1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Cảm mến không sợ muộn - Tang Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5.
      "Lần này Nghiêm thị được cải tổ lại phạm vi lớn, sau khi chi nhánh của Nghiêm thị ở Tokyo chính thức hoàn thành, hậu kỳ được tuyên truyền bởi bộ phận PR ddlqd của Nghiêm thị, hơn nữa các cổ đông phái người đến giúp bộ phận PR của chúng ta, nhất định giúp công ty tạo được tiếng vang, giá cổ phiếu nhanh chóng tăng lên. . . . . ."

      Cả phòng họp giờ phút này yên lặng như tờ, tất cả nhân viên tham dự đều tập trung tinh thần lắng nghe giọng trầm ổn phân tích chi tiết từng câu từng chữ của người đàn ông kia.

      là mọi người hơi quá, ví dụ như vị tiểu thư, người thừa kế của Nghiêm thị ngồi ở vị trí chủ tọa kia, ràng câu cũng nghe lọt, chỉ dùng ánh mắt kín đáo nhìn người đàn ông phát biểu kia.

      "Phó tổng. . . . . ." Lúc này thư ký tiểu Phùng ngồi ở sau vị trí chủ tọa giọng kêu lên tiếng, thấy phó tổng vẫn hề nhúc nhích, thể làm gì khác hơn là khe khẽ đẩy đẩy , "Mọi người đợi ý kiến của chị."

      "Hả?" hoàn hồn lại, thấy ánh mắt của mọi người trong phòng họp đều tập trung vào , bao gồm cả ánh mắt mang đầy ý thú vị kia.

      nhíu nhíu mày, giọng ho khan cái, nghiêm túc , "Tất cả mọi việc tiến hành như quyết định của Trần tổng, tan họp."

      Cuộc họp kết thúc, mỗi người đều cung kính tiến lên bắt tay vị Trần tổng kia, ánh mắt họ nhìn ta chỉ có thể dùng từ sùng bái để hình dung.

      sửa sang lại quần áo rồi đứng lên, tựa vào bàn hội nghị nhìn cái người ôn hòa chuyện với các nhân viên vừa tham dự cuộc họp.

      Nếu phải dùng toàn bộ hai giờ họp hội nghị để quan sát ta, tin nổi người này lại chính là tên thủ lĩnh xã hội đen mà gặp hôm trước.

      Sau khi các nhân viên rời khỏi phòng họp, Trần Uyên Sam dặn dò trợ lý An Chí Thượng vài câu rồi bảo rời trước, trong mắt chứa đựng tia cười nhạt về phía .

      ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn lãng của , chỉ thấy bờ môi mỏng khẽ mấp máy, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt của , lễ độ .

      " Phó tổng Nghiêm."

      nhìn vào mắt , rất tự nhiên chơi trò mắt đối mắt với .

      Ngày thứ ba kể từ khi tới Tokyo, chi nhánh mới của Nghiêm thị phát thị trường Tokyo bành trướng khắp thế giới, tại có lẽ trở thành nơi "hot" nhất Châu Á.

      Uyên Sam nhìn thấy lợi ích khi đầu tư vào đây ——tài chính thương mại của S thị đứng ddlqd thứ nhất thứ hai Châu Á, vừa vặn cần phải hợp tác với thế lực vững mạnh, vì vậy S thị cùng với Nghiêm thị mở chi nhánh mới ở Tokyo, chung con đường, hợp tác phát triển cùng nhau là lựa chọn tốt nhất.

      Việc Uyên Sam đầu tư vào Nghiêm thị cho công ty được nhiều lợi ích, cha Nghiêm Khải thấy khó mà có được cơ hội như vậy nên đương nhiên nguyện ý hợp tác.

      Vì vậy, với hiệu suất cực cao của hai bên, các loại thủ tục được tiến hành rất nhanh chóng, điều này dẫn đến việc, Nghiêm Thấm Huyên ở phòng họp gặp được người cầm quyền tối cao làm cho suýt đập đầu xuống đất.

      ". . . . . . . . . . . .Rốt cuộc là ai?" Nghiêm Thấm Huyên có chút ai oán nhìn hỏi.

      Trần Uyên vẫn là dáng vẻ thản nhiên ấy, cùng rời khỏi phòng họp, "Tóm lại phải là người uống rượu rồi lên cơn như ai đó."

      bị đúng chỗ đau, rất kìm chế để chửi tục, cùng tới chỗ thang máy.

      "Mặc dù là bạn hợp tác, nhưng Phó tổng Nghiêm cứ yên tâm, tôi bảo vệ cho bí mật của chúng ta." Trần Uyên Sam đứng bên cạnh , nhấn nút xuống gara tầng hầm.

      ¥&%&@#¥%. . . . . . . . . . . .

      ngoài cười nhưng trong lòng cười nhìn Trần Uyên Sam, trong lòng hung tợn hứa, hợp tác cái đầu ! tại hợp đồng cũng ký xong, về sau khẳng định cần gặp ta quá thường xuyên! !

      >>>>>>

      Cho nên , làm người thể tùy tiện hứa hẹn.

      Nghiêm Thấm Huyên núp ở dưới thân cây, gương mặt nhắn được che lấp bởi cái kính râm bản to, vừa cắn răng nghiến lợi nhận điện thoại vừa giọng mắng, "Doãn Bích Giới, tớ cùng Trần Uyên Sam tới Thiển Thảo Tự cầu xin bình an, cũng phải là cầu xin con cái, được cười!"

      Doãn Bích Giới nằm ghế dựa ở sân nhà mình, vừa thoa mặt nạ vừa , "Nghiêm nương ngài là thủ đoạn nha, mới có mấy ngày mà cầu xin con cái rồi!"

      Bên cạnh cửa khẩu của chùa thấy Trần Uyên Sam đứng đó chờ , Nghiêm Thấm Huyên chỉ còn cách hung tợn với đầu dây bên kia, "Doãn Bích Giới, sớm muộn có ddlqd ngày Pháp Hải đến thu nhận cậu, cứ chờ ." xong cúp điện thoại bước nhanh đến bên cạnh Trần Uyên Sam rồi cùng nhau vào Thiển Thảo Tự.

      Sáng sớm còn ngủ say, liền bị cuộc điện thoại của Trần Uyên Sam đánh thức, oán hận tới cực điểm lại lấy chuyện đó ra để uy hiếp , làm cho thể làm gì khác ngoài việc cùng tới Thiển Thảo Tự.

      Nghiêm Thấm Huyên theo vào trong chùa, nhìn xung quanh chút, quay đầu lại nhìn Trần Uyên Sam nghiêm túc chuyện cùng đại sư, nhìn gò má của , phát Trần Uyên Sam làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, lúc suy nghĩ, chuyện, vẫn luôn giữ vẻ mặt nóng cũng lạnh có chút thận trọng đó.

      lúc người đàn ông nghiêm túc chính là lúc họ có sức quyến rũ nhất quả sai.

      ý tứ bên cạnh nhìn quyên góp, giọng của Trần Uyên Sam vang lên sau lưng , quay đầu lại thấy cầm cái bình lắc qua lắc lại trước mặt . "Cho tôi?" mỉm cười vươn tay ra nhận lấy.

      Trần Uyên Sam gật đầu cái, "Phù hộ cho những người khác về sau bị những người điên vì rượu làm hại."

      Nghiêm Thấm Huyên im lặng lên tiếng thu lại lá bùa bình an, vừa theo ra khỏi chùa, ngay lập tức véo .

      Hành động ấy làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của , Trần Uyên Sam nở nụ cười quay đầu lại nhìn , thấy sau lưng tức giận, đứng dưới ánh mặt trời khuôn mặt đó làm cho thất thần, cảm thấy lòng mình thanh thản đến lạ thường.

      Hai người ra khỏi chùa, nhanh chậm chỉ về đằng trước, "Mới vừa nghe đại sư bảo hôm nay là ‘ba xã tế’, nơi đó bày rất nhiều quầy ăn vặt."

      Như đoán trước reo lên tiếng, Trần Uyên Sam thấy cái người bị đồ ăn vặt quyến rũ ở bên cạnh, cảm thấy hết sức thú vị.

      >>>>>>>

      Mấy giờ sau, Nghiêm Thấm Huyên tới trước hàng quán , tay chống lên cây, nghẹn lời được câu nào. Trần Uyên Sam tay trái cầm đống đồ ăn vặt, tay phải nhàng vuốt lưng .

      "Đừng vuốt nữa, càng vuốt tôi lại càng muốn nôn ra." Nghiêm Thấm Huyên quay đầu lại nhìn đống đồ ăn vặt trong tay , mặt cũng xanh lét. Trần Uyên Sam buồn cười thu tay về, " thôi, bộ cho tiêu hóa bớt."

      Hai người lảo đảo về phía trước, hồi Nghiêm Thấm Huyên cảm thấy người thoải mái hơn ddlqd chút, đột nhiên mới phát Trần Uyên Sam bị chính mình sai bảo, bất tri bất giác muốn lấy lại đống đồ tay . nhìn cái, vội vàng rụt tay lại.

      " bộ." chậm rãi , "Giữa bạn bè với nhau, cần để ý những chuyện vặt vãnh như thế."

      Nghiêm Thấm Huyên bị cái từ "Bạn bè" làm cho ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn , Trần Uyên Sam cũng nhìn , sắc mặt trầm tĩnh, chút hoang mang, "Tôi có bạn bè là nữ, thế nên hôm nay phải làm phiền tới ."

      trừng hai mắt, đảo tròn vòng, "Thay vì bằng lời hãy thể bằng việc đầu tư ."

      Trần Uyên Sam nghe những lời này nghiêng đầu nhìn người ra vẻ đắc ý bên cạnh, , " hổ là con của thương nhân."

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười.

      Sắc trời dần tối, hai người vừa hay ngang qua công viên nhìn thấy ghế liền ngồi xuống, Nghiêm Thấm Huyên cho tay vào đống đò ở bên cạnh, giọng hỏi , "Hôm nay tại sao lại muốn Thiển Thảo Tự cầu may?"

      Nếu là bạn bè, có chuyện gì cũng đều kể cho nhau nghe. nghĩ tới đó, ngẩng đầu lên nhìn .

      Trần Uyên Sam ngồi ở bên cạnh, mất lúc lâu, mới lạnh nhạt , "Mẹ tôi trước khi mất hàng năm đều tới đây vào thời điểm này."

      Nghiêm Thấm Huyên thấy hỏi tới vấn đề nên hỏi, do dự nên gì tiếp theo, điện thoại di động của đột nhiên vang lên.

      Trần Uyên Sam nhận điện, nghe được mấy câu, sắc mặt lập tức thay đổi, "Được, tôi lập tức tìm bé."

      Cúp điện thoại, quay đầu lại, trầm mặt nhìn Nghiêm Thấm Huyên , "Em tôi tự tiện chạy ra ngoài, quản gia để mất dấu con bé."

      Nghiêm Thấm Huyên vừa đứng dậy bước nhanh về phía trước, vừa hỏi , " tới nơi nào?"

      Trần Uyên Sam chau mày nghĩ lát, đột nhiên nghĩ ra, "Tôi biết em ấy đến nơi nào rồi."

      ☆, 【 mới 】Tửu Tâm

      Nghiêm Thấm Huyên thở hồng hộc dừng lại ở bên đường, giương mắt nhìn quán bánh ở trước mặt, có đứng cạnh cửa, tập trung tinh thần nhìn đầu bếp bên trong làm bánh ngọt.

      ràng cảm thấy Trần Uyên Sam ở bên cạnh thở phào nhõm, bước nhanh lên phía trước, "Hi San."

      bé kia quay đầu lại, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm giống Trần Uyên Sam như lột, thấy Trần Uyên Sam mặt liênf mếu máo, đưa tay ra, giọng nghẹn ngào nước mắt liền lập tức rớt xuống, "!"

      Trần Uyên Sam ôm lấy bé, cẩn thận cho đầu em tựa vào vai của , vuốt đầu của giọng ddlqd an ủi, Hi San ôm Trần Uyên Sam vừa khóc vừa chuyện gì nghe cũng , lắng nghe nửa ngày mới nghe là chuyện gì xảy ra.

      Rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé 10 tuổi, khóc lát là ngủ thiếp , Trần Uyên Sam vừa cẩn thận ôm bé vừa gọi điện báo cho quản gia biết tin, vừa giọng giải thích với Nghiêm Thấm Huyên.

      Nghiêm thấm Huyên nhìn tiểu công chúa Trần nằm ở trong ngực , hồi lâu mới cười với rồi , ", tôi dẫn tới chỗ."
      >>>>>
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6.

      Lúc Trần Hi San thức dậy ngửi được mùi sữa nồng đậm, Trần Uyên Sam thấy con bé tỉnh dậy, cẩn thận giúp con bé sửa sang lại tóc, lấy tay giúp con bé lau sạch ddlqd nước mắt còn dính mặt. Trần Hi San ngửi thấy mùi sữa vội thò đầu ra khỏi ngực của trai liền nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên trong tay cầm khay bánh ngọt cười cười nhìn bé.

      Tiểu công chúa Trần nhìn về phía chị xa lạ và khay bánh ngọt hấp dẫn đó lúc, sau đó vẫn quay đầu chỗ khác, bĩu môi giọng , "Mẹ cho em ăn bánh ngọt, mẹ ăn sâu răng."

      Trần Uyên Sam cho Trần Hi San ngồi vào ghế tựa, ánh mắt tràn ngập cưng chiều lại có chút bất đắc dĩ nhìn em lúc nãy còn mạnh miệng như vậy bây giờ nhìn trộm đĩa bánh ngọt.

      Nghiêm Thấm Huyên phì cười, đúng là trẻ con, quen thuộc sờ sờ đầu của bé, " sao, đây là chị tự làm bánh ngọt mời em ăn, cho mẹ em biết."

      Trần Uyên Sam nhìn hai người lớn trò chuyện với nhau, vuốt đầu của Trần Hi San rồi với con bé, "Đây là bạn của , chị Thấm Huyên."

      Trần Hi San khéo léo gật đầu cái, rất tự nhiên gọi, "Chị Thấm Huyên." Bị giọng đáng của trẻ con dụ hoặc, Nghiêm Thấm Huyên lấy khay bánh ngọt rồi cẩn thận cắt phần , đưa đến trước mặt của Trần Hi San.

      bé Trần Hi San bị cả chị xinh đẹp lẫn bánh ngọt công kích, chống lại được tạm thời đặt mẹ và việc sâu răng qua bên, hoan hô tiếng, cầm lấy bánh ngọt vui vẻ ăn.

      Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở đối diện bé, chống cằm nhìn, nhìn hồi lại phát tiểu công chúa được bình thường, bé lại khóc, nước mắt rơi làm Nghiêm Thấm Huyên cũng phát hoảng, luống cuống tay chân biết nên làm gì mới phải.

      bé chớp chớp đôi mắt to nhìn Nghiêm Thấm Huyên, ê a , "Chị, đây là lần đầu tiên chị gặp em, làm bánh ngọt cho em ăn. ra em cũng hẳn là sợ bị sâu răng nên mới dám ăn bánh ngọt, mà tình cờ là mong muốn của em, mẹ em đáp ứng cho em. Mẹ phải là mẹ ruột của ddlqd em, mẹ nghĩ mẹ bao giờ đối xử tốt với em hay chưa? Mẹ phải là muốn nhìn em khổ sở, ra sức quyết định hộ em, cái này được cái đó cũng cho. . . . . ." xong lời cuối cùng, Trần Hi San rốt cuộc cũng vùi đầu vào cánh tay rồi khóc nức nở.

      Trần Uyên Sam nhìn Trần Hi San, sắc mặt vẫn thay đổi, chỉ là trong mắt có lóe lên tia chán nản.

      Mà Nghiêm Thấm Huyên nghe Trần Hi San xong, sửng sốt hồi lâu, rồi đột nhiên khóe môi cong lên, vẻ mặt như cười mà lại cười, ngồi vào bên cạnh Trần Hi San, ôm lấy bả vai của bé rồi sờ cái mũi nhắn kia.

      "Con bé này, em hạnh phúc như vậy mà biết hưởng thụ."

      "Chị muốn được giống em, tình nguyện ngày ngày bị mẹ mắng, thế mới vui." Trong nháy mắt ánh mắt của hàm chứa hâm mộ pha lẫn chút ngậm ngùi đều bị Trần Uyên Sam thu hết vào mắt, "Từ ba mẹ của chị đều bận công việc, mười ngày nửa tháng đều thấy bóng dáng đâu cả, bọn họ rất ít khi quan tâm tới cuộc sống của chị, chứ đừng đến việc dạy dỗ chị."

      nhàng lấy miếng bánh ngọt rồi đặt ở trong miệng, "Em bao giờ phải trải qua cái cảm giác này chưa? Từ khi bắt đầu nhà trẻ, mỗi ngày đều là mình chị tới trường học; Lúc các đứa trẻ khác nhõng nhẽo vòi vĩnh với ba mẹ chúng, chị bắt đầu tự quản lý mọi chuyện của mình; phải lúc nào ba mẹ cũng nhớ sinh nhật của chị, có lần vài tháng sau sinh nhật chị lại đưa quà tới đó là quà sinh nhật;15 tuổi, mình chị Lãnh Quán tại Nhật Bản làm thủ tục Nhật tháng, lúc trở lại bọn họ cũng có phát ra chị Nhật, lúc học đại học chị du ddlqd học ở Nhật hai năm, đều là tự mình quản lý cho cuộc sống của mình. Nhưng chị biết bọn họ phải là thương chị."

      tới đây, chợt bật cười rồi với Trần Hi San, "Trong mắt chị, cho dù phải là mẹ ruột, ít nhất bà làm những điều này là vì em, cho dù có quan hệ máu mủ hay ddlqd , bà hao tốn giờ để dạy dỗ giáo dục em, là do bà thương em, chỉ là cách bà thể tình cảm với em nghiêm khắc hơn so với những người khác, chị có thể cảm thấy, từ trong đáy lòng bà hi vọng em trở nên giỏi giang hơn so với những người khác, hy vọng em sau này do trẻ con hiểu chuyện của mình mà gây ra hậu quả khiến cho em phải hối hận."

      Trần Hi San định thần lại nhìn , mặt lộ vẻ bối rối, từng câu từng chữ với Trần Hi san, "Lúc chị cũng từng thử, làm sao để cho ba mẹ để ý đến chị, ddlqd cho dù chút thôi cũng được. Mà về sau chị mới biết, cho dù chị gây ra chuyện quá đáng đến mức nào chăng nữa, bọn họ cũng chỉ là giáo dục chị mấy câu. Sau khi lớn lên mới thấy trước kia mình là buồn cười, ra , đâu chỉ là ngày ngày ôm đứa bé ở trong tay rồi cưng chiều nó mới được gọi là ?"

      " thế giới này có nhiều người như vậy, chỉ có bọn họ mới thực quan tâm đến em, thế nên em phải học quen dần với nó."

      Trần Hi San nhìn Nghiêm Thấm Huyên, hồi lâu mới gật đầu cái, đẩy miếng bánh ngọt trong tay ra, "Chị Thấm Huyên, em ăn nữa, ăn nhiều sâu răng mẹ vui."

      Nghiêm Thấm Huyên bị bộ dạng kiên quyết của Trần Hi San chọc cười, , "Được, Hi San là hiểu chuyện."

      Đôi mắt to của Trần Hi San đảo qua đảo lại, đột nhiên từ ghế nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, đưa tay ra ôm lấy cổ của Nghiêm Thấm Huyên, ghé sát vào mặt rồi thơm cái.

      Nghiêm Thấm Huyên bị bé này làm cho đầu óc choáng váng, ôm lấy bé vò trong ngực mình, hai người hi hi ha ha chuyện, thỉnh thoảng chọc cho tiểu công chúa cười khanh khách.

      Đối diện với hai người mới gặp nhau lần đầu tiên mà trò chuyện vui vẻ thế kia, Trần Uyên Sam nhìn khuôn mặt còn chút khó chịu của em , rồi lại đặt ánh mắt sâu thẳm khuôn mặt tươi cười của Nghiêm Thấm Huyên.

      Tối đến, ba người đến nhà hàng cơm curry, Trần Hi San tay nắm lấy tay của Trần Uyên Sam tay còn lại cầm tay của Nghiêm Thấm Huyên, tới biệt thự của Trần gia ở Tokyo, Trần Hi San rất hiểu chuyện ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên chào tạm biệt rồi đẩy cửa vào nhà.

      Trần Uyên Sam quay đầu lại nhìn Nghiêm Thấm Huyên đứng bên cạnh, ánh mắt ôn hòa, "Hôm nay làm phiền rồi, còn chuyện của Hi San nữa."

      Nghiêm Thấm Huyên bôn ba ngày, cũng có chút mệt mỏi, xốc lại tinh thần lắc lắc đầu, "Bạn bè mà."

      Khóe mắt Trần Uyên Sam khẽ giật giật, phân phó tài xế đưa Nghiêm Thấm Huyên về khách sạn, sau khi ngồi lên xe ngồi, Trần Uyên Sam cúi người xuống dựa vào cửa kính xe, nhìn rồi chậm rãi , "Thấm Huyên, ngủ ngon."

      >>>>>>>

      "Choáng nha!!! Sao lại có thể như vậy!!! Mẹ kiếp!!!!"

      Nghiêm Thấm Huyên ở trong phòng làm việc nóng nảy tới lui, cầm hộp quà tinh xảo tay, cầm cũng được mà ném cũng xong.

      Buổi sáng lúc vừa mới bước vào phòng làm việc, nhìn thấy trợ lý tay cầm món đồ gì đó đưa cho , ngơ ngác hiểu đưa tay ra nhận lấy, giương mắt nhìn trợ lý nín cười nhìn .

      "Đây là ai đưa tới?" Nghiêm thấm Huyên nhìn kỹ vào cái hộp đều chứa loại bánh ngọt mà thích hỏi trợ lý.

      " lắm" Trợ lý lắc đầu cái, đưa tờ giấy cầm tay cho Nghiêm Thấm Huyên, "Phó tổng, còn có cái này." xong liền xoay người chạy tóe khói.

      Nghiêm Thấm Huyên càng thấy kỳ quái nhìn trợ lý cái, vừa đẩy cửa phòng làm việc ra vừa nhìn tờ giấy cầm tay.

      Nhìn hồi, mặt hết xanh rồi lại đỏ, hung hăng đặt tờ giấy vào bàn làm việc, dùng sức xé bọc ngoài của hộp quà, sờ bên trong hộp lúc, rồi lấy ra thuốc giải rượu.

      tờ giấy là nét chữ rồng bay phượng múa, "Điểm tâm biết có hợp khẩu vị của hay , trong đó có mấy thanh chocolate rượu, còn tặng kèm theo thuốc giải rượu, để tránh tốt bụng tặng quà lại gây ra thảm họa."

      phải bởi vì uống say cộng thêm thất tình nên mới lần đầu tiên say rượu trước mặt ta hay sao?! Việc thế này lại thành đòn sát thủ để ta chế nhạo hay sao?!

      Nghiêm Thấm Huyên cắn răng nghiến lợi thuốc giải rượu trong tay ra, hung dữ nhìn ký tên ở cuối tờ giấy, Kris.

      ta cho là ký tên tiếng biết là ta đưa cho sao?! Cho là ngày đó ký hợp đồng có mắt sao? Cái này là khốn kiếp!

      lớn như vậy rồi bây giờ mới biết có người dùng cái loại"Hữu nghị" này để cảm ơn người khác, lần này tốt lắm, gửi qua trợ lý trẻ tuổi tràn đầy sức sống và ddlqd có khả năng tám chuyện vô hạn kia, dám chắc qua ngày hôm nay cả công ty đều biết tửu lượng kém mà còn thích chơi trội, còn mới nhận chức, tại còn chưa làm gương cho mọi người noi theo, mà làm cho mọi người dưới đều cười !

      Trần Uyên Sam, hãy chờ đó, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!


      Dọc theo đường đến ga tàu điện ngầm, thấy người mặt mày lấm la lấm lét nhìn trái ngó phải, biểu mặt hình như rất nóng nảy, lại có vẻ hiểu tiếng Nhật nên nhận được giúp đỡ từ những người xung quanh.

      nhìn thấy người nọ liền sửng sốt hai giây, rồi lập tức xoay người về hướng khác.
      Cố Huân NhiênChris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7.

      "Thấm Huyên, trùng hợp khi gặp lại được em, nếu biết phải làm sao, đoán chừng phải chờ chết ở nơi đầu đường xó chợ."

      Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên giờ phút này thầm chửi mắng cái người giúp tên bên cạnh lqd làm thủ tục nhập cư, mà cái tên bên cạnh mặc dù có chút mệt mỏi do vừa mới đến đây thế nhưng vẫn hấp dẫn thu hút mọi ánh nhìn kia phải Lục Thiêm Lịch là ai nữa.

      Đều do kiên định, vốn định rồi, suy nghĩ chút thấy hiểu tiếng Nhật mình ở nơi này có chút đành lòng, đành phải đưa cùng mình trở về.

      mặt lạnh đưa thẻ phòng trả cho , Lục Thiêm Lịch cầm thẻ mở cửa phòng, dịu dàng nhìn , "Thấm Huyên, ở cùng tầng với em sao?"

      " phải." nhấn nút thang máy, quay đầu nhìn , Lục Thiêm Lịch thấy có vẻ xa lánh , vẻ mặt bỗng chốc tối sầm lại, xách theo trong tay hành lý vào thang máy.

      Nghiêm Thấm Huyên đến phòng của mình, cũng chào hỏi gì liền trực tiếp ra khỏi thang máy, vừa qua khúc cua lấy thẻ phòng ra nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng mình truyền đến.

      "Thấm Huyên. . . . . ." Lục Thiêm Lịch xách theo cả hành lý tới, cho hành lý dựa vào tường, kéo cánh tay của .

      " làm gì thế?" cau mày quay đầu lại nhìn , trong lòng càng thêm phiền não chịu nổi hung dữ , " ở tầng phía , có nhà của , lẽ lại muốn ở cùng tôi?"

      Lục Thiêm Lịch nhìn khuôn mặt chán ghét của đối với , giống như nhìn thấy là có thể thấy ngay Hồ Tuyết Lâm.

      " chia tay với Hồ Tuyết Lâm rồi." nhìn , chậm rãi từng câu từng chữ.

      nghe thế, trong lòng run lên, hồi lâu thản nhiên nhìn , " ta chia tay có liên quan gì tới tôi?"

      Lục Thiêm Lịch nhìn bộ dạng liên quan tới mình của , trong lòng tức giận, lập tức lên phía trước dùng sức hung hăng đè vào vách tường, hôn mãnh liệt.

      Nghiêm Thấm Huyên vừa liều mạng né tránh, vừa dùng chân đá , "Lục Thiêm Lịch buông ra! Cái tên khốn kiếp này ! Buông ra!"

      Cái này căn bản phải hôn môi, mà là liều mạng cắn môi để phát tiết.

      Lục Thiêm Lịch kích động cắn môi hồi, phát khóc, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại buông tay ra. Môi Nghiêm Thấm Huyên bị cắn máu từ từ rỉ xuống, nhịn đau cúi đầu nước mắt càng ngừng rơi xuống.

      chán nản nhìn , lui về phía sau mấy bước, lập tức quỳ xuống.

      "Thấm Huyên, em tha thứ cho có được . . . . . .?"

      Nghiêm thấm Huyên nghe "Thịch" tiếng, trong lòng là hồi thê lương.

      Lục Thiêm Lịch là người kiêu ngạo cỡ nào, cho dù bắt cá hai tay cũng giải thích câu cho , nhau ba năm, chưa bao giờ hạ mình lời xin lỗi đối với , gì tới việc quỳ xuống như thế này.

      Ngày trước đều là nhìn lên .

      " biết mắc phải nhiều sai lầm, em đúng, chính là tên khốn khiếp. ở chung với em đến tận ba năm trời, thấy còn cảm giác mới mẻ nữa, Hồ Tuyết Lâm quyến rũ ... liền mắc câu. Khi ở chung với Hồ Tuyết Lâm, nghĩ chỉ vui đùa chút rồi chia tay, bởi vì biết người cuối cùng trở thành vợ chính là em."

      Nghiêm Thấm Huyên nghe được đến đây, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay tạo thành nhiều khe rãnh sâu.

      Ba năm đó, cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, nhưng có ai ngờ được, trước ngày lqd kỷ niệm ba năm nha, bạn trai của , ra ngoài chơi đùa với người phụ nữ khác để tìm kiếm cảm giác mới mẻ, bây giờ còn vô liêm sỉ chỉ vui đùa chút liền quay về.

      lấy tay lau nước mắt, mặt là vẻ tức giận đến cùng cực nhìn rồi hét lên, " chỉ muốn chơi đùa chút, nếu tôi nhìn thấy, sau khi kết hôn, đoán chừng cũng muốn ra ngoài chơi bời như trước đó? Dù sao tôi cũng là tên ngốc, ra là vì vậy mới muốn kết hôn cùng với tôi!"

      Lục Thiêm Lịch nhìn toàn thân phát run đứng ở bên cạnh cửa, giùng giằng từ dưới đất đứng dậy, sãi bước tới kéo vào trong lòng.

      mặt của cũng dâng lên vẻ tức giận, "Nghiêm Thấm Huyên, mẹ kiếp đời này người muốn kết hôn chỉ có mình em! Em là người phụ nữ duy nhất cả ba lẫn mẹ đều cônh nhận! biết phạm phải sai lầm gì, cái cảm giác khổ sở này bao giờ muốn phải trải qua lần nữa!"

      Thấy ở trong lòng dãy dụa nữa, chống cằm lên đầu của vẻ mặt ưu tư khẽ , "Trong ví của vẫn luôn có hình của em trong đó, Hồ Tuyết Lâm cãi nhau với rất nhiều lần, vẫn để ý tới ta."

      "Cổ phiếu của công ty bởi vì xì căng đan mà bị giảm sút, Ân Kỉ Hoành mỗi ngày đều có cách để cho bọn cảm thấy khó chịu. Mẹ ngày ngày ở nhà nhìn hình của em rồi rơi nước mắt, bảo cầu xin em quay trở lại. . . Lộ Di ở nhà câu lqd cũng chịu với . . . Ba bị làm cho tức giận đến nỗi phải vào bệnh viện, hôn mê ba ngày hôm qua mới tỉnh lại. . . . . . Ba vừa tỉnh liền gọi điện thoại hỏi em đâu, trực tiếp mua vé máy bay tới đây. . . . . ." cúi đầu, giọng tràn đầy nghẹn ngào
      "Thấm Huyên, nghĩ là cho em cuộc sống hạnh phúc. Nhưng đánh giá thấp ảnh hưởng của em đối với , cả đời , đến chết cũng có cách nào thoát khỏi hình bóng của em."

      "Em làm hư rồi, có em, cho dù cho nhiều hơn nữa cũng cần."

      Những lời này nếu như là Lục Thiêm Lịch trước kia , nhất định cảm động đến chảy nước mắt.

      Người đàn ông này từng là tất cả của .

      Ba năm, đủ để cho lòng hoàn toàn đóng lại, chỉ còn lại duy nhất hình bóng của người, ra được cũng vào được.

      Hai người bọn họ trước kia thường dạo bên cạnh con sông trước công viên Thành Tây, như người điên, cõng chạy quanh con sông, khi đó lưng cười đến nỗi vành mắt đỏ hoe.

      Mình người này như vậy, ngộ nhỡ ngày nào đó tất cả biến mất làm thế nào.

      Ngày trước khi gặp phải cùng Hồ Tuyết Lâm, thần trí hoảng hốt bất tri bất giác tới trước lqd con sông, mắt tối sầm thế nào lại bị rơi xuống sông, may là người phía sau thấy được, gọi người tới cứu .

      Vì người đàn ông này, hèn mọn đến mức chính mình cũng thèm quan tâm.

      mấy ngày qua từng vô số lần nghĩ tới nếu như Lục Thiêm Lịch trở lại cầu xin , lập tức đá , thậm chí còn mắng chửi trận để cho cút .

      Nhưng làm được.

      Nghiêm Thấm Huyên vành mắt đỏ hoe khe khẽ đẩy Lục Thiêm Lịch ra, nhàn nhạt , " trở về phòng , tôi cảm thấy có chút mệt mỏi."

      Những lời này vừa ra, coi như trong lòng cũng lòng nghĩ về dám phạm lỗi nữa, cũng giống như ngày trước dễ dàng tin tưởng .

      Lục Thiêm Lịch thấy thái độ của có chút chuyển biến, biết cũng thể tiếp tục ép , cầm hành lý bên cạnh lên, "Thấm Huyên, hi vọng em có thể cho thêm cơ hội."

      đẩy cửa phòng ra, trả lời ở trước mặt khép lại cửa.

      >>>>>>
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8.
      Nghiêm thấm Huyên tắm rửa rồi ra khỏi khách sạn, đầu óc hỗn loạn, thế nên trước tiên phải kiếm nơi để lấp đầy cái bụng, liền rẽ khoảng bảy tám lần đến trước quán bida. (Cái này là dịch theo cv nha mấy bạn)

      Chập tối, mới vừa ra khỏi nhà hàng ở góc đường cùng với Kha Khinh Đằng, Trần Uyên Sam liền thấy bóng dáng quen thuộc bị mấy người đàn ông bao vây ở quán đằng kia.

      Nghiêm Thấm Huyên tại tức sôi máu, chơi vui gã lưu manh bộ dạng Hoàng Mao ddlqd kia tiến lại muốn cùng chơi, lúc đầu để ý lắm, lúc sau gã kia lại ngứa tay ngứa chân nhịn được liền đạp phát, ngờ lại trúng ngay chỗ giữa của .

      Kha Khinh Đằng theo kịp từ phía sau tới, ánh mắt lanh lùng của Trần Uyên Sam khẽ di chuyển, Trần Uyên Sam nhìn hồi lâu, khóe miệng nhếch lên theo hướng của Kha Khinh Đằng, " ."

      Kha Khinh Đằng cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt ra, im lặng vào trong quán.

      Từ trong quán bida ra, Nghiêm Thấm Huyên hoảng hốt nghĩ khí thế của hai người này đúng là ai sánh bằng, vừa nãy lúc Trần Uyên Sam cùng người đàn ông đó bước vào, thậm chí còn cần động tay động chân, ánh mắt chỉ cần di chuyển, đối phương liền bị dọa cho sợ đến độ bỏ của chạy lấy người rồi.

      Trần Uyên Sam liếc nhìn Nghiêm Thấm Huyên, giới thiệu cho , "Kha Khinh Đằng."

      Nghiêm Thấm Huyên có chút kinh sợ, mất lúc mới dám ngẩng đầu lên nhìn kĩ người đàn ông lạnh lùng tuấn tú đứng đằng sau Trần Uyên Sam, càng nhìn càng cảm thấy dường như gặp ta ở đâu đó, theo phản xạ lịch giơ tay lên, đôi môi mỏng kia khẽ mấp máy, khẽ gật đầu với , tay vẫn bỏ trong túi quần hề động đậy.

      Nghiêm Thấm Huyên có chút bất mãn nhìn ta cái, trong đầu nhanh chóng nhanh chóng suy nghĩ lại, đột nhiên nhớ ra được người này là ai.

      Có lần ông trùm truyền thông Ân lão gia của thành phố S tổ chức lễ mừng thọ, cơ hồ tất cả nhân tài của thành phố S đều tham gia. Kha Khinh Đằng ít khi lộ mặt cũng xuất , có người ddlqd lớn mật đối với người đàn ông nên đụng chạm tới đó, giống như con rắn bám chặt Kha Khinh Đằng, Kha Khinh Đằng nhịn được liền trực tiếp đẩy mạnh làm ta rơi xuống hồ bơi.

      Kha Khinh Đằng, chính là người nắm giữ phân nửa dầu mỏ của Đông Nam Á và cũng có ảnh hưởng đến giới hắc đạo.

      Vị núi băng Kha thiếu này, tính khí khó chịu là chuyện mà mọi người đều biết.

      Nghĩ tới đây Nghiêm Thấm Huyên liếc qua người đứng bên cạnh Trần Uyên Sam, nghĩ thầm cũng chỉ có người như thế này mới có thể trở thành bạn bè với Trần Uyên Sam.

      Bầu khí rất gượng gạo, Kha Khinh Đằng giơ tay lên nhìn đồng hồ, lạnh lùng với Trần Uyên Sam, "Cậu vẫn tới đó sao?"

      Trần Uyên Sam nghe ta thế, suy nghĩ chút rồi nghiêng đầu nhìn Nghiêm Thấm Huyên.

      " muốn ?"

      " đâu?" bộ dạng u sầu, dừng lại hồi, mới kịp phản ứng hiểu hỏi .

      "Dẫn xem thế giới Xã Hội Đen." khẽ nới lỏng cà vạt, bộ dạng thản nhiên, như đoán trước được bên cạnh hoàn hồn lại.

      ra sức suy nghĩ lúc, giương mắt nghiêm túc nhìn , " nguy hiểm đến tính mạng chứ. . . . . . ?"

      Trần Uyên Sam nhịn được khẽ cười, nhìn vào vẻ mặt đồng ý của Kha Khinh Đằng, "Yên tâm, chết được."

      biết bình thường luôn chuyện theo kiểu nửa đùa nửa , nhưng có thể khẳng định ddlqd chưa bao giờ gây ra điều gì bất lợi đối với , mặc dù ít nhiều gì cũng có chút lo sợ, nhưng lòng hiếu kì chiếm hữu toàn bộ lý trí.

      Chuyện liên quan đến Xã Hội Đen ít khi được công bố ra ngoài, có lão BOSS ở đây sợ gì chứ.

      "Được." gật đầu cái.

      Kha Khinh Đằng bên lấy xe, ánh mắt nhìn qua Trần Uyên Sam đều là khinh bỉ.


      Tác giả có lời muốn : tác giả viết ra chuyện tình hắc đạo này..., đều là lấy dẫn chứng từ thực tế, có tính chân , hi vọng mọi người cảm thấy hài lòng ~~

      Kha Khinh Đằng bẻ vô lăng, con xe thể thao cao cấp quay đường rồi dừng lại, Nghiêm Thấm Huyên giương mắt nhìn khách sạn rực rỡ ánh đèn ở trước mắt, hình như là vừa mới xây xong.

      Lúc này đột nhiên chạm mặt vài người từ trong khách sạn ra, định thần nhìn lại, cầm đầu phải chính là người đàn ông đầu trọc ở trong quán rượu ngày hôm đó.

      Đầu trọc từ lúc nãy đến giờ ánh mắt chỉ đặt ở người của Trần Uyên Sam, đột nhiên chứng ddlqd kiến thấy người phụ nữ nhắn bên cạnh, trong nháy mắt thất kinh, bước chân cũng lập tức ngừng lại, thể tin được kêu lên thành tiếng, "Trần thiếu, chuyện này. . . . . ."

      Kha Khinh Đằng mặt lạnh khóa xe rồi tới, thấy thuộc hạ của nhất bang nhìn Nghiêm Thấm Huyên đến thất thần, càng thêm khinh bỉ nhìn Trần Uyên Sam, thẳng vào trong khách sạn.

      Đối với ánh mắt của mọi người Trần Uyên Sam làm như thấy, lạnh lùng với đầu trọc, "Kim Tuấn, chuyện khách sạn ổn chứ?"

      Giọng vẫn bình thản như cũ, nhưng mơ hồ lại làm cho đám người cũng cảm thấy rét mà run.

      Đầu trọc tên là Kim Tuấn dùng sức gật cái, rốt cuộc cũng thu hồi lại ánh mắt dán người Nghiêm Thấm Huyên, " đợi Trần thiếu ngài trực tiếp tới thị sát."

      Lúc này Trần Uyên Sam vươn tay đến trước đôi mắt nhìn đông ngó tây của Nghiêm Thấm Huyên, dịu dàng , " thôi."

      nương Tiểu Nghiêm ngoan ngoãn theo Trần Uyên Sam vào khách sạn.

      >>>>>
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9.
      Năm tầng dưới của khách sạn trang bị đầy đủ trang thiết bị, hai mươi mấy tầng phía là phòng khách, được lắp đặt thiết bị hết sức đại, so với hình tượng mafia có chút bất đồng.

      Kim Tuấn bên cạnh Trần Uyên Sam, thỉnh thoảng lén nhìn sắc mặt của , cận vệ đứng dọc hai bên lối nhìn thấy tổng giám sát cung kính bên cạnh người đàn ông khí chất hơn người kia, bọn họ có thể khẳng định người này hẳn là lão đại Trần danh tiếng lừng lẫy, biết điều khom lưng cúi chào Trần Uyên Sam.

      Bóng dáng nhắn cùng với khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm Thấm Huyên cực kỳ nổi bật, vừa nhìn xung quanh vừa khẽ thúc vào cánh tay của Trần Uyên Sam , "Chỗ này quả rất đại, chắc chắn đem lại nhiều lợi nhuận."

      nghiêng mặt sang bên cạnh nhìn , "Vừa mới mở, vẫn còn nhiều thiếu sót."

      xong nhận lấy từ tay Kim Tuấn tờ giấy gì đó, đưa mắt nhìn qua những dòng chữ trong đó, nhanh chóng kí tên rồi đưa trả lại cho Kim Tuấn, Kim Tuấn cầm ở trong tay nhìn hồi, ngẩng đầu lên nhìn Trần Uyên Sam bằng ánh mắt cung kính tới cực điểm, "Tôi lập tức hành động theo ý của ngài."
      Trần Uyên Sam gật đầu về phía , lúc này bọn họ lên tầng năm, Nghiêm Thấm Huyên tới đây mới phát tầng này dành cho tầng lớp thượng lưu.

      Đại sảnh rộng tới mức kinh ngạc, được chia làm nhiều cái khu vực: rạp chiếu phim, khu nghỉ dưỡng, sòng bài. . . . . .Mỗi khu người đông nghịt, Trần Uyên Sam thấy người bên cạnh có vẻ hững thú, với Kim Tuấn, " có vấn đề gì nữa, tôi nghỉ ngơi tại đây."

      "Vâng, tôi thu xếp cho ngài." Hiệu suất làm việc của Kim Tuấn quả rất cao, chỉ trong chốc lát Nghiêm Thấm Huyên được phục vụ rất chu đáo, đứng cạnh cửa có Nhật Bản nhiệt tình dẫn thay quần áo để tắm rửa.

      Tắm rửa sạch rồi khoác áo choàng tắm ra ngoài, Nghiêm Thấm Huyên kéo rèm che khu tắm ra thấy đại sảnh yên lặng như tờ, ở cửa ra vào của sòng bài có mấy người đàn ông cao giọng với quản lý của khách sạn.

      Nghiêm Thấm Huyên nghe thấy mấy vị khách Nhật thân hình to lớn đó phàn nàn rằng rượu ngon, thái độ phục vụ được tốt ..., ràng là do mấy người kia say rượu dieendaanleequuydonn năng lung tung, tất nhiên quản lý cũng phải là tên đần độn, thái độ khiêm nhường lễ độ với bằng chứng ràng, mấy tên đó rốt cuộc lại, mượn rượu giả điên gây với quản lý.

      Lúc này Trần Uyên Sam chờ lâu thấy vào, liền vén rèm lên ra khỏi phòng nhìn thấy dựa vào cái bình phong cách đó xa hào hứng theo dõi phía bên kia xảy ra tranh chấp.

      Trần Uyên Sam khẽ mỉm cười, thản nhiên cầm ly rượu tay tựa vào cửa phòng.

      Bên kia tranh chấp càng lúc càng lớn, Kim Tuấn nhận được thông báo của thuộc hạ, trầm mặc đưa theo vài người tới nơi xảy ra tranh chấp.

      Lúc này qua nửa đêm rồi, mới vừa rồi nơi đó còn náo nhiệt, bây giờ người tản bớt, xung quanh nhìn thấy nơi này xảy ra tranh chấp tự động tránh sang bên, mấy dieendaanleequuydonn tên gây mơ hồ thấy được người của khách sạn tới, vẻ mặt ngược lại càng thêm kích động, ràng là ỷ vào việc ta là khách tên nào dám đối xử tệ với ta.

      Kim Tuấn chút hoang mang mà đến bên cạnh bọn họ, quản lý biết trước lui về phía sau, liền ôn hoà nhìn bọn họ bảo muốn bồi thường cái gì. Khách thấy người phụ trách nhanh như vậy liền khiêm nhường chịu thua, tên có vẻ là tên cầm đầu dương dương tự đắc muốn được miễn phí toàn bộ hoá đơn.

      Giây kế tiếp, Nghiêm Thấm Huyên biết Kim Tuấn ra hiệu bằng cách nào, chỉ thấy mấy người đàn ông đứng đằng sau nhanh chóng rút ra thanh kiếm dài sắc nhọn.

      Mấy tên khách vốn hả hê vì mục đích thành công, nhìn thấy màn này nhanh chóng sợ hãi, dưới ánh đèn thanh kiếm loé sáng gần với bọn trong gang tấc, hiểu được chủ nhân của khách sạn này là người thuộc về giới hắc đạo, sớm bị doạ đến mặt trắng bệch cả lên.

      Kim Tuấn vẫn dáng vẻ điềm nhiên ấy, câu nào, cứ như vậy khoanh tay đứng yên đó.

      Nghiêm Thấm Huyên lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mới gây như vậy mà làm thế, nếu như bọn họ còn thêm mấy câu nữa, đoán chừng thứ rơi mặt đất là đầu của bọn họ rồi, tim cứ đập liên tục, thế nhưng vẫn nhìn chớp mắt.

      Giằng co hồi, người trong đó có vẻ tỉnh rượu chân mềm nhũn co quắp mặt đất, giống như quân bài đôminô, tất cả bọn họ trước đó phách lối bao nhiêu bây giờ trời vực, tên cầm đầu bên kia lập tức trả tiền, Kim Tuấn thấy vậy, phất tay cái, toàn bộ thuộc hạ thu kiếm trở lại.

      Mấy người khách nơm nớp lo sợ vừa nhìn Kim Tuấn vừa thanh toán, chỉ thấy thu lại sát khí người, cúi chào với mấy vị khách, giọng hết sức khiêm tốn lễ độ, bên cạnh còn có người đưa quà tới cho khách, sau đó Kim Tuấn còn cố ý tiễn bọn họ xuống lầu.

      Mấy vị khách thấy vậy trong lòng cũng cảm thấy kì quái, mới vừa nãy Kim Tuấn còn sát khí đầy mình thế mà bây giờ lại ôn hoà như vậy, coi như là kết thúc trong hoà bình.

      Lúc này Trần Uyên Sam mới từ từ tới bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, nở nụ cười hỏi , "Nhìn đủ rồi sao?"

      quay đầu lại nhìn , có chút thổn thức lắc lắc đầu, "Tôi chưa từng gặp qua kiểu buôn bán như vậy, hổ là thương nhân xuất thân từ hắc đạo, ngờ đầu trọc rất có tài năng."

      Trần Uyên Sam thấy nghiêm túc khen ngợi như thế, nụ cười khóe môi càng đậm.

      Tất nhiên có tài, mặc dù Kim Tuấn phải là người theo từ lúc mới gia nhập hắc đạo, mà là thuộc hạ mới tuyển chọn được từ hai năm trước, tư chất hết sức dieendaanleequuydonn thông minh, lại có nhiều mánh khoé, bao lâu khi con đường lên của hỗn loạn, cũng hết sức coi trọng, đặc biệt để cho phụ trách mấy khách sạn mới xây ở Tokyo.

      Kim Joon tiễn khách về phòng trở lại tầng năm thấy Trần Uyên Sam cùng với Nghiêm Thấm Huyên đứng ở trước cửa phòng, vội vàng bước nhanh tới, khẽ tạ lỗi với Nghiêm Thấm Huyên, " xin lỗi, làm tiểu thư sợ hãi."

      bị thái độ ôn hoà của đối phương làm cho cả kinh, vội vàng xua tay.

      Lúc này Kim Tuấn nhìn về phía Trần Uyên Sam cung kính , "Trần thiếu, những người này vừa mới tới, Kha thiếu cùng vị tiểu thư này biểu diễn chút vũ điệu? Đều là ca kịch mới nhất vừa mới được mời đến."

      Trần Uyên Sam nhìn sang bên cạnh trưng cầu ý kiến của Nghiêm Thấm Huyên, gật đầu với Kim Tuấn cái.

      >>>>>>

      Mặc dù rạng sáng, thế nhưng Nghiêm Thấm Huyên lại hề cảm thấy mệt mỏi, cả người tràn đầy năng lượng, đầu óc chất chứa nhiều phiền não từ sau khi vô tình đụng độ với Trần Uyên Sam bay biến hết.

      Trong phòng, diễn viên chậm rãi hát ca, đánh nhịp nhảy múa, Kha Khinh Đằng cùng với Trần Uyên Sam dựa vào lưng ghế ở bên trái của , Kim Tuấn cùng với mấy tên thuộc hạ khác ngồi ở bên cạnh bọn họ.

      Tiếng hát du dương, lướt qua khay rượu, thỉnh thoảng cùng với người ngồi bên cạnh mà từng dieendaanleequuydonn muốn kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng gần gũi), tại nhiệt tình trò chuyện cùng , Kim Tuấn cùng với vài thuộc hạ bên cạnh.

      " Kim, ngày đó trong quán rượu cám ơn các ." dù sao cũng là người thân thiện, thêm với cách chuyện dịu dàng, càng làm cho người khác có cảm giác thân thiết, trong lòng Kim Tuấn cũng cảm thấy lão đại kiếm được tốt, vội vàng hào phóng mà cười khoát tay, " có gì, chỉ là cách thức xuất hôm đó của làm cho người khác có chút khó quên."

      Mấy người bên cạnh hôm đó đều có mặt tại trường, vốn đều là nam tử hán tính tình thà, vui vẻ cùng Nghiêm Thấm Huyên hàn huyên.

      Kha Khinh Đằng ngồi bên buông ly rượu tay, quét mắt sang đám người vui vẻ trò chuyện ở bên cạnh, chậm rãi với Trần Uyên Sam, "Thế nào? Phu nhân tương lai?"

      tay Trần Uyên Sam đặt ở bệ cửa sổ, nhìn người phụ nữ cười vui vẻ kia, thản nhiên , "Bạn bè, đối tượng hợp tác làm ăn."

      " Bạn bè, đối tượng hợp tác làm ăn mà lại đưa đến nơi này?" Giọng lạnh lùng của Kha Khinh Đằng, pha chút giễu cợt.

      Trần Uyên Sam đặt ly rượu xuống, nhìn người bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên, " có ý tứ."

      "Trần Uyên Sam, cậu ‘thủ thân như ngọc’ nhiều năm như vậy, cần sa chân vào người tuổi chư vậy." Kha Khinh Đằng nhiều, câu chữ sắc bén, "Nhà ta mới có biến động, nhưng dù sao cũng phải là đen tối, về sau liên luỵ vào, nên lĩnh hội được."

      Trần Uyên Sam trầm mặc hồi, chợt cười cười rồi nhìn sang Kha Khinh Đằng ngồi bên cạnh, "Cậu chừng nào mới học được cách thương hoa tiếc ngọc đâu? Cậu mắc bệnh chán ghét phụ nữ sao?"

      Kha Khinh Đằng nghe xong giơ chân đạp phát, thèm để ý đến nữa.

      >>>>>
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :