm cổ của , cười vui vẻ hơn, "Muốn lên, được."


      Nghiêm Thấm Huyên biết thời tiết bên ngoài có chút thay đổi.

      Lúc Doãn Bích Giới đến thăm , tháo găng tay xuống liền tới định nhéo , "Nghiêm Thấm Huyên, tớ hoài nghi làm sao Trần Uyên Sam lại có thể coi trọng cậu như vậy, có thể vì cậu mà gây chiến."

      Bạn học Nghiêm linh hoạt tránh cái tay của , hết sức đắc chí hừ tiếng, "Đó là do sức quyến rũ của chị ngươi quá
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :