Chương 45. Trường trung học Đức Nặc
Thời gian lẳng lặng trôi qua, Kiều Âu thân là phó đoàn trưởng trong quân đội, đương nhiên thể ngày ngày có việc gì làm chơi bời lêu lổng, nhưng mỗi tuần có ít nhất bốn buổi tối nhất định ở nhà, mà cả bốn buổi tối đều là thời gian và Lam Thiên Tình cùng giường chung gối ngọt ngào.
Những ngày vui vẻ đều qua rất mau, trong nháy mắt, cuộc thi cuối kỳ của Lam Thiên Tình đến.
Kiều Âu suy nghĩ, phải chuyện với Lam Thiên Tình thế nào, để nhảy qua lớp mười hai trực tiếp vào trường quân đội, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng mở đèn chiến đấu ban đêm vì cuộc thi, vừa đau lòng lại đành lòng.
bưng cốc sữa tươi, nhàng tới bên người , giọng :
“Tình Tình, ra cần khổ cực như vậy”.
Người ta đều , bỏ ra có hồi báo. Nhưng ở trong thế giới này, là thế giới của quyền lực và thực tế, có bối cảnh của nhà họ Kiều, đừng Lam Thiên Tình liên tục ở vị trí thứ nhất, cho dù thành tích của ở dưới đáy của trường học, cũng có thể có tiền đồ rực rỡ.
Lam Thiên Tình đương nhiên biết được suy nghĩ trong lòng Kiều u, nhận lấy cốc sữa, uống ực hơi, liếm liếm đôi môi rồi cười cười với :
“, em biết và ba rất tốt với em, cũng biết hai người nhất định an bài chút gì đó cho tương lai của em, nhưng mà em muốn chỉ làm bình hoa tốt mã dẻ cùi, nhờ vào khả năng của hai người mà phất lên, em cũng muốn mình có thể trở nên lớn mạnh. Em nghĩ, ba có thể lên làm Bộ trưởng bộ quốc phòng, còn cũng có thể làm Phó đoàn trưởng, đây chỉ có liên quan đến bối cảnh, trong đó có cả mồ hôi và cố gắng của hai người, đúng ?”.
bé trước mắt chữ nào cũng đều có lý, cho Kiều Âu nhất thời cứng họng, lại càng ngày càng thưởng thức .
Nháy mắt mấy cái, Kiều Âu thử dò xét :
“Tình Tình, nếu như , để cho em tham gia xong cuộc thi lần này, lên lớp mười hai nữa mà trực tiếp vào trường quân đội, em nghĩ sao?”.
Lam Thiên Tình chợt há to miệng nhìn , lời.
Kiều Âu ngượng ngùng cười cười, lúc này đứng trước mặt , cầm lấy tay , vẻ mặt thâm tình:
“Tình Tình, mấy ngày nay dọn chỗ trong trường quân đội cho em, em đọc tin tức về hệ xây dựng, làm binh chủng thông tin, binh chủng này khi huấn luyện cần quá nhiều thể lực, sau khi tốt nghiệp cũng là ngồi trong phòng làm việc.
tìm người có chuyên môn dạy thêm cho em, sau khi tan học em có thể học thêm, em thông minh như vậy, nhất định có thể thành công qua được cuộc thi nhảy lớp.”
Lúc tới chỗ này, Kiều Âu chợt dừng lại, dưới ánh đèn, ánh mắt tuấn ôn nhu như vậy khiến Lam Thiên Tình cảm thấy an tâm.
lẳng lặng nghe hết các tính toán của , trong lòng hiểu, muốn được cử hành hôn lễ sớm với , lấy về nhà.
Trong lúc Kiều Âu thấp thỏm, chợt cười
“Được!”
Kiều Âu có cảm giác như rơi vào sương mù, sửng sốt chút, sau đó nhếch môi cười, bộ dạng vui vẻ như đứa trẻ có được đồ chơi thích.
“Này, nếu muốn, sau này ở cùng với trong doanh trại, có được ?”
Lam Thiên Tình suy nghĩ chút những ngày qua, kể từ khi khai trai tới nay, nộ dạng Kiều Âu luôn như chưa được thỏa mãn dục vọng, thở dài:
“Được”
Người đàn ông nào đó cười càng kích động, chỉ hận bây giờ thể ôm lên giường gặm cắn lần
“Vậy, lần sau Tình Tình gặp ba, hãy với ba, em đổi ý, chờ em đủ 18 tuổi chúng ta cử hành hôn lễ được ?”
Kiều Âu nghĩ tới nghĩ lui, cho dù sắp xếp cho Lam Thiên Tình nhảy lớp, ít nhất phải 3 năm mới có thể tuyên bố với cả thế giới bé này là của mình, nhưng đủ 18 tuổi kết hôn, vậy cần đến hai năm nữa.
Kể từ ngày nhìn Lam Thiên Tình càng ngày càng duyên dáng, kiều, lại được thưởng thức qua vẻ đẹp và hương thơm của , đột nhiên cảm thấy cho dù nhận giấy hôn thú với , nhưng vẫn chưa có cảm giác an toàn, chỉ sợ bé là phượng hoàng giương cánh, đột nhiên bay mất.
Có lẽ đây chính là như người ta , trong tình luôn lo được lo mất.
“ được!”
Lam Thiên Tình chợt sưng mặt lên, rút bàn tay bé từ trong lòng bàn tay của Kiều Âu ra, lại cầm bút viết viết lên bài tập.
“, mau ngủ , em còn muốn học bài lát, cho dù lên lớp 12, em vẫn muốn cuộc thi cuối cùng này, nộp lên bài thi tốt nhất.”
Trái tim có chút mất mát, nhưng nhớ Lam Thiên Tình đồng ý trực tiếp vào trường quân đội, trong lòng vẫn vui vẻ.
“Tình Tình mau lên, làm ấm giường cho Tình Tình.”
Giống như con dâu xấu hổ đứng dậy, Kiều Âu sải ba bước tới giường, mở chăn chui vào. Lam Thiên Tình tự chủ được, ngước mắt nhìn sang, còn cố ý nằm giường, ném mị nhãn cho .
Người đàn ông này, Lam Thiên Tình vây vẫy đầu, tránh để ảnh hưởng tới , nghiêm túc làm bài tập.
cần suy nghĩ nhiều, thành tích của cuộc thi cuối kỳ này, Lam Thiên Tình lại xếp thứ nhất. Đây gần như là chuyện thường xuyên kể từ khi Lam Thiên Tình tiến vào học trường trung học Đức Nặc, cho dù là thành tích của cuộc thi nào, cũng còn chuyện thấp thỏm chờ mong.
Nhưng khi lấy được phiếu điểm, nước mắt Lam Thiên Tình lại rơi xuống.
hít hít mũi, gì, lấy trong túi sách cuốn sổ lưu niệm, bắt đầu từ tổ thứ nhất trong lớp học để cho các bạn học của mình lưu lại những ký ức quý giá và những lời chúc phúc.
ra , vẫn bận rộn việc học tập, bạn bè cũng nhiều lắm, thậm chí người bên ngoài nhìn vào, có vẻ là bé có chứng tự bế. Trước kia ăn mặc đồ cũ, thành tích tốt, tất cả mọi người lén lút , đứa bé nhà nghèo sớm làm việc nhà, cho nên khắc khổ. Về sau, tin đồn được bao dưỡng nổi lên bốn phía, đồ mặc cũng sáng sủa hơn nhưng mọi người vẫn , chừng lập tức biến chất.
Khi đó, Lam Thiên Tình luôn cười trừ với những chuyện này, nghĩ, mặc cho mọi người muốn nghĩ thế nào nghĩ, dù sao sau này tốt nghiệp, mọi người đường ai nấy , tán lạc tứ phương, ai còn biết ai?
Nhưng khi Kiều Âu với chuyện vào trường quân đội, thực có chút nhớ những người bạn cùng học lâu.
Trong lòng hiểu, đó phải là vì quan tâm nhiều đến họ, mà là những người này cùng vượt qua những gian nan nhất trong đời và lần lột xác rực rỡ nhất.
Chẳng qua biết, lần lột xác rực rỡ nhất, phải trong thời gian mới quen Kiều Âu, mà là sau này khi tiến vào quân đội. Nhưng những điều này đều sau.
Khi chủ nhiệm lớp tuyên bố kỳ nghĩ hè chính thức bắt đầu, cũng với các bạn trong lớp chuyện Lam Thiên Tình sắp rời khỏi trường trung học Đức Nặc. Chủ nhiệm lớp biết vào trường quân đội nhưng chỉ là chuyển trường, cách này là do Kiều Nhất Phàm giao phó
Các bạn học hai mặt nhìn nhau, đều thể giải thích được, trường trung học Đức Nặc là trường cấp 3 tốt nhất cả nước, với thành tích của Lam Thiên Tình, còn có thể chuyển nơi nào?
Lam Thiên Tình chỉ khẽ mỉm cười, giấu kín cảm giác ưu thương khi biệt ly, cất xong sổ lưu niệm mọi người viết, rời trước.
Bởi vì, Tư Đằng đợi ở bên ngoài, đợi đưa đến phòng làm việc của Kiều Nhất Phàm.
Chương 46: Cắt tóc?
Từ trường trung học Đức Nặc ra, lập tức lên xe, cùng Tư Đằng đến phòng làm việc của Kiều Nhất Phàm, ghi tài liệu nhập học kỳ mới, đo quân trang, thành lập hồ sơ nhập học trong quân đội vân vân, thậm chí, tuần lễ sau mọi người đều nghỉ hè, học bài phụ đạo mà Kiều Ân sắp xếp cho .
Kiều Ân , với thông minh của , hai tháng nghỉ hè nhất định học xong kiến thức của năm thứ nhất, như vậy là sau khi trường quân đội chính thức mở khóa mới, các tiết lý thuyết học cùng các đàn đàn chị năm hai, các tiết thực tế và thể năng, học cùng với các học sinh năm nhất.
Đối với sắp xếp của Kiều Ân và Kiều Nhất Phàm, Lam Thiên Tình đều mỉm cười chấp nhận.
hiểu, mình chữ cũng biết về chuyện bộ đội, mà Kiều Ân lại sâu sắc như vậy, những bước sắp xếp cho nhất định là đường ít quanh co nhất, có hiệu quả nhất cũng nhàng nhất.
Đối với cha con nhà họ Kiều, Lam Thiên Tình thỏa mãn mà cảm ơn. thường xuyên nghĩ, nếu như cuộc sống kinh nghiệm gian khó trong 16 năm qua mới có thể đổi lấy hạnh phúc hôm nay, nếu như từ đầu lần nữa lại phải trải qua gian khổ ở nhà họ Lam, cũng oán hận, cũng rơi nước mắt. ngoan ngoãn chờ đợi, chờ Kiều Ân tới đón .
“Lam tiểu thư, đến.”
Tư Đằng dừng xe trước cửa lớn bộ quốc phòng, nơi này chỉ có số biển xe cố định có thể dừng lại, ví như chiếc xe mà Lam Thiên Tình ngồi.
Thượng úy đứng ở cửa dường như đợi lâu, ta vừa nhìn thấy Tư Đằng, vội vàng bước từ thềm đá xuống, tự mình mở cửa xe cho Lam Thiên Tình.
“Xin chào thiếu phu nhân!”
Chàng trai đột nhiên đứng thẳng tắp, làm quân lễ với Lam Thiên Tình, hơn nữa còn dùng khí thế gào lớn câu, dọa cho Lam Thiên Tình sợ đến nỗi định đứng lên lại đặt mông ngồi xuống.
“A, cái đó… cần phải nghiêm túc như vậy đâu.”
phát khiếp nhìn , ánh mắt con thỏ vô tội mềm mại, lại nhận được câu gào khác của Thượng úy:
“Vì nhân dân phục vụ!”
“Xì!”
Tư Đằng cười nghiêng ngả, liếc nhìn biểu tình bị hù dọa của Lam Thiên Tình trong kính chiếu hậu, sau đó lắc lắc đầu, mở cửa xe lôi vị Thượng úy nào đó , mỉm cười với Lam Thiên Tình.
“Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta cả người cơ bắp, để dẫn em lên.”
“Vâng”.
Gật đầu cái với Tư Đằng, rốt cuộc Lam Thiên Tình lại đưa chân ra ngoài.
ra trong quân đội Tư Đằng cũng có cấp bậc, nhưng điều này đều để tiện cho chăm sóc Kiều Ân, vì vậy với địa vị giờ của nhà họ Kiều, đưa Lam Thiên Tình làm quân tịch, phân chia cấp bậc, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng mà Kiều Ân lại quá hiểu Lam Thiên Tình, có kiêu ngạo của , mà Kiều Nhất Phàm cũng hi vọng Lam Thiên Tình có thể duy trì ý chí vươn lên trong nghịch cảnh. Đặc điểm này người lại rất thích hợp làm quân nhân.
Trong phòng làm việc của Kiều Ân cầm bút trong tay, điền từng điều theo mẫu mà Kiều Nhất Phàm tự mình làm mẫu điền giúp số phiếu.
Ánh mắt Kiều Nhất Phàm an tĩnh nhìn bộ dạng Lam Thiên Tình nghiêm túc viết, trong lòng đau như bị cứa.
Ánh mắt nhìn vào chữ viết của , xinh đẹp như những giọt nước, lại có trong trẻo câu nệ. Khoan hãy , bé này, chỉ xinh đẹp, học tập tốt mà chữ cũng đẹp.
Rất giống với mẹ của con bé.
“Ba, con điền xong rồi, ba nhìn xem có được ?”
Lam Thiên Tình cong miệng thổi mực giấy, đây là thói quen mỗi lần giao bài thi. cảm thấy bề mặt sạch chút giáo viên chấm bài mới có thể khá được, lúc phải tính điểm, mới có thể cho điểm số cao hơn.
Bàn tay dày của Kiều Nhất Phàm nhận lấy xem từng tờ , nhìn chút, ông hài lòng gật đầu.
“Ừ, được rồi, tiếp theo là chụp hình, còn cả kiểm tra sức khỏe. Để Tư Đằng đưa con , ba sắp xếp xong xuôi rồi, con có thể trực tiếp qua đó.”
xong, nhân viên bảo vệ ngoài cửa vào, trong tay cầm bộ quân phục mới tinh.
“Tư Đằng, con đưa Tình Tình cắt tóc, sau đó đổi quân trang rồi chụp ảnh.”
Lam Thiên Tình sững sốt, còn phải cắt tóc?
Last edited by a moderator: 7/6/16