1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Cô nàng lính đặc chủng xinh đẹp - Tinh Nhị S (Hoàn) Truyện VIP LQD

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23. Ngoan, cho hôn cái

      Lam Thiên Tình vừa ảo não, vừa nhịn được định vươn tay mở cửa xe, Tư Đằng thấy vậy, bất đắc dĩ cười cười:

      “Lam tiểu thư, chúng ta vẫn nên ngồi trong xe chờ xem, Kiều thiếu mới chạy xong, phải lại lát cho nhuận khí, với lại chỗ này là trường thi, bỗng nhiên xuất bên cạnh cậu ấy, giám khảo và chiến hữu của cậu ấy nhìn thấy, ảnh hưởng tốt lắm”.

      Lam Thiên Tình nghe vậy, khuôn mặt nhắn đỏ lên trong nháy mắt, xấu hổ rũ mắt xuống, đôi mắt nhìn thoáng qua bàn tay, rốt cuộc cũng phát , mình để ý đến vậy sao?

      Chỉ là, ai đến cho biết, cảm giác rung động và tim đập rộn lên, rốt cuộc có phải là tình trong truyền thuyết hay ?

      “Lam tiểu thư, sáng mai Kiều thiếu còn có cuộc thi xuyên qua 30 thước lưới sắt sau đó lại xuyên qua 300 dụng cụ thể năng, buổi chiều còn phải tham gia cuộc thi nhảy thẳng 8000 thước. Qua cuộc khảo hạch này, cậu ấy có thời gian nghỉ là 4 ngày, đến lúc đó cậu ấy có thể ở cùng với Lam tiểu thư rồi”.

      Những lời này của Tư Đằng tuyệt đối là có ý đồ riêng, nửa đoạn trước nghiêm túc, như là trình bày báo cáo công tác, đoạn sau lại giống như bạn bè mở miệng chế giễu, còn có chút trêu tức.

      Kỳ , cũng phát ra Lam Thiên Tình đột nhiên thẹn thùng và câu nệ, cho nên muốn ấy thả lỏng tâm tình.

      Tư Đằng là người đầu tiên có thể cười đùa với Kiều Ân, và Kiều Ân cùng nhau lớn lên. Thoạt nhìn là lái xe kiêm trợ thủ, kỳ , từ khi học nhà trẻ, chính là người được nhà họ Kiều tuyển chọn để theo Kiều Ân mãi đến khi hết cấp ba. Sau khi thi đại học, Kiều Ân tiến vào trường quân đội, còn Tư Đằng được nhà họ Kiều đưa học chuyên ngành khác. Kiều Ân tốt nghiệp đại học ở lại trong quân đội, lúc đó nhà họ Kiều lại gọi Tư Đằng về, tiếp tục ở bên cạnh Kiều Ân.

      cách khác, Tư Đằng giống như Lam Thiên Tình, đều đến từ nhi viện. Khác nhau ở chỗ, là đứa từ được nhà họ Kiều nuôi vì sau này phục vụ Kiều Ân, còn Lam Thiên Tình là người mà Kiều Ân coi trọng, phải là người con Kiều Ân muốn kết hôn.

      “Cuối tuần là họp phụ huynh, sau khi họp phụ huynh, em còn phải lên lớp hàng ngày, có thời gian luôn luôn ở cùng ấy”.

      Dù sao cũng là , nghe Tư Đằng vậy, vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.

      Tư Đằng cũng gì nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghiêm mặt :

      “Kiều thiếu”.

      Lam Thiên Tình nghe vậy vụt ngẩng đầu lên, thấy Kiều Ân gỡ những vật nặng người, hai, ba bước bước lên từ đường đất, vòng qua thân xe, trực tiếp ngồi vào ghế phụ.

      Nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ người toàn mồ hôi rất thối, hơn nữa mặt xám mày tro, muốn Lam Thiên Tình ở quá gần với mình, hơn nữa bây giờ rất mệt, rất muốn nhắm mắt nghỉ ngơi lát.

      Tha thiết mong tới gần nhưng lại lựa chọn ngồi cạnh lại kết hợp với lạnh lùng của sau khi đổi quân trang, Lam Thiên Tình nảy ra những suy nghĩ tiêu cực.

      cắn môi cúi đầu, đau lòng với ủy khuất bị bỏ rơi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

      Nhìn bộ dạng vất vả như vậy, rất đau lòng.

      Đây là lần đầu tiên từ khi chào đời tới nay, đau lòng người.

      Loại cảm giác khác thường này tràn ngập trong cơ thể bé của , sinh ra phản ứng lớn, hiểu sao lại khiến bị phiền chán, bất an, thể trút ra.

      Cuối cùng, cũng đành nhắm hai mắt lại, nghiêng người ngủ ở ghế sau.

      “Khụ khụ, Kiều thiếu, Lam tiểu thư vừa rồi rất lo lắng cho cậu, cậu chạy ở dưới đường bao lâu ấy khẩn trương bấy lâu. Vừa rồi nhìn thấy cậu là người đầu tiên chạy qua đích, ấy hưng phấn nhảy dựng lên trong xe, sau đó đập đầu vào mui xe, đau suýt khóc. ấy còn , chuẩn bị nước và khăn cho cậu nên ấy vẫn tự trách”.

      Tư Đằng vẻ mặt biểu cảm báo lại, giống như báo cáo công tác nhưng trong lòng lại buồn cười, hai người này, ràng là thích nhau, lại còn muốn xoay vòng vòng.

      Kiều Ân nghe vậy, nhanh chóng quay người lại nhìn , phát thân mình nhắn lung linh của ngủ ở ghế sau, hai mắt nhắm lại, nhìn như ngủ. Nhưng khuôn mặt càng lúc càng đỏ bừng, hơn nữa hai tròng mắt ở dưới mí mắt mềm mại lúng liếng chuyển động.

      Khóe miệng toét ra nụ cười thoải mái, Kiều Ân biết, trong lòng bé là thương , thẹn thùng đây.

      “Ai ôi! Cánh tay của tôi rút gân! Đau quá!”.

      Người đàn ông xấu xa nào đó, trong mắt ánh lên tia trêu chọc tà ác, bỗng nhiên ôm cánh tay, vẻ mặt thống khổ rên lên.

      Lam Thiên Tình mở to mắt, nhìn biểu cảm của , giống như giả vờ, sợ đến mức hốc mắt đỏ lên, bỗng chốc bổ nhào vào cạnh người Kiều Ân, bắt lấy bàn tay của , nghẹn ngào:

      ! Làm sao thế, chạy lâu như vậy, nhất định thoải mái, rất đau à? Làm sao bây giờ, muốn gặp bác sĩ ?”.

      “Tình Tình”.

      Kiều Ân cúi đầu gọi tiếng, sau đó vòng tay ôm lấy hai vai , nhấc nửa người về phía trước, cúi đầu hôn.

      Bàn tay trắng nõn của vừa vươn ra bảo vệ cái miệng đào, đáy mắt Kiều Ân xẹt qua chút ý cười trêu tức.

      dán vào tai , giọng nỉ non:

      “Ngoan, để cho hôn cái, hôm nay hưởng qua nhưng còn chưa đủ!”.

      “U7m~!”.

      Sức lực của con thỏ làm sao có thể là đối thủ của sói xám? Kiều Ân kéo cổ tay , chính xác cắn lên đôi môi kiều diễm.

      Vừa mới chạy đoạn đường dài, cả người toàn mùi mồ hôi đàn ông, hòa với cảm xúc nóng bỏng mà cuồng dã của , bỗng chốc khiến Lam Thiên Tình xụi lơ trong lòng , mặc cho chiếm đoạt môi .
      Last edited by a moderator: 26/5/16
      Phong Vũ YênTóc Xù thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24. Đòi danh phận

      Ngay lúc Lam Thiên Tình hô hấp còn khó khăn, Kiều Âu bỗng nhiên quyết đoán rời đôi môi của .

      mê ly mở mắt, tham lam thở dốc, nhìn thấy trong đôi mắt tối như mực là ngọn lửa tình dục cố gắng nhẫn nhịn.

      đôi môi chợt lạnh, ngón tay nhàng xoa lên đôi môi sưng đỏ của , gương mặt tuấn tú là dịu dàng vô hạn:

      “Tình Tình ~ quyết định, vì để em sớm học được cái gì gọi là tình , về sau chúng ta học thêm bài.”

      từng , hiểu tình , sao cả, mỗi ngày để hôn lần, tình , dạy . Bây giờ, lại , muốn dạy thêm bài. Cái đầu của Lam Thiên Tình dần khôi phục lý trí, từ trong ngực lui về ngồi ở ghế sau, sau đó, vẻ mặt đề phòng nhìn :

      , bây giờ em là học sinh, bài vở và bài tập là chính, phải em chỉ cần an tâm học tập tốt là được rồi sao? Em bị trường học và sách giáo khoa ép thở nổi, muốn học thêm bài đâu.”

      Kiều Âu nhíu mày, thú vị nhìn , tà mị nghiêng đầu:

      “Hay là, có thể Tình Tình nghiên cứu kỹ về cái gọi là tình , cho nên cần phải học thêm nữa hả?”

      Ý ở ngoài chính là, có phải động lòng với , có phải là vì hiểu cái gì là tình ?

      Lam Thiên Tình bị hỏi như vậy, vẻ mặt, lập tức quắc mắt trừng :

      “Kiều Âu! Em là do nhận nuôi, sai, nhưng mà như thế phải là có thể tùy tiện khinh nhờn tôn nghiêm của em! Em hiểu tình là như thế nào, nhưng mặc kệ thế nào là tình , điều kiện tiên quyết phải là tôn trọng lẫn nhau phải ? Cho nên, mời về sau tôn trọng em chút, bây giờ em còn chưa phải là bạn đâu!

      Sư tử cái vừa hô xong, trong xe yên tĩnh trong khoảng khắc, Kiều Âu nhìn gì, trong ánh mắt thâm thúy dần lộ ra ý cười nhàng.

      Lam Thiên Tình chỉ thấy nụ cười của quỷ dị, vừa rồi tức giận, khống chế được gọi tên của . Ở thế giới này, sợ là người dám gọi thẳng tên , có vài người?

      “Khụ khụ, Kiều thiếu, Lam tiểu thư , về sau trong tình của hai người, ấy hi vọng cậu tôn trọng ấy hơn, hơn nữa, Lam tiểu thư đòi hỏi danh phận đấy!”

      Tư Đằng buồn cười nhìn vẻ mặt vô tội của Lam Thiên Tình từ kính chiếu hậu, biết nhất định ấy còn chưa phản ứng kịp những điều vừa rồi ấy , càng biết là ấy nhất định vì sao Kiều Âu lại giận quá hóa cười, vì thế, là cấp dưới trung thành của hai người nên ra tay giải thích thỏa đáng dùm Lam Thiên Tình.

      Lam Thiên Tình vừa nghe Tư Đằng chậm rãi , lại nghĩ lại những gì bản thân vừa , trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, bỗng nhiên có xúc động muốn hôn mê!

      tình là cần tôn trọng, còn Kiều Âu về sau phải tôn trọng , phải và Kiều Âu có ình rồi sau? Thừa nhận tình giữa bọn họ, lại còn già mồm cãi láo phải là bạn của , đó phải là đòi hỏi danh phận với Kiều Âu sao?

      Trời ạ! Lại dọa người rồi!

      Lam Thiên Tình bỗng vươn bàn tay, che cả khuôn mặt của mình , sau đó khom người nằm sấp cả người ở ghế sau, tiện tay chôn mặt vào trong, miệng mơ hồ :

      “Hu hu ~ phải dạng đó! Hu hu ~ em có ý đó!”

      “Ha ha.”

      Tâm tình Kiều Âu rất tốt, nhìn toàn bộ vẻ hoảng loạn, ngượng ngùng và vô tội của . Tình Tình của đáng như vây, tất cả những mệt mỏi của cuộc chạy huấn luyện khảo hạch đều tan thành mây khói trong giây phút đó.

      Kỳ , muốn , chỉ cần nguyện ý, tất cả những danh phận dính dáng đến ái muội, ví như người , bạn , thậm chí cả vợ, đều có thể cho .

      Trừ tình nhân.
      Last edited by a moderator: 27/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 25. Uy hiếp trắng trợn

      Ở doanh trại, Kiều Âu là Phó Đoàn trưởng, có mình phòng ký túc, nhưng mà căn phòng tương đối đơn giản: phòng ngủ, phòng tắm, ban công. Bố trí như vậy, còn thiếu phòng khách so với phòng trọ đơn, nhưng mà so sánh ký túc xá tập thể ở lại có thêm bình nước nóng và điều hòa.

      Tư Đằng dừng xe dưới ký túc xá của Kiều Âu, Kiều Âu cười xấu xa:

      “Tình Tình, đêm nay ở lại đơn vị về, hay là Tình Tình ở lại cùng ?”.

      Lam Thiên Tình kì kèo mè nheo ngẩng đầu lên ngó ra từ ghế sau, cắn môi :

      được, ngày mai còn có cuộc thi, cứ để cho Tư Đằng đưa em về nhà , hơn nữa, cặp sách của em còn ở trường học!”.

      Trong lòng vẫn luôn nhớ, hôm nay bị chuồn chuồn quấy nhiễu trận, làm lỡ buổi học , bây giờ cặp sách của cũng để quên ở trường học, bài tập hôm nay phải làm sao đây?

      “Khụ khụ, mấy ngày hôm nay có Tình Tình ở cùng, buổi tối ngủ cũng rất yên tâm, nếu đêm nay Tình Tình ở lại, sợ là bị mất ngủ, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến thành tích cuộc thi ngày mai, vậy phải làm sao đây?”.

      Kiều Âu vừa , vừa buồn cười liếc trộm , thấy có động tĩnh gì, khóe miệng tà ác dương lên, nở nụ cười đáng đánh đòn:

      định , chào hỏi qua trường học của em, giải thích việc ngày hôm nay chút, xem ra, có người ở bên nhắc nhở, khiến cho tốt, quên mất chuyện này!”.

      Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!

      Tư Đằng nhịn cười, đương nhiên biết phòng của Kiều Âu chỉ có cái giường lớn, ngay cả sofa gì cũng có. Nếu như Lam Thiên Tình ngủ lại, cần phải , nhất định bị sói xám ăn tươi nuốt sống rồi… nhìn gương mặt nhắn rối rắm lại nghiến răng của Lam Thiên Tình, trêu tức, thêm dầu vào lửa:

      “Kiều thiếu, cậu đừng đùa, đối với Lam tiểu thư mà , đến trường là việc lớn, Kiều thiếu nhất định phải nhớ giúp Lam tiểu thư, dạo này để đạt được vài cơ hội phỏng vấn trúng tuyển đại học phải trả bao nhiêu tâm huyết và nỗ lực!”.

      Cái gọi là tâm ý của chủ, là cấp dưới tất nhiên phải hết sức đạt được, huống hồ Tư Đằng và Kiều Âu đơn giản là quan hệ chủ tớ.

      Lam Thiên Tình vừa thấy như vậy, trong mắt đen lúng liếng chuyển động, hai nắm tay nắm khẩn trương, mặt lại bỗng nhiên nở nụ cười ngọt ngào động lòng người:

      , buổi tối khi nhắm mắt, chỉ cần tưởng tượng Tình Tình ở bên cạnh là được rồi, nếu như sợ quên đến trường học em chào hỏi sau khi về nhà Tình Tình có thể gọi điện thoại nhắc nhở , yên tâm mà về ký túc xá !”

      Ôi ôi ~ đầu óc bé chuyển động rất nhanh.

      Kiều Âu và Tư Đằng liếc nhìn nhau, đều nhìn ra trong ánh mắt đối phương có tán thưởng đối với Lam Thiên Tình.

      Chẳng qua, con thỏ cơ trí cũng bằng sói xám lớn giảo hoạt!

      “Khụ khụ, Tư Đằng, vừa rồi di động tôi hết pin cậu có mang sạc điện thoại của tôi ?”

      Tư Đằng lắc đầu, vẻ vô tội :

      mang.”

      Kiều Âu làm vẻ mặt khó xử, lầm bầm lầu bầu:

      “Như vậy, phải là từ giờ đến kết thúc thi ngày mai, tôi cũng có di động dùng sao?”

      “Đúng vậy, Kiều thiếu, có di động dùng, chậm trễ rất nhiều việc.”

      “Ví dụ như?”

      “Ví dụ như, điện thoại Lam tiểu thư gọi cho Kiều thiếu, Kiều thiếu nghe được, lại ví dụ, Kiều thiếu muốn gọi điện cho trường học của Lam tiểu thư, cũng gọi được.”

      Đỉnh đầu Lam Thiên Tình nhất thời có đám quạ đen. Chủ tớ hai người kẻ xướng người họa, coi như chết?

      !”

      Bỗng nhiên gào to câu, sao đó nở nụ cười cực kỳ dịu dàng:

      , chúng ta lên !”

      xong, vẫn giữ nụ cười nho nhã lễ độ như trước, nhanh chóng mở cửa xe trốn ra ngoài, ngoan ngoãn chờ đợi.

      Ánh nắng chiếu ấm áp hắt lên thân hình nhắn mềm mại Lam Thiên Tình, giống như bức tranh màu nước linh động, cảm giác ấm áp của mùa xuân, mê người của mùa thu, đẹp đến nỗi Kiều Âu nhìn muốn lóa mắt.

      “Kiều thiếu, chú ý nước miếng.”

      Tư Đằng tốt bụng nhắc nhở, lại nhận được ánh mắt lạnh của Kiều Âu:

      “Tới địa ngục ! Tiểu tử nhà cậu ngứa da phải ?”

      “Khụ khụ, Kiều thiếu, buổi tối cần chú ý chút, tiết chế chút, sáng mai và chiều mai đều có cuộc thi đấy!”

      Kiều Âu liếc mắt nhìn Tư Đằng cái, lười phản ứng lại, mở cửa xe chạy nhanh về phía con thỏ .

      Phòng của Kiều Âu ở lầu hai, là gian phòng ở trong cùng. Vào lúc này, toàn quân khu trong huấn luyện hoặc học, căn bản là có người lại, cho nên Kiều Âu kéo Lam Thiên Tình vào khu nhà toàn đàn ông, cũng có ai nhìn thấy.

      Lúc mở cửa phòng cho Lam Thiên Tình vào nhà, Lam Thiên Tình hoàn toàn trợn mắt.

      Bởi vì là mô hình ngôi nhà quá mức đơn giản, cho nên vừa nhìn là hiểu ngay.

      , chỗ này, chỉ có cái giường hả?”

      Kiều Âu cũng trả lời , trước tiên lách người kéo vào phòng, sau đó trở tay khóa cửa lại, nhấc cả người bế quẳng lên giường lớn, tất cả động tác đều nhanh chóng giống như từng diễn luyện qua vô số lần trong đầu, thành thạo như vậy, lưu loát như vậy.

      đợi Lam Thiên Tình kịp phản ứng, nặng nề mà đè ép lên, nâng khuôn mặt nhắn trơn mềm của lên hôn nồng nhiệt.

      , Kiều Âu định như vậy, lần nữa tự với bản thân phải kiềm chế, nhưng mà nhịn được.

      tự nhận mình phải là người trọng ham muốn tình dục, trước khi biết Lam Thiên Tình, vẫn luôn có cuộc sống thanh tâm quả dục. từng buồn bực, từng rối rắm, nhưng sau khi gặp được người con mà mình muốn quý trọng nhất mọi việc lại thành thế này nhỉ?

      Lam Thiên Tình vĩnh viễn biết, mỗi lần tới gần Kiều Âu, hương thơm vị táo tươi mát đều dễ dàng gợi lên dục vọng của , nếu như có tiếp xúc tứ chi, dục vọng này biến thành cỏ dại lan tràn.

      “Ưm ~ !”

      Cả người Lam Thiên Tình đều run run lên, bởi vì Kiều Âu điên cuồng hôn môi dã chiến đấu tới chiến trường là cổ của , ngay cả bàn tay to của cũng bắt đầu quá đáng, tùy ý trêu chọc cơ thể .

      !”

      Kiều Âu như là điên rồi, mắt điếc tai ngơ với tiếng gọi của , hơn nữa hai, ba lần lột sạch đồ người .

      Thân mình non nớt, chưa từng có cảm giác như vậy, như có luồng điện chạy trong máu, lan tràn vào mỗi dây thần kinh người, mẫm cảm mà nóng bỏng.

      Trong nháy mắt đó, choáng váng, thậm chí còn suy nghĩ, trước kia cha nuôi chuốc say, đưa đến giường người khác, ngay cả đối phương là ai cũng biết, mà tại, Kiều Âu đối với bản thân rất tốt, nếu Kiều Âu muốn , vì sao thể dành cho Kiều Âu?

      Có lẽ giờ phút này Lam Thiên Tình còn chưa nhận thấy được, trong tiềm thức của , còn bài xích việc thân thiết với Kiều Âu, điều này có nghĩa là, trong lòng , khả năng có người đàn ông này.

      Sau đó, lúc bỏ giãy dụa nữa, nhắm hai mắt lại hạ quyết tâm, trong đầu bỗng ra quảng cáo dán trong cái ngõ :

      Chữa trị màng trinh.

      Trời ơi! Suýt chút nữa quên mất vụ này!
      Last edited by a moderator: 27/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26. Trừ em ra, ai cũng cần!

      Lam Thiên Tình dùng hết toàn bộ khí lực, đấy người đàn ông thở hổn hển ra, khi ánh mắt giận dữ của nhìn vào trong đôi mắt tràn đầy tình say đắm và dục vọng của , bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này trong lòng đối với có nhiều hơn tia áy náy.

      “Tình Tình ~”.

      Kiều Âu tội nghiệp nhìn , khátvọng của đều hiểu tất cả, nhưng mà thể!

      Cho dù chính biết gì cả về chuyện nam nữ, trước đó là lần đầu tiên cũng phát sinh trong trạng thái bản thân hoàn toàn hôn mê. Nhưng khi học lớp 10 được học lớp sinh lý, hơn nữa lại xem quảng cáo chữa trị màng trinh xử nữ, đương nhiên hiểu lần đầu tiên của con có cái gì khác.

      Kiều Âu tốt với như vậy, Lam Thiên Tình có thể cảm giác được ràng tấm lòng chân của , bởi vì chưa bao giờ che giấu, lại càng kiềm chế sủng ái và lưu luyến với .

      Nhưng mà nhỡ đâu, lát nữa làm với , lại phát phải là lần đầu tiên, hậu quả, Lam Thiên Tình dám suy nghĩ.

      ! có thể đừng như vậy được ?”

      ủy ủy khuất khuất nỉ non, đau thương trong mắt sâu sắc như vậy, giơ hai tay lên, che cả thân mình, cuộn mình vào góc tường, cúi thấp đầu, cắn môi.

      Kiều Âu bõng nhiên tỉnh táo.

      nhìn được có bộ dáng này, hận thể đánh mình vài cái bạt tai.

      vươn tay kéo chăn, cẩn thận tiến lên trùm lấy cả người , Kiều Âu có thể cảm giác được hơi run run:

      xin lỗi, Tình Tình, xin lỗi.”

      Vào lúc này, nước mắt Lam Thiên Tình rơi như mưa, hiểu rằng cái này liên quan đến việc Kiều Âu làm, mà là thương tổn lần trước đánh lại, ép cho thở nổi. bắt đầu đau khổ cho lần đầu tiên của bản thân rốt cuộc là bị người hay rất nhiều người, hay đối phương là lão già. Bỗng nhiên cảm thấy mình rất bẩn, hoàn toàn xứng với Kiều Âu.

      “Hu hu ~ hu hu.”

      Vào lúc này, Kiều Âu bọc giống như cái bánh, sau đó ôm chặt lấy , vừa trấn an, vừa xin lỗi, càng cẩn thận càng ôn nhu bé trong lòng càng thương tâm tuyệt vọng, lệ rơi ngừng.

      “Tình Tình, xin lỗi, là tốt, vừa rồi khống chế được, xin lỗi, về sau bao giờ nữa. Tình Tình đừng sợ, bao giờ như thế nữa! thề, về sau làm thế, Tình Tình đừng khóc, về sau như vậy!”

      Móc tâm móc phổi xin lỗi, Kiều Âu hối hận muốn chết người mà thương tiếc nhất lại vì bản thân nhất thời tinh trùng lên não làm cho bị thương. Nhìn bộ dạng bây giờ của , sợ là lần đầu của bọn họ, nếu như tỉnh táo, có lẽ cũng khóc đồng ý như vậy.

      Trong lòng ảo não nhưng cũng cảm thấy may mắn.

      Nếu phải lần đó gặp được , làm sao bọn họ có thể như bây giờ?

      Nếu phải lần đó ăn , sợ là Chu Tuấn đánh ngủ mê đưa cho người khác?

      Vừa nghĩ đến đây, Kiều Âu hạ quyết tâm: hối hận trong lúc tỉnh táo muốn , chút cũng , nhưng mà tuyệt đối việc này với , vĩnh viễn đồng ý Tình Tình của phát mặt giả nhân giả nghĩa của .

      “Tình Tình, xin lỗi, đừng sợ, như vậy nữa.”

      cách lớp chăn, ngừng vỗ lên lưng , giọng dịu dàng.

      Lam Thiên Tình bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn :

      , quên Tình Tình , Tình Tình phải là tốt, thích người khác , Tình Tình xứng với .”

      biết, lúc này những lời đều là lời , rất . thể nào mở miệng với , còn sạch , bởi vì hi vọng cho dù Kiều Âu và thể trở thành người , vẫn có thể làm em, tiếp tục cung cấp cho cuộc sống đủ học.

      Giờ phút này, ngoại trừ Kiều Âu, còn ai khác để dựa vào, phải sao?

      Kiều Âu bình tĩnh nhìn bộ dạng điềm đạm đáng của , mi mày càng nhíu chặt, nhàng nâng cằm lên, cứ như vậy nhìn lúc lâu, bỗng nhiên giọng cũng khàn khàn:

      “Tình Tình, em thích chạm vào em, về sau chạm vào em là được. Nhưng mà trừ em ra, ai cũng muốn, đừng những lời ngốc nghếch như xứng với , cũng đừng để cho kiếm người phụ nữ khác, có được ?”

      Lam Thiên Tình bỗng ngây ngẩn cả người, ngừng cả nghẹn ngào.

      thấy ràng tia bi thương trong mắt Kiều Âu, mất sắc màu và tràn đầy tối tăm, khiến lòng của bị đau!

      Kiều Âu thấy đáp, bất đắc dĩ thở dài, ôm vào trong ngực, từ từ nhắm hai mắt, hít sâu, cố gắng an ủi nội tâm bị thương tổn của mình.

      Bên tai, bỗng nhiên truyền đến tiếng nỉ non của , giống như lẩm bẩm nhưng cũng như cẩn thận khẩn cầu:

      “Em được để cho thích người khác, vĩnh viễn đều được, được nhìn thấy chân tâm của , được cần như vậy, được!”

      Khi ý thức được Kiều Âu dùng giọng hèn mọn chuyện với , Lam Thiên Tình chợt phát thế giới của bị rung chuyển.
      Last edited by a moderator: 27/5/16
      Phong Vũ YênTóc Xù thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27. thích

      qua 16 năm, chưa bao giờ có người cẩn thận trân trọng thương , chưa bao giờ có người nâng niu trong lòng bàn tay như Kiều Âu, mà bây giờ đối mặt với người đàn ông thâm tình trọng ý như vậy, có cách nào đưa cái quý giá nhất của mình cho .

      Vào lúc này, rốt cuộc Lam Thiên Tình cũng phát , thích rồi.

      , làm sao lại có thể đối tốt với em như vậy, bảo em phải làm sao bây giờ?”.

      Làm nũng kiểu oán giận, Lam Thiên Tình nhắm mắt lại, có thể là do khóc quá mệt, tầng tầng mệt mỏi ập đến, trước khi mất ý thức, cái miệng nhắn mê người câu nỉ non lòng, giọng này, như ảo mộng:

      , hình như, em thích rồi!”.

      Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh!

      Đợi đến khi Lam Thiên Tình mở mắt ra, xung quanh mảnh tối đen. Thân mình hơi giật giật, bàn tay ấm áp khoát lên vòng eo của , mà trán dính sát vào cằm của Kiều Âu.

      Trái tim hồi hộp chút, đầu ngón tay nhàng sờ quần áo người, cảm xúc mềm mại của vải thuần cotton, thoáng mùi tươi mát của nước xả vải, chắc là quần áo của Kiều Âu.

      chớp đôi mắt trong bóng tối, nhìn gò má Kiều Âu theo cảm giác, lại biết cũng nhìn .

      Bàn tay non mềm tò mò di chuyển, chạm vào cằm của , lại đụng đến bờ môi .

      thấy vẫn nhúc nhích, trong lòng hơi mừng thầm, bỗng nhiên, bắt đầu nghĩ, cứ như vậy mà hôn chút, chắc là có việc gì?

      Cơ thể mềm mại cẩn thận hơi xích lên , sau đó ngừng thở, Lam Thiên Tình nuốt ngụm nước bọt, vừa dùng ngón tay vuốt ve, vừa đặt môi mình lên.

      Trong nháy mắt đó, dường như cảm giác được cả người Kiều Âu căng cứng, nhưng mà khi tranh thủ rút người lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng , cảm giác khẩn trương đó lại biến mất.

      Buổi đêm tối đen như mực, hai người ôm nhau ngủ, khóe miệng tự giác mà dương lên, ngượng ngùng , ngọt ngào lớn, còn , nhìn như có gì nhưng trong lòng sớm có sóng to gió lớn.

      Sáng sớm, khi Lam Thiên Tình mở mắt lần nữa, Kiều Âu rồi.

      Tư Đằng canh ở cửa ký túc, nghe thấy động tĩnh bên trong, gõ gõ cửa, sau đó cho biết, Kiều Âu đến chỗ thi để chuẩn bị. Chuyện ở trường trung học Đức Nặc cũng được giải quyết tốt, mau rửa mặt sau đó an tâm học.

      Lam Thiên Tình liếc mắt về phía cái chăn vừa bò ra, phong cách kẻ caro màu cà phê nhạt, cực kỳ giống với màu sữa Kiều Âu pha cho , ngọt ngào, ấm áp.

      Ở đó, còn lưu lại hương của Kiều Âu.

      Sau khi rửa mặt, nhận bộ quần áo cộc tay và nửa váy sạch mà Tư Đằng đưa, bỗng nhiên cảm thấy muốn thay chiếc T-shirt lớn của Kiều Âu.

      Chất liệu là tơ tằm, càng vừa người thoải mái hơn là chất thuần cotton, nhưng vào giờ phút này Lam Thiên Tình cảm thấy, mặc quần áo của Kiều Âu lên người rất ấm áp.

      Khóe miệng khẽ cong, đổi quần áo, sau đó cũng xếp gọn chiếc T-shirt lớn của Kiều Âu cầm trong tay.

      Ngồi ở trong xe, Lam Thiên Tình vừa vặn ăn bữa sáng Tư Đằng mua cho , vừa ngẩn người nhìn áo của Kiều Âu. Bộ dáng ngây ngốc này rất giống hoa si, trong thẹn thùng mang theo chút hương vị tình ngọt ngào, mê người phải .

      Toàn bộ hình ảnh này được Tư Đằng ngồi phía trước dùng điện thoại di động chụp lại, nghĩ, đợi buổi chiều Kiều Âu thi xong đưa cho Kiều Âu xem, biết Kiều Âu tự mãn thế nào!

      Buổi sáng Tư Đằng vừa tới, lo lắng nhìn thoáng qua Kiều Âu, hỏi kết quả chiến ngày hôm qua, lại hỏi cuộc thi ngày hôm nay có bị nhuyễn chân , kết quả lại Kiều Âu liếc trắng mắt, buổi tối hôm qua bình yên vô . Tư Đằng cười lớn, người có thể khiến Kiều Âu luôn cam chịu và cẩn thận chịu đựng, cũng chỉ có Lam Thiên Tình.

      Đôi mắt sâu thẳm nhìn gương chiếu hậu, vì muốn tăng hiệu quả chụp hình, Tư Đằng còn :

      “Lam tiểu thư, cầm áo của Kiều thiếu học?”

      Lam Thiên Tình sửng sốt, ngước đôi mắt trong veo nhìn , điềm nhiên hỏi:

      “Chỉ là cảm thấy áo ngủ này rất thoải mái, em cầm về làm áo ngủ.”

      Ý cười trong mắt Tư Đằng càng sâu:

      “Kỳ , Lam tiểu thư, áo ngủ như thế nào cũng như vậy, mấu chốt người ngủ cả đêm bên cạnh là ai.”

      Sắc mặt Lam Thiên Tình, xấu hổ chuyện, đợi đến cửa trường học, nhanh chóng mở cửa xuống xe, dám chạm vào bộ quần áo chút nào.

      “Ha ha, đúng là bé nhạy cảm.”

      Cơ thể nhanh nhạy có mẫn cảm biết, nhưng chỉ hai lời nhàng bâng quơ lại có thể khiến nhạy cảm như vậy, Tư Đằng cười cười, bàn tay cầm di động cất kỹ, nhìn Lam Thiên Tình tiến vào cửa trường học, sau đó quay đầu xe.

      Nhà họ Bùi.

      Bùi Thanh Đình việc của Yo Yo cho cha của mình là Bùi Tề Tuyên, hơn nữa ta hi vọng Bùi Tề Tuyên có thể giúp đỡ giữ lại được cả nhà Yo Yo.

      ngờ, sau khi Bùi Tề Tuyên biết được con mình làm chuyện này, những giúp đỡ, ngược lai còn khấu trừ ba tháng tiền tiêu vặt của Bùi Thanh Đình, hơn nữa còn phạt ngừng sử dụng thẻ tín dụng.

      Đối với kết quả như vậy, Bùi Thanh Đình thể nào ngờ được.

      ta , tại sao người cha luôn kiêu căng của mình, bỗng nhiên lại trở nên nghiêm khắc như thế, lại còn khuỷu tay hướng ra ngoài.

      Yo Yo và Bùi Thanh Đình cũng giống như Tư Đằng và Kiều Âu, đều là lớn lên cùng nhau từ , giữa ban ngày ban mặt, quản gia bên người của mình bị người ta phế tay đường lớn, mặt mũi của người đẹp nhất thủ đô của ta đặt ở chỗ nào?

      ta nằm sấp giường khóc lát, tức giận trong lòng thể phát tiết, cuối cùng, ta bổ nhào vào đầu giường, gọi điện cho Cung Bách Hợp.

      Kiều Âu cưng chiều Lam Thiên Tình như thế, lại dung túng cho lòng dạ độc ác của Lam Thiên Tình như vậy, cũng chỉ có người mẹ là Cung Bách Hợp quan tâm đến rồi.

      Sau đó, kết quả chính là, sau khi Kiều Âu thi xong 8000 mét nhảy, bị điện thoại của Cung Bách Hợp gọi đến ầm ĩ.

      vừa nghe là Cung Bách Hợp thỉnh cầu vì Bùi Thanh Đình, trực tiếp cúp điện thoại, quan tâm nữa.

      Cung Bách Hợp cũng là người ngang ngược, thấy con trai quan tâm càng gọi điện đến.

      Cho đến khi Kiều Âu đến văn phòng của Kiều Nhất Phàm, điện thoại vẫn còn ầm ĩ.

      Chương 28. Cuộc điện thoại phiền phức

      “Sao vậy, di động trong túi luôn rung rung, tại sao lại nghe?”.

      Kiều Nhất Phàm nhìn chằm chằm vào cậu con trai của mình, từ lúc nó vào phòng đến giờ, ông thấy di động của nó ngừng rung lên. Mặt khác, số điện thoại của Kiều Âu có nhiều người biết, có thể khiến nó nhẫn nhịn nghe máy vừa đưa vào sổ danh bạ đen, cũng chỉ có vài người rồi.

      “Mẹ con, mỗi ngày có việc gì làm nên tìm việc, mặc kệ bà!”

      Kiều Âu lập tức đến tủ lạnh trước mặt, lấy lon bia lạnh, mở ra, ngửa cổ uống ngụm.

      thi cả ngày, tất cả đều là những việc cần dùng đến thể lực, làm cho mệt lắm rồi. Đáng ra uống hết lon bia có thể đỡ mệt, nhưng điện thoại gọi đến lại quấy nhiễu thanh tịnh, trong lúc nhất thời, sắc mặt của rất vui.

      “Cho dù thế nào bà ấy vẫn là mẹ con, con vẫn nên nghe máy , nếu hai người cứ luôn dây dưa như vậy, có ý nghĩa ?”

      Kiều Nhất Phàm có chút đau đầu, mấy năm nay quan hệ của ông và Cung Bách Hợp tốt, khiến cho Kiều Âu cũng giận dỗi với mẹ nó. Đối với hai đứa , Kiều Âu và Kiều Lộ, e là bầu khí gia đình ấm áp, là thứ duy nhất mà người cha như ông thiếu bọn chúng.

      “Alo, mẹ đúng là kiên trì ngừng, muốn làm đến cùng thôi, , điều kiện tiên quyết là tất cả những gì về Bùi Thanh Đình, gặp nhau rồi !”

      Cho dù là Cung Bách Hợp muốn Kiều Âu xin lỗi Bùi Thanh Đình hay là muốn Kiều Âu hẹn hò với ta, hay giải thích gì đó, tất cả đều có khả năng. Kiều Âu ghét nhất là Cung Bách Hợp đánh loạn uyên ương phổ nhiều lần cho .

      Có đôi khi nghĩ mãi hiểu, điều kiện của nổi trội xuất sắc như vậy, Cung Bách Hợp lại làm giống như đời này con trai cưới được vợ, thay đổi các biện pháp bày trò cho ?

      “Kiều Âu, lần này con hơi quá đáng rồi, cái gì mà Lam Thiên Tình, con mau đuổi ta về nhi viện ! Nhà chúng ta thiếu tiền nuôi đứa trẻ, nhưng chúng ta mở nhà từ thiện, Đình Đình cũng , Lam Thiên Tình này là đứa trong lòng bất chính, lòng dạ độc ác, ta chỉ coi trọng tiền của con thôi! Con làm sao có thể hồ đồ như vậy!”

      “Mẹ! Con lại lần cuối cùng, nếu về sau mẹ trước mặt con câu có liên quan đến Bùi Thanh Đình, mẹ có tin hay mặc kệ ta là con nhà ai, con đều khiến ta vĩnh viễn biến mất thế giới này?”

      Đối với Cung Bách Hợp rất hiểu chuyện, Kiều Âu gì, chỉ sử dụng cách gì đến ứng chiến, huống hồ Tình Tình của tham tiền độc ác cũng xâm nhập vào bãi mìn của rồi.

      “Kiều Âu, con có thân phận gì? Lam Thiên Tình có thân phận gì? Con đừng tưởng rằng mẹ biết, con đối với ta chỉ là em bình thường thôi sao? Nếu con cưới ta, toàn bộ thế giới đều chê cười nhà họ Kiều chúng ta!”

      Cung Bách Hợp tức giận mắng to trong điện thoại, bà lớn đến nỗi Kiều Nhất Phàm ngồi bên cũng nghe ràng.

      Ngón tay Kiều Âu xoa xoa huyệt thái dương, oán giận nhìn cha mình, xem , cha bảo con nghe, chỉ là cuộc điện thoại phiền phức.

      “Mẹ, nếu phải tìm người phụ nữ kết hôn phối hợp với thân phận của nhà họ Kiều, như vậy thà rằng cả đời này con mình, dù sao cũng như ba và mẹ, cả đời khó chịu diễn trò trước mặt mọi người, sau đó là người lạ! Chính mẹ tự hỏi chút hôn nhân của mẹ có hạnh phúc ? phải mẹ là mẹ thích Bùi Thanh Đình sao, mẹ thích ta cũng sống đời giống y như mẹ hả? Cho dù mẹ và ta nguyện ý, con cũng đồng ý! mà con phải cưới, đương nhiên là người con thích tình!”

      “Kiều Âu! Con cái gì, đây là thái độ của con với mẹ sao?

      “Con bàn luận!”

      “Con ở đâu? Có phải là ở cùng với Lam Thiên Tình kia ? Con mau về nhà cho mẹ!”

      “Con ở văn phòng của ba!”

      Bên kia ngẩn người, lát sau, Kiều Âu định gác điện thoại, Cung Bách Hợp lại :

      “Đưa điện thoại cho ba con!”

      Như cầm củ khoai lang bỏng tay, Kiều Âu tuân lệnh như nhận đại xá, ném điện thoại của mình cho Kiều Nhất Phàm trong nháy mắt.

      Kiều Nhất Phàm ai oán nhìn con trai, nghĩ rằng, tại sao lại bắt ông rồi tha xuống nước? Mà Kiều Âu cũng chỉ nhún nhún vai, khuôn mặt tuấn cười khẽ.

      “Alo, là tôi đây.”

      “Kiều Nhất Phàm! Ông điên rồi phải ? Con trai của ông muốn ở cùng với Lam Thiên Tình, có phải ông điên rồi ?”

      Kiều Nhất Phàm nhíu mày, vì hạnh phúc của con trai, dằn lại tính khí qua điện thoại:

      “Bà bình tĩnh chút, Kiều Âu lớn, nó có người mình thích, đáng ra chúng ta phải mừng cho nó, tôi cảm thấy Tình Tình cũng tốt, chúng ta phải tin tưởng Kiều Âu.”

      Ai ngờ, Cung Bách Hợp vừa nghe Kiều Nhất Phàm vây, tức giận nhảy lên:

      “Ông thối lắm! Lam Thiên Tình là con của ông, ông biết ? Kiều Âu cũng là con ruột của ông, có phải đầu óc của ông bị lừa đá ?”
      Last edited by a moderator: 27/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :