1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Cô nàng lính đặc chủng xinh đẹp - Tinh Nhị S (Hoàn) Truyện VIP LQD

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28. Cuộc điện thoại phiền phức

      “Sao vậy, di động trong túi luôn rung rung, tại sao lại nghe?”.

      Kiều Nhất Phàm nhìn chằm chằm vào cậu con trai của mình, từ lúc nó vào phòng đến giờ, ông thấy di động của nó ngừng rung lên. Mặt khác, số điện thoại của Kiều Âu có nhiều người biết, có thể khiến nó nhẫn nhịn nghe máy vừa đưa vào sổ danh bạ đen, cũng chỉ có vài người rồi.

      “Mẹ con, mỗi ngày có việc gì làm nên tìm việc, mặc kệ bà!”

      Kiều Âu lập tức đến tủ lạnh trước mặt, lấy lon bia lạnh, mở ra, ngửa cổ uống ngụm.

      thi cả ngày, tất cả đều là những việc cần dùng đến thể lực, làm cho mệt lắm rồi. Đáng ra uống hết lon bia có thể đỡ mệt, nhưng điện thoại gọi đến lại quấy nhiễu thanh tịnh, trong lúc nhất thời, sắc mặt của rất vui.

      “Cho dù thế nào bà ấy vẫn là mẹ con, con vẫn nên nghe máy , nếu hai người cứ luôn dây dưa như vậy, có ý nghĩa ?”

      Kiều Nhất Phàm có chút đau đầu, mấy năm nay quan hệ của ông và Cung Bách Hợp tốt, khiến cho Kiều Âu cũng giận dỗi với mẹ nó. Đối với hai đứa , Kiều Âu và Kiều Lộ, e là bầu khí gia đình ấm áp, là thứ duy nhất mà người cha như ông thiếu bọn chúng.

      “Alo, mẹ đúng là kiên trì ngừng, muốn làm đến cùng thôi, , điều kiện tiên quyết là tất cả những gì về Bùi Thanh Đình, gặp nhau rồi !”

      Cho dù là Cung Bách Hợp muốn Kiều Âu xin lỗi Bùi Thanh Đình hay là muốn Kiều Âu hẹn hò với ta, hay giải thích gì đó, tất cả đều có khả năng. Kiều Âu ghét nhất là Cung Bách Hợp đánh loạn uyên ương phổ nhiều lần cho .

      Có đôi khi nghĩ mãi hiểu, điều kiện của nổi trội xuất sắc như vậy, Cung Bách Hợp lại làm giống như đời này con trai cưới được vợ, thay đổi các biện pháp bày trò cho ?

      “Kiều Âu, lần này con hơi quá đáng rồi, cái gì mà Lam Thiên Tình, con mau đuổi ta về nhi viện ! Nhà chúng ta thiếu tiền nuôi đứa trẻ, nhưng chúng ta mở nhà từ thiện, Đình Đình cũng , Lam Thiên Tình này là đứa trong lòng bất chính, lòng dạ độc ác, ta chỉ coi trọng tiền của con thôi! Con làm sao có thể hồ đồ như vậy!”

      “Mẹ! Con lại lần cuối cùng, nếu về sau mẹ trước mặt con câu có liên quan đến Bùi Thanh Đình, mẹ có tin hay mặc kệ ta là con nhà ai, con đều khiến ta vĩnh viễn biến mất thế giới này?”

      Đối với Cung Bách Hợp rất hiểu chuyện, Kiều Âu gì, chỉ sử dụng cách gì đến ứng chiến, huống hồ Tình Tình của tham tiền độc ác cũng xâm nhập vào bãi mìn của rồi.

      “Kiều Âu, con có thân phận gì? Lam Thiên Tình có thân phận gì? Con đừng tưởng rằng mẹ biết, con đối với ta chỉ là em bình thường thôi sao? Nếu con cưới ta, toàn bộ thế giới đều chê cười nhà họ Kiều chúng ta!”

      Cung Bách Hợp tức giận mắng to trong điện thoại, bà lớn đến nỗi Kiều Nhất Phàm ngồi bên cũng nghe ràng.

      Ngón tay Kiều Âu xoa xoa huyệt thái dương, oán giận nhìn cha mình, xem , cha bảo con nghe, chỉ là cuộc điện thoại phiền phức.

      “Mẹ, nếu phải tìm người phụ nữ kết hôn phối hợp với thân phận của nhà họ Kiều, như vậy thà rằng cả đời này con mình, dù sao cũng như ba và mẹ, cả đời khó chịu diễn trò trước mặt mọi người, sau đó là người lạ! Chính mẹ tự hỏi chút hôn nhân của mẹ có hạnh phúc ? phải mẹ là mẹ thích Bùi Thanh Đình sao, mẹ thích ta cũng sống đời giống y như mẹ hả? Cho dù mẹ và ta nguyện ý, con cũng đồng ý! mà con phải cưới, đương nhiên là người con thích tình!”

      “Kiều Âu! Con cái gì, đây là thái độ của con với mẹ sao?

      “Con bàn luận!”

      “Con ở đâu? Có phải là ở cùng với Lam Thiên Tình kia ? Con mau về nhà cho mẹ!”

      “Con ở văn phòng của ba!”

      Bên kia ngẩn người, lát sau, Kiều Âu định gác điện thoại, Cung Bách Hợp lại :

      “Đưa điện thoại cho ba con!”

      Như cầm củ khoai lang bỏng tay, Kiều Âu tuân lệnh như nhận đại xá, ném điện thoại của mình cho Kiều Nhất Phàm trong nháy mắt.

      Kiều Nhất Phàm ai oán nhìn con trai, nghĩ rằng, tại sao lại bắt ông rồi tha xuống nước? Mà Kiều Âu cũng chỉ nhún nhún vai, khuôn mặt tuấn cười khẽ.

      “Alo, là tôi đây.”

      “Kiều Nhất Phàm! Ông điên rồi phải ? Con trai của ông muốn ở cùng với Lam Thiên Tình, có phải ông điên rồi ?”

      Kiều Nhất Phàm nhíu mày, vì hạnh phúc của con trai, dằn lại tính khí qua điện thoại:

      “Bà bình tĩnh chút, Kiều Âu lớn, nó có người mình thích, đáng ra chúng ta phải mừng cho nó, tôi cảm thấy Tình Tình cũng tốt, chúng ta phải tin tưởng Kiều Âu.”

      Ai ngờ, Cung Bách Hợp vừa nghe Kiều Nhất Phàm vây, tức giận nhảy lên:

      “Ông thối lắm! Lam Thiên Tình là con của ông, ông biết ? Kiều Âu cũng là con ruột của ông, có phải đầu óc của ông bị lừa đá ?”
      Last edited by a moderator: 29/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29. Tháo pin

      Trong nháy mắt, Kiều Nhất Phàm còn tính nhẫn nại, lạnh nhạt :

      “Bà hươu vượn cái gì? Hai đứa bọn nó phải! Bà đừng có việc gì cũng xả lên người Tình Tình, mấy năm nay nó sống ở nhi viện bao nhiêu ngày? Kiều Âu đối tốt với nó như thế nào? Nếu như bà thích Bùi Thanh Đình tự bà cưới !”.

      xong, Kiều Nhất Phàm quyết đoán cúp điện thoại, hơn nữa rất quyết đoán tháo pin điện thoại Kiều Âu ra!

      Kiều Âu bật cười, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy cha mình bực bội lo lắng như vừa rồi, nhưng mà vừa rồi nghe cha trong lời của cha rất bảo vệ Lam Thiên Tình, khiến trong lòng cảm thấy thoải mái.

      , tới tìm ba có việc gì?”.

      Kiều Nhất Phàm tức giận nhìn cậu con trai thích gặp rắc rối, kéo cái ghế xoay, thân hình mệt mỏi ngồi lên đó tựa vào, mệt muốn chuyện.

      Ngoại trừ thân quân trang xanh

      biếc, ở trước mặt con trai mình, Kiều Nhất Phàm làm gì còn chút nào bộ dạng của Bộ trưởng bộ quốc phòng. Ông hề che giấu vẻ mệt nhọc trong tâm của mình, hai mắt vừa nhắm, tay xoa xoa huyệt thái dương, cố xoa lên.

      Dưới ánh đèn sáng, Kiều Âu lẳng lặng nhìn người cha mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, trong con ngươi đen nhánh lộ vẻ xúc động, chậm rãi tiến lên phía sau ông, vươn hai tay bóp vai cho ông.

      Thình lình vai có sức nặng vừa phải, lực cũng rất phù hợp, Kiều Nhất Phàm kinh ngạc nghiêng mặt qua, khóe miệng chậm rãi dương lên:

      “Làm gì mà tự nhiên lại buồn nôn như vậy? Đột nhiên lại hiếu thuận, ba chịu nổi.”

      Kiều Âu nháy mắt mấy cái:

      “Ba, nghe hồi còn trẻ ba có thích , bị mẹ làm hỏng, có phải vì chuyện này nên quan hệ của ba mẹ luôn tốt ?”

      Từ khi Kiều Âu biết chuyện, ba mẹ cũng ở riêng, chỉ là do các loại áp lực, hai người họ luôn ly hôn, hơn nữa trong các trường hợp quan trọng, bọn họ còn có thể nắm tay nhau cùng tham dự các hoạt động và vũ hội, giả vờ ân ái.

      Kiều Âu biết đây là bi ai của danh môn.

      Cho dù thương, cho dù tiếp tục được nữa, cũng phải cắn răng ở cùng chỗ, cũng phải duy trì vinh quang ở mặt ngoài.

      Cũng chính vì vậy, trải qua thời gian dài, Kiều Âu mới có thể đặc biệt chú ý quan hệ nam nữ, muốn bi kịch hôn nhân của thế hệ lại rơi vào người mình và em . Chính chờ đợi tình đích thực đồng thời cũng ngẫu nhiên dặn dò Kiều Lộ, nhất định phải tìm người mà mình tình thương nhau để kết hôn, cả đời này mới có thể trôi qua viên mãn.

      Kiều Nhất Phàm thở dài, gì, sững sốt lát, Kiều Âu có thể từ trong mắt ông thấy ông như nhớ lại cái gì.

      “CHuyện của bao nhiêu năm trước, cần nhắc tới cũng được. Đúng rồi, còn tìm ba có việc gì?”

      Thấy ba muốn nhiều, Kiều Âu cũng muốn hỏi nhiều. biết mỗi người đều có nơi mềm mại nhấ trong lòng mình.

      “Chính là chuyện của Tình Tình. Con suy nghĩ giúp ấy tốt lắm, lính chủng thông tin liên lạc hoặc binh chủng công binh đều rất thích hợp với ấy, những cái đó khá là thoải mái hơn, cần vất vả so với bộ đội thiết giáp, bộ đội đặc chủng và binh chủng pháo binh linh tinh. Hơn nữa Tình Tình rất thông minh, thích hợp với những việc động não.”

      Kiều Âu vừa , vừa quan sát biểu cảm mặt Kiều Nhất Phàm.

      Kiều Nhất Phàm từ từ nhắm hai mắt, dường như rất hưởng thụ mát xa của Kiều Âu, đợi lúc lâu, cảm giác được mình thoải mái hơn, ông mới chậm rãi mở to mắt, từ từ :

      “Con , con nghĩ giúp con bé tốt lắm, nghĩa là, con còn chưa đề cập với con bé hả?”

      “Ha ha, những việc này con quyết định là được rồi, ấy hiểu những cái đó, con quyết định là được. Sau khi an bài xong, để ấy làm theo là được.”

      Nhưng mà giọng đương nhiên của Kiều Âu lại khiến cho Kiều Nhất Phàm bất mãn:

      “Kiều ÂU, thành tích của con bé tốt như vậy, có lẽ con bé cũng muốn trở thành quân nhân sao?”

      người đương nhiên phải tôn trọng suy nghĩ của ấy. Mà đối phương là Lam Thiên Tình nên Kiều Nhất Phàm càng cẩn thận hơn.

      Kiều Âu nghe thấy ý kiến này của cha, trong lòng có chút thoải mái:

      “Ba, dù thành tích của ấy thế nào, ba cũng phải biết, nước của chúng ta ngoại trừ có trường quân đội tập trung ở thủ đô, những trường phổ thông cao đẳng khác đều tập trung phân bố ở ngoài thủ đô, con làm phó đoàn trưởng của đoàn Phi Báo, chắc chắn có khả năng rời khỏi thủ đô. ấy còn , còn chưa từng ra thế giới bên ngoài, lại xinh đẹp như vậy, ba, con trai của ba, cũng sợ ấy bị cướp .”

      Ở trước mặt Kiều Nhất Phàm, Kiều Âu vĩnh viễn che giấu tâm của bản thân, cho dù là yếu đuối.

      Điều này ít gặp trong các gia đình cha con ít gặp nhau, nhưng mà Kiều Nhất Phàm luôn là người cha tiến bộ, Kiều ÂU và Kiều Lộ đặc biệt thích bám lấy người cha này.

      Kiều Nhất Phàm nghe vậy, buồn cười nhìn thoáng qua con trai, nâng bàn tay nhàng gõ lên mặt bàn vài cái, kết hợp với suy nghĩ, chỉ chốc lát sau, ông :

      “Thế này , con thử chút, hỏi xem Tình Tình có nguyện ý vào trường quân đội . Chỉ cần bé nguyện ý cho dù là binh chủng thông tin liên lạc hay binh chủng công binh đều có vấn đề gì, nhưng mà chỉ cần con bé đồng ý, cho dù là con cũng thể miễn cưỡng con bé.”

      Kiều Âu nghe vậy, cau mày.

      nghiêm cẩn trong mắt Kiều Nhất Phàm giống làm bộ, hơn nữa lúc chuyện, giọng nghiêm túc cẩn thận khiến cho Kiều Âu có chút tưởng tượng được, dường như cha còn để ý đến suy nghĩ của Lam Thiên Tình hơn so với .
      Last edited by a moderator: 26/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30. Người đàn ông đáng khinh

      Lúc tan học, Lam Thiên Tình đeo cặp sách lên lưng, rẽ trái định về nhà, biết tại sao trong đầu bỏ xuống được nhìn về phía hướng về ngôi nhà cũ, ở trong ngõ gặp qua quảng cáo chữa trị màng trinh.

      Tiếng ve sầu với cây đại thụ đứng yên, từng tia nắng loang lổ như được dùng bút phác thảo, nhàng nhợt nhạt vòng quanh bóng hình xinh đẹp của thiếu nữ.

      Lam Thiên Tình nghĩ rằng, thừa dịp trong phố có người, vụng trộm kéo xuống, chắc là có người phát ?

      Có kinh nghiệm tối hôm qua, bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi, nhỡ đâu ngày nào đó Kiều Âu lại lần tinh trùng lên não, thể khống chế được muốn , mà thể nào ngăn cản được, bản thân lại chịu nổi chuyện xưa, phải là bị phát sao?

      Lần đầu tiên nếm được cảm giác giật mình.

      hít sâu, bóng dáng mềm mại vào trong phố , sau đó bắt đầu tìm kiếm tờ quảng cáo theo trí nhớ, dọc theo đường chậm rãi, tránh được vài người. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, qủa quyết đến trước tờ quảng cáo, vươn tay ra chỉ kéo được mộ nửa tờ quảng cáo, là địa chỉ của bệnh viện tư nhân còn có cả số điện thoại liên hệ.

      Lam Thiên Tình nghĩ như vậy cũng được, gọi cuộc điện thoại nghe cố vấn chút cũng tốt, vì thế làm thôi, làm phải làm đến cùng, nhanh chóng nhét vào trong túi áo.

      Chỉ là sau khi hoàn thành loạt các động tác, xoay người lại, được hai bước trong phố xuất hai bóng dáng quen thuộc, người từng là chị của , Lam Thiên Vân, còn người là bạn trai của Lam Thiên Vân, cũng là tên côn đồ ở vùng này, thanh niên xã hội đen.

      “Ôi, tôi , đây là ai , đây phải là em dựa vào vẻ đẹp để ra ngoài của tôi sao? Tại sao hôm nay lại đến đây chơi vậy?”

      Ánh mắt Lam Thiên Vân liếc về cái kẹp tóc tình đầu Lam Thiên Tình, dưới ánh mặt trời chói lọi, kẹp tóc có những mảnh vụn bạc nho lộng lẫy như đom đóm, bao quanh thành hình dạng tình , giống như vòng sáng thiên sứ, tỏa sáng trán của Lam Thiên Tình.

      Đó là món quà Kiều Âu tự mình mua cho . Lam Thiên Tình vẫn còn nhớ , đó là buổi sáng đầu tiên sau khi vào nhà mới, Kiều Âu chịu cho xuống bếp làm bữa sáng, gọi Tư Đằng mang bữa sáng đến, sau đó ngoại trừ bữa sáng, Từ Đằng còn đưa cái hộp nhung màu lam tinh xảo, bên trong đựng cái kẹp tóc này.

      Lúc Lam Thiên Tình đổi giày trước khi ra cửa, Kiều Âu tự mình đeo kẹp tóc vào bên trai của . Lúc đó Lam Thiên Tình còn biết cái kẹp tóc có điều huyền diệu gì, cho đến buổi tối nằm giường, cầm nó trong tay vui mừng ngắm nghía cẩn thận, mới phát kẹp tóc có chữ “Tình”.

      “Chị, khéo.”

      Theo bản năng, Lam Thiên Tình vừa thấy Lam Thiên Vân là muốn tránh , từng ở cùng ngôi nhà, đủ các hình ảnh bị người nhà bọn họ khi dễ như ác mộng ra trong đầu, Lam Thiên Tình biết, gặp phải này có gì tốt.

      Dưới ánh mặt trời, Lam Thiên Vân cười kỳ lạ, bước từng bước về phía Lam Thiên Tình:

      “Tình Tình, ngày ngày mày đều sống tốt, hầu hạ kẻ có tiền cũng cần cái kẹp tóc nho , hôm nay tao thoát quần áo của mày, hay là chiếc kẹp tóc này mày đưa cho chị .”

      Ánh mắt Lam Thiên Tình run lên, trực tiếp cự tuyệt:

      “Đây là của người khác đưa cho em, em thể đưa cho chị được. Nếu như chị muốn, em lấy cái cho chị là được.”

      Ai ngờ, Lam Thiên Vân vừa nghe được lời này, hai mắt tỏa sáng, ta cười xấu xa với bạn trai bên cạnh:

      “A Lượng, em biết luôn nhớ thương em này, hôm nay tiện nghi cho , đến người ta lục lọi! thích sờ chỗ nào sờ chỗ đó, nhưng mà tìm được tiền hai ta chia đều! Cái kẹp tóc kia của ta cũng lấy xuống cho em!”

      Lam Thiên Vân xong, tên con trai đáng khinh cong thắt lưng lên, vừa xoa xoa tay, vừa bước về phía Lam Thiên Tình.

      “Tình Tình, đừng ra vẻ, em bị đưa đến chỗ Chu Tuấn ngủ cùng người ta, thân mình sớm bẩn, chuyện này mọi người đều biết, em ngoan ngoãn để cho sờ vài cái, giao tiền ra, bằng chỉ sờ vài cái đâu!”

      Trong ngõ tồi tàn mà hiu quạnh, bóng dáng Lam Thiên Tình kéo dài vách tường đá, hàng mi thon dài nhíu lại chặt, từng bước lui về phía sau, cho đến khi sau lưng sát vào tường đá lạnh lẽo.

      đừng tới đây! lại gần chút nữa tôi gọi người! Tôi báo động!”

      Tên con trai đáng khinh cười tiếng, vươn tay chụp vào bộ ngực của Lam Thiên Tình, Lam Thiên Tình trừng lớn mặt bảo vệ mình, theo bản năng nhấc chân lên đá, tên con trai đáng khinh dường như đoán được vào lúc này ra chiêu, ta nhanh chóng lui bước, vươn tay ngăn lại đầu gối của .

      Lam Thiên Tình vừa thấy ta né , tay vừa muốn vươn lại, nhào lên ôm cánh tay của ta há mồm cắn cái, vết cắn này rất ngoan độc mà mạnh mẽ. Tên con trai đáng khinh đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, nâng tay đẩy đầu của , đẩy được nắm tóc của kéo lên .

      Lam Thiên Tinh dây dưa với ta, miệng cắn càng chặt, chịu đựng đau đớn đầu, khuôn mặt nhắn tuyệt đẹp chảy hai dòng lệ.

      “Mày là con tiện nhân cầm tinh con chó! Mau nhả ra cho tao! Bằng hôm nay tao ghết chết mày!”

      Tên con trai đáng khinh buông tay ra, trong lòng bàn tay cầm nắm tóc, sau đó ta tát cái, vừa muốn đánh vào mặt Lam Thiên Vân giơ tay ngăn lại.

      “Đồ ngốc! làm cái kẹp tóc của tôi hỏng rồi!”

      Lam Thiên Vân vẫn luôn quan tâm đến cái kẹp tóc xinh đẹp, vừa rồi nó bị nắm chặt, ta ở bên đau lòng, sợ nó bị tên con trai đáng khinh kia làm hỏng rồi, cái đó nhìn cái chính là hàng được tinh luyện, hàng cao cấp, rất mỏng manh!




      Chương 31. như vậy còn ?

      Nâng tay kéo cái, kẹp tóc bị kéo ra, Lam Thiên Vân cười hì hì nhổ vài sợi tóc đó sau đó cất kẹp tóc vào túi, vỗ vỗ bả vai của tên đáng khinh :

      “Em canh chừng cho , con bé đó muốn ép thế nào ép, cũng đừng bạn là em đủ quan tâm, em muốn ví tiền người nó!”.

      “Vân Vân, em!”.

      “Bớt lắm mồm ! Tâm địa gian xảo của em còn biết sao? Mau xuống tay nếu có người tới!”.

      Lam Thiên Vân xong, thèm nhìn tên đáng khinh ném mị nhãn, xoay người về phía đầu ngõ, đúng là có tư thế canh gác.

      “Chị! ta là bạn trai chị, làm sao chị lại có thể để ta chạm vào người con khác!”.

      Lam Thiên Tình bỗng nhiên hô to lên, nhưng Lam Thiên Vân nhìn cũng nhìn , , trong lòng rất tự mãn.

      Tên đáng khinh kéo cổ áo Lam Thiên Tình, cúi đầu nhìn thoáng qua vết máu cánh tay do bị cắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn đẹp mà sợ hãi của , ánh mắt trầm xuống:

      “Tình Tình, hôm nay em làm đau chút, hôm nay phải em tốt mới được!”.

      xong, ta chuyển qua thân mình Lam Thiên Tình, hai bàn tay to nắm chặt lấy bờ vai của khiến nằm sấp vách tường.

      “Em chơi đằng sau lưng ? Hôm nay thử xem”.

      xong, bàn tay giữ vai , tay kia vươn đến phía dưới định vén váy của Lam Thiên Tình.

      “Buông ấy ra!”.

      Cùng lúc đó, ở đầu ngõ khác, bóng dáng cao gầy bỗng nhiên xuất , đợi tên đáng khinh phản ứng, người nọ đánh quyền mạnh vào đầu tên đáng khinh!

      Tên đáng khinh bỗng nhiên đầu óc lờ mờ, cả người mất trọng tâm, buông Lam Thiên Tình ra, sau đó lảo đảo vài bước, vịn vào vách tường. ta đứng vững nhìn người tới, người nọ kéo Lam Thiên Tình qua bên, che chở ấy sau người.

      “Lí Diệp Lỗi! Mày dám phá hư chuyện tốt của lão tử?”.

      “Trần Lượng, Tình Tình còn , mày làm như vậy còn là người ?”.

      “Đừng tưởng rằng mày có người ông làm sếp giỏi! Mau tránh ra cho tao! Nếu ngày hôm nay cả mày tao cũng dọn dẹp!”

      Lí Diệp Lỗi cười xì tiếng, trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy khinh thường, cậu nhìn Trần Lượng khiêu khích, quay đầu liếc mắt nhìn người ở phía sau được mình bảo vệ, Lam Thiên Tình sợ và khó chịu nên khóc ra tiếng.

      “Tình Tình đừng sợ, có ở đây, để em bị khi dễ”.

      Khuôn mặt nhắn của Lam Thiên Tình chợt ngẩng lên, giọt nước mắt đón ánh nắng chiều, nhìn qua làm rung động lòng người.

      dừng khóc , vì cái gì khác, vì câu “” của Lí Diệp Lỗi, khiến nghĩ tới Kiều Âu, nếu Kiều Âu ở đây, cũng đành lòng nhìn khóc.

      Lí Diệp Lỗi nhìn con ngươi đen như lưu ly của thoáng ra nhiều màu sắc, trong lòng mềm mại, nhìn ngây dại. dám tin tưởng, sâu trong ánh mắt của Lam Thiên Tình giống như có vui vẻ, như nhìn thấy hi vọng, đó là vì ?

      “Lí Diệp Lỗi! Mày muốn làm hùng cứu mỹ nhân sao, hôm nay tao nhất quyết để cho mày làm thế!”.

      Cậu ta đến phá hỏng chuyện tốt có miếng thịt béo đến miệng, hai người bọn họ, người cắn làm tay bị thương, người đánh quyền. Trong lòng Trần Lượng càng nghĩ càng uất hận, vung quả đấm lên đánh tới.

      Lí Diệp Lỗi sợ ta xông tới cơ thể mình theo quán tính lui về phía sau, lam Lam Thiên Tình bị thương, cho nên cậu ta dứt khoát xông tới. Trong nháy mắt, hai người túm vào đánh nhau.

      Lam Thiên Vân nghe thấy động tĩnh chạy tới nhìn, vừa nhìn thấy sửng sốt đứng ở bên, cau mày.

      Ông nội của Lí Diệp Lỗi là trưởng ban kiểm tra kỹ luật của thủ đô, những thường dân như bọn họ chọc được, hôm nay đúng là Trần Lượng ăn gan báo, còn biết tên côn đồ? Lại còn trêu chọc vào thế lực màu trắng (chính nghĩa)! Trước kia Lam Thiên Vân cũng biết, Lí Diệp Lỗi và Lam Thiên Tình học cùng lớp, vừa vào năm thứ nhất thầm mến Lam Thiên Tình, hôm nay chuyện này bị Lí Diệp Lỗi nhìn thấy, ràng cậu ta thể nào khoanh tay đứng nhìn.

      “Trần Lượng! Đừng đánh! Chúng ta mau!”

      Với tư thái là người ngoài cuộc tỉnh táo phân tích tình hình, Lam Thiên Vân hô to lên muốn dừng tay, nhưng hai người quần nhau thành đoàn, làm sao có thể dừng là dừng?

      “Tình Tình! Em mau bọn họ dừng lại! Đánh nhau nữa cẩn thận xảy ra án mạng, đừng ai được sống tốt!”

      Lam Thiên Vân rống lên câu với Lam Thiên Tình, nhưng Lam Thiên Tình thèm để ý đến chị ta gì, ước gì Lí Diệp Lỗi đánh chết Trần Lượng!

      Nhưng mà, nhìn tình thế trước mắt, ràng là thân thủ của Trần Lượng tốt hơn nhiều so với Lí Diệp Lỗi.

      Trong lòng quýnh lên, nếu phải vì cứu mình Lí Diệp Lỗi cũng chọc phải chuyện như vậy.

      “Đủ rồi! Đừng đánh! Lí Diệp Lỗi, tài xế nhà cậu ở đâu? Ở ngoài sao, để tới gọi giúp cậu.”

      Lam Thiên Tình nhanh trí suy nghĩ, có lẽ bên cạnh Lí Diệp Lỗi cũng có trợ thủ, giống như Tư Đằng bên cạnh Kiều Âu vĩnh viễn thể rời bỏ. Quả nhiên, khóe miệng Lí Diệp Lỗi dần dần cong lên, mà động tác của Trần Lượng cũng rất nhiều.

      Trần Lượng đẩy Lí Diệp Lỗi ra, lăn vòng đất rồi đứng lên, kéo tay Lam Thiên Vân chạy quay đầu lại.

      mặt Lí Diệp Lỗi có vết máu ứ đọng, khéo miệng rin ra chút máu, nửa nằm mặt đất thở hổn hển, cậu đứng lên, cứ duy trì tư thế như vậy chờ Lam Thiên Tình đến kéo cậu.

      Cậu nghĩ, cậu cứu , thể nào bỏ mặc cậu được.

      Ai ngờ, Lam Thiên Tình rất bình tĩnh quan sát cậu từ đầu đến cuối lần, sau đó rất bình tĩnh :

      “Hôm nay cảm ơn cậu cứu mình, mình nhớ là cậu có điện thoại di động, cậu gọi điện thoại cho người nhà tới đón . Mình phải về nhà rồi.”

      Chỉ như vậy?

      Lí Diệp Lỗi cảm thấy đầu mình xẹt qua đám dơi đen nghịt, cậu cười khổ nhìn vẻ mặt quan tâm của Lam Thiên Tình, thất bại lắc đầu cái:

      “Tình Tình, tớ bị thương, bị thương vì cậu, ngay cả kéo tớ cái cậu cũng muốn?”

      Lam Thiên Tình rất bình tĩnh nhìn cậu ta, lời nào, lúc sau, Lí Diệp Lỗi bò dậy, phủi bụi người.

      Cậu cảm thấy vô lực, nhưng đứa con trai cứ nằm đất như vậy quả chướng tai gai mắt.

      “Như vậy , tớ và cậu cùng đến tiệm thuốc, mua chút thuốc xử lý miệng vết thương của cậu.”

      Trong lòng Lam Thiên Tình quả rất xin lỗi cậu ấy. Lí Diệp Lỗi thích , biết từ sớm nhưng mà người con trai đối tốt với người con , thể nào vĩnh viễn cầu hồi báo. Kiều Âu, thể trêu chọc người khác, tránh việc dây dưa , cuối cùng lại hại người hại mình.

      nghĩ thể nào đưa cậu ấy đến bệnh viện, quá xa, đến bệnh viện gần nhất chữa lúc, khi về đến nhà trời tối, Kiều Âu lo lắng. Cách cái ngõ xa có tiệm thuốc, mua chút thuốc bôi cho cậu ấy, sau đó nhanh chóng về nhà mới được.

      Mặc dù trong lời của Lam Thiên Tình có nhiều tâm tình lộ ra, nhưng Lí Diệp Lỗi vừa nghe thay cậu xử lý vết thương, trong lòng vẫn thấy vui vẻ.

      “Được, thôi.”

      Hai người cứ như vậy đến tiệm thuốc, lúc ra, tay Lam Thiên Tình cầm cái túi , sau đó Lí Diệp Lỗi ngồi lên bồn hoa bên cạnh tiệm thuốc, lấy tăm bông, thấm chút cồn, trước tiên là thanh trùng cho vết thương của cậu, sau đó lại lấy thuốc tím lau lên vết thương của cậu.

      “Dán vết thương cũng mua, biết cậu có nguyện ý dán hay , ở trong túi đó, cậu tự lấy ra, tớ phải về nhà rồi.”

      Lam Thiên Tình cầm tăm bông ném vào thùng rác, vẻ mặt thay đổi nhét thuốc vào trong ngực cậu, xoay người rời .

      Cổ tay chợt bị người kéo lại, Lí Diệp Lỗi tiến lại gần, vẻ mặt thành nhìn :

      “Tình Tình, tớ nghe người ta , cậu chuyển ra khỏi ngôi nhà trước kia, bị ông chủ lớn bao nuôi, có phải vậy ?”

      Lam Thiên Tình sửng sốt, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn cậu ta:

      “Tớ là được nhận nuôi, phải là bị bao nuôi, tớ vốn là đứa trẻ bị vứt bỏ, ở nhi viện đến năm 7 tuổi, cậu phải biết?”

      Lí Diệp Lỗi nhìn , trước kia hai bọn họ chơi với nhau rất tốt, nhưng năm lớp tám, có mấy bé trai ồn ào lên, sân bóng rổ cậu thích , sau khi bị nghe được, thái độ của với cậu liền thay đổi, rất ít khi cười với cậu, cũng rất ít khi chuyện với cậu.

      Trước kia cậu len lén gửi cho mẩu giấy , hỏi là có chuyện gì xảy ra, chỉ , muốn học tập tốt, những việc khác ảnh hưởng tới việc thành tích, chỉ tôn trọng mà gần gũi.

      Cũng vì vậy mà trong lòng cậu càng thêm kính trọng , cũng vẫn giấu kín mến của mình với , kiên nhẫn chờ, chờ đến sau này lên đại học ra ngoài tỉnh, cậu hướng theo cậu.

      Nhưng mấy ngày trước, có vài lời đồn đại dễ nghe, đều là về Lam Thiên Tình, Lí Diệp Lỗi vừa nghe trong lòng luống cuống.

      “Tình Tình, thế sao? Người ta chỉ nhận nuôi cậu thôi sao?”

      ra cậu muốn , tiền tiêu vặt của cậu cũng đủ cho hai người, hơn nữa chỉ có năm nữa bọn họ ra ngoài tỉnh, cậu cũng có thể nuôi .

      “Lí Diệp Lỗi!”

      Khuôn mặt nhắn của Lam Thiên Tình nghiêm túc, hất tay của cậu ta ra, lạnh lùng :

      “Tớ rất cảm ơn ngày hôm nay cậu giúp tớ tay, cũng rất xin lỗi vì những vết thương của cậu, nhưng mà tớ thể nào thích cậu. Nếu tớ thích cậu tại sao tớ lại phải nhìn cậu với sắc mặt tốt, còn cho cậu ôm hi vọng? Tới coi cậu như bạn bè nên mới lạnh lùng với cậu, tớ như vậy, cậu còn hiểu?”

      Trừ khi Lí Diệp Lỗi có bạn , nếu Lam Thiên Tình vĩnh viễn thể nào đối tốt với cậu ta. Hơn nữa phần tốt này chỉ giới hạn ở tình hữu nghị của bạn học cùng trường.

      Đương nhiên là Lí Diệp Lỗi nghe , nhưng Lam Thiên Tình càng như vậy, càng làm cậu cảm thấy phải là tình nhân được người khác bao nuôi như trong lời đồn.

      “Tớ biết, cậu nhanh về nhà . Ngày mai gặp ở trường!”

      Cậu chợt nở nụ cười, trong khi còn kinh ngạc, xoay người trước, sải bước rời .

      Khi Lam Thiên Tình khoác lên người ánh chiều tà, cả ngừoi mệt mỏi trở lại khu nhà, bóng dáng cao to ưu nhã của Kiều Âu dựa vào cột đá cửa khu nhà, sắc mặt tràn ngập kiên nhẫn và phiền não.
      Last edited by a moderator: 26/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32. Bằng chứng thích !

      Khi thân hình nhắn mềm mại của Lam Thiên Tình xuất trong tầm mắt của Kiều Âu, nháy mắt con ngươi của sáng lên như đom đóm mùa hè. Trong nháy mắt đó, chính điều đó cho Lam Thiên Tình hy vọng tựa như ảo mộng.

      “Tình Tình!”.

      bước nhanh đến phía trước, trước khi ôm vào ngực, động tác chợt dừng lại.

      nhìn những sợi tóc lộn xộn, hốc mắt hồng hồng, cổ áo sơ mi cũng có nhiều nếp nhăn, ánh mắt rời xuống, sắc mặt Kiều Âu càng lạnh, bắp chân trắng noãn có vài chỗ da rách có tia máu phiếm hồng, mu bàn chân đầy bùn đất và bụi.

      ~”.

      Lam Thiên Tình khàn giọng mở miệng, nước mắt lập tức chảy xuống.

      “Có chuyện gì xảy ra?”.

      đau lòng nâng khuôn mặt nhắn của , vừa lau nước mắt vừa ôn nhu hỏi, mặc dù dịu dàng như tưởng tượng, nhưng Lam Thiên Tình có thể cảm nhận được ràng cũng nhẫn tức giận trong máu.

      Phải sao?

      thể !

      Tên Trần Lượng đó biết chuyện bị đưa đến chỗ của Chu Tuấn, ngộ nhỡ Kiều Âu giúp ra mặt, Trần Lượng chuyện này ra, vậy nênlàm cái gì bây giờ?

      , sao. Chỉ là cẩn thận té ngã.”

      Kiều ÂU nghe vậy, mắt phượng nhíu lại, thêm gì nữa, chợt bước qua ôm vào lòng, ôm chặt!

      “Au~!”

      Sau lưng còn có phần da bị đá tường trong ngõ cọ rách, Kiều Âu ôm cái, đau quá!

      “Ưm” tiếng báo trước, Lam Thiên Tình sợ hãi, vội vàng cắn chặt miệng lại, nhưng tất cả làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt và đôi tai của Kiều ÂU?

      hơi cúi người, lại đặt lên mặt đất.

      “Mình thôi.”

      Rất ràng, người có thương tích!

      Lam Thiên Tình đứng ngay ngắn, có chút ủy khuất nhìn Kiều ÂU, lại thấy nhìn nhìn… bắp đùi của .

      hơi lúng túng xoay người, trước, dưới ánh nắng dịu dàng, đôi mắt thâm thúy của Kiều Âu nhìn chăm chú vào bóng lưng của , đặc biệt là đôi chân của , còn có dáng bộ của .

      Sau khi nhìn kỹ lúc, mới thở dài hơi, hù chết !

      Về đến nhà, bàn có hai cái đĩa, máy hút mùi trong phòng bếp phát ra tiếng on gong, Tư Đằng mặc cái tạp dề biết ở đâu múa dao cầm muỗng, nhìn thấy Lam Thiên Tình trở lại, cười hì hì lộ ra cái đầu chào hỏi :

      “Lam tiểu thư, về rồi?”

      Lam Thiên Tình nghi ngờ nhìn hình tượng của , sau đó chậm chạp gật đầu.

      Nhưng mà ánh mắt Tư Đằng nhìn cũng thay đổi thành tìm tòi nghiên cứu.

      Nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đây, sắc mặt Lam Thiên Tình quýnh lên, phải người có điểm nào đáng nghi bị phát . cúi đầu nhìn chân mình, chỉ là giầy bị bẩn, đùi có hai chỗ bị có rách, là bị ngã cái, cũng rất phù hợp với phát triển quy luật khách quan mà.

      Kiều Âu tới phía sau , đặt đôi dép lê trước mặt .

      suy nghĩ cái gì, đổi dép . Em nhìn em kìa, ngã cái mà khiến mình bị bẩn như vậy, có muốn tắm trước hay ?”

      cưng chiều xoa xoa tóc , lại nhận được né tránh của , gương mặt nhắn chợt lóe đau xót rồi biến mất, ngay sau đó vội vàng ngồi xổm xuống đổi giày, sau đó dép vộ vàng chạy .

      “Em tắm.”

      Kiều Âu gì, lẳng lặng đứng.

      khoát tay, vừa rồi khi vuốt ve đầu , dễ dàng sờ ra được sợi tóc dài nằm an tĩnh trong lòng bàn tay .

      Ánh mắt Tư Đằng cơ trí đảo qua, Tư Đằng ngầm hiểu, người nào lại to gan như vậy, dám động vào bảo bối trong tim của Kiều thiếu?

      “Chuyện như vậy cứ giao cho tôi, trong vòng ngày, tôi nhất định tra được cho cậu.”

      “Ừ. Tìm kẹp tóc về, người để tôi tự mình ra tay.”

      Đôi mắt Kiều Âu sâu thẳm, giọng tối tăm nặng nề, cả người nhúc nhích giống như pho tượng.

      Tư Đằng vừa bưng bát đánh trứng gà, vừa nghĩ cách thả lỏng khí:

      “Đúng rồi, trong điện thoại di động của tôi có đoạn video, hì hì, tuyệt đối là hàng độc, có muốn xem chút hay ?”

      Ánh mắt Kiều Âu thâm thúy, si ngốc nhìn cửa phòng Lam Thiên Tình, thở dài:

      “Nào có tâm tình xem hàng độc, người ấy có thương tích, thời tiết lại nóng như vậy, xử lý tốt bị nhiễm trùng, để lại sẹo.”

      Tư Đằng bất đắc dĩ lắc đầu:

      xem phí, chẵng lẽ đến đoạn băng độc đáo của con thỏ , người ta nhìn bộ quần áo của cậu giống như hoa si, haiz, chậc chậc chậc, nhìn phí!”

      Kiều Âu vừa nghe, gương mặt tuấn tú sống lại trong nháy mắt, bước tiến lên ấn Tư Đằng vào khung cửa, may mà Tư Đằng bảo vệ được bát trứng gà, nếu vẩy hết vào người .

      bàn tay lớn thọc vào trong túi quần của TƯ Đằng.

      Tư Đằng nuốt ngụm nước bọt, nhìn gương mặt gần sát của Kiều Âu, trêu :

      “Mặc dù cậu đẹp trai, nhưng mà tôi cũng là người khuất phục cường quyến! Hơn nữa, cậu làm đồng tính với tôi, vậy con thỏ làm sao bây giờ?”

      “Lắm mồm!”

      Kiều Âu lấy điện thoại di động ra, đánh mạnh lên mông cậu ta cái, sau đó vui vẻ phấn chấn ôm di động của Tư Đằng như bảo bối, trong ba bước nhảy đến phòng khách, vùi mình vào ghế salon xem.

      Khi hình ảnh Lam Thiên Tình si ngốc nhìn quần áo của sinh động lên trước mắt, lòng Kiều Âu như có gì véo mạnh cái.

      Nửa đêm hôm qua có lén lén lút lút hôn trộm, hôm nay có hình ảnh giống như hoa si nhìn quần áo của mình như thấy vật nhớ người ở trước mặt. Đây chính là căn cứ chính xác chứng minh Lam Thiên Tình thích .

      dám nháy mắt, tham lam mà cẩn thận trân trọng tình đầu tiên tốt đẹp của , vào lúc này, cả đời này, làm sao có thể quay đầu lại?

      Ngay cả tờ giấy trắng sa vào nhớ nhung hoang vắng, ngay cả con bướm lá khô luôn tâm niệm cuối cùng cũng sắp bị thời gian vùi lấp. muốn, trong những ngày còn sống, tay áo luôn dính đầy giọt sương long lanh cánh hoa, để mặt cho vờn bay trong lòng, gieo đậu đỏ năm mười hai tháng, lấy tư thế vĩnh hằng để đợi bay qua giấc mơ rộng lớn.
      Last edited by a moderator: 26/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33. Nửa tờ giấy quảng cáo kỳ lạ.



      Lúc Lam Thiên Tình tắm xong ra, mặc người bộ quần áo ngủ tơ tằm là quần áo tình nhân với Kiều Âu.

      Mặc dù, lúc về phòng nhìn thấy bộ quần áo buổi sáng muốn nhưng cũng phải nhẫn tâm bỏ lại, được gấp gọn gang nằm giường của , nhưng mà bên tai vang lên lời hài hước của Tư Đằng, khiến cho mặt đỏ tim đập nhanh, cũng dám mặc nữa.

      “Tình Tình ra rồi, ăn cơm thôi!”

      Kiều Âu từ xa thấy bóng dáng điềm đạm của , lập tức nghiêng đầy to về phía phòng bếp.

      Tư Đằng lên tiếng, bưng mâm đặt lên mặt bán sau đó liếc nhìn bộ áo ngủ của Lam Thiên Tình, hiểu được bé này da mặt mỏng, sau đó xoay người lại lấy canh.

      Sauk hi ngồi xuống, Kiều Âu săn sóc gắp thức ăn cho Lam Thiên Tình. Sauk hi thưởng thức, đôi mắt to đen như lưu ly lộ ra vẻ ngạc nhiên nhìn về phía Tư Đằng:

      Tư Đằng, tay nghề của tốt quá! Sau này nếu ai gả cho rất có phúc!”

      Nếu “Người vô tâm, người nghe hữu ý”, ở đây được giải thích:

      Kiều Âu vốn vui mừng, đột nhiên ánh mắt lạnh lùng, lạnh như bang tháng hai, đâm thẳng về phía Tư Đằng, đưa ám ngữ: “Cậu dám quyến rũ con thỏ của tôi?

      Mà sắc mặt Tư Đằng hơi cứng lại, trong lòng kêu lớn ổn, cũng nhìn Kiều Âu, ngượng ngùng cười:

      “Ha Ha, cũng chỉ là nấu cơm thôi mà, Kiều thiếu biết tôi nấu cơm ngon nên đặc biệt gọi tôi tới phục vụ Lam tiểu thư. Kiều thiếu ăn ở ngoài sợ có cảm giác gia đình. Kiều thiếu rất hao tổn tâm huyết với Lam tiểu thư.”

      Kiều Âu nghe Tư Đằng vậy, sắc mặt cũng trì hoãn lại, nhưng tới mấy giây, Lam Thiên Tình gắp miếng cá lớn, đặt trong bát Tư Đằng.

      Tư Đằng, nấu cơm cực khổ, ăn nhiều chút. Tư Đằng, em quên với , vừa rồi nhìn bộ dạng mặc tạp dề, rất đẹp trai, hì hì…”

      bé nở nụ cười hồn nhiên ngây thơ, giống như gió xuân gạt rửa lòng người, giọng mềm mại ngọt ngào, giống như nụ hoa đợi ra hoa, thơm dịu.

      Bữa cơm này dường như là quá sức, ít nhất với Tư Đằng và Kiều Âu mà đúng là như thế.

      Lam Thiên Tình trực tiếp chọc giận Kiều Âu, cười đùa trêu ghẹo Tư Đằng, cuối cùng, Kiều Âu ghen tức bộc phát, ăn nổi dấm chua nữa, buồn bực nhanh chóng bỏ :

      vào nhà vệ sinh.”

      Thân hình cao lớn vừa mới xa, Tư Đằng giọng buồn bã nhìn Lam Thiên Tình, xin tha thứ:

      “Lam tiểu thư, tôi sai rồi, cũng đừng giày vò tôi như vậy, có nhìn thấy ánh mắt Kiều thiếu nhìn tôi , cậu ấy chỉ hận thể giết tôi.”

      Lam Thiên Tình nở nụ cười khéo léo xinh đẹp, trong mắt tràn đầy màu sắc vui vẻ đắc ý:

      “Lần này chỉ là cảnh cáo để trừng phat, để sau này chế giễu em nữa! Hừ!”

      Con đều mọn, thích mang thù, Tư Đằng cười khổ, trong lòng thầm thề bao giờ… đắc tội nàng này nữa, quá đen tối. ấy dựa vào dáng vẻ thanh thuần vô tôi, hạ quyết tâm diễn trò giả trư ăn thịt cọp tới cùng.

      Nhắc tới cũng lạ, Kiều Âu vào nhà vệ sinh nhưng quỷ thần xui khiến thế nào lại chạy vào nhà vệ sinh của Lam Thiên Tình.

      Dương như từ khi thích người, ngay cả nhà vệ sinh của cũng đặc biệt thơm hơn.

      Kiều Âu cảm thấy mình dường như có chút biến thái, lắc lắc đầu, mở vòi rửa tay, cúi gương mặt tuấn, đôi mắt khẽ chớp. Trong lúc vô tình, thấy trong túi áo của Lam Thiên Tình dường như có gì đó muốn rơi xuống.

      tùy ý đưa tay cầm, phát giống với bài tập.

      Trong tiềm thức, giọng ồn ào: phải có tên dê con viết thư tình cho Tình Tình nhà chứ?

      Kiều Âu nhíu mày mở tờ giấy ra, trong nháy mắt khi nhìn thấy chữ tờ giấy, cả người bối rối.

      “Bệnh viện phụ khoa, phục vụ tận tình thân thiết, điện thoại liên lạc, địa chỉ.”

      Có ý gì?

      Nhìn tờ giấy quảng cáo trước mặt , bốn chữ “ hề đau đớn” xông vào trái tim .

      Kiều Âu há to miệng biết phải phản ứng thế nào, đầu óc thể suy nghĩ, lần trước khi cùng quả lựa chọn các biện pháp an toàn, chẳng lẽ, con thỏ của mang thai?








      Chương 34. cần nghiệm nước tiểu

      Đôi mắt tuấn nhìn hồi lâu, Kiều Âu cố gắng giữ vững hô hấp của mình, sau đó gấp tờ giấy lại tốt, lại nhét vào trong túi áo của .

      trở lại phòng khách, Kiều Âu Lam Thiên Tình mau về phòng ngủ của làm bài tập, sau đó sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Tư Đằng.

      Tư Đằng bị nhìn như vậy mất tự nhiên, thu lại thân thiết thường ngày với Kiều Âu, cũng nghiêm túc hơn, vừa nhanh chóng dọn dẹp, vừa nghiêm mặt :

      “Kiều thiếu, cậu thông minh như thế chắc cũng phải nhìn ra con thỏ cố ý sửa tôi, cậu thể trúng kế được! Tôi còn oan hơn cả Đậu Nga!”.

      Kiều Âu suy nghĩ chút, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn về phía cửa phòng, sau đó giọng :

      “Vừa rồi tôi phát trong túi áo của ấy, lén giấu tờ quảng cáo của bệnh viện phụ khoa, cậu xem đây là có ý gì?”.

      Tư Đằng sửng sốt, trong nháy mắt mặt trắng còn chút máu.

      phải là ấy.....?”.

      phải làm sao?”.

      Còn có thể là cái gì? Quảng cáo của bệnh viện phụ khoa, phải là những thứ như giải phẫu nạo thai, mang thai sinh con, bệnh phụ khoa. Bây giờ còn , sinh hoạt tình dục cũng chỉ lần trước, thể nào là có bệnh phụ khoa, mang thai sinh nở càng vô căn cứ, như vậy chỉ có khả năng là đánh rớt đứa ?

      Hai người đàn ông, hai mặt nhìn nhau, sắc mặt thâm trầm, sợ là nghĩ bể đầu cũng nghĩ đến chuyện chữa trị màng trinh.

      Người mông lung nhất chính là Kiều Âu.

      Cho đến bây giờ chưa từng nghĩ qua, thế nào, bây giờ phải làm ba?

      Nhưng mà đối mặt với Lam Thiên Tình, khuôn mặt nhắn ôn nhu của lên trong đầu, trong lòng lại vui mừng. Biết bây giờ học lớp 11, bây giờ sinh con là thể, nhưng vừa nghĩ tới bốn chữ “Giải phẫu nạo thai”, trong lòng đau đớn thôi.

      Trừ việc đau lòng khi mất sinh mạng , càng đau lòng cho Lam Thiên Tình hơn.

      “Kiều thiếu, việc này hơi lớn, cũng là mạng người, rốt cuộc cậu muốn làm sao?”

      Hai tay Kiều Âu xoa xoa, hai mắt trừng lớn:

      “Tôi có thể nghĩ thế nào? Tôi còn chưa nghĩ đến!”

      Tư Đằng chớp mắt mấy cái, bình tĩnh :

      “Vậy cậu nghĩ , tôi rửa chén.”

      Đèn phòng bếp ấm áp, bài hát dân gian vui vẻ theo tiếng nước chảy, trêu chọc trái tim của , nhưng mà càng hát càng yên tĩnh.

      lúc sau, Tư Đằng nhanh chóng đặt đồ được rửa sạch vào tủ, sau đó xoay tay chút, lên phía trước nhìn chằm chằm Kiều Âu lúc, chợt xì cười tiếng.

      Kiều Âu tức giận lườm .

      “Cười cái gì mà cười!”

      “Tôi chỉ bỗng nhiên cảm thấy, chúng ta cùng nhau lớn lên, làm sao đột nhiên cậu lại làm ba?”

      Thấy vẻ mặt Kiều Âu sắp nổi đóa, Tư Đằng thu lại hài hước, mặt như hồ ly nhìn :

      “Khụ, chờ chút, tôi mua mấy que thử thai, cậu nghĩ biện pháp lấy nước tiểu của ấy, thử chút phải biết sao?”

      Lấy nước tiểu?

      Kiều Âu vừa nghe thấy hai chữ này, đau đầu nhức óc, phải làm như thế nào?

      Đúng lúc, Tử Đằng xoay người tới cửa trước chuẩn bị đổi giày, cửa phòng Kiều Âu chợt bị người mở ra. Lam Thiên Tình cau mày, sắc mặt trắng bệch, cả người dường như thể đứng thẳng, lảo đảo muốn ngã xuống bên cạnh cửa,

      , em, em muốn siêu thị.”

      Kiều Âu cau mày, thấy dáng vẻ này của , hơi nghi ngờ, chậm rãi về phía , vừa :

      “Đúng lúc Tư Đằng định ra ngoài mua đồ, hay là để cậu ấy mua về cho, em muốn mua cái gì?”

      Lam Thiên Tình khó xử, nhìn thoáng qua Tư Đằng, sắc mặt càng thêm ngượng ngùng.

      nghĩ tới cái đó đột nhiên lại tới. Trước kia ở trong nhà cha nuôi, ăn uống tốt lắm, rất gầy, hơn nữa dinh dưỡng lại đầy đủ, nên cái đó đều hai tháng mới tới lần. Có lẽ do những ngày qua ở chỗ Kiều Âu được bồi bổ tốt nên vừa đến là sóng lớn mãnh liệt, hơn nữa ngay cả thắt lưng cũng đứng thẳng được, bụng đau dữ dội!

      Trong túi xách vẫn có túi bang vệ sinh, vừa rồi ở trong phòng vệ sinh của Kiều Âu lấy ra dùng, nhưng mà với tốc độc như vậy nhất định tối nay đủ dùng!

      đay đến nỗi này nếu siêu thị rất khốn khổ, nhưng nếu để cho Tư Đằng mua, là con vẫn có chút ngượng ngùng.

      Kiều Âu chạy tới bên người , kéo bả vai phát có chỗ nào đó đúng, người tay lạnh như băng , cái trán còn đổ mồ hôi lạnh, hơn nữa bụng có vẻ rất đau.

      dự cảm xấu quanh quẩn trong tim Kiều Âu.

      “Tình Tình, em thoải mái chỗ nào?”
      mở miệng hỏi, giọng như ôn nhu nhưng có vẻ bị khí yên lặng chôn mất.

      ngẩng đầu, trong mắt lóe giọt lệ trong suốt, suy nghĩ chút, giọng nghẹn ngào:

      , em muốn, muốn mua băng vệ sinh.”

      Đau đến nỗi ruột như quặn lại, cuối cùng Lam Thiên Tình khẽ run thở hổn hển, hai mắt vừa nhắm, hôn mê.

      “Tình Tình.”

      Kiều Âu bị dọa trong lòng loạn cả lên, vội vàng đỡ lấy , tay ôm ngang người, ân cần nhìn chằm chằm vào gương mặt nhắn của , nghĩ có nên đưa bệnh viện .

      Người trong ngực khẽ nhíu mày, thống khổ mở to mắt ra, khuôn mặt nhắn trắng bệch nhìn thấy Kiều Âu lo lắng, khóe miệng nở nụ cười đẹp.

      :

      , em sao, chỉ là tới cái đó, đau quá, nghỉ ngơi chút là tốt rồi.”

      Kiều Âu được cảm giác trong lòng mình lúc này là cảm giác gì, ôm chặt , chợt ngẩng đầu nhìn Tư Đằng.

      nhiều năm ăn ý, giữa ánh mắt hai người cũng hiểu được ý của đối phương. Chỉ cái nhìn này, hai người bọn họ đều hiểu, que thử thai cần mua, còn đối với lý do tại sao ngày hôm nay bé về nhà muộn, cũng càng tin vào giải thích: hôm nay sau khi tan học, nhất định giải phẫu nạo thai rồi!

      Nhưng mà vết thương người , cùng với kẹp tóc bị người khác lấy mất giải thích thế nào?

      “Khụ, Kiều thiếu, tôi mua đồ, cậu chăm sóc cho ấy tốt.”

      Tư Đằng xong, nhanh chóng thay giầy chạy ra ngoài cửa.

      Kiểu Âu ôm Lam Thiên Tình trở về phòng ngủ của , đắp chăn lên cho , sắc mặt vô cùng ôn nhu lại phức tạp nhìn , trong mắt lóe lên những tia sáng khác lạ, những tia sáng đó đủ để làm thế giới của mềm mại trong nháy mắt.
      Last edited by a moderator: 24/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :