1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Cơn mưa - Khang Thành ( Hoàn - 54c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40: Khúc mắc
      Edit: Fei Yang
      Beta: Mốc

      ✧✧✧✧✧

      Nhà Cường Tử ở thôn bên cạnh, Tôn Bằng và Trần Nham gần hai mươi phút.

      căn nhà cũ trong ngõ hẻm, tường gạch cửa gỗ, chiếc ghế mây cũ đặt trước cửa, số đồ lặt vặt chất đống dưới chân tường. Tôn Bằng gõ cửa, lúc lâu sau, bên trong có bà cụ đáp lại.

      Bà cụ hơn 80 tuổi, mái tóc bạc lưa thưa, còng lưng, mặc người chiếc áo lạnh bông màu đỏ tím. Mở cửa nhìn thấy Tôn Bằng, đôi mắt mờ của bà cụ lập tức sáng lên, bà mỉm cười, mặt đầy nếp nhăn. Bà cụ dẫn Tôn Bằng và Trần Nham vào nhà, bật đèn phòng khách.

      Trần Nham ngồi xuống, lẳng lặng ngắm nhìn xung quanh trong ánh sáng lờ mờ.

      Căn nhà này quá cũ, nền xi măng bằng phẳng, trần xà ngang loang lổ, tường toàn là lớp vôi tróc ra. Ở hai bên phòng khách lớn lắm là căn phòng vài mét vuông, phía sau liền với cái sân, mùi trong khí khá tệ.

      Con mèo già làm ổ dưới chiếc ghế gỗ nhìn thấy người lạ vào, sáng mắt ưỡn người, chậm rãi bỏ . Bà cụ lấy nắm kẹo và bánh ngọt trong tủ bát ra, hiếu khách bảo bọn họ ăn.

      Tôn Bằng trò chuyện với bà cụ mấy câu, cho bà cụ biết Cường Tử có lẽ qua tết mới về, nhờ mang năm ngàn đồng cho bà ăn tết. Bà cụ vừa nghe liền xua tay ngay lập tức, “Bà cần tiền của nó, bà đâu có chỗ nào tiêu tiền đâu. Con cầm về đưa cho nó , bảo nó ở bên ngoài đừng đối xử tệ với bản thân, ăn ngon chút, làm việc chăm chỉ. Qua tết về sớm chút mà thăm bà.”

      Tôn Bằng cho bà cụ biết bây giờ Cường Tử rất ổn, thiếu tiền, bảo bà cất tiền , đây là lòng hiếu thảo của ta. Nếu bà quả thực có chỗ chi tiêu, chờ Cường Tử về đích thân trả lại cho ta.

      Cuối cùng hết lời bà cụ cũng giữ tiền lại.

      Trước khi , Tôn Bằng để lại cho bà cụ bao lì xì ngàn đồng, là mừng tết bà trước. Bà cụ chịu nhận, sau khi tạm biệt kéo Trần Nham ra cửa ngay, cho bà cụ cơ hội từ chối.

      Dọc đường về, Tôn Bằng tán gẫu với Trần Nham mấy chuyện thú vị hồi học với Cường Tử. Trần Nham im lặng nghe, nghe đến chỗ hay mỉm cười đáp lại.

      Xuyên ra khỏi ngõ hẻm, ngang qua loạt căn nhà trệt, Tôn Bằng với , “Trước kia nhà ở đây, đây là căn nhà cũ của ông nội , gần nhà Cường Tử, khi đó hay đến nhà cậu ta ăn chực.”

      chỉ căn nhà cũ. Trần Nham nhìn sang, “Bây giờ còn ai ở ?”

      có, hai năm trước hai xây nhà mới là căn nhà bây giờ, chỗ này liền bỏ trống, ai có thể ở được nữa.”

      , “Ngày trước định nếu quay về dỡ chỗ này, xây căn nhà khác.”

      Trần Nham gật đầu, gì.

      đến ngã ba đường lúc đến đây, Tôn Bằng , “ đường cũ nữa, hướng đó , tiện đường dẫn em dạo loanh quanh.”

      phản đối.

      Bọn họ rất chậm, mãi mãi, ngang qua rừng thông liễu.

      Những phiến lá mảnh của thông liễu sớm rụng hết, chỉ còn lại từng thân cây với đỉnh nhọn hoắc, thẳng đứng cao ngất dưới ánh mặt trời mùa đông. nhánh suối chầm chậm chảy qua bên chân, phát ra tiếng nước chảy ào ạt.

      Trần Nham đút hai tay trong túi áo khoác, ánh mắt di chuyển tùy ý, khi nhìn mây trôi bầu trời, khi nhìn cỏ dại bị dòng nước chảy qua.

      Gió thổi đến, giơ tay vén lấy vài sợi tóc bị thổi bay lên, mặc cho ánh nắng ban mai nhàn nhạt rơi khuôn mặt.

      Tôn Bằng nhìn , nhớ lại dáng vẻ của lúc mới quen. Mang theo chút kiêu ngạo, chút hờ hững, chút phòng bị, và chút nhiệt tình dễ nhận ra, gần như giống với dáng vẻ sau này.

      ràng là dịu dàng tao nhã, nhưng lại vô thức thể thái độ khó gần gũi.

      “Tôn Bằng…”

      Ánh mắt nhìn về con đường phía trước.

      “Ừm.” khẽ đáp lại.

      “Vẫn chưa hỏi , nghĩ như thế nào.”

      “…”

      “Liên quan đến chuyện kết hôn.” bình tĩnh bổ sung.

      Ánh mặt trời buổi sáng tinh mơ theo bước chân họ, chậm rãi di chuyển trong rừng cây xào xạc, tia sáng ấy như như , xuyên thấu từng lớp sương mù sớm mai.

      Trong lòng Tôn Bằng thoáng căng thẳng. hỏi nghĩ như thế nào?

      rất muốn cho biết, trước đêm hôm qua, chút suy nghĩ như vậy.

      Người đàn ông nghiệp, hề có thứ gì thể nghĩ đến hôn nhân. Ngay cả vốn liếng để nuôi gia đình cũng có, lấy cái gì để kết hôn chứ. quãng đường dốc hết sức leo lên này, hôn nhân là gánh nặng, là sợi dây thừng.

      Nhưng tối hôm qua, khi bố nhắc đến, lại như bị chạm cái.

      Tết này, 27 tuổi.

      Tuổi tác tăng lên tạo thành áp lực với , nhưng với sao? có cân nhắc chuyện kết hôn hay ? lại có khát khao quan hệ ổn định hơn hay ?

      biết, cũng sơ suất.

      Cho nên, điều nghĩ là, nếu như muốn kết hôn, kết hôn.

      Nhưng khi ràng muốn, biết đáy lòng mình là mùi vị gì. có suy nghĩ nào đó là lừa mình dối người.

      Nhìn con đường phía trước, lên tiếng.

      Bước chân rơi lá khô, trong tĩnh lặng, nghe thấy : “Em chưa từng nghĩ tới việc kết hôn sớm như vậy…”

      Dừng chút, khẽ tiếp, “Hai năm qua em để dành được mấy chục ngàn tệ, có điều tạm thời cho cậu em mượn rồi… Bây giờ tiền tiết kiệm mỗi tháng của em là hơn ngàn, em nghĩ, chờ thêm hai năm nữa, chờ chúng ta cùng tiết kiệm đủ tiền trả trước, vay tiền mua căn nhà… đến lúc đó hẵng nghĩ đến chuyện kết hôn…”

      thấy thế nào?” nghiêng mặt sang, hỏi .

      Toàn bộ thể xác và tinh thần Tôn Bằng rơi vào trong lời của , khoảnh khắc giọng hạ xuống, ánh mắt nhìn sang, nghiêng mặt nhìn chân trời xanh biếc, cố hết sức tránh cái nhìn đối diện của .

      Gió thổi vào mắt, cay xè, khó chịu, cảm thấy chỉ cần ra từ nữa, nước mắt cũng rơi xuống.

      sống 30 năm, ngoại trừ cái mạng này ra, tất cả mọi thứ, gần như dựa vào hai bàn tay tạo nên, chưa bao giờ biết may mắn là thứ gì.

      Chỉ duy nhất có phải.

      Trong con đường họ cùng song song này, trả giá lớn lao để đấu tranh cho cái gì, là tự mình đến, mang theo lòng tốt cùng dịu dàng cần đền đáp.

      biết bản thân với hai bàn tay trắng dựa vào cái gì mà có người phụ nữ như vậy, giờ phút này đây, song song với rung động và cảm động, đối với hết thảy những điều này, cảm thấy nỗi lo sợ và chân to lớn.

      Rất lâu nhận được câu trả lời của , thêm gì nữa, vẫn chậm rãi về phía trước cùng .

      Nhưng những hạt bụi trong lòng đều bay xa theo gió cùng lời vừa ra.

      Giờ phút này, mới hiểu, sở dĩ mình chọn người này, là bởi vì mỗi khi đứng bên cạnh , mới được sống đúng với bản thân mình.

      rất giống cánh rừng này, trống trải, có gì cả.

      có đèn đóm của phồn hoa, ánh mặt trời mới nhàng ấm ấp chân như thế. có tiếng người ồn ào, dòng nước mới đặc biệt thanh tịnh, trong veo và đẹp đẽ.

      rốt cuộc tìm được người như thế, để có thể làm được những điều thẳng thắn như sâu trong nội tâm hằng ước ao.

      biết im lặng bao lâu, Tôn Bằng mới từ từ mở lời:

      “Những thứ đó đều phải là chuyện em nên suy nghĩ. Nhà cũng được, kết hôn cũng được… Nham Nham, em hãy cho thêm chút thời gian… cho biết, thế nào em có thể vui vẻ hơn…”

      Trần Nham nhìn con đường phía trước, mím môi khẽ mỉm cười: “Bây giờ em rất vui…”

      “Tôn Bằng… cứ từ từ , em vội.”

      Đoạn đường sau đó, ai thêm gì nữa, để mặc cho phong cảnh làng quê biến đổi từng cảnh bên cạnh họ.

      Trong lòng họ đều được vật mềm mại nào đó lấp đầy, tự im lặng tan ra, thấm thoát đến trước cửa nhà.

      Cánh cổng rộng mở, bên trong tiếng cười vui vẻ lộ ra từng đợt, họ dừng bước, nhìn nhau mỉm cười, nắm tay vào.

      Bọn họ vừa vào sân, trong nhà liền có người vừa ra vừa la: “Ông cuối cùng cũng chờ chú về được rồi!”

      người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người cao lắm, đầu rất to, mặc áo khoác nỉ màu đen trông khá đắt tiền, mang giày da sáng bóng. ăn mặc thời thượng theo phía sau.

      Tôn Bằng nhìn người nọ, vui mừng, “Mã Quân? về lúc nào vậy?”

      “Mẹ nó buổi sáng vừa về đến nhà, vừa nghe chú về, phải là đến thăm chú sao.” Mã Quân tới mỉm cười nện mạnh vai , dời tầm mắt, ánh mắt rơi vào người Tràn Nham.

      “Đây là… em dâu ư?”

      Tôn Bằng cười cười, “Đây là Trần Nham.”

      Trần Nham mỉm cười, “Chào .”

      “Chào em chào em, chào em, Trần Nham…” ta nhếch miệng nhìn Tôn Bằng, trong nụ cười có thêm phần mờ ám, “Chú được đấy…”

      ta cũng giới thiệu đơn giản bên cạnh mình, “Nào nào nào, đây là Nghê Tiểu Mẫn.”

      mỉm cười với họ.

      Mã Quân lớn hơn hai tuổi, mối quan hệ với Tôn Bằng là sau khi trưởng thành thân thiết hơn.

      năm, trong thôn mưa như thác đổ, ít đồng ruộng bị ngập, mấy chàng trai trẻ cường tráng đều được gọi khiêng máy bơm nước thoát nước. Lúc đó Mã Quân này trượt chân ngã xuống sông, nước sông quá xiết, ai dám xuống, chỉ mình Tôn Bằng hai lời nhảy xuống ngay, vớt lại mạng của ta.

      Mã Quân từ lưu manh, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, ta vẫn luôn nhớ phần ân tình này của Tôn Bằng, tết mỗi năm đều tới tìm , chỉ duy nhất có năm ngoái là xuất , chỉ gọi cho cú điện thoại, thần thần bí bí gặp may, sắp phát tài rồi.

      Hai người ở trong sân trò chuyện lúc, Mã Quân dẫn Tôn Bằng ra ngoài xem xe ta lái tới.

      Sợ chặn đường nên Mã Quân đậu xe dưới cái cây lớn ở đầu đường.

      BMW hơn bốn trăm ngàn, xa xa, ta nhấn chìa khóa cái, xe kêu tít tiếng, hai đôi đèn đồng thời lóe lên.

      ta và Tôn Bằng cùng lên xe, ngậm điếu thuốc trong miệng, xoay chìa khóa khởi động.

      Thân xe hơi rung lên, như tích lũy sức mạnh chờ lao ra.

      ta bật nhạc, trong tiếng nhạc nước ngoài sống động, ta liếc mắt cười nhìn Tôn Bằng, “Chiếc xe này thế nào, người em?”

      Tôn Bằng đặt bàn tay kẹp thuốc ra ngoài cửa sổ, dò xét trong xe vòng, “Rất tốt.”

      Mã Quân cười cười, “Chú biết đấy, bắt đầu từ năm ngoái, ông chú đổi đời, tổ tiên hiển linh rồi.”

      tay ta nắm tay lái, tay lấy điếu thuốc môi xuống, ta tỉ mỉ quá trình, chỉ : “Bây giờ mở nhà máy ở thành phố S, toàn bộ tiền bạc ném cả vào đó, tổng cộng khoảng hai triệu tệ.” ta cười cười với Tôn Bằng, “Thế nào?”

      Tôn Bằng nhìn ta, khẽ cười cái.

      “Đừng câu nào chứ, chú thế nào?” Mã Quân cười khẩy chỉ vào , “Mẹ nó chú có phục hay ?”

      Tôn Bằng bị ta làm cho quả thực kềm được, cười thành tiếng, vứt tàn thuốc ra xa ngoài cửa sổ.

      lát sau, Mã Quân nhấn tắt nhạc, mở cửa sổ trời, dựa lưng ra sau, chỉnh lưng ghế.

      Miệng vẫn ngậm điếu thuốc, ta cũng hỏi nữa, hai tay gối sau gáy, xuyên qua chạc cây nhìn mảnh bầu trời bé, trong kẽ hở của đôi môi chậm rãi phả khói thuốc.

      Cảm xúc của người này giống như bầu khí bỗng nhiên yên tĩnh lại trong xe, ta thở dài tiếng biết là thoải mái hay phiền não.

      Tôn Bằng nhìn ta.

      “Nhà máy mở rồi, có điều bây giờ cũng trở thành cái thùng rỗng, xu, ít nhất phải chịu đựng đến cuối năm sau. Chiếc xe này còn là vay tiền mua. cho chú biết, bây giờ lăn lộn trong cái xã hội này ấy à, trước tiên cần phải mặt dày lên, để người ta biết chú rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng…”

      ta chợt nhìn về phía Tôn Bằng, giọng điệu nghiêm túc, “Đại Bằng, tới giúp . Hai em chúng ta cùng nhau làm, cùng nhau bắt đầu nghiệp… Lần này đặc biệt về tìm chú, tin được ai cả, chỉ tin chú thôi.”

      Tôn Bằng nhìn ta gì, hai giây sau, khẽ mỉm cười.

      “Mã Quân, bây giờ em và Cường Tử mở quán cơm , giúp được rồi.”

      Mắt Mã Quân sáng lên, “ phải chứ. Trước đây trong điện thoại phải chú còn với định về xây nhà, mở cửa hàng à? Sao ổn định bên ngoài rồi?”

      “Đó là cú điện thoại năm nào? Lúc đó em mình, có thể giống bây giờ sao?”

      Mã Quân sửng sốt, rồi lại cười khàn, “Mẹ nó chứ, nhìn ra chú còn là thằng tình cảm vậy đấy. Chú đùa hay vậy?”

      Tôn Bằng nhìn ta, đáp lại.

      Mã Quân nhìn , nhất thời nên lời, qua rất lâu, ta mới miễn cưỡng , “Hâm mộ chú lắm, chú em à.”

      Mã Quân tiếp, “ vừa nhìn thấy nhóc kia là biết chú sắp phất rồi, rất khá, rất tốt. Nhớ lúc đầu khi vừa đến thành phố, chạm được đến người phụ nữ nào. Bây giờ, từng người nhào vào như lang như hổ, bố đây cũng chịu nổi.

      Mấy người phụ nữ trước vừa nghe chúng ta từ dưới quê lên làm việc, liếc mắt nhìn bao nhiêu chứ? Bây giờ bố đây làm ông chủ, người ta vừa nghe từ đâu đến, chú biết thế nào , đều khen ngợi ngớt ấy, khí trong lành, nước sạch, người giỏi đất thiêng, mẹ nó toàn là đánh rắm. Cái người chú vừa thấy ấy, tưởng trong túi giấu bao nhiêu cơ đấy, ra mẹ nó xu cũng có, ha ha ha…”

      Tàn thuốc bỗng đứt đoạn, khiến Mã Quân giật mình ngồi bật dậy như con cá chép vứt đầu thuốc ra ngoài cửa sổ, phủi tro thuốc người. Làm xong, ta ngồi nghiêng, nhìn Tôn Bằng, mỉm cười, trong lời bỗng có chút ý trịnh trọng:

      “Đại Bằng, dù sao lời trai hôm nay là để đó, bất cứ lúc nào chú đến cũng chào đón.”

      Tôn Bằng nhìn ta, cười cười, “Em cũng chào đón đến quán em ăn cơm bất cứ lúc nào, giảm hai mươi phần trăm.”

      Mã Quân cười mắng, “Mẹ chú chứ…”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41: Bị ốm
      Edit: Fei Yang
      Beta: Mốc

      ✧✧✧✧✧

      Tối ba mươi, dưới quê vô cùng náo nhiệt, nhà nhà sum vầy ăn uống no say, mấy người đàn ông uống đến mức mặt đỏ tới mang tai, pháo hoa pháo dây vang mãi đến hai, ba giờ đêm.

      Ánh sáng ban mai phía chân trời hơi lộ ra, pháo lại nổ đùng đoàng, cửa sổ từng nhà trong thôn đều bị rung đến độ phát ra tiếng lộp cộp, tiếp đó, bọn trẻ con vừa mới thức dậy vội xin tiền mừng tuổi, khắp nơi tràn ngập tiếng cười, tiếng chúc mừng.

      Tôn Bằng nghiễm nhiên bị tiếng pháo đánh thức, mò tìm điện thoại di động, vừa nhìn chưa tới sáu giờ.

      Ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ, người bên gối đưa lưng về phía , nằm sát mép giường, ngủ rất yên ổn.

      nghiêng sang kề sát , vươn tay kéo vào lòng, vén những sợi tóc dài mềm mại ngăn cách giữa họ sang bên, hôn bờ vai , nhắm mắt lại lần nữa.

      Chóp mũi toàn là hương thơm của ngọn tóc .

      đến phút sau, Tôn Bằng chợt mở mắt ra, luồn tay vào trong áo ngủ vuốt ve làn da , chợt thận trọng chống nửa người dậy, dùng mu bàn tay thử trán .

      Nhiệt độ này ràng ổn.

      Trần Nham co tròn người, hai tay đặt bên mặt, nhúc nhích.

      Tôn Bằng tỉnh táo ngồi dậy, dịch góc chăn cho , xoay người xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo đàng hoàng rồi xuống lầu, lát sau lại trở vào.

      ở bên giường sờ đầu , kêu tiếng, ôm ngồi dậy.

      Trần Nham sớm mơ mơ màng màng thức dậy, hoặc là cũng biết mình có ngủ hay .

      Tối qua ăn cơm cùng gia đình họ xong sớm là lên ngủ, sau đó cũng biết vào phòng lúc nào. Đến sau nửa đêm, chỉ cảm thấy toàn thân càng ngày càng nóng, cả người giống như bị rút hết gân cốt, có cả sức xoay người.

      Cứ nửa mê nửa tỉnh như vậy, mơ hồ nhận ra có lẽ mình phát sốt rồi. Hai ngày trước bắt đầu có chút khó chịu, biết là lạnh hay là do quen khí hậu, đêm nay rốt cuộc bộc phát. rất ít khi bị ốm, hồi đại học từng bị sốt hai lần, nhưng luôn tiếng nào gắng gượng ngủ ở kí túc xá hai ngày để bệnh đỡ hơn.

      Ban đêm ngừng thôi miên mình, ngủ ngủ , có lẽ thức dậy là khỏi thôi.

      Tôn Bằng ngồi bên giường, ôm vào lòng, đưa cái cốc đến bên môi , “Ngoan nào, uống thuốc rồi ngủ tiếp…” đút viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay cho , dỗ uống hơn nửa cốc nước.

      Cả người Trần Nham nóng hổi, nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

      dịch chăn lên , hai cánh tay ôm lấy qua tấm chăn, môi kề vào đỉnh đầu , khe khẽ thở dài.

      Đau lòng hơn nữa cũng được, chuyện ốm đau này thể nào chia sẻ được, chỉ có thể lo lắng suông.

      lát sau, bên ngoài chiêng trống vang ầm trời, dưới lầu nhà mình cũng bắt đầu có người chúc tết kêu la chúc mừng, làm cho căn phòng càng thêm yên tĩnh.

      “Muốn ăn thứ gì ?”

      Trần Nham lắc đầu, nhắm mắt lại.

      bệnh viện nhé?”

      vẫn lắc đầu.

      Nếu như ở trong thành phố, cần suy nghĩ dẫn đến bệnh viện, nhưng phòng khám bệnh gần nhất cách chỗ này nửa tiếng ngồi xe, sáng mùng tết cũng gọi xe được, xe điện tới lại phải phơi gió, ngẫm nghĩ lại vẫn thôi hơn.

      “Ngủ thêm lúc nữa , buổi trưa vẫn hạ sốt chúng ta bệnh viện.”

      dịch người chút, muốn để nằm ngang, ngờ lại chậm rãi xoay người, khe khẽ ôm lấy hông .

      Từ đêm bắt đầu khó chịu, khó chịu đến mức cảm thấy đơn, yếu ớt, muốn về nhà.

      vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của , nghe tiếng tim đập khe khẽ kia, đặt hết trọng lượng toàn thân vào người , dựa vào .

      “Con thấy Đại Bằng vừa mới xuống, gọi hai đứa xuống ăn sáng chứ ạ?” Chị dâu Tôn Bằng sắp xếp bàn ăn, liếc nhìn cầu thang, khẽ hỏi mẹ Tôn.

      Mẹ Tôn dùng muỗng chia bánh trôi nước vào trong mấy cái chén, “ cần đâu, Tiểu Trần thấy khó chịu, chờ hai đứa nó tự xuống ăn.”

      Tôn Phi và Thiến Thiến ngồi bên bưng chén sang ăn trước, mẹ Tôn bảo họ coi chừng nóng.

      “Khó chịu ư?” Chị dâu nhướng mày hỏi.

      “Ừm, Đại Bằng vừa xuống tìm thuốc hạ sốt… bị sốt rồi…” Mẹ Tôn nhìn chị cái, lại thấp giọng với Tôn Phi và Thiến Thiến, “Lát nữa hai đứa tiếng chút, đừng làm ồn, có nghe ?”

      Thiến Thiến ngoan ngoãn gật đầu. Tôn Phi cúi đầu giống như nghe thấy, lè lưỡi liếm bánh trôi trong muỗng.

      Chị dâu lẩm bẩm trong miệng, “Cảm lạnh hay là thế nào? phải chứ, máy sưởi cũng luôn bật cho hai đứa mà, sao phát sốt chứ…”

      Tôn Bằng dựa lưng vào đầu giường, ôm lấy bằng tư thế có hơi khó khăn, nhúc nhích.

      rất ít khi làm nũng với như vậy.

      luồn tay vào trong chăn nắm tay , nhàng bóp xương tay , khẽ , “Nằm xuống , ngủ với em lát…”

      kéo tay ôm lấy cổ mình, cánh tay luồn qua chân , bế bổng lên, nhàng đặt vào giữa giường.

      Trong loạt tiếng vải sột soạt, cởi quần áo ngoài, đưa nửa người vào trong chăn, ôm vào lòng.

      “Ôm , đổ mồ hôi là khỏe thôi…” Môi dán vào cái trán nóng bừng của , khẽ .

      Trần Nham vô cùng nghe lời ôm chặt hông .

      Qua lớp áo ngủ, bàn tay vỗ lưng có nhịp điệu, dỗ vào giấc ngủ.

      Trần Nham vùi đầu vào ngực , ngửi mùi của , vừa yên lòng lại nhớ ra việc gì đó, “Có phải phải sang nhà Mã Quân ?”

      “Em ngủ rồi , ăn cơm về.” Hai ngày trước hẹn xong với Mã Quân, mùng tết dẫn Trần Nham đến nhà ta chúc tết, buổi trưa cùng tụ tập bàn mạt chược với hai người em khác trong thôn.

      Trần Nham buông ra, “ , em ngủ lát là đỡ thôi.”

      nắm tay đặt trở lại hông mình, nhắm mắt, ậm ừ, “ nữa, ngủ …”

      Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến đủ mọi tiếng cười đùa chuyện, đầu quá nặng, dần dần nghe thấy gì nữa cả.

      Khi Trần Nham tỉnh lại lần nữa, đổ mồ hôi đầy người, tóc ướt dính vào cổ. Tôn Bằng có trong phòng, so với buổi sáng, sắc trời bên ngoài ngược lại tối sầm, có vẻ sắp trở trời.

      nghiêng nửa người sang, nhìn điện thoại di động, giờ trưa.

      hạ sốt, thấy dễ chịu hơn rất nhiều, trở mình, ánh mắt ngay đối diện cánh cửa.

      Cửa bị đẩy hé ra, trong khe hở ấy, đôi mắt lộ ra.

      “Tôn Phi…” Trần Nham gọi tiếng, mặc áo khoác bên ngoài áo ngủ, dựa vào giường ngồi dậy.

      Tôn Phi dè dặt đẩy cửa ra, vào, nhìn , rồi đến bên bệ cửa sổ. ta kéo rèm cửa sổ ra, rồi lại kéo vào, giống như chơi trò chơi.

      Trong tia sáng chớp nháy ngừng khép lại, Trần Nham nhìn bóng lưng ta, hỏi, “Có phải ở đây hơi buồn chán ?”

      ta gì, lặp lại động tác tay hề chán.

      “Có muốn về làm ?”

      ta chợt dừng lại, quay đầu nhìn , “Muốn.”

      Trần Nham mím môi, “Còn hai ngày nữa là chúng ta về.”

      ta nhìn , biết nghe có hiểu hay , quay đầu lại, tiếp tục kéo rèm cửa sổ chơi.

      lúc sau nữa, cánh cửa lại có thêm bé con nhút nhát đến. Trần Nham nghiêng đầu, cười với bé.

      Thiến Thiến có chút bẽn lẽn vào, nhìn , chạy tới kéo tay Tôn Phi, đầy ngọt ngào, “Chúng ta xuống dưới chơi có được ?”

      Ánh mắt Tôn Phi trống rỗng nhìn bé, ta bị hai bàn tay của bé lôi kéo, từ từ ra ngoài phòng.

      Khi hai người xuống lầu vừa vặn đụng phải chị dâu Tôn Bằng, biết gì, tiếp đó, Trần Nham nghe thấy bước chân kia càng lúc càng gần. Chị dâu Tôn Bằng bưng cốc nước vào.

      “Tiểu Trần, có thấy khá hơn chút nào ?”

      “Đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn chị.” Trần Nham đón lấy cốc nước.

      Chị ngồi xuống mép giường, ân cần hỏi, “Có đói bụng . Xuống ăn cơm , đặc biệt để lại đồ ăn cho em đó.”

      đói chút nào, nhưng theo phép lịch vẫn câu, “Được, lát nữa em xuống ăn.”

      Chị dâu lẳng lặng nhìn , bỗng nhiên , “Bây giờ tình cảm của Tôn Phi với hai em tốt , biết em bị ốm, lên đây vịn khe cửa nhìn em đến mấy lần, nhưng cũng phát ra tiếng.”

      Trần Nham cười cười.

      Chị lại , “Đại Bằng gọi điện thoại về, vừa ăn cơm xong, cũng biết có uống rượu hay , là lát nữa về.”

      Trần Nham gật đầu.

      “Bố mẹ và cả cũng thăm họ hàng rồi, chị , mấy người họ hàng bên nhà họ chị đều muốn gặp. Về sau nếu em vào cửa nhà này em biết. Em gả vào đây, chị cũng coi như có thêm người trò chuyện.” Chị ngước mắt nhìn xung quanh, khẽ cảm khái: “Gia đình này em biết đâu, cũng phải hai năm nay mới giống cái nhà, khi chị vừa gả vào, cuộc sống đó em dám nghĩ đâu. Để xây cái nhà thế này, ít tiền mấy năm nay vất vả lắm mới để dành được cũng móc sạch, của cải quá ít, cuộc sống chật vật…”

      Chị những lời này, Trần Nham chỉ thản nhiên nghe.

      May mà chị cũng muốn tiếp, vẫn mạch, “Có điều sau này hai đứa cũng quay về, chắc chắn là muốn sống yên ổn trong thành phố. Như thế nào nữa, sống trong thành phố tốt hơn dưới quê, chỉ là Tôn Phi…”

      được nửa câu, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng chó sủa dữ dội và tiếng Tôn Phi, tiếng la khóc từ xa đến gần của Thiến Thiến.

      Chị dâu Tôn Bằng và Trần Nham đều giật nảy mình.

      Chị dâu Tôn Bằng gần như là bật dậy từ giường, chạy xuống lầu như bay, miệng la “Muốn chết mà muốn chết rồi mà!”

      con chó dại biết từ đâu chui ra dồn sức đuổi theo Tôn Phi tha. Tôn Phi bế Thiến Thiến trong tay, mạch kêu la chạy vào sân, còn chưa kịp nhảy vào cửa nhà, con chó lớn kia nhào mạnh tới đè ta ngã xuống đất. Chị dâu Tôn Bằng chạy xuống thấy, cầm lấy cái cuốc dựng đứng bên tường sân đập con chó. Con chó hoang kia bị đập hai cái, sủa hai tiếng, lại thử tấn công lần nữa, cuối cùng địch lại cái cuốc nên chạy .

      Chị dâu Tôn Bằng vội vàng ôm lấy Thiến Thiến từ người Tôn Phi, kiểm tra người bé, sốt ruột đến mức vừa dỗ vừa mắng: “Con ngu này, bị cắn chưa hả? Tao thấy mày bị cắn chết mới được! Xem lần sau mày có còn nghe lời hay ? Hả? Còn nghe lời hay ?”

      Thiến Thiến khóc đến độ thở ra hơi. Chị dâu Tôn Bằng vỗ lưng bé, hung dữ liếc nhìn Tôn Phi còn nằm khóc dưới đất, “Lần sau mày cách xa Thiến Thiến của tao chút…”

      Trần Nham vội vã xuống lầu, trong thoáng chốc bị cảnh này làm khiếp sợ.

      nhìn chị dâu Tôn Bằng cái, tới kéo Tôn Phi. Tôn Phi cao to, nằm lì dưới đất, bệnh nặng mới khỏi, tốn rất nhiều sức mới kéo ta từ dưới đất lên được.

      phủi bụi người ta, “Có bị thương ?”

      Tôn Phi chỉ lo ôm đầu la hét gào khóc, đâu còn biết chuyện nữa.

      Tiếng khóc nức nở của Tôn Phi đứt ruột đứt gan, gần như đáng sợ, nếu như đây là lần đầu tiên Trần Nham thấy Tôn Phi khóc, đoán chừng bị dọa, dám đến gần, nhưng bây giờ quen rồi.

      dùng hết sức kéo ta vào phòng khách, để ta ngồi khóc mình, chạy lên thấm ướt khăn lông của mình, xuống giúp ta lau mặt.

      Tôn Bằng còn chưa đến cổng nghe thấy tiếng khóc trong nhà truyền ra. Trái tim như bị bóp chặt bước nhanh vào cửa, dần dần phân biệt được thanh này bắt nguồn từ Tôn Phi và Thiến Thiến.

      Trần Nham và Tôn Phi ngồi trong phòng khách, chị dâu và Thiến Thiến ở trong phòng.

      “Sao vậy?” nhìn Trần Nham, đưa tay sờ trán , “Hạ sốt rồi?”

      “Em sao…” Trần Nham đẩy tay ra, nhìn Tôn Phi, “ ấy và Thiến Thiến chơi ngoài cổng, bị chó đuổi theo.”

      Tôn Bằng thoáng sửng sốt, “Thiến Thiến sao, thế nào rồi?”

      Trần Nham lắc đầu, “Chị dâu kiểm tra qua rồi, sao.”

      Tôn Bằng yên lặng chút, nhìn Tôn Phi, từ từ ngồi xuống.

      quan sát ta hồi, lát sau khom người lần lượt vén hai ống quần của ta lên, tỉ mỉ nhìn cái, đứng bật dậy, vào bếp.

      Trần Nham thấy lấy chùm chìa khóa trong khay trà trong bếp, kéo Tôn Phi lên, với , “ ấy bị cắn vào chân rồi, dẫn ấy đến trạm phòng chống dịch bệnh tiêm mũi.”

      Trần Nham đứng lên, “ lái xe sao? Em lên lấy khăn choàng giúp …”

      sao đâu, em ăn chút gì rồi ngủ thêm lúc , lát nữa bọn về.” xong rồi kéo Tôn Phi khóc sướt mướt .

      biết có phải trạm phòng chống dịch bệnh xa lắm , mà mãi đến năm giờ chiều bọn họ cũng chưa có tin tức gì, những người khác trong nhà cũng chưa về. gửi tin nhắn cho Tôn Bằng nhưng trả lời.

      Ngày đầu năm mới, gia đình này bao phủ trong bầu khí tế nhị.

      Trần Nham đứng trước cửa sổ trong phòng, lẳng lặng nhìn chăm chú cái cây đối diện, trong ánh chiều tà, vài con chim bay lượn vòng quanh góc mái hiên.

      Ngủ nữa nhức đầu, biết đứng ngây ngốc trước cửa sổ bao lâu, cho đến khi di động vang lên.

      “Thế nào rồi, con dâu mới, dưới quê có vui ?”

      Đây là lời thăm hỏi từ phương xa gửi đến của Phùng Bối Bối cũng về quê đón tết.

      Nghe được giọng quen thuộc đáng này, Trần Nham rốt cuộc nhịn được cong khóe môi, “Vui lắm.”

      “Có phải người nhà họ coi như báu vật . Tôi đoán cũng đoán được, chắc chắn là vui mừng muốn chết rồi.”

      Trần Nham cười thành tiếng, kể đại khái tình hình như thế cho ấy. Bối Bối cũng trò chuyện ít chuyện trong nhà với . Hai người cười tán gẫu, bỗng nhiên, Bối Bối nghe thấy giọng bên kia nữa.

      “Sao chuyện vậy. A lô, có nghe đấy?”

      lát sau, Bối Bối nghe thấy trong ống nghe khe khẽ truyền đến câu, “Tuyết rơi rồi…”

      Ngoài cửa sổ, tuyết bay lả tả từ trời xuống, lóe lên ánh sáng màu trắng nhạt giữa trung, xoay tròn rơi xuống.

      “Bối Bối, chỗ tôi tuyết rơi rồi…”

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42: Tuyết rơi
      Edit: Fei Yang
      Beta: Mốc

      ✧✧✧✧✧

      Phùng Bối Bối cúp điện thoại, đứng trước cửa sổ sát đất tầng mười tám nhà mình nhìn xuống dưới, toàn là dòng xe cộ chạy chầm chậm.

      Toàn bộ ráng chiều, ánh sáng còn sót lại tan biến hết, trăng sao dần lên bầu trời, chỉ có hình dạng, thấy ánh sáng.

      Mùi vị tết trong thành phố càng ngày càng nhạt, sập tối mùng tết tẻ nhạt, vội vội vàng vàng như thường ngày, chẳng có gì đặc biệt, chẳng có gì thú vị.

      Tại sao nơi này có tuyết rơi? nghĩ.

      Ban ngày mấy người họ hàng tới nhà chúc tết, mọi người bận bịu trong ngoài làm cơm nước buổi tối, đứa cháu trai và đứa em họ chạy giỡn ầm ĩ trong phòng khách.

      Đứa cháu trai đột nhiên túm góc áo trốn sau lưng .

      Bối Bối xốc thằng bé ra ngoài, “Ngoan ngoan nào, sang bên kia chơi.”

      Gọi điện thoại xong, Bối Bối biết thế nào, đột nhiên mất hết hứng thú.

      nằm ngửa sofa, chơi điện thoại di động. Rất nhiều người gửi tin nhắn và wechat chúc tết , di động rung ngừng, mở xem lấy tin.

      “Bối Bối, siêu thị mua chai giấm về cho mẹ . Dùng hết rồi mà mẹ cũng để ý… Nhân tiện mua ít sữa chua cho mấy đứa Tâm Tâm, trong nhà toàn là đồ uống có ga thôi.”

      Bối Bối nhúc nhích, bên trong lại gọi tiếng, “Bối Bối, có nghe hả?”

      Bối Bối chậm rì rì ngồi dậy, vào phòng mặc đồ cầm ví tiền, quấn khăn choàng ra khỏi cửa.

      Bên cạnh tiểu khu là trung tâm thương mại mới xây, tầng dưới tầng hầm trung tâm có siêu thị cỡ lớn. Giờ cơm mùng tết, trong trung tâm vậy mà có rất nhiều người. mình bé vào siêu thị mua đồ, xách túi nilon về nhà.

      Khi vào tiểu khu, đột nhiên có người gọi tên . như nghe thấy, tiếp về phía trước như mất hồn. Tiếp sau đó, giọng ấy lại ràng, rành rành vang lên lần nữa, “Phùng Bối Bối…”

      rốt cuộc đứng lại.

      Trời tối hẳn. Gió thổi đến vù vù, xõa tung mái tóc khăn choàng, lá khô bên chân, trong nháy mắt, trái tim vô cùng buồn chán rối loạn.

      Tuyết càng rơi càng nhiều.

      Tôn Bằng dẫn Tôn Phi về, ở ngoài cổng vừa khéo đụng phải bố mẹ và hai về đến nhà.

      Tôn Bằng và Tôn Phi lái xe mạch về, tuyết lạnh cả người cả đầu, cũng mang khăn choàng găng tay gì cả, xuống xe, lỗ mũi, lỗ tai hai người đều lạnh đến mức đỏ bừng.

      Tôn Bằng ở trong sân dựng xe xong, mẹ Tôn nghi hoặc giúp bọn họ phủi tuyết người, thấy vẻ mặt hai người đều có gì đó ổn, vào nhà lại thấy con dâu xị mặt ở trong phòng, khẽ hỏi đầu đuôi việc.

      Ở trong phòng, chị dâu Tôn Bằng che giấu lớn tiếng kể việc lần nữa, mãi mãi nhịn được nức nở, Tôn Tường vào, sắc mặt khó coi dạy bảo, “ chuyện chuyện cho đàng hoàng, khóc cái gì mà khóc, đầu năm đầu tháng có thể sống yên ổn chút được ?”

      Mẹ Tôn quay mặt về phía Tôn Tường, “Con lớn giọng như vậy làm gì?” Bà ôm Thiến Thiến vào lòng kiểm tra kĩ càng lần nữa, rồi ra ngoài xem Tôn Phi.

      Bố Tôn ngồi bên ngoài cũng nghe sơ sơ việc, hỏi Tôn Bằng, “Dẫn nó tiêm rồi à? sao chứ?”

      có chuyện gì ạ.” mặt Tôn Bằng có biểu cảm gì, để chìa khóa lại trong bếp, “Con kêu Trần Nham xuống ăn cơm.”

      bữa cơm tối ăn lặng ngắt như tờ, ai có cảm giác thèm ăn. Khoảng mười phút mọi người qua quýt ăn xong. Tôn Phi vừa tiêm thuốc, thể đụng nước nên Tôn Bằng dẫn ta lên lầu giúp ta tắm sơ chút.

      Trần Nham ngồi giường, lẳng lặng nhìn khoảng sáng hắt ra từ nhà tắm, chẳng bao lâu sau, nghe thấy tiếng cãi vã vang lên dưới lầu.

      “Tôi mặc kệ, cái nhà này có ta có tôi. Lần này nếu ta , tôi dẫn Thiến Thiến .”

      nổi điên cái gì đó? Đầu năm đầu tháng…”

      “Tôi nổi điên à? Năm đó Thiến Thiến suýt nữa bị ta ném xuống lầu rồi! Đây mới về mấy ngày mà lại gây ra chuyện này, hai mẹ con tôi nợ nhà họ Tôn mấy người nên đến trả nợ hả?” Người phụ nữ càng càng tủi thân, nước mắt giàn giụa.

      Tôn Tường trừng mắt, đè thấp giọng khẽ quát chị: “ có thể giọng chút ? Người ta còn lầu, xem thế nào? Có còn muốn sống nữa ?! sống cút cho ông!”

      kêu tôi cút hả?”

      Người phụ nữ hoàn toàn cuồng loạn, vừa khóc vừa túm ta đánh, “Tôi gả vào khi nhà mấy người nghèo kiết xác, cái thôn này có nhà nào hộ nào cách xa mấy người cả cây số, tôi ham muốn cái gì hả? Hả? Bây giờ kêu tôi cút?! Tôn Tường lương tâm của bị chó ăn rồi có phải !”



      Cửa phòng đóng dường như có tác dụng, bố mẹ nhà họ Tôn im lặng ngồi trong phòng khách, để mặc cãi vã chửi mắng bên trong, tiếng nào.

      Rất lâu sau, bố Tôn cúi đầu, thở dài nhìn mẹ Tôn, “Nó có lần này để Tôn Phi ở lại ?”

      Mẹ Tôn sớm dùng tay áo lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn dưới đất, “ biết… với tôi…”

      Tôn Bằng dẫn Tôn Phi ra khỏi nhà tắm, giống như là nghe thấy tiếng động dưới lầu, bật tivi với Tôn Phi, “ ngồi đây , xem tivi lát rồi xuống dưới ngủ.”

      Tôn Phi rất nghe lời , ngoan ngoãn ngồi chiếc ghế bên cạnh.

      Trần Nham ngồi giường, chân đắp chăn, im lặng nhìn .

      nhìn cái, sang sờ trán , “Khỏi rồi sao? Có còn khó chịu chỗ nào ?”

      Trần Nham lắc đầu.

      sờ mặt , mím môi, ngồi xuống bên cạnh , chân gác lên mép giường, dựa lưng vào đầu giường, tay gối sau gáy, cũng xem tivi.

      Tiếng cãi vã dưới lầu càng lúc càng dữ dội, lời thô tục hung ác gì cũng bắt đầu tuôn ra, hề kiêng dè đụng chạm đến mỗi người trong phòng.

      Trần Nham nhìn tivi chằm chằm, lát sau, vươn tay nắm bàn tay để ngoài chăn của .

      Bàn tay này rất to, rất thô ráp, hơi lành lạnh. để cho nắm, có phản ứng.

      Bàn tay cách nào bao bọc , đầu ngón tay men theo khe hở đan vào, để lòng bàn tay đôi bên dính chặt vào nhau.

      Phần ấm áp nho này, yên lặng, bi thương, dịu dàng, lát sau, rốt cuộc được đáp lại.

      Đầu ngón tay giật giật, hơi buông ra chút, lại trở tay nắm lại tay , ngón tay cái vuốt mu bàn tay , như : sao đâu.

      Trong lòng rất chua xót, để ý tới Tôn Phi ở đây, sát lại gần , dựa đầu vào bờ vai , cánh tay đan vào tay .

      Nơi này ràng là gia đình của , nhưng trong căn nhà này có phòng của .

      18 tuổi ra ngoài làm việc, dùng xu trong nhà, 23 tuổi dẫn Tôn Phi , phiêu bạt bên ngoài.

      Ai ai trong gia đình này cũng biết thiếu nợ , nhưng họ tình nguyện thiếu nợ cả đời, cũng định trả gì cả. Bất luận có hi sinh bao nhiêu, họ vẫn kìm được muốn tính toán với , giống như lợi ích cùng hưởng chung.

      Đều tình thân vụ lợi, nhưng tình thân vụ lợi nhất cũng chịu đựng được giẫm đạp quanh năm của cuộc sống.

      Tình và nghĩa, thể no bụng, thể ấm người, càng thể che mưa che gió. Cuộc sống khổ cực đến mức độ nhất định, con người càng cách nào cao thượng được cả. ai sai, mà cái sai là cuộc sống.

      biết qua bao lâu, thanh dưới lầu lại, cầu thang truyền đến tiếng bước chân, rồi có người gõ cửa.

      “Đại Bằng…” Người bên ngoài khe khẽ gọi tiếng.

      Tôn Bằng buông tay ra mở cửa.

      Mẹ Tôn ngượng ngập vào, nhìn họ, “ còn sớm nữa, mẹ dẫn Tôn Phi xuống ngủ, hai đứa cũng nghỉ sớm chút .”

      Bà dẫn Tôn Phi , Tôn Bằng đóng cửa lại.

      Khi xoay người, Trần Nham vươn tay nhấn tắt đèn trần ở đầu giường.

      Căn phòng tối om, ánh sáng tivi hắt vào gò má yên tĩnh của . Khi chăm chú nhìn nhau, cầm lấy điều khiển, tách tiếng, cũng tắt tivi.

      Trong phòng chỉ còn lại ánh tuyết xanh thăm thẳm ngoài cửa sổ hắt vào.

      ****

      Trong bóng tối, họ ngồi bao lâu?

      Nửa tiếng? tiếng?

      ai xem thời gian.

      Họ ngồi hóng gió xào xạc trong đình ngắm cảnh vắng vẻ ở tiểu khu, toàn bộ tòa nhà, hết thảy cửa sổ sau lưng đều lên đèn lờ mờ. Sau mỗi cánh cửa sổ , là ấm cúng và vui vẻ khiến người ta ao ước.

      Kể từ sau khi nhận cú điện thoại trong nhà gọi tới, Phùng Bối Bối mở miệng nữa.

      Ban đầu còn vờ như có chuyện gì, giống như người bạn cũ, hỏi sao cũng về đón tết vậy. Lại hỏi có phải bệnh viện của trực ban , nghỉ tổng cộng mấy ngày. đều nghiêm túc trả lời.

      chờ hỏi, “Trần Đông Bình, tại sao lại ở dưới lầu nhà em.”

      Nhưng hỏi, càng gọi tên , tựa như quên mất là ai.

      đến khi còn gì để , hai người đều im lặng, cứ đứng như thế. tránh gió châm điếu thuốc, nhìn cảnh vật xung quanh, nhìn .

      Sau đó, nhận được điện thoại của người nhà, thản nhiên , “Gặp được người bạn ở siêu thị, về trễ chút.” gì, cùng đến đây.

      cởi áo khoác ra choàng cho , từ chối. này là được nuông chiều, tiếp nhận mọi lấy lòng cách thản nhiên.

      Hai người ngồi ở đây, dây dưa, trầm mặc, nhìn còn ngột ngạt hơn dưới đáy nước.

      Thời gian từ từ lột vẻ ngụy trang của đôi bên, để cho trái tim chân lặng lẽ lên trong bóng đêm càng ngày càng sâu.

      Họ được gia đình giới thiệu, cùng sinh ra ở nơi, cùng làm việc ở thành phố khác, người là bác sĩ bệnh viện công, người là người dẫn chương trình ở đài truyền hình, tuấn tú lịch sánh đôi cùng xinh đẹp quyến rũ, cặp đôi do trời đất tạo nên.

      Trai tài sắc như thế, đến cái tuổi này đều có nghìn cánh buồm qua, khát khao ổn định. Người lớn hai bên rất hài lòng, cộng thêm người trung gian tác hợp bên trong, nhanh chóng cho họ đính hôn, đặt tiệc rượu vào năm sau.

      Nhìn qua trông như qua loa đại khái, ra phía sau đều suy nghĩ cặn kẽ.

      Trong cuộc tình tiến dần từng bước này, Phùng Bối Bối liên tục nhắc nhở bản thân: Đây chỉ là đối tượng kết hôn. Là người sống qua ngày.

      Nhưng cảm giác của con người hoàn toàn thể khống chế, cho đến khi quá khứ của mình cho , cắt đứt liên lạc, mới phát , tình cảm dành cho sâu đậm hơn, chân hơn bản thân tưởng tượng.

      Người này học rộng vươn lên, chín chắn hóm hỉnh, nhìn tổng quát thế giới tình cảm của , chưa bao giờ gặp được người nào đáng tin hơn .

      Khuyết điểm duy nhất của phải là bản thân , mà là ở cách họ quen nhau, là coi mắt tầm thường nhất.

      là ai, là Phùng Bối Bối có sức quyến rũ vô vàn, làm sao có thể đối tượng coi mắt được chứ? Chuyện này vô hình trung làm giảm sức quyến rũ của .

      Sau khi im lặng rất lâu, yết hầu di chuyển cái, nhìn , “ xin lỗi…”

      Phùng Bối Bối thoáng im lặng, mỉm cười, “Có cái gì hay mà xin lỗi chứ.”

      “Em biết gì mà…” tiếp, “Hai người chúng ta là người khác giới thiệu quen biết nhau, tuổi cũng còn nữa, ít nhiều gì cũng có ít quá khứ. Lời em với hôm đó, về suy nghĩ kĩ càng rồi.”

      Tầm mắt Bối Bối rơi vào bồn hoa đằng trước, biến sắc.

      “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, em hãy cho thêm cơ hội…” nhìn , tầm mắt tập trung khuôn mặt , “… Hãy cho thêm cơ hội, để chăm sóc tốt cho em.”

      xong, xung quanh yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng hít thở của hai người. Bảo vệ của tiểu khu rọi đèn pin ngang qua, nhìn về hướng bọn họ cái, biết điều bỏ chỗ khác.

      Trong yên lặng chờ đợi của , Phùng Bối Bối từ từ quay mặt sang, trong ánh sáng yếu ớt, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt.

      ra hôm nay, nhớ đến lần.

      Ngay trong cú điện thoại của Trần Nham, khoảnh khắc nghe thấy tuyết rơi, trong lòng bỗng nhớ đến người này. hề có nguyên do, yếu đuối phiền muộn.

      Sau đó suy nghĩ kĩ lưỡng, có thể là do có lần ăn cơm, lần du lịch ấn tượng sâu đậm nhất là ở Đông Bắc, đó là lần đầu tiên trượt tuyết, ngã vô số vòng sườn dốc phủ tuyết. Bữa cơm đó nhớ ăn gì, chỉ nhớ hai người cười cả buổi.

      bao lâu rồi mà bây giờ mới đến tìm em?” lạnh giọng hỏi.

      “Lần trước gửi tin nhắn cho em, nhưng em trả lời.”

      “Khi nào?”

      “Đêm giao thừa, gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho em, em nhắn lại.”

      nhìn , nước mắt nén được chảy xuống theo gò má , giọng nức nở, “Cái đó cũng tính à? Đó phải là tin nhắn gửi nhóm ư?”

      Khoảnh khắc nhìn thấy nước mắt của , trái tim như bị dao phẫu thuật rạch lỗ, cũng càng thêm xác định tình cảm mình dành cho .

      mặc kệ tất cả, ôm lấy , “Cái gì mà gửi nhóm chứ, em là đồ ngốc à? khi nào thấy làm mấy việc đó chưa?”

      vòng lấy hông , chiếc áo khoác người trượt xuống đất, cười , “Vậy sao em biết chứ… muốn tìm em biết gọi điện thoại ư? gửi tin chúc mừng năm mới muốn em trả lời cái gì… Mỗi ngày em chờ tìm em…”

      thẳng nhớ nhung mình dành cho , từng giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào trong cổ , làm phỏng trái tim .

      Trình Đông Bình ôm đến độ thể chặt hơn nữa, cả trái tim co rút đau đớn vì lời của , “ nhớ em nhớ gần muốn điên rồi… Đừng khóc nữa, em khóc làm trong lòng khó chịu muốn chết…”

      Trong bóng tối, hai người tình cảm nồng nàn ôm nhau, vượt qua hai thành phố, vô số việc qua.

      lúc lâu sau, Bối Bối nghẹn ngào khẽ lui ra khỏi , đôi mắt ngấn lệ mờ mịt sờ khuôn mặt gần như bị đông cứng của : “Trình Đông Bình, lạnh cóng rồi này, theo em lên lầu …”

      Căn phòng bật tivi, giọng ảm đạm như tia sáng.

      Tôn Bằng ôm eo Trần Nham, dựa mặt cổ . Làn da nhẵn nhụi nữ tính, mùi hương thơm dịu, cho đàn ông an ủi vô tận.

      “Hồi Thiến Thiến hai tuổi, biết là đòi xem cái gì ngoài cửa sổ, lúc đó nhà vẫn là căn nhà cũ, Tôn Phi ở gác lửng, vươn tay ôm cả người con bé ra khỏi cửa sổ. Chị dâu ở dưới nhìn thấy, tưởng ấy muốn quăng chết con bé, sợ đến mức ngất xỉu, đưa vào bệnh viện mới đỡ.”

      Giọng ôn hòa, khẽ khàng, bay ra từ giữa cổ , giống như kể chuyện liên quan gì.

      xoa đầu , “Cho nên chị ấy thích Tôn Phi.”

      “Ừm.”

      “Cho nên dẫn ấy theo bên mình.”

      “Ừm.”

      “Vậy sau này… định làm thế nào với ấy?”



      Mấy phút sau, , “Nham Nham, ấy là trai . Cả đời này vứt bỏ ấy được.”

      Gió đêm thổi cửa sổ vang lạch cạch. Trần Nham nhìn mái nhà bị tuyết trắng che phủ ngoài cửa sổ, gì.

      Tuyết, vẫn rơi sao?

      Trong lúc mơ hồ, cảm nhận được có giọt nước ấm áp nơi cổ, hai giọt, sượt qua da , rơi xuống nơi chưa biết nào đấy.

      “Tôn Bằng, khóc ư?”

      Bàn tay đặt lên gáy , gò má kề trán .

      “…”

      có thêm giọt nước nào nữa, chỉ có hô hấp nặng nề hơn của , bởi vì thầm chịu đựng mà yết hầu lăn tròn.

      Tay khẽ vuốt cánh tay đặt ngang hông mình của , nhịp tim trở nên rất chậm, rất chậm.

      “Đừng khóc, vì em và Tôn Phi, phải nỗ lực hơn mới được.”

      Đêm nay, giữa họ có nhiều lời hơn nữa. vùi đầu sâu hơn giữa cổ , ra sức kềm chế sống lưng run rẩy.

      ôm chặt .

      đừng khóc.

      Dưới trận tuyết đầu năm mới, em hứa với .

      Em luôn ở bên , cùng nhau qua màn đêm lạnh lẽo, vượt qua quãng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời.

      có đau khổ nào thể vượt qua, có bóng tối nào tìm thấy điểm cuối.

      Chỉ cần và em nắm tay nhau, tiến về phía trước.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43: Bánh kem
      Edit: Fei Yang
      Beta: Mốc

      ✧✧✧✧✧

      Trời mưa lất phất, tuyết đọng con đường đầy ổ gà dưới quê, vô cùng lầy lội.

      Sợ trơn trượt, xe chạy rất chậm, nhưng vẫn rất xóc nảy.

      Trong làn mưa, ngọn núi xa xa được mây mù quấn quanh, mờ mờ ảo ảo, hoang vắng quạnh.

      Trần Nham ngồi ghế phụ, lẳng lặng nhìn cảnh vật trôi qua ngoài cửa sổ. Hạt mưa rơi vào theo khe cửa sổ, làm ướt bệ cửa sổ bên trong.

      Hàng sau, Tôn Bằng cũng nhìn ngoài cửa sổ. Tôn Phi bị xóc đến mức ngủ thiếp .

      Vì mùng sáu bắt đầu làm, ban đầu bọn họ dự định mùng năm tết về. Hôm mùng hai Cường Tử gọi điện thoại hỏi khi nào họ về. Tôn Bằng sợ Cường Tử vội về quê thăm bà nội, nên quyết định về sớm, mùng ba .

      Biết họ sắp , cả nhà họ Tôn đều gắng hết sức giữ lại.

      Buổi tối ăn cơm xong, Tôn Tường lên gõ cửa phòng họ.

      Trần Nham tới mở cửa có phần bất ngờ. Mấy ngày bọn họ ở đây, Tôn Tường rất tránh né, mãi lên lầu. Tôn Bằng thu dọn hành lý bên trong ngẩng đầu nhìn thấy hai mình, dừng tay lại, im lặng xuống cùng ta.

      Bên ngoài rét mướt, hai em mỗi người châm điếu thuốc đứng bên con sông bị đóng băng trước cổng nhà. Trong ánh tuyết sáng lóa, rất lâu có ai mở miệng.

      Trong khí có tiếng cười đâu đây, tiếng xào mạt chược cạch cạch, Tôn Bằng rít hơi thuốc, nhìn mấy căn nhà lầu sáng đèn bên cạnh.

      ở chơi thêm hai ngày ư?”

      “Cường Tử vẫn chưa về đón tết, em về thay cho nó.”

      “Vậy thể đóng cửa hai ngày à, cũng đâu mất việc làm ăn hai ngày này.”

      “…”

      Làn khói xanh trong miệng họ vừa thở ra liền bị gió lạnh thổi tan, hai người đàn ông cao lớn đứng im tại chỗ như cọc gỗ, nhúc nhích.

      cơn gió lớn thổi qua, vài khối tuyết đọng cây rơi rào rào xuống.

      Tôn Tường nhìn về phía cái cây đó cái, ánh mắt chuyển qua mặt Tôn Bằng, “Đại Bằng… Chị dâu chú gì cũng đừng để trong lòng, ấy thối mồm thôi.”

      có.”

      “Chú dẫn Tiểu Trần về, hai rất vui. Ngày mai hai đứa về, đừng dẫn Tôn Phi nữa, để ở nhà cho mọi người chăm sóc.”

      hai, Tôn Phi theo em.”

      Ngón tay kẹp thuốc hơi tê tê, Tôn Bằng giơ tay lên rít hơi, “Mấy năm nay ấy quen theo em rồi, em cũng quen ấy. Mọi người yên tâm , ở ngoài em làm ăn được, để ấy đói.”

      Tôn Tường nhấp môi mấy cái, khẽ hỏi, “Tiểu Trần biết ý này của em sao?”

      “Ừm.”

      “Tiểu Trần đồng ý?”

      “Đồng ý.” Tôn Bằng búng tàn thuốc xuống đất.

      Tôn Tường nhìn đèn đóm đối diện, trong lòng đủ chua cay mặn ngọt, nhất thời lặng thinh.

      ta suy nghĩ rất lâu mới hạ quyết tâm với lời này, bàn bạc với ai cả.

      Cái nhà này, ta nghĩ mình hẳn còn có thể đưa ra quyết định. Người em trai 30 tuổi này, vẫn chưa lập gia đình, mình chỉ lớn hơn nó hai tuổi, con cái cũng sắp học tiểu học rồi. Bây giờ ta khó khăn lắm mới có thể quyết định, Tôn Tường nghĩ cho dù gia đình mình tan rã, ta cũng nhất định phải hoàn thành chuyện này cho .

      cả như cha, trong gia đình này, ta chính là cả.

      Nhưng nghĩ tới, lần này, Tôn Bằng lại quyết định trước bước. ta chợt nhớ đến năm Tôn Bằng thôi học, cũng là mùa đông. Mùa đông lạnh lẽo mười mấy năm trước.

      Khi đó công xưởng trong trấn mà bố Tôn làm việc lặt vặt sắp phá sản, bị khất lại mấy tháng tiền lương. Vì chăm nom Tôn Phi mà mẹ Tôn mãi sao ra ngoài làm việc được, cày hai mẫu đất của nhà mình. Bản thân ta từ thành tích tốt, học đến cấp 2 là học nữa, luôn làm công việc thời vụ trợ giúp chi phí trong nhà.

      Khi nhà nghèo đến mức sắp còn gì ăn, Tôn Bằng ra việc muốn học nữa, định theo mấy người trong thôn ra ngoài làm việc.

      Tôn Tường nhớ lúc đó cả nhà ăn cơm, nghe thấy , mọi người đều dừng đũa, ai đáp lời. Khi ấy, gia đình quả thực cung cấp nổi cho học, ra ngoài làm việc chẳng những có thể giảm bớt tiền học, mà trong nhà còn dư ra phần tiền phụ cấp. Ở thôn này, có khối người học ra ngoài làm việc. Chỉ là thành tích của Tôn Bằng tốt, trước đây người trong nhà trông chờ có thể ăn học thành tài.

      Cuối cùng, bàn, chỉ có Tôn Tường 20 tuổi câu, “Học hết học kì này , đóng học phí cả rồi…”

      Nhiều năm sau, điều ta hối hận nhất chính là năm đó cắn răng gánh vác thêm, chu cấp cho thằng em trai này.

      Bầu trời đêm có mây, che nửa ánh trăng sáng dưới quê. Trong bóng tối, Tôn Tường nghiêng mặt sang nhìn .

      Hai năm trước, lúc dọn nhà, ta lục ra được giấy khen hồi học, từng tờ giấy vuông ố vàng, ta cẩn thận giữ lại hết cho , bọc mấy lớp túi nilon bên ngoài.

      ta kìm lòng đặng nghĩ, khi ấy mình chịu khổ thêm chút nữa tốt rồi, để cho nó học tiếp, học thành tài, tốt biết bao nhiêu.

      Hút xong điếu thuốc, Tôn Bằng vứt đầu lọc, nhìn ta, “Lạnh quá rồi, vào thôi.”

      Tôn Tường giẫm tắt thuốc trong tuyết, nhìn , “Nếu Tiểu Trần có ý kiến cứ dẫn Tôn Phi về. Trong nhà này… thế nào cũng có hai chú ở đây.”

      Tôn Bằng gật đầu, “Vào nhà thôi, hai.”

      Cảnh vật dưới quê nhanh chóng xa trong màn mưa.

      Có lẽ là do nỗi nhớ nhà như mũi tên, đường xe giống y như vậy, nhưng Trần Nham cảm thấy đường về nhanh hơn đường lúc đến rất nhiều.

      Buổi tối hôm trở về, Tôn Bằng dẫn Tôn Phi cùng đến nhà ăn cơm tối, mang theo ít đặc sản dưới quê. Đây là lần đầu tiên người nhà Trần Nham gặp mặt Tôn Phi.

      Bất ngờ là, mẹ Trần và ông bà ngoại vô cùng chăm sóc Tôn Phi, trong lòng Trần Nham cảm động.

      Khoảng thời gian ăn cơm xong dọn dẹp trong bếp, mẹ Trần nhắc nhở , “Tháng sau phải viếng mộ bố con, đừng bận quá mà quên đấy, thu xếp thời gian trước .”

      “Biết ạ,” Trần Nham dừng chút, câu đầu đuôi, “Mẹ, cảm ơn mẹ.”

      Tay mẹ Trần khựng lại, mũi chua xót, bà đổ thức ăn thừa vào sọt rác, mở vòi nước.

      Tiếng nước chảy che đậy chút run rẩy trong giọng , “ cảm ơn mẹ gì chứ, người mình thích, sau này cứ sống tốt là tốt hơn tất cả.”

      Cổ họng Trần Nham nghẹn ứ lại, đáp câu vô cùng đơn giản, “Vâng, con biết ạ.”

      Thoáng cái, kì nghỉ năm mới hết.

      Hôm nay mùng bảy, rất nhiều người mang theo hi vọng của năm mới quay trở lại vị trí công tác.

      Năm ngoái, đón tết xong, Phùng Bối Bối mua căn nhà hai phòng ngủ phòng khách ở phía nam thành phố, vẫn luôn để đó sửa sang. Thời điểm năm trước lắp thiết bị điện gia dụng, bây giờ nhà cũng trang trí xong, ấy định chính thức vào ở, cũng coi như là năm mới bầu khí mới.

      Khi ấy mời Trần Nham ăn cơm, Trần Nham ngẫm nghĩ, mời ấy đến thẳng quán của Tôn Bằng tụ tập. Bối Bối vẫn chưa đến quán Tôn Bằng bao giờ nên đồng ý ngay.

      Buổi tối tan làm, ấy gọi Trình Đông Bình sang cùng. Bốn người ngồi xuống vị trí gần bên cửa sổ, gọi vài món thích ăn.

      Ngay giờ cơm, trong bếp vô cùng bận rộn, đầu bếp đội nón đứng trước bếp bị lửa hun đổ đầy mồ hôi, nhân viên phục vụ chạy vào chạy ra, liên tục giục món thêm món. Tôn Bằng vào dặn dò đầu bếp mấy câu, vừa quay đầu, phát cửa sau mở. Trong khoảng sân khi đêm xuống, ngọn đèn sáng, mình Cường Tử đứng hút thuốc trong gió.

      vừa về là bảo Cường Tử về quê, ngoài miệng ta được, nhưng cứ lần lữa mãi chưa .

      Nghe được tiếng động sau lưng, Cường Tử xoay nửa người lại. ta búng tàn thuốc, cười với Tôn Bằng, “Chọn món xong rồi à? Mấy con cá hôm nay lão Hồ mang tới ngon lắm, cá sông đấy, nhớ làm con.”

      “Sang ăn cùng .”

      ăn nữa, vẫn còn việc. Đúng lúc với tiếng, lát nữa em trước.”

      “Được.”

      Tôn Bằng nhìn ta, cuối cùng vỗ vai ta cái, vào trong.

      Quay lại phía trước, Phùng Bối Bối với Trần Nham tin tức thú vị lan truyền trong nhà đài hôm nay, hai người thản nhiên cười. Trình Đông Bình ngồi bên cũng mỉm cười im lặng nghe, nhìn thấy Tôn Bằng ngồi xuống, ta cười với cái.

      Tôn Bằng gật đầu với ta, khui hai chai bia, rót đầy cho bốn người.

      Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ăn lên.

      Bối Bối nhìn món ăn thơm nức mũi bàn, cười nâng ly với Tôn Bằng, “Tối nay cảm ơn ông chủ Tôn chiêu đãi.”

      Tôn Bằng đáp lễ, “Chuyển nhà thuận lợi.”

      Trình Đông Bình nhìn Trần Nham, “Gì vậy chứ, cùng nhau làm hơi .”

      Trần Nham mỉm cười nâng ly, bốn người cùng cười cụng ly.

      Đây là lần đầu tiên bọn họ ăn cơm chung, ban đầu có chút dè dặt, uống hai chai, dần dần thân quen, bầu khí bắt đầu càng ngày càng tốt. Bối Bối và Trần Nham chỉ được chia chai, muốn uống nữa, nhưng hai người đàn ông đều cho.

      Bản thân họ cũng ham bia rượu, nên yên tâm dùng bữa chuyện phiếm, nhìn hai người kia uống.

      bữa cơm ăn thẳng đến hơn tám giờ mới kết thúc. Trước đó hẹn tối nay Trần Nham đến ngủ với Bối Bối ở nhà mới. Trình Đông Bình biết phải uống rượu, nên tìm tài xế lái thay trước, tài xế gọi điện thoại đến ngay, Bối Bối cùng ta ra ngoài chờ.

      uống nhiều đấy chứ?”

      sao đâu, nếu phải sợ dọc đường kiểm tra, tự lái về rồi.”

      Họ dọc theo lề đường, gió rất lớn, Bối Bối mặc chiếc áo khoác dài, khoanh tay, hờ hững liếc cái, “ tự kiểm điểm .”

      cười cười, gì, khoác vai hai bước, bỗng hôn lên mặt cái.

      Bối Bối lườm , dùng mu bàn tay lau.

      dừng lại nhìn , lại hôn môi .

      Bối Bối đẩy ra, “Say khướt rồi à?”

      sờ mặt , rồi lại sờ tóc , thở ra hơi, chậm rãi ôm chặt .

      “Lạnh phải ? Mặt lạnh ngắt cả rồi.” lẩm bẩm bên tai , “Chưa thấy người phụ nữ nào trọng bạn khinh sắc như em bao giờ, nhà mới sao gọi tới lăn giường (1) cho em, hả?”

      (1) Tục lăn giường: trong những phong tục của Trung Quốc, sau khi giường cưới trang trí xong, trẻ em hay được cho lăn lộn giường để chúc phúc cho cặp đôi mới đông con nhiều cháu.

      Bối Bối cảm thấy buồn cười, “ tưởng là trẻ con à? Lại còn lăn giường nữa…”

      Ôm lúc, Trình Đông Bình nắm tay dưới hàng cây ven đường.

      Dừng lại ở bảng chỉ đường hẹn với tài xế, nhìn phía sau, , “Người bạn này của em tốt lắm, thảo nào em nhắc đến ấy suốt ngày. Ánh mắt nhìn người của ấy cũng tệ, rất tốt.”

      Bối Bối ngờ Trình Đông Bình hợp với Tôn Bằng, , “ ta là người tốt, có điều biết sau này họ sống như thế nào. ra em rất lo cho Trần Nham.”

      “Em ấy à, có biết tổ quốc chúng ta có câu châm ngôn ?”

      Bối Bối ngẩng mặt lên nhìn .

      Ánh đèn đường chiếu rọi khuôn mặt Trình Đông Bình, thu lại nụ cười thờ ơ, chậm rãi ra năm chữ: “Đừng khinh thiếu niên nghèo.”

      “Xã hội nay của chúng ta ấy à, điểm xuất phát của mọi người khác nhau quá nhiều. Rất nhiều người nghèo, nghèo của cải chứ phải bản thân. Khi còn trẻ, đàn ông nghèo chút cũng chẳng sao cả, chịu đựng được, chịu khổ được, tùy tiện làm nghề gì đó cũng có thể kiếm ra tiền. Sợ là sợ có người được ăn cả, ngã về , còn chưa ra sao cả, mà tự thương cảm cho mình trước. Vậy tiêu rồi. Hễ là người xuất thân từ dưới đáy xã hội, có mấy người có thể kiêu ngạo nhún nhường ?”

      Giọng Trình Đông Bình tùy ý, “Từ lúc vừa sinh ra con người công bằng. Nhưng em lại thể thừa nhận, ông trời công bằng cho mỗi người cơ hội leo lên, phải xem bản thân em có chịu leo hay .”

      Phùng Bối Bối được lời nhìn .

      cười cười, “Sao thế, có phải mấy lời này nhàm chán quá ?”

      lắc đầu, “Em cảm thấy rất hay.”

      Trình Đông Bình cười tiếng, vừa muốn bày tỏ chút về phản ứng đáng này của , di động rung lên.

      Trần Nham nhận được điện thoại của Bối Bối, tài xế lái thay đến rồi, đưa hai về trước.

      Tôn Bằng tiễn Trần Nham ra ngoài.

      Sau khi Bối Bối và Trần Nham lên xe, Trình Đông Bình với Tôn Bằng, “Yên tâm , tôi đưa đôi hoa tỉ muội này an toàn đến nhà rồi mới .”

      Tôn Bằng cười, “Hôm nay uống nhiều chứ?”

      “Thế này mới bao nhiêu, lần sau tụ tập, uống bữa cho .”

      Tôn Bằng gật đầu, “Có thể tới bất cứ lúc nào.”

      Trình Đông Bình được làm được, đưa hai người này thẳng lên lầu, bật điều hòa và đèn, nhìn họ đổi dép ngồi vững vững vàng vàng sofa giục ta , ta mới cười chúc họ ngủ ngon, rồi vội vàng xuống lầu.

      Bối Bối bảo Trần Nham tắm trước, mình ra ban công, vừa gọi điện thoại với ta vừa nhìn xe ta biến mất trong màn đêm.

      Trần Nham tắm xong đắp mặt nạ ra, nằm giường chơi di động lúc. Bối Bối cũng đắp mặt nạ, trùm khăn tắm ra.

      Nhà mới để tản mùi mấy tháng, đặt mười mấy chậu trầu bà, nhưng vẫn còn phảng phất ít mùi sơn.

      Bối Bối nhạy cảm hỏi, “ cảm thấy mùi này có nặng ? Ở được ?”

      Trần Nham , “Cũng tạm, ít nhiều gì cũng có chút mà.”

      Họ nằm ngửa chiếc giường lớn, vô thức nhìn ngọn đèn treo rũ xuống trần nhà.

      lát sau, Bối Bối hỏi, “Nham Nham, thấy Trình Đông Bình thế nào?”

      “Rất tốt.”

      “Đừng có lấy lệ với tôi.”

      có.” Giọng Trần Nham hơi lười biếng, “Cảm giác được, lần này sắp ổn định rồi. Rất vui cho .”

      Bối Bối , “ biết , tôi cũng vui cho mình.”

      Nhìn ánh đèn có hơi lóa mắt, giọng Bối Bối rất khẽ, “Hồi tết, ấy đến nhà tôi ăn cơm.”

      “Sau đó bố tìm tôi chuyện lần. Bố tôi với tôi, ông và mẹ tôi chưa bao giờ trông mong tôi gả cho người tốt thế nào. cầu họ dành cho tôi rất đơn giản, sau này nhà người ta mua được cái gì, tôi cũng phải mua được cái đó. Người ta mua được xe, tôi phải mua được xe. Người ta có thể mua nhà, tôi cũng phải mua được nhà. Chỉ cần sau này tôi có thể theo kịp dòng chảy của xã hội, là hai người họ hài lòng.”

      Bố mẹ Phùng Bối Bối là người làm ăn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. Khi ấy học tiểu học, gia đình mở siêu thị , về sau làm đại lý của thương hiệu sàn nhà, từng mở nhà xưởng bán ấm nước nhôm. Mấy năm nay bắt đầu kinh doanh phụ tùng ô tô.

      Đối với bố mẹ có trình độ văn hóa cao, ấy vẫn ngưỡng mộ quá nhiều. Hết tết năm nay, ấy chợt hiểu ra, làm ăn như gia đình họ có thể thuận buồm xuôi gió đến ngày hôm nay, hoàn toàn phải nhờ vào may mắn.

      Gia đình kinh doanh phụ tùng ô-tô, nhưng mãi cho đến bây giờ, phương tiện giao thông bố ấy hay dùng nhất vẫn là xe điện, chưa bao giờ giống mấy người đàn ông trung niên mới phát tài mà thở hổn hển, quan hệ nam nữ bừa bãi. Mẹ là người phụ nữ trung niên thông thường nhất, lòng dạ lo cho gia đình, giao tiếp xã hội rất ít, thú vui duy nhất là đánh mạt chược với mấy người họ hàng.

      dạo ấy cho rằng mình và bố mẹ thành an phận là người của hai thế giới, cho rằng mình sớm đứng bậc thang cao hơn. Ngoảnh lại mới phát , thế giới của họ mới là thế giới ấy mong muốn.

      “Lần này về, tôi thấy bố mẹ tôi già hơn rồi, trong lòng ra rất chua xót. Trước kia ngày nào cũng muốn cách họ càng xa càng tốt, bây giờ tôi nghĩ, chờ sang năm ổn định đón họ đến sống bên cạnh mình.” Bối Bối , “Có điều cũng biết họ có đồng ý , vẫn chưa với họ nữa.”

      Mặt nạ tỏa ra mùi thơm dịu, Trần Nham vén sợi tóc dính bên mặt nạ. Lời của Phùng Bối Bối, gần như mỗi chữ đều gõ vào lòng .

      gì, nhưng cũng kềm được nghĩ đến bố .

      Từ đến lớn, rất ít khi nhớ ông, hoặc là cố hết sức nghĩ đến.

      Bởi vì vừa nghĩ đau lòng, khóc, dần dà, nhớ khuôn mặt của ông nữa rồi.

      Ở cái tuổi phản nghịch nhất, từng chôn sâu nỗi hận ông nơi đáy lòng.

      Hận ông bị ốm, hận ông khiến cho gia đình mang nợ, thậm chí có lúc còn cố chấp hận họ mang mình đến thế giới độc này, nuôi nấng dạy dỗ.

      nhớ rất sâu sắc, sau khi bố mất, có năm tổ chức sinh nhật, người trong nhà mua bánh kem cho .

      Gia đình cậu cũng đến, khi đó em họ của còn rất , rất quậy. Thức ăn còn chưa làm xong, đứa em họ đột nhiên vừa khóc vừa quấy đòi ăn bánh kem, dỗ thế nào cũng được. Cuối cùng bà ngoại Trần Nham mở bánh kem ra trước, cắt miếng cho nó.

      Chờ đến khi dọn cơm, người trong nhà náo nhiệt cắm nến lên chiếc bánh kem thiếu góc, bảo cầu nguyện.

      Ánh nến yếu ớt, chắp hai tay nhắm mắt lại, trong lòng cầu nguyện gì cả.

      Nếu như ý nghĩ lướt qua trái tim khi đó tính là ước nguyện, vậy ước nguyện của là: Sau này bao giờ muốn tổ chức sinh nhật nữa.

      góc bánh kem ấy, cắt đứt tất cả mong ước đơn thuần, ước nguyện hoàn mỹ đối với thế giới này của .

      Trần Nham nhận ra từ rất sớm: Cả đời , trong tất cả hạnh phúc niềm vui, mãi mãi thiếu góc nho .

      Hôm nay chỗ thiếu sót ấy vẫn còn, nhưng trong trưởng thành thời gian mang đến, từ lâu còn hận nữa.

      Nỗi hận đó là ích kỉ, cũng là ấu trĩ, chỉ lôi kéo người ta chìm xuống dưới.

      Cuộc sống thời thơ ấu niên thiếu là gia đình trao cho, cách nào thay đổi được. Nhưng cuộc sống sau khi trưởng thành là do bản thân lựa chọn, chỉ muốn nỗ lực hết sức mình.

      Nếu như bố có thể nghe thấy, lúc này đây, rất muốn với ông tiếng xin lỗi.

      Bởi vì trong những năm tháng ấy, nỗi oán hận cực đoan của người trẻ nhất định khiến cho người bố thiên đường cảm thấy tự trách và bi thương.

      Trong tĩnh lặng, di động dưới gối rung cái, vô cùng đột ngột.

      Trần Nham hoàn hồn lại, móc ra, là tin nhắn của Tôn Bằng.

      —— Ngủ rồi ư?

      Trần Nham nhìn chằm chằm màn hình hồi, ngồi dậy. Bối Bối ở bên cạnh nhìn , “Tôn Bằng hả?”

      “Ừm. Tôi rửa trước.”

      “Giai đoạn nhau tha thiết của hai người dài đấy.” Bối Bối nhắc nhở, “Đồ dưỡng da ở cả bệ, tự tìm thử .”

      Trần Nham đứng dậy xuống giường, vào toilet bóc mặt nạ ra, trả lời tin nhắn.

      —— Chưa. về nhà rồi?

      —— Mới vừa xong, định về.

      —— Bên ngoài lạnh đấy, đừng lái xe.

      Sau khi gửi tin này, nhanh chóng nhận được tin nhắn lại.

      Trần Nham soi gương vỗ nhè nước tinh dầu mặt, dùng bông tẩy trang lau sạch phần còn thừa lại, rửa tay.

      Điện thoại bệ lại rung cái, thoa kem dưỡng da tay xong, cầm lên.

      —— Có hơi nhớ em.

      Dấu vân tay in màn hình, hơi dinh dính. dùng ngón tay lau hai cái, càng dính hơn.

      Dựa vào bồn rửa mặt, Trần Nham lẳng lặng nhìn bốn chữ in thể Tống nho màn hình, ngây ra hồi, nhắn lại.

      Nơi đầu đường trong thành phố đèn đóm tắt, “cạch” tiếng, Tôn Bằng kéo cửa cuốn xuống, ngồi xổm dưới đất móc khóa lại. Tôn Phi đứng bên cạnh nhìn động tác của .

      Tối nay, nhà văn hóa thành phố có hoạt động công ích, cũng đặc biệt mời Tôn Phi đến cùng, sau khi kết thúc người của thư viên lại đích thân đưa ta đến quán, biểu của ta tốt vô cùng.

      Khóa cửa xong, Tôn Bằng phủi phủi bụi tay, nhìn Tôn Phi cái, lấy di động ra.

      Trần Nham trả lời ba chữ: Em cũng vậy.

      mím môi, đến ven đường, lắc điếu thuốc ra ngậm vào miệng, bấm gọi . Giây đầu tiên nối được.

      “Sao vẫn chưa ngủ?”

      “Vừa đắp mặt nạ xong.”

      “Ngủ quen ?”

      “Cũng được.”

      ngủ , ngày mai còn phải dậy sớm làm.”

      “Được.”

      “… Em cúp máy .”

      “Tôn Bằng.”

      “Hửm?”

      “Tháng sau ngày giỗ bố em, viếng mộ cùng em nhé.”

      “Được…”

      Nhìn góc sâu trong ngõ phố ánh đèn lờ mờ, móc bật lửa ra châm thuốc, từ từ nhả khói thuốc, “Ngủ sớm chút , đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

      Cúp điện thoại, Trần Nham để di động xuống, ngước mắt nhìn gương.

      từng cho rằng, phải rất nhiều rất nhiều mới có thể lấp đầy những vết thương kia.

      Nào đâu biết rằng, nỗi đau chịu nổi đòn như thế, chút xíu ngọt ngào thôi là có thể đẩy chúng vào góc chết trong kí ức.

      Trong chiếc gương này, chợt nhìn thấy bé buồn bã thổi nến năm ấy.

      Nếu như có thể, rất muốn quay về cho bé biết:

      Bánh kem thiếu góc cũng có thể cầu nguyện.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44: Có đáng ?
      Edit: Fei Yang
      Beta: Mốc

      ✧✧✧✧✧

      Năm mới trôi qua hết, thành phố lại bước vào quỹ đạo.

      Tháng ba đến gần, nhưng trời vẫn còn rất lạnh, chồi xanh nhọn nhú ra cây mang tin tức của mùa xuân đến.

      Vừa đầu năm, quán của Tôn Bằng đơn hàng rất tốt.

      Trong tòa nhà văn phòng sau đường, có lãnh đạo của công ty mấy ngày trước đến quán ăn cơm, thấy mùi vị khá ngon, liền mời điếu thuốc, trò chuyện hồi, cuối cùng muốn vào bếp xem thử, Tôn Bằng dẫn ta vào. ngờ người này cực kì sảng khoái kí hợp đồng năm với ngay tại chỗ, đặt hộp cơm trưa cho hai mươi nhân viên công ty tại quán .

      mặn hai chay canh, phần mười hai miếng, mùi vị thanh đạm chút cũng sao, chỉ có cầu, phải sạch , đừng cho gia vị lộn xộn.

      Lúc gần , người này , “Ông chủ , có chút ấn tượng nào với tôi sao?”

      “…”

      “Lần trước trời mưa to, xe của tôi bị lún vào hố bùn ở công trường bên cạnh, khi ngang qua giúp tôi đẩy ra, nhớ gì ư?”

      Sau đó, Tôn Bằng nhắc đến chuyện này với Trần Nham, Trần Nham chỉ khẽ cười.

      Họ đứng ban công, cùng ngẩng đầu ngắm nhìn phương xa, tự nhiên mà thân mật. Dưới ánh hoàng hôn, tòa nhà cũ và đường phố u ám, tiếng người huyên náo và hơi thở đêm đông, toàn bộ tan vào trong ánh sáng rực rỡ màu vàng nhạt, mịt mờ, yên tĩnh.

      Trần Nham , “ ra rất nhiều lúc, duyên phận giữa người với người rất kì lạ. ràng gặp phải người xa lạ, nhưng biết đâu chừng chạm mặt nhau ở rất nhiều nơi. đường, nhà hàng, bệnh viện… Thành phố như vậy, chỗ nào cũng có thể cả.”

      nhìn cái, “Giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau vậy, tưởng là buổi tối lái xe đưa em về nhà, ra trưa hôm đó, em thấy núi, nhưng lại biết.”

      Có gió thổi đến, bụi lẫn trong gió, khẽ quét qua gò má họ. Trần Nham hơi nheo mắt lại.

      biết…” nhìn , “Hôm đó ở núi, nhìn thấy em.”

      Mưa lất phất ngoài đình, em cầm sách tay, yên lặng ngẩng đầu, thản nhiên nở nụ cười với Tôn Phi.

      Trong nụ cười ấy, nhìn thấy vẻ dịu dàng và lương thiện luôn thường trực của người phụ nữ, trong cơn mưa ẩm ướt, chúng lóe lên ánh sáng khiến người ta tin tưởng.

      Trong yên tĩnh, Tôn Bằng quay đầu nhìn khuôn mặt sửng sốt của Trần Nham, điệu chậm mà kiên định, “Tối hôm ấy em vừa lên xe, liền biết là em.”

      Chỉ là có những giấc mơ dám mơ. Cho đến khi, giấc mơ đến gần .

      muốn dùng bất kì thứ thiết thực nào,” Tôn Bằng hơi dừng lại, “… để thêm vào cho tình cảm của chúng ta, nhưng ngày hôm ấy, nhìn thấy em.”

      Trần Nham nhìn , tiếp.

      Cơ thể như thung lũng, bị chấn động mà dừng lại tất cả những gì số phận mang đến, chỉ còn lại tiếng vang từ mỗi câu chữ của .

      Giờ phút này, cảm giác kìm lòng đậu và tình cảm kìm nén được trong câu chuyện rốt cuộc tìm được đáp án.

      Hết thảy đều định trước ở nơi u tối.

      Sau yên lặng dài và tẻ nhạt, vải vóc cọ xát phát ra thanh rất , sức mạnh vô cùng chậm rãi, ôm lấy .

      Cái ôm dịu dàng mà chặt chẽ này khiến Tôn Bằng cứng đờ trong thoáng chốc. buông thõng tay, cúi đầu nhìn đỉnh đầu .

      khoảng ánh chiều tà rơi mái tóc đen, giơ tay xoa cái, trong nháy mắt, xúc cảm ấy đánh thức tất cả mọi thứ chân .

      Dưới nắng chiều, họ lặng lẽ ôm nhau, xác định toàn bộ quá khứ, tại và tương lai, họ có nhau.

      Hai mươi phần cơm hộp cố định vào buổi trưa mỗi ngày khiến nhân lực trong quán lập tức thiếu hụt. Tôn Bằng tuyển thêm người giúp đỡ. Làm ăn mỗi ngày càng phát đạt, lượng công việc cũng nhiều, tính lợi nhuận, mỗi tháng tăng thêm ba trăm đồng tiền lương cho mỗi người, mọi người đều làm rất hăng hái.

      Trưa hôm nay, Tôn Bằng phụ giúp đóng hộp cơm trong bếp, Cường Tử cả người mang theo khí lạnh từ ngoài vào, tìm được nhưng cũng phụ tay, đứng yên ở bên cạnh nhìn.

      Quả thực quá bận nên Tôn Bằng để ý đến ta, bận rộn hồi lơ đãng ngẩng đầu, thấy ta nghiêm mặt, muốn lại thôi.

      “Có chuyện à?”

      “… Có ít chuyện muốn bàn chút với .”

      Có chuyện bàn —— Câu này nghiêm túc đây.

      Tôn Bằng nhìn ta cái, dừng động tác tay, lấy khăn lau dầu tay, móc hộp thuốc lá, đưa cho ta điếu, mình cũng cầm điếu, “ ra ngoài sân .”

      Trong sân đặt hai cái chậu đỏ lớn, trong chậu ngâm rau buổi sáng vừa đến, bên cạnh còn có thùng cá trắm.

      Hai người đứng cạnh bồn nước bên bệ cửa sổ, lần lượt châm thuốc.

      Tôn Bằng: “Có chuyện gì cứ thẳng .”

      Dạo này Cường Tử thường có ở quán, có đến cũng hay mất hồn mất vía, vừa đụng vào gì là sai sót ngay. Nhưng gần đây việc làm ăn trong quán quả thực quá bận rộn, thứ nhất là Tôn Bằng để ý hỏi ta, thứ hai là sợ mình mở lời Cường Tử hiểu lầm mình chê ta lười biếng. Càng là em càng sợ có so bì trong chuyện công việc.

      Cường Tử lên tiếng, cúi đầu hút thuốc.

      Cá trắm lớn trong thùng quẫy đuôi mấy cái, va vào vách thùng vang tõm tõm. Tôn Bằng nhìn thoáng qua, rồi lại nhìn Cường Tử, im lặng chờ ta mở miệng.

      ngờ đợi cái là thời gian nửa điếu thuốc, người trong bếp bắt đầu gọi ông chủ.

      Tôn Bằng nghe thấy có người gọi, quay đầu sang trả lời tiếng, rồi lại nhìn Cường Tử, “Buổi trưa bận rộn, Cường Tử, chúng ta là em nhiều năm như vậy rồi, có gì thẳng ra .”

      Bằng… Em muốn ra ngoài làm riêng.”

      Bầu khí dừng lại chút, rồi trầm xuống.

      Cường Tử ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt có phần kinh ngạc, có phần mờ mịt của Tôn Bằng, hăng hái tiếp, “Em muốn đến nơi khác thử chút. Năm mươi ngàn lúc trước em đầu tư vào quán, bây giờ có thể lấy ra ?”

      Ban đầu khi Tôn Bằng định mở quán này, Cường Tử chút suy nghĩ thôi việc ngay, muốn tới giúp tay.

      Tôn Bằng muốn làm ông chủ của ta, hỏi ta mấy năm nay tiết kiệm được tổng cộng bao nhiêu tiền. ta ăn xài phung phí, ra ngoài nhiều năm như vậy nhưng chỉ có cả thảy bảy, tám mươi ngàn tệ. Tôn Bằng được, cậu lấy năm mươi ngàn tệ ra đầu tư , quán này coi như là chúng ta cùng đầu tư, về sau cho dù lỗ vốn, tiền này vẫn trả lại cho cậu.

      Lời lỗ đều là sau này hãy , ra lời như thế khiến Cường Tử rất cảm động, hôm sau ta liền đưa năm mươi ngàn tệ, trở thành ông chủ thứ hai của quán này.

      Bây giờ, tốt đẹp ta làm là làm, Tôn Bằng đoán xảy ra chuyện gì đó.

      rít hơi thuốc lá, bình tĩnh lại, chậm rãi hỏi: “Có phải cần tiền gấp ? Trong tay vẫn còn mấy chục ngàn, nếu cần có thể đưa cho cậu trước. Bây giờ quán làm ăn ngày càng tốt, cần người nên thể thiếu cậu được.”

      phải thiếu tiền.” Cường Tử nhìn phía trước, ấp a ấp úng, “Em là, năm mới rồi, muốn thử làm chút việc gì khác ấy mà. Có thằng em ở nơi khác tham gia chuỗi quán ăn , đỏ lắm nên em cũng muốn thử xem sao.”

      Cường Tử nhìn , “Bao nhiêu năm như vậy rồi, Bằng, em luôn theo , em cũng lớn đầu, cũng biết mình mình có làm được , thể dựa vào mãi được.”

      khoảng thời gian yên lặng.

      Mấy phút sau, Tôn Bằng hỏi, “ quyết định rồi?”

      Cường Tử gật đầu, “Hồi tết suy nghĩ kĩ rồi, chỉ là biết sao với thôi.”

      “Buổi chiều lấy tiền cho cậu…” Tôn Bằng nhìn ta, “Cường Tử, vẫn là câu đó, nếu cậu cần tiền gấp có thể đưa trước cho cậu. Làm ăn bên ngoài dễ làm, chỗ chúng ta có thể làm được, ít nhiều gì cũng gặp đúng dịp, may mắn.”

      Yết hầu Cường Tử chuyển động, ta gượng cười cái, “Em biết mà, phải là chuyện tiền bạc đâu.”

      Thấy ta quyết tâm, Tôn Bằng gật đầu, “ nhiều nữa, cửa quán này vẫn mở ở đây, ngày nào đó cậu muốn quay lại hãy quay lại. Ra ngoài xem thử cũng tốt.”

      Bằng, cảm ơn .”

      Cường Tử dụi tắt thuốc bệ cửa sổ, “Vậy , buổi trưa còn có việc, em trước đây.”

      , buổi chiều tìm cậu.”

      Cuối cùng Cường Tử nhìn cái, cả người biến mất ở ngoài cửa.

      ****

      Ra khỏi quán, Cường Tử lại châm điếu thuốc, khuôn mặt cứng ngắc sang bên kia đường.

      gần mười phút, cách quán hai con đường, ta lấy di động ra.

      Ống nghe đặt bên tai, tiếng tút tút vang vang lại, gọi liên tục ba, bốn lần, lần nào cũng tự động cúp máy, từ đầu đến cuối có ai nhận.

      đường phố xe đến xe , ta hơi nôn nóng vẫy chiếc taxi, đọc địa chỉ nhà mình.

      Nhà Cường Tử thuê là căn nhà trệt kiểu cũ, cái sân trải dài từ đầu đến cuối ba căn phòng cũ, ở phòng trong cùng.

      Vội vàng chạy về, băng qua cái sân phơi ga trải giường, dùng chìa khóa mở cửa. Giữa trưa, trong nhà kéo rèm cửa sổ, trong ánh sáng mờ tối, có mùi khó ngửi.

      Người giường nghe thấy tiếng mở cửa, trở mình hướng ra ngoài, từ từ mở mắt.

      Nhìn thấy người rồi, cuối cùng trái tim Cường Tử cũng rơi xuống đất. ngồi xuống chiếc ghế sofa trải ga giường, có chồng chăn xếp lên, muốn tìm cốc nước uống, nhìn trái phải có cốc nước nên thôi.

      “Sao nghe điện thoại của ?” nhìn giường hỏi.

      Khổng Trân nửa mê nửa tỉnh, dựa vào đầu giường chậm rãi ngồi dậy, đỡ trán cho tỉnh táo lại, liếc cái, vươn tay mò di động tủ đầu giường.

      Bảy cuộc gọi nhỡ.

      vuốt vuốt tóc, “Để chế độ im lặng, ngủ nướng chút. Gọi điện thoại cho em làm gì?”

      Cường Tử nhìn chằm chằm, nén giận , “Muốn hỏi thử xem buổi trưa em muốn ăn gì, mang về luôn.”

      Khổng Trân ngủ hơi bị sái cổ, động đậy cổ chút, lười nhác nhìn về phía , “ ăn rồi à?”

      “Chưa.”

      “Vậy ra ngoài ăn.”

      Quán mì trước cổng nhà, buổi trưa có mấy người khách. Trong quán có điều hòa, họ ngồi ở chỗ khuất gió góc trong cùng, mỗi người bát mì thịt băm thêm trứng gà, ăn mấy miếng lớn nên hơi nóng, Khổng Trân cởi khăn choàng để lên bàn.

      đó có dầu.” Cường Tử để khăn choàng sang bên cạnh cho .

      Khổng Trân lướt nhìn cái, lên tiếng.

      Xì xụp mấy miếng, Cường Tử ăn hết bát mì rất nhanh. rót hai cốc nước, uống nước nhìn Khổng Trân ăn.

      Nhìn mãi nhìn mãi, chợt nhớ lại ngày trước, , Tôn Bằng, Khổng Trân, còn có Tôn Phi, bốn người họ thường hay tụ tập ăn cơm. Có khi là làm cơm ở nhà, có khi là gọi bốn bát mì ở quán bên ngoài.

      Chuyện mấy tháng trước thôi, nhưng lại giống như rất lâu rất lâu trước kia, lâu đến mức mọi thứ đều thay đổi.

      Cường Tử đột nhiên , “Hôm nay đến quán rồi, qua với Bằng.”

      Đôi đũa gắp mì động đậy.

      khựng lại, từ bát mì từ từ ngẩng mặt lên, nhìn , “ suy nghĩ kĩ chưa?”

      “Phải suy nghĩ cái gì chứ, phải hết với em rồi sao…”

      Tình cảm ra được xông lên đầu, lẳng lặng nhìn , bỗng nhiên, mỉm cười có chút coi rẻ, “Trương Cường, cảm thấy bản thân làm vậy có đáng ?”

      “Đáng.” có cả giây dừng lại.

      chữ chút do dự này, sau yên lặng ngắn ngủi, khiến cho giọt lệ từ mắt Khổng Trân rơi thẳng xuống. dùng mu bàn tay lau nhanh , khi khuỷu tay co lại, đôi đũa gác tô bật ra rơi xuống đất.

      Chân giẫm lên chiếc đũa, lời ra ngoài tiệm.

      Cường Tử phản ứng lại, vội vàng trả tiền mì, cầm lấy khăn choàng của đuổi theo.

      Giống như mỗi lần trước đây, nhanh chóng đuổi kịp .

      Thế nhưng lần này, tiến lên, chỉ cách xa mấy bước, yên lặng theo sau lưng suốt cả con đường, ngược chiều gió.

      có phương hướng, có bờ bến, chúng ta lạc bước trong khu rừng sắt thép này.

      Những tòa nhà san sát là ngọn núi thể leo qua, những chiếc xe gào thét là thú dữ há to miệng.

      Ánh mặt trời ấm áp kia, là cám dỗ xé nát.

      Chỉ có chúng ta là đồng bạn.

      Em thích cũng được, thích cũng chẳng sao.

      chỉ muốn em biết, bất kể khi nào, chỉ cần em quay đầu lại.

      Đều có ở đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :