1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Cô nàng lính đặc chủng xinh đẹp - Tinh Nhị S (Hoàn) Truyện VIP LQD

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18. đưa em nhận giấy chứng nhận!

      “Đừng!”.

      Người phụ nữ có thai sợ tới mức hô to câu, sau đó cẩn thận nhìn chằm chằm vào :

      , của Kiều Âu?”.

      Lam Thiên Tình sâu sắc nhìn ta, bỗng nhiên dí sát mặt đến trước mặt ta, vẻ mặt biểu cảm, sau đó cực kỳ nghiêm túc :

      “Kiều Âu , nếu quả có người khi dễ tôi, ấy hỏi thăm cẩn thận cả nhà người đó. Cho nên tốt nhất là chị với tôi ai sai chị tới, tôi bán đứng chị, bởi vì tôi muốn tìm người bắn súng, tôi có hứng thú với viên đạn! Nhưng nếu như chị phối hợp, tôi để ý đến việc trả thù! Chị cứ thử lần xem!”.

      Mười phút sau, người phụ nữ có thai vừa lau mồ hôi, vừa ra khỏi trường trung học Đức Nặc.

      Chuông vào lớp vang lên từ lâu, nhưng Lam Thiên Tình vẫn chậm chạp chưa về.

      Vừa rồi người phụ nữ có thai gì?

      ta , ta là đồng nghiệp của YoYo, ta biết làm chuyện này đụng phải Kiều Âu, ta ta chỉ biết YoYo là người theo hầu bên người con lớn nhà họ Bùi.

      khuôn mặt nhắn tuyệt đẹp tràn đầy nước mắt.

      Lam Thiên Tình đứng tại chỗ lâu mới hoàn hồn lại, vừa lau nước mắt, vừa chạy về phía cửa trường học.

      muốn làm người lương thiện, nhưng thế giới này vĩnh viễn đều bắt nạt người hiền lành. Trước kia cha mẹ nuôi của , chị , còn cả em đều muốn bắt nạt , bây giờ lại có Bùi Thanh Đình coi mình là trung tâm.

      Khả năng của quả quá bé, mà người duy nhất có thể bảo vệ chỉ có Kiều Âu.

      đưa ra khỏi vòng luẩn quẩn của tầng thấp nhất xã hội, từ biệt cuộc sống bần cùng túng quẫn, cho cưng chiều ấm áp, rời khỏi ngôi nhà lạnh lẽo vô tình.

      Phải có được sao?

      Cho dù bây giờ hiểu tình là gì, cho dù về sau cũng có tình , phải có được sao?

      Lam Thiên Tình vừa khóc vừa chạy, chạy ra khỏi vườn trường, xuyên qua đường cái, chạy đến buồng điện thoại công cộng ở ven đường, lúc sau vẫn đứng bất động.

      Khi cầm ống nghe, vẫn còn hỏi mình: Phải có được sao?

      nhắn mắt lại, số điện thoại của Kiều Âu hôm nhận nuôi viết lên giấy đưa cho . Lam Thiên Tình đọc lại vài lần nhưng mà vào lúc cầm lấy điện thoại, chợt phát trong đầu ràng các chữ số, thiếu cái.

      mẫn cảm con số của học sinh khoa tự nhiên hay là chờ mong với người nhận nuôi mình, vào lúc này Lam Thiên Tình muốn so đo ràng, cũng có thời gian để nghĩ ràng.

      đồng xu nho , coi như là ánh sáng trong bóng tối dày đặc.

      “Alo, tôi là Kiều Ân.”

      , em là Tình Tình~”.

      cần phải diễn trò, vẫn khóc, có chút ủy khuất, lại có chút run run.

      “Tình Tình? Em làm sao vậy? phải bây giờ là giờ học sao? Em ở đâu?”

      “Hu hu~ , phải thích Tình Tình sao? Hu hu~ vì sao lại gạt em, vì sao kết hôn, có vợ rồi còn đến trêu chọc em? Hu hu~ sao có thể gạt em như vậy! Hu hu~ vợ còn mang thai rồi!”

      Cảm xúc Lam Thiên Tình khống chế được khóc thét lên, trong lòng cũng giãy dụa. Những lời này, phải vì cố gắng diễn trò, mà miệng những lời này, đồng thời trong lòng suy nghĩ:

      biến chất sao? lương thiện sao?

      Trong năm tháng qua , trong cuộc đời mình có người như vậy, rực rỡ như trăng hoa, lộng lẫy như ánh sao, ràng có thể bắt lấy, tại sao lại bắt? Điều này quan hệ với biến chất, quan hệ với lương thiện, mà xuất phát từ việc mỗi người đều mưu cầu hạnh phúc, muốn có nơi dựa vào.

      Cũng vì như thế, vậy tại sao Lam Thiên Tình phải khiến mình và Kiều Ân giống như người qua đường, cách muôn sông nghìn núi gặp nhau, lại vân đạm phong khinh lướt qua?

      Rất nhiều năm sau, khi Kiều Ân ôm đứng ở điểm cao nhất cúi xuống nhìn thế giới, hỏi , từ khi nào bắt đầu ? Trong đầu Lam Thiên Tình nghĩ đến đầu tiên đó là ngày hôm nay. Lúc đó mới phát , hóa ra dự định gọi điện của , chỉ vì muốn dựa vào , chỉ là khi đó còn quá , còn chưa hiểu tình .

      “Tình Tình! Em ở đâu? Những lờn này em nghe ai ? chưa từng gạt em! Bây giờ em ở đâu? tìm em!”

      Đầu bên kia, lần đầu tiên Kiều Ân nghe thấy Lam Thiên Tình khóc lóc kể lể thương tâm như vậy, cho dù trong giọng tràn đầy chỉ trích và oán giận, hung ác như muốn ăn thịt người, nhưng Kiều Ân tuyệt đối tức giận, ngoại trừ lo lắng cho cũng chỉ cảm thấy thương hơn!

      “Hu hu~ có người đến trường học gặp thầy giáo và lãnh đạo trường, hu hu~ là vợ của , hu hu~ còn chỉ ra họ tên của em, em là tình nhân của ! Hu hu~ trường học muốn đuổi học em, , làm sao có thể gạt em! Hu hu~”.

      Từ lần trước bởi vì đề tài “Người tình”, Kiều Ân rất cẩn thận, nghiêm túc với , Lam Thiên Tình đến nữa.

      Quả nhiên, đầu dây bên kia, giọng Kiều Ân lạnh xuống:

      “Tình Tình, bây giờ rất nghiêm túc cho em biết, chưa từng kết hôn, hơn nữa vĩnh viễn cần người tình, lại càng để em ủy khuất làm người tình của ! Em cho biết, bây giờ em ở đâu?”

      Là do giọng của Kiều Ân quá nghiêm túc sao? Lam Thiên Tình hơi sững sốt chút, trong lòng có chút có tật giật mình:

      “Học, buồng điện thoại, ở cửa trường học.”

      “Đợi ở đó, đừng đâu cả!”

      Kiều Ân xong câu đó, Lam Thiên Tình tưởng rằng cúp điện thoại của , ngờ cúp điện thoại , nhưng mười giây sau gọi lại.

      Từ đơn vị đến trường học của , Kiều Ân vẫn luôn trò chuyện với , hơn nữa thường thường hỏi hai câu, cũng trả lời lại. Mỗi khi giọng của trong điện thoại đổi qua chỗ khác, ngay sau đó giọng Kiều Ân vô cùng dịu dàng. Dường như chỉ có thể nghe thấy chuyện, mới có thể hoàn toàn yên tâm.

      Nửa giờ sau, Kiều Ân xuất bên cạnh buồng điện thoại công cộng.

      nghiêng người định mở cửa xe nhìn qua cửa sổ xe thấy bóng dáng nhắn mềm mại đơn ngồi trong buồng điện thoại công cộng, bàn tay trắng nõn ôm lấy tai nghe, giống như đó là cọng cỏ cứu mạng. Hình ảnh này, đánh mạnh vào lòng !

      cất điện thoại, nhanh chóng mở cửa xe, người vừa đứng vững, giống như cánh bướm bay tới, chui vào lòng .

      nhíu mày, lại đau lòng, vừa rồi ở điện thoại còn khóc nữa, bây giờ lại kích động khóc?

      “Tình Tình, nín , khóc xấu làm sao giờ?”

      nâng mặt lên giúp lau nước mắt, nhìn đôi mắt sưng đỏ của , bỗng nhiên suy nghĩ muốn trường trung học Đức Nặc biến mất khỏi nước Hoa từ đây!

      , hu hu~ , gạt em sao?”

      Kiều Ân sâu sắc nhìn , trả lời, bỗng nhiên, ôm ngang vào trong xe, vào lúc đóng cửa xe lại, nghiêm túc :

      đưa em nhận giấy chứng nhận!”

      “Chứng nhận gì?”

      “Giấy chứng nhận kết hôn!”
      Last edited by a moderator: 25/5/16
      Phong Vũ Yên, Tóc XùNhược Vân thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19. Kiss, ai mê hoặc ai?

      Lam Thiên Tình nghĩ rằng, ở nước Hoa tuổi kết hôn sớm nhất theo pháp luật của con là 18 tuổi, con trai là 20 tuổi. Kiều Âu đương nhiên qua tuổi kết hôn theo pháp luật, nhưng còn thiếu hai năm! Hơn nữa, bây giờ nghĩ phải gả cho , suy nghĩ ban đầu của là muốn bảo vệ , giúp lấy lại công đạo.

      , bây giờ chúng ta thể nhận giấy chứng nhận được chứ?”.

      có thể là có thể!”.

      Kiều Âu bá đạo, vòng tay qua bờ vai , kéo vào trong lòng, đau lòng nhìn hốc mắt hồng hồng của , ôn nhu :

      “Tình Tình, nếu nhận giấy chứng nhận kết hôn có thể khiến em hoàn toàn tín nhiệm , hơn nữa mở lòng với , như vậy làm làm sớm chút!”.

      Trước kia Kiều Âu giải thích rất ràng, chắc chắn để làm người tình của mình, lòng thích , muốn kết hôn với , vì sao còn muốn nghĩ như vậy? Chẳng lẽ làm còn chưa đủ tốt sao, cho nên người khác tùy tiện vài câu tin rồi hả? Cái gì mà có vợ, cái gì mà mang thai, đều là những con bướm người ta thả ra, vậy mà lại trước mặt con thỏ trắng thích ác ý bôi nhọ danh dự của , nhất định phải khiến những người đó trả giá đặc biệt!

      Lam Thiên Tình thấy bộ dạng lời thề sắt son của , trong lòng cả kinh, đó phải là gậy ông đập lưng ông sao?

      , em tin là được, bây giờ quá sớm, nhận giấy chứng nhận kết hôn thích hợp!”.

      ngờ Kiều Âu lại nhìn , ánh mắt sắc bén với Tư Đằng ngồi phía trước:

      “Tư Đằng, cầm băng theo dõi của trường trung học Đức Nặc đến điều tra cho tôi, nhất định phải tra việc ngày hôm nay!”.

      “Vâng, Kiều thiếu!”.

      ! Em còn ,Em nghĩ kết hôn sớm như vậy!”

      Kiều Ân để ý tới, chỉ là càng ôm chặt hơn, đặt cằm của mình lên trán , vô cùng thân thiết.

      , em tin tưởng , !”

      Kiều Ân cúi xuống nhìn , vẻ mặt biểu cảm:

      “Nếu tin tưởng , vậy gả cho !”

      Lam Thiên Tình kinh ngạc, lần đầu tiên phát , đầu óc người đàn ông cũng như vậy? Rốt cuộc phải như thế nào mới khiến nghe ? Trong đầu nghĩ lại mỗi lần mơ mơ màng màng, hoặc là còn chưa tỉnh ngủ, hoặc là tâm tình bị hôn đến hồ đồ.

      Đôi mắt xinh đẹp lóe lên chút ngượng ngùng, Lam Thiên Tình bỗng vươn đôi tay ôm lấy cổ Kiều Ân, nâng cằm lên, dè dặt cẩn thận dán lên đôi môi .

      loạt động tác này cũng nhanh, bởi vì trong đoạn tình cảm này, luôn ở trong tư thế bị động, khiến Kiều Ân ngờ chủ động hôn mình.

      Đợi đến khi cái miệng nhắn thơm thơ dán lên, thậm chí còn chưa kịp vui vẻ, mặt đỏ và nhắm hai mắt lại, hơn nữa còn học tập lúc hôn môi , mềm mút lấy cánh môi .

      Trong lòng là huyễn ngọc ôn hương, hơn nữa, người trong lòng lần đầu tiên chủ động , làm sâu sắc hơn nụ hôn này.

      Từ từ, Lam Thiên Tình cảm thấy cả người mềm nhuyễn, nhàng buông ra, ôm nhu trong đôi mắt có thể chảy ra nước:

      “Ngoan, hôm nay nhận giấy chứng nhận kết hôn, được ?”

      “Vâng”.

      trả lời theo bản năng, dựa vào lòng thở dốc. Sau đó thoáng thấy đáy mắt Kiều Ân lóe lên nụ cười gian rồi biến mất, hiểu ra, ràng định hôn vì muốn mê hoặc , mà lúc này, lại biến thành bị mê hoặc.

      Trời ạ, xấu hổ chết được!

      Chẳng những chủ động hôn mà còn bị người ta nhân cơ hội bức hôn!

      “A!”

      Xe phanh gấp, cả người Lam Thiên Tình và Kiều Ân nhào về phía trước theo quán tính!

      May mà Kiều Ân phản ứng nhanh, bảo hộ tốt cho người trong lòng, nhưng chính khuỷu tay vì làm điểm tựa giữ trọng tâm cho hai người, đập mạnh vào sau ghế của Tư Đằng, các đốt ngón tay bị đau.

      “Sao lại thế này?”

      “Kiều thiếu, là…” Tư Đằng do dự, dường như phát ra cái gì, lập tức bổ sung thêm: “Là Bùi tiểu thư! Xe của Bùi tiểu thư bỗng nhiên chắn ngang trước chúng ta”.

      Đôi mắt Kiều Ân lạnh lẽo, tao nhã nghiêng đầu, thấy ở phía trước kính chắn gió, Bùi Thanh Đình và Yo Yo cùng nhau bước xuống từ trong xe, hơn nữa vẻ mặt khiêu khích đứng ở đầu xe của chịu tránh ra.

      “Kiều thiếu?”

      Tư Đằng do dự, thường trong tình huống này trực tiếp quăng đối phương vào trong biển, hoặc phế tay hoặc chân của đối phương. Nhưng lần này nghe là đối tượng đám hỏi của nhà họ Kiều.

      Kiều Ân gì, cúi xuống hôn lên trán Lam Thiên Tình, nghiêng người bảo vệ trong ngực, sau đó hơi hạ cửa xe xuống, nhưng lại hề có ý muốn xuống xe.

      Bùi Thanh Đình đuổi lên, về phía cửa kính:

      “Kiều thiếu, có phải là rất hợp tình người ? Cửa hàng lễ phục là vì tôi muốn mặc bộ y phục đó nên mới chọc vào , có tức giận đánh về phía tôi là được, làm gì lại hủy bát cơm của người ta? Tốt xấu gì tôi cũng là con lớn của nhà họ Bùi, làm sao có thể đưa số điện thoại của tôi vào sổ đen?”

      Trong lòng Bùi Thanh Đình vốn có cơn tức thể phát tiết, định cùng Yo Yo về nhà họ Bùi ngờ đường lại gặp xe của Kiều Ân. Lần này tính khí đại tiểu thư bốc lên, cái gì cũng khống chế được, bắt Yo Yo cắt ngang trước mặt xe của Kiều Ân.

      Sau khi Kiều Ân nghe ta xong, cũng để ý đến ta, mà ánh mắt nhìn thẳng về phía Yo Yo phía sau ta.

      “Vừa rồi lái xe phải ? Tay nào chuyển hướng lái?”

      Yo Yo sững sốt hiểu, nhưng lại khuất phục dưới uy hiếp của Kiều Ân.

      “Tay phải”.

      Kiều Ân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ngoài cửa xe nữa, lạnh lùng phân phó:

      “Tư Đằng! Lên! Phế !”.

      “Vâng, Kiều thiếu”.

      Tư Đằng lĩnh mệnh mở cửa xe ra còn chưa xuống xe, Yo Yo sợ hãi, cầu xin :

      “Kiều thiếu! Là tôi nhớ nhầm, là tay trái! Vừa rồi tôi dùng tay trái bẻ hướng lái!”.

      “Yo Yo, bậy bạ cái gì đó?”, Bùi Thanh Đình bất mãn trừng mắt nhìn Yo Yo, sau đó quay mặt về phía Kiều Ân: “Yo Yo là quản gia bên cạnh tôi, Kiều thiếu đánh chó cũng phải ngó mặt chủ !”

      Lúc này, Lam Thiên Tình rất hứng trí chui từ trong lòng Kiều Ân ra, đôi mắt thanh thuần vô tội chớp chớp đánh giá Yo Yo, đây phải là người trong miệng người phụ nữ có thai sao, là người muốn ta đến trường học diễn kịch? Quân sư kiêm đồng lõa của Bùi Thanh Đình?

      ! Nếu ấy phân biệt được tay trái hay tai phải, như vậy phế cả hai !”
      Last edited by a moderator: 26/5/16
      Phong Vũ Yên, Tóc XùNhược Vân thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20. Làm theo cầu

      Phế cả hai tay?

      Lam Thiên Tình vừa dứt lời, tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn vào .

      Ai cũng ngờ, bé nhìn qua ngây thơ nhu nhược, lúc đối mặt với máu tanh, lại còn nặng khẩu vị hơn cả Kiều Âu. Sắc mặt YoYo và Bùi Thanh Đình tái nhợt, vẻ mặt dám tin; ánh mắt Tư Đằng dần dần sâu sắc hơn, nghi ngờ nhìn về phía Kiều Âu, còn Kiều Âu sau khi cúi xuống nhìn thoáng qua Lam Thiên Tình, ánh mắt cơ trí lên ý cười.

      Kiều Âu nhìn về phía Tư Đằng, lạnh lùng hai chữ:

      “Nghe theo!”.

      “Vâng, Kiều thiếu!”.

      Tư Đằng vừa mới xuống xe, Bùi Thanh Đình liền bảo hộ YoYo phía sau lưng, hơn nữa ta kinh ngạc nhìn Lam Thiên Tình:

      ! phải ở trung học Đức Nặc à?”.

      Giờ phút này, đáng ra Lam Thiên Tình phải học ở trường, làm sao lại có thể ở cùng Kiều Âu!

      Bùi Thanh Đình còn kinh ngạc, Tư Đằng lôi YoYo ở đằng sau lưng ta, tay lấy lưỡi dao Thụy Sĩ khéo léo tinh xảo, mọi người còn chưa kịp phản ứng, sau vài giây, YoYo thống khổ hét lên hai tiếng, cả người mềm nhũn, ngã xuống đất.

      Tư Đằng lấy từ trong túi chiếc khăn tay, lau sạch vết máu lưỡi dao, tiện tay quẳng khăn tay , lạnh lùng chui vào trong xe.

      “Hu hu ~ Đau quá! A ~ tiểu thư, mau đưa tôi bệnh viện! A ~! Đau quá!”.

      Sắc mặt YoYo trắng bệch mà dữ tợn, khom người mặt đất run run, màu đỏ lóa mắt như đóa hoa thược dược diêm dúa lẳng lơ, làm đau cả mắt Bùi Thanh Đình!

      “YoYo! thế nào rồi? Để tôi đưa bệnh viện!”.

      Lần này Bùi Thanh Đình thấy sợ hãi, ta chưa từng nghĩ Kiều Âu tàn nhẫn như trong lời đồn, càng nghĩ ta câu của Lam Thiên Tình mà phế hai tay của Yo Yo! Nhìn thế nào Kiều Ân cũng giống người nghe lời con !

      “Kiều Ân, quá đáng! Tôi nhất định với dì Cung!”

      Lúc này sắc mặt Kiều Ân tốt, lạnh lùng nhìn Bùi Thanh Đình, ánh mắt còn lạnh hơn mấy phần so với băng tuyết:

      “Làm sao biết Tình Tình học ở trường trung học Đức Nặc”.

      Lời này vừa ra, khóe miệng Lam Thiên Tình dần cong lên, còn Bùi Thanh Đình sợ tới mức dám cử động, cả người ngây ngốc đỡ Yo Yo, cho dù mu bàn tay của Yo Yo bị đánh gãy đầm đìa máu.

      ơi, thôi tay của Yo Yo cũng bị phế, cho dù các ấy tìm người đến trường học cũng nhận được trừng phạt, chỉ là, em rất sợ, thầy giáo muốn đuổi học em, vất vả lắm em mới có cơ hội được trúng tuyển đại học miễn thi. , nếu để cho Bùi tiểu thư tìm người phụ nữ có thai trở về trường giải thích chút, ấy nhận lầm người, mặc kệ đứa trong bụng ấy là ai, em luôn luôn phải người tình của !”.

      Lam Thiên Tình điềm đạm đáng ngẩng đầu, thậm chí còn lớn mật giơ bàn tay , nhàng mà thâm tình sờ lên gò má Kiều Ân.

      Tư Đằng biết gì, nửa đoạn trước mà Lam tiểu thư đúng như cầu tình giúp người khác nưng mà đoạn sau, cái gì mà phụ nữ có thai, cái gì mà tình phụ, ràng là ấy nhắc nhở Kiều Ân, Bùi Thanh Đình hắt nước bẩn lên người Kiều Ân! Càng nhắc nhở Kiều Ân, Bùi Thanh Đình khiến Lam tiểu thư chịu bao nhiêu ủy khuất!

      Đây là cầu tình giúp người khác sao? Đây ràng là thêm dầu vào lửa!

      Quả nhiên, Kiều Ân nắm lấy bàn tay bé của Lam Thiên Tình đưa đến bên môi và hôn:

      “Tình Tình, rồi, ai dám khi dễ Tình Tình, nhất định hỏi thăm thân thiết cả nhà người đó, cho dù đối phương có là ai!”

      xong, nở nụ cười tà mị, ánh mắt liếc về phía Yo Yo:

      “Tư Đằng, này bị phế tay, vậy còn quá ít, điều tra xem trong nhà ta còn có ai, phế cả , thuận tiện phế thêm cái chân!”

      “Vâng, Kiều thiếu!”.

      Lúc này Yo Yo hôn mê bất tỉnh bởi vì quá đau, Bùi Thanh Đình nghe thấy Kiều Ân vậy, lập tức kêu lên:

      “Kiều Ân! Là tôi tìm người đến trường học, tức giận tôi là được rồi! Yo Yo chỉ thay tôi làm việc, làm sao lại chỉnh ấy!”.

      ngờ, Kiều Ân cười cười:

      “Bùi tiểu thư quên rồi sao! Tôi rồi, Kiều Ân tôi, có hứng thú với !”.

      xong, Kiều Ân ôm Lam Thiên Tình vào trong lòng, vô cùng thân thiết hôn lên trán , có ý muốn buông ra.

      Dưới sức nóng của thời tiết, cả người Bùi Thanh Đình phát run nhìn xe Kiều Ân nghênh ngang rời , đầu óc mảnh hỗn độn.

      vừa cái gì?

      có hứng thú với ta.

      Quả từ khi bắt đầu đến nay đều thế, có thể đóng cửa hàng lễ phục, chuyện với ta, cũng có thể đem số điện thoại của ta vào sổ đen, muốn nhiều với ta, càng có thể nghiêm trị người của ta sau khi phát ta là chủ mưu, coi như nhìn thấy ta. Bởi vì có hứng thú với ta, ta sống hay chết cũng liên quan đến , nghĩ hỏi, càng muốn có chút quan hệ nào với ta.

      Loại coi thường trắng trợn này còn độc ác hơn gấp nghìn lần, gấp vạn lần so với kiên trì bền bỉ từ chối!

      *

      Xe chạy được đoạn, Lam Thiên Tình bỗng nhiên muốn ăn cái gì, trong lòng Kiều Ân biết, muốn trốn tránh việc nhận giấy chứng nhận với .

      thở dài bất đắc dĩ, ôm chặt lấy , sau đó phân phó Tư Đằng dừng xe ở cửa tiệm cơm Tây.

      Vì thời tiết quá nóng nên Kiều Ân phân phó Tư Đằng cũng vào ăn, ba người ngồi xuống căn phòng, Lam Thiên Tình muốn toilet chút.

      “Kiều thiếu, cậu nhặt được bảo bối rồi, Lam tiểu thư đâu phải là con thỏ, ràng là cao thủ giả heo ăn thịt cọp”.

      Tư Đằng nhận thực đơn của nữ nhân viên nhà hàng đưa tới, mở miệng trước mặt Kiều Ân.

      Kiều Ân nghe vậy, khóe miệng cong lên, nhấc tay nhận thực đơn, hề giảm khí chất đẹp đẽ.

      “Cậu cũng phát rồi hả? Kỳ , có lẽ ấy biết đối phương là Bùi Thiên Đình từ sớm, chỉ là ấy ngờ tôi đưa ấy cục dân chính mà thôi”.

      “Kiều thiếu, Lam tiểu thư mới có 16 tuổi, có tâm cơ như vậy có phải là chuyện tốt ? Hơn nữa, dường như lòng của ấy ngoan độc hơn bạn cùng lứa tuối”.

      Kiều Ân nhíu mày, lườm cái về phía cửa, trong đôi mắt là mảnh tình sâu sắc như biển:

      “Ác sao? Tôi còn lo lắng ấy nhu nhược quá, muốn làm bà chủ gia đình của nhà họ Kiều, ngoan độc chút được. tại xem ra là tôi quan tâm mù quáng. Tình Tình của tôi, ràng là ông trời đưa đến theo đúng cầu của tôi!”.
      Last edited by a moderator: 26/5/16
      Phong Vũ Yên, Tóc XùNhược Vân thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21


      Ăn vài món với Lam Thiên Tình, vừa ra khỏi nhà hàng, Tư Đằng cẩn thận nhắc nhở:

      “Kiều thiếu, phải về đơn vị muộn”.

      Hôm nay Kiều Ân có cuộc thi khảo sát rất quan trọng, huấn luyện vác nặng 30kg chạy việt dã 25km. chuẩn bị đối quần áo ngụy trang nhận được điện thoại của Lam Thiên Tình, vội vàng tới nên chậm trễ thời gian khảo sát. đường , Kiều Ân gọi điện với giám khảo, đưa tên của xuống dưới cùng, nhất định về kịp lúc.

      Bây giờ còn ăn cơm cùng Lam Thiên Tình, nếu nhanh về sợ là kịp rồi.

      Kiều Ân lưu luyến rời nhìn bé trước mặt, hôm nay mặc kệ là ấy có muốn lợi dụng hay , ít nhất, quan hệ giữa và mình lại thân mật hơn chút. Đối với Kiều Ân mà , đây đúng là niềm vui rất lớn.

      , có việc mau , tự em có thể trở về”.

      Lam Thiên Tình nghiêm trang nhìn , đột nhiên phải xa cách khiến Kiều Ân cảm thấy thích ứng. bé này, phải vừa rồi còn lợi dụng mình sao, bây giờ qua cầu rút ván nhanh như vậy! Làm tổn thương tới lòng rồi.

      “Tình Tình, hay là em đến doanh trại với .Hôm nay cuộc họp rất quan trọng, nếu như có Tình Tình ở bên cạnh còn sợ rồi.

      Đôi mắt hoa đào nghiệt quyến rũ ái muội, lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến Lam Thiên Tình có cảm giác nhìn ra. Ngay lúc còn kinh ngạc, Kiều Ân dắt bàn tay , kéo cùng ngồi vào trong xe.

      đường về đơn vị, đầu tiên là Kiều Ân nắm lấy bàn tay ấm áp của , ngồi lát lại cảm thấy đủ, cả người lại ngồi gần lại cạnh , sau đó vươn tay kéo bờ vài , ôm vào trong ngực.

      Kiều Ân cảm giác mình đúng là sinh bệnh rồi, mỗi ngày đều đứng ngồi yên, lo được lo mất, chỉ có ôm , cảm nhận được ấm áp và trong trẻo người , mới cảm thấy lòng mình được ổn định.

      Còn Lam Thiên Tình đường dám , càng dám ngẩng đầu lên, có hai lần vô tình nhìn thoáng thấy Kiều Ân thâm tình nhìn , suýt chết chìm trong dịu dàng của , tước vũ khí đầu hàng.

      Xe hơi chậm rãi vào quân khu, vẻ mặt Kiều Ân đưa đám, luyến tiếc khi phải buông ra.

      nuốt ngụm nước bọt, nắm lấy cằm Lam Thiên Tình, sau đó cúi đầu, muốn thưởng thức hương thơm của . Nhưng mà vừa mới nhắm mắt, lại nhận thấy thích hợp, hai mắt trợn tròn. Lam Thiên Tình kinh ngạc trừng mắt nhìn . Môi của hai bọn họ cách lòng bàn tay ấm áp của .

      “Tình Tình?”

      , mỗi ngày hôn lần, hôm nay vượt kế hoạch, thể làm như vậy nữa”.

      Lam Thiên Tình chớp đôi mắt to, xong buông tay ra, nở nụ cười vô tột ngọt ngào. Bộ dạng này như muốn nhắc nhở Kiều Ân, nếu hôm nay lại ăn đậu hũ của , vậy quân tử rồi.

      Tư Đồng ngồi trước suýt cười lớn, cự tuyệt Kiều Ân như vậy, sợ là dưới cả nước chỉ còn mình Lam Thiên Tình rồi. Quan trọng hơn, lúc này cần Kiều thiếu chủ động yếu thế, ngã vào lòng, đợi đến khi lợi dụng xong rồi, bày ra bộ dạng bông hoa sen thuần khiết tỳ vết, giọng và từ ngữ chính nghĩa, hơn nữa còn là tuổi vị thành niên, cho dù Kiều thiếu đói khát sợ là cũng bỏ mặt mũi ép buộc .

      Dám NO với Kiều thiếu, này đủ can đảm.

      “Kiều thiếu, đến rồi!”.

      Tư Đằng mở miệng đúng lúc, giải vây cho ông chủ của mình, đỗ xe lại cửa doanh đội của Kiều Ân, Kiều Ân nháy mắt mấy cái, buông Lam Thiên Tình ra, xuống xe, khẽ:

      “Chờ xe, về ký túc xá thay quần áo”.

      Ước chừng khoảng 4 phút, lúc Kiều Ân mặc bộ quần áo dã chiến ngụy trang mở cửa xe, Lam Thiên Tình rụt người lại theo bản năng, suýt nữa nhận ra .
      Last edited by a moderator: 26/5/16
      Phong Vũ YênTóc Xù thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22. có khả năng như vậy sao?

      “Đến nơi thi!”.

      Sắc mặt Kiều Âu bỗng nhiên trầm xuống, lạnh như băng phân phó cho Tư Đằng câu.

      Có lẽ vào lúc này Lam Thiên Tình còn chưa thể thích ứng với Kiều Âu như vậy, thay đổi bộ quân trang, khuôn mặt điêu khắc tinh xảo lại có vẻ nghiệt trở nên cương nghị, sắc mặt ngưng trọng, làm cho người ta có cảm giác thể thân cân.

      Lúc trước còn nghĩ, làn da trắng mềm, nhìn thế nào cũng là cậu ấm con nhà giàu sung sướng, giống quân nhân. Nhưng mà bây giờ, Lam Thiên Tình bắt đầu nghi ngờ suy nghĩ ban đầu mình đặt ra cho Kiều Âu rồi.

      Kiều Âu là người kỳ quái, chỉ cần mặc quân trang vào, liền tự giác mà tự mình trói buộc mình từ ngôn ngữ đến cử chỉ. Sống trong quân đội thời gian dài tạo nên tiềm thức trong , cảm thấy mặc quân phục em em, ôm ôm ấp ấp con , đúng là khinh nhờn với nó.

      Hơn nữa, Lam Thiên Tình bỗng nhiên có biểu xa cách với , khiến trong lòng cảm thấy buồn bực. Nếu muốn, cũng ép buộc , cứ ngồi như vậy .

      Nhưng mà Kiều Ân biết là, Lam Thiên Tình lẳng lặng ngồi bên, thường thường liếc mắt nhìn trộm .

      cũng biết bản thân thế nào, bình thường gần gũi với , cảm thấy được tự nhiên, nhưng mà bây giờ ngồi ngay ngắn, chỉ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ mặc kệ , lại cảm thấy lạc lõng và ủy khuất.

      Trong xe, khí bỗng nhiên kỳ lạ.

      Tư Đằng ngồi ở ghế lái, tất cả nhất cử nhất động của hai người đều thấy qua kính chiếu hậu, trong lòng thở dài:

      Hai người này, tội gì quá!

      khí trầm mặc tiếng động lan ra, thêm mắm dặm muối, chạy thẳng tới trường thi.

      Quân khu của Kiều Ân ở vùng ngoại ô, bởi vậy địa điểm thi khảo hạch lần này chính là đoạn đường đất dài 25km ở bên ngoài quân doanh. cầu mang vác nặng 30kg, bởi vậy Kiều Ân vừa tiến vào địa điểm thi, huấn luyện viên bắt đầu thêm này nọ người .

      Lam Thiên Tình ngồi trong xe, nhìn xuyên qua cửa sổ ngồi xem phía xa xa, còn Tư Đằng ngồi ghế lái, căn cứ vào từng bước Kiều Ân làm đến mà giải thích với .

      Cho dù ngoài miệng vẫn gọi là Lam tiểu thư nhưng Tư Đằng phải ngốc, với trình độ cưng chiều của Kiều Ân với , cả nghiêm túc chờ đợi. Trong lòng hiểu , sau này có thêm người chủ, đó là Lam Thiên Tình.

      “Lam tiểu thư, Kiều thiếu sắp bắt đầu khảo hạch, xem, chúng ta đến bên đường chạy, hay là chờ ở trong này?”

      Bên trong lời của Tư Đằng, chính là bên đường đất Kiều Ân khảo hạch, đó là đoạn đường quốc lộ, vừa khéo lại song song với đoạn đường thi, thoạt nhìn có vài phần như hình với bóng.

      Rất xa, Lam Thiên Tình thấy Kiều Ân ở tư thế chuẩn bị xuất phát, biết vì sao cả trái tim như vọt lên cổ họng:

      “Đuổi kịp chứ?”.

      “Vâng, Lam tiểu thư”.

      Khóe miệng Tư Đằng cong lên, ra, Lam Thiên Tình như vậy, rất cao hứng, cao hứng thay cho Kiều Ân.

      Cuối cùng tốp người khảo hạch, tổng cộng có 50 người, sau tiếng còi vang lên, thuần màu sắc quần áo ngụy trang chạy đường đất.

      Ánh mắt Lam Thiên Tình luôn nhìn vào Kiều Ân, nhưng bỗng nhiên rất nhiều người động khiến ánh mắt hoa lên, rối rắm tìm bộ dáng Kiều Ân, hơn nữa khoảng cách lại hơi xa, tốp người đều mặc quần áo ngụy trang, ngay cả mũ cũng giống nhau, cho dù làn da Kiều Ân trắng trẻo rất dễ phân biệt nhưng nhìn từ góc độ của Lam Thiên Tình ra chỗ bọn họ, cũng lắm.

      “Lam tiểu thư, dưới chỗ ngồi có ống nhòm quân dụng”.

      Tư Đằng tốt bụng nhắc nhở , khi thấy Lam Thiên Tình nhanh chóng vươn tay thăm dò, sau đó cầm ống nhòm vội vàng mở ra để trước mắt.

      Trong khắc đó, Tư Đằng rất muốn : Lam tiểu thư, ra và Kiều thiếu cùng nhau ngủ từ lâu. Ngay hôm Chu Tuấn mở Bích Hải Hoàng Đình, chính là khi cha nuôi cho chuốc uống say, người luôn ở chỗ với , chính là Kiều thiếu.

      Nhưng mà có lá gan đó.

      “25km sao? Trời ạ, phải chạy bao lâu chứ?”.

      “Là 25km, thời gian cụ thể , tùy vào thể chất của mỗi người. Nhưng mà Lam tiểu thư có thể yên tâm, Kiều thiếu sinh ra trong gia đình quân nhân, hơn nữa tố chất cơ thể rất tốt, cậu ấy lại là phó đoàn trưởng của bộ đội đặc chủng đoàn Phi Báo. Cuộc khảo hạch này làm khó được cậu ấy.”

      đến thành tích của cậu chủ nhà mình, mặt và trong lời Tư Đằng tràn đầy kiêu ngạo.

      Lam Thiên Tình cũng biết phân chia lớn trong quân đội, nhưng nghe vẻ đắc ý của Tư Đằng, cũng mơ hồ hiểu được, Kiều Ân là quân nhân rất lợi hại.

      Hóa ra, lại giỏi như vậy?

      Trong lòng vừa nghĩ, ánh mắt vẫn theo dõi, chiếc xe vẫn bám theo đường, theo được hai giờ mới thấy Kiều Ân từ trong đám người xông ra, là người đầu tiên đến đích.

      Lam Thiên Tình bỗng nhiên thấy vui vẻ hơn là mình được xếp thứ nhất, vậy mà đắc chí nhảy ghế, lanh chanh láu táu đập đầu vào mui xe.

      ấy xếp thứ nhất!”.

      Cho dù đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn hoan hô ủng hộ!

      Tư Đằng cười lắc đầu, đối với kết quả này biết từ sớm nên thấp thỏm. Chỉ là Lam Thiên Tình vừa đụng vào, nếu Kiều thiếu nhìn thấy, sợ là cậu ấy lại đau lòng rồi.

      “Ha ha, Kiều thiếu luôn như vậy”.

      Trong việc này, Kiều Ân hơi giống với Lam Thiên Tình, cực kỳ để ý đến vị trí “thứ nhất”.

      xe có nước ? Nguy rồi, hẳn là nên chuẩn bị khăn cho ấy phải ?”
      Last edited by a moderator: 26/5/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :