Chương 40: Ngày kết hôn
Lam Thiên Tình cũng cực kỳ kinh ngạc, đôi mắt trừng lớn nhìn Kiều Nhất Phàm, sau đó lại nhìn thoáng qua Kiều Âu bên cạnh.
Kiều Nhất Phàm cười cười, nhìn Lam Thiên Tình thản nhiên :
“Ba mặc đồ thường , mang theo thư ký và trợ lý, mình, ai biết ba là bộ trưởng bộ quốc phòng nước Hoa. Sau khi họp phụ huynh, ba còn chuyện rất lâu với chủ nhiệm lớp của con, về vấn đề lựa chọn trường đại học trọng điểm, con có ý kiến gì ?”
Nghe đến đó, Kiều Âu bỗng nhiên hiểu ra mục đích Kiều Nhất Phàm gọi bọn họ tới đây, hóa ra là sợ tự tiện làm chủ ép Lam Thiên Tình ở lại thủ đô, cho nên muốn đích thân nghe được ý nguyện của Lam Thiên Tình!
Đôi mắt phượng của nhíu lại, tìm tòi nghiên cứu nhìn cha mình, đôi mắt dày dạn kinh nghiệm khi nhìn về phía Lam Thiên Tình, ràng là cái nhìn ân cần và thương của người lớn với con cháu, hề có gì khác. Có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bởi vì Lam Thiên Tình là con dâu của nhà họ Kiều cho nên cha mới quan tâm ấy như vậy?
“Ba, cái đó, có , con ở lại thủ đô học trường quân đội”.
Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, rốt cuộc dưới ánh mắt khích lệ của Kiều Âu, ra.
Kiều Nhất Phàm nghe vậy nhíu mày lại, cười nhạt tiếng:
“Tình Tình, con ở lại thủ đô học trường quân đội thành vấn đề, nhưng mà con nguyện ý cả đời mặc quân trang sao? Ba chủ yếu muốn biết suy nghĩ của con, chỉ cần con muốn, ba ủng hộ con, ai có thể ép buộc con”.
Lam Thiên Tình cười ngọt ngào:
“Ba, con muốn ở lại thủ đô”.
Chỉ cần được ở cùng chỗ với Kiều Âu, cả đời mặc quân trang thế nào? thể quên được cảm xúc bi thương của khi Kiều Âu sợ học ở ngoại tỉnh, muốn vui vẻ. Hơn nữa, cũng muốn rời khỏi .
Kiều Âu nghe được Lam Thiên Tình như vậy, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, khóe miệng khẽ cong lên, e dè mà kéo tay Lam Thiên Tình, để trong lòng bàn tay mình.
“Tình Tình, biết là em rời mà được”.
Vẻ mặt Thư Tình, Kiều Nhất Phàm còn ngồi đối diện, Kiều Âu như vậy đúng là kiêng kỵ gì? Ai ngờ Kiều Nhất Phàm chẳng qua chỉ tỏ ra quan trọng cười cười, thậm chí ông còn câu kinh động:
“Tình Tình, con xem, hôn lễ của con và Kiều Âu, tổ chức năm con tròn mười tám tuổi, hay là sau khi tốt nghiệp đại học?”
Ở nước Hoa, tuổi kết hôn theo pháp luật của con là mười tám tuổi, cách khác, còn thời gian là năm nữa.
Lam Thiên Tình thể tưởng tượng được ngẩng đầu lên nhìn Kiều Nhất Phàm, ý của ông là thừa nhận và Kiều Âu nhau?
Nhưng mà với điều kiện của , cho dù là gia đình hay bối cảnh, đều đủ tư cách?
“Ba?”
Đầu óc hơi mơ màng, cho đến khi bàn tay bị Kiều Âu nắm hơi đau, mới nghi ngờ nhìn về phía Kiều Âu, đập vào mắt là đôi mắt phức tạp mà nghiêm túc của Kiều Âu, thâm thúy như vậy.
“Tình Tình, ba hỏi em kìa, bao giờ chúng ta cử hành hôn lễ, là khi em tròn mười tám tuổi hay lúc tốt nghiệp đại học?”
Kiều Âu chịu được bộ dạng giật mình của , giống như gả cho là việc khó có thể tiếp nhận. cứ nghĩ rằng mấy ngày nay họ ở chung, tình cảm giữa bọn họ nảy sinh, cho dù cha ra chuyện hôn lễ cũng chỉ xấu hổ đỏ mặt, nhưng ngờ phản ứng của lại lớn đến vậy, khuôn mặt nhắn nhìn qua tái xanh.
Thấy như vậy, trong lòng Kiều Âu thở dài, nhìn thế này có vẻ chuyện hai tờ giấy hồng tạm thời phải bỏ qua.
Kiều Nhất Phàm ngầm hiểu cười cười.
“Ha ha, nếu chưa nghĩ ra, vậy cứ nghĩ.”
Kiều Âu theo, có thể để cho cha chủ động hỏi khi nào bọn họ tổ chức hôn lễ, cơ hội này khó có được, ai biết lần sau có được hay , nhỡ đâu về sau có biến cố gì, và Tình Tình phải xa nhau mấy năm làm sao giờ? Dưới tình thế cấp bách, bật thốt lên:
“Mười tám tuổi? Đợi Tình Tình mười tám tuổi, chúng ta cử hành hôn lễ?”
“!”
Lam Thiên Tình cau mày nhìn về phía Kiều Âu, trong mắt dường như có bất đắc dĩ và hơi giận.
hiểu mình, vất vả lắm hạnh phúc mới đến, vì sao lại dám. Có lẽ là sư tự ti trong lòng vẫn tác quái, có lẽ vậy, nhưng mà bây giờ dám.
Kiều Âu xuất giống như cả vùng đất lạnh lẽo có ánh nắng, khiến cho thế giới của thay đổi màu sắc, sùng bái , thích , lệ thuộc vào , nhưng phải gả cho , con người hoàn mỹ đó, có thể sao?
“Sau này hãy ”.
Lam Thiên Tình giọng lẩm bẩm câu, Kiều Âu bị dọa sợ, tay bắt lấy bàn tay của nắm trong lòng bàn tay mình, trong mắt là thiết tha kỳ vọng:
“Ngoan, Tình Tình đủ mười tám tuổi gả, được ?”
Lam Thiên Tình hơi giãy dụa, làm thế nào cũng tránh được trói buộc của , khó xử nhìn :
“, quá sớm! Mười tám tuổi quá sớm, em muốn!”
Nghe muốn, lòng Kiều Âu luống cuống, nhanh chóng kéo vào trong ngực mình, ôm chặt, quản Kiều Nhất Phàm ở bên cạnh thấy thế nào, cẩn thận dè dặt :
“Tình Tình, vậy tốt nghiệp đại học, ngoan, tốt nghiệp đại học gả cho , có được hay ?”
Đối mặt với thâm tình của Kiều Âu, đành lòng cự tuyệt, giọng của lúc này, giống như hôm trong ký túc xá quân đội, hèn mọn xin đừng để cho thích người con khác. khắc kia, thế giới của đất rung núi chuyển, còn vào giờ phút này, thế giới của long trời lở đất.
“Được”.
Gần như run rẩy chữ “Được”, xong, nước mắt rơi xuống.
Bây giờ cách tốt nghiệp đại học còn rất nhiều năm, đến lúc đó nếu như Kiều Âu vẫn thích như bây giờ, muốn cưới , gả cho phải thể. Nhưng mà trong lòng sợ hãi, đều vào hào môn sâu tựa biển, mà Kiều Âu lại ưu tú như thế, sợ với tình của mình, là chịu đơn, hoặc trong nháy mắt lửa khói, nếu quả là như vậy, tương lai của rất thê thảm!
Hơn nữa, rất rối rắm, đêm đầu tiên của , còn đêm đầu rồi!
Kiều Âu suy nghĩ trong lòng , vui mừng buông ra, lau nước mắt cho , trong lòng, bảo bối, xin lỗi, chỉ lần này thôi, ép em chỉ lần này thôi.
“Được, vậy chờ Tình Tình tốt nghiệp đại học, ba tổ chức hôn lễ cho các con!”.
Kiều Nhất Phàm sảng khoái câu, sau đó bưng chén trà uống hớp.
“Hừ, sao, con trai của ông muốn kết hôn với con ông sao? Kiều Nhất Phàm, đầu của ông đúng là bị gỉ chữa được!”.
giọng bén nhọn nghiêm nghị vang lên, Cung Bách Hợp giày cao gót mạnh mẽ vang dội vào, ánh mắt sắc bén lạnh lùng đảo qua người Lam Thiên Tình, Kiều Âu cau mày, lập tức ôm Lam Thiên Tình bảo vệ trong ngực.
Chương 41. Bệnh viện phụ khoa gọi điện tới.
“Mẹ, cưới Tình Tình là chuyện con quyết định từ lâu, con với ba, lần này cho dù ai phản đối cũng được!”.
Kiều Âu hơi nâng tay lên che lỗ tai Lam Thiên Tình, hy vọng những tâm tình tối tăm nghiêm trọng của mình ảnh hưởng đến tâm hồn . Mà Lam Thiên Tình được bảo hộ trong ngực, hơi ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng toàn tâm bảo vệ , trong lòng cảm thấy ấm áp.
Trong nhà kính thủy tinh xinh đẹp, xung quanh tràn ngập mùi hương hoa, thời gian buổi trưa vui vẻ cỡ nào, lại bị vẻ mặt xanh mét của Cung Bách Hợp phá hỏng khung cảnh xuân ý dồi dào thành từng mảnh.
Bà lạnh lùng nhìn Lam Thiên Tình, để ý đến con trai mình, án mắt gắt gao nhìn chằm chằm Kiều Nhất Phàm, gằn từng chữ:
“Kiều Nhất Phàm, tôi chỉ hỏi ông câu, ông có dám ngay trước mặt mọi người, mang Lam Thiên Tình làm xét nghiệm DNA ?”.
Dám, hay dám?
Đối với điệu bộ gây của Cung Bách Hợp, Kiều Nhất Phàm đột nhiên an tĩnh lại.
Loại an tĩnh ngắn ngủi này làm trong lòng Kiều Âu chợt sinh ra liên tưởng tốt. Trước đó vẫn cảm thấy mẹ có khúc mắc với Lam Thiên Tình, hơn nữa kể từ khi cha biết có Lam Thiên Tình, mọi chuyện đều ưu tiên nghĩ cho Lam Thiên Tình trước tiên, quan tâm đến suy nghĩ của , lo lắng cho thân thể của , thậm chí còn phá lệ đồng ý cho hai người bọn họ lĩnh giấy hôn thú hợp pháp thể lộ ra ngoài, điều này thể tưởng tượng nổi!
Trong đầu giật mình cái!
Kiều Âu chợt nhớ mùa đông năm mình chín tuổi, trước cửa lớn nhà họ Kiều có xảy ra chuyện, chuyện đó cách bây giờ vừa đúng 16 năm, giống với tuổi của Lam Thiên Tình!
Đáy mắt xẹt qua tia hoảng sợ, Kiều Âu cứng ngắc ôm chặt lấy Lam Thiên Tình, nghiêm túc nhìn Kiều Nhất Phàm:
“Ba, ba đừng làm con sợ!”.
Kiều Nhất Phàm bất đắc dĩ thở ra hơi, cau mày nhìn Cung Bách Hợp, sau đó thản nhiên nhìn vào mắt Kiều Âu:
“Ba có cách với mẹ con rồi, sao con cũng gây khó dễ cho ba? Kiều Âu, mẹ con chỉ vì Tình Tình giống mà lúc trẻ ba thích, nên nhất định cho rằng Tình Tình là con riêng của ba, con xem, đó là chuyện gì? Lại còn làm thị trưởng, cũng biết bà ấy làm thị trưởng như thế nào?”
Kiều Âu nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Cung Bách Hợp:
“Mẹ, chỉ vì Tình Tình giống với người ba từng , cho nên mẹ vu cho ba? Mẹ, chuyện này thể giỡn được!”
Lúc những lời này, giọng của Kiều Âu khá là nghiêm khắc, thậm chí Lam Thiên Tình có thể cảm nhận được kêu gào trong máu, tuyệt đối tin tưởng, nếu như bây giờ có ai ngăn cản cưới , Kiều Âu nhất định gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.
Bàn tay lại có sức lực rất lớn, nhàng đưa tay đặt vào gò má căng thẳng của Kiều Âu, khi kinh ngạc cúi đầu chớp mắt cái, cười với tiếng.
Cả người lệ khí, trong nháy mắt bị nụ cười của trong ngực làm biến mất.
“Hừ, đừng có những lời vô dụng này với tôi, tôi sớm , tôi chỉ hỏi ông câu, rốt cuộc ông có dám xét nghiệm DNA với Lam Thiên Tình ?”
Cung Bách Hợp từng bước ép lại, bà tiến lại gần Kiều Nhất Phàm bước, cũng khiến tim Kiều Âu vọt lên họng.
Kiều Nhất Phàm chợt thu lại vẻ mặt, đặt mông ngồi xuống, giơ tay bưng chén trà của mình uống hớp, sau đó sắc mặt thản nhiên, nhanh chậm :
“Hừ! Bà trực tiếp cho Kiều Âu và Tình Tình nghiệm DNA phải tốt hơn sao? phải bà hai đứa nó là em sao? Tôi giải thích vô số lần, bà nghe, nên đem ảo tưởng của mình thành thực tế, nếu như vậy để cho chuyện , để cho Kiều Âu và Tình Tình nghiệm DNA, kết quả của hai đứa .”
Nhìn cha năng hùng hồn, lòng Kiều Âu rốt cuộc cũng buông xuống.
Trong mắt nhìn người trong ngực chút, Kiều Âu chợt bật cười, làm sao thế, Tình Tình làm sao có thể làm em được, cha ràng nhất, nếu cha như vậy, hơn nữa còn đồng ý với Tình Tình, vậy nhất định như mẹ nghĩ.
“Nhàm chán!”
Kiều Âu khẽ hai chữ, ôm ngang người trong ngực, cứ như vậy thoải mái nhàng ra khỏi tầm mắt của cha mẹ. Lúc ra khỏi nhà kính, bên tai còn truyền đến giọng cuồng loạn của Cung Bách Hợp, nhưng Kiều Âu thấy phiền, thấy mệt mỏi.
“Tình Tình, mẹ có khúc mắc của bà, thêm việc bà hay suy nghĩ lung tung, cho nên em đừng để trong lòng. Sau này chúng ta ở riêng, nếu mẹ thích em vậy chúng ta cũng gặp bà. chọc được tránh, biết ?”
Kiều Âu những lời này với Lam Thiên Tình, ý ở ngoài lời chính là cho biết, sau này dù Cung Bách hợp cái gì cứ coi như nghe thấy, nếu ngoài ý muốn gặp Cung Bách Hợp, cũng đường vòng.
Lam Thiên Tình là huệ chất lan tâm, đương nhiên hiểu suy nghĩ trong lòng , cười ngọt ngào, gật đầu cái.
Buổi tối, Kiều Âu lại bưng cốc sữa tươi, Lam Thiên Tinh cười cười, thuận miệng câu:
“, mỗi lần uống xong sữa bò pha, bụng của em đều hết đau”.
Kiều Âu hiểu, trong sữa có thuốc tiêu viêm, chẳng qua biết mà thôi. dịu dàng xoa xoa mái tóc , ánh mắt ôn nhu chuyên chú:
“Tình Tình ngoan, thân thể thoải mái, uống nhiều sữa để bổ sung”.
Đợi đến khi Lam Thiên Tình uống xong sữa tươi, Kiều Âu nhận cái cốc để lên tủ ở đầu giường, rất tự nhien vén chăn chui vào. Mấy ngày nay Lam Thiên Tình tới cái đó, đều là Kiều Âu ngủ với . Dần dần, Lam Thiên Tình cũng có thói quen, phòng của , ngoại trừ thời gian thay quần áo, dường như đều vào.
“Tình Tình có mệt ? xoa xoa vai, hoặc đấm lưng cho em?”
Giống như trong quyển sách đọc, thời gian phụ nữ ở cữ, phải cẩn thận bảo vệ thắt lưng, xương cổ cũng thế, khi mệt nhọc sau này rất phiền toái.
“A?”
Lam Thiên Tình kinh ngạc nhìn , phải bà lão bảy mươi tám mươi, cần thiết.
“Reng reng, reng reng”.
Điện thoại trong nhà đột nhiên reo lên.
Kiều Âu nhìn chằm chằm điện thoại bên cạnh giường, nhíu mày, nghĩ ai gọi điện thoại tìm . Nghĩ lại, trước kia em học cấp ba sớm, chính là dùng điện thoại bàn, cậu con trai gọi điện tới nấu cháo điện thoại với em , cuối cùng bị Kiều Nhất Phàm phát , mắng cho trận.
Đôi mắt ranh mãnh lóe lên, chẳng lẽ con thỏ cũng sớm?
Lâu hơn chút, bắt máy điện thoại, nhưng gì.
“Alo, xin chào, đây là bệnh viện phụ khoa, xin hỏi Lam tiểu thư có ở đây ?”
Kiều Âu sửng sốt, chẳng lẽ bệnh viện làm xong giải phẫu, vẫn liên hệ lại?
Last edited by a moderator: 25/5/16
Phong Vũ Yên thích bài này.