1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Cảm mến không sợ muộn - Tang Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46

      Editor: Cẩm Tú

      Mỗi ngày bận rộn ngừng, thế nhưng buổi tối chỉ cần được nhìn thấy là mọi mệt mỏi đó đều tan biến, ở bên kia nghiêng đầu cùng đông tây, khuôn mặt nhắn mập mạp hơn so với trước kia rất nhiều, thế nhưng càng nhìn lại càng thích, lời nào mà chỉ chăm chú nhìn .
      được lúc đột nhiên ngừng lại, nhìn buồn buồn : "Em rất nhớ ."

      Nghiêm Thấm Huyên da mặt mỏng, bình thường quá tha thiết cũng chỉ là ôm lấy buông, những câu sến súa, chỉ cần kêu ông xã là cũng đỏ mặt mất nửa ngày.

      Bên kia Trần Uyên Sam nghe xong lại càng thêm trầm mặc, vẻ mặt như suy nghĩ điều gì đó, Nghiêm Thấm Huyên lập tức đỏ mặt qua loa chúc ngủ ngon với rồi gập máy vi tính lại.

      . . . .

      Tám giờ sáng hôm sau, Cao Nhạn mới vừa chợ mua thức ăn về liền nhìn thấy người đứng trước cửa nhà.

      "Tiểu Sam, con về rồi sao?" Trần Uyên Sam mệt mỏi tựa vào cạnh cửa, Cao Nhạn vội vàng vội vội vàng vàng nghênh đón mở cửa, "Sao gọi điện thoại cho mẹ?"

      " có chuyện gì đâu mẹ." theo Cao Nhạn vào nhà, thấy Cao Nhạn muốn đánh thức Nghiêm Thấm Huyên dậy, vội vàng ngăn bà lại, "Mẹ cứ để cho ấy ngủ, con đợi ấy tỉnh lại, trong lúc đó con chơi cờ với ba."

      . . . .

      Thời điểm Nghiêm Thấm Huyên mới vừa mở mắt còn tưởng rằng mình nằm mơ, bằng làm sao Trần Uyên Sam lại ngồi ở mép giường, vẻ mặt dịu dàng cúi đầu nhìn cười đây?

      sửng sốt hai giây, lấy tay dụi dụi con mắt, thấy người trước mắt vẫn chưa biến mất, mở miệng , " trở về?"

      "Nếu là ai?" nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của , cúi đầu hôn lên khuôn mặt , "Bà xã hiếm khi muốn ... vui mừng ngủ được, nửa đêm từ giường bò dậy ngồi máy bay trở về."

      Thấy bị chọc cho mặt đỏ bừng, giang tay ôm vào trong ngực, với , " hoàn toàn xong rồi, họp cũng tự nhiên cười khúc khích, cũng thiếu chút nữa làm cho người ta nghi ngờ."

      "Bây giờ chúng ta về nhà có được ?" thấy lời nào, cánh tay dần dần siết chặt, hận thể giam vào trong thân thể của mình.

      Nghiêm thấm Huyên đỏ mặt gật đầu liên tục, tay ôm lấy cổ của cũng chịu buông ra.

      ***

      Mới vừa bước vào cửa nhà, Trần Uyên Sam liền ném hành lý , tay bế ngang người sải bước vào phòng ngủ.

      Nghiêm Thấm Huyên nằm ở giường bị nửa đè ở phía dưới hôn, bao lâu hô hấp liền trở nên gấp gáp, bàn tay bé cũng có chút vội vã cởi nút áo người của , Trần uyên áo để mặc đùa giỡn, bao lâu sau liền cảm thấy nơi đó của mình trướng đau.

      "Có thể ?" hồi lâu chống đỡ cái trán của , thở hổn hển hỏi , dù qua ba tháng, nhưng thân thể vẫn yếu, sợ mình khống chế được làm tổn thương .

      " chút là được." giúp cởi quần áo ra, sau đó tự mình cởi
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47

      Editor: Cẩm Tú


      Trần Uyên Sam muốn bao trọn cả tiệm váy cưới để cho có thể thoải mái thử, nhưng kiên trì cần phô trương như vậy, cho nên cân nhắc chút, để cho nhân viên giới thiệu đồ và chăm sóc cho , phái người đến bảo vệ .

      Doãn Bích Giới bị Kha Khinh Đằng đưa trở về Mỹ, Cẩn Mạt bận rộn chuyện con cái thể được, mình vào đại sảnh, thấy nhiều nữ nhân viên phục vụ rất nhiệt tình giới thiệu cho nhiều kiểu dáng mới, quan sát kỹ thấy cái nào cũng rất đẹp, nhưng cũng cái đặc biệt thích.

      tới lui đột nhiên nghe thấy nữ nhân viên bên cạnh khẽ kêu lên, ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông thanh thản tựa vào phòng thanh đồ cách đó xa cười với , vẫn như thường ngày tỏa ra cái loại khí chất phong tình đó.

      "Sao cậu lại ở đây?" Nghiêm thấm Huyên có chút vui mừng lại gần Vi Diệp.

      "Đưa Thần Thần đến xem áo cưới." Vi diệp chỉ chỉ vào phòng thay đồ, "Lần trước nghi thức kết hôn bị tôi phá hỏng rồi, lần này là bổ sung, nên muốn mua mấy bộ váy cưới bồi thường cho ấy."

      nhìn phòng thay đồ, ngẩng đầu tặc tặc đẩy đẩy , "Ơ, Thần Thần Thần Thần, gọi thân mật thế kia rồi à."

      Vi Diệp cười cười, trả lời ..., chuyển đề tài, " trách được hôm nay trong tiệm có người, ra là Trần Uyên Sam đưa cậu tới đây chọn váy cưới." Dừng chút, lơ đãng hỏi, " ta tới cùng cậu?"

      " ấy nhiều việc quá, chắc tan làm xong ấy tới." Nghiêm Thấm Huyên trong lúc chuyện liếc qua dãy trưng bày váy cưới chút, đột nhiên tiến lên vài bước lấy ra bộ ướm thử lên người, với nữ nhân viên bên cạnh, "Tôi thử chút."

      Nữ nhân viên còn bị Vi Diệp hớp hồn, qua hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vội vàng vén rèm gian phòng thay đồ khác lên cùng tiến vào.

      Lúc Lương Thần từ trong phòng thay đồ ra, mấy nữ nhân viên bên cạnh khen dứt lời, trưởng nữ của gia tộc số thành phố S khí chất tài hoa, vóc người cao gầy, bộ váy cưới màu đỏ càng làm nổi bật khiến cho người ta thở dời mắt được, xoay người ở trước mặt Vi Diệp, cười hỏi , "Như thế nào?"

      "Ừ." Vi Diệp vuốt vuốt cằm, "Tiên nữ giáng trần."

      Lương Thần biết miệng lưỡi trơn tru từ lâu, cười liếc cái, mới vừa quay đầu lại nhìn thấy rèm ở phòng thay đồ bên cạnh bị kéo ra.

      "Trần phu nhân, bộ váy cưới này thực rất hợp với ." Nữ nhân viên theo vào giúp kéo vạt áo, vén vén tóc của , "Thời điểm làm nghi thức nếu vén tóc lên khẳng định càng đẹp hơn."

      Nghiêm Thấm Huyên mặc người bộ váy cưới màu tím nhạt, lộ nửa vai, bộ ngực cũng nổi bật lên hết sức hoàn mỹ, từng cái hoa văn ở vùng thắt lưng cũng được thiết kế rất đẹp.

      và Lương Thần trước kia chưa từng gặp mặt, nhưng hiển nhiên đối phương biết , lịch khẽ gật đầu với , Nghiêm Thấm Huyên cũng lịch cười, bước mấy bước đứng trước gương chỉnh lại bộ váy.

      Lương Thần đứng ở bên nhìn , thân là phụ nữ nhưng trong lòng cũng thầm sợ hãi than, trở lại quay đầu nhìn Vi Diệp, ánh mắt của lập tức tối sầm lại.

      Mới vừa rồi còn là bộ dạng cà lơ phất phơ cười như cười, thế nhưng bây giờ mặt là vẻ chăm chú chưa từng bắt gặp, gần như chớp mắt nhìn chằm chằm bóng hình đứng trước gương kia, mặt toát ra vẻ dịu dàng tận xương tủy, giống như muốn khắc sâu
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48

      Editor: Cẩm Tú


      "Ôi trời, cậu mau đến đây xem xem." Ân Kỷ Hồng ngồi ở trong phòng bao cười gian nhìn Trần Uyên diendànleqiadon Sam, "Chúng ta ba người đều có vợ rồi, thế nhưng lại chủ động tới quán bar, phải tôi nằm mơ! Mau đánh tôi mấy cái ."

      Đan Cảnh Xuyên vẫn còn mặc cảnh phục, hiển nhiên là mới từ sở cảnh sát chạy tới, mặt biến sắc hung hăng đấm vào đầu Ân Kỷ Hồng hai đấm, "Còn muốn mấy cái nữa?"

      "ĐxxCM! Ai bảo cậu đánh vào đầu!" Ân Kỷ Hồng nhanh chóng xù lông, "Cậu biết đánh vào đầu làm người khác ngu hơn sao!"

      "Ầm ĩ chết được..., ít ồn ào ." Trần Uyên Sam cầm tay chai rượu, nhưng lại uống, thái độ trầm trầm có chút mệt mỏi.

      "Xảy ra chuyện gì?" Đan Cảnh Xuyên khó hiểu xắn ống tay áo lên, "Tôi phải về sớm chút, nếu Nhan Nhan lại muốn khí dễ tôi."

      "Chậc chậc, người là thủ lĩnh hắc bang, người là cục trưởng cục cảnh sát, sao lại sợ vợ như vậy, mặt mũi để đâu." Ân Kỷ Hồng lắc đầu cảm thán.

      "Vậy cậu còn nhớ ai là người lập ra quân lệnh có bà xã rồi được hút thuốc uống rượu nếu nơi đó liền có vấn đề?" Trần Uyên Sam đặt chai rượu bàn, khóe miệng cong lên, "Tấm Quân Lệnh đó tôi còn chụp lại đấy, cậu có muốn xem qua ?"

      Đan Cảnh Xuyên thuận nước đẩy thuyền gật gật đầu, khiến cho Ân Kỷ Hồng gắng sức thu mình lại.

      "Thời điểm Cẩn Mạt mang thai. . . . . .Có hay suy nghĩ miên man hay ...?" Trầm mặc hồi lâu, Trần Uyên Sam có chút do dự hỏi Ân Kỷ Hồng.

      Ân Kỷ Hồng sững sờ, ngay sau đó nụ cười mặt càng ngày càng đáng đánh đòn, " ra là thế, thế nào, muốn cậu chiều chuộng." Mắt thấy tay Trần Uyên Sam giơ lên, liền nhảy xuống thành nghiêm túc : "Cẩn Mạt có suy nghĩ miên man, tính khí cũng tốt như bình thường, cũng quá nguyện ý để cho tôi đụng chạm, còn lại những cái khác vẫn tốt."

      Trần Uyên Sam nghe gật đầu cái, khẽ thở dài, " ấy gần đây cũng muốn chuyện với tôi, buổi tối lúc tôi trở về ấy ngủ rồi."

      "Làm sao lại như vậy? Tính tình Nghiêm Thấm Huyên phải tốt lắm sao?" Đan Cảnh Xuyên giương mắt nhìn .

      "Lần trước thử áo cưới ấy đột nhiên ngất , dọa tôi sợ gần chết, liền muốn chờ ấy sinh xong diendànleqiadon rồi mới tổ chức hôn lễ, ấy phản đối, nhưng ràng là có mất hứng."

      Ân Kỷ Hồng cùng Đan Cảnh Xuyên liếc nhau cái, hình như cũng biết nên sao cho phải.

      Trần Uyên Sam cầm chai rượu đặt lên quầy bar nhấn chuông gọi phục vụ tới tính tiền, sau đó sửa sang lại quần áo, "Tôi về trước đây."

      . . . . .

      Nghiêm Thấm Huyên mơ mơ màng màng ngủ, cảm thấy có gì đó đúng lắm, mở mắt ra thấy phần thân dưới của tiến vào cơ thể .

      mặt Trần Uyên Sam mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy tỉnh lại, cúi đầu hôn cái, ôm lấy cái mông của khàn khàn : "Vợ, tách chân ra chút, cử động được."

      còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn giơ chân lên theo ý của , bên sợ làm bị thương, bên lại bị cảm giác thoải mái quấn lấy, hít sâu vài hơi, tiến sâu vào đến mấy lần.

      bị chơi đùa làm cho mặt ửng hồng, phía dưới cũng đủ ướt, trướng lên rất khó chịu, cả người mệt mỏi, hốc mắt phiếm hồng dựa đầu vào vai , hung hăng cắn .

      "A ——" Trần Uyên Sam than tiếng, ngừng lại, phía dưới vừa động, cắn bờ môi của thoáng lui ra ngoài chút.

      Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm thấy động tác của chậm lại, nhàng vào sau đó lại lui ra ngoài, chín cạn có, nhưng lại sâu. bị khí dễ làm cho hô hấp trở nên gấp gáp, nơi hai người kết hợp là mảng ướt đẫm, ga giường ở dưới mông hình như có chút ẩm ướt.

      "Còn suy nghĩ lung tung sao?" nằm ở người , kìm nén đến gân xanh nổi lên, nhưng vẫn kiềm chế làm cho giọng điệu dịu xuống, "Em có phải tức chết rồi hay ? Hả?"

      Khi về nhà vẫn như cũ tắt đèn ngủ sớm, bất đắc dĩ vừa vặn phát tủ đầu giường đặt vài cuốn sách, cầm ra phòng khách vừa nhìn giận sôi máu.

      "À?" còn chưa kịp phản ứng, giọng run rẩy cầu xin , ". . . . . . Nhanh lên chút."

      Trần Uyên Sam để cho thoải mái, tiếp tục luận động, "Em lại có thể hoài nghi chồng em ở bên ngoài…? Cái đầu này rốt cuộc lại suy nghĩ lung tung gì
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49

      Editor: Cẩm Tú

      Sau khi An Chí Thượng , bị nhìn chăm chú có chút buồn cười, vỗ vỗ bụng của : "Sao lại khí dễ cậu ấy như vậy, xem vẻ mặt của cậu ta trước khi rời diendanlưdqd xem, thiếu chút nữa là quỳ gối cầu xin rồi đấy."

      Trần Uyên Sam đưa tay ra ôm từ phía sau hôn lên gò má , "Để cho cậu ta , cậu ta ngứa da, phải giúp cậu ta gãi chứ."

      Nghiêm Thấm Huyên quay đầu lại đút cho thìa cháo, khẽ hỏi, "Như thế nào?"

      nếm thử rồi suy tư hồi, gật đầu cái, "Tài nghệ của bà xã luôn rất kinh người, mặc dù so với còn kém hơn chút."

      liếc xéo cái, thu lại tay cầm bát, đẩy rồi ra khỏi phòng.

      Trần Uyên Sam cười cười rồi lập tức đuổi theo, nắm lấy tay : "Em được nuông chiều quen, chỉ vui đùa chút thôi dậy nổi rồi, hả? Lời của còn chưa hết, làm quà tặng, muốn bà xã là quà của ."

      Nghiêm Thấm Huyên lười biếng ngồi xuống ghế dựa ở trong phòng khách, giống như ông chủ duỗi chân điều chỉnh tư thế thoải mái, vội vã tiến đến, đứng ở cạnh rìa ghế dựa, cẩn thận giúp xoa bóp chân.

      "Quà tặng đâu?" được phục vụ thoải mái, vươn tay ở trước mặt đòi quà.

      đột nhiên lấy từ sau lưng vật gì đó như làm ảo thuật, nhìn : "Hai ngày trước em có tới, nhờ người kiếm cho bản, em. . . . . ."

      Lời còn chưa dứt, người nằm nhàng nắm lấy tay , cứ như vậy sững sờ nhìn , cũng chuyện, khóe mắt cũng dần dần đỏ lên.

      Trần Uyên Sam thở dài, ngồi dậy, cẩn thận từng li từng tí ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn , dịu dàng , "Thế nào? thích sao?"

      Hai ngày trước Nghiêm Thấm Huyên đột nhiên muốn quyển sách do ngôi sao viết về cách nuôi dưỡng giáo dục con cái, cuốn sách này ra với số lượng có hạn, ầm ĩ muốn mua, lại cho đụng vào máy vi tính nên thể diendanlưdqd mua qua Internet, chứ đừng đến việc cho ra khỏi cửa, sau đó cũng quên luôn chuyện này, ngờ chẳng những quên mà còn lấy giúp quyển, thậm chí còn có những chú thích mà ngôi sao đó tự tay ghi vào.

      Thời gian mang thai càng ngày càng dài, bình thường dịu dàng như vậy nhưng thời gian này cũng trở nên khá xấu xa, tính cách đỏng đảnh càng thêm nghiêm trọng, buổi tối hai ngày trước đột nhiên muốn ăn bánh nhân đậu Tokyo hình người, lời ngon tiếng ngọt dỗ ngủ trước, rạng sáng sai người vận chuyển tới đây hộp, lúc đặt ở tay còn nóng hổi.

      rất hoài nghi nếu bây giờ muốn sao trời, chừng cũng bắt phi hành gia lên hái xuống, bình thường Trần Uyên Sam hay dùng các mối quan hệ để chuộc lợi cho mình, nhưng phía sau có , gần như ngày ngày đều có biện pháp dụ dỗ vui vẻ.

      Lúc đặt nằm xuống giường, ôm lấy cổ của chịu buông tay, Trần Uyên Sam bị kéo mặt trực tiếp chôn ở trước ngực , thiếu chút nữa là chảy máu mũi, vội vàng gỡ tay vòng ở cổ mình, khàn khàn : "Bảo bối, hạ thủ lưu tình chút ."

      Nghiêm Thấm Huyên còn biết là chuyện gì xảy ra, thấy ánh mắt rơi xuống ngực tuyết trắng lộ ra nửa, đỏ mặt nhàng thu tay về, cắn môi ánh mắt như nước long lanh nhìn .

      Trần Uyên Sam thở dài, có chút phiền não nắm tóc, vẻ mặt tuấn có chút khổ sở.

      thấy là kìm nén đến khó chịu, đưa tay kéo kéo góc áo của , ". . . . . .Cần em giúp ?" nhìn , hít hơi sâu, lắc đầu cái, " tắm đây, em vừa mới hầm cháo xong, nằm đọc sách nghỉ ngơi , tắm xong lại đây với em, có được hay ?"

      dịu dàng , làm càng thêm đành lòng, lôi kéo góc áo của buông tay, nắm lấy tay xoa xoa trong lòng bàn tay, có chút bất đắc dĩ cười cười, " vội, chờ sinh con xong chúng ta từ từ thanh toán, bây giờ em cần phải ngoan ngoãn chăm sóc thân thể mình trước , biết ?"

      "Thanh toán" hai chữ ra rất bất bình thường, Nghiêm Thấm Huyên da mặt mỏng, rút tay về, cầm sách che mặt, vẫy tay mong người kia
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50

      Editor: Cẩm Tú

      Doãn Bích Giới dự tính gần ngày sinh của Nghiêm Thấm Huyên bay về, từ nước Mĩ gọi điện thoại tới là mấy ngày nay chuẩn bị, Nghiêm Thấm Huyên mặc quần áo chống phóng xạ, cầm ống nghe cười với bạn tốt, "Ơ, trở về để giành quyền làm mẹ nuôi hả?"

      "Tớ phải dành sao? Cậu Ân Kỷ Hồng nên ầm ĩ, ta có ầm ĩ ta và Cẩn Mạt cũng trở thành cha nuôi mẹ nuôi của nó được, đứa bé trong bụng cậu kiên cường như thế, đẩy lùi kẻ địch, hoàn toàn là phiên bản khác của tớ, được chứ?" Doãn Bích Giới cầm điện thoại di động mấy câu, "Cậu đưa điện thoại cho Trần Uyên Sam , Kha Khinh Đằng muốn chuyện với ta."

      Nghiêm thấm Huyên đưa ống nghe cho Trần Uyên Sam, Trần uyên áo cầm ống nghe chống phóng xạ ra cửa sổ cách xa chút, chỉ nghe thấy giọng của Kha Khinh Đằng truyền đến, "Nghe Ân Mao tại cậu còn đáng sợ hơn cả lúc đánh sập hai căn cứ đó, chỉ cần chạm vào liền bùng nổ?"

      Trần Uyên Sam quay đầu lại liếc nhìn bà xã khoanh tay lại, khóe môi cong lên, "Cậu cứ tin tôi, chừng lúc bà xã cậu mang thai, cậu chỉ hận ngày ngày được ngồi lên hỏa tiễn."

      Lúc này Kha Khinh Đằng trả lời mỉa mai như mọi khi, trầm mặc hồi, lạnh nhạt , " nhanh thôi."

      Hai người hàn huyên đôi câu, Trần Uyên Sam vừa định cúp điện thoại, đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến tiếng rên khe khẽ.

      Sắc mặt biến đổi, trực tiếp quăng ống nghe cùng điện thoại xuống đất, gần như là lăn vòng chạy đến bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên mặt đổi sắc, nâng cánh tay lên lắp bắp , "Có phải muốn sinh hay ? . . . . . . Có đau hay ? . . . . . . Nơi nào đau? . . . . . ."

      Sắc mặt Nghiêm thấm Huyên hoàn toàn trắng bệch, ngón tay nắm chặt váy thở gấp , "Hình như. . . . . . Phía dưới. . . . . . Nước. . . . . ."

      Trần Uyên Sam vừa nghe đến, lập tức giơ chiếc váy rộng của lên liếc nhìn, sắc mặt tái xanh cầm điện thoại bàn, gọi cú điện thoại đến lầu dưới, gần như hét lên mà , "Xe, xe, lập tức bệnh viện!"

      . . . . . .

      Thời điểm Ân Kỷ Hồng cùng Cẩn Mạt đưa hai bảo bối sinh đôi của họ chạy đến, Đan Cảnh Xuyên và Lolita nhà cũng đến, Trần Uyên Sam đứng ở trước cửa phòng sinh tới lui, tóc bị nắm làm rối cục, Nghiêm Khải Cao Nhạn, Trần Thế Phương và Phùng Khanh cũng chờ ở bên.

      Dưới áp lực nặng nề của im lặng, Ân Kỷ Hồng từ trước tới giờ vẫn sợ chết, tới trước mặt Trần Uyên Sam, vỗ vỗ bờ vai của , "Cậu còn cười nhạo tôi, cậu nhìn lại vẻ mặt của cậu , người nào biết còn tưởng cậu phẫu thuật thẩm mĩ hỏng đấy." vừa vừa cười ha ha muốn làm bầu khí vui vẻ hơn chút.

      Lúc này Đan Cảnh Xuyên nhìn nổi nữa, lên phía trước nhanh chóng kéo Ân Kỷ Hồng qua bên, chỉ chỉ vào bức tường bệnh viện, Ân Kỷ Hồng liếc mắt nhìn, lập tức giơ chân lên, "Mẹ kiếp, tường tróc lỗ lớn như vậy? Bệnh viện này làm ăn kiểu gì vậy? Nhìn như sắp sụp đến nơi!"

      Đan Cảnh Xuyên bất lực, chú ý liếc nhìn người đứng bên, giọng , "Là do Trần Uyên Sam làm đấy, cậu mau câm miệng lại , chừng đợi lát nữa cậu cũng bị như vậy đấy."

      Lúc này Trần Uyên Sam đột nhiên ngừng lại, xoay người tới cửa phòng sinh, Trần Thế Phương đứng bên liền vội vàng tiến lên ngăn lại, sắc mặt trầm xuống với , "Mới vừa rồi bác sĩ , sinh non cũng có thể thuận lợi sinh hạ đứa bé, mới như vậy con vội vã xông vào còn ra thể thống gì nữa? Mấy tháng này đều mời các bác sĩ giỏi nhất đến nhà chăm sóc, con là bác sĩ hay bọn họ là bác sĩ?"

      Trần Uyên Sam cảm thấy toàn thân bị mồ hôi thấm ướt, trước mắt là trận địa màu đen, mới vừa rồi nghe thấy tiếng rên sợ hãi của Nghiêm Thấm Huyên, thiếu chút nữa lật tung dãy ghế lên, lúc này nghe lời khuyên của cha, cảm xúc mới có chút hòa hoãn hơn.

      Cả đời này cũng cảm thây dài như lúc này, nghe được tiếng nhịp tim của chính mình, hô hấp mãnh liệt, khủng hoảng đến mức ngay cả quả đấm đều thể nắm chặt, cho tới khi cửa phòng sinh mở ra, còn đờ người mất hai giây mới xông lên.

      Y tá ôm đứa bé cười tủm tỉm tới : "Chúc mừng, là ."

      Mấy trưởng bối đều thở ra hơi, mặt rốt cuộc cũng lộ ra cười, Cố Linh Lan bé chạy tới nhanh nhất,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :