1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Cảm mến không sợ muộn - Tang Giới (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41

      Editor: Cẩm Tú


      Thời điểm từ cửa trụ sở trở lại phòng bệnh, Trần Uyên Sam vẫn gì, lúc Nghiêm Thấm Huyên ngồi xuống giường cũng khẽ kéo ngồi xuống, tự nhiên tiến sát vào trong ngực .

      Vẻ mặt thâm trầm để cho điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, thả cặp chân gác đùi mình nhàng vân vê, cúi đầu hôn lên trán , " vốn đồng ý với em, có thể quá xúc động mà án binh bất động, nhưng buổi tối hôm nay phải đại khai sát giới rồi."

      "Nếu có người xâm phạm đến vợ của , người nhà hoặc là bằng hữu, trừng phạt ." lắng nghe nhịp tim vững vàng của , ngẩng đầu nghiêm túc nhìn , "Em cũng ích kỷ như vậy, coi như Tiếu Phan và những thuộc hạ của đối với em thù oán, nhưng bọn họ muốn giết , bọn họ muốn giết em cùng với con của chúng mình, bọn họ giết Kim Tuấn, em hận bọn họ."

      thông suốt thấu hiểu, lời chứa đầy hàm ý, Trần Uyên Sam nhìn vẻ mặt dịu dàng của , cũng hiểu tâm tình ủng hộ của , trong lòng trào lên nhu Tình nhàn nhạt, ôm lấy cười, "Nhìn lại người phụ nữ của chút, quả nhiên rất có khí chất làm phu nhân của lão đại hắc bang, tốt!"

      Nghiêm Thấm Huyên cười với , hai lúm đồng tiền nổi lên, đưa tay vuốt ve trán của , "Em vẫn còn muốn thêm câu nữa, cho dù muốn thống trị thiên hạ, chống lại trời đất, xa ngàn dặm, em vẫn luôn ở bên cạnh ."

      "Người bị dính máu tanh, tốt cho đứa bé cũng sợ?" cười cười hôn lên mắt .

      " sợ!"

      ***

      Buổi tối cả căn cứ chìm vào bầu khí nghiêm túc, trừ thời điểm bác sĩ y tá và đám người nhận lệnh bảo vệ Nghiêm Thấm Huyên, tất cả mọi người theo lệnh của Trần Uyên Sam phát động tấn công với phe của Tiếu Phan.

      mình ngồi ở trong phòng bệnh rộng rãi, mặt mơ hồ có chút nước mắt, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bóng đêm bao trùm, nhưng vẫn có thể thấy xa xa phía tây lửa cháy ngút trời, tiếng súng cùng với tiếng hét giận dữ vang lên như được pha loãng trong khí, truyền vào tai .

      Mỗi phút mỗi giây chờ đợi ở nơi này như sống trong địa ngục.

      Vốn là Trần Uyên Sam cũng định tự mình , nhưng trước khi lại ôm đứng bên cạnh cửa sổ , "Hôm nay tuyệt đối thể lưu lại cho bất cứ thứ gì có thể mang đến nguy hiểm cho em được nữa, phải tự mình đối mặt với để giải quyết ràng."

      "Tên Tiếu Phan đó giết người còn thèm chớp mắt. . . . . ." nhìn trong mắt ngập nước, thanh run rẩy đến độ được câu hoàn chỉnh, ngộ nhỡ quay trở về được?

      vẫn là dáng vẻ diu dàng như cũ, hôn lên khóe mắt , chỉ lạnh nhạt cười, "Em nhất định phải tin tưởng người đàn ông cũng là ba của đứa bé trong bụng em."

      . . . . .

      bầu trời sáng rồi, cả thành phố Newyork dần dần tỉnh dậy, cả đêm có chợp mắt, bác sĩ theo đúng lịch trình đến kiểm tra cho , mỹ nữ tóc vàng mắt xanh bên cạnh bác sĩ tủm tỉm cười giúp đắp lại chăn vừa cho biết, tại thai nhi trong bụng rất khỏe mạnh, chỉ cần điều dưỡng tốt, thân thể cho dù yếu, cũng có thể bảo vệ cả mẹ cả con bình a.

      Đây là con của , là đứa bé theo trong suốt chặng đường nguy hiểm đầy kinh sợ, vậy mà nó vẫn lớn lên đầy khỏe mạnh như vậy, ai có thể cho biết, bọn họ có thể thoát khỏi trận chiến đẫm máu này hay ?

      Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, như muốn nhảy dựng lên, bác sĩ ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ nên mới ngã xuống đất.

      Lúc đến cửa dừng bước, cảm thấy sau lưng mình bị mồ hôi thấm ướt, hai lòng bàn tay đều là mồ hôi, Trần Uyên Sam ném áo khoác cho thuộc hạ đứng bên cạnh, bước tới bế lên.

      "Về nhà thôi."

      Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Uyên Sam ôm vào trong ngực, mặt của vẫn còn vẻ lạnh lùng cùng tia sát khí còn chưa tiêu tan, đưa tay ôm cổ của giọng hỏi , " giải quyết xong xuôi rồi sao?"

      càng ôm chặt hơn, sắc mặt thoáng ôn hòa hơn chút, hôn cái lên trán , "Toàn bộ căn cứ của Tiếu Phan ở Mỹ bị phá hủy, có thể giết người cũng có động tay động chân, trực tiếp gây kinh động làm cho FBI mò đến, người của cùng với đều rút về Tokyo, thể nán lại ở nơi này thêm nữa."

      dừng chút, cau mày , "Chỉ là thi thể của Tiếu Phan vẫn chưa có tìm thấy."

      nghe có chút lo lắng gật gật đầu, Trần Uyên Sam cẩn thận đặt xuống, sờ sờ tóc của với , "Bây giờ em mang thai thể ngồi máy bay, nghĩ, tàu tương đối ổn, chúng ta tàu trở về."

      Căn bản có thứ gì cần mang theo, Trần Uyên Sam còn chờ đáp lời, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên nhìn, cả căn cứ đều rút lui, tất cả nhân viên cứu hộ cùng với toàn bộ thuộc hạ của Trần Uyên Sam đều lên tàu.

      Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Uyên Sam dắt kìm được quay đầu lại nhìn căn cứ vắng tanh bóng người, chú ý thấy liền dừng lại, kéo vào lòng vén tóc lên, chỉ vào căn cứ : "Mười năm trước, đây là nơi bắt đầu."

      gật đầu cái, mở to hai mắt với , "Làm sao bây giờ? tại lại phải kết thúc ở nơi này."

      Áo sơ mi đen càng làm nổi bật lên vẻ ôn nhu như ngọc của , kéo tay đặt nụ hôn lên đó, ra vẻ sao cả cười cười, "Kết thúc cái gì? có vợ cùng với đứa con của mình."

      . . . .

      Nghiêm thấm Huyên lại lần nữa ngồi trong tàu có cảm giác kì quái, lần trước thân mình ôm đứa bé bị người ta nhốt ở trong tàu, kêu trời nghe kêu đất được, lần này lại ở bên cạnh người , bị chăm sóc giống như là động vật quý hiếm vậy.

      Trần Uyên Sam sớm sai người sửa lại phòng ngủ, cơ hồ tất cả các nơi có góc nhọn đều được dùng vải bông bọc lại cẩn thận, đồ ăn, đồ dùng hằng ngày. . . . . . Toàn bộ đều là dựa theo lời dặn của bác sĩ chọn lựa cẩn thận.

      " tại em cảm thấy như thế nào? Khó chịu sao?" Trần Uyên Sam đóng cửa lại tới cạnh
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42

      Editor: Cẩm Tú


      Ông ta cũng giống như mày, chính là cái loại tiểu nhân hèn hạ giả nhân giả nghĩa, tao có điểm nào kém hơn tạp chủng Tiếu An đó hả?! A?!"

      Cả boong tàu tràn ngập tiếng gào thét của Tiếu Phan, lồng ngực kịch liệt phập phòng, khuôn mặt gầy gò cũng trở nên vặn vẹo.

      Nghiêm Thấm Huyên nghe hét lên đầy tức giận, tự chủ được rụt người lại sau lưng Trần Uyên Sam.

      "Tiếu An quả có đủ tư cách hơn so với mày." Trần Uyên Sam vững vàng nắm tay của , chút né tránh nhìn thẳng vào Tiếu Phan.

      Tiếu Phan nghe thế, đột nhiên lộ ra nụ cười cực kỳ quỷ dị, "Hôm nay tao tới nơi này, chính là vì muốn chứng kiến mày chết, ai cho phép mày động thủ trước, để chính tay tao giết chết lão già đó."

      "Mày có thể lựa chọn, nếu người chết phải mày, là của vợ và con mày. Người của mày chạy tới nhanh thôi, tao chỉ cho mày năm giây."

      cầm súng hướng về phía Trần Uyên Sam, thanh nặng nề vang lên, "Năm ——"

      Ánh mắt Trần Uyên Sam biến đổi, lúc này lập tức xoay người lại, nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên run rẩy, giang tay ra ôm chặt vào trong ngực, lộ ra cả tấm lưng về phía Tiếu Phan.

      "Bốn ——"

      " cần. . . . . .Em xin . . . . . . cần. . . . . ." Nước mắt của từng giọt từng giọt rớt xuống, khuôn mặt tái nhợt ra sức lắc đầu với Trần Uyên Sam, vừa muốn đẩy ra, khóc đến nỗi giọng bắt đầu trở nên mơ hồ , "Trần Uyên Sam. . . . . . cần. . . . . ."

      biết Tiếu Phan hoàn toàn phát điên, có biên pháp khuyên bảo được nữa, biết hôm nay mình nhất định chết, cũng nhất định phải kéo theo người chết cùng .

      "Ba ——"

      " sao đâu, Thấm Huyên, đừng khóc." Trần Uyên Sam khẽ nới lỏng vòng tay, giơ tay lau nước mắt còn dính mặt , cúi đầu nhàng hôn lên trán , hình như chút để tâm tới việc sắp phải đối mặt với cái chết, "Đừng khóc, tốt cho con của chúng ta."

      Nghiêm Thấm Huyên mơ hồ nhìn gương mặt , trong đầu trống rỗng, nỗi đau thấu xương.

      Đây là người đàn ông , là nghĩa vô phản cố*, quyết phải ở bên người này cả đời.
      * NGHĨA VÔ PHẢN CỐ: Làm việc nghĩa được chùn bước
      "Hai ——"

      vững vàng khống chế bả vai cho giãy dụa, gắt gao ép vào trong lồng ngực mình, "Nếu như động thủ với , mượn cơ hội để làm tổn thương em. Bọn Diêm Giang ngay lập tức chạy tới, hôm nay thể trốn thoát."

      " — ——"

      "Tin tưởng ."

      chỉ muốn em được bình an.

      "Pằng——————"

      Tác giả có lời muốn : o(︶︿︶)o . . Nếu như mà ta để cho Uyên Sam chết, các ngươi có giết chết ta hay . . . A a a a a a.

      Vi Diệp đường chạy như điên đến đây, còn chưa chạy đến cổng chính của bệnh viên bị người chặn lại.

      Các người đàn ông mặc áo đen khuôn mặt nghiêm túc nhìn , " là ai? tại bệnh viện bị phong tỏa rồi, thể vào."

      Vi diệp thân mặc tây trang màu trắng, chạy đến đây trông xốc xếch chịu nổi, nhưng vẫn vô cùng tuấn, đôi mắt hoa đào nguy hiểm nheo lại, tay hung hăng nắm cổ của người áo đen , "Các ngươi là người của Trần Uyên Sam? Tránh ra cho tao, tao muốn vào xem Nghiêm Thấm Huyên."

      Mấy người áo đen nghe được gọi thẳng tên lão đại và phu nhân, nhíu nhíu mày, người áo đen bị túm cổ áo tức giận, tay mới vừa giơ lên về phía , chợt nghe tiếng quát lạnh lùng, "Cho cậu ta vào ."

      Kha Khinh Đằng từ khúc quanh tới, Doãn Bích Giới vẻ mặt chút kiên nhẫn theo phía sau , các người áo đen thấy là hai người bọn họ, vội vàng có chút sợ hãi lui về sau bước, " Doãn, Kha thiếu."

      Vi Diệp khoát tay với Doãn Bích Giới coi như là chào hỏi, lập tức chạy nhanh vào trong bệnh viện.

      "Tình huống bây giờ như thế nào?" Doãn Bích Giới cùng Kha Khinh Đằng từ nước Mĩ chạy về, tránh khỏi có chút mệt mỏi, người áo đen cầm đầu trầm ngâm lúc, cung kính , "Trần thiếu vẫn còn ở trong phòng cấp cứu, phu nhân có chút nguy hiểm, có khả năng sinh non."

      "Cái tên lang băm kia nếu dám làm hai vợ chồng bọn họ xảy ra chuyện gì, tôi phá hủy bệnh viện này, đổi thành cái khác!"

      Doãn Bích Giới giận dữ khoát tay rồi vào trong tòa nhà, bước chân cũng có chút nặng nề, Kha Khinh Đằng sau lưng nhíu nhíu mày, vội vàng đuổi theo vòng tay qua ôm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43
      Editor: Cẩm Tú

      Suốt cả buổi chiều Nghiêm Thấm Huyên luôn ở bên cạnh Trần Uyên Sam, mấy vị trưởng bối cũng vào nhiều lần, muốn trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, thế nhưng nhất quyết chịu rời .

      Hoàng hôn, người được đắp tấm chăn mỏng, nằm xuống ở bên giường, có vẻ như ngủ thiếp hồi, ngờ khi mở mắt lại nhìn thấy được đôi mắt quen thuộc nhìn mình.

      Trần Uyên Sam tỉnh lại từ lâu, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, đưa tay ra ngoài chăn nhàng nắm lấy tay , "Sao tay lại lạnh như vậy?"

      Giọng quen thuộc vang lên ở bên tai, làm cho sống mũi cay cay, chậm mất mấy giây, lập tức cúi người ôm lấy bờ vai của .

      Trong căn phòng ánh sáng mờ ảo, tóc của như bị nhiễm quầng sáng đó, người đàn ông tuấn nằm giường dịu dàng hôn lên tóc , cánh tay phải truyền dịch khẽ xoa lưng , trong mắt chỉ có dịu dàng, mà giờ phút này được dựa vào cơ thể của người mình thương, nước mắt nhịn mấy ngày nay rốt cuộc cũng tràn mi, từng giọt từng giọt rớt xuống cổ .

      "Để cho em phải lo lắng rồi." chậm rãi vỗ lưng của , trong lời mang theo ý cười, "Ưmh. . . . . . Cái áo chống đạn này ra gì, đợi lát nữa Ân Kỷ Hồng tới cho cậu ta trận, hỏi cậu ta nơi nào làm ra cái này?"

      nghe lời , nước mắt vẫn còn chảy nhưng nhịn được cười lên, " sớm biết là Tiếu Phan lên tàu, là cố ý ra lệnh cho mọi người tránh ra, chờ đến lúc động thủ xông lên bắt đúng ?"

      Trần Uyên Sam nghe vậy, chẳng đúng sai chỉ cười cười, "Bà xã càng ngày càng thông minh hơn người rồi."

      " vẫn biết xấu hổ mà dám thế!" Nghiêm Thấm Huyên giận đến mắt cũng đỏ lên, đưa tay bóp vai , "Dù có tự tin thế nào cũng thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn như thế, có nghĩ tới em hay ?!"

      đưa tay ra vuốt tóc , tâm tình khá dễ chịu giọng dỗ dành , "Bà xã đại nhân, mới tỉnh lại nên còn yếu ớt, đừng động thủ mà chỉ chuyện thôi được ?"

      biết tự đặt mình vào nguy hiểm, nhưng lại có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất, Tiếu Phan cho là sau khi giết người còn đường lui nữa, nên phản kháng để cho người của Trần Uyên Sam bắt lại.

      Vợ chồng son còn chưa được mấy câu, cánh cửa liền bị người nào đó nhàng mở ra, Diêm Giang nhàng vào thế nhưng thấy Trần Uyên Sam tỉnh lại, mừng rỡ nhịn được, vội vàng tới bên cạnh cung kính xin phép, "Trần thiếu, lão nhị của Tiếu gia vừa mới tới, có cho cậu ta vào ạ?"

      Trần Uyên Sam khẽ gật đầu với , Nghiêm Thấm Huyên vội vàng rút gối đầu, cần thận đỡ dậy dựa người vào gối.

      Sau khi Diêm Giang ra ngoài rất nhanh dẫn người vào, người đàn ông kia toàn thân mặc quân trang màu xanh lam, khuôn mặt tuấn tú, khóe môi nhếch lên tia cười nhạt, cho dù là Nghiêm Thấm Huyên quen gặp mĩ nam cũng nhịn được mà hai mắt sáng lên.

      "Mới vừa tỉnh lại mà cậu đến rồi, thế nào? Coi như là tâm linh tương thông?" Trần Uyên Sam cười nhạt nhìn người đàn ông đứng ở mép giường.

      Tiếu An nhíu mày, khoát tay với cái rồi , "Quấy rầy nghỉ ngơi rất xin lỗi, tôi nhận được tin liền lập tức tới đây."

      Lúc này Nghiêm Thấm Huyên đứng bên quan sát kỹ dung mạo của Tiếu An, dung mạo của và Tiếu Phan quả thực rất giống nhau, nhưng Tiếu Phan lại u và quỷ dị, vừa nhìn làm cho người ta rất thoải mái, còn Tiếu An hoàn toàn ngược lại, gương mặt tuấn tú, mạnh mẽ khí khái.

      biết bọn họ có chuyện muốn , vội vàng ngoan ngoãn từ ghế đứng dậy muốn rời , Trần Uyên Sam kéo tay lại khẽ , " gọi y tá đưa em trở lại phòng bệnh, em hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi, chuyện xong qua đó ngay."

      Khóe miệng Tiếu An hàm chứa tia cười nhạt, gật đầu với Nghiêm Thấm Huyên cái, nụ cười này quả có sức sát thương lớn, y tá đến đưa Nghiêm Thấm Huyên về phòng bệnh thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất.

      Cửa bị đóng lại, Trần Uyên Sam thu tay lại nhìn về phía Tiếu An, " tại Tiếu Phan như thế nào rồi? bị cậu lột da rút gân rồi hả."

      Tiếu An ngồi xuống ghế, thản nhiên : "Đó là việc của những người đó, bọn họ có muốn quăng vào nhà tù, hay đâm chém người cũng quan hệ gì tới tôi, tôi chỉ phụ trách việc giao người cho bọn họ."

      " phải là tôi khen cậu, Tiếu An, cậu tỏ ra vẻ chuyện liên quan tới mình, nhưng nếu như phải cậu ngầm động tay động chân, tôi cũng thể bắt được nhanh như vậy." Trần Uyên Sam con ngươi nhàn nhạt, giọng điệu bình thản, " cho tới cùng cậu vẫn rất hận ."

      Tiếu An có phủ nhận, cười , "Vậy coi như đó là quà tân hôn tôi tặng cho ."

      Trần Uyên Sam cũng cười, cầm cái ly bàn lên uống hai ngụm, đột nhiên nhàng ho khan hai tiếng. Tiếu An đưa tay nhận lấy cái ly, giọng hỏi , " tại bên nước Mĩ thắt chặt như vậy, lật cả đáy lên trời, người của may cũng rút lui rồi, thế nhưng lần này hình như là muốn tra đến tận gốc, tôi thể ngăn cản được lâu, rất nhanh có thể tra được Tokyo, định giải quyết như thế nào?"

      Trần Uyên Sam nhanh chậm vỗ tay cái, giọng nghe rất bình thản, "Vậy hãy để cho bọn họ tra ra ."

      Tiếu An nhất thời kịp phản ứng lại, khẽ nhíu mày nghi hoặc nhìn .

      "Tra hay tra là chuyện của bọn họ, buôn bán làm ăn là chuyện của tôi. Cậu có hiểu ?" điều chỉnh lại tư thế ngồi, đối mặt với Tiếu An : "Mấy năm nay tôi chưa từng nằm giường bệnh, tại dùng vết sẹo này để đổi lấy bình yên cả đời, cậu xem có đáng ?"

      " dẫn bọn họ tới Tokyo?" Ánh chớp khẽ lóe qua trong mắt của Tiếu An như hiểu được gì đó, trong mắt có chút tán thưởng nhìn , " lưu lại đường lui sớm."

      Trần Uyên Sam cười cười với , " tại còn phổ biến việc muốn đánh là đáng muốn giết là giết, cho dù ngày ngày vừa cầm súng vừa buôn bán rất là mệt mỏi, nhưng chờ lúc bọn họ có thể điều tra ra, đoán chừng bên tôi cũng có thể ứng phó thành thạo rồi."

      "Lúc bọn họ tới, động tay động chân chút để cho bọn họ thấy ràng, về sau gây phiền toái cho tôi nữa,
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44

      Editor: Cẩm Tú

      vốn tưởng rằng cuộc đời chỉ có máu và chết chóc, bỏ vào quá nhiều tình cảm, có những cảm xúc quá khích, bình tĩnh yên lặng, vướng víu.

      Thế nhưng khi gặp được em, nguyện đánh đổi tất cả tình cảm của mình, chỉ để đổi lấy bình yên cho cả hai.

      Từ phía sau Trần Uyên Sam lấy ra cái hộp mở nó ra, chiếc nhẫn kim cương lẳng lặng nằm ở trong hộp, sáng chói làm cho Nghiêm Thấm Huyên rơi lệ.

      ra đây phải là cảnh tượng hoa mỹ, đối tượng cầu hôn thân mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt còn có chút tái nhợt, mà chính cũng mới vừa khỏi bệnh, tóc tai rối bời mặt trang điểm, trong bụng cũng mang thai con của đối phương.

      Nhưng lại cảm thấy thế giới này có chuyện như vậy, có thể gọi là đoạt nhân tâm phách.

      Có lẽ phải người đầu tiên dạy cách , tình cảm đương nồng nhiệt tuổi trẻ của phải dành cho , nhưng lại dạy thứ tình cảm sâu sắc trong cuộc sống, máu mủ tình thâm, thân như người nhà.

      Trần Uyên Sam quỳ mặt đất tay giơ lên có chút mỏi, nhưng người trước mặt vẫn còn mở to đôi mắt ngập nước mông lung nhìn , cái mũi động đậy, cả khuôn mặt phiếm hồng, làm cho nhìn thấy chỉ muốn hung hăn cắn .

      "Ai, bắt Phong Trác Luân ngày đêm nghỉ thiết kế ra chiếc nhẫn kim cương này, em đến nhìn cũng thèm nhìn lấy cái?" thở dài, dịu dàng nhìn Nghiêm Thấm Huyên, giọng , "Đây là vật độc nhất vô nhị thế giới, cũng có cân nhắc tiêu chuẩn."

      bật cười, cả khuôn mặt như con mèo con, hoàn toàn mất hình tượng, Trần Uyên Sam giơ tay khác ra giúp lau nước mắt nước mũi, lấy mu bàn tay chạm vào khuôn mặt . Trong lòng tại là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hồi lâu mới nhìn , thút tha thút thít mà cười hỏi, ". . . . . . Phong Trác Luân. . . . . . Là nhà thiết kế nổi tiếng đó sao?"

      Ánh mắt nhíu lại, "Đó phải là trọng điểm."

      Nghiêm Thấm Huyên cười vui vẻ, nước mắt rốt cục cũng ngừng lại, giơ tay nhận lấy chiếc nhẫn kim cương trong tay của , đặt ở trước mắt tỉ mỉ quan sát.
      thấy có vẻ rất thích, cầm ở trong tay chăm chú nhìn mãi buông, trong lòng suy nghĩ đợi lát nữa gọi điện cảm ơn cái tên nghiệt kia.

      "Ừ. . . . . . Như vậy kết hôn là nghi thức bổ sung sao?" Nghiêm Thấm Huyên cẩn thận lấy chiếc nhẫn kim cương ra khỏi hộp, nhàng đặt vào tay Trần Uyên Sam, "Giúp em đeo vào."

      thở phào nhõm, nắm lấy tay lấy chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của , kéo lên đặt ở khóe miệng hôn cái, khẽ cười , "Tất nhiên rồi, Trần phu nhân."

      . . . . . .

      Thời điểm Doãn bích Giới cùng với Kha Khinh Đằng đến bệnh viện, Nghiêm Thấm Huyên tựa người vào thành giường, mặt đeo gọng kính cỡ đại có chút buồn cười, cầm tay cái kính lúp, tỉ mỉ nghiên cứu chiếc nhẫn kim cương tay, Trần Uyên Sam tựa vào người , tay ôm lấy bả vai của sờ soạng, buồn cười nhìn nghiên cứu đồ vật trước mắt.

      "Chậc chậc chậc, nhìn cặp vợ chồng này ngu ngốc." Doãn Bích Giới đặt cái túi xuống bên cạnh, tựa vào tường có chút khinh bỉ nhìn hai người ở giường, "Hai người này đúng là khác người mà."

      Kha Khinh Đằng đồng tình với vợ, gương mặt tuấn tú khẽ nhăn lại, "Trần Uyên Sam cậu đúng là."

      Nghiêm Thấm Huyên thả cái kính lúp trong tay xuống, giơ chiếc nhẫn kim cương trong tay lên, vui sướng với Doãn Bích Giới: "Ghen tị bảo chồng cậu cũng làm lấy cái ."

      Doãn Bích Giới luôn luôn ghét lãng mạn, so với chiếc nhẫn kim cương thích khẩu súng hơn, vì vậy vô cùng chán ghét liếc Nghiêm Thấm Huyên, đẩy đẩy Kha Khinh Đằng bên cạnh, "Lần trước hứa đáp ứng em cái gì còn nhớ ?"

      Kha đại thiếu gia nghe vậy, thái độ nguy hiểm biến đổi, hồi lâu chậm rãi tựa vào bên tai khẽ câu.

      "Cút , em cần, đưa cho người khác ." Doãn Bích Giới lập tức xù lông lên, khuôn mặt đỏ ửng, đôi chân dài chút do dự hướng tới Kha Khinh Đằng, "Đồ lưu manh."

      Nghiêm Thấm Huyên tựa vào trong ngực Trần Uyên Sam cười híp mắt nhìn hai người kia chiến đấu với nhau, khẽ rủ rỉ bên tai , " đoán xem Kha Khinh Đằng vừa gì?"

      Trần Uyên Sam thản nhiên chỉnh lại tư thế, đôi mắt đẹp lóe sáng, "Doãn Bích Giới đơn giản muốn vài vũ khí có tính sát thương lớn, trước kia Kha Khinh Đằng để ấy chiến đấu cũng sao cả, tại cũng chuẩn bị muốn đứa bé cậu ta làm sao có thể cho phép bà xã mình
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45
      Editor: Cẩm Tú

      Trần gia vô cùng náo nhiệt, Trần Thế Phương sớm người làm chuẩn bị đồ ăn, bọn Trần Uyên Sam vừa đến, năm người ngay lập tức ngồi vào bàn ăn ăn cơm.

      "Thấm Huyên con có cái gì thoải mái, muốn cái gì, cứ cho Tiểu Sam biết, nếu nó nghe con cứ trực tiếp gọi điện cho ta và dì Khanh." Trần Thế Phương ngồi đối diện Thấm Huyên, ân cần với con dâu.

      "Vâng, cha yên tâm , con hành hạ ấy tốt." Nghiêm Thấm Huyên liếc nhìn Trần Uyên Sam giúp gắp thức ăn, nghịch ngợm cười với Trần Thế Phương.

      "Cha, mấy ngày này con muốn Tokyo chuyến, định đưa Thấm Huyên về nhà ấy, cha thấy thế nào?" Trần Uyên Sam liếc nhìn Trần Thế Phương, chậm rãi : "Hay là con đưa ấy cho dì Khanh chăm sóc?"

      Trần Thế Phương vừa mới nghe con trai muốn cướp người, vội vàng cười híp mắt , "Ta cảm thấy đưa Thấm Huyên về nhà, Thấm Huyên cũng có thể thoải mái hơn, hơn nữa mẹ của nó cũng chăm sóc tốt hơn."

      "Hai con lúc nào làm hôn lễ?" Phùng Khanh ở bên nhàn nhạt mở miệng.

      "Chờ Thấm Huyên qua ba tháng, thân thể ổn định , con bắt đầu chuẩn bị." Trần Uyên Sam ôn hòa .

      "Ừ, tuyệt đối thể để cho con dâu của Trần gia phải chịu uất ức, làm như thế nào cũng tốt, nhưng thể quá phức tạp, thể để cho Thấm Huyên mệt mỏi được." Trần Thế Phương nghiêm túc dặn dò con trai mình, "Nhà tân hôn sao? Định ở nhà con sao?"

      " phải." Nghiêm Thấm Huyên nghe được trả lời có chút sững sờ, kinh ngạc ngẩng lên đầu nhìn , chẳng lẽ ở tại Trần gia?

      "Con mua ngôi nhà, sửa sang xong rồi, xong tháng này chuyển vào." Trần Uyên Sam khí định thần nhàn trả lời, thế nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn vào bà xã của mình.

      Nghiêm Thấm Huyên càng thêm kinh ngạc, đây là chuyện gì, sao cái gì cũng biết? Ở căn nhà đó, hoàn cảnh đều tốt, cũng thành quen, sao đột nhiên lại muốn chuyển vậy?

      Buổi tối về nhà Nghiêm Thấm Huyên nhìn người lái xe bên cạnh với vẻ mặt có gì muốn nhưng lại thôi, Trần Uyên Sam bị nhìn làm trong lòng ngứa ngáy, thừa dịp đèn đỏ kéo vào trong ngực hôn mấy cái, chống đỡ cái trán của giọng , "Gì mà nhìn chớp mắt như vậy, muốn quyến rũ hả?"

      bị con ngươi đen bóng của nhìn chằm chằm, dịu dàng cười với , "Đâu dám, ngay cả việc chuyển nhà em cũng biết, sao có thể đảm nhiệm chức vụ Trần phu nhân được?"

      Trần Uyên Sam nới lỏng vòng tay ôm đưa tay vân vê khuôn mặt , : "Quỷ hẹp hòi, vốn là muốn cho em bất ngờ, hôm nay cha hỏi thể làm gì khác nên phải ra."

      nháy mắt, nhìn gò má của hỏi, "Căn nhà đó cũng tốt mà? Tại sao lại phải chuyển ?"

      luôn luôn chủ trương lãng phí, từ quản lý tiền trong nhà, nhưng chưa bao giờ dùng lãng phí, mặc dù biết người đàn ông này có thể vì mà tiêu
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :