1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Cô nàng lính đặc chủng xinh đẹp - Tinh Nhị S (Hoàn) Truyện VIP LQD

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 05. Ngoan, gọi trai, nuôi em.

      Trong giáo đường của viện phúc lợi, nhìn vào hàng ghế thứ ba, Lam Thiên Tình ngồi mình ở đó, nhắm hai mắt lại, hai tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt thành kính cầu nguyện.

      Trong trí nhớ của , khi bảy tuổi, ngồi ở chỗ này được vợ trước của Lam Phong đón .

      Nháy mắt qua chín năm, ngờ trong cuộc đời lại được lựa chọn lần nữa.

      nhắm mắt lại, lẩm nhẩm nguyện vọng muốn được tiếp tục đến trường của mình, quyết định đập nồi dìm thuyền, chỉ cần người đến nhận nuôi đồng ý cung cấp tiền cho đến trường, cho dù gian khổ hơn cuộc sống ở trong nhà Lam Phong, cũng nguyện ý.

      Viện trưởng muốn dẫn Kiều Âu đến giáo đường gặp Lam Thiên Tình nhưng lại bị Kiều Âu từ chối.

      để cho cấp dưới đứng ở cửa giáo đường , sau đó mình bước tới gần Lam Thiên Tình.

      Xa xa thấy bộ dạng đọc thánh kinh, mái tóc buộc đuôi ngựa, bộ quần áo trắng hơi cũ. Ánh mặt trời nhàng chiếu lên người , chiết xạ bộ quần áo của thành màu trắng ngà, ít phần thanh cao của hoa sen, nhiều thêm phần ấm áp yên tĩnh thân thiết.

      dường như ước nguyện rất tập trung, đến khi Kiều Âu đứng bên cạnh cũng phát ra.

      Đôi mi dày, cho dù có nếp gấp nhìn vẫn đẹp như vậy, phối hợp với vẻ mặt và động tác lúc này của , nhìn có chút vô tội mà đáng .

      Kiều Âu bỗng nhiên nở nụ cười.

      yên tĩnh đứng ở cạnh , sau đó nhàng ngồi xuống bên phải , nhìn gì, dường như đành lòng quấy rầy .

      nhìn hàng mi thon dài, cánh mũi xinh đẹp, và cả đôi môi đỏ mọng lúc đóng lúc mở cầu nguyện tiếng động. biết chỉ như vậy thôi nhưng trong đầu mô tả lặp lặp lại vô số thứ.

      Mỗi khi nhớ tới buổi chiều và ban đêm hôm đó, mang đến cho ấm áp, Kiều Âu nhịn được suy nghĩ, là người đàn ông đầu tiên của .

      Suy nghĩ này liên quan đến thói hư tật xấu của đàn ông, mà do trong lòng cảm thấy vui sướng, bởi vì cũng là người phụ nữ duy nhất của .

      thể phủ nhận, nhìn tốt hơn so với nhìn ảnh rất nhiều.

      Khi Lam Thiên Tình khó hiểu khi mãi thấy người nhận nuôi xuất , mở mắt ra.

      “Em ước nguyện cái gì vậy?”.

      Bên phải đột nhiên vang lên giọng đàn ông, giống như trận gió xuân, nhàng ấm áp.

      Lam Thiên Tình ngờ có người ngồi bên cạnh, sợ hãi vội vàng quay đầu lại nhìn, đón là ánh mắt nhìn rất đẹp, nhìn cười nhàng.

      nghĩ tốt rồi, chỉ cần có người đến nhận nuôi mình, rất nhu thuận, nghe lời. Là nam gọi ba, là nữ gọi mẹ.

      Nhưng người đàn ông trẻ tuổi trước mắt, là người nhận nuôi sao?

      Nhìn ánh mắt nghi hoặc và đề phòng của Lam Thiên Tình, trong lòng Kiều Âu than tiếng, mặt vẫn mỉm cười như trước:

      “Gọi trai. Về sau, nuôi em, được ?”.

      Lam Thiên Tình há hốc mồm, bỗng nhiên thành lời.

      Cái này khác xa so với những gì tưởng tưởng nhiều lắm, sững sờ nhìn Kiều Âu, nhìn tuổi của , dường như cũng chỉ có thể làm trai của .

      “Vừa rồi em ước cái gì vậy?”.

      nghe vậy, đáp.

      Kiều Âu nở nụ cười, em đừng lo lắng, nhận nuôi em hoàn toàn là do tình thương. Em xem, đây là chứng nhận sĩ quan, là sĩ quan quân đội, phải là người xấu. có thể làm trai em, giúp em học bài, chú ý đến sinh hoạt của em, giúp em đến trường, học phí từ bây giờ đến khi em tốt nghiệp đại học, đều có thể bỏ ra”.

      Kiều Âu đưa giấy chứng nhận sĩ quan đến trước mặt , ôn nhu thêm câu.

      “Có lẽ hồi thầy giáo dạy em, chú cảnh sát gạt người đúng , bây giờ em cũng có thể tin là sĩ quan quân đội cũng gạt em!”.

      Lam Thiên Tình nhìn giấy chứng nhận đưa nhìn trong trong ngoài ngoài tỉ mỉ. Trước đó luôn tự với mình, chỉ cần đối phương bỏ tiền cho đến trường dù gian nan thế nào cũng nhịn được, nhưng hôm nay có người nguyện ý giúp đỡ học lại bắt đầu do dự.

      vì sao muốn nhận nuôi em?”.

      cau mày, trả giấy chứng nhận lại cho Kiều Âu, đề phòng quan trọng hơn tiền rồi.

      Kiều Âu mơ hồ cảm thấy bị thương, nhưng cũng đồng thời mừng thầm, phải là tùy tiện, rất thông minh, có chủ kiến, hơn nữa cũng rất độc lập.

      “Bởi vì em , lớn gần bằng em, khi em ấy học tiểu học, thành tích cũng rất tốt, nhưng có lần ham chơi, kịp đến đón em ấy tan học, kết quả là qua nhiều năm như vậy, vẫn chưa tìm được em ấy. vẫn luôn thương tâm, luôn cảm thấy áy náy, biết em ấy sống thế nào. nghĩ là co lẽ em ấy cũng giống như em, gặp được người tốt bụng như , đưa em ấy về nhà, cho em ấy cuộc sống hạnh phúc”.

      Lam Thiên Tình nhìn đôi mắt khẩn thiết thâm tình của Kiều Âu, nghe lý do khổ sở động lòng người của , dường như tin chút.

      Bỗng nhiên, trong mắt Kiều Âu toát ra sương mù, nháy mắt mấy cái, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

      Lam Thiên Tình phát hoảng lấy khăn tay của mình lau nước mắt cho , khẩn trương :

      xin lỗi, xin lỗi! Em nên hỏi, gợi lên tâm đau thương của rồi. xin lỗi, xin lỗi! đừng khóc!”.

      Kiều Âu hình tượng khịt khịt mũi, sau đó khụ tiếng, run run hỏi câu:

      “Em còn nghi ngờ mục đích của sao? Em, có đồng ý về nhà cùng ?”.

      Rất nhiều năm về sau, mỗi khi Lam Thiên Tình nhớ lại lúc này, đều nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với , rằng lúc trước tại sao lại ngốc như vậy, lại cố tình tin vào con sói?

      Kiều Âu để Lam Thiên Tình ngồi trong xe chờ , còn đến phòng viện trưởng tiến hành làm thủ tục nhận nuôi.

      Từ giờ khắc đó, trở thành người giám hộ của bé rồi.

      Lúc rồi vào trong xe, nhìn Lam Thiên Tình nhu thuận mỹ lệ, nhịn được, kéo bàn tay của nắm trong lòng bàn tay mình, cười ôn nhu:

      “Tình Tình đói bụng , muốn ăn cái gì? đưa em ăn”.

      Lái xe ngồi phía trước nhìn tròng mắt muốn rớt ra, ta phục vụ Kiều thiếu bảy tám năm nay, đây là lần đầu tiên thấy cậu ấy cười, đừng đến việc chuyện dịu dàng như vậy với người khác!

      ăn, hai giờ chiều em còn phải đến lớp, bây giờ giờ rưỡi rồi!”.

      “Như vậy làm sao được, để cho Tình Tình đói bụng, đau lòng. Hay là, mua bánh ngọt và sữa cho Tình Tình ăn bữa trưa được ?”.

      “Cũng được”.

      “Tình Tình, ngoan, đến, gọi trai!”.

      !”.

      “Ngoan, buổi tối đón em tan học, chúng ta cùng nhau về nhà!”.
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      Phong Vũ YênPhongVy thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 06. Chỉ ăn thịt

      Kiều Âu cười khổ, buổi chiều phải về đơn vị báo cáo, nhưng lại đến sớm trước cổng trường trung học Đức Nặc đợi , chỉ vì trong lòng luôn suy nghĩ chồng chéo về bóng dáng khéo léo nào đấy, khiến luôn tưởng niệm, nhớ đến tận cùng.

      Chuông tan học vang lên, vô số khuôn mặt hồn nhiên non nớt hoan hô nhảy nhót chạy ra khỏi cửa phòng học. Bóng dáng thon dài tuấn lãng của Kiều Âu ngược dòng người , ánh mắt của nhìn chằm chằm vào phòng học nào đó, ánh mắt sắc bén nhìn từng khuôn mặt xa lạ qua nhưng hề nhìn thấy người muốn thấy nhất.

      Kiều Âu nhíu mày, nhanh hơn về phía phòng học, thấy Lam Thiên Tình ngồi ở bên cạnh cửa sổ, cầm bút, cúi đầu làm bài tập.

      Hóa ra còn ngồi tại đây.

      Thấy bóng dáng yên tĩnh dưới bóng tà dương, năm tháng tĩnh lặng như vậy, lòng của cũng kiên định hơn.

      Rất nhanh trong phòng học chỉ còn lại và người quét dọn vệ sinh hàng ngày, Kiều Âu chậm rãi đến sau lưng , nhìn làm đề lượng giác, hình như là vừa bắt đầu.

      “Tình Tình, phải với em là buổi chiều tan học đến đón em sao? Tại sao em lại ra?”.

      Đột nhiên tiếng dịu dàng vang lên khiến Lam Thiên Tình xấu hổ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Kiều Âu, bỗng nhiên nhớ ra, sửng sốt chút, sau đó nhanh chóng thu dọn túi bút và sách giáo khoa.

      “Em quên mất, em có thói quen ở lại làm bài tập vì trước kia trong nhà có đèn điện, hơn nữa chỉ cần em về đến nhà là có nhiều việc nhà cần em làm, căn bản em có thời gian để học, cho nên mỗi ngày em đều ở trường hoàn thành bài tập rồi mới về. Em cố ý, đấy!”.

      Ánh mắt Lam Thiên Tình trong suốt, thẳng thắn thành khẩn có chút hoảng loạn, Kiều Âu liếc mắt cái là hiểu.

      Đôi mắt lóe lóe lên, sau đó nâng tay sờ sờ mái tóc mềm mại của .

      “Tình Tình bữa trưa còn ăn tốt, đưa em ăn ngon, sau đó về nhà sớm làm bài tập đọc sách, được ?”.

      Lam Thiên Tình nhu thuận gật đầu, sau đó nhấc túi xách lên, còn chưa kịp khoác lên lưng bị bàn tay to cầm túi xách .

      sững sờ nhìn bóng lưng Kiều Âu cầm túi sách của , biết vì sao, bỗng nhiên rất muốn khóc.

      “Sao thế?”.

      dừng chân quay lại nhìn , nở nụ cười dịu dàng.

      nháy nháy mắt, bỏ kinh ngạc, bước nhanh đuổi theo.

      Lam Thiên Tình được bây giờ có cảm giác gì, ngồi trong xe Kiều Âu, Kiều Âu vẫn nắm bàn tay bé của trong lòng bàn tay của .

      Chưa bao giờ ấm áp và được quý trọng.

      có thói quen gọi người đàn ông xa lạ là trai, , Lam Thiên Tình còn lâu mới có thể thích ứng được. Nhưng khi ở viện phúc lợi, năm bảy tuổi được nhận nuôi, cũng hiểu được dùng màu sắc tự vệ để xem xét thời thế.

      giấu nghi hoặc của mình với Kiều Âu dưới đáy lòng.

      Ví như, có xe hơi, còn có tài xế, nghe lái xe gọi là “Kiều thiếu”, quần áo của nhìn nhãn hiệu nhưng có thể lấy khéo léo và chất liệu tốt, Lam Thiên Tình biết nhất định rẻ.

      Người như vậy, có phải cung cấp tiền cho học xong đại học ?

      “Đến rồi”.

      Kiều Âu véo vào bàn tay của , sau đó mở cửa xe, dắt ra ngoài.

      Dọc theo đường , thấy đôi mắt như hắc trân châu lúng liếng chuyển động, biết có chủ ý quỷ quái gì, nhìn bộ dạng thông minh của Kiều Âu cũng vui trong lòng.

      mang đến nhà hàng Trung giá cả phải chăng.

      Bởi vì biết cuộc sống trước kia của cho nên dám dẫn đến nhà hàng Tây cao cấp, sợ dọa đến .

      “Tình Tình muốn ăn gì?”.

      kéo ghế cho , sau đó đỡ ngồi xuống, dịu dàng hỏi.

      Lam Thiên Tình nhìn hoàn cảnh xung quanh, lại nhìn giá thức ăn bàn, vẻ mặt đau khổ rối rắm, thành lời.

      “Ha ha”.

      Kiều Âu lấy thực đơn bàn, dặn dò người phục vụ làm vài món ăn, sau đó lẳng lặng ngồi, đôi mắt tham lam nhìn vào Lam Thiên Tình, giống như sói xám lớn nhìn thấy chú thỏ . Đôi mắt phượng xinh đẹp lóe lên, tư tưởng cũng tà ác, ánh mắt càng sáng lên.

      Lam Thiên Tình biết Kiều Âu vẫn luôn nhìn .

      Từ lúc Kiều Âu lấy thực đơn , giống như con đà điểu chôn đầu trước ngực. Đây là lần đầu tiên đến nơi tốt như vậy để ăn. Bình thường có lòng hư vinh, nhưng biết vì sao hôm nay cảm thấy mình mặc bộ áo đầm cũ dường như hợp với nơi này.

      Kiều Âu sắc bén nắm bắt được cảm giác tự ti và xấu hổ của , ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn.

      “Tình Tình, xem qua phiếu điểm của em, bình thường những nữ sinh trung học chọn lớp chuyên Văn để học nhưng em lại chọn lớp chuyên khoa học tự nhiên, hơn nữa còn luôn xếp thứ nhất, em khiến cảm thấy rất tự hào”.

      Cái đầu như đà điểu hốt hoảng ngẩng lên, hiểu nụ cười giảo hoạt giống hồ ly mặt Kiều Âu lúc này nhưng chỉ nghe câu kia của Kiều Âu, khiến cảm thấy rất tự hào.

      Đúng vậy, cũng có điểm mạnh riêng, biết, kém!

      câu ấm áp như vậy như ma chú xua tan bất an trong lòng , hơn nữa cho có dũng khí ngẩng đầu lên ăn cơm.

      Người phục vụ nhanh chóng bưng thức ăn lên.

      Kiều Âu dường như đói bụng, lấy đồ uống, giúp rót chén nước chanh, sau đó tay chống cằm, vẻ mặt nghiệt nhìn ăn ngon.

      lát mà bàn thức ăn toàn thịt đều nhường cho bé kia ăn.

      nhịn được cầm đũa lên gắp cho vài miếng nấm hương:

      “Ăn nhiều rau chút, thể kén ăn!”.

      “Vâng, em chỉ là lâu chưa được ăn nhiều đồ ngon như vậy!”.

      Lời của đứa , ánh mắt ngây ngô, với như với bạn bè thân thiết, lại khiến tim Kiều Âu nhói lên cái!

      Khó trách bé lại gầy như vậy!

      Đợi đến khi Lam Thiên Tình uống xong chén canh, Kiều Âu lấy khăn giấy giúp lau cái miệng .

      “Đóng gói mang về!”.

      Kiều Âu sửng sốt. chuẩn bị gọi tính tiền, cái gì? Đóng gói?!

      Lái xe của Kiều Âu luôn đứng cạnh bàn, nghe thấy Lam Thiên Tình như vậy cảm thấy đầu có đám qua đen.

      Nếu để cho người khác biết, Kiều thiếu đến chỗ này ăn, ăn xong còn muốn đóng gói mang về, sợ là bọn họ chạy vội tới ngân hàng đổi tất cả tiền của mình thành vàng mất! (bởi vì cho rằng xã hội bất ổn, sợ tới mức ngay cả nhà họ Kiều đứng đầu trong bốn gia tộc lớn nhất của thành phố cũng rớt đài!)

      Lông mày Kiều Âu run run chút, nhìn đồ ăn bàn còn thừa nhiều lắm, giương mắt lên định gì đó với Lam Thiên Tình, nhưng lại thấy vui mừng nhận hộp nhựa mà người phục vụ mang đến, hơn nữa còn toét miệng cười vui vẻ!

      Dưới ánh đèn, dung nhan tuyệt mỹ kiều diễm lên vẻ mặt thích, Kiều Âu ngồi ngốc nhìn , khóe miệng cong lên:

      “Được, gói mang về!”.
      Phong Vũ YênPhongVy thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 07. Nếu chạm vào em, phải em lấy

      “Tình Tình, chúng ta về nhà, làm bài tập với em, mở nước tắm cho em, đọc truyện cổ tích cho em nghe”.

      Kiều Âu khoác bả vai Lam Thiên Tình, đặt dưới bảo vệ của mình, động tác vô cùng thân thiết, giọng điệu sủng nịnh. Khóe môi giương lên, dưới ánh sáng mờ ảo giống như bông hoa nở rộ bầu trời, khiến người ta nhìn thấy phong thái đẹp mắt.

      Lam Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn , đánh giá kỹ càng, hàng mi cong nhíu càng sâu.

      , vì sao đối xử tốt với em như vậy?”.

      Bởi vì , vừa hay em gần bằng tuổi , hồi tắc trách của mà bị lạc đường?

      Về điều này, Lam Thiên Tình vẫn có tin tưởng, nhưng mà tin Kiều Âu coi như em của . Buổi trưa vừa gặp ở viện phúc lợi do dự mà muốn đưa theo, cảm thấy như vậy vội vàng. Trước kia, ba mẹ nhận nuôi tán gẫu với lúc, hơn nữa còn cầm tư liệu về xem kỹ vài lần.

      hiểu rất , nuôi người đơn giản như nuôi chó nuôi mèo.

      Kiều Âu ôm lấy ra ngoài quán ăn, gió mùa hè thấm vào ruột gan thổi lọn tóctrên trán , lộ ra vầng trán trắng nõn đầy đặn.

      Lam Thiên Tình nhíu mày, là quân nhân sao? Sao làn da lại tốt như vậy, vừa nhìn đúng là đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng, làm gì phải chịu huấn luyện gió thổi nắng chiếu, kiên cố và tang thương của quân nhân?

      Khi Kiều Âu nghe thấy câu hỏi của Lam Thiên Tình, bước chút, rút cánh tay vai , nắm chặt bàn tay trong lòng bàn tay , đôi mắt ôn nhu thâm thúy, có ánh lửa lóe động lòng người.

      bỗng nhiên có cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ như tìm được vật báu!

      Tình Tình của phải là người chỉ biết đọc sách, thông minh, sáng suốt, đẹp đến nỗi làm người ta thể mở mắt, hơn nữa có suy nghĩ và phán đoán của riêng mình, bị vẻ bề ngoài xinh đẹp mê hoặc tâm trí.

      Tình Tình như vậy, làm sao có thể ?

      Mỗi lần nghĩ đến phải xã giao, những đại tiểu thư danh môn vọng tộc đó, tất cả đều trừng đôi mắt to chảy nước miếng, theo dõi như hổ rình mồi. Kiều Âu cảm thấy, Lam Thiên Tình vẫn đề phòng mặc dù với dịu dàng . đời này rất khó có được bé nào như !

      “Tình Tình, cần nghi ngờ tấm lòng muốn chăm sóc em của . Em thông minh ngoan ngoãn, xinh đẹp đáng như thế, thành tích lại tốt, có năng lực chăm sóc cho em, tại sao lại làm? lòng muốn chăm sóc cho em, làm tổn thương đến em, chỉ biết thương em”.

      Chỉ là, “ thương” trong miệng của sói xám, khác với “ thương” trong tư tưởng thuần khiết của Lam Thiên Tình, hoàn toàn là hai việc hề liên quan tới nhau.

      Kiều Âu biết bản thân chơi chữ với , câu hai nghĩa, chỉ là bây giờ nghe hiểu mà thôi.

      Đôi mắt giảo hoạt lóe lên, nhìn gò má đẹp đến lạ lùng, nhưng từ đầu tới cuối vẫn rốt cuộc là có chủ ý gì.

      Tiền sao? Khẳng định là có, nhìn cũng thiếu.

      Quyền sao? chỉ là nhi, cha mẹ ruột cũng biết ở đâu.

      mở to đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, bỗng nhiên hít sâu hơi, rút bàn tay bị nắm trong lòng bàn tay ra.

      “Cái kia, , em” cắn môi, sợ mình đoán sai làm Kiều Âu bị đau lòng. do dự chút nhưng vẫn quyết định ràng: “Em, em là người tình của người ta!”.

      Sắc mặt Kiều Âu nhanh chóng cứng lại, ý cười biến mất toàn bộ!

      Lái xe đừng ở phía sau , vừa mới cầm cơm hộp nhà hàng đóng gói mang về, nghe thấy lời của Lam Thiên Tình kinh ngạc suýt ngất.

      Kiều Âu là ai? Đừng là người tình, bên cạnh từng có người phụ nữ cùng sóng vai sao? Nếu mở miệng muốn có người tình, sợ là toàn bộ người đẹp của thành phố đến báo danh cũng tốn mất mấy ngày mấy đêm.

      “Tình Tình, tại sao em lại có suy nghĩ này?”.

      Kiểu Âu bị tổn thương, nhìn giống người đàn ông có trách nhiệm vậy sao? Người tình? Đùa cái gì vậy?

      “Bởi vì thiên hạ có bữa cơm nào miễn phí!”.

      Lam Thiên Tình cũng biết mình làm sao, ràng biết là phải nhẫn nhưng phát Kiều Âu đối với rất tốt, có khi còn quá tốt, thể đề cao cảnh giác dựng thẳng gai người. hi vọng Kiều Âu đối với kém chút, giống như Lam Phong khiến ăn ngon mặc tốt. người mình có cái gì để Kiều Âu có thể mưu tính, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cơ thể mình.

      Nhìn bộ dạng cảnh giác của , lại còn ánh mắt hoảng loạn, Kiều Âu chỉ có thể thở dài hơi.

      vươn bàn tay to kéo lại bên cạnh mình, vẻ mặt biểu cảm nhìn , gằn từng tiếng ràng:

      “Tình Tình, em nghe cho , lòng muốn chăm sóc cho em, nếu chạm vào người em, tất nhiên cuộc đời này phải em lấy, tuyệt đối ủy khuất em làm người tình, nghe ?”.

      Quanh người Kiều Âu tản ra chút sát khí, giống như những lời này phải cho nghe mà chỉ tay lên trời trịnh trọng lời hứa hẹn. Ánh mắt nghiêm túc, bá đạo, từng chút nuốt lấy linh hồn Lam Thiên Tình.

      biết phải trả lời thế nào.

      Trả lời là nghe , giống như bản thân có cái gì với , dường như cầu danh phận với ; trả lời, , nghiêm túc của Kiều Âu vào lúc này, dám, sợ tức giận.

      Kiều Âu thấy chuyện, ôm vào trong lòng mình, ôm cẩn thận từng li từng tí.

      “Bé ngốc, em nên suy nghĩ bậy bạ, học tập tốt, những thứ khác cần lo lắng, bởi vì nhất định cho em tương lai hạnh phúc”.

      Khi Kiều Âu đưa Lam Thiên Tình về nhà bọn họ, mặt Lam Thiên Tình là nụ cười sáng lạn.

      Đến bây giờ vẫn ngờ, khu nhà xa hoa xinh đẹp ở đằng sau trường học, về sau là nhà của . Khi Kiều Âu cho lái xe dừng trước cửa khu nhà, còn muốn cùng tản bộ, nhịn đưuọc, rút tay thoát khỏi bàn tay tỏ của , vui vẻ giống như con chim chạy qua chạy lại trước mặt .

      , tốt quá! Khoảng cách từ đây tới trường chỉ mất khoảng 4 phút! Hơn nữa chỗ này tốt!”.

      Kiều Âu xách túi của theo, hé miệng cười, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      biết rằng, khu nhà này là sản nghiệp của nhà họ Kiều. Kiều Âu muốn giữ lại hai căn phòng ở đây phải là việc khó. Huống chi chỉ cần là việc có dính đến , cho dù là việc của , với đều là việc lớn.
      Phong Vũ YênPhongVy thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 08. Áo lót, gom tình , suỵt

      Màn đêm buông xuống, Lam Thiên Tình ngồi trước bàn học nghiêm túc chăm chỉ làm bài tập, nhưng mà phải là trong phòng mình mà là trong phòng Kiều Âu.

      Nguyên nhân rất đơn giản, theo như Kiều Âu giải thích, buổi chiều khi ở siêu thị đồ gia đình nhìn thấy bàn học công chúa màu phấn hồng rất rộng, nhưng khi giao hàng đến nhà mới phát phòng của Lam Thiên Tình bỏ vừa được nó mà trả tiền cho người ta, người ta đồng ý trả lại hàng. Cho nên đành bỏ vào phòng mình.

      Vì thế, hình ảnh ấp áp bắt đầu.

      Kiều Âu tắm rửa xong ra, mặc bồ áo ngủ tơ tằm màu cà phê, rêu rao gợi cảm qua trước mặt Lam Thiên Tình.

      Ngay cả mí mắt cũng nâng lên chút!

      Kiều Âu chạy tới phòng bếp cắt chút hoa quả, làm thành món ăn khuya, ân cần vui vẻ chạy tới đặt bên trái , còn kèm thêm ly sữa nóng.

      Ngay cả mí mắt cũng nâng lên chút!

      Kiều Âu lấy từ giá sách quyển tiểu thuyết ngôn tình chưa đọc lần nào, nếu thấy được câu kinh điển lầm bầm ra.

      Ngay cả mí mắt cũng nâng lên chút!

      Vì thế, đại thiếu gia nhà họ Kiều bị nội thương.

      liếc nhìn đồng hồ tường, sắp mười giờ rồi, bé này làm bài tập ba giờ rồi, mới lớp 11 thôi, nếu là cuối cấp còn cực thế nào hả?

      “Khụ khụ”.

      ho lên hai tiếng, chứng tỏ tồn tại của mình!

      Sau đó tao nhã khép quyển tiểu thuyết ngôn tình trong tay, đặt nó ở đầu giường, nhìn :

      “Tình Tình à, bài tập của em còn bao lâu mới hết?”.

      Rốt cuộc bút trong tay Lam Thiên Tình cũng dừng lại, đôi mắt trong veo nhìn cái, sau đó nở nụ cười vô tội:

      “Em làm xong hết rồi”.

      Kiều Âu sửng sốt, xốc chăn lên dép lê, lười biếng lại chỗ .

      đứng phía sau Lam Thiên Tình, hai cánh tay đặt theo hai bên người , chống vào bàn học, giam cả người giữa người và bàn học, vừa tham lam ngửi mùi hương người , vừa nhìn sách sở của .

      “Em làm xong rồi, vậy bây giờ em làm gì?”.

      “Em ôn tập bài ngày mai, thuận tiện làm luôn bài tập của ngày mai”.

      “Hả?”.

      Kiều Âu ngước lên nhìn , trong lúc đó hai khuôn mặt của bọn họ chỉ cách nhau hai ba cm, ổn định lại tinh thần vẫn cảm giác được nhiệt độ cơ thể người .

      “Tình Tình làm xong bài tập ngày mai, vì ngày mai có việc gì sao?”.

      Lam Thiên Tình sửng sốt, có chuyện gì, đơn giản chỉ là mỗi ngày đều muốn học tập tốt để tiến bộ hơn.

      Thấy gì, Kiều Âu giảo hoạt cười:

      như vậy xế chiều ngày mai sau khi tan học, đưa em dạo phố nhé”.

      “Hả?”.

      “Quyết định như vậy!”. Kiều Âu rút cái bút trong tay , đóng sách vở lại, dáng vẻ người lớn dạy dỗ trẻ con: “ muộn rồi, đừng làm bài nữa, mau tắm rửa , tắm rửa sạch rồi ngủ!”.

      thể Lam Thiên Tình rất thông minh, những đồ dùng đại trong nhà đều là lần đầu tiên được nhìn thấy nhưng Kiều Âu chỉ cần lần nhớ rất , hơn nữa còn làm sai.

      Lam Thiên Tình về phòng mình, vặn bồn nước ấm để tắm, thả lỏng cả thể xác và tinh thần trong bồn tắm, từ từ nhắm hai mắt lại. Bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp tại chân , đây mới là ngày đầu tiên được Kiều Âu nuôi, cho tương lai hạnh phúc, cho học xong đại học, rất nhiều điều dễ nghe, mỗi câu dịu dàng đều làm tan đề phòng của với .

      nheo mắt lại, kìm lòng được nở nụ cười, có phải rốt cuộc ông trời cũng phát , cuộc sống trước đó cực kỳ vất vả cho nên phái trai thiên sứ đến bảo vệ ?

      Người ta lòng coi là em , có phải cũng nên lòng coi trai?

      Đợi đến khi Lam Thiên Tình mở tủ quần áo chỉ có duy nhất bộ quần áo ngủ tơ tằm, khi mở cửa ra phòng bếp, vừa khéo gặp Kiều Âu từ phòng ngủ ra.

      nhìn bộ dạng Lam Thiên Tình mặc áo ngủ, làn da trắng nõn, xương quai xanh khêu gợi, mái tóc đen dài tự nhiên xõa xuống, khuôn mặt nhắn tinh xảo làm cho người ta chỉ muốn nhào lên cắn vài ngụm, còn có mùi hương tươi mát mà vừa tắm xong dường như tràn ngập trong nhà rồi.

      Bộ dạng bây giờ, ai mà nghĩ nhi? Kiều Âu mím môi cười, Tình Tình của , kém chút nào so với những thiên kim tiểu thư kia cả.

      “Sao, có phải là đói bụng ?”.

      Giọng của vẫn ôn nhu như trước, từ từ lại gần phòng bếp, mà ánh mắt Lam Thiên Tình cũng mở to kinh ngạc. Bởi vì áo ngủ người giống hệt bộ quần áo mặc, kể cả màu sắc, hoa văn và chất liệu. Ai giải thích giúp , đây có phải là quần áo tình nhân ?

      “Ha ha”.

      Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của , tâm tình Kiều Âu sung sướng cười cười, đến gần , giơ tay vuốt chóp mũi .

      “Trong siêu thị đồ gia đình có hoạt động, mua bàn học tặng áo ngủ, người ta đưa cho bộ quần áo tình nhân, nghĩ vừa khéo chúng ta nam nữ, mặc phí thôi!”.

      Mua đồ dùng tặng quần áo?

      Lam Thiên Tình chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn áo ngủ của mình, chất liệu tơ tằm còn tốt hơn cả làn da nhẵn mịn của , thoải mái thoáng khí như vậy chắc là rẻ chứ? Siêu thị này hạ giá vốn sao, nhưng Kiều Âu sai, bọn họ vừa khéo có nam nữ, mặc phí thôi!

      “Cũng đúng!”.

      Nhìn suy nghĩ lúc lâu rồi ra ba chữ như vậy, tâm tình Kiều Âu bị chọc cho cực tốt.

      bé con này, sao lại tốt như vậy? tốt!

      “Em đói bụng sao?”.

      nhịn được vươn tay vén sợi tóc bên tai , trời mới biết, vào lúc này tuyệt đối chỉ muốn vuốt ve sợi tóc của .

      cười ngượng ngập:

      “Em đói bụng, em chỉ muốn xem trong tủ lạnh có cái gì, em định sáng mai dậy sớm làm điểm tâm cho ăn”.

      lẳng lặng nhìn , lúc sau, câu:

      “Lam Thiên Tình, nhận nuôi em là quyết định chính xác nhất mà đời này Kiều Âu làm”.

      Tất nhiên là Kiều Âu thể để cho Lam Thiên Tình xuống bếp nấu cơm cho ăn được, cho nên hôm sau sai người mang bữa sáng đến sớm, cùng ngồi bàn ăn cơm xong mới đưa học.

      Quần áo mới, giày và cả túi sách, Lam Thiên Tình dường như tạm biệt hẳn với cuộc sống trước đó. Ngay cả trong túi sách của còn ví tiền Kiều Âu đưa cho , bên trong là mười đồng tiền mệnh giá chút, cũng có vài đồng 100, nhưng nhiều lắm. Quỷ dị nhất là trong ví tiền còn có ảnh chụp của Kiều Âu, lần đầu tiên nhìn thấy nhíu mày, lại tiến lên giải thích với , vì để còn cảm thấy đơn.

      Giọng ấm áp khiến Lam Thiên Tình hiểu sao cảm thấy cảm động, Lam Thiên Tình nghĩ, phải chỉ là tấm hình sao, dù sao cũng có người thấy được!

      Nhưng lại biết, Kiều Âu vốn có mục đích chỉ vì cho nhìn mà thôi.
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      Phong Vũ YênPhongVy thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9. nỡ buông ra

      Lam Thiên Tình ngồi bên cửa sổ, vừa ngồi học từ đơn tiếng , vừa cầm bút viết chữ tiếng giấy. Trong lớp học ồn ào, chủ nhiệm lớp đứng hàng lang, gõ gõ vào cửa sổ nơi Lam Thiên Tình ngồi, ý bảo ra ngoài chuyện.

      lẳng lặng đứng trước mặt chủ nhiệm lớp, cực kỳ nhu thuận, lại cực kỳ mỹ lệ.

      Chủ nhiệm lớp tinh tế nhìn trang phục của , sau đó khẽ mỉm cười :

      “Lam Thiên Tình, kỳ thi này em vẫn đứng thứ nhất, chúc mừng em. Hơn nữa, nghe bởi vì cha nuôi em có khả năng tiếp tục cho em học nên đưa em về viện phúc lợi, sau đó lại có người tốt bụng nhận nuôi em, điều kiện gia đình cũng tệ, cũng chúc mừng em!”.

      Vẻ mặt Lam Thiên Tình có chút ngượng ngập, gật gật đầu:

      “Em cảm ơn”.

      “Cuối tuần này là cuộc họp phụ huynh, cũng mong cha mẹ nuôi em có thể đến tham gia, dù sao thành tích của em cũng nổi trội xuất sắc, tình huống lại khá đặc biệt nên các luôn suy nghĩ nhiều về việc này. Nhưng bây giờ khác, em có người giám hộ mới, hơn nữa nếu thành tích của em luôn ổn định như bây giờ các trường đại học trọng điểm trong cả nước đều có thể tuyển thẳng em vào, như vậy em cũng cần lo lắng quá nhiều về áp lực thi đại học cao đẳng, chỉ cần tiếp tục kiên trì là có thể. Em xem, chuyện này có quan hệ đến tương lai sau này của em, em nên thương lượng chút với người giám hộ hơn”.

      Được tuyển thẳng sao? Điều này hấp dẫn quá lớn!

      “Vâng, , để em về chuyện với ”.

      Chủ nhiệm lớp mỉm cười, vỗ vỗ vai Lam Thiên Tình, lời sâu sắc:

      chuyện tốt nhé, dù sao chuyên ngành bồi dưỡng của mỗi trường đại học giống nhau, hơn nữa đều là ở ngoài tỉnh, đường xá xa xôi, học phí của từng chuyên ngành cũng giống nhau. Cái này cần người giám hộ của em đến, chuyện ràng chút để giúp em xác định được trường học thích hợp nhất tuyển thẳng cho mình sau này”.

      “Vâng, em biết”.

      Lam Thiên Tình ngoan ngoan , chào giáo, sau đó ngồi trở về chỗ của mình.

      Bây giờ còn tâm tình học từ đơn, yên lặng suy nghĩ, Kiều Âu có thời gian tham gia họp phụ huynh , phải với thế nào đây?

      Ánh mặt trời xuyên qua tán cây loang lổ, sau khi tan học, Lam Thiên Tình khoác chiếc cặp sách công chúa nhân ngư Disney số lượng có hạn mà Kiều Âu mới mua cho , cúi thấp đầu, vừa vừa đá những hòn đá ven đường. Đến khi nhìn thấy mình đôi giày da cừu mới tinh, lại đau lòng ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn xem giày có bị hư hay ?

      tháng sáu rồi, các đàn đàn chị năm ba bắt đầu lao vào chiến trường ôn thi đại học cao đẳng, nghĩ đến sắp nghỉ hè, cũng thành học sinh chuẩn bị tốt nghiệp, hiểu sao Lam Thiên Tình cảm giác như ngực bị đè nén thở nổi.

      biết, ở xã hội này, có bối cảnh, cũng có người đỡ, có tiền tài, cái gì cũng có, chỉ có thể cố gắng học tập, vì tương lai của bản thân liều mạng tìm vùng trời. tự với mình chỉ lần, Lam Thiên Tình, phải cố lên, nhất định tìm ra vùng trời mới, khiến cha mẹ từng vứt bỏ mày cảm thấy xấu hổ, khiến những người từng khinh thường mày cảm thấy cực kỳ xấu hổ, biến tất cả những ủy khuất chua xót từ đến lớn thành động lực hăng hái, biến thành trang giấy vĩnh viễn lật qua.

      đến cổng trường, nhắm mắt lại, thở dài hơi. Sau ngày đêm nhận chăm sóc của Kiều Âu, cảm thấy cuộc sống 16 năm qua của mình cực kỳ vất vả!

      gò má tuyệt mỹ chảy hai dòng lệ , phối hợp với nhíu mày chặt, bày ra toàn bộ bi ai của .

      “Tình Tình, sao thế, có phải em thoải mái ở đâu ?”.

      Biết là giờ này tan học, cho nên chờ ở cổng từ sớm, chỉ là Kiều Âu ngờ vừa thấy lại dừng lại bất động, hai mắt nhắm lại biết suy nghĩ cái gì. Lúc qua đường đến bên cạnh , mới phát ra gương mặt nhắn tràn đầy ưu thương!

      Kiều Âu nhanh chóng ôm chặt lấy , nhàng lau giọt lệ nơi khóe mắt .

      Lam Thiên Tình cảm nhận được ấm áp của , bỗng chống cũng thể rời khỏi ngực .

      , hu hu ~ vì sao sớm đến viện phúc lợi đón Tình Tình, vì sao đến sớm? Hu hu ~ thế Tình Tình phải khổ như vậy, hu hu ~”.

      Càng nghĩ càng thấy thương tâm, Lam Thiên Tình cảm nhận được trìu mến của Kiều Âu, nhớ lại những ngày sớm về tối ngừng làm việc ở nhà họ Lam, còn thỉnh thoảng bị đánh chửi, mọi chuyện đều như bước băng mỏng, lúc nào cũng phải dè dặt cẩn trọng, cuối cùng ngay cả thân mình quý giá cũng bị Lam Phong lừa đưa lên giường của người khác.

      còn biết bản thân bị người hay là đồng thời nhiều người, biết đối phương cao thấp mập ốm thế nào. Chỉ cần nghĩ mình mới 16 tuổi, nghĩ đến những hình ảnh dơ bẩn hôm mình hôn mê, thương tâm tuyệt vọng, cảm thấy người mình bẩn, rất bẩn, rất bẩn!

      “Hu hu ~ sớm bốn ngày, sớm bốn ngày cũng tốt! Hu hu~”.

      Lam Thiên Tình cắn môi khóc, cả người run run, lòng Kiều Âu căng thẳng, bốn ngày? Bốn ngày trước là ngày bị lột sạch đưa đến giường !

      “Tình Tình, đừng khóc, là tốt, đáng ra nên đến viện phúc lợi đón em lúc em bị bỏ rơi. Đều là lỗi của ”.

      Tâm Kiều Âu đều bị tiếng khóc của làm nát, nhớ ràng trong lúc đó rất ôn nhu đau lòng , chẳng lẽ xuống tay rất nặng hả?

      “Tình Tình, em xem, rất nhiều bạn học nhìn chúng ta kìa”.

      cúi đầu bên tai câu, thành công làm ngừng khóc.

      ngẩng khuôn mặt nhắn, đôi mắt đỏ hồng nhìn xung quanh, ngượng ngùng xoa quần áo của Kiều Âu:

      , em xin lỗi, khóc bẩn cả quần áo ”.

      “Ha ha, có việc gì. , đưa em ra ngoài giải sầu”.

      kéo bàn tay bé của Lam Thiên Tình, cẩn thận dắt qua đường cái, toàn bộ quá trình săn sóc khiến Lam Thiên Tình cảm động thôi.

      Ngồi trong xe, giúp thắt dây an toàn, sau đó vừa ngồi được lúc, kéo cánh tay .

      , đừng đối tốt với em như vậy, bình thường chút có lẽ tốt hơn. Bằng em sợ buông ra được”.

      Bởi vì 16 năm qua, chưa từng được ai đối xử tốt với như Kiều Âu, tốt đến mức quá ấm áp mà sợ hãi, tốt đến mức sợ mất .

      Ánh mắt Kiều Âu lóe lên, nắm lấy tay :

      “Vậy hãy cầm lấy tay , cả đời buông!”.

      Lam Thiên Tình nở nụ cười:

      “Nhưng mà, em còn phải học đại học, khi đó ở ngoại tỉnh, vẫn phải tự mình chăm sóc cho mình mà!”.

      Kiều Âu nhướn mày, sắc mặt lạnh xuống:

      ngoại tỉnh học đại học? đồng ý lúc nào hả?”.
      Phong Vũ YênPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :