Chương 30. Người đàn ông đáng khinh
Lúc tan học, Lam Thiên Tình đeo cặp sách lên lưng, rẽ trái định về nhà, biết tại sao trong đầu bỏ xuống được nhìn về phía hướng về ngôi nhà cũ, ở trong ngõ gặp qua quảng cáo chữa trị màng trinh.
Tiếng ve sầu với cây đại thụ đứng yên, từng tia nắng loang lổ như được dùng bút phác thảo, nhàng nhợt nhạt vòng quanh bóng hình xinh đẹp của thiếu nữ.
Lam Thiên Tình nghĩ rằng, thừa dịp trong phố có người, vụng trộm kéo xuống, chắc là có người phát ?
Có kinh nghiệm tối hôm qua, bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi, nhỡ đâu ngày nào đó Kiều Âu lại lần tinh trùng lên não, thể khống chế được muốn , mà thể nào ngăn cản được, bản thân lại chịu nổi chuyện xưa, phải là bị phát sao?
Lần đầu tiên nếm được cảm giác giật mình.
hít sâu, bóng dáng mềm mại vào trong phố , sau đó bắt đầu tìm kiếm tờ quảng cáo theo trí nhớ, dọc theo đường chậm rãi, tránh được vài người. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, qủa quyết đến trước tờ quảng cáo, vươn tay ra chỉ kéo được mộ nửa tờ quảng cáo, là địa chỉ của bệnh viện tư nhân còn có cả số điện thoại liên hệ.
Lam Thiên Tình nghĩ như vậy cũng được, gọi cuộc điện thoại nghe cố vấn chút cũng tốt, vì thế làm thôi, làm phải làm đến cùng, nhanh chóng nhét vào trong túi áo.
Chỉ là sau khi hoàn thành loạt các động tác, xoay người lại, được hai bước trong phố xuất hai bóng dáng quen thuộc, người từng là chị của , Lam Thiên Vân, còn người là bạn trai của Lam Thiên Vân, cũng là tên côn đồ ở vùng này, thanh niên xã hội đen.
“Ôi, tôi , đây là ai , đây phải là em dựa vào vẻ đẹp để ra ngoài của tôi sao? Tại sao hôm nay lại đến đây chơi vậy?”
Ánh mắt Lam Thiên Vân liếc về cái kẹp tóc tình đầu Lam Thiên Tình, dưới ánh mặt trời chói lọi, kẹp tóc có những mảnh vụn bạc nho lộng lẫy như đom đóm, bao quanh thành hình dạng tình , giống như vòng sáng thiên sứ, tỏa sáng trán của Lam Thiên Tình.
Đó là món quà Kiều Âu tự mình mua cho . Lam Thiên Tình vẫn còn nhớ , đó là buổi sáng đầu tiên sau khi vào nhà mới, Kiều Âu chịu cho xuống bếp làm bữa sáng, gọi Tư Đằng mang bữa sáng đến, sau đó ngoại trừ bữa sáng, Từ Đằng còn đưa cái hộp nhung màu lam tinh xảo, bên trong đựng cái kẹp tóc này.
Lúc Lam Thiên Tình đổi giày trước khi ra cửa, Kiều Âu tự mình đeo kẹp tóc vào bên trai của . Lúc đó Lam Thiên Tình còn biết cái kẹp tóc có điều huyền diệu gì, cho đến buổi tối nằm giường, cầm nó trong tay vui mừng ngắm nghía cẩn thận, mới phát kẹp tóc có chữ “Tình”.
“Chị, khéo.”
Theo bản năng, Lam Thiên Tình vừa thấy Lam Thiên Vân là muốn tránh , từng ở cùng ngôi nhà, đủ các hình ảnh bị người nhà bọn họ khi dễ như ác mộng ra trong đầu, Lam Thiên Tình biết, gặp phải này có gì tốt.
Dưới ánh mặt trời, Lam Thiên Vân cười kỳ lạ, bước từng bước về phía Lam Thiên Tình:
“Tình Tình, ngày ngày mày đều sống tốt, hầu hạ kẻ có tiền cũng cần cái kẹp tóc nho , hôm nay tao thoát quần áo của mày, hay là chiếc kẹp tóc này mày đưa cho chị .”
Ánh mắt Lam Thiên Tình run lên, trực tiếp cự tuyệt:
“Đây là của người khác đưa cho em, em thể đưa cho chị được. Nếu như chị muốn, em lấy cái cho chị là được.”
Ai ngờ, Lam Thiên Vân vừa nghe được lời này, hai mắt tỏa sáng, ta cười xấu xa với bạn trai bên cạnh:
“A Lượng, em biết luôn nhớ thương em này, hôm nay tiện nghi cho , đến người ta lục lọi! thích sờ chỗ nào sờ chỗ đó, nhưng mà tìm được tiền hai ta chia đều! Cái kẹp tóc kia của ta cũng lấy xuống cho em!”
Lam Thiên Vân xong, tên con trai đáng khinh cong thắt lưng lên, vừa xoa xoa tay, vừa bước về phía Lam Thiên Tình.
“Tình Tình, đừng ra vẻ, em bị đưa đến chỗ Chu Tuấn ngủ cùng người ta, thân mình sớm bẩn, chuyện này mọi người đều biết, em ngoan ngoãn để cho sờ vài cái, giao tiền ra, bằng chỉ sờ vài cái đâu!”
Trong ngõ tồi tàn mà hiu quạnh, bóng dáng Lam Thiên Tình kéo dài vách tường đá, hàng mi thon dài nhíu lại chặt, từng bước lui về phía sau, cho đến khi sau lưng sát vào tường đá lạnh lẽo.
“ đừng tới đây! lại gần chút nữa tôi gọi người! Tôi báo động!”
Tên con trai đáng khinh cười tiếng, vươn tay chụp vào bộ ngực của Lam Thiên Tình, Lam Thiên Tình trừng lớn mặt bảo vệ mình, theo bản năng nhấc chân lên đá, tên con trai đáng khinh dường như đoán được vào lúc này ra chiêu, ta nhanh chóng lui bước, vươn tay ngăn lại đầu gối của .
Lam Thiên Tình vừa thấy ta né , tay vừa muốn vươn lại, nhào lên ôm cánh tay của ta há mồm cắn cái, vết cắn này rất ngoan độc mà mạnh mẽ. Tên con trai đáng khinh đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, nâng tay đẩy đầu của , đẩy được nắm tóc của kéo lên .
Lam Thiên Tinh dây dưa với ta, miệng cắn càng chặt, chịu đựng đau đớn đầu, khuôn mặt nhắn tuyệt đẹp chảy hai dòng lệ.
“Mày là con tiện nhân cầm tinh con chó! Mau nhả ra cho tao! Bằng hôm nay tao ghết chết mày!”
Tên con trai đáng khinh buông tay ra, trong lòng bàn tay cầm nắm tóc, sau đó ta tát cái, vừa muốn đánh vào mặt Lam Thiên Vân giơ tay ngăn lại.
“Đồ ngốc! làm cái kẹp tóc của tôi hỏng rồi!”
Lam Thiên Vân vẫn luôn quan tâm đến cái kẹp tóc xinh đẹp, vừa rồi nó bị nắm chặt, ta ở bên đau lòng, sợ nó bị tên con trai đáng khinh kia làm hỏng rồi, cái đó nhìn cái chính là hàng được tinh luyện, hàng cao cấp, rất mỏng manh!
Chương 31. như vậy còn ?
Nâng tay kéo cái, kẹp tóc bị kéo ra, Lam Thiên Vân cười hì hì nhổ vài sợi tóc đó sau đó cất kẹp tóc vào túi, vỗ vỗ bả vai của tên đáng khinh :
“Em canh chừng cho , con bé đó muốn ép thế nào ép, cũng đừng bạn là em đủ quan tâm, em muốn ví tiền người nó!”.
“Vân Vân, em!”.
“Bớt lắm mồm ! Tâm địa gian xảo của em còn biết sao? Mau xuống tay nếu có người tới!”.
Lam Thiên Vân xong, thèm nhìn tên đáng khinh ném mị nhãn, xoay người về phía đầu ngõ, đúng là có tư thế canh gác.
“Chị! ta là bạn trai chị, làm sao chị lại có thể để ta chạm vào người con khác!”.
Lam Thiên Tình bỗng nhiên hô to lên, nhưng Lam Thiên Vân nhìn cũng nhìn , mà , trong lòng rất tự mãn.
Tên đáng khinh kéo cổ áo Lam Thiên Tình, cúi đầu nhìn thoáng qua vết máu cánh tay do bị cắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn đẹp mà sợ hãi của , ánh mắt trầm xuống:
“Tình Tình, hôm nay em làm đau chút, hôm nay phải em tốt mới được!”.
xong, ta chuyển qua thân mình Lam Thiên Tình, hai bàn tay to nắm chặt lấy bờ vai của khiến nằm sấp vách tường.
“Em chơi đằng sau lưng ? Hôm nay thử xem”.
xong, bàn tay giữ vai , tay kia vươn đến phía dưới định vén váy của Lam Thiên Tình.
“Buông ấy ra!”.
Cùng lúc đó, ở đầu ngõ khác, bóng dáng cao gầy bỗng nhiên xuất , đợi tên đáng khinh phản ứng, người nọ đánh quyền mạnh vào đầu tên đáng khinh!
Tên đáng khinh bỗng nhiên đầu óc lờ mờ, cả người mất trọng tâm, buông Lam Thiên Tình ra, sau đó lảo đảo vài bước, vịn vào vách tường. ta đứng vững nhìn người tới, người nọ kéo Lam Thiên Tình qua bên, che chở ấy sau người.
“Lí Diệp Lỗi! Mày dám phá hư chuyện tốt của lão tử?”.
“Trần Lượng, Tình Tình còn , mày làm như vậy còn là người ?”.
“Đừng tưởng rằng mày có người ông làm sếp giỏi! Mau tránh ra cho tao! Nếu ngày hôm nay cả mày tao cũng dọn dẹp!”
Lí Diệp Lỗi cười xì tiếng, trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy khinh thường, cậu nhìn Trần Lượng khiêu khích, quay đầu liếc mắt nhìn người ở phía sau được mình bảo vệ, Lam Thiên Tình sợ và khó chịu nên khóc ra tiếng.
“Tình Tình đừng sợ, có ở đây, để em bị khi dễ”.
Khuôn mặt nhắn của Lam Thiên Tình chợt ngẩng lên, giọt nước mắt đón ánh nắng chiều, nhìn qua làm rung động lòng người.
dừng khóc , vì cái gì khác, vì câu “” của Lí Diệp Lỗi, khiến nghĩ tới Kiều Âu, nếu Kiều Âu ở đây, cũng đành lòng nhìn khóc.
Lí Diệp Lỗi nhìn con ngươi đen như lưu ly của thoáng ra nhiều màu sắc, trong lòng mềm mại, nhìn ngây dại. dám tin tưởng, sâu trong ánh mắt của Lam Thiên Tình giống như có vui vẻ, như nhìn thấy hi vọng, đó là vì ?
“Lí Diệp Lỗi! Mày muốn làm hùng cứu mỹ nhân sao, hôm nay tao nhất quyết để cho mày làm thế!”.
Cậu ta đến phá hỏng chuyện tốt có miếng thịt béo đến miệng, hai người bọn họ, người cắn làm tay bị thương, người đánh quyền. Trong lòng Trần Lượng càng nghĩ càng uất hận, vung quả đấm lên đánh tới.
Lí Diệp Lỗi sợ ta xông tới cơ thể mình theo quán tính lui về phía sau, lam Lam Thiên Tình bị thương, cho nên cậu ta dứt khoát xông tới. Trong nháy mắt, hai người túm vào đánh nhau.
Lam Thiên Vân nghe thấy động tĩnh chạy tới nhìn, vừa nhìn thấy sửng sốt đứng ở bên, cau mày.
Ông nội của Lí Diệp Lỗi là trưởng ban kiểm tra kỹ luật của thủ đô, những thường dân như bọn họ chọc được, hôm nay đúng là Trần Lượng ăn gan báo, còn biết là tên côn đồ? Lại còn trêu chọc vào thế lực màu trắng (chính nghĩa)! Trước kia Lam Thiên Vân cũng biết, Lí Diệp Lỗi và Lam Thiên Tình học cùng lớp, vừa vào năm thứ nhất thầm mến Lam Thiên Tình, hôm nay chuyện này bị Lí Diệp Lỗi nhìn thấy, ràng cậu ta thể nào khoanh tay đứng nhìn.
“Trần Lượng! Đừng đánh! Chúng ta mau!”
Với tư thái là người ngoài cuộc tỉnh táo phân tích tình hình, Lam Thiên Vân hô to lên muốn dừng tay, nhưng hai người quần nhau thành đoàn, làm sao có thể dừng là dừng?
“Tình Tình! Em mau bọn họ dừng lại! Đánh nhau nữa cẩn thận xảy ra án mạng, đừng ai được sống tốt!”
Lam Thiên Vân rống lên câu với Lam Thiên Tình, nhưng Lam Thiên Tình thèm để ý đến chị ta gì, ước gì Lí Diệp Lỗi đánh chết Trần Lượng!
Nhưng mà, nhìn tình thế trước mắt, ràng là thân thủ của Trần Lượng tốt hơn nhiều so với Lí Diệp Lỗi.
Trong lòng quýnh lên, nếu phải vì cứu mình Lí Diệp Lỗi cũng chọc phải chuyện như vậy.
“Đủ rồi! Đừng đánh! Lí Diệp Lỗi, tài xế nhà cậu ở đâu? Ở ngoài sao, để tới gọi giúp cậu.”
Lam Thiên Tình nhanh trí suy nghĩ, có lẽ bên cạnh Lí Diệp Lỗi cũng có trợ thủ, giống như Tư Đằng bên cạnh Kiều Âu vĩnh viễn thể rời bỏ. Quả nhiên, khóe miệng Lí Diệp Lỗi dần dần cong lên, mà động tác của Trần Lượng cũng rất nhiều.
Trần Lượng đẩy Lí Diệp Lỗi ra, lăn vòng đất rồi đứng lên, kéo tay Lam Thiên Vân chạy quay đầu lại.
mặt Lí Diệp Lỗi có vết máu ứ đọng, khéo miệng rin ra chút máu, nửa nằm mặt đất thở hổn hển, cậu đứng lên, cứ duy trì tư thế như vậy chờ Lam Thiên Tình đến kéo cậu.
Cậu nghĩ, cậu cứu , thể nào bỏ mặc cậu được.
Ai ngờ, Lam Thiên Tình rất bình tĩnh quan sát cậu từ đầu đến cuối lần, sau đó rất bình tĩnh :
“Hôm nay cảm ơn cậu cứu mình, mình nhớ là cậu có điện thoại di động, cậu gọi điện thoại cho người nhà tới đón . Mình phải về nhà rồi.”
Chỉ như vậy?
Lí Diệp Lỗi cảm thấy đầu mình xẹt qua đám dơi đen nghịt, cậu cười khổ nhìn vẻ mặt quan tâm của Lam Thiên Tình, thất bại lắc đầu cái:
“Tình Tình, tớ bị thương, bị thương vì cậu, ngay cả kéo tớ cái cậu cũng muốn?”
Lam Thiên Tình rất bình tĩnh nhìn cậu ta, lời nào, lúc sau, Lí Diệp Lỗi bò dậy, phủi bụi người.
Cậu cảm thấy vô lực, nhưng đứa con trai cứ nằm đất như vậy quả chướng tai gai mắt.
“Như vậy , tớ và cậu cùng đến tiệm thuốc, mua chút thuốc xử lý miệng vết thương của cậu.”
Trong lòng Lam Thiên Tình quả rất xin lỗi cậu ấy. Lí Diệp Lỗi thích , biết từ sớm nhưng mà người con trai đối tốt với người con , thể nào vĩnh viễn cầu hồi báo. có Kiều Âu, thể trêu chọc người khác, tránh việc dây dưa , cuối cùng lại hại người hại mình.
nghĩ thể nào đưa cậu ấy đến bệnh viện, quá xa, đến bệnh viện gần nhất chữa lúc, khi về đến nhà trời tối, Kiều Âu lo lắng. Cách cái ngõ xa có tiệm thuốc, mua chút thuốc bôi cho cậu ấy, sau đó nhanh chóng về nhà mới được.
Mặc dù trong lời của Lam Thiên Tình có nhiều tâm tình lộ ra, nhưng Lí Diệp Lỗi vừa nghe thay cậu xử lý vết thương, trong lòng vẫn thấy vui vẻ.
“Được, thôi.”
Hai người cứ như vậy đến tiệm thuốc, lúc ra, tay Lam Thiên Tình cầm cái túi , sau đó Lí Diệp Lỗi ngồi lên bồn hoa bên cạnh tiệm thuốc, lấy tăm bông, thấm chút cồn, trước tiên là thanh trùng cho vết thương của cậu, sau đó lại lấy thuốc tím lau lên vết thương của cậu.
“Dán vết thương cũng mua, biết cậu có nguyện ý dán hay , ở trong túi đó, cậu tự lấy ra, tớ phải về nhà rồi.”
Lam Thiên Tình cầm tăm bông ném vào thùng rác, vẻ mặt thay đổi nhét thuốc vào trong ngực cậu, xoay người rời .
Cổ tay chợt bị người kéo lại, Lí Diệp Lỗi tiến lại gần, vẻ mặt thành nhìn :
“Tình Tình, tớ nghe người ta , cậu chuyển ra khỏi ngôi nhà trước kia, bị ông chủ lớn bao nuôi, có phải vậy ?”
Lam Thiên Tình sửng sốt, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn cậu ta:
“Tớ là được nhận nuôi, phải là bị bao nuôi, tớ vốn là đứa trẻ bị vứt bỏ, ở nhi viện đến năm 7 tuổi, cậu phải biết?”
Lí Diệp Lỗi nhìn , trước kia hai bọn họ chơi với nhau rất tốt, nhưng năm lớp tám, có mấy bé trai ồn ào lên, sân bóng rổ cậu thích , sau khi bị nghe được, thái độ của với cậu liền thay đổi, rất ít khi cười với cậu, cũng rất ít khi chuyện với cậu.
Trước kia cậu len lén gửi cho mẩu giấy , hỏi là có chuyện gì xảy ra, chỉ , muốn học tập tốt, những việc khác ảnh hưởng tới việc thành tích, chỉ tôn trọng mà gần gũi.
Cũng vì vậy mà trong lòng cậu càng thêm kính trọng , cũng vẫn giấu kín mến của mình với , kiên nhẫn chờ, chờ đến sau này lên đại học ra ngoài tỉnh, cậu hướng theo cậu.
Nhưng mấy ngày trước, có vài lời đồn đại dễ nghe, đều là về Lam Thiên Tình, Lí Diệp Lỗi vừa nghe trong lòng luống cuống.
“Tình Tình, thế sao? Người ta chỉ nhận nuôi cậu thôi sao?”
ra cậu muốn , tiền tiêu vặt của cậu cũng đủ cho hai người, hơn nữa chỉ có năm nữa bọn họ ra ngoài tỉnh, cậu cũng có thể nuôi .
“Lí Diệp Lỗi!”
Khuôn mặt nhắn của Lam Thiên Tình nghiêm túc, hất tay của cậu ta ra, lạnh lùng :
“Tớ rất cảm ơn ngày hôm nay cậu giúp tớ tay, cũng rất xin lỗi vì những vết thương của cậu, nhưng mà tớ thể nào thích cậu. Nếu tớ thích cậu tại sao tớ lại phải nhìn cậu với sắc mặt tốt, còn cho cậu ôm hi vọng? Tới coi cậu như bạn bè nên mới lạnh lùng với cậu, tớ như vậy, cậu còn hiểu?”
Trừ khi Lí Diệp Lỗi có bạn , nếu Lam Thiên Tình vĩnh viễn thể nào đối tốt với cậu ta. Hơn nữa phần tốt này chỉ giới hạn ở tình hữu nghị của bạn học cùng trường.
Đương nhiên là Lí Diệp Lỗi nghe , nhưng Lam Thiên Tình càng như vậy, càng làm cậu cảm thấy phải là tình nhân được người khác bao nuôi như trong lời đồn.
“Tớ biết, cậu nhanh về nhà . Ngày mai gặp ở trường!”
Cậu chợt nở nụ cười, trong khi còn kinh ngạc, xoay người trước, sải bước rời .
Khi Lam Thiên Tình khoác lên người ánh chiều tà, cả ngừoi mệt mỏi trở lại khu nhà, bóng dáng cao to ưu nhã của Kiều Âu dựa vào cột đá cửa khu nhà, sắc mặt tràn ngập kiên nhẫn và phiền não.
Last edited by a moderator: 26/5/16
Phong Vũ Yên thích bài này.