1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Cô nàng lính đặc chủng xinh đẹp - Tinh Nhị S (Hoàn) Truyện VIP LQD

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55: ước

      "Dạ, ba biết chân tướng rồi, cho nên phải báo thù cho mẹ của tiểu thư Mộng Viện?"

      Mộ Tử Tiêu rất kích động hỏi Mộ Nam Phong, nhưng Mộ Nam Phong chỉ cười .

      Ở chung nhiều năm và hiểu ý giữa cha con khiến Mộ Tử Tiêu biết trầm mặc của ba mình là có ý gì. Vì vậy, nghĩ ngợi chốc lát, quyết định thay đổi phương thức hỏi.

      "Ba, ba trước đây đem nguyên nhân cái chết của Đoàn Hề Viện cho người bạn. Người bạn kia là ai ?"

      Mộ Tử Tiêu cẩn thận quan sát thái độ cha mình từng li từng tí, chỉ sợ bỏ sót điều gì. Bây giờ Mộ Tử Tiêu lo lắng nhất chính là Tình Tình, nếu như Tình Tình biết mẹ mình ra là bị mẹ Kiều Âu hại chết, như vậy Tình Tình đối mặt Kiều Âu như thế nào, còn đứa bé trong bụng nữa?

      Các loại rối rắm lộ hết khuôn mặt nhắn khi kinh nghiệm sống chưa nhiều, bị Mộ Nam Phong thu hết vào mắt.

      Mộ Nam Phong lạnh nhạt : "Ta chỉ là cho Bùi Đồng Tuyên. Bởi vì trong lúc vô tình ông ấy hỏi câu, ta liền hời hợt ra này."

      Mộ Nam Phong xong, cầm khăn giấy lau miệng, đứng lên vỗ vỗ bả vai con trai: "Con trưởng thành, muốn và làm thế nào, là do con nhưng trước khi và làm con nhất định phải hiểu , ngàn vạn lần được mù quáng, nên vọng động."

      Bóng dáng cao to của cha càng lúc càng xa, mùi thơm nước hoa nhàn nhạt vẫn còn thoang thoảng trong khí, nhưng Mộ Tử Tiêu lại vô cùng phiền muộn.

      Vốn chỉ muốn biết đáp án về chiếc vòng tay để cho Tình Tình, Mộ Tử Tiêu nhớ Lam Thiên Tình rất nóng ruột hơn nữa còn có thai.

      Nhưng hôm nay đáp án này lại như củ khoai nóng bỏng tay, đặt trong lòng của cậu rất khó chịu!

      Nhìn bữa ăn sáng trước mắt, Mộ Tử Tiêu cũng còn tâm tình để ăn. Để dao nĩa xuống cầm khăn ăn lau miệng, sau đó xoay người trở về phòng.

      Cậu nghĩ, chuyện này phải nghĩ hai ngày, chờ mình tỉnh táo lại, lý giải kỹ càng rồi mới lựa chọn hay .

      **********************

      Đầu buổi chiều, Tư Đằng đem lược đồ tác chiến diễn tập quân lần này đặt trước mặt Kiều u. Kiều Nhất Phàm , trong khoảng thời gian này Kiều Âu làm việc quân vụ kém quá lâu, rất nhiều thủ trưởng có cái nhìn tốt đối với Kiều u, cho nên dặn dò Kiều Âu cần phải chuẩn bị cẩn thận, tham gia đoạt đảo diễn tập.

      Trong phòng của Lam Thiên Tình, Kiều Âu ngồi ngay ngắn ở trước bàn đọc sách, cầm bút máy và thước thẳng, lẳng lặng vẽ vòng, đo lường .

      Lam Thiên Tình an tĩnh hầu như lên tiếng, lúc này, trong lòng còn có chút e sợ, bởi vì lần trước ở trong túc xá, lặng lẽ đem tên mình và Ngũ Hoạ Nhu điền vào danh sách. Nhưng bây giờ, lại mang thai phải làm sao bây giờ?

      trong lúc suy tư, ánh mắt Lam Thiên Tình chợt liếc về phía bản đồ , đó có rất nhiều vòng tròn đồ tiêu, tò mò hỏi câu: "Ông xã, vẽ những vòng tròn đấy là cái gì thế?"

      Kiều Âu ngước mắt vừa nhìn vừa cười : "Đây là vòng vây pháo binh đoàn xe bọc thép, toàn bộ tập trung hỏa lực tấn công."

      Lam Thiên Tình híp mắt, nhìn phía vòng tròn rậm rạp chằng chịt, vây quanh khu đất trống còn viết "Đông người" , nhất thời khiến trợn to mắt.

      "Như vậy máu chảy thành sông đấy! Chẳng lẽ lại muốn làm Vampire?"

      Kiều Âu cười khẽ, thầm nghĩ, lần đầu tiên của do mình làm rách, lúc đó chẳng phải cũng chảy máu sao? Chỉ là lúc ấy biết mà thôi.

      "Tình Tình, diễn tập chính là chiến tranh, chiến tranh là tàn khốc, máu chảy thành sông là tất nhiên. Nếu , em cho rằng diễn tập quân để cho những nhân vật củ cải bắp chuối như em và Ngũ Hoạ Nhu cũng có thể ? Sợ rằng em còn chưa đến gần cũng bị nổ thành vật hy sinh rồi !"

      Kiều Âu câu khách khí chút nào, liền phát khuôn mặt nhắn Lam Thiên Tình tối sầm lại.

      Kiều Âu nghĩ lời vừa rồi của mình phát huy tác dụng rồi, Lam Thiên Tình tự cho là đúng và thông minh cũng tan rã, trách móc nặng nề, cũng nên biết chuyện mình ở sửa đổi danh sách diễn tập là làm sai thôi.

      "Khụ khụ." Quả nhiên, Lam Thiên Tình ho khan hai tiếng rất tự nhiên, ngay sau đó đưa mắt nhìn ra chỗ khác.

      Kiều Âu nhìn thấy Lam Thiên Tình tự nhiên, nhíu lông mày: "Bà xã ~ giúp ông xã lấy ly cà phê được chứ?"

      "A a, Được!" Lam Thiên Tình nhanh chóng gật đầu, như chạy trốn chạy ra ngoài.

      Kiều Âu ngồi ở ghế, nhìn tốc độ của Lam Thiên Tình, cũng lo lắng vọt tới cổ họng rồi, chỉ sợ bị té. Khi cửa phòng "Phanh" tiếng đóng lại, Kiều Âu buồn cười ra tiếng: "Ha ha, là như thấy quỷ!"

      Xoay người lại ngồi xong, Tư Đằng gọi điện thoại tới là có Ngũ Hoạ Nhu ở cùng Kiều Lộ trong bệnh viện. Trước kia hai người cãi vã ầm ĩ với nhau nhưng bây giờ giống như là bạn tốt, có gì giấu nhau rồi. Lúc sáng bác sĩ để Kiều Lộ thử uống thức ăn lỏng, đều là Ngũ Hoạ Nhu tự tay bón từng muỗng từng muỗng cho ấy. Bác sĩ , ở lại quan sát hệ tiêu hoá và bài tiết hai ngày rồi có thể cho Kiều Lộ xuất viện.

      Kiều Âu gật đầu cái. phải Kiều Âu muốn bệnh viện thăm em , mà là công việc bận rộn rất nhiều..., hơn nữa kết quả giám định kết luận Kiều Lộ phải là em ruột, trong lòng Kiều Âu còn đau hơn, trong lúc nhất thời cũng biết phải đối mặt thế nào với Kiều Lộ.

      Vì vậy, phái Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu , còn dặn bọn họ thời thời khắc khắc thông báo tình hình của Kiều Lộ cho mình.

      Nhắm mắt lại, Kiều Âu cảm thấy quá mệt mỏi.

      Trong đầu là mớ bòng bong bỏ xong, càng để ý càng loạn nhưng thời gian cứ trôi ngừng, chưa chuẩn bị gì cho cuộc diễn tập quân , hôn lễ cũng chưa làm gì mà cũng chưa chuẩn bị chu đáo cho đứa bé ra đời, cha của Tình Tình có tin tức, nguyên nhân cái chết của mẹ ấy cũng biết, ngay cả chính bản thân mình tại cũng thân phận.

      Có lúc Kiều Âu nghĩ rốt cuộc đây có phải là giấc mộng hay ?

      Vậy mà, mỗi khi Tình Tình chân ôm lấy cũng khiến bừng tỉnh tự động viên mình thể loạn, thể mê mang, mặc kệ thực tế phức tạp như thế nào, vẫn muốn mình như gốc cây đại thụ cao ngút để che gió tránh mưa cho Tình Tình và đứa bé sắp ra đời.

      Chỉ chốc lát sau, Lam Thiên Tình bưng cà phê tới, mặt vẫn còn chút đỏ ửng, Kiều Âu cười cười, cũng vạch trần , nhận lấy cà phê đặt lên bàn sách, sau đó kéo tay Lam Thiên Tình để ngồi lên đùi mình.

      "Bà xã! Buổi chiều đến đoàn Liệt Diễm, em có ?"

      Lam Thiên Tình cúi đầu nhìn ngón tay tay mình: "Em muốn ở nhà ngủ xem ti vi."

      "Ha ha."

      Cưng chiều hôn cái mặt của Lam Thiên Tình, sau đó hề nữa gì, cầm điện thoại di động lên nhìn chút, mặt ủ mày ê : "Còn tháng nữa !"

      Lam Thiên Tình hiểu, chớp mắt : "Còn tháng nữa cái gì?"

      Kiều Âu cười xấu xa: "Bác sĩ , chúng ta còn phải chờ 1 tháng nữa mới có thể ở chung chỗ ân ái "

      "Kiều u! Đồ lưu manh!"

      "Ha ha!"

      Lam Thiên Tình giùng giằng giãy dụa lung tung mà Kiều Âu lại sợ làm hại đến đứa bé, nên chỉ dám ôm chặt mà dám động, đến lúc này hai tháng rồi Kiều Âu cũng dám bất cẩn.

      Vốn dĩ nhẫn nhiều ngày, lần này có chút thể khống chế mình.

      "Tình Tình ~"

      nhàng gọi tiếng, ngay sau đó nâng gương mặt Lam Thiên Tình lên hôn, theo nụ hôn đôi bàn tay cũng thăm dò vào trong vạt áo, dẫn dụ, trêu đùa men theo đường cong thân thể .

      Dù sao Lam Thiên Tình còn rất trẻ tuổi, chịu nổi hai cái liền hoàn toàn thua trận, chủ động ôm lấy cổ Kiều u. Hô hấp Kiều Âu cũng càng ngày càng nặng, cuối cùng trực tiếp đẩy Tình Tình đứng lên, ôm đến giường.

      Lần này Kiều Âu rất nhàng,chưa từng thấy cẩn thận như vậy, giống như vuốt ve cầm tay tác phẩm nghệ thuật quốc bảo quý hiếm, mặc dù đủ tận hứng, nhưng cũng hơi thỏa mãn.

      Kiều Âu vẫn mặc quần áo tử tế, nhìn gương mặt đỏ ửng như có chút chưa thỏa mãn dục vọng của vợ, cười cười: "Bà xã ~ xin lỗi, chờ tháng sau, ông xã mới thỏa mãn em."

      "Lưu manh!"

      Lam Thiên Tình nũng nịu, cầm cái gối đập tới. Cũng mặc quần áo, kéo chăn đắp lên thân thể, ngáp cái: "Em ngủ, phải Liệt Diễm đoàn, buổi tối nhớ về ăn cơm!"

      "Tốt!"

      Kiều Âu nhàng lên trước, hôn lên trán Lam Thiên Tình, xoay người tới bên cạnh bàn, nhìn chút cà phê còn dư lại, khẽ mỉm cười hạnh phúc, lại bưng lên uống hơi cạn sạch.

      nghĩ, dù cho con đường trước mặt có sương mù dày đặc cũng sợ chỉ cần có Tình Tình và đứa bé ở bên.

      Ba giờ chiều, Lam Thiên Tình ngủ say lại bị hồi chuông điện thoại di động đánh thức.

      Bởi vì Lam Thiên Tình mang thai nên Kiều Âu và Đoàn Hề Trạch đặc biệt cẩn thận, ngay cả máy vi tính cũng cho đụng vào, điện thoại di động vẫn dùng nhưng phải mặc y phục chống phòng phóng xạ còn phải đặt cách mình hai mét. Bình thường đều là Ngũ Hoạ Nhu giữ giúp, dù sao hai người cũng ở chung chỗ, hơn nữa điện thoại tìm cũng nhiều. Nhưng hôm nay Ngũ Hoạ Nhu bệnh viện chăm sóc Kiều Lộ, điện thoại di động của bị Kiều Âu đặt bệ cửa sổ rồi.

      Lam Thiên Tình oán trách dụi mắt nghĩ thầm, phải là điện thoại Kiều Âu gọi để buổi tối về ăn cơm chứ?

      Hai chân giẫm mặt thảm mềm mại mà Đoàn Hề Trạch mua riêng cho , vừa nhìn điện thoại lại ngây ngẩn cả người, sao lại là Bùi Đồng Tuyên!

      "A lô, chào chú Bùi, cháu là Tình Tình."

      Trong lòng vẫn còn e ngại chuyện Bùi Thanh Đình, vì vậy thái độ của Lam Thiên Tình lúc này vô cùng dịu dàng và đầy nhún nhường.

      "Tình Tình, bây giờ có thể ra ngoài chút ? Chú Bùi có chuyện muốn với con."

      Giọng điệu của Bùi Đồng Tuyên rất nghiêm túc, khiến Lam Thiên Tình cảm thấy rất quái dị, cộng thêm chuyện của Bùi Thanh Đình, cho nên theo tiềm thức, muốn cự tuyệt.

      "Chú Bùi, bây giờ cháu có phương tiện để ra ngoài. Có chuyện gì, chú qua điện thoại ."

      Bên kia, Bùi Đồng Tuyên sững sờ, ngay sau đó lạnh nhạt : "Tình Tình, là chuyện liên quan đến cha mẹ cháu, hôm nay chú Bùi muốn cho cháu biết. Tình Tình! Chú Bùi biết Kiều Âu đến doanh trại Liệt Diễm, cho nên mới gọi điện thoại cho cháu. Cháu cần sợ hãi cái gì, chú Bùi thể nào thương tổn cháu, cháu hãy suy nghĩ kỹ chút biết tới bây giờ chú Bùi chưa từng làm hại cháu mà!"

      Nghe Bùi Đồng Tuyên như vậy, Lam Thiên Tình cũng gì.

      Quả , từ đầu hình như Bùi Đồng Tuyên vẫn đứng về phía Lam Thiên Tình. Cộng thêm , chuyện có liên quan đến cha mẹ nên muốn cho biết, đó là hấp dẫn quá lớn với Lam Thiên Tình.

      Con ngươi đảo lòng vòng trong hốc mắt, gật đầu cái: "Được, cháu gặp chú ở đâu?"

      "Bây giờ cháu cứ ra ngoài cửa, xe của ta lập tức tới ngay."

      "Dạ"

      Cúp điện thoại, Lam Thiên Tình chớp mắt, vội thay quần áo chuẩn bị ra. Lúc mở cửa phòng chợt nhớ tới vấn đề, lúc trước có thể mạo hiểm ra ngoài cũng sao nhưng nây giờ mang thai, dù Bùi Đồng Tuyên tốt với nhưng dù sao cũng là giết chết con người ta, nào có ai có thể nuốt xuống khẩu khí này?

      Suy nghĩ lại, Lam Thiên Tình gọi điện thoại cho Đoàn Hề Trạch.

      Mặc kệ thế nào, Đoàn Hề Trạch là cậu ruột của mình, là người thân nhất đời này mà lệ thuộc vào. Đem toàn bộ chuyện vừa rồi hết cho Đoàn Hề Trạch, ông suy nghĩ chút, dặn dò cứ mở điện thoại di động liên tục, để lượng lớn nhất và để ở trong túi. điện thoại di động có hệ thống định vị JPRS, cứ gặp Bùi Đồng Tuyên xem ông ta cái gì, sau đó Đoàn Hề Trạch đến.

      Lam Thiên Tình suy nghĩ chút cũng phải, nếu cậu như vậy nhất định sai được.

      Mang tâm trạng thấp thỏm, Lam Thiên Tình mới vừa tới cửa nhà liền phát xe của Bùi Đồng Tuyên đứng đó, ông ta hạ cửa xe xuống mỉm cười vẫy tay với , Lam Thiên Tình lễ phép cười cười, kéo cửa sau ra ngồi lên phía sau xe.

      Dọc theo đường , Bùi Đồng Tuyên vẫn quan tâm hỏi han tình hình sinh hoạt của Lam Thiên Tình gần đây, giống như sợ bị uất ức hoặc quen.

      Lam Thiên Tình nghĩ thầm, bây giờ ở nhà họ Đoàn giống như Từ Hi thái hậu, còn ai dám để cho chịu uất ức, nhưng với quan tâm của Bùi Đồng Tuyên, Lam Thiên Tình vẫn lễ phép trả lời.

      Dần dần, xe chạy đến quán cà phê ở trung tâm thành phố.

      Bùi Đồng Tuyên đưa Lam Thiên Tình đến phòng bao ở tận cùng bên trong, sau đó gọi cho mình ly cà phê, cho Lam Thiên Tình ly trà Thạch Lưu.

      Ngồi yên lặng hồi lâu, sắc mặt Bùi Đồng Tuyên dần dần nghiêm túc.

      "Chú Bùi, chú có biết về chuyện cha mẹ cháu, đó là chuyện gì?" Lam Thiên Tình thấy Bùi Đồng Tuyên lời nào, cảm giác rất kỳ cục, vì vậy dứt khoát thẳng vào vấn đề.

      Bùi Đồng Tuyên thở dài: "Tình Tình, chú Bùi nghe cháu mang thai nhưng Tình Tình à, cháu thể có đứa bé này nha. Cháu có biết mẹ cháu qua đời thế nào sao?"

      Lam Thiên Tình run sợ. sợ nhất chính là nguyên nhân cái chết của mẹ có liên quan với người nhà của Kiều u. Với Kiều Nhất Phàm có nhưng ngược lại rất có thể là Cung Bách Hợp.

      Bây giờ nghe Bùi Đồng Tuyên như thế, hình như giống như vậy.

      "Chú Bùi!, Chú có ý gì đây?" Lam Thiên Tình khẽ cau mày, làm hiểu.

      Vì vậy, Bùi Đồng Tuyên liền đem chuyện năm đó Cung Bách Hợp bức tử Đoàn Hề Viện như thế nào ra, quá trình cụ thể giống như Mộ Nam Phong cho Mộ Tử Tiêu.

      Dù sao, Bùi Đồng Tuyên biết chuyện cũng là do Mộ Nam Phong ra.

      Nghe xong tin tức này, cả người Lam Thiên Tình đều ngây ngẩn!

      "Tình Tình, cháu gả cho con trai kẻ giết mẹ mình sao? Còn phải sanh con cho kẻ thù sao?"

      Bùi Đồng Tuyên nhìn sắc mặt hoảng sợ Lam Thiên Tình vẫn nhẫn tâm câu như vậy.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56: Muốn tính mệnh Cung Bách Hợp

      Bùi Đồng Tuyên nhìn sắc mặt hoảng sợ Lam Thiên Tình vẫn nhẫn tâm câu như vậy.

      Mà lúc này cả người Lam Thiên Tình đều chìm trong trạng thái sương mù, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ tràn đầy nước mắt. Nghĩ tới lời của Bùi Đồng Tuyên, mẹ quỳ ở cửa nhà họ Kiều bị gặp mưa cuối cùng Đại Xuất Huyết mà chết, lòng Lam Thiên Tình đau như bị ai cắt!

      ", chú lừa cháu! Nhất định là chú lừa cháu đấy!"

      Lam Thiên Tình cũng chịu được nữa rồi, nếu quả như là như thế này, lam f sao còn thế nào có thể cùng chỗ với Kiều u, chính Đoàn Hề Trạch cũng nữa đồng ý hôn này rồi ! và Kiều Âu nhau như vậy, còn đứa bé phải làm thế nào?

      gì Lam Thiên Tình cũng cách nào tiếp nhận thực này, chấp nhận được chuyện mẹ của mình chết bi thảm như thế, thể chấp nhận chuyện mình cùng Kiều Âu thể ở chung chỗ. Tóm lại, tiếp thu nổi mỗi câu Bùi Đồng Tuyên !

      "Tình Tình! Những chuyện ta , ta lừa cháu! tin, cháu có thể hỏi Tổng thống tiên sinh, ngài ấy biết chuyện này từ đầu tới đuôi!"

      Bùi Đồng Tuyên đứng dậy, dùng sức vịn chặt vai lam Thiên Tình đến phát đau, để thế trốn tránh nhìn nhau!

      "Muốn sao? Ta tại dẫn cháu gặp Tổng thống tiên sinh?"

      Bộ dáng Bùi Đồng Tuyên kiên quyết khiến Lam Thiên Tình cảm giác mình gặp ma quỷ, phá hủy tất cả hạnh phúc của .

      "Ô ô ~ tại sao chú lại muốn cho cháu biết? Ô ô ~ khốn kiếp! Chú cho rằng chú là ai? Tại sao lại để ý tới chuyện cháu muốn sanh con hay ? Ô ô ~ khốn kiếp! Chú tránh ra ~tôi tin những gì chú ! Ô ô ~"

      "Tình Tình, ta là ba con! Ta mới là ba con, con biết ?"

      Bùi Đồng Tuyên nâng gương mặt Lam Thiên Tình lên, buộc Lam Thiên Tình nhìn mình, sau đó nghiêm trang qua.

      Lam Thiên Tình dám tin, theo dõi hành động của Bùi Đồng Tuyên, đôi môi bị cắn muốn bể, bộ dạng đau lòng khiến Bùi Đồng Tuyên càng thương xót.

      Hối hận giải thích tất cả: "Là lỗi của ba. Năm đó mẹ con có hôn ước cùng Kiều Nhất Phàm nhưng mẹ con lại Mộ Nam Phong, bọn họ rất nhau, mẹ con tìm Kiều Nhất Phàm tình cảm của mình và Kiều Nhất Phàm nguyện ý thành toàn cho mẹ con và Mộ Nam Phong nên ông ấy cưới Cung Bách Hợp. Nhưng sau lần liên hoan, ta say rượu mất lý trí đem mẹ con. . . , . . ."

      tới chỗ này, Bùi Đồng Tuyên khóc nức nở đứng lên: "Lúc đó là do ta bị ma xui quỷ khiến nhưng ta cũng rất mẹ con. Sau khi phát sinh, mẹ con cảm thấy thân thể của mình dơ bẩn, xứng với Mộ Nam Phong nên tìm Mộ Nam Phong rằng mình người khác, lúc ấy ta núp ở sau cây ngô đồng và nghe hết cuộc đối thoại của hai người bọn họ. Mộ Nam Phong tin, hỏi người đàn ông kia là ai nhưng mẹ con chỉ khóc mà ra là ai. Cuối cùng Mộ Nam Phong đành lòng để mẹ con cầu xin, bọn họ cứ như vậy chia tay."

      Lam Thiên Tình sợ đến toàn thân phát run, dùng sức đẩy Bùi Đồng Tuyên ra, sau đó nổi điên hét to: "Ông cưỡng gian mẹ tôi? !"

      Bùi Đồng Tuyên tròn mắt, hổ thẹn nhìn ánh mắt Lam Thiên Tình, chỉ nhìn thấy trong mắt Lam Thiên Tình đầy tức giận, uất ức, chán ghét!

      "Nếu lúc ấy ông ở phía sau, tại sao đứng ra ràng cùng Mộ Nam Phong? ! Tại sao là ông sai?! Tại sao cứ để mẹ tôi và Mộ Nam Phong chia tay như vậy?!"

      Tức chết rồi! Ông ta dày mặt mình núp ở phía sau cây nghe đối thoại của bọn họ, lại đành lòng nhìn mẹ và Mộ Nam Phong chia tay. Lúc đó mẹ có nhiều khổ sở mới có thể dối người rằng mình người khác?

      Lam Thiên Tình tức giận chết mất!

      tức sao mẹ mình lại ngu như vậy? ! Nếu như Mộ Nam Phong để ý cái này sao? Mẹ là người bị hại a!

      tức giận Mộ Nam Phong sao lại dễ dàng buông tha như vậy? ! Nếu như ông ấy kiên trì thêm chút nữa có lẽ mẹ , dù sao bọn họ cũng nhau mà!

      tức giận chết mất! Tức giận chết bởi thực này rồi !

      "Tình Tình, ta cũng là muốn cố gắng chăm sóc mẹ con, ta cũng tâm bà ấy cho nên muốn phải lấy bà ấy cho mình!"

      "Ông câm miệng! Ông chính là kẻ cường gian! Ông nên xuống mời tám tầng địa ngục !"

      Với giải thích của Bùi Đồng Tuyên, Lam Thiên Tình vẫn nguôi giận, vẫn siết chặt quả đấm và lớn tiếng kêu gào, hận chết người đàn ông này! Bởi vì ông ta hủy diệt tình của mẹ và Mộ Nam Phong, hủy diệt cả cuộc đời của mẹ, còn làm liên lụy tới cả ! ra Lam Thiên Tình phải là kết tinh tình của mẹ và người đàn ông mẹ mà là sản vật của việc mẹ bị cưỡng gian!

      Lam Thiên Tình là chứng cứ phạm tội! chính là chứng cứ phạm tội thực tế nhất!

      "A a a!"

      Lam Thiên Tình cũng chịu được nữa, thống khổ rống lên. Bùi Đồng Tuyên tiến lên muốn an ủi trấn an lại bị Lam Thiên Tình cầm cái mâm bàn ném chút lưu tình!

      "Cút ngay!"

      "Tình Tình!"

      Bùi Đồng Tuyên biết mình dễ được tha thứ, nhiều năm qua mình ông nhẫn chịu đựng nỗi khổ sở này, sống trong hối hận giày vò!

      "Ông khốn kiếp! Nếu tất cả đều là tại ông làm, tại sao lúc mẹ tôi bị đuổi ra khỏi nhà mà ông chịu ra mặt chăm sóc cho bà ấy? À? Tại sao ông để mẹ tôi luân lạc tới mức phải cầu Cung Bách Hợp? À? Ông , tại sao? !"

      Cái mâm lại đập tới Bùi Đồng Tuyên cũng tránh, bị đánh trúng cái, trán rỉ ra máu , cắn răng, thanh khàn khàn: "Tình Tình, năm đó mẹ con kiên trì muốn sinh hạ đứa bé, ta ta muốn chịu trách nhiệm và lấy Đoàn Hề Viện về rồi, nhưng mẹ con lại kiên trì , nếu ta dám việc này ra ngoài mẹ con nhảy sông tự vận. Ta chỉ có thể sắp xếp chỗ ở và ăn uống nhưng mẹ con vẫn chịu. Chỉ khi ta , đó là do Mộ Nam Phong cầu xin ta giúp đỡ mẹ con mới bằng lòng vào ở và dùng những thức ăn uống đó. Sau đó cứ nửa tháng lần ta đưa đồ dùng hàng ngày đến, mẹ con vẫn cho là của Mộ Nam Phong. ra , từ đầu tới đuôi Mộ Nam Phong cũng biết. Lần đó chúng ta tham gia hội nghị quân , ta ngờ mẹ con lại sinh non tháng, đáng lẽ phải sau khi hội nghị tháng mới sinh nở nhưng mẹ con lại bất ngờ sinh sớm!"

      Lam Thiên Tình lặng yên nghe, chỉ cảm thấy mình thương đau quá, đau đến thể hít thở. Nhắm mắt lại, muốn nhìn thấy người đàn ông trước mắt này!

      "Tình Tình, lúc ta trở về, mẹ con sinh hạ con và chết rồi. Thi thể của bà ấy được tìm thấy trong gian phòng ở ngoại ô đó nhưng tìm được con, người dân xung quanh bà ấy khó sanh. Mãi đến gần đây chính Mộ Nam Phong mới lại cho ta biết, vợ ông ấy từng kể lại cho ông ấy biết chuyện Cung Bách Hợp hại chết mẹ con nhưng lúc đó ông ấy có lập trường, có thân phận, cũng có năng lực làm gì, sau khi ngồi lên ghế Tổng Thống, cũng muốn được Kiều Nhất Phàm ủng hộ, hơn nữa cũng phát Kiều Nhất Phàm vô tội, vẫn bị Cung Bách Hợp che giấu. Tình Tình, ta biết tội của ta đáng chết vạn lần, nhưng nếu như gặp phải Cung Bách Hợp, mẹ con cũng chết, đứa bé này thể nhận a!"

      Lam Thiên Tình hoàn toàn nghe , lấy tay che lỗ tai: "Gần đây những chuyện Kiều Âu gặp phải đều do ông làm phải ?"

      "Là ta làm, cậu ta là con trai của Cung Bách Hợp, mẹ nợ con trả có gì là kinh thiên động địa đâu!"

      Giọng của Bùi Đồng Tuyên chợt trở nên bén nhọn như mũi đao đâm sâu vào Lam Thiên Tình.

      Toàn thân Lam Thiên Tình run rẩy, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm buồn bực khó chịu đến chết mất! Chống bàn đứng dậy, sau đó chậm rãi dời bước ra cửa.

      "Tôi muốn gặp lại ông! Ông phải là ba tôi, tôi vĩnh viễn nhận ông! Tôi muốn gặp lại ông!"

      Lam Thiên Tình xong, mò tới cạnh cửa, run rẩy mở cửa phòng, tầm mắt bị bóng dáng cao lớn của Đoàn Hề Trạch chặn lại, mặt tràn đầy nước mắt, bộ dạng vô dụng vô tội lại biết làm thế nào cực kỳ giống bộ dạng Đoàn Hề Viện năm đó!

      Trái tim Đoàn Hề Trạch đau nhói, ôm Lam Thiên Tình vào trong ngực: "Đứa ngốc, con là bảo bối mà mẹ con bất chấp tất cả để sinh ra, thế nào lại là chứng cứ phạm tội, Tình Tình, con vĩnh viễn là bảo bối Nhà họ Đoàn chúng ta!"

      "Tình Tình!"

      Bùi Đồng Tuyên cam lòng con chịu nhận mình, bước hai bước lên trước, Đoàn Hề Trạch cảm nhận được toàn thân Lam Thiên Tình run rẩy và bài xích, đem từ trong lòng ngực đẩy ra giao cho vệ sĩ phía sau: " Đưa tiểu thư về nhà, chăm sóc hầu hạ tốt!"

      "Dạ!"

      Hai vệ sĩ đỡ lấy hai bên Lam Thiên Tình, giống như đỡ Từ Hi thái hậu đưa rời . Đoàn Hề Trạch xa xa liếc mắt nhìn bóng lưng Lam Thiên Tình, ngăn cản cho Bùi Đồng Tuyên đuổi theo. Bùi Đồng Tuyên nghiêng đầu muốn cái gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng bị Đoàn Hề Trạch hung hăng đập mạnh lên đầu.

      "Ưmh!"

      Kêu đau tiếng, bị đánh bất ngờ Bùi Đồng Tuyên loạng choạng còn chưa đứng vững lại bị Đoàn Hề Trạch đánh tiếp.

      Sau 5 phút, Đoàn Hề Trạch ra khỏi phòng bao, người dính rất nhiều máu nhưng là máu của Bùi Đồng Tuyên.

      Bùi Đồng Tuyên giùng giằng, giống như con cá chết nằm ở sàn nhà, ói máu đầy mặt đất.

      Đoàn Hề Trạch tắt ghi trong điện thoại, sau đó gọi điện thoại cho Kiều Nhất Phàm, chỉ báo địa chỉ, sau đó bỏ lại câu: "Hôm nay có thể tôi gây ra án mạng, ông qua đây xem chút !"

      Mặt trời lặn, khi Kiều Nhất Phàm chạy đến nhìn thấy Bùi Đồng Tuyên vẫn khẽ run nằm mặt đất, máu trong miệng nôn xong rồi, bắt đầu sùi bọt mép rồi.

      Kiều Nhất Phàm nhíu chặt lông mày nghĩ ra tại sao Đoàn Hề Trạch xuống tay nặng như vậy!

      Đoàn Hề Trạch hề gì, thuốc lá trong tay là điếu thứ năm rồi, lấy điện thoại di động ra cho Kiều Nhất Phàm nghe trọn đoạn ghi trong điện thoại. Sau khi nghe xong cả khuôn mặt Kiều Nhất Phàm cũng tối !

      Cho tới bây giờ ông mới biết, ra là cái chết của Đoàn Hề Viện có liên quan đến Cung Bách Hợp!

      Mà ngọn nguồn đưa đến hết thảy mọi chuyện đều là Bùi Đồng Tuyên. Nếu như năm đó Bùi Đồng Tuyên say rượu và mất lý trí tất cả bi kịch cũng xảy ra như thể!

      Kiều Nhất Phàm siết chặt quả đấm, nghĩ tới hình ảnh tốt đẹp của Đoàn Hề Viện trong ký ức của mình nhiều năm như vậy. Nghĩ tới chuyện mình là người duy nhất mà Đoàn Hề Viện định nhờ cậy trước khi chết nhưng ông lại có nhà, nghênh đón ấy chỉ có Cung Bách Hợp ác độc máu lạnh. Nghĩ đến những chuyện này, lửa giận của Kiều Nhất Phàm muốn bùng cháy đến khó thở!

      Kiều Nhất Phàm nghèn nghẹn bước ra khỏi phòng bao, đóng cửa lại, hốc mắt đỏ ngân ngấn nước mắt.

      Đoàn Hề Trạch đưa mắt liếc nhìn kết quả hành động lúc nãy của mình, chỉ là nhàn nhạt câu: "Tôi cắt gân tay gân chân rồi nhưng giữ lại tính mạng cho để giao cho Mộ Nam Phong !"

      Kiều Nhất Phàm vung tay lên, mấy người vệ sĩ tiến lên đem Bùi Đồng Tuyên hôn mê bất tỉnh vì mất máu quá nhiều khỏi.

      Kiều Nhất Phàm cùng Đoàn Hề Trạch sóng vai đứng ở hành lang, nhìn sắc trời chiều đẹp vô hạn bên ngoài.

      "Tôi biết chuyện này quan hệ có với ông nhưng tôi thể tha thứ cho Cung Bách Hợp!"

      Đoàn Hề Trạch câu lãnh, sau đó sửa sang lại quần áo của mình rồi xoay người .

      Ý tứ của Đoàn Hề Trạch rất ràng, mặc kệ Cung Bách Hợp có phải là mẹ Kiều Âu hay , cũng quản bà ta có phải bà xã của Kiều Nhất Phàm hay . Tóm lại, Đoàn Hề Trạch muốn tính mệnh của Cung Bách Hợp!

      Ông cái này cùng Kiều Nhất Phàm cũng phải uy hiếp hoặc là khoe khoang cái gì mà là vì tình huynh đệ nhiều năm như vậy nên cùng Kiều Nhất Phàm mà thôi.

      Lam Thiên Tình trở về Nhà họ Đoàn. Suốt dọc đường , nước mắt ngừng chảy, bụng cũng là càng ngày càng đau, về đến nhà mệt mỏi rã rời nằm giường, người làm nữ phải nâng đỡ mới toilet được, mơ hồ có chút vết máu

      Lần này, Lam Thiên Tình nhào lên giường lớn gào khóc!

      Lúc Đoàn Hề Trạch nhận được điện thoại thông báo của người làm mới vừa lái xe đến cửa chính nhà họ Đoàn. Ông lập tức gọi điện thoại cho chuyên gia phụ khoa bệnh viện uy tín nhất đến nhà, sau đó đem phòng ngủ Lam Thiên Tình thành phòng cứu cấp, bác sĩ y tá còn có người làm nữ, mọi người tất bật lâu, cuối cùng bác sĩ ra.

      "Đoạn tiên sinh, Đoàn tiểu thư có dấu hiệu xảy thai do bị kích thích, tại ổn định. Để bảo vệ thai nhi cần nằm giường nghỉ ngơi, được kích động ảnh hưởng đến tâm tình. Đây là thai con so, ba tháng đầu vô cùng quan trọng!"

      Đoàn Hề Trạch thở dài ra hơi, nét mặt u ám trong nháy mắt hóa giải chút xíu, sau đó tao nhã lễ phép bảo quản gia đưa bác sĩ y tá rời .

      giường bệnh, khuôn mặt nhắn của Lam Thiên Tình trắng bệch như tờ giấy trắng.

      Chuyện cho tới bây giờ, Đoàn Hề Trạch có thể làm gì? Để Lam Thiên Tình làm hỏng đứa bé? Chính mắt ông thấy em mình vì muốn sinh đứa bé này từng bước đến đường cùng. Lúc này, ông là người thân thân cận nhất của Lam Thiên Tình, nếu như ông cậu này tiếp được con bé và chăm sóc nó nó phải làm sao?

      Nhìn Lam Thiên Tình ngủ mê man mệt mỏi, giữa hai lông mày hằn nếp nhăn ràng, Đoàn Hề Trạch liền nghĩ đến người em đáng thương của mình.

      Trong hốc mắt tất cả đều là nước mắt!

      Người đàn ông cao lớn, năm mươi tuổi tiếng nào cứ ôm đầu mà khóc ở đầu giường của Lam Thiên Tình.

      Kiều Âu sau khi ăn cơm tối nhận được điện thoại của Kiều Nhất Phàm, ông gì nhiều cũng chẳng giải thích chỉ ông quyết định muốn ly hôn với Cung Bách Hợp.

      Bởi vì trong lòng rối rắm chuyện DNA của mình và em cho nên Kiều Âu lo sợ, phải là ba tìm được chứng cứ bất trung của mẹ chứ?

      Suy nghĩ lại, Kiều Âu thử dò xét câu: "Ba, có phải người phát ra chuyện gì?"

      Kiều Nhất Phàm hỏi ngược lại: "Tôi cần biết cái gì chứ ?"

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57: Kiều Âu quỳ xuống

      Suy nghĩ lại, Kiều Âu thử dò xét câu: "Ba, có phải người phát ra chuyện gì?"

      Kiều Nhất Phàm hỏi ngược lại: "Ta nên phải biết cái gì chứ ?"

      Lần này, Kiều Âu gì nữa, yên lặng chờ đợi.

      Kiều Nhất Phàm bất đắc dĩ : "Kiều u, ta với mẹ con tới bước này là tất nhiên, có số việc, ta muốn để Tình Tình cho con biết. tại, ba chỉ lo lắng cảm xúc của Tình Tình, sợ cảm xúc này ảnh hưởng đến con, dù sao cũng là lỗi do mẹ con gây ra"

      Tĩnh tâm suy nghĩ chút thây đúng là vậy, coi như ân oán đời trước liên quan đến chuyện của thế hệ sau nhưng dù sao đó cũng là mối thù giết mẹ, làm sao Tình Tình có thể quên? Chỉ cần Kiều Âu xuất , Lam Thiên Tình nhớ tới chuyện Cung Bách Hợp bức tử Đoàn Hề Viện ? Thù hận như vậy sao lại có thể đội trời chung.

      Kiều Nhất Phàm hiểu Đoàn Hề Trạch coi trọng đặt tình nghĩa huynh đệ nhiều năm lên , tỏ thái độ muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng cuối cùng Đoàn Hề Trạch lại nghiêm túc câu kia cũng chỉ lập trường.

      Sợ là tại, Kiều Âu gặp khó khăn khi muốn ở chung chỗ với cùng Tình Tình.

      Vừa nghĩ tới chính con trai mình phải trải qua rất nhiều khó khăn từ khi vừa mới bắt đầu với Tình Tình, Kiều Nhất Phàm đành lòng. Nhưng việc đến nước này, phải làm gì đây?

      Đều là lúc đầu Kiều Nhất Phàm ông đủ kiên quyết, nếu như lúc đó gì cũng buông tay với Đoàn Hề Viện chuyện hôm nay xảy ra. Cho nên , từng quyết định tại ảnh hưởng đến tương lai bao nhiêu năm là hoàn toàn có cơ sở.

      Nhắm mắt lại, Kiều Nhất Phàm rất đau lòng, ông muốn bi kịch của đời trước lại ảnh hưởng đến thế hệ Kiều u, muốn Kiều Âu và Tình Tình giống như Đoàn Hề Viện và Mộ Nam Phong, cứ như vậy mà bị chia tách.

      Bên kia điện thoại, Kiều Âu nghe Kiều Nhất Phàm như vậy, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn. Dưới sân, trước cửa phòng làm việc các lính đặc biệt được chọn lựa tham gia quân diễn chờ xuất phát, chờ đợi Kiều Âu tự mình đặc huấn, nhưng nhận được cú điện thoại của Kiều Nhất Phàm, đột nhiên Kiều Âu cảm thấy vô lực, hoảng sợ, hình như có chuyện lớn xảy ra nhưng mình biết.

      Mà Kiều Âu lo lắng nhất chính là Tình Tình xảy ra chuyện gì, phải biết trong bụng Tình Tình còn có đứa bé của !

      Đó là kết tinh tình của bọn họ, gì cũng thể xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

      Kiều Âu chau mày lại, đợi đến cảm xúc Kiều Nhất Phàm ổn định chút, vội vàng hỏi tới: "Ba!, rốt cuộc Tình Tình làm sao, mẹ làm gì Tình Tình rồi hả ?"

      điệu Kiều Nhất Phàm chợt trở nên cực kỳ khàn khàn, hít sâu hơi, nếu như phải còn nghĩ đến Cung Bách Hợp sinh con cho mình, ông muốn tự tay giết chết người phụ nữ này!

      "Kiều u, mẹ Tình Tình năm đó là bị mẹ con bức tử ở cửa nhà chúng ta."

      câu giống như rút hết hơi sức của Kiều Nhất Phàm!

      Kiều Nhất Phàm xong, nghẹn ngào lát, thấy con trai trầm mặc lại bổ sung câu: "Tình Tình biết, Đoàn Hề Trạch cũng biết. Bọn họ cũng trở về nhà họ Đoàn rồi."

      Kiều Nhất Phàm xong, cũng thêm được nữa, định cúp điện thoại.

      Kiều Âu lập tức ngã vào đáy cốc! Hoảng sợ nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ tựa như gấm, đẹp sao tả xiết, cả người đều giống như vừa từ nam cực trở về!

      Hít sâu hơi, cầm điện thoại lên trực tiếp gọi cho Cung Bách Hợp!

      Đối phương rất nhanh nhận điện thoại.

      "Này, thế nào gọi điện thoại cho ta vào lúc này? Ta còn tưởng rằng đời này ngươi nhận người mẹ này!"

      Trong điện thoại hình như Cung Bách Hợp còn cảm thấy tức giận oán trách việc Kiều Âu đánh Kiều Lộ trước mặt mọi người lúc ở biệt viện nhà họ Đoàn. Nhưng lần này Kiều Âu có thời gian nhảm quá nhiều, cũng khàn giọng, từng câu từng chữ giống như là dùng dao găm khắc ra.

      "Mẹ, con hỏi chuyện này, Đoàn Hề Viện cũng chính là mẹ của Tình Tình có phải năm đó bị mẹ bức tử ở cửa nhà chúng ta ?"

      Chợt, Cung Bách Hợp gì.

      Kiều Âu nhắm mắt, hỏi tới: "Đến cùng có phải hay ?"

      Cung Bách Hợp giống như rất tức giận: "Con lại nghe người khác mò gì rồi! Căn bản có chuyện đó!"

      "Nếu như có chứng cớ xác thực tại sao ba lại với con muốn ly hôn với mẹ?"

      Kiều Âu chợt rống lên, trong lòng cực kỳ biệt khuất! vất vả mới có thể ở cùng chỗ cùng Lam Thiên Tình, còn có đứa bé rồi, nhưng bây giờ bọn họ thể, như vậy Tình Tình làm thế nào, đứa bé làm thế nào, Kiều Âu lại muốn làm thế nào? !

      Nếu như phải là Cung Bách Hợp ở tại nơi làm việc, Kiều Âu hận thể vọt thẳng đến trước mặt bà, canh chừng mặt, nhìn chằm chằm vào mắt của bà , chính miệng hỏi, chính tai nghe Cung Bách Hợp giải thích!

      Cung Bách Hợp ngây ngẩn cả người: "Cái gì? Ba con muốn ly hôn với ta?"

      Kiều Âu lên tiếng, Cung Bách Hợp sửng sốt hai giây, hình như cảm xúc ba động rất lớn: "Ha ha, ta biết ngay ông ấy quên được con tiện nhân kia! Chuyện này đều qua bao nhiêu năm? Ta người sống êm đẹp ở trước mặt nhưng vẫn kém tiện nhân chết! Hơn nữa, chuyện này cùng ta có bao nhiêu quan hệ? Ta chỉ là để tiện nhân kia quỳ đêm ở cửa nhà họ Kiều ta cho vào cửa, ai biết nó vừa mới sinh đứa bé? Ai biết nó quỳ? Ai biết đêm đó mưa xối xả như trút nước cả đêm? Ả ta biết rất tình huống của mình mà còn như vậy, cuối cùng Đại Xuất Huyết chết rồi, điều này sao có thể trách ta? Đây là chính ả ta tự tìm, tiện nhân kia vô cùng ác độc! Chính là cố ý dùng cái chết để cho ba con hận ta cả đời! Quá ác độc!"

      "Đủ rồi!"

      Đối mặt với lảm nhảm oán trách của Cung Bách Hợp, Kiều Âu cũng muốn điên rồi!

      "Mẹ! Người cũng sanh con, cũng kiêng cữ trong tháng, lòng của mẹ rốt cuộc làm bằng gì? Đoàn Hề Viện là , quỳ dưới trận mưa to cả đêm, đừng vừa mới sinh đứa bé, cũng thể chịu được. Con chỉ nghĩ chút cũng đau lòng! Mẹ! Lòng của ngươi rốt cuộc làm bằng gì? !"

      "Ta, Kiều u, làm sao con cũng giúp người ngoài?" Cung Bách Hợp nổi giận, hình như còn muốn gì nữa lại làm cho Kiều Âu cắt đứt: "Người nhanh !"

      "Cái gì?"

      "Tình Tình cùng Đoàn Hề Trạch đều biết, bọn họ cũng đều biết là người bức tử Đoàn Hề Viện, mẹ hãy nhanh ! Nếu kịp, ba muốn ly hôn, chính là tỏ lập trường mặc kệ chuyện này, quản mẹ! Mẹ nhanh chút !"

      Giờ khắc này, Kiều Âu khóc.

      Trong miệng bảo Cung Bách Hợp mau, trong lòng đau tột cùng. có thể làm thế nào? Đó là người sinh ra và nuôi nấng . Tình Tình có đứa bé của có khả năng rời bỏ Tình Tình, hơn nữa đồng ý với Tình Tình, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đứng về phía Tình Tình.

      Hơn nữa, lần này đúng là Cung Bách Hợp sai rồi, sai thái quá, sai khiến Kiều Âu cũng muốn tìm chết!

      Bên đầu điện thoại kia, Cung Bách Hợp lập tức phản ứng lại, khẩn trương câu: "Kiều u, mẹ , con hãy chăm sóc Lộ Lộ và ông ngoại tốt!"

      xong, Cung Bách Hợp liền cúp điện thoại.

      Trong phòng làm việc yên tĩnh, linh hồn Kiều Âu cũng bị giày vò, Cung Bách Hợp mau trốn có lỗi với Tình Tình, nhưng muốn trơ mắt nhìn Cung Bách Hợp bị nhà họ Đoàn giết chết đó cũng là chuyện thể.

      Cung Bách Hợp bức tử Đoàn Hề Viện, chẳng lẽ muốn để cho Kiều Âu cùng Tình Tình vì mối thù giết mẹ mà phá bỏ đứa bé?

      mình Kiều y ở trong phòng làm việc ngây người lâu, cuối cùng gọi điện thoại cho Cung Ngọc Gia, mình có chuyện thể tham gia diễn tập huấn luyện. chuyện điện thoại xong, mở xe chạy thẳng tới nhà họ Đoàn .

      Kiều Âu hiểu chuyến lần này có bao nhiêu lúng túng, là con trai của tội nhân. Nhưng thể , bởi vì nơi đó có vợ và đứa con sắp ra đời.

      Dọc theo đường , Kiều Âu tự với mình coi như Đoàn Hề Trạch cầm súng phát bắn chết mình cũng muốn .

      Là người đàn ông, phải có trách nhiệm, phải dũng cảm đối mặt. Nếu như vào lúc này, Kiều Âu thể ở bên canh Tình Tình, nếu lấy cơ bận chuẩn bị diễn tập để trốn tránh chính cũng xem thường mình.

      Từ trường quân đội Thúy Bình sơn đến nhà họ Đoàn phải hơn giờ nhưng Kiều Âu chỉ tốn 40'.

      Đoàn Hề Trạch giờ phút này đứng ở trong đại viện phơi nắng, ra chỉ là khoác ánh nắng chiều mà thôi. Xa xa nhìn thấy Kiều Âu đường long đong mệt mỏi mà đến, cặp mắt chợt trở nên sắc bén.

      Kiều Âu nhìn Đoàn Hề Trạch vui, nhắm mắt, tiến lên kính cẩn lễ phép kêu tiếng: "Cậu!"

      Đoàn Hề Trạch , cứ như vậy nhìn Kiều Âu lâu, hết nhìn Kiều Âu lại nhìn ánh nắng chiều rất đẹp: "Quỳ xuống!"

      Phịch tiếng, Kiều Âu hai lời liền quỳ xuống.

      Đoàn Hề Trạch sai người bưng bàn cùng cái ghế ra ngoài, pha ấm trà thượng hạng, tràn đầy nhàn hạ thoải mái vừa uống vừa thưởng phong cảnh.

      "Nghe tối nay ánh sao tệ, ở chỗ này cùng nhìn cả đêm sao thôi."

      "Tốt."

      Kiều Âu biết, Đoàn Hề Trạch để cho mình quỳ ở chỗ này cả đêm là bởi vì trong lòng tức giận. cũng chuyện, cũng giải thích, việc đến nước này, nhiều sai nhiều, bằng trực tiếp thể thái độ cầu lượng minh, Đoàn Hề Trạch muốn như thế nào, Kiều Âu cũng tiếp nhận, oán hối, tiếng nào, chỉ cầu có thể cuối cùng được ở lại bên Tình Tình, nhìn đứa bé ra đời.

      Dần dần, thời gian chậm rãi mà trôi qua, bóng đêm bắt đầu rồi, Đoàn Hề Trạch trở về nhà bồi Lam Thiên Tình ăn bữa ăn tối .

      Kiều Âu mình quỳ gối bên ngoài, người giúp việc trong nhà biết nguyên nhân, cũng dám mạo muội tiến lên, chỉ có làm bộ như nhìn thấy. Tâm tình Lam Thiên Tình vẫn rất kém, Đoàn Hề Trạch đem thức ăn đều dọn vào trong phòng của nàng, vừa dỗ lại lừa, cười liên tục tươi cười, cuối cùng cũng chỉ có thể để cho nàng uống xong chén cháo thịt nạc.

      Ban đêm, Tư Đằng cùng Ngũ Hoạ Nhu hẹn hò trở về, nhìn thấy Kiều Âu quỳ gối trong đại viện, hai người cũng sợ choáng váng. Bọn họ tiến lên đỡ nhưng Kiều Âu lắc đầu cái, hơn nữa ý bảo bọn họ chuyện này tuyệt đối để cho Tình Tình biết, mang bầu, thể ảnh hưởng thai nhi.

      Bọn họ lại tiếp tục dò hỏi nhưng Kiều Âu chỉ trầm mặc , phất tay để cho bọn họ cách xa chút.

      Lần này, Ngũ Hoạ Nhu cũng đau lòng, nghe người làm nữ Kiều Âu quỳ sáu giờ rồi đến giọt nước cũng chưa uống, cũng ăn cái gì.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57: Kiều Âu quỳ xuống

      Suy nghĩ lại, Kiều Âu thử dò xét câu: "Ba, có phải người phát ra chuyện gì?"

      Kiều Nhất Phàm hỏi ngược lại: "Ta nên phải biết cái gì chứ ?"

      Lần này, Kiều Âu gì nữa, yên lặng chờ đợi.

      Kiều Nhất Phàm bất đắc dĩ : "Kiều u, ta với mẹ con tới bước này là tất nhiên, có số việc, ta muốn để Tình Tình cho con biết. tại, ba chỉ lo lắng cảm xúc của Tình Tình, sợ cảm xúc này ảnh hưởng đến con, dù sao cũng là lỗi do mẹ con gây ra"

      Tĩnh tâm suy nghĩ chút thây đúng là vậy, coi như ân oán đời trước liên quan đến chuyện của thế hệ sau nhưng dù sao đó cũng là mối thù giết mẹ, làm sao Tình Tình có thể quên? Chỉ cần Kiều Âu xuất , Lam Thiên Tình nhớ tới chuyện Cung Bách Hợp bức tử Đoàn Hề Viện ? Thù hận như vậy sao lại có thể đội trời chung.

      Kiều Nhất Phàm hiểu Đoàn Hề Trạch coi trọng đặt tình nghĩa huynh đệ nhiều năm lên , tỏ thái độ muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng cuối cùng Đoàn Hề Trạch lại nghiêm túc câu kia cũng chỉ lập trường.

      Sợ là tại, Kiều Âu gặp khó khăn khi muốn ở chung chỗ với cùng Tình Tình.

      Vừa nghĩ tới chính con trai mình phải trải qua rất nhiều khó khăn từ khi vừa mới bắt đầu với Tình Tình, Kiều Nhất Phàm đành lòng. Nhưng việc đến nước này, phải làm gì đây?

      Đều là lúc đầu Kiều Nhất Phàm ông đủ kiên quyết, nếu như lúc đó gì cũng buông tay với Đoàn Hề Viện chuyện hôm nay xảy ra. Cho nên , từng quyết định tại ảnh hưởng đến tương lai bao nhiêu năm là hoàn toàn có cơ sở.

      Nhắm mắt lại, Kiều Nhất Phàm rất đau lòng, ông muốn bi kịch của đời trước lại ảnh hưởng đến thế hệ Kiều u, muốn Kiều Âu và Tình Tình giống như Đoàn Hề Viện và Mộ Nam Phong, cứ như vậy mà bị chia tách.

      Bên kia điện thoại, Kiều Âu nghe Kiều Nhất Phàm như vậy, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn. Dưới sân, trước cửa phòng làm việc các lính đặc biệt được chọn lựa tham gia quân diễn chờ xuất phát, chờ đợi Kiều Âu tự mình đặc huấn, nhưng nhận được cú điện thoại của Kiều Nhất Phàm, đột nhiên Kiều Âu cảm thấy vô lực, hoảng sợ, hình như có chuyện lớn xảy ra nhưng mình biết.

      Mà Kiều Âu lo lắng nhất chính là Tình Tình xảy ra chuyện gì, phải biết trong bụng Tình Tình còn có đứa bé của !

      Đó là kết tinh tình của bọn họ, gì cũng thể xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

      Kiều Âu chau mày lại, đợi đến cảm xúc Kiều Nhất Phàm ổn định chút, vội vàng hỏi tới: "Ba!, rốt cuộc Tình Tình làm sao, mẹ làm gì Tình Tình rồi hả ?"

      điệu Kiều Nhất Phàm chợt trở nên cực kỳ khàn khàn, hít sâu hơi, nếu như phải còn nghĩ đến Cung Bách Hợp sinh con cho mình, ông muốn tự tay giết chết người phụ nữ này!

      "Kiều u, mẹ Tình Tình năm đó là bị mẹ con bức tử ở cửa nhà chúng ta."

      câu giống như rút hết hơi sức của Kiều Nhất Phàm!

      Kiều Nhất Phàm xong, nghẹn ngào lát, thấy con trai trầm mặc lại bổ sung câu: "Tình Tình biết, Đoàn Hề Trạch cũng biết. Bọn họ cũng trở về nhà họ Đoàn rồi."

      Kiều Nhất Phàm xong, cũng thêm được nữa, định cúp điện thoại.

      Kiều Âu lập tức ngã vào đáy cốc! Hoảng sợ nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ tựa như gấm, đẹp sao tả xiết, cả người đều giống như vừa từ nam cực trở về!

      Hít sâu hơi, cầm điện thoại lên trực tiếp gọi cho Cung Bách Hợp!

      Đối phương rất nhanh nhận điện thoại.

      "Này, thế nào gọi điện thoại cho ta vào lúc này? Ta còn tưởng rằng đời này ngươi nhận người mẹ này!"

      Trong điện thoại hình như Cung Bách Hợp còn cảm thấy tức giận oán trách việc Kiều Âu đánh Kiều Lộ trước mặt mọi người lúc ở biệt viện nhà họ Đoàn. Nhưng lần này Kiều Âu có thời gian nhảm quá nhiều, cũng khàn giọng, từng câu từng chữ giống như là dùng dao găm khắc ra.

      "Mẹ, con hỏi chuyện này, Đoàn Hề Viện cũng chính là mẹ của Tình Tình có phải năm đó bị mẹ bức tử ở cửa nhà chúng ta ?"

      Chợt, Cung Bách Hợp gì.

      Kiều Âu nhắm mắt, hỏi tới: "Đến cùng có phải hay ?"

      Cung Bách Hợp giống như rất tức giận: "Con lại nghe người khác mò gì rồi! Căn bản có chuyện đó!"

      "Nếu như có chứng cớ xác thực tại sao ba lại với con muốn ly hôn với mẹ?"

      Kiều Âu chợt rống lên, trong lòng cực kỳ biệt khuất! vất vả mới có thể ở cùng chỗ cùng Lam Thiên Tình, còn có đứa bé rồi, nhưng bây giờ bọn họ thể, như vậy Tình Tình làm thế nào, đứa bé làm thế nào, Kiều Âu lại muốn làm thế nào? !

      Nếu như phải là Cung Bách Hợp ở tại nơi làm việc, Kiều Âu hận thể vọt thẳng đến trước mặt bà, canh chừng mặt, nhìn chằm chằm vào mắt của bà , chính miệng hỏi, chính tai nghe Cung Bách Hợp giải thích!

      Cung Bách Hợp ngây ngẩn cả người: "Cái gì? Ba con muốn ly hôn với ta?"

      Kiều Âu lên tiếng, Cung Bách Hợp sửng sốt hai giây, hình như cảm xúc ba động rất lớn: "Ha ha, ta biết ngay ông ấy quên được con tiện nhân kia! Chuyện này đều qua bao nhiêu năm? Ta người sống êm đẹp ở trước mặt nhưng vẫn kém tiện nhân chết! Hơn nữa, chuyện này cùng ta có bao nhiêu quan hệ? Ta chỉ là để tiện nhân kia quỳ đêm ở cửa nhà họ Kiều ta cho vào cửa, ai biết nó vừa mới sinh đứa bé? Ai biết nó quỳ? Ai biết đêm đó mưa xối xả như trút nước cả đêm? Ả ta biết rất tình huống của mình mà còn như vậy, cuối cùng Đại Xuất Huyết chết rồi, điều này sao có thể trách ta? Đây là chính ả ta tự tìm, tiện nhân kia vô cùng ác độc! Chính là cố ý dùng cái chết để cho ba con hận ta cả đời! Quá ác độc!"

      "Đủ rồi!"

      Đối mặt với lảm nhảm oán trách của Cung Bách Hợp, Kiều Âu cũng muốn điên rồi!

      "Mẹ! Người cũng sanh con, cũng kiêng cữ trong tháng, lòng của mẹ rốt cuộc làm bằng gì? Đoàn Hề Viện là , quỳ dưới trận mưa to cả đêm, đừng vừa mới sinh đứa bé, cũng thể chịu được. Con chỉ nghĩ chút cũng đau lòng! Mẹ! Lòng của ngươi rốt cuộc làm bằng gì? !"

      "Ta, Kiều u, làm sao con cũng giúp người ngoài?" Cung Bách Hợp nổi giận, hình như còn muốn gì nữa lại làm cho Kiều Âu cắt đứt: "Người nhanh !"

      "Cái gì?"

      "Tình Tình cùng Đoàn Hề Trạch đều biết, bọn họ cũng đều biết là người bức tử Đoàn Hề Viện, mẹ hãy nhanh ! Nếu kịp, ba muốn ly hôn, chính là tỏ lập trường mặc kệ chuyện này, quản mẹ! Mẹ nhanh chút !"

      Giờ khắc này, Kiều Âu khóc.

      Trong miệng bảo Cung Bách Hợp mau, trong lòng đau tột cùng. có thể làm thế nào? Đó là người sinh ra và nuôi nấng . Tình Tình có đứa bé của có khả năng rời bỏ Tình Tình, hơn nữa đồng ý với Tình Tình, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đứng về phía Tình Tình.

      Hơn nữa, lần này đúng là Cung Bách Hợp sai rồi, sai thái quá, sai khiến Kiều Âu cũng muốn tìm chết!

      Bên đầu điện thoại kia, Cung Bách Hợp lập tức phản ứng lại, khẩn trương câu: "Kiều u, mẹ , con hãy chăm sóc Lộ Lộ và ông ngoại tốt!"

      xong, Cung Bách Hợp liền cúp điện thoại.

      Trong phòng làm việc yên tĩnh, linh hồn Kiều Âu cũng bị giày vò, Cung Bách Hợp mau trốn có lỗi với Tình Tình, nhưng muốn trơ mắt nhìn Cung Bách Hợp bị nhà họ Đoàn giết chết đó cũng là chuyện thể.

      Cung Bách Hợp bức tử Đoàn Hề Viện, chẳng lẽ muốn để cho Kiều Âu cùng Tình Tình vì mối thù giết mẹ mà phá bỏ đứa bé?

      mình Kiều y ở trong phòng làm việc ngây người lâu, cuối cùng gọi điện thoại cho Cung Ngọc Gia, mình có chuyện thể tham gia diễn tập huấn luyện. chuyện điện thoại xong, mở xe chạy thẳng tới nhà họ Đoàn .

      Kiều Âu hiểu chuyến lần này có bao nhiêu lúng túng, là con trai của tội nhân. Nhưng thể , bởi vì nơi đó có vợ và đứa con sắp ra đời.

      Dọc theo đường , Kiều Âu tự với mình coi như Đoàn Hề Trạch cầm súng phát bắn chết mình cũng muốn .

      Là người đàn ông, phải có trách nhiệm, phải dũng cảm đối mặt. Nếu như vào lúc này, Kiều Âu thể ở bên canh Tình Tình, nếu lấy cơ bận chuẩn bị diễn tập để trốn tránh chính cũng xem thường mình.

      Từ trường quân đội Thúy Bình sơn đến nhà họ Đoàn phải hơn giờ nhưng Kiều Âu chỉ tốn 40'.

      Đoàn Hề Trạch giờ phút này đứng ở trong đại viện phơi nắng, ra chỉ là khoác ánh nắng chiều mà thôi. Xa xa nhìn thấy Kiều Âu đường long đong mệt mỏi mà đến, cặp mắt chợt trở nên sắc bén.

      Kiều Âu nhìn Đoàn Hề Trạch vui, nhắm mắt, tiến lên kính cẩn lễ phép kêu tiếng: "Cậu!"

      Đoàn Hề Trạch , cứ như vậy nhìn Kiều Âu lâu, hết nhìn Kiều Âu lại nhìn ánh nắng chiều rất đẹp: "Quỳ xuống!"

      Phịch tiếng, Kiều Âu hai lời liền quỳ xuống.

      Đoàn Hề Trạch sai người bưng bàn cùng cái ghế ra ngoài, pha ấm trà thượng hạng, tràn đầy nhàn hạ thoải mái vừa uống vừa thưởng phong cảnh.

      "Nghe tối nay ánh sao tệ, ở chỗ này cùng nhìn cả đêm sao thôi."

      "Tốt."

      Kiều Âu biết, Đoàn Hề Trạch để cho mình quỳ ở chỗ này cả đêm là bởi vì trong lòng tức giận. cũng chuyện, cũng giải thích, việc đến nước này, nhiều sai nhiều, bằng trực tiếp thể thái độ cầu lượng minh, Đoàn Hề Trạch muốn như thế nào, Kiều Âu cũng tiếp nhận, oán hối, tiếng nào, chỉ cầu có thể cuối cùng được ở lại bên Tình Tình, nhìn đứa bé ra đời.

      Dần dần, thời gian chậm rãi mà trôi qua, bóng đêm bắt đầu rồi, Đoàn Hề Trạch trở về nhà bồi Lam Thiên Tình ăn bữa ăn tối .

      Kiều Âu mình quỳ gối bên ngoài, người giúp việc trong nhà biết nguyên nhân, cũng dám mạo muội tiến lên, chỉ có làm bộ như nhìn thấy. Tâm tình Lam Thiên Tình vẫn rất kém, Đoàn Hề Trạch đem thức ăn đều dọn vào trong phòng của nàng, vừa dỗ lại lừa, cười liên tục tươi cười, cuối cùng cũng chỉ có thể để cho nàng uống xong chén cháo thịt nạc.

      Ban đêm, Tư Đằng cùng Ngũ Hoạ Nhu hẹn hò trở về, nhìn thấy Kiều Âu quỳ gối trong đại viện, hai người cũng sợ choáng váng. Bọn họ tiến lên đỡ nhưng Kiều Âu lắc đầu cái, hơn nữa ý bảo bọn họ chuyện này tuyệt đối để cho Tình Tình biết, mang bầu, thể ảnh hưởng thai nhi.

      Bọn họ lại tiếp tục dò hỏi nhưng Kiều Âu chỉ trầm mặc , phất tay để cho bọn họ cách xa chút.

      Lần này, Ngũ Hoạ Nhu cũng đau lòng, nghe người làm nữ Kiều Âu quỳ sáu giờ rồi đến giọt nước cũng chưa uống, cũng ăn cái gì.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59: Thử dò xét

      Nằm ghế sa lon lát sau, chân tay Kiều Âu dần dần có cảm giác, nhờ Tư Đằng nâng đở lên lầu thay quần áo rồi vội vàng xuống phòng ăn.

      Lúc này trong phòng ăn, Lam Thiên Tìnhvà mọi người chuẩn bị ăn sáng.

      Ông cụ vừa thấy Kiều Âu, liền cười tươi, ghé lại gần Lam Thiên Tình : "Tình Tình a, Kiều Âu tốt, ông ngoại lớn tuổi rồi nên nhìn người sai đâu, lại các cháu đều sắp kết hôn, tại sao có thể để cậu ấy ở phòng khách ngủ cả đêm? Cũng sợ người làm trong nhà chế giễu hả?."

      Lại , ông cụ thích Kiều Âu , quý thâm tình của Kiều Âu, mỗi lần ăn điểm tâm cũng chuyện khiến ông cụ vui vẻ, hơn nữa còn hiểu ông thích cái gì, thỉnh thoảng lại mang ít quà tặng hối lộ ông.

      Với điểm này, với ông cụ xem ra, mặc kệ thế nào đều là tâm ý của tiểu bối, có đứa cháu luôn miệng hiếu thuận nhưng hành động lại chậm chạp còn Kiều Âu dù rất bận rộn nhưng vẫn còn có thể nghĩ đến mua quà tặng cho ông, ông cảm thấy Kiều Âu là đứa rất có lòng.

      Ngay cả ông lão già này mà Kiều Âu còn nhớ muốn lấy lòng, đối với Tình Tình có thể được ?

      Kiều Âu theo thói quen, kéo ghế bên cạnh Lam Thiên Tình ra rồi ngồi xuống, vừa ngồi xuống liền phát hốc mắt ửng đỏ. Vẻn vẹn cái nhìn này lại khiến đau lòng.

      "Ông ngoại, con biết rồi."

      Lam Thiên Tình khéo léo câu, xong giương mắt cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn về phía Đoàn Hề Trạch lại phát ông như có việc gì chỉ chuyên tâm ăn bữa sáng, mà lời của mọi người khiến Đoàn Hề Trạch chớp mí mắt hay ngẩng đầu.

      Kiều Âu đau lòng Lam Thiên Tình, cầm đũa lên gắp bánh bao thịt để vào đĩa ở trước mặt , giọng: "Chú ý thân thể."

      Nhàn nhạt bốn chữ, phát ra từ sâu trong linh hồn cũng bao hàm quá nhiều ý nghĩa.

      Lam Thiên Tình thiếu chút nữa bị rơi nước mắt vì chiếc bánh bao thịt trước mặt, dám ngẩng đầu lên, biết phải đối mặt ra sao. Nhíu nhíu mày, chỉ coi như mình nhìn thấy, tiếp tục uống từng muỗng từng muỗng cháo.

      Lần này, ông cụ mất hứng.

      Ông cụ lập tức gắp lấy chiếc ánh bao thịt mà Kiều Âu cho Lam Thiên Tình, nhét vào trong miệng nuốt vào.

      "Tình Tình, con tùy hứng cũng phải có chừng có mực, Kiều Âu đối với con tốt như vậy, làm thế nào mà cứ lạnh lùng như thế?"

      Nghe ông ngoại , Lam Thiên Tình uất ức, chớp mắt mấy cái cố nén nước mắt, giơ tay lên gắp chiếc bánh bao thịt đưa vào trong chén cho Kiều Âu, cũng câu.

      Rốt cuộc ông cụ cười.

      Nhưng tình cảm tương thông, Kiều Âu nhìn Tình Tình uất ức lại càng chịu rồi, vì vậy mở miệng : "Ông ngoại, chuyện này đều là sai lầm của cháu, Tình Tình có lỗi, ấy tức giận để ý tới cháu là đương nhiên."

      Vẫn buồn bực lên tiếng nãy giờ, Đoàn Hề Trạch cũng : "Cha, người trẻ tuổi bây giờ cãi vã, chiến tranh lạnh lùng cũng là các cung bậc của tình cảm, cần quá để ý. Chúng ta cần tham gia quá nhiều."

      Nghe Đoàn Hề Trạch lên tiếng, ông cụ cũng gì nhưng sau khi cơm nước xong buông chén đũa xuống đứng dậy, trước lúc rời , cầm khăn ăn lau miệng lại lạnh nhạt : "Nếu Kiều Âu là con rể nhà họ Đoàn đó chính con trai nửa trong nhà, các ngươi cũng thể liên thủ khi dễ người ta!"

      "Cha, ngài nơi nào thế, làm sao lại như thế chứ."

      Đoàn Hề Trạch liền vội vàng đứng lên đỡ ông cụ chuẩn bị lên lầu, hôm nay hẹn bác sĩ tới nhà kiểm tra sức khỏe cho ông cụ. Ông cụ vừa vừa : " có là tốt rồi."

      Lần này, bàn ăn cũng chỉ còn lại có Lam Thiên Tình và Kiều Âu rồi.

      biết có phải hay là thói quen ở trước mặt Kiều Âu làm chính mình nguyên thủy nhất, còn là thói quen hề phòng bị, trong lúc nhất thời hốc mắt Lam Thiên Tình cũng khống chế nổi nữa, nước mắt ào ào chảy xuống.

      Kiều Âu buông chén đũa xuống, giơ tay lên muốn ôm Lam Thiên Tình vào trong ngực, lại bị tránh được.

      Trong nháy mắt đó, cự tuyệt đâu chỉ là cái ôm? Này ràng chính là cự tuyệt cả trái tim của .

      "Tình Tình ~!"

      Kiều Âu trong lòng ra được tư vị, Tư Đằng cùng Ngũ Hoạ Nhu nhìn xa xa, cũng chỉ có thể làm gấp. Cuối cùng, Lam Thiên Tình hung hăng lau hai hàng nước mắt, đối mặt với Kiều Âu, nhưng vẫn có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn .

      : ", về sau, tôi chỉ kêu là thôi. Mặc kệ thế nào, giữa chúng ta còn có đứa bé. Tôi giống mẹ sinh ra nó nhưng tôi có cách nào tiếp nhận ba của đứa bé. Về phần mẹ , cậu của tôi đối phó thế nào tôi cũng phát biểu bất kỳ ý kiến gì, bởi vì đó là cái giá bà ấy đáng phải chịu!"

      xong, Lam Thiên Tình quật cường nhìn Kiều Âu, bóng dáng nhu nhược vòng qua Kiều Âu, cứ như vậy lên lầu.

      Kiều Âu đuổi theo, bởi vì dám chọc giận .

      ra kết quả như thế đối với Kiều Âu mà coi như là vui mừng, ít nhất, Tình Tình nguyện ý còn giữ lại đứa bé của , điều này rồi, , cũng nguyện ý phủ nhận quá khứ của bọn họ.

      Kiều Âu hung hăng hít sâu hai lần, sau đó nhìn Đoàn Hề Trạch từng bước về phía mình.

      Ngay lập tức đứng lên, kính cẩn lễ phép nhìn Đoàn Hề Trạch: "Cậu!"

      Đoàn Hề Trạch chút thay đổi nét mặt, trở lại vị trí của mình vừa ngồi và ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.

      Trong lúc nhất thời, Kiều Âu đứng cũng được, ngồi cũng xong.

      Chợt, Đoàn Hề Trạch nhàn nhạt mở miệng: "Hơn hai mươi năm trước, ba với mẹ cậu iữa vốn là có liên hệ chút nào, nhưng khi cùng dự tiệc rượu, ba cậu bởi vì bị Hề Viện cự tuyệt cho nên uống nhiều quá, lúc tỉnh dậy thấy mẹ cậu nằm ngủ bên cạnh. Sau hai tuần, mẹ cậu khóc mang thai. Ngay sau đó, bọn họ liền kết hôn."

      tới chỗ này, Đoàn Hề Trạch dừng chút, ý vị nhìn tới trước: "Mẹ cậu lúc ấy là chính ủy, lúc sanh con nước ngoài, ba cậu là quân ủy đóng ở kinh đô, cho nên lúc mẹ cậu sinh ra cậu, ai nhìn thấy."

      Kiều Âu nhíu nhíu mày, hiểu Đoàn Hề Trạch chợt với mình chuyện này là có ý gì.

      Mà Đoàn Hề Trạch nhìn ánh mắt kinh ngạc của Kiều Âu, khóe miệng khẽ nâng lên: "Ta có ý tứ gì khác, chỉ là chợt nhớ tới, có thể có chuyện gì uẩn khúc hay ? Chỉ là có thể."

      Kiều Âu lời nào, cũng bất động.Trong đầu quay cuồng mớ bòng bong.

      Cuối cùng, Đoàn Hề Trạch ăn no, lau miệng đứng lên: "Giống như Cung Bách Hợp tâm địa ác độc như vậy, người phụ nữ đõ từ thủ đoạn nào mà làm được, cậu đúng là đứa trẻ giúp ta được gả vào nhà họ Kiều nhưng tại sao là cậu? Nếu như chuyện này có tình khác, có lẽ cha mẹ ruột của cậu đều bị ta hại chết! Kiều Âu, cậu có nghĩ tới khả năng này hay ?"

      ". . . , . . ."

      Đoàn Hề Trạch xong, để ý tới Kiều Âu nữa, xoay người rời . Mà khi Kiều Âu bớt hoảng hốt vội đuổi theo sát bước ông: "Cậu, có phải cậu biết chuyện gì hay ?"

      Đáy mắt Đoàn Hề Trạch xẹt qua tia cười, cũng dễ dàng hiển lộ ra.

      ra , mới vừa Đoàn Hề Trạch chỉ là giả thiết chứ , bởi vì tối hôm qua nghe được cuộc đối thoại của Kiều Âu và Tư Đằng, vì vậy cảm thấy rất hứng thú với bí mật kia, nhưng nếu trực tiếp hỏi chưa chắc Kiều Âu , cho nên cố ý vòng vèo như vậy là muốn buộc Kiều Âu ra.

      Đoàn Hề Trạch dừng bước, thân thể to lớn kiêu căng đứng thẳng , liếc Kiều Âu cái: "Cậu cảm thấy ta nên biết cái gì?"

      ra cái gì ông cũng biết nên chờ Kiều Âu tự mình !

      Kiều Âu cắn răng cái, cau mày : "Lúc trước em con bị cắt dạ dày, con muốn đem dạ dày của mình cho nó nửa, nhưng khi làm xét nghiệm máu bác sĩ con và em phải là ruột thịt. Lúc đó con tin, về lấy tóc của em và mình xét nghiệm DNA, kết quả là ngay cả quan hệ họ hàng gần cũng phải. cách khác, con và em người phải là của mẹ sanh ra."

      Ánh mắt Kiều Âu chân thành, Đoàn Hề Trạch biết đứa này dối mình.

      Nhưng Đoàn Hề Trạch ngờ mình chỉ thử dò xét mà lại biết được chuyện bí mật này. Chuyện này chỉ có thể là Cung Bách Hợp cắm sừng Kiều Nhất Phàm hoặc Kiều Âu do người khác sinh ra?

      Đoàn Hề Trạch híp mắt suy nghĩ chút, lúc ấy Kiều Nhất Phàm và Đoàn Hề Viện có hôn ước, thế lực nhà họ Cung nhiều, cho nên rất có thể trưởng bối của Cung gia chỉ điểm Cung Bách Hợp tính kế với Kiều Nhất Phàm, hoặc cách khác Cung gia muốn trèo cành cao, hai nhà Cung Kiều kết thân là mưu.

      người phụ nữ gả vào Hào Môn là vô cùng tàn nhẫn, cũng chịu sinh con rồi hả?

      Đoàn Hề Trạch tỉ mỉ nhớ lại mọi chi tiết, chuyện năm đó ông biết nhưng những đạo lý này đều còn tồn tại, suy luận như vậy là hợp tình hợp lý.

      "Cậu!, có phải cậu biết chuyện gì hay ? Cậu, nếu cậu biết cái gì nhất định nên cho con biết a!" Kiều Âu rất hồi hộp, rất nóng lòng, bất luận mình có thể ở chung chỗ cùng Lam Thiên Tình hay nhưng chuyện liên quan đến thân thế của mình cũng rất chú ý .

      Vậy mà Đoàn Hề Trạch chỉ nhàn nhạt trả lời câu: "Hãy về hỏi mẹ cậu chứ cụ thể chuyện năm đó đúng là ta biết."

      Đoàn Hề Trạch xong cũng rời ngay, tài xế của ông sớm đem xe dừng ở cửa nhà họ Đoàn, chờ đưa ông đến công ty.

      Lần này Kiều Âu bối rối, Cung Bách Hợp bỏ trốn, muốn chỗ nào để hỏi cho ràng?

      Vậy mà, Đoàn Hề Trạch cũng đến Đoàn thị làm, mà lái xe đến chỗ Tổng thống. Tối hôm qua, Đoàn Hề Trạch đem đoạn ghi cuộc chuyện của Bùi Đồng Tuyên và Lam Thiên Tình gửi cho Mộ Nam Phong. Sau đó còn nhắn thêm tin: "Bùi Đồng Tuyên cũng chưa bị đánh chết, tôi và Kiều Nhất Phàm đều cảm thấy nên giữ lại cho ngài xử lý."

      Sáng sớm hôm nay, điện thoại di động của Đoàn Hề Trạch đổ chuông ngừng, Đoàn Hề Trạch vừa nhìn tên Mộ Nam Phong màn hình điện thoại liền vội vàng nhận, Mộ Nam Phong hi vọng Đoàn Hề Trạch có thể dẫn ông ấy đến thăm mộ của Đoàn Hề Viện.

      nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ Mộ Nam Phong vẫn đến có bái tế Đoàn Hề Viện. Bởi vì mình thân bất do kỷ, cũng bởi vì sợ thấy cảnh thương tình.

      Đoàn Hề Trạch đồng ý, đồng thời cũng gọi điện thoại cho Kiều Nhất Phàm. Dù sao Tổng thống làm chuyện riêng nhưng môt khi bị truyền thông phát , hoặc là gặp bất trắc gì ngoài ý muốn đều là kiện trọng đại.

      Kiều Nhất Phàm hai lời cũng lập tức đồng ý, bởi vì trong đáy lòng mình ông cũng rất muốn thăm Đoàn Hề Viện.

      Nhưng lúc này Đoàn Hề Trạch rối rắm biết có nên cho Kiều Nhất Phàm biết chuyện em Kiều Âu và Kiều Lộ có bất kỳ liên hệ máu mủ hay đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :