1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Cơn mưa - Khang Thành ( Hoàn - 54c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Ăn cơm
      Edit: Fei Yang
      Beta: Mốc

      ✧✧✧✧✧

      Sau ngày hôm ấy, Trần Nham và em Tôn Bằng tản bộ buổi tối thường hay gặp nhau. Có khi và Tôn Bằng trò chuyện lúc, có khi cũng chỉ chào hỏi, Trần Nham hay ngồi khoảng mười phút rồi về nhà.

      Chiều hôm nay đến trung tâm giáo dục đặc biệt lấy tin, làm việc xong gặp được bác sĩ Trương hành lang. ta chặn lại, khẽ mỉm cười gọi đến phòng làm việc. ra gần đây ta thấy bộ sách kiến thức đời sống đơn giản mạng, cảm thấy rất hợp cho Tôn Phi đọc. Sách vừa tới hôm qua, được ta để trong phòng làm việc. Cuối tuần này ta phải hội chẩn ở nơi khác, lên lớp được, muốn nhờ Trần Nham giúp ta mang sách cho Tôn Phi.

      Trần Nham rất cảm động, vội vàng cảm ơn giúp Tôn Phi, đường quay về đài gọi điện thoại cho Tôn Bằng.

      vốn định buổi tối dạo mang sách cho , nhưng nhớ đến lát nữa lúc trở về đài vừa vặn qua nhà họ, nên quyết định mang thẳng tới cho .

      Trong điện thoại, Tôn Bằng ở bên ngoài, trong chốc lát có thể chạy về được.

      Trần Nham sao, có Tôn Phi ở nhà cũng được.

      Lần thứ ba Trần Nham tới đây, rất nhanh tìm được tòa nhà quen thuộc. Ngoài cửa có bà cụ cầm cây quạt lá hóng gió dưới bóng cây, đôi mắt cụp xuống dõi theo bóng dáng , dò xét nhìn vào trong tòa nhà tối mờ mờ.

      Trần Nham mang sách lên lầu.

      Ánh sáng trong hành lang lờ mờ êm dịu, khi gõ cửa bỗng cảm thấy chắc chắn.

      Tôn Bằng có nhà, bây giờ tuy cũng quen thuộc với Tôn Phi, nhưng vẫn chưa từng ở riêng với nhau, biết có thể xảy ra tình huống gì .

      Trong nhà có người đàn ông đáp tiếng vang dội, “Tới đây!”

      Trần Nham thoáng sửng sốt, giọng này phải Tôn Phi, càng phải là Tôn Bằng.

      Quả nhiên, cửa vừa mở ra, là người đàn ông xa lạ.

      Dáng người , mặc áo phông quần jean, nhìn thấy Trần Nham, ta cười lên rất khách sáo, đôi mắt dài cong cong, “Là phóng viên Trần phải … Chào , tôi là Cường Tử, bạn của Bằng.”

      Trần Nham hề có chuẩn bị tâm lý, cảnh giác nhìn vào trong nhà.

      mau vào …” Cường Tử nghiêng người sang, mời vào.

      Trong phòng truyền đến tiếng dép lẹp xẹp, Tôn Phi chạy ra. ta nhìn Trần Nham, nở nụ cười, giọng như mình: “Phóng viên Trần tới rồi…” xong lại quay đầu.

      Lúc này Trần Nham mới thấy, trong phòng còn có người phụ nữ cũng theo ra ngoài.

      Người phụ nữ trông rất trẻ, mặc áo phông và váy jean ngắn, nhìn Trần Nham cái, có biểu cảm gì cả, lê dép xỏ ngón lại rề rề vào.

      Tôn Phi xoay người, dùng bước chân ngắn và nhanh như chơi, cũng vào theo sau mông ấy.

      Trần Nham ngồi xuống bên bàn, Cường Tử rót nước cho . Tiếng tivi trong phòng lớn, ta tới khép cửa lại.

      ta ngồi xuống đối diện , lúc uống nước, nhịn được len lén quan sát .

      Tôn Bằng nhiều, chỉ là bảo ta tới giúp chuyện, tiếp đãi người trước đây giúp Tôn Phi học lúc, là phóng viên đài truyền hình.

      Cường Tử cho rằng người này người trung niên có tiền, có thời gian, có lòng nhân ái, nhưng bây giờ…

      mặc áo sơ mi màu xanh da trời chất liệu mềm mại và quần bút chì màu đen, từ lúc mở cửa đến khi ngồi xuống đều có biểu cảm lớn nào, cũng nhiều, thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi mấy tuổi.

      tràng lời “a dua nịnh hót” mà ta nghĩ xong trước đó đều dùng tới. Tôn Bằng bảo ta đến giúp, ta cũng thể tẻ ngắt, chỉ có thể kiên trì đến cùng.

      mặt Cường Tử giữ nụ cười, “Cái đó… Lát nữa Bằng mới về, ngồi thêm lúc nhé.”

      Trần Nham , “ ra tôi chỉ đưa sách tới thôi, có chuyện gì khác.”

      Cường Tử vội vàng , “ Bằng chạy về rồi, ngồi thêm chút nữa . Nếu luôn, ấy chắc chắn cho là tôi tiếp đãi tốt, trách tôi đó.”

      So sánh với Tôn Bằng, con người Cường Tử này tuy chuyện láu lỉnh hơn chút, nhưng tổng thể ấn tượng đầu tiên cho người khác là tốt, hề khiến người khác khó chịu.

      Trần Nham nhìn ta, “ là bạn của Tôn Bằng à?”

      “Đúng đúng đúng, chúng tôi là đồng hương.”

      Trần Nham khẽ gật đầu.

      Lại tẻ ngắt.

      Tiếng tivi trong phòng đột nhiên lớn hơn, làm tăng thêm yên lặng của phòng ngoài, bọn họ đều nhìn vào trong cái.

      Cường Tử , “ ấy cũng là bạn của Bằng, tên là Trân Trân.”

      Chỉ thấy Tôn Phi lại bước chân ngắn với nhịp điệu nhanh ra, đứng bên cạnh bàn. mấy bước, nhúc nhích, ta nhìn chằm chằm mấy quyển sách Trần Nham mang tới. định thò tay ra mở, Cường Tử lập tức kêu lên, “Này, đừng đụng vào đừng đụng vào! Đây là đồ của người ta đó.”

      Tôn Phi rụt tay lại, ánh mắt sợ hãi nhìn bọn họ.

      sao đâu. Tôn Phi, đây là sách tặng cho .” Trần Nham nhìn ta, giọng .

      Cường Tử nghe xong, hơi đỏ mặt, gãi gãi đầu, nhìn Tôn Phi , “Vậy mở .”

      Tôn Phi tháo dây, lấy quyển trong đó, động tác khẽ khàng xé màng bọc nilon bên ngoài sách, lật ra đọc. ta đứng bên cạnh bàn, đọc hai phút, bỗng cười ngây ngốc.

      Cường Tử cũng cười tiếng, nhìn Tôn Phi với Trần Nham, “Từ ấy thích ngẩn người.”

      Trần Nham thấy Cường Tử đối với Tôn Phi tuy cẩn thận tỉ mỉ như Tôn Bằng, nhưng ánh mắt gạt được người khác, ta cũng mến Tôn Phi.

      “Hồi các quen nhau ư?”

      “Trước đây hai nhà chúng tôi là hàng xóm, trước kia tôi còn là bạn học với Bằng đấy,” Cường Tử , “Biết ấy tới đây tôi mới tới đây, cũng để chăm sóc cho nhau.”

      “Bạn học tiểu học ư?”

      “Tiểu học, trung học cơ sở đều phải, chỉ thiếu mặc chung cái quần thôi, về sau tôi ra ngoài làm việc.”

      Cường Tử mở máy , “Thành tích Bằng tốt, thi đỗ trường trung học tốt nhất chỗ chúng tôi, lớp 12 ấy mới ra ngoài. Chúng tôi đều cho rằng ấy thi đại học đó, nếu phải hai trong nhà ấy kết hôn cần tiền, cộng thêm cả lại thế này, ấy chắc chắn…”

      Khổng Trân biết đứng ở cửa phòng từ lúc nào, dựa vào tường, ánh mắt nhìn thẳng vào Cường Tử.

      ấy hờ hững : “Cường Tử, vào đây chút, làm giúp em thứ.”

      Cường Tử nhìn ấy, lại rót ít nước cho Trần Nham, “Phóng viên Trần, uống thêm ít nước nha.”

      Khổng Trân đứng bên cạnh tivi, xị mặt.

      Phim truyền hình diễn biến đến hồi cao trào, diễn viên đọc lời thoại rất nhanh.

      “Làm gì thế?” Cường Tử vào, nhìn xung quanh.

      Khổng Trân tới khép hờ cửa lại, kéo ta vào trong, đè thấp giọng hỏi ta, “ linh tinh với ta nhiều như vậy làm gì?”

      Cường Tử nghĩ ra, “ đâu gì đâu? phải là chuyện phiếm à…”

      ta nhìn ra phía ngoài chút, giọng thấp đến mức thể thấp hơn nữa, “ Bằng kêu chúng ta tới giúp tiếp đãi người ta lát, em lại cứ trưng cái mặt ấy ra để làm gì.”

      Khổng Trân thờ ơ nhìn ta, “Em nhìn ta ngứa mắt. xem cái dáng vẻ ăn mặc của ta kìa, mang mấy quyển sách rách tới giả vờ làm người tốt, tưởng chúng ta là ăn xin à…”

      ấy mặc cái gì, cái gì mà ăn xin hay ăn xin…” Cường Tử thấy Khổng Trân càng càng hiểu ra sao cả.

      Bên ngoài truyền đến tràng tiếng cười.

      Khổng Trân liếc ra bên ngoài cái, vui, “Bỏ bỏ , dù sao cũng liên quan đến em. ra ngoài . .”

      Cường Tử cười, “Vậy chuyện phiếm với ấy thêm lúc nữa, lát nữa là Bằng về rồi, em ở trong đây xem tivi vui nhé, đừng rộn lên đó.”

      Trong phòng khách , Trần Nham và Tôn Phi ngồi mặt đối mặt bên cây quạt máy, Trần Nham lấy điện thoại di động ra, khe khẽ câu hết pin, nghĩ Tôn Phi đột nhiên để sách xuống, nhìn , im lặng nở nụ cười.

      Trần Nham cũng mỉm cười với ta, dần dần, Tôn Phi cười ngây ngô.

      lúc cùng cười chẳng hiểu ra sao cả, khóa cửa bỗng có tiếng động.

      Tôn Bằng tay cầm chìa khóa, tay xách mấy cái túi nilon, lúc vào cửa bọn họ quay đầu nhìn .

      Trần Nham chậm rãi thôi cười, đứng lên.

      Tôn Phi vẫn cười, giọng run run la tiếng, “Bằng Bằng…”

      Cường Tử cũng vừa vặn từ trong phòng ra, ánh mắt sáng lên, “ Bằng, về rồi à!”

      Trần Nham với Tôn Bằng, “Tôi đưa sách tới rồi, tôi cũng nên về thôi.”

      định lấy túi xách bàn. Tôn Bằng để túi nilon lên bàn, nhìn , “Ăn bữa cơm rồi , đồ ăn mua xong rồi.”

      Cá vừa đánh xong nhảy trong túi cái, Cường Tử vội xách lên, “Đúng vậy, phóng viên Trần, cùng ăn bữa cơm .”

      Tôn Bằng tưởng còn phải khuyên thêm đôi câu nữa, nhưng Trần Nham nhìn , suy nghĩ chút liền đồng ý, “Được.”

      Bây giờ được như trước kia, về nhà còn phải tự nấu cơm.

      Tôn Bằng : “Vậy ngồi thêm lúc, rất nhanh thôi.”

      Cộng thêm canh có tổng cộng sáu món ăn, cái bàn gấp hình vuông mở ra, tất cả băng ghế, ghế trong nhà lấy hết ra.

      Thức ăn đều là do Tôn Bằng và Cường Tử làm, giữa chừng Trần Nham muốn vào giúp, bị họ mời ra ngoài.

      Nhà bếp quá , dứt khoát vào giúp vui, đọc sách cùng Tôn Phi trong phòng khách.

      Cường Tử là người xởi lởi, lúc ăn cơm chuyện với Trần Nham còn lạnh nhạt như thế, hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến công việc.

      Làm thế nào biết ở đâu có tin tức? Có phải thường xuyên nơi khác lấy tin ? Sau khi vạch trần người ta có thể bị trả thù ? Đối với người bình thường mà , đài truyền hình rốt cuộc cũng có mấy phần thần bí.

      Mấy vấn đề này tuy ngây thơ, nhưng Trần Nham vẫn trả lời đơn giản.

      Bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện, bầu khí coi như hòa hợp.

      vui vẻ, đột nhiên, Khổng Trân xen vào câu, “Vậy có phải tiền lương của người làm phóng viên các rất cao ? Đều rất giàu phải ?”

      Tôn Bằng và Cường Tử quay sang nhìn ấy.

      Ánh sáng màu trắng của bóng đèn huỳnh quang chiếu thẳng xuống, mặt Khổng Trân mang nụ cười mỉm có ý khác nào đó, nhìn Trần Nham.

      Cường Tử lén nháy mắt ra hiệu với ấy.

      Khổng Trân giả vờ như thấy, nhìn Trần Nham, “Có phải ?”

      Trần Nham thoải mái trả lời: “Cũng được, tiền lương phổ thông.”

      “Vậy là bao nhiêu? tháng năm ngàn ?” ấy truy hỏi.

      Cường Tử nhìn Khổng Trân cái, nhịn được gắp miếng sườn chua ngọt vào trong chén ấy, “Trân Trân, đừng chỉ chuyện phiếm, ăn cơm ăn đồ ăn .”

      ta dùng đũa chỉ vào đồ ăn với Trần Nham, “Phóng viên Trần, cũng ăn .”

      cần khách sáo, gọi tôi là Trần Nham được rồi.”

      Cường Tử thấy bầu khí rơi xuống, lập tức mặt dày , “Được, Trần Nham, sau này cũng gọi tôi Cường Tử nhé. Bạn của Bằng chính là bạn của tôi… Đúng rồi, Trần Nham, năm nay bao nhiêu tuổi thế?”

      “Tôi 26.” nhìn ta, “Còn ?”

      Cường Tử nhếch miệng, “Tôi trông còn mà. Tôi 29 rồi.”

      Trần Nham khẽ ngước mắt, Tôn Bằng cúi đầu ăn cơm.

      Ăn cơm xong, bốn người cùng xuống lầu.

      Tôn Bằng : “Hai đứa dẫn Tôn Phi công viên Tân Thành , đưa Trần Nham về trước.”

      Cường Tử : “Được, lát nữa gọi điện thoại cho em.”

      Khổng Trân , “Nếu bọn em đưa cùng nhé, dù sao cũng khá gần mà.”

      cần đâu,” Tôn Bằng nhìn Trần Nham, “ thôi.”

      Khổng Trân nhìn bóng lưng bọn họ rời , cả khuôn mặt đều xị xuống.

      Cường Tử: “Chúng ta cũng thôi.”

      ấy lạnh lùng liếc ta cái, đến bên cạnh Tôn Phi.

      Cường Tử trợn tròn mắt: “Này? chọc giận em à?”

      Khổng Trân gì.

      Cường Tử hiếm khi có giọng tốt với ấy: “ phải em Trân Trân à, hôm nay em hiểu chuyện gì cả. Vừa rồi bàn cơm em như thế là hạ thấp mặt mũi của Bằng, em có biết ? Lần đầu gặp mặt hỏi người ta có tiền , khiến người ta xem thường lắm đó, giống như toan tính gì đó của người ta vậy…”

      Khổng Trân: “ biết cái gì.”

      ấy kéo tay Tôn Phi, bước nhanh về phía trước.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Ngôi chùa cổ
      Edit: Fei Yang
      Beta: Mốc

      ✧✧✧✧✧

      Buổi tối đầu thu hơi lạnh, hai bên đường trồng cây bào đồng (1) cao to, bóng cây lờ mờ.
      (1) Cây bào đồng:

      [​IMG]


      Bọn họ sóng vai dọc theo con đường yên tĩnh.

      “Có phải là hợp khẩu vị , thấy ăn gì cả.”

      có, buổi tối tôi ăn ít.”

      chiếc xe làm ca đêm bấm còi ngang qua họ, trong phút chốc xung quanh được đèn xe chiếu sáng, rồi tối lại.

      Trần Nham bước , còn cười tiếng, Tôn Bằng nhìn về phía .

      , “ biết , trước đó tôi luôn tưởng rằng ba mươi mấy tuổi.”

      “…”

      lát sau, khi tưởng đề tài này kết thúc, Tôn Bằng thản nhiên hỏi câu, “Có phải tôi trông hơi già ?”

      Trong khi , ánh mắt của tập trung đến mặt .

      Già sao?

      Đường nét khuôn mặt rất sâu, sống mũi rất cao, xương mày hơi nhô ra, mắt mí hẹp, mắt lớn, nhưng đen nhánh có thần.

      đẹp trai lắm, trong ngũ quan cũng chọn ra được chỗ đặc biệt đẹp, nhưng hợp lại nhìn lại rất cân đối.

      ra ưu điểm, đó là da đen, quần áo mặc tuy giặt đến mức rất cũ, nhưng thể khiến người ta cảm thấy bẩn và lôi thôi.

      hề già, chẳng qua là có vẻ sáng sủa của thanh niên, sống biến mình thành dáng vẻ ba mươi mấy tuổi.

      Trần Nham nhìn xong, trong đầu cũng phân tích xong, nhè dời mắt.

      “Nhìn kĩ cũng tàm tạm.”

      Nghe thấy kết luận của , trong lòng Tôn Bằng hơi trầm tư, châm điếu thuốc, nhìn về phía bên kia đường.

      Bọn họ lại lẳng lặng đoạn, gì.

      Phiến lá khô vàng trải ra con đường nhựa màu xanh đen, gió lay động, quét qua mặt đường, nhè di chuyển về phía trước.

      “Tôn Bằng.”

      “Ừm?”

      “Tại sao để Tôn Phi ở lại quê?” Đây là điều luôn muốn hỏi.

      Trần Nham : “ ấy ở quê giao cho bố mẹ chăm sóc, có thể sống thoải mái hơn chút. Tôi cảm thấy ấy có thể cũng sống tự do hơn chút.”

      Hôm nay mới biết, mỗi ngày Tôn Bằng ra ngoài đều khóa trái để mình Tôn Phi ở nhà, cho nên hôm nay tìm Cường Tử bọn họ tới mở cửa cho .

      Tôn Bằng nhìn con đường phía trước, phả ra hơi khói thuốc.

      “Bố mẹ tôi lớn tuổi rồi, chăm sóc ấy được, ấy ở quê cũng thường xuyên bị người khác bắt nạt. Sau này ngẫm nghĩ chi bằng ấy sống với tôi, nên dẫn ấy ra ngoài.”

      rất bình thản rất ngắn gọn, nhưng Trần Nham nghe hiểu.

      Hút xong điếu thuốc, con đường nhìn như dài lắm cũng hết.

      đưa thẳng đến dưới lầu.

      ở tầng thấp, buổi tối phải khóa kĩ cửa sổ.”

      “Ừm.”

      ngẩng đầu nhìn lên , lúc cúi đầu lần nữa, cơn gió ập tới từ sau lưng, giống như đôi tay dịu dàng trong bóng tối, nhàng vén hết tóc rũ trước ngực Trần Nham ra sau vai.

      Dưới ánh sáng yếu ớt, đường nét khuôn mặt lộ ra toàn bộ, có cảm giác thanh nhã và dịu dàng.

      Thoáng khựng lại, Tôn Bằng : “ đưa lên nữa.”

      Trần Nham , “Ngày mai có tập thể dục ?”

      nhìn cái, “.”

      gật đầu.

      “Nham Nham…” tiếng gọi truyền ra từ trong cầu thang, thấy bóng người ra, Trần Nham và Tôn Bằng đều ngẩn người.

      * * * * *

      Chùa Bảo Sơn nằm ngọn núi trong đất liền ven sông, lịch sử gần bốn trăm năm, mấy năm trước được xếp là danh lam thắng cảnh quốc gia cấp 4A, cũng coi như là danh lam thắng cảnh nổi tiếng cả nước. Trong ngoài khu danh lam thắng cảnh là hàng rong bán hương và khách du lịch, qua lại ngớt trong làn mưa bụi vào sáng tinh mơ.

      người phụ nữ bán hương, xách giỏ theo Trần Nham và Phùng Bối Bối cả quãng đường, miệng luôn lầu bầu bằng thứ tiếng phổ thông sứt sẹo. Phùng Bối Bối rốt cuộc thấy phiền, dứt khoát mua hương của bà ta.

      Bên trong ngôi chùa gỗ xưa cao ngút trời, khách hành hương như mây.

      Bất chấp cơn mưa , Phùng Bối Bối châm lửa trước lư hương rất lâu.

      Trần Nham đứng vòng ngoài của lư hương, ngẩng đầu, khói hương bay lên xung quanh dày đặc hòa lẫn vào sương trắng của ngày mưa, xen lẫn cùng tiếng tụng kinh lơ lửng giữa trung, dường như có luồng sức mạnh biết tên, làm cho tinh thần người ta hiểu sao an tĩnh lại.

      Trần Nham đứng bên, nhìn Phùng Bối Bối nhắm mắt cầu nguyện trong đám thiện nam tín nữ, lạy ba lạy, cẩn thận dè dặt cắm hương vào lư hương.

      Đối với tất cả văn hóa tôn giáo, Trần Nham đều giữ vững thái độ kính trọng nhưng gần gũi. tin may mắn, cũng ham muốn thần linh phù hộ, tín điều của chỉ có tám chữ: Ông trời đền bù cho người cần cù. (2)

      (2) Nguyên văn chỉ có bốn chữ 天道酬勤, có nghĩa là ông trời dựa vào cố gắng và phấn đấu của mỗi người để trả công xứng đáng.

      muốn cái gì làm.

      Trong làn mưa ẩm ướt, khuôn mặt Phùng Bối Bối vì thành kính mà vô cùng bình yên xinh đẹp.

      Lần đầu tiên Trần Nham nhìn thấy ấy như vậy.

      Thắp hương xong, bọn họ tâm trong chùa.

      “Trước đây tôi vừa thấy mẹ tôi lễ Phật, tìm người coi bói gì gì đó là cảm thấy buồn cười, ngờ con người thay đổi. Khi thấy dùng hết toàn bộ sức lực cũng làm được số chuyện, hoặc khi cần nhờ vào chút xíu may mắn, mới biết Bồ Tát tốt. Có đôi lúc linh nghiệm lắm, có thể thử xem.”

      chuyện cả đường, Trần Nham đều cảm thấy Phùng Bối Bối tẩy não .

      Mưa bỗng lớn hơn, bọn họ chạy đến dưới hành lang dài tránh mưa.

      Lau nước mưa túi xách, Phùng Bối Bối hỏi, “Trần Nham, bây giờ và Tiền Văn thế nào?”

      Trần Nham lau tóc, dừng động tác tay: “Sao đột nhiên về ấy vậy?”

      “Nghe ta muốn cái vị trí tổ trưởng phụ trách khu vực mới kia. Ngày trước tôi cũng thấy ta được, bây giờ xem ra hình như cũng tệ lắm, cũng coi như tiềm lực.”

      Trần Nham cười nhạt cái, hình như có hứng thú trò chuyện gì cả.

      Phùng Bối Bối cúi người xuống, nhè lau bùn dính giày cao gót da lộn.

      “Được rồi, ta nữa. mình, nhất định phải mở điện thoại di động đó.”

      “Tối qua là hết pin, tôi cũng để ý.”

      Phùng Bối Bối thẳng người lên, “ ấy à, thoạt nhìn rất giỏi giang, ra năng lực tự lo cho cuộc sống rất kém, có thừa nhận ?”

      “…”

      thừa nhận, hơn nữa sau khi sống mình đặc tính này càng ngày càng ràng. Có ngày về đến nhà mới phát , đèn nhà vệ sinh bật suốt cả ngày.

      Tối hôm qua Phùng Bối Bối gọi Trần Nham liên tục hai mươi cú điện thoại, nhưng toàn trong trạng thái tắt máy. Sợ xảy ra chuyện, ấy đến thẳng nhà tìm, nhưng thấy Trần Nham ở nhà, lúc xuống lầu lại đúng lúc thấy và Tôn Bằng cùng về.

      Thấy hai người với nhau khiến trong lòng ấy thoáng qua chút cảm giác tế nhị, nhưng ấy suy nghĩ nhiều. ấy gật đầu với Tôn Bằng cái, sau khi , biết xuất phát từ tâm lý kiểu nào, ấy cũng hỏi nhiều Trần Nham cái gì.

      ấy lên lầu, chỉ ở trong xe trò chuyện với Trần Nham mấy câu, sau đó hẹn hôm nay cùng ra ngoài, rồi cũng vội vã .

      Lúc đó Trần Nham gì, nhưng trong lòng lại cảm động.

      Phùng Bối Bối trông tùy tiện, nhưng ra ấy tinh tế, đối xử với mọi người cũng chân . Càng tiếp xúc sâu với ấy càng phát , người khác đều lấy mặt tốt nhất của mình ra, nhưng ấy lại luôn giấu mặt ấy . Đây là cách ấy tự bảo vệ mình.

      Bọn họ trò chuyện thêm lúc, Phùng Bối Bối nhận được cú điện thoại khẩn cấp trong đài, người lồng tiếng xảy ra vấn đề, bảo ấy tới ngay lập tức. Phùng Bối Bối than phiền mấy câu, rốt cuộc biết chừng mực nên vẫn .

      Trần Nham bị bỏ rơi mình, nghĩ thầm tới tới rồi, nên tiếp tục loanh quanh lúc.

      Thấm thoát, bảo tháp Linh Linh, công trình cổ xưa nhất trong ngôi chùa này, ở trước mắt.

      Dưới tường vàng ngói đỏ thấp thoáng, tòa tháp cao màu tro tràn đầy nét cổ xưa, trong cơn mưa phùn, đứng sừng sững hiu quạnh.

      Bên con đường thông đến bảo tháp trồng trúc xanh, Trần Nham đôi giày cao gót, bước chậm con đường lát đá. đến giữa đường có cánh cổng hình vòm, chóp có khắc bốn chữ màu đen.

      Tâm Thiền Vũ Hoa.

      Chữ “hoa” ở đuôi bị lá trúc rậm rạp che nửa, trong mưa gió như như .

      Trần Nham dừng bậc thềm đá, ngẩng đầu nhìn bốn chữ này chăm chú, trong lòng chợt rất tĩnh lặng.

      Lối hẹp, khách du lịch che ô tụ năm tụ ba ngang qua, đều vội tới chỗ bảo tháp.

      Bên cạnh truyền đến giọng xa lạ, “Có nghiên cứu về thư pháp ư?”

      Trần Nham nghiêng người sang, lông mày khẽ nhướng, phản ứng chút, “Giám đốc Chu?”

      Chu Tư Hồng mặc bộ quần áo màu đậm, đeo cà vạt kẻ sọc, tóc chải hết ra sau, vóc dáng mang đậm chất tinh của thương nhân.

      ta đứng bậc thềm phía dưới , tay đút trong túi, nhìn bốn con chữ được đề kia, : “Quả thực rất có quan niệm nghệ thuật.”

      “Trần Nham, lại gặp nhau rồi.” ta nhìn về phía .

      Lần trước là trong hoạt động giúp học sinh học tập hiệu quả, bọn họ vội vã đối mặt, chào hỏi từ xa.

      Trương Vĩnh Sinh đứng bậc thềm phía dưới nữa cười chào hỏi Trần Nham: “Phóng viên Trần, từ xa chúng tôi thấy đứng ngẩn người ở bên này, đúng là trùng hợp.”

      Bọn họ nhóm sáu, bảy người, vừa dạo vòng bên trong cùng thương nhân nước ngoài. Thương nhân nước ngoài tranh thủ đến sân bay nên trước, mọi người liền nhân lúc hứng thú dạo tiếp.

      Bọn họ cùng lên, Trương Vĩnh Sinh trò chuyện với vài câu về chuyện quay phim.

      mình tới đây sao?” Chu Tư Hồng hỏi .

      Trần Nham lắc đầu, “Tới cùng Bối Bối, ấy vội làm việc vừa khỏi, hai người đúng lúc lắm.”

      “Vậy sao, ấy với tôi,” Chu Tư Hồng hỏi, “ còn định dạo nữa ?”

      Trần Nham: “Xem qua hết rồi, chỉ còn lại bảo tháp là chưa .”

      Trương Vĩnh Sinh cười , “Đúng lúc quá, chúng tôi cũng định leo tháp, cùng .”

      Bảo tháp Linh Linh phải thu phụ phí, mười lăm tệ người. Hướng dẫn viên cầm tiền mua vé.

      nhóm người leo mạch lên tầng cùng, đều hơi thở hồng hộc.

      Dưới bảo tháp bảy tầng hình bát giác, phong cảnh của ngôi chùa cổ thiền tông nghìn năm này thu hết vào tầm mắt.

      Trong mưa gió, tiếng chuông vàng dưới góc mái hiên vang lanh lảnh.

      Nữ hướng dẫn viên giới thiệu bằng giọng ngọt ngào, “Ngôi bảo tháp này cao gần ba mươi sáu mét, xây vào năm Quang Tự thứ hai mươi sáu. Hướng đông có thể nhìn thấy trời nước màu, phía tây là Trường Giang vạn dặm.” Ngón tay cầm chai nước khoáng của ấy chỉ về nơi xa, “Phía nam là núi rừng, phía bắc là khu đô thị, ở đây có thể thấy toàn cảnh cả thành phố. Cho nên, bình thường mọi người dẫn bạn bè nơi khác đến chơi, địa điểm này nhất định phải đặt ở trạm then chốt cuối cùng.”

      Chu Tư Hồng để hai tay lan can, ngắm nhìn sắc núi với hơi nước mịt mờ ở xa xa. Trong gian chật hẹp của tòa tháp, thân hình ta có vẻ vô cùng tiêu sái. Nữ hướng dẫn viên đứng bên cạnh ta, nhịn được liếc trộm ta.

      Trần Nham đứng bên cửa tò mò, nhìn bóng lưng ta, nghĩ đến khuôn mặt thành kính trong màn mưa của Phùng Bối Bối. Trong phần thành kính đó, liệu có phần mong ước về ta hay ?

      Trần Nham đến bên lan can.

      Hướng dẫn viên vẫn giới thiệu dạt dào tình cảm, nhưng mọi người đều cố hết sức cảm nhận thắng cảnh trước mắt, ai nghe nữa.

      Ngọn núi xa xa bị sương mù khóa lại, trong mưa gió, cây cối khắp núi rung rung lay động, nổi từng cơn sóng xanh biếc.

      lại bỗng nghĩ đến Tôn Bằng.

      Lúc thấy Trương Vĩnh Sinh, vô thức nhìn lướt qua trong đoàn người bọn họ. là tài xế riêng của Chu Tư Hồng, chắc là cũng tới.

      Lúc này, có lẽ lặng lẽ hút thuốc trong chiếc xe ngoài cổng, buồn chán chờ bọn họ kết thúc.

      Suy nghĩ khe khẽ chuyển cái, .

      hút thuốc trong xe. chỉ có thể ngậm thuốc dựa bên cửa xe, để mặc cơn mưa phùn.

      vứt bỏ những suy nghĩ đâu này , dạo quanh tháp vòng, chỉ cảm thấy phong cảnh vô tận, tâm trí thoải mái.

      Khi mọi người xem hết toàn bộ chuẩn bị xuống tháp, Trương Vĩnh Sinh , “Phóng viên Trần ăn cùng chúng tôi nhé.”

      cần khách sáo, tôi còn có việc.”

      hợp tác với chúng tôi mà vẫn chưa cùng ăn bữa cơm nữa. Giám đốc Chu xem này, việc này làm sao đây?” Trương Vĩnh Sinh cố gắng khuyên, nhờ Chu Tư Hồng giúp đỡ.

      Chu Tư Hồng nhìn Trần Nham, “ cùng , ăn bữa cơm thường thôi.”

      Trần Nham lắc đầu, khách sáo từ chối, “Cảm ơn , lần sau .”

      Ánh mắt Chu Tư Hồng nhìn chằm chằm hai giây, ta khẽ gật đầu, cười tiếng, “Vậy miễn cưỡng nữa, lần sau vậy.”

      ra khỏi sân cùng bọn họ, nhìn bọn họ đồng thời lên chiếc xe van Toyota, nhanh chóng lao trong cơn mưa phùn lất phất. chú ý cái, tài xế xe phải là Tôn Bằng.

      vẫy chiếc xe taxi ven đường, về nhà chút suy nghĩ.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Do dự
      Edit: Fei Yang
      Beta: Mốc

      ✧✧✧✧✧

      ra hôm nay Trần Nham có việc gì khác, chỉ là muốn cuối tuần mà còn phải xã giao.

      Buổi trưa tùy tiện ăn bát mì ăn liền, buổi chiều nằm ì trong nhà đọc sách kiểm tra năng lực hành chính công chức. Cho đến sập tối, eo đau mắt mỏi, chữ cũng đọc tiếp nổi, mới phát ngày thoắt cái qua.

      Buổi tối, trong nhà còn thức ăn, Trần Nham uống cốc sữa chua thay cơm tối.

      Nhận được điện thoại của mẹ Trần, hỏi tại sao cuối tuần mà về nhà. thoái thác bởi vì trời mưa nên . Cho đến khi hứa trưa ngày mai về nhà ăn cơm, mẹ Trần mới thôi.

      Cúp điện thoại tắm, phát dầu gội đầu sắp hết.

      Giống như mọi khi, tắm xong ra bật tivi, chăm chú xem hết chương trình tin tức của đài mình. Tắt tivi, ra ban công lấy quần áo phơi khô ngày trước vào gấp.

      Bên ngoài, mưa vẫn chưa tạnh.

      Khi ấn công tắc đèn ở ban công, Trần Nham nhìn cái bóng đèn tròn ấy, thầm ngẩn người lúc.

      nhìn giờ, gần tám giờ rồi.

      thay quần áo rồi ra ngoài, định dạo siêu thị chút.

      Dọc đường có ai tản bộ, khí trong cơn mưa thấm vào tim phổi, khiến người ta thoải mái. ngang qua siêu thị, nhưng vào.

      quên mất cái cớ vụng về ấy, theo kích động trong lòng, về nơi muốn .

      Trong công viên Tân Thành cũng có người, chỉ có hương thơm ngào ngạt của cây cối thầm lan tỏa trong bốn phía vắng vẻ, bình thản lên núi.

      Công viên lớn như thế, đỉnh núi với cây cối xanh tươi và xum xuê, vắng vẻ.

      Thế nhưng trong đình nghỉ mát có hai bóng người cao lớn đứng.

      Bọn họ đưa lưng về hướng con đường lên núi, hề nhúc nhích, giống như hai kẻ ngốc. Trong đêm mưa, quầng sáng vàng nhạt của mấy bóng đèn nhàng chiếu sáng bao phủ bóng lưng hai người.

      Bọn họ tới bao lâu rồi?

      Cách làn mưa bụi, Trần Nham nhìn hai người họ từ xa.

      Cơn gió lạnh thổi đến, thổi bay những kích động chưa cân nhắc kia , trong lòng , bỗng nhiên vô cùng sáng tỏ.

      Trong lòng có giọng khe khẽ hỏi:

      Trần Nham, mày đến đây làm gì?

      Mày biết , lên trước nữa, đó là cuộc đời nặng nề đến mức thể nặng nề hơn nữa, khổ đến mức thể khổ hơn nữa.

      Mày đến thân mình còn lo chưa xong, mày chắc chắn muốn sao?

      Nếu như chắc chắn, xin mày đừng cho bọn họ chút xíu ước ao nào, để bọn họ cố chấp chờ mòn mỏi trong cơn mưa gió lạnh như thế . Đây mới là ý tốt lớn nhất.

      Giữa trung, mưa xuống theo khung ô khe khẽ xoay chuyển, xoay người xuống núi, đầu óc trống rỗng.

      nhớ ra, ngày mai còn buổi săn tin, phải theo lãnh đạo thành phố thị sát tình hình sạt lở đất địa chất, đoán chừng phải kiểm tra tình hình ba, bốn điểm, hi vọng cơn mưa này có thể tạnh sớm chút. lại nghĩ, lát nữa đường về phải mua mấy cái bánh mì làm bữa sáng ngày mai. Đúng rồi, thêm dầu gội đầu nữa.

      Có quá nhiều chuyện phải buồn phiền.

      Xuống đến giữa đường, mùi hương bay đến theo gió. Ban đầu nhàn nhạt, lát sau, mùi thơm ấy lại nồng hơn. kìm lòng đặng dừng lại, nhìn xung quanh.

      sườn núi bên cạnh, cây hoa quế gầy nhô ra nửa khỏi bụi cây, hoa màu vàng nhạt li ti, che kín cành lá, được nước mưa nhàng làm ướt, thầm tỏa hương thơm ngát khó nhận ra.

      Mùi hương trong veo ấy quanh quẩn .

      đứng ngây ở chỗ ấy.

      Nghe thấy thanh sau lưng, Tôn Phi và Tôn Bằng đồng thời xoay người lại.

      Tôn Phi hôm nay rất yên lặng, ta mặc quần dài áo tay dài màu sậm, nhìn thấy Trần Nham, ta chỉ cười ngây ngốc cái, rồi quay đầu lại.

      Tôn Bằng nhìn Trần Nham vào đình, cụp ô, yên lặng sang.

      Ba người đứng sóng vai, ai mở miệng chuyện.

      Tôn Phi luôn hơi cúi đầu, nhìn bụi cỏ chếch phía trước bị nước mưa gõ nhè , dáng vẻ say mê.

      lát sau, Trần Nham hỏi: “ ấy nhìn gì thế?”

      Tôn Bằng: “… biết nữa.”

      “Vậy sao?”

      “…”

      hỏi, “Trời mưa, tại sao còn tới tập thể dục?”

      phải cũng đến sao?”

      Tiếng cây cối xào xạc, ánh trăng lờ mờ.

      Mưa tạnh.

      Trong khoảnh khắc vô cùng yên tĩnh này, bụng Tôn Phi kêu tiếng đúng lúc, đặc biệt ràng.

      Trần Nham nhìn về phía Tôn Phi, Tôn Bằng lại cúi đầu nhìn về phía .

      Ánh mắt bọn họ giao nhau.

      ăn cơm chưa?” hỏi.

      Trần Nham lắc đầu.

      “Cùng nhau ăn .”

      nhìn , “Được.”

      Bọn họ vào quán thịt nướng ở gần đó. Trời mưa nên trong quán kinh doanh bình thường, dưới đất vừa bẩn vừa ẩm ướt, ông chủ cầm cây lau nhà kéo tới kéo lui lau vết bẩn.

      Bàn bên cạnh có người uống nhiều rượu, mặt đỏ tía tai vớ vẩn tâm . Sau khi chọn ít xiên thịt nướng, Trần Nham lật tờ thực đơn nhớp nháp, lại thêm hai chai Dũng Sấm Thiên Nhai.

      Tôn Bằng nhìn gọi món, trong lòng hơi bất ngờ, nhưng gì.

      Xiên thịt nướng bưng lên, Tôn Bằng rút hết que mấy xiên trong đó, bỏ vào trong cái dĩa trước mặt Tôn Phi, “Ăn .”

      Tôn Phi đợi được, dùng tay bốc luôn đùi gà ăn.

      Hôm nay Tôn Bằng về trễ, lúc kéo Tôn Phi ra ngoài, giữa đường vội vàng mua gói bánh quy cho ta. Tôn Phi ồn ào ở núi hồi, sau đó lại yên lặng, quên mất luôn chuyện ăn cơm. biết ta đói rồi.

      Tôn Phi ăn rất nhanh. Tôn Bằng ngờ, Trần Nham cũng ăn rất nhanh.

      Tôn Bằng đói, châm điếu thuốc, nhìn ăn thịt nướng.

      hờ hững hỏi, “Sao buổi tối ăn chút gì thế?”

      “Trong nhà hết thức ăn rồi.”

      “Lần sau nấu cơm có thể sang ăn chung với chúng tôi, dù sao cách cũng xa.” Tôn Bằng cảm thấy câu này đầy ý, lại thêm câu, “Cường Tử bọn họ cũng hay đến.”

      Trần Nham nhìn , mỉm cười.

      lau tay, bưng cốc lặng lẽ chạm cốc cùng .

      Động tác uống bia của Trần Nham giống hành vi cử chỉ ngày thường của , tư thế rất tao nhã, uống rất chậm, nhưng liền hơi uống cạn.

      Nhìn cái cốc trong tay , Tôn Bằng muốn bảo uống chậm chút, nhưng hút thuốc, gì cả, bưng cái cốc trước mặt lên cũng uống hơi cạn sạch.

      Trần Nham nhìn cái cốc bám bọt, lại nhìn , , “Buổi sáng gặp được người của công ty các , trong chùa Bảo Sơn, tôi tưởng cũng có mặt.”

      “Tôi rồi,” nhìn , “Sau đó đưa người đến sân bay nên trước.”

      gật đầu.

      Trần Nham rót đầy bia giúp , rồi từ từ rót đầy cho mình.

      Tôn Bằng nhìn động tác của .

      Sợ bọt tràn ra, đổ rất chậm rất nhàng, ngón tay cầm chai bia mảnh thon dài, móng tay sơn lớp sơn móng màu, đây là điều mà trước đây chú ý.

      “Buổi sáng làm việc à?”

      có, chơi với bạn.”

      Tôn Bằng gật đầu, để xâu cánh nướng trước mặt , đột nhiên nhìn thấy dầu đầy miệng đầy tay Tôn Phi, dùng sức kéo hai cái trong hộp khăn giấy bàn, nhét giấy vào tay ta.

      Tôn Phi chậm rãi lau tay, động tác rất vụng về.

      Trần Nham hỏi, “Vừa đến nơi này là bắt đầu làm việc cho giám đốc Chu sao?”

      Ánh mắt từ người Tôn Phi quay trở lại, “.”

      “Vậy còn từng làm gì nữa?”

      “Cũng từng ở trong hội quán Sanda ở đây.”

      “Hội quán Sanda?”

      “Chưa bao giờ sao?”

      “Chưa, là hội quán tư nhân ư?”

      chỉ biết thành phố cấp có địa điểm chuyên nghiệp như thế, chắc tương tự như hội quán đấu kiếm, hội quán bắn cung vân vân, hề công khai, chỉ trong phạm vi . ngờ thành phố cấp ba này cũng có nơi như vậy.

      gật đầu, “Lúc tôi đến bên đó cũng vừa mới mở, huấn luyện viên đều là vận động viên Sanda nghỉ thi đấu. Trong hội quán là chế độ thành viên, bình thường tiếp khách ngoài.”

      Trần Nham gật đầu, ánh mắt chăm chú.

      “Tôi làm ở đó hơn nửa năm, làm trợ lý của huấn luyện viên.” Tôn Bằng nhìn , cảm thấy có lẽ giải thích nhiều hơn nữa cũng hình dung ra, “Nếu có hứng thú, lần sau có thể dẫn xem thử.”

      nhìn , “Được đấy.”

      “Vậy chờ hôm nào có thời gian nhé.”

      “Được, cũng chờ rảnh rỗi.”

      Nhưng tuần trôi qua, Trần Nham đều rất bận. Đầu tiên là nước mưa liên tục khiến thành phố có mấy nơi bị sạt lở , theo làm mấy bài báo. Cộng thêm quay phim chuyên đề bước vào giai đoạn kết thúc, thứ tư nhóm Trần Nham Thượng Hải quay tài liệu thực tế cuối cùng.

      Năm, sáu người ngồi chiếc xe van, vừa đến Thượng Hải là bị dẫn trụ sở chính nằm ở ngoại ô của tập đoàn Danh Dương.

      Trụ sở xây dọc theo ngọn núi , gần bốn trăm mẫu, bên trong toàn là nhà máy có kết cấu cốt thép, ra vào cần xuất trình thẻ, rất nhiều xe cỡ lớn chậm rãi chạy trong đó.

      Giai đoạn đầu làm xong công việc phối hợp, ngày đầu quay phim rất thuận lợi, đường đều có người tiếp đón.

      Bất động sản Danh Dương chỉ là công ty con, ngành sản xuất chính của tổng công ty bọn họ là sản phẩm công nghiệp hóa chất, bao gồm thứ mọi người quen thuộc là màn hình tinh thể lỏng, cùng số ngành công nghiệp vật liệu hút bụi bảo vệ môi trường, còn có chi nhánh ở Mỹ. Trong ngành công nghiệp, thế lực của toàn thể công ty nằm ở vị trí dẫn đầu. Năm gần đây, để phát triển, bọn họ bước tới các ngành công nghiệp khác nhau bao gồm điện tử, bất động sản, dưới cờ có hai công ty niêm yết. Những thứ này, khi còn học, Trần Nham tra qua tài liệu trong máy vi tính, nhưng cảm nhận tai nghe bằng mắt thấy vẫn rất khác biệt.

      “Bất động sản ảm đạm, phát triển được nữa. Bước tiếp theo có thể thử nghiệm tổ hợp thương mại.” ra Trương Vĩnh Sinh cũng chỉ từng tới trụ sở chính hai, ba lần, nhưng đến những điều này, ta lại giống như chuyện cũ rích, che giấu được vẻ kiêu ngạo trong giọng .

      Cơm trưa được đặt ở nhà hàng của khách sạn năm sao trong nội thành.

      Khoảng mười người ngồi rộng rãi bên cái bàn lớn hai mươi người, chén dĩa trưng bày tinh tế, khăn tay màu tím nhạt trong cốc gấp thành hình con chim thiên đường, bức tranh sơn dầu trừu tượng lớn treo bức tường sau lưng.

      Trước đó, mỗi món ăn đều đậy bằng lồng thủy tinh hình tròn, rất phô trương.

      giám đốc phụ trách đối ngoại của tổng công ty cũng theo, trong bữa tiệc vô cùng khách khí với Trần Nham bọn họ, ăn cơm xong còn đặt cho bọn họ mỗi người phòng tiêu chuẩn để nghỉ ngơi.

      Người quay phim lén trêu, “Lần này chơi mạnh rồi, còn có đãi ngộ cấp phòng nữa.”

      Làm ở đài truyền hình địa phương, bon họ công tác tuy nhiều, nhưng có rất ít sắp xếp cấp bậc cao.

      Buổi chiều phỏng vấn xong những người phụ trách của bộ phận chính, bọn họ về đến khách sạn trước khi mặt trời lặn.

      Sau khi về, Trần Nham tắm trước, lúc ra điện thoại di động có hai cuộc gọi nhỡ.

      Là Trương Vĩnh Sinh, gọi lại.

      “Phóng viên Trần, giám đốc Chu của chúng tôi đúng lúc đến đây, sáng mai ấy mở cuộc họp tại đây. cũng sang đây trò chuyện về sáng tạo quay phim của các với chúng tôi , cũng để giám đốc Chu đưa ý kiến thử.”

      Trần Nham suy nghĩ, hỏi, “Có cần kêu quay phim đến cùng ?”

      cần đâu, phòng 2004, chúng tôi có mặt cả rồi, mau đến .”

      “Được, chờ tôi chút.”

      Tóc kịp sấy khô hoàn toàn, thay quần dài áo sơ mi mang đến, cầm điện thoại di động và thẻ phòng ra ngoài.

      Có lẽ biết sắp đến nên cửa phòng khóa. Gõ cửa, bên trong bảo vào.

      2004 là phòng dạng căn hộ lớn, trang trí kiểu Âu, đồ gia dụng màu sậm, bộ sofa bằng da lớn màu đen trong phòng khách, bàn làm việc lớn gần cửa sổ có cái máy vi tính.

      Chu Tư Hồng mặc bộ đồ thường, ngồi chiếc ghế xoay bên cạnh bàn làm việc, Trương Vĩnh Sinh và người khác ngồi sofa đối diện ta, ba người đều hút thuốc, chuyện trò vui vẻ.

      Trương Vĩnh Sinh nhìn thấy Trần Nham vào, vội vàng đứng lên vẫy tay với , bảo ngồi, rót nước cho .

      Chu Tư Hồng nhìn , cơ thể dựa vào lưng ghế, dập tắt thuốc trong gạt tàn, mặt còn lưu lại nụ cười nhạt khi chuyện ban nãy.

      Giọng ta rất tùy ý, giống như bạn bè, “Hôm nay quay thế nào?”

      Trần Nham , “Đều tốt lắm.”

      Chu Tư Hồng cười, “Nếu bọn họ tiếp đãi chu đáo, thẳng với tôi.”

      Trương Vĩnh Sinh cười chen vào, “Giám đốc Chu, đây đúng là giết oan chúng tôi rồi. Bây giờ chúng tôi với phóng viên Trần bọn họ là bạn cũ đấy, tuyệt đối yên tâm.”

      Trương Vĩnh Sinh là người biết đối nhân xử thế, rất biết điều chỉnh bầu khí. Mấy người lại cười vài câu, khí cũng thoải mái. lát sau có người vào kêu ta ra ngoài, hình như là có việc phải xử lý.

      Khi ta trở vào đến trước mặt Chu Tư Hồng khẽ báo cáo, tiếp đó người sofa cũng theo ta ra ngoài.

      Thoáng cái, trong phòng chỉ còn lại Trần Nham và Chu Tư Hồng.

      Ngoài cửa sổ, sắc trời hoàn toàn tối lại.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Thượng Hải
      Edit: Fei Yang
      Beta: Mốc

      ✧✧✧✧✧

      ta vươn người chạm vào cái đèn sàn bên cạnh sofa, xung quanh sáng lên.

      Sau động tác vừa rồi, ta ngồi thẳng nữa, cơ thể dựa nghiêng sang bên, nhìn Trần Nham dưới ánh sáng vàng vàng.

      ta hỏi, “Còn hai tuần nữa, có kịp ?”

      thành vấn đề.”

      “Vậy tốt.” Ngón tay buồn chán gõ bàn cái, Chu Tư Hồng nhìn , “Khoảng thời gian trước tôi gặp Văn Kiệt ở bên ngoài, cậu ta nghe làm việc giúp tôi, nên bảo tôi chăm sóc cho chút.”

      Cái tên lâu rồi nghe thấy, đề tài quá mức thân thiết, Trần Nham chậm chạp lúc, rồi sau đó bình tĩnh , “Thay tôi cảm ơn ấy.”

      Bối Bối từng , bọn họ là bạn, suýt nữa quên mất.

      Chu Tư Hồng gật đầu cái, “Cậu ta sắp kết hôn rồi, nghe được như vậy, cậu ta nhất định rất vui.”

      Ánh mắt ta lẳng lặng đặt khuôn mặt , có chút ý ràng. Trần Nham né tránh ánh mắt ta, mặt cũng hề gợn sóng.

      ta nghi ngờ, bình tĩnh của là để cho người ta xem, hay quan tâm. Ngày hôm đó gặp Phạm Văn Kiệt, Phạm Văn Kiệt dùng rất nhiều từ người , thanh cao, vươn lên, bợ đỡ, ham hư vinh. Phạm Văn Kiệt vẫn lưu luyến quên được .

      Chu Tư Hồng , “Đại học tôi ở nước ngoài, nên ít liên lạc với cậu ta. ra chúng tôi cũng coi như là bạn nối khố, quen nhau từ , quan hệ luôn rất tốt.”

      Trần Nham muốn nghe ta những lời liên quan này, trả lời ngắn gọn, “Tôi và ấy còn quan hệ gì nữa rồi.”

      Dừng chút, đứng lên tạm biệt đầy tự nhiên, “Nếu như có chuyện gì khác…”

      “Đing đing” tiếng, chuông cửa vang lên.

      “Xin lỗi ,” Chu Tư Hồng mỉm cười, thong thả đứng lên, tới mở cửa.

      hành lang ánh sáng mờ mờ, người ngoài cửa lại tươi sáng rực rỡ.

      Khoảnh khắc mở cửa, ta thoáng ngẩn người, trong chốc lát lại khôi phục vẻ ung dung.

      Phùng Bối Bối mặc chiếc váy dài màu xanh lam đứng ngoài cửa, hơi nghiêng đầu, bên má bị lọn tóc quăn che khuất, toát lên dịu dàng hấp dẫn.

      ấy cười mỉm, “ mời em vào sao?”

      Ngay lập tức, ấy lách qua cơ thể hơi nghiêng sang bên của ta.

      Trần Nham nhìn thấy người vào là Bối Bối, sau kinh ngạc ngắn ngủi, khuôn mặt cũng nở nụ cười

      Phùng Bối Bối cũng thoáng sửng sốt, cười với Trần Nham, xoay người thản nhiên hỏi Chu Tư Hồng, “Hai người chuyện sao?”

      Chu Tư Hồng chậm rãi tới, trả lời.

      “Sao lại đến đây?” Trần Nham hỏi.

      “Tan việc rảnh rỗi, nên lái xe tới đây chơi.”

      “…”

      Trần Nham suy nghĩ, lại hỏi ấy, “Ngày mai về sao?”

      “Xem tình hình .”

      Trần Nham nhìn bọn họ, cảm thấy bầu khí hơi khác thường, “Vây tôi trước đây.” Lại nhìn Bối Bối, “Buổi tối tìm .”

      Bối Bối nhếch môi như có như cười cái, ngồi xuống sofa, “Được.”

      Chu Tư Hồng nhắc nhở Trần Nham, “Bữa tối ở phòng Hối Lan tầng mười, lát nữa nhớ đến nhé.”

      “Được.”

      Trần Nham về phòng, xuống thang máy, qua đại sảnh khách sạn thơm phức, định ra ngoài dạo vòng. Ở cửa, mấy người giống như tài xế dựa vào chiếc xe hút thuốc chuyện phiếm. Trần Nham vừa nhìn liền thấy Tôn Bằng cao to, sang phía .

      Tôn Bằng cũng nhìn thấy , thoáng sửng sốt, tiến lên đón.

      Gặp nhau ở nơi làm việc, bọn họ đứng bên cây cột trụ trước cửa khách sạn chào hỏi đơn giản, cũng gì.

      Sắc trời tối, sau im lặng ngắn ngủi, Trần Nham , “Bây giờ có việc gì ?”

      “Hửm?” Tôn Bằng hiểu ý lắm.

      “Nếu có việc gì cùng ra ngoài dạo chút .”

      suy nghĩ, “Chờ lát.”

      nhìn thấy sải bước sang phía mấy người kia, hình như là giao chìa khóa xe cho người trong đó, dặn dò đôi câu, qua đây lần nữa, “ thôi.”

      Ngoài cửa sổ tối hoàn toàn.

      Chu Tư Hồng ngồi sofa, giơ tay vuốt tóc ra sau, châm thuốc.

      “Tại sao đột nhiên đến đây vậy?”

      Phùng Bối Bối nhìn khuôn mặt thờ ơ của qua tia sáng và khói thuốc, giọng rất , “ đến được sao.”

      Đây là tháng thứ ba bọn họ quen nhau, biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên lạnh nhạt. nửa tháng chủ động liên lạc với . Việc này tính là cái gì?

      ngồi đối diện , trang điểm tinh tế, nhưng chỉ nhìn khói thuốc, nhìn . Yên lặng lúc, Phùng Bối Bối thể nhịn được nữa, kiềm chế duy trì hình tượng cuối cùng, “ muốn em tới, em là được chứ gì.”

      đứng lên ra ngoài.

      được hai bước, rốt cuộc tới kéo tay , ở trước cửa nhàng ôm lấy eo , “ tốt đẹp nổi nóng gì chứ, gì sao?”

      im lặng lên tiếng.

      Môi chạm lên tóc mai bên tai , thấp giọng, “Nhớ rồi, có phải nào?”

      giãy cái, xoay cơ thể cự nự của lại, đè mạnh lên cánh cửa, cúi đầu hôn môi .

      Trần Nham và Tôn Bằng dạo dọc theo con đường biết tên.

      Lúc Trần Nham rất ít xa nhà, có dạo tưởng Thượng Hải là thành phố xây đắp bằng vàng bạc, cao thể với. tưởng người nơi đây mặc hàng hiệu từ đầu đến chân, khi đường xách túi công văn, nhíu mày, làm việc vội vã. Sau khi lên đại học từng đến đây du lịch mới phát , nhà lầu Thượng Hải tuy cao, nhưng con người lại cao như trong tưởng tượng. Đường phố có quá nhiều người bình thường, bọn họ mặc đồ vỉa hè, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh, hoàn toàn biết về hướng nào. Từ đó về sau, còn quá nhiều mong đợi với nơi đô thị phồn hoa này nữa.

      Giữa đường nhận được điện thoại gọi xuống lầu ăn cơm, Trần Nham mình ra ngoài, bảo bọn họ cần chờ . Người quay phim có vai vế lớn hơn khuyên mấy câu bảo về, nghe, bọn họ liền hơi tức giận, cảm thấy trẻ này hiểu đối nhân xử thế. gì, sau khi tỏ vẻ hơi áy náy cúp điện thoại.

      Bọn họ ngắm phong cảnh bên đường, cũng ai gì.

      Trước cửa quán ăn bình dân, Trần Nham , “ ăn chút gì .”

      Tôn Bằng nhìn, là quán bán hoành thánh, bên trong quán rất , khói mịt mờ, đầy người.

      về phía trước nữa thử xem?” vẫn chưa mời ăn bữa cơm đàng hoàng.

      Trần Nham nhìn quanh cái, “Phía trước có lẽ có gì đâu, cứ ở đây .”

      Xung quanh là khu dân cư, trong quán làm ăn rất tốt, rất nhiều người gọi món xong có chỗ ngồi. Bọn họ ăn xong ở lại lâu, tự giác nhường chỗ. xuyên qua con hẻm , rồi trở lại con đường lớn, muôn vàn bóng đèn neon lấp lánh, chiếu sáng hòa lẫn cùng đèn đường đèn xe. Bọn họ trò chuyện về quán ăn vừa rồi, trò chuyện đến quán mì dưới lầu nhà , trò chuyện đến gây dựng nghiệp.

      Trần Nham , “Tôn Bằng, có từng nghĩ đến việc đổi công việc khác ?”

      “… Điều kiện tôi thế này, rất khó tìm việc làm tử tế.”

      Chu Tư Hồng rộng rãi hào phóng, đối xử với cũng tệ, rất nhiều người đều ước ao được theo ông chủ như ta, cộng thêm việc có thể có rất nhiều thời gian tự do, cũng có thể chăm sóc Tôn Phi, nên chưa từng nghĩ đến việc đổi công việc khác.

      “Lần trước nghe Cường Tử , trung học mới thôi học?”

      “Ừm.”

      “Lớp 12 à?”

      “… Lớp 11.”

      “Trước kia tôi từng tiếp xúc với luật sư, ra ta chỉ có bằng tốt nghiệp cấp 3, sau đó tham gia kì thi giáo dục đại học tự học lấy được bằng đại học, ba mươi mấy tuổi tiếp tục học thạc sĩ pháp luật, thông qua kì thi tư pháp, bây giờ ta tự lập văn phòng luật sư.”

      tiếp, “ ra bằng cấp trung học căn bản cũng khá tốt. Nếu có ý tưởng, tôi có thể tìm người hỏi thử trình tự thi giáo dục đại học tự học… Đương nhiên, tôi biết có phải có dự định khác hay , chỉ là tùy tiện trò chuyện với thôi.”

      Mái tóc của xõa vai, lúc vừa ra ngoài ngọn tóc còn ướt, lúc này khô hết, vài sợi bị gió thổi nhàng bay lên, sượt qua cánh tay , cúi đầu nhìn .

      Tôn Bằng tránh cái nhìn chăm chú của , móc điếu thuốc cúi đầu châm, trầm mặc nhìn về dòng xe dứt đường.

      mặt mặc dù yên ả, nhưng trong lòng cuồn cuộn sóng ngầm từ lâu. Có cảm động sâu sắc, cũng có tiếc nuối mà người đàn ông muốn dễ dàng thừa nhận. Lời này là lòng vì muốn tốt cho , thế nhưng, toàn bộ điều quá lý tưởng hóa. Mấy năm nay dẫn Tôn Phi theo sống, luôn luôn đặt việc kiếm sống lên vị trí đầu tiên, những thứ khác, như là lý tưởng, hoài bão, ngay cả nằm mơ cũng dám mơ.

      lát sau, lại rít hơi thuốc, , “Được, tôi suy nghĩ thử.”

      Trần Nham thấy sắc mặt hơi nặng nề, cười nhạt cái, cố ý giúp gạt bỏ.

      “Còn nữa, hội quán Sanda, đừng quên đấy.”

      gật đầu, rốt cuộc nhìn mặt khuôn , “Hai ngày nữa dẫn .”

      “Được.”

      Sau khi từ Thượng Hải về, Trần Nham bỏ hết những chuyện khác trong tay, tập trung toàn bộ làm hậu kỳ phim với biên tập. Trước khi về, Trương Vĩnh Sinh với , bộ phim lần này chỉ là khởi đầu, tiếp theo bọn họ có thể hợp tác trọn gói với đài của . Trần Nham nghe xong dám lơ là, cố gắng hết sức làm tốt nhất. Ngược lại hai ngày nay, phòng làm việc có tin tức mới.

      Tiền Văn được thăng chức.

      Hôm ấy vừa ngồi xuống, bật máy vi tính, liền có người vào la lên: “Tin tức nặng ký đây, Tiền Văn được điều đến tổ phóng viên làm tổ trưởng rồi. Tối nay tổ trưởng Tiền đãi khách, chuỗi nhé.”

      Tổ trưởng phụ trách khu vực trong thành phố tương đương với cấp bậc phó phòng. Vị trí tổ trưởng này bỏ trống mấy tháng, trong nhà đài ít người lén có hành động, rất nhiều người ngờ cuối cùng rơi vào Tiền Văn. ra tin đồn có mấy tuần trước, nghe đâu người họ hàng của Tiền Văn vừa làm thứ trưởng của bộ tuyên truyền ủy ban thành phố.

      Chỉ lát sau, Tiền Văn vào, bị ba, bốn đồng nghiệp vây quanh, trong khi cười , ánh mắt ta nhìn về phía Trần Nham trong đám đông.

      ta tới, giống như mọi khi ngồi dựa vào bàn làm việc của , “Vẫn ổn cả chứ, bộ phim kia làm xong chưa?”

      “Gần xong rồi.” dừng động tác trong tay, cười với ta cái, “Chúc mừng nhé.”

      “Ầy, có gì mà chúc mừng với chúc mừng chứ, buổi tối cùng nhau ăn cơm , ăn xong chơi bài…”

      Tiền Văn còn chưa dứt lời, lại nhìn thấy trưởng phòng vào, vỗ tay trong trung.

      Mọi người đều nhìn sang.

      Trưởng phòng cười tuyên bố: “Tiểu Văn của chúng ta thăng chức, buổi tối phòng bỏ tiền cho tập thể happy, ai cũng cho phép xin nghỉ, có nghe thấy ? Ai xin nghỉ lên tầng hai mươi mốt nộp đơn xin nghỉ cho tôi.”

      Mọi người cười ha hả trận, phóng viên trẻ : “Lãnh đạo đùa gì thế, ai xin nghỉ chứ? Em làm việc hai năm, đây còn là lần đầu tiên phòng mời ăn liên hoan đấy.”

      ra tối nay, Trần Nham hẹn với Tôn Bằng hội quán Sanda. Nhưng bữa cơm thế này ắt phải cách nào thoát khỏi.

      Trần Nham gửi tin nhắn cho Tôn Bằng: Tối nay có việc rồi, hẹn sau nhé.

      trả lời rất nhanh, chỉ chữ: Được.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Nắm tay
      Edit: Fei Yang
      Beta: Mốc

      ✧✧✧✧✧

      Bữa cơm được đặt ở nhà hàng mà chính phủ thường tiếp đãi khách ở đây, vô cùng cao cấp. bàn cơm mọi người thay phiên nhau mời rượu Tiền Văn. Ở đài truyền hình, nhân viên muốn thăng chức bình thường phải nhẫn nại rất nhiều năm, quá nhiều người làm ba mươi, bốn mươi năm mà vẫn còn dầm mưa dãi nắng lấy tin và biên tập ở tuyến đầu.

      Tiền Văn có thể đạt được cơ hội này, mặc dù sau lưng cũng có hành động, nhưng năng lực nghiệp vụ và đối nhân xử thế của ta mọi người đều thấy như ban ngày, đồng nghiệp ở kênh truyền hình còn lòng vui mừng cho ta.

      Qua ba tuần rượu, mọi người đều uống đến mức mặt đỏ gay.

      Trưởng phòng , “Tiểu Tiền à, cậu đừng có chỉ bận rộn nghiệp thôi, vấn đề cá nhân phải nắm chắc đấy. Nghe tôi câu, đàn ông ấy à, có liều hơn nữa cũng thể quên lấy vợ đâu.”

      Mọi người uống rượu vui vẻ, cười ha ha.

      Trưởng phòng giả vờ nghiêm túc, “Mấy cậu đừng có cười, cười cái gì chứ, đặc biệt là mấy người độc thân đấy.”

      Mắt xoay vòng, bỗng nhiên để mắt tới Trần Nham, “Trần Nham à, cũng vậy, đừng im lìm cả ngày ở đó, có đối tượng đương chưa?”

      Trần Nham luôn yên lặng ăn cơm, chạm vào giọt rượu, biết tại sao đề tài đột nhiên rơi xuống đầu mình, ngẩng đầu, biết trưởng phòng uống nhiều, nên mỉm cười lấy lệ, lên tiếng.

      “Còn cười nữa à…” Trưởng phòng liếc nhìn mọi người , “Mấy người ấy, từng người đừng để tầm mắt cao quá, nếu có thể tiêu hóa nội bộ tiêu hóa nội bộ, giám đốc Trương và giám đốc Dương ở kìa, vợ chồng người ta sống tốt lắm đâu. Làm người phải sống thực tế chút.”

      Giám đốc Trương và giám đốc Dương, người là phó tổng bộ phận quảng cáo, người là tổng thanh tra chuyên mục chế tác, đội hình vợ chồng nổi tiếng trong nhà đài.

      Tiền Văn nghe lời này, dường như tràn đầy cảm kích, gật đầu liên tục, kéo cổ tay trưởng phòng, giơ ly rượu, “Lãnh đạo, em kính , em cạn trước nhé!”

      Lại là vòng chè chén.

      Giữa chừng Trần Nham toilet, lúc rửa tay Tiền Văn vừa vặn từ toilet nam ra.

      Uống hơi nhiều nên mắt ta ửng đỏ, ta vốc nước hắt vào mặt.

      Trần Nham đưa cho tờ khăn giấy, , “Tôi thấy cũng gần say rồi, đừng uống nữa.”

      Tay trắng nõn xinh xắn, tầm mắt lên theo cánh tay mảnh khảnh, ta nhìn khuôn mặt cái, bàn tay ướt sũng nhận lấy khăn giấy, “ sao đâu.”

      “Lát nữa chơi bài còn muốn ?” ta lau tay, hỏi.

      nữa.”

      “Vậy tôi đưa về.”

      cần đâu. Uống nhiều như vậy rồi.” Uống thành ra thế này, ai đưa ai đây.

      sao, tôi đón xe đưa về.” Nhìn cái, “ mình tôi yên tâm.”

      Lần trước sau khi phỏng vấn kết thúc, xuống xe gần cơ quan, ta mới biết chuyện chuyển nhà. luôn như thế, im lặng làm rất nhiều chuyện.

      Ăn cơm xong hơn chín giờ, mấy người đàn ông ra khỏi nhà hàng vẫn hăng hái dâng cao, khăng khăng đòi chơi bài. Trần Nham chào hỏi với hai nữ đồng nghiệp bên cạnh, đứng ven đường vẫy chiếc xe taxi rồi .

      Xe lái đường rất nhanh, chỉ chốc lát sau vào tiểu khu. Khi xuống xe mới phát chiếc xe taxi theo phía sau.

      Tiền Văn từ xe bước xuống, bước chân hơi loạng choạng về phía .

      Ánh đèn của hai chiếc taxi lần lượt biến mất, xung quanh tối lại.

      Trần Nham hoàn toàn biết ta theo, đứng lặng im tại chỗ.

      “Tại sao tiếng mà rồi.” Trong hơi thở của ta toàn là mùi rượu.

      “Tôi với Lý Văn rồi.”

      “…”

      Tiền Văn liếm đôi môi khô khốc, “Sau khi tôi , cơ hội để mọi người chơi thế này có lẽ ít . Chơi lần ít lần, cũng nể mặt nữa.”

      “Đừng có đa cảm quá, dưới tổ trưởng đều phân phó xe và tài xế, muốn về còn có thể về bất cứ lúc nào mà.”

      Tiền Văn im lặng cười cái, nhìn , “Trần Nham, hãy , có phải con người tôi quá ù lì, hơn nữa cũng có bản lĩnh gì hay …”

      ù lì, năng lực của mọi người đều…”

      ta ngắt lời , “ ra tôi biết, em luôn luôn xem thường tôi.”

      ta mượn men rượu thẳng suy nghĩ trong lòng, “Điều kiện của tôi có lẽ thua kém người trước đây của em, nhưng tôi đối xử tệ với em.”

      “…”

      ta chờ câu trả lời của .

      “Chúng ta hợp nhau.” muốn quanh co nữa.

      Trong im lặng, gió đêm thổi xuyên qua bọn họ, Trần Nham dần cảm thấy hơi lạnh, ôm lấy cánh tay.

      lát sau, Tiền Văn chậm rãi , “Nổi gió rồi, lên , tôi đây.”

      ta chờ lên trước, mà rời trước.

      lẳng lặng đứng lúc, bóng lưng chán nản của ta biến mất nơi khúc quanh, Trần Nham xoay người lên lầu.

      chấm sáng lóe lên trong khóe mắt, để ý, về phía tòa nhà.

      cơn gió đêm thầm lay động qua ngọn cây, trong lòng như có dự cảm, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn sang.

      Bên bãi đậu xe đối diện, chấm sáng chớp tắt trong nháy mắt. Đó là bóng người, dưới tán cây đen kịt, hòa làm thể cùng bóng đêm.

      thấy cái gì cả, về phía bóng người kia. Bóng người cũng chuyển động, bước nhanh hơn , càng càng nhanh.

      “Tôn Bằng.”

      Cách xa mấy mét, ở phía sau rành rành gọi lại.

      Người trong bóng tối dừng lại, toàn thân quần đen áo đen, mặt hướng về phía trước.

      Cổ thẳng tắp, đôi vai nặng trĩu, hai cánh tay rắn chắc buông thõng bên quần, cả người đưa lưng về phía , giống như ngọn núi bị bóng râm bao phủ.

      Trong yên lặng, đến trước mặt .

      “Tới tìm tôi ư.”

      “…”

      “Tới bao lâu rồi?”

      Giọng trầm thấp, “Được lúc.”

      lúc là bao lâu?” nghiêm nghị cách hiếm thấy.

      “…”

      Khuôn mặt trong bóng tối của nhìn , nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

      biết chờ dưới lầu bao lâu, thở hơi, chỉ cảm thấy đêm thu lạnh lẽo thấu xương.

      Tại sao luôn như vậy?

      Trời mưa che ô, trời lạnh mười mấy độ chỉ mặc áo tay ngắn, nhìn thấy người mình chờ tiếng nào, quay đầu ngay.

      Đầu ngón tay chạm nhau trước tiên, rồi sau đó là sức mạnh rất dịu dàng, nhàng nắm bàn tay bên hông .

      Tôn Bằng cứng đờ, máu nóng chạy tán loạn trong cơ thể dường như bỗng nhiên chậm lại trong thoáng chốc, rồi sau đó, sức mạnh khổng lồ đánh thẳng vào đầu, trong nháy mắt nuốt chửng .

      *****

      “Con phải ăn cơm nhiều chút, gầy cả rồi này.” bàn cơm, bà ngoại Trần Nham gắp cái cánh gà cho .

      “Bây giờ tự nấu cơm ở nhà sao? Quần áo giặt thế nào?” Ông ngoại hỏi.

      Trần Nham ăn rất ngon miệng, qua loa tình hình gần đây với hai cụ. Tính ra, quả thực khoảng mười ngày về. Khi ở cùng nhau nhận ra, tách ra rồi, trong lòng đôi khi nhớ nhung.

      Mẹ Trần múc canh cho , hiếm khi có giọng vừa lòng, “Con ấy à, tuần về lần, bây giờ cả cái bóng cũng có. Càng lớn càng hết hiếu thảo rồi.”

      Trần Nham cắm đầu húp canh, gì, trong lòng cũng có chút áy náy.

      Ăn cơm xong vừa chuyện phiếm với mẹ Trần vừa thu dọn chén bát, làm xong hết mọi việc rồi, khi xách túi xách sắp , mẹ Trần bảo đừng vội, kêu vào phòng.

      “Mợ con có giúp con nghe ngóng chàng trai, làm ở cục thuế, xấp xỉ tuổi con. Mẹ cho người ta số điện thoại của con rồi, con tiếp xúc thử xem sao.”

      Trần Nham nhíu mày lần đầu tiên trong tối nay, “Sao cho số điện thoại của con mà cũng bàn bạc với con.”

      “Con bao nhiêu tuổi rồi, hả? Cũng đâu phải bắt con đương ngay lập lức, chỉ bảo con qua lại thử mà. Con ở mình, mẹ cũng quản được, kết hôn sao?”

      Trần Nham tranh luận với bà, lấy lệ, “Biết rồi ạ. Lần sau mẹ đừng buồn phiền chuyện của con nữa.”

      Mẹ Trần thấy đỡ thôi, “Chờ gả con rồi, con bảo mẹ buồn phiền mẹ cũng buồn phiền nữa. Mẹ nữa, con về đường chậm chút.”

      đường phố xe cộ đông đúc, tiếng còi xe đan xen.

      Tôn Bằng đứng ở lề đường hút thuốc, nhìn thấy bóng dáng Trần Nham, di chân làm tắt mẩu thuốc lá.

      Bên kia đường đèn đóm rực rỡ, mặc chiếc áo len mỏng màu tro và quần lửng màu đen, giày cao gót màu nude kiểu dáng đơn giản, màu sắc cả người rất ảm đạm, nhưng lại tự nhiên, lịch tao nhã, cái cằm hơi hất khi bước lại lộ ra chút cao ngạo. Đầu phố bóng người vội vã, vừa nhìn liền thấy .

      chờ lúc rồi phải ?”

      “Cũng tạm.”

      lạnh sao?” Tôn Bằng vẫn mặc áo tay ngắn.

      lạnh.”

      nhìn cái, thêm gì nữa, “Vậy thôi.”

      “Đón xe tới đó nhé.”

      “Có xe buýt đến đó sao?”

      nhìn , “Có, nhưng xuống xe phải thêm đoạn.”

      gật đầu, “Vậy xe buýt , mới vừa ăn no.”

      Hội quán Sanda nằm trong tòa nhà văn phòng thương mại ở phía nam thành phố, khá giống hội quán tập thể hình bình thường, có bốn phòng học , còn có phòng học lớn trải tấm đệm lót mềm lớn, trang trí đơn giản sáng sủa, dùng vật liệu rất có khuynh hướng cảm xúc.

      Tôn Bằng chào hỏi với ở quầy lễ tân, đưa cho cái chìa khóa, quen thuộc dẫn Trần Nham vào trong.

      Trần Nham ít nhiều gì cũng có chút bệnh nghề nghiệp, nhịn được nhìn lâu hơn. Bên trong hội quán rất yên tĩnh, cũng rất sạch , có bốn, năm người dùng dụng cụ tập thể hình trong khu vực tập thể hình. Khi ngang qua phòng học, cửa đóng, nhưng có tiếng đấm đá vào đệm lót mềm truyền ra.

      người đàn ông mặc áo may ô quần vận động màu đen nhìn thấy bọn họ, sang.

      Tôn Bằng: “ Khuê.”

      Người đàn ông vóc dáng vừa phải, nhưng cơ bắp cả người rất đúng chuẩn, nhìn Tôn Bằng, rồi lại nhìn Trần Nham, hỏi, “Đến chơi hả. Lâu lắm thấy cậu rồi.”

      “Dẫn bạn tới đây xem thử.”

      “Trong phòng học số tập luyện, mấy phòng khác cũng có hẹn trước, đến phòng học lớn .”

      “Được.”

      đưa chìa khóa tủ trong phòng thay đồ cho , ở bên ngoài chờ thay quần áo.

      Trần Nham ra rất nhanh, bộ quần áo thể thao, búi tóc, rất năng động.

      Phòng học lớn rất giống hội quán Taekwondo, ở giữa trải tấm đệm lót mềm khổng lồ, số dụng cụ bảo hộ chất đống bên tường, ba mặt tường đều là gương.

      Tôn Bằng dẫn loanh quanh bên trong nhìn thử, ít nội dung chính cơ bản của Sanda.

      “Có phải là kiểu cận chiến ?”

      Tôn Bằng suy nghĩ, “ số kĩ thuật cận chiến cũng dung hòa bên trong.”

      rất rành đánh nhau ư?”

      “Có lẽ biết hơn người bình thường ít động tác, nhưng cũng phải chuyên nghiệp.”

      Trần Nham gật đầu.

      Góc tường có cái tạ, Trần Nham dùng hết sức lực, cái tạ cách mặt đất đoạn .

      Góc nghỉ ngơi có cái sofa, máy nước uống, phi tiêu treo tường. nhàm chán phóng hai cái, thành tích tốt.

      Ở bên cạnh, mình Tôn Bằng hít đất mười mấy cái làm nóng người, đứng lên, cơ bắp người hơi , “Trần Nham, sang đây, tôi dạy vài động tác đơn giản.”

      quay đầu lại, “Được.”

      đứng đối diện , “Rất đơn giản, con các gặp phải chuyện bất ngờ, ra nên cân nhắc chiêu thức, cái bây giờ tôi dạy cũng là để tùy cơ ứng biến.”

      “Ừm.”

      “Bây giờ có người muốn tập kích ngay mặt ,” vươn tay khẽ đặt lên vai , “ ở đằng trước đè vai , có thể mạnh bằng , phản kháng được, lúc này hãy thuận theo thế dùng bàn tay cùng hướng túm lấy cánh tay .”

      Trần Nham dựa theo chỉ dẫn của , giơ tay bám vào cánh tay , “Như thế này ư?”

      “Đúng thế.”

      “Sau đó sao?”

      xoay người về hướng cánh tay ấy, cúi đầu dùng hết sức cắn mạnh , đồng thời, chân bên kia đạp mạnh cái, la lớn cầu cứu.”

      Trần Nham luôn làm theo hướng dẫn của , cho đến khi nghe cắn, cười nhạt cái, ngẩng đầu, “Có cần làm mẫu ?”

      “…”

      Tôn Bằng lại dạy đơn giản cho kỹ thuật khi người khác đánh lén từ sau lưng, ban đầu Trần Nham hứng thú lắm, nửa học nửa chơi, sau đó rất nghiêm túc ghi nhớ, học thêm mấy động tác Sanda cơ bản.

      chính là như vậy, hoặc là làm, khi tập trung tinh thần vô cùng nghiêm túc.

      Hơn nửa tiếng sau, người bọn họ đổ ít mồ hôi.

      Tôn Bằng hỏi: “Có khát ?”

      “Có chút.”

      đến bên máy nước uống, cốc giấy dùng lần hết, ra ngoài lấy nước cho .

      Trần Nham đến bên cửa sổ, kéo cửa sổ ra chút, để gió thổi vào.

      Ngoài cửa sổ đèn neon lập lòe, thấp thoáng có thể thấy được tòa nhà cao nhất trung tâm thành phố.

      lát sau, lông mi khẽ run, cảm giác có người đứng sau lưng.

      “Phong cảnh bên ngoài rất đẹp.” phá vỡ yên lặng, quay người lại mới phát , bọn họ cách nhau rất gần.

      Tầm mắt khi xoay người rơi cổ trước, sau khi vận động, làn da nơi ấy rịn mồ hôi. Chậm rãi ngước mắt, là khuôn mặt góc cạnh ràng của , đôi mắt sâu thấy đáy.

      đưa chai nước khoáng cho .

      “Cảm ơn .”

      Trần Nham nhận lấy, ngửa đầu dốc hơi, nước mát lạnh theo cổ họng thấm thẳng đến tim phổi.

      luôn lẳng lặng nhìn , nhìn uống nước, để cái chai xuống, từ từ vặn cái nắp màu trắng, rồi ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng .

      Lúc này, cơn gió ngoài cửa sổ tràn vào từ sau lưng , vài sợi tóc mềm mại hất bay lên, đôi mắt nhìn qua vài sợi tóc, bỗng cười khẽ tiếng.

      Đây là nụ cười có ý nghĩa gì, chỉ bởi vì cơ thể thư thái, nội tâm thả lỏng trong giây phút này.

      Tôn Bằng giơ tay lên, vuốt tóc cái.

      thôi, tôi đưa về.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :